Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1940: Ngoại truyện 22
Trang Hà gật đầu: “Chuyện này không khó, thần quay lại Ly Sơn lần nữa là được...
Nhưng trong mấy ngày tới quân thượng nhất định phải canh giữ cẩn thận cái gã t4ai tinh này, đừng để hắn nổi điên nữa, nếu không chúng ta lại phải đi giải quyết hậ5u quả hộ hắn đấy!” Sáng sớm hôm sau, người trong cung của Tần Vương dẫn theo thải y1 đến nhà hai lần, dù sao tình trạng của Bạch Khởi có liên quan đến giang sơn xã tắc5 của y, cho nên giờ phút này Doanh Tắc mới là người lo lắng cho Bạch Khởi nhất.
Bởi vì trước đó Bạch Khởi đả thương lượng với Thái Úc Lũy, cho nên khi chưa biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì hắn sẽ luôn cáo ốm với bên ngoài.
Thái y trong cung chẩn bệnh cho Bạch Khởi xong cũng không hiểu hắn bị bệnh gì, nhưng cũng không dám nói với Tần Vương là võ tướng đệ nhất của nước Tân đang giả vờ, nên cuối cùng đành phải cùng nhau nói với cung nhân là: “Tướng quân bị kiệt sức, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Sau khi Bạch Khởi xảy ra chuyện, người của Tần Vương xem lại hiện trường rồi báo: Mặc dù không nhìn thấy thi thể thích khách ở hiện trường, nhưng lại tìm được vài thi thể của tùy tùng.
Vừa nhìn là biết đã trải qua một trận chiến khốc liệt, bởi vậy nếu nói là kiệt sức thì cũng đúng.
Còn mấy tên tùy tùng bị chết đã được tuyên bố là hy sinh khi bảo vệ Bạch Khởi...
Vì bệnh của Bạch Khởi là giả vờ, cho nên không thể làm như vậy quá lâu, dù sao nước Tần cũng đang chuẩn bị tiến đánh nước Triệu, cho nên cứ ba ngày hai lượt Tần Vương Doanh Tắc lại phái thái y đến kiểm tra.
Thái Úc Lũy biết cuộc chiến với nước Triệu chắc chắn sẽ không kết thúc một sớm một chiều, hai nước không thể nào đánh giá được sẽ phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực cùng với tính mạng bao nhiêu tướng sĩ...
Còn về trường hợp của Bạch Khởi, nếu như bây giờ hắn dẫn binh đánh nước Triệu thì sẽ bị thay đổi tính tình và giết rất nhiều người vô tội...
Đây mới là điều Thái Úc Luỹ không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng giá chính là giả, Thái Úc Luỹ biết chiêu này không phải kế lâu dài, Bạch Khởi là võ tướng đứng đầu của nước Tần, nếu để hẳn cả ngày giả vờ bị bệnh nằm ở trên giường cũng không được.
Quả nhiên vài ngày sau đó, cuối cùng Tần Vương Doanh Tắc cũng không nhịn được nữa mà muốn đích thân tới thăm hỏi Vũ An Hầu.
Thái Úc Lũy biết Doanh Tắc rất gian xảo nên chắc chắn không thể tiếp tục giả vờ bị bệnh, nhưng cũng may là trạng thái của Bạch Khởi mấy hôm nay đúng là không tốt, hai mắt đỏ bừng còn chưa kịp tan đi.
Tần Vương nhìn thấy Bạch Khởi xong cũng không hiểu rõ được tình hình, ông ta thấy Bạch Khởi vẫn giao tiếp bình thường, nhưng lại cho mọi người một cảm giác rất không thích hợp.
Doanh Tắc bề ngoài nói vài câu an ủi nhưng trong lòng lại nổi lên sự nghi ngờ..
Trước khi đi, Tần Vương thầm gọi Thái Úc Lũy đến để hỏi về tình huống của Bạch Khởi rút cục là thế nào? Thái Úc Lũy biết lúc này nếu không cho Tần Vương một câu trả lời xác định thì ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ, thế là trầm giọng nói: “Vương thượng đúng là sáng suốt, vấn đề của Bạch Tướng quân đúng là không phải do thân thể...” Tần Vương nghe xong nhướng mày nói: “Xin chỉ giáo...” Sau đó Thái Úc Lũy than nhẹ một tiếng: “Không dám giấu vương thượng, thật ra khi Bạch tướng quân khai chiến với nước Ngụy đã bị tập kích nhiều lần, may mà mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an mà thôi.” “Cái gì? Chuyện lớn như vậy sao không bẩm báo cho quả nhận biết?” Sắc mặt Tần Vương trầm xuống.
“Bởi vì Bạch tướng quân cũng không biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, cho nên không bẩm báo với vương thượng, lần này hắn bị tập kích là do có thích khách trà trộn vào bãi săn của hoàng gia để hành thích tướng quân.” Thái Úc Lũy giải thích.
Tần Vương nghe xong yên lặng một lát rồi hỏi: “Nếu như hôm nay quá nhân không đến, vậy tướng quân của các người còn định giấu đến khi nào?”
Thái Úc Lũy mặt không đổi sắc trả lời: “Khởi bẩm vương thượng, thật ra hôm nay là Thái mỗ tự tiện bẩm báo với vương thượng, còn theo ý của tướng quân thì không nên nói việc này quá sớm...
Thứ nhất là chưa biết được kẻ chủ
mưu nên nếu nói ra cũng không giúp được việc điều tra kẻ đó là ai, thứ hai là Bạch tướng quân cũng sợ đối phương mượn việc này để tạo thế, rồi từ đó gây bất lợi cho đại nghiệp của vương thượng.” Thái Úc Lũy nói rất hợp lý, Tần Vương cũng không tìm ra vấn đề nào, ông ta suy nghĩ một chút rồi lo lắng hỏi: “Ta thấy trạng thái của Bạch tướng quân không tốt, không biết là nguyên nhân tại sao?”
Thái Úc Lũy đang đợi câu hỏi này của Tần Vương, y bèn cố ý thở dài rồi trả lời: “Chúng tại hạ cũng đang lo lắng vì chuyện này, mấy lần trước thích khách đều đường hoàng xuất hiện, nhưng lúc này lại dùng âm mưu...
Tại hạ đang nghi ngờ Bạch tướng quân bị bọn chúng hạ cổ.” “Hạ cổ: Thế gian thật sự có cổ độc sao?” Tần Vương hỏi với vẻ vô cùng nghi hoặc.
Thái Úc Lũy thành khẩn gật đầu: “Vì thế tại hạ đã tra khá nhiều sách cổ, đúng là có cổ độc, nếu không rất khó giải thích tình trạng quái lạ hiện giờ của tướng quân.” Tần Vương vội vàng hỏi: “Vậy trạng thái hiện giờ của Bạch tướng quân có thể cầm quân xuất chinh không? Thái Úc Lũy lắc đầu: “Chỉ sợ không thể, đây cũng là lý do mà đối phương hạ cổ với tướng quân...
Một khi cổ độc phát tác, đừng nói là mang binh đánh giặc mà bên cạnh hắn cũng không thể có người nào.
Mấy tùy từng bị chết trước đó thật ra không phải bị thích khách giết mà là bị liên lụy bởi cổ độc.” Lúc Tần Vương rời đi, sắc mặt ông ta rất khó coi.
Thái Úc Lũy không biết Doanh Tắc có thể tin bao nhiêu phần trong lời giải thích của mình? Nhưng y biết Doanh Tắc đã mưu đồ từ lâu với việc xuất binh đánh Triệu, để tránh sai sót có thể xảy ra, ông ta nhất định sẽ không mạo hiểm để Bạch Khởi lãnh binh xuất chinh, vì thế ông ta sẽ về suy nghĩ xem còn người nào thích hợp không.
Sau khi Tần Vương đi được một lúc, Trang Hà dẫn theo một con hồ ly nhỏ tiến vào hầu phủ.
Thái Úc Lũy xách con hồ ly này đến trước mặt Bạch Khởi, hắn nhận ra ngay đây chính là con hồ ly có màu sắc tuyệt đẹp mà mình định săn trong bãi săn Ly Sơn.
Bạch Khởi giật mình hỏi: “Úc Lũy huynh, đây chẳng phải là...
con hồ ly mà hôm đó ta muốn săn sao? Huynh lại đến Ly Sơn à?” Thái Úc Lũy gật đầu: “Tiện tay thôi, rất nhanh chúng ta có thể biết hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với huynh.” Bạch Khởi nghe mà không hiểu: “Úc Lũy huynh muốn nói là con hồ ly này có thể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra tại bãi săn Ly Sơn?” Thái Úc Lũy gật đầu ra vẻ bí ẩn: “Cũng có thể nói như vậy!” Nói xong, quay đầu bảo Trang Hà: “Bắt đầu đi...” Sau đó Trang Hà từ từ đặt tay lên đầu con hồ ly nhỏ rồi lẩm bẩm: “Đừng sợ...
Chúng ta chỉ mượn một đoạn trí nhớ của mi để xem thôi.” Con hồ ly nhỏ nghe xong giống như hiểu Trang Hà nói gì, nó lắc cái đuôi rồi chậm rãi nhắm mắt...
Nhưng khi nó mở mắt một lần nữa thì trong mắt lại hiện lên hai luồng ánh sáng chiếu thẳng lên vách tường trong phòng.
Bạch Khởi lập tức kinh sợ vì cảnh tượng trước mặt, hắn thấy trên vách tường hiện ra cảnh tượng của bãi săn Ly Sơn vào hôm đó, nhưng không hiểu vì sao mà góc nhìn hơi thấp, cứ như có người nấp trong bụi cỏ nhìn lên phía trên.
Nhưng trong mấy ngày tới quân thượng nhất định phải canh giữ cẩn thận cái gã t4ai tinh này, đừng để hắn nổi điên nữa, nếu không chúng ta lại phải đi giải quyết hậ5u quả hộ hắn đấy!” Sáng sớm hôm sau, người trong cung của Tần Vương dẫn theo thải y1 đến nhà hai lần, dù sao tình trạng của Bạch Khởi có liên quan đến giang sơn xã tắc5 của y, cho nên giờ phút này Doanh Tắc mới là người lo lắng cho Bạch Khởi nhất.
Bởi vì trước đó Bạch Khởi đả thương lượng với Thái Úc Lũy, cho nên khi chưa biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì hắn sẽ luôn cáo ốm với bên ngoài.
Thái y trong cung chẩn bệnh cho Bạch Khởi xong cũng không hiểu hắn bị bệnh gì, nhưng cũng không dám nói với Tần Vương là võ tướng đệ nhất của nước Tân đang giả vờ, nên cuối cùng đành phải cùng nhau nói với cung nhân là: “Tướng quân bị kiệt sức, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Sau khi Bạch Khởi xảy ra chuyện, người của Tần Vương xem lại hiện trường rồi báo: Mặc dù không nhìn thấy thi thể thích khách ở hiện trường, nhưng lại tìm được vài thi thể của tùy tùng.
Vừa nhìn là biết đã trải qua một trận chiến khốc liệt, bởi vậy nếu nói là kiệt sức thì cũng đúng.
Còn mấy tên tùy tùng bị chết đã được tuyên bố là hy sinh khi bảo vệ Bạch Khởi...
Vì bệnh của Bạch Khởi là giả vờ, cho nên không thể làm như vậy quá lâu, dù sao nước Tần cũng đang chuẩn bị tiến đánh nước Triệu, cho nên cứ ba ngày hai lượt Tần Vương Doanh Tắc lại phái thái y đến kiểm tra.
Thái Úc Lũy biết cuộc chiến với nước Triệu chắc chắn sẽ không kết thúc một sớm một chiều, hai nước không thể nào đánh giá được sẽ phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực cùng với tính mạng bao nhiêu tướng sĩ...
Còn về trường hợp của Bạch Khởi, nếu như bây giờ hắn dẫn binh đánh nước Triệu thì sẽ bị thay đổi tính tình và giết rất nhiều người vô tội...
Đây mới là điều Thái Úc Luỹ không muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng giá chính là giả, Thái Úc Luỹ biết chiêu này không phải kế lâu dài, Bạch Khởi là võ tướng đứng đầu của nước Tần, nếu để hẳn cả ngày giả vờ bị bệnh nằm ở trên giường cũng không được.
Quả nhiên vài ngày sau đó, cuối cùng Tần Vương Doanh Tắc cũng không nhịn được nữa mà muốn đích thân tới thăm hỏi Vũ An Hầu.
Thái Úc Lũy biết Doanh Tắc rất gian xảo nên chắc chắn không thể tiếp tục giả vờ bị bệnh, nhưng cũng may là trạng thái của Bạch Khởi mấy hôm nay đúng là không tốt, hai mắt đỏ bừng còn chưa kịp tan đi.
Tần Vương nhìn thấy Bạch Khởi xong cũng không hiểu rõ được tình hình, ông ta thấy Bạch Khởi vẫn giao tiếp bình thường, nhưng lại cho mọi người một cảm giác rất không thích hợp.
Doanh Tắc bề ngoài nói vài câu an ủi nhưng trong lòng lại nổi lên sự nghi ngờ..
Trước khi đi, Tần Vương thầm gọi Thái Úc Lũy đến để hỏi về tình huống của Bạch Khởi rút cục là thế nào? Thái Úc Lũy biết lúc này nếu không cho Tần Vương một câu trả lời xác định thì ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ, thế là trầm giọng nói: “Vương thượng đúng là sáng suốt, vấn đề của Bạch Tướng quân đúng là không phải do thân thể...” Tần Vương nghe xong nhướng mày nói: “Xin chỉ giáo...” Sau đó Thái Úc Lũy than nhẹ một tiếng: “Không dám giấu vương thượng, thật ra khi Bạch tướng quân khai chiến với nước Ngụy đã bị tập kích nhiều lần, may mà mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an mà thôi.” “Cái gì? Chuyện lớn như vậy sao không bẩm báo cho quả nhận biết?” Sắc mặt Tần Vương trầm xuống.
“Bởi vì Bạch tướng quân cũng không biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, cho nên không bẩm báo với vương thượng, lần này hắn bị tập kích là do có thích khách trà trộn vào bãi săn của hoàng gia để hành thích tướng quân.” Thái Úc Lũy giải thích.
Tần Vương nghe xong yên lặng một lát rồi hỏi: “Nếu như hôm nay quá nhân không đến, vậy tướng quân của các người còn định giấu đến khi nào?”
Thái Úc Lũy mặt không đổi sắc trả lời: “Khởi bẩm vương thượng, thật ra hôm nay là Thái mỗ tự tiện bẩm báo với vương thượng, còn theo ý của tướng quân thì không nên nói việc này quá sớm...
Thứ nhất là chưa biết được kẻ chủ
mưu nên nếu nói ra cũng không giúp được việc điều tra kẻ đó là ai, thứ hai là Bạch tướng quân cũng sợ đối phương mượn việc này để tạo thế, rồi từ đó gây bất lợi cho đại nghiệp của vương thượng.” Thái Úc Lũy nói rất hợp lý, Tần Vương cũng không tìm ra vấn đề nào, ông ta suy nghĩ một chút rồi lo lắng hỏi: “Ta thấy trạng thái của Bạch tướng quân không tốt, không biết là nguyên nhân tại sao?”
Thái Úc Lũy đang đợi câu hỏi này của Tần Vương, y bèn cố ý thở dài rồi trả lời: “Chúng tại hạ cũng đang lo lắng vì chuyện này, mấy lần trước thích khách đều đường hoàng xuất hiện, nhưng lúc này lại dùng âm mưu...
Tại hạ đang nghi ngờ Bạch tướng quân bị bọn chúng hạ cổ.” “Hạ cổ: Thế gian thật sự có cổ độc sao?” Tần Vương hỏi với vẻ vô cùng nghi hoặc.
Thái Úc Lũy thành khẩn gật đầu: “Vì thế tại hạ đã tra khá nhiều sách cổ, đúng là có cổ độc, nếu không rất khó giải thích tình trạng quái lạ hiện giờ của tướng quân.” Tần Vương vội vàng hỏi: “Vậy trạng thái hiện giờ của Bạch tướng quân có thể cầm quân xuất chinh không? Thái Úc Lũy lắc đầu: “Chỉ sợ không thể, đây cũng là lý do mà đối phương hạ cổ với tướng quân...
Một khi cổ độc phát tác, đừng nói là mang binh đánh giặc mà bên cạnh hắn cũng không thể có người nào.
Mấy tùy từng bị chết trước đó thật ra không phải bị thích khách giết mà là bị liên lụy bởi cổ độc.” Lúc Tần Vương rời đi, sắc mặt ông ta rất khó coi.
Thái Úc Lũy không biết Doanh Tắc có thể tin bao nhiêu phần trong lời giải thích của mình? Nhưng y biết Doanh Tắc đã mưu đồ từ lâu với việc xuất binh đánh Triệu, để tránh sai sót có thể xảy ra, ông ta nhất định sẽ không mạo hiểm để Bạch Khởi lãnh binh xuất chinh, vì thế ông ta sẽ về suy nghĩ xem còn người nào thích hợp không.
Sau khi Tần Vương đi được một lúc, Trang Hà dẫn theo một con hồ ly nhỏ tiến vào hầu phủ.
Thái Úc Lũy xách con hồ ly này đến trước mặt Bạch Khởi, hắn nhận ra ngay đây chính là con hồ ly có màu sắc tuyệt đẹp mà mình định săn trong bãi săn Ly Sơn.
Bạch Khởi giật mình hỏi: “Úc Lũy huynh, đây chẳng phải là...
con hồ ly mà hôm đó ta muốn săn sao? Huynh lại đến Ly Sơn à?” Thái Úc Lũy gật đầu: “Tiện tay thôi, rất nhanh chúng ta có thể biết hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với huynh.” Bạch Khởi nghe mà không hiểu: “Úc Lũy huynh muốn nói là con hồ ly này có thể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra tại bãi săn Ly Sơn?” Thái Úc Lũy gật đầu ra vẻ bí ẩn: “Cũng có thể nói như vậy!” Nói xong, quay đầu bảo Trang Hà: “Bắt đầu đi...” Sau đó Trang Hà từ từ đặt tay lên đầu con hồ ly nhỏ rồi lẩm bẩm: “Đừng sợ...
Chúng ta chỉ mượn một đoạn trí nhớ của mi để xem thôi.” Con hồ ly nhỏ nghe xong giống như hiểu Trang Hà nói gì, nó lắc cái đuôi rồi chậm rãi nhắm mắt...
Nhưng khi nó mở mắt một lần nữa thì trong mắt lại hiện lên hai luồng ánh sáng chiếu thẳng lên vách tường trong phòng.
Bạch Khởi lập tức kinh sợ vì cảnh tượng trước mặt, hắn thấy trên vách tường hiện ra cảnh tượng của bãi săn Ly Sơn vào hôm đó, nhưng không hiểu vì sao mà góc nhìn hơi thấp, cứ như có người nấp trong bụi cỏ nhìn lên phía trên.