-
Chương 4486-4490
Chương 4486: Ngăn chặn
“Đại tông thống, hàng tiền tuyết báo cáo. Quân An Thanh đang tăng tốc tiến quân”.
Khi đoàn quân đang tức tốc lao về phía biên giới phía Bắc thì một người chiến sĩ lên tiếng. Sóng của vùng này đã bị cắt đứt nên chỉ có thể dựa vào nhân lực để truyền tin.
“Chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào quân An Thanh biến được hành động của chúng ta sao?”, các vị thống lĩnh tái mặt.
“Bọn họ giờ ở đâu?”, Trình Sơn Hà nhìn người chiến sĩ vừa báo cáo và hỏi.
“Đã đi qua Mã Xuyên rồi ạ” người chiến sĩ đáp.
“Cái gì?”
Phó thống soái đanh mắt, vội vàng chắp tay: “Đại tôn thống, nếu như đối phương đã qua Độ Mã Xuyên thì e rằng khi chúng ta tới được Mã Nhi Cốc sẽ chẳng còn thấy họ đâu nữa. Thời gian không kịp nữa, chúng ta phải đi đường tắt thôi, nếu không sẽ không thể chặn được họ, Lâm soái sẽ gặp nguy hiểm mất”.
“Đường tắt sau? Có đường tắt à?”, Trình Sơn Hà vội vàng ghì vai vị phó thống soái với vẻ kích động.
“Chúng ta có thể đi qua vực Trụy Ưng”, vị phó thống soái nói.
“Cái gì? Vực Trụy Ưng?”
“Phó thống soái, đó không phải là đường sao quân ta có thể đi được?”, người bên cạnh bàng hoàng.
“Có đường”
Vị phó thống soái giải thích: “Trước đây tôi có người đi thăm dò địa hình thì phát hiện ra ở đó có một con đường nhỏ có thể tới được Mã Nhi Cốc. Chỉ có điều con đường này khá gập ghềnh, một bên là vách núi cheo leo, đường chỉ đặt vừa một bàn chân nên cả đoàn quân lớn thì khó. Nếu tôi dẫn theo một đội quân nhỏ đi từ hướng đó thì có thể kịp chặn quân An Thanh”
“Không được, tuyệt đối không được. Mọi người làm thế khác nào lao vào chỗ chết. Một ít quân mà muốn chặn được quân An Thanh sao? Không thể nào? Mọi người điên rồi. Quân An Thanh có ít nhất 600 nghìn người, hơ nữa còn được trang bị vũ khí tân tiến. Mọi người đi đường tắt như vậy chắc chắn không thể mang theo vũ khí nặng thì sao có thể năng được đạn dược thiết giáp của đối phương chứ? Tôi không đồng ý”, Trình Sơn Hà lập tức phủ quyết với sắc mặt tối sầm.
“Đại tôn thống, chúng ta vì nghi ngờ Lâm soái mà đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất rồi. Nếu chúng ta còn không chặn được quân An Thanh, thì sẽ khiến Lâm soái rơi vào nguy hiểm. Vậy thì chúng ta sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc. Đây là điều mà thống soái muốn nhìn thấy sao?”
Phóng thống soái quỳ xuống hét lên. Trình Sơn Hà bặm môi, siết nắm đấm. Một lúc sau ông ta gầm lên: “Nếu đi thì tôi cũng sẽ đi”.
“Thống soái đứng đầu sao có thể mạo hiểm được. Nếu thống soái có chuyện gì thì có phải toàn quân sẽ hoangmang không? Đại tôn thống cần ở đây, bọc phía sau, còn về nhiệm vụ thì tôi nhất định sẽ hoàn thành”.
“Phó thống soái”
“Đại tôn thống bảo trọng”
Phó thống soái nói xong thì hiệu triệu tầm 700 lính tinh nhuệ, mang theo vũ khí đi về hướng vực Trụy Ưng. Hai mắt Trình Sơn Hà đỏ au. Ông ta cảm thấy đau khổ. Ông ta biết rằng làm vậy chẳng khác gì lao vào chỗ chết.
Nhưng nếu không làm vậy, một khi quân An Thanh tới được khu đóng quân thì không chỉ Lâm soái sẽ gặp chuyện mà thậm chí cơ hội tiêu diệt được đối phương cũng vụt mất. Như vậy thì đúng là họ sẽ trở thành tội đồ thật.
“Gia tăng tốc độ đi thôi”, Trình Sơn Hà gầm lên, khởi động chân khí, một người một người lao về phía Mã Nhi Cốc.
Phó thống soái dẫn theo 700 chiến sĩ đi qua vực Trụy Ưng. Họ đi thận trọng, men theo con được nhỏ, cuối cùng cũng xuất hiện được ở Độ Mã Xuyên.
Bọn họ đứng ở sườn núi, nhìn quân An Thanh ở phía xa đang tức tốc rút lui mà mừng lắm.
“Mau chuẩn bị súng pháo. Tất cả nhắm chuẩn vào đám người đó và bắn đi”, phó thống soái gầm lên.
700 vị chiến sĩ xếp thành hàng, sửa soạn thiết bị, cùng với lệnh của thống soái, họ nã đạn về phía quân An Thanh.
Chương 4487: Bùn lửa
“Đại nhân, không hay rồi đại nhân. Đội quân của chúng ta ở trung bộ đã bị tấn công rồi”, một thành viên của quân An Thanh lái chiếc xe việt dã lao tới báo cáo.
“Cái gì?”
An Thanh lập tức dừng xe, kéo kính xuống quát: “ Có quân của biên giới phía Bắc tấn công đội quân ở trung bộ của chúng ta sao?”
“Vâng đại nhân”, người thống lĩnh gật đầu.
“Một lũ vô dụng”.
An Thanh giáng xuống một cú đấm. Người thống lĩnh kia lập tức ngã ra đất, mũi vẹo sang một bên, máu chảy ròng ròng.
“Kẻ địch đã tấn công tới khu vực giữa rồi mà còn không biết phản công à? Ngoài ra lũ tình báo làm cái trò gì vậy mà không nắm được tí tin tức nào thế?”, An Thanh tức giận chất vấn.
“Đại nhân, đúng là trước đó chúng tôi không thấy đối phương. Tôi đoán, đối phương có khả năng là đi theo đường vực Trụy Ưng tới đây”.
“Vực Trụy Ưng sao?”, An Thanh chau mày lập tức lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ: “Nghe đây đội quân số 9 tới 17 bọc hậu, dựng hàng phòng ngự ở đây, tiêu diệt đội quân tới từ vực Trụy Ưng cho tôi. Đợi sau khi tiêu diệt xong bọn họ lập tức chặn đội quân chủ lực của chúng tấn công tới”.
“Đại nhân, ý của đại nhân là đội quân tới trước kia là để chặn chúng ta sao?”
“Dù là vậy thì mọi người cũng ở đây kéo dài thời gian cho tôi. Tôi đưa một nhóm tới khu vực đóng quân bắt long soái đã”.
“Vâng đại nhân”.
An Thanh phất tay, những chiếc xe việt dã lại lao đi.
Phía bên vách Trụy Ưng, phó thống soái hạ lệnh, hai bên bắt đầu giao đấu.
Lúc ban đầu quân của An Thanh bị đánh vô cùng chật vật, nhưng sau đó họ đã kịp phản ứng, tiến công và tạo áp lực với phía bên phó thống soái.
Bọn họ không dám liều, chỉ dựa vào địa hình để đánh lại quân địch. Thế nhưng đánh mãi rồi họ phát hiện ra có gì đó không ổn.
Quân địch bắt đầu gia tăng phòng ngự, tìm nơi ẩn núp chĩa họng súng về phía bên này. Không chỉ có vậy, vài chiếc xe tăng thiết giáp cũng bắt đầu lái tới.
“Tình hình không được ổn rồi phó thống soái”.
“Hình như bọn họ không định bỏ chạy mà muốn đấu với chúng ta đến cùng vậy”, những người chiến sĩ tái mặt trố mắt.
“Đấu đến cùng thì đấu đến cùng. Ai sợ ai chứ?”
Phó thống soái bặm môi, chộp lấy một cây súng, đợi lắp đạn rồi quỳ xuống quát lớn: “Nghe đây, hôm nay dù có mất mạng cũng không được buông tha cho đám tạp chủng này”.
“Vâng”, đám đông gầm lên, quyết chiến tới cùng.
Phía An Thanh thì đã tới vùng đóng quân với tầm 20 nghìn quân.
Các loại vũ khí thiết bị không mang theo nhiều. Dù là như vậy thì việc 20 nghìn người di chuyển cũng đủ để khiến mặt đất chấn động.
Lang Võ đứng canh bên ngoài thấy vậy bèn hô lên với Lâm Chính: “Lâm soái, đám người An Thanh tới rồi”.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Lâm Chính nói.
“Đã xong cả rồi ạ”
“Vậy tốt. Đợi chúng tới gần tầm 50 mét thì kích hoạt chiến đấu”.
“Vâng”.
Lang Võ gật đầu, cầm súng lên, nhắm thẳng về phía trước.
Lúc này ngay phía trước là những thứ bao bùn đen xì. Những thứ này bốc ra mùi thối khủng khiếp. Thế nhưng đám người An Thanh do đang sốt ruột nên chẳng thèm quan tâm, cứ thế lao tới
“Tới rồi”, Lang Võ tim đập thình thịch.
70 mét
60 mét
50 mét
Bùm...Lang Võ nã đạn bắn thẳng vào những cái bao.
Lửa bắt đầu bùng cháy. Đám người An Thanh vừa lao vào thì đã bị lửa bao vậy. 20 nghìn quân khựng người, hoang mang không biết làm gì.
Chương 4488: Cùng tôi bắt sống An Thanh
"Mau! Cứu đại nhân! Mau cứu đại nhân!"
"Đây là cái gì? A! Tôi bị thiêu cháy rồi! Nước! Cho tôi nước!"
"Nóng chết tôi rồi! Nóng chết mất thôi!"
Quân An Thanh bị thiêu đốt bởi ngọn lửa đen như mực, ai cũng kêu gào thảm thiết.
"Không được dùng nước!"
An Thanh lao từ trên xe xuống, nhìn thấy bốn phía đều đang bốc cháy, lập tức hét lên: "Mau bẻ gãy hai tay, dùng máu trong huyết quản bọc kình khí che phủ cơ thể, mới có thể dập lửa!"
Vừa dứt lời, mấy tên lính có mặt ngay lập tức làm theo.
Chẳng bao lâu, lửa trên người bọn họ đã được dập tắt.
Mọi người lui ra khỏi phạm vi của vòng lửa.
Ngọn lửa đen chỉ cháy trong ba bốn phút rồi dần dần tắt.
Lửa không quá lớn nhưng khiến quân tiên phong của quân An Thanh rơi vào cảnh nhếch nhác vô cùng.
Lâm Chính dẫn người đi đến, thờ ơ nhìn đám người An Thanh.
“Ai là tướng Lâm?”
An Thanh lạnh lùng nhìn Lâm Chính đi ra, trầm giọng hỏi.
“Là tôi”.
Lâm Chính nói.
"Hừ, thằng nhóc con, cậu cũng lớn gan đấy, dám chạy đến địa bàn của tôi! Cậu muốn chết vậy sao?"
An Thanh nheo mắt nhìn Lâm Chính, thấy đối phương trẻ tuổi như lời đồn, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, bật cười thành tiếng.
"An Thanh, trước đây khi nói chuyện điện thoại không phải ông rất kiêu ngạo sao? Bây giờ tôi đã chiếm được hang ổ của ông, ông cảm thấy thế nào?"
Lâm Chính thờ ơ nói.
“Tướng Lâm, xem như cậu lợi hại, có thể xuyên qua Cương Sơn Lĩnh, tập kích đồn trú của tôi! Tôi rất khâm phục cậu về điều này, chỉ tiếc rằng, điều này không tạo ra tổn hại gì cho tôi! Đồn trú không còn, tôi có thể xây cái khác! Còn những thứ này được lấy từ kho của tôi đúng không? Cậu dùng đồ của tôi để đối phó với tôi? Không thấy rất buồn cười sao? Cậu tưởng rằng mấy thứ này có thể giết chết tôi à?”
An Thanh cười khẩy, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Tôi chưa bao giờ có ý định dùng chúng để tiêu diệt ông! Tôi chỉ muốn dùng chúng để làm suy yếu quân chủ lực của ông thôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
An Thanh ngẩn ra, đột nhiên như ý thức được gì đó.
Để dập tắt ngọn lửa, tất cả binh lính bị ngọn lửa thiêu đốt đều phải bẻ cổ tay, để ép máu ra khỏi cơ thể nhằm dập tắt ngọn lửa.
Phương pháp này tuy hiệu quả, nhưng điều kiện tiên quyết là cánh tay sẽ bị tổn thương.
Những binh lính này không biết y thuật, mấy viên thuốc bọn họ mang theo không đủ làm vết thương nhanh chóng lành lại.
Như vậy sức chiến đấu của họ đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.
“Có chút mưu mô, nhưng sao có thể thay đổi được cục diện? Tôi chỉ bị tổn thất mấy ngàn binh lính bị thương, vẫn còn tới mấy chục nghìn quân, cậu làm sao chống cự đây?”
An Thanh cười khẩy, biết không thể chần chừ quá lâu nữa, ông ta vung tay: “Tất cả nghe lệnh, giết cho tôi, bắt sống long soái, ai bắt được người này, sẽ được ban thưởng vinh hoa phú quý!”
"Giết!"
Binh lính của quân An Thanh lập tức đỏ mắt, tất cả giống như phát điên, lần lượt lao về phía Lâm Chính.
Người này là long soái đấy!
Long soái bậc nhất của Long Quốc đấy!
Nếu bắt được, danh lợi tiền tài, sẽ không bao giờ thiếu!
Ai mà không muốn bay lên trời cao?
Ai muốn cả đời dưới đáy xã hội chứ?
Giờ phút này, tất cả binh lính đều bỏ qua nỗi sợ hãi, trong mắt chỉ có Lâm Chính!
"Tướng Lâm, mau lui về phía sau, tất cả mọi người, lập tức đánh trả!"
Lang Võ hét lên, nhanh chóng ra lệnh cho binh lính tấn công.
“Không cần lui về phía sau, mọi người theo tôi bắt sống An Thanh!”
Lâm Chính đột nhiên bước đến, hét lớn rồi một mình lao về phía An Thanh.
Đám người Lang Võ sững sờ.
Chương 4489: Tiểu đội dự bị
Sao Lâm Chính lại không hành động theo kế hoạch vậy chứ?
Lang Võ ngơ ngác, nhanh chóng lấy lại tinh thần hét lên: "Mau! Mau bảo vệ long soái! Nếu long soái xảy ra chuyện gì, mấy người đừng nghĩ đến việc trở về Long Quốc! Nhanh lên!"
Mấy người lính vừa được sắp xếp vội vàng đứng dậy, cầm súng xách kiếm trong tay chạy về phía Lâm Chính.
Hứa Chỉ Sương ở phía sau cũng vô cùng nhức đầu.
Nhưng lúc này, cô ta không dám nghi ngờ bất kỳ hành động nào của Lâm Chính nữa.
Cô ta sợ bị mất mặt lần nữa.
"Lang Võ, chúng ta cùng lên!"
Hứa Chỉ Sương khẽ quát, giơ kiếm theo sát Lâm Chính.
Lang Võ không còn cách nào khác, đành nhắm mắt đuổi theo.
Chỉ thấy Lâm Chính một người một ngựa, lao vào quân An Thanh, Thiên Sinh Đao trong tay điên cuồng vung lên.
Lúc này, Thiên Sinh Đao không có tác dụng chữa bệnh, trên lưỡi đao tràn đầy khí tức cuồng bạo, không ngừng chuyển động theo Lâm Chính, chém hết người này đến người người khác.
Sức mạnh phi thăng vờn quanh cơ thể Lâm Chính không ngừng, Hồng Mông Long Châm càng quỷ quái hơn cứ lơ lửng trên đầu anh.
Khi thì bay ra ngoài, đâm về phía địch, cắt đứt mạch máu, khi thì quay ngược về sau, đâm vào cơ thể binh lính Bắc Cảnh, bảo vệ tim mạch.
Một người một đao và vô số cây châm, thế như chẻ tre, không thể ngăn cản, cứng rắn tách quân tiên phong của quân An Thanh ra làm hai, lao về phía An Thanh đang được cao thủ bảo vệ.
Hô hấp An Thanh run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Sao tướng Lâm này lại mạnh như vậy?"
Ông ta lẩm bẩm.
An Thanh thấy Lâm Chính còn trẻ nên cho rằng anh dựa vào quan hệ, nhất định trong nhà có người tai to mặt lớn ở Long Quốc, mới có được chức vụ hư danh này.
Nhưng không ngờ, lần này ông ta đã nhìn nhầm.
Người này do lăn lộn mà đi lên?
Với thủ đoạn như vậy, sao cậu ta không xứng với danh hiệu long soái chứ?
Suy cho cùng, do An Thanh không hiểu biết về chức vụ long soái này.
Có thể ngồi lên ngôi vị long soái, có ai là người bình thường đâu?
"Đại nhân, hãy rút lui ngay lập tức!"
Thống lĩnh trước mặt nhận ra điều gì đó không ổn, hét vào mặt An Thanh, giơ kiếm lao về phía trước.
Sắc mặt An Thanh u ám, hàm răng như bị cắn nát.
Sao ông ta có thể rút lui chứ?
Làm chủ soái, nếu ông ta rút lui, lòng quân sẽ suy giảm.
Tuy nhiên, vào lúc này, một người đàn ông khom lưng mặc áo choàng đột nhiên bước đến, âm thanh già nua khàn khàn nói: "An Thanh đại nhân, lúc này, tôi nghĩ nếu đại nhân không dùng chiêu đó, sợ rằng sẽ không còn cách nào khác để tiêu diệt người này!"
An Thanh run lên bần bật, quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo choàng.
Dưới tấm áo choàng là khuôn mặt già nua xấu xí, đầy vết thương.
Vẻ mặt An Thanh đột nhiên trở nên u ám đến cùng cực.
Người này luôn đi theo ông ta, những không tùy tiện bày mưu hiến kế.
Một khi người này đã đưa ra kế sách, có nghĩa là tình hình trở nên không thể kiểm soát được, không có lợi cho cả nước Fabo!
“Ông có ý gì? Ông cho rằng tôi không giết được cậu ta hả?”
An Thanh tức giận quát lên: “Cậu ta chỉ có mấy ngàn người, sao có thể ngăn được hai chục ngàn quân tinh nhuệ của tôi?”
“Quân Bắc Cảnh cho dù dũng mãnh, nhưng không thể dựa vào mấy ngàn người mà chống lại hai chục ngàn quân của chúng ta, nhưng vấn đề là bọn họ có long soái của Long Quốc chỉ huy! Người này, cậu không đối phó được đâu!”
Ông lão hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực kỳ xấu xí dưới tấm áo choàng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong hốc mắt trũng xuống có tia sáng.
"Theo như tôi quan sát, thực lực người này không tầm thường, e rằng cao hơn cậu, cậu không giết được người này, nếu không dùng chiêu đó, thậm chí cậu sẽ bị người này giết chết!"
Lời này nói ra, vẻ mặt An Thanh không thể tin nổi.
Thực lực ông ta thế nào, ông lão là người rõ ràng nhất.
Nhưng bây giờ, ông lão này nói với ông ta, thiếu niên bên kia còn mạnh hơn ông ta.
“Sao có thể như vậy? Nhất định do mắt ông mờ, nhìn nhầm rồi! An Thanh tôi sao có thể không bằng một thằng nhóc chưa dứt sữa chứ? Chắc chắn là ông nhìn nhầm!”
An Thanh không thể chấp nhận, tức giận gầm gừ.
Nhưng ông lão không buồn không giận, lùi về phía sau nửa bước, âm thanh già nua lần nữa vang lên.
"Quyền quyết định trong tay đại nhân, thời gian không còn nhiều, An Thanh đại nhân, mau quyết định đi!"
An Thanh giật mình.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy anh cầm Thiên Sinh Đao sắp đến gần, cuối cùng ông ta gầm lên, nghiến răng nghiến lợi quát: "Ông ra tay đi!"
"Vậy thì đúng rồi!"
Ông lão khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
"Đại nhân!"
Thống lĩnh bên cạnh hơi suy sụp, lập tức nhìn An Thanh.
“Điều tiểu đội dự bị đến!”
An Thanh nhìn hết người này đến người khác ngã xuống, khẽ gầm gừ.
“Đại nhân, những người kia đều đi theo ông, là anh em cùng ông vào sinh ra tử! Ông thật sự muốn từ bỏ bọn họ sao?”, thống lĩnh kia quỵ xuống đất, đôi mắt đỏ hoe hét lên.
Đầu óc An Thanh rối tung, không kìm được cơn giận, đá văng tên thống lĩnh, chỉ vào binh lính đang ngã xuống trước mặt nói: “Chẳng lẽ bọn họ không phải anh em vào sinh ra tử với tôi? Nếu có thể ngăn cản! Tại sao tôi phải hy sinh tiểu đội dự bị chứ? Nhanh, gọi tiểu đội dự bị đến đây!”
Thống lĩnh quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cắn răng xoay người rời đi.
Một lúc sau, một tiểu đội mười người chạy đến.
"Xin đại nhân ra chỉ thị!"
Người đứng đầu hành lễ với An Thanh.
An Thanh nhìn những khuôn mặt quen thuộc, cuối cùng hít thật sâu rồi quay lưng.
Ai cũng ngạc nhiên.
Không đợi bọn họ phản ứng.
Bịch bịch bịch...
Có bàn tay đánh đến vang lên những âm thanh nặng nề.
Sau đó tiểu đội mười người ngã xuống, miệng phun ra máu, không còn động đậy.
Đứng sau bọn họ lại là tên thống lĩnh kia.
"Đại nhân, các người muốn làm gì?"
Hai mắt tiểu đội trưởng mở to, đau đớn hỏi.
“Các anh em, xin lỗi! Là An Thanh tôi nợ mọi người!”
An Thanh khàn giọng nói, tiếp tục nhắm mắt: “Bắt đầu đi!”
Ông già mặc áo choàng nở nụ cười hung dữ, chậm rãi bước về phía mười người.
Chương 4490: Quái vật
Quân An Thanh dù đông và cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không làm gì được. Lâm Chính giống như chiến thần quét tung cả đội quân.
Sức mạnh phi thăng bùng nổ, các chiến sĩ của An Thanh căn bản không thể tiếp cận được anh Đám người Lang Võ trố tròn mắt.
Bọn họ không ngờ vị long soái trẻ tuổi này lại mạnh đến mức như vậy. Đúng là thật khiến người khác không dám tin.
Thế nhưng đúng lúc Lâm Chính đang càn quét, chém giết đội quân này thì một mùi máu tanh dấy lên. Lâm Chính chau mày, quay qua nhìn.
Mười thi thể đấm máu nằm ngay trước An Thanh. Một người đàn ông già cả đội nón đang múa võ trước thư thể họ đồng thời kẻ này xé túi giấy trên tay, rắc lả tả lên những thi thể kia.
Dần dần những cơ thể này bắt đầu co giật, và hóa thành vũng máu. Đôi quân An Thanh từ từ lùi lại, bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Là thuật Huyết Vu. Lâm soái mau tránh ra. Mau chạy đi”, Lang Võ cảm nhận được cảnh tượng quỷ dị quen thuộc nên gầm lên.
Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên xoay trong không gian về phía An Thanh.
Ầm ầm...Không gian xung quanh An Thanh bỗng trở nên chấn động.
“Không hay rồi?”, An Thanh ý thức được điều gì đó bèn điên cuồng lao lên.
Lúc này...Bùm...
Tiếng nổ nặng nề lại dấy lên thêm lần nữa. Đến cả người đàn ông đội nói cũng bị nổ tung. Đám người của quân An Thanh run bắn.
Những người ở xung quanh cũng đột nhiên bị nổ tung. Đến cả An Thanh cũng không tránh được, bị đánh bật ra, tông cả vào đám đông.
Ông ta nôn ra máu, da nứt toát, bị thương không hề nhẹ. Các chiến sĩ cũng sợ tới mức tái mặt.
“Đại nhân bị thương rồi. Mau, đưa đại nhân đi”.
“Bảo vệ đại nhân”.
“Người của quân An Thanh vội vàng hộ tống An Thanh rời đi”, Lâm Chính đanh mắt, lao về phía bọn họ. Nhưng anh vừa làm thế thì.
Một âm thanh đáng sợ phát ra từ vùng sương máu. Đám đông nghe thấy tiếng gào thét vô cùng thảm thiết. Sau đó là một khí tức ngập ngụa mùi máu ập tới. Trong vùng sương máu mơ hồ có thứ gì đó đang rục rịch.
Lâm Chính dừng lại, nhìn chăm chăm. Đám người của quân An Thanh sợ hãi không dám đến gần.
“Không hay rồi, Lâm soái, thuật Huyết Vu của đối phương đã được hoàn thiện, mau chạy thôi”, Lang Võ gầm lên.
“Mọi người lùi ra”, Lâm Chính quát.
Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội bắt được An Thanh. An Thanh là một trong những tướng chỉ huy quan trọng của vùng chiến trường biên giới phía Bắc. Nếu như có thể bắt được ông ta thì sẽ có lợi vô cùng cho cuộc chiến.
Đúng lúc Lâm Chính đuổi theo An Thanh thì
Vụt vụt...Vô số bàn tay từ trong vùng sương máu lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, dùng sức mạnh phi thăng tấn công lại những bàn tay máu này. Những bàn tay đó không thể tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp ào với anh.
“Á”, lúc này lại có tiếng kêu vang lên.
Bỗng nhiên càng có thêm nhiều bàn tay lao về phía đám người Lang Võ hơn. Lang Võ tái mặt, vội vàng nã đạn.
Thế nhưng dù đạn nã vào thì cánh tay vẫn không hề hấn gì, bọn họ đành phải sử dụng chân khí. Thế nhưng chân khí cũng không thể phát huy được tác dụng.
Đám đông trở nên chật vật. Lâm Chính thấy vậy lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng chém về phía trước để giải vây
Thế nhưng không chỉ có đám người Lang Võ gặp nguy. Mà những người của quân An Thanh không kịp né tránh cũng bị tương tự.
Cơ thể bọn họ hóa thành những cái xác khô bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Những bàn tay hấp thụ tinh khí của bọn họ thì ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Đây chính là thuật Huyết Vu sao?”
Lâm Chính chau mày, đành phải từ bỏ An Thanh, cầm Thiên Sinh Đao bước tới.
“Lâm soái”, Lang Võ thất kinh.
Con dao trong tay Lâm Chính phóng ra ánh sáng. Toàn bộ những bàn tay kia đều bị chém đứt. Đám đông được giải thoát, đến cả quân của An Thanh cũng nhận được sự trợ giúp.
Lâm Chính giơ cây đao lên một lần nữa. Một luồng sức mạnh kỳ lạ ập tới, chém vào vùng sương máu.
Trong vùng sương máu một đống bầy nhầy máu thịt hiện ra. Đống bầy nhầy này có tới 20 đồng tử, tập trung ở phần đỉnh đầu đang nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Cảnh tượng đáng sợ đó khiến đám đông hết hồn.
“Đây là cơ thể củ 10 người hợp lại”
Lâm Chính nhìn đống bầy nhầy và cảm thấy nghi ngờ. 12 người đã bị trộn làm một, không còn chút sinh khí, tại sao người đàn ông đó dùng vu thuật lại có thể khiến cho cơ thể họ hợp nhất và sống lại như thế kia.
Người này đã sử dụng thủ đoạn gì vậy?
“Lâm soái, cẩn thận”, Lang Võ kêu lên.
Chỉ thấy những bàn tay kia lại tiếp tục quấn lấy Lâm Chính.
Thế nhưng anh không hề sợ hãi, chỉ đưa tay lên. Tất cả những bàn tay tiếp cận anh đều bị nổ tung.
Lang Võ trố tròn mắt. Lâm Chính bước tới, định chém đống bầy nhầy.
Đống bầy nhầy bị chém làm hai. Lâm Chính nhìn chăm chăm thì phát hiện ra đống bầy nhầy đang sử dụng một phương thức liên kết đặc biệt để liên kết lại.
“Mang về”, Lâm Chính chỉ vào nó.
“Điều này”, đám đông bất ngờ, không dám từ chối. Thế nhưng khi họ vừa định bước lên thì đống bầy nhầy lại nhúc nhích, thò tay ra và túm lấy họ.
“Không hay rồi, chúng sống lại rồi”.
Lâm Chính đanh mặt, lao lên đạp chân lên đống bầy nhầy. Ánh sáng màu đỏ máu phóng ra, tạo thành một trận pháp bằng máu tươi.
“Đại tông thống, hàng tiền tuyết báo cáo. Quân An Thanh đang tăng tốc tiến quân”.
Khi đoàn quân đang tức tốc lao về phía biên giới phía Bắc thì một người chiến sĩ lên tiếng. Sóng của vùng này đã bị cắt đứt nên chỉ có thể dựa vào nhân lực để truyền tin.
“Chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào quân An Thanh biến được hành động của chúng ta sao?”, các vị thống lĩnh tái mặt.
“Bọn họ giờ ở đâu?”, Trình Sơn Hà nhìn người chiến sĩ vừa báo cáo và hỏi.
“Đã đi qua Mã Xuyên rồi ạ” người chiến sĩ đáp.
“Cái gì?”
Phó thống soái đanh mắt, vội vàng chắp tay: “Đại tôn thống, nếu như đối phương đã qua Độ Mã Xuyên thì e rằng khi chúng ta tới được Mã Nhi Cốc sẽ chẳng còn thấy họ đâu nữa. Thời gian không kịp nữa, chúng ta phải đi đường tắt thôi, nếu không sẽ không thể chặn được họ, Lâm soái sẽ gặp nguy hiểm mất”.
“Đường tắt sau? Có đường tắt à?”, Trình Sơn Hà vội vàng ghì vai vị phó thống soái với vẻ kích động.
“Chúng ta có thể đi qua vực Trụy Ưng”, vị phó thống soái nói.
“Cái gì? Vực Trụy Ưng?”
“Phó thống soái, đó không phải là đường sao quân ta có thể đi được?”, người bên cạnh bàng hoàng.
“Có đường”
Vị phó thống soái giải thích: “Trước đây tôi có người đi thăm dò địa hình thì phát hiện ra ở đó có một con đường nhỏ có thể tới được Mã Nhi Cốc. Chỉ có điều con đường này khá gập ghềnh, một bên là vách núi cheo leo, đường chỉ đặt vừa một bàn chân nên cả đoàn quân lớn thì khó. Nếu tôi dẫn theo một đội quân nhỏ đi từ hướng đó thì có thể kịp chặn quân An Thanh”
“Không được, tuyệt đối không được. Mọi người làm thế khác nào lao vào chỗ chết. Một ít quân mà muốn chặn được quân An Thanh sao? Không thể nào? Mọi người điên rồi. Quân An Thanh có ít nhất 600 nghìn người, hơ nữa còn được trang bị vũ khí tân tiến. Mọi người đi đường tắt như vậy chắc chắn không thể mang theo vũ khí nặng thì sao có thể năng được đạn dược thiết giáp của đối phương chứ? Tôi không đồng ý”, Trình Sơn Hà lập tức phủ quyết với sắc mặt tối sầm.
“Đại tôn thống, chúng ta vì nghi ngờ Lâm soái mà đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất rồi. Nếu chúng ta còn không chặn được quân An Thanh, thì sẽ khiến Lâm soái rơi vào nguy hiểm. Vậy thì chúng ta sẽ trở thành tội đồ của Long Quốc. Đây là điều mà thống soái muốn nhìn thấy sao?”
Phóng thống soái quỳ xuống hét lên. Trình Sơn Hà bặm môi, siết nắm đấm. Một lúc sau ông ta gầm lên: “Nếu đi thì tôi cũng sẽ đi”.
“Thống soái đứng đầu sao có thể mạo hiểm được. Nếu thống soái có chuyện gì thì có phải toàn quân sẽ hoangmang không? Đại tôn thống cần ở đây, bọc phía sau, còn về nhiệm vụ thì tôi nhất định sẽ hoàn thành”.
“Phó thống soái”
“Đại tôn thống bảo trọng”
Phó thống soái nói xong thì hiệu triệu tầm 700 lính tinh nhuệ, mang theo vũ khí đi về hướng vực Trụy Ưng. Hai mắt Trình Sơn Hà đỏ au. Ông ta cảm thấy đau khổ. Ông ta biết rằng làm vậy chẳng khác gì lao vào chỗ chết.
Nhưng nếu không làm vậy, một khi quân An Thanh tới được khu đóng quân thì không chỉ Lâm soái sẽ gặp chuyện mà thậm chí cơ hội tiêu diệt được đối phương cũng vụt mất. Như vậy thì đúng là họ sẽ trở thành tội đồ thật.
“Gia tăng tốc độ đi thôi”, Trình Sơn Hà gầm lên, khởi động chân khí, một người một người lao về phía Mã Nhi Cốc.
Phó thống soái dẫn theo 700 chiến sĩ đi qua vực Trụy Ưng. Họ đi thận trọng, men theo con được nhỏ, cuối cùng cũng xuất hiện được ở Độ Mã Xuyên.
Bọn họ đứng ở sườn núi, nhìn quân An Thanh ở phía xa đang tức tốc rút lui mà mừng lắm.
“Mau chuẩn bị súng pháo. Tất cả nhắm chuẩn vào đám người đó và bắn đi”, phó thống soái gầm lên.
700 vị chiến sĩ xếp thành hàng, sửa soạn thiết bị, cùng với lệnh của thống soái, họ nã đạn về phía quân An Thanh.
Chương 4487: Bùn lửa
“Đại nhân, không hay rồi đại nhân. Đội quân của chúng ta ở trung bộ đã bị tấn công rồi”, một thành viên của quân An Thanh lái chiếc xe việt dã lao tới báo cáo.
“Cái gì?”
An Thanh lập tức dừng xe, kéo kính xuống quát: “ Có quân của biên giới phía Bắc tấn công đội quân ở trung bộ của chúng ta sao?”
“Vâng đại nhân”, người thống lĩnh gật đầu.
“Một lũ vô dụng”.
An Thanh giáng xuống một cú đấm. Người thống lĩnh kia lập tức ngã ra đất, mũi vẹo sang một bên, máu chảy ròng ròng.
“Kẻ địch đã tấn công tới khu vực giữa rồi mà còn không biết phản công à? Ngoài ra lũ tình báo làm cái trò gì vậy mà không nắm được tí tin tức nào thế?”, An Thanh tức giận chất vấn.
“Đại nhân, đúng là trước đó chúng tôi không thấy đối phương. Tôi đoán, đối phương có khả năng là đi theo đường vực Trụy Ưng tới đây”.
“Vực Trụy Ưng sao?”, An Thanh chau mày lập tức lấy lại bình tĩnh và suy nghĩ: “Nghe đây đội quân số 9 tới 17 bọc hậu, dựng hàng phòng ngự ở đây, tiêu diệt đội quân tới từ vực Trụy Ưng cho tôi. Đợi sau khi tiêu diệt xong bọn họ lập tức chặn đội quân chủ lực của chúng tấn công tới”.
“Đại nhân, ý của đại nhân là đội quân tới trước kia là để chặn chúng ta sao?”
“Dù là vậy thì mọi người cũng ở đây kéo dài thời gian cho tôi. Tôi đưa một nhóm tới khu vực đóng quân bắt long soái đã”.
“Vâng đại nhân”.
An Thanh phất tay, những chiếc xe việt dã lại lao đi.
Phía bên vách Trụy Ưng, phó thống soái hạ lệnh, hai bên bắt đầu giao đấu.
Lúc ban đầu quân của An Thanh bị đánh vô cùng chật vật, nhưng sau đó họ đã kịp phản ứng, tiến công và tạo áp lực với phía bên phó thống soái.
Bọn họ không dám liều, chỉ dựa vào địa hình để đánh lại quân địch. Thế nhưng đánh mãi rồi họ phát hiện ra có gì đó không ổn.
Quân địch bắt đầu gia tăng phòng ngự, tìm nơi ẩn núp chĩa họng súng về phía bên này. Không chỉ có vậy, vài chiếc xe tăng thiết giáp cũng bắt đầu lái tới.
“Tình hình không được ổn rồi phó thống soái”.
“Hình như bọn họ không định bỏ chạy mà muốn đấu với chúng ta đến cùng vậy”, những người chiến sĩ tái mặt trố mắt.
“Đấu đến cùng thì đấu đến cùng. Ai sợ ai chứ?”
Phó thống soái bặm môi, chộp lấy một cây súng, đợi lắp đạn rồi quỳ xuống quát lớn: “Nghe đây, hôm nay dù có mất mạng cũng không được buông tha cho đám tạp chủng này”.
“Vâng”, đám đông gầm lên, quyết chiến tới cùng.
Phía An Thanh thì đã tới vùng đóng quân với tầm 20 nghìn quân.
Các loại vũ khí thiết bị không mang theo nhiều. Dù là như vậy thì việc 20 nghìn người di chuyển cũng đủ để khiến mặt đất chấn động.
Lang Võ đứng canh bên ngoài thấy vậy bèn hô lên với Lâm Chính: “Lâm soái, đám người An Thanh tới rồi”.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, Lâm Chính nói.
“Đã xong cả rồi ạ”
“Vậy tốt. Đợi chúng tới gần tầm 50 mét thì kích hoạt chiến đấu”.
“Vâng”.
Lang Võ gật đầu, cầm súng lên, nhắm thẳng về phía trước.
Lúc này ngay phía trước là những thứ bao bùn đen xì. Những thứ này bốc ra mùi thối khủng khiếp. Thế nhưng đám người An Thanh do đang sốt ruột nên chẳng thèm quan tâm, cứ thế lao tới
“Tới rồi”, Lang Võ tim đập thình thịch.
70 mét
60 mét
50 mét
Bùm...Lang Võ nã đạn bắn thẳng vào những cái bao.
Lửa bắt đầu bùng cháy. Đám người An Thanh vừa lao vào thì đã bị lửa bao vậy. 20 nghìn quân khựng người, hoang mang không biết làm gì.
Chương 4488: Cùng tôi bắt sống An Thanh
"Mau! Cứu đại nhân! Mau cứu đại nhân!"
"Đây là cái gì? A! Tôi bị thiêu cháy rồi! Nước! Cho tôi nước!"
"Nóng chết tôi rồi! Nóng chết mất thôi!"
Quân An Thanh bị thiêu đốt bởi ngọn lửa đen như mực, ai cũng kêu gào thảm thiết.
"Không được dùng nước!"
An Thanh lao từ trên xe xuống, nhìn thấy bốn phía đều đang bốc cháy, lập tức hét lên: "Mau bẻ gãy hai tay, dùng máu trong huyết quản bọc kình khí che phủ cơ thể, mới có thể dập lửa!"
Vừa dứt lời, mấy tên lính có mặt ngay lập tức làm theo.
Chẳng bao lâu, lửa trên người bọn họ đã được dập tắt.
Mọi người lui ra khỏi phạm vi của vòng lửa.
Ngọn lửa đen chỉ cháy trong ba bốn phút rồi dần dần tắt.
Lửa không quá lớn nhưng khiến quân tiên phong của quân An Thanh rơi vào cảnh nhếch nhác vô cùng.
Lâm Chính dẫn người đi đến, thờ ơ nhìn đám người An Thanh.
“Ai là tướng Lâm?”
An Thanh lạnh lùng nhìn Lâm Chính đi ra, trầm giọng hỏi.
“Là tôi”.
Lâm Chính nói.
"Hừ, thằng nhóc con, cậu cũng lớn gan đấy, dám chạy đến địa bàn của tôi! Cậu muốn chết vậy sao?"
An Thanh nheo mắt nhìn Lâm Chính, thấy đối phương trẻ tuổi như lời đồn, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, bật cười thành tiếng.
"An Thanh, trước đây khi nói chuyện điện thoại không phải ông rất kiêu ngạo sao? Bây giờ tôi đã chiếm được hang ổ của ông, ông cảm thấy thế nào?"
Lâm Chính thờ ơ nói.
“Tướng Lâm, xem như cậu lợi hại, có thể xuyên qua Cương Sơn Lĩnh, tập kích đồn trú của tôi! Tôi rất khâm phục cậu về điều này, chỉ tiếc rằng, điều này không tạo ra tổn hại gì cho tôi! Đồn trú không còn, tôi có thể xây cái khác! Còn những thứ này được lấy từ kho của tôi đúng không? Cậu dùng đồ của tôi để đối phó với tôi? Không thấy rất buồn cười sao? Cậu tưởng rằng mấy thứ này có thể giết chết tôi à?”
An Thanh cười khẩy, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Tôi chưa bao giờ có ý định dùng chúng để tiêu diệt ông! Tôi chỉ muốn dùng chúng để làm suy yếu quân chủ lực của ông thôi”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
An Thanh ngẩn ra, đột nhiên như ý thức được gì đó.
Để dập tắt ngọn lửa, tất cả binh lính bị ngọn lửa thiêu đốt đều phải bẻ cổ tay, để ép máu ra khỏi cơ thể nhằm dập tắt ngọn lửa.
Phương pháp này tuy hiệu quả, nhưng điều kiện tiên quyết là cánh tay sẽ bị tổn thương.
Những binh lính này không biết y thuật, mấy viên thuốc bọn họ mang theo không đủ làm vết thương nhanh chóng lành lại.
Như vậy sức chiến đấu của họ đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.
“Có chút mưu mô, nhưng sao có thể thay đổi được cục diện? Tôi chỉ bị tổn thất mấy ngàn binh lính bị thương, vẫn còn tới mấy chục nghìn quân, cậu làm sao chống cự đây?”
An Thanh cười khẩy, biết không thể chần chừ quá lâu nữa, ông ta vung tay: “Tất cả nghe lệnh, giết cho tôi, bắt sống long soái, ai bắt được người này, sẽ được ban thưởng vinh hoa phú quý!”
"Giết!"
Binh lính của quân An Thanh lập tức đỏ mắt, tất cả giống như phát điên, lần lượt lao về phía Lâm Chính.
Người này là long soái đấy!
Long soái bậc nhất của Long Quốc đấy!
Nếu bắt được, danh lợi tiền tài, sẽ không bao giờ thiếu!
Ai mà không muốn bay lên trời cao?
Ai muốn cả đời dưới đáy xã hội chứ?
Giờ phút này, tất cả binh lính đều bỏ qua nỗi sợ hãi, trong mắt chỉ có Lâm Chính!
"Tướng Lâm, mau lui về phía sau, tất cả mọi người, lập tức đánh trả!"
Lang Võ hét lên, nhanh chóng ra lệnh cho binh lính tấn công.
“Không cần lui về phía sau, mọi người theo tôi bắt sống An Thanh!”
Lâm Chính đột nhiên bước đến, hét lớn rồi một mình lao về phía An Thanh.
Đám người Lang Võ sững sờ.
Chương 4489: Tiểu đội dự bị
Sao Lâm Chính lại không hành động theo kế hoạch vậy chứ?
Lang Võ ngơ ngác, nhanh chóng lấy lại tinh thần hét lên: "Mau! Mau bảo vệ long soái! Nếu long soái xảy ra chuyện gì, mấy người đừng nghĩ đến việc trở về Long Quốc! Nhanh lên!"
Mấy người lính vừa được sắp xếp vội vàng đứng dậy, cầm súng xách kiếm trong tay chạy về phía Lâm Chính.
Hứa Chỉ Sương ở phía sau cũng vô cùng nhức đầu.
Nhưng lúc này, cô ta không dám nghi ngờ bất kỳ hành động nào của Lâm Chính nữa.
Cô ta sợ bị mất mặt lần nữa.
"Lang Võ, chúng ta cùng lên!"
Hứa Chỉ Sương khẽ quát, giơ kiếm theo sát Lâm Chính.
Lang Võ không còn cách nào khác, đành nhắm mắt đuổi theo.
Chỉ thấy Lâm Chính một người một ngựa, lao vào quân An Thanh, Thiên Sinh Đao trong tay điên cuồng vung lên.
Lúc này, Thiên Sinh Đao không có tác dụng chữa bệnh, trên lưỡi đao tràn đầy khí tức cuồng bạo, không ngừng chuyển động theo Lâm Chính, chém hết người này đến người người khác.
Sức mạnh phi thăng vờn quanh cơ thể Lâm Chính không ngừng, Hồng Mông Long Châm càng quỷ quái hơn cứ lơ lửng trên đầu anh.
Khi thì bay ra ngoài, đâm về phía địch, cắt đứt mạch máu, khi thì quay ngược về sau, đâm vào cơ thể binh lính Bắc Cảnh, bảo vệ tim mạch.
Một người một đao và vô số cây châm, thế như chẻ tre, không thể ngăn cản, cứng rắn tách quân tiên phong của quân An Thanh ra làm hai, lao về phía An Thanh đang được cao thủ bảo vệ.
Hô hấp An Thanh run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Sao tướng Lâm này lại mạnh như vậy?"
Ông ta lẩm bẩm.
An Thanh thấy Lâm Chính còn trẻ nên cho rằng anh dựa vào quan hệ, nhất định trong nhà có người tai to mặt lớn ở Long Quốc, mới có được chức vụ hư danh này.
Nhưng không ngờ, lần này ông ta đã nhìn nhầm.
Người này do lăn lộn mà đi lên?
Với thủ đoạn như vậy, sao cậu ta không xứng với danh hiệu long soái chứ?
Suy cho cùng, do An Thanh không hiểu biết về chức vụ long soái này.
Có thể ngồi lên ngôi vị long soái, có ai là người bình thường đâu?
"Đại nhân, hãy rút lui ngay lập tức!"
Thống lĩnh trước mặt nhận ra điều gì đó không ổn, hét vào mặt An Thanh, giơ kiếm lao về phía trước.
Sắc mặt An Thanh u ám, hàm răng như bị cắn nát.
Sao ông ta có thể rút lui chứ?
Làm chủ soái, nếu ông ta rút lui, lòng quân sẽ suy giảm.
Tuy nhiên, vào lúc này, một người đàn ông khom lưng mặc áo choàng đột nhiên bước đến, âm thanh già nua khàn khàn nói: "An Thanh đại nhân, lúc này, tôi nghĩ nếu đại nhân không dùng chiêu đó, sợ rằng sẽ không còn cách nào khác để tiêu diệt người này!"
An Thanh run lên bần bật, quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo choàng.
Dưới tấm áo choàng là khuôn mặt già nua xấu xí, đầy vết thương.
Vẻ mặt An Thanh đột nhiên trở nên u ám đến cùng cực.
Người này luôn đi theo ông ta, những không tùy tiện bày mưu hiến kế.
Một khi người này đã đưa ra kế sách, có nghĩa là tình hình trở nên không thể kiểm soát được, không có lợi cho cả nước Fabo!
“Ông có ý gì? Ông cho rằng tôi không giết được cậu ta hả?”
An Thanh tức giận quát lên: “Cậu ta chỉ có mấy ngàn người, sao có thể ngăn được hai chục ngàn quân tinh nhuệ của tôi?”
“Quân Bắc Cảnh cho dù dũng mãnh, nhưng không thể dựa vào mấy ngàn người mà chống lại hai chục ngàn quân của chúng ta, nhưng vấn đề là bọn họ có long soái của Long Quốc chỉ huy! Người này, cậu không đối phó được đâu!”
Ông lão hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực kỳ xấu xí dưới tấm áo choàng nhìn chằm chằm Lâm Chính, trong hốc mắt trũng xuống có tia sáng.
"Theo như tôi quan sát, thực lực người này không tầm thường, e rằng cao hơn cậu, cậu không giết được người này, nếu không dùng chiêu đó, thậm chí cậu sẽ bị người này giết chết!"
Lời này nói ra, vẻ mặt An Thanh không thể tin nổi.
Thực lực ông ta thế nào, ông lão là người rõ ràng nhất.
Nhưng bây giờ, ông lão này nói với ông ta, thiếu niên bên kia còn mạnh hơn ông ta.
“Sao có thể như vậy? Nhất định do mắt ông mờ, nhìn nhầm rồi! An Thanh tôi sao có thể không bằng một thằng nhóc chưa dứt sữa chứ? Chắc chắn là ông nhìn nhầm!”
An Thanh không thể chấp nhận, tức giận gầm gừ.
Nhưng ông lão không buồn không giận, lùi về phía sau nửa bước, âm thanh già nua lần nữa vang lên.
"Quyền quyết định trong tay đại nhân, thời gian không còn nhiều, An Thanh đại nhân, mau quyết định đi!"
An Thanh giật mình.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy anh cầm Thiên Sinh Đao sắp đến gần, cuối cùng ông ta gầm lên, nghiến răng nghiến lợi quát: "Ông ra tay đi!"
"Vậy thì đúng rồi!"
Ông lão khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
"Đại nhân!"
Thống lĩnh bên cạnh hơi suy sụp, lập tức nhìn An Thanh.
“Điều tiểu đội dự bị đến!”
An Thanh nhìn hết người này đến người khác ngã xuống, khẽ gầm gừ.
“Đại nhân, những người kia đều đi theo ông, là anh em cùng ông vào sinh ra tử! Ông thật sự muốn từ bỏ bọn họ sao?”, thống lĩnh kia quỵ xuống đất, đôi mắt đỏ hoe hét lên.
Đầu óc An Thanh rối tung, không kìm được cơn giận, đá văng tên thống lĩnh, chỉ vào binh lính đang ngã xuống trước mặt nói: “Chẳng lẽ bọn họ không phải anh em vào sinh ra tử với tôi? Nếu có thể ngăn cản! Tại sao tôi phải hy sinh tiểu đội dự bị chứ? Nhanh, gọi tiểu đội dự bị đến đây!”
Thống lĩnh quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cắn răng xoay người rời đi.
Một lúc sau, một tiểu đội mười người chạy đến.
"Xin đại nhân ra chỉ thị!"
Người đứng đầu hành lễ với An Thanh.
An Thanh nhìn những khuôn mặt quen thuộc, cuối cùng hít thật sâu rồi quay lưng.
Ai cũng ngạc nhiên.
Không đợi bọn họ phản ứng.
Bịch bịch bịch...
Có bàn tay đánh đến vang lên những âm thanh nặng nề.
Sau đó tiểu đội mười người ngã xuống, miệng phun ra máu, không còn động đậy.
Đứng sau bọn họ lại là tên thống lĩnh kia.
"Đại nhân, các người muốn làm gì?"
Hai mắt tiểu đội trưởng mở to, đau đớn hỏi.
“Các anh em, xin lỗi! Là An Thanh tôi nợ mọi người!”
An Thanh khàn giọng nói, tiếp tục nhắm mắt: “Bắt đầu đi!”
Ông già mặc áo choàng nở nụ cười hung dữ, chậm rãi bước về phía mười người.
Chương 4490: Quái vật
Quân An Thanh dù đông và cố gắng chống đỡ nhưng vẫn không làm gì được. Lâm Chính giống như chiến thần quét tung cả đội quân.
Sức mạnh phi thăng bùng nổ, các chiến sĩ của An Thanh căn bản không thể tiếp cận được anh Đám người Lang Võ trố tròn mắt.
Bọn họ không ngờ vị long soái trẻ tuổi này lại mạnh đến mức như vậy. Đúng là thật khiến người khác không dám tin.
Thế nhưng đúng lúc Lâm Chính đang càn quét, chém giết đội quân này thì một mùi máu tanh dấy lên. Lâm Chính chau mày, quay qua nhìn.
Mười thi thể đấm máu nằm ngay trước An Thanh. Một người đàn ông già cả đội nón đang múa võ trước thư thể họ đồng thời kẻ này xé túi giấy trên tay, rắc lả tả lên những thi thể kia.
Dần dần những cơ thể này bắt đầu co giật, và hóa thành vũng máu. Đôi quân An Thanh từ từ lùi lại, bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Là thuật Huyết Vu. Lâm soái mau tránh ra. Mau chạy đi”, Lang Võ cảm nhận được cảnh tượng quỷ dị quen thuộc nên gầm lên.
Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên xoay trong không gian về phía An Thanh.
Ầm ầm...Không gian xung quanh An Thanh bỗng trở nên chấn động.
“Không hay rồi?”, An Thanh ý thức được điều gì đó bèn điên cuồng lao lên.
Lúc này...Bùm...
Tiếng nổ nặng nề lại dấy lên thêm lần nữa. Đến cả người đàn ông đội nói cũng bị nổ tung. Đám người của quân An Thanh run bắn.
Những người ở xung quanh cũng đột nhiên bị nổ tung. Đến cả An Thanh cũng không tránh được, bị đánh bật ra, tông cả vào đám đông.
Ông ta nôn ra máu, da nứt toát, bị thương không hề nhẹ. Các chiến sĩ cũng sợ tới mức tái mặt.
“Đại nhân bị thương rồi. Mau, đưa đại nhân đi”.
“Bảo vệ đại nhân”.
“Người của quân An Thanh vội vàng hộ tống An Thanh rời đi”, Lâm Chính đanh mắt, lao về phía bọn họ. Nhưng anh vừa làm thế thì.
Một âm thanh đáng sợ phát ra từ vùng sương máu. Đám đông nghe thấy tiếng gào thét vô cùng thảm thiết. Sau đó là một khí tức ngập ngụa mùi máu ập tới. Trong vùng sương máu mơ hồ có thứ gì đó đang rục rịch.
Lâm Chính dừng lại, nhìn chăm chăm. Đám người của quân An Thanh sợ hãi không dám đến gần.
“Không hay rồi, Lâm soái, thuật Huyết Vu của đối phương đã được hoàn thiện, mau chạy thôi”, Lang Võ gầm lên.
“Mọi người lùi ra”, Lâm Chính quát.
Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội bắt được An Thanh. An Thanh là một trong những tướng chỉ huy quan trọng của vùng chiến trường biên giới phía Bắc. Nếu như có thể bắt được ông ta thì sẽ có lợi vô cùng cho cuộc chiến.
Đúng lúc Lâm Chính đuổi theo An Thanh thì
Vụt vụt...Vô số bàn tay từ trong vùng sương máu lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, dùng sức mạnh phi thăng tấn công lại những bàn tay máu này. Những bàn tay đó không thể tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp ào với anh.
“Á”, lúc này lại có tiếng kêu vang lên.
Bỗng nhiên càng có thêm nhiều bàn tay lao về phía đám người Lang Võ hơn. Lang Võ tái mặt, vội vàng nã đạn.
Thế nhưng dù đạn nã vào thì cánh tay vẫn không hề hấn gì, bọn họ đành phải sử dụng chân khí. Thế nhưng chân khí cũng không thể phát huy được tác dụng.
Đám đông trở nên chật vật. Lâm Chính thấy vậy lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng chém về phía trước để giải vây
Thế nhưng không chỉ có đám người Lang Võ gặp nguy. Mà những người của quân An Thanh không kịp né tránh cũng bị tương tự.
Cơ thể bọn họ hóa thành những cái xác khô bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Những bàn tay hấp thụ tinh khí của bọn họ thì ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Đây chính là thuật Huyết Vu sao?”
Lâm Chính chau mày, đành phải từ bỏ An Thanh, cầm Thiên Sinh Đao bước tới.
“Lâm soái”, Lang Võ thất kinh.
Con dao trong tay Lâm Chính phóng ra ánh sáng. Toàn bộ những bàn tay kia đều bị chém đứt. Đám đông được giải thoát, đến cả quân của An Thanh cũng nhận được sự trợ giúp.
Lâm Chính giơ cây đao lên một lần nữa. Một luồng sức mạnh kỳ lạ ập tới, chém vào vùng sương máu.
Trong vùng sương máu một đống bầy nhầy máu thịt hiện ra. Đống bầy nhầy này có tới 20 đồng tử, tập trung ở phần đỉnh đầu đang nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Cảnh tượng đáng sợ đó khiến đám đông hết hồn.
“Đây là cơ thể củ 10 người hợp lại”
Lâm Chính nhìn đống bầy nhầy và cảm thấy nghi ngờ. 12 người đã bị trộn làm một, không còn chút sinh khí, tại sao người đàn ông đó dùng vu thuật lại có thể khiến cho cơ thể họ hợp nhất và sống lại như thế kia.
Người này đã sử dụng thủ đoạn gì vậy?
“Lâm soái, cẩn thận”, Lang Võ kêu lên.
Chỉ thấy những bàn tay kia lại tiếp tục quấn lấy Lâm Chính.
Thế nhưng anh không hề sợ hãi, chỉ đưa tay lên. Tất cả những bàn tay tiếp cận anh đều bị nổ tung.
Lang Võ trố tròn mắt. Lâm Chính bước tới, định chém đống bầy nhầy.
Đống bầy nhầy bị chém làm hai. Lâm Chính nhìn chăm chăm thì phát hiện ra đống bầy nhầy đang sử dụng một phương thức liên kết đặc biệt để liên kết lại.
“Mang về”, Lâm Chính chỉ vào nó.
“Điều này”, đám đông bất ngờ, không dám từ chối. Thế nhưng khi họ vừa định bước lên thì đống bầy nhầy lại nhúc nhích, thò tay ra và túm lấy họ.
“Không hay rồi, chúng sống lại rồi”.
Lâm Chính đanh mặt, lao lên đạp chân lên đống bầy nhầy. Ánh sáng màu đỏ máu phóng ra, tạo thành một trận pháp bằng máu tươi.