-
Chương 4536-4540
Chương 4536: Trận pháp
Lâm Chính khẽ chau mày, đưa tay lên chỉ điểm.
Vụt...
Nguồn sức mạnh tinh thuần tạo thành bức bình phong trước mặt anh.
Keng keng...Những đường sáng kia đập vào bức bình phong nhưng chẳng làm gì được.
“Cái gì?”, Huyết Sa giật mình.
“Đội trưởng, sức mạnh mà người này phóng ra giống như của thánh thần vậy. Hơn nữa độ mạnh còn cao hơn của chúng ta nữa”, một người đàn ông bỏ kính xuống, đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh.
“Chắc chứ”, Huyết Sa quay lại hỏi.
“Theo số liệu phân tích thì là vậy. Sức mạnh thánh thần của người này cao gấp đôi chúng ta”
“Vậy tức là ít nhất là cấp thiên sứ đúng không?”, Huyết Sa không thể tin.
“Ở web đen thì đạt tới cấp SSS rồi. Đội trưởng, xem ra điều chúng ta lo lắng là đúng”.
“Không cần căng thẳng, phóng toàn bộ hỏa lực đi”, Huyết Sa nói.
Đám đông điên cuồng bóp cò. Cơn mưa lửa đạn phóng về phía Lâm Chính. Nhưng dù bọn họ có tấn công như thế nào thì bức bình phong trước mặt Lâm Chính cũng không hề dao động. Nó giống như một tấm bia đá cực dày chống lại mọi sự tấn công vậy.
Lâm Chính từ từ bước về phía tiểu đội Thiên Sa.
“Tản ra”, Huyết Sa nín thở, hô vang.
Trong nháy mắt mười ba người lập tức tản ra bốn phía.Đúng lúc này Lâm Chính cũng vung tay.Nguồn sức mạnh đáng sợ bùng nổ tỏa ra bốn phương tám hướng.
13 người mặc dù né được quyền đấm của Lâm Chính nhưng đòn tấn công vẫn tạo ra sức mạnh khiến họ không thể né kịp.
Tất cả đều bay bật ra. Dù là Hakuoh ở phía xa thì cũng không tránh được, tất cả đều ngã ra đất, khó có thể đứng dậy được.
“Đáng sợ quá”, Hakuoh chật vật bò dậy.
“Đòn tấn công này không khác gì bom cỡ nhỏ”, Thiên Sứ Tình Yêu lầm bầm.
Một đòn tấn công thôi mà có uy lực tới vậy. Thật quá khủng khiếp.
“Anh ta là người của Long Quốc à? Long Quốc từ khi nào mà có một kẻ mạnh như vậy chứ?”, có người hỏi. Thế nhưng không ai có thể trả lời.
“Lùi về sau”.
Huyết Sa đứng vững lại và hô lên. 13 người cố gắng lùi về sau. Lâm Chính không định nương tay, nắm đấm của anh nhanh như điện xẹt, dội tới trước.
Ầm! Anh vung tay lên, cú đấm như rồng gầm giáng xuống Kình Sa đứng ngay phía trước.
Kình Sa tái mặt, vội lấy dao ra đỡ. Thế nhưng thanh sắt trong tay cô ta sao có thể chặn được đòn tấn công ghê người đó?
“Tránh ra”.
Lúc này Hổ Sa lao lên, hai tay đan chéo trước ngực. Cánh tay hắn phóng ra ánh sáng xanh, tạo thành một tấm khiên trong suốt.
Bùm! Lửa bắn tung tóe, tấm khiên nổ tung.
Hổ Sa bay bật ra sau, hai cánh tay bị nát bấy nhầy, hắn tông vào Kình Sa và đập mạnh xuống đất.
“Á”, tất cả đều tái mặt.
Bọn họ hiểu sức mạnh đáng sợ từ tấm khiên của Hổ Sa, vậy mà nó không đỡ nổi một giây trước đồn tấn công của Lâm Chính.
“Nhanh lên”, Huyết Sa run rẩy gầm gừ.
Đám đông lại rút vũ khí ra chém về phía Lâm Chính. Kình Sa vội bò dậy, đâm con dao xuống đất.
Lâm Chính đang định tấn công thì bỗng cảm nhận được điều gì đó sai sai. Anh phát hiện ra mặt đất phóng lên ánh sáng vàng.
Từng đường sáng đan xen vào nhau lấy anh làm trung tâm.
“Đây là trận pháp sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Chương 4537: Phán quyết
Đối phương đứng xung quanh trận pháp ánh sáng vàng, lấy vũ khí làm vật dẫn, không ngừng rót sức mạnh vào vũ khí của mình và sức mạnh được các thanh vũ khí dẫn vào trận pháp.
Hổ Sa bị đấm hỏng hai cánh tay cũng bò dậy, miệng ngậm một con dao, đứng ở rìa trận pháp và cũng rót sức mạnh.
Ngay sau đó, cả trận pháp sáng bừng. Sức mạnh cuồn cuộn trỗi dậy.
“Cánh cửa hủy diệt, mở ra”.
“Sức mạnh thứ nguyên giáng xuống”
“Ánh sáng phán quyết soi sáng mọi ngóc ngách của sự tà ác”.
Huyết Sa, Kình Sa đều đồng loạt hô lên giống như đọc chú. Cùng với tiếng hô của họ, trận pháp lại rung lên mãnh liệt, phát ra sức mạnh điên cuồng. Lâm Chính nhìn xung quanh và định bước ra khỏi trận pháp.
Bỗng nhiên một bàn tay màu vàng thò ra đập xuống Lâm Chính. Bàn tay rắn chắc, đập xuống mà giống như núi đè với sức mạnh ghê hồn.
Lâm Chính chau mày, khẽ dịch bước chân, né đòn dễ dàng. Thế nhưng anh vừa né được đòn thì từ bốn phương tám hướng lại có thêm vô số bàn tay màu vàng hiện ra.
Cả thảy có hàng trăm bàn tay như thế.Bọn chúng đập anh hoặc là chộp lấy chân tay anh với ý đồ kìm kẹp anh.
Quá nhiều bàn tay khiến anh không kịp né tránh. Lâm Chính nhanh chóng bị bắt gọn và bị những bàn tay khác đấm mạnh. Anh hừ giọng, phát ra sức mạnh phi thăng
Bùm!
Bùm!
Những bàn tay nổ tung. Thế nhưng một giây sau, từng cột ánh sáng mọc lên từ dưới chân anh lao thẳng lên trời.
Lâm Chính chau mày, lập tức sử dụng tiếp sức mạnh phi thăng.
Lúc này toàn bộ tiểu đội Thiên Sa cũng phát ra ánh sáng vàng. Họ đang rót toàn bộ sức mạnh của mình vào đại trận. Ai cũng run lên bần bật, gân xanh nổi lên như đang cố hết sức.
“Phán quyết”
“Phán quyết"
Bọn họ tức giận gào lớn tiếng. Nguồn ánh sáng càng lúc càng đậm hơn. Cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng gào của Huyết Sa.
“Ánh sáng phán quyết”.
Bùm! Toàn bộ sức mạnh của đại trận tập trung vào dưới chân của Lâm Chính, hóa thành cột sáng phóng thẳng lên trời.
Sức mạnh hủy diệt cũng gia tăng. Mặt đất xung quanh rung chuyển.
“Lùi, mau lùi về sau”.
“Ôi trời ơi, đây là thủ đoạn gì vậy?”
“Đây chính là thực lực của tiểu đội Thiên Sa sao?”
“Thật quá sáng sợ”.
Hakuoh, Thiên Sứ Tình Yêu cũng vội vàng lùi lại. Nguồn sức mạnh tỏa ra bốn hướng. Đến cả đá cũng vỡ nát, hoa cỏ hóa thành khói bụi. Cả không gian ngập trong ánh sáng vàng.
Đám người Hakuoh, Thiên Sứ Tình Yêu vội sử dụng chân lực để bảo vệ mình.
Đám đông hợp lực lại mới có thể đỡ được sức công phá. Khi đòn tấn công dần tan ra thì mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Đại trận dần vận hành. Còn Lâm Chính thì bị nhấn chìm trong ánh sáng, không thấy đâu nữa.
“Chết chưa?”, Thiên Sứ Tình Yêu hỏi
“Không biết”, Hakuoh lắc đầu.
Lúc này tất cả đám người Huyết Sa đều ngã ra đất, thở dốc. Bọn họ đã kiệt sức rồi.
Chương 4538: Tiêu diệt tập thể
Đám người Hakuoh im lặng. Toàn bộ tiểu độ Thiên Sa đã dồn hết sức tấn công rồi.
Lần tấn công này không khác gì bom hạt nhân. Có thể phạm vi tàn phá không lớn nhưng sức tàn phá thì cũng tương đương. Ít nhất thì nếu là con người sẽ chết chắc.
“Kết thúc rồi. Chắc chắn là kết thúc rồi”, có người run rẩy nói.
“Không hổ danh là đội quân siêu cấp tốn hàng trăm tỉ tệ do nước Mỹ Kiên đầu tư. Thủ đoạn của tiểu đội Thiên Sa thật khiến cho người ta không thể tin được”, Thiên Sứ Tình Yêu lầm bầm, đầu óc ong ong cả lên. Cô ta vẫn chưa thể hoàn hồn trước thủ đoạn tấn công này.
“Đi thôi”, Hakuoh khẽ nói: “Đây là vùng đất thị phi. Gã đó chết rồi thì chúng ta cũng không cần ở lại làm gì nữa”
Thiên Sứ Tình Yêu gật đầu. Bọn họ định rời đi. Đúng lúc này Hakuoh nhìn thấy thứ gì đó bèn lắp bắp lên tiếng: “Không thể nào”.
“Sao thế?”, Thiên Sứ Tình Yêu ngước nhìn theo .
Khi lớp ánh sáng dần biến mất thì một bóng hình từ từ xuất hiện trong tầm mắt của đám đông. Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.
“Cái gì?”, cô ta bàng hoàng.
Toàn bộ tiểu độ Thiên Sa cũng hóa đá. Bọn họ nằm ra đất, ngẩng đầu nhìn với vẻ thất kinh. Lâm Chính thở dốc, sức mạnh phi thăng đã bị tiêu hao không ít, thế nhưng cơ thể anh chẳng hề hấn gì.
Đòn tấn công vừa rồi hầu như chẳng thể khiến anh bị thương.
“Sao có thể như vậy được chứ. Ánh sáng phán quyết không có tác dụng gì với anh ta sao?", Huyết Sa trố tròn mắt, lầm bầm.
“Thượng đế bỏ rơi chúng ta thật sao?”, Hổ Sa cũng run rẩy nói.
“Tại sao chứ?”, Kình Sa như kẻ mất hồn. Những người khác cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.
Lâm Chính phủi bụi trên vai, từ từ bước ra khỏi đại trận. Đại trận đã không còn.
Tiểu đội Thiên Sa cũng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Huyết Sa tuyệt vọng nhìn Lâm Chính và từ từ nhắm mắt lại.
Bọn họ đã hết sức rồi.
Họ biết đối đầu với một kẻ địch như thế này thì họ không có cơ hội chiến thắng, thậm chí còn không có cả cơ hội bỏ chạy nữa.
Thứ chờ đợi họ giờ đây chính là cái chết. Lâm Chính bước tới trước mặt Huyết Sa, lấy điện thoại từ người hắn ra.
Chỉ có một số điện thoại duy nhất. Anh ấn gọi.
Vài giây sau, một điệu cười vang lên: “Đội trưởng Huyết Sa, gọi điện cho tôi nhanh vậy cơ à, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành rồi đúng không, chúc mừng mọi người nhé”.
“Là Jon à?”, Lâm Chính lên tiếng.
Dứt lời, đầu dây bên kia chìm vào im lặng. Một lúc sau giọng nói của Jon mới lại vang lên: “Cậu là ai? Tiểu đội Thiên Sa làm sao rồi? Bọn họ thất bại rồi sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính cầm điện thoại điềm đạm nói: “Tính tôi không tốt, thù dai. Bọn họ thất bại nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”.
Nói xong anh siết điện thoại.
Rắc! Chiếc điện thoại vỡ vụn.
“Còn lời trăn trối nào nữa không?”, Lâm Chính nhìn Huyết Sa, điềm đạm nói.
“Đúng là châm biếm. Đây là câu mà chúng tôi hay nói với bọn họ”, Huyết Sa cười chua chát.
“Kẻ đi săn và con mồi vốn không có gì khác biệt. Người thua thì là con mồi người thắng là kẻ đi săn thôi”, Lâm Chính nói.
“Vì vậy hôm nay chúng tôi trở thành con mồi rồi”
Huyết Sa nhắm mắt: “Chết tiệt thật”.
“Sẽ không đau đớn đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ấn tay xuống
Vụt...
Ngọn lửa bùng lên, nuốt gọn đám đông.
Chương 4539: Khuyên giải
“Tất cả đều là một lũ ngốc”, Nguyên Thống lĩnh nước Dick chạy ra ngoài tới một tòa lầu ở gần đó.
Lúc này, có vài người xách cặp mặc vest đi ra.Bọn họ vội vàng đi về phía xe thương vụ của mình. Nguyên Thống thấy vậy bèn đi nhanh hơn và chặn một người lại: “Ông Jon, ông đi đâu vậy?”
Nguyên Thống vừa nhận được tin rằng Jon sắp rời khỏi nước Dick, điều này khiến ông ta vội tới đây hỏi cho ra nhẽ.
“Ông Nguyên Thống, rốt cuộc các ông đã gây sự với quái vật nào vậy?”, Jon nhìn Nguyên Thống mà hằm hằm tức giận.
“Sao? Sao thế? Ông Jon, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Nguyên Thống bàng hoàng.
“Xong rồi! Xong cả rồi! Kết thúc cả rồi”, Jon kích động gầm lên: “Nhiệm vụ của tiểu độ Thiên Sa thất bại rồi. Xong cả rồi. Nguyên Thống đại nhân, tôi mặc kệ đấy, ông tự lo đi”.
Nói xong, ông ta lao vào xe, phóng đi. Nguyên Thống bàng hoàng, cảm tưởng như sét đánh ngang tai. Đoàn xe đại diện cho nước Mỹ Kiên rời đi khiến ông ta như kẻ mất hồn.
“Sao có thể? Tiểu đội Thiên Sa lại thất bại rồi sao?”, người bên cạnh nín thở với vẻ không dám tin.
Đối với đội quân đặc chủng hiển hách như Thiên Sa thì bọn họ đều biết là đội quân này mạnh tới mức nào.
Họ đại diện cho chiến lực đặc biệt của nước Mỹ Kiên. Từ lúc được tạo ra thì chưa bao giờ bị thất bại.
Vậy mà hôm nay họ đã thua rồi. Điều này có nghĩa là gì? Đương nhiên Nguyên Thống hiểu rõ.
“Không hay rồi, đại nhân, xảy ra chuyện rồi”.
Lúc này một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới nói với vẻ bàng hoàng: “Đại nhân, hàng phòng ngự cuối cùng của chúng ta đã bị phá vỡ. Tên quái vật đó đang tới đây rồi ạ”.
“Cái gì?”, Nguyên Thống run bắn người, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Đại quân của chúng ta đâu, vũ khí hạng nặng của chúng ta đâu”, người bên cạnh vội chộp lấy cổ áo tên thuộc hạ kia và hỏi.
“Căn bản không có tác dụng, đối phương không khác gì thần linh cả, bom đạn gì bắn cũng không xi nhê. Anh ta đang tới đây. Dù chúng ta có cử bao nhiêu người thì cũng không thể cản lại được. Xong đời thật rồi”.
Người này gào khóc. Nguyên Thống nghe thấy vậy thì chân tay lạnh ngắt. Người bên cạnh cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Lẽ nào nước Dick thật sự sắp đối mặt với nạn diệt vong sao?”, Nguyên Thống lầm bầm.
“Nguyên Thống đại nhân đừng vội. Chúng ta vẫn còn một cách”, lúc này người bên cạnh vội vàng nói.
“Cách gì?”, Nguyên Thống vội hỏi.
“Không phải đoàn đại diện của Long Quốc vẫn còn ở đây sao? Chúng ta mau mời họ tới, bảo họ đưa người kia rời đi là được”.
“Đúng đúng, sao tôi có thể quên được nhỉ”.
Nguyên Thống vỗ đầu, vội hô lên: “Mau, mau cử người đi mời đoạn đại diện Long Quốc đi”.
“Vâng”, lúc này tại đại sảnh của khách sạn.
“Chết tiệt, tổ trưởng, bên ngoài toàn bộ là người của nước Dick. Bọn họ chặn chúng ta rồi, không thoát ra được", Triệu Tường vội lùi lại, bặm môi nói.
Trên người ông ta còn vài vết đạn. Nếu như mặc trang phục bảo hộ thì chắc là cả người không phải là vết đạn nữa mà biến thành cái rổ rỗ luôn rồi.
“Thật không ngờ người nước Dick lại quyết tâm như vậy”, Hứa Chỉ Sương mặt lạnh như băng: “Xem ra bọn họ không muốn giải quyết chuyện này rồi”.
“Bọn họ muốn bắt sống người đó rồi giao cho quốc tế để Mỹ Kiên ra mặt thay cho họ và họ đánh cho Long Quốc một vố”.
A Mai nghiến răng: “Đội trưởng, nếu như chúng ta không thể kịp thời đưa người đó đi thì sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn cho Long Quốc. Chúng ta không thể nào chậm trễ được nữa, phải lao ra thôi”.
“Đúng vậy”
Hứa Chỉ Sương hít một hơi thật sâu: “Các vị, chuyện này liên quan tới lợi ích của chúng ta. Chúng ta không thể lề mề thêm nữa. Hôm nay dù có chết ở đây thì cũng không tiếc. Tất cả mọi người chuẩn bị lao ra theo tôi”.
“Được”.
Thành viên đội cấm vệ đồng loạt đáp lại, lấy vũ khí ra với ánh mắt quyết tử. Hứa Chỉ Sương nuốt vài viên đan dược, rút thanh kiếm nhìn chăm chăm ra cửa.
Đội Cấm Vệ đi sát theo sau. Nhưng đúng lúc họ định lao ra thì...
Cạch!
Cánh cửa mở ra. Sau đó là đoàn người Nguyên Thống với các thành viên trang bị vũ trang bước vào.
“Cái gì?”, người của đội Cấm Vệ giật mình, lập tức giương vũ khí chiã về phía Nguyên Thống. Người của Nguyên Thống lập tức làm điều tương tự.
“Tất cả dừng tay”, Nguyên Thống hét lên.
“Nguyên Thống đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện rồi”, Hứa Chỉ Sương đưa tay ra hiệu mọi người thu vũ khí về và lên tiếng.
“Đội trưởng Hứa, thật xin lỗi. Tôi nghĩ là có sự hiểu lầm rồi. Tôi đã ra lệnh giải tán bao vây khu vực khách sạn rồi”, Nguyên Thống nơi bằng vẻ có lỗi.
“Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi. Sao tôi có thể làm vậy được chứ? Là người của tôi hiểu lầm ý. Thực ra tôi rất hoan nghênh sự có mặt của các vị, cũng hi vọng chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình”, Nguyên Thống mỉm cười, vội nói.
Thái độ này khiến đám đông không dám tin. Hứa Chỉ Sương chau mày, nhìn chăm chăm ông ta: “Nguyên Thống đại nhân,có thể nói cho tôi biết hiện tình hình thế nào không? Người đó của Long Quốc còn sống không?”
“Còn sống, đương nhiên là còn sống. Giờ vẫn đang tốt lắm”.
Ông ta mỉm cười: “Tôi đã ra lệnh cho toàn bộ hàng phòng ngự rút lui để tránh xảy ra xung đột. Nhưng có vẻ như cậu ấy rất hận nước Dick, trên đường tới đây đã phá hủy không biết bao nhiêu công trình kiến trúc của chúng tôi, thậm chí còn làm hại cả người vô tội nữa. Đội trưởng Hứa, tôi hi vọng mọi người có thể đưa người đó rời khỏi đất nước của chúng tôi”.
Chương 4540: Bàn điều kiện
Đám người Hứa Chỉ Sương nghe thấy vậy thì nhìn nhau.
“Nguyên Thống đại nhân, chúng tôi tới là để xử lý chuyện này. Nếu như không phải người của ông cản trở chúng tôi thì tôi đã đưa cậu ấy đi từ lâu rồi", Triệu Tường cười nói: “Ông cho người đưa chúng tôi đi, tôi thử xem có nói chuyện được với cậu ấy hay không”.
“Được được. Tôi sẽ cho người lái xe chở mọi người đi”, Nguyên Thống vội vàng nói.
“Đợi đã”, Hứa Chỉ Sương đột nhiên lên tiếng.
Đám đông giật mình.
“Đội trưởng sao thế?”, Triệu Tường tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nguyên Thống đại nhân, e rằng tạm thời chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi”, Hứa Chỉ Sương lắc đầu nói.
Nguyên Thống nín thở, chau mày: “Đội trưởng Hứa gặp khó khăn gì sao?”
“Nguyên Thống đại nhân, chúng ta và người của ông đã chiến đấu với nhau lâu như vậy rồi, không những bị thương mà còn bị kiệt sức thì sao có thể đi khuyên được người đó chứ. Tôi cảm thấy chúng tôi vẫn nên nghỉ ngơi để hồi phục thể lực rồi đi sẽ tốt hơn”, Hứa Chỉ Sương thản nhiên nói.
Dứt lời sắc mặt của Nguyên Thống trông vô cùng khó coi.
“Đội trưởng Hứa, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Người đó giống như kẻ điên đang càn quét lãnh thổ của chúng tôi vậy. Mong cô mau đi ngăn chặn chuyện này, nếu không sẽ gây ra vấn đề mang tính quốc tế. Như vậy đều không hay cho cả Long Quốc và nước tôi”, Nguyên Thống lòng như lửa đốt, vội cười nói.
Hứa Chỉ Sương nghe thấy vậy thì hừ giọng, nhìn chăm chăm ông ta: “Ông cũng nói rồi đấy, giờ kẻ đó giống như người điên vậy. Đã điên rồi thì sao có thể bình tĩnh nói chuyện với chúng tôi chứ. Nếu như anh ta tấn công chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao. Giờ chúng tội bị thương thế này, đến cả khả năng tự vệ còn không có, ông nói vậy khác gì bảo chúng tôi đi vào chỗ chết”
“Điều này...”, ông ta á khẩu.
Đương nhiên ông ta hiểu ý của Hứa Chỉ Sương. Rõ ràng là cô gái muốn lấy cớ này để moi móc lợi lạc từ nước Dick.
Nguyên Thống tức lắm nhưng không còn lựa chọn nào khác. Còn kéo dài thì tổn thất sẽ càng nhiều hơn.
“Hứa Chỉ Sương, mọi người vất vả tôi hiểu. Nhưng hiện tại người dân và lãnh thổ của nước Dick sắp không chịu nổi sự tàn phá của người đó nữa rồi. Xin cô vất vả một chuyến, lập tức cho người tới đó đi. Nếu như có thể đưa người đó đi thì tôi sẽ cung cấp một trăm tấn dầu cho Long Quốc để làm lễ cảm tạ, thế nào?”, Nguyên Thống lên tiếng.
Đội quân Cấm Vệ nghe thấy thì mắt sáng lên.
“Một trăm tấn dầu sao? Ôi trời ơi, đội trưởng Hứa, cả nước chúng ta có thể dùng một tháng đấy”.
A Mai vô cùng kích động. Dầu là một mặt hàng hiếm. Dù số lượng 100 tấn không nhiều nhưng cũng giúp ích rất lớn cho Long Quốc. Mà sản lượng dầu trên toàn thế giới thì rất ít Nước Dick chịu bỏ ra từng đó đã là hào phóng lắm rồi.
Hứa Chỉ Sương mừng lắm nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn. Dù sao lợi ích quốc gia vẫn phải đặt lên hàng đầu.
“200 tấn”, Hứa Chỉ Sương đưa hai ngón tay ra.
“Đội trưởng Hứa, như vậy khác gì ăn cướp chứ”, Nguyên Thống trở nên kích động.
“Nếu đã vậy thì đành phải đợi thôi”, Hứa Chỉ Sương lắc đầu.
“Cô...”, ông ta tức run.
Thế nhưng làm gì có sự lựa chọn nên ông ta đành nói: “Nếu cô có thể khuyện được người đó thì tôi cũng sẽ cố gắng gom đủ 200 tấn. Nhưng tôi phải nói trước, nếu cô không làm được thì một tấn cũng đừng hòng lấy đi”.
“Thống nhất vậy nhé”.
“Xin hãy lập tức xuất phát đi”.
Lâm Chính khẽ chau mày, đưa tay lên chỉ điểm.
Vụt...
Nguồn sức mạnh tinh thuần tạo thành bức bình phong trước mặt anh.
Keng keng...Những đường sáng kia đập vào bức bình phong nhưng chẳng làm gì được.
“Cái gì?”, Huyết Sa giật mình.
“Đội trưởng, sức mạnh mà người này phóng ra giống như của thánh thần vậy. Hơn nữa độ mạnh còn cao hơn của chúng ta nữa”, một người đàn ông bỏ kính xuống, đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh.
“Chắc chứ”, Huyết Sa quay lại hỏi.
“Theo số liệu phân tích thì là vậy. Sức mạnh thánh thần của người này cao gấp đôi chúng ta”
“Vậy tức là ít nhất là cấp thiên sứ đúng không?”, Huyết Sa không thể tin.
“Ở web đen thì đạt tới cấp SSS rồi. Đội trưởng, xem ra điều chúng ta lo lắng là đúng”.
“Không cần căng thẳng, phóng toàn bộ hỏa lực đi”, Huyết Sa nói.
Đám đông điên cuồng bóp cò. Cơn mưa lửa đạn phóng về phía Lâm Chính. Nhưng dù bọn họ có tấn công như thế nào thì bức bình phong trước mặt Lâm Chính cũng không hề dao động. Nó giống như một tấm bia đá cực dày chống lại mọi sự tấn công vậy.
Lâm Chính từ từ bước về phía tiểu đội Thiên Sa.
“Tản ra”, Huyết Sa nín thở, hô vang.
Trong nháy mắt mười ba người lập tức tản ra bốn phía.Đúng lúc này Lâm Chính cũng vung tay.Nguồn sức mạnh đáng sợ bùng nổ tỏa ra bốn phương tám hướng.
13 người mặc dù né được quyền đấm của Lâm Chính nhưng đòn tấn công vẫn tạo ra sức mạnh khiến họ không thể né kịp.
Tất cả đều bay bật ra. Dù là Hakuoh ở phía xa thì cũng không tránh được, tất cả đều ngã ra đất, khó có thể đứng dậy được.
“Đáng sợ quá”, Hakuoh chật vật bò dậy.
“Đòn tấn công này không khác gì bom cỡ nhỏ”, Thiên Sứ Tình Yêu lầm bầm.
Một đòn tấn công thôi mà có uy lực tới vậy. Thật quá khủng khiếp.
“Anh ta là người của Long Quốc à? Long Quốc từ khi nào mà có một kẻ mạnh như vậy chứ?”, có người hỏi. Thế nhưng không ai có thể trả lời.
“Lùi về sau”.
Huyết Sa đứng vững lại và hô lên. 13 người cố gắng lùi về sau. Lâm Chính không định nương tay, nắm đấm của anh nhanh như điện xẹt, dội tới trước.
Ầm! Anh vung tay lên, cú đấm như rồng gầm giáng xuống Kình Sa đứng ngay phía trước.
Kình Sa tái mặt, vội lấy dao ra đỡ. Thế nhưng thanh sắt trong tay cô ta sao có thể chặn được đòn tấn công ghê người đó?
“Tránh ra”.
Lúc này Hổ Sa lao lên, hai tay đan chéo trước ngực. Cánh tay hắn phóng ra ánh sáng xanh, tạo thành một tấm khiên trong suốt.
Bùm! Lửa bắn tung tóe, tấm khiên nổ tung.
Hổ Sa bay bật ra sau, hai cánh tay bị nát bấy nhầy, hắn tông vào Kình Sa và đập mạnh xuống đất.
“Á”, tất cả đều tái mặt.
Bọn họ hiểu sức mạnh đáng sợ từ tấm khiên của Hổ Sa, vậy mà nó không đỡ nổi một giây trước đồn tấn công của Lâm Chính.
“Nhanh lên”, Huyết Sa run rẩy gầm gừ.
Đám đông lại rút vũ khí ra chém về phía Lâm Chính. Kình Sa vội bò dậy, đâm con dao xuống đất.
Lâm Chính đang định tấn công thì bỗng cảm nhận được điều gì đó sai sai. Anh phát hiện ra mặt đất phóng lên ánh sáng vàng.
Từng đường sáng đan xen vào nhau lấy anh làm trung tâm.
“Đây là trận pháp sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Chương 4537: Phán quyết
Đối phương đứng xung quanh trận pháp ánh sáng vàng, lấy vũ khí làm vật dẫn, không ngừng rót sức mạnh vào vũ khí của mình và sức mạnh được các thanh vũ khí dẫn vào trận pháp.
Hổ Sa bị đấm hỏng hai cánh tay cũng bò dậy, miệng ngậm một con dao, đứng ở rìa trận pháp và cũng rót sức mạnh.
Ngay sau đó, cả trận pháp sáng bừng. Sức mạnh cuồn cuộn trỗi dậy.
“Cánh cửa hủy diệt, mở ra”.
“Sức mạnh thứ nguyên giáng xuống”
“Ánh sáng phán quyết soi sáng mọi ngóc ngách của sự tà ác”.
Huyết Sa, Kình Sa đều đồng loạt hô lên giống như đọc chú. Cùng với tiếng hô của họ, trận pháp lại rung lên mãnh liệt, phát ra sức mạnh điên cuồng. Lâm Chính nhìn xung quanh và định bước ra khỏi trận pháp.
Bỗng nhiên một bàn tay màu vàng thò ra đập xuống Lâm Chính. Bàn tay rắn chắc, đập xuống mà giống như núi đè với sức mạnh ghê hồn.
Lâm Chính chau mày, khẽ dịch bước chân, né đòn dễ dàng. Thế nhưng anh vừa né được đòn thì từ bốn phương tám hướng lại có thêm vô số bàn tay màu vàng hiện ra.
Cả thảy có hàng trăm bàn tay như thế.Bọn chúng đập anh hoặc là chộp lấy chân tay anh với ý đồ kìm kẹp anh.
Quá nhiều bàn tay khiến anh không kịp né tránh. Lâm Chính nhanh chóng bị bắt gọn và bị những bàn tay khác đấm mạnh. Anh hừ giọng, phát ra sức mạnh phi thăng
Bùm!
Bùm!
Những bàn tay nổ tung. Thế nhưng một giây sau, từng cột ánh sáng mọc lên từ dưới chân anh lao thẳng lên trời.
Lâm Chính chau mày, lập tức sử dụng tiếp sức mạnh phi thăng.
Lúc này toàn bộ tiểu đội Thiên Sa cũng phát ra ánh sáng vàng. Họ đang rót toàn bộ sức mạnh của mình vào đại trận. Ai cũng run lên bần bật, gân xanh nổi lên như đang cố hết sức.
“Phán quyết”
“Phán quyết"
Bọn họ tức giận gào lớn tiếng. Nguồn ánh sáng càng lúc càng đậm hơn. Cuối cùng chỉ còn nghe thấy tiếng gào của Huyết Sa.
“Ánh sáng phán quyết”.
Bùm! Toàn bộ sức mạnh của đại trận tập trung vào dưới chân của Lâm Chính, hóa thành cột sáng phóng thẳng lên trời.
Sức mạnh hủy diệt cũng gia tăng. Mặt đất xung quanh rung chuyển.
“Lùi, mau lùi về sau”.
“Ôi trời ơi, đây là thủ đoạn gì vậy?”
“Đây chính là thực lực của tiểu đội Thiên Sa sao?”
“Thật quá sáng sợ”.
Hakuoh, Thiên Sứ Tình Yêu cũng vội vàng lùi lại. Nguồn sức mạnh tỏa ra bốn hướng. Đến cả đá cũng vỡ nát, hoa cỏ hóa thành khói bụi. Cả không gian ngập trong ánh sáng vàng.
Đám người Hakuoh, Thiên Sứ Tình Yêu vội sử dụng chân lực để bảo vệ mình.
Đám đông hợp lực lại mới có thể đỡ được sức công phá. Khi đòn tấn công dần tan ra thì mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Đại trận dần vận hành. Còn Lâm Chính thì bị nhấn chìm trong ánh sáng, không thấy đâu nữa.
“Chết chưa?”, Thiên Sứ Tình Yêu hỏi
“Không biết”, Hakuoh lắc đầu.
Lúc này tất cả đám người Huyết Sa đều ngã ra đất, thở dốc. Bọn họ đã kiệt sức rồi.
Chương 4538: Tiêu diệt tập thể
Đám người Hakuoh im lặng. Toàn bộ tiểu độ Thiên Sa đã dồn hết sức tấn công rồi.
Lần tấn công này không khác gì bom hạt nhân. Có thể phạm vi tàn phá không lớn nhưng sức tàn phá thì cũng tương đương. Ít nhất thì nếu là con người sẽ chết chắc.
“Kết thúc rồi. Chắc chắn là kết thúc rồi”, có người run rẩy nói.
“Không hổ danh là đội quân siêu cấp tốn hàng trăm tỉ tệ do nước Mỹ Kiên đầu tư. Thủ đoạn của tiểu đội Thiên Sa thật khiến cho người ta không thể tin được”, Thiên Sứ Tình Yêu lầm bầm, đầu óc ong ong cả lên. Cô ta vẫn chưa thể hoàn hồn trước thủ đoạn tấn công này.
“Đi thôi”, Hakuoh khẽ nói: “Đây là vùng đất thị phi. Gã đó chết rồi thì chúng ta cũng không cần ở lại làm gì nữa”
Thiên Sứ Tình Yêu gật đầu. Bọn họ định rời đi. Đúng lúc này Hakuoh nhìn thấy thứ gì đó bèn lắp bắp lên tiếng: “Không thể nào”.
“Sao thế?”, Thiên Sứ Tình Yêu ngước nhìn theo .
Khi lớp ánh sáng dần biến mất thì một bóng hình từ từ xuất hiện trong tầm mắt của đám đông. Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính.
“Cái gì?”, cô ta bàng hoàng.
Toàn bộ tiểu độ Thiên Sa cũng hóa đá. Bọn họ nằm ra đất, ngẩng đầu nhìn với vẻ thất kinh. Lâm Chính thở dốc, sức mạnh phi thăng đã bị tiêu hao không ít, thế nhưng cơ thể anh chẳng hề hấn gì.
Đòn tấn công vừa rồi hầu như chẳng thể khiến anh bị thương.
“Sao có thể như vậy được chứ. Ánh sáng phán quyết không có tác dụng gì với anh ta sao?", Huyết Sa trố tròn mắt, lầm bầm.
“Thượng đế bỏ rơi chúng ta thật sao?”, Hổ Sa cũng run rẩy nói.
“Tại sao chứ?”, Kình Sa như kẻ mất hồn. Những người khác cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.
Lâm Chính phủi bụi trên vai, từ từ bước ra khỏi đại trận. Đại trận đã không còn.
Tiểu đội Thiên Sa cũng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Huyết Sa tuyệt vọng nhìn Lâm Chính và từ từ nhắm mắt lại.
Bọn họ đã hết sức rồi.
Họ biết đối đầu với một kẻ địch như thế này thì họ không có cơ hội chiến thắng, thậm chí còn không có cả cơ hội bỏ chạy nữa.
Thứ chờ đợi họ giờ đây chính là cái chết. Lâm Chính bước tới trước mặt Huyết Sa, lấy điện thoại từ người hắn ra.
Chỉ có một số điện thoại duy nhất. Anh ấn gọi.
Vài giây sau, một điệu cười vang lên: “Đội trưởng Huyết Sa, gọi điện cho tôi nhanh vậy cơ à, xem ra nhiệm vụ đã hoàn thành rồi đúng không, chúc mừng mọi người nhé”.
“Là Jon à?”, Lâm Chính lên tiếng.
Dứt lời, đầu dây bên kia chìm vào im lặng. Một lúc sau giọng nói của Jon mới lại vang lên: “Cậu là ai? Tiểu đội Thiên Sa làm sao rồi? Bọn họ thất bại rồi sao?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính cầm điện thoại điềm đạm nói: “Tính tôi không tốt, thù dai. Bọn họ thất bại nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”.
Nói xong anh siết điện thoại.
Rắc! Chiếc điện thoại vỡ vụn.
“Còn lời trăn trối nào nữa không?”, Lâm Chính nhìn Huyết Sa, điềm đạm nói.
“Đúng là châm biếm. Đây là câu mà chúng tôi hay nói với bọn họ”, Huyết Sa cười chua chát.
“Kẻ đi săn và con mồi vốn không có gì khác biệt. Người thua thì là con mồi người thắng là kẻ đi săn thôi”, Lâm Chính nói.
“Vì vậy hôm nay chúng tôi trở thành con mồi rồi”
Huyết Sa nhắm mắt: “Chết tiệt thật”.
“Sẽ không đau đớn đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi ấn tay xuống
Vụt...
Ngọn lửa bùng lên, nuốt gọn đám đông.
Chương 4539: Khuyên giải
“Tất cả đều là một lũ ngốc”, Nguyên Thống lĩnh nước Dick chạy ra ngoài tới một tòa lầu ở gần đó.
Lúc này, có vài người xách cặp mặc vest đi ra.Bọn họ vội vàng đi về phía xe thương vụ của mình. Nguyên Thống thấy vậy bèn đi nhanh hơn và chặn một người lại: “Ông Jon, ông đi đâu vậy?”
Nguyên Thống vừa nhận được tin rằng Jon sắp rời khỏi nước Dick, điều này khiến ông ta vội tới đây hỏi cho ra nhẽ.
“Ông Nguyên Thống, rốt cuộc các ông đã gây sự với quái vật nào vậy?”, Jon nhìn Nguyên Thống mà hằm hằm tức giận.
“Sao? Sao thế? Ông Jon, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Nguyên Thống bàng hoàng.
“Xong rồi! Xong cả rồi! Kết thúc cả rồi”, Jon kích động gầm lên: “Nhiệm vụ của tiểu độ Thiên Sa thất bại rồi. Xong cả rồi. Nguyên Thống đại nhân, tôi mặc kệ đấy, ông tự lo đi”.
Nói xong, ông ta lao vào xe, phóng đi. Nguyên Thống bàng hoàng, cảm tưởng như sét đánh ngang tai. Đoàn xe đại diện cho nước Mỹ Kiên rời đi khiến ông ta như kẻ mất hồn.
“Sao có thể? Tiểu đội Thiên Sa lại thất bại rồi sao?”, người bên cạnh nín thở với vẻ không dám tin.
Đối với đội quân đặc chủng hiển hách như Thiên Sa thì bọn họ đều biết là đội quân này mạnh tới mức nào.
Họ đại diện cho chiến lực đặc biệt của nước Mỹ Kiên. Từ lúc được tạo ra thì chưa bao giờ bị thất bại.
Vậy mà hôm nay họ đã thua rồi. Điều này có nghĩa là gì? Đương nhiên Nguyên Thống hiểu rõ.
“Không hay rồi, đại nhân, xảy ra chuyện rồi”.
Lúc này một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới nói với vẻ bàng hoàng: “Đại nhân, hàng phòng ngự cuối cùng của chúng ta đã bị phá vỡ. Tên quái vật đó đang tới đây rồi ạ”.
“Cái gì?”, Nguyên Thống run bắn người, suýt nữa thì ngã ra đất.
“Đại quân của chúng ta đâu, vũ khí hạng nặng của chúng ta đâu”, người bên cạnh vội chộp lấy cổ áo tên thuộc hạ kia và hỏi.
“Căn bản không có tác dụng, đối phương không khác gì thần linh cả, bom đạn gì bắn cũng không xi nhê. Anh ta đang tới đây. Dù chúng ta có cử bao nhiêu người thì cũng không thể cản lại được. Xong đời thật rồi”.
Người này gào khóc. Nguyên Thống nghe thấy vậy thì chân tay lạnh ngắt. Người bên cạnh cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Lẽ nào nước Dick thật sự sắp đối mặt với nạn diệt vong sao?”, Nguyên Thống lầm bầm.
“Nguyên Thống đại nhân đừng vội. Chúng ta vẫn còn một cách”, lúc này người bên cạnh vội vàng nói.
“Cách gì?”, Nguyên Thống vội hỏi.
“Không phải đoàn đại diện của Long Quốc vẫn còn ở đây sao? Chúng ta mau mời họ tới, bảo họ đưa người kia rời đi là được”.
“Đúng đúng, sao tôi có thể quên được nhỉ”.
Nguyên Thống vỗ đầu, vội hô lên: “Mau, mau cử người đi mời đoạn đại diện Long Quốc đi”.
“Vâng”, lúc này tại đại sảnh của khách sạn.
“Chết tiệt, tổ trưởng, bên ngoài toàn bộ là người của nước Dick. Bọn họ chặn chúng ta rồi, không thoát ra được", Triệu Tường vội lùi lại, bặm môi nói.
Trên người ông ta còn vài vết đạn. Nếu như mặc trang phục bảo hộ thì chắc là cả người không phải là vết đạn nữa mà biến thành cái rổ rỗ luôn rồi.
“Thật không ngờ người nước Dick lại quyết tâm như vậy”, Hứa Chỉ Sương mặt lạnh như băng: “Xem ra bọn họ không muốn giải quyết chuyện này rồi”.
“Bọn họ muốn bắt sống người đó rồi giao cho quốc tế để Mỹ Kiên ra mặt thay cho họ và họ đánh cho Long Quốc một vố”.
A Mai nghiến răng: “Đội trưởng, nếu như chúng ta không thể kịp thời đưa người đó đi thì sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn cho Long Quốc. Chúng ta không thể nào chậm trễ được nữa, phải lao ra thôi”.
“Đúng vậy”
Hứa Chỉ Sương hít một hơi thật sâu: “Các vị, chuyện này liên quan tới lợi ích của chúng ta. Chúng ta không thể lề mề thêm nữa. Hôm nay dù có chết ở đây thì cũng không tiếc. Tất cả mọi người chuẩn bị lao ra theo tôi”.
“Được”.
Thành viên đội cấm vệ đồng loạt đáp lại, lấy vũ khí ra với ánh mắt quyết tử. Hứa Chỉ Sương nuốt vài viên đan dược, rút thanh kiếm nhìn chăm chăm ra cửa.
Đội Cấm Vệ đi sát theo sau. Nhưng đúng lúc họ định lao ra thì...
Cạch!
Cánh cửa mở ra. Sau đó là đoàn người Nguyên Thống với các thành viên trang bị vũ trang bước vào.
“Cái gì?”, người của đội Cấm Vệ giật mình, lập tức giương vũ khí chiã về phía Nguyên Thống. Người của Nguyên Thống lập tức làm điều tương tự.
“Tất cả dừng tay”, Nguyên Thống hét lên.
“Nguyên Thống đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện rồi”, Hứa Chỉ Sương đưa tay ra hiệu mọi người thu vũ khí về và lên tiếng.
“Đội trưởng Hứa, thật xin lỗi. Tôi nghĩ là có sự hiểu lầm rồi. Tôi đã ra lệnh giải tán bao vây khu vực khách sạn rồi”, Nguyên Thống nơi bằng vẻ có lỗi.
“Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi. Sao tôi có thể làm vậy được chứ? Là người của tôi hiểu lầm ý. Thực ra tôi rất hoan nghênh sự có mặt của các vị, cũng hi vọng chúng ta có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình”, Nguyên Thống mỉm cười, vội nói.
Thái độ này khiến đám đông không dám tin. Hứa Chỉ Sương chau mày, nhìn chăm chăm ông ta: “Nguyên Thống đại nhân,có thể nói cho tôi biết hiện tình hình thế nào không? Người đó của Long Quốc còn sống không?”
“Còn sống, đương nhiên là còn sống. Giờ vẫn đang tốt lắm”.
Ông ta mỉm cười: “Tôi đã ra lệnh cho toàn bộ hàng phòng ngự rút lui để tránh xảy ra xung đột. Nhưng có vẻ như cậu ấy rất hận nước Dick, trên đường tới đây đã phá hủy không biết bao nhiêu công trình kiến trúc của chúng tôi, thậm chí còn làm hại cả người vô tội nữa. Đội trưởng Hứa, tôi hi vọng mọi người có thể đưa người đó rời khỏi đất nước của chúng tôi”.
Chương 4540: Bàn điều kiện
Đám người Hứa Chỉ Sương nghe thấy vậy thì nhìn nhau.
“Nguyên Thống đại nhân, chúng tôi tới là để xử lý chuyện này. Nếu như không phải người của ông cản trở chúng tôi thì tôi đã đưa cậu ấy đi từ lâu rồi", Triệu Tường cười nói: “Ông cho người đưa chúng tôi đi, tôi thử xem có nói chuyện được với cậu ấy hay không”.
“Được được. Tôi sẽ cho người lái xe chở mọi người đi”, Nguyên Thống vội vàng nói.
“Đợi đã”, Hứa Chỉ Sương đột nhiên lên tiếng.
Đám đông giật mình.
“Đội trưởng sao thế?”, Triệu Tường tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nguyên Thống đại nhân, e rằng tạm thời chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi”, Hứa Chỉ Sương lắc đầu nói.
Nguyên Thống nín thở, chau mày: “Đội trưởng Hứa gặp khó khăn gì sao?”
“Nguyên Thống đại nhân, chúng ta và người của ông đã chiến đấu với nhau lâu như vậy rồi, không những bị thương mà còn bị kiệt sức thì sao có thể đi khuyên được người đó chứ. Tôi cảm thấy chúng tôi vẫn nên nghỉ ngơi để hồi phục thể lực rồi đi sẽ tốt hơn”, Hứa Chỉ Sương thản nhiên nói.
Dứt lời sắc mặt của Nguyên Thống trông vô cùng khó coi.
“Đội trưởng Hứa, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Người đó giống như kẻ điên đang càn quét lãnh thổ của chúng tôi vậy. Mong cô mau đi ngăn chặn chuyện này, nếu không sẽ gây ra vấn đề mang tính quốc tế. Như vậy đều không hay cho cả Long Quốc và nước tôi”, Nguyên Thống lòng như lửa đốt, vội cười nói.
Hứa Chỉ Sương nghe thấy vậy thì hừ giọng, nhìn chăm chăm ông ta: “Ông cũng nói rồi đấy, giờ kẻ đó giống như người điên vậy. Đã điên rồi thì sao có thể bình tĩnh nói chuyện với chúng tôi chứ. Nếu như anh ta tấn công chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao. Giờ chúng tội bị thương thế này, đến cả khả năng tự vệ còn không có, ông nói vậy khác gì bảo chúng tôi đi vào chỗ chết”
“Điều này...”, ông ta á khẩu.
Đương nhiên ông ta hiểu ý của Hứa Chỉ Sương. Rõ ràng là cô gái muốn lấy cớ này để moi móc lợi lạc từ nước Dick.
Nguyên Thống tức lắm nhưng không còn lựa chọn nào khác. Còn kéo dài thì tổn thất sẽ càng nhiều hơn.
“Hứa Chỉ Sương, mọi người vất vả tôi hiểu. Nhưng hiện tại người dân và lãnh thổ của nước Dick sắp không chịu nổi sự tàn phá của người đó nữa rồi. Xin cô vất vả một chuyến, lập tức cho người tới đó đi. Nếu như có thể đưa người đó đi thì tôi sẽ cung cấp một trăm tấn dầu cho Long Quốc để làm lễ cảm tạ, thế nào?”, Nguyên Thống lên tiếng.
Đội quân Cấm Vệ nghe thấy thì mắt sáng lên.
“Một trăm tấn dầu sao? Ôi trời ơi, đội trưởng Hứa, cả nước chúng ta có thể dùng một tháng đấy”.
A Mai vô cùng kích động. Dầu là một mặt hàng hiếm. Dù số lượng 100 tấn không nhiều nhưng cũng giúp ích rất lớn cho Long Quốc. Mà sản lượng dầu trên toàn thế giới thì rất ít Nước Dick chịu bỏ ra từng đó đã là hào phóng lắm rồi.
Hứa Chỉ Sương mừng lắm nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn. Dù sao lợi ích quốc gia vẫn phải đặt lên hàng đầu.
“200 tấn”, Hứa Chỉ Sương đưa hai ngón tay ra.
“Đội trưởng Hứa, như vậy khác gì ăn cướp chứ”, Nguyên Thống trở nên kích động.
“Nếu đã vậy thì đành phải đợi thôi”, Hứa Chỉ Sương lắc đầu.
“Cô...”, ông ta tức run.
Thế nhưng làm gì có sự lựa chọn nên ông ta đành nói: “Nếu cô có thể khuyện được người đó thì tôi cũng sẽ cố gắng gom đủ 200 tấn. Nhưng tôi phải nói trước, nếu cô không làm được thì một tấn cũng đừng hòng lấy đi”.
“Thống nhất vậy nhé”.
“Xin hãy lập tức xuất phát đi”.