Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329
Nói thật tôi cũng thấy mất mặt lắm, mấy năm nay cũng được coi là “duyệt” qua bao nhiêu xác chết rồi, sao giờ vừa thấy thi thể đã kinh hoảng như vậy? Đương nhiên chủ yếu là vì không khí nơi này quá khủng bố, lại thêm chuyện vừa rồi Đinh Nhất bỗng trở nên nhạy cảm…
Lúc này mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh tay khô quắt trên đất kia. Đây là một cái thây khô rất bình thường, phần thân dưới cánh tay của thi thể đã bị chôn vùi trong đá.
Cách gần như vậy, tôi có thể cảm giác ngay được những ký ức khi còn sống của cỗ thi thể này. Người này không phải là ai khác, mà chính là bạn tốt của Oshima Koichi, Sato Shuichi. Họ thân với nhau từ hồi học đại học, mà vì trong tên họ đều có chữ “Ichi” nên thường bị các bạn học gọi đùa là “Cặp đôi Ichi”.
Thực ra sau khi Sato Shuichi và Oshima Koichi tốt nghiệp đại học xong thì đều về quê làm nghề y, chỉ vì chiến tranh nổ ra nên họ lại phải ở cùng nhau.
Tuy Sato Shuichi hiểu rất rõ những điều mà Oshima Koichi lo lắng đều là đúng, nhưng ông ta không có can đảm nói ra như bạn mình. Cho tới khi Oshima Koichi bị Kitahara biến thành quái vật như hiện tại, ông ta lại càng thêm sợ hãi.
Nhưng càng dấn sâu vào thí nghiệm, ông ta càng hiểu rõ sự đáng sợ của nó, rất có thể một ngày nào đó những điều mà Oshima Koichi nói đều sẽ trở thành sự thật. Đến lúc đó đừng nói tới Trung Quốc, rất có thể toàn thế giới đều sẽ bị con virus này giết chết. Khi tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn không? Chỉ sợ đến lúc đó chính Nhật Bản cũng sẽ xong đời!
Từ chuyện của Oshima Koichi, Sato Shuichi nhận ra Kitahara sẽ không từ mọi thủ đoạn để thực hiện thí nghiệm này. Chỉ sợ đến khi thí nghiệm kết thúc, những quân y như họ hoặc là sẽ giống như Oshima Koichi, hoặc là biến thành thức ăn cho những “Chiến sĩ siêu cấp” này! Khả năng được sống để rời khỏi hang động này là rất thấp… Nếu phải như vậy thì thà rằng quyết tâm hủy nơi này đi! Đến lúc đó sẽ không có ai biết bí mật của căn cứ nữa.
Nhưng vào lúc Sato Shuichi muốn tìm cơ hội để ra tay thì lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, khiến kế hoạch của ông ta không thể không áp dụng sớm hơn…
Một đêm nọ, Sato Shuichi trở về từ phòng thí nghiệm, ông ta mệt mỏi rã rời chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài. Dự cảm bất thường nảy sinh trong đầu, Sato Shuichi còn chưa kịp mặc quần áo lại cho tử tế đã đẩy cửa ra ngoài xem xét.
Kết quả vừa ra khỏi ký túc xá, ông ta đón đầu được một đồng nghiệp cùng làm trong phòng thí nghiệm, người đó nói cho Sato Shuichi biết, một binh lính trong khu tạm giam Oshima Koichi bị ông ấy cào, nhưng bởi vì sợ nên tên lính đó không nói cho mọi người biết, giờ hắn đã phát cuồng, cắn bị thương mấy quân y và binh lính rồi!
Sato Shuichi nghe mà lòng nặng trĩu, xem ra lần này không thể cứu vãn được nữa rồi! Nghĩ vậy nên ông ta cả gan tới chỗ Đại tá Kitahara, muốn nói cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc hiện giờ.
Ngờ đâu khi ông ta tới gần khu nghỉ của Kitahara thì lại nghe thấy bên trong có âm thanh kỳ quái truyền ra, có vẻ như ai đó đang ăn gì đấy. Khi đẩy cánh cửa, ông ta thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ…
Đại tá Kitahara đang bò trên mặt đất ăn thi thể của một tên lính… Thấy cảnh này, Sato Shuichi lặng lẽ lùi khỏi phòng, sau đó lấy súng trên người ra mở chốt an toàn, rồi ông ta hít sâu một hơi, thở ra, lại đẩy cửa đi vào.
Lúc này Đại tá Kitahara ở trên đất không hề phát hiện có người lại gần, hắn còn đang chuyên tâm ăn món ngon của mình… Sato Shuichi cẩn thận bước đến gần, chậm rãi nâng họng súng và chĩa thẳng vào đầu của Kitahara…
Sato Shuichi biết mưu sát cấp trên sẽ bị tội gì, nhưng giờ khắc này ông ta đã không còn quan tâm nữa! Tiếng “đoàng” vang lên, cơ thể Kitahara nghiêng về một phía rồi ngã xuống đất, óc của hắn bắn hết lên mặt Sato Shuichi.
Nhìn đám óc màu hồng đỏ, Sato Shuichi cảm thấy dạ dày mình cuộn trào, nhưng ông ta biết chuyện vẫn chưa xong, muốn tiêu diệt triệt để những quái vật này thì chỉ có một cách thôi! Nghĩ tới đây, Sato Shuichi vuốt mặt, sau đó đi đến kho vũ khí…
Khi đội của họ mới tới trú đóng ở đây, Kitahara đã bảo bên quân đội vận chuyển tới một số thuốc nổ TNT và cất giữ trong kho vũ khí. Nếu ông ta có thể đốt toàn bộ số thuốc nổ này thì hang động bí mật sẽ đổ sụp, đến lúc đó tất cả tội ác ở nơi này cũng sẽ biến mất theo!
Kho vũ khí nằm ở trong cùng của hang động, lúc nào cũng có hai lính canh gác bên ngoài, nếu muốn xử lý đám TNT kia thì nhất định phải giết hai gã lính. Sato Shuichi tự nhận mình là người hiền lành, từ lúc ông ta theo cuộc chiến đi vào Trung Quốc đến giờ vẫn chưa hề giết người nào, nhưng bây giờ lại phải giết chết đồng bào của mình, điều này khiến ông ta khó lòng xuống tay được.
Nhưng khi vừa nghĩ tới chuyện nếu đám “Chiến sĩ siêu cấp” này được thả ra sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, ông ta không muốn trở thành tội nhân của dân tộc, càng không muốn trở thành tội nhân của nhân loại… Nghĩ vậy, ánh mắt ông ta trở nên kiên định và đi tới trước mặt hai lính gác kia, ông ta rút súng bắn vào đầu hai người lính đó.
Làm một bác sĩ, Sato Shuichi biết bắn đạn vào nơi nào ít đau đớn mà lại chết nhanh nhất, tuy rằng tài bắn súng của ông ta rất bình thường, nhưng vì nổ súng ở khoảng cách gần nên chuẩn xác bắn trúng vào đầu họ.
Hai lính gác kia đến lúc chết vẫn không hiểu nổi vì sao Sato Shuichi lại bắn mình…
Cửa kho vũ khí rất nặng, một mình Sato Shuichi phải dùng rất nhiều sức mới đẩy ra được, ông ta biết mình phải hành động thật nhanh, bởi vì tiếng súng vừa rồi chắc chắn sẽ dẫn những binh lính ở gần đấy tới.
Thế là ông ta nhanh chóng tìm được thùng TNT kia, sau đó nã súng vào cái thùng kia, nhưng không ngờ Sato Shuichi đã nã hết đạn mà thùng TNT vẫn còn nguyên không tổn hại gì, một tiếng vang cũng không có.
Sato Shuichi ngây người! Ông ta quay sang tìm xà beng để cạy mở thùng gỗ, kết quả đúng là bên trong chứa đầy TNT, nhưng vì sao khi bị đạn bắn vào nó lại không nổ?
Ngay tại lúc ông ta đang mờ mịt không hiểu, thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, ông ta phát hiện có hai “Chiến sĩ siêu cấp” thối rữa đang đi siêu vẹo về phía mình…
Sato Shuichi định nổ súng bắn chết họ nhưng lại phát hiện súng đã không còn đạn! Ngay trong lúc nguy cấp, Sato Shuichi bỗng nhớ đến trước khi tới Trung Quốc, họ đã từng học một khóa quân sự với chuyên gia vũ khí.
Trên lớp học, một thầy giáo đã từng nói, mặc dù TNT thuộc về loại thuốc nổ tương đối mạnh, nhưng tính chất của nó rất ổn định, không dễ bị kích nổ, dù cho bị đạn bắn trúng cũng không nổ được, trừ phi dùng ngòi nổ để dẫn nổ…
Sato Shuichi trợn mắt, ông ta là bác sĩ, bảo đi phẫu thuật cho bệnh nhân còn được, chứ đây là lần đầu tiên ông ta sờ đến thuốc nổ đấy!