-
Chương 4206-4210
Chương 4206: Ép buộc
“Khẩu khí lớn gớm”
Lâm Chính hừ giọng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này Tô Nhu đã đứng dậy kéo tay anh: “Cô Thích, tôi đồng ý với cô”.
“Hừ vậy mới đúng chứ”.
“Có điều, tôi phải đưa chồng tôi đi cùng, nếu không dù cô có phong sát Tô Dư thì tôi cũng không đi”, Tô Nhu bặm môi.
“Yên tâm, trước đó không phải là chúng ta đã nói rồi sao. Cô có thể đưa chồng cô đi cùng, chỉ cần cô chịu tham gia thì mọi chuyện đều dễ cả”.
Thích Uyển Vũ mỉm cười, lấy ra hai tấm thiệp đặt lên bàn sau đó rời đi.
Tô Nhu thấy vậy bèn thở dài bất lực.
Lâm Chính không nói gì.
“Mặc dù hiện tại Tô Du là đại minh tinh, có sức ảnh hưởng nhất định trong xã hội nhưng dù sao vẫn là người mới, nhiều thế lực chèn ép cô ấy. Em là người thân không giúp được gì đành phải hi sinh đôi chút. Lâm Chính, anh đừng giận, coi như là cùng Tô Du đi tham gia buổi tiệc thôi mà” Tô Nhu khẽ nói.
“Anh hỏi Tô Du xem sao?”, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi. Anh gọi mấy lần mới được.
“Xin lỗi, tôi hơi bận nên không để ý”.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tô Dư. Lúc này cô ta vẫn đang đóng phim, đương nhiên không thể nghe máy.
“Tô Dư, tôi hỏi cô, buổi tiệc chuẩn bị tổ chức là thế nào thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao anh lại hỏi chuyện này”, cô ta tò mò nói.
“Vừa rồi cháu gí của Thích Tư Mưu chạy tới phòng làm việc gửi thiệp mời cho Tô Nhu ép cô ấy phải tham gia buổi tiệc”.
“Cái gì? Còn có chuyện đó nữa sao?”, Tô Du ngạc nhiên.
“Có phải buổi tiệc này có gì đó mờ ám không”, anh trầm giọng.
“Tôi...cũng không rõ. Tôi chỉ biết rằng đại diễn Thích và đoàn phim Hollywood có hơp tác đóng một bộ phim với dự toán trên hai tỷ tệ, là bộ phim được kỳ vọng nhất năm năm. Buổi tiếc này chắc là tổ chức vì thế.
“Vậy sao?”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Anh đừng lo lắng, anh và Tô nhu tới để Tống Kinh và đạo diễn Thích nói vài câu thì họ sẽ không làm khó anh đâu”, Tô Du vội nói.
“Không, như vậy khác gì làm khó em. Chị và Lâm Chính đi không sao đâu”.
Bởi vì bật loa ngoài nên Tô Nhu nghe thấy và vội vàng lên tiếng.
“Nhưng mà, chị...”
“Nghe lời bọn chị đi”, Tô Nhu nói.
Tô Du không dám quyết định. Cô ta biết người đưa ra quyết sách thực sự không phải Tô Nhu mà là Lâm Chính.
“Tô Như, làm việc cho tôi, tối gặp nhau ở buổi tiệc nhé” ,Lâm Chính điềm đạm nói rồi tắt máy. Tô Dư bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Tô Dư, chuyện gì vậy?”, Tống Kinh thấy vẻ lo lắng của Tô Due bèn đặt loa xuống, bước tới hỏi.
“Đạo diễn Tống, vừa rồi anh rể tôi gọi tới, nói rằng cháu gái của Thích Ân Mưu mời họ tới buổi tiệc tối”.
“Cái gì, chủ tịch Lâm cũng đi sao?”
Tông Kinh kinh ngạc sau đó bật cười: “Tên Thích Ân Mưu này nắm thông tin cũng nhanh gớm, biết cả mời chủ tịch Lâm của chúng ta cơ đấy...chậc chậc...”
“Đạo diễn Tống tôi cảm thấy hình như ông ta không biết về thân phận của anh rể tôi...”
“Không biết sao? Vậy sao lại mời?”
“Tôi không rõ, đạo diễn, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Tối nay...không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tô Dư tỏ ra lo lắng. Tống Kinh suy nghĩ rồi mỉm cười: “Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Làm việc thôi”.
“Được”, Tô Dư gật đầu nhưng vẫn thấy bất an.
Chương 4207: Giao cho tôi nhé!
Địa điểm tổ chức buổi tiệc không phải ở Giang Thành mà là ở tầng cao nhất của khách sạn Minh Châu Hoa Viên ở Thượng Hỗ
Đây là một nhà hàng ngoài trời.
Nghe nói nhà hàng này riêng tiền địa điểm đã lên tới hai trăm nghìn tệ, chi phí thấp nhất cho một lần là hai triệu tệ.
Bình thường khách sạn sẽ không tiếp bên ngoài, chỉ có những đại gia bậc nhất mới có thể đặt ở đây.
Tô Nhu đã xem qua giới thiệu về những nơi như này trên các trang mạng xã hội nên hiểu khá nhiều.
Thế nhưng cô không ngờ có một ngày cô cũng tới những nơi như thế này.
Đứng trong thang máy lấp lánh, Tô Nhu vô cùng căng thẳng. Cô chỉnh lại trang phục, tay đổ mồ hôi.
“Tô Nhu, đừng căng thẳng quá, chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi mà”, Lâm Chính mặc vest lên tiếng.
“Thế này mà còn bình thường sao? Anh có biết những người tới đây đều là những đại minh tinh có giá trị lên tới hàng tỉ tệ không?", Tô Nhu trừng mắt.
“Vậy em thích minh tinh nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Em không thích ai cả...nhưng nếu mà nói người được nhiều người để ý nhất thì có lẽ là Khôn....”
Tô Nhu chưa nói xong thì thang máy mở ra. Ngay lập tức ánh sáng chói lòa đập vào mắt họ. Cô giật mình, ngước mắt nhìn thì mới phát hiện ra bốn bề đều được trang hoàng bằng thủy tinh.
Trần nhà được trang trí bằng màu vàng lấp lánh giống như đang được phủ vàng vậy. Những cô gái ăn mặt rực rỡ đứng túm năm tụm ba hoặc là thưởng thức rượu hoạng là đang trò chuyện.
Ngoài ra còn có những người phục vụ ăn mặc vô cùng sang trong mang đồ ăn ngon vào trong.
“Chào anh chị. Anh chị có thiệp mời không/”, một người phục vụ bước tới, cung kính hỏi.
Tô Nhu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa thiệp mời tới.Người này thấy vậy lập tức mỉm cười: “Mời cô bên này”.
“Cảm...ơn”, Tô Nhu gật đầu, vội vàng xách váy rời khỏi thang máy. Lâm Chính cũng đi theo, nhưng người phục vụ vội ngăn lại.
“Xin lỗi anh, anh ăn mặt không được chỉn chu”, người này nói.
“Không chỉn chu sao?”
Lâm Chính giật mình, liếc nhìn bản thân rồi chau mày: “Không chỉn chu chỗ nào?”
“Anh không thắt cà vạt”.
“Còn có quy định đó nữa à?”, Lâm Chính tối mặt.
“Lâm Chính xuống dưới mua cà vạt với em”, Tô Nhu thấy vậy vội vàng nói.
“Cô không cần xuống, ở tầng 17 chúng tôi có cà vạt miễn phí, tôi có thể đưa anh đây đi”, người kia nói.
“Vậy cảm ơn”, Tô Nhu gật đầu nhìn Lâm Chính: “Anh đi cùng anh ấy đi, em ở đây đợi anh”.
Lâm Chính gật đầu: “Được, vậy em đợi anh ở đây. Nghe nhé có việc gì thì phải gọi điện cho anh nhé”.
“Yên tâm, em đi tìm Tô Dư, không có việc gì đâu”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu cùng người đàn ông đi vào thang máy.
Tô Nhu lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dư
“Chị, em ở đây”, Tô Dư nghe máy liền chạy tới. Tô Nhu thở phào.
“Anh rể đâu rồi”, cô ta hỏi.
“Anh ấy không đeo cà vạt, không được vào”, Tô Nhu tỏ vẻ bất lực.
“Còn có quy định đó nữa cơ à?”, thế nhưng cô ta cũng lần đầu tới đây nên cũng không tò mò nhiều.
“Tô Dư, giao chị gái cho tôi nhé”, lúc này có giọng cười vang lên.
Chương 4208: Giới thiệu
Hai cô gái giật mình.
“Cô Thích”, Tô Dư thất thanh. Tô Nhu cũng tái mặt nhìn Thích Uyển Vũ mỉm cười mà bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Cô Tô Dư, tôi có chút chuyện muốn gặp chị của cô. Có thể để tôi đưa cô ấy rời đi không?”, cô ta mỉm cười. Giọng điệu mang ý vị
“Cô Thích, cô và chị gái tôi không quen biết, cô tìm chị ấy có việc gì không?”, Tô Dư để lộ vẻ mặt khó coi.
“Sao thế? Cô không yên tâm về tôi à?”, Thích Uyển Vũ nheo mắt.
“Không phải, cô đừng hiểu lầm, chỉ là...tôi hỏi thôi”, Tô Dư vội giải thích. Với sức ảnh hưởng của ông nội Thích Uyến Vũ thì chỉ cần một câu thôi là Tô Dư sẽ bị phong sát ngay. Khi đó cô ta sẽ phá hỏng hết mọi công sức nỗ lực của mình và Dương Hoa. Đó là điều Tô Dư không muốn thấy.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói cho cô biết”, Thích Uyển Vũ mỉm cười, chẳng thèm bận tâm tới Tô Dư. Tô Dư tái mặt, á khẩu.
“Cô Thích, tôi cảm thấy giữa người với người quan trọng nhất là sự tôn trọng. Nếu như đến điểm đó cô còn làm không được thì xin lỗi tôi sẽ không đi với cô đâu”, Tô Nhu nghiêm mặt.
“Không đi cùng tôi à? Hừ ! Cô Tô Nhu, cô chắc chứ? Chỉ một câu nói đó thôi thì cô biết tiền đồ của Tô Dư sẽ như thế nào rồi đấy”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.
“Cô Thích, cô đừng quá đáng quá”, Tô Dư tức run.
“Tô Dư, đừng tưởng cô đóng được vài bộ phim thì có thể lên mặt với tôi. Cô mới chỉ phấn đầu có vài năm thôi, có thể đấu được với thức mạnh hàng chục năm trong ngành như ông tôi sao? Bảo cô hạ mình thì cô hạ mình đi. Nếu không, ngày mai cả Long Quốc này sẽ không còn ai biết cô là ai nữa đâu”, Thích Uyển Vũ hừ giọng, đôi mắt đanh lại.
“Cô...”, Tô Dư á khẩu.
“Đủ rồi" ,lúc này tiếng quá của Tô Nhu vang lên: “Tôi đi cùng cô là được chứ gì”.
“Chị làm gì vậy? Cô ta chắc chắn tìm chị vì mục đích xấu, chị không thể đi được. Cùng lắm thì em không làm trong ngành này nữa”, Tô Du vội nói.
“Không sao đâu Tô Nhu, em có được ngày hôm nay không dễ dàng gì, ban ngày ban mặt họ cũng không dám làm gì chị đâu. Yên tâm đi”, Tô Nhu mỉm cười.
“Đúng vậy Tô Dư, cô coi tôi là ai vậy. Tôi và chị gái cô không thù không hằn, cũng không hại cô ấy, tôi chỉ là giới thiệu cho cô ấy quen một người thôi. Hai cô tưởng rằng tôi có ý đồ gì?”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.
Tô Dư không lên tiếng, mặc dù nói là như vậy nhưng cô ta biết Thích Uyển Vũ chẳng tốt đẹp gì. Chuyện tới nước này đành đợi Lâm Chính quay lại thôi.
“Cô Thích, chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.
“Được, đi cùng tôi”, Thích Uyển Vũ mỉm cười sau đó quay người đi vào một căn phòng khác.
Căn phòng vô cùng sang trọng, chỉ riêng cửa thôi cũng được làm từ bích ngọc và vàng, cửa sổ nhìn ra hồ lớn, cảnh bên ngoài đẹp vô cùng, có thể nói ở đây có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất của thành phố.
Một người đứng tiếp đón. Khách của những phòng bên cạnh đều bị điều đi. Có thể thấy người ở trong căn phòng này không hề đơn giản.
“Chào buổi tối cô Thích, hi vọng buổi tiệc này có thể khiến cô hài lòng”, người phụ vụ nhìn Thích Uyển Vũ vội vàng mỉm cười nói.
“Bớt nói lại, tôi chỉ hi vọng buổi tiệc vô vị này nhanh chóng kết thúc thôi”, cô ta nói. Hai người bước vào phòng.
Căn phòng rất rộng, được chia thành nhiều phòng nhỏ.
Thích Uyển Vũ đẩy cửa một căn phòng. Một người thanh niên đang ngồi hút thuốc. Thấy Thích Uyển Vũ bước vào thì bèn nhìn cô ta.
“Ấy, cô Thích tới rồi”, người đàn ông mặc vest màu xám cười nói.
Người đàn ông còn lại cũng nhìn chăm chăm Tô Nhu. Thích Uyển Vũ gật đầu với người thanh niên sau đó nhìn người còn lại: “Anh, em đưa người tới rồi”.
“Vất vả rồi”, người đàn ông gật đầu, dập điếu thuốc và đi về phía Tô Nhu.
“Chào cô Tô Nhu, tôi tên là Thích Phi Long”, nói xong hắn đưa tay ra.
Chương 4209: Phải tính sổ
“Xin chào, anh Thích! Có phải anh bảo cô Thích gọi tôi đến đây không? Không biết anh tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Nhu không bắt tay, mà hơi khom người, đúng mực hỏi.
“Ồ, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi có duyên từng gặp cô Tô Nhu một lần, tôi thấy ngoại hình và khí chất của cô Tô Nhu rất phù hợp với yêu cầu của tôi về nửa kia, cho nên tôi muốn mời cô Tô Nhu tham dự bữa tiệc tối nay với tôi”,
Thích Phi Long mỉm cười nói.
Tô Nhu hơi sửng sốt, cô không ngờ được rằng Thích Phi Long gọi cô đến đây là vì chuyện này.
"Thật xin lỗi anh Thích, tôi đã có chồng, nếu tham dự bữa tiệc với anh, e rằng không thích hợp nhỉ?", Tô Nhu nghiêm túc nói.
"Ồ, cô Tô, tôi không ngại việc đó đâu”, Thích Phi Long lắc đầu nói.
"Ha ha, cô Tô, việc cô có chồng còn là một điểm cộng với anh Thích nữa đấy!"
Người đàn ông bên cạnh châm điếu thuốc, cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, ngay lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của gã.
Thích Phi Long không thích những cô gái trong trắng, ngược lại, hắn thích những người phụ nữ đã có gia đình!
Nghĩ đến đây, Tô Nhu vô cùng tức giận.
Thế nào gọi là tôi không ngại?
Chẳng lẽ những người này chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
"Thực xin lỗi anh Thích, tôi nghĩ nhất định anh đã hiểu nhầm ý của tôi, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với chồng mình, tôi rất yêu chồng tôi, chuyện này đã không còn gì để nói nữa, tạm biệt!"
Nói xong, Tô Nhu quay người đi ra cửa.
Nhưng cô chuẩn bị ra ngoài, lập tức bị Thích Uyển Vũ chặn lại.
"Cô Tô Nhu! Cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, đường công danh của Tô Dư sẽ mất sạch! Cô thật sự muốn làm trái ý chúng tôi sao?"
Thích Uyển Vũ cười khẩy hỏi.
Bước chân Tô Nhu nhất thời chậm lại, mắt nhìn chằm chằm nhưng không nói lời nào, hai tay siết chặt.
Nhưng vào lúc này, có bóng người xông vào cửa, nắm lấy tay Tô Nhu.
"Hả? Cô gái, cô làm gì vậy? Nơi này không thể tuỳ tiện vào! Mau đi ra ngoài!"
Người phục vụ ở cửa vội vàng bước đến, lớn giọng kêu lên.
Mọi người liếc nhìn.
Sau đó mới nhận ra đó là Tô Dư!
"Tiểu Dư?"
Tô Nhu ngạc nhiên.
"Thật xin lỗi cô Thích, tôi không muốn cô ép em gái tôi làm những chuyện mà em ấy không muốn! Có bất kỳ hậu quả gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Tô Dư nói, rồi kéo thẳng Tô Nhu ra ngoài.
"Khốn kiếp! Cô muốn chết sao?"
Thích Uyển Vũ vô cùng tức giận, lập tức cùng người đàn ông ngăn cản hai người, không màng hình tượng chửi bới: "Con chó cái! Tôi bảo em cô ở lại thì em cô phải ở lại! Dám chống đối tôi sao? Cô có tin tôi sẽ khiến các người không thể bước ra cánh cửa này luôn không?"
"Vậy thì thử xem, cùng lắm tôi không làm ngôi sao nữa, cô dám ra tay, tôi lập tức kêu cứu, bữa tiệc nhiều người như vậy! Tôi muốn xem ai tổn thất nhiều hơn!"
Tô Dư hét lên, khuôn mặt đầy quyết tâm.
“Cô!”
Thích Uyển Vũ giận đến run người, muốn dạy cho hai cô gái một bài học.
Nhưng lúc này, có tiếng cười vang lên.
"Tiểu Vũ, đừng kích động, chúng ta đều là bạn bè, không cần căng thẳng như vậy!"
Người lên tiếng là Thích Phi Long!
Chỉ thấy hắn tươi cười bước đến, tách họ ra, nháy mắt với Thích Uyển Vũ, sau đó cười nói: “Cô Tô Nhu, cô Tô Dư, không nên tức giận, em gái tôi tính tình thường ngày không tốt lắm, nói hơi nặng lời, mong hai người đừng để trong lòng!”
“Anh Thích khách sáo rồi, tóm lại tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh!"
Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Không sao, không sao, tôi bảo Tiểu Vũ mời cô Tô Nhu đến, chẳng qua là muốn kết bạn với cô Tô Nhu, nếu cô Tô Nhu không muốn làm bạn gái tôi thì cũng không sao, mời hai người đi thưởng thức bữa tiệc, chuyện này coi như chúng ta chưa từng nói đến!”
Thích Phi Long khách sáo cười nói.
Tô Nhu gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng cùng Tô Dư.
"Anh, anh cứ để hai con chó cái đó đi như vậy sao?", Thích Uyển Vũ tức giận mắng mỏ: "Hai con ranh thật ngang ngược! Không dạy chúng bài học, em không thể nuốt trôi cục tức này!"
"Tiểu Vũ, em quá kích động rồi!"
Thích Phi Long trách cứ nói: "Nếu em đánh nhau với bọn họ, cho dù thắng, chỉ cần bị người khác nghe được, tin tức truyền ra, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nữa, thậm chí sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông nội, hậu quả này, em có gánh được không?"
"Nhưng mà... anh... chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế?"
Thích Uyển Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đương nhiên là không, trong ngành chúng ta có một quy tắc, loại người như Tô Dư còn chưa trở thành siêu sao đã bắt đầu chống đối chúng ta, nếu sau này cô ta nổi tiếng, giẫm lên đầu chúng ta thì nhà chúng ta coi như xong sao?”
Thích Phi Long híp mắt: "Trước tiên cứ ổn định tâm trạng của bọn họ, chỉ cần bọn họ còn ở bữa tiệc, chúng ta sẽ phải tính sổ món nợ này!"
Chương 4210: Quẹt thẻ
Sau khi rời khỏi phòng, trong lòng hai cô gái vẫn còn sợ hãi.
"Em gái, em không thể ở chỗ này, mau đi đi! Chị sợ Thích Uyển Vũ sẽ làm điều bất lợi với em!"
Tô Dư nghiêm túc nói với Tô Nhu.
“Nếu em đi, chị phải làm sao? Chắc chắc bọn họ sẽ trả thù chị!”, Tô Nhu vội nói.
Tô Dư nghĩ ngợi lúc lâu, khẽ cắn răng nói: “Bây giờ chỉ có thể tìm em rể”.
"Em rể? Lâm Chính?"
“Đúng thế, em rể đang ở đâu?”
“Chị nói vậy em mới nhớ, không phải anh ấy đi lấy cà vạt sao? Sao đi lâu như vậy chứ?”
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
"Gọi điện thoại hỏi đi”.
“Vâng”.
Tô Nhu vội vàng lấy điện thoại ra, gọi số Lâm Chính.
Tuy nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ bên trong.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tô Nhu trợn tròn mắt: "Không gọi được...”
"Chắc chắn là đám người Thích Uyển Vũ đã giở trò! Em yên tâm, chị đi gặp đạo diễn Tống, nói rõ tình hình với ông ấy, đạo diễn Tống sẽ giải quyết, em ở đây đợi chị. Nếu em rể đến, em phải về với em ấy ngay lập tức!”
Tô Dư nghiêm túc nói, sau đó xoay người chạy đi.
Tô Nhu đứng ngồi không yên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Cùng lúc đó.
Trong trung tâm mua sắm ở tầng giữa của khách sạn.
Lâm Chính vẫn đi theo sau người phục vụ đó.
Đi như vậy đã được năm sáu phút.
Anh nhíu mày, hỏi: "Trung tâm thương mại này thoạt nhìn cũng không lớn lắm, sao vẫn chưa đến quầy bán cà vạt?"
"Xin lỗi anh, tôi là người mới, không quen với việc này, xin hãy kiên nhẫn, chúng ta sẽ tới ngay thôi”.
Người phục vụ cười nói.
"Thật sao? Nhưng hình như chúng ta đã đến chỗ này rồi, không phải anh muốn dẫn tôi đi vòng quanh đấy chứ?"
Lâm Chính nói.
“Anh nói gì vậy? Tôi chỉ là không tìm được đường mà thôi!", người phục vụ giải thích.
"Nhưng vừa rồi tôi thấy cửa hàng bán cà vạt!"
"Ồ, chúng tôi không hợp tác với cửa hàng đó, ở đó không có cà vạt miễn phí!"
"Không miễn phí cũng không sao, tôi mua là được!"
Lâm Chính nghiêm nghị nói, rồi đi về phía cửa hàng.
"Thưa anh, thứ cho tôi nói thẳng, các mặt hàng trong quầy này đều là nhãn hiệu quốc tế, hơn nữa chỉ bán cho du khách nước ngoài, với tài sản của anh, chưa chắc có thể mua được cái rẻ nhất trong quầy này!”
Người phục vụ đi đến, mỉm cười nói, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng và châm chọc.
"Mấy món đồ ở đây đắt tiền lắm sao?"
Lâm Chính liếc nhìn nhân viên bán hàng trong cửa hàng, nhẹ giọng hỏi.
“Thưa anh, cà vạt rẻ nhất chỗ chúng tôi có giá hai triệu tệ”.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.
"Vậy lấy tôi một cái”.
Lâm Chính thản nhiên nói, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ.
Dứt lời, người phục vụ và nhân viên bán hàng đều sửng sốt.
Người phục vụ nhanh chóng nháy mắt với người bán hàng, như ra hiệu điều gì đó.
Người bán hàng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng cười nói: "Xin lỗi anh, mẫu cà vạt hai triệu tệ ở chỗ chúng tôi đã bán hết rồi! Anh có muốn xem cái khác không?"
"Vậy trong cửa hàng đang có loại nào?"
Lâm Chính hỏi.
"À...”
Người bán hàng lặng lẽ liếc nhìn người phục vụ, người phục vụ âm thầm gật đầu, người bán hàng mơ hồ hiểu ra điều gì đó, cười với Lâm Chính: “Những món đồ trong tủ trưng bày này không bán, nếu anh thực sự muốn mua, chúng tôi hiện chỉ còn mẫu bảy mươi triệu tệ!"
Nói xong, nhân viên bán hàng lấy ra chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt từ chiếc tủ tinh xảo phía sau.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là chiếc cà vạt không khác gì những chiếc cà vạt khác.
Lâm Chính liếc nhìn, cầm lên đeo vào cổ.
“Thưa anh…”
Người bán hàng tái mặt sợ hãi, vội vàng ngăn cản.
Nhưng Lâm Chính đã nhét thẻ vào tay cô ta.
"Quẹt thẻ!"
Hai người lập tức sững sờ.
“Khẩu khí lớn gớm”
Lâm Chính hừ giọng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này Tô Nhu đã đứng dậy kéo tay anh: “Cô Thích, tôi đồng ý với cô”.
“Hừ vậy mới đúng chứ”.
“Có điều, tôi phải đưa chồng tôi đi cùng, nếu không dù cô có phong sát Tô Dư thì tôi cũng không đi”, Tô Nhu bặm môi.
“Yên tâm, trước đó không phải là chúng ta đã nói rồi sao. Cô có thể đưa chồng cô đi cùng, chỉ cần cô chịu tham gia thì mọi chuyện đều dễ cả”.
Thích Uyển Vũ mỉm cười, lấy ra hai tấm thiệp đặt lên bàn sau đó rời đi.
Tô Nhu thấy vậy bèn thở dài bất lực.
Lâm Chính không nói gì.
“Mặc dù hiện tại Tô Du là đại minh tinh, có sức ảnh hưởng nhất định trong xã hội nhưng dù sao vẫn là người mới, nhiều thế lực chèn ép cô ấy. Em là người thân không giúp được gì đành phải hi sinh đôi chút. Lâm Chính, anh đừng giận, coi như là cùng Tô Du đi tham gia buổi tiệc thôi mà” Tô Nhu khẽ nói.
“Anh hỏi Tô Du xem sao?”, Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi. Anh gọi mấy lần mới được.
“Xin lỗi, tôi hơi bận nên không để ý”.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Tô Dư. Lúc này cô ta vẫn đang đóng phim, đương nhiên không thể nghe máy.
“Tô Dư, tôi hỏi cô, buổi tiệc chuẩn bị tổ chức là thế nào thế?”, Lâm Chính hỏi.
“Sao anh lại hỏi chuyện này”, cô ta tò mò nói.
“Vừa rồi cháu gí của Thích Tư Mưu chạy tới phòng làm việc gửi thiệp mời cho Tô Nhu ép cô ấy phải tham gia buổi tiệc”.
“Cái gì? Còn có chuyện đó nữa sao?”, Tô Du ngạc nhiên.
“Có phải buổi tiệc này có gì đó mờ ám không”, anh trầm giọng.
“Tôi...cũng không rõ. Tôi chỉ biết rằng đại diễn Thích và đoàn phim Hollywood có hơp tác đóng một bộ phim với dự toán trên hai tỷ tệ, là bộ phim được kỳ vọng nhất năm năm. Buổi tiếc này chắc là tổ chức vì thế.
“Vậy sao?”, Lâm Chính suy nghĩ.
“Anh đừng lo lắng, anh và Tô nhu tới để Tống Kinh và đạo diễn Thích nói vài câu thì họ sẽ không làm khó anh đâu”, Tô Du vội nói.
“Không, như vậy khác gì làm khó em. Chị và Lâm Chính đi không sao đâu”.
Bởi vì bật loa ngoài nên Tô Nhu nghe thấy và vội vàng lên tiếng.
“Nhưng mà, chị...”
“Nghe lời bọn chị đi”, Tô Nhu nói.
Tô Du không dám quyết định. Cô ta biết người đưa ra quyết sách thực sự không phải Tô Nhu mà là Lâm Chính.
“Tô Như, làm việc cho tôi, tối gặp nhau ở buổi tiệc nhé” ,Lâm Chính điềm đạm nói rồi tắt máy. Tô Dư bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.
“Tô Dư, chuyện gì vậy?”, Tống Kinh thấy vẻ lo lắng của Tô Due bèn đặt loa xuống, bước tới hỏi.
“Đạo diễn Tống, vừa rồi anh rể tôi gọi tới, nói rằng cháu gái của Thích Ân Mưu mời họ tới buổi tiệc tối”.
“Cái gì, chủ tịch Lâm cũng đi sao?”
Tông Kinh kinh ngạc sau đó bật cười: “Tên Thích Ân Mưu này nắm thông tin cũng nhanh gớm, biết cả mời chủ tịch Lâm của chúng ta cơ đấy...chậc chậc...”
“Đạo diễn Tống tôi cảm thấy hình như ông ta không biết về thân phận của anh rể tôi...”
“Không biết sao? Vậy sao lại mời?”
“Tôi không rõ, đạo diễn, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Tối nay...không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tô Dư tỏ ra lo lắng. Tống Kinh suy nghĩ rồi mỉm cười: “Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Làm việc thôi”.
“Được”, Tô Dư gật đầu nhưng vẫn thấy bất an.
Chương 4207: Giao cho tôi nhé!
Địa điểm tổ chức buổi tiệc không phải ở Giang Thành mà là ở tầng cao nhất của khách sạn Minh Châu Hoa Viên ở Thượng Hỗ
Đây là một nhà hàng ngoài trời.
Nghe nói nhà hàng này riêng tiền địa điểm đã lên tới hai trăm nghìn tệ, chi phí thấp nhất cho một lần là hai triệu tệ.
Bình thường khách sạn sẽ không tiếp bên ngoài, chỉ có những đại gia bậc nhất mới có thể đặt ở đây.
Tô Nhu đã xem qua giới thiệu về những nơi như này trên các trang mạng xã hội nên hiểu khá nhiều.
Thế nhưng cô không ngờ có một ngày cô cũng tới những nơi như thế này.
Đứng trong thang máy lấp lánh, Tô Nhu vô cùng căng thẳng. Cô chỉnh lại trang phục, tay đổ mồ hôi.
“Tô Nhu, đừng căng thẳng quá, chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi mà”, Lâm Chính mặc vest lên tiếng.
“Thế này mà còn bình thường sao? Anh có biết những người tới đây đều là những đại minh tinh có giá trị lên tới hàng tỉ tệ không?", Tô Nhu trừng mắt.
“Vậy em thích minh tinh nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Em không thích ai cả...nhưng nếu mà nói người được nhiều người để ý nhất thì có lẽ là Khôn....”
Tô Nhu chưa nói xong thì thang máy mở ra. Ngay lập tức ánh sáng chói lòa đập vào mắt họ. Cô giật mình, ngước mắt nhìn thì mới phát hiện ra bốn bề đều được trang hoàng bằng thủy tinh.
Trần nhà được trang trí bằng màu vàng lấp lánh giống như đang được phủ vàng vậy. Những cô gái ăn mặt rực rỡ đứng túm năm tụm ba hoặc là thưởng thức rượu hoạng là đang trò chuyện.
Ngoài ra còn có những người phục vụ ăn mặc vô cùng sang trong mang đồ ăn ngon vào trong.
“Chào anh chị. Anh chị có thiệp mời không/”, một người phục vụ bước tới, cung kính hỏi.
Tô Nhu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa thiệp mời tới.Người này thấy vậy lập tức mỉm cười: “Mời cô bên này”.
“Cảm...ơn”, Tô Nhu gật đầu, vội vàng xách váy rời khỏi thang máy. Lâm Chính cũng đi theo, nhưng người phục vụ vội ngăn lại.
“Xin lỗi anh, anh ăn mặt không được chỉn chu”, người này nói.
“Không chỉn chu sao?”
Lâm Chính giật mình, liếc nhìn bản thân rồi chau mày: “Không chỉn chu chỗ nào?”
“Anh không thắt cà vạt”.
“Còn có quy định đó nữa à?”, Lâm Chính tối mặt.
“Lâm Chính xuống dưới mua cà vạt với em”, Tô Nhu thấy vậy vội vàng nói.
“Cô không cần xuống, ở tầng 17 chúng tôi có cà vạt miễn phí, tôi có thể đưa anh đây đi”, người kia nói.
“Vậy cảm ơn”, Tô Nhu gật đầu nhìn Lâm Chính: “Anh đi cùng anh ấy đi, em ở đây đợi anh”.
Lâm Chính gật đầu: “Được, vậy em đợi anh ở đây. Nghe nhé có việc gì thì phải gọi điện cho anh nhé”.
“Yên tâm, em đi tìm Tô Dư, không có việc gì đâu”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu cùng người đàn ông đi vào thang máy.
Tô Nhu lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dư
“Chị, em ở đây”, Tô Dư nghe máy liền chạy tới. Tô Nhu thở phào.
“Anh rể đâu rồi”, cô ta hỏi.
“Anh ấy không đeo cà vạt, không được vào”, Tô Nhu tỏ vẻ bất lực.
“Còn có quy định đó nữa cơ à?”, thế nhưng cô ta cũng lần đầu tới đây nên cũng không tò mò nhiều.
“Tô Dư, giao chị gái cho tôi nhé”, lúc này có giọng cười vang lên.
Chương 4208: Giới thiệu
Hai cô gái giật mình.
“Cô Thích”, Tô Dư thất thanh. Tô Nhu cũng tái mặt nhìn Thích Uyển Vũ mỉm cười mà bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Cô Tô Dư, tôi có chút chuyện muốn gặp chị của cô. Có thể để tôi đưa cô ấy rời đi không?”, cô ta mỉm cười. Giọng điệu mang ý vị
“Cô Thích, cô và chị gái tôi không quen biết, cô tìm chị ấy có việc gì không?”, Tô Dư để lộ vẻ mặt khó coi.
“Sao thế? Cô không yên tâm về tôi à?”, Thích Uyển Vũ nheo mắt.
“Không phải, cô đừng hiểu lầm, chỉ là...tôi hỏi thôi”, Tô Dư vội giải thích. Với sức ảnh hưởng của ông nội Thích Uyến Vũ thì chỉ cần một câu thôi là Tô Dư sẽ bị phong sát ngay. Khi đó cô ta sẽ phá hỏng hết mọi công sức nỗ lực của mình và Dương Hoa. Đó là điều Tô Dư không muốn thấy.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói cho cô biết”, Thích Uyển Vũ mỉm cười, chẳng thèm bận tâm tới Tô Dư. Tô Dư tái mặt, á khẩu.
“Cô Thích, tôi cảm thấy giữa người với người quan trọng nhất là sự tôn trọng. Nếu như đến điểm đó cô còn làm không được thì xin lỗi tôi sẽ không đi với cô đâu”, Tô Nhu nghiêm mặt.
“Không đi cùng tôi à? Hừ ! Cô Tô Nhu, cô chắc chứ? Chỉ một câu nói đó thôi thì cô biết tiền đồ của Tô Dư sẽ như thế nào rồi đấy”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.
“Cô Thích, cô đừng quá đáng quá”, Tô Dư tức run.
“Tô Dư, đừng tưởng cô đóng được vài bộ phim thì có thể lên mặt với tôi. Cô mới chỉ phấn đầu có vài năm thôi, có thể đấu được với thức mạnh hàng chục năm trong ngành như ông tôi sao? Bảo cô hạ mình thì cô hạ mình đi. Nếu không, ngày mai cả Long Quốc này sẽ không còn ai biết cô là ai nữa đâu”, Thích Uyển Vũ hừ giọng, đôi mắt đanh lại.
“Cô...”, Tô Dư á khẩu.
“Đủ rồi" ,lúc này tiếng quá của Tô Nhu vang lên: “Tôi đi cùng cô là được chứ gì”.
“Chị làm gì vậy? Cô ta chắc chắn tìm chị vì mục đích xấu, chị không thể đi được. Cùng lắm thì em không làm trong ngành này nữa”, Tô Du vội nói.
“Không sao đâu Tô Nhu, em có được ngày hôm nay không dễ dàng gì, ban ngày ban mặt họ cũng không dám làm gì chị đâu. Yên tâm đi”, Tô Nhu mỉm cười.
“Đúng vậy Tô Dư, cô coi tôi là ai vậy. Tôi và chị gái cô không thù không hằn, cũng không hại cô ấy, tôi chỉ là giới thiệu cho cô ấy quen một người thôi. Hai cô tưởng rằng tôi có ý đồ gì?”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.
Tô Dư không lên tiếng, mặc dù nói là như vậy nhưng cô ta biết Thích Uyển Vũ chẳng tốt đẹp gì. Chuyện tới nước này đành đợi Lâm Chính quay lại thôi.
“Cô Thích, chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.
“Được, đi cùng tôi”, Thích Uyển Vũ mỉm cười sau đó quay người đi vào một căn phòng khác.
Căn phòng vô cùng sang trọng, chỉ riêng cửa thôi cũng được làm từ bích ngọc và vàng, cửa sổ nhìn ra hồ lớn, cảnh bên ngoài đẹp vô cùng, có thể nói ở đây có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất của thành phố.
Một người đứng tiếp đón. Khách của những phòng bên cạnh đều bị điều đi. Có thể thấy người ở trong căn phòng này không hề đơn giản.
“Chào buổi tối cô Thích, hi vọng buổi tiệc này có thể khiến cô hài lòng”, người phụ vụ nhìn Thích Uyển Vũ vội vàng mỉm cười nói.
“Bớt nói lại, tôi chỉ hi vọng buổi tiệc vô vị này nhanh chóng kết thúc thôi”, cô ta nói. Hai người bước vào phòng.
Căn phòng rất rộng, được chia thành nhiều phòng nhỏ.
Thích Uyển Vũ đẩy cửa một căn phòng. Một người thanh niên đang ngồi hút thuốc. Thấy Thích Uyển Vũ bước vào thì bèn nhìn cô ta.
“Ấy, cô Thích tới rồi”, người đàn ông mặc vest màu xám cười nói.
Người đàn ông còn lại cũng nhìn chăm chăm Tô Nhu. Thích Uyển Vũ gật đầu với người thanh niên sau đó nhìn người còn lại: “Anh, em đưa người tới rồi”.
“Vất vả rồi”, người đàn ông gật đầu, dập điếu thuốc và đi về phía Tô Nhu.
“Chào cô Tô Nhu, tôi tên là Thích Phi Long”, nói xong hắn đưa tay ra.
Chương 4209: Phải tính sổ
“Xin chào, anh Thích! Có phải anh bảo cô Thích gọi tôi đến đây không? Không biết anh tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Nhu không bắt tay, mà hơi khom người, đúng mực hỏi.
“Ồ, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi có duyên từng gặp cô Tô Nhu một lần, tôi thấy ngoại hình và khí chất của cô Tô Nhu rất phù hợp với yêu cầu của tôi về nửa kia, cho nên tôi muốn mời cô Tô Nhu tham dự bữa tiệc tối nay với tôi”,
Thích Phi Long mỉm cười nói.
Tô Nhu hơi sửng sốt, cô không ngờ được rằng Thích Phi Long gọi cô đến đây là vì chuyện này.
"Thật xin lỗi anh Thích, tôi đã có chồng, nếu tham dự bữa tiệc với anh, e rằng không thích hợp nhỉ?", Tô Nhu nghiêm túc nói.
"Ồ, cô Tô, tôi không ngại việc đó đâu”, Thích Phi Long lắc đầu nói.
"Ha ha, cô Tô, việc cô có chồng còn là một điểm cộng với anh Thích nữa đấy!"
Người đàn ông bên cạnh châm điếu thuốc, cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, ngay lập tức hiểu ẩn ý trong lời nói của gã.
Thích Phi Long không thích những cô gái trong trắng, ngược lại, hắn thích những người phụ nữ đã có gia đình!
Nghĩ đến đây, Tô Nhu vô cùng tức giận.
Thế nào gọi là tôi không ngại?
Chẳng lẽ những người này chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của cô sao?
"Thực xin lỗi anh Thích, tôi nghĩ nhất định anh đã hiểu nhầm ý của tôi, tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với chồng mình, tôi rất yêu chồng tôi, chuyện này đã không còn gì để nói nữa, tạm biệt!"
Nói xong, Tô Nhu quay người đi ra cửa.
Nhưng cô chuẩn bị ra ngoài, lập tức bị Thích Uyển Vũ chặn lại.
"Cô Tô Nhu! Cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, đường công danh của Tô Dư sẽ mất sạch! Cô thật sự muốn làm trái ý chúng tôi sao?"
Thích Uyển Vũ cười khẩy hỏi.
Bước chân Tô Nhu nhất thời chậm lại, mắt nhìn chằm chằm nhưng không nói lời nào, hai tay siết chặt.
Nhưng vào lúc này, có bóng người xông vào cửa, nắm lấy tay Tô Nhu.
"Hả? Cô gái, cô làm gì vậy? Nơi này không thể tuỳ tiện vào! Mau đi ra ngoài!"
Người phục vụ ở cửa vội vàng bước đến, lớn giọng kêu lên.
Mọi người liếc nhìn.
Sau đó mới nhận ra đó là Tô Dư!
"Tiểu Dư?"
Tô Nhu ngạc nhiên.
"Thật xin lỗi cô Thích, tôi không muốn cô ép em gái tôi làm những chuyện mà em ấy không muốn! Có bất kỳ hậu quả gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
Tô Dư nói, rồi kéo thẳng Tô Nhu ra ngoài.
"Khốn kiếp! Cô muốn chết sao?"
Thích Uyển Vũ vô cùng tức giận, lập tức cùng người đàn ông ngăn cản hai người, không màng hình tượng chửi bới: "Con chó cái! Tôi bảo em cô ở lại thì em cô phải ở lại! Dám chống đối tôi sao? Cô có tin tôi sẽ khiến các người không thể bước ra cánh cửa này luôn không?"
"Vậy thì thử xem, cùng lắm tôi không làm ngôi sao nữa, cô dám ra tay, tôi lập tức kêu cứu, bữa tiệc nhiều người như vậy! Tôi muốn xem ai tổn thất nhiều hơn!"
Tô Dư hét lên, khuôn mặt đầy quyết tâm.
“Cô!”
Thích Uyển Vũ giận đến run người, muốn dạy cho hai cô gái một bài học.
Nhưng lúc này, có tiếng cười vang lên.
"Tiểu Vũ, đừng kích động, chúng ta đều là bạn bè, không cần căng thẳng như vậy!"
Người lên tiếng là Thích Phi Long!
Chỉ thấy hắn tươi cười bước đến, tách họ ra, nháy mắt với Thích Uyển Vũ, sau đó cười nói: “Cô Tô Nhu, cô Tô Dư, không nên tức giận, em gái tôi tính tình thường ngày không tốt lắm, nói hơi nặng lời, mong hai người đừng để trong lòng!”
“Anh Thích khách sáo rồi, tóm lại tôi không thể đáp ứng yêu cầu của anh!"
Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Không sao, không sao, tôi bảo Tiểu Vũ mời cô Tô Nhu đến, chẳng qua là muốn kết bạn với cô Tô Nhu, nếu cô Tô Nhu không muốn làm bạn gái tôi thì cũng không sao, mời hai người đi thưởng thức bữa tiệc, chuyện này coi như chúng ta chưa từng nói đến!”
Thích Phi Long khách sáo cười nói.
Tô Nhu gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng cùng Tô Dư.
"Anh, anh cứ để hai con chó cái đó đi như vậy sao?", Thích Uyển Vũ tức giận mắng mỏ: "Hai con ranh thật ngang ngược! Không dạy chúng bài học, em không thể nuốt trôi cục tức này!"
"Tiểu Vũ, em quá kích động rồi!"
Thích Phi Long trách cứ nói: "Nếu em đánh nhau với bọn họ, cho dù thắng, chỉ cần bị người khác nghe được, tin tức truyền ra, chúng ta sẽ không còn mặt mũi nữa, thậm chí sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông nội, hậu quả này, em có gánh được không?"
"Nhưng mà... anh... chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế?"
Thích Uyển Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đương nhiên là không, trong ngành chúng ta có một quy tắc, loại người như Tô Dư còn chưa trở thành siêu sao đã bắt đầu chống đối chúng ta, nếu sau này cô ta nổi tiếng, giẫm lên đầu chúng ta thì nhà chúng ta coi như xong sao?”
Thích Phi Long híp mắt: "Trước tiên cứ ổn định tâm trạng của bọn họ, chỉ cần bọn họ còn ở bữa tiệc, chúng ta sẽ phải tính sổ món nợ này!"
Chương 4210: Quẹt thẻ
Sau khi rời khỏi phòng, trong lòng hai cô gái vẫn còn sợ hãi.
"Em gái, em không thể ở chỗ này, mau đi đi! Chị sợ Thích Uyển Vũ sẽ làm điều bất lợi với em!"
Tô Dư nghiêm túc nói với Tô Nhu.
“Nếu em đi, chị phải làm sao? Chắc chắc bọn họ sẽ trả thù chị!”, Tô Nhu vội nói.
Tô Dư nghĩ ngợi lúc lâu, khẽ cắn răng nói: “Bây giờ chỉ có thể tìm em rể”.
"Em rể? Lâm Chính?"
“Đúng thế, em rể đang ở đâu?”
“Chị nói vậy em mới nhớ, không phải anh ấy đi lấy cà vạt sao? Sao đi lâu như vậy chứ?”
Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
"Gọi điện thoại hỏi đi”.
“Vâng”.
Tô Nhu vội vàng lấy điện thoại ra, gọi số Lâm Chính.
Tuy nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ bên trong.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Tô Nhu trợn tròn mắt: "Không gọi được...”
"Chắc chắn là đám người Thích Uyển Vũ đã giở trò! Em yên tâm, chị đi gặp đạo diễn Tống, nói rõ tình hình với ông ấy, đạo diễn Tống sẽ giải quyết, em ở đây đợi chị. Nếu em rể đến, em phải về với em ấy ngay lập tức!”
Tô Dư nghiêm túc nói, sau đó xoay người chạy đi.
Tô Nhu đứng ngồi không yên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
Cùng lúc đó.
Trong trung tâm mua sắm ở tầng giữa của khách sạn.
Lâm Chính vẫn đi theo sau người phục vụ đó.
Đi như vậy đã được năm sáu phút.
Anh nhíu mày, hỏi: "Trung tâm thương mại này thoạt nhìn cũng không lớn lắm, sao vẫn chưa đến quầy bán cà vạt?"
"Xin lỗi anh, tôi là người mới, không quen với việc này, xin hãy kiên nhẫn, chúng ta sẽ tới ngay thôi”.
Người phục vụ cười nói.
"Thật sao? Nhưng hình như chúng ta đã đến chỗ này rồi, không phải anh muốn dẫn tôi đi vòng quanh đấy chứ?"
Lâm Chính nói.
“Anh nói gì vậy? Tôi chỉ là không tìm được đường mà thôi!", người phục vụ giải thích.
"Nhưng vừa rồi tôi thấy cửa hàng bán cà vạt!"
"Ồ, chúng tôi không hợp tác với cửa hàng đó, ở đó không có cà vạt miễn phí!"
"Không miễn phí cũng không sao, tôi mua là được!"
Lâm Chính nghiêm nghị nói, rồi đi về phía cửa hàng.
"Thưa anh, thứ cho tôi nói thẳng, các mặt hàng trong quầy này đều là nhãn hiệu quốc tế, hơn nữa chỉ bán cho du khách nước ngoài, với tài sản của anh, chưa chắc có thể mua được cái rẻ nhất trong quầy này!”
Người phục vụ đi đến, mỉm cười nói, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng và châm chọc.
"Mấy món đồ ở đây đắt tiền lắm sao?"
Lâm Chính liếc nhìn nhân viên bán hàng trong cửa hàng, nhẹ giọng hỏi.
“Thưa anh, cà vạt rẻ nhất chỗ chúng tôi có giá hai triệu tệ”.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.
"Vậy lấy tôi một cái”.
Lâm Chính thản nhiên nói, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ.
Dứt lời, người phục vụ và nhân viên bán hàng đều sửng sốt.
Người phục vụ nhanh chóng nháy mắt với người bán hàng, như ra hiệu điều gì đó.
Người bán hàng lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng cười nói: "Xin lỗi anh, mẫu cà vạt hai triệu tệ ở chỗ chúng tôi đã bán hết rồi! Anh có muốn xem cái khác không?"
"Vậy trong cửa hàng đang có loại nào?"
Lâm Chính hỏi.
"À...”
Người bán hàng lặng lẽ liếc nhìn người phục vụ, người phục vụ âm thầm gật đầu, người bán hàng mơ hồ hiểu ra điều gì đó, cười với Lâm Chính: “Những món đồ trong tủ trưng bày này không bán, nếu anh thực sự muốn mua, chúng tôi hiện chỉ còn mẫu bảy mươi triệu tệ!"
Nói xong, nhân viên bán hàng lấy ra chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt từ chiếc tủ tinh xảo phía sau.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là chiếc cà vạt không khác gì những chiếc cà vạt khác.
Lâm Chính liếc nhìn, cầm lên đeo vào cổ.
“Thưa anh…”
Người bán hàng tái mặt sợ hãi, vội vàng ngăn cản.
Nhưng Lâm Chính đã nhét thẻ vào tay cô ta.
"Quẹt thẻ!"
Hai người lập tức sững sờ.