Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1624
Chương 1624: Lão già tóc trắng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hoặc có thể nói tôi càng ngày càng thích ứng cuộc sống như thế, cũng càng thêm thản nhiên đối mặt cuộc sống như vậy.
Lúc này trên trời nở rộ từng đám từng đám pháo hóa bảy màu tuyệt đẹp, toàn bộ đám người xung quanh đều phát ra từng tiếng kêu ngạc nhiên vui sướng, ngoại trừ tôi và Đinh Nhất..
Vào những lúc như thế này thì khuôn mặt anh ta vĩnh viễn như một lá bài, mà tôi thì cũng không thay đổi sắc mặt mà nhìn lên trời, rồi không hiểu những vật này có gì mà có thể ngạc nhiên hô lên như vậy.
Đột nhiên tôi dường như có cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo3xuyên qua từng lớp từng lớp người đánh vào trên lưng tôi..
Nhưng lúc đó xung quanh thực sự có quá nhiều người, cho nên trong nhất thời tôi cũng không tìm được ánh mắt đó xuất phát từ đầu.
“Sao thế?” Đinh Nhất ở bên cạnh phát hiện sắc mặt tôi biến đổi.
Tổi liền nói nhỏ: “Không đúng lắm..
Đàm Lỗi và Viên Mục Dã đâu rồi? Nhanh gọi hai đứa này trở về!”
Đinh Nhất nghe xong không hỏi nhiều mà quay người đi tìm hai người kia, còn tôi thì không ngừng tìm khắp xung quanh vì muốn biết được chủ nhân ánh mắt đó rốt cuộc là ai..
Đúng lúc này tôi nhìn thấy một lão già tóc trắng bạc phơ đang0đứng cách đó không xa ngoắc tay với tôi, tôi thấy mà ngạc nhiên vô cùng, tôi thử tìm kiếm hình ảnh của ông già này trong đầu nhưng cuối cùng cho ra kết luận là từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua ông ta
Nhìn tuổi ông già này không đến tám mươi thì cũng phải bảy mươi, tôi tự nhiên không để trong lòng, tôi đang định đi qua xem ông ta muốn làm gì? Ai ngờ đúng lúc này lão già ấy lấy ra một chiếc bát quái lạ màu đen, sau đó dùng ánh mặt lạnh lẽo tàn độc nhìn tôi và làm một động tác “cạn ly” với tôi.
Trong lòng tôi run lên, lập tức5nhận ra vật trong tay lão già đó là gì, thế là tôi định đi về hướng ông ta, nhưng đúng lúc này trên trời xuất hiện một quả pháo hoa màu đỏ vô cùng to làm cho mọi người xôn xao
Đợi đến lúc tôi vất vả đi tới chỗ lão già đó thì ông ta đã biến mất từ bao giờ.
Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng tôi chắc chắn sẽ không nhầm, chiếc bát mà lão già đó cầm trên tay chính là chiếc bát sọ người Kapala trong truyền thuyết
Chỉ là nhìn qua nó càng thêm tà mị, không hề có tí thánh khiết nào của pháp khí Mật tông
Lúc này điện thoại di động của tôi4đổ chuông, tôi cầm lên xem thì phát hiện là Đinh Nhất gọi tới, xem ra khi anh ta tìm được Đàm Lỗi lại phát hiện không thấy tôi đâu, thể là lúc này mới tranh thủ gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi tập hợp với nhóm Đinh Nhất, tôi vội vã nói với bọn họ: “Về nhà, nơi này không an toàn...”
Đừng thấy Đàm Lỗi và Viên Mục Dã ham chơi nhưng đến lúc quan trọng vẫn biết suy nghĩ, bọn họ nghe tôi bảo như vậy xong thì không nói thêm gì mà đi thẳng tới chỗ đậu xe
Tôi không biết lão già kia đột nhiên xuất hiện theo kiểu đó là muốn làm cái gì? Khiêu khích? Hay9là muốn thị uy?
Mặc dù mặc kệ là cái gì thì tôi cũng không quan tâm, thế nhưng tôi lại vô cùng chán ghét cảm giác bị người tính toán sau lưng, loại cảm giác “Tôi ở ngoài sáng còn địch ở trong tối” thực sự quá đáng ghét! Chắc lão già này cứ canh cánh trong lòng việc hai lần trước bị tôi làm loạn kế hoạch của lão, cho nên ngay khi luyện thành pháp khí âm tà đó thì đi tới trước mặt tôi để khiêu khích.
Sau khi về đến nhà, tôi kể cho Chú Lê chuyện vừa gặp lão già đó, chú nghe xong cũng cố gắng tìm kiếm trong đầu nhưng không thể nào tìm ra người nào như vậy..
Lúc này tôi nói với chú: “Đừng suy nghĩ, chắc chắn chúng ta chưa từng gặp lão già này..
Ai biết lão chui ra từ cái hang chuột nào! Xem ra lão rất tự tin đối với chiếc bát sọ người của mình! Nếu không thì vừa mới luyện thành đã không nhịn được mà lấy ra khoe khoang!”
Chú Lê nghe thể trầm giọng bảo: “Rốt cuộc thì vật đó dùng để làm gì? Tốn bao công sức để luyện thành, chắc chắn có công dụng gì đó rất lớn...” Tôi ở bên cạnh liếc mắt nói: “Chú của cháu à, chú nói mấy điều này cháu đều biết, chú có thể nói cái gì mà cháu chưa biết được không?”
Chú Lê tức giận: “Cháu nghĩ chú là ai chứ? Không gì không biết, không gì không hiểu? Chuyện chưa biết thì sao mà nói lung tung được!”
Tôi nghe xong nhỏ giọng lầm bầm: “Chú ở trước mặt người ngoài không phải luôn tỏ vẻ không gì không biết không gì không hiểu ạ? Làm sao khi chính chúng ta gặp vấn đề lại tắt điện vậy?”
Lúc này Chú Lê đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó cầm điện thoại di động lên nói: “Mấy đứa đón giao thừa đi! Chú đi gọi điện cho sự huynh chúc mừng năm mới và thuận tiện hỏi huynh ấy có biết chuyện này hay không...” Nói xong Chú Lê đi vào phòng ngủ với tâm sự nặng nề.
Tôi thấy Chú Lê phải đi tìm trợ giúp thì suy nghĩ không biết có nên gọi cho chú họ không? Cũng tiện thể chúc mừng năm mới luôn? Ý nghĩa của tôi rất tốt nhưng tôi không cách nào liên lạc được với chú họ.
Chẳng biết cái ông già này lại vào xó xỉnh nào rồi? Trước đó tôi bảo chú ở lại đây ăn Tết nhưng chú nhất định muốn đi và nói đã quen ăn Tết một mình
Tôi đoán chủ trở về ngôi nhà cũ ở Đông Bắc, vì phong tục chỗ đó vào năm mới là đi thăm viếng mồ mả người thân và đốt vàng mã
Sau khi tiếng chuông 12 giờ kết thúc, Đàm Lỗi và Viên Mục Dã cứ đòi phải chơi mạt chược, nhưng đầu óc tôi đã bị lão già cầm cái bát xương sọ đó bắt đi, làm gì còn lòng dạ nào mà chơi mạt chược? Cuối cùng hai người họ không khuyên nối tối nên chỉ đành lôi kéo Đinh Nhất đi đầu địa chủ.
Trong lòng tôi phiền muộn nên một mình trở lại trong phòng nằm ngủ và suy nghĩ tiếp theo nên làm gì..
Trước đó có thể nói chúng tôi không hề có đầu mối, nếu như đêm hôm nay lão già đó không xuất hiện có lẽ chúng tôi vẫn tiếp tục không có manh mối gì.
Nhưng lão đã xuất hiện thì sẽ không chỉ lộ mặt cho tôi nhìn đơn giản như thế
Mặc dù điều này thể hiện một ngày nào đó lão sẽ gây phiền toái cho chúng tôi, nhưng đồng thời cũng thể hiện lão sắp lộ ra ý định thật sự của mình.
Nhưng trước đó tôi phải xác nhận với Bạch Kiện một việc mới được, đó là phải tìm biện pháp đi tới nhà của Lý Đại Khánh và Tống Tam Thủy một lần
Thử xem trong nhà hai người này có phải cũng có một đám tàn hương trộn lẫn “máu gà” hay không? Nếu có..
thì mọi chuyện đã sáng tỏ.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi vô tình ngủ thiếp đi..
Nhưng do đám Đàm Lỗi vừa chơi vừa hô bên cạnh quá ồn ào cho nên tôi vẫn luôn không thể ngủ say.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, tôi nghe bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh
Ban đầu tôi còn tưởng ba người Đàm Lỗi không chơi nữa? Vậy mà nghiêng đầu nhìn thì phát hiện Đinh Nhất cũng không trở về phòng đi ngủ.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lúc này trên trời nở rộ từng đám từng đám pháo hóa bảy màu tuyệt đẹp, toàn bộ đám người xung quanh đều phát ra từng tiếng kêu ngạc nhiên vui sướng, ngoại trừ tôi và Đinh Nhất..
Vào những lúc như thế này thì khuôn mặt anh ta vĩnh viễn như một lá bài, mà tôi thì cũng không thay đổi sắc mặt mà nhìn lên trời, rồi không hiểu những vật này có gì mà có thể ngạc nhiên hô lên như vậy.
Đột nhiên tôi dường như có cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo3xuyên qua từng lớp từng lớp người đánh vào trên lưng tôi..
Nhưng lúc đó xung quanh thực sự có quá nhiều người, cho nên trong nhất thời tôi cũng không tìm được ánh mắt đó xuất phát từ đầu.
“Sao thế?” Đinh Nhất ở bên cạnh phát hiện sắc mặt tôi biến đổi.
Tổi liền nói nhỏ: “Không đúng lắm..
Đàm Lỗi và Viên Mục Dã đâu rồi? Nhanh gọi hai đứa này trở về!”
Đinh Nhất nghe xong không hỏi nhiều mà quay người đi tìm hai người kia, còn tôi thì không ngừng tìm khắp xung quanh vì muốn biết được chủ nhân ánh mắt đó rốt cuộc là ai..
Đúng lúc này tôi nhìn thấy một lão già tóc trắng bạc phơ đang0đứng cách đó không xa ngoắc tay với tôi, tôi thấy mà ngạc nhiên vô cùng, tôi thử tìm kiếm hình ảnh của ông già này trong đầu nhưng cuối cùng cho ra kết luận là từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp qua ông ta
Nhìn tuổi ông già này không đến tám mươi thì cũng phải bảy mươi, tôi tự nhiên không để trong lòng, tôi đang định đi qua xem ông ta muốn làm gì? Ai ngờ đúng lúc này lão già ấy lấy ra một chiếc bát quái lạ màu đen, sau đó dùng ánh mặt lạnh lẽo tàn độc nhìn tôi và làm một động tác “cạn ly” với tôi.
Trong lòng tôi run lên, lập tức5nhận ra vật trong tay lão già đó là gì, thế là tôi định đi về hướng ông ta, nhưng đúng lúc này trên trời xuất hiện một quả pháo hoa màu đỏ vô cùng to làm cho mọi người xôn xao
Đợi đến lúc tôi vất vả đi tới chỗ lão già đó thì ông ta đã biến mất từ bao giờ.
Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng tôi chắc chắn sẽ không nhầm, chiếc bát mà lão già đó cầm trên tay chính là chiếc bát sọ người Kapala trong truyền thuyết
Chỉ là nhìn qua nó càng thêm tà mị, không hề có tí thánh khiết nào của pháp khí Mật tông
Lúc này điện thoại di động của tôi4đổ chuông, tôi cầm lên xem thì phát hiện là Đinh Nhất gọi tới, xem ra khi anh ta tìm được Đàm Lỗi lại phát hiện không thấy tôi đâu, thể là lúc này mới tranh thủ gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi tập hợp với nhóm Đinh Nhất, tôi vội vã nói với bọn họ: “Về nhà, nơi này không an toàn...”
Đừng thấy Đàm Lỗi và Viên Mục Dã ham chơi nhưng đến lúc quan trọng vẫn biết suy nghĩ, bọn họ nghe tôi bảo như vậy xong thì không nói thêm gì mà đi thẳng tới chỗ đậu xe
Tôi không biết lão già kia đột nhiên xuất hiện theo kiểu đó là muốn làm cái gì? Khiêu khích? Hay9là muốn thị uy?
Mặc dù mặc kệ là cái gì thì tôi cũng không quan tâm, thế nhưng tôi lại vô cùng chán ghét cảm giác bị người tính toán sau lưng, loại cảm giác “Tôi ở ngoài sáng còn địch ở trong tối” thực sự quá đáng ghét! Chắc lão già này cứ canh cánh trong lòng việc hai lần trước bị tôi làm loạn kế hoạch của lão, cho nên ngay khi luyện thành pháp khí âm tà đó thì đi tới trước mặt tôi để khiêu khích.
Sau khi về đến nhà, tôi kể cho Chú Lê chuyện vừa gặp lão già đó, chú nghe xong cũng cố gắng tìm kiếm trong đầu nhưng không thể nào tìm ra người nào như vậy..
Lúc này tôi nói với chú: “Đừng suy nghĩ, chắc chắn chúng ta chưa từng gặp lão già này..
Ai biết lão chui ra từ cái hang chuột nào! Xem ra lão rất tự tin đối với chiếc bát sọ người của mình! Nếu không thì vừa mới luyện thành đã không nhịn được mà lấy ra khoe khoang!”
Chú Lê nghe thể trầm giọng bảo: “Rốt cuộc thì vật đó dùng để làm gì? Tốn bao công sức để luyện thành, chắc chắn có công dụng gì đó rất lớn...” Tôi ở bên cạnh liếc mắt nói: “Chú của cháu à, chú nói mấy điều này cháu đều biết, chú có thể nói cái gì mà cháu chưa biết được không?”
Chú Lê tức giận: “Cháu nghĩ chú là ai chứ? Không gì không biết, không gì không hiểu? Chuyện chưa biết thì sao mà nói lung tung được!”
Tôi nghe xong nhỏ giọng lầm bầm: “Chú ở trước mặt người ngoài không phải luôn tỏ vẻ không gì không biết không gì không hiểu ạ? Làm sao khi chính chúng ta gặp vấn đề lại tắt điện vậy?”
Lúc này Chú Lê đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó cầm điện thoại di động lên nói: “Mấy đứa đón giao thừa đi! Chú đi gọi điện cho sự huynh chúc mừng năm mới và thuận tiện hỏi huynh ấy có biết chuyện này hay không...” Nói xong Chú Lê đi vào phòng ngủ với tâm sự nặng nề.
Tôi thấy Chú Lê phải đi tìm trợ giúp thì suy nghĩ không biết có nên gọi cho chú họ không? Cũng tiện thể chúc mừng năm mới luôn? Ý nghĩa của tôi rất tốt nhưng tôi không cách nào liên lạc được với chú họ.
Chẳng biết cái ông già này lại vào xó xỉnh nào rồi? Trước đó tôi bảo chú ở lại đây ăn Tết nhưng chú nhất định muốn đi và nói đã quen ăn Tết một mình
Tôi đoán chủ trở về ngôi nhà cũ ở Đông Bắc, vì phong tục chỗ đó vào năm mới là đi thăm viếng mồ mả người thân và đốt vàng mã
Sau khi tiếng chuông 12 giờ kết thúc, Đàm Lỗi và Viên Mục Dã cứ đòi phải chơi mạt chược, nhưng đầu óc tôi đã bị lão già cầm cái bát xương sọ đó bắt đi, làm gì còn lòng dạ nào mà chơi mạt chược? Cuối cùng hai người họ không khuyên nối tối nên chỉ đành lôi kéo Đinh Nhất đi đầu địa chủ.
Trong lòng tôi phiền muộn nên một mình trở lại trong phòng nằm ngủ và suy nghĩ tiếp theo nên làm gì..
Trước đó có thể nói chúng tôi không hề có đầu mối, nếu như đêm hôm nay lão già đó không xuất hiện có lẽ chúng tôi vẫn tiếp tục không có manh mối gì.
Nhưng lão đã xuất hiện thì sẽ không chỉ lộ mặt cho tôi nhìn đơn giản như thế
Mặc dù điều này thể hiện một ngày nào đó lão sẽ gây phiền toái cho chúng tôi, nhưng đồng thời cũng thể hiện lão sắp lộ ra ý định thật sự của mình.
Nhưng trước đó tôi phải xác nhận với Bạch Kiện một việc mới được, đó là phải tìm biện pháp đi tới nhà của Lý Đại Khánh và Tống Tam Thủy một lần
Thử xem trong nhà hai người này có phải cũng có một đám tàn hương trộn lẫn “máu gà” hay không? Nếu có..
thì mọi chuyện đã sáng tỏ.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi vô tình ngủ thiếp đi..
Nhưng do đám Đàm Lỗi vừa chơi vừa hô bên cạnh quá ồn ào cho nên tôi vẫn luôn không thể ngủ say.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, tôi nghe bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh
Ban đầu tôi còn tưởng ba người Đàm Lỗi không chơi nữa? Vậy mà nghiêng đầu nhìn thì phát hiện Đinh Nhất cũng không trở về phòng đi ngủ.
Bình luận facebook