-
Chương 4221-4225
Chương 4221: Cùng lắm là rút
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó...
"Ha ha ha!".
Tiếng cười lố bịch vang khắp phòng tiệc.
"Anh Hà, tôi thấy anh chàng tên Lâm Chính này còn phù hợp để diễn hài hơn cả anh đấy".
"Tôi nghĩ nếu Long Quốc muốn làm lại “Joker” thì chắc chắn anh ta là diễn viên phù hợp nhất".
"Thú vị thật! Đây là nguồn vui của tôi hôm nay đấy!".
"Thế mà cũng có người dám to mồm chém gió trước mặt mọi người! Nực cười!".
Bọn họ cười cợt châm chọc, không thèm quan tâm đến những lời Lâm Chính nói, sau một hồi cười nhạo liền bỏ đi, chẳng đếm xỉa gì đến tên điên này nữa.
"Họ Lâm kia, mày vẫn chưa rõ mình là ai sao? Mày nghĩ mày là ai chứ? Thần y Lâm Giang Thành? Tao nói cho mày biết, cho dù mày là thần y Lâm chó chết gì đó, thì trong giới này, mày gặp ông đây cũng phải cúi đầu".
Thích Phi Long lạnh lùng nhìn Lâm Chính: "Hôm nay nếu không phải sự kiện lớn, ông đây không muốn trở mặt, thì mày nghĩ mày đắc ý được như vậy sao? Đừng vênh váo quá!".
Nói xong, mấy người cũng lần lượt rời đi.
Tô Nhu thở dài, không nói gì nữa.
Mọi người rời khỏi khách sạn, trở về Giang Thành.
"Tôi xin lỗi, Lâm Chính, lại gây phiền phức lớn cho anh rồi".
Trên xe, Tô Dư nói đầy áy náy.
"Chị Tô Dư, chuyện này không liên quan đến chị, phiền phức này là do em gây ra, chị không cần gánh họa thay em đâu".
Tô Nhu vội nói.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà".
Lâm Chính mỉm cười.
"Chuyện nhỏ?".
Tô Nhu trừng mắt lườm anh: "Chuyện vốn dĩ đã được giải quyết rồi, anh còn nói những lời như vậy làm gì? Anh nghĩ chúng ta đắc tội với những người đó được sao?".
"Có gì mà không đắc tội được? Chỉ là một đám con hát thôi mà!".
Lâm Chính lắc đầu.
"Con hát? Bây giờ không phải thời cổ đại, con hát thì sao chứ? Bọn họ có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ cần nhằm vào anh là người hâm mộ của họ sẽ chặn cho anh không ra được khỏi nhà luôn".
Tô Nhu bực bội nói: "Lại còn bắt bọn họ dập đầu với đạo diễn Tống và chị Tô Dư? Anh nghĩ anh có tầm ảnh hưởng lớn như vậy sao?".
"Anh thì không, nhưng anh nghĩ chắc là thần y Lâm thì có".
Lâm Chính mỉm cười: "Em đừng quên Tiểu Dư và đạo diễn Tống đều là người của Dương Hoa, nếu thần y Lâm biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua và đòi lại công bằng cho bọn họ".
Anh vừa dứt lời, Tống Kinh và Tô Dư đều quay sang nhìn.
Tống Kinh muốn nói lại thôi.
Tô Nhu thì nhíu mày nói: "Thế lực và thủ đoạn của thần y Lâm thì đương nhiên là em biết, nhưng Thích Tư Mưu cũng không phải nhân vật đơn giản. Ông ta là người có máu mặt trong giới giải trí, chẳng phải Thích Phi Long đã nói rồi sao? Nếu đặt chân vào giới giải trí thì dù là thần y Lâm cũng không làm gì được anh ta..."
"Chuyện đó không liên quan đến anh".
Lâm Chính mỉm cười: "Dù sao thì cứ đổ chuyện này lên đầu thần y Lâm, anh ấy giải quyết thế nào là việc của anh ấy".
"Anh... đúng là cáo mượn oai hùm!".
Tô Nhu cấu mạnh anh một cái, bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Dư nhăn nhó cười, đáy mắt lóe lên một tia cô đơn.
Thực ra cô ta và Tống Kinh có suy nghĩ giống nhau.
Tuy bọn họ biết Lâm Chính là thần y Lâm, có thế lực phi phàm, nhưng hôm nay bọn họ không chỉ đắc tội với Thích Tư Mưu, mà còn là một nửa giới giải trí.
Nếu những người này liên thủ để cấm sóng, thì sợ là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa ra mặt cũng không giải quyết được.
"Thôi kệ đi, cùng lắm là rút khỏi giới giải trí".
Tô Dư thầm an ủi bản thân, rồi giẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe lao vút về phía Giang Thành.
Cùng lúc đó.
Đồn cảnh sát Thượng Hỗ.
"Cái gì? Không cho bảo lãnh?".
Thích Phi Long đội mũ lưỡi trai, nhìn nhân viên công tác với ánh mắt khó tin và kinh ngạc.
"Đúng vậy, nếu anh không còn việc gì thì mau rời khỏi đây đi".
Nhân viên công tác nói rất nghiêm túc, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc.
"Khoan đã, khoan đã, để tôi gọi cuộc điện thoại".
Thích Phi Long cảm thấy không đúng lắm, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thích Tư Mưu.
"Ông nội, đối phương không cho bảo lãnh, thái độ còn rất kiên quyết".
"Bảo luật sư Đường tới một chuyến".
"Vâng".
Thích Phi Long nặng nề gật đầu.
10 phút sau, luật sư số một Thượng Hỗ đã đến đồn cảnh sát...
Chương 4222: Gà bay chó sủa
Để tránh bị đám săn ảnh nhận ra, Thích Phi Long nghe theo lời dặn của luật sư, rời khỏi đồn cảnh sát, ngồi chờ ở quán cà phê đối diện.
Hắn cảm thấy không đúng lắm, uống mấy ngụm cà phê xong liền châm điếu thuốc.
"Xin lỗi anh, nơi này nghiêm cấm hút thuốc..."
Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới nhắc nhở.
Thích Phi Long rút luôn một xấp tiền mặt ra, đập xuống bàn.
Chỗ này ít nhất cũng phải 20 nghìn tệ.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, vội cười một cách nịnh nọt rồi cất tiền đi.
"Anh có cần tôi châm thuốc cho không ạ?".
"Cút!".
Thích Phi Long bực bội chửi.
"Vâng, vâng..."
Nhân viên phục vụ cúi người khom lưng rồi chạy mất.
Chờ nửa tiếng mới thấy luật sư số một Thượng Hỗ là Đường Nguyên bước vào quán cà phê.
Sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, đi tới trước mặt Thích Phi Long, sau đó lấy ra rất nhiều giấy tờ, đặt lên trên bàn.
Thích Phi Long sửng sốt, vội hỏi: "Sao rồi luật sư Đường? Có đưa được Dịch Phong ra không?".
"Xin lỗi cậu Thích, e là vụ này tôi không giúp được cậu rồi, đây là tất cả giấy tờ cậu đã đưa cho tôi, tôi trả lại cậu, rồi tôi sẽ bắn trả phí luật sư vào tài khoản của cậu, cậu... hãy mời cao nhân khác đi".
Dứt lời, Đường Nguyên xoay người định đi.
Thích Phi Long trố mắt ra, vội túm lấy Đường Nguyên, nói: "Luật sư Đường, ông làm cái gì vậy? Phủi tay không làm nữa à?".
"Cậu Thích, chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng của tôi quá nhiều, tôi sợ mình không xử lý được".
Đường Nguyên trầm giọng đáp.
"Phức tạp?".
Thích Phi Long trợn tròn mắt, cảm thấy da đầu tê dại: "Chỉ là đưa một người ra thôi, có gì mà phức tạp chứ? Hơn nữa... Dịch Phong này cũng không phạm phải tội lớn, cùng lắm chỉ là phỉ báng, vậy mà không đưa ra được? Ông là luật sư số một Thượng Hỗ cơ mà!".
Thấy Thích Phi Long vẫn còn cố chấp u mê như vậy, Đường Nguyên thở dài, ngoảnh sang nói: "Cậu Phi Long, thực ra bản thân Dịch Phong không phức tạp, cái phức tạp... là thế lực đứng sau chuyện này".
"Thế lực đứng sau?".
"Cậu Phi Long, tôi thực sự không tiện tiết lộ quá nhiều, nếu không sợ là mất cả bát cơm! Tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một câu, phía Dịch Phong tốt nhất hãy bỏ đi, nếu không sẽ bị vạ lây đấy!".
Dứt lời, ông ta liền hất tay của Thích Phi Long đi, vội vàng bỏ về.
Thích Phi Long như hóa đá tại chỗ, đầu óc trắng xóa, mãi chưa hoàn hồn.
Hắn vội vàng gọi cho Thích Tư Mưu báo cáo chuyện này.
Thích Tư Mưu cũng trầm tư.
Một lúc lâu sau mới thốt nên lời.
"Điều tra!".
Nhưng hai người vừa kết thúc cuộc gọi, thì Thích Tư Mưu lại nhận được cuộc gọi khác.
"Tôi là Thích Tư Mưu đây, sao vậy?".
"Đạo diễn Thích, xảy ra chuyện rồi! Nam chính trong bộ phim mới của chúng ta xảy ra scandal bắt cá hai tay, hơn nữa còn ngủ với người hâm mộ, thậm chí khiến cô ta có bầu! Làm sao bây giờ?".
"Cái gì? Có phải tin đồn không?".
Thích Tư Mưu dường như nín thở, vội quát hỏi.
"Chính đương sự đăng video lên nói, hơn nữa còn muốn kiện nam chính trong phim mới của chúng ta nữa. Một tuần nữa là phim mới lên sóng rồi, nếu không giải quyết được chuyện này thì chắc chắn doanh thu thảm hại".
"Cứ bình tĩnh, mua thủy quân trước đã, liên hệ với phòng quan hệ công chúng dìm ngay chuyện này xuống. Dù thế nào, cho dù chuyện này bị lộ thì cũng không thể bị lộ vào lúc này được".
"Vâng, đạo diễn Thích".
Vừa tắt điện thoại lại có người gọi đến.
"Đạo diễn Thích, không hay rồi! Một nữ nghệ sĩ của công ty chúng ta bị tố dùng chất cấm, bị cảnh sát bắt rồi".
Thích Tư Mưu lùi lại mấy bước, hai mắt trợn tròn.
"Lúc nào vậy?".
"Ngay vừa nãy..."
Chương 4223: Trả nợ
Một tiếng sau, Thích Tư Mưu ngồi tê liệt trên ghế thái sư.
Điện thoại trượt xuống khỏi ngón tay, đập xuống đất.
Còn có người không ngừng gọi tới, điện thoại rung liên tục, tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác.
Nhưng Thích Tư Mưu không muốn nghe máy nữa.
Mỗi tin tức nghe được đều khiến ông ta tuyệt vọng.
Thích Tư Mưu không phải kẻ ngốc, ông ta biết mình đã bị người ta nhắm đến.
Chỉ trong năm sáu tiếng ngắn ngủi, nhiều nghệ sĩ dưới trướng mình liên tục bị người ta tiết lộ tin xấu, ai cũng mất con đường sinh nhai biểu diễn nghệ thuật.
Không chỉ như vậy, ông ta có làm thế nào cũng không bảo lãnh Dịch Phong ra được.
Hơn nữa… trong những cuộc điện thoại mà ông ta nghe còn có diễn viên của công ty khác cũng có vấn đề.
Những diễn viên có vấn đề đều là người từng tham gia buổi tiệc tối nay.
“Là thần y Lâm trả thù sao?”.
Thích Tư Mưu căng thẳng, nắm đấm siết chặt.
Ông ta biết Tống Kinh và Tô Dư là người của Dương Hoa, nhưng Dương Hoa ngoài cống hiến cho giới giải trí mấy bộ phim như Chiến Hổ thì không có biểu hiện gì khác, địa vị cũng không tính là đứng hàng đầu, ông ta cũng không để tâm.
Dù trình độ, thành tựu của thần y Lâm có cao, Long Quốc ai ai cũng biết, nhưng ông ta là người có quyền thế trong giới giải trí. Ông ta không quan tâm đến thần y Lâm, thần y Lâm cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng Thích Tư Mưu không ngờ Chủ tịch Lâm ở Giang Thành lại động ngón tay đã có thể khiến giới giải trí gà bay chó chạy…
“Thần y Lâm! Là cậu lựa chọn khai chiến, vậy thì đừng trách tôi phản công!”.
Ánh mắt của Thích Tư Mưu trở nên lạnh đi, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, gọi đi.
“Alo, có chuyện gì sao?”.
“Tôi bị người ta nhắm vào rồi”.
“Nhắm vào? Về phương diện đó sao?”.
“Trong giới”.
“Trong giới không phải ông là hoàng đế à? Nếu bị người ta nhắm vào, ông xử lý người đó đi!”.
“Những thứ mà cậu ta tung ra hầu như đều được xác thực, một số nghệ sĩ dưới trướng tôi e là sau này không dùng được nữa rồi”.
“Thế à… Xem ra đối thủ của ông có chút năng lực, nói đi, ông muốn tôi làm thế nào?”.
“Ông giúp tôi cứu người ra khỏi đồn cảnh sát Thượng Hỗ trước, đợi người được cứu ra, tôi sẽ sắp xếp hành động tiếp theo cho ông!”.
“Cứu ai?”.
“Dịch Phong!”.
“Cho tôi vài phút, tôi gọi một cuộc điện thoại!”.
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Thật ra, lúc này Thích Tư Mưu không còn coi trọng Dịch Phong nữa.
Mặc dù Dịch Phong là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, nhưng với tư bản mà nói, để tạo ra một ngôi sao nam thì quá dễ dàng.
Chẳng qua chuyện này là do Thích Phi Long nói Dịch Phong làm, Thích Tư Mưu lo rằng thần y Lâm sẽ dùng Dịch Phong để viết bài, vậy sẽ hủy hoại địa vị của Thích Tư Mưu ở trong giới giải trí.
Một phút sau.
Điện thoại lại vang lên.
Thích Tư Mưu không do dự ấn nút nghe, nói thẳng: “Chuyện tiếp theo cần làm là…”.
“Đợi đã, đợi đã…”.
Người bên kia điện thoại ngắt lời Thích Tư Mưu.
“Sao rồi?”.
“Người chưa cứu ra được”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói khàn đặc.
Thích Tư Mưu giật mình, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
“Ông… cũng không cứu được sao?”.
“Đừng nói là cứu, tới quyền được hỏi cũng không có… Thích Tư Mưu, rốt cuộc ông đã đắc tội với ai?”.
Ông ta lạnh lùng hỏi.
Thích Tư Mưu kinh hãi.
Người trong điện thoại có thân phận gì, ông ta hiểu rõ nhất.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không muốn nhờ tới người này, đánh mất mối ân tình năm xưa mình tích lũy.
Bây giờ ngay cả người này cũng không giải quyết được, hơn nữa… còn có vẻ lo sợ như vậy.
Chẳng lẽ… thần y Lâm ở Giang Thành còn thân phận gì mà người ta không biết sao?
“Người đó là thần y Lâm ở Giang Thành, chắc ông biết nhỉ?”.
Thích Tư Mưu hít sâu một hơi, thẳng thắn nói.
“Thần y Lâm? Sao ông lại gây chuyện với cậu ta?”.
“Là cậu ta gây chuyện với tôi!”.
“Được rồi được rồi, tôi không dây dưa với ông chuyện này. Thích Tư Mưu! Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể nói ông không phải đối thủ của thần y Lâm. Tôi đề nghị ông mau đầu hàng người đó, xem cậu ta có thể tha thứ cho ông không. Dù sao tôi không thể bảo vệ được ông, tôi nghĩ trong những người mà ông quen biết cũng không có mấy ai bảo vệ được ông!”.
“Đầu hàng? Nếu tôi đầu hàng, mọi thứ tôi có sẽ mất hết, mọi thứ của tôi ở giới giải trí đều sẽ tiêu tan!”.
“Nhưng không đầu hàng, ông sẽ chỉ thua càng thê thảm!”.
“Không! Tôi sẽ không thua như vậy”.
Thích Tư Mưu không cam tâm, ánh mắt đầy quyết đoán, nhỏ giọng nói: “Anh trai ông đang ở đâu?”.
“Ông điên rồi sao?”.
Người ở bên kia điện thoại lập tức quát khẽ.
“Tôi không điên! Năm xưa hai anh em ông gặp nạn ở ngoài đường, tôi đã cho các ông một bữa cơm. Các ông một văn một võ, nay ông làm việc ở chính phủ có thời như vậy, anh trai ông cũng có trình độ độc nhất vô nhị trong giới võ thuật! Nếu ông không thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi chỉ có thể mời anh trai ông ra tay!”.
Thích Tư Mưu mặt mày dữ tợn, trong mắt toát ra sự kiên định.
Đầu kia điện thoại rơi vào im lặng.
Không biết qua bao lâu mới có giọng nói vang lên.
“Anh trai tôi đã rời khỏi nhà hơn hai mươi năm, tôi và anh ấy chỉ liên lạc qua điện thoại. Hiện nay anh ấy không ở Long Quốc, nhưng nếu ông muốn mời anh ấy ra tay, tôi… có thể chuyển lời, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ trả lại ân tình của ông”.
“Vậy ông lập tức gọi ông ta qua dây!”.
Thích Tư Mưu nói.
“Thích Tư Mưu, nếu anh trai tôi đến thì hai anh em chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa, ông phải nhớ kỹ!”.
“Bây giờ tôi chỉ cần đối phó thần y Lâm, những chuyện khác tôi không muốn nghe!”.
“Được!”.
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Thích Tư Mưu ném điện thoại xuống đất, gương mặt dữ tợn hơn.
Cùng lúc đó, giới giải trí xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Các loại tin tức mang tính bùng nổ giống như dông tố điên cuồng tấn công khắp mạng.
Toàn bộ mạng xã hội bùng nổ hỗn loạn.
Vô số người hóng chuyện tụ tập ở các bài đăng, diễn đàn, blog cho đến mọi phần mềm xã giao.
Bọn họ thảo luận các loại tin đồn, nhiều đến mức sắp không đọc nổi.
Lâm Chính lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, yên tĩnh quan sát mọi thứ.
“Chủ tịch Lâm!”.
Kỷ Văn đi vào văn phòng.
“Người đưa tới rồi chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đã đưa tới rồi”.
Kỷ Văn lộ ra vẻ khâm phục.
“Giao cho anh cả, tôi không có hứng thú với chuyện này, đợi xử lý xong thì báo cáo kết quả cho tôi”.
Lâm Chính mặc áo khoác ngoài, vội vã rời đi…
Chương 4224: Tôi là người của Dương Hoa
“Haizz, thật là nực cười! Tớ chưa bao giờ gặp người nào ngu ngốc như vậy!”.
Trong một quán cà phê cao cấp, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi với nhau uống trà sáng.
Một cô gái đeo kính đen, ăn mặc thời thượng xắn một miếng bánh tinh xảo, nhẹ nhàng cắn một miếng, vừa ăn vừa cười nói: “Tớ đoán chắc người này sẽ bị đạo diễn Thích xử lý rất thê thảm! Ha, anh ta không biết được thực lực của đạo diễn Thích!”.
“Hễ là người có liên quan đến giới giải trí đều biết đạo diễn Thích mới là ghê gớm nhất”, cô gái đội mũ màu cà phê ngồi đối diện dựng ngón cái, sau đó cười nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua giới giải trí tung ra nhiều tin đồn như vậy, cậu biết không?”.
“Tin đồn gì?”.
“Nhiều nghệ sĩ bị bóc ngủ với fan, hút hàng cấm! Lên hotsearch đầy! Chậc chậc, trong giới chưa bao giờ náo nhiệt như thế này, xem ra sắp thanh lọc lớn rồi”.
“Thật sao? Đừng nói Uông Phong lại sắp mở liveshow rồi chứ?”.
“Để xem xem, đừng nói là linh vậy chứ?”.
Cô gái đội mũ cười hì hì lấy điện thoại ra, lướt xem.
“Tớ thấy chắc chắn là đạo diễn Thích phát điên rồi. Buổi tiệc tối hôm qua xảy ra chuyện không vui như vậy, chắc chắn ông ấy muốn tính sổ những kẻ không nghe lời! Ha, nói không chừng lần này tớ có cơ hội bước lên vị trí cao rồi”.
Cô gái đeo kính nhấp một ngụm cà phê, nhếch khóe miệng.
Nhưng qua một lúc lâu, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn cô gái đội mũ ngồi ở đối diện, khẽ nhíu mày: “Cậu đọc gì mà say mê vậy? Đừng nói Uông Phong thật sự mở liveshow chứ?”.
“Không có!”.
“Thế Uông Phong ra bài mới rồi à?”.
“Cũng… Cũng không phải…”.
Cô gái đội mũ toát đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ khó coi, tay cầm điện thoại run rẩy: “A Ngọc, có chuyện rồi, hình như công ty các cậu… cũng bị người ta tố cáo rồi”.
“Cái gì?”.
Cô gái biến sắc, lập tức cướp điện thoại qua xem kỹ.
Chốc lát sau, mặt cô ta trắng bệch.
“Không chỉ có công ty của tớ, nghệ sĩ dưới trướng của đạo diễn Thích cũng có vài người tiêu đời rồi… Có chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Nói xong, cô gái đột nhiên cầm túi xách trên bàn lên, vội nói: “Tớ phải về công ty gấp!”.
Nhưng cô ta vừa bước được nửa bước, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô gái sửng sốt, lấy điện thoại ra nghe.
Trong điện thoại vang lên giọng gấp gáp của người quản lý.
“A Ngọc! Không hay rồi, chuyện em trốn thuế bị người ta điều tra được rồi!”.
“Sợ gì chứ? Hạn mức của em không nhiều, nộp bổ sung là được!”.
Cô gái đeo kính đen run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
“A Ngọc, không chỉ như vậy, chuyện lúc trước em lừa gạt kết hôn cũng bị người ta bóc ra rồi!”.
Người quản lý lại nói, giọng nói kèm theo tiếng khóc.
“Cái gì?”.
Cô gái đeo kính ngơ ngác.
Trước khi cô ta vào giới giải trí, cô ta vốn là một cô gái hộp đêm tốt nghiệp trung cấp. Có một lần ở quán bar, cô ta quen biết một người con trai nhà giàu nhiều tiền, người lại ngốc, thế là bày mưu với người khác lấy lý do gả cho người đó để tống tiền.
Cô gái đeo kính lo rằng sẽ bị người con nhà giàu đó trả thù nên đã bay đến nước lân cận ngay trong đêm, dùng số tiền lớn để phẫu thuật thẩm mỹ.
Không ngờ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta đẹp hơn trước kia, được công ty nhắm đến, đổi nghệ danh, thuận lợi ra mắt.
Cứ ngỡ chuyện này đã qua nhiều năm, dần dần phai mờ, sẽ không bị nhắc tới, không ngờ lại bị người khác đào ra được.
“Là ai làm? Có phải tên ngốc kia làm không?”.
Cô gái đeo kính vội hỏi, cả người run rẩy.
Sự nghiệp cô ta đang ở thời kỳ phát triển, nếu chuyện này lộ ra, mọi thứ sẽ bị hủy hoại.
“A Ngọc, chị cũng không biết. Chị vừa nhận được điện thoại, người kia nắm được nhiều chứng cứ. Em mau về đây đi, nếu còn không về thì tất cả sẽ tiêu tùng hết”.
Cô gái đeo kính nghe vậy, quay đầu chạy ra khỏi quán cà phê.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo vest đi tới.
Cô gái đeo kính không kịp đề phòng, đụng phải người đàn ông đó.
Cô ta lùi lại mấy bước, vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi anh”, sau đó tiếp tục rời đi.
“Cô Nguyễn Ngọc phải không?”.
Người đàn ông mặc vest cười hỏi.
“Ký tên thì để hôm khác!”.
Cô gái đeo kính lập tức đẩy cửa.
“Cô Nguyễn Ngọc, chuyện của cô không cần về công ty, chúng ta có thể giải quyết tại đây!”.
Người đàn ông mặc vest nói.
Nguyễn Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông mặc vest: “Anh có ý gì?”.
“Cuộc điện thoại với quản lý của cô là tôi gọi!”.
Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nói: “Chúng ta đã liên lạc với cậu chủ giàu có mà cô lừa gạt. Bây giờ cô có hai con đường, thứ nhất, anh ta kiện cô khiến con đường ngôi sao của cô bị chặn đứng hoàn toàn. Thứ hai, cô làm việc cho chúng tôi, chúng tôi có thể âm thầm thương lượng với cậu chủ kia giải quyết chuyện này! Cô hiểu chưa?”.
Nguyễn Ngọc kinh ngạc, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc anh… anh là ai?”.
“Tôi là người của Dương Hoa”.
Người đàn ông mặc vest cười đáp.
Chương 4225: Lôi Đình Điện
Tại bên ngoài sân bay Giang Thành. Một người đàn ông trung niên cầm một cái tay nải bước tới.
“Đại ca”, một người đàn ông trung niên khác mặc vest bước tới.
“Xe ở đâu?”, người đàn ông hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Đây ạ”, người đàn ông mặc vest dẫn đường. Một chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay.
“Đưa tài liệu về người đó cho tôi”, người đàn ông châm thuốc.
“Đều ở đây ạ”.
Người bên cạnh lập tức đưa tập tài liệu dày đặc tới. Người phía sau lật tài liệu nhanh chóng, chưa tới một phút thì ông ta đã lật đến trang cuối và trả lại.
Người bên cạnh vô cùng kinh ngạc:“Đại sư không xem sao?”
“Tôi xem xong rồi”, người đàn ông nói
“Cái gì?”, người trên xe nhìn bằng vẻ không dám tin.
Người đàn ông bên cạnh chỉ cười lạnh lùng: “Các người hiểu cái gì chứ? Đại ca là một trong thất đại pháp vương của Lôi Đình Điện, thần thông của đại ca không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Nhìn lướt biết tất cả dễ như trở bàn tay thôi”.
“Hóa ra là vậy”
“Lợi hại quá”, đám đông thất kinh.
Người đàn ông cười khinh thường: “Đại ca sao thế, tên thần y Lâm đó có dễ đối phó không?”
“Tôi rời khỏi Long Quốc đã lâu đối với những chuyện ở đây không còn biết rõ nữa. Tài liệu của các người nói thần y Lâm ngoài tiêu diệt tổ chức Thánh Sơn ra còn đánh bại những cao thủ khác nữa, dù thế nào thì cậu ta cũng khá có bản lĩnh đấy”.
Người đàn ông trầm ngâm rồi nói tiếp: “Người nhà họ Thích muốn tôi khi nào ra tay?”.
“Vị đó nhà họ Thích nghe nói đã bị đối phương đập cho te tua rồi, ý của vị đó là đưa đối phương tới nhà họ Thích, ép phải thỏa hiệp, làm việc vì vị đó là tốt nhất”.
“Tôi biết rồi”.
Người đàn ông gật đầu, điềm đạm nói: “Cử người gọi điện đi, tôi sẽ tới tìm cậu ta”
“Vâng đại ca”.
Tại họ viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính đang trong phòng dược luyện chế dược liệu được mang về từ vực Diệt Vong. Phía bên Ngạo Hàn Mai vẫn chưa có tin tức gì.
Anh không thể chỉ đặt hi vọng vào cô ta. Anh cũng cử người đi khắp nơi tìm kỳ hoa dược thảo.
Cộc cộc...Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Lâm Chính chau mày bước vào. Rõ ràng là anh đã dặn không có việc thì đừng làm phiền anh.
Cánh cửa được đẩy ra. Từ Thiên đi vào.
“Chủ tịch Lâm, vừa rồi nhận được điện thoại, có người tìm cậu”
“Ai vậy? Người phía vực Diệt Vong sao?”, Lâm Chính vừa làm vừa hỏi.
“Không phải, đối phương tới từ Lôi Đình Điện”.
“Lôi Đình Điện?”
Lâm Chính giật mình nhìn ông ta: “Ý gì vậy?”
“Cũng không rõ ạ, đối phương nói họ sắp tới Huyền Y Phái rồi, muốn cậu ra cửa đợi họ. Sau đó lên xe cùng họ đi một chuyến”, Từ Thiên nói.
“Không đi thì sao?”
“Họ không nói gì cả”
Lâm Chính nghe thấy vậy khẽ chau mày rồi phất tay: “Kệ họ...”
“Điều này...có vẻ không hay lắm. Dù sao cũng là người của ngoại vực cũng không biết Lôi Đình Điện thế nào, nếu gây tội thì...”
“Vậy à?”
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy bảo họ vào đi. Để họ đợi trong phòng khách, tôi xử lý xong việc sẽ gặp”.
“Vâng”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó...
"Ha ha ha!".
Tiếng cười lố bịch vang khắp phòng tiệc.
"Anh Hà, tôi thấy anh chàng tên Lâm Chính này còn phù hợp để diễn hài hơn cả anh đấy".
"Tôi nghĩ nếu Long Quốc muốn làm lại “Joker” thì chắc chắn anh ta là diễn viên phù hợp nhất".
"Thú vị thật! Đây là nguồn vui của tôi hôm nay đấy!".
"Thế mà cũng có người dám to mồm chém gió trước mặt mọi người! Nực cười!".
Bọn họ cười cợt châm chọc, không thèm quan tâm đến những lời Lâm Chính nói, sau một hồi cười nhạo liền bỏ đi, chẳng đếm xỉa gì đến tên điên này nữa.
"Họ Lâm kia, mày vẫn chưa rõ mình là ai sao? Mày nghĩ mày là ai chứ? Thần y Lâm Giang Thành? Tao nói cho mày biết, cho dù mày là thần y Lâm chó chết gì đó, thì trong giới này, mày gặp ông đây cũng phải cúi đầu".
Thích Phi Long lạnh lùng nhìn Lâm Chính: "Hôm nay nếu không phải sự kiện lớn, ông đây không muốn trở mặt, thì mày nghĩ mày đắc ý được như vậy sao? Đừng vênh váo quá!".
Nói xong, mấy người cũng lần lượt rời đi.
Tô Nhu thở dài, không nói gì nữa.
Mọi người rời khỏi khách sạn, trở về Giang Thành.
"Tôi xin lỗi, Lâm Chính, lại gây phiền phức lớn cho anh rồi".
Trên xe, Tô Dư nói đầy áy náy.
"Chị Tô Dư, chuyện này không liên quan đến chị, phiền phức này là do em gây ra, chị không cần gánh họa thay em đâu".
Tô Nhu vội nói.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà".
Lâm Chính mỉm cười.
"Chuyện nhỏ?".
Tô Nhu trừng mắt lườm anh: "Chuyện vốn dĩ đã được giải quyết rồi, anh còn nói những lời như vậy làm gì? Anh nghĩ chúng ta đắc tội với những người đó được sao?".
"Có gì mà không đắc tội được? Chỉ là một đám con hát thôi mà!".
Lâm Chính lắc đầu.
"Con hát? Bây giờ không phải thời cổ đại, con hát thì sao chứ? Bọn họ có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ cần nhằm vào anh là người hâm mộ của họ sẽ chặn cho anh không ra được khỏi nhà luôn".
Tô Nhu bực bội nói: "Lại còn bắt bọn họ dập đầu với đạo diễn Tống và chị Tô Dư? Anh nghĩ anh có tầm ảnh hưởng lớn như vậy sao?".
"Anh thì không, nhưng anh nghĩ chắc là thần y Lâm thì có".
Lâm Chính mỉm cười: "Em đừng quên Tiểu Dư và đạo diễn Tống đều là người của Dương Hoa, nếu thần y Lâm biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua và đòi lại công bằng cho bọn họ".
Anh vừa dứt lời, Tống Kinh và Tô Dư đều quay sang nhìn.
Tống Kinh muốn nói lại thôi.
Tô Nhu thì nhíu mày nói: "Thế lực và thủ đoạn của thần y Lâm thì đương nhiên là em biết, nhưng Thích Tư Mưu cũng không phải nhân vật đơn giản. Ông ta là người có máu mặt trong giới giải trí, chẳng phải Thích Phi Long đã nói rồi sao? Nếu đặt chân vào giới giải trí thì dù là thần y Lâm cũng không làm gì được anh ta..."
"Chuyện đó không liên quan đến anh".
Lâm Chính mỉm cười: "Dù sao thì cứ đổ chuyện này lên đầu thần y Lâm, anh ấy giải quyết thế nào là việc của anh ấy".
"Anh... đúng là cáo mượn oai hùm!".
Tô Nhu cấu mạnh anh một cái, bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Dư nhăn nhó cười, đáy mắt lóe lên một tia cô đơn.
Thực ra cô ta và Tống Kinh có suy nghĩ giống nhau.
Tuy bọn họ biết Lâm Chính là thần y Lâm, có thế lực phi phàm, nhưng hôm nay bọn họ không chỉ đắc tội với Thích Tư Mưu, mà còn là một nửa giới giải trí.
Nếu những người này liên thủ để cấm sóng, thì sợ là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa ra mặt cũng không giải quyết được.
"Thôi kệ đi, cùng lắm là rút khỏi giới giải trí".
Tô Dư thầm an ủi bản thân, rồi giẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe lao vút về phía Giang Thành.
Cùng lúc đó.
Đồn cảnh sát Thượng Hỗ.
"Cái gì? Không cho bảo lãnh?".
Thích Phi Long đội mũ lưỡi trai, nhìn nhân viên công tác với ánh mắt khó tin và kinh ngạc.
"Đúng vậy, nếu anh không còn việc gì thì mau rời khỏi đây đi".
Nhân viên công tác nói rất nghiêm túc, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc.
"Khoan đã, khoan đã, để tôi gọi cuộc điện thoại".
Thích Phi Long cảm thấy không đúng lắm, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thích Tư Mưu.
"Ông nội, đối phương không cho bảo lãnh, thái độ còn rất kiên quyết".
"Bảo luật sư Đường tới một chuyến".
"Vâng".
Thích Phi Long nặng nề gật đầu.
10 phút sau, luật sư số một Thượng Hỗ đã đến đồn cảnh sát...
Chương 4222: Gà bay chó sủa
Để tránh bị đám săn ảnh nhận ra, Thích Phi Long nghe theo lời dặn của luật sư, rời khỏi đồn cảnh sát, ngồi chờ ở quán cà phê đối diện.
Hắn cảm thấy không đúng lắm, uống mấy ngụm cà phê xong liền châm điếu thuốc.
"Xin lỗi anh, nơi này nghiêm cấm hút thuốc..."
Nhân viên phục vụ vội vàng đi tới nhắc nhở.
Thích Phi Long rút luôn một xấp tiền mặt ra, đập xuống bàn.
Chỗ này ít nhất cũng phải 20 nghìn tệ.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, vội cười một cách nịnh nọt rồi cất tiền đi.
"Anh có cần tôi châm thuốc cho không ạ?".
"Cút!".
Thích Phi Long bực bội chửi.
"Vâng, vâng..."
Nhân viên phục vụ cúi người khom lưng rồi chạy mất.
Chờ nửa tiếng mới thấy luật sư số một Thượng Hỗ là Đường Nguyên bước vào quán cà phê.
Sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, đi tới trước mặt Thích Phi Long, sau đó lấy ra rất nhiều giấy tờ, đặt lên trên bàn.
Thích Phi Long sửng sốt, vội hỏi: "Sao rồi luật sư Đường? Có đưa được Dịch Phong ra không?".
"Xin lỗi cậu Thích, e là vụ này tôi không giúp được cậu rồi, đây là tất cả giấy tờ cậu đã đưa cho tôi, tôi trả lại cậu, rồi tôi sẽ bắn trả phí luật sư vào tài khoản của cậu, cậu... hãy mời cao nhân khác đi".
Dứt lời, Đường Nguyên xoay người định đi.
Thích Phi Long trố mắt ra, vội túm lấy Đường Nguyên, nói: "Luật sư Đường, ông làm cái gì vậy? Phủi tay không làm nữa à?".
"Cậu Thích, chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng của tôi quá nhiều, tôi sợ mình không xử lý được".
Đường Nguyên trầm giọng đáp.
"Phức tạp?".
Thích Phi Long trợn tròn mắt, cảm thấy da đầu tê dại: "Chỉ là đưa một người ra thôi, có gì mà phức tạp chứ? Hơn nữa... Dịch Phong này cũng không phạm phải tội lớn, cùng lắm chỉ là phỉ báng, vậy mà không đưa ra được? Ông là luật sư số một Thượng Hỗ cơ mà!".
Thấy Thích Phi Long vẫn còn cố chấp u mê như vậy, Đường Nguyên thở dài, ngoảnh sang nói: "Cậu Phi Long, thực ra bản thân Dịch Phong không phức tạp, cái phức tạp... là thế lực đứng sau chuyện này".
"Thế lực đứng sau?".
"Cậu Phi Long, tôi thực sự không tiện tiết lộ quá nhiều, nếu không sợ là mất cả bát cơm! Tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu một câu, phía Dịch Phong tốt nhất hãy bỏ đi, nếu không sẽ bị vạ lây đấy!".
Dứt lời, ông ta liền hất tay của Thích Phi Long đi, vội vàng bỏ về.
Thích Phi Long như hóa đá tại chỗ, đầu óc trắng xóa, mãi chưa hoàn hồn.
Hắn vội vàng gọi cho Thích Tư Mưu báo cáo chuyện này.
Thích Tư Mưu cũng trầm tư.
Một lúc lâu sau mới thốt nên lời.
"Điều tra!".
Nhưng hai người vừa kết thúc cuộc gọi, thì Thích Tư Mưu lại nhận được cuộc gọi khác.
"Tôi là Thích Tư Mưu đây, sao vậy?".
"Đạo diễn Thích, xảy ra chuyện rồi! Nam chính trong bộ phim mới của chúng ta xảy ra scandal bắt cá hai tay, hơn nữa còn ngủ với người hâm mộ, thậm chí khiến cô ta có bầu! Làm sao bây giờ?".
"Cái gì? Có phải tin đồn không?".
Thích Tư Mưu dường như nín thở, vội quát hỏi.
"Chính đương sự đăng video lên nói, hơn nữa còn muốn kiện nam chính trong phim mới của chúng ta nữa. Một tuần nữa là phim mới lên sóng rồi, nếu không giải quyết được chuyện này thì chắc chắn doanh thu thảm hại".
"Cứ bình tĩnh, mua thủy quân trước đã, liên hệ với phòng quan hệ công chúng dìm ngay chuyện này xuống. Dù thế nào, cho dù chuyện này bị lộ thì cũng không thể bị lộ vào lúc này được".
"Vâng, đạo diễn Thích".
Vừa tắt điện thoại lại có người gọi đến.
"Đạo diễn Thích, không hay rồi! Một nữ nghệ sĩ của công ty chúng ta bị tố dùng chất cấm, bị cảnh sát bắt rồi".
Thích Tư Mưu lùi lại mấy bước, hai mắt trợn tròn.
"Lúc nào vậy?".
"Ngay vừa nãy..."
Chương 4223: Trả nợ
Một tiếng sau, Thích Tư Mưu ngồi tê liệt trên ghế thái sư.
Điện thoại trượt xuống khỏi ngón tay, đập xuống đất.
Còn có người không ngừng gọi tới, điện thoại rung liên tục, tiếng chuông vang lên hết lần này đến lần khác.
Nhưng Thích Tư Mưu không muốn nghe máy nữa.
Mỗi tin tức nghe được đều khiến ông ta tuyệt vọng.
Thích Tư Mưu không phải kẻ ngốc, ông ta biết mình đã bị người ta nhắm đến.
Chỉ trong năm sáu tiếng ngắn ngủi, nhiều nghệ sĩ dưới trướng mình liên tục bị người ta tiết lộ tin xấu, ai cũng mất con đường sinh nhai biểu diễn nghệ thuật.
Không chỉ như vậy, ông ta có làm thế nào cũng không bảo lãnh Dịch Phong ra được.
Hơn nữa… trong những cuộc điện thoại mà ông ta nghe còn có diễn viên của công ty khác cũng có vấn đề.
Những diễn viên có vấn đề đều là người từng tham gia buổi tiệc tối nay.
“Là thần y Lâm trả thù sao?”.
Thích Tư Mưu căng thẳng, nắm đấm siết chặt.
Ông ta biết Tống Kinh và Tô Dư là người của Dương Hoa, nhưng Dương Hoa ngoài cống hiến cho giới giải trí mấy bộ phim như Chiến Hổ thì không có biểu hiện gì khác, địa vị cũng không tính là đứng hàng đầu, ông ta cũng không để tâm.
Dù trình độ, thành tựu của thần y Lâm có cao, Long Quốc ai ai cũng biết, nhưng ông ta là người có quyền thế trong giới giải trí. Ông ta không quan tâm đến thần y Lâm, thần y Lâm cũng không làm gì được ông ta.
Nhưng Thích Tư Mưu không ngờ Chủ tịch Lâm ở Giang Thành lại động ngón tay đã có thể khiến giới giải trí gà bay chó chạy…
“Thần y Lâm! Là cậu lựa chọn khai chiến, vậy thì đừng trách tôi phản công!”.
Ánh mắt của Thích Tư Mưu trở nên lạnh đi, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, gọi đi.
“Alo, có chuyện gì sao?”.
“Tôi bị người ta nhắm vào rồi”.
“Nhắm vào? Về phương diện đó sao?”.
“Trong giới”.
“Trong giới không phải ông là hoàng đế à? Nếu bị người ta nhắm vào, ông xử lý người đó đi!”.
“Những thứ mà cậu ta tung ra hầu như đều được xác thực, một số nghệ sĩ dưới trướng tôi e là sau này không dùng được nữa rồi”.
“Thế à… Xem ra đối thủ của ông có chút năng lực, nói đi, ông muốn tôi làm thế nào?”.
“Ông giúp tôi cứu người ra khỏi đồn cảnh sát Thượng Hỗ trước, đợi người được cứu ra, tôi sẽ sắp xếp hành động tiếp theo cho ông!”.
“Cứu ai?”.
“Dịch Phong!”.
“Cho tôi vài phút, tôi gọi một cuộc điện thoại!”.
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Thật ra, lúc này Thích Tư Mưu không còn coi trọng Dịch Phong nữa.
Mặc dù Dịch Phong là ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, nhưng với tư bản mà nói, để tạo ra một ngôi sao nam thì quá dễ dàng.
Chẳng qua chuyện này là do Thích Phi Long nói Dịch Phong làm, Thích Tư Mưu lo rằng thần y Lâm sẽ dùng Dịch Phong để viết bài, vậy sẽ hủy hoại địa vị của Thích Tư Mưu ở trong giới giải trí.
Một phút sau.
Điện thoại lại vang lên.
Thích Tư Mưu không do dự ấn nút nghe, nói thẳng: “Chuyện tiếp theo cần làm là…”.
“Đợi đã, đợi đã…”.
Người bên kia điện thoại ngắt lời Thích Tư Mưu.
“Sao rồi?”.
“Người chưa cứu ra được”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói khàn đặc.
Thích Tư Mưu giật mình, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
“Ông… cũng không cứu được sao?”.
“Đừng nói là cứu, tới quyền được hỏi cũng không có… Thích Tư Mưu, rốt cuộc ông đã đắc tội với ai?”.
Ông ta lạnh lùng hỏi.
Thích Tư Mưu kinh hãi.
Người trong điện thoại có thân phận gì, ông ta hiểu rõ nhất.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ, ông ta sẽ không muốn nhờ tới người này, đánh mất mối ân tình năm xưa mình tích lũy.
Bây giờ ngay cả người này cũng không giải quyết được, hơn nữa… còn có vẻ lo sợ như vậy.
Chẳng lẽ… thần y Lâm ở Giang Thành còn thân phận gì mà người ta không biết sao?
“Người đó là thần y Lâm ở Giang Thành, chắc ông biết nhỉ?”.
Thích Tư Mưu hít sâu một hơi, thẳng thắn nói.
“Thần y Lâm? Sao ông lại gây chuyện với cậu ta?”.
“Là cậu ta gây chuyện với tôi!”.
“Được rồi được rồi, tôi không dây dưa với ông chuyện này. Thích Tư Mưu! Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể nói ông không phải đối thủ của thần y Lâm. Tôi đề nghị ông mau đầu hàng người đó, xem cậu ta có thể tha thứ cho ông không. Dù sao tôi không thể bảo vệ được ông, tôi nghĩ trong những người mà ông quen biết cũng không có mấy ai bảo vệ được ông!”.
“Đầu hàng? Nếu tôi đầu hàng, mọi thứ tôi có sẽ mất hết, mọi thứ của tôi ở giới giải trí đều sẽ tiêu tan!”.
“Nhưng không đầu hàng, ông sẽ chỉ thua càng thê thảm!”.
“Không! Tôi sẽ không thua như vậy”.
Thích Tư Mưu không cam tâm, ánh mắt đầy quyết đoán, nhỏ giọng nói: “Anh trai ông đang ở đâu?”.
“Ông điên rồi sao?”.
Người ở bên kia điện thoại lập tức quát khẽ.
“Tôi không điên! Năm xưa hai anh em ông gặp nạn ở ngoài đường, tôi đã cho các ông một bữa cơm. Các ông một văn một võ, nay ông làm việc ở chính phủ có thời như vậy, anh trai ông cũng có trình độ độc nhất vô nhị trong giới võ thuật! Nếu ông không thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi chỉ có thể mời anh trai ông ra tay!”.
Thích Tư Mưu mặt mày dữ tợn, trong mắt toát ra sự kiên định.
Đầu kia điện thoại rơi vào im lặng.
Không biết qua bao lâu mới có giọng nói vang lên.
“Anh trai tôi đã rời khỏi nhà hơn hai mươi năm, tôi và anh ấy chỉ liên lạc qua điện thoại. Hiện nay anh ấy không ở Long Quốc, nhưng nếu ông muốn mời anh ấy ra tay, tôi… có thể chuyển lời, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ trả lại ân tình của ông”.
“Vậy ông lập tức gọi ông ta qua dây!”.
Thích Tư Mưu nói.
“Thích Tư Mưu, nếu anh trai tôi đến thì hai anh em chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa, ông phải nhớ kỹ!”.
“Bây giờ tôi chỉ cần đối phó thần y Lâm, những chuyện khác tôi không muốn nghe!”.
“Được!”.
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Thích Tư Mưu ném điện thoại xuống đất, gương mặt dữ tợn hơn.
Cùng lúc đó, giới giải trí xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Các loại tin tức mang tính bùng nổ giống như dông tố điên cuồng tấn công khắp mạng.
Toàn bộ mạng xã hội bùng nổ hỗn loạn.
Vô số người hóng chuyện tụ tập ở các bài đăng, diễn đàn, blog cho đến mọi phần mềm xã giao.
Bọn họ thảo luận các loại tin đồn, nhiều đến mức sắp không đọc nổi.
Lâm Chính lặng lẽ đứng trước cửa sổ sát đất, yên tĩnh quan sát mọi thứ.
“Chủ tịch Lâm!”.
Kỷ Văn đi vào văn phòng.
“Người đưa tới rồi chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Đã đưa tới rồi”.
Kỷ Văn lộ ra vẻ khâm phục.
“Giao cho anh cả, tôi không có hứng thú với chuyện này, đợi xử lý xong thì báo cáo kết quả cho tôi”.
Lâm Chính mặc áo khoác ngoài, vội vã rời đi…
Chương 4224: Tôi là người của Dương Hoa
“Haizz, thật là nực cười! Tớ chưa bao giờ gặp người nào ngu ngốc như vậy!”.
Trong một quán cà phê cao cấp, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi với nhau uống trà sáng.
Một cô gái đeo kính đen, ăn mặc thời thượng xắn một miếng bánh tinh xảo, nhẹ nhàng cắn một miếng, vừa ăn vừa cười nói: “Tớ đoán chắc người này sẽ bị đạo diễn Thích xử lý rất thê thảm! Ha, anh ta không biết được thực lực của đạo diễn Thích!”.
“Hễ là người có liên quan đến giới giải trí đều biết đạo diễn Thích mới là ghê gớm nhất”, cô gái đội mũ màu cà phê ngồi đối diện dựng ngón cái, sau đó cười nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua giới giải trí tung ra nhiều tin đồn như vậy, cậu biết không?”.
“Tin đồn gì?”.
“Nhiều nghệ sĩ bị bóc ngủ với fan, hút hàng cấm! Lên hotsearch đầy! Chậc chậc, trong giới chưa bao giờ náo nhiệt như thế này, xem ra sắp thanh lọc lớn rồi”.
“Thật sao? Đừng nói Uông Phong lại sắp mở liveshow rồi chứ?”.
“Để xem xem, đừng nói là linh vậy chứ?”.
Cô gái đội mũ cười hì hì lấy điện thoại ra, lướt xem.
“Tớ thấy chắc chắn là đạo diễn Thích phát điên rồi. Buổi tiệc tối hôm qua xảy ra chuyện không vui như vậy, chắc chắn ông ấy muốn tính sổ những kẻ không nghe lời! Ha, nói không chừng lần này tớ có cơ hội bước lên vị trí cao rồi”.
Cô gái đeo kính nhấp một ngụm cà phê, nhếch khóe miệng.
Nhưng qua một lúc lâu, cô ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn cô gái đội mũ ngồi ở đối diện, khẽ nhíu mày: “Cậu đọc gì mà say mê vậy? Đừng nói Uông Phong thật sự mở liveshow chứ?”.
“Không có!”.
“Thế Uông Phong ra bài mới rồi à?”.
“Cũng… Cũng không phải…”.
Cô gái đội mũ toát đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ khó coi, tay cầm điện thoại run rẩy: “A Ngọc, có chuyện rồi, hình như công ty các cậu… cũng bị người ta tố cáo rồi”.
“Cái gì?”.
Cô gái biến sắc, lập tức cướp điện thoại qua xem kỹ.
Chốc lát sau, mặt cô ta trắng bệch.
“Không chỉ có công ty của tớ, nghệ sĩ dưới trướng của đạo diễn Thích cũng có vài người tiêu đời rồi… Có chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Nói xong, cô gái đột nhiên cầm túi xách trên bàn lên, vội nói: “Tớ phải về công ty gấp!”.
Nhưng cô ta vừa bước được nửa bước, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô gái sửng sốt, lấy điện thoại ra nghe.
Trong điện thoại vang lên giọng gấp gáp của người quản lý.
“A Ngọc! Không hay rồi, chuyện em trốn thuế bị người ta điều tra được rồi!”.
“Sợ gì chứ? Hạn mức của em không nhiều, nộp bổ sung là được!”.
Cô gái đeo kính đen run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh.
“A Ngọc, không chỉ như vậy, chuyện lúc trước em lừa gạt kết hôn cũng bị người ta bóc ra rồi!”.
Người quản lý lại nói, giọng nói kèm theo tiếng khóc.
“Cái gì?”.
Cô gái đeo kính ngơ ngác.
Trước khi cô ta vào giới giải trí, cô ta vốn là một cô gái hộp đêm tốt nghiệp trung cấp. Có một lần ở quán bar, cô ta quen biết một người con trai nhà giàu nhiều tiền, người lại ngốc, thế là bày mưu với người khác lấy lý do gả cho người đó để tống tiền.
Cô gái đeo kính lo rằng sẽ bị người con nhà giàu đó trả thù nên đã bay đến nước lân cận ngay trong đêm, dùng số tiền lớn để phẫu thuật thẩm mỹ.
Không ngờ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ta đẹp hơn trước kia, được công ty nhắm đến, đổi nghệ danh, thuận lợi ra mắt.
Cứ ngỡ chuyện này đã qua nhiều năm, dần dần phai mờ, sẽ không bị nhắc tới, không ngờ lại bị người khác đào ra được.
“Là ai làm? Có phải tên ngốc kia làm không?”.
Cô gái đeo kính vội hỏi, cả người run rẩy.
Sự nghiệp cô ta đang ở thời kỳ phát triển, nếu chuyện này lộ ra, mọi thứ sẽ bị hủy hoại.
“A Ngọc, chị cũng không biết. Chị vừa nhận được điện thoại, người kia nắm được nhiều chứng cứ. Em mau về đây đi, nếu còn không về thì tất cả sẽ tiêu tùng hết”.
Cô gái đeo kính nghe vậy, quay đầu chạy ra khỏi quán cà phê.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo vest đi tới.
Cô gái đeo kính không kịp đề phòng, đụng phải người đàn ông đó.
Cô ta lùi lại mấy bước, vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi anh”, sau đó tiếp tục rời đi.
“Cô Nguyễn Ngọc phải không?”.
Người đàn ông mặc vest cười hỏi.
“Ký tên thì để hôm khác!”.
Cô gái đeo kính lập tức đẩy cửa.
“Cô Nguyễn Ngọc, chuyện của cô không cần về công ty, chúng ta có thể giải quyết tại đây!”.
Người đàn ông mặc vest nói.
Nguyễn Ngọc sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông mặc vest: “Anh có ý gì?”.
“Cuộc điện thoại với quản lý của cô là tôi gọi!”.
Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nói: “Chúng ta đã liên lạc với cậu chủ giàu có mà cô lừa gạt. Bây giờ cô có hai con đường, thứ nhất, anh ta kiện cô khiến con đường ngôi sao của cô bị chặn đứng hoàn toàn. Thứ hai, cô làm việc cho chúng tôi, chúng tôi có thể âm thầm thương lượng với cậu chủ kia giải quyết chuyện này! Cô hiểu chưa?”.
Nguyễn Ngọc kinh ngạc, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc anh… anh là ai?”.
“Tôi là người của Dương Hoa”.
Người đàn ông mặc vest cười đáp.
Chương 4225: Lôi Đình Điện
Tại bên ngoài sân bay Giang Thành. Một người đàn ông trung niên cầm một cái tay nải bước tới.
“Đại ca”, một người đàn ông trung niên khác mặc vest bước tới.
“Xe ở đâu?”, người đàn ông hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Đây ạ”, người đàn ông mặc vest dẫn đường. Một chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay.
“Đưa tài liệu về người đó cho tôi”, người đàn ông châm thuốc.
“Đều ở đây ạ”.
Người bên cạnh lập tức đưa tập tài liệu dày đặc tới. Người phía sau lật tài liệu nhanh chóng, chưa tới một phút thì ông ta đã lật đến trang cuối và trả lại.
Người bên cạnh vô cùng kinh ngạc:“Đại sư không xem sao?”
“Tôi xem xong rồi”, người đàn ông nói
“Cái gì?”, người trên xe nhìn bằng vẻ không dám tin.
Người đàn ông bên cạnh chỉ cười lạnh lùng: “Các người hiểu cái gì chứ? Đại ca là một trong thất đại pháp vương của Lôi Đình Điện, thần thông của đại ca không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Nhìn lướt biết tất cả dễ như trở bàn tay thôi”.
“Hóa ra là vậy”
“Lợi hại quá”, đám đông thất kinh.
Người đàn ông cười khinh thường: “Đại ca sao thế, tên thần y Lâm đó có dễ đối phó không?”
“Tôi rời khỏi Long Quốc đã lâu đối với những chuyện ở đây không còn biết rõ nữa. Tài liệu của các người nói thần y Lâm ngoài tiêu diệt tổ chức Thánh Sơn ra còn đánh bại những cao thủ khác nữa, dù thế nào thì cậu ta cũng khá có bản lĩnh đấy”.
Người đàn ông trầm ngâm rồi nói tiếp: “Người nhà họ Thích muốn tôi khi nào ra tay?”.
“Vị đó nhà họ Thích nghe nói đã bị đối phương đập cho te tua rồi, ý của vị đó là đưa đối phương tới nhà họ Thích, ép phải thỏa hiệp, làm việc vì vị đó là tốt nhất”.
“Tôi biết rồi”.
Người đàn ông gật đầu, điềm đạm nói: “Cử người gọi điện đi, tôi sẽ tới tìm cậu ta”
“Vâng đại ca”.
Tại họ viện Huyền Y Phái.
Lâm Chính đang trong phòng dược luyện chế dược liệu được mang về từ vực Diệt Vong. Phía bên Ngạo Hàn Mai vẫn chưa có tin tức gì.
Anh không thể chỉ đặt hi vọng vào cô ta. Anh cũng cử người đi khắp nơi tìm kỳ hoa dược thảo.
Cộc cộc...Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”, Lâm Chính chau mày bước vào. Rõ ràng là anh đã dặn không có việc thì đừng làm phiền anh.
Cánh cửa được đẩy ra. Từ Thiên đi vào.
“Chủ tịch Lâm, vừa rồi nhận được điện thoại, có người tìm cậu”
“Ai vậy? Người phía vực Diệt Vong sao?”, Lâm Chính vừa làm vừa hỏi.
“Không phải, đối phương tới từ Lôi Đình Điện”.
“Lôi Đình Điện?”
Lâm Chính giật mình nhìn ông ta: “Ý gì vậy?”
“Cũng không rõ ạ, đối phương nói họ sắp tới Huyền Y Phái rồi, muốn cậu ra cửa đợi họ. Sau đó lên xe cùng họ đi một chuyến”, Từ Thiên nói.
“Không đi thì sao?”
“Họ không nói gì cả”
Lâm Chính nghe thấy vậy khẽ chau mày rồi phất tay: “Kệ họ...”
“Điều này...có vẻ không hay lắm. Dù sao cũng là người của ngoại vực cũng không biết Lôi Đình Điện thế nào, nếu gây tội thì...”
“Vậy à?”
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy bảo họ vào đi. Để họ đợi trong phòng khách, tôi xử lý xong việc sẽ gặp”.
“Vâng”