-
Chương 4596-4600
Chương 4596: Xuất phát
"Sao em lại nghĩ vậy?".
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bình thản hỏi.
"Em cảm thấy quá bất thường".
Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Phó minh chủ Tư Mã của Thương Minh không những chỉ định giao những dự án có lợi nhuận rất lớn cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan, mà bản thân ông ta còn đại diện cho Thương Minh rót vốn cho Duyệt Nhan. Báo cáo ông ta gửi cho nội bộ Thương Minh nói công ty Quốc tế Duyệt Nhan có tiềm lực rất lớn, được các quản lý cấp cao của Thương Minh đánh giá là "cực tốt"..."
"Cực tốt?".
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Anh từng nghe Bạch Họa Thủy nói đến tiêu chuẩn đánh giá của nội bộ Thương Minh đối với các tập đoàn thành viên.
Việc đánh giá tập đoàn được làm rất nghiêm, tuy Dương Hoa không tham gia Thương Minh, nhưng cũng từng được Thương Minh đánh giá, tuy thế nó cũng chỉ ở mức độ tốt+.
Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan có Thương Minh và Lâm Chính giúp đỡ, hệ thống cũng trở nên lớn hơn, nhưng thực lực tổng thể vẫn kém Dương Hoa rất nhiều.
Sao có thể đánh giá là cực tốt được?
"Trên đời này không có gì là miễn phí cả, Lâm Chính, chắc chắn phó minh chủ Tư Mã này có ý đồ khác, nhưng em nhất thời không nhìn ra mục đích của ông ta... Bây giờ em có chút lúng túng không biết làm thế nào".
Tô Nhu thở dài nói.
Đứng trước Thương Minh khổng lồ, công ty Quốc tế Duyệt Nhan quá là nhỏ bé, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu phó minh chủ Tư Mã nhìn trúng điểm nào của Duyệt Nhan mà phải dốc sức giúp đỡ như vậy.
"Tiểu Nhu, em đừng lo, chuyện đâu sẽ có đó, dù sao công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng là thành viên của Thương Minh, chắc là phó minh chủ Tư Mã sẽ không làm gì quá đáng đâu".
Lâm Chính mỉm cười an ủi.
Tô Nhu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn rất lo âu.
Hai người tản bộ ở bệnh viện một lát rồi anh đưa Tô Nhu về nghỉ ngơi.
"Lâm Chính, anh không ngủ sao?".
Khi Tô Nhu tắm xong chuẩn bị lên giường, thấy Lâm Chính khoác áo ngoài chuẩn bị rời đi, cô không khỏi ngạc nhiên.
"Anh phải đi cho kịp xe, tối nay là xuất phát rồi, nếu không lấy được thuốc tốt thì phía Lạc Thiên sẽ gặp phiền phức".
Lâm Chính nhăn nhó cười.
"Sao Lạc Thiên lại sắp xếp cho anh nhiều việc như vậy? Không được, hôm nào e phải nói với cô ấy, suốt ngày bắt chồng em chạy ra ngoài, khiến em sống như quả phụ vậy".
Tô Nhu có chút tức giận, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn rất xinh đẹp đáng yêu.
"Cũng không thể nói như vậy được, bây giờ anh và Lạc Thiên là mối quan hệ hợp tác, anh đi nhiều thì cũng kiếm được nhiều. Bây giờ em là sếp của công ty to như vậy, anh không thể kém cạnh được".
"Lâm Chính, thực ra không cần như vậy đâu, nhà họ Tô bọn em đã ly tán, sẽ không ai bàn tán về anh cả".
Tô Nhu thở dài nói.
"Thực ra anh không sợ người khác bàn tán về anh".
Lâm Chính muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, mỉm cười nói: "Tiểu Nhu, em nằm xuống đi".
"Hả? Sao vậy?".
Cơ thể Tô Nhu run lên, toàn thân bỗng căng cứng.
"Nghe lời, nằm xuống".
Lâm Chính khẽ nói.
Trái tim Tô Nhu bỗng đập thình thịch, cô ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nhắm mắt nằm xuống giường.
"Em nóng lắm à? Sao mặt đỏ thế? Hơn nữa nhìn có vẻ rất căng thẳng?".
Lâm Chính kỳ quái hỏi.
"Đâu... đâu có..."
"Thả lỏng".
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Tô Nhu hít sâu một hơi, thử thả lỏng toàn thân.
Đúng lúc này, một đôi tay to nắm lấy hai chân cô, nhẹ nhàng mát xa.
Sau đó, cảm giác dễ chịu không thể kháng cự ập tới.
Tô Nhu chỉ cảm thấy toàn thân bỗng chốc vô cùng thoải mái, cùng với đôi tay đang nắn bóp, cả người cô như bị thiêu đốt.
"Cảm giác này..."
"Dễ... dễ chịu quá..."
Tô Nhu không khỏi kêu lên.
"Anh thấy dạo này em khá stress, chắc là hay mất ngủ hả? Anh mát xa cho em một lát, đảm bảo đêm nay em có thể ngủ ngon".
Sau khi được mát xa một lát, Tô Nhu đã nhũn người trên giường, dễ chịu đến mức không thể dậy nổi.
Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong người ra, đặt ở đầu giường, cười nói: "Đây là dược hoàn anh luyện chế, mỗi ngày em uống một viên trước khi đi ngủ, có thể giúp em dễ dàng vào giấc, dưỡng thần sáng suốt".
Tô Nhu nằm dựa vào đầu giường, chìa tay ra lấy bình sứ, nhìn kĩ một lát, khóe miệng mỉm cười: "Xem ra... y thuật của anh thực sự rất lợi hại... Hi vọng có một ngày, anh có thể đạt tới trình độ như thần y Lâm..."
"Mong là thế..."
Lâm Chính bất đắc dĩ mỉm cười, nói thêm mấy câu với Tô Nhu rồi xoay người rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lâm Chính đã gọi ngay cho Cung Hỉ Vân.
"Tìm mấy cao thủ theo dõi nhất cử nhất động của Thương Minh và công ty Quốc tế Duyệt Nhan, có bất cứ chuyện gì phải báo ngay với tôi".
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
Lâm Chính cất điện thoại đi, quay lại học viện Huyền Y Phái.
Lúc này, mấy chiếc xe đặc biệt vận chuyển dầu năng lượng đang đỗ ở cổng học viện.
Lâm Chính dẫn người kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì liền vẫy tay, dẫn theo người ùn ùn xuất phát đến vực Diệt Vong...
Chương 4597: Ai bảo với anh là mấy cân?
Tuy ngoại vực vẫn còn một đống việc, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất hiện giờ vẫn đến từ mối đe dọa của vực Diệt Vong.
Sau khi bộ đội quay trở lại vực Diệt Vong, Lâm Chính lập tức đến ngay cung điện ở núi Thiên Thần.
Lúc này, đội nghiên cứu của Từ Chính vẫn đang vùi đầu vào làm việc.
Đối với việc Lâm Chính đến, Từ Chính cũng không quan tâm lắm.
Lâm Chính không dám làm phiền, ngồi xuống trường kỉ ở cửa cung điện, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn các nhân viên nghiên cứu đi qua đi lại.
Anh chờ khá lâu thì Từ Chính mới dừng tay.
Lúc này, anh ta đổ mồ hôi như mưa, thở hổn hển.
Công việc cường độ cao khiến sắc mặt anh ta hơi trắng bệch.
Đây là đội nghiên cứu còn luôn uống thuốc bổ Lâm Chính cung cấp, để tăng cường thể lực và tinh thần.
Nếu là người bình thường thì e là đã mệt đến mức nằm bệt một chỗ rồi.
“Anh Lâm?”.
Từ Chính vừa uống được một ngụm nước thì nhìn thấy Lâm Chính đang ngồi ở cửa, liền vội vàng đặt cốc nước xuống đi tới.
"Vất cả cho anh rồi, tiến độ nghiên cứu thế nào?".
Lâm Chính cười hỏi.
"Được bảy tám phần rồi, cho tôi thêm mấy ngày là có thể ra thành phẩm. Đến lúc đó, anh xuống long mạch dưới lòng đất sẽ thông suốt không có trở ngại gì".
Từ Chính cười nói.
"Thế thì tốt".
Lâm Chính hài lòng gật đầu, sau đó lại nói: "Đúng rồi, lần này tôi đến mang theo ít dầu năng lượng cho anh".
"Dầu năng lượng?".
Từ Chính sửng sốt, sau đó giọng nói bỗng chốc cao vút, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
Không chỉ anh ta, mà mấy nhân viên nghiên cứu xung quanh đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính, dường như nghe được chuyện gì đó cực kỳ khó tin.
"Sao thế? Có vấn đề gì sao?".
Lâm Chính kỳ quái nhìn Từ Chính.
Lúc này Từ Chính mới hoàn hồn, đầu lưỡi vẫn còn run rẩy, vội hỏi: "Anh Lâm, vừa nãy anh không nói nhầm đấy chứ? Anh nói... anh mang dầu năng lượng tới?".
"Đúng, là dầu năng lượng, tuyệt đối không nhầm".
"Vậy... vậy được mấy lạng? Có đủ năm lạng không?".
Từ Chính vội vàng hỏi, ánh mắt đầy mong chờ.
"Lạng? Sao tôi có thể mang ít như vậy chứ?", Lâm Chính nhíu mày nói.
"Lẽ nào là mấy cân?".
Từ Chính kinh ngạc kêu lên.
Mấy nhân viên nghiên cứu ở phía sau đều há hốc miệng.
Mấy cân dầu năng lượng?
Điên rồi sao?
Thứ này còn quý hiếm hơn cả vàng, người bình thường không thể tiếp xúc được, cho dù là các tinh anh của viện khoa học Long Quốc muốn dùng thì cũng phải xét duyệt, cùng lắm chỉ lấy được mấy lạng.
Sản lượng của dầu năng lượng quá thấp, nhưng tác dụng thì không thể đếm xuể, đối với mỗi quốc gia trên thế giới, nó đều là báu vật cực kỳ quý hiếm.
Biết tin Lâm Chính mang mấy cân dầu năng lượng đến, tất cả các nhân viên nghiên cứu đều ùa tới.
"Anh Lâm, anh mang mấy cân dầu năng lượng đến thật sao?".
"Ở... ở đâu vậy?".
"Trời ơi, nếu quả thực có dầu năng lượng, thì rất nhiều ý tưởng của chúng ta có thể thực hiện".
"Dầu năng lượng là báu vật vô giá đấy!".
Bọn họ kích động kêu lên, ai nấy ánh mắt nóng rực.
Từ Chính cũng không nhịn được nữa, vội vàng hỏi: "Anh Lâm, dầu năng lượng ở đâu?".
Đúng lúc này, chỉ thấy từng thùng sắt đặc chế được người ta vận chuyển vào cung điện".
Lâm Chính nhìn bọn họ, giơ tay ra chỉ: "Kia kìa".
Mọi người lập tức nhìn theo, khi nhìn thấy từng chiếc thùng sắt được mang vào thì đầu óc như lạc vào sương mù.
"Anh Lâm, đâu cơ?".
Từ Chính ngạc nhiên hỏi.
"Kia không phải sao?".
"Ý anh là những chiếc thùng sắt kia?".
"Đúng".
"Chẳng phải... chẳng phải là mấy cân sao?", Từ Chính nghệt mặt ra.
"Ai bảo với anh là mấy cân? Lần này tôi lấy được 100 tấn, tất cả đều ở kia!".
Lâm Chính cười đáp.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Từ Chính ngã ngồi xuống đất, trợn mắt há mồm...
Chương 4598: Người bên trong cánh cửa
Từ Chính và tất cả các thành viên của đội nghiên cứu như bị mất hồn, đứng ngây người tại chỗ nhìn từng chiếc thùng sắt, mãi chưa hoàn hồn.
Lâm Chính cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng.
Nhưng Từ Chính bất ngờ cười lớn.
"Anh Lâm, anh bị lừa rồi! Chắc chắn là anh bị lừa rồi!".
Từ Chính cười lớn, đứng phắt dậy nói: "Chắc chắn là anh bị ai lừa rồi! Có khả năng đó không phải là dầu năng lượng! Chắc anh không biết dầu năng lượng quý hiếm đến mức nào, 100 tấn... Đây là sản lượng cả năm của một nước nhỏ đấy! Sao anh có thể có được chứ?".
"Không phải chứ?".
Lâm Chính nghe thấy thế liền đanh mặt lại, vẫy tay gọi một người đang vận chuyển dầu năng lượng.
Người kia vội vàng khiêng tới trước mặt bọn họ.
Lâm Chính mở ngay nắp thùng ra.
Bên trong đầy ắp chất lỏng đen sì, sền sệt như nước bùn.
Lâm Chính nhìn số chất lỏng này hỏi: "Từ Chính, tôi cũng không biết phân biệt thế nào, anh xem đây có phải là dầu năng lượng không?".
Đám Từ Chính lập tức trợn tròn mắt.
Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên cứng đờ.
"Hình như... là dầu năng lượng thật".
"Sao có thể chứ?".
"Tất cả... tất cả đều là dầu năng lượng sao?".
"100 tấn? Ôi mẹ ơi!".
Tất cả mọi người vẫn còn rất sốc.
Từ Chính bám chặt chiếc thùng sắt, khuôn mặt như muốn dán sát vào dầu năng lượng trong thùng, một lát sau, anh ta ngẩng phắt đầu lên, run giọng hỏi: "Anh Lâm, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều dầu năng lượng như vậy?".
"Lấy từ nước Dick!".
"Nước Dick?".
"Từ Chính, có số dầu năng lượng này thì tiến độ nghiên cứu có thể nhanh hơn chứ?".
Lâm Chính cũng không muốn giải thích nhiều, liền hỏi thẳng thừng.
"Việc nghiên cứu đã sắp xong rồi, không cần sử dụng dầu năng lượng nữa, nhưng có chúng thì đội chúng tôi có thể chế tạo nhiều thứ có ích cho anh Lâm hơn".
Từ Chính kích động nói.
"Nhiều thứ có ích hơn? Là gì vậy?".
"Anh Lâm, chắc là anh không biết giá trị của dầu năng lượng đối với chúng tôi, thực ra đây là một loại năng lượng cực kỳ mạnh, có thể tạo ra động năng khủng khiếp. Có dầu năng lượng thì chúng tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra vũ khí phòng ngự siêu mạnh, tạo một bộ hệ thống phòng hộ an toàn cho liên minh của anh, để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người".
Từ Chính mỉm cười đáp.
"Siêu mạnh? Mạnh đến mức nào?".
Lâm Chính hỏi.
"Có lẽ hệ thống phòng ngự đó ngay cả anh cũng khó mà phá vỡ được".
"Thật sao?".
Lâm Chính kinh hãi.
Anh là Lục Địa Thần Tiên đó!
Nếu Từ Chính có thể dựa vào số dầu năng lượng này tạo ra vũ khí phòng ngự được Lục Địa Thần Tiên thì còn gì tốt bằng?
"Ngoài ra, chúng tôi còn có thể thiết kế một số vũ khí khác biệt, tôi tin chắc chắn có thể giúp được anh. Lát nữa chúng tôi sẽ mở cuộc họp, đưa ra một bộ phương án cho anh duyệt".
Từ Chính lại nói.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, cười nói: "Tôi giao hết 100 tấn dầu năng lượng này cho anh đấy, anh cứ làm đi! Không đủ tôi sẽ lại nghĩ cách!".
Từ Chính nghe thấy thế liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Anh ta chắc chắn trên thế giới này không có ông chủ nào hào phóng hơn Lâm Chính.
Với thứ mà mỗi giọt còn quý hiếm hơn cả vàng thế này mà anh có thể cung cấp với đơn vị là tấn.
"Cảm ơn anh Lâm", Từ Chính cười đáp.
"Là tôi phải cảm ơn các anh mới phải, không có các anh làm việc vất vả thì tôi có nhiều dầu năng lượng hơn cũng vô ích".
"Anh Lâm khách sáo rồi, chúng tôi cũng nhận tiền làm việc mà".
Từ Chính cười ha hả.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu công việc.
Nhưng đúng lúc này!
Rầm!
Một âm thanh kỳ lạ bỗng vang lên từ bên trong cánh cửa thông xuống long mạch dưới lòng đất ở sâu trong cung điện.
Tất cả mọi người không khỏi run rẩy.
Lâm Chính cũng quay phắt lại, nhìn về phía cánh cửa.
Cánh cửa bị Thiên Sinh Đao trấn thủ, tạm thời vẫn coi như kiên cố.
Nhưng lần này, tiếng động lạ vang lên dồn dập.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Âm thanh không ngừng vang lên, cánh cửa cũng chấn động.
Hình như có thứ gì đó muốn xông từ bên trong ra.
"Phòng ngự!".
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng xông tới, tập hợp các cao thủ, dàn trận trước cánh cửa, dáng vẻ như gặp phải đại địch.
Đám Từ Chính cũng phải dừng việc nghiên cứu, chuẩn bị rút khỏi nơi này.
Lâm Chính lập tức đi về phía cánh cửa, đứng trước Thiên Sinh Đao, anh chần chừ một lát rồi bất ngờ rút thanh đao ra.
"Minh chủ?".
Tất cả đều kinh ngạc.
Khoảnh khắc thanh đao bị rút ra!
Rầm!
Cánh cửa bị đẩy ra.
Khí tức mạnh mẽ ùa tới.
Mọi người cắn chặt răng, cố chống lại luồng khí tức này.
Chẳng mấy chốc, một bóng dáng đi từ bên trong ra.
Khí tức hùng hậu bá đạo lập tức lấp đầy cả cung điện...
Chương 4599: Kết tinh nhật nguyệt
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn bóng dáng vừa đi ra khỏi cánh cửa long mạch dưới lòng đất kia, trái tim như vọt lên tận cổ họng.
Không ai ngờ Lâm Chính lại bất ngờ rút Thiên Sinh Đao ra như vậy.
Nếu để Thiên Sinh Đao tiếp tục trấn áp cánh cửa, thì hoàn toàn có thể cầm cự thêm.
Nhưng hình như Lâm Chính không có ý định làm vậy!
Theo anh thấy, so với việc tiếp tục cầm cự thì không bằng bình thản đối mặt.
Nếu đối phương đã muốn ra khỏi long mạch dưới lòng đất, thì chắc chắn cánh cửa này không thể ngăn cản được.
Dù sao những sự tồn tại ở long mạch dưới lòng đất, có ai không phải cao thủ đương thời?
Quả nhiên!
Khoảnh khắc người này xuất hiện, Lâm Chính đã cảm nhận được khí tức trên người đối phương.
Đó là thủ đoạn đáng sợ dường như có thể cân được cả Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hình như đối phương không phải Lục Địa Thần Tiên.
Tại sao lại có khí tức kinh khủng như vậy?
Ánh mắt Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
Đối phương cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa tự động đóng lại.
Lúc này, những người bị khí lưu thổi bay mới hoàn hồn lại, vội nhìn về phía bóng dáng kia.
Mới nhìn một cái, đám thành chủ Nam Ly Thành đã cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
"Phát chiến lệnh cao nhất, tập trung tất cả mọi người lại đây!".
Thành chủ Nam Ly Thành cảm thấy không ổn, lập tức ngoảnh sang khẽ quát.
Thuộc hạ ở bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài cung điện, chuẩn bị tập hợp tất cả cao thủ của liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính đanh mắt nhìn bóng dáng mới đi ra khỏi cánh cửa.
Đây là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc trường bào màu đen đỏ, trên người có hoa văn mây đen, tóc dài phủ vai, để chòm râu dê, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện, người đàn ông liền sửng sốt.
Chắc ông ta cũng không ngờ trong cung điện lại có nhiều người như vậy.
"Các người là ai?".
Người đàn ông quát hỏi, giọng nói không to, nhưng lại có cảm giác truyền âm, khiến mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền vực Diệt Vong, cũng là chủ nhân của núi Thiên Thần, ông là ai?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Liên minh? Chủ nhân của núi Thiên Thần?".
Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó cười khinh bỉ: "Là cái chó gì vậy? Đúng là nực cười!".
"Ông nói cái gì?".
Sở Thu nổi giận, nghiêm giọng quát, nhưng bị Trang chủ Vân Tiếu ở bên cạnh ngăn lại.
"A Thu, im đi, chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng!".
Trang chủ Vân Tiếu khẽ mắng.
Đối phương có thể vào từ cánh cửa kia thì chắc chắn là cao thủ của long mạch dưới lòng đất.
Những người có thể tồn tại ở đó thì ai cũng có thể lật đổ vực Diệt Vong, chỉ e Lục Địa Thần Tiên cũng có không ít!
"Sao? Cậu không phục à?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Sở Thu.
Ánh mắt Sở Thu đanh lại, nắm tay siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Hừ, cũng coi như thức thời!".
Người đàn ông bình thản nói: "Nhưng mà các cậu cũng có bản lĩnh đấy, trước kia cung điện này dày đặc sát khí, không ngờ các cậu có thể đến được nơi này, đúng là khiến người ta bất ngờ".
"Ông đến từ long mạch dưới lòng đất sao? Nếu như có thể, tôi muốn hỏi ông mấy câu, không biết là có tiện không?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Cậu là cái thá gì? Cũng xứng hỏi tôi sao?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh bỉ nói.
"Tôi là người đứng đầu của liên minh Thanh Huyền".
"Trong mắt tôi, lẽ nào kiến chúa không phải là kiến sao?".
Vẻ mặt người đàn ông đầy khinh miệt, sau đó nói: "Nghe đây, tôi rời khỏi long mạch dưới lòng đất đến vực Diệt Vong là có việc cần làm. Nếu các cậu là một liên minh thì chắc là có không ít người! Thế thì tốt quá, tôi sẽ giao việc này cho các cậu làm".
"Việc?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Tôi cho các cậu một ngày, tìm một miếng kết tinh nhật nguyệt cho tôi, phải to bằng ngón tay cái, hiểu chưa?".
Người đàn ông nói thẳng.
Chương 4600: Không biết tự lượng sức
"Cái gì? Kết tinh nhật nguyệt? Lại còn to bằng ngón tay cái?".
Đám thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu đều muốn rớt cằm xuống đất.
Sở Thu một lúc lâu không thốt nên lời.
To bằng ngón tay cái? Đùa cái gì vậy?
Ở vực Diệt Vong, kết tinh nhật nguyệt có thể nói là báu vật hiếm có trên đời.
Hơn nữa, kết tinh nhật nguyệt bình thường cùng lắm chỉ to bằng hạt gạo, bây giờ người này mở miệng đã đòi bằng ngón tay cái, lại còn chỉ cho bọn họ một ngày?
"Ông đang làm khó chúng tôi sao? Tuy vực Diệt Vong rộng lớn, nhưng cũng chưa chắc có thể tìm được kết tinh nhật nguyệt to bằng ngón tay cái, huống hồ ông chỉ cho chúng tôi một ngày, sao chúng tôi có thể làm được?", thành chủ Nam Ly Thành kiềm chế cơn giận nói.
"Đây là việc của các ông, tôi cũng không muốn chờ quá lâu, tôi muốn các ông dốc sức mà làm, bắt buộc phải tìm thấy cho tôi, nếu không tôi sẽ giết hết các ông".
Người đàn ông hừ mũi nói, nhìn mọi người với ánh mắt kiêu ngạo khinh miệt.
Dường như trong mắt ông ta, ông ta chính là Thượng Đế của những người này.
Sắc mặt bọn họ đanh lại, tức giận nhưng không dám nói gì.
"Xin lỗi, không làm được".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Người đàn ông nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, người lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cho các cậu một ngày".
"Đây không phải là vấn đề thời gian".
"Vậy thì là nguyên nhân gì?".
"Chúng tôi... sao phải giúp ông?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh vừa dứt lời, người đàn ông liền nổi giận.
"Cậu nói cái gì? Chán sống à?".
Người đàn ông quát, khí kình toàn thân bỗng tăng vọt, sức mạnh phi thăng mãnh liệt giống như một bàn tay vô hình khổng lồ, vỗ mạnh về phía Lâm Chính.
Bàn tay này đủ để đập một chiếc xe tăng hạng nặng dẹt như một tờ giấy, sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, lật tay vung ra.
Vù!
Sức mạnh phi thăng cũng ùa tới, xé toạc bàn tay vô hình này.
Cơ thể người đàn ông hơi run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Đây là... cậu là Lục Địa Thần Tiên?".
"Tôi biết ông đến từ long mạch trong lòng đất, nơi đó cao thủ như mây, ông cũng biết nhiều hiểu rộng, nhưng điều này không có nghĩa vực Diệt Vong là nơi cho các ông chà đạp tùy ý. Nơi này cũng có thần tiên!".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Người đàn ông hoàn hồn, ánh mắt lóe lên sự tức giận, gật đầu lia lịa: "Được! Được! Hay cho một Lục Địa Thần Tiên! Cậu nghĩ lên được cảnh giới này thì có thể chống lại người của long mạch dưới lòng đất sao? Không biết tự lượng sức!”.
Dứt lời, người đàn ông còn định ra tay.
Nhưng Lâm Chính không chiều theo ông ta nữa.
Đối phương không có thực lực của Lục Địa Thần Tiên, nhưng được nâng cao tu vi, hiển nhiên là do dùng dược vật trong thời gian dài.
Thiên phú của ông ta không đủ giúp ông ta lên tới cảnh giới này, vì vậy ông ta dùng thuốc để cưỡng chế nâng cao.
Tuy có được năng lực để chiến đấu với Lục Địa Thần Tiên, nhưng dù sao cũng không có thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên.
Hơn nữa, làm vậy sẽ cắt đứt hoàn toàn khả năng thăng cấp, tác dụng phụ của dược vật sẽ ức chế hoàn toàn thiên phú của ông ta. Cả đời ông ta sẽ bị kẹt ở cảnh giới này, không còn hi vọng tiến bộ thêm nữa.
Hai bên xông vào đánh nhau.
Đám trang chủ Vân Tiếu lập tức lùi lại.
Trận chiến cấp độ này bọn họ sẽ không can dự.
Có Lục Địa Thần Tiên chính hiệu như Lâm Chính ở đây, bọn họ đương nhiên không sợ.
"Ngục Sát!".
Người đàn ông quát, hai bàn tay phóng ra từng chùm khí màu vàng, chùm khí giống như dây thừng, nhanh chóng trói lấy Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng loạn, cơ thể rung lên, khiến những chùm khí này nát vụn, sau đó chém một thủ đao về phía đối phương.
Sức mạnh phi thăng cuồn cuộn ngưng tụ bàn tay của anh thành màu vàng.
Cứ thế giáng xuống, có cảm giác như một loại sức mạnh bá đạo mênh mông vô ngần, vô cùng vô tận.
Hơi thở của người đàn ông run rẩy, da đầu tê dại, vội vàng né tránh.
Giây phút ông ta né người, Lâm Chính lập tức thu lại tất cả sức mạnh, để tránh sức mạnh cuồng bạo trên người anh phá hoại nơi này.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt người đàn ông lại khiến trái tim ông ta vọt lên tận cổ họng.
Đòn này của Lâm Chính cho thấy anh đã nắm bắt điều khiển sức mạnh phi thăng một cách hoàn mĩ.
Thủ đoạn này thực sự quá kinh khủng!
Ông ta cắn răng, lại đánh ra một luồng sấm sét về phía Lâm Chính.
Vù vù vù!
Sấm sét bay ra từ lòng bàn tay ông ta, tạo thành một cái rãnh dài dưới đất.
Lâm Chính ngoảnh lại nhìn các thiết bị nghiên cứu khoa học bày ở phía sau, không hề tránh đòn mà lật tay vẽ một vòng tròn, đánh ra sức mạnh phi thăng, cưỡng chế hấp thu luồng sấm sét này.
Lần này, cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng.
"Sao? Đánh nhau mà cũng rón ra rón rén? Lẽ nào sợ tôi phá hoại những thiết bị này của cậu?".
Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như đã tìm thấy cách để giành phần thắng.
Lâm Chính nhíu mày: "Có những chuyện tôi khuyên ông nghĩ kĩ rồi hãy làm".
"Tôi nghĩ là không cần thiết".
Người đàn ông cười lớn, lật tay bổ vào thiết bị ở bên cạnh.
Choang!
Thiết bị lập tức vỡ tan tành.
Từ Chính chưa kịp rời đi ở đằng kia giật nảy mình, chạy mấy bước xông tới, tim như muốn nhỏ ra máu.
"Ha ha ha, tâm cảnh của cậu đã loạn! Đây là cơ hội tốt nhất!".
Người đàn ông cười lớn, lại phát động tấn công Lâm Chính.
Khoảnh khắc phát động tấn công, bàn tay ông ta lại rung lên, đánh một luồng sức mạnh phi thăng về phía một thiết bị cách đó không xa.
Đây rõ ràng là giương Đông kích Tây!
Nếu Lâm Chính bỏ mặc đống thiết bị kia thì chúng sẽ tan tành, còn nếu quan tâm đến thiết bị thì sẽ phải chịu đòn này.
"Xem cậu chọn thế nào!".
Người đàn ông cười khẩy, sức mạnh trên bàn tay bất ngờ tăng lên, đánh vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề do dự, cất bước lao về phía trước, giơ cánh tay lên đánh tan luồng sức mạnh phi thăng đang bay về phía thiết bị, bảo vệ chúng an toàn.
"Ngu xuẩn!".
Người đàn ông cười lớn, bàn tay nặng nề đánh vào lồng ngực Lâm Chính, sức mạnh bá đạo điên cuồng xâm nhập vào trong.
Nhưng...
Cơ thể Lâm Chính chỉ khẽ chấn động rồi không có bất cứ phản ứng gì.
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với một đôi mắt lạnh lùng...
"Sao em lại nghĩ vậy?".
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bình thản hỏi.
"Em cảm thấy quá bất thường".
Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Phó minh chủ Tư Mã của Thương Minh không những chỉ định giao những dự án có lợi nhuận rất lớn cho công ty Quốc tế Duyệt Nhan, mà bản thân ông ta còn đại diện cho Thương Minh rót vốn cho Duyệt Nhan. Báo cáo ông ta gửi cho nội bộ Thương Minh nói công ty Quốc tế Duyệt Nhan có tiềm lực rất lớn, được các quản lý cấp cao của Thương Minh đánh giá là "cực tốt"..."
"Cực tốt?".
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Anh từng nghe Bạch Họa Thủy nói đến tiêu chuẩn đánh giá của nội bộ Thương Minh đối với các tập đoàn thành viên.
Việc đánh giá tập đoàn được làm rất nghiêm, tuy Dương Hoa không tham gia Thương Minh, nhưng cũng từng được Thương Minh đánh giá, tuy thế nó cũng chỉ ở mức độ tốt+.
Tuy công ty Quốc tế Duyệt Nhan có Thương Minh và Lâm Chính giúp đỡ, hệ thống cũng trở nên lớn hơn, nhưng thực lực tổng thể vẫn kém Dương Hoa rất nhiều.
Sao có thể đánh giá là cực tốt được?
"Trên đời này không có gì là miễn phí cả, Lâm Chính, chắc chắn phó minh chủ Tư Mã này có ý đồ khác, nhưng em nhất thời không nhìn ra mục đích của ông ta... Bây giờ em có chút lúng túng không biết làm thế nào".
Tô Nhu thở dài nói.
Đứng trước Thương Minh khổng lồ, công ty Quốc tế Duyệt Nhan quá là nhỏ bé, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu phó minh chủ Tư Mã nhìn trúng điểm nào của Duyệt Nhan mà phải dốc sức giúp đỡ như vậy.
"Tiểu Nhu, em đừng lo, chuyện đâu sẽ có đó, dù sao công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng là thành viên của Thương Minh, chắc là phó minh chủ Tư Mã sẽ không làm gì quá đáng đâu".
Lâm Chính mỉm cười an ủi.
Tô Nhu gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn rất lo âu.
Hai người tản bộ ở bệnh viện một lát rồi anh đưa Tô Nhu về nghỉ ngơi.
"Lâm Chính, anh không ngủ sao?".
Khi Tô Nhu tắm xong chuẩn bị lên giường, thấy Lâm Chính khoác áo ngoài chuẩn bị rời đi, cô không khỏi ngạc nhiên.
"Anh phải đi cho kịp xe, tối nay là xuất phát rồi, nếu không lấy được thuốc tốt thì phía Lạc Thiên sẽ gặp phiền phức".
Lâm Chính nhăn nhó cười.
"Sao Lạc Thiên lại sắp xếp cho anh nhiều việc như vậy? Không được, hôm nào e phải nói với cô ấy, suốt ngày bắt chồng em chạy ra ngoài, khiến em sống như quả phụ vậy".
Tô Nhu có chút tức giận, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn rất xinh đẹp đáng yêu.
"Cũng không thể nói như vậy được, bây giờ anh và Lạc Thiên là mối quan hệ hợp tác, anh đi nhiều thì cũng kiếm được nhiều. Bây giờ em là sếp của công ty to như vậy, anh không thể kém cạnh được".
"Lâm Chính, thực ra không cần như vậy đâu, nhà họ Tô bọn em đã ly tán, sẽ không ai bàn tán về anh cả".
Tô Nhu thở dài nói.
"Thực ra anh không sợ người khác bàn tán về anh".
Lâm Chính muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu, mỉm cười nói: "Tiểu Nhu, em nằm xuống đi".
"Hả? Sao vậy?".
Cơ thể Tô Nhu run lên, toàn thân bỗng căng cứng.
"Nghe lời, nằm xuống".
Lâm Chính khẽ nói.
Trái tim Tô Nhu bỗng đập thình thịch, cô ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nhắm mắt nằm xuống giường.
"Em nóng lắm à? Sao mặt đỏ thế? Hơn nữa nhìn có vẻ rất căng thẳng?".
Lâm Chính kỳ quái hỏi.
"Đâu... đâu có..."
"Thả lỏng".
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Tô Nhu hít sâu một hơi, thử thả lỏng toàn thân.
Đúng lúc này, một đôi tay to nắm lấy hai chân cô, nhẹ nhàng mát xa.
Sau đó, cảm giác dễ chịu không thể kháng cự ập tới.
Tô Nhu chỉ cảm thấy toàn thân bỗng chốc vô cùng thoải mái, cùng với đôi tay đang nắn bóp, cả người cô như bị thiêu đốt.
"Cảm giác này..."
"Dễ... dễ chịu quá..."
Tô Nhu không khỏi kêu lên.
"Anh thấy dạo này em khá stress, chắc là hay mất ngủ hả? Anh mát xa cho em một lát, đảm bảo đêm nay em có thể ngủ ngon".
Sau khi được mát xa một lát, Tô Nhu đã nhũn người trên giường, dễ chịu đến mức không thể dậy nổi.
Lâm Chính lấy một chiếc bình sứ nhỏ trong người ra, đặt ở đầu giường, cười nói: "Đây là dược hoàn anh luyện chế, mỗi ngày em uống một viên trước khi đi ngủ, có thể giúp em dễ dàng vào giấc, dưỡng thần sáng suốt".
Tô Nhu nằm dựa vào đầu giường, chìa tay ra lấy bình sứ, nhìn kĩ một lát, khóe miệng mỉm cười: "Xem ra... y thuật của anh thực sự rất lợi hại... Hi vọng có một ngày, anh có thể đạt tới trình độ như thần y Lâm..."
"Mong là thế..."
Lâm Chính bất đắc dĩ mỉm cười, nói thêm mấy câu với Tô Nhu rồi xoay người rời đi.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lâm Chính đã gọi ngay cho Cung Hỉ Vân.
"Tìm mấy cao thủ theo dõi nhất cử nhất động của Thương Minh và công ty Quốc tế Duyệt Nhan, có bất cứ chuyện gì phải báo ngay với tôi".
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
Lâm Chính cất điện thoại đi, quay lại học viện Huyền Y Phái.
Lúc này, mấy chiếc xe đặc biệt vận chuyển dầu năng lượng đang đỗ ở cổng học viện.
Lâm Chính dẫn người kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì liền vẫy tay, dẫn theo người ùn ùn xuất phát đến vực Diệt Vong...
Chương 4597: Ai bảo với anh là mấy cân?
Tuy ngoại vực vẫn còn một đống việc, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất hiện giờ vẫn đến từ mối đe dọa của vực Diệt Vong.
Sau khi bộ đội quay trở lại vực Diệt Vong, Lâm Chính lập tức đến ngay cung điện ở núi Thiên Thần.
Lúc này, đội nghiên cứu của Từ Chính vẫn đang vùi đầu vào làm việc.
Đối với việc Lâm Chính đến, Từ Chính cũng không quan tâm lắm.
Lâm Chính không dám làm phiền, ngồi xuống trường kỉ ở cửa cung điện, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn các nhân viên nghiên cứu đi qua đi lại.
Anh chờ khá lâu thì Từ Chính mới dừng tay.
Lúc này, anh ta đổ mồ hôi như mưa, thở hổn hển.
Công việc cường độ cao khiến sắc mặt anh ta hơi trắng bệch.
Đây là đội nghiên cứu còn luôn uống thuốc bổ Lâm Chính cung cấp, để tăng cường thể lực và tinh thần.
Nếu là người bình thường thì e là đã mệt đến mức nằm bệt một chỗ rồi.
“Anh Lâm?”.
Từ Chính vừa uống được một ngụm nước thì nhìn thấy Lâm Chính đang ngồi ở cửa, liền vội vàng đặt cốc nước xuống đi tới.
"Vất cả cho anh rồi, tiến độ nghiên cứu thế nào?".
Lâm Chính cười hỏi.
"Được bảy tám phần rồi, cho tôi thêm mấy ngày là có thể ra thành phẩm. Đến lúc đó, anh xuống long mạch dưới lòng đất sẽ thông suốt không có trở ngại gì".
Từ Chính cười nói.
"Thế thì tốt".
Lâm Chính hài lòng gật đầu, sau đó lại nói: "Đúng rồi, lần này tôi đến mang theo ít dầu năng lượng cho anh".
"Dầu năng lượng?".
Từ Chính sửng sốt, sau đó giọng nói bỗng chốc cao vút, nhìn Lâm Chính với ánh mắt kinh ngạc.
Không chỉ anh ta, mà mấy nhân viên nghiên cứu xung quanh đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính, dường như nghe được chuyện gì đó cực kỳ khó tin.
"Sao thế? Có vấn đề gì sao?".
Lâm Chính kỳ quái nhìn Từ Chính.
Lúc này Từ Chính mới hoàn hồn, đầu lưỡi vẫn còn run rẩy, vội hỏi: "Anh Lâm, vừa nãy anh không nói nhầm đấy chứ? Anh nói... anh mang dầu năng lượng tới?".
"Đúng, là dầu năng lượng, tuyệt đối không nhầm".
"Vậy... vậy được mấy lạng? Có đủ năm lạng không?".
Từ Chính vội vàng hỏi, ánh mắt đầy mong chờ.
"Lạng? Sao tôi có thể mang ít như vậy chứ?", Lâm Chính nhíu mày nói.
"Lẽ nào là mấy cân?".
Từ Chính kinh ngạc kêu lên.
Mấy nhân viên nghiên cứu ở phía sau đều há hốc miệng.
Mấy cân dầu năng lượng?
Điên rồi sao?
Thứ này còn quý hiếm hơn cả vàng, người bình thường không thể tiếp xúc được, cho dù là các tinh anh của viện khoa học Long Quốc muốn dùng thì cũng phải xét duyệt, cùng lắm chỉ lấy được mấy lạng.
Sản lượng của dầu năng lượng quá thấp, nhưng tác dụng thì không thể đếm xuể, đối với mỗi quốc gia trên thế giới, nó đều là báu vật cực kỳ quý hiếm.
Biết tin Lâm Chính mang mấy cân dầu năng lượng đến, tất cả các nhân viên nghiên cứu đều ùa tới.
"Anh Lâm, anh mang mấy cân dầu năng lượng đến thật sao?".
"Ở... ở đâu vậy?".
"Trời ơi, nếu quả thực có dầu năng lượng, thì rất nhiều ý tưởng của chúng ta có thể thực hiện".
"Dầu năng lượng là báu vật vô giá đấy!".
Bọn họ kích động kêu lên, ai nấy ánh mắt nóng rực.
Từ Chính cũng không nhịn được nữa, vội vàng hỏi: "Anh Lâm, dầu năng lượng ở đâu?".
Đúng lúc này, chỉ thấy từng thùng sắt đặc chế được người ta vận chuyển vào cung điện".
Lâm Chính nhìn bọn họ, giơ tay ra chỉ: "Kia kìa".
Mọi người lập tức nhìn theo, khi nhìn thấy từng chiếc thùng sắt được mang vào thì đầu óc như lạc vào sương mù.
"Anh Lâm, đâu cơ?".
Từ Chính ngạc nhiên hỏi.
"Kia không phải sao?".
"Ý anh là những chiếc thùng sắt kia?".
"Đúng".
"Chẳng phải... chẳng phải là mấy cân sao?", Từ Chính nghệt mặt ra.
"Ai bảo với anh là mấy cân? Lần này tôi lấy được 100 tấn, tất cả đều ở kia!".
Lâm Chính cười đáp.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Từ Chính ngã ngồi xuống đất, trợn mắt há mồm...
Chương 4598: Người bên trong cánh cửa
Từ Chính và tất cả các thành viên của đội nghiên cứu như bị mất hồn, đứng ngây người tại chỗ nhìn từng chiếc thùng sắt, mãi chưa hoàn hồn.
Lâm Chính cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định lên tiếng.
Nhưng Từ Chính bất ngờ cười lớn.
"Anh Lâm, anh bị lừa rồi! Chắc chắn là anh bị lừa rồi!".
Từ Chính cười lớn, đứng phắt dậy nói: "Chắc chắn là anh bị ai lừa rồi! Có khả năng đó không phải là dầu năng lượng! Chắc anh không biết dầu năng lượng quý hiếm đến mức nào, 100 tấn... Đây là sản lượng cả năm của một nước nhỏ đấy! Sao anh có thể có được chứ?".
"Không phải chứ?".
Lâm Chính nghe thấy thế liền đanh mặt lại, vẫy tay gọi một người đang vận chuyển dầu năng lượng.
Người kia vội vàng khiêng tới trước mặt bọn họ.
Lâm Chính mở ngay nắp thùng ra.
Bên trong đầy ắp chất lỏng đen sì, sền sệt như nước bùn.
Lâm Chính nhìn số chất lỏng này hỏi: "Từ Chính, tôi cũng không biết phân biệt thế nào, anh xem đây có phải là dầu năng lượng không?".
Đám Từ Chính lập tức trợn tròn mắt.
Một lát sau, sắc mặt bọn họ đều trở nên cứng đờ.
"Hình như... là dầu năng lượng thật".
"Sao có thể chứ?".
"Tất cả... tất cả đều là dầu năng lượng sao?".
"100 tấn? Ôi mẹ ơi!".
Tất cả mọi người vẫn còn rất sốc.
Từ Chính bám chặt chiếc thùng sắt, khuôn mặt như muốn dán sát vào dầu năng lượng trong thùng, một lát sau, anh ta ngẩng phắt đầu lên, run giọng hỏi: "Anh Lâm, rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều dầu năng lượng như vậy?".
"Lấy từ nước Dick!".
"Nước Dick?".
"Từ Chính, có số dầu năng lượng này thì tiến độ nghiên cứu có thể nhanh hơn chứ?".
Lâm Chính cũng không muốn giải thích nhiều, liền hỏi thẳng thừng.
"Việc nghiên cứu đã sắp xong rồi, không cần sử dụng dầu năng lượng nữa, nhưng có chúng thì đội chúng tôi có thể chế tạo nhiều thứ có ích cho anh Lâm hơn".
Từ Chính kích động nói.
"Nhiều thứ có ích hơn? Là gì vậy?".
"Anh Lâm, chắc là anh không biết giá trị của dầu năng lượng đối với chúng tôi, thực ra đây là một loại năng lượng cực kỳ mạnh, có thể tạo ra động năng khủng khiếp. Có dầu năng lượng thì chúng tôi có thể nghiên cứu chế tạo ra vũ khí phòng ngự siêu mạnh, tạo một bộ hệ thống phòng hộ an toàn cho liên minh của anh, để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người".
Từ Chính mỉm cười đáp.
"Siêu mạnh? Mạnh đến mức nào?".
Lâm Chính hỏi.
"Có lẽ hệ thống phòng ngự đó ngay cả anh cũng khó mà phá vỡ được".
"Thật sao?".
Lâm Chính kinh hãi.
Anh là Lục Địa Thần Tiên đó!
Nếu Từ Chính có thể dựa vào số dầu năng lượng này tạo ra vũ khí phòng ngự được Lục Địa Thần Tiên thì còn gì tốt bằng?
"Ngoài ra, chúng tôi còn có thể thiết kế một số vũ khí khác biệt, tôi tin chắc chắn có thể giúp được anh. Lát nữa chúng tôi sẽ mở cuộc họp, đưa ra một bộ phương án cho anh duyệt".
Từ Chính lại nói.
Lâm Chính hài lòng gật đầu, cười nói: "Tôi giao hết 100 tấn dầu năng lượng này cho anh đấy, anh cứ làm đi! Không đủ tôi sẽ lại nghĩ cách!".
Từ Chính nghe thấy thế liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Anh ta chắc chắn trên thế giới này không có ông chủ nào hào phóng hơn Lâm Chính.
Với thứ mà mỗi giọt còn quý hiếm hơn cả vàng thế này mà anh có thể cung cấp với đơn vị là tấn.
"Cảm ơn anh Lâm", Từ Chính cười đáp.
"Là tôi phải cảm ơn các anh mới phải, không có các anh làm việc vất vả thì tôi có nhiều dầu năng lượng hơn cũng vô ích".
"Anh Lâm khách sáo rồi, chúng tôi cũng nhận tiền làm việc mà".
Từ Chính cười ha hả.
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu công việc.
Nhưng đúng lúc này!
Rầm!
Một âm thanh kỳ lạ bỗng vang lên từ bên trong cánh cửa thông xuống long mạch dưới lòng đất ở sâu trong cung điện.
Tất cả mọi người không khỏi run rẩy.
Lâm Chính cũng quay phắt lại, nhìn về phía cánh cửa.
Cánh cửa bị Thiên Sinh Đao trấn thủ, tạm thời vẫn coi như kiên cố.
Nhưng lần này, tiếng động lạ vang lên dồn dập.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Âm thanh không ngừng vang lên, cánh cửa cũng chấn động.
Hình như có thứ gì đó muốn xông từ bên trong ra.
"Phòng ngự!".
Thành chủ Nam Ly Thành vội vàng xông tới, tập hợp các cao thủ, dàn trận trước cánh cửa, dáng vẻ như gặp phải đại địch.
Đám Từ Chính cũng phải dừng việc nghiên cứu, chuẩn bị rút khỏi nơi này.
Lâm Chính lập tức đi về phía cánh cửa, đứng trước Thiên Sinh Đao, anh chần chừ một lát rồi bất ngờ rút thanh đao ra.
"Minh chủ?".
Tất cả đều kinh ngạc.
Khoảnh khắc thanh đao bị rút ra!
Rầm!
Cánh cửa bị đẩy ra.
Khí tức mạnh mẽ ùa tới.
Mọi người cắn chặt răng, cố chống lại luồng khí tức này.
Chẳng mấy chốc, một bóng dáng đi từ bên trong ra.
Khí tức hùng hậu bá đạo lập tức lấp đầy cả cung điện...
Chương 4599: Kết tinh nhật nguyệt
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn bóng dáng vừa đi ra khỏi cánh cửa long mạch dưới lòng đất kia, trái tim như vọt lên tận cổ họng.
Không ai ngờ Lâm Chính lại bất ngờ rút Thiên Sinh Đao ra như vậy.
Nếu để Thiên Sinh Đao tiếp tục trấn áp cánh cửa, thì hoàn toàn có thể cầm cự thêm.
Nhưng hình như Lâm Chính không có ý định làm vậy!
Theo anh thấy, so với việc tiếp tục cầm cự thì không bằng bình thản đối mặt.
Nếu đối phương đã muốn ra khỏi long mạch dưới lòng đất, thì chắc chắn cánh cửa này không thể ngăn cản được.
Dù sao những sự tồn tại ở long mạch dưới lòng đất, có ai không phải cao thủ đương thời?
Quả nhiên!
Khoảnh khắc người này xuất hiện, Lâm Chính đã cảm nhận được khí tức trên người đối phương.
Đó là thủ đoạn đáng sợ dường như có thể cân được cả Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hình như đối phương không phải Lục Địa Thần Tiên.
Tại sao lại có khí tức kinh khủng như vậy?
Ánh mắt Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu.
Đối phương cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa tự động đóng lại.
Lúc này, những người bị khí lưu thổi bay mới hoàn hồn lại, vội nhìn về phía bóng dáng kia.
Mới nhìn một cái, đám thành chủ Nam Ly Thành đã cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
"Phát chiến lệnh cao nhất, tập trung tất cả mọi người lại đây!".
Thành chủ Nam Ly Thành cảm thấy không ổn, lập tức ngoảnh sang khẽ quát.
Thuộc hạ ở bên cạnh vội vàng chạy ra ngoài cung điện, chuẩn bị tập hợp tất cả cao thủ của liên minh Thanh Huyền.
Lâm Chính đanh mắt nhìn bóng dáng mới đi ra khỏi cánh cửa.
Đây là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, mặc trường bào màu đen đỏ, trên người có hoa văn mây đen, tóc dài phủ vai, để chòm râu dê, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện, người đàn ông liền sửng sốt.
Chắc ông ta cũng không ngờ trong cung điện lại có nhiều người như vậy.
"Các người là ai?".
Người đàn ông quát hỏi, giọng nói không to, nhưng lại có cảm giác truyền âm, khiến mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
"Chúng tôi là người của liên minh Thanh Huyền vực Diệt Vong, cũng là chủ nhân của núi Thiên Thần, ông là ai?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Liên minh? Chủ nhân của núi Thiên Thần?".
Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó cười khinh bỉ: "Là cái chó gì vậy? Đúng là nực cười!".
"Ông nói cái gì?".
Sở Thu nổi giận, nghiêm giọng quát, nhưng bị Trang chủ Vân Tiếu ở bên cạnh ngăn lại.
"A Thu, im đi, chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng!".
Trang chủ Vân Tiếu khẽ mắng.
Đối phương có thể vào từ cánh cửa kia thì chắc chắn là cao thủ của long mạch dưới lòng đất.
Những người có thể tồn tại ở đó thì ai cũng có thể lật đổ vực Diệt Vong, chỉ e Lục Địa Thần Tiên cũng có không ít!
"Sao? Cậu không phục à?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Sở Thu.
Ánh mắt Sở Thu đanh lại, nắm tay siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Hừ, cũng coi như thức thời!".
Người đàn ông bình thản nói: "Nhưng mà các cậu cũng có bản lĩnh đấy, trước kia cung điện này dày đặc sát khí, không ngờ các cậu có thể đến được nơi này, đúng là khiến người ta bất ngờ".
"Ông đến từ long mạch dưới lòng đất sao? Nếu như có thể, tôi muốn hỏi ông mấy câu, không biết là có tiện không?".
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
"Cậu là cái thá gì? Cũng xứng hỏi tôi sao?".
Người đàn ông liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh bỉ nói.
"Tôi là người đứng đầu của liên minh Thanh Huyền".
"Trong mắt tôi, lẽ nào kiến chúa không phải là kiến sao?".
Vẻ mặt người đàn ông đầy khinh miệt, sau đó nói: "Nghe đây, tôi rời khỏi long mạch dưới lòng đất đến vực Diệt Vong là có việc cần làm. Nếu các cậu là một liên minh thì chắc là có không ít người! Thế thì tốt quá, tôi sẽ giao việc này cho các cậu làm".
"Việc?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Tôi cho các cậu một ngày, tìm một miếng kết tinh nhật nguyệt cho tôi, phải to bằng ngón tay cái, hiểu chưa?".
Người đàn ông nói thẳng.
Chương 4600: Không biết tự lượng sức
"Cái gì? Kết tinh nhật nguyệt? Lại còn to bằng ngón tay cái?".
Đám thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu đều muốn rớt cằm xuống đất.
Sở Thu một lúc lâu không thốt nên lời.
To bằng ngón tay cái? Đùa cái gì vậy?
Ở vực Diệt Vong, kết tinh nhật nguyệt có thể nói là báu vật hiếm có trên đời.
Hơn nữa, kết tinh nhật nguyệt bình thường cùng lắm chỉ to bằng hạt gạo, bây giờ người này mở miệng đã đòi bằng ngón tay cái, lại còn chỉ cho bọn họ một ngày?
"Ông đang làm khó chúng tôi sao? Tuy vực Diệt Vong rộng lớn, nhưng cũng chưa chắc có thể tìm được kết tinh nhật nguyệt to bằng ngón tay cái, huống hồ ông chỉ cho chúng tôi một ngày, sao chúng tôi có thể làm được?", thành chủ Nam Ly Thành kiềm chế cơn giận nói.
"Đây là việc của các ông, tôi cũng không muốn chờ quá lâu, tôi muốn các ông dốc sức mà làm, bắt buộc phải tìm thấy cho tôi, nếu không tôi sẽ giết hết các ông".
Người đàn ông hừ mũi nói, nhìn mọi người với ánh mắt kiêu ngạo khinh miệt.
Dường như trong mắt ông ta, ông ta chính là Thượng Đế của những người này.
Sắc mặt bọn họ đanh lại, tức giận nhưng không dám nói gì.
"Xin lỗi, không làm được".
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Người đàn ông nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, người lên tiếng chính là Lâm Chính.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cho các cậu một ngày".
"Đây không phải là vấn đề thời gian".
"Vậy thì là nguyên nhân gì?".
"Chúng tôi... sao phải giúp ông?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh vừa dứt lời, người đàn ông liền nổi giận.
"Cậu nói cái gì? Chán sống à?".
Người đàn ông quát, khí kình toàn thân bỗng tăng vọt, sức mạnh phi thăng mãnh liệt giống như một bàn tay vô hình khổng lồ, vỗ mạnh về phía Lâm Chính.
Bàn tay này đủ để đập một chiếc xe tăng hạng nặng dẹt như một tờ giấy, sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, lật tay vung ra.
Vù!
Sức mạnh phi thăng cũng ùa tới, xé toạc bàn tay vô hình này.
Cơ thể người đàn ông hơi run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Đây là... cậu là Lục Địa Thần Tiên?".
"Tôi biết ông đến từ long mạch trong lòng đất, nơi đó cao thủ như mây, ông cũng biết nhiều hiểu rộng, nhưng điều này không có nghĩa vực Diệt Vong là nơi cho các ông chà đạp tùy ý. Nơi này cũng có thần tiên!".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Người đàn ông hoàn hồn, ánh mắt lóe lên sự tức giận, gật đầu lia lịa: "Được! Được! Hay cho một Lục Địa Thần Tiên! Cậu nghĩ lên được cảnh giới này thì có thể chống lại người của long mạch dưới lòng đất sao? Không biết tự lượng sức!”.
Dứt lời, người đàn ông còn định ra tay.
Nhưng Lâm Chính không chiều theo ông ta nữa.
Đối phương không có thực lực của Lục Địa Thần Tiên, nhưng được nâng cao tu vi, hiển nhiên là do dùng dược vật trong thời gian dài.
Thiên phú của ông ta không đủ giúp ông ta lên tới cảnh giới này, vì vậy ông ta dùng thuốc để cưỡng chế nâng cao.
Tuy có được năng lực để chiến đấu với Lục Địa Thần Tiên, nhưng dù sao cũng không có thủ đoạn của Lục Địa Thần Tiên.
Hơn nữa, làm vậy sẽ cắt đứt hoàn toàn khả năng thăng cấp, tác dụng phụ của dược vật sẽ ức chế hoàn toàn thiên phú của ông ta. Cả đời ông ta sẽ bị kẹt ở cảnh giới này, không còn hi vọng tiến bộ thêm nữa.
Hai bên xông vào đánh nhau.
Đám trang chủ Vân Tiếu lập tức lùi lại.
Trận chiến cấp độ này bọn họ sẽ không can dự.
Có Lục Địa Thần Tiên chính hiệu như Lâm Chính ở đây, bọn họ đương nhiên không sợ.
"Ngục Sát!".
Người đàn ông quát, hai bàn tay phóng ra từng chùm khí màu vàng, chùm khí giống như dây thừng, nhanh chóng trói lấy Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề hoảng loạn, cơ thể rung lên, khiến những chùm khí này nát vụn, sau đó chém một thủ đao về phía đối phương.
Sức mạnh phi thăng cuồn cuộn ngưng tụ bàn tay của anh thành màu vàng.
Cứ thế giáng xuống, có cảm giác như một loại sức mạnh bá đạo mênh mông vô ngần, vô cùng vô tận.
Hơi thở của người đàn ông run rẩy, da đầu tê dại, vội vàng né tránh.
Giây phút ông ta né người, Lâm Chính lập tức thu lại tất cả sức mạnh, để tránh sức mạnh cuồng bạo trên người anh phá hoại nơi này.
Nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt người đàn ông lại khiến trái tim ông ta vọt lên tận cổ họng.
Đòn này của Lâm Chính cho thấy anh đã nắm bắt điều khiển sức mạnh phi thăng một cách hoàn mĩ.
Thủ đoạn này thực sự quá kinh khủng!
Ông ta cắn răng, lại đánh ra một luồng sấm sét về phía Lâm Chính.
Vù vù vù!
Sấm sét bay ra từ lòng bàn tay ông ta, tạo thành một cái rãnh dài dưới đất.
Lâm Chính ngoảnh lại nhìn các thiết bị nghiên cứu khoa học bày ở phía sau, không hề tránh đòn mà lật tay vẽ một vòng tròn, đánh ra sức mạnh phi thăng, cưỡng chế hấp thu luồng sấm sét này.
Lần này, cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng.
"Sao? Đánh nhau mà cũng rón ra rón rén? Lẽ nào sợ tôi phá hoại những thiết bị này của cậu?".
Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như đã tìm thấy cách để giành phần thắng.
Lâm Chính nhíu mày: "Có những chuyện tôi khuyên ông nghĩ kĩ rồi hãy làm".
"Tôi nghĩ là không cần thiết".
Người đàn ông cười lớn, lật tay bổ vào thiết bị ở bên cạnh.
Choang!
Thiết bị lập tức vỡ tan tành.
Từ Chính chưa kịp rời đi ở đằng kia giật nảy mình, chạy mấy bước xông tới, tim như muốn nhỏ ra máu.
"Ha ha ha, tâm cảnh của cậu đã loạn! Đây là cơ hội tốt nhất!".
Người đàn ông cười lớn, lại phát động tấn công Lâm Chính.
Khoảnh khắc phát động tấn công, bàn tay ông ta lại rung lên, đánh một luồng sức mạnh phi thăng về phía một thiết bị cách đó không xa.
Đây rõ ràng là giương Đông kích Tây!
Nếu Lâm Chính bỏ mặc đống thiết bị kia thì chúng sẽ tan tành, còn nếu quan tâm đến thiết bị thì sẽ phải chịu đòn này.
"Xem cậu chọn thế nào!".
Người đàn ông cười khẩy, sức mạnh trên bàn tay bất ngờ tăng lên, đánh vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề do dự, cất bước lao về phía trước, giơ cánh tay lên đánh tan luồng sức mạnh phi thăng đang bay về phía thiết bị, bảo vệ chúng an toàn.
"Ngu xuẩn!".
Người đàn ông cười lớn, bàn tay nặng nề đánh vào lồng ngực Lâm Chính, sức mạnh bá đạo điên cuồng xâm nhập vào trong.
Nhưng...
Cơ thể Lâm Chính chỉ khẽ chấn động rồi không có bất cứ phản ứng gì.
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với một đôi mắt lạnh lùng...