-
Chương 4751-4755
Chương 4751: Võ Thần mời gặp
"Đúng vậy".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Là ai thế?".
Đào Thành nhỏ giọng hỏi.
"Một người tên là Diệp Viêm!".
"Diệp Viêm?".
Đào Thành ngẩn người.
"Sao vậy? Ông biết người này à?".
"Sao lại không biết chứ? Đây là nhân vật đang nổi tiếng trong thời gian này, cũng là người kế vị Võ Thần mới. Có người nói thiên phú của cậu ta còn hơn cả Ám Minh Nguyệt, là sự tồn tại có hi vọng lớn nhất để trở thành Võ Thần đời mới".
Đào Thành nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy sao?".
Lâm Chính gật đầu.
Với thiên phú của Diệp Viêm thì quả thực không khó.
Nếu vậy thì anh càng không thể bỏ qua cho hắn.
Đối thủ như vậy sau này mà trưởng thành thì sẽ cực kỳ đáng sợ.
Không nói đến việc hắn nóng lòng muốn giết Lâm Chính trả thù, riêng xương chí tôn trên người anh đã khiến hắn ngày đêm mơ tưởng rồi.
Diệp Viêm đã có được nhẫn chí tôn, sao có thể bỏ qua xương chí tôn chứ?
"Thần y Lâm, nếu là chuyện này thì tôi có thể giúp cậu miễn phí, phần thưởng vẫn trao như thường", Đào Thành suy nghĩ một lát rồi nói.
"Chà, quản lý Đào hào phóng thế?", hai mắt Tửu Ngọc sáng lên, không khỏi cười nói.
"Không phải tôi hào phóng, mà là chuyện này không dễ làm".
Đào Thành lắc đầu đáp.
"Bảo các ông giám sát một người mà khó khăn thế sao?".
Ngự Bích Hồng nhíu mày, rất không vui nói.
"Diệp Viêm thiên phú dị bẩm, thực lực phi phàm, bên cạnh có vô số đại năng chỉ điểm, muốn lại gần người này thì vô cùng khó khăn. Thế nên cho dù tòa nhà treo thưởng chúng tôi phái người giám sát, thì chắc chắn không dám lại gần, cũng không giám sát được gì. Huống hồ, nếu bị phát hiện, thì đây sẽ là rắc rối lớn đối với tòa nhà treo thưởng chúng tôi".
Đào Thành bất lực đáp.
Mọi người đều nhíu mày.
Lâm Chính trầm tư một lát rồi bình thản nói: "Quản lý Đào, có thể thu thập được bao nhiêu thông tin thì hay bấy nhiêu, không sao hết".
"Nếu bị đối phương phát hiện và hỏi tới thì tôi nên trả lời thế nào?".
"Ông cứ nói với Diệp Viêm là một người bạn cũ ở ngoại vực bảo ông làm vậy, và bảo hắn rằng người bạn đó đến tìm hắn rồi".
Lâm Chính nói.
"Được".
Đào Thành gật đầu.
Hai nhân viên của tòa nhà treo thưởng nhanh chóng bê hai cái mâm đi vào.
Trong mâm đặt một số dụng cụ và thảo dược.
Phần thưởng của nhiệm vụ treo thưởng cấp Quỷ rất phong phú hậu hĩnh, thế nên những dụng cụ này cũng có phẩm cấp rất cao.
Hai mắt của Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sáng lên, đều quay sang nhìn.
Nhưng Thương Lan Phúc chỉ liếc một cái rồi thôi, dường như không chút hứng thú.
Tuy hắn là con riêng của Thương Lan Võ Thần, nhưng cũng từng thấy không ít kỳ trân dị bảo, những thứ này đương nhiên sẽ không lọt vào mắt hắn.
Lâm Chính cũng không hào hứng lắm, nhưng rất quan tâm đến số thảo dược kia.
"Thương Lan Phúc, anh muốn lấy gì?", Lâm Chính hỏi.
"Cho bọn họ đi".
Thương Lan Phúc lắc đầu đáp.
"Được, những thứ này hai người chia nhau đi, còn số thảo dược này tôi lấy".
Lâm Chính nói.
Hai người nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Cảm ơn đại nhân".
"Xem ra hai cậu không hứng thú lắm với những phần thưởng này".
Đào Thành có chút ngượng ngùng.
"Vậy là tốt lắm rồi".
Lâm Chính an ủi một câu.
Quản lý Đào này cũng là người thật thà.
Nhưng đúng lúc này.
Cạch!
Cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy ra, sau đó một người tiến vào.
Nhìn kĩ, chính là Lãng Bá!
Sắc mặt Thương Lan Phúc trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn khách sáo chào một câu: "Lãng Bá!".
"Cậu chủ, nghe nói cậu làm Ám Minh Nguyệt bị thương?".
Lãng Bá bước tới, mắt nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, lên tiếng hỏi.
"Phải thì làm sao?".
Thương Lan Phúc hừ một tiếng.
"Thật sao?".
Lãng Bá tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng nói: "Đại nhân đã nghe nói chuyện này, ông ấy muốn gặp cậu".
"Gặp tôi làm gì?".
Thương Lan Phúc nhíu mày.
"Cậu chủ đừng hỏi nhiều, cứ đi theo lão nô là được".
Lãng Bá cười nói, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Cậu cũng phải đi".
Chương 4752: Kiệu rồng
"Khốn kiếp!".
Thương Lan Phúc nổi giận, đang định lên tiếng thì bị Lâm Chính liếc mắt ngăn lại.
"Chuyện thầy trò chúng ta thì đừng nói với bố anh, nếu không sẽ gây phiền phức cho tôi".
Lâm Chính nhỏ giọng nói với Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Dù sao hắn cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, là một Võ Thần, dạy dỗ con trai mình học võ là chuyện hiển nhiên, cũng không ai giỏi hơn ông ta.
Nhưng nếu để ông ta biết con trai mình còn bái người khác làm thầy, thì chẳng khác nào vả vào mặt một Võ Thần như ông ta.
Lâm Chính đã đắc tội với Thái Thiên Võ Thần, chỉ sợ cũng đã có mâu thuẫn với Ám Thiên Võ Thần.
Nếu tiếp tục đắc tội với Thương Lan Võ Thần... chỉ sợ Lâm Chính sẽ càng khó hành động ở long mạch dưới lòng đất.
"Đây là bạn thân của tôi, sao ông có thể vô lễ với bạn thân của tôi như vậy?".
Thương Lan Phúc lạnh lùng quát Lãng Bá.
Lãng Bá ngạc nhiên, nhìn Thương Lan Phúc với ánh mắt khó tin.
Phải biết rằng, bao nhiêu năm nay, do Thương Lan Võ Thần nên Thương Lan Phúc chưa bao giờ dám nổi giận với ông ta.
Nhưng hôm nay hắn lại vì một người như vậy mà quở trách ông ta?
Thật là kỳ lạ!
Hơn nữa, đây chẳng phải là người trước đó đã cho cậu chủ một bài học sao?
Sao mối quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt đẹp như vậy?
Lãng Bá nhíu mày, sau đó cúi người khom lưng: "Cậu Lâm, là lão nô mạo phạm, xin cậu lượng thứ".
"Không sao".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu Lâm độ lượng, mời đi theo tôi".
Dứt lời, Lãng Bá nhìn anh một cái đầy sâu xa, đi về phía cửa.
"Sư phụ đừng lo, nếu bố tôi làm khó anh, tôi nhất định sẽ xả thân bảo vệ anh chu toàn".
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói.
"Tôi và bố anh cũng không có ân oán gì, không cần lo đâu, cứ đi xem sao?".
"Được".
"Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng, hai người tiếp tục thám thính tin tức cho tôi, tôi đi lát rồi về".
"Vâng, đại nhân".
Hai người gật đầu.
Lâm Chính và Thương Lan Phúc đi thẳng ra ngoài.
Hai chiếc kiệu được đặt ngay ngắn ở cửa tòa nhà treo thưởng.
Mỗi chiếc kiệu có tám người đứng xung quanh.
Những người này đều có khí tức hùng hậu, người có thực lực yếu nhất cũng bằng với Tửu Ngọc hồi đỉnh phong.
Thương Lan Phúc ngẩn người.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ở phía sau hỏi.
"Những chiếc kiệu rồng này bố tôi chuyên dùng để đón khách quý, các anh chị em của tôi còn chưa ai được ngồi".
Thương Lan Phúc trầm giọng nói.
"Ồ?".
Lâm Chính như có điều suy nghĩ.
"Cậu chủ, cậu Lâm, mời lên kiệu".
"Được".
Lâm Chính cũng không khách sáo, leo luôn lên kiệu.
"Khởi kiệu!".
Lãng Bá lớn tiếng nói.
Chiếc kiệu tám người khiêng đi thẳng về phía phủ Thương Lan.
Người đi đường nhìn thấy hai chiếc kiệu này đều nép sang một bên, có người còn quỳ xuống dập đầu với kiệu.
Ai cũng biết đây là kiệu của Thương Lan Võ Thần.
Cho dù người ngồi bên trong không phải là Võ Thần, thì chắc chắn cũng là người được ông ta coi trọng.
Đi khoảng nửa tiếng thì mọi người cũng coi như đến trung tâm Long Tâm Thành.
Người bình thường không được bén mảng đến khu vực này.
Bởi vì đây là nơi tu luyện của các Võ Thần.
Tuy hầu hết Võ Thần đều không đến nơi này, nhưng Thương Lan Võ Thần vẫn làm nhà ở đây.
Khi đến cổng phủ Thương Lan, Lâm Chính xuống kiệu, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy bên ngoài phủ đỗ rất nhiều xe sang.
Những loại xe như Ferrari, Maserati, Lamborghini đều có.
Hơn nữa hầu hết biển số đều là Yên Kinh...
Lẽ nào Thương Lan Võ Thần có người ở Yên Kinh?
Lâm Chính nhíu mày.
Những Võ Thần này... chỉ e đã vươn tay đến tận thế tục rồi...
Chương 4753: Kiếm khí của Võ Thần
Hai người được Lãng Bá dẫn vào phủ.
Trong phủ chỗ nào cũng thấy các thủ vệ với khí tức kinh người.
Bọn họ nhìn thấy Thương Lan Phúc đều quỳ xuống hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Thương Lan Phúc nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó tin.
"Trước đây những người này chưa bao giờ cung kính với tôi như vậy..."
Chẳng mấy chốc, hai người đã được Lãng Bá đưa tới võ trường.
Lúc này, rất nhiều người hầu của Thương Lan Võ Thần đang tập luyện ở võ trường.
Bọn họ đánh cho trời đất rung chuyển, nhật nguyệt biến sắc, sức mạnh phi thăng cuồn cuộn lan ra xung quanh như thủy triều.
Một người đàn ông trung niên mặc bào lam viền trắng, toàn thân có đầy hoa văn, đang ngồi trên đài quan sát phía trước võ trường, lặng lẽ nhìn những người hầu này.
Sắc mặt ông ta nghiêm nghị, không cảm nhận được khí tức, dường như đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân.
Khi lại gần người đàn ông, Lâm Chính không khỏi cảm thấy ngạt thở.
Hơn nữa càng lại gần, cảm giác ngạt thở này lại càng rõ ràng hơn.
Lâm Chính lập tức nhận ra thân phận của người này, ánh mắt cũng đanh lại.
"Khấu kiến đại nhân, đại nhân tiên phúc vĩnh hưởng, vạn thọ vô cương!".
Lãng Bá quỳ hai gối xuống, dập đầu chào hỏi đầy cung kính.
"Con chào bố".
Thương Lan Phúc cũng quỳ xuống ôm quyền.
Đây chính là Thương Lan Võ Thần trong truyền thuyết?
Lâm Chính đanh mắt nhìn người đang ở trên cao, hi vọng tâm cảnh của bản thân có thể lấy lại bình tĩnh.
Nhưng dù anh cố gắng thế nào vẫn không thể sự điềm nhiên như lúc trước!
Thật là đáng sợ!
Đây chính là Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất sao?
Rốt cuộc bọn họ tu luyện kiểu gì để có được sự tồn tại cấp bậc không phải con người như thế này?
Lâm Chính không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, điều khiến anh ớn lạnh hơn là còn sáu cao thủ nữa có cấp bậc như thế này...
"To gan! Gặp Võ Thần đại nhân, tại sao không quỳ?".
Người hầu của Võ Thần đứng ở bên cạnh nổi giận, lập tức mắng mỏ.
Âm thanh như sét đánh đủ để chấn động rách màng nhĩ.
Lâm Chính nhíu mày, đanh mắt nhìn đối phương, nhưng vẫn đứng bất động.
"Bố, đây là bạn thân của con, có gì mạo phạm xin bố hãy lượng thứ".
Thương Lan Phúc vội nói.
"Bạn thân?".
Thương Lan Võ Thần bình thản nhìn Lâm Chính.
Chỉ một cái nhìn.
Ầm!
Lâm Chính chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, dường như linh hồn cũng bị đối phương nhìn thấu.
Sắc mặt anh trắng bệch, lùi lại nửa bước, trên trán rịn ra mồ hôi...
Chênh lệch!
Quá lớn!
Đồng tử của Lâm Chính mở to.
Anh chắc chắn rằng nếu so chiêu với người này, thì chắc chắn sẽ bại trong 10 chiêu...
"Nếu đã là bạn thân của con thì bố không trách".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Cảm ơn bố".
Thương Lan Phúc vừa mừng vừa sợ.
Bình thường những lời hắn nói Thương Lan Võ Thần đều phớt lờ.
Nhưng hôm nay lại nghe theo.
Sao hắn có thể không vui cho được?
"Con xuống kia lấy thanh kiếm đi".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói với Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi, liền gật đầu rồi đi xuống võ trường.
Người hầu ở bên cạnh lập tức giơ cao một tay.
Tất cả mọi người trong võ trường đều dừng chiến đấu, lần lượt nhường đường.
Thương Lan Phúc rút một thanh kiếm trên giá vũ khí, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Thương Lan Võ Thần.
"Sẵn sàng chưa?".
Đúng lúc này, Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.
"Bố muốn con làm gì ạ?".
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
Nhưng Thương Lan Võ Thần không thèm nhiều lời, chỉ giơ tay lên, ngón tay hơi cong lại sau đó khẽ búng...
Vèo!
Một luồng kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay ông ta, đánh thẳng về phía Thương Lan Phúc.
Chương 4754: Tôi xem ai dám động đến sư phụ tôi
"Cái gì?".
Hơi thở của Thương Lan Phúc trở nên run rẩy, vội vàng rút kiếm ra đỡ.
Keng keng keng...
Một loạt những tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.
Chỉ thấy kiếm khí kia giống như người sống, bao vây tấn công Thương Lan Phúc.
Nhưng kiếm khí không tấn công bừa mà giống như vật sống, mỗi chiêu mỗi thức đều ra tấm ra món, thi triển hẳn kiếm pháp...
Sau khi hấp tấp đỡ được mười mấy chiêu, Thương Lan Phúc đã thở hổn hển.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, hai mắt đanh lại, điều chỉnh tâm thái, bắt đầu thi triển Thương Lan Kiếm Pháp.
Sau khi được Lâm Chính chỉ điểm, Thương Lan Kiếm Pháp của hắn đã trở nên nhuần nhuyễn thuần thục, thi triển một cách hoàn hảo không khuyết điểm.
"Ồ?".
Thương Lan Võ Thần ở trên bục vô cùng ngạc nhiên.
Còn Lâm Chính ở phía dưới thì đanh mắt lại.
Anh phát hiện luồng kiếm khí này không phải do Thương Lan Võ Thần điều khiển, mà chỉ là một luồng kiếm khí tùy tiện của đối phương.
Một luồng kiếm khí do Võ Thần tiện tay bắn ra đã có uy lực đáng sợ như vậy... Nếu dốc hết toàn lực thì chẳng phải trời rung đất chuyển, càn khôn đảo lộn sao?
Những người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn Thương Lan Phúc.
Nhưng cho dù Thương Lan Phúc dùng hết sức lực vẫn không thể đấu lại kiếm khí này. Toàn thân hắn đầy vết kiếm, nhìn mà khiếp sợ.
Sau khi đấu được gần trăm chiêu, kiếm khí nắm được cơ hội, búng bay thanh kiếm sắc trong tay Thương Lan Phúc, rồi đâm thẳng vào tim hắn.
Ánh mắt Thương Lan Phúc run sợ, biết mình đã không đỡ nổi nữa.
Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, tức giận gầm lên một tiếng, vươn hai tay ra, định tay không tóm lấy luồng kiếm khí này.
Nhưng khoảnh khắc kiếm khí gần chạm vào hắn thì bất ngờ biến mất...
Thương Lan Phúc tóm hụt.
Hắn hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
"Con có biết làm như vậy sẽ khiến mười ngón tay con bị chém đứt mà vẫn không ngăn được chiêu này không?".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Xin lỗi bố, con đã cố gắng hết sức".
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói: "Con biết tay không thì không thể đỡ được kiếm này, nhưng hiện giờ ngoài cách này thì con không còn lựa chọn nào khác".
Thương Lan Võ Thần nghe thấy thế liền thầm gật đầu.
"Tốt lắm".
Thương Lan Phúc ngẩng phắt đầu lên, nhìn bố mình với ánh mắt khó tin.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thương Lan Võ Thần đánh giá mình như vậy.
"Có thể đỡ được hơn trăm chiêu của bố, đủ thấy kiếm kĩ của con đã mạnh hơn các anh chị em. Tay không đỡ kiếm khí cũng chứng minh con là người không đến giây phút cuối cùng thì không bỏ cuộc,... và thiên phú của con đều rất tốt! Thương Lan Phúc, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ theo bố tu luyện!".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Con cảm ơn bố".
Thương Lan Phúc kích động đến mức quỳ sụp xuống đất, vành mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.
Đã bao nhiêu năm.
Cuối cùng Thương Lan Võ Thần đã thừa nhận đứa con riêng là hắn.
"Mạch Thương Lan chúng ta không thu nhận những kẻ vô dụng, tuy trong người con có huyết thống ưu việt của mạch Thương Lan, nhưng cũng lẫn dòng máu thấp kém bẩn thỉu của mẹ con, đây cũng là nguyên nhân bao nhiêu năm nay ta không muốn nhận con. Dù sao mẹ con cũng là người hạ đẳng, không giống mẹ của các anh chị em con, huyết thống của bọn họ vẫn cao quý hơn bà ấy".
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.
Ông ta vừa dứt lời, Thương Lan Phúc liền ngây ra, sau đó sắc mặt trở nên hơi âm trầm: "Bố, mẹ con không phải người hạ đẳng thấp kém, con cũng cảm thấy mình không hề thua kém người khác, xin bố đừng sỉ nhục mẹ con".
"Sao? Con cãi bố đấy à?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày.
"Bố sỉ nhục con mắng chửi con đánh đập con, thậm chí giết con cũng được, nhưng con tuyệt đối không cho phép ai sỉ nhục mẹ con!".
Ánh mắt Thương Lan Phúc đầy kiên định.
"Cậu chủ, sao cậu lại ngu xuẩn như vậy? Mẹ cậu chỉ là một người hầu trong phủ, năm đó có thể được Võ Thần đại nhân sủng ái đã là phúc ba đời. Sao cậu có thể vì một người như vậy mà cãi lời Võ Thần đại nhân chứ?".
Lãng Bá khẽ quát.
Nhưng Thương Lan Phúc nhắm luôn mắt lại, coi như không nghe thấy những lời ông ta nói.
Lâm Chính ở bên cạnh thầm gật đầu.
Xem ra Thương Lan Phúc cũng là người có tình cảm sâu nặng.
"Thôi được rồi".
Thương Lan Võ Thần đứng lên, bình thản nói: "Con nói vậy bố cũng không phản đối, bố thậm chí có thể chứng minh cho mẹ con, nạp bà ấy làm thiếp".
"Thật sao?".
Thương Lan Phúc mở bừng mắt ra.
"Sao? Con sợ bố lừa à?".
"Cảm ơn bố".
"Đừng vội cảm ơn, có điều kiện cả đấy".
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói: "Bố muốn con đi khiêu chiến Long Cung! Nếu con có thể đấu đến tầng thứ ba thì bố sẽ chiếu cáo thiên hạ, ban thân phận cho mẹ con".
"Long Cung?".
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Lâm Chính cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây là nơi nào vậy?
"Sao? Không dám à?".
Thương Lan Võ Thần hỏi.
"Được ạ!".
Thương Lan Phúc gật đầu.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần mới quay sang nhìn Lâm Chính, bình thản nói: "Tôi nghe người ta nói lần này Thương Lan Phúc có thể bình an ra khỏi rừng rậm u minh là nhờ cậu giúp đỡ?".
"Giúp đỡ lẫn nhau thôi".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Thế à... Cậu có việc gì cần hoàn thành không?".
Thương Lan Võ Thần bỗng dưng hỏi.
"Cái gì?".
Lâm Chính ngẩn người.
"Chắc là cậu chưa hiểu ý của bổn tọa, tôi nói thẳng nhé, cậu có di ngôn gì muốn dặn dò không?".
Thương Lan Võ Thần lại nói.
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền kinh ngạc.
"Bố, bố đây là..."
Thương Lan Phúc cũng há hốc miệng.
"Võ Thần đại nhân, tôi và ông không thù không oán thì phải, sao ông lại muốn giết tôi?".
Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Lẽ nào là vì chuyện với Thương Lan Phúc lúc trước?".
"Đó chỉ là chuyện nhỏ, bổn tọa sẽ không để ý".
Thương Lan Võ Thần mặt không cảm xúc nói: "Hơn nữa bổn tọa cũng không có ý định giết cậu".
"Thế tại sao Võ Thần đại nhân lại nói những lời như vậy?".
"Bởi vì tôi muốn giao cậu cho Ám Thiên Võ Thần".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói: "Theo tôi được biết, cậu và Thương Lan Phúc đã xảy ra mâu thuẫn với Ám Minh Nguyệt ở trong rừng rậm u minh, Thương Lan Phúc còn đánh Ám Minh Nguyệt bị thương. Để Ám Thiên Võ Thần hạ hỏa, tôi đương nhiên phải cho ông ta một câu trả lời hài lòng. Nhưng tôi không thể giao Thương Lan Phúc, nên cậu là lựa chọn tốt nhất".
Lâm Chính nghe xong thì chợt hiểu ra.
"Nói vậy là lúc nãy ông thăm dò Thương Lan Phúc, xem anh ta dựa vào võ công đánh bại Ám Minh Nguyệt hay là dùng thủ đoạn nào đó hả? Nếu Thương Lan Phúc dùng thủ đoạn để khiến Ám Minh Nguyệt bị thương, thì chắc là ông sẽ giao nộp cả hai chúng tôi đúng không?".
"Đúng vậy".
Thương Lan Võ Thần gật đầu.
Thương Lan Phúc ngoảnh phắt sang nhìn bố mình, vẻ mặt kinh ngạc.
"Tôi đã nói rồi, mạch Lan Thương không cần những kẻ vô dụng! Nhưng bây giờ xem ra, Thương Lan Phúc quả thực có giá trị bồi dưỡng, nên tôi giữ nó lại!".
"Còn cậu... thì không cần thiết!".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng phất tay.
Trong chớp mắt, tất cả người hầu của Võ Thần ở xung quanh đều xông tới.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức huy động sức mạnh phi thăng, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Phúc bỗng rút trường kiếm ra rồi lao tới.
"Tôi xem ai dám động đến sư phụ tôi!".
Chương 4755: Vẫn sẽ không bỏ qua
Thấy Thương Lan Phúc lao tới, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khựng lại.
"Sư phụ?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Thương Lan Phúc ngẩn người, lúc này mới phát hiện là mình lỡ miệng, lập tức nói: "Thần y Lâm dạy con đạo lý làm người, khiến con biết sai mà sửa đổi, thì chính là người thầy cuộc đời của con, là sư phụ của con!".
"Vậy sao?".
Hình như Thương Lan Võ Thần không tin lắm.
"Cậu chủ, cậu làm gì vậy? Mau tránh ra!".
Người hầu bên cạnh Thương Lan Võ Thần vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, lập tức kêu lên.
Nhưng Thương Lan Phúc phớt lờ, tay nắm chặt kiếm, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
"Thương Lan Phúc, con muốn đối đầu với bố sao?".
"Bố, anh Lâm đã nhiều lần cứu con, nếu không nhờ anh ấy, thì con không thể sống sót ra khỏi rừng rậm u minh. Nếu bố giao anh Lâm cho Ám Thiên Võ Thần thì phải qua cửa ải là con đã".
Thương Lan Phúc trầm giọng quát.
"Sao? Con nghĩ mình có thể ngăn được hả?".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ mũi.
"Con không ngăn được, nhưng con sẽ liều mạng! Còn nữa, con đã hứa với thần y Lâm là sẽ bảo vệ anh ấy chu toàn, anh ấy mới chịu theo con đến gặp bố. Bây giờ bố làm chuyện như vậy, nếu anh Lâm có mệnh hệ gì, thì con đâu còn mặt mũi sống trên đời này? Con nhất định sẽ tự tử để trong lòng được thanh thản!".
Thương Lan Phúc nói chắc nịch, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Những người xung quanh đều bị lời nói và khí tiết của hắn làm cho chấn động.
Ngay cả Lãng Bá cũng không khỏi kinh ngạc.
Thương Lan Võ Thần nhíu chặt mày, nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn Thương Lan Phúc, suy nghĩ một lát rồi phất tay áo.
"Thôi, cho cậu ta đi".
"Đại nhân, vậy... vậy bên Ám Thiên Võ Thần thì ăn nói làm sao?".
"Chuyện này để suy nghĩ thêm!".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc: "Bố có thể nể mặt con tha cho người này, nhưng con nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, con phải nghe theo mọi mệnh lệnh của bố vô điều kiện, rõ chưa?".
"Nếu bố không động đến anh Lâm, con xin nghe theo mọi lời giáo huấn của bố".
Thương Lan Phúc nặng nề gật đầu.
"Đừng quên lời của bố, cũng đừng khiến bố thất vọng, nếu không, bố không chỉ rút gân lột da cậu ta, mà con và cả mẹ con đều phải chịu sự trừng phạt không thể tưởng tượng được".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói, sau đó dẫn người rời khỏi võ trường.
Chờ Thương Lan Võ Thần đi rồi, Thương Lan Phúc mới thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Lâm Chính thấy thế lập tức hiểu ra, chắc chắn vừa rồi Thương Lan Phúc đã bị khí trường cực kỳ khủng khiếp của Thương Lan Võ Thần trấn áp.
Anh bước tới vỗ vai Thương Lan Phúc, trầm giọng nói: "Anh không sao chứ?".
"Tôi vẫn ổn... Sư phụ, tôi xin lỗi..."
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói.
"Thực ra anh không cần như vậy, có lẽ giữa tôi và bố anh có khoảng cách thực lực rất lớn, nhưng thủ đoạn của tôi không chỉ dừng ở võ lực, nếu tôi muốn đi thì bố anh cũng không giữ được".
Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
Về võ lực thì Lâm Chính không biết kém hơn Thương Lan Võ Thần bao nhiêu cấp, nhưng về y thuật thì anh tự tin có thể nghiền nát ông ta.
Cộng thêm Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, muốn xông ra khỏi phủ thì cũng không phải chuyện khó.
Thương Lan Phúc không thể hiểu được, hắn cười chua chát: "Sư phụ, tôi từng hứa bảo vệ anh chu đáo thì tuyệt đối sẽ không để anh xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, anh phải rời khỏi đây ngay... Tôi có cảm giác... bố tôi vẫn sẽ không bỏ qua cho anh!".
"Đúng vậy".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Là ai thế?".
Đào Thành nhỏ giọng hỏi.
"Một người tên là Diệp Viêm!".
"Diệp Viêm?".
Đào Thành ngẩn người.
"Sao vậy? Ông biết người này à?".
"Sao lại không biết chứ? Đây là nhân vật đang nổi tiếng trong thời gian này, cũng là người kế vị Võ Thần mới. Có người nói thiên phú của cậu ta còn hơn cả Ám Minh Nguyệt, là sự tồn tại có hi vọng lớn nhất để trở thành Võ Thần đời mới".
Đào Thành nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy sao?".
Lâm Chính gật đầu.
Với thiên phú của Diệp Viêm thì quả thực không khó.
Nếu vậy thì anh càng không thể bỏ qua cho hắn.
Đối thủ như vậy sau này mà trưởng thành thì sẽ cực kỳ đáng sợ.
Không nói đến việc hắn nóng lòng muốn giết Lâm Chính trả thù, riêng xương chí tôn trên người anh đã khiến hắn ngày đêm mơ tưởng rồi.
Diệp Viêm đã có được nhẫn chí tôn, sao có thể bỏ qua xương chí tôn chứ?
"Thần y Lâm, nếu là chuyện này thì tôi có thể giúp cậu miễn phí, phần thưởng vẫn trao như thường", Đào Thành suy nghĩ một lát rồi nói.
"Chà, quản lý Đào hào phóng thế?", hai mắt Tửu Ngọc sáng lên, không khỏi cười nói.
"Không phải tôi hào phóng, mà là chuyện này không dễ làm".
Đào Thành lắc đầu đáp.
"Bảo các ông giám sát một người mà khó khăn thế sao?".
Ngự Bích Hồng nhíu mày, rất không vui nói.
"Diệp Viêm thiên phú dị bẩm, thực lực phi phàm, bên cạnh có vô số đại năng chỉ điểm, muốn lại gần người này thì vô cùng khó khăn. Thế nên cho dù tòa nhà treo thưởng chúng tôi phái người giám sát, thì chắc chắn không dám lại gần, cũng không giám sát được gì. Huống hồ, nếu bị phát hiện, thì đây sẽ là rắc rối lớn đối với tòa nhà treo thưởng chúng tôi".
Đào Thành bất lực đáp.
Mọi người đều nhíu mày.
Lâm Chính trầm tư một lát rồi bình thản nói: "Quản lý Đào, có thể thu thập được bao nhiêu thông tin thì hay bấy nhiêu, không sao hết".
"Nếu bị đối phương phát hiện và hỏi tới thì tôi nên trả lời thế nào?".
"Ông cứ nói với Diệp Viêm là một người bạn cũ ở ngoại vực bảo ông làm vậy, và bảo hắn rằng người bạn đó đến tìm hắn rồi".
Lâm Chính nói.
"Được".
Đào Thành gật đầu.
Hai nhân viên của tòa nhà treo thưởng nhanh chóng bê hai cái mâm đi vào.
Trong mâm đặt một số dụng cụ và thảo dược.
Phần thưởng của nhiệm vụ treo thưởng cấp Quỷ rất phong phú hậu hĩnh, thế nên những dụng cụ này cũng có phẩm cấp rất cao.
Hai mắt của Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc sáng lên, đều quay sang nhìn.
Nhưng Thương Lan Phúc chỉ liếc một cái rồi thôi, dường như không chút hứng thú.
Tuy hắn là con riêng của Thương Lan Võ Thần, nhưng cũng từng thấy không ít kỳ trân dị bảo, những thứ này đương nhiên sẽ không lọt vào mắt hắn.
Lâm Chính cũng không hào hứng lắm, nhưng rất quan tâm đến số thảo dược kia.
"Thương Lan Phúc, anh muốn lấy gì?", Lâm Chính hỏi.
"Cho bọn họ đi".
Thương Lan Phúc lắc đầu đáp.
"Được, những thứ này hai người chia nhau đi, còn số thảo dược này tôi lấy".
Lâm Chính nói.
Hai người nghe thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
"Cảm ơn đại nhân".
"Xem ra hai cậu không hứng thú lắm với những phần thưởng này".
Đào Thành có chút ngượng ngùng.
"Vậy là tốt lắm rồi".
Lâm Chính an ủi một câu.
Quản lý Đào này cũng là người thật thà.
Nhưng đúng lúc này.
Cạch!
Cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy ra, sau đó một người tiến vào.
Nhìn kĩ, chính là Lãng Bá!
Sắc mặt Thương Lan Phúc trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn khách sáo chào một câu: "Lãng Bá!".
"Cậu chủ, nghe nói cậu làm Ám Minh Nguyệt bị thương?".
Lãng Bá bước tới, mắt nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, lên tiếng hỏi.
"Phải thì làm sao?".
Thương Lan Phúc hừ một tiếng.
"Thật sao?".
Lãng Bá tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó nhỏ giọng nói: "Đại nhân đã nghe nói chuyện này, ông ấy muốn gặp cậu".
"Gặp tôi làm gì?".
Thương Lan Phúc nhíu mày.
"Cậu chủ đừng hỏi nhiều, cứ đi theo lão nô là được".
Lãng Bá cười nói, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: "Cậu cũng phải đi".
Chương 4752: Kiệu rồng
"Khốn kiếp!".
Thương Lan Phúc nổi giận, đang định lên tiếng thì bị Lâm Chính liếc mắt ngăn lại.
"Chuyện thầy trò chúng ta thì đừng nói với bố anh, nếu không sẽ gây phiền phức cho tôi".
Lâm Chính nhỏ giọng nói với Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Dù sao hắn cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, là một Võ Thần, dạy dỗ con trai mình học võ là chuyện hiển nhiên, cũng không ai giỏi hơn ông ta.
Nhưng nếu để ông ta biết con trai mình còn bái người khác làm thầy, thì chẳng khác nào vả vào mặt một Võ Thần như ông ta.
Lâm Chính đã đắc tội với Thái Thiên Võ Thần, chỉ sợ cũng đã có mâu thuẫn với Ám Thiên Võ Thần.
Nếu tiếp tục đắc tội với Thương Lan Võ Thần... chỉ sợ Lâm Chính sẽ càng khó hành động ở long mạch dưới lòng đất.
"Đây là bạn thân của tôi, sao ông có thể vô lễ với bạn thân của tôi như vậy?".
Thương Lan Phúc lạnh lùng quát Lãng Bá.
Lãng Bá ngạc nhiên, nhìn Thương Lan Phúc với ánh mắt khó tin.
Phải biết rằng, bao nhiêu năm nay, do Thương Lan Võ Thần nên Thương Lan Phúc chưa bao giờ dám nổi giận với ông ta.
Nhưng hôm nay hắn lại vì một người như vậy mà quở trách ông ta?
Thật là kỳ lạ!
Hơn nữa, đây chẳng phải là người trước đó đã cho cậu chủ một bài học sao?
Sao mối quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt đẹp như vậy?
Lãng Bá nhíu mày, sau đó cúi người khom lưng: "Cậu Lâm, là lão nô mạo phạm, xin cậu lượng thứ".
"Không sao".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu Lâm độ lượng, mời đi theo tôi".
Dứt lời, Lãng Bá nhìn anh một cái đầy sâu xa, đi về phía cửa.
"Sư phụ đừng lo, nếu bố tôi làm khó anh, tôi nhất định sẽ xả thân bảo vệ anh chu toàn".
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói.
"Tôi và bố anh cũng không có ân oán gì, không cần lo đâu, cứ đi xem sao?".
"Được".
"Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng, hai người tiếp tục thám thính tin tức cho tôi, tôi đi lát rồi về".
"Vâng, đại nhân".
Hai người gật đầu.
Lâm Chính và Thương Lan Phúc đi thẳng ra ngoài.
Hai chiếc kiệu được đặt ngay ngắn ở cửa tòa nhà treo thưởng.
Mỗi chiếc kiệu có tám người đứng xung quanh.
Những người này đều có khí tức hùng hậu, người có thực lực yếu nhất cũng bằng với Tửu Ngọc hồi đỉnh phong.
Thương Lan Phúc ngẩn người.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ở phía sau hỏi.
"Những chiếc kiệu rồng này bố tôi chuyên dùng để đón khách quý, các anh chị em của tôi còn chưa ai được ngồi".
Thương Lan Phúc trầm giọng nói.
"Ồ?".
Lâm Chính như có điều suy nghĩ.
"Cậu chủ, cậu Lâm, mời lên kiệu".
"Được".
Lâm Chính cũng không khách sáo, leo luôn lên kiệu.
"Khởi kiệu!".
Lãng Bá lớn tiếng nói.
Chiếc kiệu tám người khiêng đi thẳng về phía phủ Thương Lan.
Người đi đường nhìn thấy hai chiếc kiệu này đều nép sang một bên, có người còn quỳ xuống dập đầu với kiệu.
Ai cũng biết đây là kiệu của Thương Lan Võ Thần.
Cho dù người ngồi bên trong không phải là Võ Thần, thì chắc chắn cũng là người được ông ta coi trọng.
Đi khoảng nửa tiếng thì mọi người cũng coi như đến trung tâm Long Tâm Thành.
Người bình thường không được bén mảng đến khu vực này.
Bởi vì đây là nơi tu luyện của các Võ Thần.
Tuy hầu hết Võ Thần đều không đến nơi này, nhưng Thương Lan Võ Thần vẫn làm nhà ở đây.
Khi đến cổng phủ Thương Lan, Lâm Chính xuống kiệu, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy bên ngoài phủ đỗ rất nhiều xe sang.
Những loại xe như Ferrari, Maserati, Lamborghini đều có.
Hơn nữa hầu hết biển số đều là Yên Kinh...
Lẽ nào Thương Lan Võ Thần có người ở Yên Kinh?
Lâm Chính nhíu mày.
Những Võ Thần này... chỉ e đã vươn tay đến tận thế tục rồi...
Chương 4753: Kiếm khí của Võ Thần
Hai người được Lãng Bá dẫn vào phủ.
Trong phủ chỗ nào cũng thấy các thủ vệ với khí tức kinh người.
Bọn họ nhìn thấy Thương Lan Phúc đều quỳ xuống hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Thương Lan Phúc nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó tin.
"Trước đây những người này chưa bao giờ cung kính với tôi như vậy..."
Chẳng mấy chốc, hai người đã được Lãng Bá đưa tới võ trường.
Lúc này, rất nhiều người hầu của Thương Lan Võ Thần đang tập luyện ở võ trường.
Bọn họ đánh cho trời đất rung chuyển, nhật nguyệt biến sắc, sức mạnh phi thăng cuồn cuộn lan ra xung quanh như thủy triều.
Một người đàn ông trung niên mặc bào lam viền trắng, toàn thân có đầy hoa văn, đang ngồi trên đài quan sát phía trước võ trường, lặng lẽ nhìn những người hầu này.
Sắc mặt ông ta nghiêm nghị, không cảm nhận được khí tức, dường như đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân.
Khi lại gần người đàn ông, Lâm Chính không khỏi cảm thấy ngạt thở.
Hơn nữa càng lại gần, cảm giác ngạt thở này lại càng rõ ràng hơn.
Lâm Chính lập tức nhận ra thân phận của người này, ánh mắt cũng đanh lại.
"Khấu kiến đại nhân, đại nhân tiên phúc vĩnh hưởng, vạn thọ vô cương!".
Lãng Bá quỳ hai gối xuống, dập đầu chào hỏi đầy cung kính.
"Con chào bố".
Thương Lan Phúc cũng quỳ xuống ôm quyền.
Đây chính là Thương Lan Võ Thần trong truyền thuyết?
Lâm Chính đanh mắt nhìn người đang ở trên cao, hi vọng tâm cảnh của bản thân có thể lấy lại bình tĩnh.
Nhưng dù anh cố gắng thế nào vẫn không thể sự điềm nhiên như lúc trước!
Thật là đáng sợ!
Đây chính là Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất sao?
Rốt cuộc bọn họ tu luyện kiểu gì để có được sự tồn tại cấp bậc không phải con người như thế này?
Lâm Chính không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, điều khiến anh ớn lạnh hơn là còn sáu cao thủ nữa có cấp bậc như thế này...
"To gan! Gặp Võ Thần đại nhân, tại sao không quỳ?".
Người hầu của Võ Thần đứng ở bên cạnh nổi giận, lập tức mắng mỏ.
Âm thanh như sét đánh đủ để chấn động rách màng nhĩ.
Lâm Chính nhíu mày, đanh mắt nhìn đối phương, nhưng vẫn đứng bất động.
"Bố, đây là bạn thân của con, có gì mạo phạm xin bố hãy lượng thứ".
Thương Lan Phúc vội nói.
"Bạn thân?".
Thương Lan Võ Thần bình thản nhìn Lâm Chính.
Chỉ một cái nhìn.
Ầm!
Lâm Chính chỉ cảm thấy đầu óc trắng xóa, dường như linh hồn cũng bị đối phương nhìn thấu.
Sắc mặt anh trắng bệch, lùi lại nửa bước, trên trán rịn ra mồ hôi...
Chênh lệch!
Quá lớn!
Đồng tử của Lâm Chính mở to.
Anh chắc chắn rằng nếu so chiêu với người này, thì chắc chắn sẽ bại trong 10 chiêu...
"Nếu đã là bạn thân của con thì bố không trách".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Cảm ơn bố".
Thương Lan Phúc vừa mừng vừa sợ.
Bình thường những lời hắn nói Thương Lan Võ Thần đều phớt lờ.
Nhưng hôm nay lại nghe theo.
Sao hắn có thể không vui cho được?
"Con xuống kia lấy thanh kiếm đi".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói với Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi, liền gật đầu rồi đi xuống võ trường.
Người hầu ở bên cạnh lập tức giơ cao một tay.
Tất cả mọi người trong võ trường đều dừng chiến đấu, lần lượt nhường đường.
Thương Lan Phúc rút một thanh kiếm trên giá vũ khí, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Thương Lan Võ Thần.
"Sẵn sàng chưa?".
Đúng lúc này, Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.
"Bố muốn con làm gì ạ?".
Thương Lan Phúc nghi hoặc hỏi.
Nhưng Thương Lan Võ Thần không thèm nhiều lời, chỉ giơ tay lên, ngón tay hơi cong lại sau đó khẽ búng...
Vèo!
Một luồng kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay ông ta, đánh thẳng về phía Thương Lan Phúc.
Chương 4754: Tôi xem ai dám động đến sư phụ tôi
"Cái gì?".
Hơi thở của Thương Lan Phúc trở nên run rẩy, vội vàng rút kiếm ra đỡ.
Keng keng keng...
Một loạt những tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.
Chỉ thấy kiếm khí kia giống như người sống, bao vây tấn công Thương Lan Phúc.
Nhưng kiếm khí không tấn công bừa mà giống như vật sống, mỗi chiêu mỗi thức đều ra tấm ra món, thi triển hẳn kiếm pháp...
Sau khi hấp tấp đỡ được mười mấy chiêu, Thương Lan Phúc đã thở hổn hển.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, hai mắt đanh lại, điều chỉnh tâm thái, bắt đầu thi triển Thương Lan Kiếm Pháp.
Sau khi được Lâm Chính chỉ điểm, Thương Lan Kiếm Pháp của hắn đã trở nên nhuần nhuyễn thuần thục, thi triển một cách hoàn hảo không khuyết điểm.
"Ồ?".
Thương Lan Võ Thần ở trên bục vô cùng ngạc nhiên.
Còn Lâm Chính ở phía dưới thì đanh mắt lại.
Anh phát hiện luồng kiếm khí này không phải do Thương Lan Võ Thần điều khiển, mà chỉ là một luồng kiếm khí tùy tiện của đối phương.
Một luồng kiếm khí do Võ Thần tiện tay bắn ra đã có uy lực đáng sợ như vậy... Nếu dốc hết toàn lực thì chẳng phải trời rung đất chuyển, càn khôn đảo lộn sao?
Những người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn Thương Lan Phúc.
Nhưng cho dù Thương Lan Phúc dùng hết sức lực vẫn không thể đấu lại kiếm khí này. Toàn thân hắn đầy vết kiếm, nhìn mà khiếp sợ.
Sau khi đấu được gần trăm chiêu, kiếm khí nắm được cơ hội, búng bay thanh kiếm sắc trong tay Thương Lan Phúc, rồi đâm thẳng vào tim hắn.
Ánh mắt Thương Lan Phúc run sợ, biết mình đã không đỡ nổi nữa.
Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, tức giận gầm lên một tiếng, vươn hai tay ra, định tay không tóm lấy luồng kiếm khí này.
Nhưng khoảnh khắc kiếm khí gần chạm vào hắn thì bất ngờ biến mất...
Thương Lan Phúc tóm hụt.
Hắn hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
"Con có biết làm như vậy sẽ khiến mười ngón tay con bị chém đứt mà vẫn không ngăn được chiêu này không?".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Xin lỗi bố, con đã cố gắng hết sức".
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói: "Con biết tay không thì không thể đỡ được kiếm này, nhưng hiện giờ ngoài cách này thì con không còn lựa chọn nào khác".
Thương Lan Võ Thần nghe thấy thế liền thầm gật đầu.
"Tốt lắm".
Thương Lan Phúc ngẩng phắt đầu lên, nhìn bố mình với ánh mắt khó tin.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thương Lan Võ Thần đánh giá mình như vậy.
"Có thể đỡ được hơn trăm chiêu của bố, đủ thấy kiếm kĩ của con đã mạnh hơn các anh chị em. Tay không đỡ kiếm khí cũng chứng minh con là người không đến giây phút cuối cùng thì không bỏ cuộc,... và thiên phú của con đều rất tốt! Thương Lan Phúc, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ theo bố tu luyện!".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói.
"Con cảm ơn bố".
Thương Lan Phúc kích động đến mức quỳ sụp xuống đất, vành mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.
Đã bao nhiêu năm.
Cuối cùng Thương Lan Võ Thần đã thừa nhận đứa con riêng là hắn.
"Mạch Thương Lan chúng ta không thu nhận những kẻ vô dụng, tuy trong người con có huyết thống ưu việt của mạch Thương Lan, nhưng cũng lẫn dòng máu thấp kém bẩn thỉu của mẹ con, đây cũng là nguyên nhân bao nhiêu năm nay ta không muốn nhận con. Dù sao mẹ con cũng là người hạ đẳng, không giống mẹ của các anh chị em con, huyết thống của bọn họ vẫn cao quý hơn bà ấy".
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.
Ông ta vừa dứt lời, Thương Lan Phúc liền ngây ra, sau đó sắc mặt trở nên hơi âm trầm: "Bố, mẹ con không phải người hạ đẳng thấp kém, con cũng cảm thấy mình không hề thua kém người khác, xin bố đừng sỉ nhục mẹ con".
"Sao? Con cãi bố đấy à?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày.
"Bố sỉ nhục con mắng chửi con đánh đập con, thậm chí giết con cũng được, nhưng con tuyệt đối không cho phép ai sỉ nhục mẹ con!".
Ánh mắt Thương Lan Phúc đầy kiên định.
"Cậu chủ, sao cậu lại ngu xuẩn như vậy? Mẹ cậu chỉ là một người hầu trong phủ, năm đó có thể được Võ Thần đại nhân sủng ái đã là phúc ba đời. Sao cậu có thể vì một người như vậy mà cãi lời Võ Thần đại nhân chứ?".
Lãng Bá khẽ quát.
Nhưng Thương Lan Phúc nhắm luôn mắt lại, coi như không nghe thấy những lời ông ta nói.
Lâm Chính ở bên cạnh thầm gật đầu.
Xem ra Thương Lan Phúc cũng là người có tình cảm sâu nặng.
"Thôi được rồi".
Thương Lan Võ Thần đứng lên, bình thản nói: "Con nói vậy bố cũng không phản đối, bố thậm chí có thể chứng minh cho mẹ con, nạp bà ấy làm thiếp".
"Thật sao?".
Thương Lan Phúc mở bừng mắt ra.
"Sao? Con sợ bố lừa à?".
"Cảm ơn bố".
"Đừng vội cảm ơn, có điều kiện cả đấy".
Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói: "Bố muốn con đi khiêu chiến Long Cung! Nếu con có thể đấu đến tầng thứ ba thì bố sẽ chiếu cáo thiên hạ, ban thân phận cho mẹ con".
"Long Cung?".
Thương Lan Phúc sửng sốt.
Lâm Chính cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây là nơi nào vậy?
"Sao? Không dám à?".
Thương Lan Võ Thần hỏi.
"Được ạ!".
Thương Lan Phúc gật đầu.
Lúc này, Thương Lan Võ Thần mới quay sang nhìn Lâm Chính, bình thản nói: "Tôi nghe người ta nói lần này Thương Lan Phúc có thể bình an ra khỏi rừng rậm u minh là nhờ cậu giúp đỡ?".
"Giúp đỡ lẫn nhau thôi".
Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Thế à... Cậu có việc gì cần hoàn thành không?".
Thương Lan Võ Thần bỗng dưng hỏi.
"Cái gì?".
Lâm Chính ngẩn người.
"Chắc là cậu chưa hiểu ý của bổn tọa, tôi nói thẳng nhé, cậu có di ngôn gì muốn dặn dò không?".
Thương Lan Võ Thần lại nói.
Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền kinh ngạc.
"Bố, bố đây là..."
Thương Lan Phúc cũng há hốc miệng.
"Võ Thần đại nhân, tôi và ông không thù không oán thì phải, sao ông lại muốn giết tôi?".
Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Lẽ nào là vì chuyện với Thương Lan Phúc lúc trước?".
"Đó chỉ là chuyện nhỏ, bổn tọa sẽ không để ý".
Thương Lan Võ Thần mặt không cảm xúc nói: "Hơn nữa bổn tọa cũng không có ý định giết cậu".
"Thế tại sao Võ Thần đại nhân lại nói những lời như vậy?".
"Bởi vì tôi muốn giao cậu cho Ám Thiên Võ Thần".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói: "Theo tôi được biết, cậu và Thương Lan Phúc đã xảy ra mâu thuẫn với Ám Minh Nguyệt ở trong rừng rậm u minh, Thương Lan Phúc còn đánh Ám Minh Nguyệt bị thương. Để Ám Thiên Võ Thần hạ hỏa, tôi đương nhiên phải cho ông ta một câu trả lời hài lòng. Nhưng tôi không thể giao Thương Lan Phúc, nên cậu là lựa chọn tốt nhất".
Lâm Chính nghe xong thì chợt hiểu ra.
"Nói vậy là lúc nãy ông thăm dò Thương Lan Phúc, xem anh ta dựa vào võ công đánh bại Ám Minh Nguyệt hay là dùng thủ đoạn nào đó hả? Nếu Thương Lan Phúc dùng thủ đoạn để khiến Ám Minh Nguyệt bị thương, thì chắc là ông sẽ giao nộp cả hai chúng tôi đúng không?".
"Đúng vậy".
Thương Lan Võ Thần gật đầu.
Thương Lan Phúc ngoảnh phắt sang nhìn bố mình, vẻ mặt kinh ngạc.
"Tôi đã nói rồi, mạch Lan Thương không cần những kẻ vô dụng! Nhưng bây giờ xem ra, Thương Lan Phúc quả thực có giá trị bồi dưỡng, nên tôi giữ nó lại!".
"Còn cậu... thì không cần thiết!".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng phất tay.
Trong chớp mắt, tất cả người hầu của Võ Thần ở xung quanh đều xông tới.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức huy động sức mạnh phi thăng, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Phúc bỗng rút trường kiếm ra rồi lao tới.
"Tôi xem ai dám động đến sư phụ tôi!".
Chương 4755: Vẫn sẽ không bỏ qua
Thấy Thương Lan Phúc lao tới, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khựng lại.
"Sư phụ?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Thương Lan Phúc ngẩn người, lúc này mới phát hiện là mình lỡ miệng, lập tức nói: "Thần y Lâm dạy con đạo lý làm người, khiến con biết sai mà sửa đổi, thì chính là người thầy cuộc đời của con, là sư phụ của con!".
"Vậy sao?".
Hình như Thương Lan Võ Thần không tin lắm.
"Cậu chủ, cậu làm gì vậy? Mau tránh ra!".
Người hầu bên cạnh Thương Lan Võ Thần vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, lập tức kêu lên.
Nhưng Thương Lan Phúc phớt lờ, tay nắm chặt kiếm, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
"Thương Lan Phúc, con muốn đối đầu với bố sao?".
"Bố, anh Lâm đã nhiều lần cứu con, nếu không nhờ anh ấy, thì con không thể sống sót ra khỏi rừng rậm u minh. Nếu bố giao anh Lâm cho Ám Thiên Võ Thần thì phải qua cửa ải là con đã".
Thương Lan Phúc trầm giọng quát.
"Sao? Con nghĩ mình có thể ngăn được hả?".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ mũi.
"Con không ngăn được, nhưng con sẽ liều mạng! Còn nữa, con đã hứa với thần y Lâm là sẽ bảo vệ anh ấy chu toàn, anh ấy mới chịu theo con đến gặp bố. Bây giờ bố làm chuyện như vậy, nếu anh Lâm có mệnh hệ gì, thì con đâu còn mặt mũi sống trên đời này? Con nhất định sẽ tự tử để trong lòng được thanh thản!".
Thương Lan Phúc nói chắc nịch, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Những người xung quanh đều bị lời nói và khí tiết của hắn làm cho chấn động.
Ngay cả Lãng Bá cũng không khỏi kinh ngạc.
Thương Lan Võ Thần nhíu chặt mày, nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn Thương Lan Phúc, suy nghĩ một lát rồi phất tay áo.
"Thôi, cho cậu ta đi".
"Đại nhân, vậy... vậy bên Ám Thiên Võ Thần thì ăn nói làm sao?".
"Chuyện này để suy nghĩ thêm!".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc: "Bố có thể nể mặt con tha cho người này, nhưng con nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, con phải nghe theo mọi mệnh lệnh của bố vô điều kiện, rõ chưa?".
"Nếu bố không động đến anh Lâm, con xin nghe theo mọi lời giáo huấn của bố".
Thương Lan Phúc nặng nề gật đầu.
"Đừng quên lời của bố, cũng đừng khiến bố thất vọng, nếu không, bố không chỉ rút gân lột da cậu ta, mà con và cả mẹ con đều phải chịu sự trừng phạt không thể tưởng tượng được".
Thương Lan Võ Thần bình thản nói, sau đó dẫn người rời khỏi võ trường.
Chờ Thương Lan Võ Thần đi rồi, Thương Lan Phúc mới thở hổn hển ngồi phịch xuống đất, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Lâm Chính thấy thế lập tức hiểu ra, chắc chắn vừa rồi Thương Lan Phúc đã bị khí trường cực kỳ khủng khiếp của Thương Lan Võ Thần trấn áp.
Anh bước tới vỗ vai Thương Lan Phúc, trầm giọng nói: "Anh không sao chứ?".
"Tôi vẫn ổn... Sư phụ, tôi xin lỗi..."
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói.
"Thực ra anh không cần như vậy, có lẽ giữa tôi và bố anh có khoảng cách thực lực rất lớn, nhưng thủ đoạn của tôi không chỉ dừng ở võ lực, nếu tôi muốn đi thì bố anh cũng không giữ được".
Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
Về võ lực thì Lâm Chính không biết kém hơn Thương Lan Võ Thần bao nhiêu cấp, nhưng về y thuật thì anh tự tin có thể nghiền nát ông ta.
Cộng thêm Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm, muốn xông ra khỏi phủ thì cũng không phải chuyện khó.
Thương Lan Phúc không thể hiểu được, hắn cười chua chát: "Sư phụ, tôi từng hứa bảo vệ anh chu đáo thì tuyệt đối sẽ không để anh xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, anh phải rời khỏi đây ngay... Tôi có cảm giác... bố tôi vẫn sẽ không bỏ qua cho anh!".