-
Chương 4241-4245
Chương 4241: Lời mời của thái tử
Bất luận là từ trang phục hay cách nói năng đều có thể nhìn ra người này có địa vị cao hơn Lâm Chính.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, sau đó lập tức chắp tay nói: "Hồi bẩm đại nhân, là thế này, thái tử điện hạ chuẩn bị tới tuần tra, thuộc hạ lo lắng có gì sơ sót nên mới qua đây xem xem".
"Qua đây xem? Ngươi không biết đây là thiên lao giam giữ phạm nhân phạm tội rất nặng hay sao? Lập tức cút ra ngoài, nếu ta còn thấy ngươi bén mảng đến đây, ta sẽ chặt chân tay ngươi rồi treo lên tường như hai kẻ đó!"
Kẻ kia lớn giọng quát, sát khí đằng đằng.
"Vâng, vâng... thuộc hạ xin cáo từ".
Lâm Chính ra vẻ hối lỗi, vội vã rời khỏi đó.
Khi anh quay lại phòng khách, Đế Nữ cũng vừa tới.
"Anh đi đâu vậy? Trước đó tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời, không phải tôi đã bảo anh đừng chạy lung tung sao?"
Đế Nữ nhìn Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Tôi tới thiên lao".
"Tới thiên lao?"
Đế Nữ run lên, lập tức truy hỏi: "Anh đã gặp bố mẹ tôi rồi sao?"
"Gặp rồi, tứ chi bị chặt đứt, truyền chất độc rồi treo trên tường. Họ được duy trì sinh mạng bằng đan dược nhưng ngày đêm phải chịu đau đớn giày vò".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
Đế Nữ nghe xong thì hai mắt đỏ ngàu không khóc nhưng hai nắm tay siết chặt, nỗi hận ngút trời giờ cũng chỉ có thể chôn sâu.
"Chặt đứt tứ chi, với y thuật của vực Diệt Vong có thể dễ dàng chữa trị. Những vết thương trên cơ thể cũng không phải trở ngại lớn. Nhưng khó chữa nhất có lẽ là vết thương tinh thần! Cô Cẩm, ngày mai tôi cứu bố mẹ cô, coi như trả lại ân tình của cô! Từ đó về sau hai chúng ta không ai nợ ai, bố mẹ cô hãy tự bảo trọng".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Được! Lâm minh chủ, tôi sẽ chờ tin tốt của anh. Đợi anh lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa, tôi sẽ nghĩ cách đưa anh rời khỏi Kiếm Vương triều!"
Đế Nữ trầm giọng nói.
Một khi cứu được bố mẹ, cô ấy cũng không có ý định ở lại đây.
"Ừm".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô chói tai vọng tới.
"Thái tử điện hạ có lệnh! Đặc biệt mời Quận Chủ đại nhân tới Vương Kiếm điện gặp mặt!"
Vừa nghe xong, sắc mặt Đế Nữ trắng bệch, trong đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.
"Đúng rồi, thái tử có dặn, nếu quân chủ đại nhân đang ở cùng người thợ chăm hoa kia thì đưa cả người đó đi cùng".
Thái giám bên ngoài lại lên tiếng.
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính thấy vẻ mặt lo sợ của Đế Nữ thì không khỏi lên tiếng đáp lời giúp cô ấy.
Đế Nữ nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: "Lần này chúng ta không đi không được. Con người thái tử tôi cũng đã nói qua với anh rồi. Lần này tôi không biết liệu mình có thể bình an vô sự hay không, nhưng anh... có thể sẽ có chuyện!"
"Hắn ta muốn giết tôi?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Có thể không, có thể tình hình còn nghiêm trọng hơn anh tưởng".
"Kế hoạch còn chưa thực hiện, giờ chưa phải lúc chúng ta lật bài, cứ tới đó rồi tính".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đế Nữ hít sâu một hơi, vội vã theo sau.
Hai người họ nhanh chóng được thái giám dẫn tới Kiếm Vương điện.
Kiếm Vương điện là cung điện của thái tử điện hạ nên vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Khi hai người họ bước vào trong cung là lập tức nhìn thấy ở ngoài cổng có hai hàng cung nữ đứng xếp hàng ngay ngắn. Ai nấy dung mạo bất phàm, xinh đẹp trẻ trung.
Nhưng đương nhiên, trên mặt họ đều đầy vẻ sợ hãi. Họ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai cả.
"Điện hạ, Quận Chủ đại nhân và người chăm hoa đều tới rồi!"
Thái giám đi tới trước cửa cung điện, cung kính chắp tay bẩm báo.
"Cho họ vào đi".
Từ bên trong vọng ra giọng nói uể oải của một người đàn ông.
"Vâng".
Thái giám quay người, cười híp mắt nói: "Mau vào đi, được điện hạ triệu kiến đúng là vinh dự của hai người!"
Đế Nữ ngập ngừng một lát rồi cũng bước vào.
Còn Lâm Chính thì chẳng hề do dự.
Nhưng khi anh bước vào được vài bước, một mùi tanh nồng nhức mũi tràn ngập không gian.
Anh sững lại, bước nhanh thêm mấy bước liền nhìn thấy cảnh tượng nổi gai ốc trong cung điện.
Một người thanh niên mặc kim bào đang ngồi trên ghế, chạm khắc gì đó trên một chiếc đầu người rỏ máu tong tỏng...
Lâm Chính nhìn thấy thi thể không đầu bên cạnh, trong lòng có chút bất an.
Thi thể đó... chính là thị vệ mà trước đó anh đã cải trang thành!
Chương 4242: Moi tim
"Bái kiến thái tử điện hạ!"
Đế Nữ dường như không lạ gì cảnh tượng này nên cho dù mặt trắng bệch nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ cung kính hành lễ.
"Cẩm Huyền Nữ! Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"
Thái tử mỉm cười nhìn Đế Nữ, trong ánh mắt là sự thèm khát và vẻ giễu cợt.
Sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt đen lại như thể một kẻ ăn chơi phóng đãng quá độ, nhưng khí tức thì lại rất mạnh.
"Hồi bẩm thái tử, có lẽ khoảng mười sáu, mười bảy ngày gì đó. Mấy hôm trước Huyền Nữ giúp bệ hạ đi tìm thợ chăm hoa nên đã lỡ mất thời gian".
Đế Nữ nhỏ giọng đáp.
"Thợ chăm hoa?"
Thái tử nhếch mép, hắn vừa tiếp tục điêu khắc đầu người vừa mỉm cười nói: "Có biết kẻ trên tay tôi tại sao lại chết không?"
"Tôi không rõ..."
Đế Nữ thấp giọng đáp.
"Lý do rất đơn giản, kẻ này nói láo, nói rằng tôi muốn tuần tra thiên lao, còn hắn thì lười nhác rời vị trí canh gác! Cho nên tôi chặt đầu hắn, dùng xương sọ của hắn làm đồ trang trí treo trong điện của tôi!"
Thái tử cười đáp.
Đế Nữ không nói một lời.
"Vậy cô thì sao?"
Thái tử nheo mắt lại nhìn Đế Nữ.
"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý điện hạ..."
"Không hiểu ý tôi sao?"
Thái tử ném cái đầu trên tay sang một bên, sau đó cầm thanh đao đầy máu tươi và thịt nát đi xuống. Thanh đao nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt trắng nõn nà của Đế Nữ. Thái tử cười nói: "Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, tôi sẽ không bị cô lừa như phụ hoàng đâu, tôi biết tất cả mọi thứ!"
"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý của điện hạ".
Đế Nữ lặp lại.
"Không hiểu? Cẩm Huyền Nữ, đừng có giả ngu! Đây nào phải thợ chăm hoa? Là trợ thủ do cô tìm tới phải không?"
Thái tử cười lạnh: "Theo tôi thấy, cô rõ ràng muốn dựa vào hắn để cứu bố mẹ cô ra, sau đó trốn khỏi Kiếm Vương triều phải không?"
Hắn vừa dứt lời, tim Đế Nữ đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, bình thản nhìn thái tử.
"Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi sao?"
Thái tử cười híp mắt hỏi.
"Thái tử điện hạ, Huyền Nữ không hề có ý đó. Người này đích thực là thợ chăm hoa. Bệ hạ đối với Huyền Nữ ân trọng như núi, sao Huyền Nữ có thể phản bội bệ hạ? Hơn nữa bố mẹ ruột của Huyền Nữ phản bội bệ hạ, là tội đồ phản quốc, Huyền Nữ sớm đã không quan tâm đến sự sống chết của họ nữa rồi".
"Vậy sao? Vậy tôi thật muốn xem xem cô có thực sự đoạn tuyệt với bố mẹ mình không!"
Thái tử cười lạnh, vẫy tay một cái.
Có hai người bị đẩy tới.
Trong đầu Đế Nữ như có một tiếng nổ, kịch liệt run rẩy nhưng phải cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, giữ lại lý trí.
"Ra tay đi!"
Thái tử lại ra lệnh.
Kẻ bên cạnh lập tức lấy đao sắc, từng nhát từng nhát khắc lên người hai người kia.
Rất nhanh chóng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Kiếm Vương điện.
Đế Nữ nhìn thẳng, mặt không cảm xúc.
Mặc cho hai người kia da thịt bị róc xuống, xương bị chặt gãy thì Đế Nữ vẫn không động đậy.
Cứ như vậy, đến khi hai người kia hoàn toàn bị sốc rồi ngất đi, thái tử mới vẫy tay bảo kẻ bên cạnh đưa hai người họ đi.
"Ồ, quả đúng là người phụ nữ lọt vào mắt xanh của tôi! Đến bố mẹ mình bị lăng trì mà vẫn bình tĩnh như vậy. Cẩm Huyền Nữ, cô thực sự rất đặc biệt!"
"Thái tử điện hạ quá lời rồi, nếu điện hạ quý mến Huyền Nữ, Huyền Nữ nguyện ý hầu hạ điện hạ. Trước đó Huyền Nữ đã nói rồi, một tháng sau, trong tiệc mừng thọ của bệ hạ, Huyền Nữ sẽ chính thức gả vào Đông cung hầu hạ thái tử".
Huyền Nữ thấp giọng đáp.
"Một tháng sau thì lâu quá, tôi muốn cô hầu hạ tôi ngay hôm nay!"
Thái tử khẽ mỉm cười, sau đó ném con dao xuống trước mặt Cẩm Huyền Nữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhẫn.
"Ngoài ra, tôi cũng chưa thực sự yên tâm về cô. Thế này đi, giờ cô tự tay moi tim gã làm vườn này ra cho tôi xem! Như vậy tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng cô, hiểu rõ chưa?"
Chương 4243: Tôi sợ sẽ dọa họ sợ
Vẻ mặt Đế Nữ căng thẳng, nhìn con dao găm dưới đất, hồi lâu cũng chưa nói gì.
“Sao thế? Cô không dám à?”
Ý cười và sự lạnh lùng trong mắt Thái tử rõ ràng hơn.
“Điện hạ, người này nhận lời mời của tôi đến chăm sóc vườn hoa để lấy lòng bệ hạ, nếu vô cớ giết hắn, thì… không ổn lắm”.
Đế Nữ giải thích.
“Không ổn ư? Hừ, tôi giết người mà còn cần có lý do sao? Hắn chỉ là người làm vườn thôi, tôi muốn cô lập tức đi móc tim hắn ra, nếu cô không làm thì hôm nay tôi sẽ xử lý cô”.
Thái Tử cười nhạo, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
Đế Nữ run lên, lập tức hiểu được ý tứ của Thái Tử.
Hóa ra đây mới là mục đích của Thái Tử.
Gọi là giết Lâm Chính chẳng qua chỉ muốn mượn cớ, vòng vo nhiều như thế, hắn vẫn nhắm vào Đế Nữ.
Thật ra Thái Tử đã muốn có được Đế Nữ từ lâu, có mấy lần cũng muốn cưỡng ép cô ta, nếu không phải vì Đế Nữ lanh trí chạy thoát mấy lần, cũng khó giữ được mình trong sạch.
Thật ra Đế Nữ cũng không quá mức xem trọng vấn đề trinh tiết, nhưng nếu giao một thân trong trắng của mình cho con trai của kẻ thù, giao cho kẻ biến thái như vậy, thì còn đau khổ hơn cả giết cô ta nữa.
“Điện hạ, xin đừng làm khó tôi”.
Đế Nữ nghiêm túc từ chối.
Suy cho cùng cô ta cũng có thân phận quận chủ, có tư cách phản bác.
Nhưng hôm nay Thái Tử không giả vờ nữa, hắn vung tay lên.
Soạt...
Tám người lực lưỡng lao ra từ xung quanh điện đường.
Ai trong tám người này cũng đều cầm vũ khí có tạo hình kỳ lạ, hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn Đế Nữ.
“Cẩm Huyền Nữ, cô cho rằng mình là cái thá gì? Cô chỉ là một món hàng rách đến chó cũng không coi thường, là một con đê tiện đến côn trùng cũng ghê tởm. Nếu không phải cô giết cả nhà mình, trở thành công thần bình định hỗn loạn, phụ hoàng ngại miệng lưỡi của mọi người nên không giết cô, nếu không cô đã trở thành món đồ trang trí trong phòng ngủ của tôi rồi”.
“Tôi vừa ý cô là phúc đức của cô, thế nhưng cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Vậy được, tôi không cần cô nữa, tám người này đều rất giỏi thuật hợp tu, tôi muốn chúng kết hợp với cô diễn một màn kịch, tôi cảm thấy rất thú vị đấy”.
Nói rồi Thái Tử lui về trên ghế, mặt đầy vẻ chế giễu nhìn Đế Nữ.
Đế Nữ hoảng hồn, sợ hãi và tuyệt vọng nhìn tám người này.
Cô ta có thể cảm nhận được thực lực của tám người này rất mạnh.
Nếu cùng nhau xông lên, dù cô ta có thể đánh thắng tám người này thì cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Lúc đó từng nhóm cấm vệ quân sẽ bao vây điện Thái Tử.
Lúc đó Đế Nữ có mọc cánh cũng khó thoát.
Bố mẹ còn đang đợi mình đi cứu mà.
Lúc này chỉ có thể chịu nhục vì lợi ích toàn cục.
Đế Nữ nhắm chặt mắt lại, khàn giọng nói: “Điện hạ, tôi… tôi đồng ý với yêu cầu của anh, tôi đồng ý… phục vụ anh…”
“Bây giờ mới đồng ý? Muộn rồi”.
Thái Tử lại bật cười, mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Tôi trước giờ không thích cho người khác cơ hội lần thứ hai. Lúc nãy cô đã từ chối, tôi đã không còn hứng thú với cô nữa, cô vẫn nên hầu hạ tám người này cho tốt. Có lẽ lát nữa, họ sẽ nhẹ tay với cô, cô vẫn có thể giữ lại một mạng”.
“Anh…”
Đế Nữ tức đến mức hai mắt phun ra lửa, cả người toát ra sát khí.
“Muốn đánh người ư? Cô có tư cách đó à?”
Thái Tử cười nhạo, cũng sử dụng khí kình.
Bỗng chốc một luồng khí kình trấn áp trên người Đế Nữ.
Hai chân Đế Nữ mềm nhũn quỳ xuống đất, ngẩng phắt lên không thể tin nhìn Thái Tử.
“Thực lực của anh… sao lại tăng lên nhiều thế?”, cô ta nói.
“Hơ, cô tưởng tôi là người vô dụng bất tài sao?”
Thái Tử khinh thường nói.
Đế Nữ nghiến răng.
Thái Tử chắc chắn đã dùng cấm thuật nên mới khiến cho thực lực tăng nhanh như thế.
Nhưng dù là thế thì cũng là mạnh hơn cô ta.
Đế Nữ không ừ hử tiếng nào.
Cô ta biết kế hoạch của mình đã thất bại hoàn toàn, nguyện vọng cứu bố mẹ chỉ có thể mang theo mà chết.
Cô ta nhìn hai bàn tay mình, định tự hủy thân xác để giữ gìn trong sạch.
Nhưng lúc này một tiếng hô vang lên.
“Thái Tử điện hạ khoan đã”.
“Hả?”
Thái Tử nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại bước lên phía trước, bình tĩnh nói: “Thái Tử điện hạ, đừng làm chuyện này trở thành phức tạp như vậy, chẳng phải anh muốn Đế Nữ moi tim tôi ra sao? Nếu thế thì cứ để cô ta làm đi”.
“Anh chắc chứ?”
Thái Tử cảm thấy có hứng thú.
Có lẽ hắn cũng chưa từng gặp người nào lại chủ động bảo người khác móc tim mình.
“Đương nhiên, thật ra chuyện này không cần phải đến mức nào, chẳng phải chỉ là móc tim thôi sao? Anh bảo Quận Chủ đại nhân làm là được”.
Lâm Chính bày ra bộ dáng chẳng sao cả nói.
“Ha ha, thú vị, thú vị đấy”.
Thái Tử bật cười, thậm chí cảm thấy thoải mái, chỉ Đế Nữ nói: “Nghe thấy không? Người ta bảo cô đi móc tim gan của hắn đấy, cô còn không ra tay”.
Đế Nữ xoay người lại, khó tin nhìn Lâm Chính, không hiểu anh muốn làm gì.
Lúc này Lâm Chính lại nói.
“Thái Tử điện hạ, móc tim cũng được, nhưng tôi mong người của anh có thể tránh đi một chút, đợi họ đi rồi, anh bảo Quận Chủ đại nhân làm”.
“Hả? Tại sao?”
Thái Tử thắc mắc hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tim của tôi khá đặc biệt, tôi lo sau khi móc ra lại dọa họ sợ”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 4244: Vẫn còn nhiều
“Vậy à?”
Vừa nghe thế, Thái Tử càng cảm thấy hứng thú.
Hắn cứ nghĩ không có thứ gì có thể dọa được hắn.
“Các người lui ra đi”.
Thái Tử cười nói.
“Vâng, điện hạ”.
Tám người xung quanh đều rời đi.
Thái Tử híp mắt, nhìn chằm chằm Đế Nữ: “Còn không mau ra tay đi? Móc tim người này ra, để tôi xem thử rốt cuộc tim hắn có gì đặc biệt”.
Sắc mặt Đế Nữ căng chặt, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính, không biết phải làm sao.
“Quận Chủ đại nhân, cô có thể ra tay rồi đấy”.
Lâm Chính lại nói.
“Anh muốn tôi móc tim anh ra thật hả?”
Đế Nữ khó tin nói.
“Nếu tôi đã nói rồi thì sao lại nuốt lời được?”
Lâm Chính khẽ cười, thấp giọng nói: “Cô cứ ra tay là được, tôi đã chặn mạch máu rồi, sẽ không chết được đâu! Không sao”.
Đế Nữ biết mình không có sự lựa chọn.
“Còn không ra tay?”
Thái Tử nói, giọng dần trở nên hung bạo.
Đế Nữ chỉ có thể đâm con dao găm đó vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính không dùng đến xương chí tôn, hơn nữa còn phân tán tất cả sức mạnh phi thăng.
Con dao găm dễ dàng rạch máu thịt anh ra, đào tim ra.
Thái Tử trợn to mắt.
Chỉ thấy sau khi da thịt tách ra, một tia sáng tỏa ra.
Đó là một trái tim màu vàng kim đang đập.
“Quả nhiên thần kỳ”.
Thái Tử bước đến trước mấy bước, cầm lấy trái tim, không nỡ buông tay.
“Thế mà lại là trái tim màu vàng, không ngờ người này lại đặc biệt như vậy. Ha ha, vui thật đấy, thú vị! Ha ha ha…”
Dứt lời, Thái Tử há miệng nuốt trái tim đó.
Đế Nữ trợn tro mắt, da đầu tê lại.
Thái Tử này đúng là một tên ác ma.
Một lúc sau, một trái tim giống quả táo bị Thái Tử nuốt xuống bụng.
“Màu sắc của trái tim này thật đáng kinh ngạc, chắc chắn có công năng đặc biệt, tôi ăn nó rồi xem thử có thể có lợi ích gì”.
Thái Tử lau máu trên khóe miệng, híp mắt nói.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng cất tiếng: “Thái Tử điện hạ, anh thấy đủ rồi chứ? Chưa đủ thì tôi để Quận Chủ đại nhân lấy thêm một trái tim nữa ra cho anh”.
Nụ cười của Thái Tử cứng đờ, nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Chính vẫn chưa chết, không khỏi ngạc nhiên.
“Sao… sao anh chưa chết?”
“Điện hạ, chẳng phải chỉ mất một trái tim thôi sao? Đến nỗi phải chết à?”
Lâm Chính cười nói: “Điện hạ, tim của tôi ngon không? Nếu anh thích, muốn nhiều thêm cũng có”.
Lúc nói, vết thương trước ngực Lâm Chính thế mà lại bắt đầu hồi phục với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chỉ trong thoáng chốc, Lâm Chính đã khôi phục như trước, không còn nhìn thấy vết thương nào nữa.
Cảnh tượng này khiến Thái Tử ngây người.
Mặc dù Kiếm Vương Triều thuộc về vực Diệt Vong nhưng đa số người vương triều đều học kiếm thuật, y võ cũng dùng để giết người, bản lĩnh thần kỳ biến hóa trong tích tắc này của Lâm Chính rất là hiếm.
Thái Tử bỗng nhận ra có gì không đúng, lập tức rút thanh kiếm dài màu vàng ra chỉ về phía Lâm Chính.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Một thợ chăm hoa không thể nào có bản lĩnh như vậy được.
Nhưng ngay sau đó.
Bụp!
Một âm thanh vang lên.
Cơ thể Thái Tử bị một sức mạnh trấn áp, cả người suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn vội lấy kiếm đâm xuống đất chống đỡ cơ thể.
Nhưng trên người bỗng xuất hiện áp lực cực kỳ đáng sợ, dù nửa quỳ xuống đất thì cả người vẫn run bần bật.
Đế Nữ run lên.
Sao Lâm Chính lại ra tay rồi vậy?
Cô ta xoay người lại.
Chỉ thấy Lâm Chính nhận lấy con dao găm trong tay cô ta, mặt không cảm xúc đi về phía Thái Tử…
Chương 4245: Dao nhanh thật
Sắc mặt Thái Tử thay đổi, trầm giọng nói: "Anh muốn làm gì? Dừng tay cho tôi!"
"Sao thế? Anh sợ à?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Sợ ư? Ồ, tôi chưa từng biết sợ là gì!"
Thái Tử híp mắt, mỉm cười: "Tôi không tin anh dám giết tôi! Nếu anh động đến tôi! Động tĩnh ở đây sẽ khiến thị vệ bên ngoài chú ý! Đến lúc đó anh có chắp thêm cánh cũng không thoát được”.
"Nhưng anh sẽ chết!"
"Anh cho rằng tôi sợ chết sao?"
Thái Tử cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Tên kia, tôi cho anh một con đường, anh tự phế bỏ khí tức, như vậy, tôi có thể bỏ qua cho anh tội vô lễ, thả các người đi! Nếu tiếp tục, thì mọi người cùng chết, tôi không sợ đâu! Chết thôi mà! Tôi đã thấy quá nhiều rồi! Ha ha ha ha...”
Lời này vừa nói ra, Đế Nữ lập tức khiếp sợ.
Thấy Thái Tử như vậy, tất nhiên cô ta sẽ tin lời Thái Tử nói.
Loại người điên này, sao lại quan tâm đến cái chết chứ?
"Người đâu!"
Lúc này, Thái Tử rống to.
Đám người vừa lui ra lại lần nữa lao vào.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ không nói một lời, lao thẳng đến chỗ Lâm Chính và Đế Nữ.
Nhưng mới đi được mấy bước, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, Hồng Mông Long Châm bay ra như sao trời, đâm vào cơ thể bọn họ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều đứng im, không thể động đậy.
Sắc mặt Thái Tử lập tức thay đổi, hắn không ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Đế Nữ cũng trợn mắt cứng họng.
Lâm Chính ra tay đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch.
Một khi sự việc bại lộ, hai người có thể thoát ra khỏi hoàng cung hay không còn chưa nói, nhưng bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ bị giết.
Nhưng Lâm Chính đã ra tay, muốn giảm tổn thất, đã là chuyện không thể.
Làm sao đây?
Đế Nữ loạn như cào cào.
Lâm Chính đi đến bên cạnh Thái Tử.
“Anh rất thích giết người nhỉ?”
Lâm Chính tăng khí thế, khiến cho Thái Tử chống đỡ không nổi, cứ thế bị áp chế.
Anh véo mặt Thái Tử, vô cảm nói.
"Anh muốn làm gì? Muốn giết tôi thì ra tay đi! Tôi đảm bảo, mấy người sẽ không thể sống sót ra khỏi hoàng cung đâu, mấy người sẽ chết rất thảm, tôi thề!"
Thái Tử dữ tợn nói.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: "Giết anh ư? Không không không, tôi sẽ không giết anh dễ dàng như vậy!"
Nói xong, anh đứng dậy, nhặt cái đầu đầy máu mà Thái Tử ném trên mặt đất lên, ngắm nó một lúc.
Con ngươi Thái Tử căng chặt.
"Kỹ thuật của anh...thật sự rất kém, tay nghề dùng dao cũng khó coi... không được, không được, không được!"
Nói xong, Lâm Chính vứt cái đầu sang bên cạnh, lại đi đến bên cạnh Thái Tử, tóm lấy tay hắn.
Thái Tử thấy thế, lập tức dùng sức, muốn tránh thoát khỏi bàn tay Lâm Chính, ý đồ thoát thân.
Nhưng dù cố gắng dùng sức, hắn lại phát hiện ra lòng bàn tay Lâm Chính giống như kìm sắt, không thể thoát ra được ...
Hai mắt Thái Tử run rẩy, cố gắng dùng sức như điên.
Nhưng vào lúc này, cảm giác đau nhói ập đến.
Sắc mặt Thái Tử đột nhiên thay đổi.
Một ngón tay của hắn đã bị Lâm Chính chặt đứt.
Khe hở nhỏ dài xuất hiện.
Máu tươi chảy ra.
Sau đó thấy Lâm Chính vung dao lên vài lần.
Tất cả da thịt trên ngón tay bị cắt hết, lộ ra xương trắng.
“Dao thật nhanh…”
Đế Nữ lạc giọng.
"Cô Cẩm, cô có biết dùng dao này thế nào mới khiến người khác sống không bằng chết không?"
Lâm Chính vừa hỏi vừa vung con dao trong tay.
Đế Nữ sợ run người, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Tôi dạy cô, nhìn kỹ nhé!”
Lâm Chính nói xong lập tức túm lấy cái đầu trên mặt đất, xé rách da đầu, nhét vào miệng Thái Tử.
“Ô ô… ô ô ô…”
Thái Tử dùng sức giãy giụa, nhưng vô ích.
Lúc này, Lâm Chính dùng dao đâm vào những ngón tay xương xẩu của Thái Tử, mài nó sắc bén...
“Ư…”
Khuôn mặt Thái Tử méo mó, trong miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Toàn thân Đế Nữ run rẩy, thở hổn hển.
Mặc dù cô ta không cảm nhận được cảm giác của Thái Tử lúc này, nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể đoán được Thái Tử đang rất đau đớn...
"Mười ngón tay thông với tim, lấy dao cạo xương cũng như mài tim, bây giờ, để tôi xem mười ngón tay ngón chân của anh đồng thời chịu đựng đau đớn thì sẽ có biểu cảm gì!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, con dao bay nhanh, cắt đứt tất cả da thịt trên hai tay hai chân của Thái Tử.
Thái Tử khóc ra máu, dùng hết sức hét lên.
"Tha cho... tha tôi... tha cho tôi...”
Hắn nói mơ hồ không rõ lời.
Nhưng Lâm Chính không định dừng tay.
Hồng Mông Long Châm xuất hiện, đâm thẳng vào xương ngón tay chân của Thái Tử...
Bất luận là từ trang phục hay cách nói năng đều có thể nhìn ra người này có địa vị cao hơn Lâm Chính.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, sau đó lập tức chắp tay nói: "Hồi bẩm đại nhân, là thế này, thái tử điện hạ chuẩn bị tới tuần tra, thuộc hạ lo lắng có gì sơ sót nên mới qua đây xem xem".
"Qua đây xem? Ngươi không biết đây là thiên lao giam giữ phạm nhân phạm tội rất nặng hay sao? Lập tức cút ra ngoài, nếu ta còn thấy ngươi bén mảng đến đây, ta sẽ chặt chân tay ngươi rồi treo lên tường như hai kẻ đó!"
Kẻ kia lớn giọng quát, sát khí đằng đằng.
"Vâng, vâng... thuộc hạ xin cáo từ".
Lâm Chính ra vẻ hối lỗi, vội vã rời khỏi đó.
Khi anh quay lại phòng khách, Đế Nữ cũng vừa tới.
"Anh đi đâu vậy? Trước đó tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời, không phải tôi đã bảo anh đừng chạy lung tung sao?"
Đế Nữ nhìn Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Tôi tới thiên lao".
"Tới thiên lao?"
Đế Nữ run lên, lập tức truy hỏi: "Anh đã gặp bố mẹ tôi rồi sao?"
"Gặp rồi, tứ chi bị chặt đứt, truyền chất độc rồi treo trên tường. Họ được duy trì sinh mạng bằng đan dược nhưng ngày đêm phải chịu đau đớn giày vò".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
Đế Nữ nghe xong thì hai mắt đỏ ngàu không khóc nhưng hai nắm tay siết chặt, nỗi hận ngút trời giờ cũng chỉ có thể chôn sâu.
"Chặt đứt tứ chi, với y thuật của vực Diệt Vong có thể dễ dàng chữa trị. Những vết thương trên cơ thể cũng không phải trở ngại lớn. Nhưng khó chữa nhất có lẽ là vết thương tinh thần! Cô Cẩm, ngày mai tôi cứu bố mẹ cô, coi như trả lại ân tình của cô! Từ đó về sau hai chúng ta không ai nợ ai, bố mẹ cô hãy tự bảo trọng".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Được! Lâm minh chủ, tôi sẽ chờ tin tốt của anh. Đợi anh lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa, tôi sẽ nghĩ cách đưa anh rời khỏi Kiếm Vương triều!"
Đế Nữ trầm giọng nói.
Một khi cứu được bố mẹ, cô ấy cũng không có ý định ở lại đây.
"Ừm".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô chói tai vọng tới.
"Thái tử điện hạ có lệnh! Đặc biệt mời Quận Chủ đại nhân tới Vương Kiếm điện gặp mặt!"
Vừa nghe xong, sắc mặt Đế Nữ trắng bệch, trong đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.
"Đúng rồi, thái tử có dặn, nếu quân chủ đại nhân đang ở cùng người thợ chăm hoa kia thì đưa cả người đó đi cùng".
Thái giám bên ngoài lại lên tiếng.
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính thấy vẻ mặt lo sợ của Đế Nữ thì không khỏi lên tiếng đáp lời giúp cô ấy.
Đế Nữ nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: "Lần này chúng ta không đi không được. Con người thái tử tôi cũng đã nói qua với anh rồi. Lần này tôi không biết liệu mình có thể bình an vô sự hay không, nhưng anh... có thể sẽ có chuyện!"
"Hắn ta muốn giết tôi?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Có thể không, có thể tình hình còn nghiêm trọng hơn anh tưởng".
"Kế hoạch còn chưa thực hiện, giờ chưa phải lúc chúng ta lật bài, cứ tới đó rồi tính".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đế Nữ hít sâu một hơi, vội vã theo sau.
Hai người họ nhanh chóng được thái giám dẫn tới Kiếm Vương điện.
Kiếm Vương điện là cung điện của thái tử điện hạ nên vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Khi hai người họ bước vào trong cung là lập tức nhìn thấy ở ngoài cổng có hai hàng cung nữ đứng xếp hàng ngay ngắn. Ai nấy dung mạo bất phàm, xinh đẹp trẻ trung.
Nhưng đương nhiên, trên mặt họ đều đầy vẻ sợ hãi. Họ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai cả.
"Điện hạ, Quận Chủ đại nhân và người chăm hoa đều tới rồi!"
Thái giám đi tới trước cửa cung điện, cung kính chắp tay bẩm báo.
"Cho họ vào đi".
Từ bên trong vọng ra giọng nói uể oải của một người đàn ông.
"Vâng".
Thái giám quay người, cười híp mắt nói: "Mau vào đi, được điện hạ triệu kiến đúng là vinh dự của hai người!"
Đế Nữ ngập ngừng một lát rồi cũng bước vào.
Còn Lâm Chính thì chẳng hề do dự.
Nhưng khi anh bước vào được vài bước, một mùi tanh nồng nhức mũi tràn ngập không gian.
Anh sững lại, bước nhanh thêm mấy bước liền nhìn thấy cảnh tượng nổi gai ốc trong cung điện.
Một người thanh niên mặc kim bào đang ngồi trên ghế, chạm khắc gì đó trên một chiếc đầu người rỏ máu tong tỏng...
Lâm Chính nhìn thấy thi thể không đầu bên cạnh, trong lòng có chút bất an.
Thi thể đó... chính là thị vệ mà trước đó anh đã cải trang thành!
Chương 4242: Moi tim
"Bái kiến thái tử điện hạ!"
Đế Nữ dường như không lạ gì cảnh tượng này nên cho dù mặt trắng bệch nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ cung kính hành lễ.
"Cẩm Huyền Nữ! Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"
Thái tử mỉm cười nhìn Đế Nữ, trong ánh mắt là sự thèm khát và vẻ giễu cợt.
Sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt đen lại như thể một kẻ ăn chơi phóng đãng quá độ, nhưng khí tức thì lại rất mạnh.
"Hồi bẩm thái tử, có lẽ khoảng mười sáu, mười bảy ngày gì đó. Mấy hôm trước Huyền Nữ giúp bệ hạ đi tìm thợ chăm hoa nên đã lỡ mất thời gian".
Đế Nữ nhỏ giọng đáp.
"Thợ chăm hoa?"
Thái tử nhếch mép, hắn vừa tiếp tục điêu khắc đầu người vừa mỉm cười nói: "Có biết kẻ trên tay tôi tại sao lại chết không?"
"Tôi không rõ..."
Đế Nữ thấp giọng đáp.
"Lý do rất đơn giản, kẻ này nói láo, nói rằng tôi muốn tuần tra thiên lao, còn hắn thì lười nhác rời vị trí canh gác! Cho nên tôi chặt đầu hắn, dùng xương sọ của hắn làm đồ trang trí treo trong điện của tôi!"
Thái tử cười đáp.
Đế Nữ không nói một lời.
"Vậy cô thì sao?"
Thái tử nheo mắt lại nhìn Đế Nữ.
"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý điện hạ..."
"Không hiểu ý tôi sao?"
Thái tử ném cái đầu trên tay sang một bên, sau đó cầm thanh đao đầy máu tươi và thịt nát đi xuống. Thanh đao nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt trắng nõn nà của Đế Nữ. Thái tử cười nói: "Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, tôi sẽ không bị cô lừa như phụ hoàng đâu, tôi biết tất cả mọi thứ!"
"Thái tử điện hạ, tôi không hiểu ý của điện hạ".
Đế Nữ lặp lại.
"Không hiểu? Cẩm Huyền Nữ, đừng có giả ngu! Đây nào phải thợ chăm hoa? Là trợ thủ do cô tìm tới phải không?"
Thái tử cười lạnh: "Theo tôi thấy, cô rõ ràng muốn dựa vào hắn để cứu bố mẹ cô ra, sau đó trốn khỏi Kiếm Vương triều phải không?"
Hắn vừa dứt lời, tim Đế Nữ đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, bình thản nhìn thái tử.
"Thế nào? Bị tôi nói trúng tim đen rồi sao?"
Thái tử cười híp mắt hỏi.
"Thái tử điện hạ, Huyền Nữ không hề có ý đó. Người này đích thực là thợ chăm hoa. Bệ hạ đối với Huyền Nữ ân trọng như núi, sao Huyền Nữ có thể phản bội bệ hạ? Hơn nữa bố mẹ ruột của Huyền Nữ phản bội bệ hạ, là tội đồ phản quốc, Huyền Nữ sớm đã không quan tâm đến sự sống chết của họ nữa rồi".
"Vậy sao? Vậy tôi thật muốn xem xem cô có thực sự đoạn tuyệt với bố mẹ mình không!"
Thái tử cười lạnh, vẫy tay một cái.
Có hai người bị đẩy tới.
Trong đầu Đế Nữ như có một tiếng nổ, kịch liệt run rẩy nhưng phải cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, giữ lại lý trí.
"Ra tay đi!"
Thái tử lại ra lệnh.
Kẻ bên cạnh lập tức lấy đao sắc, từng nhát từng nhát khắc lên người hai người kia.
Rất nhanh chóng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Kiếm Vương điện.
Đế Nữ nhìn thẳng, mặt không cảm xúc.
Mặc cho hai người kia da thịt bị róc xuống, xương bị chặt gãy thì Đế Nữ vẫn không động đậy.
Cứ như vậy, đến khi hai người kia hoàn toàn bị sốc rồi ngất đi, thái tử mới vẫy tay bảo kẻ bên cạnh đưa hai người họ đi.
"Ồ, quả đúng là người phụ nữ lọt vào mắt xanh của tôi! Đến bố mẹ mình bị lăng trì mà vẫn bình tĩnh như vậy. Cẩm Huyền Nữ, cô thực sự rất đặc biệt!"
"Thái tử điện hạ quá lời rồi, nếu điện hạ quý mến Huyền Nữ, Huyền Nữ nguyện ý hầu hạ điện hạ. Trước đó Huyền Nữ đã nói rồi, một tháng sau, trong tiệc mừng thọ của bệ hạ, Huyền Nữ sẽ chính thức gả vào Đông cung hầu hạ thái tử".
Huyền Nữ thấp giọng đáp.
"Một tháng sau thì lâu quá, tôi muốn cô hầu hạ tôi ngay hôm nay!"
Thái tử khẽ mỉm cười, sau đó ném con dao xuống trước mặt Cẩm Huyền Nữ, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhẫn.
"Ngoài ra, tôi cũng chưa thực sự yên tâm về cô. Thế này đi, giờ cô tự tay moi tim gã làm vườn này ra cho tôi xem! Như vậy tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng cô, hiểu rõ chưa?"
Chương 4243: Tôi sợ sẽ dọa họ sợ
Vẻ mặt Đế Nữ căng thẳng, nhìn con dao găm dưới đất, hồi lâu cũng chưa nói gì.
“Sao thế? Cô không dám à?”
Ý cười và sự lạnh lùng trong mắt Thái tử rõ ràng hơn.
“Điện hạ, người này nhận lời mời của tôi đến chăm sóc vườn hoa để lấy lòng bệ hạ, nếu vô cớ giết hắn, thì… không ổn lắm”.
Đế Nữ giải thích.
“Không ổn ư? Hừ, tôi giết người mà còn cần có lý do sao? Hắn chỉ là người làm vườn thôi, tôi muốn cô lập tức đi móc tim hắn ra, nếu cô không làm thì hôm nay tôi sẽ xử lý cô”.
Thái Tử cười nhạo, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
Đế Nữ run lên, lập tức hiểu được ý tứ của Thái Tử.
Hóa ra đây mới là mục đích của Thái Tử.
Gọi là giết Lâm Chính chẳng qua chỉ muốn mượn cớ, vòng vo nhiều như thế, hắn vẫn nhắm vào Đế Nữ.
Thật ra Thái Tử đã muốn có được Đế Nữ từ lâu, có mấy lần cũng muốn cưỡng ép cô ta, nếu không phải vì Đế Nữ lanh trí chạy thoát mấy lần, cũng khó giữ được mình trong sạch.
Thật ra Đế Nữ cũng không quá mức xem trọng vấn đề trinh tiết, nhưng nếu giao một thân trong trắng của mình cho con trai của kẻ thù, giao cho kẻ biến thái như vậy, thì còn đau khổ hơn cả giết cô ta nữa.
“Điện hạ, xin đừng làm khó tôi”.
Đế Nữ nghiêm túc từ chối.
Suy cho cùng cô ta cũng có thân phận quận chủ, có tư cách phản bác.
Nhưng hôm nay Thái Tử không giả vờ nữa, hắn vung tay lên.
Soạt...
Tám người lực lưỡng lao ra từ xung quanh điện đường.
Ai trong tám người này cũng đều cầm vũ khí có tạo hình kỳ lạ, hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn Đế Nữ.
“Cẩm Huyền Nữ, cô cho rằng mình là cái thá gì? Cô chỉ là một món hàng rách đến chó cũng không coi thường, là một con đê tiện đến côn trùng cũng ghê tởm. Nếu không phải cô giết cả nhà mình, trở thành công thần bình định hỗn loạn, phụ hoàng ngại miệng lưỡi của mọi người nên không giết cô, nếu không cô đã trở thành món đồ trang trí trong phòng ngủ của tôi rồi”.
“Tôi vừa ý cô là phúc đức của cô, thế nhưng cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Vậy được, tôi không cần cô nữa, tám người này đều rất giỏi thuật hợp tu, tôi muốn chúng kết hợp với cô diễn một màn kịch, tôi cảm thấy rất thú vị đấy”.
Nói rồi Thái Tử lui về trên ghế, mặt đầy vẻ chế giễu nhìn Đế Nữ.
Đế Nữ hoảng hồn, sợ hãi và tuyệt vọng nhìn tám người này.
Cô ta có thể cảm nhận được thực lực của tám người này rất mạnh.
Nếu cùng nhau xông lên, dù cô ta có thể đánh thắng tám người này thì cũng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Lúc đó từng nhóm cấm vệ quân sẽ bao vây điện Thái Tử.
Lúc đó Đế Nữ có mọc cánh cũng khó thoát.
Bố mẹ còn đang đợi mình đi cứu mà.
Lúc này chỉ có thể chịu nhục vì lợi ích toàn cục.
Đế Nữ nhắm chặt mắt lại, khàn giọng nói: “Điện hạ, tôi… tôi đồng ý với yêu cầu của anh, tôi đồng ý… phục vụ anh…”
“Bây giờ mới đồng ý? Muộn rồi”.
Thái Tử lại bật cười, mặt lộ ra vẻ giễu cợt: “Tôi trước giờ không thích cho người khác cơ hội lần thứ hai. Lúc nãy cô đã từ chối, tôi đã không còn hứng thú với cô nữa, cô vẫn nên hầu hạ tám người này cho tốt. Có lẽ lát nữa, họ sẽ nhẹ tay với cô, cô vẫn có thể giữ lại một mạng”.
“Anh…”
Đế Nữ tức đến mức hai mắt phun ra lửa, cả người toát ra sát khí.
“Muốn đánh người ư? Cô có tư cách đó à?”
Thái Tử cười nhạo, cũng sử dụng khí kình.
Bỗng chốc một luồng khí kình trấn áp trên người Đế Nữ.
Hai chân Đế Nữ mềm nhũn quỳ xuống đất, ngẩng phắt lên không thể tin nhìn Thái Tử.
“Thực lực của anh… sao lại tăng lên nhiều thế?”, cô ta nói.
“Hơ, cô tưởng tôi là người vô dụng bất tài sao?”
Thái Tử khinh thường nói.
Đế Nữ nghiến răng.
Thái Tử chắc chắn đã dùng cấm thuật nên mới khiến cho thực lực tăng nhanh như thế.
Nhưng dù là thế thì cũng là mạnh hơn cô ta.
Đế Nữ không ừ hử tiếng nào.
Cô ta biết kế hoạch của mình đã thất bại hoàn toàn, nguyện vọng cứu bố mẹ chỉ có thể mang theo mà chết.
Cô ta nhìn hai bàn tay mình, định tự hủy thân xác để giữ gìn trong sạch.
Nhưng lúc này một tiếng hô vang lên.
“Thái Tử điện hạ khoan đã”.
“Hả?”
Thái Tử nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại bước lên phía trước, bình tĩnh nói: “Thái Tử điện hạ, đừng làm chuyện này trở thành phức tạp như vậy, chẳng phải anh muốn Đế Nữ moi tim tôi ra sao? Nếu thế thì cứ để cô ta làm đi”.
“Anh chắc chứ?”
Thái Tử cảm thấy có hứng thú.
Có lẽ hắn cũng chưa từng gặp người nào lại chủ động bảo người khác móc tim mình.
“Đương nhiên, thật ra chuyện này không cần phải đến mức nào, chẳng phải chỉ là móc tim thôi sao? Anh bảo Quận Chủ đại nhân làm là được”.
Lâm Chính bày ra bộ dáng chẳng sao cả nói.
“Ha ha, thú vị, thú vị đấy”.
Thái Tử bật cười, thậm chí cảm thấy thoải mái, chỉ Đế Nữ nói: “Nghe thấy không? Người ta bảo cô đi móc tim gan của hắn đấy, cô còn không ra tay”.
Đế Nữ xoay người lại, khó tin nhìn Lâm Chính, không hiểu anh muốn làm gì.
Lúc này Lâm Chính lại nói.
“Thái Tử điện hạ, móc tim cũng được, nhưng tôi mong người của anh có thể tránh đi một chút, đợi họ đi rồi, anh bảo Quận Chủ đại nhân làm”.
“Hả? Tại sao?”
Thái Tử thắc mắc hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, tim của tôi khá đặc biệt, tôi lo sau khi móc ra lại dọa họ sợ”.
Lâm Chính mỉm cười nói.
Chương 4244: Vẫn còn nhiều
“Vậy à?”
Vừa nghe thế, Thái Tử càng cảm thấy hứng thú.
Hắn cứ nghĩ không có thứ gì có thể dọa được hắn.
“Các người lui ra đi”.
Thái Tử cười nói.
“Vâng, điện hạ”.
Tám người xung quanh đều rời đi.
Thái Tử híp mắt, nhìn chằm chằm Đế Nữ: “Còn không mau ra tay đi? Móc tim người này ra, để tôi xem thử rốt cuộc tim hắn có gì đặc biệt”.
Sắc mặt Đế Nữ căng chặt, nghiêng đầu nhìn Lâm Chính, không biết phải làm sao.
“Quận Chủ đại nhân, cô có thể ra tay rồi đấy”.
Lâm Chính lại nói.
“Anh muốn tôi móc tim anh ra thật hả?”
Đế Nữ khó tin nói.
“Nếu tôi đã nói rồi thì sao lại nuốt lời được?”
Lâm Chính khẽ cười, thấp giọng nói: “Cô cứ ra tay là được, tôi đã chặn mạch máu rồi, sẽ không chết được đâu! Không sao”.
Đế Nữ biết mình không có sự lựa chọn.
“Còn không ra tay?”
Thái Tử nói, giọng dần trở nên hung bạo.
Đế Nữ chỉ có thể đâm con dao găm đó vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính không dùng đến xương chí tôn, hơn nữa còn phân tán tất cả sức mạnh phi thăng.
Con dao găm dễ dàng rạch máu thịt anh ra, đào tim ra.
Thái Tử trợn to mắt.
Chỉ thấy sau khi da thịt tách ra, một tia sáng tỏa ra.
Đó là một trái tim màu vàng kim đang đập.
“Quả nhiên thần kỳ”.
Thái Tử bước đến trước mấy bước, cầm lấy trái tim, không nỡ buông tay.
“Thế mà lại là trái tim màu vàng, không ngờ người này lại đặc biệt như vậy. Ha ha, vui thật đấy, thú vị! Ha ha ha…”
Dứt lời, Thái Tử há miệng nuốt trái tim đó.
Đế Nữ trợn tro mắt, da đầu tê lại.
Thái Tử này đúng là một tên ác ma.
Một lúc sau, một trái tim giống quả táo bị Thái Tử nuốt xuống bụng.
“Màu sắc của trái tim này thật đáng kinh ngạc, chắc chắn có công năng đặc biệt, tôi ăn nó rồi xem thử có thể có lợi ích gì”.
Thái Tử lau máu trên khóe miệng, híp mắt nói.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng cất tiếng: “Thái Tử điện hạ, anh thấy đủ rồi chứ? Chưa đủ thì tôi để Quận Chủ đại nhân lấy thêm một trái tim nữa ra cho anh”.
Nụ cười của Thái Tử cứng đờ, nghiêng đầu nhìn, thấy Lâm Chính vẫn chưa chết, không khỏi ngạc nhiên.
“Sao… sao anh chưa chết?”
“Điện hạ, chẳng phải chỉ mất một trái tim thôi sao? Đến nỗi phải chết à?”
Lâm Chính cười nói: “Điện hạ, tim của tôi ngon không? Nếu anh thích, muốn nhiều thêm cũng có”.
Lúc nói, vết thương trước ngực Lâm Chính thế mà lại bắt đầu hồi phục với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chỉ trong thoáng chốc, Lâm Chính đã khôi phục như trước, không còn nhìn thấy vết thương nào nữa.
Cảnh tượng này khiến Thái Tử ngây người.
Mặc dù Kiếm Vương Triều thuộc về vực Diệt Vong nhưng đa số người vương triều đều học kiếm thuật, y võ cũng dùng để giết người, bản lĩnh thần kỳ biến hóa trong tích tắc này của Lâm Chính rất là hiếm.
Thái Tử bỗng nhận ra có gì không đúng, lập tức rút thanh kiếm dài màu vàng ra chỉ về phía Lâm Chính.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Một thợ chăm hoa không thể nào có bản lĩnh như vậy được.
Nhưng ngay sau đó.
Bụp!
Một âm thanh vang lên.
Cơ thể Thái Tử bị một sức mạnh trấn áp, cả người suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn vội lấy kiếm đâm xuống đất chống đỡ cơ thể.
Nhưng trên người bỗng xuất hiện áp lực cực kỳ đáng sợ, dù nửa quỳ xuống đất thì cả người vẫn run bần bật.
Đế Nữ run lên.
Sao Lâm Chính lại ra tay rồi vậy?
Cô ta xoay người lại.
Chỉ thấy Lâm Chính nhận lấy con dao găm trong tay cô ta, mặt không cảm xúc đi về phía Thái Tử…
Chương 4245: Dao nhanh thật
Sắc mặt Thái Tử thay đổi, trầm giọng nói: "Anh muốn làm gì? Dừng tay cho tôi!"
"Sao thế? Anh sợ à?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Sợ ư? Ồ, tôi chưa từng biết sợ là gì!"
Thái Tử híp mắt, mỉm cười: "Tôi không tin anh dám giết tôi! Nếu anh động đến tôi! Động tĩnh ở đây sẽ khiến thị vệ bên ngoài chú ý! Đến lúc đó anh có chắp thêm cánh cũng không thoát được”.
"Nhưng anh sẽ chết!"
"Anh cho rằng tôi sợ chết sao?"
Thái Tử cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Tên kia, tôi cho anh một con đường, anh tự phế bỏ khí tức, như vậy, tôi có thể bỏ qua cho anh tội vô lễ, thả các người đi! Nếu tiếp tục, thì mọi người cùng chết, tôi không sợ đâu! Chết thôi mà! Tôi đã thấy quá nhiều rồi! Ha ha ha ha...”
Lời này vừa nói ra, Đế Nữ lập tức khiếp sợ.
Thấy Thái Tử như vậy, tất nhiên cô ta sẽ tin lời Thái Tử nói.
Loại người điên này, sao lại quan tâm đến cái chết chứ?
"Người đâu!"
Lúc này, Thái Tử rống to.
Đám người vừa lui ra lại lần nữa lao vào.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ không nói một lời, lao thẳng đến chỗ Lâm Chính và Đế Nữ.
Nhưng mới đi được mấy bước, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, Hồng Mông Long Châm bay ra như sao trời, đâm vào cơ thể bọn họ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều đứng im, không thể động đậy.
Sắc mặt Thái Tử lập tức thay đổi, hắn không ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Đế Nữ cũng trợn mắt cứng họng.
Lâm Chính ra tay đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch.
Một khi sự việc bại lộ, hai người có thể thoát ra khỏi hoàng cung hay không còn chưa nói, nhưng bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ bị giết.
Nhưng Lâm Chính đã ra tay, muốn giảm tổn thất, đã là chuyện không thể.
Làm sao đây?
Đế Nữ loạn như cào cào.
Lâm Chính đi đến bên cạnh Thái Tử.
“Anh rất thích giết người nhỉ?”
Lâm Chính tăng khí thế, khiến cho Thái Tử chống đỡ không nổi, cứ thế bị áp chế.
Anh véo mặt Thái Tử, vô cảm nói.
"Anh muốn làm gì? Muốn giết tôi thì ra tay đi! Tôi đảm bảo, mấy người sẽ không thể sống sót ra khỏi hoàng cung đâu, mấy người sẽ chết rất thảm, tôi thề!"
Thái Tử dữ tợn nói.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: "Giết anh ư? Không không không, tôi sẽ không giết anh dễ dàng như vậy!"
Nói xong, anh đứng dậy, nhặt cái đầu đầy máu mà Thái Tử ném trên mặt đất lên, ngắm nó một lúc.
Con ngươi Thái Tử căng chặt.
"Kỹ thuật của anh...thật sự rất kém, tay nghề dùng dao cũng khó coi... không được, không được, không được!"
Nói xong, Lâm Chính vứt cái đầu sang bên cạnh, lại đi đến bên cạnh Thái Tử, tóm lấy tay hắn.
Thái Tử thấy thế, lập tức dùng sức, muốn tránh thoát khỏi bàn tay Lâm Chính, ý đồ thoát thân.
Nhưng dù cố gắng dùng sức, hắn lại phát hiện ra lòng bàn tay Lâm Chính giống như kìm sắt, không thể thoát ra được ...
Hai mắt Thái Tử run rẩy, cố gắng dùng sức như điên.
Nhưng vào lúc này, cảm giác đau nhói ập đến.
Sắc mặt Thái Tử đột nhiên thay đổi.
Một ngón tay của hắn đã bị Lâm Chính chặt đứt.
Khe hở nhỏ dài xuất hiện.
Máu tươi chảy ra.
Sau đó thấy Lâm Chính vung dao lên vài lần.
Tất cả da thịt trên ngón tay bị cắt hết, lộ ra xương trắng.
“Dao thật nhanh…”
Đế Nữ lạc giọng.
"Cô Cẩm, cô có biết dùng dao này thế nào mới khiến người khác sống không bằng chết không?"
Lâm Chính vừa hỏi vừa vung con dao trong tay.
Đế Nữ sợ run người, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Tôi dạy cô, nhìn kỹ nhé!”
Lâm Chính nói xong lập tức túm lấy cái đầu trên mặt đất, xé rách da đầu, nhét vào miệng Thái Tử.
“Ô ô… ô ô ô…”
Thái Tử dùng sức giãy giụa, nhưng vô ích.
Lúc này, Lâm Chính dùng dao đâm vào những ngón tay xương xẩu của Thái Tử, mài nó sắc bén...
“Ư…”
Khuôn mặt Thái Tử méo mó, trong miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Toàn thân Đế Nữ run rẩy, thở hổn hển.
Mặc dù cô ta không cảm nhận được cảm giác của Thái Tử lúc này, nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể đoán được Thái Tử đang rất đau đớn...
"Mười ngón tay thông với tim, lấy dao cạo xương cũng như mài tim, bây giờ, để tôi xem mười ngón tay ngón chân của anh đồng thời chịu đựng đau đớn thì sẽ có biểu cảm gì!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, con dao bay nhanh, cắt đứt tất cả da thịt trên hai tay hai chân của Thái Tử.
Thái Tử khóc ra máu, dùng hết sức hét lên.
"Tha cho... tha tôi... tha cho tôi...”
Hắn nói mơ hồ không rõ lời.
Nhưng Lâm Chính không định dừng tay.
Hồng Mông Long Châm xuất hiện, đâm thẳng vào xương ngón tay chân của Thái Tử...