-
Chương 4776-4780
Chương 4776: Minh chủ của chúng tôi dặn như vậy
Đợi khi Đào Thành đưa người tới thì cánh cửa đã lại đóng lại một lần nữa rồi. Nếu không phải nhìn thấy máu me còn nguyên dưới đất thì có lẽ ông ta cũng không tin.
Ông ta chạy tới, định mở cửa ra nhưng cánh cửa quá nặng, lại còn cách âm nên người bên trong căn bản không nghe thấy tiếng đập cửa.
“Quản lý Đào, người đâu?”, đội trưởng Lý hằm hằm xách đao bước tới, lạnh lùng chất vấn.
“Đội trưởng Lý đừng vội, để tôi cử người đi kiểm tra”, Đào Thành lau mồ hôi.
“Lẽ nào bỏ chạy hết rồi”.
“Không thể nào. Nếu bỏ chạy thì người bên ngoài phải nhìn thấy chứ. Tôi lo lắng là vẫn còn trong đó...”, Đào Thành vội vàng hét lên với bên trong: "Mau đi lấy chìa khóa dự phòng đi”.
“Vâng quản lý Đào”.
“Quản lý Đào không cần nữa”, đúng lúc này một giọng nữ vang lên.
“Ngự thống lĩnh”.
Đám người Tửu Ngọc nhìn thấy thì mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Có minh chủ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”, Ngự Bích Hồng hừ giọng
“Hả”
Tửu Ngọc run rẩy, trố tròn mắt: “Ngự thống lĩnh, ý của cô là...”
“Người đó bị minh chủ xử lý rồi. Tôi vừa đưa người đó đi tìm quản lý Đào nhưng không tìm thấy nên đoán là ông tới đây bèn quay ngược lại”, cô ta nói.
“Cô Ngự, người đó đang ở đâu?”, Đào Thành vội nói”.
“Trong phòng làm việc”.
“Hả?”, Đào Thành run rẩy đưa người quay về phòng làm việc.
Quả nhiên lúc này người thanh niên đang nằm trên mặt đất, bất động. Nhìn thấy vết thương trên người hắn, ai cũng trố tròn mắt.
Nhất là Đào Thành. Thực lực người thanh niên thế nào ông ta đã được tận mắt chứng kiến. Đến đám hộ vệ của ông ta còn chẳng thể động vào đối phương.
Vậy mà một kẻ mạnh như vậy lại bị Lâm Chính đánh cho thê thảm như thế này. Thực lực của thần y Lâm rốt cuộc tới mức nào chứ.
Đào Thành nín thở, run rẩy.
“Cô Ngự, cậu Lâm đâu?”, ông ta vội hỏi.
“Minh chủ nói rồi, anh ấy vẫn đang bế quan, đừng ai làm phiền”, cô ta nói.
Đào Thành gật đầu.
“Quản lý Đào, chính người này đã giết người của tòa nhà treo thưởng đúng không, còn xông vào nơi khách đang bế quan, làm loạn nữa?”, Lý Cuồng Nhận chất vấn.
“Đúng vậy”.
“Hừ, nếu đã vậy thì băm vằm hắn ra, treo trước cửa tòa nhà”, Lý Cuồng Nhận hét lên.
“Lý đội trưởng, đây là người của Ám Thiên Võ Thần đấy. Chúng ta có cần báo lên cấp trên không”
Đào Thành thận trọng nói.
“Ám Thiên Võ Thần không tôn trọng chúng ta. Món nợ này còn phải thanh toán đấy. Không cần báo thượng cấp gì hết, xử lý người này xong rồi tính”, Lý Cuồng Nhận quát lớn.
Mặc dù tòa nhà treo thưởng không có võ thần nhưng một tổ chức như vậy cũng không phải đối tượng để người khác dễ dàng đắc tội. Kể cả là Ám Thiên Võ Thần cũng vậy.
Đào Thành không nói gì. Đúng lúc Lý Cuồng Nhận chuẩn bị ra tay thì Ngự Bích Hồng bước tới
“Dừng lại”, cô ta nói.
Lý Cuồng Nhận giật mình, quay lại nhìn: “Cô làm gì vậy?”
“Các người không thể giết anh ta được”, cô ta nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì minh chủ dặn như vậy”.
Chương 4777: Để xem bản lĩnh của hắn
“Cô có ý gì cơ?” ,Lý Cuồng Nhận chau mày.
Đào Thành cũng giật mình. Ngự Bích Hồng với vẻ mặt vô cảm nói: “Minh chủ của chúng tôi dặn, không được giết người này. Chỉ nhốt lại là được”
“Nhốt lại? Người này sao có thể tha được?”, Lý Cuồng Nhận hừ giọng.
“Xử lý thế nào không phải do mọi người quyết. Người này do minh chủ của chúng tôi đánh bại, sẽ do minh chủ của chúng tôi quyết”.
Cô ta lạnh giọng: “Huống hồ minh chủ của tôi giúp các người báo thù, lẽ nào các người lại không thể hiện sự cảm kích sao?”
“Cô...”, Lý Cuồng Nhận tức lắm, còn định nói gì đó nhưng Ngự Bích Hồng đã lên tiếng.
“Ngoài ra, minh chủ của chúng tôi muốn hỏi các người tại sao tòa nhà treo thưởng lại để xảy ra chuyện này, lại để người ta lao vào khu vực bế quan. Bảo vệ của các người làm ăn kiểu gì vậy?”
Dứt lời Lý Cuồng Nhận á khẩu. Đến cả khuôn mặt của Đào Thành cũng tái mét.
“Chúng tôi ở tầng trên họp, làm gì tới kịp”, Lý Cuồng Nhận im lặng một hồi rồi nói
“Vậy có phải là các người tắc trách không?”
“Điều này...”
“Thôi bỏ đi, đội trưởng Lý, cô Ngự, mỗi người nhịn một chút đi mà”.
Đào Thành thấy vậy vội vàng hòa hoãn, nở nụ cười: “Đội trưởng Lý nếu không ổn thì chúng ta giao người này cho họ xử lý đi”.
“Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì .Tiếp tục làm lớn chuyện thì đều không tốt với cả hai bên...”
Lý Cuồng Nhận tái mặt, sau đó lên tiếng: “Chuyện này chắc chắn là không giấu được đâu, nếu cấp trên đòi người thì chúng ta giao kiểu gì...”
“Điều này...”, Đào Thành do dự.
“Chuyện này đơn giản, minh chủ nói là muốn nhốt người này ở tòa nhà giải thưởng”, Ngự Bích Hồng lên tiếng.
“Nhốt ở chỗ chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa minh chủ còn chỉ định là nhốt ở phòng cơ quan ở tầng hầm thứ hai của tòa nhà”.
“Phòng cơ quan? Đó là nơi tu luyện của cao thủ của tòa nhà, không sử dụng cho việc bên ngoài”.
“Chúng tôi có nhà giam riêng, có thể nhốt tội phạm, hà tất phải nhốt vào nơi đó”.
“Về điều này thì mọi người khỏi phải lo, những gì minh chủ nói mà các người không làm theo thì minh chủ sẽ báo lên cấp trên đồng thời sẽ cho toàn bộ người của Long Tâm Thành biết rằng lực lượng bảo vệ của tòa nhà treo thưởng kém vô cùng”, Ngự Bích Hồng hừ giọng.
“Tôi thấy sự việc mà tới bước đó thì các người cũng không dễ gì xử lý đâu”, lần này thì Lý Cuồng Nhận và Đạo Thành sợ thật rồi.
Đào Thành là quản lý, Lý Cuồng Nhận thì phụ trách vấn đề bảo vệ. Nếu chuyện này mà làm lớn ra thì chắc chắn là cả hai sẽ bị trừng phạt. Nghĩ tới điều đó, hai người trở lên sợ hãi.
“Đội trưởng Lý...thấy thế nào?”, Đào Thành vội nhìn Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận ngập ngừng. Cuối cùng ông ta thở dài bất lực: “Thôi được rồi, làm theo những gì họ nói đi”.
“Được”, Đào Thành mừng lắm.
“Người đâu, đưa người này nhốt vào phòng cơ quan, canh chừng nghiêm ngặt.
“Vâng”.
Đám đông bước tới. Đúng lúc này Ngự Bích Hồng lại lên tiếng: “Không cần có người canh”.
“Cái gì?”, đám đông giật mình.
“Cô Ngự rốt cuộc ý của cô là gì?”, Lý Cuồng Nhận cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Minh chủ của chúng tôi dặn rồi, phòng cơ quan không cần canh chừng. Ngoài ra, cửa để mở đồng thời điều chỉnh độ mạnh của căn phòng lên mức cao nhất”.
“Minh chủ của cô điên rồi. Vậy khác gì thả hắn ra”, Lý Cuồng Nhận trố mắt.
“Đúng, minh chủ muốn thả hắn”.
Cô ta nhìn người đàn ông dưới đất: “Còn hắn có thể thoát được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của hắn”.
Chương 4778: Phòng cơ quan
Tại một đỉnh núi cao. Một bóng hình đứng đó nhìn ra xa. Bóng hình phát ra khí tức màu đen giống như ác ma bao trùm lên cả ngọn núi.
Lúc này...Một luồng sáng màu đen khác ập tới. Sau đó bóng hình đáp xuống đỉnh núi, khấu đầu trước người kia.
“Bái kiến chủ nhân”.
“Có việc gì?"
“Thái Thiên Võ Thần đã tới Long Tâm Thành rồi, sẽ tiến vào Long Tâm Thành vào lúc 4h chiều nay".
“Tức là người mà Thái Thiên Võ Thần tìm ở Long Tâm Thành sao?”
“Theo như nguồn tin đáng tin thì người đó đang trốn ở Long Tâm Thành”.
“Tên ngày tính nóng nảy, vào Long Tâm Thành thì cả thành phố sẽ không được yên ổn rồi, để xem Thương Lan sẽ đối phó như thế nào”, người đàn ông nói xong bèn nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, người quỳ dưới đất lại lên tiếng: “Ngoài ra vẫn còn một chuyện cần báo với chủ nhân”.
“Nói đi”.
“Đứt liên lạc với Loan Phong rồi ạ”.
“Hả?”, người đàn ông mở mắt. Quay lại nhìn chăm chăm người đang quỳ dưới đất.
Người này cảm thấy ớn lạnh giống như bị mất linh hồn vậy. Thế nhưng người này cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nói tiếp: “Loan Phong tới tòa nhà treo thưởng định hỏi tội người đã hại cô Tiết Độc nhưng sau trưa này đi thì đã không thấy ra khỏi đó, cũng không biết là đi đâu. Thuộc hạ đã tìm kiếm nhưng...không có kết quả”.
“Xem ra thất bại rồi”.
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ cho người tới đó ròi, nhất định sẽ cứu được Loan Phong ra”.
“Đó không phải là nơi bình thường, đưa người tới làm loạn thì chẳng khác gì tuyên chiến với họ”>
Người đàn ông kia quay người lại nói bằng vẻ vô cảm.
“Chuyện của Loan Phong tôi sẽ đích thân đi một chuyến. Nhưng hiện ở đó đã có hai Võ Thần, nếu tôi cũng đi nữa thì Long Tâm Thành chứa thế nào? Sẽ bị nổ tung mất”.
“Ý của chủ nhân là...”
“Cầm đi đi”.
Bóng hình kia đưa ra một tấm lệnh bài vứt xuống đất: “Cầm lệnh bài tới đỉnh tòa nhà bảo bọn họ thả người ra”.
“Vâng”.
“Ngoài ra đưa cả tên đó tới, nói với bọn họ nếu chịu nể mặt thì thôi còn không hậu quả họ tự chịu".
“Tuân lệnh, chủ nhân”.
Người này lập tức chắp tay, cầm lệnh bài rời đi. Ba bóng hình hiện ra...
“Chủ nhân, chúng tôi sẽ cứu Loan Phoang”.
“Chủ nhân, người nào cần giết thì chúng ta đều phải giết”
“Chủ nhân, tại sao lại không ra tay”.
Những giọng nói vang lên. Thế nhưng bóng hình kia chỉ phát ra khí tức màu đen ngập trời. Ba người còn lại run rẩy, không dám lên tiếng nữa.
“Giết và không giết tới lượt các người hoa chân múa tay sao? Nghe đây, giờ không phải lúc ra tay. Đợi tôi tham ngộ thần long xong thì thất đại Võ Thần sẽ trở thành lịch sử. Cả vùng long mạch này sẽ có một vị chân thần thật sự”.
Dưới hầm ngục, Loan Phong từ từ mở mắt. Bên tai hắn có âm thanh lạch cạch.
Mình đang ở đâu đây? Loan Phong ôm đầu, cảm thấy đau vô cùng.
Hắn thở phập phồng. Đợi đã, mình chưa chết sao? Loan Phong vội vàng nhìn thì thấy vết thương trên người mình đã được xử lý.
Chuyện gì vậy? Ai đã cứu mình? Là chủ nhân sao?
Phong Loan vội bò dậy. Hắn bỗng sững sờ. Xung quanh là một không gian rộng lớn.
Có rất nhiều người được làm từ gỗ còn trên trần thì có những bánh răng vô cùng sắc nhọn. Đây là...phòng cơ quan thì phải.
Đây chẳng phải là trong tòa nhà treo thưởng sao? Loan Phong cảm thấy da đầu tê dại
Đột nhiên tầm nhìn của hắn dừng lại ở vùng sáng phía xa.
Đó là lối ra. Loan Phong chẳng nghĩ ngợi nhiều cứ thế lao đi Nhưng hắn đi được vài bước thì người máy trước mặt đã khởi động.
Loan Phong khựng người. Những người gỗ này rút kiếm ra chém về phía hắn.
Loan Phong tái mặt, vội dùng sức mạnh phi thăng chiến đấu. Thế nhưng hắn không biết rằng ở một góc tối, một camera mới lắp đang chĩa thẳng về phía hắn.
Chương 4779: Lãng phí tài nguyên
Ngự Bích Hồng cầm kiếm đứng đợi bên ngoài phòng cơ quan, thông qua cửa lớn nhìn thấy cảnh Loan Phong đang chiến đâu quyết liệt bên trong.
Sức mạnh của phòng cơ quan đã được nâng lên mức cao nhất.
Cho dù là Lý Cuồng Nhận, đội trưởng đội bảo vệ bị ném vào căn phòng cơ quan cấp độ này cũng không thể thoát ra được.
Về phần Loan Phong, hắn chắc chắn mạnh hơn Lý Cuồng Nhận.
Có điều vết thương của hắn vẫn chưa lành hoàn toàn nên chỉ sau nửa trận đã bị đánh bại.
Một khi cuộc tấn công dừng lại, tất cả các cơ quan sẽ tự sửa chữa trong vòng 5 phút, nếu không nhanh chóng rút lui về không gian trống ở trung tâm thì sẽ bị những cơ quan xung quanh bao vây và xé nát thành từng mảnh.
Loan Phong biết rõ điều này nên chắc chắn phải rút lui.
Cứ như vậy mà ở trong phòng cơ quan cả ngày không thể ra ngoài.
"Tại sao minh chủ lại nhốt hắn ở đây?"
Ngự Bích Hồng bối rối suy nghĩ.
Lúc này, Tửu Ngọc bưng đồ ăn tới.
Ngự Bích Hồng liếc nhìn món ngon trên khay và giật mình khi phát hiện còn có vài lọ đan dược.
“Ai bảo ông mang cái này tới đây?”
"Là minh chủ!"
Tửu Ngọc cẩn trọng đáp.
"Cho ăn là được rồi, sao còn phải cho uống đan dược? Như vậy không phải giúp hắn nhanh chóng lấy lại sức sao?"
Ngự Bích Hồng hỏi với vẻ hoài nghi.
"Là minh chủ yêu cầu, chúng ta có thể làm gì chứ?"
Tửu Ngọc cho bát đĩa vào ngăn bí mật cạnh cửa rồi mở cửa.
Đường ray trong ngăn bí mật lập tức đưa khay vào phòng cơ quan. Một lúc sau, nó từ từ nhô lên trong không gian thoáng đãng ở trung tâm căn phòng.
Loan Phong lúc này đã kiệt sức, nhìn thấy thức ăn và đan dược đột nhiên xuất hiện trước mặt thì cũng ngẩn người ra.
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó lập tức bắt đầu ăn. Sau khi no nê thì mở bình sứ ra, cẩn thận xem xét các viên đan.
"Ô Kim đan?"
Ngự Bích Hồng nhìn thoáng qua viên đan dược trong tay Loan Phong từ xa, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
"Cái gì? Cái bình kia chứa Ô Kim đan sao?"
Tửu Ngọc cũng sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đau xót nói: "Phải chăng minh chủ mắc phải bệnh gì? Sao lại muốn đưa loại đan dược tốt như vậy cho tên ất ơ đó! Thật là lãng phí tài nguyên!"
"Có vẻ như minh chủ của chúng ta không hề có ý định nhốt tên này. Với sự trợ giúp của những viên bảo đan như vậy, việc hắn đột phá được căn phòng cơ quan này chỉ là vấn đề thời gian".
Ngự Bích Hồng hừ lạnh, không thể hiểu được, vẻ mặt có chút bực dọc.
Quả nhiên, Loan Phong nhận ra Ô Kim đan không có vấn đề gì liền lập tức đổ cả lọ vào miệng.
Được bảo đan cường hóa sức mạnh, thể chất của Loan Phong ngay lập tức trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Hắn ngồi xếp bằng một lúc, đợi những viên thuốc trong bụng tiêu hóa hoàn toàn rồi gầm lên một tiếng và bắt đầu chiến đấu với các cơ quan trong phòng cơ quan.
Lần này, sức chiến đấu của Loan Phong mạnh hơn, chiêu thức sắc bén hơn, hung hãn hơn.
Chẳng mấy chốc hắn đã vượt qua hơn một nửa cạm bẫy trong căn phòng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Loan Phong có thể vượt qua căn phòng này trong thời gian chưa tới nửa ngày.
"Không được, hắn sắp lao ra ngoài!"
Ngự Bích Hồng có chút lo lắng, lập tức giơ kiếm định tiến vào ngăn cản hắn.
Tửu Ngọc nhìn thấy cảnh này thì vội vàng ngăn Ngự Bích Hồng lại.
"Ngự thống lĩnh, cô điên rồi sao? Minh chủ đã dặn tôi, không ai được phép tiến vào phòng cơ quan ngăn cản người này!"
"Nhưng...."
"Hắn muốn xông ra khỏi phòng cơ quan thì cũng phải tốn một ít thời gian. Chi bằng chúng ta đến phòng bế quan tìm minh chủ, hỏi cậu ấy xem tình hình này thì phải làm thế nào?"
Tửu Ngọc nghiến răng thì thầm.
Ngự Bích Hồng gật đầu và nghiêm túc nói: "Đó cũng là ý của tôi!"
"Chúng ta đi tìm minh chủ thôi!"
Hai người lập tức chạy về phía tầng ngầm.
Sau những gì xảy ra trước đó, việc bảo vệ tầng ngầm giờ do người của đội bảo vệ phụ trách.
Mười cao thủ của đội bảo vệ bước vào tầng ngầm, khí tức của họ âm trầm và đáng sợ, trong đó có hai người đã đạt đến cấp độ Lục Địa Thần Tiên.
"Các người tới đây làm gì?"
Đứng trước cửa phòng tổng thống là Cung Thường Thắng, đội phó đội bảo vệ.
Anh ta từng gặp Ngự Bích Hồng và không ưa gì người phụ nữ này. Dù sao cách đây không lâu, người phụ nữ này đã buộc đội bảo vệ của họ phải thỏa hiệp.
“Mở cửa ra, tôi muốn gặp minh chủ của chúng tôi”.
"Theo quy định, tôi không thể mở cửa".
“Nếu không mở ra, cẩn thận tôi sẽ báo với cấp trên của anh".
"Cô..."
Sắc mặt Cung Thường Thắng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đành phải mở cửa.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng, cả hai đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt...
Chương 4780: Không nhốt nổi
Trong phòng, giấy trắng bay khắp nơi.
Lâm Chính tóc trắng xóa, một tay cầm kiếm một tay cầm bút Họa Kiếm đứng trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc màn hình lớn. Anh vừa nhìn màn hình vừa điên cuồng vung bút.
Nội dung hiển thị trên màn hình không gì khác là cảnh tượng trong phòng cơ quan.
Loan Phong trên màn hình đang chiến đấu quyết liệt với vô số cơ quan cạm bẫy trong căn phòng.
Lâm Chính nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Loan Phong, không ngừng viết vào sách và luyện tập cái gì đó.
Trong khi anh viết, cây bút Họa Kiếm cầm ở tay trái cũng liên tục chuyển động....
Quả thực là đa nhiệm.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
"Minh chủ?"
Ngự Bích Hồng hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để gọi lớn.
Nhưng Lâm Chính lại không có phản ứng gì.
"Minh chủ?"
Ngự Bích Hồng không khỏi hét lên lần nữa.
Lâm Chính vẫn không có phản ứng.
Ngự Bích Hồng không nhịn được muốn bước tới vỗ vai Lâm Chính, nhưng lại bị Tửu Ngọc ngăn lại.
"Ngự thống lĩnh, tốt hơn hết đừng làm phiền cậu ấy, minh chủ dường như đã bước vào một trạng thái đặc biệt nào đó! Nếu chúng ta tùy tiện cắt ngang, e rằng minh chủ sẽ không vui!"
"Cái đó..."
"Hãy kiên nhẫn chờ đợi".
Tửu Ngọc nháy mắt.
Hai người họ cứ đứng yên như vậy.
Loan Phong trên màn hình đã gần ra tới cửa.
Nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá thấp độ khó của phòng cơ quan. Lúc này hắn đã vô cùng mệt mỏi, khó thở và kiệt sức.
Hắn tìm thấy một khoảng trống khá rộng và ngay lập tức cúi xuống, dự định ngồi xuống đó nghỉ ngơi một chút trước khi tìm cách vượt thử thách cấp độ cuối cùng.
Theo tiến độ này, Loan Phong sẽ rời khỏi phòng cơ quan sau nhiều nhất là một giờ nữa.
Lúc này, Lâm Chính rốt cục dừng lại.
Anh nhìn màn hình, rồi nhìn tờ giấy viết tay trong tay rồi phất tay thu lại bút Họa Kiếm.
Thấy vậy, Tửu Ngọc nhanh chóng nháy mắt với Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng không chút chần chừ, bước tới và gọi: "Minh chủ!"
"Hả?"
Lâm Chính lúc này mới phản ứng lại, lập tức quay đầu nhìn hai người.
"Tại sao hai người lại ở đây?"
"Minh chủ, chúng tôi có thể không tới được sao? Tên đó suýt nữa đã trốn được ra khỏi phòng cơ quan!"
Ngự Bích Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Khó khăn lắm anh mới bắt được hắn, chẳng lẽ cứ trừng mắt nhìn hắn đi như vậy?"
"Cứ để hắn đi, không sao đâu, hắn không còn giá trị gì nhiều nữa. Chưa kể, tôi không thể nhốt nổi hắn".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người kia đều giật mình.
"Giá trị?"
Tửu Ngọc có chút bối rối.
"Minh chủ, ý cậu là gì? Cái gì mà không nhốt nổi cơ chứ?"
"Hắn ta là ai?"
"Một thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần".
"Thế thì ai đã gửi hắn đến?"
"Ám Thiên Võ Thần....Minh chủ, những vấn đề này còn cần phải hỏi sao?"
"Tại sao lại không cần phải hỏi? Hai người thậm chí không hiểu ra vấn đề này sao? Nếu hắn không giết được tôi, Ám Thiên Võ Thần nhất định sẽ phái người tới lần nữa! Nếu biết tôi không giết người này mà chỉ giam cầm hắn, hai người cho rằng Ám Thiên Võ Thần sẽ không ép tôi thả hắn ra sao?"
"Làm sao chúng ta có thể để hắn đi?"
"Nhưng đây là tòa nhà treo thưởng! Ngay cả khi tôi từ chối thả người, liệu tòa nhà treo thưởng có bỏ qua không? Người trong tòa nhà treo thưởng đều là người kinh doanh, tôi cũng từng kinh doanh, tôi biết rõ nhất thương nhân quan tâm đến điều gì. Đương nhiên họ muốn giữ hòa khí và làm ăn có lời, cho nên chắc chắn sẽ không dám trở mặt với Ám Thiên Võ Thần!"
"Vậy, minh chủ nghĩ rằng tòa nhà treo thưởng chắc chắn sẽ ép cậu thả người phải không?"
Tửu Ngọc vội vàng hỏi.
"Phải".
Lâm Chính gật đầu.
"Trong trường hợp này, tại sao không giết luôn tên súc sinh đó cho xong!"
Một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt Ngự Bích Hồng.
Lâm Chính trầm mặc một lát, lắc đầu: "Thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định thôi bỏ đi. Dù sao giữa tôi và Ám Thiên Võ Thần hiện tại vẫn không đến nỗi là tử thù, nên coi như cho hắn một ân huệ đi!"
Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đều không dễ đối phó, trước tiên dùng người này làm chậm Ám Thiên Võ Thần".
Đợi khi Đào Thành đưa người tới thì cánh cửa đã lại đóng lại một lần nữa rồi. Nếu không phải nhìn thấy máu me còn nguyên dưới đất thì có lẽ ông ta cũng không tin.
Ông ta chạy tới, định mở cửa ra nhưng cánh cửa quá nặng, lại còn cách âm nên người bên trong căn bản không nghe thấy tiếng đập cửa.
“Quản lý Đào, người đâu?”, đội trưởng Lý hằm hằm xách đao bước tới, lạnh lùng chất vấn.
“Đội trưởng Lý đừng vội, để tôi cử người đi kiểm tra”, Đào Thành lau mồ hôi.
“Lẽ nào bỏ chạy hết rồi”.
“Không thể nào. Nếu bỏ chạy thì người bên ngoài phải nhìn thấy chứ. Tôi lo lắng là vẫn còn trong đó...”, Đào Thành vội vàng hét lên với bên trong: "Mau đi lấy chìa khóa dự phòng đi”.
“Vâng quản lý Đào”.
“Quản lý Đào không cần nữa”, đúng lúc này một giọng nữ vang lên.
“Ngự thống lĩnh”.
Đám người Tửu Ngọc nhìn thấy thì mừng lắm, vội vàng bước lên hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Có minh chủ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”, Ngự Bích Hồng hừ giọng
“Hả”
Tửu Ngọc run rẩy, trố tròn mắt: “Ngự thống lĩnh, ý của cô là...”
“Người đó bị minh chủ xử lý rồi. Tôi vừa đưa người đó đi tìm quản lý Đào nhưng không tìm thấy nên đoán là ông tới đây bèn quay ngược lại”, cô ta nói.
“Cô Ngự, người đó đang ở đâu?”, Đào Thành vội nói”.
“Trong phòng làm việc”.
“Hả?”, Đào Thành run rẩy đưa người quay về phòng làm việc.
Quả nhiên lúc này người thanh niên đang nằm trên mặt đất, bất động. Nhìn thấy vết thương trên người hắn, ai cũng trố tròn mắt.
Nhất là Đào Thành. Thực lực người thanh niên thế nào ông ta đã được tận mắt chứng kiến. Đến đám hộ vệ của ông ta còn chẳng thể động vào đối phương.
Vậy mà một kẻ mạnh như vậy lại bị Lâm Chính đánh cho thê thảm như thế này. Thực lực của thần y Lâm rốt cuộc tới mức nào chứ.
Đào Thành nín thở, run rẩy.
“Cô Ngự, cậu Lâm đâu?”, ông ta vội hỏi.
“Minh chủ nói rồi, anh ấy vẫn đang bế quan, đừng ai làm phiền”, cô ta nói.
Đào Thành gật đầu.
“Quản lý Đào, chính người này đã giết người của tòa nhà treo thưởng đúng không, còn xông vào nơi khách đang bế quan, làm loạn nữa?”, Lý Cuồng Nhận chất vấn.
“Đúng vậy”.
“Hừ, nếu đã vậy thì băm vằm hắn ra, treo trước cửa tòa nhà”, Lý Cuồng Nhận hét lên.
“Lý đội trưởng, đây là người của Ám Thiên Võ Thần đấy. Chúng ta có cần báo lên cấp trên không”
Đào Thành thận trọng nói.
“Ám Thiên Võ Thần không tôn trọng chúng ta. Món nợ này còn phải thanh toán đấy. Không cần báo thượng cấp gì hết, xử lý người này xong rồi tính”, Lý Cuồng Nhận quát lớn.
Mặc dù tòa nhà treo thưởng không có võ thần nhưng một tổ chức như vậy cũng không phải đối tượng để người khác dễ dàng đắc tội. Kể cả là Ám Thiên Võ Thần cũng vậy.
Đào Thành không nói gì. Đúng lúc Lý Cuồng Nhận chuẩn bị ra tay thì Ngự Bích Hồng bước tới
“Dừng lại”, cô ta nói.
Lý Cuồng Nhận giật mình, quay lại nhìn: “Cô làm gì vậy?”
“Các người không thể giết anh ta được”, cô ta nói.
“Tại sao?”
“Bởi vì minh chủ dặn như vậy”.
Chương 4777: Để xem bản lĩnh của hắn
“Cô có ý gì cơ?” ,Lý Cuồng Nhận chau mày.
Đào Thành cũng giật mình. Ngự Bích Hồng với vẻ mặt vô cảm nói: “Minh chủ của chúng tôi dặn, không được giết người này. Chỉ nhốt lại là được”
“Nhốt lại? Người này sao có thể tha được?”, Lý Cuồng Nhận hừ giọng.
“Xử lý thế nào không phải do mọi người quyết. Người này do minh chủ của chúng tôi đánh bại, sẽ do minh chủ của chúng tôi quyết”.
Cô ta lạnh giọng: “Huống hồ minh chủ của tôi giúp các người báo thù, lẽ nào các người lại không thể hiện sự cảm kích sao?”
“Cô...”, Lý Cuồng Nhận tức lắm, còn định nói gì đó nhưng Ngự Bích Hồng đã lên tiếng.
“Ngoài ra, minh chủ của chúng tôi muốn hỏi các người tại sao tòa nhà treo thưởng lại để xảy ra chuyện này, lại để người ta lao vào khu vực bế quan. Bảo vệ của các người làm ăn kiểu gì vậy?”
Dứt lời Lý Cuồng Nhận á khẩu. Đến cả khuôn mặt của Đào Thành cũng tái mét.
“Chúng tôi ở tầng trên họp, làm gì tới kịp”, Lý Cuồng Nhận im lặng một hồi rồi nói
“Vậy có phải là các người tắc trách không?”
“Điều này...”
“Thôi bỏ đi, đội trưởng Lý, cô Ngự, mỗi người nhịn một chút đi mà”.
Đào Thành thấy vậy vội vàng hòa hoãn, nở nụ cười: “Đội trưởng Lý nếu không ổn thì chúng ta giao người này cho họ xử lý đi”.
“Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì .Tiếp tục làm lớn chuyện thì đều không tốt với cả hai bên...”
Lý Cuồng Nhận tái mặt, sau đó lên tiếng: “Chuyện này chắc chắn là không giấu được đâu, nếu cấp trên đòi người thì chúng ta giao kiểu gì...”
“Điều này...”, Đào Thành do dự.
“Chuyện này đơn giản, minh chủ nói là muốn nhốt người này ở tòa nhà giải thưởng”, Ngự Bích Hồng lên tiếng.
“Nhốt ở chỗ chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, hơn nữa minh chủ còn chỉ định là nhốt ở phòng cơ quan ở tầng hầm thứ hai của tòa nhà”.
“Phòng cơ quan? Đó là nơi tu luyện của cao thủ của tòa nhà, không sử dụng cho việc bên ngoài”.
“Chúng tôi có nhà giam riêng, có thể nhốt tội phạm, hà tất phải nhốt vào nơi đó”.
“Về điều này thì mọi người khỏi phải lo, những gì minh chủ nói mà các người không làm theo thì minh chủ sẽ báo lên cấp trên đồng thời sẽ cho toàn bộ người của Long Tâm Thành biết rằng lực lượng bảo vệ của tòa nhà treo thưởng kém vô cùng”, Ngự Bích Hồng hừ giọng.
“Tôi thấy sự việc mà tới bước đó thì các người cũng không dễ gì xử lý đâu”, lần này thì Lý Cuồng Nhận và Đạo Thành sợ thật rồi.
Đào Thành là quản lý, Lý Cuồng Nhận thì phụ trách vấn đề bảo vệ. Nếu chuyện này mà làm lớn ra thì chắc chắn là cả hai sẽ bị trừng phạt. Nghĩ tới điều đó, hai người trở lên sợ hãi.
“Đội trưởng Lý...thấy thế nào?”, Đào Thành vội nhìn Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận ngập ngừng. Cuối cùng ông ta thở dài bất lực: “Thôi được rồi, làm theo những gì họ nói đi”.
“Được”, Đào Thành mừng lắm.
“Người đâu, đưa người này nhốt vào phòng cơ quan, canh chừng nghiêm ngặt.
“Vâng”.
Đám đông bước tới. Đúng lúc này Ngự Bích Hồng lại lên tiếng: “Không cần có người canh”.
“Cái gì?”, đám đông giật mình.
“Cô Ngự rốt cuộc ý của cô là gì?”, Lý Cuồng Nhận cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Minh chủ của chúng tôi dặn rồi, phòng cơ quan không cần canh chừng. Ngoài ra, cửa để mở đồng thời điều chỉnh độ mạnh của căn phòng lên mức cao nhất”.
“Minh chủ của cô điên rồi. Vậy khác gì thả hắn ra”, Lý Cuồng Nhận trố mắt.
“Đúng, minh chủ muốn thả hắn”.
Cô ta nhìn người đàn ông dưới đất: “Còn hắn có thể thoát được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của hắn”.
Chương 4778: Phòng cơ quan
Tại một đỉnh núi cao. Một bóng hình đứng đó nhìn ra xa. Bóng hình phát ra khí tức màu đen giống như ác ma bao trùm lên cả ngọn núi.
Lúc này...Một luồng sáng màu đen khác ập tới. Sau đó bóng hình đáp xuống đỉnh núi, khấu đầu trước người kia.
“Bái kiến chủ nhân”.
“Có việc gì?"
“Thái Thiên Võ Thần đã tới Long Tâm Thành rồi, sẽ tiến vào Long Tâm Thành vào lúc 4h chiều nay".
“Tức là người mà Thái Thiên Võ Thần tìm ở Long Tâm Thành sao?”
“Theo như nguồn tin đáng tin thì người đó đang trốn ở Long Tâm Thành”.
“Tên ngày tính nóng nảy, vào Long Tâm Thành thì cả thành phố sẽ không được yên ổn rồi, để xem Thương Lan sẽ đối phó như thế nào”, người đàn ông nói xong bèn nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, người quỳ dưới đất lại lên tiếng: “Ngoài ra vẫn còn một chuyện cần báo với chủ nhân”.
“Nói đi”.
“Đứt liên lạc với Loan Phong rồi ạ”.
“Hả?”, người đàn ông mở mắt. Quay lại nhìn chăm chăm người đang quỳ dưới đất.
Người này cảm thấy ớn lạnh giống như bị mất linh hồn vậy. Thế nhưng người này cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nói tiếp: “Loan Phong tới tòa nhà treo thưởng định hỏi tội người đã hại cô Tiết Độc nhưng sau trưa này đi thì đã không thấy ra khỏi đó, cũng không biết là đi đâu. Thuộc hạ đã tìm kiếm nhưng...không có kết quả”.
“Xem ra thất bại rồi”.
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ cho người tới đó ròi, nhất định sẽ cứu được Loan Phong ra”.
“Đó không phải là nơi bình thường, đưa người tới làm loạn thì chẳng khác gì tuyên chiến với họ”>
Người đàn ông kia quay người lại nói bằng vẻ vô cảm.
“Chuyện của Loan Phong tôi sẽ đích thân đi một chuyến. Nhưng hiện ở đó đã có hai Võ Thần, nếu tôi cũng đi nữa thì Long Tâm Thành chứa thế nào? Sẽ bị nổ tung mất”.
“Ý của chủ nhân là...”
“Cầm đi đi”.
Bóng hình kia đưa ra một tấm lệnh bài vứt xuống đất: “Cầm lệnh bài tới đỉnh tòa nhà bảo bọn họ thả người ra”.
“Vâng”.
“Ngoài ra đưa cả tên đó tới, nói với bọn họ nếu chịu nể mặt thì thôi còn không hậu quả họ tự chịu".
“Tuân lệnh, chủ nhân”.
Người này lập tức chắp tay, cầm lệnh bài rời đi. Ba bóng hình hiện ra...
“Chủ nhân, chúng tôi sẽ cứu Loan Phoang”.
“Chủ nhân, người nào cần giết thì chúng ta đều phải giết”
“Chủ nhân, tại sao lại không ra tay”.
Những giọng nói vang lên. Thế nhưng bóng hình kia chỉ phát ra khí tức màu đen ngập trời. Ba người còn lại run rẩy, không dám lên tiếng nữa.
“Giết và không giết tới lượt các người hoa chân múa tay sao? Nghe đây, giờ không phải lúc ra tay. Đợi tôi tham ngộ thần long xong thì thất đại Võ Thần sẽ trở thành lịch sử. Cả vùng long mạch này sẽ có một vị chân thần thật sự”.
Dưới hầm ngục, Loan Phong từ từ mở mắt. Bên tai hắn có âm thanh lạch cạch.
Mình đang ở đâu đây? Loan Phong ôm đầu, cảm thấy đau vô cùng.
Hắn thở phập phồng. Đợi đã, mình chưa chết sao? Loan Phong vội vàng nhìn thì thấy vết thương trên người mình đã được xử lý.
Chuyện gì vậy? Ai đã cứu mình? Là chủ nhân sao?
Phong Loan vội bò dậy. Hắn bỗng sững sờ. Xung quanh là một không gian rộng lớn.
Có rất nhiều người được làm từ gỗ còn trên trần thì có những bánh răng vô cùng sắc nhọn. Đây là...phòng cơ quan thì phải.
Đây chẳng phải là trong tòa nhà treo thưởng sao? Loan Phong cảm thấy da đầu tê dại
Đột nhiên tầm nhìn của hắn dừng lại ở vùng sáng phía xa.
Đó là lối ra. Loan Phong chẳng nghĩ ngợi nhiều cứ thế lao đi Nhưng hắn đi được vài bước thì người máy trước mặt đã khởi động.
Loan Phong khựng người. Những người gỗ này rút kiếm ra chém về phía hắn.
Loan Phong tái mặt, vội dùng sức mạnh phi thăng chiến đấu. Thế nhưng hắn không biết rằng ở một góc tối, một camera mới lắp đang chĩa thẳng về phía hắn.
Chương 4779: Lãng phí tài nguyên
Ngự Bích Hồng cầm kiếm đứng đợi bên ngoài phòng cơ quan, thông qua cửa lớn nhìn thấy cảnh Loan Phong đang chiến đâu quyết liệt bên trong.
Sức mạnh của phòng cơ quan đã được nâng lên mức cao nhất.
Cho dù là Lý Cuồng Nhận, đội trưởng đội bảo vệ bị ném vào căn phòng cơ quan cấp độ này cũng không thể thoát ra được.
Về phần Loan Phong, hắn chắc chắn mạnh hơn Lý Cuồng Nhận.
Có điều vết thương của hắn vẫn chưa lành hoàn toàn nên chỉ sau nửa trận đã bị đánh bại.
Một khi cuộc tấn công dừng lại, tất cả các cơ quan sẽ tự sửa chữa trong vòng 5 phút, nếu không nhanh chóng rút lui về không gian trống ở trung tâm thì sẽ bị những cơ quan xung quanh bao vây và xé nát thành từng mảnh.
Loan Phong biết rõ điều này nên chắc chắn phải rút lui.
Cứ như vậy mà ở trong phòng cơ quan cả ngày không thể ra ngoài.
"Tại sao minh chủ lại nhốt hắn ở đây?"
Ngự Bích Hồng bối rối suy nghĩ.
Lúc này, Tửu Ngọc bưng đồ ăn tới.
Ngự Bích Hồng liếc nhìn món ngon trên khay và giật mình khi phát hiện còn có vài lọ đan dược.
“Ai bảo ông mang cái này tới đây?”
"Là minh chủ!"
Tửu Ngọc cẩn trọng đáp.
"Cho ăn là được rồi, sao còn phải cho uống đan dược? Như vậy không phải giúp hắn nhanh chóng lấy lại sức sao?"
Ngự Bích Hồng hỏi với vẻ hoài nghi.
"Là minh chủ yêu cầu, chúng ta có thể làm gì chứ?"
Tửu Ngọc cho bát đĩa vào ngăn bí mật cạnh cửa rồi mở cửa.
Đường ray trong ngăn bí mật lập tức đưa khay vào phòng cơ quan. Một lúc sau, nó từ từ nhô lên trong không gian thoáng đãng ở trung tâm căn phòng.
Loan Phong lúc này đã kiệt sức, nhìn thấy thức ăn và đan dược đột nhiên xuất hiện trước mặt thì cũng ngẩn người ra.
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó lập tức bắt đầu ăn. Sau khi no nê thì mở bình sứ ra, cẩn thận xem xét các viên đan.
"Ô Kim đan?"
Ngự Bích Hồng nhìn thoáng qua viên đan dược trong tay Loan Phong từ xa, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
"Cái gì? Cái bình kia chứa Ô Kim đan sao?"
Tửu Ngọc cũng sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đau xót nói: "Phải chăng minh chủ mắc phải bệnh gì? Sao lại muốn đưa loại đan dược tốt như vậy cho tên ất ơ đó! Thật là lãng phí tài nguyên!"
"Có vẻ như minh chủ của chúng ta không hề có ý định nhốt tên này. Với sự trợ giúp của những viên bảo đan như vậy, việc hắn đột phá được căn phòng cơ quan này chỉ là vấn đề thời gian".
Ngự Bích Hồng hừ lạnh, không thể hiểu được, vẻ mặt có chút bực dọc.
Quả nhiên, Loan Phong nhận ra Ô Kim đan không có vấn đề gì liền lập tức đổ cả lọ vào miệng.
Được bảo đan cường hóa sức mạnh, thể chất của Loan Phong ngay lập tức trở lại thời kỳ đỉnh cao.
Hắn ngồi xếp bằng một lúc, đợi những viên thuốc trong bụng tiêu hóa hoàn toàn rồi gầm lên một tiếng và bắt đầu chiến đấu với các cơ quan trong phòng cơ quan.
Lần này, sức chiến đấu của Loan Phong mạnh hơn, chiêu thức sắc bén hơn, hung hãn hơn.
Chẳng mấy chốc hắn đã vượt qua hơn một nửa cạm bẫy trong căn phòng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Loan Phong có thể vượt qua căn phòng này trong thời gian chưa tới nửa ngày.
"Không được, hắn sắp lao ra ngoài!"
Ngự Bích Hồng có chút lo lắng, lập tức giơ kiếm định tiến vào ngăn cản hắn.
Tửu Ngọc nhìn thấy cảnh này thì vội vàng ngăn Ngự Bích Hồng lại.
"Ngự thống lĩnh, cô điên rồi sao? Minh chủ đã dặn tôi, không ai được phép tiến vào phòng cơ quan ngăn cản người này!"
"Nhưng...."
"Hắn muốn xông ra khỏi phòng cơ quan thì cũng phải tốn một ít thời gian. Chi bằng chúng ta đến phòng bế quan tìm minh chủ, hỏi cậu ấy xem tình hình này thì phải làm thế nào?"
Tửu Ngọc nghiến răng thì thầm.
Ngự Bích Hồng gật đầu và nghiêm túc nói: "Đó cũng là ý của tôi!"
"Chúng ta đi tìm minh chủ thôi!"
Hai người lập tức chạy về phía tầng ngầm.
Sau những gì xảy ra trước đó, việc bảo vệ tầng ngầm giờ do người của đội bảo vệ phụ trách.
Mười cao thủ của đội bảo vệ bước vào tầng ngầm, khí tức của họ âm trầm và đáng sợ, trong đó có hai người đã đạt đến cấp độ Lục Địa Thần Tiên.
"Các người tới đây làm gì?"
Đứng trước cửa phòng tổng thống là Cung Thường Thắng, đội phó đội bảo vệ.
Anh ta từng gặp Ngự Bích Hồng và không ưa gì người phụ nữ này. Dù sao cách đây không lâu, người phụ nữ này đã buộc đội bảo vệ của họ phải thỏa hiệp.
“Mở cửa ra, tôi muốn gặp minh chủ của chúng tôi”.
"Theo quy định, tôi không thể mở cửa".
“Nếu không mở ra, cẩn thận tôi sẽ báo với cấp trên của anh".
"Cô..."
Sắc mặt Cung Thường Thắng lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đành phải mở cửa.
Tuy nhiên, vừa bước vào phòng, cả hai đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt...
Chương 4780: Không nhốt nổi
Trong phòng, giấy trắng bay khắp nơi.
Lâm Chính tóc trắng xóa, một tay cầm kiếm một tay cầm bút Họa Kiếm đứng trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc màn hình lớn. Anh vừa nhìn màn hình vừa điên cuồng vung bút.
Nội dung hiển thị trên màn hình không gì khác là cảnh tượng trong phòng cơ quan.
Loan Phong trên màn hình đang chiến đấu quyết liệt với vô số cơ quan cạm bẫy trong căn phòng.
Lâm Chính nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Loan Phong, không ngừng viết vào sách và luyện tập cái gì đó.
Trong khi anh viết, cây bút Họa Kiếm cầm ở tay trái cũng liên tục chuyển động....
Quả thực là đa nhiệm.
Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
"Minh chủ?"
Ngự Bích Hồng hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để gọi lớn.
Nhưng Lâm Chính lại không có phản ứng gì.
"Minh chủ?"
Ngự Bích Hồng không khỏi hét lên lần nữa.
Lâm Chính vẫn không có phản ứng.
Ngự Bích Hồng không nhịn được muốn bước tới vỗ vai Lâm Chính, nhưng lại bị Tửu Ngọc ngăn lại.
"Ngự thống lĩnh, tốt hơn hết đừng làm phiền cậu ấy, minh chủ dường như đã bước vào một trạng thái đặc biệt nào đó! Nếu chúng ta tùy tiện cắt ngang, e rằng minh chủ sẽ không vui!"
"Cái đó..."
"Hãy kiên nhẫn chờ đợi".
Tửu Ngọc nháy mắt.
Hai người họ cứ đứng yên như vậy.
Loan Phong trên màn hình đã gần ra tới cửa.
Nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá thấp độ khó của phòng cơ quan. Lúc này hắn đã vô cùng mệt mỏi, khó thở và kiệt sức.
Hắn tìm thấy một khoảng trống khá rộng và ngay lập tức cúi xuống, dự định ngồi xuống đó nghỉ ngơi một chút trước khi tìm cách vượt thử thách cấp độ cuối cùng.
Theo tiến độ này, Loan Phong sẽ rời khỏi phòng cơ quan sau nhiều nhất là một giờ nữa.
Lúc này, Lâm Chính rốt cục dừng lại.
Anh nhìn màn hình, rồi nhìn tờ giấy viết tay trong tay rồi phất tay thu lại bút Họa Kiếm.
Thấy vậy, Tửu Ngọc nhanh chóng nháy mắt với Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng không chút chần chừ, bước tới và gọi: "Minh chủ!"
"Hả?"
Lâm Chính lúc này mới phản ứng lại, lập tức quay đầu nhìn hai người.
"Tại sao hai người lại ở đây?"
"Minh chủ, chúng tôi có thể không tới được sao? Tên đó suýt nữa đã trốn được ra khỏi phòng cơ quan!"
Ngự Bích Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Khó khăn lắm anh mới bắt được hắn, chẳng lẽ cứ trừng mắt nhìn hắn đi như vậy?"
"Cứ để hắn đi, không sao đâu, hắn không còn giá trị gì nhiều nữa. Chưa kể, tôi không thể nhốt nổi hắn".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người kia đều giật mình.
"Giá trị?"
Tửu Ngọc có chút bối rối.
"Minh chủ, ý cậu là gì? Cái gì mà không nhốt nổi cơ chứ?"
"Hắn ta là ai?"
"Một thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần".
"Thế thì ai đã gửi hắn đến?"
"Ám Thiên Võ Thần....Minh chủ, những vấn đề này còn cần phải hỏi sao?"
"Tại sao lại không cần phải hỏi? Hai người thậm chí không hiểu ra vấn đề này sao? Nếu hắn không giết được tôi, Ám Thiên Võ Thần nhất định sẽ phái người tới lần nữa! Nếu biết tôi không giết người này mà chỉ giam cầm hắn, hai người cho rằng Ám Thiên Võ Thần sẽ không ép tôi thả hắn ra sao?"
"Làm sao chúng ta có thể để hắn đi?"
"Nhưng đây là tòa nhà treo thưởng! Ngay cả khi tôi từ chối thả người, liệu tòa nhà treo thưởng có bỏ qua không? Người trong tòa nhà treo thưởng đều là người kinh doanh, tôi cũng từng kinh doanh, tôi biết rõ nhất thương nhân quan tâm đến điều gì. Đương nhiên họ muốn giữ hòa khí và làm ăn có lời, cho nên chắc chắn sẽ không dám trở mặt với Ám Thiên Võ Thần!"
"Vậy, minh chủ nghĩ rằng tòa nhà treo thưởng chắc chắn sẽ ép cậu thả người phải không?"
Tửu Ngọc vội vàng hỏi.
"Phải".
Lâm Chính gật đầu.
"Trong trường hợp này, tại sao không giết luôn tên súc sinh đó cho xong!"
Một tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt Ngự Bích Hồng.
Lâm Chính trầm mặc một lát, lắc đầu: "Thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định thôi bỏ đi. Dù sao giữa tôi và Ám Thiên Võ Thần hiện tại vẫn không đến nỗi là tử thù, nên coi như cho hắn một ân huệ đi!"
Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đều không dễ đối phó, trước tiên dùng người này làm chậm Ám Thiên Võ Thần".