-
Chương 4171-4175
Chương 4171: Hình phạt diệt tộc
Ngạo Hỏa Vân đờ đẫn nhìn vô số bóng người xung quanh.
Dường như mỗi bóng người đều được nâng cao thực lực bằng thuốc, khí chất của mỗi người đều khiến người ta kinh ngạc, sợ hãi.
Chi chít hàng vạn người, thật đáng sợ!
Những người này là ai?
Liên minh Thanh Huyền?
Sao có thể?
Không phải nói liên minh Thanh Huyền là một đám ô hợp sao?
Sao có nhiều cường giả như vậy?
Hơi thở Ngạo Hỏa Vân run lên, hai tay siết chặt dây cương, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn không biết nên nói gì.
"Lâm Chính!"
Ngạo Hàn Mai không nhịn được nữa, nước mắt vỡ òa, lao đến như điên.
Lâm Chính tung người xuống ngựa, ôm lấy Ngạo Hàn Mai sắp gục xuống, vỗ nhẹ lưng cô ta, ôn tồn nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu, lau nước mắt.
“Sao chỉ có các người, bố cô đâu rồi?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Bố... đã chết rồi...”
Hốc mắt Ngạo Hàn Mai đỏ ửng, kể lại tất cả mọi chuyện.
“Thế gia vô duyên vô cớ, sao hợp tác cùng tộc Sương Mạch?”
Lâm Chính khàn giọng nói: "Xem ra tôi bảo liên minh Thanh Huyền đến là đúng, chuyện này nhất định phải nhanh chóng quyết định!"
"Lâm Chính, thực lực của thế gia không hề nhỏ, các anh không thể chống chọi, tôi cũng không muốn anh rơi vào chỗ nguy hiểm, đám người Ngạo Hỏa Vân cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi đổi lại những người bị bọn họ bắt, nhanh lên, biết đâu, còn có thể cứu được chị Vi Âm!"
Ngạo Hàn Mai khẽ nói.
“Tôi đi cùng cô”.
Lâm Chính nói.
"Nhưng Lâm Chính... bây giờ tộc Diệp Mạch đang bị thế gia công kích, chắc chắn thế gia sẽ dốc toàn lực chống chọi với chúng ta, chúng ta lấy cái gì để chống lại thế gia đây?"
Ngạo Hàn Mai lo lắng nói.
"Nếu hôm nay tôi không giải quyết xong chuyện này thì sẽ là uy hiếp cực lớn với liên minh Thanh Huyền, cho nên tôi cũng không phải vì cô, mà là vì bản thân tôi”.
Lâm Chính phất tay: "Bắt lấy bọn chúng! Theo tôi đến thế gia Ngạo Tuyết”.
"Rõ, thưa minh chủ!"
Mọi người hô lên, ngay lập tức đi về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.
"Giết!"
Ngạo Hỏa Vân cắn răng, tính tình kiêu ngạo không cho phép hắn giơ tay chịu trói.
Nhưng ngay khi đám người chuẩn bị vung kiếm liều chết xông lên, lưỡi kiếm khí đáng sợ bất ngờ đánh xuống, chém vào cổ tay đám người này với tốc độ cực nhanh.
Chỉ một thoáng, cổ tay đám người đều bị gãy lìa ngay tại chỗ, máu tươi phun ra, kiếm trong tay rơi xuống đất.
"A!"
Ngạo Hỏa Vân đau đớn gào lên, nắm chặt cánh tay bị đứt, khuôn mặt méo xệch.
“Dẫn đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, kéo dây cương, đi về phía trước.
Đội quân đông đảo tiếp tục tiến về Ngạo Tuyết Thành.
Đám người Ngạo Hàn Mai cũng được phân chia chiến mã.
Bọn họ nhìn chằm chằm thành trì phủ đầy tuyết, với ánh mắt phức tạp.
...
Bầu trời hửng sáng.
Sau một đêm, tộc Diệp Mạch đã máu chảy thành sông.
Những người còn lại đều bị bắt.
Bọn họ bị trói chặt hai tay, dẫn đến quảng trường Hàn Băng.
Mọi người quỳ thành hàng.
Ngạo Vi Âm vừa bị bắt cùng bị đưa đến.
Một cánh tay cô ta bị chém, cả người bê bết máu, trên người nhiều vết thương, không thể đứng thẳng.
“Dẫn đến đây”.
Ngạo Ly Phượng thờ ơ nhìn Ngạo Vi Âm, bình tĩnh nói.
"Rõ thưa đại nhân”.
Tên cao thủ thế gia ôm quyền gật đầu, đẩy Ngạo Vi Âm đến đó.
Ngạo Vi Âm loạng choạng, ngã sang bên cạnh.
"Cô chủ, cô không sao chứ?"
Người bên cạnh nghẹn ngào hỏi.
Ngạo Vi Âm mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không thể phát ra âm thanh.
Cô ta đã kiệt sức, chỉ còn lại một hơi tàn.
Nếu không phải đối phương muốn bắt sống, cô ta đã chết lâu rồi.
Cùng lúc đó, vô số người của thế gia Ngạo Tuyết từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Bọn họ đến từ các tộc.
Đều bị thế gia gọi đến.
Hôm nay, bọn họ muốn xem hình phạt diệt tộc ở chỗ này!
Chương 4172: Cứu người
Quảng trường Hàn Băng đông nghịt, đâu đâu cũng toàn người là người.
Hàng vạn đôi mắt tập trung nhìn vào những người này.
“Các vị!”
Thấy sắp đến giờ, Ngạo Ly Phượng hô lớn.
Tiếng xôn xao ngay lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ.
Ngạo Ly Phượng hít thật sâu, nói: "Tộc Diệp Mạch giết hại người trong tộc, có ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, hôm nay, chúng tôi sẽ xét xử tộc Diệp Mạch!"
Nói xong, Ngạo Ly Phượng bắt đầu liệt kê tội trạng của tộc Diệp Mạch.
Mọi người càng nghe càng căm giận, càng nghe càng nổi nóng.
“Người của tộc Diệp Mạch đúng là không biết xấu hổ, còn dám mưu phản!”
"Hừ, đám phản bội!"
“Đê tiện!”
“Những kẻ phản bội này phải bị giết hết!”
"Nói rất đúng, thế gia Ngạo Tuyết chúng ta không cho phép những kẻ phản nghịch này tồn tại! Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Tiếng hô không ngừng, người người gào thét.
Người của tộc Sương Mạch thấy thế, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
“Hừ, đáng đời!”
“Đây chính là kết cục khi đối đầu với chúng ta!”
Vài người xì xào bàn tán, khóe miệng mang theo nụ cười hung ác.
"Im lặng, tất cả mọi người im lặng!"
Lúc này, Ngạo Ly Phượng lần thứ hai hô lên.
Hiện trường lại yên tĩnh.
“Mặc dù tộc Diệp Mạch tộc tội ác không thể tha, nhưng tôi vẫn muốn cho họ cơ hội!”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không đợi người của tộc Sương Mạch đặt câu hỏi, Ngạo Ly Phượng đã đi về phía Ngạo Vi Âm đang sắp chết, lấy ra cây châm bạc, đâm vào người cô ta.
Ngạo Vi Âm cuối cùng cũng hít thở thông.
"Ngạo Vi Âm, bố cô đã chết, toàn bộ người trong tộc Diệp Mạch đều nghe theo sự dẫn dắt của cô, tôi hỏi cô, cô có muốn cứu người trong tộc không?"
Ngạo Ly Phượng nhàn nhạt nói.
“Ông có ý gì...”
Ngạo Vi Âm khó khăn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.
"Tôi muốn cô gọi kẻ phản bội đã chạy trốn Ngạo Hàn Mai đến đây, chấp nhận hình phạt, nếu cô làm được, tôi sẽ tha cho cô và người trong tộc cô, thế nào?", Ngạo Ly Phượng nói.
"Ha ha, Ngạo Ly Phượng, ông cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Ông nghĩ tôi tin ông à? Chờ đến khi tôi gọi mấy người Hàn Mai quay về, ông sẽ giết tất cả chúng tôi, bởi vì ông sẽ không khoan nhượng với bất kỳ mối uy hiếp nào”.
Ngạo Vi Âm cười khẩy.
"Nếu như cô không làm, tôi sẽ ném cô vào ngục giam, để những phạm nhân kia tùy ý làm nhục cô! Tôi biết cô quan tâm nhất là trinh tiết và danh dự, bây giờ cơ thể cô còn nguyên vẹn là bởi vì tôi cố ý ra lệnh, nếu không, cô còn sức lực ở đây nói chuyện với tôi sao?"
Ngạo Ly Phượng đè thấp giọng, lạnh lùng nói.
Ngạo Vi Âm không nói thêm gì nữa, lập tức nhắm mắt.
Từ khi cô ta ở lại chặn phía sau, cô ta đã không quan tâm bất kỳ thứ gì nữa.
Chết còn không sợ, cô ta còn sợ bị người khác làm nhục sao?
Ngạo Ly Phượng thấy không thuyết phục được Ngạo Vi Âm, đứng dậy thản nhiên nói: "Xem ra những người này đã từ chối cơ hội mà tôi ban cho, vậy thì chỉ có thể xử tử bọn họ!"
Nói xong, Ngạo Ly Phượng vung tay lên: “Tất cả người già của tộc Diệp Mạch, lập tức chém đầu, trẻ nhỏ và đàn ông, đưa hết vào phòng thuốc! Đàn bà phụ nữ, đưa vào công phòng, để luyện công!”
"Tuân lệnh!"
Đám đông vui mừng khôn xiết, rối rít nói.
"Ha ha ha, hay! Hay lắm!"
“Ha ha, hôm nay tôi nhất định phải dùng phụ nữ trong tộc Diệp Mạch, để nâng cao tu vi!"
“Không biết sẽ xử lý Ngạo Vi Âm như nào? Có phải cũng đưa vào công phòng không nhỉ?”
“Ngạo Vi Âm là của tôi, không ai được cướp!”
“Ông xem ông bao nhiêu tuổi, tôi dùng trước!”
Người tộc Sương Mạch nhao nhao rối rít, không ngờ vì chuyện này mà cãi nhau.
Tuy nhiên vào lúc này.
Ầm ầm ầm...
Vài thành viên trong tộc Diệp Mạch đột nhiên nổ tung, cơ thể bọn họ nổ thành sương máu.
"Lũ khốn! Bọn chúng muốn tự sát!"
“Dùng châm bạc đóng khí mạch của bọn chúng lại!”
“Nhanh!”
Người thế gia lúng ta lúng túng lấy châm bạc.
Ngạo Vi Âm vừa dự trữ kình khí thì bị đóng kín khí mạch, không có cách nào thúc giục để tự sát.
Cô ta mở to đôi mắt ảm đạm, phớt lờ mọi người dưới đài.
"Năm trăm năm trước, chúng ta chung tổ tiên, nhưng bây giờ, chúng ta giết hại lẫn nhau, làm chuyện không bằng heo chó với người cùng tộc, tôi... nguyền rủa mấy người!"
Dứt lời, cô ta lần nữa nhắm mắt.
Đao phủ đứng bên cạnh bước đến, những người khác cũng sắp bị kéo đi đến nơi giống như địa ngục.
"Từ hôm nay trở đi, thế gia Ngạo Tuyết sẽ không còn tộc Diệp Mạch nữa!"
Ngạo Ly Phượng khẽ thì thầm, nhưng ánh mắt lóe lên tia lửa.
Nhưng vào lúc này.
Ầm!
Có tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tất cả mọi người có mặt tại quảng trường Hàn Băng đều sững sờ, họ đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Ngạo Ly Phượng hét lớn.
Thấy một tên của thế gia Ngạo Tuyết hốt hoảng chạy vào quảng trường.
“Thế gia đại nhân! Không ổn! Không ổn! Có người giết vào đây!”
"Giết vào đây?"
Ngạo Ly Phượng nhướng mày.
“Nhất định là đám phản bội Ngạo Hàn Mai!”
"Đi, chúng ta đi bắt bọn chúng!"
Người ở dưới đài rối rít lên tiếng, rút kiếm ra, chuẩn bị tiến đến cửa phía đông.
Nhưng bọn họ còn chưa đi ra khỏi quảng trường.
Vù vù vù...
Vô số bóng người từ trên trời lao tới, đông đúc chằng chịt, trong nháy mắt đã đáp chân xuống quảng trường.
Người của thế gia Ngạo Tuyết trên quảng trường đều ngây ngẩn.
Nhưng bọn họ cũng không lo lắng.
Bởi vì người của đối phương cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người mà thôi.
So với người của thế gia Ngạo Tuyết trên quảng trường thì bọn họ không đáng nhắc đến.
Nhưng trong giây tiếp theo, một đội quân hùng mạnh tiến về phía quảng trường.
Mọi người đều cưỡi ngựa cao lớn, hùng dũng bước đến.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính!
“Liên minh Thanh Huyền?”
Ánh mắt Ngạo Ly Phượng nghiêm túc, khẽ quát.
Mọi người tập trung nhìn về bên này, căng thẳng nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã cưỡi ngựa đến trước đám người.
Anh liếc nhìn người của tộc Diệp Mạch trên đài, sau đó tầm mắt nhìn về phía Ngạo Ly Phượng, mặt không chút biểu cảm nói: “Thế gia đại nhân, ông đang làm gì chị vợ của tôi vậy?”
Chương 4173: Sao lại đến tìm đường chết?
"Lâm minh chủ?"
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, nói: “Cậu dẫn đám tép riu của liên minh Thanh Huyền đến thành Ngạo Tuyết chúng tôi làm gì?”
“Đám tép riu ư?”
Thành chủ Nam Ly Thành bên cạnh Lâm Chính cau mày.
"Dù sao cũng là thế tộc siêu bá chủ, quả nhiên mắt cao hơn đầu, căn bản không coi trọng chúng ta”.
Trang chủ Vân Tiếu lắc đầu.
Lâm Chính không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn phía bên kia: "Bây giờ tôi không muốn nói nhảm với ông, lập tức thả người”.
“Cậu là cái thá gì? Mà dám bảo tôi thả người?”
Ngạo Ly Phượng khẽ cười.
“Đúng vậy, tên họ Lâm kia, cũng không biết tự lượng sức mình! Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thế gia đại nhân, anh ta xứng sao?”
"Thật buồn cười!"
“Tôi thấy liên minh Thanh Huyền đang thiếu đòn!”
"Đáng chết!"
"Bọn họ đã đến thì đừng hòng rời đi, đám phản bội của tộc Diệp Mạch còn chưa đủ chia, giờ nhiều người đến như vậy, chúng ta kéo toàn bộ bọn chúng đến phòng thuốc đi!"
Người của thế gia Ngạo Tuyết năm mồm bảy miệng rêu rao, tất cả đều cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đám khách không mời mà đến này ra gì.
Ánh mắt người của liên minh Thanh Huyền nghiêm túc, ai ai cũng đầy sát khí.
Lâm Chính nghiêng đầu, gật đầu với người bên cạnh.
Những người khác ngay lập tức lùi về sau.
Một lúc sau, nhóm người Ngạo Hỏa Vân bị kéo đến.
“Cậu Hỏa Vân!”
Người của tộc Sương Mạch sốt sắng, rối rít kêu lên.
“Hỏa Vân?”
Sắc mặt Ngạo Băng Hổ lập tức thay đổi, hét về phía Lâm Chính: "Mau thả Hỏa Vân ra!"
"Trong tay tôi có con tin, trong tay các người cũng có người của tôi, chi bằng hai bên chúng ta cùng trao đổi?"
Lâm Chính lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Ngạo Băng Hổ lập tức nhìn về phía Ngạo Ly Phượng.
Ngạo Ly Phượng im lặng.
“Thế gia đại nhân, khả năng cao là Thiên Sương đã gặp bất trắc, tôi chỉ còn một đứa con trai là Hỏa Vân, mong thế gia đại nhân ra tay giúp đỡ, nơi này là Ngạo Tuyết Thành, nếu đổi con tin trở về, tộc Sương Mạch tôi sẽ xung phong tấn công trước, tiêu diệt kẻ địch, khiến cho bọn họ chôn thân trong thành!”
Ngạo Băng Hổ khàn giọng nói.
Thấy vậy, Ngạo Ly Phượng biết rằng nếu không đồng ý, lòng người của tộc Sương Mạch sẽ tan rã.
"Giao người”.
Ông ta hô lên.
Đoàn người Ngạo Vi Âm được dẫn lên phía trước.
“Chị, chị có sao không?”
Ngạo Hàn Mai lao ra khỏi đám người, ôm chặt lấy Ngạo Vi Âm, nước mắt giàn giụa.
“Sao em... lại dẫn tên ngốc này đến đây tìm đường chết vậy?”
Ngạo Vi Âm chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ trách móc, thấp giọng mắng.
"Chị, Lâm minh chủ muốn đến, em... em không khuyên được...”
“Em là người của thế gia Ngạo Tuyết, chẳng lẽ em không biết thực lực của thế gia Ngạo Tuyết sao? Dựa vào đám tép riu mà anh ta dẫn đến, sao có thể đối phó với thế gia Ngạo Tuyết chứ?”
Ngạo Vi Âm không vui mừng vì được cứu, ngược lại trên mặt đầy vẻ bi ai.
“Chị đã chuẩn bị xong cho cái chết, chị nghĩ những người khác trong tộc cũng vậy, bởi vì bọn chị biết chỉ cần em có thể trốn thoát, tinh hỏa của tộc Diệp Mạch sẽ không bao giờ tắt, nhưng bây giờ... sao các em lại quay về...”
Nói đến đây, giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Ngạo Vi Âm.
Cô ta đã mất hết hi vọng.
"Tộc Diệp Mạch chúng ta... hôm nay bị tiêu diệt thật rồi...”
Ngạo Hàn Mai mím môi, cúi đầu không nói.
Lâm Chính liếc nhìn Ngạo Vi Âm, sau đó phất tay, ra lệnh thả đám người Ngạo Hỏa Vân.
"Hỏa Vân, con không sao chứ?"
Ngạo Băng Hổ lao đến nắm lấy bả vai Ngạo Hỏa Vân, thấp giọng nói.
"Bố, con không sao, giết, mau giết những người này!"
Ngạo Hỏa Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm, cứu được con thì những người này đã không còn chỗ dựa nữa! Người của tộc Sương Mạch đâu?” Ngạo Băng Hổ hô to.
“Chúng tôi ở đây!”
“Theo tôi chém kẻ địch, bảo vệ thế gia!”
"Giết!"
Người của tộc Sương Mạch rút kiếm, lao về phía liên minh Thanh Huyền như kẻ điên.
Chương 4174: Thiết lập thế lực
Người của Sương mạch nhất tộc đi tới.
Người của tộc này trong thế gia Ngạo Tuyết là đông nhất, số lượng lên tới hàng nghìn người. Tất cả mà lao lên thì khí thế cũng ghê gớm lắm. Người của các tộc khác thấy vậy thì cũng đồng loạt lao lên.
Cuộc chiến sắp bắt đầu. Đúng lúc này Lâm Chính nhìn Ngạo Hàn Mai: “Hàn Mai, tới lượt cô rồi”
Ngạo Hàn Mai giật mình: “Lâm minh chủ…như vậy có tác dụng không”
“Làm theo những gì tôi nói là được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng. Thấy đối phương lao về phía mình thì cô ta lập tức nhảy lên ngựa và hô lớn.
“Dừng tay”
Dứt lời, rất nhiều người đồng loạt dừng tay nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
“Tôi là Ngạo Hàn Mai của Diệp Mạch nhất tộc. Từ hôm nay, tôi là tộc trưởng ở đây. Các người nghe rõ, thế gia Ngạo Ly Phượng cấu kết cới Sương Mạch nhất tộc với ý đồ lấy bảo bối của Diệp Mạch nhất tộc, tiêu diệt tộc chúng tôi. Hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt những kẻ phản đồ, các người cũng đừng có hồ đồ, nếu không tôi sẽ coi như đồng đảng và tiêu diệt tất cả đấy”.
Ngạo Hàn Mai nghe Lâm Chính dặn dò bèn hét lớn. Giọng nói của cô ta truyền khắp không gian.
Đám đông không biết phải làm gì.
“Ngạo Hàn Mai, một kẻ nghịch tử mà cũng dám ăn nói như vậy ư”, Ngạo Ly Phượng quát.
“Ngạo Ly Phượng, các người vô duyên vô cớ vu oan cho Diệp tộc, có ý đồ tiêu diệt chúng tôi. Rốt cuộc ai mới là kẻ phản đồ thì nhìn là biết. Diệp tộc không thể cứ thế khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay, tôi sẽ trợ giúp cho Hàn Mai trừ khử đám phản đồ để lấy lại bình yên cho thế gia Ngạo Tuyết”.
Lâm Chính hét lớn: “Giết”.
Nói xong tất cả người của liên minh Thanh Huyền đều lên lưng ngựa lao về phía người của Ngạo Ly Phương và Sương mạch nhất tộc.
Khí thế vô cùng hùng hậu. Các thế gia khác run rẩy.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra thực lực của liên minh Thanh Huyền vượt xa sức tưởng tượng của mình. Chỉ riêng khí tức này thôi thì họ đã không thể sánh bằng rồi.
“Khốn nạn”, Ngạo Ly Phương đanh mặt, bặm môi.
“Tên họ Lâm này lập một đội đinh tiêu diệt chúng ta và lấy lòng của những người khác đây”.
“Thế gia đại nhân không cần lo lắng, mọi người đều hướng về đại nhân cả’.
Ngạo Băng Hổ thản nhiên quát: “Sự việc tới nước này, chúng ta không thể ngồi yên được nữa, cùng tôi giết chết Lâm Chính, liên minh vô chủ như rắn mất đầu sẽ càng dễ bị đánh bại hơn”.
“Được, chúng ta liên thủ cùng tiêu diệt Lâm Chính”.
Ngạo Ly Phượng cũng quát lớn và lao lên. Lâm Chính dường như đoán ra hai người họ sẽ lao về phía mình nên đưa tay ra chỉ điểm.
Vụt. Dị hỏa phóng về phía hai người đó.
“Đại Băng Phong Thiên”, Ngạo Ly Phượng hét lớn, tung ra một chưởng, chưởng đánh phóng ra băng hàn tấn công dị hỏa.
Băng hàn của người này rõ ràng là không phải loại bình thường thế nên khi tiếp xúc với di họa tạo ra một màn sương.
“Băng Hổ Liệt Thương”.
Ngạo Băng Hổ cũng gầm lên và nhảy tới, cơ thể tạo ra một lượng lớn đá băng, hình thành thêm một con hổ bằng băng to như cỗ xe tăng lao về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên tung ra một luồng dị hỏa nữa. Dị hỏa tạo thành một con rồng vồ về phía con hổ bằng băng. Con hổ lập tức bị nhỏ dần. Mặc dù nó tiếp cận được với Lâm Chính nhưng lực sát thương không đủ. Lâm Chính thậm chí không buồn né tránh, cứ thế đấm vào nó. Con hổ giơ chân lên chặn đòn.
Rầm!Lớp băng vỡ vụn.
Con hổ bị đánh lui. Thế nhưng Lâm Chính cũng bị ảnh hưởng.
Màn giao đấu này hai người kia đã hiểu hơn về Lâm Chính rồi.
“Thực lực của người này không hề nhỏ, sợ rằng chỉ có chủ thế gia mới tiêu diệt được thôi”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Chủ thế gia ở đâu”, Ngạo Băng Hổ cắn răng.
Ngạo Ly Phượng nhìn về phía xa: “Vị đó…sắp tới rồi”.
Chương 4175: Vấn Đạo Trường Sinh Giả
Liên minh Thanh Huyền có lực chiến đấu vượt sức tưởng tượng của thế gia Ngạo Tuyết. Dần dần họ phát hiện ra thế gia Ngạo Tuyết dù có số lượng động nhưng cũng không hề chiếm ưu thế.
Sức chiến đấu tăng mạnh, cả vùng băng hàn dày đặc người, tất cả đều là người của liên minh Thanh Huyền.
“Tên họ Lâm này lẽ nào điều động toàn bộ người của liên minh tới đây sao?”
Cảm nhận được áp lực, Ngạo Băng Hổ vội lùi về sau nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Phải gọi người của toàn tộc tới thôi, những người như trưởng lão hội cũng gọi”.
“Trưởng lão hội đang tu luyện cùng vị đó, lát nữa sẽ cùng xuất hiện”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Cần bao lâu”
“Nửa ngày”
“Được, vậy thì cầm cự thêm nửa ngày, không để chúng rời khỏi đây”.
“Được”.
Ngạo Ly Phượng lập tức hạ lệnh đóng thành Ngạo Tuyết. Trong nháy mắt tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều tới đây trợ giúp.
Thế cục càng lúc càng căng thẳng. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên cao giọng.
“Người của thế gia Ngạo Tuyết, mọi người đừng để người của Sương mạch nhất tộc lợi dụng. Bọn họ vì muốn lớn mạnh mà muốn nuốt luôn cả Diệp Mạch nhất tộc, ngày mai thôi sẽ thôn tính tất cả”.
“Hôm nay lưỡi kiếm giáng xuống đầu tôi thì ngày mai lưỡi kiếm sẽ giáng xuống đều mọi người.
“Lẽ nào các người cam tâm để bị lợi dụng, bị chém giết sao?”
“Nếu như các người không muốn thì liên thủ với chúng tôi lật đổ bọn họ. Tôi đảm bảo, mọi người sẽ đạt được sự công bằng, không còn bị kiểm soát bởi ai nữa. Dù là ai thì cũng đều nhận được sự đãi ngộ như nhau”.
“Các người sẽ có cuộc sống mới, chắc chắn sẽ không phải sống như thế này nữa”.
Lâm Chính hét lớn, giọng nói vang khắp bốn phương. Trong nháy mắt, rất nhiều người của tộc Ngạo Tuyết ngẩng đầu để lộ vẻ hoang mang.
Ngạo Vi Âm thấy vậy cũng lập tức hét lớn: “Hàn Mai mau lặp lại những lời của Lâm minh chủ”.
“Hả! Được…”, Ngạo Hàn Mai không dám do dự, lập tức nhảy lên hét lớn. Nghe thấy lời lặp lại của cô ta, người nhà thế gia Ngạo Tuyết càng bàng hoàng hơn.
“Không hay rồi”.
Ngạo Ly PHượng tái mặt, hét lớn: “Mọi người đừng tin lời của bọn họ. Bọn họ là mối họa, Lâm Chính là người ngoại tộc, tuyệt đối không được tin cậu ta”.
“Tôi là người của Diệp Mạch nhất tộc, sao lại nói là người ngoài được. Huống hồ người của liên minh Thanh Huyền tới trợ giúp cho thế gia Ngạo Tuyết chữa bệnh. Đợi sự việc kết thúc, mọi người sẽ rời đi”.
“Hơn nữa, tôi là minh chủ của liên minh Thanh Huyền, là con rể của Diệp Mạch nhất tộc, theo lý mà nói, liên minh Thanh Huyền và thế gia Ngạo Tuyết cũng là quan hệ thân thiết’.
“Các vị, nếu như liên minh Thanh Huyền liên thủ với thế gia Ngạo Tuyết thì cả nơi này ai còn có thể là đối thủ của chúng ta chứ?”
“Lúc này mọi người muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Tất cả muốn đột phá lên Lục Địa Thần Tiên thì cũng được luôn. Mỗi người đều sẽ sở hữu sức mạnh trường sinh”.
“Mọi người sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa. Mọi người sẽ là những Vấn Đạo Trường Sinh Giả, sở hữu vùng trời của chính mình”.
“Lẽ nào mọi người lại không muốn sao?”, Lâm Chính nói tiếp.
Câu nói này đã khiến toàn bộ đám đông phải dao động. Họ ngước nhìn bóng hình trước mặt với ánh mắt không dám tin…
Ngạo Hỏa Vân đờ đẫn nhìn vô số bóng người xung quanh.
Dường như mỗi bóng người đều được nâng cao thực lực bằng thuốc, khí chất của mỗi người đều khiến người ta kinh ngạc, sợ hãi.
Chi chít hàng vạn người, thật đáng sợ!
Những người này là ai?
Liên minh Thanh Huyền?
Sao có thể?
Không phải nói liên minh Thanh Huyền là một đám ô hợp sao?
Sao có nhiều cường giả như vậy?
Hơi thở Ngạo Hỏa Vân run lên, hai tay siết chặt dây cương, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Anh ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn không biết nên nói gì.
"Lâm Chính!"
Ngạo Hàn Mai không nhịn được nữa, nước mắt vỡ òa, lao đến như điên.
Lâm Chính tung người xuống ngựa, ôm lấy Ngạo Hàn Mai sắp gục xuống, vỗ nhẹ lưng cô ta, ôn tồn nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu, lau nước mắt.
“Sao chỉ có các người, bố cô đâu rồi?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Bố... đã chết rồi...”
Hốc mắt Ngạo Hàn Mai đỏ ửng, kể lại tất cả mọi chuyện.
“Thế gia vô duyên vô cớ, sao hợp tác cùng tộc Sương Mạch?”
Lâm Chính khàn giọng nói: "Xem ra tôi bảo liên minh Thanh Huyền đến là đúng, chuyện này nhất định phải nhanh chóng quyết định!"
"Lâm Chính, thực lực của thế gia không hề nhỏ, các anh không thể chống chọi, tôi cũng không muốn anh rơi vào chỗ nguy hiểm, đám người Ngạo Hỏa Vân cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi đổi lại những người bị bọn họ bắt, nhanh lên, biết đâu, còn có thể cứu được chị Vi Âm!"
Ngạo Hàn Mai khẽ nói.
“Tôi đi cùng cô”.
Lâm Chính nói.
"Nhưng Lâm Chính... bây giờ tộc Diệp Mạch đang bị thế gia công kích, chắc chắn thế gia sẽ dốc toàn lực chống chọi với chúng ta, chúng ta lấy cái gì để chống lại thế gia đây?"
Ngạo Hàn Mai lo lắng nói.
"Nếu hôm nay tôi không giải quyết xong chuyện này thì sẽ là uy hiếp cực lớn với liên minh Thanh Huyền, cho nên tôi cũng không phải vì cô, mà là vì bản thân tôi”.
Lâm Chính phất tay: "Bắt lấy bọn chúng! Theo tôi đến thế gia Ngạo Tuyết”.
"Rõ, thưa minh chủ!"
Mọi người hô lên, ngay lập tức đi về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.
"Giết!"
Ngạo Hỏa Vân cắn răng, tính tình kiêu ngạo không cho phép hắn giơ tay chịu trói.
Nhưng ngay khi đám người chuẩn bị vung kiếm liều chết xông lên, lưỡi kiếm khí đáng sợ bất ngờ đánh xuống, chém vào cổ tay đám người này với tốc độ cực nhanh.
Chỉ một thoáng, cổ tay đám người đều bị gãy lìa ngay tại chỗ, máu tươi phun ra, kiếm trong tay rơi xuống đất.
"A!"
Ngạo Hỏa Vân đau đớn gào lên, nắm chặt cánh tay bị đứt, khuôn mặt méo xệch.
“Dẫn đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, kéo dây cương, đi về phía trước.
Đội quân đông đảo tiếp tục tiến về Ngạo Tuyết Thành.
Đám người Ngạo Hàn Mai cũng được phân chia chiến mã.
Bọn họ nhìn chằm chằm thành trì phủ đầy tuyết, với ánh mắt phức tạp.
...
Bầu trời hửng sáng.
Sau một đêm, tộc Diệp Mạch đã máu chảy thành sông.
Những người còn lại đều bị bắt.
Bọn họ bị trói chặt hai tay, dẫn đến quảng trường Hàn Băng.
Mọi người quỳ thành hàng.
Ngạo Vi Âm vừa bị bắt cùng bị đưa đến.
Một cánh tay cô ta bị chém, cả người bê bết máu, trên người nhiều vết thương, không thể đứng thẳng.
“Dẫn đến đây”.
Ngạo Ly Phượng thờ ơ nhìn Ngạo Vi Âm, bình tĩnh nói.
"Rõ thưa đại nhân”.
Tên cao thủ thế gia ôm quyền gật đầu, đẩy Ngạo Vi Âm đến đó.
Ngạo Vi Âm loạng choạng, ngã sang bên cạnh.
"Cô chủ, cô không sao chứ?"
Người bên cạnh nghẹn ngào hỏi.
Ngạo Vi Âm mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không thể phát ra âm thanh.
Cô ta đã kiệt sức, chỉ còn lại một hơi tàn.
Nếu không phải đối phương muốn bắt sống, cô ta đã chết lâu rồi.
Cùng lúc đó, vô số người của thế gia Ngạo Tuyết từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Bọn họ đến từ các tộc.
Đều bị thế gia gọi đến.
Hôm nay, bọn họ muốn xem hình phạt diệt tộc ở chỗ này!
Chương 4172: Cứu người
Quảng trường Hàn Băng đông nghịt, đâu đâu cũng toàn người là người.
Hàng vạn đôi mắt tập trung nhìn vào những người này.
“Các vị!”
Thấy sắp đến giờ, Ngạo Ly Phượng hô lớn.
Tiếng xôn xao ngay lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ.
Ngạo Ly Phượng hít thật sâu, nói: "Tộc Diệp Mạch giết hại người trong tộc, có ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, hôm nay, chúng tôi sẽ xét xử tộc Diệp Mạch!"
Nói xong, Ngạo Ly Phượng bắt đầu liệt kê tội trạng của tộc Diệp Mạch.
Mọi người càng nghe càng căm giận, càng nghe càng nổi nóng.
“Người của tộc Diệp Mạch đúng là không biết xấu hổ, còn dám mưu phản!”
"Hừ, đám phản bội!"
“Đê tiện!”
“Những kẻ phản bội này phải bị giết hết!”
"Nói rất đúng, thế gia Ngạo Tuyết chúng ta không cho phép những kẻ phản nghịch này tồn tại! Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Tiếng hô không ngừng, người người gào thét.
Người của tộc Sương Mạch thấy thế, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
“Hừ, đáng đời!”
“Đây chính là kết cục khi đối đầu với chúng ta!”
Vài người xì xào bàn tán, khóe miệng mang theo nụ cười hung ác.
"Im lặng, tất cả mọi người im lặng!"
Lúc này, Ngạo Ly Phượng lần thứ hai hô lên.
Hiện trường lại yên tĩnh.
“Mặc dù tộc Diệp Mạch tộc tội ác không thể tha, nhưng tôi vẫn muốn cho họ cơ hội!”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không đợi người của tộc Sương Mạch đặt câu hỏi, Ngạo Ly Phượng đã đi về phía Ngạo Vi Âm đang sắp chết, lấy ra cây châm bạc, đâm vào người cô ta.
Ngạo Vi Âm cuối cùng cũng hít thở thông.
"Ngạo Vi Âm, bố cô đã chết, toàn bộ người trong tộc Diệp Mạch đều nghe theo sự dẫn dắt của cô, tôi hỏi cô, cô có muốn cứu người trong tộc không?"
Ngạo Ly Phượng nhàn nhạt nói.
“Ông có ý gì...”
Ngạo Vi Âm khó khăn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.
"Tôi muốn cô gọi kẻ phản bội đã chạy trốn Ngạo Hàn Mai đến đây, chấp nhận hình phạt, nếu cô làm được, tôi sẽ tha cho cô và người trong tộc cô, thế nào?", Ngạo Ly Phượng nói.
"Ha ha, Ngạo Ly Phượng, ông cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Ông nghĩ tôi tin ông à? Chờ đến khi tôi gọi mấy người Hàn Mai quay về, ông sẽ giết tất cả chúng tôi, bởi vì ông sẽ không khoan nhượng với bất kỳ mối uy hiếp nào”.
Ngạo Vi Âm cười khẩy.
"Nếu như cô không làm, tôi sẽ ném cô vào ngục giam, để những phạm nhân kia tùy ý làm nhục cô! Tôi biết cô quan tâm nhất là trinh tiết và danh dự, bây giờ cơ thể cô còn nguyên vẹn là bởi vì tôi cố ý ra lệnh, nếu không, cô còn sức lực ở đây nói chuyện với tôi sao?"
Ngạo Ly Phượng đè thấp giọng, lạnh lùng nói.
Ngạo Vi Âm không nói thêm gì nữa, lập tức nhắm mắt.
Từ khi cô ta ở lại chặn phía sau, cô ta đã không quan tâm bất kỳ thứ gì nữa.
Chết còn không sợ, cô ta còn sợ bị người khác làm nhục sao?
Ngạo Ly Phượng thấy không thuyết phục được Ngạo Vi Âm, đứng dậy thản nhiên nói: "Xem ra những người này đã từ chối cơ hội mà tôi ban cho, vậy thì chỉ có thể xử tử bọn họ!"
Nói xong, Ngạo Ly Phượng vung tay lên: “Tất cả người già của tộc Diệp Mạch, lập tức chém đầu, trẻ nhỏ và đàn ông, đưa hết vào phòng thuốc! Đàn bà phụ nữ, đưa vào công phòng, để luyện công!”
"Tuân lệnh!"
Đám đông vui mừng khôn xiết, rối rít nói.
"Ha ha ha, hay! Hay lắm!"
“Ha ha, hôm nay tôi nhất định phải dùng phụ nữ trong tộc Diệp Mạch, để nâng cao tu vi!"
“Không biết sẽ xử lý Ngạo Vi Âm như nào? Có phải cũng đưa vào công phòng không nhỉ?”
“Ngạo Vi Âm là của tôi, không ai được cướp!”
“Ông xem ông bao nhiêu tuổi, tôi dùng trước!”
Người tộc Sương Mạch nhao nhao rối rít, không ngờ vì chuyện này mà cãi nhau.
Tuy nhiên vào lúc này.
Ầm ầm ầm...
Vài thành viên trong tộc Diệp Mạch đột nhiên nổ tung, cơ thể bọn họ nổ thành sương máu.
"Lũ khốn! Bọn chúng muốn tự sát!"
“Dùng châm bạc đóng khí mạch của bọn chúng lại!”
“Nhanh!”
Người thế gia lúng ta lúng túng lấy châm bạc.
Ngạo Vi Âm vừa dự trữ kình khí thì bị đóng kín khí mạch, không có cách nào thúc giục để tự sát.
Cô ta mở to đôi mắt ảm đạm, phớt lờ mọi người dưới đài.
"Năm trăm năm trước, chúng ta chung tổ tiên, nhưng bây giờ, chúng ta giết hại lẫn nhau, làm chuyện không bằng heo chó với người cùng tộc, tôi... nguyền rủa mấy người!"
Dứt lời, cô ta lần nữa nhắm mắt.
Đao phủ đứng bên cạnh bước đến, những người khác cũng sắp bị kéo đi đến nơi giống như địa ngục.
"Từ hôm nay trở đi, thế gia Ngạo Tuyết sẽ không còn tộc Diệp Mạch nữa!"
Ngạo Ly Phượng khẽ thì thầm, nhưng ánh mắt lóe lên tia lửa.
Nhưng vào lúc này.
Ầm!
Có tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tất cả mọi người có mặt tại quảng trường Hàn Băng đều sững sờ, họ đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Ngạo Ly Phượng hét lớn.
Thấy một tên của thế gia Ngạo Tuyết hốt hoảng chạy vào quảng trường.
“Thế gia đại nhân! Không ổn! Không ổn! Có người giết vào đây!”
"Giết vào đây?"
Ngạo Ly Phượng nhướng mày.
“Nhất định là đám phản bội Ngạo Hàn Mai!”
"Đi, chúng ta đi bắt bọn chúng!"
Người ở dưới đài rối rít lên tiếng, rút kiếm ra, chuẩn bị tiến đến cửa phía đông.
Nhưng bọn họ còn chưa đi ra khỏi quảng trường.
Vù vù vù...
Vô số bóng người từ trên trời lao tới, đông đúc chằng chịt, trong nháy mắt đã đáp chân xuống quảng trường.
Người của thế gia Ngạo Tuyết trên quảng trường đều ngây ngẩn.
Nhưng bọn họ cũng không lo lắng.
Bởi vì người của đối phương cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người mà thôi.
So với người của thế gia Ngạo Tuyết trên quảng trường thì bọn họ không đáng nhắc đến.
Nhưng trong giây tiếp theo, một đội quân hùng mạnh tiến về phía quảng trường.
Mọi người đều cưỡi ngựa cao lớn, hùng dũng bước đến.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính!
“Liên minh Thanh Huyền?”
Ánh mắt Ngạo Ly Phượng nghiêm túc, khẽ quát.
Mọi người tập trung nhìn về bên này, căng thẳng nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã cưỡi ngựa đến trước đám người.
Anh liếc nhìn người của tộc Diệp Mạch trên đài, sau đó tầm mắt nhìn về phía Ngạo Ly Phượng, mặt không chút biểu cảm nói: “Thế gia đại nhân, ông đang làm gì chị vợ của tôi vậy?”
Chương 4173: Sao lại đến tìm đường chết?
"Lâm minh chủ?"
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, nói: “Cậu dẫn đám tép riu của liên minh Thanh Huyền đến thành Ngạo Tuyết chúng tôi làm gì?”
“Đám tép riu ư?”
Thành chủ Nam Ly Thành bên cạnh Lâm Chính cau mày.
"Dù sao cũng là thế tộc siêu bá chủ, quả nhiên mắt cao hơn đầu, căn bản không coi trọng chúng ta”.
Trang chủ Vân Tiếu lắc đầu.
Lâm Chính không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn phía bên kia: "Bây giờ tôi không muốn nói nhảm với ông, lập tức thả người”.
“Cậu là cái thá gì? Mà dám bảo tôi thả người?”
Ngạo Ly Phượng khẽ cười.
“Đúng vậy, tên họ Lâm kia, cũng không biết tự lượng sức mình! Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thế gia đại nhân, anh ta xứng sao?”
"Thật buồn cười!"
“Tôi thấy liên minh Thanh Huyền đang thiếu đòn!”
"Đáng chết!"
"Bọn họ đã đến thì đừng hòng rời đi, đám phản bội của tộc Diệp Mạch còn chưa đủ chia, giờ nhiều người đến như vậy, chúng ta kéo toàn bộ bọn chúng đến phòng thuốc đi!"
Người của thế gia Ngạo Tuyết năm mồm bảy miệng rêu rao, tất cả đều cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đám khách không mời mà đến này ra gì.
Ánh mắt người của liên minh Thanh Huyền nghiêm túc, ai ai cũng đầy sát khí.
Lâm Chính nghiêng đầu, gật đầu với người bên cạnh.
Những người khác ngay lập tức lùi về sau.
Một lúc sau, nhóm người Ngạo Hỏa Vân bị kéo đến.
“Cậu Hỏa Vân!”
Người của tộc Sương Mạch sốt sắng, rối rít kêu lên.
“Hỏa Vân?”
Sắc mặt Ngạo Băng Hổ lập tức thay đổi, hét về phía Lâm Chính: "Mau thả Hỏa Vân ra!"
"Trong tay tôi có con tin, trong tay các người cũng có người của tôi, chi bằng hai bên chúng ta cùng trao đổi?"
Lâm Chính lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Ngạo Băng Hổ lập tức nhìn về phía Ngạo Ly Phượng.
Ngạo Ly Phượng im lặng.
“Thế gia đại nhân, khả năng cao là Thiên Sương đã gặp bất trắc, tôi chỉ còn một đứa con trai là Hỏa Vân, mong thế gia đại nhân ra tay giúp đỡ, nơi này là Ngạo Tuyết Thành, nếu đổi con tin trở về, tộc Sương Mạch tôi sẽ xung phong tấn công trước, tiêu diệt kẻ địch, khiến cho bọn họ chôn thân trong thành!”
Ngạo Băng Hổ khàn giọng nói.
Thấy vậy, Ngạo Ly Phượng biết rằng nếu không đồng ý, lòng người của tộc Sương Mạch sẽ tan rã.
"Giao người”.
Ông ta hô lên.
Đoàn người Ngạo Vi Âm được dẫn lên phía trước.
“Chị, chị có sao không?”
Ngạo Hàn Mai lao ra khỏi đám người, ôm chặt lấy Ngạo Vi Âm, nước mắt giàn giụa.
“Sao em... lại dẫn tên ngốc này đến đây tìm đường chết vậy?”
Ngạo Vi Âm chợt ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ trách móc, thấp giọng mắng.
"Chị, Lâm minh chủ muốn đến, em... em không khuyên được...”
“Em là người của thế gia Ngạo Tuyết, chẳng lẽ em không biết thực lực của thế gia Ngạo Tuyết sao? Dựa vào đám tép riu mà anh ta dẫn đến, sao có thể đối phó với thế gia Ngạo Tuyết chứ?”
Ngạo Vi Âm không vui mừng vì được cứu, ngược lại trên mặt đầy vẻ bi ai.
“Chị đã chuẩn bị xong cho cái chết, chị nghĩ những người khác trong tộc cũng vậy, bởi vì bọn chị biết chỉ cần em có thể trốn thoát, tinh hỏa của tộc Diệp Mạch sẽ không bao giờ tắt, nhưng bây giờ... sao các em lại quay về...”
Nói đến đây, giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Ngạo Vi Âm.
Cô ta đã mất hết hi vọng.
"Tộc Diệp Mạch chúng ta... hôm nay bị tiêu diệt thật rồi...”
Ngạo Hàn Mai mím môi, cúi đầu không nói.
Lâm Chính liếc nhìn Ngạo Vi Âm, sau đó phất tay, ra lệnh thả đám người Ngạo Hỏa Vân.
"Hỏa Vân, con không sao chứ?"
Ngạo Băng Hổ lao đến nắm lấy bả vai Ngạo Hỏa Vân, thấp giọng nói.
"Bố, con không sao, giết, mau giết những người này!"
Ngạo Hỏa Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Yên tâm, cứu được con thì những người này đã không còn chỗ dựa nữa! Người của tộc Sương Mạch đâu?” Ngạo Băng Hổ hô to.
“Chúng tôi ở đây!”
“Theo tôi chém kẻ địch, bảo vệ thế gia!”
"Giết!"
Người của tộc Sương Mạch rút kiếm, lao về phía liên minh Thanh Huyền như kẻ điên.
Chương 4174: Thiết lập thế lực
Người của Sương mạch nhất tộc đi tới.
Người của tộc này trong thế gia Ngạo Tuyết là đông nhất, số lượng lên tới hàng nghìn người. Tất cả mà lao lên thì khí thế cũng ghê gớm lắm. Người của các tộc khác thấy vậy thì cũng đồng loạt lao lên.
Cuộc chiến sắp bắt đầu. Đúng lúc này Lâm Chính nhìn Ngạo Hàn Mai: “Hàn Mai, tới lượt cô rồi”
Ngạo Hàn Mai giật mình: “Lâm minh chủ…như vậy có tác dụng không”
“Làm theo những gì tôi nói là được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Ngạo Hàn Mai nghiến răng. Thấy đối phương lao về phía mình thì cô ta lập tức nhảy lên ngựa và hô lớn.
“Dừng tay”
Dứt lời, rất nhiều người đồng loạt dừng tay nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
“Tôi là Ngạo Hàn Mai của Diệp Mạch nhất tộc. Từ hôm nay, tôi là tộc trưởng ở đây. Các người nghe rõ, thế gia Ngạo Ly Phượng cấu kết cới Sương Mạch nhất tộc với ý đồ lấy bảo bối của Diệp Mạch nhất tộc, tiêu diệt tộc chúng tôi. Hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt những kẻ phản đồ, các người cũng đừng có hồ đồ, nếu không tôi sẽ coi như đồng đảng và tiêu diệt tất cả đấy”.
Ngạo Hàn Mai nghe Lâm Chính dặn dò bèn hét lớn. Giọng nói của cô ta truyền khắp không gian.
Đám đông không biết phải làm gì.
“Ngạo Hàn Mai, một kẻ nghịch tử mà cũng dám ăn nói như vậy ư”, Ngạo Ly Phượng quát.
“Ngạo Ly Phượng, các người vô duyên vô cớ vu oan cho Diệp tộc, có ý đồ tiêu diệt chúng tôi. Rốt cuộc ai mới là kẻ phản đồ thì nhìn là biết. Diệp tộc không thể cứ thế khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay, tôi sẽ trợ giúp cho Hàn Mai trừ khử đám phản đồ để lấy lại bình yên cho thế gia Ngạo Tuyết”.
Lâm Chính hét lớn: “Giết”.
Nói xong tất cả người của liên minh Thanh Huyền đều lên lưng ngựa lao về phía người của Ngạo Ly Phương và Sương mạch nhất tộc.
Khí thế vô cùng hùng hậu. Các thế gia khác run rẩy.
Lúc này bọn họ mới phát hiện ra thực lực của liên minh Thanh Huyền vượt xa sức tưởng tượng của mình. Chỉ riêng khí tức này thôi thì họ đã không thể sánh bằng rồi.
“Khốn nạn”, Ngạo Ly Phương đanh mặt, bặm môi.
“Tên họ Lâm này lập một đội đinh tiêu diệt chúng ta và lấy lòng của những người khác đây”.
“Thế gia đại nhân không cần lo lắng, mọi người đều hướng về đại nhân cả’.
Ngạo Băng Hổ thản nhiên quát: “Sự việc tới nước này, chúng ta không thể ngồi yên được nữa, cùng tôi giết chết Lâm Chính, liên minh vô chủ như rắn mất đầu sẽ càng dễ bị đánh bại hơn”.
“Được, chúng ta liên thủ cùng tiêu diệt Lâm Chính”.
Ngạo Ly Phượng cũng quát lớn và lao lên. Lâm Chính dường như đoán ra hai người họ sẽ lao về phía mình nên đưa tay ra chỉ điểm.
Vụt. Dị hỏa phóng về phía hai người đó.
“Đại Băng Phong Thiên”, Ngạo Ly Phượng hét lớn, tung ra một chưởng, chưởng đánh phóng ra băng hàn tấn công dị hỏa.
Băng hàn của người này rõ ràng là không phải loại bình thường thế nên khi tiếp xúc với di họa tạo ra một màn sương.
“Băng Hổ Liệt Thương”.
Ngạo Băng Hổ cũng gầm lên và nhảy tới, cơ thể tạo ra một lượng lớn đá băng, hình thành thêm một con hổ bằng băng to như cỗ xe tăng lao về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên tung ra một luồng dị hỏa nữa. Dị hỏa tạo thành một con rồng vồ về phía con hổ bằng băng. Con hổ lập tức bị nhỏ dần. Mặc dù nó tiếp cận được với Lâm Chính nhưng lực sát thương không đủ. Lâm Chính thậm chí không buồn né tránh, cứ thế đấm vào nó. Con hổ giơ chân lên chặn đòn.
Rầm!Lớp băng vỡ vụn.
Con hổ bị đánh lui. Thế nhưng Lâm Chính cũng bị ảnh hưởng.
Màn giao đấu này hai người kia đã hiểu hơn về Lâm Chính rồi.
“Thực lực của người này không hề nhỏ, sợ rằng chỉ có chủ thế gia mới tiêu diệt được thôi”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Chủ thế gia ở đâu”, Ngạo Băng Hổ cắn răng.
Ngạo Ly Phượng nhìn về phía xa: “Vị đó…sắp tới rồi”.
Chương 4175: Vấn Đạo Trường Sinh Giả
Liên minh Thanh Huyền có lực chiến đấu vượt sức tưởng tượng của thế gia Ngạo Tuyết. Dần dần họ phát hiện ra thế gia Ngạo Tuyết dù có số lượng động nhưng cũng không hề chiếm ưu thế.
Sức chiến đấu tăng mạnh, cả vùng băng hàn dày đặc người, tất cả đều là người của liên minh Thanh Huyền.
“Tên họ Lâm này lẽ nào điều động toàn bộ người của liên minh tới đây sao?”
Cảm nhận được áp lực, Ngạo Băng Hổ vội lùi về sau nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Phải gọi người của toàn tộc tới thôi, những người như trưởng lão hội cũng gọi”.
“Trưởng lão hội đang tu luyện cùng vị đó, lát nữa sẽ cùng xuất hiện”, Ngạo Ly Phượng nói.
“Cần bao lâu”
“Nửa ngày”
“Được, vậy thì cầm cự thêm nửa ngày, không để chúng rời khỏi đây”.
“Được”.
Ngạo Ly Phượng lập tức hạ lệnh đóng thành Ngạo Tuyết. Trong nháy mắt tất cả người của thế gia Ngạo Tuyết đều tới đây trợ giúp.
Thế cục càng lúc càng căng thẳng. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên cao giọng.
“Người của thế gia Ngạo Tuyết, mọi người đừng để người của Sương mạch nhất tộc lợi dụng. Bọn họ vì muốn lớn mạnh mà muốn nuốt luôn cả Diệp Mạch nhất tộc, ngày mai thôi sẽ thôn tính tất cả”.
“Hôm nay lưỡi kiếm giáng xuống đầu tôi thì ngày mai lưỡi kiếm sẽ giáng xuống đều mọi người.
“Lẽ nào các người cam tâm để bị lợi dụng, bị chém giết sao?”
“Nếu như các người không muốn thì liên thủ với chúng tôi lật đổ bọn họ. Tôi đảm bảo, mọi người sẽ đạt được sự công bằng, không còn bị kiểm soát bởi ai nữa. Dù là ai thì cũng đều nhận được sự đãi ngộ như nhau”.
“Các người sẽ có cuộc sống mới, chắc chắn sẽ không phải sống như thế này nữa”.
Lâm Chính hét lớn, giọng nói vang khắp bốn phương. Trong nháy mắt, rất nhiều người của tộc Ngạo Tuyết ngẩng đầu để lộ vẻ hoang mang.
Ngạo Vi Âm thấy vậy cũng lập tức hét lớn: “Hàn Mai mau lặp lại những lời của Lâm minh chủ”.
“Hả! Được…”, Ngạo Hàn Mai không dám do dự, lập tức nhảy lên hét lớn. Nghe thấy lời lặp lại của cô ta, người nhà thế gia Ngạo Tuyết càng bàng hoàng hơn.
“Không hay rồi”.
Ngạo Ly PHượng tái mặt, hét lớn: “Mọi người đừng tin lời của bọn họ. Bọn họ là mối họa, Lâm Chính là người ngoại tộc, tuyệt đối không được tin cậu ta”.
“Tôi là người của Diệp Mạch nhất tộc, sao lại nói là người ngoài được. Huống hồ người của liên minh Thanh Huyền tới trợ giúp cho thế gia Ngạo Tuyết chữa bệnh. Đợi sự việc kết thúc, mọi người sẽ rời đi”.
“Hơn nữa, tôi là minh chủ của liên minh Thanh Huyền, là con rể của Diệp Mạch nhất tộc, theo lý mà nói, liên minh Thanh Huyền và thế gia Ngạo Tuyết cũng là quan hệ thân thiết’.
“Các vị, nếu như liên minh Thanh Huyền liên thủ với thế gia Ngạo Tuyết thì cả nơi này ai còn có thể là đối thủ của chúng ta chứ?”
“Lúc này mọi người muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Tất cả muốn đột phá lên Lục Địa Thần Tiên thì cũng được luôn. Mỗi người đều sẽ sở hữu sức mạnh trường sinh”.
“Mọi người sẽ không còn phải làm trâu làm ngựa nữa. Mọi người sẽ là những Vấn Đạo Trường Sinh Giả, sở hữu vùng trời của chính mình”.
“Lẽ nào mọi người lại không muốn sao?”, Lâm Chính nói tiếp.
Câu nói này đã khiến toàn bộ đám đông phải dao động. Họ ngước nhìn bóng hình trước mặt với ánh mắt không dám tin…