-
Chương 4226-4230
Chương 4226: Bát đại pháp vương
Két!
Chiếc xe dừng lại trước họ viện Huyền Y Phái. Người trên xe chau mày khi thấy những người đi đi lại lại trước cửa.
“Hình như không nhìn thấy thần y Lâm”.
“Khốn nạn, cậu ta dám làm trái lời của đại sư”.
“Vô lý! Đại sư, tên chíp hội đó rõ ràng không coi đại sư ra gì”, người ở trên xe tức giận chửi rủa.
“Trong tài liệu nói thần Lâm chưa tới ba mươi mà đã lập ra được Dương Hoa, xem ra cũng là kẻ giỏi giang nên không biết trời cao đất dày là gì. Chỉ ở tỏng Long Quốc thì vẫn còn no lắm. Cậu ta chưa từng gặp người hơn mình, đợi chút đi, chắc cậu ta cũng không ngông tới vậy đâu”, người đàn ông điềm đạm nói.
“Đại ca, giờ phải làm sao?”, người đàn ông hỏi.
“Vào trong gặp rồi tính”.
Người đàn ông phất tay: “Lái vào đi”.
“Vâng”, người tài xế đạp chân ga lái xe vào trong.
“Thưa ông, không được lái xe vào trong học viện”, bảo vệ lập tức chặn lại, nói với người tài xế.
“Cút”, người tài xế chửi.
Trên xe là vị đại Phật nên hắn sợ gì. Bảo vệ nghe thấy vậy thì giật mình. Anh ta chưa từng thấy ai khoa trương như vậy ở học viện này.
“Sao thế?”, Từ Thiên có vẻ đã để ý tới bèn chạy lại hỏi.
Nghe bảo vệ nói vậy thì Từ Thiên vô thức nhận ra điều gì đó bèn cười hỏi: “Các vị tới tìm chủ tịch của chúng tôi phải không?”
“Biết là tốt rồi. Tên họ Lâm đó đâu? Còn không mau bảo cậu ta ra cửa đợi đại sư của chúng tôi?”, tên tài xế kêu lên.
Sắc mặt từ Thiên vô cùng khó coi, nhưng ông ta vẫn tỏ ra kiên nhẫn: “Chủ tịch Lâm đã bảo tôi chuẩn bị trà trong phòng khác rồi. Cậu ấy đang bận, mời các vị đi cùng tôi, chủ tịch sẽ tới ngay”
“Cái gì, còn phải đợi sao?”, tên tài xế bấm còi inh ỏi.
“Được rồi” lúc này người đàn ông kia lên tiếng.
“Đại sư”
“Đợi đi, cũng chẳng mất gì”, ông ta điềm đạm nói.
Tài xế nghe thấy vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu, trừng mắt với Từ Thiên rồi lái xe vào trong.
Bảo vệ định nói gì đó nhưng bị Từ Thiên ngăn lại. Đoàn người tới phòng khách.
Người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì. Mấy người bên cạnh thì tỏ vẻ mất kiên nhẫn, không ngừng giục Từ Thiên gọi Lâm Chính.
Từ Thiên cũng chỉ mỉm cười. Cứ thế tầm hơn hai mươi phút Lâm Chính mới tới.
“Các vị,chủ tịch Lâm của chúng tôi tới rồi”, Từ Thiên mỉm cười nói.
“Ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi”.
Lâm Chính vội vàng bước vào. Anh ngồi xuống rót trà uống. Sau đó anh thở hắt ra, cười nói: “Không biết các vị tới từ đâu, tìm tôi có việc gì?”
“Cậu chính là thần y Lâm?”, một người đàn ôn gõ xuống bàn, thản nhiên hỏi.
“Đúng, là tôi, các hạ là...?”
“Chúng tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu, thần y Lâm nghe nói cậu khiến bạn của đại sư chúng tôi không vui. Lần này chúng tôi tới là muốn mời cậu cùng đi giải quyết chuyện này”.
“Đại sư?”
“Đúng”.
Người đàn ông kia đứng dậy trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là đại sư Thiết Lộng Vũ – một trong tám đại pháp vương tới từ Lôi Đình Điện, còn không mau bái kiến Thiết đại sư?”
“Bát đại pháp vương sao?”, Lâm Chính giật mình.
Chương 4227: Cao thủ của cao thủ
“Thần y Lâm lần đầu gặp mặt mong được thỉnh giáo”.
Thiết Lộng Vũ thản nhiên lên tiếng, mặc dù nghe lời nói có vẻ khách khí nhưng ông ta không hề thể hiện sự cung kính dành cho anh.
Ông ta soi Lâm Chính nãy giờ như đang tìm kiếm từ gì đó từ anh. Thế nhưng nhìn hồi lâu ông ta cũng không tìm ra được điểm gì đặc biệt.
“Thiết đại sư khách sáo rồi Tôi muốn hỏi bạn của ông là ai?”,Lâm Chính nói.
“Chắc là cậu biết đấy, hôm qua hai người vừa mới gặp nhau, là Thích Ân Mưu”, Thiết Lộng Vũ nói.
“Ồ, hóa ra là đạo diễn Thích à”, Lâm Chính bừng tỉnh.
“Thần y Lâm chỗ này là địa bàn của cậu tôi không muốn cậu bị khó xử, cậu đi cùng tôi một chuyến, tôi không làm gì cậu đâu”, Thiết Lộng Vũ nói
Ông ta nợ ân tình với Thích Ân Mưu, lần này tới chỉ đơn giản muốn báo ơn, đưa Lâm Chính tới chỗ Thích Ân Mưu là nhiệm vụ của ông ta coi như hoàn thành.
Mặc dù cảm thấy thực lực của Lâm Chính chẳng ra làm sao nhưng ông ta vẫn phải hành động.
“Nếu Thích Ân Mưu muốn giải quyết chuyện này thì tôi cảm thấy ông ta nên đích thân tới. Như vậy ít nhất cũng thể hiện được thành ý mà”, Lâm Chính cười.
Thiết Lộng Vũ nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Tên họ Lâm kia, cậu không hiểu vấn đề à? Đại sư của chúng tôi đã đích thân tới đây mà cậu còn vẫn muốn lãng phí thời gian? Lẽ nào cậu cho rằng đại sư của chúng tôi không dám ra tay?”
Người đàn ông bên cạnh tức giận đập tay xuống bàn, gầm lên. Lâm Chính chau mày: “Các người muốn ép tôi phải không?”
“Hay là cần chúng tôi phải lấy kiệu lên rước cậu”, người đàn ông hừ giọng
“Nếu là như vậy thật thì cũng được”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cậu…”, người đàn ông tức điên.
Người đàn ông bên cạnh thấy vậy thì chau mày: “Đại ca, chuyện mau giải quyết đi, em thấy tên họ Lâm này còn là người của phía nhà nước đấy. Em không muốn bị cậu ta nhận ra mặt mình, làm xong rồi mau rời đi thôi”.
“Tôi biết rồi”.
Thiết Lộng Vũ gật đầu: “Thần y Lâm, tôi đa khách sáo với cậu lắm rồi. Cậu là hậu nhân nên cần hiểu về lễ nghĩ, cậu đã không chịu đi cùng tôi thì tôi đành phải…”
Cộc cộc…Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời của Thiết Lộng Vũ. Thiết Lộng Vũ chau mày nhìn ra ngoài.
“Ai vậy?”, Từ Thiên chạy ra mở cửa.
Một người đàn ông đi vào. Thiết Lộng Vũ thấy vậy bèn nín thở. Người này phát ra khí tức kinh người giống như sóng trào.
Cao thủ...Cao thủ hàng đầu. Thiết Lộng Vũ tái mặt, thúc giục chân khí với vẻ cảnh giác.
“Ồ, là Sở tiên sinh”, Từ Thiên nhường lối.
Sở Thu bước vào, liếc nhìn Lâm Chính, cúi mình chắp tay: “Minh chủ, đồ của lần này đã được vận chuyển tới rồi, nhờ anh kiểm tra”.
“Kiểm tra”, Lâm Chính chau mày: “Không phải nói ba ngày là có sao, sao giờ trễ cả một ngày rồi?”
Sở Thu nghe thấy vậy thì tái mặt, vội quỳ xuống.
“Bẩm minh chủ, xe của chúng tôi đi qua vùng có bão bị lật, thuộc hạ đành phải sắp xếp vận chuyển lại từ đầu nên mới bị chậm trễ”, Sở Thu toát mồ hôi, sợ hãi vô cùng.
Lâm Chính thấy vậy thì lạnh lùng nói: “Xe bị lật không phải do mọi người cố tình, chuyện này tới đây thôi, nhưng lần sau chắc chắn sẽ bị phạt”.
“Cảm ơn minh chủ”, Sở Thu vội vàng nói.
“Ra ngoài đi”.
“Vâng, minh chủ”, Sở Thu vội vàng rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó Thiết Lộng Vũ sững sờ. Một cao thủ như vậy mà lại cúi mình khúm núm trước Diệp Thiên như vậy sao? Chuyện gì thế này?
“Đại ca sao thế?”
Thiết Lộng Vũ chau mày trầm ngâm rồi lên tiếng: “Người vừa rồi...là một cao thủ”.
“Thật sao?”
“Tôi lừa cậu làm gì”, Thiết Lộng Vũ nín thở: “Một cao thủ như vậy mà còn cung kính trước Lâm Chính thì xem ra thần y Lâm không hề đơn giản”.
“Vừa nãy tôi nghe người kia hô minh chủ, không lẽ thần y Lâm ngoài Dương Hoa ra còn sở hữu thế lực khác”.
“Dù thế nào thì chúng ta cũng không được khinh suất”, Thiết Lộng Vũ nói giọng khàn khàn.
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên: “Lại là ai thế”, Lâm Chính cảm thấy mất kiên nhẫn.
Từ Thiên vội vàng mở cửa thì thấy một người đàn ông mặc trường bào bước vào. Thiết Lộng Vũ thấy vậy thì cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta trố tròn mắt, nổi cả da gà.
“Lâm minh chủ”, người này cũng hành lễ.
“Chưởng môn Tường Vân sao ông lại tới rồi”, Lâm Chính kinh ngạc lắm, vội hỏi.
“Là thế này minh chủ, cân nhắc tới vấn đề an toàn, tông môn chúng tôi định di chuyển tới gần tổng bộ nên có báo với thành chủ Nam Thành nhưng thành chủ nói ông ấy không quyết được nên tôi chạy tới đây báo với cậu”, chưởng môn cười nói.
“Có gì đâu, mọi người cứ di chuyển đi”, Lâm Chính cười.
“Kinh phí không ít, chúng tôi...”
“Tôi lo hết”, Lâm Chính nói không chút do dự. Con trai của chưởng môn vì Lâm Chính mà chết, phái Tường Vân Lâm Chính sẽ chịu trách nhiệm nên anh luôn hào phóng.
“Cảm ơn minh chủ”, chưởng môn mừng lắm vội chắp tay rời đi.
“Đại cao người này...cũng là cao thủ ạ”, Thiết Lộng Văn nhìn Thiết Lộng Vũ, thận trọng hỏi.
“Cao thủ trong số các cao thủ...còn mạnh hơn cả người vừa nãy nữa”, Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt.
Thiết Lộng Văn chau màu.
“Ngại quá có người làm phiền, chúng ta nói tiếp đi”, Lâm Chính cười
Đột nhiên một luồng khí tức bá đạo lại ập tới. Thiết Lộng Vũ đứng bật dậy nhìn ra cửa. Đám đông hoang mang.
“Đại ca sao thế?”
Thế nhưng Thiết Lộng Vũ không nói gì, chỉ đứng ngây ra đó.
Cộc cộc...tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
Chương 4228: Ông không sao chứ?
Chưa thấy người mà đã thấy sợ. Hơn nữa khí tức này còn rất tự nhiên, không phải cố ý ra uy mà phóng ra.
Người bình thường căn bản không thể cảm nhận được. Chỉ có người như Thiết Lộng Vũ mới có thể cảm nhận thấy.
Nếu như hai người trước giống như sông và suối thì người này giống như đại dương vậy. Rốt cuộc là cao thủ nào thế?
Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt như người mất hồn.
“Lại là ai thế? Không thấy tôi đang họp sao, bảo ở ngoài đợi đi, đợi tôi họp xong thì vào”.
“Có vẻ Lâm Chính đã mất đi kiên nhẫn nên đã chặn Từ Thiên và gầm lên.
Người bên ngoài nghe thấy vậy thì giật mình, cung kính đáp lại: “Thuộc hạ làm phiền tới minh chủ, tội đáng chết, thuộc hạ sẽ ở ngoài đợi”.
“Vậy còn tạm được”.
Lâm Chính hừ giọng, ngẩng đầu nhìn: “Thiết đại sư, chúng ta tiếp tục đi. Ông vừa nói gì? Nếu như tôi không đi cùng ông thì thế nào?”
“Tôi...tôi”, Thiết Lộng Vũ há hốc miệng không nói gì.
Ông ta đã bấn loạn mất rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc sức mạnh của thần y Lâm thế nào nhưng ba thuộc hạ của cậu kia thì ông ta đã không thể đối phó được rồi.
Đây chính là thực lực của Dương Hoa sao?Thích Ân Mưu à Thích Ân Mưu ông tìm cho tôi đối thủ kiểu gì vậy?
Tôi xử lý kiểu gì đây? Thiết Lộng Vũ thầm chửi rủa ông tổ Thích Ân Mưu. Thế nhưng giờ vẫn phải ứng phó với tình huống này.
“Thiết đại sư...?”, Thiết Lộng Vũ lầm bầm khiến Lâm Chính phải chau mày.
Ông ta toát mồ hôi hột, tình huống cấp bách đành cười gượng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là đợi lần sau cậu rảnh thì tới mời cậu...phải rồi...là như thế đấy”
“Vậy sao? Nhưng tôi vốn không rảnh”.
“Thế thì tôi bảo Thích Ân Mưu tới gặp cậu. Thần y Lâm, cậu bận như vậy sao có thể bắt ông ấy làm phiền cậu được. Tôi lập tức bảo ông ấy tới nhận tội..”
Thiết Lộng Vũ cười méo mó. Những người đứng bên cạnh trố mắt.
“Đại ca sao thế?”, Thiết Lộng Văn sững sờ không hiểu gì.
Thế nhưng Thiết Lộng Vũ mặc kệ, chỉ cười với Diệp Thiên. Lâm Chính gật đầu, phất tay: “Được rồi, nếu đã vậy thì mọi người về đi. Nói với Thích Ân Mưu không có việc gì thì đừng tới làm phiền tôi. Còn chuyện tối qua thì tôi đã cử người dàn xếp rồi”
“Vâng vâng thần y Lâm. Chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ”.
Thiết Lộng Vũ gập người, vội vàng dẫn theo Thiết Lộng Văn rời đi.
Thiết Lộng Văn không hiểu gì, nhưng thấy anh mình tái mặt thì cũng ý thức được điều bất lời nên cũng không dám do dự mà vội vàng rời đi ngay.
“Phải rồi hình như xe của các ông đang ở trong sân học viên, theo như quy định sẽ bị phạt ba mươi nghìn tệ, tới đóng tiền nộp phạt đi”, Lâm Chính nói.
“Được được, chúng tôi sẽ...đi nộp ngay”.
Thiết Lộng Vũ run rẩy, lập tức đẩy cửa rời đi. Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì ông ta đã ngã phịch ra đất, mặt cắt không ra máu.
“Ông không sao chứ?”, người đàn ông nhìn Thiết Lộng Vũ, điềm đạm nói.
“Không...không sao...Cáo từ”, Thiết Lộng Vũ lồm cồm bò dậy và bỏ chạy.
Hoa Thiên Hải chau mày liếc nhìn Thiết Lộng Vũ sau đó bước vào trong.
Chương 4229: Khúm núm
Lâm Chính giật mình khi thấy Hoa Thiên Hải bước vào.
“Hao băng chủ? Sao ông lại tới rồi?”
“Bái kiến minh chủ”, Hoa Thiên Hải vội vàng chắp tay.
“Hà tất phải khách sao? Mau ngồi xuống. Nếu biết là ông tới thì tôi đã mời vào lâu rồi”, Lâm Chính mỉm cười, để Từ Thiên rót trà.
“Minh chủ khách sáo rồi”.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà ông phải đích thân chạy tới đây thế?”
Mặc dù Hoa Thiên Hải đi theo Lâm Chính nhưng vị trí của ông ta trong liên minh vẫn rất cao. Dù sao thì thực lực của Hoa Thiên Hải cũng phủ rộng như thế. Liên mình ngoài vài thế lực như vậy ra còn có Vu Hồng cũng rất mạnh.
Điều khiến Hoa Thiên Hải phải đích thân tới chắc chắn không thể là chuyện nhỏ. Hoa Thiên Hải không nói gì, chỉ thận trọng lấy một chiếc túi ra đặt lên bàn.
Lâm Chính hoang mang. Lúc mở túi ra anh mới phát hiện bên trong là một vài loại dược liệu. Số dược liệu này được Hoa Thiên Hải dùng chân khí bảo vệ để không bị hỏng. Lâm Chính trố tròn mắt, đưa tay ra quan sát một lúc sau anh reo lên vì vui mừng.
“Tốt, tốt lắm, đây đều là những loại dược liệu tuyệt đỉnh cả”, Lâm Chính ôm lấy.
Đây là những loại dược liệu mà người của tôi đã thu thập trong thời gian qua. Sợ bị hỏng nên tôi đích thân mang tới. Ngoài ra thế gia Ngạo Tuyết cũng truyền tin tới nói rằng những loại mà cậu cần hiện tại không dễ tìm nên xin cứu viện từ tôi”.
Hoa Thiên Hải lấy ra một bức thư, đưa tới. Lâm Chính nhận lấy, khẽ chau mày: “Ông đưa người của Ngũ Phương Băng Nguyên đi một chuyến. Nơi có loại thuộc này rất nguy hiểm, thế gia Ngạo Tuyết vừa xảy ra biến cố, cần thời gian ổn định, nếu có ông đi thì chắc sẽ thành công”, Lâm Chính nói.
“Tuân lệnh, minh chủ”.
“Phải rồi trên đường đi cũng khá vất vả. Ông đừng vội về, hôm nay ở đây nghỉ ngơi, ngày mai đi cũng không muộn”, Lâm Chính cười nói.
Hoa Thiên Hải giật mình, khuôn mặt để lộ nụ cười khổ: “Cũng được…dù sao Vi Vi cũng muốn ở lại một tối”.
“Ồ? Hoa Vi Vi cũng tới à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Tôi bảo nó ở dưới đợi để tránh làm phiền minh chủ”.
“Không có gì, đã lâu không gặp, bảo cô ấy lên đây cùng ăn cơm đi”.
“Cảm ơn minh chủ”.
Rời khỏi học viện Huyền Y Phái…Thiết Lộng Võ bật lửa châm thuốc nhưng bật mãi không được.
Người bên cạnh vội vàng đưa bật lửa tới, suýt nữa thì đốt cháy luôn tóc ông ta.
“Chết tiệt”, Thiết Lộng Vũ tức tới mức tát cho người kia một phát. Ông ta chẳng buồn hút nữa.
“Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao anh lại tỏ ra khúm núm trước Lâm Chính như vậy chứ?”, Thiết Lộng Văn không nhịn được bèn hỏi.
“Khúm núm? Chẳng qua là vì mạng sống thôi, mọi người không phải người của giới võ đạo nên không biết khi đó hcungs ta đang rơi vào tình cảnh nào”.
Thiết Lộng Vũ trừng mắt: “Nếu vừa rồi tôi không làm vậy thì chúng ta xong đời rồi”.
“Cái gì?”, Thiết Lộng Văn bàng hoàng
“Nghe này, lập tức tới Thượng Hỗ tìm Thích Ân Mưu, dù là bắt thì cũng phải bắt ông ta tới giao cho thần y Lâm rõ chưa”, Thiết Lộng Vũ gầm lên.
“Đại ca, anh điên rồi, Thích Ân Mưu là ân nhân của chúng ta, sao anh có thể lấy oán báo ơn được”.
Thiết Lộng Văn gào lại.
“Không phải là lấy oán báo ơn mà là đang cứu nhà họ Thích đấy. Tôi nói cho mọi người biết người mà Thích Ân Mưu đắc tôi là một vị đại Phật một tay che trời đấy. Giờ mọi người muốn một mình Thích Ân Mưu chết hay là muốn cả nhà ông ta chết cùng?”
Thiết Lộng Vũ nghiến răng nói. Câu nói khiến toàn bộ đám đông tái mặt
Chương 4230: Cực phẩm
Rõ ràng là Hoa Vi Vi đã cởi mở hơn trước đây rất nhiều. Lúc Lâm Chính đi xuống lầu thì cô ta đang ngồi nghịch một con mèo hoang ở bồn hoa. Rất nhiều người qua đường thấy cô gái ăn mặt như tiên nhân đang nghịch mèo bèn nhìn bằng ánh mắt ngây ngất.
“Thích thì nhận nuôi thôi, dù sao nó cũng vô chủ mà”, Lâm Chính bước tới, cười nói.
Hoa Vi Vi giật mình, vội vàng đứng dậy: “Tham kiến minh chủ”.
“Đừng khách sáo như vậy. Ở đây là Giang Thành, gọi tôi thần y Lâm là được. Cứ minh chủ như thế nghe kỳ lạ lắm”, Lâm Chính cười nói
“Vâng minh chủ”, Hoa Vi Vi gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ hành lễ.
Lâm Chính lắc đầu: “Từ Thiên, tối nay nhờ ông sắp xếp tiệc rượu để tôi tiếp đãi Hoa băng chủ”.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
“Minh chủ khách sáo quá”.
Hoa Vi Vi mỉm cười. Cô ta nhìn cảnh tượng xung quanh bèn hỏi; “Từ nhỏ tới lớn tôi hầu như chưa bao giờ rời khỏi vực Diệt VOng, đây là lần đầu tiên tới Long Quốc. Trên đường đi tôi được tiếp xúc rất nhiều thứ, không ngờ thế giới ngoài kia cũng bình an như thế không chém giết, mai phục như trong vực Diệt Vong…Nếu có thể sống yên bình ở đây thì thật hạnh phúc”.
“Hoa Vi Vi còn trẻ mà đã có cảm giác như vậy thì không hay. Mặc dù vực Diệt Vong hỗn loạn nhưng hiện tại liên minh Thanh Huyền cũng đã ổn định lại rồi. Còn nếu không ổn nữa thì cô có thể chuyển tới Giang Thành sống, tôi sẽ tặng cô một chung cư biệt lập”, Lâm Chính cười nói.
“Sao có thể được. Dù sao tôi cũng là người của vực Diệt Vong, hơn nữa còn phải cùng bố đi cứu viện cho thế gia Ngạo Tuyết, không thể tham sống sợ chết như vậy được”, Hoa Vi Vi nói
Lâm Chính giật mình, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó bèn nói: “Tôi vừa bàn việc cứu viện thế gia Ngạo Tuyết với bố của cô, vẫn chưa nói mà sao cô biết vậy?”
“Trước khi tới bố tôi đã nói rồi, chỉ có Ngũ Phương Băng Nguyên mới giải quyết được chuyện này, những thế tộc khác không thể. Vùng đất băng hàng chỉ có chúng tôi mới chịu đựng được”.
“Đúng vậy, có điều…Hoa Vi Vi, có phải mọi người có điều gì đó giấu tôi không?", Lâm Chính chau mày.
“Sao Lâm minh chủ lại nói như vậy? Tôi có gì dám giấu anh đâu”, Hoa Vi Vi vội vàng cúi đầu với ánh mắt bấn loạn.
Lâm Chính thấy vậy thì suy nghĩ rồi nói tiếp: “Bảo bố cô tới phòng luyện đan với tôi một chuyến”.
“Vâng”, Hoa Vi Vi tò mò những cũng không hỏi nhiều.
Hai bố con nhanh chóng cùng Lâm Chính tới phòng luyện đna. Lúc này Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đang luyện đan theo yêu cầu của Lâm Chính.
“Thần y Lâm”, hai người vội đứng dậy
Hoa Thiên Hải ngạc nhiên, tưởng nhìn nhầm: “Lâm minh chủ, hai người họ ở đây làm gì?"
“Luyện đan".
“Luyện đan sao?”, Hoa Thiên Hải nhìn bằng vẻ không dám tin: “Thực lực bọn họ thấp như vậy sao có thể luyện đan được? Đan dược luyện ra có hiệu quả gì chứ?”
“Đừng khinh thường người khác vậy chứ”.
Bạch Nan Ly không nhịn được nữa bèn hừ giọng: “Đó đều là dan dược do tôi luyện ra đấy, nếu như ông cảm thấy ngứa mắt thì tôi cũng chấp nhận”.
“Hả”, Hoa Thiên Hải ngạc nhiên lắm, bèn đi tới lấy bình rồi quan sát sau đó hít hít.
Ông ta lập tức tái mặt: “Đây là cực phẩm Thăng Lực Đan sao?”
“Cực phẩm”, Hoa Vi Vi cũng rất kinh ngạc.
“Mọi người luyện ra sao”, Hoa Thiên Hải trố mắt hỏi.
Két!
Chiếc xe dừng lại trước họ viện Huyền Y Phái. Người trên xe chau mày khi thấy những người đi đi lại lại trước cửa.
“Hình như không nhìn thấy thần y Lâm”.
“Khốn nạn, cậu ta dám làm trái lời của đại sư”.
“Vô lý! Đại sư, tên chíp hội đó rõ ràng không coi đại sư ra gì”, người ở trên xe tức giận chửi rủa.
“Trong tài liệu nói thần Lâm chưa tới ba mươi mà đã lập ra được Dương Hoa, xem ra cũng là kẻ giỏi giang nên không biết trời cao đất dày là gì. Chỉ ở tỏng Long Quốc thì vẫn còn no lắm. Cậu ta chưa từng gặp người hơn mình, đợi chút đi, chắc cậu ta cũng không ngông tới vậy đâu”, người đàn ông điềm đạm nói.
“Đại ca, giờ phải làm sao?”, người đàn ông hỏi.
“Vào trong gặp rồi tính”.
Người đàn ông phất tay: “Lái vào đi”.
“Vâng”, người tài xế đạp chân ga lái xe vào trong.
“Thưa ông, không được lái xe vào trong học viện”, bảo vệ lập tức chặn lại, nói với người tài xế.
“Cút”, người tài xế chửi.
Trên xe là vị đại Phật nên hắn sợ gì. Bảo vệ nghe thấy vậy thì giật mình. Anh ta chưa từng thấy ai khoa trương như vậy ở học viện này.
“Sao thế?”, Từ Thiên có vẻ đã để ý tới bèn chạy lại hỏi.
Nghe bảo vệ nói vậy thì Từ Thiên vô thức nhận ra điều gì đó bèn cười hỏi: “Các vị tới tìm chủ tịch của chúng tôi phải không?”
“Biết là tốt rồi. Tên họ Lâm đó đâu? Còn không mau bảo cậu ta ra cửa đợi đại sư của chúng tôi?”, tên tài xế kêu lên.
Sắc mặt từ Thiên vô cùng khó coi, nhưng ông ta vẫn tỏ ra kiên nhẫn: “Chủ tịch Lâm đã bảo tôi chuẩn bị trà trong phòng khác rồi. Cậu ấy đang bận, mời các vị đi cùng tôi, chủ tịch sẽ tới ngay”
“Cái gì, còn phải đợi sao?”, tên tài xế bấm còi inh ỏi.
“Được rồi” lúc này người đàn ông kia lên tiếng.
“Đại sư”
“Đợi đi, cũng chẳng mất gì”, ông ta điềm đạm nói.
Tài xế nghe thấy vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu, trừng mắt với Từ Thiên rồi lái xe vào trong.
Bảo vệ định nói gì đó nhưng bị Từ Thiên ngăn lại. Đoàn người tới phòng khách.
Người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì. Mấy người bên cạnh thì tỏ vẻ mất kiên nhẫn, không ngừng giục Từ Thiên gọi Lâm Chính.
Từ Thiên cũng chỉ mỉm cười. Cứ thế tầm hơn hai mươi phút Lâm Chính mới tới.
“Các vị,chủ tịch Lâm của chúng tôi tới rồi”, Từ Thiên mỉm cười nói.
“Ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi”.
Lâm Chính vội vàng bước vào. Anh ngồi xuống rót trà uống. Sau đó anh thở hắt ra, cười nói: “Không biết các vị tới từ đâu, tìm tôi có việc gì?”
“Cậu chính là thần y Lâm?”, một người đàn ôn gõ xuống bàn, thản nhiên hỏi.
“Đúng, là tôi, các hạ là...?”
“Chúng tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu, thần y Lâm nghe nói cậu khiến bạn của đại sư chúng tôi không vui. Lần này chúng tôi tới là muốn mời cậu cùng đi giải quyết chuyện này”.
“Đại sư?”
“Đúng”.
Người đàn ông kia đứng dậy trịnh trọng giới thiệu: “Vị này chính là đại sư Thiết Lộng Vũ – một trong tám đại pháp vương tới từ Lôi Đình Điện, còn không mau bái kiến Thiết đại sư?”
“Bát đại pháp vương sao?”, Lâm Chính giật mình.
Chương 4227: Cao thủ của cao thủ
“Thần y Lâm lần đầu gặp mặt mong được thỉnh giáo”.
Thiết Lộng Vũ thản nhiên lên tiếng, mặc dù nghe lời nói có vẻ khách khí nhưng ông ta không hề thể hiện sự cung kính dành cho anh.
Ông ta soi Lâm Chính nãy giờ như đang tìm kiếm từ gì đó từ anh. Thế nhưng nhìn hồi lâu ông ta cũng không tìm ra được điểm gì đặc biệt.
“Thiết đại sư khách sáo rồi Tôi muốn hỏi bạn của ông là ai?”,Lâm Chính nói.
“Chắc là cậu biết đấy, hôm qua hai người vừa mới gặp nhau, là Thích Ân Mưu”, Thiết Lộng Vũ nói.
“Ồ, hóa ra là đạo diễn Thích à”, Lâm Chính bừng tỉnh.
“Thần y Lâm chỗ này là địa bàn của cậu tôi không muốn cậu bị khó xử, cậu đi cùng tôi một chuyến, tôi không làm gì cậu đâu”, Thiết Lộng Vũ nói
Ông ta nợ ân tình với Thích Ân Mưu, lần này tới chỉ đơn giản muốn báo ơn, đưa Lâm Chính tới chỗ Thích Ân Mưu là nhiệm vụ của ông ta coi như hoàn thành.
Mặc dù cảm thấy thực lực của Lâm Chính chẳng ra làm sao nhưng ông ta vẫn phải hành động.
“Nếu Thích Ân Mưu muốn giải quyết chuyện này thì tôi cảm thấy ông ta nên đích thân tới. Như vậy ít nhất cũng thể hiện được thành ý mà”, Lâm Chính cười.
Thiết Lộng Vũ nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Tên họ Lâm kia, cậu không hiểu vấn đề à? Đại sư của chúng tôi đã đích thân tới đây mà cậu còn vẫn muốn lãng phí thời gian? Lẽ nào cậu cho rằng đại sư của chúng tôi không dám ra tay?”
Người đàn ông bên cạnh tức giận đập tay xuống bàn, gầm lên. Lâm Chính chau mày: “Các người muốn ép tôi phải không?”
“Hay là cần chúng tôi phải lấy kiệu lên rước cậu”, người đàn ông hừ giọng
“Nếu là như vậy thật thì cũng được”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cậu…”, người đàn ông tức điên.
Người đàn ông bên cạnh thấy vậy thì chau mày: “Đại ca, chuyện mau giải quyết đi, em thấy tên họ Lâm này còn là người của phía nhà nước đấy. Em không muốn bị cậu ta nhận ra mặt mình, làm xong rồi mau rời đi thôi”.
“Tôi biết rồi”.
Thiết Lộng Vũ gật đầu: “Thần y Lâm, tôi đa khách sáo với cậu lắm rồi. Cậu là hậu nhân nên cần hiểu về lễ nghĩ, cậu đã không chịu đi cùng tôi thì tôi đành phải…”
Cộc cộc…Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang lời của Thiết Lộng Vũ. Thiết Lộng Vũ chau mày nhìn ra ngoài.
“Ai vậy?”, Từ Thiên chạy ra mở cửa.
Một người đàn ông đi vào. Thiết Lộng Vũ thấy vậy bèn nín thở. Người này phát ra khí tức kinh người giống như sóng trào.
Cao thủ...Cao thủ hàng đầu. Thiết Lộng Vũ tái mặt, thúc giục chân khí với vẻ cảnh giác.
“Ồ, là Sở tiên sinh”, Từ Thiên nhường lối.
Sở Thu bước vào, liếc nhìn Lâm Chính, cúi mình chắp tay: “Minh chủ, đồ của lần này đã được vận chuyển tới rồi, nhờ anh kiểm tra”.
“Kiểm tra”, Lâm Chính chau mày: “Không phải nói ba ngày là có sao, sao giờ trễ cả một ngày rồi?”
Sở Thu nghe thấy vậy thì tái mặt, vội quỳ xuống.
“Bẩm minh chủ, xe của chúng tôi đi qua vùng có bão bị lật, thuộc hạ đành phải sắp xếp vận chuyển lại từ đầu nên mới bị chậm trễ”, Sở Thu toát mồ hôi, sợ hãi vô cùng.
Lâm Chính thấy vậy thì lạnh lùng nói: “Xe bị lật không phải do mọi người cố tình, chuyện này tới đây thôi, nhưng lần sau chắc chắn sẽ bị phạt”.
“Cảm ơn minh chủ”, Sở Thu vội vàng nói.
“Ra ngoài đi”.
“Vâng, minh chủ”, Sở Thu vội vàng rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó Thiết Lộng Vũ sững sờ. Một cao thủ như vậy mà lại cúi mình khúm núm trước Diệp Thiên như vậy sao? Chuyện gì thế này?
“Đại ca sao thế?”
Thiết Lộng Vũ chau mày trầm ngâm rồi lên tiếng: “Người vừa rồi...là một cao thủ”.
“Thật sao?”
“Tôi lừa cậu làm gì”, Thiết Lộng Vũ nín thở: “Một cao thủ như vậy mà còn cung kính trước Lâm Chính thì xem ra thần y Lâm không hề đơn giản”.
“Vừa nãy tôi nghe người kia hô minh chủ, không lẽ thần y Lâm ngoài Dương Hoa ra còn sở hữu thế lực khác”.
“Dù thế nào thì chúng ta cũng không được khinh suất”, Thiết Lộng Vũ nói giọng khàn khàn.
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên: “Lại là ai thế”, Lâm Chính cảm thấy mất kiên nhẫn.
Từ Thiên vội vàng mở cửa thì thấy một người đàn ông mặc trường bào bước vào. Thiết Lộng Vũ thấy vậy thì cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta trố tròn mắt, nổi cả da gà.
“Lâm minh chủ”, người này cũng hành lễ.
“Chưởng môn Tường Vân sao ông lại tới rồi”, Lâm Chính kinh ngạc lắm, vội hỏi.
“Là thế này minh chủ, cân nhắc tới vấn đề an toàn, tông môn chúng tôi định di chuyển tới gần tổng bộ nên có báo với thành chủ Nam Thành nhưng thành chủ nói ông ấy không quyết được nên tôi chạy tới đây báo với cậu”, chưởng môn cười nói.
“Có gì đâu, mọi người cứ di chuyển đi”, Lâm Chính cười.
“Kinh phí không ít, chúng tôi...”
“Tôi lo hết”, Lâm Chính nói không chút do dự. Con trai của chưởng môn vì Lâm Chính mà chết, phái Tường Vân Lâm Chính sẽ chịu trách nhiệm nên anh luôn hào phóng.
“Cảm ơn minh chủ”, chưởng môn mừng lắm vội chắp tay rời đi.
“Đại cao người này...cũng là cao thủ ạ”, Thiết Lộng Văn nhìn Thiết Lộng Vũ, thận trọng hỏi.
“Cao thủ trong số các cao thủ...còn mạnh hơn cả người vừa nãy nữa”, Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt.
Thiết Lộng Văn chau màu.
“Ngại quá có người làm phiền, chúng ta nói tiếp đi”, Lâm Chính cười
Đột nhiên một luồng khí tức bá đạo lại ập tới. Thiết Lộng Vũ đứng bật dậy nhìn ra cửa. Đám đông hoang mang.
“Đại ca sao thế?”
Thế nhưng Thiết Lộng Vũ không nói gì, chỉ đứng ngây ra đó.
Cộc cộc...tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
Chương 4228: Ông không sao chứ?
Chưa thấy người mà đã thấy sợ. Hơn nữa khí tức này còn rất tự nhiên, không phải cố ý ra uy mà phóng ra.
Người bình thường căn bản không thể cảm nhận được. Chỉ có người như Thiết Lộng Vũ mới có thể cảm nhận thấy.
Nếu như hai người trước giống như sông và suối thì người này giống như đại dương vậy. Rốt cuộc là cao thủ nào thế?
Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt như người mất hồn.
“Lại là ai thế? Không thấy tôi đang họp sao, bảo ở ngoài đợi đi, đợi tôi họp xong thì vào”.
“Có vẻ Lâm Chính đã mất đi kiên nhẫn nên đã chặn Từ Thiên và gầm lên.
Người bên ngoài nghe thấy vậy thì giật mình, cung kính đáp lại: “Thuộc hạ làm phiền tới minh chủ, tội đáng chết, thuộc hạ sẽ ở ngoài đợi”.
“Vậy còn tạm được”.
Lâm Chính hừ giọng, ngẩng đầu nhìn: “Thiết đại sư, chúng ta tiếp tục đi. Ông vừa nói gì? Nếu như tôi không đi cùng ông thì thế nào?”
“Tôi...tôi”, Thiết Lộng Vũ há hốc miệng không nói gì.
Ông ta đã bấn loạn mất rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc sức mạnh của thần y Lâm thế nào nhưng ba thuộc hạ của cậu kia thì ông ta đã không thể đối phó được rồi.
Đây chính là thực lực của Dương Hoa sao?Thích Ân Mưu à Thích Ân Mưu ông tìm cho tôi đối thủ kiểu gì vậy?
Tôi xử lý kiểu gì đây? Thiết Lộng Vũ thầm chửi rủa ông tổ Thích Ân Mưu. Thế nhưng giờ vẫn phải ứng phó với tình huống này.
“Thiết đại sư...?”, Thiết Lộng Vũ lầm bầm khiến Lâm Chính phải chau mày.
Ông ta toát mồ hôi hột, tình huống cấp bách đành cười gượng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là đợi lần sau cậu rảnh thì tới mời cậu...phải rồi...là như thế đấy”
“Vậy sao? Nhưng tôi vốn không rảnh”.
“Thế thì tôi bảo Thích Ân Mưu tới gặp cậu. Thần y Lâm, cậu bận như vậy sao có thể bắt ông ấy làm phiền cậu được. Tôi lập tức bảo ông ấy tới nhận tội..”
Thiết Lộng Vũ cười méo mó. Những người đứng bên cạnh trố mắt.
“Đại ca sao thế?”, Thiết Lộng Văn sững sờ không hiểu gì.
Thế nhưng Thiết Lộng Vũ mặc kệ, chỉ cười với Diệp Thiên. Lâm Chính gật đầu, phất tay: “Được rồi, nếu đã vậy thì mọi người về đi. Nói với Thích Ân Mưu không có việc gì thì đừng tới làm phiền tôi. Còn chuyện tối qua thì tôi đã cử người dàn xếp rồi”
“Vâng vâng thần y Lâm. Chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ”.
Thiết Lộng Vũ gập người, vội vàng dẫn theo Thiết Lộng Văn rời đi.
Thiết Lộng Văn không hiểu gì, nhưng thấy anh mình tái mặt thì cũng ý thức được điều bất lời nên cũng không dám do dự mà vội vàng rời đi ngay.
“Phải rồi hình như xe của các ông đang ở trong sân học viên, theo như quy định sẽ bị phạt ba mươi nghìn tệ, tới đóng tiền nộp phạt đi”, Lâm Chính nói.
“Được được, chúng tôi sẽ...đi nộp ngay”.
Thiết Lộng Vũ run rẩy, lập tức đẩy cửa rời đi. Thế nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì ông ta đã ngã phịch ra đất, mặt cắt không ra máu.
“Ông không sao chứ?”, người đàn ông nhìn Thiết Lộng Vũ, điềm đạm nói.
“Không...không sao...Cáo từ”, Thiết Lộng Vũ lồm cồm bò dậy và bỏ chạy.
Hoa Thiên Hải chau mày liếc nhìn Thiết Lộng Vũ sau đó bước vào trong.
Chương 4229: Khúm núm
Lâm Chính giật mình khi thấy Hoa Thiên Hải bước vào.
“Hao băng chủ? Sao ông lại tới rồi?”
“Bái kiến minh chủ”, Hoa Thiên Hải vội vàng chắp tay.
“Hà tất phải khách sao? Mau ngồi xuống. Nếu biết là ông tới thì tôi đã mời vào lâu rồi”, Lâm Chính mỉm cười, để Từ Thiên rót trà.
“Minh chủ khách sáo rồi”.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà ông phải đích thân chạy tới đây thế?”
Mặc dù Hoa Thiên Hải đi theo Lâm Chính nhưng vị trí của ông ta trong liên minh vẫn rất cao. Dù sao thì thực lực của Hoa Thiên Hải cũng phủ rộng như thế. Liên mình ngoài vài thế lực như vậy ra còn có Vu Hồng cũng rất mạnh.
Điều khiến Hoa Thiên Hải phải đích thân tới chắc chắn không thể là chuyện nhỏ. Hoa Thiên Hải không nói gì, chỉ thận trọng lấy một chiếc túi ra đặt lên bàn.
Lâm Chính hoang mang. Lúc mở túi ra anh mới phát hiện bên trong là một vài loại dược liệu. Số dược liệu này được Hoa Thiên Hải dùng chân khí bảo vệ để không bị hỏng. Lâm Chính trố tròn mắt, đưa tay ra quan sát một lúc sau anh reo lên vì vui mừng.
“Tốt, tốt lắm, đây đều là những loại dược liệu tuyệt đỉnh cả”, Lâm Chính ôm lấy.
Đây là những loại dược liệu mà người của tôi đã thu thập trong thời gian qua. Sợ bị hỏng nên tôi đích thân mang tới. Ngoài ra thế gia Ngạo Tuyết cũng truyền tin tới nói rằng những loại mà cậu cần hiện tại không dễ tìm nên xin cứu viện từ tôi”.
Hoa Thiên Hải lấy ra một bức thư, đưa tới. Lâm Chính nhận lấy, khẽ chau mày: “Ông đưa người của Ngũ Phương Băng Nguyên đi một chuyến. Nơi có loại thuộc này rất nguy hiểm, thế gia Ngạo Tuyết vừa xảy ra biến cố, cần thời gian ổn định, nếu có ông đi thì chắc sẽ thành công”, Lâm Chính nói.
“Tuân lệnh, minh chủ”.
“Phải rồi trên đường đi cũng khá vất vả. Ông đừng vội về, hôm nay ở đây nghỉ ngơi, ngày mai đi cũng không muộn”, Lâm Chính cười nói.
Hoa Thiên Hải giật mình, khuôn mặt để lộ nụ cười khổ: “Cũng được…dù sao Vi Vi cũng muốn ở lại một tối”.
“Ồ? Hoa Vi Vi cũng tới à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Tôi bảo nó ở dưới đợi để tránh làm phiền minh chủ”.
“Không có gì, đã lâu không gặp, bảo cô ấy lên đây cùng ăn cơm đi”.
“Cảm ơn minh chủ”.
Rời khỏi học viện Huyền Y Phái…Thiết Lộng Võ bật lửa châm thuốc nhưng bật mãi không được.
Người bên cạnh vội vàng đưa bật lửa tới, suýt nữa thì đốt cháy luôn tóc ông ta.
“Chết tiệt”, Thiết Lộng Vũ tức tới mức tát cho người kia một phát. Ông ta chẳng buồn hút nữa.
“Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy, tại sao anh lại tỏ ra khúm núm trước Lâm Chính như vậy chứ?”, Thiết Lộng Văn không nhịn được bèn hỏi.
“Khúm núm? Chẳng qua là vì mạng sống thôi, mọi người không phải người của giới võ đạo nên không biết khi đó hcungs ta đang rơi vào tình cảnh nào”.
Thiết Lộng Vũ trừng mắt: “Nếu vừa rồi tôi không làm vậy thì chúng ta xong đời rồi”.
“Cái gì?”, Thiết Lộng Văn bàng hoàng
“Nghe này, lập tức tới Thượng Hỗ tìm Thích Ân Mưu, dù là bắt thì cũng phải bắt ông ta tới giao cho thần y Lâm rõ chưa”, Thiết Lộng Vũ gầm lên.
“Đại ca, anh điên rồi, Thích Ân Mưu là ân nhân của chúng ta, sao anh có thể lấy oán báo ơn được”.
Thiết Lộng Văn gào lại.
“Không phải là lấy oán báo ơn mà là đang cứu nhà họ Thích đấy. Tôi nói cho mọi người biết người mà Thích Ân Mưu đắc tôi là một vị đại Phật một tay che trời đấy. Giờ mọi người muốn một mình Thích Ân Mưu chết hay là muốn cả nhà ông ta chết cùng?”
Thiết Lộng Vũ nghiến răng nói. Câu nói khiến toàn bộ đám đông tái mặt
Chương 4230: Cực phẩm
Rõ ràng là Hoa Vi Vi đã cởi mở hơn trước đây rất nhiều. Lúc Lâm Chính đi xuống lầu thì cô ta đang ngồi nghịch một con mèo hoang ở bồn hoa. Rất nhiều người qua đường thấy cô gái ăn mặt như tiên nhân đang nghịch mèo bèn nhìn bằng ánh mắt ngây ngất.
“Thích thì nhận nuôi thôi, dù sao nó cũng vô chủ mà”, Lâm Chính bước tới, cười nói.
Hoa Vi Vi giật mình, vội vàng đứng dậy: “Tham kiến minh chủ”.
“Đừng khách sáo như vậy. Ở đây là Giang Thành, gọi tôi thần y Lâm là được. Cứ minh chủ như thế nghe kỳ lạ lắm”, Lâm Chính cười nói
“Vâng minh chủ”, Hoa Vi Vi gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ hành lễ.
Lâm Chính lắc đầu: “Từ Thiên, tối nay nhờ ông sắp xếp tiệc rượu để tôi tiếp đãi Hoa băng chủ”.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
“Minh chủ khách sáo quá”.
Hoa Vi Vi mỉm cười. Cô ta nhìn cảnh tượng xung quanh bèn hỏi; “Từ nhỏ tới lớn tôi hầu như chưa bao giờ rời khỏi vực Diệt VOng, đây là lần đầu tiên tới Long Quốc. Trên đường đi tôi được tiếp xúc rất nhiều thứ, không ngờ thế giới ngoài kia cũng bình an như thế không chém giết, mai phục như trong vực Diệt Vong…Nếu có thể sống yên bình ở đây thì thật hạnh phúc”.
“Hoa Vi Vi còn trẻ mà đã có cảm giác như vậy thì không hay. Mặc dù vực Diệt Vong hỗn loạn nhưng hiện tại liên minh Thanh Huyền cũng đã ổn định lại rồi. Còn nếu không ổn nữa thì cô có thể chuyển tới Giang Thành sống, tôi sẽ tặng cô một chung cư biệt lập”, Lâm Chính cười nói.
“Sao có thể được. Dù sao tôi cũng là người của vực Diệt Vong, hơn nữa còn phải cùng bố đi cứu viện cho thế gia Ngạo Tuyết, không thể tham sống sợ chết như vậy được”, Hoa Vi Vi nói
Lâm Chính giật mình, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó bèn nói: “Tôi vừa bàn việc cứu viện thế gia Ngạo Tuyết với bố của cô, vẫn chưa nói mà sao cô biết vậy?”
“Trước khi tới bố tôi đã nói rồi, chỉ có Ngũ Phương Băng Nguyên mới giải quyết được chuyện này, những thế tộc khác không thể. Vùng đất băng hàng chỉ có chúng tôi mới chịu đựng được”.
“Đúng vậy, có điều…Hoa Vi Vi, có phải mọi người có điều gì đó giấu tôi không?", Lâm Chính chau mày.
“Sao Lâm minh chủ lại nói như vậy? Tôi có gì dám giấu anh đâu”, Hoa Vi Vi vội vàng cúi đầu với ánh mắt bấn loạn.
Lâm Chính thấy vậy thì suy nghĩ rồi nói tiếp: “Bảo bố cô tới phòng luyện đan với tôi một chuyến”.
“Vâng”, Hoa Vi Vi tò mò những cũng không hỏi nhiều.
Hai bố con nhanh chóng cùng Lâm Chính tới phòng luyện đna. Lúc này Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đang luyện đan theo yêu cầu của Lâm Chính.
“Thần y Lâm”, hai người vội đứng dậy
Hoa Thiên Hải ngạc nhiên, tưởng nhìn nhầm: “Lâm minh chủ, hai người họ ở đây làm gì?"
“Luyện đan".
“Luyện đan sao?”, Hoa Thiên Hải nhìn bằng vẻ không dám tin: “Thực lực bọn họ thấp như vậy sao có thể luyện đan được? Đan dược luyện ra có hiệu quả gì chứ?”
“Đừng khinh thường người khác vậy chứ”.
Bạch Nan Ly không nhịn được nữa bèn hừ giọng: “Đó đều là dan dược do tôi luyện ra đấy, nếu như ông cảm thấy ngứa mắt thì tôi cũng chấp nhận”.
“Hả”, Hoa Thiên Hải ngạc nhiên lắm, bèn đi tới lấy bình rồi quan sát sau đó hít hít.
Ông ta lập tức tái mặt: “Đây là cực phẩm Thăng Lực Đan sao?”
“Cực phẩm”, Hoa Vi Vi cũng rất kinh ngạc.
“Mọi người luyện ra sao”, Hoa Thiên Hải trố mắt hỏi.