-
Chương 4666-4670
Chương 4666: Tôi có cách
Hô hấp của Cầm Họa Phiêu Bạc hơi dồn dập, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta thừa nhận, thực lực của Lâm Chính quả thực rất đáng sợ.
Có thể đánh bại được người hầu của Võ Thần, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ khiến cả Phiêu Diểu Thành phải ngước nhìn.
Nhưng người hầu của Võ Thần suy cho cùng chỉ là người hầu của Võ Thần mà thôi.
Nói trắng ra thì người này chỉ là con chó bên cạnh Võ Thần!
Cầm Họa Phiêu Bạc có thể lựa chọn Lâm Chính, nhưng cái giá phải trả là đối đầu với Võ Thần.
Ông ta đâu dám vì Lâm Chính mà đắc tội với Võ Thần chứ?
“Sợ, tất nhiên tôi sợ cậu, nhưng tôi càng sợ Võ Thần hơn”.
Cầm Họa Phiêu Bạch thờ ơ nói.
“Đúng vậy, thằng nhóc, cậu cho rằng cậu đánh bại tôi, cậu có thể coi trời bằng vung, tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt Võ Thần đại nhân, ngay cả con kiến hôi cậu cũng không bằng!”
Người hầu của Võ Thần lạnh lùng nói.
“Đó là tôi so với Võ Thần, không phải tôi so với các người!”
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Ít nhất bây giờ, tôi có thể giết ông!"
“Cậu…”
Sắc mặt người hầu của Võ Thần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Cầm Họa Phiêu Bạc.
Cần Họa Phiêu Bạc không khách khí đứng trước mặt người hầu của Võ Thần, lạnh lùng quát: "Lâm Chính! Nếu cậu dám ra tay thì đừng trách chúng tôi vô tình!"
“Cậu Lâm, đâu cần làm lớn chuyện đến mức này! Cậu thả người này, nhanh chóng chạy trốn, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?”
Cầm Họa Hải nặn ra nụ cười nói.
"Không truy cứu?"
Lâm Chính không nhịn được cười ra tiếng: “Các người là người treo giải thưởng truy nã, người này cũng do các người phái đến, hôm nay muốn tôi bỏ qua cho các người, không thấy buồn cười sao?”
“Cậu Lâm, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng cậu vừa giao đấu với người hầu của Võ Thần chắc chắn đang mệt mỏi kiệt sức, xung quanh đây đều là quân tinh nhuệ của thế gia Cầm Kiếm, tôi thả cậu đi, không phải tôi sợ cậu, mà hy vọng người của thế gia Cầm Kiếm không bị thương, nếu cậu thật sự muốn đánh, tôi chỉ có thể tặng cậu bốn chữ, tự gánh hậu quả!”
Cầm Họa Hải lạnh lùng nói, hai mắt phủ đầy lớp sương giá.
Vẻ mặt Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh lạnh lùng, thờ ơ đứng nhìn.
Tất cả các cao thủ của thế gia Cầm Kiếm đồng loạt tiến lên.
Người hầu của Võ Thần lộ ra nụ cười vui sướng, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Có thế gia Cầm Kiếm bảo vệ, đương nhiên ông ta cảm thấy an tâm.
Lâm Chính không nói gì, chậm rãi nhìn Cầm Kiếm Nữ bên cạnh.
Cầm Kiếm Nữ nhắm hai mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Cô ta thấy, Lâm Chính đã cứu cô ta nhiều lần, thậm chí còn cứu người của thế gia Cầm Kiếm, giúp thế gia Cầm Kiếm đẩy lùi mối nguy cơ, là có ơn với thế gia Cầm Kiếm.
Nhưng bây giờ thế gia Cầm Kiếm muốn lấy oán trả ơn.
Cô ta rất muốn đứng về phía Lâm Chính, nhưng bên kia là gia tộc, là người sinh ra và nuôi dưỡng cô ta… sao cô ta có thể làm trái?
“Anh Lâm… hay là anh đi theo tôi… tôi dẫn anh rời khỏi đây, anh yên tâm, bên phía Võ Thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp anh!”
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
“Cô giúp tôi giải quyết kiểu gì?”
Lâm Chính hờ hững hỏi.
“Tôi… tôi sẽ tìm cách để đủ tư cách tham gia cuộc khiêu chiến Võ Thần… trở thành Võ Thần… nếu tôi trở thành Võ Thần, như vậy Võ Thần trước đó sẽ không dám động vào anh…”
Cầm Kiếm Nữ không chắc chắn nói.
“Cô nghĩ cô cần bao nhiêu năm để trở thành Võ Thần?”
Lâm Chính hỏi.
Cầm Kiếm Nữ mở miệng nhưng không nói gì.
Lời này của Lâm Chính vẫn quá hàm súc.
Vấn đề không phải mất bao nhiêu năm, mà vấn đề là có thể thực hiện được hay không…
Long mạch dưới lòng đất có bảy Võ Thần, tổng cộng có bảy vị trí, tất cả bọn họ đều là nhân vật tuyệt đỉnh của long mạch dưới lòng đất.
Tuy rằng Cầm Kiếm Nữ là thiên tài đứng đầu thế gia Cầm Kiếm, cũng là người đứng đầu ở Phiêu Diểu Thành, nhưng nếu đặt ở trong long mạch dưới lòng đất, thì có gì xuất sắc?
Trông chờ cô ta thành Võ Thần, mỏng manh biết bao nhiêu?
"Đề xuất của cô quá tệ”.
Lâm Chính nói.
“Anh Lâm, tôi…tôi thực sự không biết phải làm sao, thực xin lỗi, tôi thực sự không biết phải làm sao...”
Cầm Kiếm Nữ quay đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.
“Cô Cầm Kiếm, tôi có cách, tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng tôi hy vọng cô không để ý, đừng tự trách mình, tôi có thể phân rõ đâu là ân oán, thấy rõ thực tế”.
Lâm Chính vỗ vai cô ta, khẽ mỉm cười.
"Anh Lâm, anh có cách gì?"
Cầm Kiếm Nữ theo bản năng hỏi.
Nhưng vừa dứt lời.
Leng keng!
Lâm Chính đột nhiên rút Thiên Sinh Đao, nhanh như chớp không kịp trở tay, đâm thẳng vào ngực người hầu của Võ Thần.
Phụt!
Da thịt bị xé rách.
Thiên Sinh Đao trắng như tuyết nhuốm đầy máu người hầu của Võ Thần, từ lưng xuyên ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chương 4667: Chỉ còn một con đường để đi
Người hầu của Võ Thần run rẩy, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Chính, há miệng muốn nói, nhưng máu tươi không ngừng trào ra, cơ thể càng lúc càng run rẩy.
"Đại nhân!"
Cầm Họa Hải kịp phản ứng, đau khổ gào lên.
“Đồ khốn! Cậu dám ra tay thật sao?”
"Tự tìm đường chết! Cậu đang tìm đường chết!"
"Quyết không thể tha!"
Người của thế gia Cầm Kiếm hỗn loạn.
Cầm Họa Phiêu Bạc không dám chần chừ, hai tay run rẩy, một thanh kiếm nhỏ dài từ trong cổ tay áo bắn ra, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề né tránh, mà đột nhiên phát động dị hỏa.
Vù!
Lưỡi dao lập tức bốc cháy, thiêu rụi thi thể người hầu của Võ Thần.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt người hầu của Võ Thần.
Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc u ám, đột nhiên dùng sức, muốn dùng kiếm đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng một giây sau, Lâm Chính dùng đao bổ đến, chém đứt thanh kiếm mỏng của Cầm Họa Phiêu Bạc.
"Cái gì?"
Hô hấp Cầm Họa Phiêu Bạc run lên.
Vô số cuồng đao bốn phía đánh đến, buộc Lâm Chính phải rút lui.
Cầm Họa Phiêu Bạc không dám tấn công Lâm Chính nữa mà căng thẳng hét lớn: "Mau! Mau dập lửa! Cứu người hầu của Võ Thần đại nhân!"
Mặc dù người hầu của Võ Thần bị đâm xuyên tim, nhưng chỉ cần giữ được thi thể, với y thuật thế gia Cầm Kiếm, cứu sống ông ta không phải việc khó khăn.
Nhưng nếu thi thể bị đốt cháy, cho dù Võ Thần đến đây thì cũng bó tay.
"Đúng đúng đúng, dập lửa! Dập lửa!"
“Nhất định phải cứu đại nhân, nếu không chúng ta không thể giải thích với Võ Thần!”
“Mau chóng dập lửa!”
Đám người Cầm Họa Hải, Cầm Kiếm Lệ tay chân lúng túng, không ngừng rót sức mạnh phi thăng vào cơ thể của người hầu Võ Thần, cố gắng dập tắt ngọn lửa.
Nhưng dù bọn họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều vô ích!
Ngược lại, ngọn lửa càng đốt càng mạnh.
Tiếng kêu thảm thiết của người hầu của Võ Thần càng lúc càng yếu.
“Không được, anh cả, trên người ông ta là dị hỏa, phương pháp chữa cháy bình thường không tác dụng!"
Cầm Họa Hải lo lắng hét lên.
Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc tái mét, lao về phía trước vài bước, dùng sức dập lửa.
Nhưng ông ta vừa sử dụng sức mạnh phi thăng không bao lâu, lại lập tức thu về.
"Anh cả, anh... anh còn đứng đó làm gì? Mau đến giúp!"
Cầm Họa Hải vẫn kiên trì dập lửa.
Cầm Họa Phiêu Bạc lắc đầu, vẻ mặt không đổi nói: “Dừng tay đi, đừng lãng phí khí lực nữa!”
Cầm Họa Hải sửng sốt, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy người hầu của Võ Thần đã ngừng giãy giụa.
Cơ thể ông ta đã biến thành than, hoàn toàn mất đi hình dáng con người.
Tình trạng này... không thể cứu được nữa!
Giết người, thi thể chẳng còn!
Cách làm của Lâm Chính quá quyết tuyệt!
"Kết thúc rồi, lần này... kết thúc rồi!"
Ánh mắt Cầm Họa Hải đờ đẫn, nhìn thi thể, lẩm bẩm.
“Anh cả, nên… nên làm gì bây giờ? Người hầu của Võ Thần chết sau khi nhận nhiệm vụ treo thưởng của chúng ta, một khi Võ Thần đại nhân biết được thì nhà chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời”.
Cầm Kiếm Lê nắm lấy cánh tay đang lơ lửng của Cầm Kiếm Phiêu Bạc, sợ đến mức mất hồn mất vía.
Xung quanh, da đầu người thế gia Cầm Kiếm tê dại.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ, giờ phút này cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Cô ta không ngờ, Lâm Chính sớm đã có định giết người!
“Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ còn một con đường để đi!”
Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Bắt sống người này, giao cho Võ Thần đại nhân, nếu không thể đưa đầu người này đến trước mặt Võ Thần đại nhân thì chúng ta chỉ có thể đưa đầu mình đến đó! Hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, sát khí xung quanh bốc lên ngùn ngụt.
Tất cả người của thế gia Cầm Kiếm đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt dữ tợn…
Chương 4668: Vẫn còn mặt mũi chỉ trích à?
“Giết!”
Cùng với tiếng thét của Cầm Họa Phiêu Bạc, tất cả người của thế gia Cầm Kiếm ở hiện trường đều lao tới chỗ Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính đầy u ám lạnh lùng, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên không trung.
Vèo!
Ngay lập tức, cả người anh mờ dần đi trong không khí rồi biến mất.
“Cái gì?”
“Anh... Anh ta đi đâu rồi?”
“Mọi người cẩn thận!”
Người của thế gia Cầm Kiếm nhìn xung quanh, ai nấy cũng luống cuống.
“Cậu ta biết thuật tàng hình sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc cũng sửng sốt, nhìn một vòng xung quanh rồi hét lên: “Tất cả tản ra!”
“Không! Bố, mau ra khỏi đó đi! Ra khỏi đó đi!”
Cầm Kiếm Nữ nhận ra được điều gì đó, lao tới nắm lấy cánh tay Cầm Họa Phiêu Bạc, nước mắt giàn giụa hét lên.
“Cút ra!”
Đột nhiên Cầm Họa Phiêu Bạc hất tay đẩy Cầm Kiếm Nữ ra, gằn giọng hét lên: “Nếu con vẫn là người của thế gia Cầm Kiếm thì lập tức rút kiếm ra, đi theo bọn ta giết chết người đó! Biết rõ chưa?”
“Bố à, Lâm Chính có thể tiêu diệt người hầu của Võ Thần thì đã đáng sợ đến mức nào chứ? Hơn nữa con đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của anh ta! Nhà chúng ta không làm gì anh ta được đâu! Đừng chiến đấu nữa, nếu không người nhà chúng ta sẽ hy sinh vô ích!”
Cầm Kiếm Nữ đau đớn nói.
“Bố không tin! Sức mạnh của cả thế gia chúng ta mà lại không đánh lại một thằng nhóc ranh chưa đầy ba mươi tuổi sao? Bố không tin, tuyệt đối không tin!”
Đối mắt Cầm Họa Phiêu Bạc tràn đầy vẻ tức giận.
Trên thực tế, thực lực của ông ta không thua kém người hầu của Võ Thần.
Với tư cách là thủ lĩnh của thế gia Cầm Kiếm, ở Phiêu Diểu Thành này, Cầm Họa Phiêu Bạc cũng là một cao thủ hạng nhất.
Ông ta cho rằng dù chỉ có một mình ông ta cũng có thể bắt giết Lâm Chính.
Còn chưa nói đến lúc bấy giờ, toàn bộ cao thủ của thế gia Cầm Kiếm đều đang vây hãm.
Nhưng khi Cầm Họa Phiêu Bạc vừa nói xong câu này.
Xoẹt!
Trong không trung, đột nhiên có một thanh đao trắng như tuyết bổ tới, lập tức chặt đứt cánh tay phải của Cầm Họa Phiêu Bạc.
“A!”
Cầm Họa Phiêu Bạc bị bất ngờ nên chưa kịp đề phòng, cánh tay bị chặt lăn trên mặt đất, máu điên cuồng tuôn ra từ chỗ bị cụt.
“Gia chủ!”
Người của thế gia Cầm Kiếm ở xung quanh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lao đến cố gắng bảo vệ Cầm Họa Phiêu Bạc.
Nhưng khi họ vừa đến gần...
Vèo vèo vèo vèo...
Một lượng lớn đao quang lại đột nhiên xuất hiện trên không trung, chém đứt cánh tay của bọn họ.
Trong phút chốc, những cánh tay bị cụt khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn, máu thịt văng tung tóe, tiếng la hét thảm thiết vang lên từng đợt.
“Cậu đang ở đâu? Mau ra đây cho tôi!”
“Giấu đầu lòi đuôi mà còn gọi là hào kiệt sao?”
“Mau ra đây!”
Một vài cao thủ của thế gia Cầm Kiếm thở hổn hển hét to vào xung quanh.
“Mấy người lấy oán báo ơn thì được gọi là hào kiệt hả? Lấy nhiều chọi ít thì được gọi là hào kiệt sao? Đám vô lại sống vì lợi ích như các người cũng có mặt mũi mà chỉ trích tôi à?”
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên trong không trung, nhiệt độ ở xung quanh chợt giảm xuống.
Mọi người đều sửng sốt.
Cầm Họa Phiêu Bạc chịu đựng cơn đau, nhắm mắt lại, muốn cảm nhận xem Lâm Chính đang ở đâu.
Nhưng xung quanh có quá nhiều người.
Tiếng hít thở của mỗi người nếu tập trung lại gần nhau, cũng sẽ tạo ra tiếng ồn rất lớn.
Không được, hoàn toàn không thể khoanh vùng được vị trí của cậu ta!
Cầm Họa Phiêu Bạc nhận ra rằng tình hình đã rất tệ.
Nhưng khi ông ta định thực hiện bước tiếp theo...
Phù phù....
Một luồng gió rét đột nhiên nổi lên.
Sau đó, trên bầu trời lập tức xuất hiện một trận tuyết dày đặc, bay lả tả, cực kỳ đột ngột.
“Tuyết rơi sao?”
“Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?”
Người của thế gia Cầm Kiếm cực kỳ ngạc nhiên.
Nhưng vào giây tiếp theo...
Răng rắc...
Mặt đất đột nhiên ngưng tụ thành băng sương, hàn băng đáng sự từ từ bay lên bao quanh mọi người...
Chương 4669: Xin tha mạng
Đôi mắt của Cầm Kiếm Nữ run lên dữ dội, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính!
“Anh Lâm... Xin hãy tha cho người nhà của tôi... Anh Lâm...”
Cầm Kiếm Nữ sững sờ nhìn làn băng sương dâng lên, trong miệng phát ra tiếng nỉ non.
Nhưng cô ta biết rằng cầu xin là vô dụng.
Nếu đổi lại là cô ta, e rằng cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho đám người vô ơn này.
“Mau ra đây! Mau lên!”
Cầm Họa Phiêu Bạc gào mồm lên.
Mọi người lập tức lao về phía tường băng vung đao kiếm lên, cố gắng xé tan lớp băng.
Nhưng cho dù đao kiếm của họ có đập mạnh lên bức những tường băng này, thì bức tường băng vẫn hoàn toàn bất động, thậm chí không lộ ra bất kỳ dấu vết nào!
Thấy vậy, người của thế gia Cầm Kiếm đều tuyệt vọng.
“Dùng lửa!”
“Được!”
Từng ngọn lửa bùng cháy.
Nhưng hàn băng lại không phải là băng tuyết bình thường! Ngọn lửa hoàn toàn không thể làm tan nó...
“Xông ra!”
Cầm Họa Hải nghiến răng, nhìn thấy phía trên vẫn chưa bị đóng kín, lập tức nhảy lên không trung định tấn công.
Nhưng khi ông ta vừa nhảy lên phía trên và chuẩn bị ra khỏi lồng băng thì...
Bùm...
Một tia sáng màu vàng từ phía trên tràn ra.
Cả người Cầm Họa Hải đập mạnh vào tia sáng đó, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
“Chú hai!”
Cầm Kiếm Nữ vội vàng đi về phía trước đỡ Cầm Họa Hải.
Dường như Cầm Họa Hải đã bị chấn thương, sau khi tiếp đất, lồng ngực phập phồng rồi phun ra một ngụm máu.
“Đó là kết giới...”
Cầm Họa Hải chỉ vào ánh sáng màu vàng ở phía trên, khản giọng nói.
“Kết giới?”
Mọi người hoàn toàn tuyệt vọng.
Khu vực xung quanh bị bao phủ bởi vô số băng sương, trên đỉnh đầu lại có kết giới bao phủ.
Tất cả mọi người đều đã bị nhốt vào cái lồng mà Lâm Chính tạo ra.
Chỉ có thể chờ chết.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên từ trên đầu của họ.
Nhìn lên.
Một đám mây to lớn dày đặc từ từ tụ lại trên đỉnh đầu họ.
Cầm Kiếm Nữ thẫn thờ nhìn, vẻ mặt tái mét.
Cô ta biết rằng đây là sấm sét của Lâm Chính.
“Mau tìm cách ra ngoài đi! Mau lên!”
“Mọi người cẩn thận, thằng nhóc đó sắp giở trò rồi!”
“Đó có phải là sấm sét mà chúng ta đã nhìn thấy ngoài núi không?”
“E là... Sấm sét lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước....”
Người của thế gia Cầm Kiếm đều căng thẳng, ai nấy cũng điên cuồng thúc giục chiêu thức bắt đầu phòng thủ.
Ở nơi chật hẹp khép kín này, họ không có chỗ để né tránh.
Tất cả những gì có thể làm chính là phòng thủ.
Cuối cùng!
Ầm...
Vài tia sét lập tức giáng xuống từ đám mây dày đặc đó, xuyên qua kết giới, giáng thẳng vào bên trong lớp tường băng.
“Chặn!”
Tất cả người của thế gia Cầm Kiếm đồng thanh hét lên, thúc giục sức mạnh phi thăng, ngưng tụ lại trên đầu thành một tấm kết giới bằng phẳng.
Ầm!
Sấm sét đập mạnh vào phía trên kết giới.
Lắc rắc!
Kết giới lập tức vỡ tan.
Sấm sét nổ tung rồi biến thành hoa sấm, chém vào trong đám người.
Nhiều người chạm vào hoa sấm lập tức run rẩy như cái sàng, sau đó ngã thẳng ra đất, tê liệt không thể cử động.
Da đầu của đám người thế gia Cầm Kiếm tê dại.
Sấm sét của Lâm Chính... thật quá đáng sợ!
Ầm ầm ầm...
Lúc này, bầu trời lại phát ra âm thanh kỳ lạ.
Sấm sét lại nổi lên.
Nhưng lần này lại khác với lần trước.
Lần này, sấm sét cuồn cuộn trong đám mây đen càng dày đặc hơn, càng khủng khiếp hơn.
Nó giống như một con rồng sấm to lớn đang cuồn cuộn bên trong đám mây, khiến cho linh hồn người nhìn thấy phải run rẩy.
“Ngăn lại! Mau ngăn nó lại!”
“Tất cả mọi người tới đây phòng thủ đi!”
Cầm Họa Hải nói lớn.
Mọi người không còn cách nào khác phải tụ tập lại.
Nhưng có rất nhiều người bị hoa sấm làm cho tê rần, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Lần phòng thủ thứ hai này không có nhiều người bằng lần đầu, sức phòng thử cũng không theo kịp.
Cầm Kiếm Nữ tuyệt vọng nhìn cảnh này, cúi đầu khóc nức nở.
Cô ta biết sẽ không thể phòng thủ được!
Cho dù lần này có thể ngăn cản được, nhưng lần sau nhất định sẽ không thể cản được.
Ngày hôm nay, thế gia Cầm Kiếm sẽ bị tiêu diệt....
“Tôi thật sự... đã sai rồi sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc ngơ ngác nhìn cảnh này, vẻ mặt tái xanh....
“Tình Nhi! Con có chút quan hệ với cậu Lâm mà! Con mau nghĩ cách cứu tất cả người trong tộc đi, con mau nghĩ cách đi”.
Cầm Họa Phiêu Bạc thay đổi hình tượng nghiêm túc hằng ngày, ấn chặt bả vai của Cầm Kiếm Nữ, vội vàng hét lên.
“Bố à, con có cách gì đây chứ? Nếu con có thể thuyết phục được anh Lâm, thì sao mọi chuyện có thể đi đến mức này?”
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
“Chẳng lẽ.... ngày hôm nay, thế gia Cầm Kiếm của chúng ta sẽ bị diệt vong sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc đờ đẫn nói.
“Chúng ta không thể đối phó được sấm sét của anh Lâm, cho nên bây giờ... Bố, bố chỉ có thể dẫn người của thế gia Cầm Kiếm cầu xin anh Lâm tha thứ, xem thử anh Lâm có bằng lòng... tha mạng hay không...”
Cầm Kiếm Nữ nói nhỏ.
“Cách này.... có ích sao?”
“Không còn đường nào để đi nữa rồi, dù có vô ích đi nữa bố cũng nên thử đi”.
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Cầm Họa Phiêu Bạc đóng băng tại chỗ.
Ầm!
Sấm sét lại đánh xuống thêm lần nữa.
Đúng như dự đoán.
Sấm sét lần này còn dày đặc và mạnh mẽ hơn.
Sau khi đụng vào kết giới mọi người ngưng tụ được.
Ầm!
Toàn bộ kết giới nổ tung.
Sấm sét ở trung tâm đánh thẳng vào người Cầm Họa Hải.
Ngay lập tức, cả người Cầm Họa Hải cháy đen, thoi thóp ngã nhào xuống đất.
Người xung quanh bị đánh văng ra ngoài, từng người từng người đập vào tường băng, ngã sõng soài bể đầu chảy máu, khó có thể đứng dậy được nữa.
Cầm Họa Phiêu Bạc ngẩn ngơ.
Ầm ầm ầm...
Sau khi tia sấm sét đánh xuống không bao lâu, trên trời lại vang lên tiếng sấm.
Tia sấm thứ ba sắp được tạo thành.
Cầm Họa Phiêu Bạc biết rằng ông ta hoàn toàn không có thời gian để do dự.
Ông ta nghiến chặt răng, đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy, nói trong đau đớn: “Cậu Lâm, xin hãy tha mạng! Cầm Họa Phiêu Bạc biết sai rồi, xin cậu hãy nể mặt Tình Nhi mà cho chúng tôi một con đường sống! Van xin cậu!”
Nói xong, ông ta đập mạnh đầu xuống mặt đất lạnh như băng.
Tất cả người của thế gia Cầm kiếm đều ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau quỳ xuống cầu xin cậu Lâm tha thứ đi! Mau lên!”
Cầm Họa Phiêu Bạc gào lên.
Đám người của thế gia Cầm Kiếm đều sững sờ, sau đó tất cả đều phản ứng lại, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin được tha thứ.
“Lâm đại nhân tha mạng!”
Tiếng la hét bắt đầu vang lên ầm ĩ.
Nhưng... sấm sét vẫn chưa tan.
Chương 4670: Tự coi đó mà làm
“A?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám người thế gia Cầm Kiếm đều như tro tàn, trong lòng chỉ còn tuyệt vọng.
Nếu sét còn đánh, bọn họ sẽ không ngăn cản được.
Lúc này bọn họ giống như bia đỡ đạn sống, chỉ có thể để mặc Lâm Chính bắn phá.
“Kết thúc rồi!”
Cầm Kiếm Nữ nhắm mắt, khàn giọng nói.
“Tha mạng! Lâm đại nhân, tha mạng! Hãy tha cho chúng tôi!”
“Do đầu óc chúng tôi u mê, xin hãy tha cho chúng tôi!”
“Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đều là của cậu!”
Đám người Cầm Họa Hải không ngừng cầu xin tha thứ.
Nhưng Cầm Họa Phiêu Bạc đã lựa chọn từ bỏ.
Cuối cùng!
Ầm!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tia sét lần nữa đánh xuống.
Hai mắt mọi người mở to, ngơ ngác nhìn tia sét đánh xuống.
Nhưng tia sét không rơi vào bên trong tường băng mà đánh mạnh vào bên ngoài tường.
Bỗng chốc, đất rung núi chuyển, sấm sét bắn tung tóe khắp nơi.
Sức mạnh kinh khủng đang hủy diệt tàn phá bên ngoài bức tường băng, cực kỳ đáng sợ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sét đánh lệch hả?
Không, là Lâm Chính cố ý để sét đánh ra ngoài!
Người của thế gia Cầm Kiếm bối rối.
Lâm Chính muốn làm gì?
Vèo!
Lúc này Lâm Chính từ trên trời hạ xuống, đứng vào giữa đám người.
“Nể mặt cô Cầm Kiếm, tôi sẽ tha cho mấy người một lần!”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Thật ư? Cảm ơn anh! Lâm đại nhân!”
“Cảm ơn! Cảm ơn anh Lâm!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Người của thế gia Cầm Kiếm mừng đến chảy nước mắt, liên tục dập đầu.
Cầm Kiếm Nữ cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cô ta ngơ ngác nhìn, nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.
“Cô Cầm Kiếm, từ hôm nay trở đi, tôi và cô không ai nợ ai”.
Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ đột nhiên run lên, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, không biết nên nói gì, một lúc sau, cô ta cắn môi, khẽ nói: “Lâm đại nhân, cảm ơn anh...”
“Khách sáo rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về Cầm Họa Phiêu Bạc.
“Tôi không giết ông, là vì nể mặt con gái ông, tôi đã giúp đỡ thế gia Cầm Kiếm rất nhiều lần, nhưng ông lấy oán trả ơn, nói thật, kẻ ty tiện bỉ ổi như các ông, đã sớm bị tôi giết rồi!”
“Lâm đại nhân có tấm lòng nhân hậu, lòng dạ bao la, chúng tôi khâm phục, nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng nhân ái của Lâm đại nhân!”
Cầm Họa Phiêu Bạc lập tức cúi đầu nói.
“Không cần nói mấy lời vớ vẩn như vậy, tôi để ông sống, vì còn có việc!”
“Hả… việc gì? Xin Lâm đại nhân cứ nói! Thế gia Cầm Kiếm sẽ cố gắng giúp đỡ”.
Cầm Họa Phiêu Bạc vội nói.
“Tôi muốn biết cách liên kết “Vạn Kiếm Đồ” và “Bút Họa Kiếm”“.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cầm Họa Phiêu Bạc nghe vậy, chợt run lên, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy bằng da dê phong cách cổ xưa, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, mở ra xem, sau đó nhét giấy da vào trong ngực.
Anh khẽ vẫy tay.
Tường băng xung quanh bắt đầu sụp đổ.
Kết giới Thiên Thần cũng biến thành ánh sáng vàng, xuyên vào mu bàn tay anh.
“Tự coi đó mà làm!”
Lâm Chính thờ ơ nói, rồi xoay người rời đi.
“Tạm biệt Lâm đại nhân!”
“Tạm biệt Lâm đại nhân!”
Người của thế gia Cầm Kiếm vội vàng quỳ xuống hô to, hết sức lo sợ.
Cầm Kiếm Nữ gần như bước lên, sốt sắng gọi: “Anh Lâm!”
“Cô Cầm Kiếm, còn có việc gì sao?”
Lâm Chính quay đầu nhìn.
“Chúng ta… vẫn là bạn chứ?”
Cầm Kiếm Nữ mím môi hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng chúng ta vẫn tiếp tục là bạn, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã định sẵn không thể làm bạn!”
“Sao cơ?”
Cầm Kiếm Nữ giật mình, đầu óc choáng váng.
“Cô Cầm Kiếm, lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không kiêng nể nữa, chỉ cần là người khiêu khích tôi, tôi sẽ không giơ cao đánh khẽ, nếu cô không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra thì cô hãy khuyên nhủ người trong tộc cô nhiều một chút”.
“Nếu không, lần tới thế gia Cầm Kiếm nhất định sẽ diệt vong!”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó xoay người bước đi.
Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác đứng đó, hồi lâu không thể định thần lại.
Hô hấp của Cầm Họa Phiêu Bạc hơi dồn dập, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ông ta thừa nhận, thực lực của Lâm Chính quả thực rất đáng sợ.
Có thể đánh bại được người hầu của Võ Thần, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ khiến cả Phiêu Diểu Thành phải ngước nhìn.
Nhưng người hầu của Võ Thần suy cho cùng chỉ là người hầu của Võ Thần mà thôi.
Nói trắng ra thì người này chỉ là con chó bên cạnh Võ Thần!
Cầm Họa Phiêu Bạc có thể lựa chọn Lâm Chính, nhưng cái giá phải trả là đối đầu với Võ Thần.
Ông ta đâu dám vì Lâm Chính mà đắc tội với Võ Thần chứ?
“Sợ, tất nhiên tôi sợ cậu, nhưng tôi càng sợ Võ Thần hơn”.
Cầm Họa Phiêu Bạch thờ ơ nói.
“Đúng vậy, thằng nhóc, cậu cho rằng cậu đánh bại tôi, cậu có thể coi trời bằng vung, tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt Võ Thần đại nhân, ngay cả con kiến hôi cậu cũng không bằng!”
Người hầu của Võ Thần lạnh lùng nói.
“Đó là tôi so với Võ Thần, không phải tôi so với các người!”
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Ít nhất bây giờ, tôi có thể giết ông!"
“Cậu…”
Sắc mặt người hầu của Võ Thần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm Cầm Họa Phiêu Bạc.
Cần Họa Phiêu Bạc không khách khí đứng trước mặt người hầu của Võ Thần, lạnh lùng quát: "Lâm Chính! Nếu cậu dám ra tay thì đừng trách chúng tôi vô tình!"
“Cậu Lâm, đâu cần làm lớn chuyện đến mức này! Cậu thả người này, nhanh chóng chạy trốn, chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, thế nào?”
Cầm Họa Hải nặn ra nụ cười nói.
"Không truy cứu?"
Lâm Chính không nhịn được cười ra tiếng: “Các người là người treo giải thưởng truy nã, người này cũng do các người phái đến, hôm nay muốn tôi bỏ qua cho các người, không thấy buồn cười sao?”
“Cậu Lâm, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng cậu vừa giao đấu với người hầu của Võ Thần chắc chắn đang mệt mỏi kiệt sức, xung quanh đây đều là quân tinh nhuệ của thế gia Cầm Kiếm, tôi thả cậu đi, không phải tôi sợ cậu, mà hy vọng người của thế gia Cầm Kiếm không bị thương, nếu cậu thật sự muốn đánh, tôi chỉ có thể tặng cậu bốn chữ, tự gánh hậu quả!”
Cầm Họa Hải lạnh lùng nói, hai mắt phủ đầy lớp sương giá.
Vẻ mặt Cầm Họa Phiêu Bạc bình tĩnh lạnh lùng, thờ ơ đứng nhìn.
Tất cả các cao thủ của thế gia Cầm Kiếm đồng loạt tiến lên.
Người hầu của Võ Thần lộ ra nụ cười vui sướng, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Có thế gia Cầm Kiếm bảo vệ, đương nhiên ông ta cảm thấy an tâm.
Lâm Chính không nói gì, chậm rãi nhìn Cầm Kiếm Nữ bên cạnh.
Cầm Kiếm Nữ nhắm hai mắt, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Cô ta thấy, Lâm Chính đã cứu cô ta nhiều lần, thậm chí còn cứu người của thế gia Cầm Kiếm, giúp thế gia Cầm Kiếm đẩy lùi mối nguy cơ, là có ơn với thế gia Cầm Kiếm.
Nhưng bây giờ thế gia Cầm Kiếm muốn lấy oán trả ơn.
Cô ta rất muốn đứng về phía Lâm Chính, nhưng bên kia là gia tộc, là người sinh ra và nuôi dưỡng cô ta… sao cô ta có thể làm trái?
“Anh Lâm… hay là anh đi theo tôi… tôi dẫn anh rời khỏi đây, anh yên tâm, bên phía Võ Thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp anh!”
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
“Cô giúp tôi giải quyết kiểu gì?”
Lâm Chính hờ hững hỏi.
“Tôi… tôi sẽ tìm cách để đủ tư cách tham gia cuộc khiêu chiến Võ Thần… trở thành Võ Thần… nếu tôi trở thành Võ Thần, như vậy Võ Thần trước đó sẽ không dám động vào anh…”
Cầm Kiếm Nữ không chắc chắn nói.
“Cô nghĩ cô cần bao nhiêu năm để trở thành Võ Thần?”
Lâm Chính hỏi.
Cầm Kiếm Nữ mở miệng nhưng không nói gì.
Lời này của Lâm Chính vẫn quá hàm súc.
Vấn đề không phải mất bao nhiêu năm, mà vấn đề là có thể thực hiện được hay không…
Long mạch dưới lòng đất có bảy Võ Thần, tổng cộng có bảy vị trí, tất cả bọn họ đều là nhân vật tuyệt đỉnh của long mạch dưới lòng đất.
Tuy rằng Cầm Kiếm Nữ là thiên tài đứng đầu thế gia Cầm Kiếm, cũng là người đứng đầu ở Phiêu Diểu Thành, nhưng nếu đặt ở trong long mạch dưới lòng đất, thì có gì xuất sắc?
Trông chờ cô ta thành Võ Thần, mỏng manh biết bao nhiêu?
"Đề xuất của cô quá tệ”.
Lâm Chính nói.
“Anh Lâm, tôi…tôi thực sự không biết phải làm sao, thực xin lỗi, tôi thực sự không biết phải làm sao...”
Cầm Kiếm Nữ quay đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.
“Cô Cầm Kiếm, tôi có cách, tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng tôi hy vọng cô không để ý, đừng tự trách mình, tôi có thể phân rõ đâu là ân oán, thấy rõ thực tế”.
Lâm Chính vỗ vai cô ta, khẽ mỉm cười.
"Anh Lâm, anh có cách gì?"
Cầm Kiếm Nữ theo bản năng hỏi.
Nhưng vừa dứt lời.
Leng keng!
Lâm Chính đột nhiên rút Thiên Sinh Đao, nhanh như chớp không kịp trở tay, đâm thẳng vào ngực người hầu của Võ Thần.
Phụt!
Da thịt bị xé rách.
Thiên Sinh Đao trắng như tuyết nhuốm đầy máu người hầu của Võ Thần, từ lưng xuyên ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chương 4667: Chỉ còn một con đường để đi
Người hầu của Võ Thần run rẩy, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Chính, há miệng muốn nói, nhưng máu tươi không ngừng trào ra, cơ thể càng lúc càng run rẩy.
"Đại nhân!"
Cầm Họa Hải kịp phản ứng, đau khổ gào lên.
“Đồ khốn! Cậu dám ra tay thật sao?”
"Tự tìm đường chết! Cậu đang tìm đường chết!"
"Quyết không thể tha!"
Người của thế gia Cầm Kiếm hỗn loạn.
Cầm Họa Phiêu Bạc không dám chần chừ, hai tay run rẩy, một thanh kiếm nhỏ dài từ trong cổ tay áo bắn ra, đâm thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề né tránh, mà đột nhiên phát động dị hỏa.
Vù!
Lưỡi dao lập tức bốc cháy, thiêu rụi thi thể người hầu của Võ Thần.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt người hầu của Võ Thần.
Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc u ám, đột nhiên dùng sức, muốn dùng kiếm đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng một giây sau, Lâm Chính dùng đao bổ đến, chém đứt thanh kiếm mỏng của Cầm Họa Phiêu Bạc.
"Cái gì?"
Hô hấp Cầm Họa Phiêu Bạc run lên.
Vô số cuồng đao bốn phía đánh đến, buộc Lâm Chính phải rút lui.
Cầm Họa Phiêu Bạc không dám tấn công Lâm Chính nữa mà căng thẳng hét lớn: "Mau! Mau dập lửa! Cứu người hầu của Võ Thần đại nhân!"
Mặc dù người hầu của Võ Thần bị đâm xuyên tim, nhưng chỉ cần giữ được thi thể, với y thuật thế gia Cầm Kiếm, cứu sống ông ta không phải việc khó khăn.
Nhưng nếu thi thể bị đốt cháy, cho dù Võ Thần đến đây thì cũng bó tay.
"Đúng đúng đúng, dập lửa! Dập lửa!"
“Nhất định phải cứu đại nhân, nếu không chúng ta không thể giải thích với Võ Thần!”
“Mau chóng dập lửa!”
Đám người Cầm Họa Hải, Cầm Kiếm Lệ tay chân lúng túng, không ngừng rót sức mạnh phi thăng vào cơ thể của người hầu Võ Thần, cố gắng dập tắt ngọn lửa.
Nhưng dù bọn họ có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều vô ích!
Ngược lại, ngọn lửa càng đốt càng mạnh.
Tiếng kêu thảm thiết của người hầu của Võ Thần càng lúc càng yếu.
“Không được, anh cả, trên người ông ta là dị hỏa, phương pháp chữa cháy bình thường không tác dụng!"
Cầm Họa Hải lo lắng hét lên.
Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc tái mét, lao về phía trước vài bước, dùng sức dập lửa.
Nhưng ông ta vừa sử dụng sức mạnh phi thăng không bao lâu, lại lập tức thu về.
"Anh cả, anh... anh còn đứng đó làm gì? Mau đến giúp!"
Cầm Họa Hải vẫn kiên trì dập lửa.
Cầm Họa Phiêu Bạc lắc đầu, vẻ mặt không đổi nói: “Dừng tay đi, đừng lãng phí khí lực nữa!”
Cầm Họa Hải sửng sốt, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy người hầu của Võ Thần đã ngừng giãy giụa.
Cơ thể ông ta đã biến thành than, hoàn toàn mất đi hình dáng con người.
Tình trạng này... không thể cứu được nữa!
Giết người, thi thể chẳng còn!
Cách làm của Lâm Chính quá quyết tuyệt!
"Kết thúc rồi, lần này... kết thúc rồi!"
Ánh mắt Cầm Họa Hải đờ đẫn, nhìn thi thể, lẩm bẩm.
“Anh cả, nên… nên làm gì bây giờ? Người hầu của Võ Thần chết sau khi nhận nhiệm vụ treo thưởng của chúng ta, một khi Võ Thần đại nhân biết được thì nhà chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời”.
Cầm Kiếm Lê nắm lấy cánh tay đang lơ lửng của Cầm Kiếm Phiêu Bạc, sợ đến mức mất hồn mất vía.
Xung quanh, da đầu người thế gia Cầm Kiếm tê dại.
Ngay cả Cầm Kiếm Nữ, giờ phút này cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Cô ta không ngờ, Lâm Chính sớm đã có định giết người!
“Việc đã đến nước này, chúng ta chỉ còn một con đường để đi!”
Cầm Họa Phiêu Bạc lạnh lùng nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Bắt sống người này, giao cho Võ Thần đại nhân, nếu không thể đưa đầu người này đến trước mặt Võ Thần đại nhân thì chúng ta chỉ có thể đưa đầu mình đến đó! Hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, sát khí xung quanh bốc lên ngùn ngụt.
Tất cả người của thế gia Cầm Kiếm đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt dữ tợn…
Chương 4668: Vẫn còn mặt mũi chỉ trích à?
“Giết!”
Cùng với tiếng thét của Cầm Họa Phiêu Bạc, tất cả người của thế gia Cầm Kiếm ở hiện trường đều lao tới chỗ Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính đầy u ám lạnh lùng, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên không trung.
Vèo!
Ngay lập tức, cả người anh mờ dần đi trong không khí rồi biến mất.
“Cái gì?”
“Anh... Anh ta đi đâu rồi?”
“Mọi người cẩn thận!”
Người của thế gia Cầm Kiếm nhìn xung quanh, ai nấy cũng luống cuống.
“Cậu ta biết thuật tàng hình sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc cũng sửng sốt, nhìn một vòng xung quanh rồi hét lên: “Tất cả tản ra!”
“Không! Bố, mau ra khỏi đó đi! Ra khỏi đó đi!”
Cầm Kiếm Nữ nhận ra được điều gì đó, lao tới nắm lấy cánh tay Cầm Họa Phiêu Bạc, nước mắt giàn giụa hét lên.
“Cút ra!”
Đột nhiên Cầm Họa Phiêu Bạc hất tay đẩy Cầm Kiếm Nữ ra, gằn giọng hét lên: “Nếu con vẫn là người của thế gia Cầm Kiếm thì lập tức rút kiếm ra, đi theo bọn ta giết chết người đó! Biết rõ chưa?”
“Bố à, Lâm Chính có thể tiêu diệt người hầu của Võ Thần thì đã đáng sợ đến mức nào chứ? Hơn nữa con đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của anh ta! Nhà chúng ta không làm gì anh ta được đâu! Đừng chiến đấu nữa, nếu không người nhà chúng ta sẽ hy sinh vô ích!”
Cầm Kiếm Nữ đau đớn nói.
“Bố không tin! Sức mạnh của cả thế gia chúng ta mà lại không đánh lại một thằng nhóc ranh chưa đầy ba mươi tuổi sao? Bố không tin, tuyệt đối không tin!”
Đối mắt Cầm Họa Phiêu Bạc tràn đầy vẻ tức giận.
Trên thực tế, thực lực của ông ta không thua kém người hầu của Võ Thần.
Với tư cách là thủ lĩnh của thế gia Cầm Kiếm, ở Phiêu Diểu Thành này, Cầm Họa Phiêu Bạc cũng là một cao thủ hạng nhất.
Ông ta cho rằng dù chỉ có một mình ông ta cũng có thể bắt giết Lâm Chính.
Còn chưa nói đến lúc bấy giờ, toàn bộ cao thủ của thế gia Cầm Kiếm đều đang vây hãm.
Nhưng khi Cầm Họa Phiêu Bạc vừa nói xong câu này.
Xoẹt!
Trong không trung, đột nhiên có một thanh đao trắng như tuyết bổ tới, lập tức chặt đứt cánh tay phải của Cầm Họa Phiêu Bạc.
“A!”
Cầm Họa Phiêu Bạc bị bất ngờ nên chưa kịp đề phòng, cánh tay bị chặt lăn trên mặt đất, máu điên cuồng tuôn ra từ chỗ bị cụt.
“Gia chủ!”
Người của thế gia Cầm Kiếm ở xung quanh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lao đến cố gắng bảo vệ Cầm Họa Phiêu Bạc.
Nhưng khi họ vừa đến gần...
Vèo vèo vèo vèo...
Một lượng lớn đao quang lại đột nhiên xuất hiện trên không trung, chém đứt cánh tay của bọn họ.
Trong phút chốc, những cánh tay bị cụt khiến khung cảnh trở nên hỗn loạn, máu thịt văng tung tóe, tiếng la hét thảm thiết vang lên từng đợt.
“Cậu đang ở đâu? Mau ra đây cho tôi!”
“Giấu đầu lòi đuôi mà còn gọi là hào kiệt sao?”
“Mau ra đây!”
Một vài cao thủ của thế gia Cầm Kiếm thở hổn hển hét to vào xung quanh.
“Mấy người lấy oán báo ơn thì được gọi là hào kiệt hả? Lấy nhiều chọi ít thì được gọi là hào kiệt sao? Đám vô lại sống vì lợi ích như các người cũng có mặt mũi mà chỉ trích tôi à?”
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên trong không trung, nhiệt độ ở xung quanh chợt giảm xuống.
Mọi người đều sửng sốt.
Cầm Họa Phiêu Bạc chịu đựng cơn đau, nhắm mắt lại, muốn cảm nhận xem Lâm Chính đang ở đâu.
Nhưng xung quanh có quá nhiều người.
Tiếng hít thở của mỗi người nếu tập trung lại gần nhau, cũng sẽ tạo ra tiếng ồn rất lớn.
Không được, hoàn toàn không thể khoanh vùng được vị trí của cậu ta!
Cầm Họa Phiêu Bạc nhận ra rằng tình hình đã rất tệ.
Nhưng khi ông ta định thực hiện bước tiếp theo...
Phù phù....
Một luồng gió rét đột nhiên nổi lên.
Sau đó, trên bầu trời lập tức xuất hiện một trận tuyết dày đặc, bay lả tả, cực kỳ đột ngột.
“Tuyết rơi sao?”
“Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?”
Người của thế gia Cầm Kiếm cực kỳ ngạc nhiên.
Nhưng vào giây tiếp theo...
Răng rắc...
Mặt đất đột nhiên ngưng tụ thành băng sương, hàn băng đáng sự từ từ bay lên bao quanh mọi người...
Chương 4669: Xin tha mạng
Đôi mắt của Cầm Kiếm Nữ run lên dữ dội, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính!
“Anh Lâm... Xin hãy tha cho người nhà của tôi... Anh Lâm...”
Cầm Kiếm Nữ sững sờ nhìn làn băng sương dâng lên, trong miệng phát ra tiếng nỉ non.
Nhưng cô ta biết rằng cầu xin là vô dụng.
Nếu đổi lại là cô ta, e rằng cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho đám người vô ơn này.
“Mau ra đây! Mau lên!”
Cầm Họa Phiêu Bạc gào mồm lên.
Mọi người lập tức lao về phía tường băng vung đao kiếm lên, cố gắng xé tan lớp băng.
Nhưng cho dù đao kiếm của họ có đập mạnh lên bức những tường băng này, thì bức tường băng vẫn hoàn toàn bất động, thậm chí không lộ ra bất kỳ dấu vết nào!
Thấy vậy, người của thế gia Cầm Kiếm đều tuyệt vọng.
“Dùng lửa!”
“Được!”
Từng ngọn lửa bùng cháy.
Nhưng hàn băng lại không phải là băng tuyết bình thường! Ngọn lửa hoàn toàn không thể làm tan nó...
“Xông ra!”
Cầm Họa Hải nghiến răng, nhìn thấy phía trên vẫn chưa bị đóng kín, lập tức nhảy lên không trung định tấn công.
Nhưng khi ông ta vừa nhảy lên phía trên và chuẩn bị ra khỏi lồng băng thì...
Bùm...
Một tia sáng màu vàng từ phía trên tràn ra.
Cả người Cầm Họa Hải đập mạnh vào tia sáng đó, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
“Chú hai!”
Cầm Kiếm Nữ vội vàng đi về phía trước đỡ Cầm Họa Hải.
Dường như Cầm Họa Hải đã bị chấn thương, sau khi tiếp đất, lồng ngực phập phồng rồi phun ra một ngụm máu.
“Đó là kết giới...”
Cầm Họa Hải chỉ vào ánh sáng màu vàng ở phía trên, khản giọng nói.
“Kết giới?”
Mọi người hoàn toàn tuyệt vọng.
Khu vực xung quanh bị bao phủ bởi vô số băng sương, trên đỉnh đầu lại có kết giới bao phủ.
Tất cả mọi người đều đã bị nhốt vào cái lồng mà Lâm Chính tạo ra.
Chỉ có thể chờ chết.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên từ trên đầu của họ.
Nhìn lên.
Một đám mây to lớn dày đặc từ từ tụ lại trên đỉnh đầu họ.
Cầm Kiếm Nữ thẫn thờ nhìn, vẻ mặt tái mét.
Cô ta biết rằng đây là sấm sét của Lâm Chính.
“Mau tìm cách ra ngoài đi! Mau lên!”
“Mọi người cẩn thận, thằng nhóc đó sắp giở trò rồi!”
“Đó có phải là sấm sét mà chúng ta đã nhìn thấy ngoài núi không?”
“E là... Sấm sét lần này còn đáng sợ hơn so với lần trước....”
Người của thế gia Cầm Kiếm đều căng thẳng, ai nấy cũng điên cuồng thúc giục chiêu thức bắt đầu phòng thủ.
Ở nơi chật hẹp khép kín này, họ không có chỗ để né tránh.
Tất cả những gì có thể làm chính là phòng thủ.
Cuối cùng!
Ầm...
Vài tia sét lập tức giáng xuống từ đám mây dày đặc đó, xuyên qua kết giới, giáng thẳng vào bên trong lớp tường băng.
“Chặn!”
Tất cả người của thế gia Cầm Kiếm đồng thanh hét lên, thúc giục sức mạnh phi thăng, ngưng tụ lại trên đầu thành một tấm kết giới bằng phẳng.
Ầm!
Sấm sét đập mạnh vào phía trên kết giới.
Lắc rắc!
Kết giới lập tức vỡ tan.
Sấm sét nổ tung rồi biến thành hoa sấm, chém vào trong đám người.
Nhiều người chạm vào hoa sấm lập tức run rẩy như cái sàng, sau đó ngã thẳng ra đất, tê liệt không thể cử động.
Da đầu của đám người thế gia Cầm Kiếm tê dại.
Sấm sét của Lâm Chính... thật quá đáng sợ!
Ầm ầm ầm...
Lúc này, bầu trời lại phát ra âm thanh kỳ lạ.
Sấm sét lại nổi lên.
Nhưng lần này lại khác với lần trước.
Lần này, sấm sét cuồn cuộn trong đám mây đen càng dày đặc hơn, càng khủng khiếp hơn.
Nó giống như một con rồng sấm to lớn đang cuồn cuộn bên trong đám mây, khiến cho linh hồn người nhìn thấy phải run rẩy.
“Ngăn lại! Mau ngăn nó lại!”
“Tất cả mọi người tới đây phòng thủ đi!”
Cầm Họa Hải nói lớn.
Mọi người không còn cách nào khác phải tụ tập lại.
Nhưng có rất nhiều người bị hoa sấm làm cho tê rần, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Lần phòng thủ thứ hai này không có nhiều người bằng lần đầu, sức phòng thử cũng không theo kịp.
Cầm Kiếm Nữ tuyệt vọng nhìn cảnh này, cúi đầu khóc nức nở.
Cô ta biết sẽ không thể phòng thủ được!
Cho dù lần này có thể ngăn cản được, nhưng lần sau nhất định sẽ không thể cản được.
Ngày hôm nay, thế gia Cầm Kiếm sẽ bị tiêu diệt....
“Tôi thật sự... đã sai rồi sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc ngơ ngác nhìn cảnh này, vẻ mặt tái xanh....
“Tình Nhi! Con có chút quan hệ với cậu Lâm mà! Con mau nghĩ cách cứu tất cả người trong tộc đi, con mau nghĩ cách đi”.
Cầm Họa Phiêu Bạc thay đổi hình tượng nghiêm túc hằng ngày, ấn chặt bả vai của Cầm Kiếm Nữ, vội vàng hét lên.
“Bố à, con có cách gì đây chứ? Nếu con có thể thuyết phục được anh Lâm, thì sao mọi chuyện có thể đi đến mức này?”
Cầm Kiếm Nữ khàn giọng nói.
“Chẳng lẽ.... ngày hôm nay, thế gia Cầm Kiếm của chúng ta sẽ bị diệt vong sao?”
Cầm Họa Phiêu Bạc đờ đẫn nói.
“Chúng ta không thể đối phó được sấm sét của anh Lâm, cho nên bây giờ... Bố, bố chỉ có thể dẫn người của thế gia Cầm Kiếm cầu xin anh Lâm tha thứ, xem thử anh Lâm có bằng lòng... tha mạng hay không...”
Cầm Kiếm Nữ nói nhỏ.
“Cách này.... có ích sao?”
“Không còn đường nào để đi nữa rồi, dù có vô ích đi nữa bố cũng nên thử đi”.
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Cầm Họa Phiêu Bạc đóng băng tại chỗ.
Ầm!
Sấm sét lại đánh xuống thêm lần nữa.
Đúng như dự đoán.
Sấm sét lần này còn dày đặc và mạnh mẽ hơn.
Sau khi đụng vào kết giới mọi người ngưng tụ được.
Ầm!
Toàn bộ kết giới nổ tung.
Sấm sét ở trung tâm đánh thẳng vào người Cầm Họa Hải.
Ngay lập tức, cả người Cầm Họa Hải cháy đen, thoi thóp ngã nhào xuống đất.
Người xung quanh bị đánh văng ra ngoài, từng người từng người đập vào tường băng, ngã sõng soài bể đầu chảy máu, khó có thể đứng dậy được nữa.
Cầm Họa Phiêu Bạc ngẩn ngơ.
Ầm ầm ầm...
Sau khi tia sấm sét đánh xuống không bao lâu, trên trời lại vang lên tiếng sấm.
Tia sấm thứ ba sắp được tạo thành.
Cầm Họa Phiêu Bạc biết rằng ông ta hoàn toàn không có thời gian để do dự.
Ông ta nghiến chặt răng, đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu bái lạy, nói trong đau đớn: “Cậu Lâm, xin hãy tha mạng! Cầm Họa Phiêu Bạc biết sai rồi, xin cậu hãy nể mặt Tình Nhi mà cho chúng tôi một con đường sống! Van xin cậu!”
Nói xong, ông ta đập mạnh đầu xuống mặt đất lạnh như băng.
Tất cả người của thế gia Cầm kiếm đều ngạc nhiên, tỏ vẻ khó tin.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau quỳ xuống cầu xin cậu Lâm tha thứ đi! Mau lên!”
Cầm Họa Phiêu Bạc gào lên.
Đám người của thế gia Cầm Kiếm đều sững sờ, sau đó tất cả đều phản ứng lại, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin được tha thứ.
“Lâm đại nhân tha mạng!”
Tiếng la hét bắt đầu vang lên ầm ĩ.
Nhưng... sấm sét vẫn chưa tan.
Chương 4670: Tự coi đó mà làm
“A?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám người thế gia Cầm Kiếm đều như tro tàn, trong lòng chỉ còn tuyệt vọng.
Nếu sét còn đánh, bọn họ sẽ không ngăn cản được.
Lúc này bọn họ giống như bia đỡ đạn sống, chỉ có thể để mặc Lâm Chính bắn phá.
“Kết thúc rồi!”
Cầm Kiếm Nữ nhắm mắt, khàn giọng nói.
“Tha mạng! Lâm đại nhân, tha mạng! Hãy tha cho chúng tôi!”
“Do đầu óc chúng tôi u mê, xin hãy tha cho chúng tôi!”
“Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm đều là của cậu!”
Đám người Cầm Họa Hải không ngừng cầu xin tha thứ.
Nhưng Cầm Họa Phiêu Bạc đã lựa chọn từ bỏ.
Cuối cùng!
Ầm!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tia sét lần nữa đánh xuống.
Hai mắt mọi người mở to, ngơ ngác nhìn tia sét đánh xuống.
Nhưng tia sét không rơi vào bên trong tường băng mà đánh mạnh vào bên ngoài tường.
Bỗng chốc, đất rung núi chuyển, sấm sét bắn tung tóe khắp nơi.
Sức mạnh kinh khủng đang hủy diệt tàn phá bên ngoài bức tường băng, cực kỳ đáng sợ.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sét đánh lệch hả?
Không, là Lâm Chính cố ý để sét đánh ra ngoài!
Người của thế gia Cầm Kiếm bối rối.
Lâm Chính muốn làm gì?
Vèo!
Lúc này Lâm Chính từ trên trời hạ xuống, đứng vào giữa đám người.
“Nể mặt cô Cầm Kiếm, tôi sẽ tha cho mấy người một lần!”
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
“Thật ư? Cảm ơn anh! Lâm đại nhân!”
“Cảm ơn! Cảm ơn anh Lâm!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
Người của thế gia Cầm Kiếm mừng đến chảy nước mắt, liên tục dập đầu.
Cầm Kiếm Nữ cũng vô cùng ngạc nhiên.
Cô ta ngơ ngác nhìn, nhất thời cảm thấy không biết phải làm sao.
“Cô Cầm Kiếm, từ hôm nay trở đi, tôi và cô không ai nợ ai”.
Lâm Chính nói.
Cầm Kiếm Nữ đột nhiên run lên, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, không biết nên nói gì, một lúc sau, cô ta cắn môi, khẽ nói: “Lâm đại nhân, cảm ơn anh...”
“Khách sáo rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về Cầm Họa Phiêu Bạc.
“Tôi không giết ông, là vì nể mặt con gái ông, tôi đã giúp đỡ thế gia Cầm Kiếm rất nhiều lần, nhưng ông lấy oán trả ơn, nói thật, kẻ ty tiện bỉ ổi như các ông, đã sớm bị tôi giết rồi!”
“Lâm đại nhân có tấm lòng nhân hậu, lòng dạ bao la, chúng tôi khâm phục, nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng nhân ái của Lâm đại nhân!”
Cầm Họa Phiêu Bạc lập tức cúi đầu nói.
“Không cần nói mấy lời vớ vẩn như vậy, tôi để ông sống, vì còn có việc!”
“Hả… việc gì? Xin Lâm đại nhân cứ nói! Thế gia Cầm Kiếm sẽ cố gắng giúp đỡ”.
Cầm Họa Phiêu Bạc vội nói.
“Tôi muốn biết cách liên kết “Vạn Kiếm Đồ” và “Bút Họa Kiếm”“.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cầm Họa Phiêu Bạc nghe vậy, chợt run lên, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lấy từ trong ngực ra một cuộn giấy bằng da dê phong cách cổ xưa, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, mở ra xem, sau đó nhét giấy da vào trong ngực.
Anh khẽ vẫy tay.
Tường băng xung quanh bắt đầu sụp đổ.
Kết giới Thiên Thần cũng biến thành ánh sáng vàng, xuyên vào mu bàn tay anh.
“Tự coi đó mà làm!”
Lâm Chính thờ ơ nói, rồi xoay người rời đi.
“Tạm biệt Lâm đại nhân!”
“Tạm biệt Lâm đại nhân!”
Người của thế gia Cầm Kiếm vội vàng quỳ xuống hô to, hết sức lo sợ.
Cầm Kiếm Nữ gần như bước lên, sốt sắng gọi: “Anh Lâm!”
“Cô Cầm Kiếm, còn có việc gì sao?”
Lâm Chính quay đầu nhìn.
“Chúng ta… vẫn là bạn chứ?”
Cầm Kiếm Nữ mím môi hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng chúng ta vẫn tiếp tục là bạn, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã định sẵn không thể làm bạn!”
“Sao cơ?”
Cầm Kiếm Nữ giật mình, đầu óc choáng váng.
“Cô Cầm Kiếm, lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không kiêng nể nữa, chỉ cần là người khiêu khích tôi, tôi sẽ không giơ cao đánh khẽ, nếu cô không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra thì cô hãy khuyên nhủ người trong tộc cô nhiều một chút”.
“Nếu không, lần tới thế gia Cầm Kiếm nhất định sẽ diệt vong!”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó xoay người bước đi.
Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác đứng đó, hồi lâu không thể định thần lại.