-
Chương 4571-4575
Chương 4571: Tay không chặn máy bay
“Đụng phải cái gì rồi sao?”.
“Tròng trành ghê thật”.
“Sao tôi cảm thấy giống như máy bay chậm lại vậy?”.
Bọn họ nhìn quanh, đầu óc mù mịt.
Lúc này, cửa phòng điều khiển được mở ra, vài nhân viên tổ lái sợ hãi chạy tới.
Những dòng khí mãnh liệt lan ra từ trong đó.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, muốn hỏi gì đó thì đột nhiên cảm giác mất trọng lực ập đến.
Vù!
Người trên máy bay lại nghiêng ngả, nhiều vật phẩm trên máy bay bay lên lơ lửng…
Những người không biết võ công như Cận Cối, Cận Cường ngã xuống sàn toác đầu chảy máu, hết sức chật vật.
Cận Dao thì khí vận đan điền, hai chân bám chặt xuống sàn, vững như Thái Sơn.
“Máy bay đang rơi!”.
Cận Dao hô lên.
“Cái gì? Máy bay rơi?”.
“Sao… Sao có thể như vậy?”.
“Sao đang yên lành mà máy bay lại rơi?”.
Bọn họ hoảng sợ, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
Cận Dao lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ông ta nhìn chằm chằm nhân viên tổ bay đang giữ chặt ghế, quát hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Máy bay gặp chướng ngại rồi sao?”.
“Không… Không phải, trước mặt máy bay có người…”.
Cơ trưởng run rẩy hét lên.
“Có người?”.
Cận Dao sửng sốt, đang định đi tới phòng điều khiển thì "ầm!" một tiếng vang to.
Sau đó cả máy bay rung chuyển, thân máy bay nứt ra.
Người nhà họ Cận bị chấn động nôn ra máu, một vài người tố chất cơ thể không tốt thì ngất xỉu tại chỗ.
Trong máy bay vô cùng hỗn loạn.
Cận Dao ý thức được gì đó, vận khí kình đánh nát thân máy bay, phá máy bay ra ngoài.
Ầm!
Máy bay bị ông ta đánh thủng một lỗ lớn, người bay đi như mũi tên, vững vàng đáp xuống đất.
Máy bay rơi xuống một khu vực hoang vu ở ngoại ô sân bay.
Cận Dao nhìn quanh, lập tức nhìn thấy một bóng người ở phần đầu máy bay.
Đầu máy bay lõm vào trong, một người đàn ông đang chậm rãi buông phần đầu máy bay ra, sau đó cơ thể như lông hồng chậm rãi đáp xuống máy bay.
“Tay không chặn máy bay?”.
Cận Dao run rẩy, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Lúc này, người nhà họ Cận lảo đảo bò ra khỏi máy bay.
Trên người ai nấy đều dính máu, vô cùng chật vật.
“Mọi người không sao chứ?”.
Cận Dao khẽ hỏi.
“Không… Không có gì đáng ngại…”.
“Mọi người đều chưa chết?”.
“Trời ạ, máy bay rơi từ trên cao xuống mà không nổ?”.
“Đúng là kỳ tích!”.
Nhìn máy bay còn có thể xem là hoàn chỉnh ở phía trước, người nhà họ Cận đều sửng sốt. Nhất là nhân viên tổ bay, ai cũng như nhìn thấy quỷ.
Cận Dao lại hạ giọng: “Không phải máy bay rơi từ trên trời xuống, mà là bị người đó chặn lại”.
“Chặn?”.
Người nhà họ Cận sửng sốt, ai cũng tưởng mình ngã ngu người, tai nghe không rõ.
“Anh hai, anh nói vậy… là ý gì?”, Cận Cường sửng sốt hỏi.
Cận Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm phía trước.
Những người khác nhìn theo ánh mắt ông ta.
Một người đàn ông mặc Âu phục tướng mạo như thiên thần đi tới từ phần đầu máy bay.
“Thần y Lâm!”.
Cận Cường, Cận Thiếu Long và những người khác lập tức la lên.
Thần y Lâm là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành, có thể nói gương mặt anh thường xuyên lên trang nhất của Giang Thành. Người nhà họ Cận còn lạ gì người này nữa?
“Anh hai, vừa rồi ý anh là… máy bay của chúng ta… bị thần y Lâm… dùng tay không chặn lại ngay trên trời sao?”.
Cận Cường run rẩy, nói lắp.
Cận Dao nặng nề gật đầu.
Những người khác đều kinh hãi.
Tay không chặn máy bay!
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Người này là thần tiên chăng?
Cận Thiếu Long không khỏi run rẩy.
Hắn biết thần y Lâm xuất hiện ở đây với mục đích gì!
Cuối cùng hắn cũng hiểu người được vô số người Giang Thành truyền tụng này rốt cuộc đáng sợ đến thế nào…
“Cận Thiếu Long là ai?”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến, bình thản hỏi.
Cận Thiếu Long sợ đến mức liên tục lùi lại.
Cận Cối vội vàng tiến lên, đánh liều nói: “Thần y Lâm, tôi là bố của Thiếu Long, để tôi nói chuyện với cậu!”.
“Thế à?”.
Lâm Chính lạnh nhạt quan sát Cận Cối một lượt, gật đầu: “Lát nữa hẵng nói”.
Dứt lời, anh nhìn sang Cận Dao: “Người của tôi là ông giết phải không?”.
“Là tôi giết! Sao hả? Thần y Lâm đúng không, cậu muốn trả thù cho họ hay sao?”.
Cận Dao không hề hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt đầy sâu xa, nheo mắt nói.
“Ông đã thoải mái thừa nhận như vậy thì chuyện này dễ rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sát ý lập tức dâng lên, cất bước đi tới.
“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi sao?”.
Cận Dao lại cười khẽ: “E rằng tôi cho cậu mấy lá gan, cậu cũng không dám động vào tôi!”.
“Ông nói cái gì?”.
Lâm Chính dừng bước, nhíu mày.
Chương 4572: Sức mạnh áp đảo
Cận Dao cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên: “Thần y Lâm, đừng tưởng tôi không biết gì về cậu! Tuy cậu xưng vương xưng bá ở Giang Thành, thậm chí có liên quan đến chính phủ, nhưng trong mắt tôi, thành tựu của cậu chẳng là gì cả”.
“Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ha, thần y Lâm, cậu có biết tôi là ai không?”.
Cận Dao khinh thường cười nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi là người của Liệt Hỏa Thần Tông! Nếu cậu dám động vào tôi, tôi bảo đảm Dương Hoa các cậu sẽ khó yên!”.
“Liệt Hỏa Thần Tông?”.
Lâm Chính quan sát Cận Dao một lúc, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết tông phái đó là gì! Lợi hại lắm sao?”.
“Kẻ vô tri thì không biết sợ! Tôi nói thật cho cậu biết, Liệt Hỏa Thần Tông có quan hệ sâu xa với đại hội, hơn nữa còn được Thương Minh giúp đỡ. Mặc dù là một tông tộc độc lập, nhưng lại có mối quan hệ dây mơ rễ má với Thương Minh và đại hội. Nếu cậu dám làm tôi bị thương thì có nghĩa là tát vào mặt Thương Minh và đại hội. Thần y Lâm, cậu cảm thấy mình có thể đối kháng với đại hội và Thương Minh không?”.
Cận Dao mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và mỉa mai.
Thái độ kiêu ngạo cứ như đang nhìn một con kiến.
Lâm Chính hiểu ra.
Chẳng trách ở bệnh viện, Cận Cường lại có thái độ kiêu căng như vậy.
Chẳng trách Cận Dao dám ra tay với đám người Từ Thiên.
Hóa ra bọn họ ỷ vào đại hội và Thương Minh, không coi Lâm Chính ra gì.
“Thương Minh? Đại hội?”.
Lâm Chính liếc nhìn bàn tay mình, lạnh lùng nói: “Thế nên ông cảm thấy tôi phải quỳ xuống cúi đầu trước mặt hai tổ chức này, khuất phục đầu hàng bọn họ sao?”.
“Không cần phải vậy, tôi chỉ muốn nói cậu không thể chọc giận bọn họ”.
Cận Dao cười đáp.
“Hay tôi chọc giận họ thử xem?”.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Cận Dao bằng ánh mắt sắc bén.
Cận Dao sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Thần y Lâm, cậu muốn làm chuyện ngu ngốc sao? Cậu giết một mình tôi sẽ khiến nghìn vạn người của Dương Hoa các cậu phải chết, làm vậy không có lợi ích gì, cậu nên hiểu”.
“Tôi tiếp xúc với Thương Minh, đại hội không phải mới ngày một ngày hai! Theo tôi biết, đại hội chấp pháp cũng phải tuân theo luật pháp, bây giờ lý vẫn nghiêng về phía bọn tôi”.
“Bọn trẻ chơi đùa ẩu đả với nhau, ai đúng ai sai làm sao có thể nói rõ? Hơn nữa, tôi không phải người của đại hội, tôi là người của Liệt Hỏa Thần Tông. Nếu tôi chết, Thần Tông chắc chắn sẽ đứng ra. Khi cậu giao đấu với Thần Tông, đại hội chắc chắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”.
Cận Dao nói: “Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích lợi hại trong chuyện này cho cậu”.
Xoẹt!
Trong lúc Cận Dao còn đang luyên thuyên, một luồng sức mạnh phi thăng sắc bén đã lướt qua cánh tay của ông ta.
Máu tươi phun trào.
Cánh tay Cận Dao rơi xuống đất.
Người nhà họ Cận ngây người ra.
Cận Dao sững sờ, ngạc nhiên nhìn cánh tay nằm dưới đất mà thất thần trong giây lát.
“A!”.
Cuối cùng, ông ta ôm cánh tay liên tục lùi về sau, cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt ông ta biến dạng.
Cận Dao hung dữ trừng Lâm Chính, thấp giọng gào lên: “Thần y Lâm! Cậu… Cậu dám làm tôi bị thương! Cậu muốn chết! Cậu tự chuốc diệt vong thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Cận Dao bước tới trước một bước, định giết chết Lâm Chính.
Rầm!
Một giây sau, sức mạnh phi thăng đáng kinh ngạc đè xuống người Cận Dao.
Tất cả khí kình Cận Dao phóng ra bị nghiền nát giống như phấn vụn, dần dần tan rã, không hề có sức đánh trả.
Đầu óc Cận Dao điên cuồng chấn động, dường như ý thức được gì đó.
“Sức mạnh phi thăng này… Cậu là Lục Địa Thần Tiên? Không… Không thể nào! Sao cậu… Sao có thể là cảnh giới Thần Tiên?”.
Cận Dao dường như sắp phát điên.
Người nhà họ Cận đứng xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lục Địa Thần Tiên?
Đó là gì?
Bọn họ không hiểu.
Nhưng Cận Dao có thể xưng là cao thủ vô địch thế gian trong mắt người nhà họ Cận, trước mặt thần y Lâm lại không có sức đánh trả?
Đây chính là… thần y Lâm ở Giang Thành sao?
Chương 4573: Dũng cảm
Cận Dao không ngừng giãy giụa, nhưng mặc cho ông ta dùng sức thế nào cũng vô ích.
Cận Dao tin chắc.
Thần y Lâm ở trước mặt mình thật sự là Lục Địa Thần Tiên!
Lần này Cận Dao mới hiểu ra mình đã sơ ý.
Lục Địa Thần Tiên là người thế nào, sao lại vì vài ba câu của mình mà từ bỏ?
Cận Dao nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới từng bước, từ trên cao nhìn xuống Cận Dao, sát ý lan tràn trên mặt anh.
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, Cận Cối chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, chắp tay nói: “Thần y Lâm, mọi lỗi lầm là do tôi, tôi dạy con sai cách, tôi quản giáo em trai không nghiêm. Xin cậu tha cho em trai tôi, tôi sẵn sàng lấy mạng của tôi ra đổi lấy mạng của em trai tôi, cầu xin cậu!”.
Nói xong thì dập đầu xuống đất.
“Anh cả?”.
Cận Dao mở to mắt, không tin được nhìn Cận Cối, vành mắt ươn ướt.
Ông ta không ngờ người anh cả mà mình luôn coi thường lại đứng ra cầu xin cho mình trong lúc nguy cấp…
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Cận Cối, sau đó đi đến trước mặt ông ta, đỡ ông ta dậy.
“Thần y Lâm, cậu đồng ý rồi sao?”.
Cận Cối kích động hỏi.
Lâm Chính lắc đầu.
Vẻ mặt Cận Cối cứng đờ.
“Ông là một người anh tốt nhưng không phải một người bố tốt, con trai ông như vậy là do cách giáo dục của ông thất bại”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hơn nữa, vì sao khi em trai ông giết người của tôi, ông không ngăn cản? Đợi tôi giết em trai ông, ông mới quỳ xuống cầu xin… Không cảm thấy nực cười sao?”.
“Thần y Lâm, tôi thử ngăn cản em trai tôi rồi nhưng không có hiệu quả. Tôi không biết võ, không ngăn cản được”.
Cận Cối giàn giụa nước mắt.
“Thế à?”.
Lâm Chính liếc nhìn Cận Cối vẫn đang cúi rạp mình dưới đất, bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, tôi có thể nể mặt ông”.
Cận Cối nghe vậy lập tức mừng rỡ.
“Tôi chỉ giết Cận Dao và Cận Thiếu Long, những người khác tôi sẽ giữ mạng cho họ”.
Lâm Chính lại nói.
Dứt lời, Cận Cối há hốc miệng.
“Không!”.
Cận Thiếu Long ngây người, toàn thân run lẩy bẩy, hoảng loạn hét lên: “Bố! Cứu con! Cứu con với… Con không muốn chết! Con không muốn chết…”.
Cận Cối há hốc miệng, không nói được câu nào.
Tình hình bây giờ không nằm trong tầm khống chế của ông ta nữa.
Ông ta không ngăn cản được Cận Dao thì sao có thể ngăn được thần y Lâm?
“Chuyện đến nước này, tôi không còn gì để nói. Thần y Lâm, tôi biết là Thiếu Long không đúng, tôi… tôi sẵn sàng chấp nhận phương án của cậu, nhưng tôi xin cậu có thể để tôi nói với Thiếu Long vài câu được không? Hai bố con tôi muốn nói vài câu cuối cùng, cầu xin cậu đấy thần y Lâm!”.
Cận Cối lại cúi mình thật sâu.
Lúc này, ông ta như già đi mấy chục tuổi, hai bên tóc mai xuất hiện vài sợi tóc trắng.
Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy thương tang của người bố ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
Cận Cối gian nan quay người, đi về phía Cận Thiếu Long.
“A Cối! Ông điên rồi! Nó là con trai ông! Ông để nó chết vậy sao? Rốt cuộc ông nghĩ gì vậy?”.
Người phụ nữ bên cạnh chạy tới trước, la hét, tiếng la hét vô cùng nhức tai.
“Cút!”.
Cận Cối tát vào mặt người phụ nữ kia.
“Nếu không phải bà nuông chiều nó thì có xảy ra tai họa như ngày hôm nay không? Thiếu Long làm sai thì phải chịu trách nhiệm!”.
Cận Cối nghiêm nghị quát, hai mắt đỏ lên.
Người phụ nữ che miệng ngã ngồi xuống đất, gào khóc.
Cận Cối không quan tâm đến bà ta nữa, bước chậm rãi về phía Cận Thiếu Long, đưa tay xoa gương mặt trắng bệch của hắn, khàn giọng nói: “Con trai, dũng cảm lên, biết không?”.
Cận Thiếu Long nghe vậy thì hoàn toàn suy sụp.
Chương 4574: Hối hận
Cận Thiếu Long quá hiểu tính cách của bố mình.
Ông ấy là một người công chính.
Nhưng vì luôn bận rộn sự nghiệp gia tộc, bỏ mặc không dạy dỗ Cận Thiếu Long, nên nhiều năm nay Cận Cối luôn cảm thấy mình nợ con trai mình. Do đó, ông ta luôn mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện của Cận Thiếu Long.
Nhưng lần này Cận Cối sẽ không nhân nhượng thêm nữa.
Huống hồ, Cận Thiếu Long không chết, tất cả người trong tộc nhà họ Cận đều sẽ bị hắn liên lụy.
“Bố, con biết sai rồi! Con thật sự biết sai rồi! Cầu xin bố tha thứ cho con một lần, con không muốn chết! Con không muốn chết!”.
Cận Thiếu Long khóc lóc, cả người như đã phát điên hoàn toàn.
“Thiếu Long, con dũng cảm lên. Nếu đã làm thì phải giống như nam tử hán, dũng cảm gánh chịu tất cả”.
Cận Cối rơi nước mắt, kề đầu lên trán Cận Thiếu Long, khản giọng nói: “Con yên tâm, đợi con đi rồi, bố sẽ đi theo con ngay lập tức! Con đi trước một bước, chuộc tội đi!”.
“Bố…”.
Cận Thiếu Long chậm rãi quỳ xuống đất, khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
Hắn dập đầu ba cái, sau đó vùi đầu xuống đất, không dậy nữa.
Cận Cối gian nan quay người lại, nhìn về phía Lâm Chính, hơi cúi người.
“Thần y Lâm, cậu… ra tay đi…”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến.
Người nhà họ Cận ở xung quanh nhìn ngơ ngác.
Cận Cối quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại, im lặng chờ đợi.
Ông ta đã quyết định, đợi con trai mình chết sẽ xuống dưới cùng con trai.
“Cận Thiếu Long, anh đã biết sai chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi… biết sai rồi. Thần y Lâm, tất cả đều do tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt, chỉ cầu xin anh một chuyện. Nếu anh đồng ý với tôi chuyện này, cho dù anh có đánh nát xương tôi ra, tôi… tôi cũng không oán không hối…”.
Cận Thiếu Long ngẩng đầu lên, chua chát nói.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Cận Thiếu Long nhìn sang Cận Dao bị trấn áp ở bên kia, khàn giọng nói: “Chú hai vì tôi nên mới ra tay với Từ Thiên, tôi có lỗi với ông ấy. Tôi to gan cầu xin anh tha cho ông ấy một mạng…”.
“Không được”.
Lâm Chính quả quyết từ chối.
Cận Thiếu Long run rẩy, lại nói: “Vậy xin thần y Lâm ngăn cản bố tôi tự sát…”.
“Con trai?”.
Cận Cối sững sờ.
“Bố không cần phải chết vì đứa con trai không ra gì như con. Bố nói đúng, con nên dũng cảm hơn, con phải dũng cảm chịu trách nhiệm cho những việc con làm, chuộc tội của con. Nhưng con cũng mong bố hãy dũng cảm lên, nếu bố tự sát vì con thì tức là trốn tránh hiện thực! Bố đừng chết!”.
Cận Thiếu Long gượng cười, chua chát nói.
Cận Cối ngạc nhiên nhìn con trai mình, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, cuối cùng ông ta quay đầu đi, không ngừng lau nước mắt.
“Thần y Lâm, hãy ra tay đi”.
Cận Thiếu Long nhắm hai mắt lại, dập đầu với Lâm Chính.
Người phụ nữ bên kia đã khóc ngất đi.
Người nhà họ Cận quan sát tất cả, im lặng không lên tiếng.
Lâm Chính yên lặng nhìn Cận Thiếu Long, sau đó đưa tay ra ngưng tụ một thanh kiếm khí, chém về phía Cận Thiếu Long.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, sau đó một cánh tay bay ra.
Cận Thiếu Long đau đớn la lên, ngã xuống đất.
“Thiếu Long!”.
Cận Cối quay đầu la lên, lại thấy Cận Thiếu Long chỉ đứt một cánh tay, không bị cắt đứt cổ, không khỏi đứng sững người.
“Cận Thiếu Long, khó có khi anh hối hận, tôi chỉ chém đứt hai cánh tay của anh, giữ cho anh một mạng!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, tiếp tục vung kiếm khí trong tay lên.
Vụt!
Cánh tay kia của Cận Thiếu Long cũng bay đi…
Chương 4575: Liệt Hỏa Thần Tông của các ông ở đâu?
Cơn đau kịch liệt khiến Cận Thiếu Long suýt thì ngất đi, vết cắt trên hai cánh tay không ngừng tuôn máu, trông vô cùng thê thảm.
Lâm Chính chuyển động ngón tay, vài cây châm khí bay ra, đâm vào cơ thể của Cận Thiếu Long.
Máu lập tức ngừng chảy.
Cận Thiếu Long cũng khôi phục được một ít.
Hắn ngước khuôn mặt trắng bệch lên nhìn Lâm Chính đầy ngạc nhiên.
“Anh có phục không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi phục, phục rồi, cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn!”.
Cận Thiếu Long vội vàng đáp lại, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Cận Cối cũng hoàn hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu, kích động hô lên: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu không giết con trai tôi! Đại ân đại đức của cậu, Cận Cối suốt đời khó quên! Suốt đời khó quên!”.
Mặc dù Cận Thiếu Long đã đứt hai tay nhưng dù sao cũng giữ được mạng.
Điều này đối với Cận Cối mà nói đã đủ rồi!
“Chuyện này chưa có kết quả, tuy tôi không giết Cận Thiếu Long, nhưng không có nghĩa tội nghiệt của Cận Thiếu Long đã chuộc xong. Tôi muốn Cận Thiếu Long đến bệnh viện thủ đô tạ tội với Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh, cầu xin hai người họ tha thứ. Còn Cận Cối, tôi muốn ông thông báo cho những người tham gia vào việc này, nói bọn họ đi theo Cận Thiếu Long đến chuộc tội. Nếu có ai không đến xin Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh tha thứ, tôi sẽ giết cả nhà người đó, rõ chưa?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Cận Cối nghe vậy liên tục gật đầu: “Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay. Nhà họ Cận chúng tôi sẽ không rời Giang Thành, sẵn sàng ở lại Giang Thành nghe theo sự dạy bảo của thần y Lâm, chịu sự quản thúc của thần y Lâm!”.
“Ừ!”.
Lâm Chính gật đầu, xem như đã cảm nhận được thành ý của hai bố con Cận Cối mới quay người, đi về phía Cận Dao.
Cận Cối sửng sốt: “Thần y Lâm, cậu…”.
“Cận Dao với Cận Thiếu Long là hai chuyện khác nhau. Tôi có thể tha thứ cho Cận Thiếu Long nhưng không thể tha thứ cho Cận Dao! Ông ta dám giết người của tôi, bất kể là ai cầu xin, tôi cũng sẽ không tha cho ông ta!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Cận Cối nghe vậy lập tức á khẩu.
“Tên họ Lâm kia, con mẹ nó, cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi! Tôi sợ cậu sao? Để tôi xem cậu giết tôi rồi, Dương Hoa của cậu có sống yên được không!”.
Cận Dao gào lên mắng chửi, lửa giận tràn đầy.
Lâm Chính nghe vậy, ngồi xổm xuống trước mặt Cận Dao, đưa tay lấy điện thoại trên người ông ta.
“Ông ỷ vào Thương Minh, đại hội và Liệt Hỏa Thần Tông nên mới không sợ tôi sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Phải thì sao?”.
Cận Dao gào lên.
“Vậy được!”.
Lâm Chính ném điện thoại đến trước mặt Cận Dao, đột nhiên vung tay đánh ra.
Ầm!
Một chưởng đánh mạnh vào lưng Cận Dao.
Phụt!
Cận Dao phun ra máu, toàn thân tiết ra nhiều khí tức.
Cứ kéo dài một lúc như vậy, cả người Cận Dao như quả bóng da xì hơi, ngã xuống đất, không thể động đậy.
Một lúc sau, ông ta mới dùng giọng yếu ớt gào lên: “Cậu… Cậu dám… phế võ công của tôi? Tôi… Tôi phải giết cậu! Liệt Hỏa Thần Tông nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”.
“Thần y Lâm!”.
Cận Cối ở phía sau cũng vội vàng tiến lên, quỳ dưới đất, run rẩy nói: “Thần y Lâm, không phải tôi cầu xin cho em trai tôi, thực sự là cậu làm như vậy sẽ chuốc rắc rối cho cậu!”.
Lâm Chính quay đầu nhìn ông ta.
“Thần y Lâm có điều không biết, em trai tôi vừa được thăng chức hữu hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông, địa vị ở Thần Tông siêu phàm. Cậu phế bỏ võ công của nó, Liệt Hỏa Thần Tông chắc chắn sẽ không tha cho cậu!”.
Cận Cối khó xử nói.
Lâm Chính không tiếp lời, mà là đưa điện thoại đến trước mặt Cận Cối, bình tĩnh nói: “Tôi cho ông một cơ hội, gọi đi”.
“Cậu… Cậu đừng hối hận…”.
Hai mắt Cận Dao tràn ngập lửa giận, cầm điện thoại bấm số gọi đi.
Tút tút.
Điện thoại reo vài lần, sau đó một giọng nói khản đặc trầm thấp vang lên.
“Hữu hộ pháp, không phải ông xin nghỉ về quê thăm người thân sao? Lúc nào quay về? Trong tông môn còn nhiều việc cần ông xử lý, đừng ở ngoài quá lâu!”.
“Tông chủ… Tôi… Tôi sợ là không về được Thần Tông nữa rồi!”.
Cận Dao yếu ớt nói: “Võ công của tôi bị phế, tính mạng lơ lửng! Xin tông chủ… nhất định phải trả thù cho tôi!”.
Lời này vừa nói ra, người bên kia điện thoại kinh ngạc.
“Ai to gan vậy? Ngay cả hữu hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông mà cũng dám động? Nói đi! Ai phế võ công của ông? Tông chủ tôi nhất định không tha cho kẻ đó!”.
“Là tôi!”.
Không đợi Cận Dao lên tiếng, Lâm Chính đã đáp lại.
“Cậu là ai?”.
Người bên kia điện thoại im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm ở Giang Thành!”.
“Thần y Lâm? Hừ! Đúng là trong núi vắng hổ khỉ xưng vương! Thần y Lâm, có phải cậu nghĩ cậu xưng vương xưng bá ở mảnh đất nhỏ như Giang Thành lâu rồi là cảm thấy trên đời này không còn ai trấn áp được cậu không? Ngay cả hữu hộ pháp của tôi mà cũng dám động! Cậu nghĩ Liệt Hỏa Thần Tông này không trị được cậu sao?”.
Người bên kia điện thoại tức giận quát.
“Là hữu hộ pháp của ông gây hấn trước, ông ta giết người của tôi…”.
“Được rồi, tôi không muốn nói nhiều với cậu!”.
Không đợi Lâm Chính nói xong, người ở bên kia điện thoại đã mất kiên nhẫn quát lên: “Tôi cho cậu thời gian một ngày. Ngày mai trước khi mặt trời lặn, cậu phải đích thân đưa hữu hộ pháp tới Liệt Hỏa Thần Tông cho tôi. Ngoài ra, cậu cũng phải đích thân tạ tội trước mặt tôi, cậu phế bỏ võ công của hữu hộ pháp, tôi phế võ công của cậu không quá đáng chứ? Thần y Lâm, tôi nghe nói cậu có bối cảnh chính phủ, tôi nể mặt chính phủ Long Quốc cho cậu một cơ hội. Nếu cậu không trân trọng, dù là trên trời dưới đất cũng không có ai cứu được cậu!”.
“Nói vậy là nếu tôi không đến Liệt Hỏa Thần Tông…”.
“Liệt Hỏa Thần Tông sẽ dốc hết lực lượng đến Giang Thành tìm cậu tính sổ!”.
Người bên kia điện thoại quát.
Lâm Chính im lặng.
Suy nghĩ trong chốc lát, anh gật đầu: “Được, ngày mai trước khi mặt trời lặn, tôi nhất định đến!”.
“Thức thời! Cậu phải mang theo thành ý và sự hối lỗi của cậu đến đây, đây là cơ hội duy nhất của cậu!”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Lâm Chính thản nhiên nhìn điện thoại, rơi vào suy tư.
Cận Dao cười lớn.
“Thần y Lâm, thế nào? Cậu đã biết thái độ và thủ đoạn của Liệt Hỏa Thần Tông rồi chứ? Ha ha ha ha, cậu dám phế võ công của tôi? Làm vậy cũng là phế bản thân cậu! Tôi nói rồi, Liệt Hỏa Thần Tông không dễ cho cậu chọc giận! Ha ha ha ha…”.
Tiếng cười điên cuồng vang vọng bốn phía.
Nhưng Lâm Chính như không nghe thấy.
Anh lấy điện thoại ra gọi đi.
Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Liên minh Thanh Huyền và Dương Hoa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một. Tất cả mọi người hãy gác lại tất cả nhiệm vụ hiện nay, trang bị vũ khí đầy đủ, tập hợp ở Giang Thành ngay trong đêm! Trưa mai phải tập kết xong…”.
Lâm Chính nghiêm túc nói, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và dữ tợn.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính hờ hững nhìn Cận Dao, hỏi bằng giọng lạnh băng: “Liệt Hỏa Thần Tông của các ông… ở đâu?”.
“Đụng phải cái gì rồi sao?”.
“Tròng trành ghê thật”.
“Sao tôi cảm thấy giống như máy bay chậm lại vậy?”.
Bọn họ nhìn quanh, đầu óc mù mịt.
Lúc này, cửa phòng điều khiển được mở ra, vài nhân viên tổ lái sợ hãi chạy tới.
Những dòng khí mãnh liệt lan ra từ trong đó.
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, muốn hỏi gì đó thì đột nhiên cảm giác mất trọng lực ập đến.
Vù!
Người trên máy bay lại nghiêng ngả, nhiều vật phẩm trên máy bay bay lên lơ lửng…
Những người không biết võ công như Cận Cối, Cận Cường ngã xuống sàn toác đầu chảy máu, hết sức chật vật.
Cận Dao thì khí vận đan điền, hai chân bám chặt xuống sàn, vững như Thái Sơn.
“Máy bay đang rơi!”.
Cận Dao hô lên.
“Cái gì? Máy bay rơi?”.
“Sao… Sao có thể như vậy?”.
“Sao đang yên lành mà máy bay lại rơi?”.
Bọn họ hoảng sợ, sắc mặt cắt không còn giọt máu.
Cận Dao lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Ông ta nhìn chằm chằm nhân viên tổ bay đang giữ chặt ghế, quát hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Máy bay gặp chướng ngại rồi sao?”.
“Không… Không phải, trước mặt máy bay có người…”.
Cơ trưởng run rẩy hét lên.
“Có người?”.
Cận Dao sửng sốt, đang định đi tới phòng điều khiển thì "ầm!" một tiếng vang to.
Sau đó cả máy bay rung chuyển, thân máy bay nứt ra.
Người nhà họ Cận bị chấn động nôn ra máu, một vài người tố chất cơ thể không tốt thì ngất xỉu tại chỗ.
Trong máy bay vô cùng hỗn loạn.
Cận Dao ý thức được gì đó, vận khí kình đánh nát thân máy bay, phá máy bay ra ngoài.
Ầm!
Máy bay bị ông ta đánh thủng một lỗ lớn, người bay đi như mũi tên, vững vàng đáp xuống đất.
Máy bay rơi xuống một khu vực hoang vu ở ngoại ô sân bay.
Cận Dao nhìn quanh, lập tức nhìn thấy một bóng người ở phần đầu máy bay.
Đầu máy bay lõm vào trong, một người đàn ông đang chậm rãi buông phần đầu máy bay ra, sau đó cơ thể như lông hồng chậm rãi đáp xuống máy bay.
“Tay không chặn máy bay?”.
Cận Dao run rẩy, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Lúc này, người nhà họ Cận lảo đảo bò ra khỏi máy bay.
Trên người ai nấy đều dính máu, vô cùng chật vật.
“Mọi người không sao chứ?”.
Cận Dao khẽ hỏi.
“Không… Không có gì đáng ngại…”.
“Mọi người đều chưa chết?”.
“Trời ạ, máy bay rơi từ trên cao xuống mà không nổ?”.
“Đúng là kỳ tích!”.
Nhìn máy bay còn có thể xem là hoàn chỉnh ở phía trước, người nhà họ Cận đều sửng sốt. Nhất là nhân viên tổ bay, ai cũng như nhìn thấy quỷ.
Cận Dao lại hạ giọng: “Không phải máy bay rơi từ trên trời xuống, mà là bị người đó chặn lại”.
“Chặn?”.
Người nhà họ Cận sửng sốt, ai cũng tưởng mình ngã ngu người, tai nghe không rõ.
“Anh hai, anh nói vậy… là ý gì?”, Cận Cường sửng sốt hỏi.
Cận Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm phía trước.
Những người khác nhìn theo ánh mắt ông ta.
Một người đàn ông mặc Âu phục tướng mạo như thiên thần đi tới từ phần đầu máy bay.
“Thần y Lâm!”.
Cận Cường, Cận Thiếu Long và những người khác lập tức la lên.
Thần y Lâm là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Thành, có thể nói gương mặt anh thường xuyên lên trang nhất của Giang Thành. Người nhà họ Cận còn lạ gì người này nữa?
“Anh hai, vừa rồi ý anh là… máy bay của chúng ta… bị thần y Lâm… dùng tay không chặn lại ngay trên trời sao?”.
Cận Cường run rẩy, nói lắp.
Cận Dao nặng nề gật đầu.
Những người khác đều kinh hãi.
Tay không chặn máy bay!
Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Người này là thần tiên chăng?
Cận Thiếu Long không khỏi run rẩy.
Hắn biết thần y Lâm xuất hiện ở đây với mục đích gì!
Cuối cùng hắn cũng hiểu người được vô số người Giang Thành truyền tụng này rốt cuộc đáng sợ đến thế nào…
“Cận Thiếu Long là ai?”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến, bình thản hỏi.
Cận Thiếu Long sợ đến mức liên tục lùi lại.
Cận Cối vội vàng tiến lên, đánh liều nói: “Thần y Lâm, tôi là bố của Thiếu Long, để tôi nói chuyện với cậu!”.
“Thế à?”.
Lâm Chính lạnh nhạt quan sát Cận Cối một lượt, gật đầu: “Lát nữa hẵng nói”.
Dứt lời, anh nhìn sang Cận Dao: “Người của tôi là ông giết phải không?”.
“Là tôi giết! Sao hả? Thần y Lâm đúng không, cậu muốn trả thù cho họ hay sao?”.
Cận Dao không hề hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt đầy sâu xa, nheo mắt nói.
“Ông đã thoải mái thừa nhận như vậy thì chuyện này dễ rồi”.
Lâm Chính gật đầu, sát ý lập tức dâng lên, cất bước đi tới.
“Thần y Lâm, cậu muốn giết tôi sao?”.
Cận Dao lại cười khẽ: “E rằng tôi cho cậu mấy lá gan, cậu cũng không dám động vào tôi!”.
“Ông nói cái gì?”.
Lâm Chính dừng bước, nhíu mày.
Chương 4572: Sức mạnh áp đảo
Cận Dao cười nhạt, vẻ mặt thản nhiên: “Thần y Lâm, đừng tưởng tôi không biết gì về cậu! Tuy cậu xưng vương xưng bá ở Giang Thành, thậm chí có liên quan đến chính phủ, nhưng trong mắt tôi, thành tựu của cậu chẳng là gì cả”.
“Tôi mặc kệ, tôi chỉ biết giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Ha, thần y Lâm, cậu có biết tôi là ai không?”.
Cận Dao khinh thường cười nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi là người của Liệt Hỏa Thần Tông! Nếu cậu dám động vào tôi, tôi bảo đảm Dương Hoa các cậu sẽ khó yên!”.
“Liệt Hỏa Thần Tông?”.
Lâm Chính quan sát Cận Dao một lúc, sau đó lắc đầu: “Tôi không biết tông phái đó là gì! Lợi hại lắm sao?”.
“Kẻ vô tri thì không biết sợ! Tôi nói thật cho cậu biết, Liệt Hỏa Thần Tông có quan hệ sâu xa với đại hội, hơn nữa còn được Thương Minh giúp đỡ. Mặc dù là một tông tộc độc lập, nhưng lại có mối quan hệ dây mơ rễ má với Thương Minh và đại hội. Nếu cậu dám làm tôi bị thương thì có nghĩa là tát vào mặt Thương Minh và đại hội. Thần y Lâm, cậu cảm thấy mình có thể đối kháng với đại hội và Thương Minh không?”.
Cận Dao mỉm cười, trong mắt tràn ngập sự khinh thường và mỉa mai.
Thái độ kiêu ngạo cứ như đang nhìn một con kiến.
Lâm Chính hiểu ra.
Chẳng trách ở bệnh viện, Cận Cường lại có thái độ kiêu căng như vậy.
Chẳng trách Cận Dao dám ra tay với đám người Từ Thiên.
Hóa ra bọn họ ỷ vào đại hội và Thương Minh, không coi Lâm Chính ra gì.
“Thương Minh? Đại hội?”.
Lâm Chính liếc nhìn bàn tay mình, lạnh lùng nói: “Thế nên ông cảm thấy tôi phải quỳ xuống cúi đầu trước mặt hai tổ chức này, khuất phục đầu hàng bọn họ sao?”.
“Không cần phải vậy, tôi chỉ muốn nói cậu không thể chọc giận bọn họ”.
Cận Dao cười đáp.
“Hay tôi chọc giận họ thử xem?”.
Lâm Chính đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Cận Dao bằng ánh mắt sắc bén.
Cận Dao sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Thần y Lâm, cậu muốn làm chuyện ngu ngốc sao? Cậu giết một mình tôi sẽ khiến nghìn vạn người của Dương Hoa các cậu phải chết, làm vậy không có lợi ích gì, cậu nên hiểu”.
“Tôi tiếp xúc với Thương Minh, đại hội không phải mới ngày một ngày hai! Theo tôi biết, đại hội chấp pháp cũng phải tuân theo luật pháp, bây giờ lý vẫn nghiêng về phía bọn tôi”.
“Bọn trẻ chơi đùa ẩu đả với nhau, ai đúng ai sai làm sao có thể nói rõ? Hơn nữa, tôi không phải người của đại hội, tôi là người của Liệt Hỏa Thần Tông. Nếu tôi chết, Thần Tông chắc chắn sẽ đứng ra. Khi cậu giao đấu với Thần Tông, đại hội chắc chắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”.
Cận Dao nói: “Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích lợi hại trong chuyện này cho cậu”.
Xoẹt!
Trong lúc Cận Dao còn đang luyên thuyên, một luồng sức mạnh phi thăng sắc bén đã lướt qua cánh tay của ông ta.
Máu tươi phun trào.
Cánh tay Cận Dao rơi xuống đất.
Người nhà họ Cận ngây người ra.
Cận Dao sững sờ, ngạc nhiên nhìn cánh tay nằm dưới đất mà thất thần trong giây lát.
“A!”.
Cuối cùng, ông ta ôm cánh tay liên tục lùi về sau, cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt ông ta biến dạng.
Cận Dao hung dữ trừng Lâm Chính, thấp giọng gào lên: “Thần y Lâm! Cậu… Cậu dám làm tôi bị thương! Cậu muốn chết! Cậu tự chuốc diệt vong thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Cận Dao bước tới trước một bước, định giết chết Lâm Chính.
Rầm!
Một giây sau, sức mạnh phi thăng đáng kinh ngạc đè xuống người Cận Dao.
Tất cả khí kình Cận Dao phóng ra bị nghiền nát giống như phấn vụn, dần dần tan rã, không hề có sức đánh trả.
Đầu óc Cận Dao điên cuồng chấn động, dường như ý thức được gì đó.
“Sức mạnh phi thăng này… Cậu là Lục Địa Thần Tiên? Không… Không thể nào! Sao cậu… Sao có thể là cảnh giới Thần Tiên?”.
Cận Dao dường như sắp phát điên.
Người nhà họ Cận đứng xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lục Địa Thần Tiên?
Đó là gì?
Bọn họ không hiểu.
Nhưng Cận Dao có thể xưng là cao thủ vô địch thế gian trong mắt người nhà họ Cận, trước mặt thần y Lâm lại không có sức đánh trả?
Đây chính là… thần y Lâm ở Giang Thành sao?
Chương 4573: Dũng cảm
Cận Dao không ngừng giãy giụa, nhưng mặc cho ông ta dùng sức thế nào cũng vô ích.
Cận Dao tin chắc.
Thần y Lâm ở trước mặt mình thật sự là Lục Địa Thần Tiên!
Lần này Cận Dao mới hiểu ra mình đã sơ ý.
Lục Địa Thần Tiên là người thế nào, sao lại vì vài ba câu của mình mà từ bỏ?
Cận Dao nghiến răng, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lâm Chính bước tới từng bước, từ trên cao nhìn xuống Cận Dao, sát ý lan tràn trên mặt anh.
“Thần y Lâm!”.
Lúc này, Cận Cối chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, chắp tay nói: “Thần y Lâm, mọi lỗi lầm là do tôi, tôi dạy con sai cách, tôi quản giáo em trai không nghiêm. Xin cậu tha cho em trai tôi, tôi sẵn sàng lấy mạng của tôi ra đổi lấy mạng của em trai tôi, cầu xin cậu!”.
Nói xong thì dập đầu xuống đất.
“Anh cả?”.
Cận Dao mở to mắt, không tin được nhìn Cận Cối, vành mắt ươn ướt.
Ông ta không ngờ người anh cả mà mình luôn coi thường lại đứng ra cầu xin cho mình trong lúc nguy cấp…
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Cận Cối, sau đó đi đến trước mặt ông ta, đỡ ông ta dậy.
“Thần y Lâm, cậu đồng ý rồi sao?”.
Cận Cối kích động hỏi.
Lâm Chính lắc đầu.
Vẻ mặt Cận Cối cứng đờ.
“Ông là một người anh tốt nhưng không phải một người bố tốt, con trai ông như vậy là do cách giáo dục của ông thất bại”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hơn nữa, vì sao khi em trai ông giết người của tôi, ông không ngăn cản? Đợi tôi giết em trai ông, ông mới quỳ xuống cầu xin… Không cảm thấy nực cười sao?”.
“Thần y Lâm, tôi thử ngăn cản em trai tôi rồi nhưng không có hiệu quả. Tôi không biết võ, không ngăn cản được”.
Cận Cối giàn giụa nước mắt.
“Thế à?”.
Lâm Chính liếc nhìn Cận Cối vẫn đang cúi rạp mình dưới đất, bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, tôi có thể nể mặt ông”.
Cận Cối nghe vậy lập tức mừng rỡ.
“Tôi chỉ giết Cận Dao và Cận Thiếu Long, những người khác tôi sẽ giữ mạng cho họ”.
Lâm Chính lại nói.
Dứt lời, Cận Cối há hốc miệng.
“Không!”.
Cận Thiếu Long ngây người, toàn thân run lẩy bẩy, hoảng loạn hét lên: “Bố! Cứu con! Cứu con với… Con không muốn chết! Con không muốn chết…”.
Cận Cối há hốc miệng, không nói được câu nào.
Tình hình bây giờ không nằm trong tầm khống chế của ông ta nữa.
Ông ta không ngăn cản được Cận Dao thì sao có thể ngăn được thần y Lâm?
“Chuyện đến nước này, tôi không còn gì để nói. Thần y Lâm, tôi biết là Thiếu Long không đúng, tôi… tôi sẵn sàng chấp nhận phương án của cậu, nhưng tôi xin cậu có thể để tôi nói với Thiếu Long vài câu được không? Hai bố con tôi muốn nói vài câu cuối cùng, cầu xin cậu đấy thần y Lâm!”.
Cận Cối lại cúi mình thật sâu.
Lúc này, ông ta như già đi mấy chục tuổi, hai bên tóc mai xuất hiện vài sợi tóc trắng.
Lâm Chính nhìn khuôn mặt đầy thương tang của người bố ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
Cận Cối gian nan quay người, đi về phía Cận Thiếu Long.
“A Cối! Ông điên rồi! Nó là con trai ông! Ông để nó chết vậy sao? Rốt cuộc ông nghĩ gì vậy?”.
Người phụ nữ bên cạnh chạy tới trước, la hét, tiếng la hét vô cùng nhức tai.
“Cút!”.
Cận Cối tát vào mặt người phụ nữ kia.
“Nếu không phải bà nuông chiều nó thì có xảy ra tai họa như ngày hôm nay không? Thiếu Long làm sai thì phải chịu trách nhiệm!”.
Cận Cối nghiêm nghị quát, hai mắt đỏ lên.
Người phụ nữ che miệng ngã ngồi xuống đất, gào khóc.
Cận Cối không quan tâm đến bà ta nữa, bước chậm rãi về phía Cận Thiếu Long, đưa tay xoa gương mặt trắng bệch của hắn, khàn giọng nói: “Con trai, dũng cảm lên, biết không?”.
Cận Thiếu Long nghe vậy thì hoàn toàn suy sụp.
Chương 4574: Hối hận
Cận Thiếu Long quá hiểu tính cách của bố mình.
Ông ấy là một người công chính.
Nhưng vì luôn bận rộn sự nghiệp gia tộc, bỏ mặc không dạy dỗ Cận Thiếu Long, nên nhiều năm nay Cận Cối luôn cảm thấy mình nợ con trai mình. Do đó, ông ta luôn mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện của Cận Thiếu Long.
Nhưng lần này Cận Cối sẽ không nhân nhượng thêm nữa.
Huống hồ, Cận Thiếu Long không chết, tất cả người trong tộc nhà họ Cận đều sẽ bị hắn liên lụy.
“Bố, con biết sai rồi! Con thật sự biết sai rồi! Cầu xin bố tha thứ cho con một lần, con không muốn chết! Con không muốn chết!”.
Cận Thiếu Long khóc lóc, cả người như đã phát điên hoàn toàn.
“Thiếu Long, con dũng cảm lên. Nếu đã làm thì phải giống như nam tử hán, dũng cảm gánh chịu tất cả”.
Cận Cối rơi nước mắt, kề đầu lên trán Cận Thiếu Long, khản giọng nói: “Con yên tâm, đợi con đi rồi, bố sẽ đi theo con ngay lập tức! Con đi trước một bước, chuộc tội đi!”.
“Bố…”.
Cận Thiếu Long chậm rãi quỳ xuống đất, khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
Hắn dập đầu ba cái, sau đó vùi đầu xuống đất, không dậy nữa.
Cận Cối gian nan quay người lại, nhìn về phía Lâm Chính, hơi cúi người.
“Thần y Lâm, cậu… ra tay đi…”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến.
Người nhà họ Cận ở xung quanh nhìn ngơ ngác.
Cận Cối quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại, im lặng chờ đợi.
Ông ta đã quyết định, đợi con trai mình chết sẽ xuống dưới cùng con trai.
“Cận Thiếu Long, anh đã biết sai chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi… biết sai rồi. Thần y Lâm, tất cả đều do tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt, chỉ cầu xin anh một chuyện. Nếu anh đồng ý với tôi chuyện này, cho dù anh có đánh nát xương tôi ra, tôi… tôi cũng không oán không hối…”.
Cận Thiếu Long ngẩng đầu lên, chua chát nói.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Cận Thiếu Long nhìn sang Cận Dao bị trấn áp ở bên kia, khàn giọng nói: “Chú hai vì tôi nên mới ra tay với Từ Thiên, tôi có lỗi với ông ấy. Tôi to gan cầu xin anh tha cho ông ấy một mạng…”.
“Không được”.
Lâm Chính quả quyết từ chối.
Cận Thiếu Long run rẩy, lại nói: “Vậy xin thần y Lâm ngăn cản bố tôi tự sát…”.
“Con trai?”.
Cận Cối sững sờ.
“Bố không cần phải chết vì đứa con trai không ra gì như con. Bố nói đúng, con nên dũng cảm hơn, con phải dũng cảm chịu trách nhiệm cho những việc con làm, chuộc tội của con. Nhưng con cũng mong bố hãy dũng cảm lên, nếu bố tự sát vì con thì tức là trốn tránh hiện thực! Bố đừng chết!”.
Cận Thiếu Long gượng cười, chua chát nói.
Cận Cối ngạc nhiên nhìn con trai mình, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, cuối cùng ông ta quay đầu đi, không ngừng lau nước mắt.
“Thần y Lâm, hãy ra tay đi”.
Cận Thiếu Long nhắm hai mắt lại, dập đầu với Lâm Chính.
Người phụ nữ bên kia đã khóc ngất đi.
Người nhà họ Cận quan sát tất cả, im lặng không lên tiếng.
Lâm Chính yên lặng nhìn Cận Thiếu Long, sau đó đưa tay ra ngưng tụ một thanh kiếm khí, chém về phía Cận Thiếu Long.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, sau đó một cánh tay bay ra.
Cận Thiếu Long đau đớn la lên, ngã xuống đất.
“Thiếu Long!”.
Cận Cối quay đầu la lên, lại thấy Cận Thiếu Long chỉ đứt một cánh tay, không bị cắt đứt cổ, không khỏi đứng sững người.
“Cận Thiếu Long, khó có khi anh hối hận, tôi chỉ chém đứt hai cánh tay của anh, giữ cho anh một mạng!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, tiếp tục vung kiếm khí trong tay lên.
Vụt!
Cánh tay kia của Cận Thiếu Long cũng bay đi…
Chương 4575: Liệt Hỏa Thần Tông của các ông ở đâu?
Cơn đau kịch liệt khiến Cận Thiếu Long suýt thì ngất đi, vết cắt trên hai cánh tay không ngừng tuôn máu, trông vô cùng thê thảm.
Lâm Chính chuyển động ngón tay, vài cây châm khí bay ra, đâm vào cơ thể của Cận Thiếu Long.
Máu lập tức ngừng chảy.
Cận Thiếu Long cũng khôi phục được một ít.
Hắn ngước khuôn mặt trắng bệch lên nhìn Lâm Chính đầy ngạc nhiên.
“Anh có phục không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi phục, phục rồi, cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn!”.
Cận Thiếu Long vội vàng đáp lại, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Cận Cối cũng hoàn hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu, kích động hô lên: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu không giết con trai tôi! Đại ân đại đức của cậu, Cận Cối suốt đời khó quên! Suốt đời khó quên!”.
Mặc dù Cận Thiếu Long đã đứt hai tay nhưng dù sao cũng giữ được mạng.
Điều này đối với Cận Cối mà nói đã đủ rồi!
“Chuyện này chưa có kết quả, tuy tôi không giết Cận Thiếu Long, nhưng không có nghĩa tội nghiệt của Cận Thiếu Long đã chuộc xong. Tôi muốn Cận Thiếu Long đến bệnh viện thủ đô tạ tội với Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh, cầu xin hai người họ tha thứ. Còn Cận Cối, tôi muốn ông thông báo cho những người tham gia vào việc này, nói bọn họ đi theo Cận Thiếu Long đến chuộc tội. Nếu có ai không đến xin Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh tha thứ, tôi sẽ giết cả nhà người đó, rõ chưa?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Cận Cối nghe vậy liên tục gật đầu: “Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay. Nhà họ Cận chúng tôi sẽ không rời Giang Thành, sẵn sàng ở lại Giang Thành nghe theo sự dạy bảo của thần y Lâm, chịu sự quản thúc của thần y Lâm!”.
“Ừ!”.
Lâm Chính gật đầu, xem như đã cảm nhận được thành ý của hai bố con Cận Cối mới quay người, đi về phía Cận Dao.
Cận Cối sửng sốt: “Thần y Lâm, cậu…”.
“Cận Dao với Cận Thiếu Long là hai chuyện khác nhau. Tôi có thể tha thứ cho Cận Thiếu Long nhưng không thể tha thứ cho Cận Dao! Ông ta dám giết người của tôi, bất kể là ai cầu xin, tôi cũng sẽ không tha cho ông ta!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Cận Cối nghe vậy lập tức á khẩu.
“Tên họ Lâm kia, con mẹ nó, cậu có bản lĩnh thì giết tôi đi! Tôi sợ cậu sao? Để tôi xem cậu giết tôi rồi, Dương Hoa của cậu có sống yên được không!”.
Cận Dao gào lên mắng chửi, lửa giận tràn đầy.
Lâm Chính nghe vậy, ngồi xổm xuống trước mặt Cận Dao, đưa tay lấy điện thoại trên người ông ta.
“Ông ỷ vào Thương Minh, đại hội và Liệt Hỏa Thần Tông nên mới không sợ tôi sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Phải thì sao?”.
Cận Dao gào lên.
“Vậy được!”.
Lâm Chính ném điện thoại đến trước mặt Cận Dao, đột nhiên vung tay đánh ra.
Ầm!
Một chưởng đánh mạnh vào lưng Cận Dao.
Phụt!
Cận Dao phun ra máu, toàn thân tiết ra nhiều khí tức.
Cứ kéo dài một lúc như vậy, cả người Cận Dao như quả bóng da xì hơi, ngã xuống đất, không thể động đậy.
Một lúc sau, ông ta mới dùng giọng yếu ớt gào lên: “Cậu… Cậu dám… phế võ công của tôi? Tôi… Tôi phải giết cậu! Liệt Hỏa Thần Tông nhất định sẽ không buông tha cho cậu!”.
“Thần y Lâm!”.
Cận Cối ở phía sau cũng vội vàng tiến lên, quỳ dưới đất, run rẩy nói: “Thần y Lâm, không phải tôi cầu xin cho em trai tôi, thực sự là cậu làm như vậy sẽ chuốc rắc rối cho cậu!”.
Lâm Chính quay đầu nhìn ông ta.
“Thần y Lâm có điều không biết, em trai tôi vừa được thăng chức hữu hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông, địa vị ở Thần Tông siêu phàm. Cậu phế bỏ võ công của nó, Liệt Hỏa Thần Tông chắc chắn sẽ không tha cho cậu!”.
Cận Cối khó xử nói.
Lâm Chính không tiếp lời, mà là đưa điện thoại đến trước mặt Cận Cối, bình tĩnh nói: “Tôi cho ông một cơ hội, gọi đi”.
“Cậu… Cậu đừng hối hận…”.
Hai mắt Cận Dao tràn ngập lửa giận, cầm điện thoại bấm số gọi đi.
Tút tút.
Điện thoại reo vài lần, sau đó một giọng nói khản đặc trầm thấp vang lên.
“Hữu hộ pháp, không phải ông xin nghỉ về quê thăm người thân sao? Lúc nào quay về? Trong tông môn còn nhiều việc cần ông xử lý, đừng ở ngoài quá lâu!”.
“Tông chủ… Tôi… Tôi sợ là không về được Thần Tông nữa rồi!”.
Cận Dao yếu ớt nói: “Võ công của tôi bị phế, tính mạng lơ lửng! Xin tông chủ… nhất định phải trả thù cho tôi!”.
Lời này vừa nói ra, người bên kia điện thoại kinh ngạc.
“Ai to gan vậy? Ngay cả hữu hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông mà cũng dám động? Nói đi! Ai phế võ công của ông? Tông chủ tôi nhất định không tha cho kẻ đó!”.
“Là tôi!”.
Không đợi Cận Dao lên tiếng, Lâm Chính đã đáp lại.
“Cậu là ai?”.
Người bên kia điện thoại im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi.
“Thần y Lâm ở Giang Thành!”.
“Thần y Lâm? Hừ! Đúng là trong núi vắng hổ khỉ xưng vương! Thần y Lâm, có phải cậu nghĩ cậu xưng vương xưng bá ở mảnh đất nhỏ như Giang Thành lâu rồi là cảm thấy trên đời này không còn ai trấn áp được cậu không? Ngay cả hữu hộ pháp của tôi mà cũng dám động! Cậu nghĩ Liệt Hỏa Thần Tông này không trị được cậu sao?”.
Người bên kia điện thoại tức giận quát.
“Là hữu hộ pháp của ông gây hấn trước, ông ta giết người của tôi…”.
“Được rồi, tôi không muốn nói nhiều với cậu!”.
Không đợi Lâm Chính nói xong, người ở bên kia điện thoại đã mất kiên nhẫn quát lên: “Tôi cho cậu thời gian một ngày. Ngày mai trước khi mặt trời lặn, cậu phải đích thân đưa hữu hộ pháp tới Liệt Hỏa Thần Tông cho tôi. Ngoài ra, cậu cũng phải đích thân tạ tội trước mặt tôi, cậu phế bỏ võ công của hữu hộ pháp, tôi phế võ công của cậu không quá đáng chứ? Thần y Lâm, tôi nghe nói cậu có bối cảnh chính phủ, tôi nể mặt chính phủ Long Quốc cho cậu một cơ hội. Nếu cậu không trân trọng, dù là trên trời dưới đất cũng không có ai cứu được cậu!”.
“Nói vậy là nếu tôi không đến Liệt Hỏa Thần Tông…”.
“Liệt Hỏa Thần Tông sẽ dốc hết lực lượng đến Giang Thành tìm cậu tính sổ!”.
Người bên kia điện thoại quát.
Lâm Chính im lặng.
Suy nghĩ trong chốc lát, anh gật đầu: “Được, ngày mai trước khi mặt trời lặn, tôi nhất định đến!”.
“Thức thời! Cậu phải mang theo thành ý và sự hối lỗi của cậu đến đây, đây là cơ hội duy nhất của cậu!”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Lâm Chính thản nhiên nhìn điện thoại, rơi vào suy tư.
Cận Dao cười lớn.
“Thần y Lâm, thế nào? Cậu đã biết thái độ và thủ đoạn của Liệt Hỏa Thần Tông rồi chứ? Ha ha ha ha, cậu dám phế võ công của tôi? Làm vậy cũng là phế bản thân cậu! Tôi nói rồi, Liệt Hỏa Thần Tông không dễ cho cậu chọc giận! Ha ha ha ha…”.
Tiếng cười điên cuồng vang vọng bốn phía.
Nhưng Lâm Chính như không nghe thấy.
Anh lấy điện thoại ra gọi đi.
Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Liên minh Thanh Huyền và Dương Hoa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một. Tất cả mọi người hãy gác lại tất cả nhiệm vụ hiện nay, trang bị vũ khí đầy đủ, tập hợp ở Giang Thành ngay trong đêm! Trưa mai phải tập kết xong…”.
Lâm Chính nghiêm túc nói, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng và dữ tợn.
Sau khi cúp máy, Lâm Chính hờ hững nhìn Cận Dao, hỏi bằng giọng lạnh băng: “Liệt Hỏa Thần Tông của các ông… ở đâu?”.