• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (124 Viewers)

  • Chương 330

Sato Shuichi biết, nếu nơi này có thuốc nổ TNT thì chắc chắn cũng có ngòi nổ! Nghĩ tới đây, ông ta đi sang chỗ khác tìm kiếm, đúng là có hộp đựng ngòi nổ ở một góc hẻo lánh cách đó không xa.

Sato Shuichi vui mừng, vừa định tiến lên cầm ngòi nổ thì cảm giác trên đầu mình bị bóng đen bao phủ… Lúc này ông ta mới nhớ tới hai “Chiến sĩ siêu cấp” lúc nãy, lòng ông ta nặng trĩu, xem chừng mình không thể hủy được nơi này rồi.

Nhưng khi ông ta nghĩ mình sắp chết thì đột nhiên nghe thấy trên đầu mình vang lên hai tiếng súng, hai gã “Chiến sĩ siêu cấp” vừa rồi cũng ngã xuống đất. Sato Shuichi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một binh lính với gương mặt tái nhợt đang đứng trước mặt ông ta.

Sato Shuichi thầm thở phào, thì ra ông ta được một binh nhất bình thường khá quen thuộc cứu, nhìn vẻ mặt tái nhợt của binh nhất này, không khó để biết anh ta đã bị thương…

Binh nhất này nói cho Sato Shuichi biết, trong động có rất nhiều “Chiến sĩ siêu cấp”, họ cứ gặp người là cắn, chính anh ta cũng đã bị cắn rồi, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành như vậy.

Sato Shuichi thấy thần trí của người lính hiện giờ vẫn còn tỉnh táo nên hỏi anh ta có biết sử dụng thuốc nổ TNT không? Anh lính binh nhất nghe xong thì tỏ vẻ mình có thể làm được. Thế là Sato Shuichi bảo anh ta dẫn nổ cho thùng TNT kia, tiêu hủy toàn bộ nơi ma quỷ này…

Anh binh nhất hơi do dự, sau đó quyết định cầm lấy ngòi nổ! Lúc này ở cửa lại có mấy “Chiến sĩ siêu cấp” xông vào, Sato Shuichi lập tức đứng chắn phía trước binh nhất, cố tranh thủ thời gian cho anh ta!

Ông ta cầm một thanh sắt ngắn ở trong kho vũ khí, quơ loạn xạ trước mặt mấy tên lính kia, sau đó ông ta dẫn chúng ra khỏi kho vũ khí và chạy về nơi xa! Ngay lúc đang bị một đám “Chiến sĩ siêu cấp” vây quanh thì ông ta nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, tất cả mọi hình ảnh đều biến mất ngay lập tức…

Ký ức của Sato Shuichi đến đây là kết thúc, tôi biết sau tiếng nổ kia sẽ xảy ra một trận nổ lớn, nhưng không ngờ trận nổ này không khiến toàn bộ hang động bị sập như họ nghĩ, mà lại khiến ngọn núi bị sạt lở, dẫn tới tai họa cho thôn Đầu Trâu ở dưới chân núi, một việc duy nhất đáng được ăn mừng là cuối cùng họ cũng đóng chặt được cửa hang động…

Chờ khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mọi người đang vây quanh mình, Đinh Nhất thì đề phòng xung quanh, dường như sợ sẽ có thứ gì đó trong bóng tối xông tới. Vừa nghĩ tới những “Chiến sĩ siêu cấp” giống như zombie trong ký ức của Sato Shuichi, lòng tôi dấy lên cơn sợ hãi, chẳng lẽ sau vụ nổ năm đó vẫn còn sót lại vài tên?!

Nghĩ tới đây, tôi chuẩn bị nói băn khoăn của mình cho mọi người biết, ngờ đâu đúng vào lúc này, tôi nhìn thấy tia sáng chiếu sau lưng chú Lê đột nhiên xuất hiện một gương mặt mục rữa. Quá hoảng sợ, tôi cuống quít chỉ về đằng ấy: “Đằng sau… đằng sau có cái gì kìa!”

Mọi người cùng chiếu đèn pin về phía sau lưng chú Lê, vật kia giống như rất sợ ánh sáng nên lập tức lẩn trong bóng tối… Cứ tiếp tục chiếu sáng theo chân nó, chúng tôi cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ cực kì đáng sợ của vật kia…

Đinh Nhất đến gần tôi và nói: “Con dao thép của cậu đâu? Mau lấy ra đây!”

Tôi vội rút con dao trong ống quần ra, nắm chặt nó trong tay. Tia sáng xung quanh quá mờ nên không ai biết thứ quái vật kia sẽ xông tới từ hướng nào! Bốn người trẻ tuổi chúng tôi vây chú Lê vào giữa, cùng dựa sát vào nhau, mặt hướng ra bốn phía.

Tuy tư thế phòng thủ hiện tại nhìn rất khoa học, nhưng tôi biết sức chiến đấu của mình yếu nhất hội, nếu phải đối đầu trực diện với thứ kia thì chắc tôi còn chẳng biết mình đã chết như thế nào nữa!

Bình thường tôi vốn là đứa sợ ma, bây giờ tôi càng sợ thứ này hơn, tốt xấu gì thì ma cũng không phải là vật thật! Nhưng thứ này thực sự có tồn tại, nếu ai trong số bọn tôi bị cắn phải thì chắc chắn là chết không nghi ngờ gì!

Tôi nói cho mọi người biết thông tin về thứ này, không ai trả lời lại, chắc giờ họ cũng đang hối hận tại sao mình lại nhận công việc này?!

“Thứ này giống như cương thi hả?” Giọng nói trầm thấp của Cổ Thu Giang vang lên.

Chú Lê đứng trong vòng vây của chúng tôi nghe thế thì nói: “Có rất nhiều nguyên nhân khiến thi thể xảy ra biến đổi, nhưng không có loại nào phù hợp với thứ ‘Chiến sĩ siêu cấp’ này cả.”

La Hải đứng bên phải tôi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tiến Bảo, thứ này có nhược điểm gì không? Cứ nhất định phải chặt đầu xuống mới giết được chúng à?”

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Chặt đầu hay làm nổ đầu đều có thể giết được chúng, nhưng chúng ta tuyệt đối không được để chúng làm bị thương! Nếu không hậu quả sẽ rất đáng sợ…”

“Còn nhớ vụ lần trước chúng ta đi Tân Cương không?” Bỗng Đinh Nhất lên tiếng.

“Cậu muốn nói tới Triệu Cường và Lưu Tử Bình á?” La Hải quay sang hỏi anh ta.

Đinh Nhất gật đầu: “Tình huống của bọn họ lúc đó rất giống những ‘Chiến sĩ siêu cấp’ này, rất có thể giữa chúng có sự liên quan nào đó!”

Chuyện lần ấy đến bây giờ vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của tôi, chính lần đi ấy chúng tôi đã mất Triệu Cường và Lưu Tử Bình, có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ đáng sợ của họ.

Tôi biết cứ kéo dài tình trạng như bây giờ chắc chắn không phải biện pháp tốt, vì trong trí nhớ của những người Nhật Bản kia, thứ này không sợ ánh sáng, vừa rồi nó tránh đi rất có thể là do bị nhốt trong hang tối này quá lâu, nên khi thình lình nhìn thấy ánh sáng mới không chịu nổi.

Nhưng tôi biết đó chỉ là tạm thời thôi, đợi khi nó thích ứng với ánh sáng, đến lúc đó người thê thảm chính là chúng tôi rồi! Hiện giờ trong số chúng tôi không ai có súng cả, nếu chỉ dựa vào dao… Nói thật, tôi không hề có khả năng chém một cái đứt đầu đâu.

Tôi nói khẽ với mọi người: “Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên lập tức rút khỏi đây không?”

Đinh Nhất lắc đầu: “Chỉ sợ là đã muộn rồi… Nếu thứ vừa rồi chính là ‘Chiến sĩ siêu cấp’ năm đó thì chắc chắn trong này không chỉ có một con thôi đâu! Trời mới biết lát nữa sẽ có bao nhiêu con đuổi theo muốn cắn chúng ta…”

Nghe anh ta nói kiểu đó, lòng tôi càng run rẩy hơn, tôi xem nhiều phim zombie rồi, không ngờ cũng có một ngày mình sẽ bị zombie giết chết?!

Ngay tại lúc chúng tôi vội vã cuống cuồng nhìn xung quanh, tôi đột nhiên cảm thấy khắp nơi đang có rất nhiều thi thể từ từ tới gần, số lượng rất nhiều khiến tôi không rảnh để bận tâm những kí ức của họ khi còn sống…

“Bọn chúng tới…” Tôi nói với giọng run rẩy.

Quả nhiên, từng cái thây khô quắt với gương mặt mục nát không còn hình dáng của đám lính Nhật đang chậm rãi đi ra từ trong bóng tối. Đây là lần đầu tiên tôi được chính thức nhìn thấy quỷ Nhật Bản! Nhưng nó đáng sợ hơn tôi nghĩ rất nhiều… Bởi vì bây giờ họ không được tính là con người nữa rồi.

Lúc này La Hải nói với Đinh Nhất: “Nhóc Tiểu Đinh, lát nữa chúng xông tới, cậu bảo vệ cho Tiến Bảo nhé, sư phụ cậu cứ giao cho chúng tôi!”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom