-
Chương 4791-4795
Chương 4791: Tâm pháp
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba người, Lâm Chính cũng chẳng buồn giải thích, xoay người lại nói với Ngư Nhi: “Cô Ngư Nhi, số dược liệu này hết bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi trả cho cô!”.
Vẻ mặt Ngư Nhi đầy phức tạp, nhìn về phía ông mình.
Ông lão thở dài, lắc đầu đáp: “Đại nhân, số dược liệu này chúng tôi tặng miễn phí”.
“Sao có thể không thu tiền được? Nếu tôi cầm không số dược liệu này về thì khác gì Thương Lan Ngạo? Hơn nữa, cửa tiệm này của các ông chịu nổi thất thoát này sao?”.
Lâm Chính bình thản nói, lấy một bình linh đan lớn trong người ra, đặt lên quầy.
Số linh đan này đủ để chi trả cho dược liệu.
“Cảm ơn đại nhân”.
Ông lão hành lễ, vẻ mặt lo lắng nói: “Số linh đan này đủ để cửa tiệm chống đỡ thêm một thời gian. Nhưng bây giờ chúng tôi đã đắc tội với cậu chủ Thương Lan Ngạo, ở Long Tâm Thành đâu còn chỗ dung thân cho nhà chúng tôi nữa…”
“Ông đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cả nhà ông chu toàn”.
Thương Lan Phúc nghiêm túc nói.
“Nhưng…”
Không phải ông lão không nhận ra Thương Lan Phúc, nhìn anh ta muốn nói lại thôi.
Thương Lan Phúc nhíu mày: “Nhưng cái gì? Có phải ông nghĩ tôi là con riêng thì quyền lên tiếng không lớn bằng Thương Lan Ngạo?”.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi… tôi không có ý đó…”
“Tóm lại ông cứ yên tâm, tôi vẫn áp chế được Thương Lan Ngạo, ông cứ mở tiệm bình thường. Nếu Thương Lan Ngạo hoặc ai khác đến gây rắc rối cho ông thì bảo ngay người đến tìm tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông!”.
Thương Lan Phúc vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự tin.
Thấy Thương Lan Phúc nói vậy, ông lão cũng chỉ có thể ôm quyền cảm ơn.
“Được rồi, chúng ta về thôi”.
Lâm Chính cất dược liệu đi, bình thản nói.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và Thương Lan Phúc gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Đại nhân, xin chờ một chút!”.
Đúng lúc này, Ngư Nhi bỗng kêu lên.
Lâm Chính dừng bước, nhìn cô gái với ánh mắt kỳ quái.
“Cô còn chuyện gì sao?”.
Chỉ thấy gò má Ngư Nhi đỏ bừng, cắn chặt môi, sau đó cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Đại ân đại đức của đại nhân, Ngư Nhi xin khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp!”.
“Không có gì”.
Lâm Chính mỉm cười, xoa đầu Ngư Nhi, sau đó xoay người rời đi.
Cô gái đứng ở cửa tiệm thuốc, nhìn đám người Lâm Chính cho đến khi bọn họ biến mất ở cuối đường.
Trở về phòng bế quan ở tầng một dưới hầm tòa nhà treo thưởng, Lâm Chính lập tức bắc nồi, bắt đầu luyện đan.
Thương Lan Phúc không rời đi mà lấy mấy quyển sách mới tinh trong người ra đưa cho Lâm Chính.
“Sư phụ, đây là những mật tập công pháp bố tôi đã đích thân đưa cho tôi chiều hôm qua, hình như là công pháp quan trọng của tộc Thương Lan! Sư phụ đọc đi!”.
Thương Lan Phúc cười nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính rất có hứng thú nhận lấy, sau khi đọc một lát liền nhíu mày.
“Những cái này đều là tâm pháp, hơn nữa… còn rất huyền diệu!”.
“Bố tôi nói nếu tôi có thể tinh thông những công pháp này thì sẽ có tư cách giao đấu với ông ấy! Tầng ba Long Cung cũng không thành vấn đề!”.
“Vậy anh thử học chưa?”.
“Học rồi, đêm qua tôi đã thuộc lòng, nhưng… nhưng đệ tử ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra đạo lý trong đó”.
Thương Lan Phúc gãi đầu, cảm thấy rất ngượng ngùng.
Lâm Chính đọc kĩ những tâm pháp này, nửa tiếng sau mới bình thản nói: “Bố anh bảo anh học công pháp này trong bao lâu?”.
“Ông ấy cho tôi ba năm”.
“Ba năm? Hơi lâu…”
“Nghe nói lúc trước ông ấy cũng phải mất ba năm để học tâm pháp này… Thời gian này đã là rất hà khắc rồi…”
“Tôi giúp anh tập những tâm pháp này trong ba tháng, thế nào?”.
Lâm Chính bỗng nhiên nói.
Chương 4792: Long Cung mở
Thương Lan Phúc không dám tin vào tai mình.
Ba tháng để học những tâm pháp này?
Đây là việc mà người thường có thể làm được sao?
Nhưng những lời này do chính Lâm Chính nói, Thương Lan Phúc sao có thể không tin cho được?
“Xin tuân theo lời dạy của sư phụ!”.
Thương Lan Phúc lập tức quỳ xuống ôm quyền.
“Đứng lên nói đi”.
Lâm Chính vội đỡ Thương Lan Phúc dậy, sau đó nhỏ giọng nói: “Tuy khẩu quyết tâm pháp này phức tạp, lại khó lĩnh ngộ, nhưng chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu tu luyện thì không khó để hiểu được thấu đáo. Thương Lan Phúc, tôi có thể giúp anh nhanh chóng nắm được yếu lĩnh của những tâm pháp này, nhưng mong anh có thể ghi nhớ một chuyện”.
“Sư phụ cứ nói”.
“Sau khi nắm được cậu tuyệt đối đừng để bố cậu biết”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, không hiểu Lâm Chính làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Chính lập tức mở trang đầu tiên của tâm pháp ra, bắt đầu giảng giải cho Thương Lan Phúc.
Một tiếng sau, Lâm Chính đưa tâm pháp cho anh ta.
“Ngày mai là Long Cung mở, anh cũng chuẩn bị trước đi, lát nữa tôi sẽ luyện một mẻ đan. Sau khi đan thành, tôi sẽ bảo Tửu Ngọc mang một viên cho anh, ngày mai thì dùng!”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ, bố tôi đã cho tôi không ít đan dược rồi”.
Thương Lan Phúc cười nói.
“Thêm một viên cũng không thừa”.
“Thôi được rồi, cảm ơn sư phụ!”.
Thương Lan Phúc ôm quyền hành lễ, sau đó rời đi.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta.
Thương Lan Phúc vừa đi khỏi, Tửu Ngọc liền tò mò nhìn Lâm Chính: “Minh chủ, sao cậu lại bảo cậu Thương Lan Phúc giấu chuyện tâm pháp? Nếu cậu ta nắm được nhanh hơn thì chẳng phải chuyện tốt sao?”.
“Thương Lan Võ Thần lòng dạ hẹp hòi, rất hay đố kị với những người có tài, nếu để ông ta biết đứa con riêng này có thể nắm được tâm pháp trong vòng ba tháng, chỉ e Thương Lan Phúc sẽ gặp họa sát thân”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Không phải chứ? Tốt xấu gì Thương Lan Phúc cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, con trai tài giỏi thì chẳng phải người làm bố nên vui mừng sao?”, Tửu Ngọc kinh ngạc nói.
“Nhưng vấn đề là anh ta là con riêng”.
“Chẳng phải Thương Lan Võ Thần đã thừa nhận rồi sao?”.
“Không, ông ta không hề thừa nhận, chỉ là thừa nhận ngoài mặt thôi”.
Lâm Chính thở dài, bình tĩnh nói: “Thương Lan Phúc cũng đáng thương, Thương Lan Võ Thần chỉ đang lợi dụng anh ta mà thôi! Thương Lan Võ Thần coi trọng nhất là huyết thống, từ đầu đến cuối, ông ta không hề coi trọng đứa con riêng này…”
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng run lên, đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Sau khi luyện xong đan dược, Tửu Ngọc liền đem ngay một viên đến cho Thương Lan Phúc.
Lâm Chính thì chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó cho ngày mai.
Anh không chút quan tâm đến những kho báu trong Long Cung.
Anh chỉ quan tâm một người!
Diệp Viêm!
“Mong rằng tất cả ân oán có thể chấm dứt vào ngày mai!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ.
Sáng hôm sau.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn khiến Lâm Chính đang nhập định phải choàng tỉnh.
Anh đẩy cửa phòng bế quan, chỉ thấy Tửu Ngọc hùng hổ chạy tới.
“Minh chủ, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, lối vào Long Cung giãn ra rồi!”.
“Lối vào giãn ra?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Bây giờ tất cả các cao thủ của Long Tâm Thành đang tiến về phía Long Khẩu, chúng ta nhanh lên đi!”.
Tửu Ngọc hưng phấn nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, cất số đan dược đã luyện chế ngày hôm qua, kiểm tra Hồng Mông Long Châm, lại lấy tay che mắt vận khí, sau đó mới sải bước đi ra ngoài tòa nhà treo thưởng.
Ngự Bích Hồng đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
“Minh chủ, Thương Lan Võ Thần đã đến Long Khẩu, nghe nói… Thái Thiên Võ Thần cũng chuẩn bị di giá đến đó, quan sát trận đấu ở Long Cung!”.
Ngự Bích Hồng cung kính nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn đám người cuồn cuộn không dứt trên đường, khàn giọng nói: “Xuất phát!”.
Chương 4793: Truyền nhân của Dược Thánh
Bên ngoài Long Khẩu người chật như nêm.
Vô số cao thủ của Long Tâm Thành đều tề tựu ở đây.
Người của các thế tộc lớn cũng có mặt.
Ở hai bên Long Khẩu là hai hàng ghế xa hoa.
Thương Lan Võ Thần đã ngồi trên một chiếc ghế báu lưu ly từ lâu, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh ông ta là vô số cường giả của phủ Thương Lan.
Các võ sĩ đến nơi thấy Thương Lan Võ Thần thì đều đi tới bái lạy, không dám làm càn.
Khí trường của Võ Thần đã bao phủ cả Long Khẩu.
Cũng chỉ có những dịp long trọng như thế này, người ở long mạch dưới lòng đất mới được chứng kiến phong thái của Võ Thần.
Một dãy người trẻ tuổi xếp hàng phía sau Thương Lan Võ Thần.
Cả nam lẫn nữ.
Thương Lan Phúc cũng nằm trong số đó.
Bọn họ đều là con của Thương Lan Võ Thần, lần này vào Long Cung để rèn luyện bản thân, lấy được lợi ích.
Nhưng Thương Lan Phúc khác với các sư huynh tỷ muội khác.
Hầu hết những người này chỉ rèn luyện ở tầng một tầng hai Long Cung.
Còn Thương Lan Phúc phải vào được tầng thứ ba mới coi như hoàn thành.
“Oa! Náo nhiệt quá!”.
Một cô gái mặc váy đỏ, tay cầm loan đao, đi tới Long Khẩu, thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhếch môi.
Những người đi theo sau đều mặc áo đỏ cầm đao bạc, vô cùng nổi bật.
Không ít người quay sang nhìn.
“Là người của thế gia Huyết Đao Long Đông!”.
“Cái gì? Thế gia Huyết Đao? Lẽ nào người kia là… Tàn Huyết Đao Nữ Mị Mộng?”.
“Đúng vậy, chính là cô ấy!”.
“Trời ơi, cô Mị Mộng cũng đăng ký à? Hình như năm nay cô ấy mới 18 tuổi nhỉ?”.
“Còn trẻ như vậy mà dám vào Long Cung? Chán sống à? Tôi sợ cô ấy còn không đánh nổi tầng đầu tiên của Long Cung ấy chứ!”.
“Cô ấy điên rồi!”.
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Nhưng Mị Mộng chỉ cười khẩy, nhìn xung quanh với ánh mắt khinh bỉ: “Một lũ ngu xuẩn, Long Cung tầm thường này mà làm khó được tôi sao? Tôi nói cho các anh biết, mục tiêu của tôi không phải là tầng một, mà là tầng ba, rõ chưa?”.
“Tầng ba?”.
Xung quanh lại xôn xao.
Không một ai tin.
“Đến lúc đó hãy mở to đôi mắt chó của các anh ra mà nhìn!”.
Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm đến những người này.
“Cô chủ, Thương Lan Võ Thần đích thân đến đây, cô hãy mau đi bái kiến đi, đừng làm mất lễ nghi của nhà chúng ta”.
Đúng lúc này, một bà lão mặc bào đỏ ở phía sau Mị Mộng đi tới, nhỏ giọng nói.
Mị Mộng liếc nhìn Thương Lan Võ Thần đang ngồi ở phía trên như thần linh cách đó xa xa, trong lòng khó chịu.
“Thế gia Huyết Đao chúng ta từng có thiên tài suýt thành Võ Thần, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao phải cúi đầu với ông ta chứ?”.
“Cô chủ, hãy cẩn trọng với lời nói và hành động, Võ Thần ở đây, không được làm càn, mau đi đi!”.
“Haizz, thôi được rồi!”.
Mị Mộng thở dài, chỉ đành cắn răng đi tới, hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
“Vãn bối Mị Mộng bái kiến Thương Lan Võ Thần!”.
“Cô chủ của thế gia Huyết Đao?”.
Thương Lan Võ Thần chậm rãi mở mắt ra nhìn Mị Mộng, sau đó gật đầu: “Không tệ không tệ, tuy còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi như thế này, quả thực đáng quý”.
“Võ Thần đại nhân quá khen ạ”.
Tuy trong lòng Mị Mộng không thích Thương Lan Võ Thần, nhưng lễ nghi cơ bản thì vẫn phải thực hiện.
Sau mấy lời khách sáo, cô ta liền lui sang bên cạnh, chờ cửa Long Cung mở hoàn toàn.
Đúng lúc này, xung quanh lại xôn xao.
Sau đó chỉ thấy đám người tách ra, một người đàn ông mặc bạch y hoa văn cây trúc cõng một gùi thuốc đi vào Long Khẩu.
Một số người không chú ý đến người này, nhưng không ít người sau khi quan sát một phen liền kêu lên thất thanh.
“Đó là… truyền nhân Kỳ Thanh Bạch của Dược Thánh?”.
“Hả? Truyền… truyền nhân của Dược Thánh đến sao?”.
“Vãi chưởng, đúng là thần y Kỳ Thanh Bạch!”.
“Anh ta… sao anh ta cũng đến tham gia Long Cung vậy?”.
Mọi người kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, quay sang nhìn người đàn ông đang cõng gùi thuốc.
Nhưng đối phương cứ như không nhìn thấy ông ta, đi về phía Long Cung như chốn không người, liếc nhìn cánh cửa, rồi ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, không thèm hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
Đây là coi thường một cách trắng trợn!
Chương 4794: Thương Lan Thiên Tuyệt
Ngông cuồng!
Đúng là quá ngông cuồng!
Đây là Thương Lan Võ Thần – một trong Thất Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất đấy!
Là sự tồn tại được vô số người tôn làm thần linh!
Vậy mà có người dám bất kính?
“Đồ khốn! Để tôi đi bắt hắn!”.
Một người của phủ Thương Lan nổi giận, đang định rút kiếm động thủ.
“Đứng lại!”.
Thương Lan Võ Thần bình thản lên tiếng: “Kệ cậu ta đi!”.
“Chủ thượng?”.
Người kia kinh ngạc, khuôn mặt tỏ vẻ không cam lòng.
“Coi như nể mặt Dược Thánh”.
Thương Lan Võ Thần bình thản đáp.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đều nín thở.
Thảo nào Kỳ Thanh Bạch không thèm sợ.
Dù sao người đứng sau anh ta cũng là Dược Thánh ở long mạch dưới lòng đất.
Thủ đoạn của người đó kém gì Thất Võ Thần chứ?
Sau đó lại có không ít người tham gia Long Cung đến.
Nhưng thân phận đều không hiển hách bằng Mị Mộng và Kỳ Thanh Bạch, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật có máu mặt ở Long Tâm Thành, gia thế đều không tầm thường.
Nhưng có Thương Lan Võ Thần tọa trấn, bọn họ cũng không gây nên sóng gió gì.
“Đông thế này cơ à?”.
Đúng lúc này Ngự Bích Hồng đi đến Long Khẩu, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa Long Cung, cô ta không khỏi thầm tặc lưỡi.
“Ít nhất cũng phải hơn chục nghìn người nhỉ? Họ đều đến để tham gia Long Cung sao?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh trợn mắt há mồm hỏi.
“Chắc chắn là không rồi, còn có người của các thế gia tông môn đến áp trận trợ uy nữa”.
Lâm Chính quan sát xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Thương Lan Võ Thần đang ngồi ở trên cùng, ánh mắt hơi đanh lại.
Thương Lan Phúc ở phía sau ông ta luôn nhìn chằm chằm vào lối ra vào, khi đám Lâm Chính vừa xuất hiện, anh ta đã lập tức nhìn thấy ngay, định vẫy tay chào, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lâm Chính nháy mắt với anh ta, sau đó dẫn Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đến Long Khẩu, tùy ý ngồi xuống.
“Mấy người các anh không hành lễ quỳ bái với Thương Lan Võ Thần à? Các anh bất kính với Võ Thần sao?”.
“Cẩn thận Võ Thần đại nhân trút giận, giết các anh đấy!”.
Người bên cạnh thấy ba người Lâm Chính không có ý định khấu bái liền bất mãn nói.
Đương nhiên Lâm Chính lựa chọn phớt lờ.
Anh và Thương Lan Võ Thần vốn không chung đường, cần gì phải để ý đến nhau?
“Chủ thượng, ông nhìn đi, là người kia”.
Đúng lúc này, người hầu bên cạnh Thương Lan Võ Thần chú ý đến Lâm Chính, nhỏ giọng kêu lên.
Thương Lan Võ Thần hơi hé mắt liếc nhìn Lâm Chính.
Trước đó Lâm Chính vào phủ Thương Lan đã dùng khuôn mặt sau khi dịch dung, nên Thương Lan Võ Thần lập tức nhận ra ngay.
“Hắn thật là to gan, còn không thèm hành lễ quỳ bái với chủ thượng, đúng là coi trời bằng vung!”.
Gã người hầu tức giận nói.
“Kệ đi”.
Thương Lan Võ Thần quay sang nhìn Thương Lan Phúc, rồi nhắm mắt nói: “Dù sao cậu ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, chấp một người sắp chết làm gì?”.
“Vâng, chủ thượng”.
Gã người hầu ôm quyền.
Xung quanh ồn ào, mọi người đều bàn tán xem lần này thiên chi kiều tử như thế nào sẽ vào được tầng mới của Long Cung.
Nghe nói Long Cung có tổng cộng mười tầng.
Người bình thường cũng lắm chỉ hoạt động ở tầng một tầng hai.
Vào đến tầng ba đã là thiên tài hiếm có.
Tầng bốn thì chỉ có người kế vị Võ Thần mới vào được.
Còn tầng năm… cho đến nay vẫn chưa ai có thể đến được.
Nhưng rất nhiều người đoán lần này chắc chắn sẽ có người vào được tầng năm.
Nguyên nhân là lần này trong số những người tham gia Long Cung có mấy thiên tài tuyệt thế.
“Anh Phó, anh chắc chắn chứ? Cái người tên Diệp Viêm có thể vào được tầng thứ năm thật sao?”.
Đúng lúc này, mấy người đứng trước Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ Diệp Viêm, Lâm Chính không khỏi mở mắt ra nhìn.
“Tôi đoán chắc chắn cậu ta có thể vào được”, người tên anh Phó khẳng định.
“Sao anh lại tự tin như vậy?”.
“Sao nào? Anh không tin hả? Tôi nói cho anh biết, nghe nói tên Diệp Viêm này được các ông trùm của giới võ học Nam Bắc đánh giá rất cao, nói hắn là kì tài nghìn năm có một, tuổi còn trẻ đã có thực lực thông thiên, là lựa chọn chắc chắn cho Võ Thần thế hệ mới! Chuyến đi vào Long Cung lần này, Diệp Viêm tham gia chỉ cũng chỉ mong đột phá! Nếu hắn không tiến vào được tầng năm thì chắc là không ai có thể vào được tầng năm!”.
“Người kia của nhà Thương Lan thì sao? Cậu ta có thể đến được không?”.
“Cái này… khó nói lắm, chắc là cũng có khả năng…”
“Người kia của nhà Thương Lan?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh hình như cũng đang nghe, lập tức chõ mồm vào: “Mấy người anh em, các anh nói người kia của nhà Thương Lan là chỉ ai vậy? Thương Lan Phúc sao?”.
Mấy người kia sửng sốt, ngoảnh lại nhìn Tửu Ngọc, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha…”
“Thương Lan Phúc là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa con riêng, đừng tưởng đánh lén khiến cô Ám Minh Nguyệt bị thương thì ghê gớm lắm!”.
“Tôi nói này anh bạn, anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy? Người kia của nhà Thương Lan, ngoài Thương Lan Thiên Tuyệt thì còn có thể là ai chứ?”.
“Thương Lan Thiên Tuyệt?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên.
“Con trưởng của Thương Lan Võ Thần!”.
Ngự Bích Hồng ở bên cạnh trầm giọng nói.
“Đúng vậy, đây mới là người kế vị Võ Thần chân chính! Nghe nói cậu ta đã nhận được hết truyền thừa của Thương Lan Võ Thần, ngay cả cậu chủ Thương Lan Ngạo cũng không bằng, Thương Lan Phúc là cái thá gì chứ?”.
Mấy người cười mỉa.
Tửu Ngọc vô cùng quẫn bách, không nói gì nữa.
Lâm Chính chẳng buồn nghe tiếp, lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng lướt một vòng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Viêm đâu.
Thôi kệ, kiểu gì mà hắn chẳng đến.
Lâm Chính lắc đầu, dứt khoát nhắm hai mắt lại điều tức.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên ở ngoài Long Khẩu.
Sau đó là những tiếng hô truyền vào.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
Giọng nói kéo dài không dứt, cao vút hứng khởi.
Tất cả mọi người trong Long Khẩu đều run bắn lên, sau đó đồng loạt quỳ xuống quay về phía lối vào.
Thương Lan Võ Thần cũng mở choàng mắt, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy từng bóng dáng mặc áo giáp xông vào, đứng xếp hàng hai bên.
Chẳng mấy chốc, một bóng người mặc áo giáp lưu ly, khoác áo choàng màu đỏ, sải bước tiến vào.
Người này vạm vỡ khôi ngô, khí trường lại càng kinh thiên động địa.
Ông ta vừa tiến vào Long Khẩu, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều không thở hít thở được nữa.
Đây chính là Thái Thiên Võ Thần sao?
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn chằm chằm ông ta.
Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần thì Lâm Chính đều có cách giải quyết.
Chỉ có người này… là anh không nhìn thấu.
“Hử?”.
Thái Thiên Võ Thần vừa tiến vào Long Khẩu dường như cảm nhận được gì đó, lập tức đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Ánh mắt mang tính xâm lược mạnh mẽ dường như muốn nhìn thấu từng người ở đây.
Chương 4795: Không biết điều
Lâm Chính căng thẳng, lập tức dời mắt đi.
Thật đáng sợ!
Võ Thần đúng là Võ Thần!
Lâm Chính hơi thở dốc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Anh từng đối đầu với Thương Lan Võ Thần.
Khí chất của Võ Thần vô cùng đáng sợ, đủ để lặng lẽ hóa giải khí thế của anh khiến anh không thể xuất chiêu.
Bây giờ gặp Thái Thiên Võ Thần, dường như khí thế của ông ta còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả Thương Lan Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần quan sát Lâm Chính một hồi, lại nhìn người bên cạnh Lâm Chính, cảm thấy không có gì lạ, sau đó dời ánh mắt đi.
“Bái kiến Thái Thiên Võ Thần!”.
Tiếng hô vang lên như sóng biển.
Lúc này, người ở phủ Thương Lan quỳ xuống làm lễ, bày tỏ tôn kính.
“Thái Thiên, đã lâu không gặp”.
Thương Lan Võ Thần bình thản lên tiếng, sau đó đưa tay về phía ghế lưu ly: “Mời ngồi!”.
“Chuyến đi đến Long Tâm Thành cảm thấy thật nhàm chán, vừa khéo gặp lúc Long Cung khởi động nên tôi đến đây giải sầu”.
Thái Thiên Võ Thần thản nhiên nói, sau đó bước nhanh về phía ghế lưu ly.
Tiếng va chạm của giáp sắt bảy màu vang lên theo từng bước đi của ông ta chứa đựng sức mạnh sâu dày, khiến người nghe run rẩy.
Hai Võ Thần ngồi cùng với nhau.
Khí thế này khiến nhiều người tu vi không đủ phải tránh khỏi đó.
Người còn lại cũng cảm thấy áp lực gấp đôi, cúi gằm không dám ngẩng đầu lên.
Người mất hết tu vi như Tửu Ngọc thì quỳ rạp dưới đất, cơ thể run rẩy, không đứng lên nổi.
Gương mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy dọc theo gò má, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Tửu Ngọc?”.
Ngự Bích Hồng sửng sốt, đang định giúp đỡ thì thấy Lâm Chính đâm kim vào cần cổ của ông ta.
Lúc này Tửu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Cảm ơn minh chủ”.
Tửu Ngọc mỉm cười, nhưng sắc mặt vẫn trắng đến dọa người.
“Khí thế của Võ Thần không phải bọn họ cố tình để lộ, mà là tự động hình thành khi cảnh giới đạt tới độ cao nhất định, các ông không thể kháng cự cũng là hợp tình hợp lý”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu nhìn qua hiện trường, nhiều người cũng giống như Tửu Ngọc.
Chẳng trách Thất Đại Võ Thần lại được xưng là thần ở long mạch dưới lòng đất.
Riêng khí chất này đã khiến người khác không thể chịu được, nếu thật sự ra tay thì chắc chắn sẽ chấn động đất trời, quỷ la thần khóc…
Lâm Chính lặng lẽ quan sát Thái Thiên Võ Thần.
Người của thế gia Cầm Kiếm cũng ở đây, hơn nữa đứng ở sau lưng Thái Thiên Võ Thần.
Điều bất ngờ là Cầm Kiếm Nữ cũng nằm trong đó.
“Thái Thiên, chuyến đi đến Long Cung lần này, ông không còn ai để phái đi sao?”.
Thương Lan Võ Thần liếc nhìn Thái Thiên Võ Thần, thản nhiên hỏi.
“Phái hai người đi cho vui, Võ Nhị Võ Tam, ngoài ra còn có con gái của người phụ thuộc tự nguyện đi, tổng cộng ba người”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Con gải của người phụ thuộc?”.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày.
Cầm Họa Phiêu Bạc trừng mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ đang thất thần được người bên cạnh nhắc nhở mới đi tới trước, hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
“Tôi là Cầm Kiếm Nữ, bái kiến cao nhân!”.
Thương Lan Võ Thần liếc nhìn Cầm Kiếm Nữ, khẽ gật đầu: “Thiên phú không tệ, căn cốt rất tốt, cũng xem như một hạt giống tốt”.
“Nếu lần này cô ta có thể vượt qua tầng bốn Long Cung, tôi có thể suy nghĩ nhận cô ta làm đồ đệ!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Người của thế gia Cầm Kiếm vô cùng kích động.
“Con còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống cảm tạ ân sư!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt kích động đến đỏ mặt, vội nói.
Nhưng… Cầm Kiếm Nữ lại do dự, không lập tức quỳ xuống.
Cảnh này xuất hiện, đám người đang xôn xao lại im lặng…
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của ba người, Lâm Chính cũng chẳng buồn giải thích, xoay người lại nói với Ngư Nhi: “Cô Ngư Nhi, số dược liệu này hết bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi trả cho cô!”.
Vẻ mặt Ngư Nhi đầy phức tạp, nhìn về phía ông mình.
Ông lão thở dài, lắc đầu đáp: “Đại nhân, số dược liệu này chúng tôi tặng miễn phí”.
“Sao có thể không thu tiền được? Nếu tôi cầm không số dược liệu này về thì khác gì Thương Lan Ngạo? Hơn nữa, cửa tiệm này của các ông chịu nổi thất thoát này sao?”.
Lâm Chính bình thản nói, lấy một bình linh đan lớn trong người ra, đặt lên quầy.
Số linh đan này đủ để chi trả cho dược liệu.
“Cảm ơn đại nhân”.
Ông lão hành lễ, vẻ mặt lo lắng nói: “Số linh đan này đủ để cửa tiệm chống đỡ thêm một thời gian. Nhưng bây giờ chúng tôi đã đắc tội với cậu chủ Thương Lan Ngạo, ở Long Tâm Thành đâu còn chỗ dung thân cho nhà chúng tôi nữa…”
“Ông đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cả nhà ông chu toàn”.
Thương Lan Phúc nghiêm túc nói.
“Nhưng…”
Không phải ông lão không nhận ra Thương Lan Phúc, nhìn anh ta muốn nói lại thôi.
Thương Lan Phúc nhíu mày: “Nhưng cái gì? Có phải ông nghĩ tôi là con riêng thì quyền lên tiếng không lớn bằng Thương Lan Ngạo?”.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi… tôi không có ý đó…”
“Tóm lại ông cứ yên tâm, tôi vẫn áp chế được Thương Lan Ngạo, ông cứ mở tiệm bình thường. Nếu Thương Lan Ngạo hoặc ai khác đến gây rắc rối cho ông thì bảo ngay người đến tìm tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho ông!”.
Thương Lan Phúc vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự tin.
Thấy Thương Lan Phúc nói vậy, ông lão cũng chỉ có thể ôm quyền cảm ơn.
“Được rồi, chúng ta về thôi”.
Lâm Chính cất dược liệu đi, bình thản nói.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và Thương Lan Phúc gật đầu, chuẩn bị rời đi.
“Đại nhân, xin chờ một chút!”.
Đúng lúc này, Ngư Nhi bỗng kêu lên.
Lâm Chính dừng bước, nhìn cô gái với ánh mắt kỳ quái.
“Cô còn chuyện gì sao?”.
Chỉ thấy gò má Ngư Nhi đỏ bừng, cắn chặt môi, sau đó cúi người thật thấp với Lâm Chính.
“Đại ân đại đức của đại nhân, Ngư Nhi xin khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp!”.
“Không có gì”.
Lâm Chính mỉm cười, xoa đầu Ngư Nhi, sau đó xoay người rời đi.
Cô gái đứng ở cửa tiệm thuốc, nhìn đám người Lâm Chính cho đến khi bọn họ biến mất ở cuối đường.
Trở về phòng bế quan ở tầng một dưới hầm tòa nhà treo thưởng, Lâm Chính lập tức bắc nồi, bắt đầu luyện đan.
Thương Lan Phúc không rời đi mà lấy mấy quyển sách mới tinh trong người ra đưa cho Lâm Chính.
“Sư phụ, đây là những mật tập công pháp bố tôi đã đích thân đưa cho tôi chiều hôm qua, hình như là công pháp quan trọng của tộc Thương Lan! Sư phụ đọc đi!”.
Thương Lan Phúc cười nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính rất có hứng thú nhận lấy, sau khi đọc một lát liền nhíu mày.
“Những cái này đều là tâm pháp, hơn nữa… còn rất huyền diệu!”.
“Bố tôi nói nếu tôi có thể tinh thông những công pháp này thì sẽ có tư cách giao đấu với ông ấy! Tầng ba Long Cung cũng không thành vấn đề!”.
“Vậy anh thử học chưa?”.
“Học rồi, đêm qua tôi đã thuộc lòng, nhưng… nhưng đệ tử ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra đạo lý trong đó”.
Thương Lan Phúc gãi đầu, cảm thấy rất ngượng ngùng.
Lâm Chính đọc kĩ những tâm pháp này, nửa tiếng sau mới bình thản nói: “Bố anh bảo anh học công pháp này trong bao lâu?”.
“Ông ấy cho tôi ba năm”.
“Ba năm? Hơi lâu…”
“Nghe nói lúc trước ông ấy cũng phải mất ba năm để học tâm pháp này… Thời gian này đã là rất hà khắc rồi…”
“Tôi giúp anh tập những tâm pháp này trong ba tháng, thế nào?”.
Lâm Chính bỗng nhiên nói.
Chương 4792: Long Cung mở
Thương Lan Phúc không dám tin vào tai mình.
Ba tháng để học những tâm pháp này?
Đây là việc mà người thường có thể làm được sao?
Nhưng những lời này do chính Lâm Chính nói, Thương Lan Phúc sao có thể không tin cho được?
“Xin tuân theo lời dạy của sư phụ!”.
Thương Lan Phúc lập tức quỳ xuống ôm quyền.
“Đứng lên nói đi”.
Lâm Chính vội đỡ Thương Lan Phúc dậy, sau đó nhỏ giọng nói: “Tuy khẩu quyết tâm pháp này phức tạp, lại khó lĩnh ngộ, nhưng chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu tu luyện thì không khó để hiểu được thấu đáo. Thương Lan Phúc, tôi có thể giúp anh nhanh chóng nắm được yếu lĩnh của những tâm pháp này, nhưng mong anh có thể ghi nhớ một chuyện”.
“Sư phụ cứ nói”.
“Sau khi nắm được cậu tuyệt đối đừng để bố cậu biết”.
Lâm Chính bình thản nói.
Thương Lan Phúc sửng sốt, không hiểu Lâm Chính làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Chính lập tức mở trang đầu tiên của tâm pháp ra, bắt đầu giảng giải cho Thương Lan Phúc.
Một tiếng sau, Lâm Chính đưa tâm pháp cho anh ta.
“Ngày mai là Long Cung mở, anh cũng chuẩn bị trước đi, lát nữa tôi sẽ luyện một mẻ đan. Sau khi đan thành, tôi sẽ bảo Tửu Ngọc mang một viên cho anh, ngày mai thì dùng!”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ, bố tôi đã cho tôi không ít đan dược rồi”.
Thương Lan Phúc cười nói.
“Thêm một viên cũng không thừa”.
“Thôi được rồi, cảm ơn sư phụ!”.
Thương Lan Phúc ôm quyền hành lễ, sau đó rời đi.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta.
Thương Lan Phúc vừa đi khỏi, Tửu Ngọc liền tò mò nhìn Lâm Chính: “Minh chủ, sao cậu lại bảo cậu Thương Lan Phúc giấu chuyện tâm pháp? Nếu cậu ta nắm được nhanh hơn thì chẳng phải chuyện tốt sao?”.
“Thương Lan Võ Thần lòng dạ hẹp hòi, rất hay đố kị với những người có tài, nếu để ông ta biết đứa con riêng này có thể nắm được tâm pháp trong vòng ba tháng, chỉ e Thương Lan Phúc sẽ gặp họa sát thân”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Không phải chứ? Tốt xấu gì Thương Lan Phúc cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, con trai tài giỏi thì chẳng phải người làm bố nên vui mừng sao?”, Tửu Ngọc kinh ngạc nói.
“Nhưng vấn đề là anh ta là con riêng”.
“Chẳng phải Thương Lan Võ Thần đã thừa nhận rồi sao?”.
“Không, ông ta không hề thừa nhận, chỉ là thừa nhận ngoài mặt thôi”.
Lâm Chính thở dài, bình tĩnh nói: “Thương Lan Phúc cũng đáng thương, Thương Lan Võ Thần chỉ đang lợi dụng anh ta mà thôi! Thương Lan Võ Thần coi trọng nhất là huyết thống, từ đầu đến cuối, ông ta không hề coi trọng đứa con riêng này…”
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng run lên, đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.
Sau khi luyện xong đan dược, Tửu Ngọc liền đem ngay một viên đến cho Thương Lan Phúc.
Lâm Chính thì chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó cho ngày mai.
Anh không chút quan tâm đến những kho báu trong Long Cung.
Anh chỉ quan tâm một người!
Diệp Viêm!
“Mong rằng tất cả ân oán có thể chấm dứt vào ngày mai!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ.
Sáng hôm sau.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn khiến Lâm Chính đang nhập định phải choàng tỉnh.
Anh đẩy cửa phòng bế quan, chỉ thấy Tửu Ngọc hùng hổ chạy tới.
“Minh chủ, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, lối vào Long Cung giãn ra rồi!”.
“Lối vào giãn ra?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
“Bây giờ tất cả các cao thủ của Long Tâm Thành đang tiến về phía Long Khẩu, chúng ta nhanh lên đi!”.
Tửu Ngọc hưng phấn nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, cất số đan dược đã luyện chế ngày hôm qua, kiểm tra Hồng Mông Long Châm, lại lấy tay che mắt vận khí, sau đó mới sải bước đi ra ngoài tòa nhà treo thưởng.
Ngự Bích Hồng đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
“Minh chủ, Thương Lan Võ Thần đã đến Long Khẩu, nghe nói… Thái Thiên Võ Thần cũng chuẩn bị di giá đến đó, quan sát trận đấu ở Long Cung!”.
Ngự Bích Hồng cung kính nói.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn đám người cuồn cuộn không dứt trên đường, khàn giọng nói: “Xuất phát!”.
Chương 4793: Truyền nhân của Dược Thánh
Bên ngoài Long Khẩu người chật như nêm.
Vô số cao thủ của Long Tâm Thành đều tề tựu ở đây.
Người của các thế tộc lớn cũng có mặt.
Ở hai bên Long Khẩu là hai hàng ghế xa hoa.
Thương Lan Võ Thần đã ngồi trên một chiếc ghế báu lưu ly từ lâu, nhắm mắt dưỡng thần.
Bên cạnh ông ta là vô số cường giả của phủ Thương Lan.
Các võ sĩ đến nơi thấy Thương Lan Võ Thần thì đều đi tới bái lạy, không dám làm càn.
Khí trường của Võ Thần đã bao phủ cả Long Khẩu.
Cũng chỉ có những dịp long trọng như thế này, người ở long mạch dưới lòng đất mới được chứng kiến phong thái của Võ Thần.
Một dãy người trẻ tuổi xếp hàng phía sau Thương Lan Võ Thần.
Cả nam lẫn nữ.
Thương Lan Phúc cũng nằm trong số đó.
Bọn họ đều là con của Thương Lan Võ Thần, lần này vào Long Cung để rèn luyện bản thân, lấy được lợi ích.
Nhưng Thương Lan Phúc khác với các sư huynh tỷ muội khác.
Hầu hết những người này chỉ rèn luyện ở tầng một tầng hai Long Cung.
Còn Thương Lan Phúc phải vào được tầng thứ ba mới coi như hoàn thành.
“Oa! Náo nhiệt quá!”.
Một cô gái mặc váy đỏ, tay cầm loan đao, đi tới Long Khẩu, thấy cảnh tượng này thì không khỏi nhếch môi.
Những người đi theo sau đều mặc áo đỏ cầm đao bạc, vô cùng nổi bật.
Không ít người quay sang nhìn.
“Là người của thế gia Huyết Đao Long Đông!”.
“Cái gì? Thế gia Huyết Đao? Lẽ nào người kia là… Tàn Huyết Đao Nữ Mị Mộng?”.
“Đúng vậy, chính là cô ấy!”.
“Trời ơi, cô Mị Mộng cũng đăng ký à? Hình như năm nay cô ấy mới 18 tuổi nhỉ?”.
“Còn trẻ như vậy mà dám vào Long Cung? Chán sống à? Tôi sợ cô ấy còn không đánh nổi tầng đầu tiên của Long Cung ấy chứ!”.
“Cô ấy điên rồi!”.
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Nhưng Mị Mộng chỉ cười khẩy, nhìn xung quanh với ánh mắt khinh bỉ: “Một lũ ngu xuẩn, Long Cung tầm thường này mà làm khó được tôi sao? Tôi nói cho các anh biết, mục tiêu của tôi không phải là tầng một, mà là tầng ba, rõ chưa?”.
“Tầng ba?”.
Xung quanh lại xôn xao.
Không một ai tin.
“Đến lúc đó hãy mở to đôi mắt chó của các anh ra mà nhìn!”.
Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm đến những người này.
“Cô chủ, Thương Lan Võ Thần đích thân đến đây, cô hãy mau đi bái kiến đi, đừng làm mất lễ nghi của nhà chúng ta”.
Đúng lúc này, một bà lão mặc bào đỏ ở phía sau Mị Mộng đi tới, nhỏ giọng nói.
Mị Mộng liếc nhìn Thương Lan Võ Thần đang ngồi ở phía trên như thần linh cách đó xa xa, trong lòng khó chịu.
“Thế gia Huyết Đao chúng ta từng có thiên tài suýt thành Võ Thần, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao phải cúi đầu với ông ta chứ?”.
“Cô chủ, hãy cẩn trọng với lời nói và hành động, Võ Thần ở đây, không được làm càn, mau đi đi!”.
“Haizz, thôi được rồi!”.
Mị Mộng thở dài, chỉ đành cắn răng đi tới, hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
“Vãn bối Mị Mộng bái kiến Thương Lan Võ Thần!”.
“Cô chủ của thế gia Huyết Đao?”.
Thương Lan Võ Thần chậm rãi mở mắt ra nhìn Mị Mộng, sau đó gật đầu: “Không tệ không tệ, tuy còn nhỏ tuổi mà đã có tu vi như thế này, quả thực đáng quý”.
“Võ Thần đại nhân quá khen ạ”.
Tuy trong lòng Mị Mộng không thích Thương Lan Võ Thần, nhưng lễ nghi cơ bản thì vẫn phải thực hiện.
Sau mấy lời khách sáo, cô ta liền lui sang bên cạnh, chờ cửa Long Cung mở hoàn toàn.
Đúng lúc này, xung quanh lại xôn xao.
Sau đó chỉ thấy đám người tách ra, một người đàn ông mặc bạch y hoa văn cây trúc cõng một gùi thuốc đi vào Long Khẩu.
Một số người không chú ý đến người này, nhưng không ít người sau khi quan sát một phen liền kêu lên thất thanh.
“Đó là… truyền nhân Kỳ Thanh Bạch của Dược Thánh?”.
“Hả? Truyền… truyền nhân của Dược Thánh đến sao?”.
“Vãi chưởng, đúng là thần y Kỳ Thanh Bạch!”.
“Anh ta… sao anh ta cũng đến tham gia Long Cung vậy?”.
Mọi người kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, quay sang nhìn người đàn ông đang cõng gùi thuốc.
Nhưng đối phương cứ như không nhìn thấy ông ta, đi về phía Long Cung như chốn không người, liếc nhìn cánh cửa, rồi ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần, không thèm hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
Đây là coi thường một cách trắng trợn!
Chương 4794: Thương Lan Thiên Tuyệt
Ngông cuồng!
Đúng là quá ngông cuồng!
Đây là Thương Lan Võ Thần – một trong Thất Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất đấy!
Là sự tồn tại được vô số người tôn làm thần linh!
Vậy mà có người dám bất kính?
“Đồ khốn! Để tôi đi bắt hắn!”.
Một người của phủ Thương Lan nổi giận, đang định rút kiếm động thủ.
“Đứng lại!”.
Thương Lan Võ Thần bình thản lên tiếng: “Kệ cậu ta đi!”.
“Chủ thượng?”.
Người kia kinh ngạc, khuôn mặt tỏ vẻ không cam lòng.
“Coi như nể mặt Dược Thánh”.
Thương Lan Võ Thần bình thản đáp.
Ông ta vừa dứt lời, không ít người đều nín thở.
Thảo nào Kỳ Thanh Bạch không thèm sợ.
Dù sao người đứng sau anh ta cũng là Dược Thánh ở long mạch dưới lòng đất.
Thủ đoạn của người đó kém gì Thất Võ Thần chứ?
Sau đó lại có không ít người tham gia Long Cung đến.
Nhưng thân phận đều không hiển hách bằng Mị Mộng và Kỳ Thanh Bạch, dù sao bọn họ cũng là những nhân vật có máu mặt ở Long Tâm Thành, gia thế đều không tầm thường.
Nhưng có Thương Lan Võ Thần tọa trấn, bọn họ cũng không gây nên sóng gió gì.
“Đông thế này cơ à?”.
Đúng lúc này Ngự Bích Hồng đi đến Long Khẩu, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa Long Cung, cô ta không khỏi thầm tặc lưỡi.
“Ít nhất cũng phải hơn chục nghìn người nhỉ? Họ đều đến để tham gia Long Cung sao?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh trợn mắt há mồm hỏi.
“Chắc chắn là không rồi, còn có người của các thế gia tông môn đến áp trận trợ uy nữa”.
Lâm Chính quan sát xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Thương Lan Võ Thần đang ngồi ở trên cùng, ánh mắt hơi đanh lại.
Thương Lan Phúc ở phía sau ông ta luôn nhìn chằm chằm vào lối ra vào, khi đám Lâm Chính vừa xuất hiện, anh ta đã lập tức nhìn thấy ngay, định vẫy tay chào, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lâm Chính nháy mắt với anh ta, sau đó dẫn Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đến Long Khẩu, tùy ý ngồi xuống.
“Mấy người các anh không hành lễ quỳ bái với Thương Lan Võ Thần à? Các anh bất kính với Võ Thần sao?”.
“Cẩn thận Võ Thần đại nhân trút giận, giết các anh đấy!”.
Người bên cạnh thấy ba người Lâm Chính không có ý định khấu bái liền bất mãn nói.
Đương nhiên Lâm Chính lựa chọn phớt lờ.
Anh và Thương Lan Võ Thần vốn không chung đường, cần gì phải để ý đến nhau?
“Chủ thượng, ông nhìn đi, là người kia”.
Đúng lúc này, người hầu bên cạnh Thương Lan Võ Thần chú ý đến Lâm Chính, nhỏ giọng kêu lên.
Thương Lan Võ Thần hơi hé mắt liếc nhìn Lâm Chính.
Trước đó Lâm Chính vào phủ Thương Lan đã dùng khuôn mặt sau khi dịch dung, nên Thương Lan Võ Thần lập tức nhận ra ngay.
“Hắn thật là to gan, còn không thèm hành lễ quỳ bái với chủ thượng, đúng là coi trời bằng vung!”.
Gã người hầu tức giận nói.
“Kệ đi”.
Thương Lan Võ Thần quay sang nhìn Thương Lan Phúc, rồi nhắm mắt nói: “Dù sao cậu ta cũng không còn sống được bao lâu nữa, chấp một người sắp chết làm gì?”.
“Vâng, chủ thượng”.
Gã người hầu ôm quyền.
Xung quanh ồn ào, mọi người đều bàn tán xem lần này thiên chi kiều tử như thế nào sẽ vào được tầng mới của Long Cung.
Nghe nói Long Cung có tổng cộng mười tầng.
Người bình thường cũng lắm chỉ hoạt động ở tầng một tầng hai.
Vào đến tầng ba đã là thiên tài hiếm có.
Tầng bốn thì chỉ có người kế vị Võ Thần mới vào được.
Còn tầng năm… cho đến nay vẫn chưa ai có thể đến được.
Nhưng rất nhiều người đoán lần này chắc chắn sẽ có người vào được tầng năm.
Nguyên nhân là lần này trong số những người tham gia Long Cung có mấy thiên tài tuyệt thế.
“Anh Phó, anh chắc chắn chứ? Cái người tên Diệp Viêm có thể vào được tầng thứ năm thật sao?”.
Đúng lúc này, mấy người đứng trước Lâm Chính bỗng lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ Diệp Viêm, Lâm Chính không khỏi mở mắt ra nhìn.
“Tôi đoán chắc chắn cậu ta có thể vào được”, người tên anh Phó khẳng định.
“Sao anh lại tự tin như vậy?”.
“Sao nào? Anh không tin hả? Tôi nói cho anh biết, nghe nói tên Diệp Viêm này được các ông trùm của giới võ học Nam Bắc đánh giá rất cao, nói hắn là kì tài nghìn năm có một, tuổi còn trẻ đã có thực lực thông thiên, là lựa chọn chắc chắn cho Võ Thần thế hệ mới! Chuyến đi vào Long Cung lần này, Diệp Viêm tham gia chỉ cũng chỉ mong đột phá! Nếu hắn không tiến vào được tầng năm thì chắc là không ai có thể vào được tầng năm!”.
“Người kia của nhà Thương Lan thì sao? Cậu ta có thể đến được không?”.
“Cái này… khó nói lắm, chắc là cũng có khả năng…”
“Người kia của nhà Thương Lan?”.
Tửu Ngọc ở bên cạnh hình như cũng đang nghe, lập tức chõ mồm vào: “Mấy người anh em, các anh nói người kia của nhà Thương Lan là chỉ ai vậy? Thương Lan Phúc sao?”.
Mấy người kia sửng sốt, ngoảnh lại nhìn Tửu Ngọc, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha…”
“Thương Lan Phúc là cái thá gì chứ? Chỉ là một đứa con riêng, đừng tưởng đánh lén khiến cô Ám Minh Nguyệt bị thương thì ghê gớm lắm!”.
“Tôi nói này anh bạn, anh không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy? Người kia của nhà Thương Lan, ngoài Thương Lan Thiên Tuyệt thì còn có thể là ai chứ?”.
“Thương Lan Thiên Tuyệt?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên.
“Con trưởng của Thương Lan Võ Thần!”.
Ngự Bích Hồng ở bên cạnh trầm giọng nói.
“Đúng vậy, đây mới là người kế vị Võ Thần chân chính! Nghe nói cậu ta đã nhận được hết truyền thừa của Thương Lan Võ Thần, ngay cả cậu chủ Thương Lan Ngạo cũng không bằng, Thương Lan Phúc là cái thá gì chứ?”.
Mấy người cười mỉa.
Tửu Ngọc vô cùng quẫn bách, không nói gì nữa.
Lâm Chính chẳng buồn nghe tiếp, lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng lướt một vòng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Viêm đâu.
Thôi kệ, kiểu gì mà hắn chẳng đến.
Lâm Chính lắc đầu, dứt khoát nhắm hai mắt lại điều tức.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông du dương vang lên ở ngoài Long Khẩu.
Sau đó là những tiếng hô truyền vào.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
“Thái Thiên Võ Thần đến!”.
Giọng nói kéo dài không dứt, cao vút hứng khởi.
Tất cả mọi người trong Long Khẩu đều run bắn lên, sau đó đồng loạt quỳ xuống quay về phía lối vào.
Thương Lan Võ Thần cũng mở choàng mắt, nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy từng bóng dáng mặc áo giáp xông vào, đứng xếp hàng hai bên.
Chẳng mấy chốc, một bóng người mặc áo giáp lưu ly, khoác áo choàng màu đỏ, sải bước tiến vào.
Người này vạm vỡ khôi ngô, khí trường lại càng kinh thiên động địa.
Ông ta vừa tiến vào Long Khẩu, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều không thở hít thở được nữa.
Đây chính là Thái Thiên Võ Thần sao?
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn chằm chằm ông ta.
Thương Lan Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần thì Lâm Chính đều có cách giải quyết.
Chỉ có người này… là anh không nhìn thấu.
“Hử?”.
Thái Thiên Võ Thần vừa tiến vào Long Khẩu dường như cảm nhận được gì đó, lập tức đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Ánh mắt mang tính xâm lược mạnh mẽ dường như muốn nhìn thấu từng người ở đây.
Chương 4795: Không biết điều
Lâm Chính căng thẳng, lập tức dời mắt đi.
Thật đáng sợ!
Võ Thần đúng là Võ Thần!
Lâm Chính hơi thở dốc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Anh từng đối đầu với Thương Lan Võ Thần.
Khí chất của Võ Thần vô cùng đáng sợ, đủ để lặng lẽ hóa giải khí thế của anh khiến anh không thể xuất chiêu.
Bây giờ gặp Thái Thiên Võ Thần, dường như khí thế của ông ta còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả Thương Lan Võ Thần.
Thái Thiên Võ Thần quan sát Lâm Chính một hồi, lại nhìn người bên cạnh Lâm Chính, cảm thấy không có gì lạ, sau đó dời ánh mắt đi.
“Bái kiến Thái Thiên Võ Thần!”.
Tiếng hô vang lên như sóng biển.
Lúc này, người ở phủ Thương Lan quỳ xuống làm lễ, bày tỏ tôn kính.
“Thái Thiên, đã lâu không gặp”.
Thương Lan Võ Thần bình thản lên tiếng, sau đó đưa tay về phía ghế lưu ly: “Mời ngồi!”.
“Chuyến đi đến Long Tâm Thành cảm thấy thật nhàm chán, vừa khéo gặp lúc Long Cung khởi động nên tôi đến đây giải sầu”.
Thái Thiên Võ Thần thản nhiên nói, sau đó bước nhanh về phía ghế lưu ly.
Tiếng va chạm của giáp sắt bảy màu vang lên theo từng bước đi của ông ta chứa đựng sức mạnh sâu dày, khiến người nghe run rẩy.
Hai Võ Thần ngồi cùng với nhau.
Khí thế này khiến nhiều người tu vi không đủ phải tránh khỏi đó.
Người còn lại cũng cảm thấy áp lực gấp đôi, cúi gằm không dám ngẩng đầu lên.
Người mất hết tu vi như Tửu Ngọc thì quỳ rạp dưới đất, cơ thể run rẩy, không đứng lên nổi.
Gương mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy dọc theo gò má, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Tửu Ngọc?”.
Ngự Bích Hồng sửng sốt, đang định giúp đỡ thì thấy Lâm Chính đâm kim vào cần cổ của ông ta.
Lúc này Tửu Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Cảm ơn minh chủ”.
Tửu Ngọc mỉm cười, nhưng sắc mặt vẫn trắng đến dọa người.
“Khí thế của Võ Thần không phải bọn họ cố tình để lộ, mà là tự động hình thành khi cảnh giới đạt tới độ cao nhất định, các ông không thể kháng cự cũng là hợp tình hợp lý”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người lặng lẽ gật đầu nhìn qua hiện trường, nhiều người cũng giống như Tửu Ngọc.
Chẳng trách Thất Đại Võ Thần lại được xưng là thần ở long mạch dưới lòng đất.
Riêng khí chất này đã khiến người khác không thể chịu được, nếu thật sự ra tay thì chắc chắn sẽ chấn động đất trời, quỷ la thần khóc…
Lâm Chính lặng lẽ quan sát Thái Thiên Võ Thần.
Người của thế gia Cầm Kiếm cũng ở đây, hơn nữa đứng ở sau lưng Thái Thiên Võ Thần.
Điều bất ngờ là Cầm Kiếm Nữ cũng nằm trong đó.
“Thái Thiên, chuyến đi đến Long Cung lần này, ông không còn ai để phái đi sao?”.
Thương Lan Võ Thần liếc nhìn Thái Thiên Võ Thần, thản nhiên hỏi.
“Phái hai người đi cho vui, Võ Nhị Võ Tam, ngoài ra còn có con gái của người phụ thuộc tự nguyện đi, tổng cộng ba người”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
“Con gải của người phụ thuộc?”.
Thương Lan Võ Thần nhíu mày.
Cầm Họa Phiêu Bạc trừng mắt nhìn Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ đang thất thần được người bên cạnh nhắc nhở mới đi tới trước, hành lễ với Thương Lan Võ Thần.
“Tôi là Cầm Kiếm Nữ, bái kiến cao nhân!”.
Thương Lan Võ Thần liếc nhìn Cầm Kiếm Nữ, khẽ gật đầu: “Thiên phú không tệ, căn cốt rất tốt, cũng xem như một hạt giống tốt”.
“Nếu lần này cô ta có thể vượt qua tầng bốn Long Cung, tôi có thể suy nghĩ nhận cô ta làm đồ đệ!”.
Thái Thiên Võ Thần nói.
Dứt lời, mọi người đều xôn xao.
Người của thế gia Cầm Kiếm vô cùng kích động.
“Con còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống cảm tạ ân sư!”.
Cầm Họa Phiêu Bạt kích động đến đỏ mặt, vội nói.
Nhưng… Cầm Kiếm Nữ lại do dự, không lập tức quỳ xuống.
Cảnh này xuất hiện, đám người đang xôn xao lại im lặng…