-
Chương 4211-4215
Chương 4211: Lưu manh?
Người phục vụ không ngờ rằng một kẻ mà toàn thân cộng lại chưa tới một nghìn tệ lại có thể tiện tay mua một chiếc cà vạt mấy triệu tệ như thế. Dù là những người ở trên kia thì chưa chắc đã rộng lượng như vậy.
Người phụ vụ này đương nhiên không phải là người mới nên anh ta mơ hồ đoán ra được người này không hề tầm thượng nên anh ta không nên đắc tội.
“Thưa anh, thẻ của anh”.
Người bán hàng đưa bằng hai tay, run rẩy. Lâm Chính cũng tò nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ cất thẻ đi, rồi nói: “Giờ có thể đi lên được chưa?”
“Được rồi, đương nhiên là được", người phục vụ mỉm cười, vội dẫn Lâm Chính đi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và để ý thấy điện thoại không có sóng bèn chau mày.
“Sóng ở đây bị chặn à?”
“Nghe nói là nguồn phát sóng gặp sự cố”, người phục vụ cười nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhanh chóng bước vào thang máy. Anh có dự cảm chẳng lành.
Lúc này ở nơi tổ chức buổi tiệc, Tô Nhu vẫn ngồi một góc bàn, căng thẳng đợi Lâm Chính và Tống Kinh. Cô nhìn điện thoại rồi lại gọi nhưng không gọi được.
Cạch...
Đột nhiên đèn điện vụt tắt. Đám đông trở nên im lặng, tất cả nhìn hướng lên sân khấu. Một người đàn ông bước ra, tay cầm míc và hô lớn: Chào buổi tối quý vị.
Tiếng hò reo như sấm ở bên dưới vang lên. Tô Nhu ngước nhìn. Cô nhận ra đây chính là diễn viên hài kịch mà ai cũng biết.
Tô Nhu cũng rất thích những tác phẩm của người này nhưng giờ không có thời gian đi xem. Diễn viên này rõ ràng chính là người chủ trì được mời tới. Đợi người này nói xong thì tiết mục của tối nay cũng được bắt đầu. Các tiết mục diễn ra thì việc hát hò cũng không thể thiếu.
Tô Nhu nhìn màn hình điện thoại rồi thi thoảng lại nhìn ra hướng thang máy. Đợi Lâm Chính tới thì cô ấy sẽ rời đi ngay.
ơi này mặc dù người đông nhưng cô không muốn ở lại lâu.
“Cô gái có thể nhờ cô ký tên được không?”, lúc này một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tô Nhu giật mình, ngước nhìn thì phát hiện ra một người thanh niên cao ráo đang nhìn mình. Người này tay cầm bút giấy, nụ cười tươi rói đầy mê hoặc. Tô Nhu không hâm mộ ai nên chỉ biết vài diễn viên gạo cội, nhưng người trẻ thì cô không biết.
“Xin lỗi tôi không phải minh tinh”, Tô Nhu tưởng đối phương nhận lầm người nên xua tay”.
“Vậy sao? Không thể nào, cô xinh đẹp như vậy, dù là những ngôi sao nữ đang hot thì cũng không thể bằng cô được”, người đàn ông vô cùng kinh ngạc.
“Xin lỗi, thật sự là không phải”, cô nói.
“Vậy thì thật đáng tiếc. Tuy nhiên cũng không sao. Tôi vẫn muốn cô ký tên cho tôi, coi như quà lưu niệm, biết đâu ngày nào cô bước chân vào ngành giải trí thì tôi sẽ là người đầu tiên được cô ký tên”, người này cười.
Tô Nhu bèn gật đầu: “Thôi được”, nói xong cô cầm giấy bút lên ký.
“Cô gái, có thể chụp ảnh được không?”
“Điều này...thôi khỏi”.
“Một tấm thôi mà”
“Xin lỗi, chụp chung thì không thể.
“Vậy tôi tự sướng vậy”
Người đàn ông nhún vai, lấy điện thoại ra chụp. Đúng lúc này người đàn ông bỗng hét lớn.
“Cô làm cái gì vậy”, giọng người này vang lên khiến Tô Nhu giật mình.
Hắn cầm điện thoại chĩa về phía Tô Nhu: “Sao cô lại sàm sỡ tôi chứ”.
“Sàm sỡ”, Tô Nhu bàng hoàng. Có không ít quan khách ở xung quanh cũng quay qua nhìn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, người quản lý vội bước tới hỏi.
“Ông Ngô, khách sạn của ông làm ăn kiểu gì thế, tại sao lại xuất hiện loại người này?”, người đàn ông chỉ vào Tô Nhu và quát: “Cô ta là đồ lưu manh, dám sàm sỡ tôi, đúng là ghê tởm”
“Cái gì?”, cả hiện trường sục sôi.
Tô Nhu há hốc miệng: “Tôi? Lưu manh sao?”, cô tưởng mình nghe nhầm.
Chương 4212: Tôi không còn hứng thú nữa
Tô Nhu đến chết cũng không ngờ có ngày mình lại bị người ta gọi là lưu manh.
Bởi vì giọng người đàn ông đột nhiên vang lên, toàn bộ người ở hiện trường buổi tiệc đều nhìn sang.
“Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là một kẻ lưu manh, chậc chậc...”.
“Dù gì cũng là Dịch Phong, anh ta đẹp trai như vậy, luôn có vài cô gái không biết tự ái quấy rối anh ta. Anh ta cũng không phải lần đầu trải qua chuyện như vậy”.
“Tôi nhớ hình như lần trước anh ta mở liveshow phải không? Không phải có vài cô gái phát điên xông lên sân khấu kéo áo anh ta sao? May là chưa lột áo anh ta xuống, chuyện đó cũng lùm xùm một thời gian”.
“Tôi nghe nói hình như anh ta tìm người cố tình tạo uy thế cho mình kiếm lưu lượng mà?”.
“Đâu ra? Sau chuyện đó anh ta còn khởi tố người kia mà”.
“Thế à? Xem ra đẹp trai cũng phiền phức”.
Xung quanh nhiều người bàn tán, chỉ trỏ Tô Nhu.
Tô Nhu ngẩn ngơ, không biết làm sao.
“Tôi không có... Tôi không quấy rối người này, mọi người hiểu lầm rồi, anh ta đổ oan cho tôi!”.
Tô Nhu không ngừng thanh minh cho mình, nhưng rõ ràng không mấy ai tin lời của cô.
“Anh Dịch Phong, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lúc này, trong đám đông có vài bóng người quen thuộc chen ra.
Hóa ra là Thích Uyển Vũ!
“Uyển Vũ! Anh không muốn gây sự ở tiệc của ông em, nhưng thực sự có mấy người không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt mà quấy rối anh! Đúng là hèn hạ!”.
Dịch Phong nghiến răng quát mắng, trừng Tô Nhu.
“Tôi không có!”.
Tô Nhu giải thích.
Nhưng Thích Uyển Vũ sao nghe lọt lời cô nói?
“Tô Nhu, không ngờ cô là người dơ bẩn như vậy! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Sớm biết cô là người phụ nữ đê tiện như vậy, sao tôi lại mời cô tham gia tiệc làm gì?”.
Thích Uyển Vũ cười nhạt liên tục.
“Cô Thích, cô hiểu lầm rồi! Tôi...”.
Tô Nhu còn định nói gì đó, mắt mở lớn nhìn Thích Uyển Vũ đứng cùng Dịch Phong, cô đột nhiên hiểu ra chuyện gì.
“Các người... Các người là một bọn phải không? Các người bày mưu hãm hại tôi?”.
“Cô đang nói bậy bạ gì vậy? Hãm hại cô? Cô cũng xứng sao? Không soi gương lại mình đi? Cô là cái thá gì?”.
Thích Uyển Vũ khinh thường mắng chửi, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường giễu cợt.
“Uyển Vũ, đừng nói nhiều với người phụ nữ dơ bẩn này, mau gọi cảnh sát bắt cô ta lại!”.
Dịch Phong nói.
“Báo cảnh sát là nên làm, nhưng cô ta làm hỏng bữa tiệc của ông nội tôi cũng phải cho tôi lời giải thích!”.
Thích Uyển Vũ lạnh lùng nói: “Cô qua đây xin lỗi anh Dịch Phong cho tôi, sau đó quỳ dưới đất tự tát mình, thừa nhận tội lỗi của cô với tất cả mọi người, rõ chưa?”.
“Tôi vô tội! Cô đừng mơ!”.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.
Thích Uyển Vũ nổi giận, chỉ vào Tô Nhu chửi mắng: “Qua đó tát cho con ả đó mấy bạt tai, đến khi nào cô ta chịu ra đây nhận tội xin lỗi thì thôI!”.
“Vâng, thưa cô chủ!”.
Hai gã đàn ông cao to mặc áo vest đi về phía Tô Nhu.
Tô Nhu tuyệt vọng, không ngừng lùi về sau.
Khách khứa xung quanh chỉ đứng nhìn đầy giễu cợt, không ai định ra tay giúp.
Dù sao ai can thiệp thì sẽ là không nể mặt Thích Tư Mưu.
Ở đây ai cũng làm trong giới giải trí, đắc tội với Thích Tư Mưu là tự hủy hoại tiền đồ, đập vỡ chén cơm của mình, không ai ngốc như vậy.
“Cậu chủ Phi Long, không làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”.
Phía sau đám người, người đàn ông trong phòng VIP lúc trước nhìn sang Thích Phi Long, cười hỏi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Bỏ đi! Loại người đê tiện như vậy tôi không có hứng thú nữa!”.
Thích Phi Long cười khinh bỉ, nói: “Đợi giải quyết xong cô ta thì đưa cô ta qua đây, tôi muốn hỏi xem cô ta có thấy hối hận vì đã từ chối tôi hay không”.
“Ha ha ha, trong giới giải trí Long Quốc, ai dám đắc tội với cậu Phi Long chứ? Chỉ có thể nói cô ta không biết điều!”.
Người đàn ông cười nói, nhìn Tô Nhu đầy sâu xa.
Lúc này, Tô Nhu đáng thương như con mèo bị dồn vào trong góc.
Cô run rẩy toàn thân, cắn chặt răng, nhìn đám người hùng hổ dọa người kia, định xông ra ngoài.
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Chương 4213: Chắc như đinh đóng cột
Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía người lên tiếng.
Tô Dư và Tống Kinh rẽ đám đông bước nhanh về phía này.
“Chị Tô Dư?”.
Tô Nhu nhìn thấy người tới, hai mắt đỏ lên, không nhịn được gọi.
“Tô Nhu!”.
Tô Dư chạy tới ôm lấy Tô Nhu: "Xin lỗi, chị đến muộn rồi. Chị không nên để em ở lại đây một mình, xin lỗi, xin lỗi…”.
“Không sao đâu chị, mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”.
“Được!”.
Tô Dư vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng người đàn ông áo đen ở bên cạnh cướp lấy điện thoại của cô ấy, ném xuống đất.
“Anh làm gì vậy?”.
Tô Dư sửng sốt.
“Báo cảnh sát? Tô Dư! Cô có hiểu quy tắc không? Muốn báo cũng phải là chúng tôi báo!”.
Thích Uyển Vũ nói.
“Cô…”.
Tô Dư tức đến mức dựng cả tóc gáy.
Tống Kinh ở cạnh đã toát mồ hôi ròng ròng.
Ông ta không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.
Ông ta biết thân phận của Lâm Chính.
Nếu lát nữa Lâm Chính đến, nhìn thấy Tô Nhu bị ức hiếp như vậy thì phải làm sao?
“Đạo diễn Tống, đừng trách tôi không nể mặt ông. Tô Dư là học trò của ông, người phụ nữ này lại là em họ của Tô Dư! Bây giờ cô ta quấy rối anh Dịch Phong, chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Tô Dư như thế nào, chắc ông rõ hơn tôi. Ông cũng không muốn sự nghiệp của Tô Dư bị hủy hoại đúng chứ?”.
Thích Uyển Vũ cười nói: “Thế này, chỉ cần cô ta qua dập đầu xin lỗi anh Dịch Phong, sau đó thừa nhận lỗi lầm trước mặt mọi người, không chừng chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, thả cô ta đi!”.
“Cô… đúng là ức hiếp người quá đáng!”.
Tô Dư mắng chửi.
Tống Kinh lạnh lùng nói, vẻ mặt thâm trầm: “Cô Thích, tôi nói thật với cô, bây giờ sự nghiệp của Tô Dư không quan trọng nữa, quan trọng là nỗi ấm ức mà cô Tô Nhu phải chịu! Cô bắt cô ấy xin lỗi? Tôi lại hi vọng các cô có thể qua đây xin lỗi, nói rõ mọi chuyện, vậy thì chuyện này vẫn còn có thể hóa to thành nhỏ”.
Nói xong, Thích Uyển Vũ sửng sốt.
“Đạo diễn Tống, ông có ý gì?”.
“Cô không cần quan tâm. Cô Thích, người sáng suốt đều biết cô Tô bị oan, tôi chỉ hi vọng cô mau chóng thanh minh chuyện này, sau đó xin lỗi. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua!”.
Tống Kinh nghiến răng, nghiêm túc quát.
Thích Uyển Vũ trở nên mất tự nhiên, nhìn Tống Kinh với ánh mắt lạnh lẽo.
“Đạo diễn Tống, ông muốn cậy già lên mặt ức hiếp em gái tôi sao?’.
Thích Phi Long ở đằng sau đám người không ngồi yên được nữa, đi thẳng tới lạnh lùng hỏi.
“Nếu cậu cảm thấy tôi cậy già lên mặt thì cũng không sao, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu các người tiếp tục đổi trắng thay đen khiến chuyện này trở nên tệ hơn thì sẽ không thể giải quyết nữa đâu! Các người đừng mong đứng ngoài chuyện này!”.
Tống Kinh lạnh lùng quát.
“Ông đang uy hiếp tôi sao?”.
Thích Phi Long bực dọc, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ông là ai? Đừng tưởng hai năm qua ông nổi được chút là có thể kiêu căng trước mặt tôi! Tôi nói cho ông biết, nếu không phải ông nội tôi thương xót cho ông, ông nghĩ Tô Dư có thể tham gia bộ phim này sao? Ông có tin tôi nói ông nội tôi xóa tên Tô Dư ra khỏi đoàn làm phim không?”.
“Xóa tên thì xóa tên! Chẳng lẽ không đóng bộ này, chúng tôi không sống tiếp được nữa hay sao?”.
Tống Kinh hừ một tiếng, không quan tâm.
“Ông…”.
Thích Phi Long siết chặt nắm đấm.
“Hay cho câu không sống tiếp được nữa! Nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến ông không sống nổi trong giới giải trí Long Quốc này nữa!”.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau đám người.
Bọn họ nhìn sang.
Vài người nam nữ mặc áo xinh đẹp đi tới.
Dẫn đầu là ông lão chải ngược tóc ra sau, râu tóc bạc trắng, thân hình béo mập.
Ông lão vô cùng nghiêm túc, khí chất mạnh mẽ.
“Ông nội!”.
Thích Phi Long và Thích Uyển Vũ cất tiếng gọi.
“Đạo diễn Thích đến rồi!”.
“Trời ạ, bên cạnh người đó hình như là… Lý thiên vương”.
“Đúng! Là Lý thiên vương! Lý thiên vương một trong tam đại thiên vương của Long Quốc chúng ta!”.
“Trời ạ, Lý thiên vương cũng đến rồi!”.
Hiện trường xôn xao, vô số người hoan hô vỗ tay, nghênh đón bọn họ.
Sắc mặt Tô Dư và Tô Nhu trắng bệch.
Nếu ngay cả Lý thiên vương cũng đứng về phía nhà họ Thích thì Tống Kinh, Tô Dư bị phong sát là chuyện chắc như đinh đóng cột…
Chương 4214: Sa thải
Mọi người vỗ tay, mỉm cười nhìn người đang đi tới, trong mắt ai cũng toát lên vẻ tôn kính.
Một số người tai to mặt lớn có quan hệ tốt với Lý thiên vương và Thích Tư Mưu chủ động tiến tới bắt tay chào hỏi, hoặc hôn chào hỏi theo kiểu phương Tây.
Lý thiên vương mỉm cười, lễ phép vừa phải, rất có phong độ.
Nhưng Thích Tư Mưu lại có vẻ mặt thâm trầm.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ có người gây chuyện ở buổi tiệc mà mình tổ chức.
Thích Tư Mưu tận hưởng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, đến trước mặt mấy người Tống Kinh.
“Đạo diễn Thích!”.
Tống Kinh sa sầm mặt, gọi.
“Tống Kinh, ông có thể nói tôi biết ông có ý gì không?”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói.
“Ông nội! Người phụ nữ này quấy rối anh Dịch Phong ở buổi tiệc chưa nói lại còn chối. Tống Kinh và Tô Dư bênh vực cô ta, không chịu thừa nhận, còn đe dọa nhà chúng ta”.
Thích Uyển Vũ lập tức đứng ra, nói.
“Im đi, ở đây không đến lượt cháu nói!”.
Không đợi cháu gái mình nói xong, Thích Tư Mưu lập tức quát khẽ, ngắt lời cô ta.
Thích Uyển Vũ ngạc nhiên, còn định nói gì đó nhưng bị Thích Phi Long kéo về.
“Được rồi, để ông nội xử lý đi”.
Thích Phi Long nhỏ giọng nói.
Thích Uyển Vũ tức giận, nhưng cũng chỉ đành bỏ cuộc.
“Tống Kinh! Ông nghe đây, chuyện này rốt cuộc thế nào tôi không có hứng thú được biết, bây giờ tôi chỉ cho ông một con đường để đi! Ông mau ngồi vào bàn bên đó, không cần quan tâm gì cả, đừng hỏi gì cả, đợi lát nữa chúc rượu tôi là được, rõ chưa?”, Thích Tư Mưu thản nhiên nói.
Câu nói này không thua kém gì thông điệp cuối cùng.
Nếu Tống Kinh dám từ chối, chờ đợi ông ta sẽ là sự phong sát của Thích Tư Mưu.
Nhưng Tống Kinh đã dám đứng ra, đương nhiên đã tính đến chuyện xấu nhất.
“Thích Tư Mưu, chuyện đã đến nước này không có gì để nói nữa. Nếu mọi người cảm thấy cô Tô Nhu có vấn đề, chúng ta đi theo trình tự pháp luật, còn chuyện khác tôi đều chấp nhận, cùng lắm nghỉ hưu sớm là được!”, Tống Kinh lạnh lùng nói.
Mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Ngay cả Lý thiên vương cũng giật mình.
Mặc dù sức ảnh hưởng của Tống Kinh không bằng Thích Tư Mưu, nhưng xem như ai ai cũng biết.
Hai phần Chiến Hổ lúc trước rất thành công, nếu vì chuyện này mà bị Thích Tư Mưu phong sát, sức ảnh hưởng sẽ không thể lường được.
“Đạo diễn Thích, ông thấy thế nào?”.
Lý thiên vương hạ giọng hỏi.
“Giờ không phải lúc thể hiện địa vị của chúng ta trong giới giải trí sao?”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Tống Kinh đúng là có bản lĩnh, nghĩ quay được hai bộ phim là có thể ngang vai ngang vế với tôi! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho ông ta được như ý nguyện”.
“Đạo diễn Thích, ông thật sự muốn làm vậy sao?”.
“Sao? Lý thiên vương không dám à? Nếu vậy cậu có thể đứng một bên xem kịch là được”.
“Đạo diễn Thích nói gì vậy? Chúng ta hợp tác cũng nhiều, bạn bè với nhau mười mấy năm, sao tôi có thể đứng yên xem kịch?”.
Lý thiên vương suy nghĩ, đưa ra quyết định, gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ giúp ông một tay, nhưng tôi phải nói trước, nếu xử lý Tống Kinh thì ông phải chia cho tôi một phần miếng bánh mà ông ta để lại đấy!”.
“Yên tâm, ngày mai tôi sẽ sửa kịch bản, đổi diễn viên. Không phải cậu mới tuyển người sao? Ngày mai gọi cô ta tới thay thế vai diễn của Tô Dư”.
“Ha ha ha, đạo diễn Thích nói như vậy thì tôi yên tâm rồi!”.
Lý thiên vương cực kỳ vui vẻ.
Bọn họ nói vài ba câu đã nói rõ tương lai của Tống Kinh và Tô Dư.
Thích Tư Mưu phất tay, nói: “Tống Kinh, đường là ông tự mình chọn. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách sáo nữa! Từ nay trở đi, tất cả dự án của đoàn làm phim thuộc công ty chúng tôi sẽ đơn phương hủy hợp đồng với ông. Tống Kinh, ông đã bị đoàn làm phim chúng tôi sa thải!”.
Chương 4215: Gặp phiền phức rồi
Mặc dù Dương Hoa bỏ ra số tiền lớn thành lập nên đoàn làm phim để Tống Kinh làm đạo diễn quay phim, nhưng Lâm Chính không hạn chế Tống Kinh.
Theo anh thấy, Dương Hoa chỉ là hậu thuẫn, hạn chế nhiều quá ngược lại không tiện cho Tống Kinh thể hiện.
Do đó, Tống Kinh cũng có hợp tác với nhiều công ty.
Ngoài ra, ông ta muốn dốc sức nâng đỡ Tô Dư, thỉnh thoảng cũng có hợp tác với công ty giải trí khác. Tô Dư thỉnh thoảng cũng đến đoàn làm phim khác làm diễn viên khách mời.
Nếu nói về sức ảnh hưởng lớn nhất thì đương nhiên phải nhắc tới Thích Gia Ban của Thích Tư Mưu.
HIện nay, top 10 doanh thu phòng vé điện ảnh của Long Quốc đã có bốn bộ của Thích Gia Ban.
Nếu có thể tham gia vào bộ phim này, việc Tô Dư vươn ra ngoài giới giải trí Long Quốc, tiến quân điện ảnh thế giới cũng sẽ nằm trong tầm tay.
Tuy nhiên, bây giờ Tống Kinh và Tô Dư bị đá ra khỏi Thích Gia Ban, báo hiệu tiền đồ của hai người sẽ bị hủy.
Đây là đồ đao cũng là một tín hiệu của Thích Tư Mưu!
Dù Tống Kinh biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng gương mặt ông ta vẫn tái nhợt.
Những người khác thấy Thích Tư Mưu đã quyết định phong sát Tống Kinh cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Đây là cơ hội tốt để lấy lòng ông ta.
“Đạo diễn Tống, ông đúng là quá đáng! Ông vì bảo vệ một kẻ tội phạm quấy rối người khác mà lại không nói lý lẽ như vậy! Hợp tác với đạo diễn như ông đúng là sỉ nhục của tôi! Tôi không quay phim mới của ông nữa! Đền bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!”.
Một người đàn ông trung niên tóc đầu đinh đeo kính đứng ra, hô lớn.
Ông ta là diễn viên phụ chuyên nghiệp, đã đóng phim điện ảnh mười mấy năm nhưng không nổi tiếng, lần này đương nhiên muốn lấy lòng Thích Tư Mưu, muốn tham gia vào bộ phim mới.
Ông ta vừa lên tiếng, những người khác cũng vội vàng đứng ra.
“Đạo diễn Tống, đời người như một bộ phim, phẩm chất con người cũng là phẩm chất bộ phim. Phẩm chất của ông tồi tệ như vậy, phim của ông tốt được đến đâu? Tôi cũng không quay nữa, ông tự lo đi!”.
“Tống Kinh! Tôi cảm thấy chuyện công ty chúng tôi đầu tư cho ông quay phim nên gác lại đã! Ngày mai chúng tôi cần phải họp bàn có cần tiếp tục quay bộ phim này nữa không”.
“Tống Kinh! Người như ông không xứng ở lại giới giải trí, tôi sẽ lập tức đăng lên mạng xã hội cắt đứt quan hệ với ông. Từ nay trở đi, đường ông ông đi, đường tôi tôi đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa!”.
…
Bọn họ đồng loạt lên tiếng, ai nấy đều bày tỏ thái độ.
Có người cắt đứt mọi hợp tác với Tô Dư, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, viết vài câu văn ném đá giấu tay, lập tức có fans vào đoán ý đồ của người đó.
Chẳng lâu sau, top tìm kiếm trên mạng xã hội đã được thay thế bởi hai chữ Tống Kinh.
Khắp nơi toàn là quần chúng hóng chuyện.
Bọn họ đều đang thảo luận rốt cuộc Tống Kinh đã gây ra chuyện gì.
Tống Kinh nhìn đám người dùng ngòi bút làm vũ khí và những người tuyệt tình tuyệt nghĩa ở xung quanh, lòng như tro tàn, hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Tiểu Dư, cô Tô Nhu, tôi tiễn các cô về vậy”.
“Đạo diễn Tống, xin lỗi”.
Tô Nhu đỏ mắt, nhỏ giọng nói.
“Cô Tô Nhu đừng nói như vậy, đây là điều tôi nên làm”, Tống Kinh liên tục xua tay.
Nên làm sao?
Tô Nhu hơi ngạc nhiên, nhưng trong tình hình này cô không muốn nghĩ nhiều nữa.
“Đi? Tống Kinh, ông nghĩ hay thật, chuyện còn chưa giải quyết mà”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Uyển Vũ, báo cảnh sát đi, nói cảnh sát tới đây đưa ba người họ đi!”.
“Vâng, ông nội!”.
Thích Uyển Vũ cười đáp.
Tống Kinh tức đến mức run rẩy.
Một nửa giới giải trí nhắm vào mình đã đành, giờ còn muốn gọi cảnh sát tống mình vào tù sao?
Đúng là không chừa đường sống!
Tống Kinh chỉ muốn xông qua đánh nát xương lão già đó ra, nhưng ông ta biết làm vậy cũng vô ích.
“Cảnh sát đến cũng được, để cảnh sát trả lại cho chúng tôi sự trong sạch, xem các người còn nói thế nào!”.
Tô Nhu bực dọc nói.
“Thế à?”.
Thích Uyển Vũ nheo mắt lại: “Vậy thì chúng ta cùng đợi xem, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, hay là kết tội cô!”.
Tô Nhu nghe vậy tim đánh bộp, lòng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ đám người nhà họ Thích định dùng thủ đoạn gì sao?
Ba người nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
Keng!
Lúc này, cửa ở thang máy đột nhiên mở ra.
Bọn họ đưa mắt nhìn sang.
Vài cảnh sát đi ra từ trong thang máy.
“Chúng tôi tuần tra ở gần đây, nhận được điện thoại nên tới đây ngay. Nghe nói có người đang gây sự ở chỗ này, chuyện là sao?”.
Một cảnh sát đi tới, lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, không biết phải làm sao.
Tô Dư nắm chặt tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Tô Nhu, đừng lo, không có chuyện gì đâu, Lâm Chính nhất định sẽ nghĩ cách!”.
“Bây giờ Lâm Chính đang ở đâu còn không biết, huống hồ anh ấy thì có cách gì?”.
Tô Nhu lộ vẻ tuyệt vọng.
Tô Dư không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này, một người đi theo sau cảnh sát ra khỏi thang máy.
“Xin lỗi Tiểu Nhu, đợi thang máy lâu quá, mọi người không sao chứ?”.
Lâm Chính đi tới, mỉm cười lên tiếng.
Nhưng vừa nói xong, Lâm Chính đã nhíu mày.
Cảnh sát nói chuyện với Thích Uyển Vũ ở bên đó mấy câu thì đột nhiên chú ý đến Tô Nhu.
Lâm Chính ý thức được điều gì, bước nhanh tới, liếc nhìn hiện trường, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhu, xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Cậu… Cậu Lâm, chúng tôi gặp phiền phức rồi…”.
Tống Kinh thở dài, kể lại chuyện đã xảy ra.
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh băng, nhìn sang phía người tên Dịch Phong.
Người phục vụ không ngờ rằng một kẻ mà toàn thân cộng lại chưa tới một nghìn tệ lại có thể tiện tay mua một chiếc cà vạt mấy triệu tệ như thế. Dù là những người ở trên kia thì chưa chắc đã rộng lượng như vậy.
Người phụ vụ này đương nhiên không phải là người mới nên anh ta mơ hồ đoán ra được người này không hề tầm thượng nên anh ta không nên đắc tội.
“Thưa anh, thẻ của anh”.
Người bán hàng đưa bằng hai tay, run rẩy. Lâm Chính cũng tò nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ cất thẻ đi, rồi nói: “Giờ có thể đi lên được chưa?”
“Được rồi, đương nhiên là được", người phục vụ mỉm cười, vội dẫn Lâm Chính đi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và để ý thấy điện thoại không có sóng bèn chau mày.
“Sóng ở đây bị chặn à?”
“Nghe nói là nguồn phát sóng gặp sự cố”, người phục vụ cười nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhanh chóng bước vào thang máy. Anh có dự cảm chẳng lành.
Lúc này ở nơi tổ chức buổi tiệc, Tô Nhu vẫn ngồi một góc bàn, căng thẳng đợi Lâm Chính và Tống Kinh. Cô nhìn điện thoại rồi lại gọi nhưng không gọi được.
Cạch...
Đột nhiên đèn điện vụt tắt. Đám đông trở nên im lặng, tất cả nhìn hướng lên sân khấu. Một người đàn ông bước ra, tay cầm míc và hô lớn: Chào buổi tối quý vị.
Tiếng hò reo như sấm ở bên dưới vang lên. Tô Nhu ngước nhìn. Cô nhận ra đây chính là diễn viên hài kịch mà ai cũng biết.
Tô Nhu cũng rất thích những tác phẩm của người này nhưng giờ không có thời gian đi xem. Diễn viên này rõ ràng chính là người chủ trì được mời tới. Đợi người này nói xong thì tiết mục của tối nay cũng được bắt đầu. Các tiết mục diễn ra thì việc hát hò cũng không thể thiếu.
Tô Nhu nhìn màn hình điện thoại rồi thi thoảng lại nhìn ra hướng thang máy. Đợi Lâm Chính tới thì cô ấy sẽ rời đi ngay.
ơi này mặc dù người đông nhưng cô không muốn ở lại lâu.
“Cô gái có thể nhờ cô ký tên được không?”, lúc này một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tô Nhu giật mình, ngước nhìn thì phát hiện ra một người thanh niên cao ráo đang nhìn mình. Người này tay cầm bút giấy, nụ cười tươi rói đầy mê hoặc. Tô Nhu không hâm mộ ai nên chỉ biết vài diễn viên gạo cội, nhưng người trẻ thì cô không biết.
“Xin lỗi tôi không phải minh tinh”, Tô Nhu tưởng đối phương nhận lầm người nên xua tay”.
“Vậy sao? Không thể nào, cô xinh đẹp như vậy, dù là những ngôi sao nữ đang hot thì cũng không thể bằng cô được”, người đàn ông vô cùng kinh ngạc.
“Xin lỗi, thật sự là không phải”, cô nói.
“Vậy thì thật đáng tiếc. Tuy nhiên cũng không sao. Tôi vẫn muốn cô ký tên cho tôi, coi như quà lưu niệm, biết đâu ngày nào cô bước chân vào ngành giải trí thì tôi sẽ là người đầu tiên được cô ký tên”, người này cười.
Tô Nhu bèn gật đầu: “Thôi được”, nói xong cô cầm giấy bút lên ký.
“Cô gái, có thể chụp ảnh được không?”
“Điều này...thôi khỏi”.
“Một tấm thôi mà”
“Xin lỗi, chụp chung thì không thể.
“Vậy tôi tự sướng vậy”
Người đàn ông nhún vai, lấy điện thoại ra chụp. Đúng lúc này người đàn ông bỗng hét lớn.
“Cô làm cái gì vậy”, giọng người này vang lên khiến Tô Nhu giật mình.
Hắn cầm điện thoại chĩa về phía Tô Nhu: “Sao cô lại sàm sỡ tôi chứ”.
“Sàm sỡ”, Tô Nhu bàng hoàng. Có không ít quan khách ở xung quanh cũng quay qua nhìn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, người quản lý vội bước tới hỏi.
“Ông Ngô, khách sạn của ông làm ăn kiểu gì thế, tại sao lại xuất hiện loại người này?”, người đàn ông chỉ vào Tô Nhu và quát: “Cô ta là đồ lưu manh, dám sàm sỡ tôi, đúng là ghê tởm”
“Cái gì?”, cả hiện trường sục sôi.
Tô Nhu há hốc miệng: “Tôi? Lưu manh sao?”, cô tưởng mình nghe nhầm.
Chương 4212: Tôi không còn hứng thú nữa
Tô Nhu đến chết cũng không ngờ có ngày mình lại bị người ta gọi là lưu manh.
Bởi vì giọng người đàn ông đột nhiên vang lên, toàn bộ người ở hiện trường buổi tiệc đều nhìn sang.
“Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại là một kẻ lưu manh, chậc chậc...”.
“Dù gì cũng là Dịch Phong, anh ta đẹp trai như vậy, luôn có vài cô gái không biết tự ái quấy rối anh ta. Anh ta cũng không phải lần đầu trải qua chuyện như vậy”.
“Tôi nhớ hình như lần trước anh ta mở liveshow phải không? Không phải có vài cô gái phát điên xông lên sân khấu kéo áo anh ta sao? May là chưa lột áo anh ta xuống, chuyện đó cũng lùm xùm một thời gian”.
“Tôi nghe nói hình như anh ta tìm người cố tình tạo uy thế cho mình kiếm lưu lượng mà?”.
“Đâu ra? Sau chuyện đó anh ta còn khởi tố người kia mà”.
“Thế à? Xem ra đẹp trai cũng phiền phức”.
Xung quanh nhiều người bàn tán, chỉ trỏ Tô Nhu.
Tô Nhu ngẩn ngơ, không biết làm sao.
“Tôi không có... Tôi không quấy rối người này, mọi người hiểu lầm rồi, anh ta đổ oan cho tôi!”.
Tô Nhu không ngừng thanh minh cho mình, nhưng rõ ràng không mấy ai tin lời của cô.
“Anh Dịch Phong, xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lúc này, trong đám đông có vài bóng người quen thuộc chen ra.
Hóa ra là Thích Uyển Vũ!
“Uyển Vũ! Anh không muốn gây sự ở tiệc của ông em, nhưng thực sự có mấy người không biết liêm sỉ, ban ngày ban mặt mà quấy rối anh! Đúng là hèn hạ!”.
Dịch Phong nghiến răng quát mắng, trừng Tô Nhu.
“Tôi không có!”.
Tô Nhu giải thích.
Nhưng Thích Uyển Vũ sao nghe lọt lời cô nói?
“Tô Nhu, không ngờ cô là người dơ bẩn như vậy! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Sớm biết cô là người phụ nữ đê tiện như vậy, sao tôi lại mời cô tham gia tiệc làm gì?”.
Thích Uyển Vũ cười nhạt liên tục.
“Cô Thích, cô hiểu lầm rồi! Tôi...”.
Tô Nhu còn định nói gì đó, mắt mở lớn nhìn Thích Uyển Vũ đứng cùng Dịch Phong, cô đột nhiên hiểu ra chuyện gì.
“Các người... Các người là một bọn phải không? Các người bày mưu hãm hại tôi?”.
“Cô đang nói bậy bạ gì vậy? Hãm hại cô? Cô cũng xứng sao? Không soi gương lại mình đi? Cô là cái thá gì?”.
Thích Uyển Vũ khinh thường mắng chửi, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường giễu cợt.
“Uyển Vũ, đừng nói nhiều với người phụ nữ dơ bẩn này, mau gọi cảnh sát bắt cô ta lại!”.
Dịch Phong nói.
“Báo cảnh sát là nên làm, nhưng cô ta làm hỏng bữa tiệc của ông nội tôi cũng phải cho tôi lời giải thích!”.
Thích Uyển Vũ lạnh lùng nói: “Cô qua đây xin lỗi anh Dịch Phong cho tôi, sau đó quỳ dưới đất tự tát mình, thừa nhận tội lỗi của cô với tất cả mọi người, rõ chưa?”.
“Tôi vô tội! Cô đừng mơ!”.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.
Thích Uyển Vũ nổi giận, chỉ vào Tô Nhu chửi mắng: “Qua đó tát cho con ả đó mấy bạt tai, đến khi nào cô ta chịu ra đây nhận tội xin lỗi thì thôI!”.
“Vâng, thưa cô chủ!”.
Hai gã đàn ông cao to mặc áo vest đi về phía Tô Nhu.
Tô Nhu tuyệt vọng, không ngừng lùi về sau.
Khách khứa xung quanh chỉ đứng nhìn đầy giễu cợt, không ai định ra tay giúp.
Dù sao ai can thiệp thì sẽ là không nể mặt Thích Tư Mưu.
Ở đây ai cũng làm trong giới giải trí, đắc tội với Thích Tư Mưu là tự hủy hoại tiền đồ, đập vỡ chén cơm của mình, không ai ngốc như vậy.
“Cậu chủ Phi Long, không làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”.
Phía sau đám người, người đàn ông trong phòng VIP lúc trước nhìn sang Thích Phi Long, cười hỏi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Bỏ đi! Loại người đê tiện như vậy tôi không có hứng thú nữa!”.
Thích Phi Long cười khinh bỉ, nói: “Đợi giải quyết xong cô ta thì đưa cô ta qua đây, tôi muốn hỏi xem cô ta có thấy hối hận vì đã từ chối tôi hay không”.
“Ha ha ha, trong giới giải trí Long Quốc, ai dám đắc tội với cậu Phi Long chứ? Chỉ có thể nói cô ta không biết điều!”.
Người đàn ông cười nói, nhìn Tô Nhu đầy sâu xa.
Lúc này, Tô Nhu đáng thương như con mèo bị dồn vào trong góc.
Cô run rẩy toàn thân, cắn chặt răng, nhìn đám người hùng hổ dọa người kia, định xông ra ngoài.
Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Chương 4213: Chắc như đinh đóng cột
Nghe được giọng nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía người lên tiếng.
Tô Dư và Tống Kinh rẽ đám đông bước nhanh về phía này.
“Chị Tô Dư?”.
Tô Nhu nhìn thấy người tới, hai mắt đỏ lên, không nhịn được gọi.
“Tô Nhu!”.
Tô Dư chạy tới ôm lấy Tô Nhu: "Xin lỗi, chị đến muộn rồi. Chị không nên để em ở lại đây một mình, xin lỗi, xin lỗi…”.
“Không sao đâu chị, mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”.
“Được!”.
Tô Dư vội vàng lấy điện thoại ra.
Nhưng người đàn ông áo đen ở bên cạnh cướp lấy điện thoại của cô ấy, ném xuống đất.
“Anh làm gì vậy?”.
Tô Dư sửng sốt.
“Báo cảnh sát? Tô Dư! Cô có hiểu quy tắc không? Muốn báo cũng phải là chúng tôi báo!”.
Thích Uyển Vũ nói.
“Cô…”.
Tô Dư tức đến mức dựng cả tóc gáy.
Tống Kinh ở cạnh đã toát mồ hôi ròng ròng.
Ông ta không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này.
Ông ta biết thân phận của Lâm Chính.
Nếu lát nữa Lâm Chính đến, nhìn thấy Tô Nhu bị ức hiếp như vậy thì phải làm sao?
“Đạo diễn Tống, đừng trách tôi không nể mặt ông. Tô Dư là học trò của ông, người phụ nữ này lại là em họ của Tô Dư! Bây giờ cô ta quấy rối anh Dịch Phong, chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Tô Dư như thế nào, chắc ông rõ hơn tôi. Ông cũng không muốn sự nghiệp của Tô Dư bị hủy hoại đúng chứ?”.
Thích Uyển Vũ cười nói: “Thế này, chỉ cần cô ta qua dập đầu xin lỗi anh Dịch Phong, sau đó thừa nhận lỗi lầm trước mặt mọi người, không chừng chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, thả cô ta đi!”.
“Cô… đúng là ức hiếp người quá đáng!”.
Tô Dư mắng chửi.
Tống Kinh lạnh lùng nói, vẻ mặt thâm trầm: “Cô Thích, tôi nói thật với cô, bây giờ sự nghiệp của Tô Dư không quan trọng nữa, quan trọng là nỗi ấm ức mà cô Tô Nhu phải chịu! Cô bắt cô ấy xin lỗi? Tôi lại hi vọng các cô có thể qua đây xin lỗi, nói rõ mọi chuyện, vậy thì chuyện này vẫn còn có thể hóa to thành nhỏ”.
Nói xong, Thích Uyển Vũ sửng sốt.
“Đạo diễn Tống, ông có ý gì?”.
“Cô không cần quan tâm. Cô Thích, người sáng suốt đều biết cô Tô bị oan, tôi chỉ hi vọng cô mau chóng thanh minh chuyện này, sau đó xin lỗi. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua!”.
Tống Kinh nghiến răng, nghiêm túc quát.
Thích Uyển Vũ trở nên mất tự nhiên, nhìn Tống Kinh với ánh mắt lạnh lẽo.
“Đạo diễn Tống, ông muốn cậy già lên mặt ức hiếp em gái tôi sao?’.
Thích Phi Long ở đằng sau đám người không ngồi yên được nữa, đi thẳng tới lạnh lùng hỏi.
“Nếu cậu cảm thấy tôi cậy già lên mặt thì cũng không sao, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu các người tiếp tục đổi trắng thay đen khiến chuyện này trở nên tệ hơn thì sẽ không thể giải quyết nữa đâu! Các người đừng mong đứng ngoài chuyện này!”.
Tống Kinh lạnh lùng quát.
“Ông đang uy hiếp tôi sao?”.
Thích Phi Long bực dọc, lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ông là ai? Đừng tưởng hai năm qua ông nổi được chút là có thể kiêu căng trước mặt tôi! Tôi nói cho ông biết, nếu không phải ông nội tôi thương xót cho ông, ông nghĩ Tô Dư có thể tham gia bộ phim này sao? Ông có tin tôi nói ông nội tôi xóa tên Tô Dư ra khỏi đoàn làm phim không?”.
“Xóa tên thì xóa tên! Chẳng lẽ không đóng bộ này, chúng tôi không sống tiếp được nữa hay sao?”.
Tống Kinh hừ một tiếng, không quan tâm.
“Ông…”.
Thích Phi Long siết chặt nắm đấm.
“Hay cho câu không sống tiếp được nữa! Nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến ông không sống nổi trong giới giải trí Long Quốc này nữa!”.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ phía sau đám người.
Bọn họ nhìn sang.
Vài người nam nữ mặc áo xinh đẹp đi tới.
Dẫn đầu là ông lão chải ngược tóc ra sau, râu tóc bạc trắng, thân hình béo mập.
Ông lão vô cùng nghiêm túc, khí chất mạnh mẽ.
“Ông nội!”.
Thích Phi Long và Thích Uyển Vũ cất tiếng gọi.
“Đạo diễn Thích đến rồi!”.
“Trời ạ, bên cạnh người đó hình như là… Lý thiên vương”.
“Đúng! Là Lý thiên vương! Lý thiên vương một trong tam đại thiên vương của Long Quốc chúng ta!”.
“Trời ạ, Lý thiên vương cũng đến rồi!”.
Hiện trường xôn xao, vô số người hoan hô vỗ tay, nghênh đón bọn họ.
Sắc mặt Tô Dư và Tô Nhu trắng bệch.
Nếu ngay cả Lý thiên vương cũng đứng về phía nhà họ Thích thì Tống Kinh, Tô Dư bị phong sát là chuyện chắc như đinh đóng cột…
Chương 4214: Sa thải
Mọi người vỗ tay, mỉm cười nhìn người đang đi tới, trong mắt ai cũng toát lên vẻ tôn kính.
Một số người tai to mặt lớn có quan hệ tốt với Lý thiên vương và Thích Tư Mưu chủ động tiến tới bắt tay chào hỏi, hoặc hôn chào hỏi theo kiểu phương Tây.
Lý thiên vương mỉm cười, lễ phép vừa phải, rất có phong độ.
Nhưng Thích Tư Mưu lại có vẻ mặt thâm trầm.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ có người gây chuyện ở buổi tiệc mà mình tổ chức.
Thích Tư Mưu tận hưởng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, đến trước mặt mấy người Tống Kinh.
“Đạo diễn Thích!”.
Tống Kinh sa sầm mặt, gọi.
“Tống Kinh, ông có thể nói tôi biết ông có ý gì không?”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói.
“Ông nội! Người phụ nữ này quấy rối anh Dịch Phong ở buổi tiệc chưa nói lại còn chối. Tống Kinh và Tô Dư bênh vực cô ta, không chịu thừa nhận, còn đe dọa nhà chúng ta”.
Thích Uyển Vũ lập tức đứng ra, nói.
“Im đi, ở đây không đến lượt cháu nói!”.
Không đợi cháu gái mình nói xong, Thích Tư Mưu lập tức quát khẽ, ngắt lời cô ta.
Thích Uyển Vũ ngạc nhiên, còn định nói gì đó nhưng bị Thích Phi Long kéo về.
“Được rồi, để ông nội xử lý đi”.
Thích Phi Long nhỏ giọng nói.
Thích Uyển Vũ tức giận, nhưng cũng chỉ đành bỏ cuộc.
“Tống Kinh! Ông nghe đây, chuyện này rốt cuộc thế nào tôi không có hứng thú được biết, bây giờ tôi chỉ cho ông một con đường để đi! Ông mau ngồi vào bàn bên đó, không cần quan tâm gì cả, đừng hỏi gì cả, đợi lát nữa chúc rượu tôi là được, rõ chưa?”, Thích Tư Mưu thản nhiên nói.
Câu nói này không thua kém gì thông điệp cuối cùng.
Nếu Tống Kinh dám từ chối, chờ đợi ông ta sẽ là sự phong sát của Thích Tư Mưu.
Nhưng Tống Kinh đã dám đứng ra, đương nhiên đã tính đến chuyện xấu nhất.
“Thích Tư Mưu, chuyện đã đến nước này không có gì để nói nữa. Nếu mọi người cảm thấy cô Tô Nhu có vấn đề, chúng ta đi theo trình tự pháp luật, còn chuyện khác tôi đều chấp nhận, cùng lắm nghỉ hưu sớm là được!”, Tống Kinh lạnh lùng nói.
Mọi người cực kỳ kinh ngạc.
Ngay cả Lý thiên vương cũng giật mình.
Mặc dù sức ảnh hưởng của Tống Kinh không bằng Thích Tư Mưu, nhưng xem như ai ai cũng biết.
Hai phần Chiến Hổ lúc trước rất thành công, nếu vì chuyện này mà bị Thích Tư Mưu phong sát, sức ảnh hưởng sẽ không thể lường được.
“Đạo diễn Thích, ông thấy thế nào?”.
Lý thiên vương hạ giọng hỏi.
“Giờ không phải lúc thể hiện địa vị của chúng ta trong giới giải trí sao?”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Tống Kinh đúng là có bản lĩnh, nghĩ quay được hai bộ phim là có thể ngang vai ngang vế với tôi! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho ông ta được như ý nguyện”.
“Đạo diễn Thích, ông thật sự muốn làm vậy sao?”.
“Sao? Lý thiên vương không dám à? Nếu vậy cậu có thể đứng một bên xem kịch là được”.
“Đạo diễn Thích nói gì vậy? Chúng ta hợp tác cũng nhiều, bạn bè với nhau mười mấy năm, sao tôi có thể đứng yên xem kịch?”.
Lý thiên vương suy nghĩ, đưa ra quyết định, gật đầu: “Thôi được, tôi sẽ giúp ông một tay, nhưng tôi phải nói trước, nếu xử lý Tống Kinh thì ông phải chia cho tôi một phần miếng bánh mà ông ta để lại đấy!”.
“Yên tâm, ngày mai tôi sẽ sửa kịch bản, đổi diễn viên. Không phải cậu mới tuyển người sao? Ngày mai gọi cô ta tới thay thế vai diễn của Tô Dư”.
“Ha ha ha, đạo diễn Thích nói như vậy thì tôi yên tâm rồi!”.
Lý thiên vương cực kỳ vui vẻ.
Bọn họ nói vài ba câu đã nói rõ tương lai của Tống Kinh và Tô Dư.
Thích Tư Mưu phất tay, nói: “Tống Kinh, đường là ông tự mình chọn. Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách sáo nữa! Từ nay trở đi, tất cả dự án của đoàn làm phim thuộc công ty chúng tôi sẽ đơn phương hủy hợp đồng với ông. Tống Kinh, ông đã bị đoàn làm phim chúng tôi sa thải!”.
Chương 4215: Gặp phiền phức rồi
Mặc dù Dương Hoa bỏ ra số tiền lớn thành lập nên đoàn làm phim để Tống Kinh làm đạo diễn quay phim, nhưng Lâm Chính không hạn chế Tống Kinh.
Theo anh thấy, Dương Hoa chỉ là hậu thuẫn, hạn chế nhiều quá ngược lại không tiện cho Tống Kinh thể hiện.
Do đó, Tống Kinh cũng có hợp tác với nhiều công ty.
Ngoài ra, ông ta muốn dốc sức nâng đỡ Tô Dư, thỉnh thoảng cũng có hợp tác với công ty giải trí khác. Tô Dư thỉnh thoảng cũng đến đoàn làm phim khác làm diễn viên khách mời.
Nếu nói về sức ảnh hưởng lớn nhất thì đương nhiên phải nhắc tới Thích Gia Ban của Thích Tư Mưu.
HIện nay, top 10 doanh thu phòng vé điện ảnh của Long Quốc đã có bốn bộ của Thích Gia Ban.
Nếu có thể tham gia vào bộ phim này, việc Tô Dư vươn ra ngoài giới giải trí Long Quốc, tiến quân điện ảnh thế giới cũng sẽ nằm trong tầm tay.
Tuy nhiên, bây giờ Tống Kinh và Tô Dư bị đá ra khỏi Thích Gia Ban, báo hiệu tiền đồ của hai người sẽ bị hủy.
Đây là đồ đao cũng là một tín hiệu của Thích Tư Mưu!
Dù Tống Kinh biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng gương mặt ông ta vẫn tái nhợt.
Những người khác thấy Thích Tư Mưu đã quyết định phong sát Tống Kinh cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Đây là cơ hội tốt để lấy lòng ông ta.
“Đạo diễn Tống, ông đúng là quá đáng! Ông vì bảo vệ một kẻ tội phạm quấy rối người khác mà lại không nói lý lẽ như vậy! Hợp tác với đạo diễn như ông đúng là sỉ nhục của tôi! Tôi không quay phim mới của ông nữa! Đền bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!”.
Một người đàn ông trung niên tóc đầu đinh đeo kính đứng ra, hô lớn.
Ông ta là diễn viên phụ chuyên nghiệp, đã đóng phim điện ảnh mười mấy năm nhưng không nổi tiếng, lần này đương nhiên muốn lấy lòng Thích Tư Mưu, muốn tham gia vào bộ phim mới.
Ông ta vừa lên tiếng, những người khác cũng vội vàng đứng ra.
“Đạo diễn Tống, đời người như một bộ phim, phẩm chất con người cũng là phẩm chất bộ phim. Phẩm chất của ông tồi tệ như vậy, phim của ông tốt được đến đâu? Tôi cũng không quay nữa, ông tự lo đi!”.
“Tống Kinh! Tôi cảm thấy chuyện công ty chúng tôi đầu tư cho ông quay phim nên gác lại đã! Ngày mai chúng tôi cần phải họp bàn có cần tiếp tục quay bộ phim này nữa không”.
“Tống Kinh! Người như ông không xứng ở lại giới giải trí, tôi sẽ lập tức đăng lên mạng xã hội cắt đứt quan hệ với ông. Từ nay trở đi, đường ông ông đi, đường tôi tôi đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa!”.
…
Bọn họ đồng loạt lên tiếng, ai nấy đều bày tỏ thái độ.
Có người cắt đứt mọi hợp tác với Tô Dư, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, viết vài câu văn ném đá giấu tay, lập tức có fans vào đoán ý đồ của người đó.
Chẳng lâu sau, top tìm kiếm trên mạng xã hội đã được thay thế bởi hai chữ Tống Kinh.
Khắp nơi toàn là quần chúng hóng chuyện.
Bọn họ đều đang thảo luận rốt cuộc Tống Kinh đã gây ra chuyện gì.
Tống Kinh nhìn đám người dùng ngòi bút làm vũ khí và những người tuyệt tình tuyệt nghĩa ở xung quanh, lòng như tro tàn, hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Tiểu Dư, cô Tô Nhu, tôi tiễn các cô về vậy”.
“Đạo diễn Tống, xin lỗi”.
Tô Nhu đỏ mắt, nhỏ giọng nói.
“Cô Tô Nhu đừng nói như vậy, đây là điều tôi nên làm”, Tống Kinh liên tục xua tay.
Nên làm sao?
Tô Nhu hơi ngạc nhiên, nhưng trong tình hình này cô không muốn nghĩ nhiều nữa.
“Đi? Tống Kinh, ông nghĩ hay thật, chuyện còn chưa giải quyết mà”.
Thích Tư Mưu lạnh lùng nói: “Uyển Vũ, báo cảnh sát đi, nói cảnh sát tới đây đưa ba người họ đi!”.
“Vâng, ông nội!”.
Thích Uyển Vũ cười đáp.
Tống Kinh tức đến mức run rẩy.
Một nửa giới giải trí nhắm vào mình đã đành, giờ còn muốn gọi cảnh sát tống mình vào tù sao?
Đúng là không chừa đường sống!
Tống Kinh chỉ muốn xông qua đánh nát xương lão già đó ra, nhưng ông ta biết làm vậy cũng vô ích.
“Cảnh sát đến cũng được, để cảnh sát trả lại cho chúng tôi sự trong sạch, xem các người còn nói thế nào!”.
Tô Nhu bực dọc nói.
“Thế à?”.
Thích Uyển Vũ nheo mắt lại: “Vậy thì chúng ta cùng đợi xem, cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, hay là kết tội cô!”.
Tô Nhu nghe vậy tim đánh bộp, lòng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ đám người nhà họ Thích định dùng thủ đoạn gì sao?
Ba người nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.
Keng!
Lúc này, cửa ở thang máy đột nhiên mở ra.
Bọn họ đưa mắt nhìn sang.
Vài cảnh sát đi ra từ trong thang máy.
“Chúng tôi tuần tra ở gần đây, nhận được điện thoại nên tới đây ngay. Nghe nói có người đang gây sự ở chỗ này, chuyện là sao?”.
Một cảnh sát đi tới, lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, không biết phải làm sao.
Tô Dư nắm chặt tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Tô Nhu, đừng lo, không có chuyện gì đâu, Lâm Chính nhất định sẽ nghĩ cách!”.
“Bây giờ Lâm Chính đang ở đâu còn không biết, huống hồ anh ấy thì có cách gì?”.
Tô Nhu lộ vẻ tuyệt vọng.
Tô Dư không biết nên giải thích thế nào.
Lúc này, một người đi theo sau cảnh sát ra khỏi thang máy.
“Xin lỗi Tiểu Nhu, đợi thang máy lâu quá, mọi người không sao chứ?”.
Lâm Chính đi tới, mỉm cười lên tiếng.
Nhưng vừa nói xong, Lâm Chính đã nhíu mày.
Cảnh sát nói chuyện với Thích Uyển Vũ ở bên đó mấy câu thì đột nhiên chú ý đến Tô Nhu.
Lâm Chính ý thức được điều gì, bước nhanh tới, liếc nhìn hiện trường, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhu, xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Cậu… Cậu Lâm, chúng tôi gặp phiền phức rồi…”.
Tống Kinh thở dài, kể lại chuyện đã xảy ra.
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh băng, nhìn sang phía người tên Dịch Phong.