-
Chương 4581-4585
Chương 4581: Huy động toàn bộ lực lượng
Những người này không phải là người Dương Hoa.
Họ ăn mặc rất kỳ lạ, có người mặc cổ trang, có người mặc áo giáp, trong tay ai cũng cầm thanh đao sắc bén, ý chí chiến đấu ngùn ngụt, khí tức đáng sợ đến mức dọa người.
Một vùng tối đen có cả hơn mấy ngàn người.
Chỉ cần đứng đó là đủ để khoe ra khí thế của mình, nhưng điều khiến đám người Mặc Trần phải khiếp sợ chính là khí tức mà họ toát ra, có thể nói là thâm sâu khó dò.
“Những người này là ai?”
Mặc Trần run rẩy, trợn to mắt nhìn người ngoài cửa sổ hỏi.
Ông ta là người của đại hội, võ công cao cường.
Nhưng ông ta nhận ra mình thế mà lại không thể nhìn thấu đa số những người tụ tập trên quảng trường này.
“Các vị, mong các vị lượng thứ, hôm nay Học viện chúng ta có sự kiện đặc biệt phải giải quyết, nếu mọi người không khám bệnh thì nhanh chóng rời khỏi đây”.
Trang chủ Vân Tiếu bước đến, khẽ nói.
Lúc này mấy người Mặc Trần mới hoàn hồn, nhìn trang chủ Vân Tiếu.
Thế nhưng chỉ một ánh mắt đã khiến hai chân Mặc Trần mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
“Ông là ai?”
Mặc Trần vô thức nói.
Trang chủ Vân Tiếu nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn mọi người: “Các người đến khám bệnh à?”
Mặc Trần mấp máy môi, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Ông ta rất muốn nói nhưng khí tức trang chủ Vân Tiếu toát ra quá mạnh.
Người bình thường không thể cảm nhận được khí tức này, nhưng Mặc Trần cũng được xem là người có năng lực ở đại hội, có thể quen với những khí tức khiến thế tục kinh hãi.
“Trang chủ, đừng quấy rầy khách”.
Lúc này Lâm Chính bước ra, lạnh nhạt nói.
“Chào minh chủ”.
Trang chủ Vân Tiếu lập tức chắp tay lại nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Còn bao lâu nữa thì đại quân đến?”
“Thưa minh chủ, một nửa đại quân đầu tiên đã rời khỏi vực Diệt Vong, ngoài nhóm quân tiến công này, quân tiền tuyến đã vượt qua Xuyên Lĩnh, dự kiến sẽ hoàn thành tập kết vào tối nay”.
Trang chủ Vân Tiếu báo cáo.
“Người quá nhiều, bảo họ tập hợp ở ngoài Giang Thành. Nhớ kỹ, đừng gây náo loạn, đội ngũ tập hợp xong, lập tức lái đến Liệt Hỏa Hải”.
Lâm Chính nói, sau đó đi ra khỏi tòa nhà đi về phía đám người bên ngoài.
Trang chủ Vân Tiếu đi sát theo sau.
Nhìn thấy thế, Mặc Trần toát mồ hôi.
“Những người này đều là người vực Diệt Vong à?”
Mặc Trần thầm lau mồ hôi, quay đầu hỏi.
“Không, không rõ”.
“Chẳng phải người vực Diệt Vong đều hung hãn lắm sao?”
“Rốt cuộc đó là nơi nào? Hơn nữa hình như lúc nãy nghe người kia gọi thần y Lâm là minh chủ, anh ta là minh chủ của một liên minh ư?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bàn tán với nhau.
Sắc mặt Mặc Trần rất khó coi, không nói gì.
Lúc này Bạch Họa Thủy bỗng lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
“Bạch minh chủ, bà gọi cho ai thế?”
Mặc Trần hỏi.
“Người ở Xuyên Lĩnh”.
Mặt Bạch Họa Thủy rất nghiêm túc, thấp giọng nói.
Đám người Mặc Trần lập tức phản ứng lại, vội nói: “Đúng đúng, Bạch minh chủ, bà mau hỏi xem có bao nhiêu người vực Diệt Vong đã tới phân bộ Xuyên Lĩnh”.
“Nếu có gần mười ngàn người thật thì chúng ta phải báo cáo với đại hội, phải ngăn chuyện này lại”.
Mấy người Mặc Trần chỉ nghĩ thực lực của Lâm Chính chỉ dựa vào Dương Hoa, nếu dựa vào mấy người này thì gần như không thể chống lại Liệt Hỏa Thần Tông.
Nhưng nếu Lâm Chính có được thực lực đáng sợ từ trong vực Diệt Vong thì tình hình sẽ gay go.
Bạch Họa Thủy không tiếp lời, cầm điện thoại dặn dò vài câu, người Thương Minh bên Xuyên Lĩnh lập tức bắt đầu điều tra.
Đám người lo lắng đợi kết quả.
Cùng lúc đó, Lâm Chính đã đến vùng đất trống ở giữa Học viện, đang giáo huấn cho các cường giả vực Diệt Vong tập trung trong Học viện.
Xuyên qua cửa sổ, đám người Mặc Trần có thể nghe thấy bài phát biểu đầy nhiệt huyết của Lâm Chính.
Sau đó nhìn thấy Lâm Chính giơ tay lên, vung tay về phía khoảng trống. Ầm!
Bầu trời vốn dĩ trong xanh bỗng trở nên xám xịt, sau đó một sức mạnh vô thượng tập trung trên bầu trời.
Mặc Trần ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn sức mạnh trên bầu trời, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó, cả người như mất hồn, miệng lẩm bẩm.
“Đây, đây là Lục Địa Thần Tiên ư?”
Chương 4582: Thần tông sắp xong đời
Sau khi Lâm Chính vung tay lên lần nữa, sức mạnh phi thăng trên bầu trời biến thành những khí châm mảnh mai, chúng được anh điều khiển đâm thẳng về phía những người vực Diệt Vong tập trung bên dưới.
Khí châm rơi xuống như mưa, đánh vào trên cơ thể từng người.
Mọi người bỗng được cường hóa, trở nên mạnh hơn, thực lực càng đáng sợ hơn.
Lâm Chính vung tay lên, những người này bắt đầu tạo thành từng nhóm rời khỏi Học viện.
Họ vừa đi, bên ngoài lại có mấy ngàn cường giả vực Diệt Vong đi vào, rất đông, tạo thành từng nhóm đến mức không thể tin được.
“Mặc Trần, vừa rồi ông nói gì?”
Bạch Họa Thủy nhìn cảnh tượng trước mặt, hít khí lạnh nói.
“Thần y Lâm này hình như là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết. Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể đột phá cảnh giới trong huyền thoại đó? Tại sao đại hội không nhận được tin tức gì cả? Tại sao chúng ta không nhận được tin gì thế? Tại sao?”
Mặc Trần không chấp nhận được sự thật, cả người liên tục lùi về sau, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
“Mặc Trần, ông không sao chứ?”
“Lục Địa Thần Tiên? Lục Địa Thần Tiên là gì?”
“Mặc Trần, rốt cuộc ông đang nói gì thế?”
Người xung quanh đều ngơ ngác, đỡ Mặc Trần đang run rẩy suýt nữa ngã xuống lên, ngờ vực hỏi.
“Mặc Trần, ông bình tĩnh lại đã”.
Bạch Họa Thủy cũng bước lên trước, nghiêm túc hét lên.
Tiếng hét này cũng khiến Mặc Trần hơi bình tĩnh lại, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt ông ta vẫn còn đó.
“Thật xin lỗi, tôi… tôi không để ý”.
“Mặc Trần, ông vừa nói gì thế? Lục Địa Thần Tiên gì cơ? Ý ông là thần y Lâm à?”
“Phải”.
Mặc Trần mím môi, run rẩy nói: “Tôi từng may mắn tiếp xúc với một cường giả siêu cấp ở bậc truyền thuyết, sau đó mới biết được cường giả siêu cấp này là tồn tại độc lập với thế giới, đã thoát khỏi tục phàm, được gọi là tiên nhân. Tôi đã nói chuyện với những đại nhân trong đại hội, cường giả đáng sợ thoát khỏi tục phàm này là người đã đạt đến cấp bậc Lục Địa Thần Tiên”.
“Cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?”
Mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
“Thế nên ông nghĩ thần y Lâm đã ở cảnh giới tiên nhân này rồi sao?”
Bạch Họa Thủy nghiêm giọng hỏi.
Mặc Trần im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
“Tôi cảm thấy thần y Lâm không khác người đó”.
Mọi người lặng thinh.
Bạch Họa Thủy không nói gì, thầm hiểu được những lời Lâm Chính nói với bà ta trước đó.
Bà ta cũng từng nghe đến Lục Địa Thần Tiên, nhưng trong tiềm thức của bà ta, đây là cảnh giới xa không thể với tới.
Bà ta tin chắc trên thế giới này có Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không liên tưởng được cảnh giới trong truyền thuyết này và Lâm Chính với nhau.
“Mặc Trần đại nhân, nếu thần y Lâm đúng là cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, vậy Liệt Hỏa Thần Tông có thể chịu được không?”
Bạch Họa Thủy nghĩ đến điều gì, vội hỏi.
“E là rất khó đoán trước được chuyện này”.
Mặc Trần hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Bạch minh chủ, chúng ta phải lập tức liên lạc với đại hội, báo cáo chuyện này lên đại hội, tình hình gần như đã vượt quá dự liệu của chúng ta”.
Bạch Họa Thủy gật đầu, lấy điện thoại ra định gọi đến một số.
Nhưng lúc này màn hình điện thoại của bà ta tự động sáng lên.
Nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, bất ngờ là người phụ trách Thương Minh ở Xuyên Lĩnh.
“Tình hình thế nào?”
Bạch Họa Thủy lập tức bấm nút trả lời, đồng thời mở loa ngoài hỏi.
“Bạch minh chủ, hiện giờ có khoảng sáu bảy ngàn người vực Diệt Vong tập trung tại Xuyên Lĩnh”.
Giọng đối phương vang lên.
“Sáu bảy ngàn hả?”
“Vậy tính thêm hơn mười ngàn ở đây, e là cũng hai, ba mươi ngàn người nhỉ?”
“Không nhiều lắm”.
Có vài người thì thầm nói.
Nhưng những lời đầu bên kia điện thoại nói sau đó lại khiến mọi người im thin thít.
“Bạch minh chủ, hiện giờ chỉ có sáu bảy ngàn người tiến vào khu vực Xuyên Lĩnh, nhưng vẫn còn ở phía sau, họ tiến vào theo đội hình dài, dọc theo hàng của họ đi hơn mười dặm tôi cũng không nhìn thấy điểm cuối, theo ước tính sơ bộ, đội quân của họ hẳn là đã vượt qua Xuyên Lĩnh rồi”.
Vừa dứt lời, Bạch Họa Thủy im lặng không nói.
Bà ta cầm điện thoại ngây người một lúc, sau đó cúp máy, rồi lại gọi cho một vài số khác.
Cứ thế hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Bạch Họa Thủy đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng sắc mặt bà ta lại trắng bệch, cả người run rẩy.
“Mặc Trần đại nhân, cứ tiếp tục như thế, Thần Tông sẽ xong đời mất”.
Chương 4583: Cúi đầu nhận lỗi
“Bà... bà nói gì cơ?”
Mặc Trần vội vàng nhìn chằm chằm bà ta, lộ vẻ nghi ngờ.
Miệng lưỡi mọi người đều khô khốc, da đầu tê dại.
“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi thăm tuyến đường từ Xuyên Lĩnh đến biên giới Tây Phong, các thành viên của Thương Minh ở trên tuyến đường này đều báo cáo với tôi rằng họ đã nhìn thấy một đội quân đang đi ra từ vực Diệt Vong”.
“Bọn họ xếp ba người thành một hàng, đi thẳng về phía trước, tiến thẳng đến Giang Thành! Đội quân này trải dài bất tận, đã đi vào Bắc Cảnh”.
Bạch Họa Thủy lấy điện thoại ra, nhìn vào bản đồ, khàn giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đội quân đến từ vực Diệt Vong này, có lẽ kéo dài từ bên trong vực Diệt Vong đến tận đây”.
“Có nghĩa là đội quân được thần y Lâm chiêu mộ này có số lượng rất lớn, đủ để lan rộng từ cửa ngõ của vực Diệt Vong đến tận biên giới Xuyên Lĩnh ư?”
Mặc Trần lẩm bẩm.
“Có thể không chỉ có thế thôi đâu, lúc nãy ông không nghe người đó báo cao với thần y Lâm à? Đó chỉ là một bộ phận, vẫn còn một bộ phận khác ở trong vực Diệt Vong”.
Bạch Họa Thủy cúi đầu, vẻ mặt tái nhợt, khàn giọng nói: “Tôi đã tính sơ qua, đội quân mà thần y Lâm dẫn theo từ vực Diệt Vong, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn người!”
Mặc Trần như hóa đá, bất động.
Người xung quanh như mất hồn, ngơ ngác nhìn Bạch Họa Thủy, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Trong lòng Bạch Họa Thủy cũng dấy lên sóng to gió lớn.
Bà ta cố gắng hết sức ổn định tâm trạng, hít một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như thực lực của những người này đều như đám người mà mọi người đã thấy thì mấy trăm ngàn người sẽ có sức chiến đấu như thế nào?”
“Mặc dù Liệt Hỏa Thần Tông được phát triển nhờ Thương Minh, nhưng do yêu cầu gia nhập của Thần Tông quá hà khắc nên đến nay cũng chỉ có hơn hai mươi ngàn người, cho dù hai mươi ngàn người này đều là cao thủ, nhưng muốn ngăn chặn sự vây hãm của mấy trăm ngàn người ở vực Diệt Vong là cực kỳ không thực tế!”
“Mặt khác, rất có thể thần y Lâm là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết, một vị Lục Địa Thần Tiên dẫn dắt Dương Hoa, vực Diệt Vong và vô số cao thủ. Thực lực của gần một triệu người tiến hành vây quét Liệt Hỏa Thần Tông của các người. Điều mà chúng ta cần thảo luận ở đây không phải là vấn đề ai thắng ai thua giữa Liệt Hỏa Thần Tông và thần y Lâm, mà là thảo luận xem Liệt Hỏa Thần Tông có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày, không đúng, phải nói là có thể chống đỡ được mấy giờ”.
Mọi người đều im lặng, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Thần y Lâm này quá đáng sợ!”
“Không ngờ thần y Lâm lại phát triển mạnh mẽ đến mức này, nếu cứ tiếp tục, đại hội sẽ không thể ràng buộc được anh ta nữa!”
“Còn chuyện của Thần Tông, trừ khi đại hội dốc toàn lực để can thiệp, nếu không, e là khó có thể giữ được Thần Tông!”
Mọi người lẩm bẩm, giọng nói khô khốc.
“Việc đại hội dốc toàn lực can thiệp là không thực tế, vốn dĩ, Thần Tông vô lý trong chuyện này, nếu không phải là do Thần Tông có mối quan hệ mật thiết với đại hội thì đại hội căn bản sẽ không ra mặt, bây giờ tình hình đã nghiêm trọng đến mức này, sao có thể bảo đại hội ra tay nữa chứ?”
Mặc Trần thở dài, gằn giọng hét lên: “Chuyện đã đến nước này chỉ còn cách lập tức liên lạc với đại hội, để họ thông báo cho Liệt Hỏa Thần Tông! Bảo bọn họ chuẩn bị càng sớm càng tốt!”
“Nên chuẩn bị gì?”
Mọi người vội vàng nhìn Mặc Trần.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
Mặc Trần khàn giọng nói: “Lập tức bảo Thần Tông cử người đến, cúi đầu nhận lỗi với thần y Lâm”.
“Không thể nào!”
Mặc Trần vừa nói xong, một người lớn tuổi thuộc đại hội lập tức gào lên: “Mặc Trần đại nhân, tính cách của người ở Thần Tông ra sao chắc ông biết rõ hơn chúng tôi! Bảo bọn họ tới cúi đầu nhận sai ư? Việc đó còn khó hơn lên trời! Thần Tông sẽ không đồng ý đâu!”
“Chuyện bây giờ không do bọn họ làm chủ! Một bên là Lục Địa Thần Tiên dẫn theo cả triệu cường giả! Liệt Hỏa Thần Tông của bọn họ hoàn toàn không có tư cách chống đối với đối phương! Bọn họ không đến đây cúi đầu nhận lỗi thì phải chịu chết!”
Mặc Trần gằn giọng chửi rủa: “Không phải tôi đang bàn bạc với bọn họ! Mà là tôi đang thông báo với họ! Lần này, đại hội căn bản không bảo vệ cho bọn họ được! Nói ngay để họ biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này! Nếu còn chần chừ thì sẽ không kịp đâu!”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của lãnh đạo cấp cao đại hội, để lãnh đạo cấp cao thông báo cho Liệt Hỏa Thần Tông.
Đúng như dự đoán, lúc đầu Liệt Hỏa Thần Tông không chịu đồng ý.
Bọn họ không tin những gì Mặc Trần nói.
Nhưng sau khi Mặc Trần và đám người Bạch Họa Thủy cố gắng hết sức miêu tả và giải thích, cuối cùng người của Liệt Hỏa Thần Tông cũng chấp nhận đề nghị, lập tức cử người đến Giang Thành để trao đổi với thần y Lâm.
Chương 4584: Ông ta không có con trai à?
Vèo vèo vèo.
Lại một cơn mưa khí châm rơi xuống đám người.
Người được tăng cường sức mạnh đều bước ra khỏi Học viện một cách chỉnh tề, đi về phía Liệt Hỏa Hải.
Sau đó, một nhóm người đang đợi ở bên ngoài vực Diệt Vong chậm rãi bước vào.
Đám người Bạch Họa Thủy thấy thế, lập tức chạy ra khỏi tòa nhà, bước về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Đợi đã! Mong cậu hãy bảo đội quân của cậu dừng lại!”
Bạch Họa Thủy vội vàng hét lên.
Lâm Chính quay lại nhìn chằm chằm vào mấy người họ: “Có chuyện gì sao?”
“Thần y Lâm! Chúng tôi vừa trao đổi với người bên Liệt Hỏa Thần Tông rồi, bọn họ sẵn lòng tới đây ngay bây giờ để nói chuyện và giải quyết chuyện này trong hòa bình với cậu!”
Bạch Họa Thủy vội vàng nói.
“Giải quyết trong hòa bình?”
Lâm Chính khẽ hừ một cái, vẻ mặt đầy khinh thường: “Bọn họ bằng lòng giải quyết trong hòa bình, nhưng tôi chưa từng nói tôi sẽ giải quyết trong hòa bình! Sao hả? Bọn họ đề ra kế hoạch này là vì thương hại tôi sao?”
“Thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi, người của Thần Tông chắc chắn không có ý này, họ chỉ cảm thấy vụ việc này không cần phải làm lớn, nói đúng ra đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa đại hội cũng cho rằng chuyện này nên được giải quyết trong hòa bình! Để thể hiện thành ý, Thần Tông đã cử phó tông chủ và cháu ruột của tông chủ Thần Tông đến đây để xin lỗi và hòa giải với cậu, mong thần y Lâm nguôi giận, biến chiến tranh thành hòa bình!”
Mặc Trần nói.
Sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Lâm Chính, ông ta không còn thái độ kiêu ngạo như trước nữa.
Bây giờ mọi người chỉ muốn có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
Lâm Chính nhíu mày, vẫn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Bạch Họa Thủy lại nắm cánh tay anh, đôi mắt mang theo sự cầu khẩn.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Bạch Họa Thủy, cuối cùng Lâm Chính cũng kiềm chế cơn giận.
Dù sao Bạch Họa Thủy cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nên không thể không nể mặt được.
“Nể mặt Bạch minh chủ, tôi có thể cho Liệt Hỏa Thần Tông một cơ hội hòa giải, nhưng tôi hy vọng rằng họ đến đây với sự chân thành, hơn nữa chuyện này, Thần Tông buộc phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, nếu không, tôi sẽ tự đi tìm bọn họ để đòi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề! Chắc chắn không có vấn đề gì!”
Mặc Trần vôi vàng hét lên, sau đó nhìn sang Bạch Họa Thủy.
Bạch Hỏa Thủy thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.
Lâm Chính không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho thành chủ Nam Ly Thành, bảo các đội quân còn lại ở yên tại chỗ đợi lệnh.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đến rất nhanh.
Buổi chiều ngày hôm đó đã tới Giang Thành.
Mặc Trần vừa xoa dịu Lâm Chính, vừa cho người đến sân bay đón người.
Bốn giờ chiều, hơn mười nam nữ mặc quần áo đỏ thẫm đi vào Học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính đã bảo người của Vực Diệt Vong đang tập trung trong Học Viện đi ra ngoài.
Nếu Liệt Hỏa Thần Tông bằng lòng cúi đầu thừa nhận sai lầm, chịu đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì Lâm Chính cũng sẵn lòng không phát động cuộc chiến này.
Dù sao Liệt Hỏa Thần Tông cũng có mối quan hệ rất đặc biệt với đại hội, Lâm Chính vẫn chưa sẵn sàng trở mặt với đại hội.
Lâm Chính ngồi trong phòng khách, bình tĩnh uống trà.
Mặc Trần dẫn mọi người đi vào, lần lượt ngồi xuống. Lâm Chính cũng không nhìn vào những người này mà chỉ cảm nhận khí tức tỏa ra trên người họ.
Một lúc sau, anh đặt ly trà xuống, bình tĩnh quan sát những người này.
“Thần y Lâm, để tôi giới thiệu, người này là phó tông chủ của Liệt Hỏa Thần Tông, Tam Nhãn Hỏa đại nhân!”
Mặc Trần đứng ra, cười nói.
Người đàn ông tên Tam Nhãn Hỏa đứng dậy, gật đầu với Lâm Chính.
“Đây chính là cháu ruột của tông chủ Thần Tông, cậu Tường Thiên”.
Mặc Trần lại nói tiếp: “Thần y Lâm, có thể bảo cậu Tường Thiên đích thân đến đây đã đủ để chứng minh thành ý của tông chủ Thần Tông rồi!”
Tường Thiên nghe thấy thế, chân mày hơi nhíu lại, không đứng dậy mà chỉ lạnh lùng nhìn sang Lâm Chính, dường như không có ý định chào hỏi anh.
Nhưng lúc này, đột nhiên Lâm Chính mở lời.
“Ông ta không có con trai à?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Chương 4585: Thật kiêu ngạo
“Thần y Lâm, ý của cậu...”
Mặc Trần không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Nếu ông ta thật sự có thành ý, tại sao không bảo con trai đến gặp tôi? Thay vào đó, ông ta lại bảo cháu trai mình đến?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“À thì …”
"Thần y Lâm, sao hả? Anh cho rằng tôi không xứng nói chuyện với anh ư?"
Tường Thiên không hài lòng.
Tam Nhãn Hoả ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức hét lớn: "Tường Thiên!"
Tường Thiên liếc nhìn Tam Nhãn Hoả, đành phải im lặng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Lâm Chính im lặng nhìn chằm chằm Tường Thiên.
Tam Nhãn Hoả đứng dậy, chắp tay, cười nói: “Thần y Lâm, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến cậu, mong cậu bỏ qua”.
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi chỉ muốn biết Liệt Hỏa Thần Tông định giải thích với tôi như thế nào!"
Lâm Chính xua tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Thần y Lâm, cậu có thể cho chúng tôi gặp Cận Dao hộ pháp được không?"
Tam Nhãn Hoả cười nói.
Lâm Chính không phản đối, quay đầu phân phó Tần Bách Tùng đứng bên cạnh.
Tần Bách Tùng lập tức đi ra khỏi phòng khách.
Một lúc sau, Cung Hỉ Vân dẫn theo hai người áp giải Cận Dao đến.
"Phó tông chủ?"
Cận Dao nhìn thấy Tam Nhãn Hoả, cực kỳ mừng rỡ, hét lên đầy phấn khích.
Lâm Chính phất tay.
Cung Hỉ Vân lập tức thả Cận Dao.
Cận Dao vội vàng chạy đến, quỳ trước mặt Tam Nhãn Hoả, bật khóc nức nở.
"Phó tông chủ, là Cận Dao vô dụng, khiến cho tông môn mất mặt, xin phó tông chủ trừng phạt!"
“Đúng là đồ vô dụng! Ông là hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông vậy mà lại bị người ta phế bỏ tu vi! Ông có biết vì ông mà Liệt Hoả Thần Tông khó có thể ngẩng đầu nhìn người không hả?”
Tường Thiên kẽ mắng.
"Tường Thiên, cậu nói ít một chút, chuyện này tôi sẽ xử lý!"
Tam Nhãn Hoả nghiêm túc nói, rất không hài lòng với lời nói của Tường Thiên.
Nhưng Tường Thiên chỉ ậm ừ, dường như không coi lời nói của Tam Nhãn Hoả ra gì.
“Cận hộ pháp! Ông đứng lên trước đi, sau khi trở về tông môn, tông chủ sẽ phán quyết chuyện của ông”.
Tam Nhãn Hoả nói.
“Vâng”.
Cận Dao gật đầu, đứng sang bên cạnh.
“Tam Nhãn Hoả đúng không?”
Lâm Chính thản nhiên nói: "Tôi muốn hỏi ông, ai đã thông báo cho các người biết chuyện này?"
"Thần y Lâm, chuyện này rất quan trọng sao?"
"Điều này quyết định chúng ta có cần nói chuyện tiếp hay không”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tam Nhãn Hoả do dự một lúc rồi nói: "Là Cận Cường nhà họ Cận”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Cung Hỉ Vân, lập tức cử người đến nhà họ Cận, dẫn Cận Cường đến đây, nếu Cận Cường dám chống cự thì xử tử tại chỗ”.
“Vâng, thưa chủ tịch Lâm!”
Cung Hỉ Vân cúi người, sau đó vội vàng rời đi.
"Tên họ Lâm kia, cậu muốn làm gì?"
Cận Dao sốt sắng, lập tức quát lên.
"Nếu ông còn vô lễ với tôi thì bây giờ tôi sẽ bảo người đi tiêu diệt cả nhà họ Cận”.
Mặt Lâm Chính không chút biểu cảm.
"Cậu...”
Toàn thân Cận Dao run rẩy, nhưng không dám nói nữa.
"Hừ, thật kiêu ngạo!"
Ánh mắt Tường Thiên lạnh tanh.
“Thần y Lâm, lần này Liệt Hoả Thần Tông chúng tôi đến đây, chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, nếu như có thể, tôi hy vọng bây giờ có thể bàn về cách giải quyết chuyện này, đương nhiên, tôi hy vọng mọi người không động đến binh khí, tốt nhất không ai phải chết”.
Tam Nhãn Hoả mỉm cười nói.
Theo như ông ta thấy, hành động của Lâm Chính giống như ra oai phủ đầu Liệt Hoả Thần Tông.
"Ông muốn nói gì?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nghe nói thần y Lâm y thuật vô song, tôi nghĩ chắc là những người bị Cận Dao giết đều được cậu cứu rồi nhỉ? Nếu không, Cận Dao sẽ không đơn giản bị phế võ công như vậy, ông ta đã sớm chết không còn xương cốt rồi!”
Trong mắt Tam Nhãn Hoả loé lên ánh sáng, nở nụ cười nói.
"Đúng”.
Lâm Chính gật đầu.
“Không có ai thương vong thì chuyện này dễ giải quyết rồi, chúng tôi đề nghị đưa ra mức bồi thường hợp lý, chuyện này cứ thế kết thúc, cậu thấy thế nào?”
Tam Nhãn Hoả nói.
Những người này không phải là người Dương Hoa.
Họ ăn mặc rất kỳ lạ, có người mặc cổ trang, có người mặc áo giáp, trong tay ai cũng cầm thanh đao sắc bén, ý chí chiến đấu ngùn ngụt, khí tức đáng sợ đến mức dọa người.
Một vùng tối đen có cả hơn mấy ngàn người.
Chỉ cần đứng đó là đủ để khoe ra khí thế của mình, nhưng điều khiến đám người Mặc Trần phải khiếp sợ chính là khí tức mà họ toát ra, có thể nói là thâm sâu khó dò.
“Những người này là ai?”
Mặc Trần run rẩy, trợn to mắt nhìn người ngoài cửa sổ hỏi.
Ông ta là người của đại hội, võ công cao cường.
Nhưng ông ta nhận ra mình thế mà lại không thể nhìn thấu đa số những người tụ tập trên quảng trường này.
“Các vị, mong các vị lượng thứ, hôm nay Học viện chúng ta có sự kiện đặc biệt phải giải quyết, nếu mọi người không khám bệnh thì nhanh chóng rời khỏi đây”.
Trang chủ Vân Tiếu bước đến, khẽ nói.
Lúc này mấy người Mặc Trần mới hoàn hồn, nhìn trang chủ Vân Tiếu.
Thế nhưng chỉ một ánh mắt đã khiến hai chân Mặc Trần mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
“Ông là ai?”
Mặc Trần vô thức nói.
Trang chủ Vân Tiếu nhíu mày, hơi khó hiểu nhìn mọi người: “Các người đến khám bệnh à?”
Mặc Trần mấp máy môi, cảm thấy cổ họng hơi khô.
Ông ta rất muốn nói nhưng khí tức trang chủ Vân Tiếu toát ra quá mạnh.
Người bình thường không thể cảm nhận được khí tức này, nhưng Mặc Trần cũng được xem là người có năng lực ở đại hội, có thể quen với những khí tức khiến thế tục kinh hãi.
“Trang chủ, đừng quấy rầy khách”.
Lúc này Lâm Chính bước ra, lạnh nhạt nói.
“Chào minh chủ”.
Trang chủ Vân Tiếu lập tức chắp tay lại nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: “Còn bao lâu nữa thì đại quân đến?”
“Thưa minh chủ, một nửa đại quân đầu tiên đã rời khỏi vực Diệt Vong, ngoài nhóm quân tiến công này, quân tiền tuyến đã vượt qua Xuyên Lĩnh, dự kiến sẽ hoàn thành tập kết vào tối nay”.
Trang chủ Vân Tiếu báo cáo.
“Người quá nhiều, bảo họ tập hợp ở ngoài Giang Thành. Nhớ kỹ, đừng gây náo loạn, đội ngũ tập hợp xong, lập tức lái đến Liệt Hỏa Hải”.
Lâm Chính nói, sau đó đi ra khỏi tòa nhà đi về phía đám người bên ngoài.
Trang chủ Vân Tiếu đi sát theo sau.
Nhìn thấy thế, Mặc Trần toát mồ hôi.
“Những người này đều là người vực Diệt Vong à?”
Mặc Trần thầm lau mồ hôi, quay đầu hỏi.
“Không, không rõ”.
“Chẳng phải người vực Diệt Vong đều hung hãn lắm sao?”
“Rốt cuộc đó là nơi nào? Hơn nữa hình như lúc nãy nghe người kia gọi thần y Lâm là minh chủ, anh ta là minh chủ của một liên minh ư?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bàn tán với nhau.
Sắc mặt Mặc Trần rất khó coi, không nói gì.
Lúc này Bạch Họa Thủy bỗng lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
“Bạch minh chủ, bà gọi cho ai thế?”
Mặc Trần hỏi.
“Người ở Xuyên Lĩnh”.
Mặt Bạch Họa Thủy rất nghiêm túc, thấp giọng nói.
Đám người Mặc Trần lập tức phản ứng lại, vội nói: “Đúng đúng, Bạch minh chủ, bà mau hỏi xem có bao nhiêu người vực Diệt Vong đã tới phân bộ Xuyên Lĩnh”.
“Nếu có gần mười ngàn người thật thì chúng ta phải báo cáo với đại hội, phải ngăn chuyện này lại”.
Mấy người Mặc Trần chỉ nghĩ thực lực của Lâm Chính chỉ dựa vào Dương Hoa, nếu dựa vào mấy người này thì gần như không thể chống lại Liệt Hỏa Thần Tông.
Nhưng nếu Lâm Chính có được thực lực đáng sợ từ trong vực Diệt Vong thì tình hình sẽ gay go.
Bạch Họa Thủy không tiếp lời, cầm điện thoại dặn dò vài câu, người Thương Minh bên Xuyên Lĩnh lập tức bắt đầu điều tra.
Đám người lo lắng đợi kết quả.
Cùng lúc đó, Lâm Chính đã đến vùng đất trống ở giữa Học viện, đang giáo huấn cho các cường giả vực Diệt Vong tập trung trong Học viện.
Xuyên qua cửa sổ, đám người Mặc Trần có thể nghe thấy bài phát biểu đầy nhiệt huyết của Lâm Chính.
Sau đó nhìn thấy Lâm Chính giơ tay lên, vung tay về phía khoảng trống. Ầm!
Bầu trời vốn dĩ trong xanh bỗng trở nên xám xịt, sau đó một sức mạnh vô thượng tập trung trên bầu trời.
Mặc Trần ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn sức mạnh trên bầu trời, dường như mơ hồ nhận ra điều gì đó, cả người như mất hồn, miệng lẩm bẩm.
“Đây, đây là Lục Địa Thần Tiên ư?”
Chương 4582: Thần tông sắp xong đời
Sau khi Lâm Chính vung tay lên lần nữa, sức mạnh phi thăng trên bầu trời biến thành những khí châm mảnh mai, chúng được anh điều khiển đâm thẳng về phía những người vực Diệt Vong tập trung bên dưới.
Khí châm rơi xuống như mưa, đánh vào trên cơ thể từng người.
Mọi người bỗng được cường hóa, trở nên mạnh hơn, thực lực càng đáng sợ hơn.
Lâm Chính vung tay lên, những người này bắt đầu tạo thành từng nhóm rời khỏi Học viện.
Họ vừa đi, bên ngoài lại có mấy ngàn cường giả vực Diệt Vong đi vào, rất đông, tạo thành từng nhóm đến mức không thể tin được.
“Mặc Trần, vừa rồi ông nói gì?”
Bạch Họa Thủy nhìn cảnh tượng trước mặt, hít khí lạnh nói.
“Thần y Lâm này hình như là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết. Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể đột phá cảnh giới trong huyền thoại đó? Tại sao đại hội không nhận được tin tức gì cả? Tại sao chúng ta không nhận được tin gì thế? Tại sao?”
Mặc Trần không chấp nhận được sự thật, cả người liên tục lùi về sau, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
“Mặc Trần, ông không sao chứ?”
“Lục Địa Thần Tiên? Lục Địa Thần Tiên là gì?”
“Mặc Trần, rốt cuộc ông đang nói gì thế?”
Người xung quanh đều ngơ ngác, đỡ Mặc Trần đang run rẩy suýt nữa ngã xuống lên, ngờ vực hỏi.
“Mặc Trần, ông bình tĩnh lại đã”.
Bạch Họa Thủy cũng bước lên trước, nghiêm túc hét lên.
Tiếng hét này cũng khiến Mặc Trần hơi bình tĩnh lại, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt ông ta vẫn còn đó.
“Thật xin lỗi, tôi… tôi không để ý”.
“Mặc Trần, ông vừa nói gì thế? Lục Địa Thần Tiên gì cơ? Ý ông là thần y Lâm à?”
“Phải”.
Mặc Trần mím môi, run rẩy nói: “Tôi từng may mắn tiếp xúc với một cường giả siêu cấp ở bậc truyền thuyết, sau đó mới biết được cường giả siêu cấp này là tồn tại độc lập với thế giới, đã thoát khỏi tục phàm, được gọi là tiên nhân. Tôi đã nói chuyện với những đại nhân trong đại hội, cường giả đáng sợ thoát khỏi tục phàm này là người đã đạt đến cấp bậc Lục Địa Thần Tiên”.
“Cảnh giới Lục Địa Thần Tiên?”
Mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
“Thế nên ông nghĩ thần y Lâm đã ở cảnh giới tiên nhân này rồi sao?”
Bạch Họa Thủy nghiêm giọng hỏi.
Mặc Trần im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
“Tôi cảm thấy thần y Lâm không khác người đó”.
Mọi người lặng thinh.
Bạch Họa Thủy không nói gì, thầm hiểu được những lời Lâm Chính nói với bà ta trước đó.
Bà ta cũng từng nghe đến Lục Địa Thần Tiên, nhưng trong tiềm thức của bà ta, đây là cảnh giới xa không thể với tới.
Bà ta tin chắc trên thế giới này có Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không liên tưởng được cảnh giới trong truyền thuyết này và Lâm Chính với nhau.
“Mặc Trần đại nhân, nếu thần y Lâm đúng là cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, vậy Liệt Hỏa Thần Tông có thể chịu được không?”
Bạch Họa Thủy nghĩ đến điều gì, vội hỏi.
“E là rất khó đoán trước được chuyện này”.
Mặc Trần hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Bạch minh chủ, chúng ta phải lập tức liên lạc với đại hội, báo cáo chuyện này lên đại hội, tình hình gần như đã vượt quá dự liệu của chúng ta”.
Bạch Họa Thủy gật đầu, lấy điện thoại ra định gọi đến một số.
Nhưng lúc này màn hình điện thoại của bà ta tự động sáng lên.
Nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, bất ngờ là người phụ trách Thương Minh ở Xuyên Lĩnh.
“Tình hình thế nào?”
Bạch Họa Thủy lập tức bấm nút trả lời, đồng thời mở loa ngoài hỏi.
“Bạch minh chủ, hiện giờ có khoảng sáu bảy ngàn người vực Diệt Vong tập trung tại Xuyên Lĩnh”.
Giọng đối phương vang lên.
“Sáu bảy ngàn hả?”
“Vậy tính thêm hơn mười ngàn ở đây, e là cũng hai, ba mươi ngàn người nhỉ?”
“Không nhiều lắm”.
Có vài người thì thầm nói.
Nhưng những lời đầu bên kia điện thoại nói sau đó lại khiến mọi người im thin thít.
“Bạch minh chủ, hiện giờ chỉ có sáu bảy ngàn người tiến vào khu vực Xuyên Lĩnh, nhưng vẫn còn ở phía sau, họ tiến vào theo đội hình dài, dọc theo hàng của họ đi hơn mười dặm tôi cũng không nhìn thấy điểm cuối, theo ước tính sơ bộ, đội quân của họ hẳn là đã vượt qua Xuyên Lĩnh rồi”.
Vừa dứt lời, Bạch Họa Thủy im lặng không nói.
Bà ta cầm điện thoại ngây người một lúc, sau đó cúp máy, rồi lại gọi cho một vài số khác.
Cứ thế hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Bạch Họa Thủy đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng sắc mặt bà ta lại trắng bệch, cả người run rẩy.
“Mặc Trần đại nhân, cứ tiếp tục như thế, Thần Tông sẽ xong đời mất”.
Chương 4583: Cúi đầu nhận lỗi
“Bà... bà nói gì cơ?”
Mặc Trần vội vàng nhìn chằm chằm bà ta, lộ vẻ nghi ngờ.
Miệng lưỡi mọi người đều khô khốc, da đầu tê dại.
“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi thăm tuyến đường từ Xuyên Lĩnh đến biên giới Tây Phong, các thành viên của Thương Minh ở trên tuyến đường này đều báo cáo với tôi rằng họ đã nhìn thấy một đội quân đang đi ra từ vực Diệt Vong”.
“Bọn họ xếp ba người thành một hàng, đi thẳng về phía trước, tiến thẳng đến Giang Thành! Đội quân này trải dài bất tận, đã đi vào Bắc Cảnh”.
Bạch Họa Thủy lấy điện thoại ra, nhìn vào bản đồ, khàn giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, đội quân đến từ vực Diệt Vong này, có lẽ kéo dài từ bên trong vực Diệt Vong đến tận đây”.
“Có nghĩa là đội quân được thần y Lâm chiêu mộ này có số lượng rất lớn, đủ để lan rộng từ cửa ngõ của vực Diệt Vong đến tận biên giới Xuyên Lĩnh ư?”
Mặc Trần lẩm bẩm.
“Có thể không chỉ có thế thôi đâu, lúc nãy ông không nghe người đó báo cao với thần y Lâm à? Đó chỉ là một bộ phận, vẫn còn một bộ phận khác ở trong vực Diệt Vong”.
Bạch Họa Thủy cúi đầu, vẻ mặt tái nhợt, khàn giọng nói: “Tôi đã tính sơ qua, đội quân mà thần y Lâm dẫn theo từ vực Diệt Vong, ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn người!”
Mặc Trần như hóa đá, bất động.
Người xung quanh như mất hồn, ngơ ngác nhìn Bạch Họa Thủy, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Trong lòng Bạch Họa Thủy cũng dấy lên sóng to gió lớn.
Bà ta cố gắng hết sức ổn định tâm trạng, hít một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng nói: “Nếu như thực lực của những người này đều như đám người mà mọi người đã thấy thì mấy trăm ngàn người sẽ có sức chiến đấu như thế nào?”
“Mặc dù Liệt Hỏa Thần Tông được phát triển nhờ Thương Minh, nhưng do yêu cầu gia nhập của Thần Tông quá hà khắc nên đến nay cũng chỉ có hơn hai mươi ngàn người, cho dù hai mươi ngàn người này đều là cao thủ, nhưng muốn ngăn chặn sự vây hãm của mấy trăm ngàn người ở vực Diệt Vong là cực kỳ không thực tế!”
“Mặt khác, rất có thể thần y Lâm là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết, một vị Lục Địa Thần Tiên dẫn dắt Dương Hoa, vực Diệt Vong và vô số cao thủ. Thực lực của gần một triệu người tiến hành vây quét Liệt Hỏa Thần Tông của các người. Điều mà chúng ta cần thảo luận ở đây không phải là vấn đề ai thắng ai thua giữa Liệt Hỏa Thần Tông và thần y Lâm, mà là thảo luận xem Liệt Hỏa Thần Tông có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày, không đúng, phải nói là có thể chống đỡ được mấy giờ”.
Mọi người đều im lặng, sắc mặt đầy vẻ sợ hãi.
“Thần y Lâm này quá đáng sợ!”
“Không ngờ thần y Lâm lại phát triển mạnh mẽ đến mức này, nếu cứ tiếp tục, đại hội sẽ không thể ràng buộc được anh ta nữa!”
“Còn chuyện của Thần Tông, trừ khi đại hội dốc toàn lực để can thiệp, nếu không, e là khó có thể giữ được Thần Tông!”
Mọi người lẩm bẩm, giọng nói khô khốc.
“Việc đại hội dốc toàn lực can thiệp là không thực tế, vốn dĩ, Thần Tông vô lý trong chuyện này, nếu không phải là do Thần Tông có mối quan hệ mật thiết với đại hội thì đại hội căn bản sẽ không ra mặt, bây giờ tình hình đã nghiêm trọng đến mức này, sao có thể bảo đại hội ra tay nữa chứ?”
Mặc Trần thở dài, gằn giọng hét lên: “Chuyện đã đến nước này chỉ còn cách lập tức liên lạc với đại hội, để họ thông báo cho Liệt Hỏa Thần Tông! Bảo bọn họ chuẩn bị càng sớm càng tốt!”
“Nên chuẩn bị gì?”
Mọi người vội vàng nhìn Mặc Trần.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!”
Mặc Trần khàn giọng nói: “Lập tức bảo Thần Tông cử người đến, cúi đầu nhận lỗi với thần y Lâm”.
“Không thể nào!”
Mặc Trần vừa nói xong, một người lớn tuổi thuộc đại hội lập tức gào lên: “Mặc Trần đại nhân, tính cách của người ở Thần Tông ra sao chắc ông biết rõ hơn chúng tôi! Bảo bọn họ tới cúi đầu nhận sai ư? Việc đó còn khó hơn lên trời! Thần Tông sẽ không đồng ý đâu!”
“Chuyện bây giờ không do bọn họ làm chủ! Một bên là Lục Địa Thần Tiên dẫn theo cả triệu cường giả! Liệt Hỏa Thần Tông của bọn họ hoàn toàn không có tư cách chống đối với đối phương! Bọn họ không đến đây cúi đầu nhận lỗi thì phải chịu chết!”
Mặc Trần gằn giọng chửi rủa: “Không phải tôi đang bàn bạc với bọn họ! Mà là tôi đang thông báo với họ! Lần này, đại hội căn bản không bảo vệ cho bọn họ được! Nói ngay để họ biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này! Nếu còn chần chừ thì sẽ không kịp đâu!”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của lãnh đạo cấp cao đại hội, để lãnh đạo cấp cao thông báo cho Liệt Hỏa Thần Tông.
Đúng như dự đoán, lúc đầu Liệt Hỏa Thần Tông không chịu đồng ý.
Bọn họ không tin những gì Mặc Trần nói.
Nhưng sau khi Mặc Trần và đám người Bạch Họa Thủy cố gắng hết sức miêu tả và giải thích, cuối cùng người của Liệt Hỏa Thần Tông cũng chấp nhận đề nghị, lập tức cử người đến Giang Thành để trao đổi với thần y Lâm.
Chương 4584: Ông ta không có con trai à?
Vèo vèo vèo.
Lại một cơn mưa khí châm rơi xuống đám người.
Người được tăng cường sức mạnh đều bước ra khỏi Học viện một cách chỉnh tề, đi về phía Liệt Hỏa Hải.
Sau đó, một nhóm người đang đợi ở bên ngoài vực Diệt Vong chậm rãi bước vào.
Đám người Bạch Họa Thủy thấy thế, lập tức chạy ra khỏi tòa nhà, bước về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Đợi đã! Mong cậu hãy bảo đội quân của cậu dừng lại!”
Bạch Họa Thủy vội vàng hét lên.
Lâm Chính quay lại nhìn chằm chằm vào mấy người họ: “Có chuyện gì sao?”
“Thần y Lâm! Chúng tôi vừa trao đổi với người bên Liệt Hỏa Thần Tông rồi, bọn họ sẵn lòng tới đây ngay bây giờ để nói chuyện và giải quyết chuyện này trong hòa bình với cậu!”
Bạch Họa Thủy vội vàng nói.
“Giải quyết trong hòa bình?”
Lâm Chính khẽ hừ một cái, vẻ mặt đầy khinh thường: “Bọn họ bằng lòng giải quyết trong hòa bình, nhưng tôi chưa từng nói tôi sẽ giải quyết trong hòa bình! Sao hả? Bọn họ đề ra kế hoạch này là vì thương hại tôi sao?”
“Thần y Lâm, cậu hiểu lầm rồi, người của Thần Tông chắc chắn không có ý này, họ chỉ cảm thấy vụ việc này không cần phải làm lớn, nói đúng ra đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa đại hội cũng cho rằng chuyện này nên được giải quyết trong hòa bình! Để thể hiện thành ý, Thần Tông đã cử phó tông chủ và cháu ruột của tông chủ Thần Tông đến đây để xin lỗi và hòa giải với cậu, mong thần y Lâm nguôi giận, biến chiến tranh thành hòa bình!”
Mặc Trần nói.
Sau khi nhìn thấy thực lực thật sự của Lâm Chính, ông ta không còn thái độ kiêu ngạo như trước nữa.
Bây giờ mọi người chỉ muốn có thể dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
Lâm Chính nhíu mày, vẫn muốn nói gì đó, nhưng lúc này, Bạch Họa Thủy lại nắm cánh tay anh, đôi mắt mang theo sự cầu khẩn.
Nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Bạch Họa Thủy, cuối cùng Lâm Chính cũng kiềm chế cơn giận.
Dù sao Bạch Họa Thủy cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, nên không thể không nể mặt được.
“Nể mặt Bạch minh chủ, tôi có thể cho Liệt Hỏa Thần Tông một cơ hội hòa giải, nhưng tôi hy vọng rằng họ đến đây với sự chân thành, hơn nữa chuyện này, Thần Tông buộc phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, nếu không, tôi sẽ tự đi tìm bọn họ để đòi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề! Chắc chắn không có vấn đề gì!”
Mặc Trần vôi vàng hét lên, sau đó nhìn sang Bạch Họa Thủy.
Bạch Hỏa Thủy thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn”.
Lâm Chính không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho thành chủ Nam Ly Thành, bảo các đội quân còn lại ở yên tại chỗ đợi lệnh.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đến rất nhanh.
Buổi chiều ngày hôm đó đã tới Giang Thành.
Mặc Trần vừa xoa dịu Lâm Chính, vừa cho người đến sân bay đón người.
Bốn giờ chiều, hơn mười nam nữ mặc quần áo đỏ thẫm đi vào Học viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính đã bảo người của Vực Diệt Vong đang tập trung trong Học Viện đi ra ngoài.
Nếu Liệt Hỏa Thần Tông bằng lòng cúi đầu thừa nhận sai lầm, chịu đưa ra một câu trả lời thỏa đáng thì Lâm Chính cũng sẵn lòng không phát động cuộc chiến này.
Dù sao Liệt Hỏa Thần Tông cũng có mối quan hệ rất đặc biệt với đại hội, Lâm Chính vẫn chưa sẵn sàng trở mặt với đại hội.
Lâm Chính ngồi trong phòng khách, bình tĩnh uống trà.
Mặc Trần dẫn mọi người đi vào, lần lượt ngồi xuống. Lâm Chính cũng không nhìn vào những người này mà chỉ cảm nhận khí tức tỏa ra trên người họ.
Một lúc sau, anh đặt ly trà xuống, bình tĩnh quan sát những người này.
“Thần y Lâm, để tôi giới thiệu, người này là phó tông chủ của Liệt Hỏa Thần Tông, Tam Nhãn Hỏa đại nhân!”
Mặc Trần đứng ra, cười nói.
Người đàn ông tên Tam Nhãn Hỏa đứng dậy, gật đầu với Lâm Chính.
“Đây chính là cháu ruột của tông chủ Thần Tông, cậu Tường Thiên”.
Mặc Trần lại nói tiếp: “Thần y Lâm, có thể bảo cậu Tường Thiên đích thân đến đây đã đủ để chứng minh thành ý của tông chủ Thần Tông rồi!”
Tường Thiên nghe thấy thế, chân mày hơi nhíu lại, không đứng dậy mà chỉ lạnh lùng nhìn sang Lâm Chính, dường như không có ý định chào hỏi anh.
Nhưng lúc này, đột nhiên Lâm Chính mở lời.
“Ông ta không có con trai à?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Chương 4585: Thật kiêu ngạo
“Thần y Lâm, ý của cậu...”
Mặc Trần không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Nếu ông ta thật sự có thành ý, tại sao không bảo con trai đến gặp tôi? Thay vào đó, ông ta lại bảo cháu trai mình đến?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“À thì …”
"Thần y Lâm, sao hả? Anh cho rằng tôi không xứng nói chuyện với anh ư?"
Tường Thiên không hài lòng.
Tam Nhãn Hoả ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức hét lớn: "Tường Thiên!"
Tường Thiên liếc nhìn Tam Nhãn Hoả, đành phải im lặng, nhưng trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Lâm Chính im lặng nhìn chằm chằm Tường Thiên.
Tam Nhãn Hoả đứng dậy, chắp tay, cười nói: “Thần y Lâm, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đã xúc phạm đến cậu, mong cậu bỏ qua”.
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi chỉ muốn biết Liệt Hỏa Thần Tông định giải thích với tôi như thế nào!"
Lâm Chính xua tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Thần y Lâm, cậu có thể cho chúng tôi gặp Cận Dao hộ pháp được không?"
Tam Nhãn Hoả cười nói.
Lâm Chính không phản đối, quay đầu phân phó Tần Bách Tùng đứng bên cạnh.
Tần Bách Tùng lập tức đi ra khỏi phòng khách.
Một lúc sau, Cung Hỉ Vân dẫn theo hai người áp giải Cận Dao đến.
"Phó tông chủ?"
Cận Dao nhìn thấy Tam Nhãn Hoả, cực kỳ mừng rỡ, hét lên đầy phấn khích.
Lâm Chính phất tay.
Cung Hỉ Vân lập tức thả Cận Dao.
Cận Dao vội vàng chạy đến, quỳ trước mặt Tam Nhãn Hoả, bật khóc nức nở.
"Phó tông chủ, là Cận Dao vô dụng, khiến cho tông môn mất mặt, xin phó tông chủ trừng phạt!"
“Đúng là đồ vô dụng! Ông là hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông vậy mà lại bị người ta phế bỏ tu vi! Ông có biết vì ông mà Liệt Hoả Thần Tông khó có thể ngẩng đầu nhìn người không hả?”
Tường Thiên kẽ mắng.
"Tường Thiên, cậu nói ít một chút, chuyện này tôi sẽ xử lý!"
Tam Nhãn Hoả nghiêm túc nói, rất không hài lòng với lời nói của Tường Thiên.
Nhưng Tường Thiên chỉ ậm ừ, dường như không coi lời nói của Tam Nhãn Hoả ra gì.
“Cận hộ pháp! Ông đứng lên trước đi, sau khi trở về tông môn, tông chủ sẽ phán quyết chuyện của ông”.
Tam Nhãn Hoả nói.
“Vâng”.
Cận Dao gật đầu, đứng sang bên cạnh.
“Tam Nhãn Hoả đúng không?”
Lâm Chính thản nhiên nói: "Tôi muốn hỏi ông, ai đã thông báo cho các người biết chuyện này?"
"Thần y Lâm, chuyện này rất quan trọng sao?"
"Điều này quyết định chúng ta có cần nói chuyện tiếp hay không”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tam Nhãn Hoả do dự một lúc rồi nói: "Là Cận Cường nhà họ Cận”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Cung Hỉ Vân, lập tức cử người đến nhà họ Cận, dẫn Cận Cường đến đây, nếu Cận Cường dám chống cự thì xử tử tại chỗ”.
“Vâng, thưa chủ tịch Lâm!”
Cung Hỉ Vân cúi người, sau đó vội vàng rời đi.
"Tên họ Lâm kia, cậu muốn làm gì?"
Cận Dao sốt sắng, lập tức quát lên.
"Nếu ông còn vô lễ với tôi thì bây giờ tôi sẽ bảo người đi tiêu diệt cả nhà họ Cận”.
Mặt Lâm Chính không chút biểu cảm.
"Cậu...”
Toàn thân Cận Dao run rẩy, nhưng không dám nói nữa.
"Hừ, thật kiêu ngạo!"
Ánh mắt Tường Thiên lạnh tanh.
“Thần y Lâm, lần này Liệt Hoả Thần Tông chúng tôi đến đây, chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, nếu như có thể, tôi hy vọng bây giờ có thể bàn về cách giải quyết chuyện này, đương nhiên, tôi hy vọng mọi người không động đến binh khí, tốt nhất không ai phải chết”.
Tam Nhãn Hoả mỉm cười nói.
Theo như ông ta thấy, hành động của Lâm Chính giống như ra oai phủ đầu Liệt Hoả Thần Tông.
"Ông muốn nói gì?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nghe nói thần y Lâm y thuật vô song, tôi nghĩ chắc là những người bị Cận Dao giết đều được cậu cứu rồi nhỉ? Nếu không, Cận Dao sẽ không đơn giản bị phế võ công như vậy, ông ta đã sớm chết không còn xương cốt rồi!”
Trong mắt Tam Nhãn Hoả loé lên ánh sáng, nở nụ cười nói.
"Đúng”.
Lâm Chính gật đầu.
“Không có ai thương vong thì chuyện này dễ giải quyết rồi, chúng tôi đề nghị đưa ra mức bồi thường hợp lý, chuyện này cứ thế kết thúc, cậu thấy thế nào?”
Tam Nhãn Hoả nói.