-
Chương 4591-4595
Chương 4591: Tôi đang bắt chẹt ông sao?
Người của Liệt Hỏa Thần Tông lén đưa mắt nhìn nhau, ai nấy tim đập thình thịch.
Khởi tử hồi sinh!
Thủ đoạn này đối với thần y Lâm lại dễ dàng và đơn giản như vậy.
Thật là đáng sợ!
"Thảo nào người ta gọi là thần y, với thủ đoạn này, không gọi là thần y thì phải gọi là gì?".
Tam Nhãn Hỏa lẩm bẩm.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đã phục sát đất!
Thần Hỏa trời ban! Lục Địa Thần Tiên! Khởi tử hồi sinh!
E rằng tông chủ cũng chưa chắc có thể đối phó được với người này!
Ánh mắt mọi người tỏ vẻ kính nể, sao còn dám huênh hoang nữa?
Lâm Chính bảo Tần Bách Tùng sắp xếp cho người nhà họ Cận.
Anh cũng vừa mới nhận được tin tức về nhà họ Cận.
Không ngờ nhà họ Cận lại là doanh nghiệp hàng đầu ngành hàng hải của Giang Thành.
Nếu như có thể nắm được tuyến đường biển của nhà họ Cận, thì hiệu suất vận chuyển hàng hóa của vực Diệt Vong sẽ tăng gấp nhiều lần.
Nhà họ Cận chỉ là nhân vật nhỏ, tận dụng bọn họ sẽ tốt hơn là xóa sổ.
Lâm Chính thở hắt ra, nhìn Cận Dao vẫn đứng phía sau Tường Thiên một cái, lúc này ánh mắt Cận Dao chỉ còn lại sự cảm kích và áy náy.
Ông ta vẫn chưa thể đi được.
Dù sao ông ta cũng được coi là hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông.
Bàn ghế trong phòng đã được thay mới.
Lâm Chính làm động tác "mời", bình thản nói: "Các ông ngồi đi, bây giờ chúng ta sẽ nói về vấn đề bồi thường trong sự việc lần này".
"Thần y Lâm có phương án nào tốt không?".
Tam Nhãn Hỏa ôm quyền, lúc này mới dè dặt ngồi xuống.
"Nếu Liệt Hỏa Thần Tông có Thương Minh giúp đỡ, thì tôi nghĩ tài nguyên chắc chắn không thiếu. Thế này đi, về chuyện tiền nong thì tôi cần một con số".
Lâm Chính giơ một ngón tay ra.
"10 tỷ tệ?".
Tam Nhãn Hỏa sửng sốt hỏi.
"Là 100 tỷ tệ".
Lâm Chính đáp.
Tam Nhãn Hỏa suýt nữa ngừng thở, khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói: "Không vấn đề gì! Tôi sẽ cố gắng thuyết phục tông chủ của chúng tôi!".
"Thuyết phục sao? Vậy thì mong ông có thể nghĩ được mọi cách, bởi vì nếu lần này các ông không đáp ứng được tôi, thì tôi sẽ không chấp nhận bất cứ đàm phán nào khác của các ông. Đến lúc đó, cho dù đại hội có người của thần tông, thì tôi vẫn sẽ tiêu diệt thần tông. Hơn nữa, tôi còn đích thân dẫn người đến tận đại hội lôi người của thần tông ra, đuổi cùng giết tận, nhổ cỏ tận gốc", Lâm Chính bình thản nói.
"Thần y Lâm, cậu làm vậy thì chẳng khác nào tuyên chiến với đại hội", Mặc Trần giật nảy người nói.
"Tôi nghĩ lực lượng của tôi hiện giờ chắc là cũng có thể khiến đại hội kiêng dè, Mặc Trần đại nhân, ông nghĩ sao?".
Lâm Chính không nhanh không chậm đáp.
Mặc Trần im lặng.
"Được! 100 tỷ tệ! Tôi nhất định sẽ bảo tông chủ bỏ ra!".
Tam Nhãn Hỏa lập tức kêu lên, không dám chần chừ giây nào.
"Tốt lắm".
Lâm Chính gật đầu, sau đó gọi người mang giấy bút tới, viết một hóa đơn đưa cho Tam Nhãn Hỏa.
Tam Nhãn Hỏa nhận lấy đọc, một lát sau liền khựng lại.
Những thứ được viết trên đó đều là dược vật và nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, hơn nữa... số lượng yêu cầu rất kinh khủng, toàn tính bằng tấn.
"Thần y Lâm, số lượng này... có phải cậu ghi nhầm không?".
Tam Nhãn Hỏa cố nặn ra một nụ cười hỏi.
"Không nhầm đâu".
"Nhưng... Liệt Hỏa Thần Tông chúng tôi vốn không có nhiều những dược vật và nguyên liệu này, có thể kiếm được nửa cân đã phải cảm tạ trời đất rồi, nhưng cậu lại yêu cầu mấy tấn mấy chục tấn... Việc này..."
"Chẳng phải các ông có Thương Minh giúp đỡ sao?".
Lâm Chính nhìn Bạch Họa Thủy, bình thản nói: "Vừa khéo minh chủ Thương Minh cũng đang ở đây, các ông hoàn toàn có thể xin Bạch minh chủ giúp đỡ".
"Việc này... Bạch minh chủ..."
Tam Nhãn Hỏa nhìn về phía Bạch Họa Thủy với vẻ khó xử.
"Thần y Lâm, cậu chẳng phải đang bắt chẹt Thương Minh của chúng tôi sao?".
Bạch Họa Thủy bất lực nói.
"Bạch minh chủ, hình như tôi và phó tông chủ Tam Nhãn Hỏa đang bàn chuyện bồi thường, chứ không phải bắt chẹt tống tiền! Sao bà có thể nói tôi như vậy chứ?".
Lâm Chính tỏ vẻ vô tội, nhìn Tam Nhãn Hỏa nói: "Phó tông chủ đại nhân, tôi đang bắt chẹt ông sao?".
"Không phải! Không phải! Việc bồi thường này là hợp lý! Tuyệt đối hợp lý!".
Tam Nhãn Hỏa vội nói, tỏ vẻ chính nghĩa lẫm liệt.
"Thôi bỏ đi... Thương Minh chúng tôi cần chút thời gian, không thì cũng không gom đủ số tiền lớn như vậy".
Bạch minh chủ thở dài nói.
"Các bà cần bao lâu?".
"Ít nhất phải nửa năm".
"Tôi chỉ cho các bà nhiều nhất là một tháng".
"Thần y Lâm, cậu bị điên rồi".
"Bà có thể không đồng ý".
"Cậu... Hừ, một tháng thì một tháng!".
Bạch Họa Thủy có chút tức giận, nhưng để bảo vệ người của thần tông, bà ta cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
"Người đâu, soạn một bản hợp đồng, để Bạch minh chủ ký tên!".
Lâm Chính quát.
"Vâng!".
Lập tức có người chạy đi.
Bạch Họa Thủy thầm siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn buông ra.
Người Thương Minh coi trọng nhất là hợp đồng, dù sao bọn họ cũng là thương nhân, chỉ chấp nhận những trình tự này, thế nên ký xong hợp đồng, Thương Minh cũng không chối cãi được.
Hợp đồng nhanh chóng được đặt trước mặt Bạch Họa Thủy.
Bạch Họa Thủy ngập ngừng một lát, sau đó cắn răng, ký tên lên đó.
Lần này coi như Dương Hoa kiếm được bộn tiền!
Chương 4592: Anh là Lâm Chính?
Vừa ký xong, người của Liệt Hỏa Thần Tông liền được Mặc Trần và Bạch Họa Thủy vội vã đưa đi.
Bọn họ sợ Lâm Chính nuốt lời, phế những người này.
Nếu phó tông chủ của Liệt Hỏa Thần Tông có mệnh hệ gì thì coi như chuốc thù kết oán.
Tuy Liệt Hỏa Thần Tông không phải là đối thủ của Lâm Chính, nhưng nếu liên quan đến đại hội thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Để tránh cho sự việc nghiêm trọng hơn, Bạch Họa Thủy cũng không dám nhiều lời với Lâm Chính.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Chính thở hắt ra, nói với Cung Hỉ Vân: "Liên lạc với Mã Hải, bảo ông ta chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường biển của nhà họ Cận, vận chuyển đường bộ quá chậm, nếu có thể tận dụng tuyến đường biển này, thì hiệu suất vận chuyển dược liệu của vực Diệt Vong sẽ tăng vọt".
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
"Ngoài ra... nói với Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, bảo bọn họ phụ trách việc bồi thường của Liệt Hỏa Thần Tông và Thương Minh, nếu có vấn đề gì hãy gọi ngay cho tôi".
Lâm Chính lại nói.
"Tuân lệnh!".
"Trang chủ Vân Tiếu, bảo người rút về đi, tôi cũng phải đến núi Thiên Thần rồi".
Lâm Chính tính toán thời gian, lẩm bẩm nói.
Trang chủ Vân Tiếu ôm quyền rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm Chính trở về phòng luyện đan, cùng Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly luyện một lô đan dược nữa, sau đó trở về chỗ ở để nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Lôi Phúc gọi tới.
"Võ trưởng Lôi, có chuyện gì sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tướng Lâm, nước Dick đã vận chuyển dầu năng lượng đến như đã hứa với cậu, số dầu năng lượng cậu cần tôi đã bảo người mang tới Giang Thành, đến lúc đó cậu nhớ kiểm tra nhận hàng".
Lôi Phúc cười nói.
"Cái gì? Nước Dick vận chuyển dầu năng lượng đến rồi? Nhanh thế sao?".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Mới mấy ngày mà bọn họ đã chuẩn bị xong rồi?
Chẳng phải trữ lượng dầu năng lượng của nước Dick không có nhiều sao?
"Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của tôi".
Giọng nói của Lôi Phúc dần trở nên nghiêm túc, nói nhỏ: "Thực ra nước Dick chỉ là một quân cờ, ăn một vố đau như vậy, bọn họ chỉ đành xin chủ nhân giúp đỡ. Nếu chủ nhân của bọn họ ra mặt thì vấn đề dầu năng lượng chỉ là chuyện nhỏ".
"Hóa ra là vậy... Tôi biết rồi".
"Tướng Lâm, còn một chuyện này tôi muốn bàn với cậu".
"Chuyện gì?".
"Liên quan đến tình hình chiến trường Bắc Cảnh".
Lôi Phúc chần chừ một lát rồi nói: "Sau khi An Thanh đại bại trở về, nước Fabo thi hành chính sách cố thủ, không chủ động xuất kích nữa. Chúng tôi vốn tưởng thời gian này sẽ được yên bình, hai bên nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng gần đây tôi lại nhận được tình báo, nói nước Fabo có người kiến nghị dùng thuật Huyết Vu để chống lại các chiến sĩ của chúng ta... Tướng Lâm, hiện giờ phe ta vẫn chưa có biện pháp hiệu quả để chống lại thuật Huyết Vu kia. Cậu nghĩ xem... nên làm sao bây giờ?".
"Thuật Huyết Vu?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi từng được chứng kiến thuật này, cực kỳ vô nhân đạo và tàn nhẫn, tôi nghĩ là hãy cố gắng tránh nó".
"Ý cậu là chúng ta cũng cố thủ sao?".
"Có cần tôi tới chiến trường Bắc Cảnh không?".
"Tướng Lâm nói đùa rồi, cậu là long soái của Long Quốc, sao có thể đích thân ra trận được? Cậu không biết đấy thôi, sau khi cậu đi, đại thống lĩnh Trình Sơn Hà bị long soái Diệp Thu mắng cho té tát, còn bị giáng cấp trách phạt! Thân phận của cậu sao có thể ra chiến trường chứ?".
"Chém giết ở chiến trường sao có thể phân biệt thân phận? Tôi cũng chẳng có năng lực gì, nếu cần thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đích thân ra tiền tuyến. Ngoài ra, tôi sẽ phái một số cao thủ y võ của học viện Huyền Y Phái đến chiến trường Bắc Cảnh để đối phó với thuật Huyết Vu. Nếu có chiến sĩ trúng thuật Huyết Vu bình thường, với y thuật của bọn họ thì chắc là có thể cứu được".
"Thật sao? Thế thì tốt quá, cảm ơn tướng Lâm!".
Lôi Phúc vô cùng cảm kích.
"Khách sáo rồi".
Lâm Chính ngắt điện thoại.
Màn đêm buông xuống, dầu năng lượng đã được vận chuyển từ Yên Kinh tới, Lâm Chính lập tức bảo trang chủ Vân Tiếu áp tải đến vực Diệt Vong trước.
Còn Lâm Chính quay trở lại bệnh viện để thăm Tô Nhu và Tô Dư, định gặp bọn họ rồi xuất phát đến núi Thiên Thần.
Ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, Lâm Chính xách giỏ hoa quả, nhanh chân đi về phía khu nội trú.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính vừa đặt chân vào tòa nhà nội trú, thì một giọng nói vang lên.
"Anh là Lâm Chính?".
Chương 4593: Đến thăm
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy mấy nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đi tới.
Người lên tiếng là một cô gái mặc áo khoác da báo, dung mạo khá xinh, nhưng trang điểm quá đậm khiến khuôn mặt cô ta có chút dữ dằn.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc vest nhưng vóc dáng hơi béo phì.
Khóe miệng người đàn ông ngậm điếu thuốc, liếc nhìn Lâm Chính với ánh mắt khinh bỉ.
"A Hoa! Đây chính là thằng em rể Lâm Chính vô tích sự của Tiểu Dư sao?".
"Ấy, nhìn cũng không xấu như cô nói, hình như... cũng khá đẹp trai".
"Có cảm giác giống với Kimura Takuya…"
Mấy cô gái bên cạnh không nhịn được liền bình phẩm về Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người rời đi.
"Ấy, Lâm Chính! Anh đứng lại cho tôi!".
Cô gái mặc áo khoác da báo nổi giận, vội vàng kêu lên, nhưng Lâm Chính chẳng thèm ngoái lại.
"Thằng chó chết này! Ra vẻ cái gì chứ!".
Cô gái mặc áo khoác da báo tức điên lên.
"Em yêu, đó là bạn em à?", người đàn ông bên cạnh hỏi.
"Bạn bè cái gì? Đó là em rể của bạn thân Tô Dư của em! Chính là thằng ở rể mà em hay kể với anh ấy! Mẹ kiếp, một thằng chó vô dụng mà cũng dám thái độ với em! Khốn kiếp!", cô gái mặc áo khoác da báo tức giận nói.
"Hừ, hóa ra là hắn à? Anh còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào chứ! Một thằng ăn bám thì có gì mà ra vẻ chứ?".
Người đàn ông cũng có chút tức giận, sau đó vung tay lên nói: "Đi, chúng ta lên đó xem sao".
Một đám người ùa lên tầng trên.
Lâm Chính đương nhiên biết cô gái kia.
Cô ta tên Dương Hà Hoa, từng là bạn thân của Tô Dư, thời kỳ phản nghịch Tô Dư suốt ngày dính lấy cô ta, nhưng sau đó Tô Dư phát hiện tam quan của cô ta hơi lệch lạc, nên dần dần xa cách.
Nghe nói Dương Hà Hoa sau khi biết Tô Dư nổi tiếng, thì thường xuyên đến tìm Tô Dư, nhưng đều bị Tô Dư dùng mọi lý do từ chối gặp.
Rõ ràng chuyện Tô Dư bị thương lần này đã được giấu rất kĩ, tại sao Dương Hà Hoa lại biết?
Chắc là cô ta lại chạy đến nhà Tô Dư thám thính nên mới biết.
Lâm Chính đi vào phòng bệnh, Tô Nhu đang ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Tô Dư.
Tô Thái đã đưa Tô Tiểu Khuynh về nhà.
"Lâm Chính, anh đến rồi à?".
"Lâm Chính!".
Hai cô gái lập tức sáng mắt lên gọi.
"Thế nào rồi chị Tô Dư, tình hình vẫn ổn chứ?".
Lâm Chính mỉm cười nói.
"Đã không còn gì đáng ngại rồi", Tô Dư cười đáp.
"Aizz, chỉ sợ để lại sẹo, nếu mặt chị Tô Dư có sẹo thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của chị ấy".
Tô Nhu thở dài nói.
"Sẹo?".
Lâm Chính lắc đầu, không khỏi mỉm cười: "Cho dù có sẹo thì sao chứ? Có thể tìm thần y Lâm mà, với y thuật của thần y Lâm, lẽ nào còn không xử lý được vết sẹo nhỏ này?".
Tô Nhu nghe thấy thế lập tức có phản ứng: "Đúng rồi, sao em lại quên thần y Lâm được nhỉ? Sếp của chị Tô Dư còn là thần y Lâm nữa chứ, sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn tiền đồ của chị ấy bị hủy hoại được? Chắc chắn anh ấy sẽ ra tay".
"Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Cận Thiếu Long của nhà họ Cận còn dẫn theo đám bạn học chạy đến bệnh viện xin lỗi chị Tô Dư. Em còn thấy lạ, không biết có phải lương tâm của bọn họ trỗi dậy hay không, anh nói xem liệu có phải do thần y Lâm sắp xếp không?".
Tô Nhu hỏi.
"Việc này... anh cũng không rõ".
Lâm Chính nhún vai.
Tô Dư thì mím môi cười, lén chớp mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính nói chuyện nhà với Tô Nhu, Tô Dư, đồng thời nói Lạc Thiên lại sắp xếp cho anh đi công tác, anh chuẩn bị rời khỏi Giang Thành một thời gian.
Tuy Tô Nhu đã quen, nhưng cũng không nỡ.
Đúng lúc này, đám nam nữ vừa gặp dưới lầu đi vào.
"Tiểu Dư! Chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa đẩy cửa, cười nói oang oang.
Chương 4594: Dự án đầu tư
Nụ cười của Tô Dư lập tức cứng đờ.
Lâm Chính và Tô Nhu cùng ngoảnh sang nhìn.
Bọn họ đi vào liền nhìn ngang ngó dọc, mấy cô gái còn bịt mũi, không khỏi dùng tay làm quạt.
"Eo ơi, mùi gì thế? Khó ngửi quá!".
"Mùi thuốc khử trùng à? Bên ngoài đã có mùi này, không ngờ bên trong còn nồng nặc hơn".
"Tôi sắp chết ngạt rồi".
Bọn họ không ngừng oán thán.
Dương Hà Hoa an ủi đám bạn của cô ta: "Cố nhịn chút đi, bệnh viện là thế mà".
"Chị Hoa, là chị à? Sao chị lại đến đây?".
Tô Dư nhíu mày nói.
"Chẳng phải nghe nói em nằm viện sao? Nên chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa mỉm cười đi tới, đang định đặt túi quà xuống, thì nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của Tô Dư, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Ôi trời, Tiểu Dư, em bị thương ở mặt sao?".
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Tô Dư.
Người đàn ông kia còn nhìn chằm chằm Tô Dư như phát hiện ra châu lục mới, sắc mặt tỏ vẻ khó tin.
Tô Dư tỏ vẻ lúng túng, không biết ứng phó thế nào.
"Chị Tô Dư chỉ bị dị ứng da, bôi chút thuốc là không sao".
Tô Nhu lập tức đứng lên nói.
"Dị ứng da sao?".
Mấy người kia tỏ vẻ nghi ngờ.
"Sao? Không tin à? Bác sĩ nói ngày mai là chị Tô Dư có thể xuất viện, ngày mai các cô có thể đến nhìn mặt chị ấy, xem có đúng là dị ứng da không".
Lâm Chính ở bên cạnh bình thản nói.
Anh không nói còn đỡ, anh vừa lên tiếng, Dương Hà Hoa liền xù lông lên.
"Ái chà, đồ ăn bám này, ở đây đến lượt anh lên tiếng đấy à? Còn nữa, vừa nãy ở cửa bà đây gọi anh mà anh dám bơ tôi? Món nợ này bà đây chưa tính sổ với anh đâu!".
Dương Hà Hoa chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Tô Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền thay đổi: "Này cô, xin cô chú ý lời nói của mình".
"Chị Hoa, nếu chị còn sỉ nhục Lâm Chính như vậy, thì tôi chỉ có thể mời chị về vậy".
Tô Dư cũng rất tức giận, sẵng giọng nói không chút khách khí.
Dương Hà Hoa có chút sửng sốt.
Tô Nhu là chồng Lâm Chính, bảo vệ anh là điều đương nhiên, nhưng tại sao Tô Dư cũng bảo vệ anh như vậy?
Cô ta nhớ trước kia Tô Dư rất ghét Lâm Chính.
"Tiểu Dư, em không sao chứ?", Dương Hà Hoa nhíu mày hỏi.
"Tôi rất khỏe, cảm ơn chị đã đến thăm, đồ thì chị cầm về đi, không có chuyện gì thì mời chị về cho, tôi muốn nghỉ ngơi", Tô Dư lạnh lùng nói.
Dương Hà Hoa nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô ta không ngờ Tô Dư lại có thái độ lạnh nhạt với mình như vậy.
Nhưng cô ta không dám nổi giận, chỉ có thể kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười: "Tiểu Dư, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em, em nóng lòng muốn đuổi chị như vậy sao? Nếu chị nói sai chỗ nào thì chị xin lỗi em".
Tô Dư tò mò nhìn Dương Hà Hoa: "Chị Hoa, chị đến thăm tôi, lẽ nào là có chuyện?".
"Chao ôi, vẫn là Tiểu Dư nhà chúng ta thông minh. Chuyện là thế này, chẳng phải bây giờ em là ngôi sao lớn sao? Nên chị dẫn mấy chị em đến thăm em, bọn họ vẫn luôn muốn làm quen với ngôi sao lớn như em", Dương Hà Hoa cười nói.
Tô Dư nhíu mày, không nói gì.
Dương Hà Hoa có tính cách như vậy, những người có thể chơi với cô ta chắc chắn cũng không ra gì.
"Ngoài ra còn một chuyện nữa, phải nhờ chị em tốt giúp đỡ".
Dương Hà Hoa xoắn ngón tay lại, cười nói.
"Chuyện gì?".
Tô Dư không muốn đáp lại lắm, nhưng ngặt nỗi thể diện nên vẫn hỏi.
"Chuyện là thế này, chồng chị có một dự án, muốn tìm người đầu tư, chính là khu vực ngoại ô phía Nam, nghe nói em quen biết thần y Lâm Giang Thành, nên muốn nhờ em giới thiệu, để chồng chị làm quen với thần y Lâm, mời Dương Hoa đầu tư vào dự án này, em thấy thế nào?".
Dương Hà Hoa dè dặt hỏi.
"Dự án ở khu vực ngoại ô phía Nam?".
Tô Dư có chút nghi hoặc.
Tô Nhu cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Chính nghĩ ra gì đó, bình thản đáp: "Khu vực ngoại ô phía Nam? Là tòa nhà gần Thẩm Gia Trang?".
Dương Hà Hoa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Đúng... đúng vậy..."
"Tôi nhớ... hình như nó là tòa nhà chưa xây xong bị bỏ hoang thì phải?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Dương Hà Hoa và người đàn ông lập tức biến sắc.
Chương 4595: Sự giúp đỡ của Thương Minh
"Lâm Chính, anh biết chỗ đó sao?".
Tô Nhu kỳ quái hỏi.
"Lần trước khi anh cùng Lạc Thiên đến khu vực Thẩm Gia Trang lấy thuốc có đi qua làng đó, Lạc Thiên đã nói cho anh biết. Dự án đó không có bất cứ giá trị khai thác gì, bỏ bao nhiêu lỗ bấy nhiêu, đã có mấy đoàn đến đó khảo sát nhưng đều không định tiếp nhận".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tô Dư nghe thấy thế liền nổi giận: "Chị Hoa, có đúng là như vậy không? Chị định bắt Chủ tịch Lâm tiêu tiền như rác sao?".
Dương Hà Hoa biến sắc, vội nói: "Tiểu Dư, em đừng nghe thằng vô dụng này nói linh tinh! Chúng ta có quan hệ gì chứ? Sao chị có thể làm chuyện như vậy được? Chỉ là... chỉ là..."
Dương Hà Hoa còn định nói gì đó, nhưng Tô Dư không muốn nghe nữa, lập tức xua tay nói: "Chị Hoa, trước đó tôi đã nói rồi, nếu chị còn sỉ nhục Lâm Chính, thì mời chị về cho. Các chị về đi, tôi không muốn nghe nữa, tôi muốn nghỉ ngơi".
"Tiểu Dư..."
"Mời các cô về".
Tô Nhu đứng lên, lập tức đuổi khách.
Dương Hà Hoa nghe thấy thế, sắc mặt xanh mét.
Dường như lửa giận luôn bị kiềm chế muốn bùng phát.
Cô ta gật đầu liên tục, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ.
"Tô Dư, tôi dẫn người đến đây hạ giọng cầu xin cô mà cô còn không nể mặt tôi? Cô... cô được lắm!".
"Chị Hoa, làm người phải thành thật, rõ ràng đó là dự án ma, nếu tôi bảo Chủ tịch Lâm tiếp nhận, đến lúc đó các chị kiếm được bộn tiền, còn Dương Hoa lỗ một khoản lớn, thì tôi phải ăn nói với Chủ tịch Lâm thế nào? Huống hồ tôi đã bảo chị không được sỉ nhục Lâm Chính mà chị cũng không làm được, nếu chị đã không tôn trọng tôi thì sao tôi phải nể mặt chị?".
Tô Dư lạnh lùng nói.
"Cô... Con đĩ! Cô được lắm! Cô tưởng cô làm ngôi sao lớn rồi thì không coi ai ra gì hả?".
Dương Hà Hoa tức điên lên, nhưng chẳng làm gì được Tô Dư, chỉ đành quay sang ôm cánh tay người đàn ông làm nũng: "Chồng ơi, anh xem đi, bọn họ bắt nạt em!".
"Em đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu!".
Người đàn ông vỗ tay Dương Hà Hoa, sau đó nhìn về phía Tô Dư: "Cô Tô, nếu cô đã không đồng ý, thì tôi cũng không bắt ép. Nhưng cô khiến vợ tôi không vui, tôi cũng không quá đáng, chỉ yêu cầu cô xuống giường xin lỗi vợ tôi, những người khác cầm điện thoại quay lại, rõ chưa?".
"Được".
Mấy cô gái xung quanh đều lấy điện thoại ra, vẻ mặt đầy mong chờ.
Tô Dư biến sắc: "Anh nói cái gì?".
"Muốn cô xin lỗi, điếc à?".
"Hừ, nếu tôi không xin lỗi thì sao?".
"Thế thì xin lỗi, e là cô không thể ở được bệnh viện này nữa rồi".
Người đàn ông khinh bỉ đáp.
"Không thể ở được?".
Lâm Chính bình thản nhìn người đàn ông: "Trước tiên không nói đến việc anh có quyền bắt Tô Dư rời đi hay không, chỉ nói riêng việc... anh không sợ đắc tội với ông chủ phía sau Tô Dư là thần y Lâm sao?".
Anh vừa dứt lời, người đàn ông ngập ngừng một lát, nhưng lại nhanh chóng tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, hừ mũi nói: "Ông đây sợ chó gì thần y Lâm! Ông đây cũng không phải là người Giang Thành, thần y Lâm xưng vương xưng bá ở Giang Thành thôi, chứ ở nơi khác là cái thá gì?".
"Vậy ý của anh là..."
"Nghe đây, hoặc là xin lỗi, hoặc là ông đây sẽ quyên góp ngay 10 triệu tệ cho bệnh viện, bảo bệnh viện đuổi hết bọn mày đi!".
Người đàn ông nói.
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Dư và Tô Nhu đều trở nên kỳ quái.
"10 triệu tệ? Tôi còn tưởng là nhiều lắm!".
Tô Nhu nhíu mày.
Sắc mặt hắn căng cứng, kinh ngạc nhìn Tô Nhu.
Thực ra ánh mắt hắn đã bị Tô Nhu hấp dẫn từ nãy giờ, hắn không ngờ ngôi sao Tô Dư đã rất xinh đẹp rồi mà còn một cô em gái xinh đẹp hơn như vậy.
Đây phải là gen gì chứ?
"Ngu xuẩn".
Lâm Chính lắc đầu, lấy điện thoại từ túi áo ra, đưa cho Tô Dư: "Tô Dư, gọi điện thoại cho thần y Lâm đi, cứ bảo thần y Lâm quyên góp cho bệnh viện 100 triệu tệ trước đã, kẻo cô không có giường nằm".
"Được".
Tô Dư mỉm cười, đương nhiên không dám gọi đến số của thần y Lâm mà gọi cho Mã Hải.
Một lát sau, cô ta đặt điện thoại xuống, khinh miệt nhìn người đàn ông: "Muốn so tiền với Dương Hoa sao?".
Người đàn ông ngẩn người, miệng há ra, không biết nên nói gì.
"Con khốn, cô... cô bảo thần y Lâm quyên góp 100 triệu tệ thật sao?".
Dương Hà Hoa vẫn có chút không tin.
Tô Dư chẳng thèm đếm xỉa, đưa điện thoại cho Lâm Chính.
Đúng lúc này, mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện tiến vào.
"Ai là Dương Hà Hoa?", một người trong số đó hỏi.
"Là tôi đây, sao vậy?", Dương Hà Hoa sửng sốt hỏi.
"Đuổi bọn họ ra ngoài".
Nhân viên bảo vệ quát.
Bọn họ lập tức lôi đám Dương Hà Hoa đi.
"Này, các anh làm gì vậy?".
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!".
Đám Dương Hà Hoa giãy giụa, nhưng vô ích.
Lần này thì bọn họ đã tin chắc Dương Hoa quyên góp 100 triệu tệ.
Một trận cãi vã cứ thế kết thúc.
"Nghỉ ngơi đi".
Lâm Chính thấy không còn sớm, mỉm cười nói rồi chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã Lâm Chính, em muốn nói chuyện với anh".
Đúng lúc này, Tô Nhu bất ngờ đứng lên nói.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người tản bộ ở vườn hoa bên ngoài bệnh viện.
Tô Nhu dường như có tâm sự, cúi đầu suy nghĩ gì đó, mãi không lên tiếng.
Lâm Chính liếc mắt nhìn cô, không nhịn được hỏi: "Tiểu Nhu, có chuyện gì sao?".
"Dạo này, số lượng các dự án Thương Minh đưa tới chỗ em tăng lên".
Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói.
"Gia tăng số lượng? Đây là chuyện tốt mà".
"Nhưng vấn đề là trong tất cả các tập đoàn thành viên của Thương Minh hiện giờ, số lượng của em là lớn nhất".
Tô Nhu ngoảnh sang, nghiêm túc nói: "Anh có biết điều này nghĩa là gì không?".
Trong lòng Lâm Chính giật thót, đanh giọng nói: "Thương Minh đang giúp đỡ em?".
"Đúng vậy".
Tô Nhu gật đầu, khàn giọng đáp: "Nghe nói đây là quyết sách do phó minh chủ Tư Mã Thu Diệp của Thương Minh đưa xuống... Lâm Chính, em cứ có dự cảm không lành..."
Người của Liệt Hỏa Thần Tông lén đưa mắt nhìn nhau, ai nấy tim đập thình thịch.
Khởi tử hồi sinh!
Thủ đoạn này đối với thần y Lâm lại dễ dàng và đơn giản như vậy.
Thật là đáng sợ!
"Thảo nào người ta gọi là thần y, với thủ đoạn này, không gọi là thần y thì phải gọi là gì?".
Tam Nhãn Hỏa lẩm bẩm.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đã phục sát đất!
Thần Hỏa trời ban! Lục Địa Thần Tiên! Khởi tử hồi sinh!
E rằng tông chủ cũng chưa chắc có thể đối phó được với người này!
Ánh mắt mọi người tỏ vẻ kính nể, sao còn dám huênh hoang nữa?
Lâm Chính bảo Tần Bách Tùng sắp xếp cho người nhà họ Cận.
Anh cũng vừa mới nhận được tin tức về nhà họ Cận.
Không ngờ nhà họ Cận lại là doanh nghiệp hàng đầu ngành hàng hải của Giang Thành.
Nếu như có thể nắm được tuyến đường biển của nhà họ Cận, thì hiệu suất vận chuyển hàng hóa của vực Diệt Vong sẽ tăng gấp nhiều lần.
Nhà họ Cận chỉ là nhân vật nhỏ, tận dụng bọn họ sẽ tốt hơn là xóa sổ.
Lâm Chính thở hắt ra, nhìn Cận Dao vẫn đứng phía sau Tường Thiên một cái, lúc này ánh mắt Cận Dao chỉ còn lại sự cảm kích và áy náy.
Ông ta vẫn chưa thể đi được.
Dù sao ông ta cũng được coi là hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông.
Bàn ghế trong phòng đã được thay mới.
Lâm Chính làm động tác "mời", bình thản nói: "Các ông ngồi đi, bây giờ chúng ta sẽ nói về vấn đề bồi thường trong sự việc lần này".
"Thần y Lâm có phương án nào tốt không?".
Tam Nhãn Hỏa ôm quyền, lúc này mới dè dặt ngồi xuống.
"Nếu Liệt Hỏa Thần Tông có Thương Minh giúp đỡ, thì tôi nghĩ tài nguyên chắc chắn không thiếu. Thế này đi, về chuyện tiền nong thì tôi cần một con số".
Lâm Chính giơ một ngón tay ra.
"10 tỷ tệ?".
Tam Nhãn Hỏa sửng sốt hỏi.
"Là 100 tỷ tệ".
Lâm Chính đáp.
Tam Nhãn Hỏa suýt nữa ngừng thở, khựng lại một chút, nhưng vẫn cắn răng nói: "Không vấn đề gì! Tôi sẽ cố gắng thuyết phục tông chủ của chúng tôi!".
"Thuyết phục sao? Vậy thì mong ông có thể nghĩ được mọi cách, bởi vì nếu lần này các ông không đáp ứng được tôi, thì tôi sẽ không chấp nhận bất cứ đàm phán nào khác của các ông. Đến lúc đó, cho dù đại hội có người của thần tông, thì tôi vẫn sẽ tiêu diệt thần tông. Hơn nữa, tôi còn đích thân dẫn người đến tận đại hội lôi người của thần tông ra, đuổi cùng giết tận, nhổ cỏ tận gốc", Lâm Chính bình thản nói.
"Thần y Lâm, cậu làm vậy thì chẳng khác nào tuyên chiến với đại hội", Mặc Trần giật nảy người nói.
"Tôi nghĩ lực lượng của tôi hiện giờ chắc là cũng có thể khiến đại hội kiêng dè, Mặc Trần đại nhân, ông nghĩ sao?".
Lâm Chính không nhanh không chậm đáp.
Mặc Trần im lặng.
"Được! 100 tỷ tệ! Tôi nhất định sẽ bảo tông chủ bỏ ra!".
Tam Nhãn Hỏa lập tức kêu lên, không dám chần chừ giây nào.
"Tốt lắm".
Lâm Chính gật đầu, sau đó gọi người mang giấy bút tới, viết một hóa đơn đưa cho Tam Nhãn Hỏa.
Tam Nhãn Hỏa nhận lấy đọc, một lát sau liền khựng lại.
Những thứ được viết trên đó đều là dược vật và nguyên liệu cực kỳ quý hiếm, hơn nữa... số lượng yêu cầu rất kinh khủng, toàn tính bằng tấn.
"Thần y Lâm, số lượng này... có phải cậu ghi nhầm không?".
Tam Nhãn Hỏa cố nặn ra một nụ cười hỏi.
"Không nhầm đâu".
"Nhưng... Liệt Hỏa Thần Tông chúng tôi vốn không có nhiều những dược vật và nguyên liệu này, có thể kiếm được nửa cân đã phải cảm tạ trời đất rồi, nhưng cậu lại yêu cầu mấy tấn mấy chục tấn... Việc này..."
"Chẳng phải các ông có Thương Minh giúp đỡ sao?".
Lâm Chính nhìn Bạch Họa Thủy, bình thản nói: "Vừa khéo minh chủ Thương Minh cũng đang ở đây, các ông hoàn toàn có thể xin Bạch minh chủ giúp đỡ".
"Việc này... Bạch minh chủ..."
Tam Nhãn Hỏa nhìn về phía Bạch Họa Thủy với vẻ khó xử.
"Thần y Lâm, cậu chẳng phải đang bắt chẹt Thương Minh của chúng tôi sao?".
Bạch Họa Thủy bất lực nói.
"Bạch minh chủ, hình như tôi và phó tông chủ Tam Nhãn Hỏa đang bàn chuyện bồi thường, chứ không phải bắt chẹt tống tiền! Sao bà có thể nói tôi như vậy chứ?".
Lâm Chính tỏ vẻ vô tội, nhìn Tam Nhãn Hỏa nói: "Phó tông chủ đại nhân, tôi đang bắt chẹt ông sao?".
"Không phải! Không phải! Việc bồi thường này là hợp lý! Tuyệt đối hợp lý!".
Tam Nhãn Hỏa vội nói, tỏ vẻ chính nghĩa lẫm liệt.
"Thôi bỏ đi... Thương Minh chúng tôi cần chút thời gian, không thì cũng không gom đủ số tiền lớn như vậy".
Bạch minh chủ thở dài nói.
"Các bà cần bao lâu?".
"Ít nhất phải nửa năm".
"Tôi chỉ cho các bà nhiều nhất là một tháng".
"Thần y Lâm, cậu bị điên rồi".
"Bà có thể không đồng ý".
"Cậu... Hừ, một tháng thì một tháng!".
Bạch Họa Thủy có chút tức giận, nhưng để bảo vệ người của thần tông, bà ta cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
"Người đâu, soạn một bản hợp đồng, để Bạch minh chủ ký tên!".
Lâm Chính quát.
"Vâng!".
Lập tức có người chạy đi.
Bạch Họa Thủy thầm siết chặt nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn buông ra.
Người Thương Minh coi trọng nhất là hợp đồng, dù sao bọn họ cũng là thương nhân, chỉ chấp nhận những trình tự này, thế nên ký xong hợp đồng, Thương Minh cũng không chối cãi được.
Hợp đồng nhanh chóng được đặt trước mặt Bạch Họa Thủy.
Bạch Họa Thủy ngập ngừng một lát, sau đó cắn răng, ký tên lên đó.
Lần này coi như Dương Hoa kiếm được bộn tiền!
Chương 4592: Anh là Lâm Chính?
Vừa ký xong, người của Liệt Hỏa Thần Tông liền được Mặc Trần và Bạch Họa Thủy vội vã đưa đi.
Bọn họ sợ Lâm Chính nuốt lời, phế những người này.
Nếu phó tông chủ của Liệt Hỏa Thần Tông có mệnh hệ gì thì coi như chuốc thù kết oán.
Tuy Liệt Hỏa Thần Tông không phải là đối thủ của Lâm Chính, nhưng nếu liên quan đến đại hội thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Để tránh cho sự việc nghiêm trọng hơn, Bạch Họa Thủy cũng không dám nhiều lời với Lâm Chính.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Chính thở hắt ra, nói với Cung Hỉ Vân: "Liên lạc với Mã Hải, bảo ông ta chuẩn bị tiếp nhận tuyến đường biển của nhà họ Cận, vận chuyển đường bộ quá chậm, nếu có thể tận dụng tuyến đường biển này, thì hiệu suất vận chuyển dược liệu của vực Diệt Vong sẽ tăng vọt".
"Vâng, Chủ tịch Lâm".
"Ngoài ra... nói với Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, bảo bọn họ phụ trách việc bồi thường của Liệt Hỏa Thần Tông và Thương Minh, nếu có vấn đề gì hãy gọi ngay cho tôi".
Lâm Chính lại nói.
"Tuân lệnh!".
"Trang chủ Vân Tiếu, bảo người rút về đi, tôi cũng phải đến núi Thiên Thần rồi".
Lâm Chính tính toán thời gian, lẩm bẩm nói.
Trang chủ Vân Tiếu ôm quyền rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm Chính trở về phòng luyện đan, cùng Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly luyện một lô đan dược nữa, sau đó trở về chỗ ở để nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Lôi Phúc gọi tới.
"Võ trưởng Lôi, có chuyện gì sao?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Tướng Lâm, nước Dick đã vận chuyển dầu năng lượng đến như đã hứa với cậu, số dầu năng lượng cậu cần tôi đã bảo người mang tới Giang Thành, đến lúc đó cậu nhớ kiểm tra nhận hàng".
Lôi Phúc cười nói.
"Cái gì? Nước Dick vận chuyển dầu năng lượng đến rồi? Nhanh thế sao?".
Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Mới mấy ngày mà bọn họ đã chuẩn bị xong rồi?
Chẳng phải trữ lượng dầu năng lượng của nước Dick không có nhiều sao?
"Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của tôi".
Giọng nói của Lôi Phúc dần trở nên nghiêm túc, nói nhỏ: "Thực ra nước Dick chỉ là một quân cờ, ăn một vố đau như vậy, bọn họ chỉ đành xin chủ nhân giúp đỡ. Nếu chủ nhân của bọn họ ra mặt thì vấn đề dầu năng lượng chỉ là chuyện nhỏ".
"Hóa ra là vậy... Tôi biết rồi".
"Tướng Lâm, còn một chuyện này tôi muốn bàn với cậu".
"Chuyện gì?".
"Liên quan đến tình hình chiến trường Bắc Cảnh".
Lôi Phúc chần chừ một lát rồi nói: "Sau khi An Thanh đại bại trở về, nước Fabo thi hành chính sách cố thủ, không chủ động xuất kích nữa. Chúng tôi vốn tưởng thời gian này sẽ được yên bình, hai bên nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng gần đây tôi lại nhận được tình báo, nói nước Fabo có người kiến nghị dùng thuật Huyết Vu để chống lại các chiến sĩ của chúng ta... Tướng Lâm, hiện giờ phe ta vẫn chưa có biện pháp hiệu quả để chống lại thuật Huyết Vu kia. Cậu nghĩ xem... nên làm sao bây giờ?".
"Thuật Huyết Vu?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, trầm ngâm một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi từng được chứng kiến thuật này, cực kỳ vô nhân đạo và tàn nhẫn, tôi nghĩ là hãy cố gắng tránh nó".
"Ý cậu là chúng ta cũng cố thủ sao?".
"Có cần tôi tới chiến trường Bắc Cảnh không?".
"Tướng Lâm nói đùa rồi, cậu là long soái của Long Quốc, sao có thể đích thân ra trận được? Cậu không biết đấy thôi, sau khi cậu đi, đại thống lĩnh Trình Sơn Hà bị long soái Diệp Thu mắng cho té tát, còn bị giáng cấp trách phạt! Thân phận của cậu sao có thể ra chiến trường chứ?".
"Chém giết ở chiến trường sao có thể phân biệt thân phận? Tôi cũng chẳng có năng lực gì, nếu cần thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đích thân ra tiền tuyến. Ngoài ra, tôi sẽ phái một số cao thủ y võ của học viện Huyền Y Phái đến chiến trường Bắc Cảnh để đối phó với thuật Huyết Vu. Nếu có chiến sĩ trúng thuật Huyết Vu bình thường, với y thuật của bọn họ thì chắc là có thể cứu được".
"Thật sao? Thế thì tốt quá, cảm ơn tướng Lâm!".
Lôi Phúc vô cùng cảm kích.
"Khách sáo rồi".
Lâm Chính ngắt điện thoại.
Màn đêm buông xuống, dầu năng lượng đã được vận chuyển từ Yên Kinh tới, Lâm Chính lập tức bảo trang chủ Vân Tiếu áp tải đến vực Diệt Vong trước.
Còn Lâm Chính quay trở lại bệnh viện để thăm Tô Nhu và Tô Dư, định gặp bọn họ rồi xuất phát đến núi Thiên Thần.
Ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, Lâm Chính xách giỏ hoa quả, nhanh chân đi về phía khu nội trú.
Nhưng đúng lúc Lâm Chính vừa đặt chân vào tòa nhà nội trú, thì một giọng nói vang lên.
"Anh là Lâm Chính?".
Chương 4593: Đến thăm
Lâm Chính sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy mấy nam nữ ăn mặc đẹp đẽ đi tới.
Người lên tiếng là một cô gái mặc áo khoác da báo, dung mạo khá xinh, nhưng trang điểm quá đậm khiến khuôn mặt cô ta có chút dữ dằn.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc vest nhưng vóc dáng hơi béo phì.
Khóe miệng người đàn ông ngậm điếu thuốc, liếc nhìn Lâm Chính với ánh mắt khinh bỉ.
"A Hoa! Đây chính là thằng em rể Lâm Chính vô tích sự của Tiểu Dư sao?".
"Ấy, nhìn cũng không xấu như cô nói, hình như... cũng khá đẹp trai".
"Có cảm giác giống với Kimura Takuya…"
Mấy cô gái bên cạnh không nhịn được liền bình phẩm về Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người rời đi.
"Ấy, Lâm Chính! Anh đứng lại cho tôi!".
Cô gái mặc áo khoác da báo nổi giận, vội vàng kêu lên, nhưng Lâm Chính chẳng thèm ngoái lại.
"Thằng chó chết này! Ra vẻ cái gì chứ!".
Cô gái mặc áo khoác da báo tức điên lên.
"Em yêu, đó là bạn em à?", người đàn ông bên cạnh hỏi.
"Bạn bè cái gì? Đó là em rể của bạn thân Tô Dư của em! Chính là thằng ở rể mà em hay kể với anh ấy! Mẹ kiếp, một thằng chó vô dụng mà cũng dám thái độ với em! Khốn kiếp!", cô gái mặc áo khoác da báo tức giận nói.
"Hừ, hóa ra là hắn à? Anh còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào chứ! Một thằng ăn bám thì có gì mà ra vẻ chứ?".
Người đàn ông cũng có chút tức giận, sau đó vung tay lên nói: "Đi, chúng ta lên đó xem sao".
Một đám người ùa lên tầng trên.
Lâm Chính đương nhiên biết cô gái kia.
Cô ta tên Dương Hà Hoa, từng là bạn thân của Tô Dư, thời kỳ phản nghịch Tô Dư suốt ngày dính lấy cô ta, nhưng sau đó Tô Dư phát hiện tam quan của cô ta hơi lệch lạc, nên dần dần xa cách.
Nghe nói Dương Hà Hoa sau khi biết Tô Dư nổi tiếng, thì thường xuyên đến tìm Tô Dư, nhưng đều bị Tô Dư dùng mọi lý do từ chối gặp.
Rõ ràng chuyện Tô Dư bị thương lần này đã được giấu rất kĩ, tại sao Dương Hà Hoa lại biết?
Chắc là cô ta lại chạy đến nhà Tô Dư thám thính nên mới biết.
Lâm Chính đi vào phòng bệnh, Tô Nhu đang ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Tô Dư.
Tô Thái đã đưa Tô Tiểu Khuynh về nhà.
"Lâm Chính, anh đến rồi à?".
"Lâm Chính!".
Hai cô gái lập tức sáng mắt lên gọi.
"Thế nào rồi chị Tô Dư, tình hình vẫn ổn chứ?".
Lâm Chính mỉm cười nói.
"Đã không còn gì đáng ngại rồi", Tô Dư cười đáp.
"Aizz, chỉ sợ để lại sẹo, nếu mặt chị Tô Dư có sẹo thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của chị ấy".
Tô Nhu thở dài nói.
"Sẹo?".
Lâm Chính lắc đầu, không khỏi mỉm cười: "Cho dù có sẹo thì sao chứ? Có thể tìm thần y Lâm mà, với y thuật của thần y Lâm, lẽ nào còn không xử lý được vết sẹo nhỏ này?".
Tô Nhu nghe thấy thế lập tức có phản ứng: "Đúng rồi, sao em lại quên thần y Lâm được nhỉ? Sếp của chị Tô Dư còn là thần y Lâm nữa chứ, sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn tiền đồ của chị ấy bị hủy hoại được? Chắc chắn anh ấy sẽ ra tay".
"Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay Cận Thiếu Long của nhà họ Cận còn dẫn theo đám bạn học chạy đến bệnh viện xin lỗi chị Tô Dư. Em còn thấy lạ, không biết có phải lương tâm của bọn họ trỗi dậy hay không, anh nói xem liệu có phải do thần y Lâm sắp xếp không?".
Tô Nhu hỏi.
"Việc này... anh cũng không rõ".
Lâm Chính nhún vai.
Tô Dư thì mím môi cười, lén chớp mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính nói chuyện nhà với Tô Nhu, Tô Dư, đồng thời nói Lạc Thiên lại sắp xếp cho anh đi công tác, anh chuẩn bị rời khỏi Giang Thành một thời gian.
Tuy Tô Nhu đã quen, nhưng cũng không nỡ.
Đúng lúc này, đám nam nữ vừa gặp dưới lầu đi vào.
"Tiểu Dư! Chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa đẩy cửa, cười nói oang oang.
Chương 4594: Dự án đầu tư
Nụ cười của Tô Dư lập tức cứng đờ.
Lâm Chính và Tô Nhu cùng ngoảnh sang nhìn.
Bọn họ đi vào liền nhìn ngang ngó dọc, mấy cô gái còn bịt mũi, không khỏi dùng tay làm quạt.
"Eo ơi, mùi gì thế? Khó ngửi quá!".
"Mùi thuốc khử trùng à? Bên ngoài đã có mùi này, không ngờ bên trong còn nồng nặc hơn".
"Tôi sắp chết ngạt rồi".
Bọn họ không ngừng oán thán.
Dương Hà Hoa an ủi đám bạn của cô ta: "Cố nhịn chút đi, bệnh viện là thế mà".
"Chị Hoa, là chị à? Sao chị lại đến đây?".
Tô Dư nhíu mày nói.
"Chẳng phải nghe nói em nằm viện sao? Nên chị đến thăm em đây!".
Dương Hà Hoa mỉm cười đi tới, đang định đặt túi quà xuống, thì nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của Tô Dư, không khỏi kinh hãi kêu lên: "Ôi trời, Tiểu Dư, em bị thương ở mặt sao?".
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Tô Dư.
Người đàn ông kia còn nhìn chằm chằm Tô Dư như phát hiện ra châu lục mới, sắc mặt tỏ vẻ khó tin.
Tô Dư tỏ vẻ lúng túng, không biết ứng phó thế nào.
"Chị Tô Dư chỉ bị dị ứng da, bôi chút thuốc là không sao".
Tô Nhu lập tức đứng lên nói.
"Dị ứng da sao?".
Mấy người kia tỏ vẻ nghi ngờ.
"Sao? Không tin à? Bác sĩ nói ngày mai là chị Tô Dư có thể xuất viện, ngày mai các cô có thể đến nhìn mặt chị ấy, xem có đúng là dị ứng da không".
Lâm Chính ở bên cạnh bình thản nói.
Anh không nói còn đỡ, anh vừa lên tiếng, Dương Hà Hoa liền xù lông lên.
"Ái chà, đồ ăn bám này, ở đây đến lượt anh lên tiếng đấy à? Còn nữa, vừa nãy ở cửa bà đây gọi anh mà anh dám bơ tôi? Món nợ này bà đây chưa tính sổ với anh đâu!".
Dương Hà Hoa chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Tô Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền thay đổi: "Này cô, xin cô chú ý lời nói của mình".
"Chị Hoa, nếu chị còn sỉ nhục Lâm Chính như vậy, thì tôi chỉ có thể mời chị về vậy".
Tô Dư cũng rất tức giận, sẵng giọng nói không chút khách khí.
Dương Hà Hoa có chút sửng sốt.
Tô Nhu là chồng Lâm Chính, bảo vệ anh là điều đương nhiên, nhưng tại sao Tô Dư cũng bảo vệ anh như vậy?
Cô ta nhớ trước kia Tô Dư rất ghét Lâm Chính.
"Tiểu Dư, em không sao chứ?", Dương Hà Hoa nhíu mày hỏi.
"Tôi rất khỏe, cảm ơn chị đã đến thăm, đồ thì chị cầm về đi, không có chuyện gì thì mời chị về cho, tôi muốn nghỉ ngơi", Tô Dư lạnh lùng nói.
Dương Hà Hoa nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô ta không ngờ Tô Dư lại có thái độ lạnh nhạt với mình như vậy.
Nhưng cô ta không dám nổi giận, chỉ có thể kiềm chế lửa giận, nặn ra một nụ cười: "Tiểu Dư, tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em, em nóng lòng muốn đuổi chị như vậy sao? Nếu chị nói sai chỗ nào thì chị xin lỗi em".
Tô Dư tò mò nhìn Dương Hà Hoa: "Chị Hoa, chị đến thăm tôi, lẽ nào là có chuyện?".
"Chao ôi, vẫn là Tiểu Dư nhà chúng ta thông minh. Chuyện là thế này, chẳng phải bây giờ em là ngôi sao lớn sao? Nên chị dẫn mấy chị em đến thăm em, bọn họ vẫn luôn muốn làm quen với ngôi sao lớn như em", Dương Hà Hoa cười nói.
Tô Dư nhíu mày, không nói gì.
Dương Hà Hoa có tính cách như vậy, những người có thể chơi với cô ta chắc chắn cũng không ra gì.
"Ngoài ra còn một chuyện nữa, phải nhờ chị em tốt giúp đỡ".
Dương Hà Hoa xoắn ngón tay lại, cười nói.
"Chuyện gì?".
Tô Dư không muốn đáp lại lắm, nhưng ngặt nỗi thể diện nên vẫn hỏi.
"Chuyện là thế này, chồng chị có một dự án, muốn tìm người đầu tư, chính là khu vực ngoại ô phía Nam, nghe nói em quen biết thần y Lâm Giang Thành, nên muốn nhờ em giới thiệu, để chồng chị làm quen với thần y Lâm, mời Dương Hoa đầu tư vào dự án này, em thấy thế nào?".
Dương Hà Hoa dè dặt hỏi.
"Dự án ở khu vực ngoại ô phía Nam?".
Tô Dư có chút nghi hoặc.
Tô Nhu cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Chính nghĩ ra gì đó, bình thản đáp: "Khu vực ngoại ô phía Nam? Là tòa nhà gần Thẩm Gia Trang?".
Dương Hà Hoa sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Đúng... đúng vậy..."
"Tôi nhớ... hình như nó là tòa nhà chưa xây xong bị bỏ hoang thì phải?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Dương Hà Hoa và người đàn ông lập tức biến sắc.
Chương 4595: Sự giúp đỡ của Thương Minh
"Lâm Chính, anh biết chỗ đó sao?".
Tô Nhu kỳ quái hỏi.
"Lần trước khi anh cùng Lạc Thiên đến khu vực Thẩm Gia Trang lấy thuốc có đi qua làng đó, Lạc Thiên đã nói cho anh biết. Dự án đó không có bất cứ giá trị khai thác gì, bỏ bao nhiêu lỗ bấy nhiêu, đã có mấy đoàn đến đó khảo sát nhưng đều không định tiếp nhận".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tô Dư nghe thấy thế liền nổi giận: "Chị Hoa, có đúng là như vậy không? Chị định bắt Chủ tịch Lâm tiêu tiền như rác sao?".
Dương Hà Hoa biến sắc, vội nói: "Tiểu Dư, em đừng nghe thằng vô dụng này nói linh tinh! Chúng ta có quan hệ gì chứ? Sao chị có thể làm chuyện như vậy được? Chỉ là... chỉ là..."
Dương Hà Hoa còn định nói gì đó, nhưng Tô Dư không muốn nghe nữa, lập tức xua tay nói: "Chị Hoa, trước đó tôi đã nói rồi, nếu chị còn sỉ nhục Lâm Chính, thì mời chị về cho. Các chị về đi, tôi không muốn nghe nữa, tôi muốn nghỉ ngơi".
"Tiểu Dư..."
"Mời các cô về".
Tô Nhu đứng lên, lập tức đuổi khách.
Dương Hà Hoa nghe thấy thế, sắc mặt xanh mét.
Dường như lửa giận luôn bị kiềm chế muốn bùng phát.
Cô ta gật đầu liên tục, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ.
"Tô Dư, tôi dẫn người đến đây hạ giọng cầu xin cô mà cô còn không nể mặt tôi? Cô... cô được lắm!".
"Chị Hoa, làm người phải thành thật, rõ ràng đó là dự án ma, nếu tôi bảo Chủ tịch Lâm tiếp nhận, đến lúc đó các chị kiếm được bộn tiền, còn Dương Hoa lỗ một khoản lớn, thì tôi phải ăn nói với Chủ tịch Lâm thế nào? Huống hồ tôi đã bảo chị không được sỉ nhục Lâm Chính mà chị cũng không làm được, nếu chị đã không tôn trọng tôi thì sao tôi phải nể mặt chị?".
Tô Dư lạnh lùng nói.
"Cô... Con đĩ! Cô được lắm! Cô tưởng cô làm ngôi sao lớn rồi thì không coi ai ra gì hả?".
Dương Hà Hoa tức điên lên, nhưng chẳng làm gì được Tô Dư, chỉ đành quay sang ôm cánh tay người đàn ông làm nũng: "Chồng ơi, anh xem đi, bọn họ bắt nạt em!".
"Em đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em đâu!".
Người đàn ông vỗ tay Dương Hà Hoa, sau đó nhìn về phía Tô Dư: "Cô Tô, nếu cô đã không đồng ý, thì tôi cũng không bắt ép. Nhưng cô khiến vợ tôi không vui, tôi cũng không quá đáng, chỉ yêu cầu cô xuống giường xin lỗi vợ tôi, những người khác cầm điện thoại quay lại, rõ chưa?".
"Được".
Mấy cô gái xung quanh đều lấy điện thoại ra, vẻ mặt đầy mong chờ.
Tô Dư biến sắc: "Anh nói cái gì?".
"Muốn cô xin lỗi, điếc à?".
"Hừ, nếu tôi không xin lỗi thì sao?".
"Thế thì xin lỗi, e là cô không thể ở được bệnh viện này nữa rồi".
Người đàn ông khinh bỉ đáp.
"Không thể ở được?".
Lâm Chính bình thản nhìn người đàn ông: "Trước tiên không nói đến việc anh có quyền bắt Tô Dư rời đi hay không, chỉ nói riêng việc... anh không sợ đắc tội với ông chủ phía sau Tô Dư là thần y Lâm sao?".
Anh vừa dứt lời, người đàn ông ngập ngừng một lát, nhưng lại nhanh chóng tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, hừ mũi nói: "Ông đây sợ chó gì thần y Lâm! Ông đây cũng không phải là người Giang Thành, thần y Lâm xưng vương xưng bá ở Giang Thành thôi, chứ ở nơi khác là cái thá gì?".
"Vậy ý của anh là..."
"Nghe đây, hoặc là xin lỗi, hoặc là ông đây sẽ quyên góp ngay 10 triệu tệ cho bệnh viện, bảo bệnh viện đuổi hết bọn mày đi!".
Người đàn ông nói.
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Dư và Tô Nhu đều trở nên kỳ quái.
"10 triệu tệ? Tôi còn tưởng là nhiều lắm!".
Tô Nhu nhíu mày.
Sắc mặt hắn căng cứng, kinh ngạc nhìn Tô Nhu.
Thực ra ánh mắt hắn đã bị Tô Nhu hấp dẫn từ nãy giờ, hắn không ngờ ngôi sao Tô Dư đã rất xinh đẹp rồi mà còn một cô em gái xinh đẹp hơn như vậy.
Đây phải là gen gì chứ?
"Ngu xuẩn".
Lâm Chính lắc đầu, lấy điện thoại từ túi áo ra, đưa cho Tô Dư: "Tô Dư, gọi điện thoại cho thần y Lâm đi, cứ bảo thần y Lâm quyên góp cho bệnh viện 100 triệu tệ trước đã, kẻo cô không có giường nằm".
"Được".
Tô Dư mỉm cười, đương nhiên không dám gọi đến số của thần y Lâm mà gọi cho Mã Hải.
Một lát sau, cô ta đặt điện thoại xuống, khinh miệt nhìn người đàn ông: "Muốn so tiền với Dương Hoa sao?".
Người đàn ông ngẩn người, miệng há ra, không biết nên nói gì.
"Con khốn, cô... cô bảo thần y Lâm quyên góp 100 triệu tệ thật sao?".
Dương Hà Hoa vẫn có chút không tin.
Tô Dư chẳng thèm đếm xỉa, đưa điện thoại cho Lâm Chính.
Đúng lúc này, mấy nhân viên bảo vệ của bệnh viện tiến vào.
"Ai là Dương Hà Hoa?", một người trong số đó hỏi.
"Là tôi đây, sao vậy?", Dương Hà Hoa sửng sốt hỏi.
"Đuổi bọn họ ra ngoài".
Nhân viên bảo vệ quát.
Bọn họ lập tức lôi đám Dương Hà Hoa đi.
"Này, các anh làm gì vậy?".
"Thả tôi ra! Thả tôi ra!".
Đám Dương Hà Hoa giãy giụa, nhưng vô ích.
Lần này thì bọn họ đã tin chắc Dương Hoa quyên góp 100 triệu tệ.
Một trận cãi vã cứ thế kết thúc.
"Nghỉ ngơi đi".
Lâm Chính thấy không còn sớm, mỉm cười nói rồi chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã Lâm Chính, em muốn nói chuyện với anh".
Đúng lúc này, Tô Nhu bất ngờ đứng lên nói.
Lâm Chính ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người tản bộ ở vườn hoa bên ngoài bệnh viện.
Tô Nhu dường như có tâm sự, cúi đầu suy nghĩ gì đó, mãi không lên tiếng.
Lâm Chính liếc mắt nhìn cô, không nhịn được hỏi: "Tiểu Nhu, có chuyện gì sao?".
"Dạo này, số lượng các dự án Thương Minh đưa tới chỗ em tăng lên".
Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói.
"Gia tăng số lượng? Đây là chuyện tốt mà".
"Nhưng vấn đề là trong tất cả các tập đoàn thành viên của Thương Minh hiện giờ, số lượng của em là lớn nhất".
Tô Nhu ngoảnh sang, nghiêm túc nói: "Anh có biết điều này nghĩa là gì không?".
Trong lòng Lâm Chính giật thót, đanh giọng nói: "Thương Minh đang giúp đỡ em?".
"Đúng vậy".
Tô Nhu gật đầu, khàn giọng đáp: "Nghe nói đây là quyết sách do phó minh chủ Tư Mã Thu Diệp của Thương Minh đưa xuống... Lâm Chính, em cứ có dự cảm không lành..."