Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1954: Ngoại truyện 36
Trong số mệnh của Bạch Khởi, vốn mấy vạn người chết của nước Triệu đều là chết trong tay hắn thì bây giờ lại biến thành chết trong tay Thái3 Úc Lũy.
Nói cách khác Thái Úc Lũy đã âm thầm gánh hộ Bạch Khởi nghiệp chướng của chục vạn sinh mạng, mà Bạch Khởi lại không biết 4gì...
.
Bạch Khởi nghe xong, im lặng rất lâu mới nặng nề nói với Thần Đồ: “Ngươi không cần nói nữa, ta biết nên làm thế nà7o.” Thế nên sau đó hắn đã dẫn người đi giết chết chục vạn tàn binh nước Triệu đang trốn trong núi, sau đó còn nói những lời tàn nhẫn dứt k1hoát với Thái Úc Lũy.
Hóa ra sau khi Bạch Khởi đánh xong trận Trường Bình, đã từng chủ trương thừa thắng xông lên đánh thẳng đến thành Hàm Đan, nhưng thừa tướng Trương Lộc khi đó vì e ngại Vũ An Hầu lại tiếp tục lập công lớn, nên đã xúi giục Tần Vương thu binh.
Sau khi Bạch Khởi nhận thư lui binh đã lập tức viết thư lại cho Tần Vương, liên tục nói rõ nếu không thừa thắng đánh hạ thành Hàm Đan, chỉ sợ sau này nước Triệu trên dưới một lòng sẽ khó có thể đánh chiếm được.
Nhưng chuyện này cũng giống như chuyện một chiều giết hàng binh, Bạch Khởi vẫn không thể thay đổi quyết định của Tần Vương Doanh Tắc, đành phải lui binh.
Nghe đồn vì lúc đó Bạch Khởi tức giận quá độ, lại tiếp nhận chiếu thư lui binh lần thứ hai nên đã tức hộc máu, sau khi quay lại Hàm Dương thì bệnh không dây nối.
Sau đó Tần Vương lại hối hận, muốn tiến đánh Hàm Đan một lần nữa, thể là y lại gọi Bạch Khởi giữ ấn soái xuất chinh.
Không ngờ thân thể Bạch Khởi vẫn chưa khỏi cho nên Tần Vương đành phải phái người khác...
Thái Úc Lũy nghe xong liền bấm ngón tay, trong lòng cũng có tính toán, thật ra cho dù lần này Bạch Khởi bệnh thật hay bệnh giả, thì trong lòng Tần Vương vẫn cho rằng hắn giả bệnh vì không muốn dẫn binh đi đánh Hàm Đan!
Nhưng Thái Úc Lũy đã tính ra tuổi thọ của Bạch Khởi cũng không còn bao nhiêu, tử mệnh của hắn đã sắp đến, cho dù Bạch Khởi nghe lệnh Tần Vương giữ ấn soái xuất binh thì hắn cũng chết trên chiến trường, nếu không cũng sẽ chết trong tay Tần Vương, tuyệt đối không có con đường nào khác.
Thái Úc Lũy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến nhân gian một chuyến nữa, cho dù thế nào linh thức của Cùng Kỳ cũng vẫn còn trong người Bạch Khởi, y nhất định phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này khi linh hồn Bạch Khởi rời bỏ thân xác.
Thật ra, khi Thái Úc Lũy đọc được một nửa cuốn cổ tịch kia đã tìm được cách giải quyết việc người phàm bị linh thức của hung thú bám vào người.
Bạch Khởi đã nhìn ra, tất cả đều là kiếp số của bản thân mình tránh cũng không được, vậy thì cần gì phải liê5n lụy đến Thái Úc Lũy đi gánh nghiệp chướng cho hắn? Bên trong Minh Vương Điện, Thái Úc Lũy còn đang suy nghĩ đến tin tức mà Trang Hà đưa đến hôm nay, cuộc chiến Trường Bình đã hoàn toàn kết thúc, cuối cùng nước Triệu đã đưa ra thư liên minh, cắt đất cầu hòa, chiến sự giữa hai nước mới tạm thời dừng lại.
Nhưng có một chuyện Thái Úc Lũy nghĩ mãi mà không hiểu, đó chính là Tần Vương Doanh Tắc có dã tâm lớn như vậy, vì sao hắn không thừa thể xông lên đánh thẳng vào thành Hàm Đan, trực tiếp diệt nước Triệu? Còn cả Bạch Khởi, cũng không biết hiện giờ hắn thế nào...
Mặc dù hắn đeo trên lưng những cái chết oan uổng của hàng bình nước Triệu, nhưng đối với nước Tần mà nói, hắn hẳn là công thần đứng đầu chứ, không biết vị Tần Vương kia sẽ khen thưởng chiến thần nước Tân Bạch Khởi này thế nào đây?
Thái Úc Lũy càng nghĩ càng khó chịu, nhưng lại không thể đi hỏi thẳng Trang Hà, dù sao trước khi quay lại Âm Ti, y đã nghiêm trang nói với Trang Hà và Nữ Oa rằng từ nay về sau y sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Bạch Khởi nữa! Bây giờ mới được có mấy ngày đã đổi ý, há không phải là tự đánh vào mặt mình sao? Đã không thể hỏi Trang Hà, Thái Úc Lũy đành phải đi hỏi người khác, thể là y bèn sai người gọi một âm sai ở gần Hàm Dương đến, để hắn bí mật điều tra động tĩnh gần đây của Bạch Khởi...
Kết quả tin tức mà âm sai này mang về càng khiến Thái Úc Lũy thêm bất an.
Nếu như là một người phàm bình thường bị hung vật bám thân thì rất dễ, chỉ cần có một vị đại thần ra tay đem linh thức của hung thủ tróc ra khỏi người phàm kia là được.
Nhưng nếu bản thân người bị bám thân có chút không giống người thường, không có cách nào tách được linh thức hung thủ ra thì cũng vẫn có cách khác.
Phương pháp này có thể bảo toàn cho hồn phách của kẻ bị bám thân không bị tổn hại, lại có thể tách được linh thức của hung thú ra.
Có điều cách thì có, thế nhưng mới chỉ dừng lại ở giai đoạn lý thuyết, bởi vì thao tác có độ khó quá lớn, cho nên đến bây giờ cũng chưa từng có ai thành công.
Thật ra loại hung thủ giống như Cùng Kỳ, cho dù là chết đi, thì linh thức của nó vẫn luôn tồn tại, rất khó để tiêu diệt hoàn toàn.
Trong tình huống bình thường, loại hung thú này sẽ giống như tại tinh, sau khi chết sẽ lẩn trốn mấy trăm năm, sau đó chờ đợi thời cơ chuyển thể trùng sinh.
Mà linh thức của đám hung thủ này khác với âm hồn của người phàm, bọn chúng sẽ không bị bắt đến Âm Ti, bởi vì sinh tử của bọn chúng không thuộc quyền quản lý của Âm Ti, cho nên trong lúc đang lẩn trốn thường sẽ bám vào người sống.
Nhưng con Cùng Kỳ này coi như trúng thưởng lớn, nó tìm ai không tìm lại tìm đúng phải tai tinh chuyển thể, cả hai chủ thể đều có lệ khí cực nặng, khi nhập thần lập tức quấn quít lẫn nhau.
Lệ khí giữa chúng không phân cao thấp, cho nên nhanh chóng kết hợp với nhau.
Trong tình huống này, nếu như muốn tách linh thức của Cùng Kỳ ra và bảo toàn nguyên vẹn hồn phách của chủ thể, thì phải có một vị đại thần có cấp bậc cao tự nguyện hút linh thức của Cùng Kỳ vào thân thể mình...
Nhưng cho dù là vị đại thần này có thể hút được linh thức Cùng Kỳ vào người, thì cũng rất khó để tách nó ra khỏi nguyên thần của mình, nói cách khác, vị thần đó sẽ phải vĩnh viễn vây khốn linh thức của Cùng Kỳ trong cơ thể mình.
Nhưng tính khí của Cùng Kỳ rất hung dữ, cho dù là đại thần cũng không thể chắc chắn tâm trí của mình không bị ảnh hưởng, cứ như vậy không nói đến việc bị tổn hại công đức, mà còn phải mang theo linh thức của Cùng Kỳ chuyển thể tu hành, phải dùng mấy kiếp tu luyện công đức mới có thể hóa giải hết lệ khí của hung thú.
Bởi vậy từ trước đến giờ chưa từng có vị đại thần nào dám làm thử biện pháp này, cho nên tất cả mới chỉ dừng lại ở lý thuyết mà
thôi.
Khi Thái Úc Lũy nhìn thấy nội dung nửa cuốn cổ tích này, đã hiểu ra vì sao Thần Đồ đột nhiên đem một đống điển tịch thượng cổ kia đi đốt, sợ là trong thời gian y đến nhân gian, Thần Đồ đã tìm được biện pháp giải quyết trong tàng thư rồi.
Last edited: