-
Chương 4471-4475
Chương 4471: Đuổi theo truy sát
Sau cái chết của Chó Sói, cấm chú Huyết Ma cũng dần sụp đổ.
Rattlesnake cũng sụp đổ theo.
"Chắc anh có thể nói thật với tôi mọi thứ anh biết rồi chứ?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Rattlesnake, bình thản hỏi.
"Tôi nói, tôi nói, đại nhân muốn biết gì tôi sẽ nói hết".
Hàm răng của Rattlesnake va vào nhau lập cập, gấp gáp kêu lên.
"Tốt lắm!".
Lâm Chính gật đầu, ném Rattlesnake về phía các chiến sĩ ở bên ngoài cấm chú.
Bịch!
Rattlesnake nặng nề ngã xuống đất, vỡ đầu chảy máu.
Nhưng hắn không dám bỏ chạy.
Cái chết của Chó Sói đã khiến hắn sợ vỡ mật.
Hắn biết thông tin từ miệng mình tuyệt đối không phải lá bùa hộ mệnh.
"Trông coi người này cẩn thận".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng".
Mười mấy chiến sĩ lập tức bao vây Rattlesnake.
Lâm Chính xoay người xông lên sườn núi kia.
"Hỏng rồi! Bảo vệ quan chỉ huy!".
"Ngăn người này lại!".
"Mau! Mau ngăn hắn lại!".
Các chiến sĩ ở xung quanh kinh hãi kêu lên, vội ùa về phía sườn núi.
Nhưng đối mặt với Lâm Chính như một vị thần, thì nhiều người hơn nữa cũng khó mà ngăn cản được.
"Rút! Mau rút!".
Một đám quan chỉ huy sợ hãi tột độ, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng bọn họ vừa chạy xuống sườn núi.
Ầm ầm!
Trên trời bỗng giáng xuống rất nhiều sấm sét, đánh trúng đoàn chỉ huy.
Đoàn chỉ huy lập tức bốc khói nghi ngút.
Chỉ huy mất mạng, quân Man Vệ còn lại phút chốc như rắn mất đầu.
Quân cứ điểm số 3 thừa thắng xông lên.
Nhất thời, quân địch vứt bỏ áo giáp, bị đánh cho chết như ngả rạ.
“Theo tôi giết địch!”.
Lâm Chính hạ xuống sườn núi, quay lại hét lên với quân cứ điểm số 3 ở đằng sau.
"Đại nhân, cậu là..."
Thống soái của quân cứ điểm số 3 vội hỏi.
"Tôi là long soái Lâm Chính của Long Quốc!".
Lâm Chính trầm giọng nói: "Đừng chần chừ nữa, theo tôi giết địch!".
"Tướng Lâm?".
Quân cứ điểm số 3 vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
Thống soái vội nói: "Tướng Lâm, chức trách của chúng tôi là bảo vệ cứ điểm số 3, nếu bọn chúng đã thua thì cứ mặc kệ cho chúng đi đi. Nếu chúng tôi toàn lực xuất kích, trúng kế điệu hổ ly sơn, bị chúng chiếm mất cứ điểm thì sẽ không còn đường lui nữa".
"Không sao".
Lâm Chính bình thản đáp: "Cứ điểm số 3 không mất được đâu, cho dù bọn chúng chiếm được, thì cũng không giữ được".
Dứt lời, anh bất ngờ vung tay lên.
Keng!
Một luồng khí nhẫn hình lưỡi liềm dài cả trăm trượng bay vèo tới, trong chớp mắt gọt bằng ngọn núi ở phía xa.
Ngọn núi sập xuống, đất đá tung tóe, rơi rào rào xuống quân Man Vệ đang tháo chạy.
Nhất thời, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Các chiến sĩ của cứ điểm số 3 trố mắt ra nhìn.
"Hôm nay khiến kẻ địch tổn thất nặng nề, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám xâm phạm Long Quốc nữa, cùng tôi đuổi theo, nhổ cỏ tận gốc!".
Lâm Chính hét lên, tung người vọt lên dẫn trước.
Các chiến sĩ máu nóng sôi trào, ai nấy cầm theo kiếm lao đi cùng Lâm Chính.
Thống soái của quân cứ điểm số 3 cũng coi như tỉnh táo lại.
Lâm Chính có thực lực đáng sợ như vậy, cho dù bị quân địch chiếm mất thì đã sao chứ? Bọn chúng chiếm rồi thì lấy gì để giữ?
Khoảnh cách thực lực của đôi bên quá lớn!
Ông ta thở hắt ra, lớn tiếng quát: "Đi theo long soái! Đi!".
"Tuân lệnh!".
Các chiến sĩ của cứ điểm số 3 ào ào đuổi theo truy sát.
Cứ điểm số 3 nhanh chóng không còn mống người.
Ngoài thi thể đầy đất thì không có dấu hiệu nào của người sống.
Hộc!
Hộc!
Hộc!
Tiếng thở dốc vang lên từ một con đường mòn.
Chỉ thấy Hứa Chỉ Sương đầu đầy mồ hôi, loạng choạng chạy về phía này.
Cả đoạn đường cô ta gần như không dừng lại chút nào.
Nhưng thể lực của cô ta không thể bì với Lâm Chính, khi đến nơi, cô ta còn không đủ sức đứng vững.
Hứa Chỉ Sương không chịu nổi nữa, định ngồi xuống tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đúng lúc cô ta vừa đặt mông ngồi xuống liền biến sắc.
"Mùi máu tanh?".
Cô ta vội vàng ngoảnh lại, đồng tử chợt giãn ra.
Chỉ thấy trên sườn núi không xa, từng dòng máu đang chảy xuống.
"Đây là.. "
Hứa Chỉ Sương cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nhìn về phía cứ điểm số 3, nhảy xuống một tảng đá, cố gắng lết về phía đó.
Hứa Chỉ Sương cắn răng kiên trì, cuối cùng cũng đến được cứ điểm số 3.
Nhưng cảnh tượng như địa ngục trước mắt khiến cô ta kinh hãi ngây người.
Chương 4472: Bọn mày là ác ma
"Sao lại thế này?".
"Không! Không thể nào!".
"Tướng Lâm! Anh đâu rồi?".
"Tướng Lâm!".
Hứa Chỉ Sương dáo dác nhìn xung quanh.
Trong ngoài cứ điểm số 3 toàn là thi thể, tuy hầu hết là của quân Man Vệ, nhưng các chiến sĩ Long Quốc tử trận cũng không phải là ít.
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, trái tim Hứa Chỉ Sương như muốn vọt lên tận họng.
Lâm Chính không thấy tung tích, nếu anh có mệnh hệ gì thì chính là trời sập.
Dù sao thân phận long soái của anh cũng rành rành ở đó.
Nếu long soái chết trận, thì đây chắc chắn sẽ là đả kích mang tính hủy diệt đối với sĩ khí của quân đội Long Quốc.
Hứa Chỉ Sương vội vàng tìm kiếm thi thể của Lâm Chính.
Nhưng tìm một hồi vẫn không thấy đâu.
Hơn nữa, điều khiến cô ta vô cùng khó hiểu là tại sao cứ điểm số 3 không một bóng người?
Nếu phản quân tấn công cứ điểm số 3 và giành được thắng lợi, thì chắc hẳn sẽ chiếm luôn nơi này, xây dựng phòng ngự.
Nếu cứ điểm số 3 đánh lui phản quân, thì nơi này cũng nên có thủ quân mới phải.
Nhưng màn sáng không thể mở được, chỉ dựa vào binh lực của cứ điểm số 3 mà muốn giữ được nơi này thì đúng là khó hơn lên trời.
Hứa Chỉ Sương tìm kiếm một lượt, phát hiện quả thực không một bóng người, thế là cũng không giấu giếm nữa, nghênh ngang tìm kiếm manh mối.
Cô ta kiểm tra thiết bị màn sáng.
"Bị con người phá hoại, xem ra thủ quân của cứ điểm số 3 lành ít dữ nhiều rồi".
Hứa Chỉ Sương lẩm bẩm.
Tu!
Tiếng tù và du dương vang lên.
Chỉ thấy rất nhiều quân Bắc Cảnh xuất hiện ở bên ngoài cứ điểm số 3.
Bọn họ ùa về phía này như thác lũ.
Chẳng mấy chốc, cả cứ điểm số 3 đã bị đội quân đông đảo này bao vây chặt chẽ, giọt nước cũng không lọt.
"Tổ trưởng Hứa!".
Đại thống lĩnh Trình Sơn Hà nhanh chân đi tới, đanh mắt nhìn thi thể chồng chất xung quanh, rồi lại nhìn về phía đỉnh núi Nam Sơn nát vụn cách đó không xa, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Quân cứ điểm số 3 đâu? Quân địch đâu?".
"Đại thống lĩnh, tôi cũng không biết nữa, lúc tôi đến nơi, chỗ này ngoài các thi thể ra thì không còn một ai".
Hứa Chỉ Sương nói với vẻ nghiêm trọng: "Đại thống lĩnh, liệu có phải quân địch biết trước chúng ta chi viện cho nơi này, nên bất ngờ rút quân không?".
Trình Sơn Hà trầm ngâm một lát, ngoảnh sang nói: "Phái ngay người đi điều tra, tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm quanh đây, nếu thấy bóng dáng kẻ địch, thì báo ngay tin cho tôi, phải bắt sống!".
"Rõ, đại thống lĩnh!".
Mấy đội quân lập tức xuất kích.
"Đại thống lĩnh, ở đây có người còn sống!".
Đúng lúc này, một chiến sĩ cao giọng kêu lên.
Mọi người vội nhìn về phía đó.
Chỉ thấy mấy chiến sĩ lôi một quân Man Vệ toàn thân đầy máu, vẻ mặt sợ hãi ra khỏi đống thi thể.
Hắn bị thương vùng bụng, tuy nghiêm trọng nhưng không đến mức mất mạng.
Quân đội vội vàng xông tới chữa trị đơn giản.
Binh sĩ Man Vệ hoàn hồn lại.
"Người của bọn mày đâu?".
Một thống lĩnh đi tới, quát hỏi đầy hung thần ác sát.
Binh sĩ Man Vệ sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại càng sợ hãi hơn, lắp bắp nói.
"Ác ma... Ác ma... Trong số bọn mày có ác ma... Bọn mày là ác ma..."
Mọi người nhíu mày, không hiểu gì cả.
"Mẹ kiếp, mày bị điên à?".
Chiến sĩ kia tát cho binh sĩ Man Vệ một cái, sau đó chĩa súng vào đầu hắn, tức giận gầm lên: "Mau nói thật cho tao biết, nếu không tao bắn chết mày!".
Nhìn họng súng đen ngòm, binh sĩ Man Vệ kia mới tỉnh táo đôi chút, nhưng toàn thân vẫn run lên bần bật.
"Chẳng... chẳng phải người của bọn tao đã bị bọn mày đánh lui rồi sao?".
"Đánh lui?".
Tất cả đều há hốc miệng.
Chương 4473: Chiến sĩ ở địa ngục
“Bị bọn tôi đánh bại?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Bọn tôi vừa mới đến, sao có thể đánh bại người của các người được chứ?”
Một thống lĩnh bước đến trước lạnh lùng nói: “Lẽ nào là quân bảo vệ cứ điểm thứ ba?”
“Tôi, tôi không biết, tôi thật sự không biết, không biết gì cả, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa”.
Binh lính Man Vệ như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm, cả người ôm đầu gào thét, như tinh thần bị suy sụp.
Thống lĩnh còn muốn hỏi gì nữa nhưng bị Trình Sơn Hà ngăn lại.
“Đừng hỏi nữa, cậu có hỏi cũng không được gì”.
Trình Sơn Hà trầm giọng nói.
“Đại thống lĩnh, vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Nhanh chóng phục hồi màn sáng, quét sạch chiến trường, khôi phục phòng vệ cứ điểm thứ ba, những chuyện khác cứ từ từ điều tra”.
“Vâng”.
Mọi người lập tức vội hành động.
“Đại thống lĩnh”.
Ngay lúc này một chiến sĩ ở đằng xa gọi.
Mọi người vội vã chạy đến.
Lúc đến gần chiến sĩ đó, mắt mọi người đều trợn to.
Chỉ thấy bên cạnh chiến sĩ đó là từng thi thể bị cháy đen, dưới đất còn có rất nhiều hố đất.
“Những người này giống như bị sét đánh chết”.
Một chiến sĩ bước đến kiểm tra, hoảng sợ run giọng nói: “Đại thống lĩnh, người này là Jason”.
“Cái gì? Đại thống soái của quân Man Vệ?”
Đại thống lĩnh lập tức bước đến trước nhìn kỹ.
Mặc dù thi thể đã không còn toàn vẹn nhưng vẫn có thể nhận dạng được từ đường nét cơ bản của khuôn mặt và một số đặc điểm mơ hồ.
“Đây là Mafes! Phó thống soái”.
“Còn có Rabbani, thống soái”.
“Trời ạ, lẽ nào những người nằm ở đây đều là quản lý cao cấp của quân Man Vệ?”
“Đại thống lĩnh, lẽ nào người của cứ điểm thứ ba đều bị chém đầu, tiêu diệt hết đám người Jason, quân Man Vệ không có thủ lĩnh nên mới bị đánh bại?”
Các chiến sĩ phấn khích nói.
Đại thống lĩnh không nói gì.
“Đây là chuyện không thể nào xảy ra”.
Hứa Chr Sương ở một bên lạnh lùng nói: “Mọi người nhìn thực lực ở hiện trường xem, hàng ngàn chiến sĩ quân Man Vệ chết trận, mà quân phòng vệ ở cứ điểm thứ ba nhiều nhất có mười ngàn người. Chỉ riêng các chiến sĩ hy sinh này đã hơn một ngàn người rồi, chỉ dựa vào những người còn lại thì làm sao đột phá được phòng tuyến của quân Man Vệ rồi giết chúng? Hơn nữa, những người chỉ huy này đều có thực lực cực kỳ mạnh, ngay cả thống soái quân phòng vệ đích thân dẫn người tấn công cũng chưa chắc có thể giết đầu hết được, xác suất cực thấp gần như không có khả năng xảy ra”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vậy chuyện này phải giải thích thế nào?”
“Tôi nghĩ có lẽ là tướng Lâm ra tay”.
Hứa Chỉ Sương suy tư một lúc rồi nói.
“Tướng Lâm?”
“Đội trưởng Hứa, tướng Lâm mạnh vậy sao?”
“Không thể nào đâu? Một mình cậu ta giết hết các chỉ huy của quân Man Vệ ư?”
“Chẳng phải y thuật của anh ta rất lợi hại đó sao? Anh ta còn biết võ thuật à?”
Người quân Bắc Cảnh nghi ngờ nói.
Họ chỉ biết đến Lâm Chính qua những thông tin trên mạng và những truyền miệng của người dân.
Những chuyện khác đều có quá ít thông tin.
Dù sao chiến sĩ quân Bắc Cảnh không có hơi sức đâu để ý đến những chuyện khác ngoài tình hình chiến trường Bắc Cảnh, sở dĩ biết đến Lâm Chính cũng vì Dương Hoa đã giúp đỡ tiền tuyến rất nhiều.
Hai năm nay, Dương Hoa nhiều lần chi tiền giúp đỡ các chiến sĩ Bắc Cảnh, dược liệu vận chuyển từ vực Diệt Vong đều được đưa đến Giang Thành rồi gia công, sau đó đưa từng lô đến tiền tuyến.
Vì có đan dược của Dương Hoa nên tỉ lệ tử vong của các chiến sĩ Bắc Cảnh giảm.
Mỗi chiến sĩ Bắc Cảnh đều rất biết ơn tướng Lâm chưa từng gặp mặt này.
Trong lòng họ, vị tướng Lâm này là Hoa Đà tái thế.
Nhưng dù là Hoa Đà thì dù sao cũng là bác sĩ.
Có thể có võ lực như thế sao? Chẳng phải giống như việc Hoa Đà chặt đầu Lữ Bố sao?
Quá khoa trương rồi.
“Các người biết cái gì? Thực lực của tướng Lâm vượt xa những gì mọi người nghĩ”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói.
Các chiến sĩ nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Ù ù ù...
Ngay lúc này tiếng kèn phát lệnh du dương vang lên.
“Địch đến! Địch đánh lén!”
“Toàn quân tập hợp”.
“Chuẩn bị nghênh chiến”.
Từng tiếng hô vang lên.
Các chiến sĩ trong cứ điểm đều hoàn hồn, lập tức vác súng đạn, rút kiếm chiến ra vội vàng hình thành trận thế trước cứ điểm.
Đây là tiếng kèn lệnh địch tấn công.
Trình Sơn Hà cũng vội bước lên chỗ cao nhìn phía trước.
“Chuyện gì thế?”
“Đại thống lĩnh, phát hiện có một đội quân không rõ ở con đường phía trước”.
“Đội quân không rõ?”
Nghe thế, mọi người vội nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một đội quân đang chậm rãi đi đến trên con đường trước mặt.
Tất cả chiến sĩ ở đó đều như ngừng thở ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con đường đó.
Đội quân đột nhiên xuất hiện này cực kỳ quái lạ.
Cả người mỗi người họ đều là màu đỏ, lúc đi đến phía này, dưới đất đều xuất hiện từng dấu chân màu đỏ máu rất dài.
Mặt trời lặn xuống, từng tia nắng chiếu vào đội quân như hòa tan vào cùng với họ.
Mọi người đều thầm nuốt nước bọt.
Họ chưa từng nhìn thấy kẻ địch này kỳ quái như thế.
Những người này là ai?
Quân Man Vệ?
Không!
Không đúng!
Quần áo của đội quân này không phải là đồ của quân Man Vệ.
Kiểu chiến giáp và quần áo của họ lại giống với quân Bắc Cảnh hơn?
Nhưng tại sao mọi người đều mặc đồ đỏ?
Đến lúc đến gần, các chiến sĩ quan sát ở phía trước bỗng quay đầu lại mừng rỡ nói: “Đại thống lĩnh, là Triệu thống soái”.
“Triệu thống soái?”
Đại thống lĩnh sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn.
Mọi người đều nhìn sang.
Mới nhận ra những người này thế mà lại là chiến sĩ quân phòng vệ thứ ba.
Trên người họ đều dính đầy máu như thể mới bước ra từ trong hồ máu.
Khắp người mọi người đều đầy vết thương, thở hổn hển.
Chiến kiếm trong tay họ chặt đứt, đạn cũng rỗng, kéo lê cơ thể mỏi nhừ và mệt nhọc đi từng bước về phía cứ điểm thứ ba.
Nhưng sát khí và khí tức đẫm máu tỏa ra từ trên người họ lại ngút trời.
Mấy người đại thống lĩnh đều im lặng không nói.
Hàng ngàn ánh mắt đều tập trung vào đội quân này.
Không ai biết họ đã trải qua những gì.
Nhưng có thể đoán được họ vừa trở về từ địa ngục.
Chương 4474: Hắc Hoàng
“Cái gì? Họ đã truy sát cả trăm cây số? Giết quân Man Vệ hàng ngàn người?”
Khi nghe thống soái cứ điểm thứ ba báo lại, ngay cả Trình Sơn Hà – đại thống lĩnh ngồi trên ghế lặng thầm lắng nghe cũng đều không thể ngồi yên được nữa.
Người xung quanh đều ngạc nhiên, trợn mắt há mồm.
“Chỉ mấy ngàn người các anh? Làm sao đuổi giết được quân Man Vệ hàng chục ngàn người? Không thể nào!”
Một thống lĩnh đứng lên, nghi ngờ nói với thống soái cứ điểm thứ ba.
“Là tướng Lâm dẫn dắt chúng tôi truy đuổi, tướng Lâm là một y võ rất mạnh, mấy cây châm bạc của anh ấy đã làm sức mạnh của chúng tôi tăng lên rất nhiều. Mỗi một chiến sĩ đều có thể một mình đánh bại một trăm người, quân Man Vệ hàng chục ngàn người này không có sức đánh trả”.
Thống soái cứ điểm thứ ba phấn khích nói, như thể vẫn còn trầm mê trong trận chém giết đó.
“Vậy sao?”
Trình Sơn Hà cực kỳ ngạc nhiên.
Thật ra ông ta từng nghe đến thực lực của Lâm Chính, nhưng ông ta lại tin vào y thuật như thần của anh hơn là những lời đồn về Lâm Chính.
Không ngờ võ thuật của Lâm Chính cũng mạnh như thế.
“Tướng Lâm đâu?”
Trình Sơn Hà hỏi.
“Tướng Lâm đang thẩm vấn tù nhân của “Forever Night”, theo lời tù nhân thì chính họ đã phá hủy màn sáng của cứ điểm thứ ba, thế nên mới tạo cơ hội cho quân Man Vệ tấn công”.
“Hệ thống màn sáng của chúng ta trước giờ đều có trọng binh trấn giữ, hơn nữa tường lửa của hệ thống màn sáng là hệ thống cao cấp nhất thế giới, họ làm sao mà phá được?”
Trình Sơn Hà hỏi.
“Đại thống lĩnh, theo điều tra của chúng tôi, là người Forever Night lẻn vào cứ điểm của chúng ta, đi vào phòng điều khiển màn sáng, hack hệ thống màn sáng”.
“Không thể nào, hệ thống màn sáng là do một ngàn nhà khoa học hàng đầu của Long Quốc tạo ra, không ai có thể phá giải được nó trong thời gian ngắn như thế”.
Trình Sơn Hà nói, ông ta không tin.
“Đại thống lĩnh, e là trong Forever Night có một người có thể hack vào hệ thống màn sáng”.
Hứa Chỉ Sương như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên nói.
“Ai?”
Trình Sơn Hà lập tức nhìn cô ta.
“Hắc Hoàng”.
Hứa Chỉ Sương thấp giọng nói.
Vừa nghe cô ta nói thế, không ít người ở đó đều nhíu mày.
Nhiều người rất quen thuộc với cái tên này.
Đây là một trong những siêu hacker hàng đầu thế giới, mấy năm gần đây hắn hoạt động tích cực trên trường quốc tế, đột nhập vào hệ thống phòng thủ của nhiều quốc gia, thế nhưng cho dù một số siêu cường trên hành tinh này cũng không có cách gì được với hắn.
“Hắc Hoàng là người của Forever Night?”
Đại thống lĩnh trầm giọng hỏi.
“Ừ”.
Hứa Chỉ Sương gật đầu: “Mặc dù người này rất bí ẩn, hầu như không tham gia vào bất kỳ hành động nào của Forever Night, nhưng hắn vẫn làm việc cho Forever Night. Nếu Hắc Hoàng can thiệp vào, những người này chỉ cần lẻn vào phòng máy tính để lấy được vài mật mã đơn giản, vậy thì hệ thống màn sáng của chúng ta sẽ lộ ra trước mắt Hắc Hoàng, phá giải nó là chuyện đơn giản”.
Trình Sơn Hà cau mày, nhíu mày trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Lập tức liên hệ với viện Khoa học, yêu cầu họ phái người đến sửa chữa thiết bị màn sáng, ngoài ra nâng cấp thiết bị màn sáng, tất cả cứ điểm đều phải được nâng cấp, nếu không tuyến phòng thủ của chúng ta sẽ vô dụng”.
“Vâng”.
“Đại thống lĩnh, bây giờ quân Man Vệ vừa đánh bại, hơn nữa tổn thất mấy chục ngàn người, sĩ khí của chúng chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều, cộng thêm đám người chỉ hy Jason hy sinh, tôi nghĩ đây là một cơ hội rất tốt. Đại thống lĩnh, chúng ta nên tấn công ngay lập tức, tiến lên ba mươi cây số trong phòng tuyến, chiếm giữ khu vực Mã Nhi Cốc, điều này sẽ có lợi rất lớn cho hành động sau này của chúng ta”.
Lúc này một thống lĩnh đứng lên chắp tay lại nói.
Anh ta vừa nói thế, mọi người đều tán thành đồng ý.
“Đại thống lĩnh, thống lĩnh Lý nói đúng lắm, chúng ta nên thừa thắng xông lên”.
“Các anh em cứ điểm thứ ba lập được công, chúng ta cũng không thể thụt lùi. Đại thống lĩnh, hàng chục anh em được ông dẫn dắt, không thể trở về tay không”.
“Đúng thế, dẫn binh tiến đến Mã Nhi Cốc”.
“Đại thống lĩnh”.
Mọi người phấn khích nhìn sang.
Đại thống lĩnh gật đầu, ông ta cũng đã có ý này, thấy các chiến sĩ hừng hực khí thế như vậy dĩ nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
“Lập tức tập hợp, chuẩn bị tiến quân”.
“Rõ!”
Tất cả thống lĩnh đều đứng lên hô.
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
“Đại thống lĩnh, tôi nghĩ lúc này vẫn đừng nên tấn công thì tốt hơn”.
Mọi người sửng sốt, nhìn sang.
Chính là Lâm Chính.
Chương 4475: Cương Sơn Lĩnh
“Tướng Lâm?”
Trịnh Sơn Hà sửng sốt.
“Kính chào tướng Lâm!”
Mọi người lần lượt chắp tay chào.
“Đừng khách sáo”.
Lâm Chính ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó đi vào phòng hội nghị, nói: “Đại thống lĩnh, tôi đã thẩm vấn tên tù binh của ‘Forever Night’, theo lời khai của anh ta, An Thanh thống soái đã điều toàn bộ quân An Thanh, vốn định chiếm đóng cứ điểm thứ ba, dùng nó làm nơi đóng quân, lập đồn trú nhằm chọc thủng phòng tuyến của quân Bắc Cảnh, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ ông ta đã nhận được tin thua trận của quân Man Vệ nên đã rút lui hơn phân nửa về Mã Nhi Cốc, nếu đại thống lĩnh bất ngờ ra quân tấn công, chưa chắc đã có lợi”.
“Cậu nói có lý! Cứ điểm thứ ba đó rất quan trọng, chắc chắn An Thanh sẽ điều một đội quân lớn đến đó đóng quân, bây giờ quân Man Vệ đã bại trận, đại quân An Thanh chắc chắn sẽ rút lui về Mã Nhi Cốc, tướng Lâm, là do tôi không cân nhắc kỹ lưỡng”.
Trình Sơn Hà gật đầu, nghiêng đầu nói: “Truyền lệnh xuống dưới, bố trí ổn thỏa việc phòng thủ, đại quân sẽ xây dựng trại tạm thời ở đây, đợi đến khi màn sáng được sửa chữa xong, chúng ta sẽ rút lui về căn cứ”.
“Rõ!”
Các chiến sĩ tỏ ra thất vọng, nhưng họ lại không thể làm được gì.
Lâm Chính bày ra vẻ mặt kỳ lạ: “Đại thống lĩnh, đã đến đây rồi, tại sao lại phải cố thủ ở nơi này?”
“Tạm thời màn sáng vẫn chưa thể sửa được, nếu dẫn quân rời đi, chắc chắn nơi này không thể giữ được nữa, chỉ có thể cử quân lực hùng hậu đến đó đóng quân!”
Trình Sơn Hà gật đầu.
“Tại sao lại không tấn công?”
“Tấn công?”
Trình Sơn Hà hơi sửng sốt một lúc, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, không phải là cậu vừa nói không thể tùy tiện tấn công vào Mã Nhi Cốc ư? Tại sao giờ lại muốn chúng tôi tấn công nữa?”
“Tôi nói là tấn công, chứ không phải tấn công vào Mã Nhi Cốc!”
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Ra vậy”.
Trình Sơn Hà giật mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, hơi thở dồn dập hơn, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
“Đội quân của An Thanh đã tập trung về Mã Nhi Cốc với ý định cố thủ ở đó, vậy căn cứ của bọn chúng chắc chắn sẽ trống không, nếu chúng ta ra quân tấn công vào căn cứ của bọn chúng thì toàn bộ quân An Thanh ắt sẽ tan rã, tình thế chiến trường Bắc Cảnh sẽ hoàn toàn đảo ngược!”, Lâm Chính thong thả nói.
Vừa nói xong, tất cả chiến sĩ đang ngồi đều vô cùng sợ hãi.
“Tấn công vào căn cứ của quân An Thanh sao? Việc này là không thể! Con đường duy nhất để đến căn cứ của quân An Thanh là phải đi qua Mã Nhi Cốc, nếu chúng ta không chiếm được Mã Nhi Cốc thì căn bản không thể đến hang ổ của bọn chúng!”
Thống lĩnh ở bên cạnh lập tức lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Lâm Chính.
“Tôi đã xem bản đồ rồi, có thể đi qua từ Cương Sơn Lĩnh”.
Lâm Chính nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, Trình Sơn Hà lắc đầu nói: “Tướng Lâm, cậu có biết Cương Sơn Lĩnh không?”
“Nghe nói địa hình nơi đó rất nguy hiểm, tôi cũng đã xem bản đồ, có lẽ là rất nguy hiểm, nhưng đối với quân Bắc Cảnh mà nói thì đó chẳng là cái thá gì cả, muốn vượt qua rất dễ dàng, thứ tôi lo lắng lúc này là quân An Thanh đang đóng quân ở Cương Sơn Lĩnh, dù sao phía bên kia của Cương Sơn Lĩnh cũng là căn cứ của quân An Thanh, nếu khoảng cách quá gần, bọn họ chắc chắn sẽ đề phòng”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha ha”.
Trình Sơn Hà cười lớn, vẫy tay liên tục nói: “Tướng Lâm yên tâm đi, không có ai phòng thủ ở Cương Sơn Lĩnh, không chỉ có thế, ở trên Cương Sơn Lĩnh không có bất kỳ người nào cả!”
“Tại sao?”
Lâm Chính cau mày hỏi.
“Vì ở trên Cương Sơn Lĩnh có rất nhiều chướng khí tự nhiên, độc tính của chướng khí tự nhiên này cao nhất trên thế giới, chỉ cần hít vào một hơi thì cho dù cậu là ai đi nữa cũng đều sẽ chết ngay tại chỗ, cho dù tôi hít phải nó tôi cũng không thể chịu được một phút! Muốn vượt qua Cương Sơn Lĩnh để tấn công vào hang ổ của quân An Thanh sao? Chẳng khác gì lội qua suối vàng!”
Trình Sơn Hà lắc đầu cười khổ, vẻ mặt đầy bất lực.
Lâm Chính im lặng.
Lâm Chính nhìn vào chiếc bàn cát đặt bên phải phòng hội nghị, nhẹ nhàng nói: “Chướng khí chỉ nằm trên đỉnh núi thôi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ có ở trên đỉnh núi thôi”.
“Vậy thì tại sao chúng ta không đi dưới núi? Đây có phải là mô hình bản đồ địa hình của Cương Sơn Lĩnh không? Tôi thấy khu vực này rất yếu, nếu chúng ta mở một con đường ở đây, thì chẳng phải chúng ta sẽ vượt qua được Cương Sơn Lĩnh rồi hay sao?”
Lâm Chính chỉ vào phía dưới của mô hình ở bên cạnh nói.
Vừa nói xong, người ở trong phòng hội nghị lại bật cười.
Nhiều thống lĩnh khác cũng không nhịn được mà cười mỉm.
Trình Sơn Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các thống lĩnh.
Lúc này mọi người mới ngừng cười.
“Tướng Lâm, có vẻ như cậu không biết một chút gì về tình hình chiến trường Bắc Cảnh của chúng tôi rồi, cậu có biết tại sao ngọn núi này được gọi là Cương Sơn Lĩnh không? Đó là do bên trong ngọn núi đó có một loại đá vonfram đen cực kỳ hiếm thấy, loại đá vonfram đen này cực kỳ cứng cáp, thậm chí nó còn cứng hơn cả kim cương, nếu chúng ta muốn đào một đường hầm dưới chân núi, e rằng cũng phải mất đến một năm, hẳn là cậu đã hiểu ý tôi rồi có đúng không?”
Trình Sơn Hà lạnh lùng nói.
Đào đường hầm mất một năm, chỉ sợ lúc đường hầm được khai thông, quân An Thanh đã chọc thủng phòng tuyến Bắc Cảnh rồi.
Lâm Chính im lặng.
“Tướng Lâm, cảm ơn cậu vì đã cứu cánh kịp lúc, nếu không thì cứ điểm thứ ba đã mất, tôi đại diện cho quân Bắc Cảnh gửi lời cảm ơn chân thành đến cậu, cậu cũng đã mệt rồi, hãy để đội trưởng Hứa đưa cậu trở về, có chúng tôi ở đây, Bắc Cảnh sẽ không gặp vấn đề gì đâu!”
Trình Sơn Hà cười nói.
Từ góc độ của ông ta, dù sao Lâm Chính cũng không phải là người của quân đội, cũng không biết hình hình ở chiến tường, ở lại chỗ này cũng không thể giúp ích được gì nhiều mà còn khiến anh gặp phải nguy hiểm.
Xét về việc bảo vệ, Trình Sơn Hà hy vọng Lâm Chính có thể rời khỏi tiền tuyến càng nhanh càng tốt.
Nếu không, long soái của quốc gia gặp phải chuyện gì đó, ông ta chỉ có thể lấy cái chết tạ lỗi.
“Tướng Lâm, chúng ta đi thôi”.
Hứa Chỉ Sương hiểu ý của Trình Sơn Hà, lập tức đi lên phía trước.
“Đại thống lĩnh, tôi muốn đến xem Cương Sơn Lĩnh”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Tướng Lâm?”
Trình Sơn Hà ngẩn người.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ giúp mấy người xuyên thủng Cương Sơn Lĩnh! Không thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được, Đại thống lĩnh, ông hãy lập tức huy động binh lính lên đường với tôi!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Sau cái chết của Chó Sói, cấm chú Huyết Ma cũng dần sụp đổ.
Rattlesnake cũng sụp đổ theo.
"Chắc anh có thể nói thật với tôi mọi thứ anh biết rồi chứ?".
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Rattlesnake, bình thản hỏi.
"Tôi nói, tôi nói, đại nhân muốn biết gì tôi sẽ nói hết".
Hàm răng của Rattlesnake va vào nhau lập cập, gấp gáp kêu lên.
"Tốt lắm!".
Lâm Chính gật đầu, ném Rattlesnake về phía các chiến sĩ ở bên ngoài cấm chú.
Bịch!
Rattlesnake nặng nề ngã xuống đất, vỡ đầu chảy máu.
Nhưng hắn không dám bỏ chạy.
Cái chết của Chó Sói đã khiến hắn sợ vỡ mật.
Hắn biết thông tin từ miệng mình tuyệt đối không phải lá bùa hộ mệnh.
"Trông coi người này cẩn thận".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng".
Mười mấy chiến sĩ lập tức bao vây Rattlesnake.
Lâm Chính xoay người xông lên sườn núi kia.
"Hỏng rồi! Bảo vệ quan chỉ huy!".
"Ngăn người này lại!".
"Mau! Mau ngăn hắn lại!".
Các chiến sĩ ở xung quanh kinh hãi kêu lên, vội ùa về phía sườn núi.
Nhưng đối mặt với Lâm Chính như một vị thần, thì nhiều người hơn nữa cũng khó mà ngăn cản được.
"Rút! Mau rút!".
Một đám quan chỉ huy sợ hãi tột độ, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng bọn họ vừa chạy xuống sườn núi.
Ầm ầm!
Trên trời bỗng giáng xuống rất nhiều sấm sét, đánh trúng đoàn chỉ huy.
Đoàn chỉ huy lập tức bốc khói nghi ngút.
Chỉ huy mất mạng, quân Man Vệ còn lại phút chốc như rắn mất đầu.
Quân cứ điểm số 3 thừa thắng xông lên.
Nhất thời, quân địch vứt bỏ áo giáp, bị đánh cho chết như ngả rạ.
“Theo tôi giết địch!”.
Lâm Chính hạ xuống sườn núi, quay lại hét lên với quân cứ điểm số 3 ở đằng sau.
"Đại nhân, cậu là..."
Thống soái của quân cứ điểm số 3 vội hỏi.
"Tôi là long soái Lâm Chính của Long Quốc!".
Lâm Chính trầm giọng nói: "Đừng chần chừ nữa, theo tôi giết địch!".
"Tướng Lâm?".
Quân cứ điểm số 3 vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc.
Thống soái vội nói: "Tướng Lâm, chức trách của chúng tôi là bảo vệ cứ điểm số 3, nếu bọn chúng đã thua thì cứ mặc kệ cho chúng đi đi. Nếu chúng tôi toàn lực xuất kích, trúng kế điệu hổ ly sơn, bị chúng chiếm mất cứ điểm thì sẽ không còn đường lui nữa".
"Không sao".
Lâm Chính bình thản đáp: "Cứ điểm số 3 không mất được đâu, cho dù bọn chúng chiếm được, thì cũng không giữ được".
Dứt lời, anh bất ngờ vung tay lên.
Keng!
Một luồng khí nhẫn hình lưỡi liềm dài cả trăm trượng bay vèo tới, trong chớp mắt gọt bằng ngọn núi ở phía xa.
Ngọn núi sập xuống, đất đá tung tóe, rơi rào rào xuống quân Man Vệ đang tháo chạy.
Nhất thời, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Các chiến sĩ của cứ điểm số 3 trố mắt ra nhìn.
"Hôm nay khiến kẻ địch tổn thất nặng nề, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám xâm phạm Long Quốc nữa, cùng tôi đuổi theo, nhổ cỏ tận gốc!".
Lâm Chính hét lên, tung người vọt lên dẫn trước.
Các chiến sĩ máu nóng sôi trào, ai nấy cầm theo kiếm lao đi cùng Lâm Chính.
Thống soái của quân cứ điểm số 3 cũng coi như tỉnh táo lại.
Lâm Chính có thực lực đáng sợ như vậy, cho dù bị quân địch chiếm mất thì đã sao chứ? Bọn chúng chiếm rồi thì lấy gì để giữ?
Khoảnh cách thực lực của đôi bên quá lớn!
Ông ta thở hắt ra, lớn tiếng quát: "Đi theo long soái! Đi!".
"Tuân lệnh!".
Các chiến sĩ của cứ điểm số 3 ào ào đuổi theo truy sát.
Cứ điểm số 3 nhanh chóng không còn mống người.
Ngoài thi thể đầy đất thì không có dấu hiệu nào của người sống.
Hộc!
Hộc!
Hộc!
Tiếng thở dốc vang lên từ một con đường mòn.
Chỉ thấy Hứa Chỉ Sương đầu đầy mồ hôi, loạng choạng chạy về phía này.
Cả đoạn đường cô ta gần như không dừng lại chút nào.
Nhưng thể lực của cô ta không thể bì với Lâm Chính, khi đến nơi, cô ta còn không đủ sức đứng vững.
Hứa Chỉ Sương không chịu nổi nữa, định ngồi xuống tảng đá bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đúng lúc cô ta vừa đặt mông ngồi xuống liền biến sắc.
"Mùi máu tanh?".
Cô ta vội vàng ngoảnh lại, đồng tử chợt giãn ra.
Chỉ thấy trên sườn núi không xa, từng dòng máu đang chảy xuống.
"Đây là.. "
Hứa Chỉ Sương cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nhìn về phía cứ điểm số 3, nhảy xuống một tảng đá, cố gắng lết về phía đó.
Hứa Chỉ Sương cắn răng kiên trì, cuối cùng cũng đến được cứ điểm số 3.
Nhưng cảnh tượng như địa ngục trước mắt khiến cô ta kinh hãi ngây người.
Chương 4472: Bọn mày là ác ma
"Sao lại thế này?".
"Không! Không thể nào!".
"Tướng Lâm! Anh đâu rồi?".
"Tướng Lâm!".
Hứa Chỉ Sương dáo dác nhìn xung quanh.
Trong ngoài cứ điểm số 3 toàn là thi thể, tuy hầu hết là của quân Man Vệ, nhưng các chiến sĩ Long Quốc tử trận cũng không phải là ít.
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, trái tim Hứa Chỉ Sương như muốn vọt lên tận họng.
Lâm Chính không thấy tung tích, nếu anh có mệnh hệ gì thì chính là trời sập.
Dù sao thân phận long soái của anh cũng rành rành ở đó.
Nếu long soái chết trận, thì đây chắc chắn sẽ là đả kích mang tính hủy diệt đối với sĩ khí của quân đội Long Quốc.
Hứa Chỉ Sương vội vàng tìm kiếm thi thể của Lâm Chính.
Nhưng tìm một hồi vẫn không thấy đâu.
Hơn nữa, điều khiến cô ta vô cùng khó hiểu là tại sao cứ điểm số 3 không một bóng người?
Nếu phản quân tấn công cứ điểm số 3 và giành được thắng lợi, thì chắc hẳn sẽ chiếm luôn nơi này, xây dựng phòng ngự.
Nếu cứ điểm số 3 đánh lui phản quân, thì nơi này cũng nên có thủ quân mới phải.
Nhưng màn sáng không thể mở được, chỉ dựa vào binh lực của cứ điểm số 3 mà muốn giữ được nơi này thì đúng là khó hơn lên trời.
Hứa Chỉ Sương tìm kiếm một lượt, phát hiện quả thực không một bóng người, thế là cũng không giấu giếm nữa, nghênh ngang tìm kiếm manh mối.
Cô ta kiểm tra thiết bị màn sáng.
"Bị con người phá hoại, xem ra thủ quân của cứ điểm số 3 lành ít dữ nhiều rồi".
Hứa Chỉ Sương lẩm bẩm.
Tu!
Tiếng tù và du dương vang lên.
Chỉ thấy rất nhiều quân Bắc Cảnh xuất hiện ở bên ngoài cứ điểm số 3.
Bọn họ ùa về phía này như thác lũ.
Chẳng mấy chốc, cả cứ điểm số 3 đã bị đội quân đông đảo này bao vây chặt chẽ, giọt nước cũng không lọt.
"Tổ trưởng Hứa!".
Đại thống lĩnh Trình Sơn Hà nhanh chân đi tới, đanh mắt nhìn thi thể chồng chất xung quanh, rồi lại nhìn về phía đỉnh núi Nam Sơn nát vụn cách đó không xa, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Quân cứ điểm số 3 đâu? Quân địch đâu?".
"Đại thống lĩnh, tôi cũng không biết nữa, lúc tôi đến nơi, chỗ này ngoài các thi thể ra thì không còn một ai".
Hứa Chỉ Sương nói với vẻ nghiêm trọng: "Đại thống lĩnh, liệu có phải quân địch biết trước chúng ta chi viện cho nơi này, nên bất ngờ rút quân không?".
Trình Sơn Hà trầm ngâm một lát, ngoảnh sang nói: "Phái ngay người đi điều tra, tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm quanh đây, nếu thấy bóng dáng kẻ địch, thì báo ngay tin cho tôi, phải bắt sống!".
"Rõ, đại thống lĩnh!".
Mấy đội quân lập tức xuất kích.
"Đại thống lĩnh, ở đây có người còn sống!".
Đúng lúc này, một chiến sĩ cao giọng kêu lên.
Mọi người vội nhìn về phía đó.
Chỉ thấy mấy chiến sĩ lôi một quân Man Vệ toàn thân đầy máu, vẻ mặt sợ hãi ra khỏi đống thi thể.
Hắn bị thương vùng bụng, tuy nghiêm trọng nhưng không đến mức mất mạng.
Quân đội vội vàng xông tới chữa trị đơn giản.
Binh sĩ Man Vệ hoàn hồn lại.
"Người của bọn mày đâu?".
Một thống lĩnh đi tới, quát hỏi đầy hung thần ác sát.
Binh sĩ Man Vệ sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại càng sợ hãi hơn, lắp bắp nói.
"Ác ma... Ác ma... Trong số bọn mày có ác ma... Bọn mày là ác ma..."
Mọi người nhíu mày, không hiểu gì cả.
"Mẹ kiếp, mày bị điên à?".
Chiến sĩ kia tát cho binh sĩ Man Vệ một cái, sau đó chĩa súng vào đầu hắn, tức giận gầm lên: "Mau nói thật cho tao biết, nếu không tao bắn chết mày!".
Nhìn họng súng đen ngòm, binh sĩ Man Vệ kia mới tỉnh táo đôi chút, nhưng toàn thân vẫn run lên bần bật.
"Chẳng... chẳng phải người của bọn tao đã bị bọn mày đánh lui rồi sao?".
"Đánh lui?".
Tất cả đều há hốc miệng.
Chương 4473: Chiến sĩ ở địa ngục
“Bị bọn tôi đánh bại?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
“Bọn tôi vừa mới đến, sao có thể đánh bại người của các người được chứ?”
Một thống lĩnh bước đến trước lạnh lùng nói: “Lẽ nào là quân bảo vệ cứ điểm thứ ba?”
“Tôi, tôi không biết, tôi thật sự không biết, không biết gì cả, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa”.
Binh lính Man Vệ như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm, cả người ôm đầu gào thét, như tinh thần bị suy sụp.
Thống lĩnh còn muốn hỏi gì nữa nhưng bị Trình Sơn Hà ngăn lại.
“Đừng hỏi nữa, cậu có hỏi cũng không được gì”.
Trình Sơn Hà trầm giọng nói.
“Đại thống lĩnh, vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
“Nhanh chóng phục hồi màn sáng, quét sạch chiến trường, khôi phục phòng vệ cứ điểm thứ ba, những chuyện khác cứ từ từ điều tra”.
“Vâng”.
Mọi người lập tức vội hành động.
“Đại thống lĩnh”.
Ngay lúc này một chiến sĩ ở đằng xa gọi.
Mọi người vội vã chạy đến.
Lúc đến gần chiến sĩ đó, mắt mọi người đều trợn to.
Chỉ thấy bên cạnh chiến sĩ đó là từng thi thể bị cháy đen, dưới đất còn có rất nhiều hố đất.
“Những người này giống như bị sét đánh chết”.
Một chiến sĩ bước đến kiểm tra, hoảng sợ run giọng nói: “Đại thống lĩnh, người này là Jason”.
“Cái gì? Đại thống soái của quân Man Vệ?”
Đại thống lĩnh lập tức bước đến trước nhìn kỹ.
Mặc dù thi thể đã không còn toàn vẹn nhưng vẫn có thể nhận dạng được từ đường nét cơ bản của khuôn mặt và một số đặc điểm mơ hồ.
“Đây là Mafes! Phó thống soái”.
“Còn có Rabbani, thống soái”.
“Trời ạ, lẽ nào những người nằm ở đây đều là quản lý cao cấp của quân Man Vệ?”
“Đại thống lĩnh, lẽ nào người của cứ điểm thứ ba đều bị chém đầu, tiêu diệt hết đám người Jason, quân Man Vệ không có thủ lĩnh nên mới bị đánh bại?”
Các chiến sĩ phấn khích nói.
Đại thống lĩnh không nói gì.
“Đây là chuyện không thể nào xảy ra”.
Hứa Chr Sương ở một bên lạnh lùng nói: “Mọi người nhìn thực lực ở hiện trường xem, hàng ngàn chiến sĩ quân Man Vệ chết trận, mà quân phòng vệ ở cứ điểm thứ ba nhiều nhất có mười ngàn người. Chỉ riêng các chiến sĩ hy sinh này đã hơn một ngàn người rồi, chỉ dựa vào những người còn lại thì làm sao đột phá được phòng tuyến của quân Man Vệ rồi giết chúng? Hơn nữa, những người chỉ huy này đều có thực lực cực kỳ mạnh, ngay cả thống soái quân phòng vệ đích thân dẫn người tấn công cũng chưa chắc có thể giết đầu hết được, xác suất cực thấp gần như không có khả năng xảy ra”.
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vậy chuyện này phải giải thích thế nào?”
“Tôi nghĩ có lẽ là tướng Lâm ra tay”.
Hứa Chỉ Sương suy tư một lúc rồi nói.
“Tướng Lâm?”
“Đội trưởng Hứa, tướng Lâm mạnh vậy sao?”
“Không thể nào đâu? Một mình cậu ta giết hết các chỉ huy của quân Man Vệ ư?”
“Chẳng phải y thuật của anh ta rất lợi hại đó sao? Anh ta còn biết võ thuật à?”
Người quân Bắc Cảnh nghi ngờ nói.
Họ chỉ biết đến Lâm Chính qua những thông tin trên mạng và những truyền miệng của người dân.
Những chuyện khác đều có quá ít thông tin.
Dù sao chiến sĩ quân Bắc Cảnh không có hơi sức đâu để ý đến những chuyện khác ngoài tình hình chiến trường Bắc Cảnh, sở dĩ biết đến Lâm Chính cũng vì Dương Hoa đã giúp đỡ tiền tuyến rất nhiều.
Hai năm nay, Dương Hoa nhiều lần chi tiền giúp đỡ các chiến sĩ Bắc Cảnh, dược liệu vận chuyển từ vực Diệt Vong đều được đưa đến Giang Thành rồi gia công, sau đó đưa từng lô đến tiền tuyến.
Vì có đan dược của Dương Hoa nên tỉ lệ tử vong của các chiến sĩ Bắc Cảnh giảm.
Mỗi chiến sĩ Bắc Cảnh đều rất biết ơn tướng Lâm chưa từng gặp mặt này.
Trong lòng họ, vị tướng Lâm này là Hoa Đà tái thế.
Nhưng dù là Hoa Đà thì dù sao cũng là bác sĩ.
Có thể có võ lực như thế sao? Chẳng phải giống như việc Hoa Đà chặt đầu Lữ Bố sao?
Quá khoa trương rồi.
“Các người biết cái gì? Thực lực của tướng Lâm vượt xa những gì mọi người nghĩ”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói.
Các chiến sĩ nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Ù ù ù...
Ngay lúc này tiếng kèn phát lệnh du dương vang lên.
“Địch đến! Địch đánh lén!”
“Toàn quân tập hợp”.
“Chuẩn bị nghênh chiến”.
Từng tiếng hô vang lên.
Các chiến sĩ trong cứ điểm đều hoàn hồn, lập tức vác súng đạn, rút kiếm chiến ra vội vàng hình thành trận thế trước cứ điểm.
Đây là tiếng kèn lệnh địch tấn công.
Trình Sơn Hà cũng vội bước lên chỗ cao nhìn phía trước.
“Chuyện gì thế?”
“Đại thống lĩnh, phát hiện có một đội quân không rõ ở con đường phía trước”.
“Đội quân không rõ?”
Nghe thế, mọi người vội nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một đội quân đang chậm rãi đi đến trên con đường trước mặt.
Tất cả chiến sĩ ở đó đều như ngừng thở ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con đường đó.
Đội quân đột nhiên xuất hiện này cực kỳ quái lạ.
Cả người mỗi người họ đều là màu đỏ, lúc đi đến phía này, dưới đất đều xuất hiện từng dấu chân màu đỏ máu rất dài.
Mặt trời lặn xuống, từng tia nắng chiếu vào đội quân như hòa tan vào cùng với họ.
Mọi người đều thầm nuốt nước bọt.
Họ chưa từng nhìn thấy kẻ địch này kỳ quái như thế.
Những người này là ai?
Quân Man Vệ?
Không!
Không đúng!
Quần áo của đội quân này không phải là đồ của quân Man Vệ.
Kiểu chiến giáp và quần áo của họ lại giống với quân Bắc Cảnh hơn?
Nhưng tại sao mọi người đều mặc đồ đỏ?
Đến lúc đến gần, các chiến sĩ quan sát ở phía trước bỗng quay đầu lại mừng rỡ nói: “Đại thống lĩnh, là Triệu thống soái”.
“Triệu thống soái?”
Đại thống lĩnh sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn.
Mọi người đều nhìn sang.
Mới nhận ra những người này thế mà lại là chiến sĩ quân phòng vệ thứ ba.
Trên người họ đều dính đầy máu như thể mới bước ra từ trong hồ máu.
Khắp người mọi người đều đầy vết thương, thở hổn hển.
Chiến kiếm trong tay họ chặt đứt, đạn cũng rỗng, kéo lê cơ thể mỏi nhừ và mệt nhọc đi từng bước về phía cứ điểm thứ ba.
Nhưng sát khí và khí tức đẫm máu tỏa ra từ trên người họ lại ngút trời.
Mấy người đại thống lĩnh đều im lặng không nói.
Hàng ngàn ánh mắt đều tập trung vào đội quân này.
Không ai biết họ đã trải qua những gì.
Nhưng có thể đoán được họ vừa trở về từ địa ngục.
Chương 4474: Hắc Hoàng
“Cái gì? Họ đã truy sát cả trăm cây số? Giết quân Man Vệ hàng ngàn người?”
Khi nghe thống soái cứ điểm thứ ba báo lại, ngay cả Trình Sơn Hà – đại thống lĩnh ngồi trên ghế lặng thầm lắng nghe cũng đều không thể ngồi yên được nữa.
Người xung quanh đều ngạc nhiên, trợn mắt há mồm.
“Chỉ mấy ngàn người các anh? Làm sao đuổi giết được quân Man Vệ hàng chục ngàn người? Không thể nào!”
Một thống lĩnh đứng lên, nghi ngờ nói với thống soái cứ điểm thứ ba.
“Là tướng Lâm dẫn dắt chúng tôi truy đuổi, tướng Lâm là một y võ rất mạnh, mấy cây châm bạc của anh ấy đã làm sức mạnh của chúng tôi tăng lên rất nhiều. Mỗi một chiến sĩ đều có thể một mình đánh bại một trăm người, quân Man Vệ hàng chục ngàn người này không có sức đánh trả”.
Thống soái cứ điểm thứ ba phấn khích nói, như thể vẫn còn trầm mê trong trận chém giết đó.
“Vậy sao?”
Trình Sơn Hà cực kỳ ngạc nhiên.
Thật ra ông ta từng nghe đến thực lực của Lâm Chính, nhưng ông ta lại tin vào y thuật như thần của anh hơn là những lời đồn về Lâm Chính.
Không ngờ võ thuật của Lâm Chính cũng mạnh như thế.
“Tướng Lâm đâu?”
Trình Sơn Hà hỏi.
“Tướng Lâm đang thẩm vấn tù nhân của “Forever Night”, theo lời tù nhân thì chính họ đã phá hủy màn sáng của cứ điểm thứ ba, thế nên mới tạo cơ hội cho quân Man Vệ tấn công”.
“Hệ thống màn sáng của chúng ta trước giờ đều có trọng binh trấn giữ, hơn nữa tường lửa của hệ thống màn sáng là hệ thống cao cấp nhất thế giới, họ làm sao mà phá được?”
Trình Sơn Hà hỏi.
“Đại thống lĩnh, theo điều tra của chúng tôi, là người Forever Night lẻn vào cứ điểm của chúng ta, đi vào phòng điều khiển màn sáng, hack hệ thống màn sáng”.
“Không thể nào, hệ thống màn sáng là do một ngàn nhà khoa học hàng đầu của Long Quốc tạo ra, không ai có thể phá giải được nó trong thời gian ngắn như thế”.
Trình Sơn Hà nói, ông ta không tin.
“Đại thống lĩnh, e là trong Forever Night có một người có thể hack vào hệ thống màn sáng”.
Hứa Chỉ Sương như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên nói.
“Ai?”
Trình Sơn Hà lập tức nhìn cô ta.
“Hắc Hoàng”.
Hứa Chỉ Sương thấp giọng nói.
Vừa nghe cô ta nói thế, không ít người ở đó đều nhíu mày.
Nhiều người rất quen thuộc với cái tên này.
Đây là một trong những siêu hacker hàng đầu thế giới, mấy năm gần đây hắn hoạt động tích cực trên trường quốc tế, đột nhập vào hệ thống phòng thủ của nhiều quốc gia, thế nhưng cho dù một số siêu cường trên hành tinh này cũng không có cách gì được với hắn.
“Hắc Hoàng là người của Forever Night?”
Đại thống lĩnh trầm giọng hỏi.
“Ừ”.
Hứa Chỉ Sương gật đầu: “Mặc dù người này rất bí ẩn, hầu như không tham gia vào bất kỳ hành động nào của Forever Night, nhưng hắn vẫn làm việc cho Forever Night. Nếu Hắc Hoàng can thiệp vào, những người này chỉ cần lẻn vào phòng máy tính để lấy được vài mật mã đơn giản, vậy thì hệ thống màn sáng của chúng ta sẽ lộ ra trước mắt Hắc Hoàng, phá giải nó là chuyện đơn giản”.
Trình Sơn Hà cau mày, nhíu mày trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Lập tức liên hệ với viện Khoa học, yêu cầu họ phái người đến sửa chữa thiết bị màn sáng, ngoài ra nâng cấp thiết bị màn sáng, tất cả cứ điểm đều phải được nâng cấp, nếu không tuyến phòng thủ của chúng ta sẽ vô dụng”.
“Vâng”.
“Đại thống lĩnh, bây giờ quân Man Vệ vừa đánh bại, hơn nữa tổn thất mấy chục ngàn người, sĩ khí của chúng chắc chắn sẽ giảm sút rất nhiều, cộng thêm đám người chỉ hy Jason hy sinh, tôi nghĩ đây là một cơ hội rất tốt. Đại thống lĩnh, chúng ta nên tấn công ngay lập tức, tiến lên ba mươi cây số trong phòng tuyến, chiếm giữ khu vực Mã Nhi Cốc, điều này sẽ có lợi rất lớn cho hành động sau này của chúng ta”.
Lúc này một thống lĩnh đứng lên chắp tay lại nói.
Anh ta vừa nói thế, mọi người đều tán thành đồng ý.
“Đại thống lĩnh, thống lĩnh Lý nói đúng lắm, chúng ta nên thừa thắng xông lên”.
“Các anh em cứ điểm thứ ba lập được công, chúng ta cũng không thể thụt lùi. Đại thống lĩnh, hàng chục anh em được ông dẫn dắt, không thể trở về tay không”.
“Đúng thế, dẫn binh tiến đến Mã Nhi Cốc”.
“Đại thống lĩnh”.
Mọi người phấn khích nhìn sang.
Đại thống lĩnh gật đầu, ông ta cũng đã có ý này, thấy các chiến sĩ hừng hực khí thế như vậy dĩ nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
“Lập tức tập hợp, chuẩn bị tiến quân”.
“Rõ!”
Tất cả thống lĩnh đều đứng lên hô.
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
“Đại thống lĩnh, tôi nghĩ lúc này vẫn đừng nên tấn công thì tốt hơn”.
Mọi người sửng sốt, nhìn sang.
Chính là Lâm Chính.
Chương 4475: Cương Sơn Lĩnh
“Tướng Lâm?”
Trịnh Sơn Hà sửng sốt.
“Kính chào tướng Lâm!”
Mọi người lần lượt chắp tay chào.
“Đừng khách sáo”.
Lâm Chính ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó đi vào phòng hội nghị, nói: “Đại thống lĩnh, tôi đã thẩm vấn tên tù binh của ‘Forever Night’, theo lời khai của anh ta, An Thanh thống soái đã điều toàn bộ quân An Thanh, vốn định chiếm đóng cứ điểm thứ ba, dùng nó làm nơi đóng quân, lập đồn trú nhằm chọc thủng phòng tuyến của quân Bắc Cảnh, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ ông ta đã nhận được tin thua trận của quân Man Vệ nên đã rút lui hơn phân nửa về Mã Nhi Cốc, nếu đại thống lĩnh bất ngờ ra quân tấn công, chưa chắc đã có lợi”.
“Cậu nói có lý! Cứ điểm thứ ba đó rất quan trọng, chắc chắn An Thanh sẽ điều một đội quân lớn đến đó đóng quân, bây giờ quân Man Vệ đã bại trận, đại quân An Thanh chắc chắn sẽ rút lui về Mã Nhi Cốc, tướng Lâm, là do tôi không cân nhắc kỹ lưỡng”.
Trình Sơn Hà gật đầu, nghiêng đầu nói: “Truyền lệnh xuống dưới, bố trí ổn thỏa việc phòng thủ, đại quân sẽ xây dựng trại tạm thời ở đây, đợi đến khi màn sáng được sửa chữa xong, chúng ta sẽ rút lui về căn cứ”.
“Rõ!”
Các chiến sĩ tỏ ra thất vọng, nhưng họ lại không thể làm được gì.
Lâm Chính bày ra vẻ mặt kỳ lạ: “Đại thống lĩnh, đã đến đây rồi, tại sao lại phải cố thủ ở nơi này?”
“Tạm thời màn sáng vẫn chưa thể sửa được, nếu dẫn quân rời đi, chắc chắn nơi này không thể giữ được nữa, chỉ có thể cử quân lực hùng hậu đến đó đóng quân!”
Trình Sơn Hà gật đầu.
“Tại sao lại không tấn công?”
“Tấn công?”
Trình Sơn Hà hơi sửng sốt một lúc, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, không phải là cậu vừa nói không thể tùy tiện tấn công vào Mã Nhi Cốc ư? Tại sao giờ lại muốn chúng tôi tấn công nữa?”
“Tôi nói là tấn công, chứ không phải tấn công vào Mã Nhi Cốc!”
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Ra vậy”.
Trình Sơn Hà giật mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, hơi thở dồn dập hơn, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
“Đội quân của An Thanh đã tập trung về Mã Nhi Cốc với ý định cố thủ ở đó, vậy căn cứ của bọn chúng chắc chắn sẽ trống không, nếu chúng ta ra quân tấn công vào căn cứ của bọn chúng thì toàn bộ quân An Thanh ắt sẽ tan rã, tình thế chiến trường Bắc Cảnh sẽ hoàn toàn đảo ngược!”, Lâm Chính thong thả nói.
Vừa nói xong, tất cả chiến sĩ đang ngồi đều vô cùng sợ hãi.
“Tấn công vào căn cứ của quân An Thanh sao? Việc này là không thể! Con đường duy nhất để đến căn cứ của quân An Thanh là phải đi qua Mã Nhi Cốc, nếu chúng ta không chiếm được Mã Nhi Cốc thì căn bản không thể đến hang ổ của bọn chúng!”
Thống lĩnh ở bên cạnh lập tức lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Lâm Chính.
“Tôi đã xem bản đồ rồi, có thể đi qua từ Cương Sơn Lĩnh”.
Lâm Chính nói.
Mọi người trố mắt nhìn nhau bằng ánh mắt chứa đầy vẻ ngạc nhiên.
Một lúc sau, Trình Sơn Hà lắc đầu nói: “Tướng Lâm, cậu có biết Cương Sơn Lĩnh không?”
“Nghe nói địa hình nơi đó rất nguy hiểm, tôi cũng đã xem bản đồ, có lẽ là rất nguy hiểm, nhưng đối với quân Bắc Cảnh mà nói thì đó chẳng là cái thá gì cả, muốn vượt qua rất dễ dàng, thứ tôi lo lắng lúc này là quân An Thanh đang đóng quân ở Cương Sơn Lĩnh, dù sao phía bên kia của Cương Sơn Lĩnh cũng là căn cứ của quân An Thanh, nếu khoảng cách quá gần, bọn họ chắc chắn sẽ đề phòng”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha ha”.
Trình Sơn Hà cười lớn, vẫy tay liên tục nói: “Tướng Lâm yên tâm đi, không có ai phòng thủ ở Cương Sơn Lĩnh, không chỉ có thế, ở trên Cương Sơn Lĩnh không có bất kỳ người nào cả!”
“Tại sao?”
Lâm Chính cau mày hỏi.
“Vì ở trên Cương Sơn Lĩnh có rất nhiều chướng khí tự nhiên, độc tính của chướng khí tự nhiên này cao nhất trên thế giới, chỉ cần hít vào một hơi thì cho dù cậu là ai đi nữa cũng đều sẽ chết ngay tại chỗ, cho dù tôi hít phải nó tôi cũng không thể chịu được một phút! Muốn vượt qua Cương Sơn Lĩnh để tấn công vào hang ổ của quân An Thanh sao? Chẳng khác gì lội qua suối vàng!”
Trình Sơn Hà lắc đầu cười khổ, vẻ mặt đầy bất lực.
Lâm Chính im lặng.
Lâm Chính nhìn vào chiếc bàn cát đặt bên phải phòng hội nghị, nhẹ nhàng nói: “Chướng khí chỉ nằm trên đỉnh núi thôi đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ có ở trên đỉnh núi thôi”.
“Vậy thì tại sao chúng ta không đi dưới núi? Đây có phải là mô hình bản đồ địa hình của Cương Sơn Lĩnh không? Tôi thấy khu vực này rất yếu, nếu chúng ta mở một con đường ở đây, thì chẳng phải chúng ta sẽ vượt qua được Cương Sơn Lĩnh rồi hay sao?”
Lâm Chính chỉ vào phía dưới của mô hình ở bên cạnh nói.
Vừa nói xong, người ở trong phòng hội nghị lại bật cười.
Nhiều thống lĩnh khác cũng không nhịn được mà cười mỉm.
Trình Sơn Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào các thống lĩnh.
Lúc này mọi người mới ngừng cười.
“Tướng Lâm, có vẻ như cậu không biết một chút gì về tình hình chiến trường Bắc Cảnh của chúng tôi rồi, cậu có biết tại sao ngọn núi này được gọi là Cương Sơn Lĩnh không? Đó là do bên trong ngọn núi đó có một loại đá vonfram đen cực kỳ hiếm thấy, loại đá vonfram đen này cực kỳ cứng cáp, thậm chí nó còn cứng hơn cả kim cương, nếu chúng ta muốn đào một đường hầm dưới chân núi, e rằng cũng phải mất đến một năm, hẳn là cậu đã hiểu ý tôi rồi có đúng không?”
Trình Sơn Hà lạnh lùng nói.
Đào đường hầm mất một năm, chỉ sợ lúc đường hầm được khai thông, quân An Thanh đã chọc thủng phòng tuyến Bắc Cảnh rồi.
Lâm Chính im lặng.
“Tướng Lâm, cảm ơn cậu vì đã cứu cánh kịp lúc, nếu không thì cứ điểm thứ ba đã mất, tôi đại diện cho quân Bắc Cảnh gửi lời cảm ơn chân thành đến cậu, cậu cũng đã mệt rồi, hãy để đội trưởng Hứa đưa cậu trở về, có chúng tôi ở đây, Bắc Cảnh sẽ không gặp vấn đề gì đâu!”
Trình Sơn Hà cười nói.
Từ góc độ của ông ta, dù sao Lâm Chính cũng không phải là người của quân đội, cũng không biết hình hình ở chiến tường, ở lại chỗ này cũng không thể giúp ích được gì nhiều mà còn khiến anh gặp phải nguy hiểm.
Xét về việc bảo vệ, Trình Sơn Hà hy vọng Lâm Chính có thể rời khỏi tiền tuyến càng nhanh càng tốt.
Nếu không, long soái của quốc gia gặp phải chuyện gì đó, ông ta chỉ có thể lấy cái chết tạ lỗi.
“Tướng Lâm, chúng ta đi thôi”.
Hứa Chỉ Sương hiểu ý của Trình Sơn Hà, lập tức đi lên phía trước.
“Đại thống lĩnh, tôi muốn đến xem Cương Sơn Lĩnh”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
“Tướng Lâm?”
Trình Sơn Hà ngẩn người.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ giúp mấy người xuyên thủng Cương Sơn Lĩnh! Không thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được, Đại thống lĩnh, ông hãy lập tức huy động binh lính lên đường với tôi!”
Lâm Chính lạnh lùng nói.