-
Chương 4311-4315
Chương 4311: Kinh ngạc
Bên trong cung điện.
Ba người kia không giải tán mà tụ tập cùng nhau uống trà.
"Vừa rồi tôi dạy người này cách biến dị sức mạnh phi thăng, tôi phát hiện lĩnh ngộ của cậu ta cực kỳ đáng sợ. Các vị, theo thời gian, thực lực của người này có thể còn mạnh hơn chúng ta, cho nên ta phải đề phòng".
Thượng chủ đặt tách trà xuống và nói bằng giọng khàn khàn.
"Đề phòng? Không phải cậu ta đã nói mình không có hứng thú với vị trí Tiên chủ sao? Tại sao phải đề phòng? Ngày mai sức mạnh phi thăng của cậu ta sẽ biến dị, sau đó cậu ta sẽ rời đi, ông còn lo lắng cái gì?"
Nguyên chủ cau mày đáp.
"Nguyên chủ, ông thật ngây thơ, nếu như cậu ta có được sức mạnh phi thăng biến dị rồi lại hối hận nuốt lời thì chúng ta phải làm sao?", Băng chủ lắc đầu bình tĩnh nói.
"Hối hận?", Nguyên chủ hừ lạnh: "Ngay cả khi cậu ta biến dị và tăng sức mạnh thì cũng đâu thể đánh bại ba người chúng ta? Chúng ta đã không còn yếu ớt như trước nữa, nếu phát huy toàn bộ sức mạnh thì diệt cậu ta dễ như trở bàn tay, thì có gì phải sợ?"
"Nói thì hay đấy, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng, Tiên tộc chúng ta hiện có rất nhiều người muốn nhận vị Tiên chủ này. Đến lúc đó, nếu cậu ta điều động cao thủ trong tộc chống lại chúng ta thì chúng ta có thể làm gì?"
Băng chủ hừ lạnh.
Nguyên chủ im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào hai người còn lại: "Các vị nghĩ sao?"
"Nhanh chóng chuẩn bị, ngày mai việc thành phải buộc cậu ta phải thoái vị, nếu không tuân theo sẽ giết không tha!"
Đôi mắt Băng chủ đầy vẻ lạnh lùng, cô ta gằn giọng nói.
Hơi thở của Nguyên chủ khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu.
"Vậy được rồi, đêm nay chúng ta lập tức huy động toàn bộ cao thủ thân tín đáng tin cậy chờ ở ngoài mỏ. Một khi việc của cậu ta giải quyết xong, chúng ta lập tức sẽ áp giải cậu ta đến chỗ diễn ra trận quyết đấu, ép cậu ta tuyên bố thoái vị!"
"Đúng vậy, việc này tạm thời không thể thông báo cho toàn tộc, đệ tử ngày mai tới đó nhất định phải là người của chúng ta", Thượng chủ nói thêm.
Cả ba nhanh chóng vạch ra một kế hoạch và điều động quân lực trong đêm.
Sau khi trời sáng, cao thủ của ba gia tộc đã canh giữ trước cổng mỏ, chờ Lâm Chính xuống núi.
"Này, mọi người có cảm thấy mỏ hôm nay không lạnh như bên ngoài không?"
"Đúng vậy, tôi còn cảm thấy nóng nữa, tôi cứ cảm thấy có một luồng gió nóng từ đỉnh núi thổi qua, thật kỳ lạ".
"Theo lý mà nói, tảng băng chứa đầy khoáng thạch nên nhiệt độ sẽ thấp hơn cả bên ngoài mới phải".
"Tại sao lại có gió nóng?"
Những người đứng ở lối vào khu mỏ xì xào bàn tán.
Ba vị gia chủ cũng phát hiện có điểm khác thường, nhưng cũng không muốn lên núi quấy rầy Lâm Chính, sau cùng chỉ có thể kiên nhẫn chờ ở bên dưới.
Nhưng đến trưa hôm sau, Lâm Chính vẫn chưa xuất hiện.
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao lâu như vậy không có ai đi ra?"
Nguyên chủ có chút mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Hai vị, hai vị có muốn lên núi xem tình hình một chút không?"
"Tạm thời đừng vội, nếu chúng ta lên núi quấy rầy, chỉ sợ cậu ta sẽ lấy cớ đó mà không chịu nhường ngôi vị. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cậu ta chắc chắn sẽ xuống".
Thượng chủ bình thản nói.
Nguyên chủ nhíu mày, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lấy ra một bầu rượu ngồi bên cạnh nốc cạn.
Tuy nhiên, lại một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng trôi qua, mãi đến khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống mà Lâm Chính vẫn không xuống núi.
Lần này ngay cả Thượng chủ cũng có chút bồn chồn.
"Với tốc độ lĩnh ngộ của cậu ta, tuyệt đối không thể lâu như vậy!"
Thượng chủ suy nghĩ một lúc rồi khàn giọng nói: "Lẽ nào trên đó đã xảy ra việc gì?"
"Còn chần chờ gì nữa, theo tôi lên núi đi!"
Băng chủ cũng ngồi không yên, rút thanh kiếm lạnh lẽo bên hông ra, khẽ quát một tiếng, trực tiếp dẫn người đi lên núi.
Nguyên chủ theo sát phía sau.
Thượng chủ vẫn định khuyên can họ, nhưng cuối cùng cũng đã từ bỏ và đưa mọi người đi theo.
Nhưng sau khi đoàn người trèo lên núi băng, họ hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lâm Chính.
Trên núi không một bóng người!
"Người đâu rồi?"
Băng chủ thở gấp, trầm giọng nói.
"Tìm cho tôi! Lục tung ngọn núi này tìm bằng được cậu ta cho tôi!"
Nguyên chủ gầm gừ.
Những người phía sau lập tức tản ra tìm kiếm.
Tuy nhiên, Thượng chủ dường như đã hiểu ra điều gì đó và nhìn về phía cách đó không xa.
Băng chủ và Nguyên chủ không thể không đưa mắt nhìn theo.
Họ nhìn thấy băng tuyết ở nơi đó....đã tan chảy để lộ ra một cái hố không đáy, bên trong hố có khói trắng bay ra......
Nhìn vào cái hố, con ngươi của Thượng chủ run lên, ông ta chợt hiểu ra điều gì đó.
"Điều này là không thể...."
Chương 4312: Thán phục
Ba người kia chết lặng nhìn cái hố, ai nấy đờ đẫn như gà mắc tóc.
Cái hố này không quá lớn, vừa đủ cho một người chui lọt.
"Cậu... cậu ta xuống đó rồi?"
"Khả năng cao là..."
"Cậu... cậu ta... cậu ta sao có thể làm được?"
"Với nhiệt độ này, tôi nghĩ là nhờ dị hoả!"
Thượng chủ nhìn luồng khí đang không ngừng bốc lên, khàn giọng nói: "Cậu ta vốn tinh thông dị hoả, nếu toàn lực kích phát dị hoả thì có thể tạo ra một cái hố đi xuống lòng đất như vậy... Chỉ là làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng... Cậu ta sao có thể kiên trì đến độ sâu mấy nghìn mét?"
"Chúng ta có nên xuống đó xem không?"
Băng chủ ngẩng đầu hỏi.
"Không cần, cứ chờ ở đây đi. Cái hố này không thể chứa được hai người. Hơn nữa, nếu cậu ta sức cùng lực kiệt, không thể tiếp tục dùng dị hoả làm tan băng thì lớp băng sẽ nhanh chóng đông cứng lại. Nếu như vậy, chúng ta cũng sẽ mắc kẹt trong băng, vĩnh viễn không thể ra ngoài!"
Thượng chủ đáp.
Băng chủ và Nguyên chủ nghe xong chỉ đành thở dài bỏ qua.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào cái hố, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thèm khát.
Khoáng thạch ở lớp băng sâu nhất mới thực sự là tinh tuý.
Nếu có được chúng, sức mạnh của họ sẽ tăng vọt, thậm chí còn có khả năng vượt qua cả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà bao người ao ước.
Ba người ngồi trước cái hố như ba pho tượng, yên lặng chờ đợi.
Không biết là bao lâu sau, làn hơi bốc lên từ trong hố dần dần biến mất.
"Không thấy hơi nước bốc lên nữa?"
Băng chủ hô lên.
"Cái gì?"
Thượng chủ mặt đanh lại, sau đó trên mặt lại chợt lộ ra vẻ vui mừng: "Dị hoả làm băng bốc hơi, chắc chắn phải có khói trắng bay ra. Nếu không có khói nữa, chứng tỏ cậu ta đã sức cùng lực kiệt, lớp băng trên cùng sẽ mau chóng đông lại, chặn kín đường ra!"
"Vậy có nghĩa là cậu ta đã...bị đóng băng rồi?"
Nguyên chủ hô lên thất thanh.
"Khả năng cao là vậy!"
Thượng chủ cười nói: "Hai vị, vị Tiên chủ này của chúng ta đoản mệnh đi trước rồi, tôi thấy chúng ta cũng không nên để tâm đến cậu ta nữa làm gì. Tiên tộc của chúng ta giờ cứ thuận theo tự nhiên thôi!"
"Chết rồi thì thôi vậy, chúng ta cũng đỡ tốn công sức!"
Nguyên chủ thở dài, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Băng chủ yên lặng nhìn sang cái hố, không nói một lời.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm rầm rầm...
Mặt đất đột nhiên rung động dữ dội.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt.
"Có chuyện gì vậy?"
"Mọi người cẩn thận!"
Băng chủ hét lớn, vội vã nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy mặt băng lúc này xuất hiện rất nhiều vết nứt, như thể có cái gì đó nện vào.
Thượng chủ nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào mặt băng.
Rốt cuộc là lực nào tác động mới có thể khiến mặt băng nứt toác như vậy.
"Không hay rồi, cẩn thận!"
Đúng lúc này, Nguyên chủ giận dữ hét lên.
Tất cả mọi người đều bỏ chạy.
Mặt đất nứt toác ra, sau đó một luồng khí tức đáng sợ phóng ra khỏi khe nứt.
Tiếp đó, một thân ảnh nhảy vọt ra khỏi khe nứt, sau đó từ từ đáp xuống mặt băng.
Người vừa phóng ra chẳng ai khác ngoài Lâm Chính.
Ba người kia run rẩy, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Toàn thân anh toả ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt như thể thần tiên giáng thế. Mái tóc trắng bay phần phật trong gió, vạt áo phấp phới, sức mạnh phi thăng vô song như thể cơn lốc xoay tròn xung quanh anh.
Càng khiến người ta kinh ngạc là một cánh tay của anh bị băng tuyết phủ kín, trong suốt như pha lê toả ra cái lạnh thấu tâm can. Còn một cánh tay được dị hoả bao phủ đang cháy rừng rực toả ra sức nóng kinh người.
Đây chính là thần tiên sao?
Ba người kia hít một hơi lạnh, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Còn những người khác của Tiên tộc thấy cảnh này thì càng kinh ngạc. Họ không khỏi hoảng sợ, thi nhau quỳ xuống.
"Tham kiến Tiên chủ!"
Tiếng hô vang lên như những làn sóng vọng ra tứ phương.
"Các người..."
Nguyên chủ và Băng chủ hoảng hốt, vội vã quay đầu lại giận dữ lườm đám thuộc hạ sau lưng mình.
Lúc này đám thuộc hạ kia mới nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng họ đã hoàn toàn quy phục trước khí thế của Lâm Chính nên không dám đứng dậy.
Đúng lúc này, Thượng chủ cũng chợt quỳ sụp xuống, cao giọng hô lớn: "Bái kiến Tiên chủ!"
"Thượng chủ, sao đến cả ông cũng..."
Nguyên chủ nghiến răng lao tới chỗ Thượng chủ gầm gừ.
Thượng chủ không đáp lời, chỉ nháy mắt với Nguyên chủ.
Nguyên chủ sững lại một chút, sau đó như nhận ra gì đó nên cùng Băng chủ chầm chậm quỳ xuống.
"Không cần đa lễ".
Lâm Chính từ từ mở mắt, hai con mắt như lửa và băng.
Dần dần băng và lửa trên hai cánh tay anh cũng biến mất, Lâm Chính nhìn về phía ba người kia.
"Chúc mừng Tiên chủ thành công đi sâu hàng nghìn mét vào trong khối băng đá, lấy được khoáng thạch vô song, biến dị vô cùng thành công! Chúng tôi vô cùng thán phục!"
Thượng chủ cung kính nói.
"Không cần phải nói những lời khách khí như vậy, hôm nay sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị thành công. Theo như thoả thuận, tôi sẽ nhường lại ngôi vị Tiên chủ. Kể từ hôm nay tôi không còn là Tiên chủ của các vị nữa".
Lâm Chính bình thản nói.
Ba người kia sững lại, vui mừng nhưng không thốt ra thành tiếng.
Còn những người của Tiên tộc thì vô cùng kinh ngạc, ai nấy ngước mắt nhìn Lâm Chính.
"Tiên chủ, ngài..."
"Lát nữa Nguyên chủ, Băng chủ và Thượng chủ sẽ giải thích với mọi người".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó quay người định rời đi. Nhưng đột nhiên anh nhớ ra gì đó, liền lấy ra mấy khối khoáng thạch trong người, đưa cho ba người kia.
"Đúng rồi, đây là món quà nhỏ tôi đem về cho mọi người! Đủ để cho sức mạnh phi thăng của mọi người biến dị thêm một bước".
Ba người kia nhận lấy rồi nhìn viên khoáng thạch, sau đó đờ cả người.
"Đây là... khoáng thạch ở tầng đáy băng?"
Chương 4313: Học hỏi
Lâm Chính lập tức rời đi.
Anh đi rất vội vàng, như thể một giây cũng không muốn ở lại Tiên tộc.
Điều đó khiến ba người kia hiểu ra lòng anh vốn không ở đây.
Nhìn khối khoáng thạch lớn thần kỳ vô song trong tay, tâm trạng họ vô cùng phức tạp.
"Thật không ngờ chúng ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"
Thượng chủ cười khổ, liên tục lắc đầu.
Nguyên chủ không nói năng gì.
Băng chủ nắm chặt khối khoáng thạch trong tay, trong mắt đầy sự tức giận.
Một lúc sau, cô ta ném khối khoáng thạch xuống đất rồi nói: "Ai thèm viên đá nát của anh ta kia chứ?"
Hai người kia thấy vậy thì cũng hiểu được tâm trạng Băng chủ.
Băng chủ không những muốn ngồi lên vị trí Tiên chủ, lại rất muốn dạy dỗ Lâm Chính, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này.
Hiện giờ Lâm Chính không chỉ có được sức mạnh phi thăng biến dị vô song mà còn được lòng rất nhiều tộc nhân Tiên tộc, được họ ngưỡng mộ sùng bái. Thậm chí, anh còn tặng cho họ khoáng thạch quý giá.
Cô ta biết cả đời này mình cũng không thể báo thù Lâm Chính.
"Nếu Băng chủ không cần, tôi có thể nhận thay".
Thượng chủ cười toét miệng, không khách khí mà thò tay định nhặt lên ngay.
Băng chủ thấy vậy liền lập tức tóm lấy, khối khoáng thạch lập tức bay lại vào tay cô ta.
"Mặc dù tôi không cần nhưng người khác cũng đừng hòng được dùng!"
Băng chủ hừ lạnh, quay lưng rời đi.
"Chẳng hiểu kiểu gì".
Thượng chủ cau mày.
Nguyên chủ không thèm để ý đến hai người kia mà đã ngồi xuống bắt đầu hút sức mạnh từ khoáng thạch.
Tiên tộc lúc này đã khôi phục lại trạng thái ba khu tự trị như trước kia.
....
Lâm Chính cưỡi ngựa phi nước đại ra khỏi địa phận Tiên tộc, nhưng anh không vội vã quay về liên minh Thanh Huyền.
Mặc dù biến dị sức mạnh rất thành công, nhưng theo anh thấy vẫn chưa đủ.
Anh ghìm cương ngựa rồi đi về một hướng khác.
Hướng này chính là Tiên cốc - nơi mà trước đó không lâu anh đã tuốt kiếm giương cung chiến đấu với họ.
"Tiên chủ lại đến rồi!"
"Mau, mau đi thông báo với cốc chủ! Báo với cốc chủ!"
"Phòng bị, phòng bị!"
Đám đệ tử canh gác nhìn thấy người cưỡi ngựa đi tới thì sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vã gióng chuông cảnh báo.
Chỉ một lát sau, một đám đông đệ tử Tiên cốc lao ra.
Trong đó có cả phó cốc chủ La Thành Tiên.
Thấy người tới là Lâm Chính, La Thành Tiên mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
"Lâm... Lâm Tiên chủ, cậu đến đây làm gì?"
La Thành Tiên cố tỏ vẻ cứng rắn, hỏi bằng giọng cảnh giác.
"Tôi muốn gặp cốc chủ", Lâm Chính bình thản đáp.
"Gặp cốc chủ của chúng tôi? Cậu muốn làm gì?"
La Thành Tiên cẩn trọng hỏi.
"Việc này ông không cần quan tâm, cứ dẫn đường là được".
"Cậu..."
La Thành Tiên có chút tức giận nhưng nghĩ lại Lâm Chính rất mạnh nên ông ta suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh đáp: "Chờ ở đây, tôi vào bẩm báo cốc chủ đã!"
Dứt lời, ông ta quay lưng đi thẳng vào trong.
Khoảng hơn mười phút sau La Thành Tiên mới quay lại.
"Đi theo tôi!"
Lâm Chính gật đầu, lập tức cưỡi ngựa đi vào cốc.
Đa số nô lệ của Tiên tộc đã được Lâm Chính giải phóng, số còn lại anh cũng đã dặn dò ba vị tộc chủ phải trả tự do cho họ.
Lâm Chính không hề thích chế độ nô lệ, mặc dù ba người kia không đồng ý nhưng khi đó anh còn chưa từ chức Tiên chủ nên họ chỉ đành đồng ý.
Có điều số nô lệ ở Tiên cốc này rõ ràng còn nhiều hơn cả ở Tiên tộc.
Hơn nữa những nô lệ ở đây còn bị đối xử tàn tệ hơn nhiều.
Bọn họ ai nấy đều tay còng chân xích, quần áo không che nổi hết thân thể. Ai nấy da mặt vàng vọt, gầy trơ cả xương, tu vi bị hạn chế hơn phân nửa, chỉ lưu lại một phần khí lực để làm việc cho Tiên cốc.
Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều quản nô, tên nào tên nấy tay cầm roi da khiến những người nô lệ kia không dám lười biếng.
Lâm Chính cau chặt mày lại nhưng không nói gì cả.
Anh nhanh chóng đi tới một căn phòng thấp ở cuối sơn cốc, ở đây anh nhìn thấy chủ Tiên cốc - Thiên Huyền Nhất.
Anh vốn tưởng bên trong Tiên cốc phải là cung điện xa hoa tráng lệ, nhưng cảnh tượng trước mặt lại không hề hoành tráng như anh nghĩ.
"Thế nào? Khiến Tiên chủ thất vọng rồi sao?"
Thiên Huyền Nhất rót một chén trà, bình thản nói: "Tiên cốc chúng tôi không biết hưởng thụ những thứ xa hoa như Tiên tộc, chúng tôi chỉ chú tâm vào Đại Đạo, tất cả những thứ vật chất khác thì hoàn toàn không để tâm".
"Cho nên các người có thể vì Đại Đạo mà không từ thủ đoạn?"
"Nếu có thể có được chính Đạo thì những tội nghiệt trước kia có thể dần bù đắp lại. Không phải người ta vẫn nói hoàn lương không bao giờ là muộn sao?"
Thiên Huyền Nhất bình thản đáp.
Lâm Chính trầm mặc.
"Lâm Tiên chủ, có việc gì cứ nói thẳng, cậu tìm tôi có việc gì?"
Thiên Huyền Nhất đẩy chén trà nóng đến trước mặt Lâm Chính, bình thản hỏi.
"Tôi muốn... học cách biến dị sức mạnh phi thăng của Tiên cốc!"
Lâm Chính hờ hững đáp.
Chương 4314: Sao phải tức giận với người chết?
Bên trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, hồi lâu không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Thiên Huyền Nhất đặt tách trà trong tay xuống.
"Dựa vào đâu?"
Ba từ đơn giản được thốt ra.
"Chắc là các người không có thứ này đâu nhỉ?"
Lâm Chính lấy ra một viên đá từ trong ngực, đẩy đến trước mặt Thiên Huyền Nhất.
Viên đá trong suốt như ngọc.
Đây là viên đá do Lâm Chính đào từ lòng đất của Tiên Tộc.
“Đá thần biến dị?”
Thiên Huyền Nhất hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Một viên đá thần biến dị đã hình thành màu sắc như vậy, có thể gọi là vua của loài đá, ngay cả khi Tiên Tộc có đào mấy mỏ đá, cũng khó có thể tìm ra viên đá như vậy, đây là bảo vật trấn tộc của Tiên Tộc nhỉ? Cậu dám mang viên đá này đến đây trao đổi? Không phải là đang bán đứng Tiên Tộc sao?”
“Tôi chỉ muốn hỏi cốc chủ có hứng thú với nó không thôi?” Lâm Chính hỏi.
“Tất nhiên là có hứng thú, chỉ là... cậu dùng phương pháp biến dị của Tiên Cốc gia tăng sức mạnh phi thăng, nâng cao thực lực của cậu, đây là chuyện không tốt với Tiên Cốc”, Thiên Huyền Nhất lắc đầu nói.
"Ông có viên đá này, chẳng phải thực lực của ông cũng tăng lên sao, cần gì phải lo lắng về tôi? Huống hồ, tôi đã không còn là tiên chủ Tiên Tộc nữa rồi”.
"Ồ?"
Thiên Huyền Nhất ngạc nhiên nhìn anh.
“Điều này thì ông hoàn toàn không cần phải lo, huống hồ, dù tôi có được sức mạnh biến dị của Tiên Cốc thì ông cũng không cần lo lắng, nó cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa chúng ta, chẳng lẽ ông không tự tin vào thực lực của mình sao?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thiên Huyền Nhất sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
“Miệng lưỡi thật lanh lợi, Lâm tiên chủ, cậu rất đặc biệt, xem ra tôi phải xem kỹ lại cậu mới được’.
“Ông có thực hiện giao dịch này không?”
“Có chứ, sao lại không làm? Tôi muốn đánh chiếm Tiên Tộc chẳng phải vì thứ này sao? Nếu cậu đưa cho tôi thì sao tôi không nhận cơ chứ?”
“Còn đồ của tôi thì sao?” Lâm Chính hỏi.
Thiên Huyền Nhất nháy mắt với cánh cửa, lập tức có người chạy tới.
Không lâu sau, một cuốn sách cổ xưa đặt trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính xem từng trang, rất sảng khoái đẩy viên đá đến.
Thiên Huyền Nhất cẩn thận ngắm nhìn, yên lặng gật đầu: “Quả nhiên là kiệt tác, rất tốt!”
“Giao dịch của chúng ta thành công rồi nhỉ?”
"Tất nhiên”, Thiên Huyền Nhất thờ ơ nói: "Tôi rất tò mò, cậu vừa học được sức mạnh phi thăng biến dị của Tiên Tộc, sao còn muốn học thêm sức mạnh phi thăng biến dị của Tiên Cốc chúng tôi?"
“Hai bên không hề giống nhau, sao không thể học?”
“Cậu phải biết rằng, sức mạnh phi thăng biến dị sẽ không ổn định, nhẹ thì mất tu vi, nặng thì cơ thể nổ tung, phương pháp biến dị mà bọn tôi học đã phải chấp nhận rủi ro cực lớn, cậu lại muốn học cả hai phương pháp biến dị... tôi chỉ có thể nói thẳng, nếu cậu thực sự học nó, cơ hội sống sót không quá 30%, cậu phải suy nghĩ kỹ”.
“30%?”
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
“Giao dịch đã xong, không được đổi ý”.
Thiên Huyền Nhất nghĩ rằng Lâm Chính đang sợ hãi, vì vậy ông ta lập tức lên tiếng.
"Yên tâm, tôi đã đưa viên đá đó cho ông thì nó là của ông, nó cũng không phải bảo vật trấn tộc của Tiên Tộc, Băng chủ, Nguyên chủ, Thượng chủ cũng có, hơn nữa viên đá trong tay bọn họ còn to hơn của ông. Sao tôi có thể đổi ý chứ?" Lâm Chính đứng dậy nói.
“Sao cơ?”
Sắc mặt Thiên Huyền Nhất tối sầm lại.
"Thời gian không nhiều, tôi không làm phiền cốc chủ nữa!"
Lâm Chính đứng dậy, dự định đi về phía quặng đá của Tiên Cốc, tiến hành tu luyện.
Thiên Huyền Nhất phất tay, cho người đưa Lâm Chính đến đó.
Khi Lâm Chính rời đi, hai mắt Thiên Huyền Nhất tràn đầy vẻ nghiêm túc.
“Cốc chủ, thằng nhóc này thật kiêu ngạo, dám đùa cợt với cốc chủ!”
La Thành Tiên chạy vào phòng, tức giận nói.
“Cần gì phải tức giận với người chết chứ?”
Thiên Huyền Nhất lắc đầu, thờ ơ nói: “Cậu ta đã học được sức mạnh biến dị của Tiên Tộc, nhưng lòng đầy tham lam, muốn học thêm sức mạnh biến dị của Tiên Cốc chúng ta, thật buồn cười? Cơ hội sống chỉ có 30%? Nếu cậu ta tu luyện, e rằng chưa đến tầng một đã chết rồi”.
“Thật à?”
La Thành Tiên sửng sốt trong giây lát, sau đó vui mừng khôn xiết: "Như vậy, chẳng phải Tiên Cốc chúng ta sẽ loại trừ được một mối họa lớn sao?"
"Người này tuổi còn trẻ nhưng tài cao, mấy ngày nay tôi luôn lo lắng, hôm nay cậu ta muốn chết thì cứ chiều theo cậu ta đi!"
Thiên Huyền Nhất đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Cấp cho cậu ta đầy đủ mọi thứ, cậu ta muốn cái gì thì cho cái đó, hết sức phối hợp giúp cậu ta tu luyện!"
"Rõ, thưa cốc chủ!"
Chương 4315: Thần phục hoặc chết
Tiên Cốc không phải có núi quặng, mà là hầm quặng.
Chỉ là cái mỏ này không kéo dài xuống phía dưới, mà kéo dài đến thân núi dựa vào núi băng phía sau Tiên Cốc.
Lâm Chính đi vào hầm quặng kiểm tra, anh đoán phía dưới hầm quặng này chắc chắn còn nhiều loại quặng đặc biệt khác.
Nhưng vấn đề mà Tiên Cốc gặp phải cũng giống như Tiên Tộc.
Bọn họ chỉ có thể phá vỡ các khối đá trên bề mặt, nếu sâu hơn thì không thể phá vỡ do ảnh hưởng của quặng dưới lòng đất.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Lâm Chính, anh thông thạo dị hỏa, hiện giờ sức mạnh phi thăng biến dị tăng lên, nên lớp băng tuyết cỏn con này không thành vấn đề với anh.
"Tôi muốn bế quan tu luyện, phong tỏa hầm mỏ, không cho ai vào”.
Lâm Chính quay đầu, nói với người sau lưng.
"Vâng, thưa Lâm tiên chủ!"
Ngay sau đó, người của Tiên Cốc phong tỏa lối vào hầm mỏ, cũng cử nhiều người canh gác.
Lâm Chính ngồi xếp bằng trong hầm mỏ lạnh lẽo, bắt đầu biến dị lần hai.
...
Lộp bộp lộp bộp...
Một đội quân cưỡi ngựa đi về nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền.
Thủ vệ thấy vậy, lập tức tiến lên phía trước.
"Đại nhân, vui lòng cho xem giấy thông hành”.
“Chúng tôi không có giấy thông hành, chúng tôi là người nhà họ Mãn, muốn gặp minh chủ của các anh”.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu có chòm râu dê nhẹ nhàng nói.
“Người nhà họ Mãn?”
Thủ vệ sửng sốt, vội vàng chắp tay nói: "Xin lỗi đại nhân, minh chủ hiện đang bế quan tu luyện, không thể tiếp khách, mời theo tôi vào phòng khách, mấy vị phó minh chủ sẽ tiếp kiến ông”.
Phụt!
Ngay khi thủ về nói xong, một thanh kiếm sắc bén chặt đứt đầu anh ta.
Máu tươi phun ra.
Đầu người lăn xuống đất.
"Cái gì?"
"Khốn kiếp!"
Thủ vệ vừa giật mình vừa tức giận, đồng loạt rút kiếm, trong nháy mắt bao vây đoàn người.
“Không biết điều”.
Cô gái trong đoàn người khinh thường hầm hừ, bỗng nhiên nhảy xuống từ trên lưng ngựa, giống như bóng ma lướt qua giữa đám thủ vệ.
Ngay lập tức, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, cứa lên cổ những thủ vệ này.
Tất cả thủ vệ đều sững sờ, tiếp đó trên cổ xuất hiện vệt máu đỏ, máu tươi phun ra, tất cả đều bị chặt đầu.
"A!"
"Địch tấn công! Địch tấn công!"
“Người đâu!”
Cổng đóng quân cực kỳ hỗn loạn, tiếng la hét vang lên không ngừng.
Một lúc sau, vô số cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao ra.
Thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu, Vu Hồng cùng các cường giả cấp cao của liên minh nghe tin đều chạy đến cổng lớn.
Thi thể la liệt trên mặt đất, vẻ mặt ai cũng khó coi.
“Người đâu, bắt mấy tên khốn này đến đây cho tôi!”
Thành chủ Nam Ly Thành vô cùng tức giận, quát lớn.
“Đợi đã!”
Vu Hồng ngăn cản mọi người, sau đó nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên dẫn đầu, nói: "Ông là Mãn Thất đúng không?"
“Vu Hồng đại nhân vậy mà lại nhận ra tôi, thật đáng kinh ngạc”.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nói.
“Mãn Thất? Bọn họ là người nhà họ Mãn à?”
“Cái gì? Người nhà họ Mãn đến rồi sao?”
Mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, hiện trường hơi rối loạn.
“Mấy người đến đây làm gì?"
Trang chủ Vân Tiếu trầm giọng hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
"Chúng tôi tuân theo mệnh lệnh ông tổ, đến thông báo với các người, ông tổ cho các người một ngày suy nghĩ, nếu người của liên minh Thanh Huyền bằng lòng phục tùng ông tổ, ông tổ có thể cho các người một con đường sống, nếu không chịu đầu hàng, một ngày sau, ông tổ sẽ tự mình đến cửa, san bằng liên minh Thanh Huyền, hiểu chưa?"
Người đàn ông trung niên vô cảm nói.
Dứt lời, đám người thành chủ Nam Ly Thành, Vu Hồng rơi vào im lặng.
Bên trong cung điện.
Ba người kia không giải tán mà tụ tập cùng nhau uống trà.
"Vừa rồi tôi dạy người này cách biến dị sức mạnh phi thăng, tôi phát hiện lĩnh ngộ của cậu ta cực kỳ đáng sợ. Các vị, theo thời gian, thực lực của người này có thể còn mạnh hơn chúng ta, cho nên ta phải đề phòng".
Thượng chủ đặt tách trà xuống và nói bằng giọng khàn khàn.
"Đề phòng? Không phải cậu ta đã nói mình không có hứng thú với vị trí Tiên chủ sao? Tại sao phải đề phòng? Ngày mai sức mạnh phi thăng của cậu ta sẽ biến dị, sau đó cậu ta sẽ rời đi, ông còn lo lắng cái gì?"
Nguyên chủ cau mày đáp.
"Nguyên chủ, ông thật ngây thơ, nếu như cậu ta có được sức mạnh phi thăng biến dị rồi lại hối hận nuốt lời thì chúng ta phải làm sao?", Băng chủ lắc đầu bình tĩnh nói.
"Hối hận?", Nguyên chủ hừ lạnh: "Ngay cả khi cậu ta biến dị và tăng sức mạnh thì cũng đâu thể đánh bại ba người chúng ta? Chúng ta đã không còn yếu ớt như trước nữa, nếu phát huy toàn bộ sức mạnh thì diệt cậu ta dễ như trở bàn tay, thì có gì phải sợ?"
"Nói thì hay đấy, nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng, Tiên tộc chúng ta hiện có rất nhiều người muốn nhận vị Tiên chủ này. Đến lúc đó, nếu cậu ta điều động cao thủ trong tộc chống lại chúng ta thì chúng ta có thể làm gì?"
Băng chủ hừ lạnh.
Nguyên chủ im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào hai người còn lại: "Các vị nghĩ sao?"
"Nhanh chóng chuẩn bị, ngày mai việc thành phải buộc cậu ta phải thoái vị, nếu không tuân theo sẽ giết không tha!"
Đôi mắt Băng chủ đầy vẻ lạnh lùng, cô ta gằn giọng nói.
Hơi thở của Nguyên chủ khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu.
"Vậy được rồi, đêm nay chúng ta lập tức huy động toàn bộ cao thủ thân tín đáng tin cậy chờ ở ngoài mỏ. Một khi việc của cậu ta giải quyết xong, chúng ta lập tức sẽ áp giải cậu ta đến chỗ diễn ra trận quyết đấu, ép cậu ta tuyên bố thoái vị!"
"Đúng vậy, việc này tạm thời không thể thông báo cho toàn tộc, đệ tử ngày mai tới đó nhất định phải là người của chúng ta", Thượng chủ nói thêm.
Cả ba nhanh chóng vạch ra một kế hoạch và điều động quân lực trong đêm.
Sau khi trời sáng, cao thủ của ba gia tộc đã canh giữ trước cổng mỏ, chờ Lâm Chính xuống núi.
"Này, mọi người có cảm thấy mỏ hôm nay không lạnh như bên ngoài không?"
"Đúng vậy, tôi còn cảm thấy nóng nữa, tôi cứ cảm thấy có một luồng gió nóng từ đỉnh núi thổi qua, thật kỳ lạ".
"Theo lý mà nói, tảng băng chứa đầy khoáng thạch nên nhiệt độ sẽ thấp hơn cả bên ngoài mới phải".
"Tại sao lại có gió nóng?"
Những người đứng ở lối vào khu mỏ xì xào bàn tán.
Ba vị gia chủ cũng phát hiện có điểm khác thường, nhưng cũng không muốn lên núi quấy rầy Lâm Chính, sau cùng chỉ có thể kiên nhẫn chờ ở bên dưới.
Nhưng đến trưa hôm sau, Lâm Chính vẫn chưa xuất hiện.
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao lâu như vậy không có ai đi ra?"
Nguyên chủ có chút mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Hai vị, hai vị có muốn lên núi xem tình hình một chút không?"
"Tạm thời đừng vội, nếu chúng ta lên núi quấy rầy, chỉ sợ cậu ta sẽ lấy cớ đó mà không chịu nhường ngôi vị. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cậu ta chắc chắn sẽ xuống".
Thượng chủ bình thản nói.
Nguyên chủ nhíu mày, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, lấy ra một bầu rượu ngồi bên cạnh nốc cạn.
Tuy nhiên, lại một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng trôi qua, mãi đến khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống mà Lâm Chính vẫn không xuống núi.
Lần này ngay cả Thượng chủ cũng có chút bồn chồn.
"Với tốc độ lĩnh ngộ của cậu ta, tuyệt đối không thể lâu như vậy!"
Thượng chủ suy nghĩ một lúc rồi khàn giọng nói: "Lẽ nào trên đó đã xảy ra việc gì?"
"Còn chần chờ gì nữa, theo tôi lên núi đi!"
Băng chủ cũng ngồi không yên, rút thanh kiếm lạnh lẽo bên hông ra, khẽ quát một tiếng, trực tiếp dẫn người đi lên núi.
Nguyên chủ theo sát phía sau.
Thượng chủ vẫn định khuyên can họ, nhưng cuối cùng cũng đã từ bỏ và đưa mọi người đi theo.
Nhưng sau khi đoàn người trèo lên núi băng, họ hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Lâm Chính.
Trên núi không một bóng người!
"Người đâu rồi?"
Băng chủ thở gấp, trầm giọng nói.
"Tìm cho tôi! Lục tung ngọn núi này tìm bằng được cậu ta cho tôi!"
Nguyên chủ gầm gừ.
Những người phía sau lập tức tản ra tìm kiếm.
Tuy nhiên, Thượng chủ dường như đã hiểu ra điều gì đó và nhìn về phía cách đó không xa.
Băng chủ và Nguyên chủ không thể không đưa mắt nhìn theo.
Họ nhìn thấy băng tuyết ở nơi đó....đã tan chảy để lộ ra một cái hố không đáy, bên trong hố có khói trắng bay ra......
Nhìn vào cái hố, con ngươi của Thượng chủ run lên, ông ta chợt hiểu ra điều gì đó.
"Điều này là không thể...."
Chương 4312: Thán phục
Ba người kia chết lặng nhìn cái hố, ai nấy đờ đẫn như gà mắc tóc.
Cái hố này không quá lớn, vừa đủ cho một người chui lọt.
"Cậu... cậu ta xuống đó rồi?"
"Khả năng cao là..."
"Cậu... cậu ta... cậu ta sao có thể làm được?"
"Với nhiệt độ này, tôi nghĩ là nhờ dị hoả!"
Thượng chủ nhìn luồng khí đang không ngừng bốc lên, khàn giọng nói: "Cậu ta vốn tinh thông dị hoả, nếu toàn lực kích phát dị hoả thì có thể tạo ra một cái hố đi xuống lòng đất như vậy... Chỉ là làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng... Cậu ta sao có thể kiên trì đến độ sâu mấy nghìn mét?"
"Chúng ta có nên xuống đó xem không?"
Băng chủ ngẩng đầu hỏi.
"Không cần, cứ chờ ở đây đi. Cái hố này không thể chứa được hai người. Hơn nữa, nếu cậu ta sức cùng lực kiệt, không thể tiếp tục dùng dị hoả làm tan băng thì lớp băng sẽ nhanh chóng đông cứng lại. Nếu như vậy, chúng ta cũng sẽ mắc kẹt trong băng, vĩnh viễn không thể ra ngoài!"
Thượng chủ đáp.
Băng chủ và Nguyên chủ nghe xong chỉ đành thở dài bỏ qua.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào cái hố, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thèm khát.
Khoáng thạch ở lớp băng sâu nhất mới thực sự là tinh tuý.
Nếu có được chúng, sức mạnh của họ sẽ tăng vọt, thậm chí còn có khả năng vượt qua cả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà bao người ao ước.
Ba người ngồi trước cái hố như ba pho tượng, yên lặng chờ đợi.
Không biết là bao lâu sau, làn hơi bốc lên từ trong hố dần dần biến mất.
"Không thấy hơi nước bốc lên nữa?"
Băng chủ hô lên.
"Cái gì?"
Thượng chủ mặt đanh lại, sau đó trên mặt lại chợt lộ ra vẻ vui mừng: "Dị hoả làm băng bốc hơi, chắc chắn phải có khói trắng bay ra. Nếu không có khói nữa, chứng tỏ cậu ta đã sức cùng lực kiệt, lớp băng trên cùng sẽ mau chóng đông lại, chặn kín đường ra!"
"Vậy có nghĩa là cậu ta đã...bị đóng băng rồi?"
Nguyên chủ hô lên thất thanh.
"Khả năng cao là vậy!"
Thượng chủ cười nói: "Hai vị, vị Tiên chủ này của chúng ta đoản mệnh đi trước rồi, tôi thấy chúng ta cũng không nên để tâm đến cậu ta nữa làm gì. Tiên tộc của chúng ta giờ cứ thuận theo tự nhiên thôi!"
"Chết rồi thì thôi vậy, chúng ta cũng đỡ tốn công sức!"
Nguyên chủ thở dài, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Băng chủ yên lặng nhìn sang cái hố, không nói một lời.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm rầm rầm...
Mặt đất đột nhiên rung động dữ dội.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt.
"Có chuyện gì vậy?"
"Mọi người cẩn thận!"
Băng chủ hét lớn, vội vã nhìn xuống mặt đất.
Chỉ thấy mặt băng lúc này xuất hiện rất nhiều vết nứt, như thể có cái gì đó nện vào.
Thượng chủ nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào mặt băng.
Rốt cuộc là lực nào tác động mới có thể khiến mặt băng nứt toác như vậy.
"Không hay rồi, cẩn thận!"
Đúng lúc này, Nguyên chủ giận dữ hét lên.
Tất cả mọi người đều bỏ chạy.
Mặt đất nứt toác ra, sau đó một luồng khí tức đáng sợ phóng ra khỏi khe nứt.
Tiếp đó, một thân ảnh nhảy vọt ra khỏi khe nứt, sau đó từ từ đáp xuống mặt băng.
Người vừa phóng ra chẳng ai khác ngoài Lâm Chính.
Ba người kia run rẩy, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Toàn thân anh toả ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt như thể thần tiên giáng thế. Mái tóc trắng bay phần phật trong gió, vạt áo phấp phới, sức mạnh phi thăng vô song như thể cơn lốc xoay tròn xung quanh anh.
Càng khiến người ta kinh ngạc là một cánh tay của anh bị băng tuyết phủ kín, trong suốt như pha lê toả ra cái lạnh thấu tâm can. Còn một cánh tay được dị hoả bao phủ đang cháy rừng rực toả ra sức nóng kinh người.
Đây chính là thần tiên sao?
Ba người kia hít một hơi lạnh, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.
Còn những người khác của Tiên tộc thấy cảnh này thì càng kinh ngạc. Họ không khỏi hoảng sợ, thi nhau quỳ xuống.
"Tham kiến Tiên chủ!"
Tiếng hô vang lên như những làn sóng vọng ra tứ phương.
"Các người..."
Nguyên chủ và Băng chủ hoảng hốt, vội vã quay đầu lại giận dữ lườm đám thuộc hạ sau lưng mình.
Lúc này đám thuộc hạ kia mới nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng họ đã hoàn toàn quy phục trước khí thế của Lâm Chính nên không dám đứng dậy.
Đúng lúc này, Thượng chủ cũng chợt quỳ sụp xuống, cao giọng hô lớn: "Bái kiến Tiên chủ!"
"Thượng chủ, sao đến cả ông cũng..."
Nguyên chủ nghiến răng lao tới chỗ Thượng chủ gầm gừ.
Thượng chủ không đáp lời, chỉ nháy mắt với Nguyên chủ.
Nguyên chủ sững lại một chút, sau đó như nhận ra gì đó nên cùng Băng chủ chầm chậm quỳ xuống.
"Không cần đa lễ".
Lâm Chính từ từ mở mắt, hai con mắt như lửa và băng.
Dần dần băng và lửa trên hai cánh tay anh cũng biến mất, Lâm Chính nhìn về phía ba người kia.
"Chúc mừng Tiên chủ thành công đi sâu hàng nghìn mét vào trong khối băng đá, lấy được khoáng thạch vô song, biến dị vô cùng thành công! Chúng tôi vô cùng thán phục!"
Thượng chủ cung kính nói.
"Không cần phải nói những lời khách khí như vậy, hôm nay sức mạnh phi thăng của tôi đã biến dị thành công. Theo như thoả thuận, tôi sẽ nhường lại ngôi vị Tiên chủ. Kể từ hôm nay tôi không còn là Tiên chủ của các vị nữa".
Lâm Chính bình thản nói.
Ba người kia sững lại, vui mừng nhưng không thốt ra thành tiếng.
Còn những người của Tiên tộc thì vô cùng kinh ngạc, ai nấy ngước mắt nhìn Lâm Chính.
"Tiên chủ, ngài..."
"Lát nữa Nguyên chủ, Băng chủ và Thượng chủ sẽ giải thích với mọi người".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó quay người định rời đi. Nhưng đột nhiên anh nhớ ra gì đó, liền lấy ra mấy khối khoáng thạch trong người, đưa cho ba người kia.
"Đúng rồi, đây là món quà nhỏ tôi đem về cho mọi người! Đủ để cho sức mạnh phi thăng của mọi người biến dị thêm một bước".
Ba người kia nhận lấy rồi nhìn viên khoáng thạch, sau đó đờ cả người.
"Đây là... khoáng thạch ở tầng đáy băng?"
Chương 4313: Học hỏi
Lâm Chính lập tức rời đi.
Anh đi rất vội vàng, như thể một giây cũng không muốn ở lại Tiên tộc.
Điều đó khiến ba người kia hiểu ra lòng anh vốn không ở đây.
Nhìn khối khoáng thạch lớn thần kỳ vô song trong tay, tâm trạng họ vô cùng phức tạp.
"Thật không ngờ chúng ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"
Thượng chủ cười khổ, liên tục lắc đầu.
Nguyên chủ không nói năng gì.
Băng chủ nắm chặt khối khoáng thạch trong tay, trong mắt đầy sự tức giận.
Một lúc sau, cô ta ném khối khoáng thạch xuống đất rồi nói: "Ai thèm viên đá nát của anh ta kia chứ?"
Hai người kia thấy vậy thì cũng hiểu được tâm trạng Băng chủ.
Băng chủ không những muốn ngồi lên vị trí Tiên chủ, lại rất muốn dạy dỗ Lâm Chính, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này.
Hiện giờ Lâm Chính không chỉ có được sức mạnh phi thăng biến dị vô song mà còn được lòng rất nhiều tộc nhân Tiên tộc, được họ ngưỡng mộ sùng bái. Thậm chí, anh còn tặng cho họ khoáng thạch quý giá.
Cô ta biết cả đời này mình cũng không thể báo thù Lâm Chính.
"Nếu Băng chủ không cần, tôi có thể nhận thay".
Thượng chủ cười toét miệng, không khách khí mà thò tay định nhặt lên ngay.
Băng chủ thấy vậy liền lập tức tóm lấy, khối khoáng thạch lập tức bay lại vào tay cô ta.
"Mặc dù tôi không cần nhưng người khác cũng đừng hòng được dùng!"
Băng chủ hừ lạnh, quay lưng rời đi.
"Chẳng hiểu kiểu gì".
Thượng chủ cau mày.
Nguyên chủ không thèm để ý đến hai người kia mà đã ngồi xuống bắt đầu hút sức mạnh từ khoáng thạch.
Tiên tộc lúc này đã khôi phục lại trạng thái ba khu tự trị như trước kia.
....
Lâm Chính cưỡi ngựa phi nước đại ra khỏi địa phận Tiên tộc, nhưng anh không vội vã quay về liên minh Thanh Huyền.
Mặc dù biến dị sức mạnh rất thành công, nhưng theo anh thấy vẫn chưa đủ.
Anh ghìm cương ngựa rồi đi về một hướng khác.
Hướng này chính là Tiên cốc - nơi mà trước đó không lâu anh đã tuốt kiếm giương cung chiến đấu với họ.
"Tiên chủ lại đến rồi!"
"Mau, mau đi thông báo với cốc chủ! Báo với cốc chủ!"
"Phòng bị, phòng bị!"
Đám đệ tử canh gác nhìn thấy người cưỡi ngựa đi tới thì sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vội vã gióng chuông cảnh báo.
Chỉ một lát sau, một đám đông đệ tử Tiên cốc lao ra.
Trong đó có cả phó cốc chủ La Thành Tiên.
Thấy người tới là Lâm Chính, La Thành Tiên mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
"Lâm... Lâm Tiên chủ, cậu đến đây làm gì?"
La Thành Tiên cố tỏ vẻ cứng rắn, hỏi bằng giọng cảnh giác.
"Tôi muốn gặp cốc chủ", Lâm Chính bình thản đáp.
"Gặp cốc chủ của chúng tôi? Cậu muốn làm gì?"
La Thành Tiên cẩn trọng hỏi.
"Việc này ông không cần quan tâm, cứ dẫn đường là được".
"Cậu..."
La Thành Tiên có chút tức giận nhưng nghĩ lại Lâm Chính rất mạnh nên ông ta suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh đáp: "Chờ ở đây, tôi vào bẩm báo cốc chủ đã!"
Dứt lời, ông ta quay lưng đi thẳng vào trong.
Khoảng hơn mười phút sau La Thành Tiên mới quay lại.
"Đi theo tôi!"
Lâm Chính gật đầu, lập tức cưỡi ngựa đi vào cốc.
Đa số nô lệ của Tiên tộc đã được Lâm Chính giải phóng, số còn lại anh cũng đã dặn dò ba vị tộc chủ phải trả tự do cho họ.
Lâm Chính không hề thích chế độ nô lệ, mặc dù ba người kia không đồng ý nhưng khi đó anh còn chưa từ chức Tiên chủ nên họ chỉ đành đồng ý.
Có điều số nô lệ ở Tiên cốc này rõ ràng còn nhiều hơn cả ở Tiên tộc.
Hơn nữa những nô lệ ở đây còn bị đối xử tàn tệ hơn nhiều.
Bọn họ ai nấy đều tay còng chân xích, quần áo không che nổi hết thân thể. Ai nấy da mặt vàng vọt, gầy trơ cả xương, tu vi bị hạn chế hơn phân nửa, chỉ lưu lại một phần khí lực để làm việc cho Tiên cốc.
Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều quản nô, tên nào tên nấy tay cầm roi da khiến những người nô lệ kia không dám lười biếng.
Lâm Chính cau chặt mày lại nhưng không nói gì cả.
Anh nhanh chóng đi tới một căn phòng thấp ở cuối sơn cốc, ở đây anh nhìn thấy chủ Tiên cốc - Thiên Huyền Nhất.
Anh vốn tưởng bên trong Tiên cốc phải là cung điện xa hoa tráng lệ, nhưng cảnh tượng trước mặt lại không hề hoành tráng như anh nghĩ.
"Thế nào? Khiến Tiên chủ thất vọng rồi sao?"
Thiên Huyền Nhất rót một chén trà, bình thản nói: "Tiên cốc chúng tôi không biết hưởng thụ những thứ xa hoa như Tiên tộc, chúng tôi chỉ chú tâm vào Đại Đạo, tất cả những thứ vật chất khác thì hoàn toàn không để tâm".
"Cho nên các người có thể vì Đại Đạo mà không từ thủ đoạn?"
"Nếu có thể có được chính Đạo thì những tội nghiệt trước kia có thể dần bù đắp lại. Không phải người ta vẫn nói hoàn lương không bao giờ là muộn sao?"
Thiên Huyền Nhất bình thản đáp.
Lâm Chính trầm mặc.
"Lâm Tiên chủ, có việc gì cứ nói thẳng, cậu tìm tôi có việc gì?"
Thiên Huyền Nhất đẩy chén trà nóng đến trước mặt Lâm Chính, bình thản hỏi.
"Tôi muốn... học cách biến dị sức mạnh phi thăng của Tiên cốc!"
Lâm Chính hờ hững đáp.
Chương 4314: Sao phải tức giận với người chết?
Bên trong căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, hồi lâu không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Thiên Huyền Nhất đặt tách trà trong tay xuống.
"Dựa vào đâu?"
Ba từ đơn giản được thốt ra.
"Chắc là các người không có thứ này đâu nhỉ?"
Lâm Chính lấy ra một viên đá từ trong ngực, đẩy đến trước mặt Thiên Huyền Nhất.
Viên đá trong suốt như ngọc.
Đây là viên đá do Lâm Chính đào từ lòng đất của Tiên Tộc.
“Đá thần biến dị?”
Thiên Huyền Nhất hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Một viên đá thần biến dị đã hình thành màu sắc như vậy, có thể gọi là vua của loài đá, ngay cả khi Tiên Tộc có đào mấy mỏ đá, cũng khó có thể tìm ra viên đá như vậy, đây là bảo vật trấn tộc của Tiên Tộc nhỉ? Cậu dám mang viên đá này đến đây trao đổi? Không phải là đang bán đứng Tiên Tộc sao?”
“Tôi chỉ muốn hỏi cốc chủ có hứng thú với nó không thôi?” Lâm Chính hỏi.
“Tất nhiên là có hứng thú, chỉ là... cậu dùng phương pháp biến dị của Tiên Cốc gia tăng sức mạnh phi thăng, nâng cao thực lực của cậu, đây là chuyện không tốt với Tiên Cốc”, Thiên Huyền Nhất lắc đầu nói.
"Ông có viên đá này, chẳng phải thực lực của ông cũng tăng lên sao, cần gì phải lo lắng về tôi? Huống hồ, tôi đã không còn là tiên chủ Tiên Tộc nữa rồi”.
"Ồ?"
Thiên Huyền Nhất ngạc nhiên nhìn anh.
“Điều này thì ông hoàn toàn không cần phải lo, huống hồ, dù tôi có được sức mạnh biến dị của Tiên Cốc thì ông cũng không cần lo lắng, nó cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch giữa chúng ta, chẳng lẽ ông không tự tin vào thực lực của mình sao?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thiên Huyền Nhất sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
“Miệng lưỡi thật lanh lợi, Lâm tiên chủ, cậu rất đặc biệt, xem ra tôi phải xem kỹ lại cậu mới được’.
“Ông có thực hiện giao dịch này không?”
“Có chứ, sao lại không làm? Tôi muốn đánh chiếm Tiên Tộc chẳng phải vì thứ này sao? Nếu cậu đưa cho tôi thì sao tôi không nhận cơ chứ?”
“Còn đồ của tôi thì sao?” Lâm Chính hỏi.
Thiên Huyền Nhất nháy mắt với cánh cửa, lập tức có người chạy tới.
Không lâu sau, một cuốn sách cổ xưa đặt trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính xem từng trang, rất sảng khoái đẩy viên đá đến.
Thiên Huyền Nhất cẩn thận ngắm nhìn, yên lặng gật đầu: “Quả nhiên là kiệt tác, rất tốt!”
“Giao dịch của chúng ta thành công rồi nhỉ?”
"Tất nhiên”, Thiên Huyền Nhất thờ ơ nói: "Tôi rất tò mò, cậu vừa học được sức mạnh phi thăng biến dị của Tiên Tộc, sao còn muốn học thêm sức mạnh phi thăng biến dị của Tiên Cốc chúng tôi?"
“Hai bên không hề giống nhau, sao không thể học?”
“Cậu phải biết rằng, sức mạnh phi thăng biến dị sẽ không ổn định, nhẹ thì mất tu vi, nặng thì cơ thể nổ tung, phương pháp biến dị mà bọn tôi học đã phải chấp nhận rủi ro cực lớn, cậu lại muốn học cả hai phương pháp biến dị... tôi chỉ có thể nói thẳng, nếu cậu thực sự học nó, cơ hội sống sót không quá 30%, cậu phải suy nghĩ kỹ”.
“30%?”
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
“Giao dịch đã xong, không được đổi ý”.
Thiên Huyền Nhất nghĩ rằng Lâm Chính đang sợ hãi, vì vậy ông ta lập tức lên tiếng.
"Yên tâm, tôi đã đưa viên đá đó cho ông thì nó là của ông, nó cũng không phải bảo vật trấn tộc của Tiên Tộc, Băng chủ, Nguyên chủ, Thượng chủ cũng có, hơn nữa viên đá trong tay bọn họ còn to hơn của ông. Sao tôi có thể đổi ý chứ?" Lâm Chính đứng dậy nói.
“Sao cơ?”
Sắc mặt Thiên Huyền Nhất tối sầm lại.
"Thời gian không nhiều, tôi không làm phiền cốc chủ nữa!"
Lâm Chính đứng dậy, dự định đi về phía quặng đá của Tiên Cốc, tiến hành tu luyện.
Thiên Huyền Nhất phất tay, cho người đưa Lâm Chính đến đó.
Khi Lâm Chính rời đi, hai mắt Thiên Huyền Nhất tràn đầy vẻ nghiêm túc.
“Cốc chủ, thằng nhóc này thật kiêu ngạo, dám đùa cợt với cốc chủ!”
La Thành Tiên chạy vào phòng, tức giận nói.
“Cần gì phải tức giận với người chết chứ?”
Thiên Huyền Nhất lắc đầu, thờ ơ nói: “Cậu ta đã học được sức mạnh biến dị của Tiên Tộc, nhưng lòng đầy tham lam, muốn học thêm sức mạnh biến dị của Tiên Cốc chúng ta, thật buồn cười? Cơ hội sống chỉ có 30%? Nếu cậu ta tu luyện, e rằng chưa đến tầng một đã chết rồi”.
“Thật à?”
La Thành Tiên sửng sốt trong giây lát, sau đó vui mừng khôn xiết: "Như vậy, chẳng phải Tiên Cốc chúng ta sẽ loại trừ được một mối họa lớn sao?"
"Người này tuổi còn trẻ nhưng tài cao, mấy ngày nay tôi luôn lo lắng, hôm nay cậu ta muốn chết thì cứ chiều theo cậu ta đi!"
Thiên Huyền Nhất đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Cấp cho cậu ta đầy đủ mọi thứ, cậu ta muốn cái gì thì cho cái đó, hết sức phối hợp giúp cậu ta tu luyện!"
"Rõ, thưa cốc chủ!"
Chương 4315: Thần phục hoặc chết
Tiên Cốc không phải có núi quặng, mà là hầm quặng.
Chỉ là cái mỏ này không kéo dài xuống phía dưới, mà kéo dài đến thân núi dựa vào núi băng phía sau Tiên Cốc.
Lâm Chính đi vào hầm quặng kiểm tra, anh đoán phía dưới hầm quặng này chắc chắn còn nhiều loại quặng đặc biệt khác.
Nhưng vấn đề mà Tiên Cốc gặp phải cũng giống như Tiên Tộc.
Bọn họ chỉ có thể phá vỡ các khối đá trên bề mặt, nếu sâu hơn thì không thể phá vỡ do ảnh hưởng của quặng dưới lòng đất.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Lâm Chính, anh thông thạo dị hỏa, hiện giờ sức mạnh phi thăng biến dị tăng lên, nên lớp băng tuyết cỏn con này không thành vấn đề với anh.
"Tôi muốn bế quan tu luyện, phong tỏa hầm mỏ, không cho ai vào”.
Lâm Chính quay đầu, nói với người sau lưng.
"Vâng, thưa Lâm tiên chủ!"
Ngay sau đó, người của Tiên Cốc phong tỏa lối vào hầm mỏ, cũng cử nhiều người canh gác.
Lâm Chính ngồi xếp bằng trong hầm mỏ lạnh lẽo, bắt đầu biến dị lần hai.
...
Lộp bộp lộp bộp...
Một đội quân cưỡi ngựa đi về nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền.
Thủ vệ thấy vậy, lập tức tiến lên phía trước.
"Đại nhân, vui lòng cho xem giấy thông hành”.
“Chúng tôi không có giấy thông hành, chúng tôi là người nhà họ Mãn, muốn gặp minh chủ của các anh”.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu có chòm râu dê nhẹ nhàng nói.
“Người nhà họ Mãn?”
Thủ vệ sửng sốt, vội vàng chắp tay nói: "Xin lỗi đại nhân, minh chủ hiện đang bế quan tu luyện, không thể tiếp khách, mời theo tôi vào phòng khách, mấy vị phó minh chủ sẽ tiếp kiến ông”.
Phụt!
Ngay khi thủ về nói xong, một thanh kiếm sắc bén chặt đứt đầu anh ta.
Máu tươi phun ra.
Đầu người lăn xuống đất.
"Cái gì?"
"Khốn kiếp!"
Thủ vệ vừa giật mình vừa tức giận, đồng loạt rút kiếm, trong nháy mắt bao vây đoàn người.
“Không biết điều”.
Cô gái trong đoàn người khinh thường hầm hừ, bỗng nhiên nhảy xuống từ trên lưng ngựa, giống như bóng ma lướt qua giữa đám thủ vệ.
Ngay lập tức, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, cứa lên cổ những thủ vệ này.
Tất cả thủ vệ đều sững sờ, tiếp đó trên cổ xuất hiện vệt máu đỏ, máu tươi phun ra, tất cả đều bị chặt đầu.
"A!"
"Địch tấn công! Địch tấn công!"
“Người đâu!”
Cổng đóng quân cực kỳ hỗn loạn, tiếng la hét vang lên không ngừng.
Một lúc sau, vô số cao thủ của liên minh Thanh Huyền lao ra.
Thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu, Vu Hồng cùng các cường giả cấp cao của liên minh nghe tin đều chạy đến cổng lớn.
Thi thể la liệt trên mặt đất, vẻ mặt ai cũng khó coi.
“Người đâu, bắt mấy tên khốn này đến đây cho tôi!”
Thành chủ Nam Ly Thành vô cùng tức giận, quát lớn.
“Đợi đã!”
Vu Hồng ngăn cản mọi người, sau đó nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên dẫn đầu, nói: "Ông là Mãn Thất đúng không?"
“Vu Hồng đại nhân vậy mà lại nhận ra tôi, thật đáng kinh ngạc”.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nói.
“Mãn Thất? Bọn họ là người nhà họ Mãn à?”
“Cái gì? Người nhà họ Mãn đến rồi sao?”
Mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, hiện trường hơi rối loạn.
“Mấy người đến đây làm gì?"
Trang chủ Vân Tiếu trầm giọng hỏi, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác.
"Chúng tôi tuân theo mệnh lệnh ông tổ, đến thông báo với các người, ông tổ cho các người một ngày suy nghĩ, nếu người của liên minh Thanh Huyền bằng lòng phục tùng ông tổ, ông tổ có thể cho các người một con đường sống, nếu không chịu đầu hàng, một ngày sau, ông tổ sẽ tự mình đến cửa, san bằng liên minh Thanh Huyền, hiểu chưa?"
Người đàn ông trung niên vô cảm nói.
Dứt lời, đám người thành chủ Nam Ly Thành, Vu Hồng rơi vào im lặng.