-
Chương 4166-4170
Chương 4166: Tôi nói với cậu sự thật
“Thôi toang rồi”.
Quay về tộc Diệp Mạch, Ngạo Hàn Mai ngồi trên ghế, mặt mày tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn.
“Xem ra chuyện này đang phát triển theo chiều hướng cực kỳ xấu”.
Lâm Chính châm điếu thuốc, liếc nhìn hộp thuốc chỉ còn vài điếu, bình tĩnh nói: “Lúc này tôi muốn đi cũng không được”.
“Lâm minh chủ đừng vội, nói thật thì tôi chưa từng nghe thế gia Ngạo Tuyết có bí pháp như thế, có thể lấy thông tin từ trong tro cốt của con người”.
Ngạo Diệp nhíu mày, khàn giọng nói.
“Ông nghĩ Ngạo Ly Phượng đang khoe khoang thanh thế à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Không phải là không thể, nếu không tại sao ông ta lại gọi chúng ta tới, còn nói một đống lời như thế? Nếu thật muốn điều tra, làm trong bí mật chẳng phải tốt hơn à? Cũng tránh việc chúng ta đề phòng?”, Ngạo Diệp nói.
Lâm Chính gật đầu: “Ông nói thế cũng có lý, nhưng tôi không thích đánh cược”.
“Lâm minh chủ có kế sách gì à?”, Ngạo Diệp hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
“Lâm minh chủ, hay là chúng ta công khai video ghi hình đi”.
Ngạo Hàn Mai ngẩng đầu lên hỏi.
“Làm thế chẳng qua chỉ là mất cả chì lẫn chài thôi, vẫn nên giữ video lại sau này hẵng tính”.
Lâm Chính xoa cằm, bình thản nói: “Tôi nghĩ nên đẩy nhanh tiến độ, để tộc Diệp Mạch sớm thay thế thế gia, nắm quyền cả Ngạo Tuyết”.
“Lâm minh chủ, cậu nói nghe dễ dàng quá. Thế gia Ngạo Tuyết có lai lịch vững chắc như vậy, tộc Diệp Mạch chẳng là gì trong cả gia tộc lớn này, cho dù có thi thể Băng Điểu làm chỗ dựa thì cũng cần thời gian để bản thân trở nên mạnh hơn, nào có dễ dàng nói thay thế là thay thế chứ?”
Ngạo Diệp cười khổ nói.
“Liên minh Thanh Huyền tôi sẽ ủng hộ các người toàn lực”.
Lâm Chính nói.
“Liên minh Thanh Huyền?”
Ngạo Diệp mỉm cười: “Lâm minh chủ, không phải tôi coi thường liên minh Thanh Huyền của cậu, nếu so sánh liên minh của cậu và thế gia, e rằng chỉ có thể nắm quyền một phân nhánh gia tộc của bọn tôi thôi”.
“Không thể nói trước được điều gì, tôi định gọi các cường giả liên minh Thanh Huyền đến trợ giúp ngay trong đêm, nếu có chuyện gì xảy ra vào hôm đó thật, ít nhất tôi bảo vệ được tộc Diệp Mạch”.
Nói rồi Lâm Chính đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Ngạo Hàn Mai mấp máy môi không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Ngạo Diệp.
“Đi một bước, tính một bước vậy”.
Ngạo Diệp lắc đầu như đã cam chịu.
Bây giờ tộc Diệp Mạch chỉ có thể đưa ra tính toán tệ nhất, chỉ có thể chuẩn bị trước các khả năng có thể xảy ra.
Tộc Sương Mạch.
Ngạo Hỏa Vân quỳ trước cánh cổng chuông đồng, dập đầu mấy cái, sau đó đứng lên đi đến phòng khách.
Anh ta vừa khấu đầu với tộc trưởng tộc Sương Mạch xong thì nhận được thông báo của cấp dưới, nói là Ngạo Ly Phượng đến.
Ngạo Hỏa Vân đã hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Ngạo Ly Phượng có dự tính gì, thế nên vội vàng đến xem.
“Thế gia đại nhân, có gì chỉ dạy sao?”
Ngạo Hỏa Vân bước vào phòng khách, bình thản hỏi.
“Không dám chỉ bảo, tôi đến để nói cho cậu biết sự thật”.
Ngạo Ly Phượng uống một hớp trà.
“Sự thật?”
Ngạo Hỏa Vân sửng sốt.
“Sự thật về việc mất tích của em trai Ngạo Thiên Sương của cậu, sự thật về cái chết của Băng Điểu và chú bác của cậu ở Hàn Sơn”.
Ngạo Ly Phượng cười nói.
“Sao thế, bí pháp của thế gia lấy được tin tức rồi à?”
Ngạo Hỏa Vân hít sâu một hơi, khó tin hỏi.
“Nào có bí pháp thế gia gì chứ? Đó chỉ là màn che mắt thôi, thi thể đã tàn tạ đến mức này, đầu cũng đã bị hủy, ai mà có thể lấy được tin tức nữa?”
Ngạo Ly Phượng bật cười.
“Nếu đã thế, làm sao mà thế gia đại nhân biết được?”
“Quan sát, lắng nghe”.
Ngạo Ly Phượng kể lại.
Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày, im lặng một lúc: “Hung thủ… là ai?”
“Chính là người mà cậu đoán, Ngạo Hàn Mai, còn cả Lâm minh chủ… kia nữa”.
Chương 4167: Cho mời
Ngạo Hỏa Vân mở to mắt im lặng nhìn Ngạo Ly Phượng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Đã như vậy, tại sao thế gia đại nhân không nhanh chóng bắt những kẻ phản nghịch này lại? Chúng giết hại người trong tộc, làm trái quy tắc của thế tộc một cách nghiêm trọng, cũng phải giết cả tộc Diệp Mạch mới đúng”.
“Theo quy tắc, quả thật nên giết chúng, nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào thì giết thế nào được?”, Ngạo Ly Phượng lắc đầu.
“Đúng thế, họ xử lý sạch sẽ không một dấu vết”.
Ngạo Hỏa Vân trầm giọng nói: “Nếu thế gia đại nhân biết được hung thủ thật sự, tại sao hôm nay còn gọi mọi người đến quảng trường? Chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”
“Ngạo Hỏa Vân, với tính tình của cậu có thể không nhận thấy được cách thức bên trong à?”, Ngạo Ly Phương híp mắt nói.
“Thế gia đại nhân muốn để bên đó tự trở nên hỗn loạn sao?”
Ngạo Hỏa Vân nhíu mày nói: “E là… đối phương sẽ không dễ bị lừa”.
“Không sao, mục đích của tôi cũng không phải muốn đối phương bị lừa”.
Ngạo Ly Phương mỉm cười: “Mục đích chính của tôi… là thi thể Băng Điểu đó”.
“Thi thể Băng Điểu? Thế gia đại nhân nghĩ thi thể của nó… ở tộc Diệp Mạch?”, Ngạo Hỏa Vân sầm mặt.
“Có khả năng”.
“Ai trong tộc Diệp Mạch có khả năng giết được Băng Điểu? Đại nhân, tôi nghĩ không thể nào có chuyện đó. Khả năng cao là có một cao thủ thần thông đỉnh cấp nào đó cảm nhận được sự xuất hiện của Băng Điểu nên cố ý chạy đến giết nó, rồi thấy thân xác của nó rời đi”.
Ngạo Hỏa Vân càng tán thành với cách nói này hơn.
Anh ta từng cảm nhận được khí tức Băng Điểu đó.
Cho dù tộc Diệp Mạch có dồn toàn lực cũng chưa chắc giết được nó.
Dù có thể giết được thật cũng chắc chắn phải trả cái giá đau đớn.
Nhưng tộc Diệp Mạch không có bao nhiêu người bị thương vong.
Điều này quá bất thường.
Thế nên Ngạo Hỏa Vân sẽ nghiêng về khả năng có sự tồn tại tuyệt thế bị hấp dẫn bởi khí tức của Băng Điều, đến đó giết nó rồi đoạt lấy thân xác rời đi.
“Chuyện này không quan trọng, chỉ cần có một phần trăm khả năng tộc Diệp Mạch giấu thi thể, chúng ta phải đi điều tra đến cùng”.
Ngạo Ly Phượng lấy một lệnh bài từ trong người ra, đặt lên bàn, lạnh nhạt cười nói: “Nhưng dĩ nhiên bọn tôi không hợp làm loại chuyện này, phải để tộc Sương Mạch các cậu xử lý. Ngày mai, cậu dẫn người đánh vào tộc Diệp Mạch, cậu có thể tha hồ trả thù, dùng cờ hiệu của thế gia chúng ta, tha hồ ra tay”.
“Ồ?”
Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày: “Thế gia đại nhân muốn…”
“Các cậu trả thù, bọn tôi lấy thi thể Băng Điểu”.
“E là các nhánh khác sẽ có ý kiến…”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết hậu quả. Nếu các cậu tiêu diệt tộc Diệp Mạch một cách nhanh chóng, bọn tôi sẽ thông báo cho toàn bộ gia tộc, nói rằng đã trích xuất thông tin của những thi thể đó, xác nhận những người đó là do tộc Diệp Mạch giết. Dù sao tộc Diệp Mạch cũng đã bị các cậu giết, chết rồi thì không có ai đối chứng, cho dù những người khác có nghi ngờ cũng không làm gì được”.
Ngạo Hỏa Vân rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh ta khàn giọng nói: “Bao giờ thì tôi ra tay được?”
“Tối nay”.
Ngạo Ly Phượng vỗ vai anh ta, đứng dậy rời đi.
Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Ngạo Ly Phượng, một hồi lâu sau vẫn chưa rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó.
Trong hầm ngầm của tộc Diệp Mạch.
Rất nhiều người quan trọng trong tộc Diệp Mạch đang tăng ca để xử lý thi thể Băng Điểu.
Thi thể này là chứng cứ phạm tội.
Nếu bị thế gia phát hiện, tộc Diệp Mạch chắc chắn sẽ bị diệt cả tộc.
“Bố, ý con là bây giờ đốt thi thể này đi, con nghĩ thế gia đã theo dõi chúng ta rồi”.
Ngạo Hàn Mai nhìn thi thể Băng Điểu đã bị chặt thành từng khúc, nhíu mày nói.
“Đây là hy vọng để tộc Diệp Mạch chúng ta vực dậy, sao có thể từ bỏ được? Nếu không chúng ta có cơ hội trở mình được sao?”
Ngạo Diệp nói.
Ngạo Hàn Mai muốn nói lại thôi.
Lúc này một người trong tộc chạy vào hầm ngầm.
“Tộc trưởng, bên thế gia gửi tin, nói là có chuyện muốn bàn với người, muốn người mau chóng đến thế gia một chuyến”.
“Có việc tìm tôi hả?”
Ngạo Diệp sửng sốt, nhíu mày, gật đầu nói: “Được, tôi đến đó một chuyến”.
“Bố, giờ đã là hai giờ đêm, thế gia có thể có việc gì tìm bố được chứ? Có khi nào có vấn đề gì bên trong không?”, Ngạo Hàn Mai không yên tâm lắm nói.
“Là người của thế gia thông báo cho cậu sao?”
Ngạo Diệp nhìn người trong tộc đó.
“Đúng thế, là người của thế gia, đang đợi ở trước sảnh”.
“Vậy sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Nhưng bố à, lúc này vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai hiện lên vẻ lo lắng, vội vã khuyên ngăn.
“Cũng không thể không đi mà? Thế gia có sơ hở gì, tình cảnh của chúng ta càng không ổn hơn”.
“Bố, nếu đã thế, bố dẫn theo mấy người anh họ đi đi, bản lĩnh của họ tốt, nếu có gì bất trắc, ít nhất cũng có thể bảo vệ bố rời khỏi đó”.
“Chuyện này… được thôi”.
Ngạo Diệp gật đầu, gọi thêm mấy người nữa rồi vội vàng rời khỏi tộc Diệp Mạch.
Chương 4168: Diệt tộc
Anh họ tên là Ngạo Lăng, thực lực chỉ đứng sau Ngạo Hàn Mai, nhưng trong đám thế hệ trẻ cũng là người có bản lĩnh.
Trên đường đến thế gia.
Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi rất lạnh.
Trên đường im ắng không có một ai.
“Chú Diệp, cháu thấy có gì đó không ổn”.
Ngạo Lăng nhìn xung quanh, nhíu mày thấp giọng nói.
“Có gì không đúng?”
Ngạo Diệp đang suy nghĩ vài việc, cũng không chú ý xung quanh.
“Bình thường nơi này chắc hẳn có người tuần tra mới phải, nhưng hôm nay lại không thấy ai”.
Ngạo Lăng nói: “Chú Diệp, cháu cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, hay là về đi”.
Ngạo Diệp im lặng một lúc, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta về”.
Nói rồi mọi người quay đầu trở về.
Nhưng lúc họ xoay người thì phát hiện có rất nhiều bóng người xuất hiện ở đầu đường chặn đường đi của họ.
“Không ổn, có mai phục”.
Ngạo Lăng kinh ngạc thốt lên.
“Rút lui!”
Ngạo Diệp vội hét lên, quay đầu chạy.
Nhưng lúc họ xoay người lại thì phát hiện cũng có một nhóm người xuất hiện ở đầu đường còn lại.
Mọi người đều bị bao vây.
“Buông tay chịu trói đi”.
Ngạo Hỏa Vân cầm băng kiếm sải bước đi đến.
“Tộc Sương Mạch?”
Ánh mắt Ngạo Diệp lạnh lùng.
“Ngạo Hỏa Vân, anh muốn làm gì?”
Ngạo Lăng nói.
“Ngạo Diệp, người trong tộc các ông tàn sát đồng tộc, ra tay độc ác, tội không thể tha, tôi nhận lệnh của thế gia đến lấy đầu chó của các ông”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Cậu nói gì?”
Ánh mắt Ngạo Diệp hiện lên tia lạnh lẽo: “Các cậu không có bằng chứng, sao có thể đổ oan cho bọn tôi?”
“Thế gia đã lấy được thông tin từ thi thể của các chú bác của tôi, người của chúng tôi là do con gái ngoan của ông – Ngạo Hàn Mai và chồng chưa cưới Lâm Chính giết, các ông ra tay tàn nhẫn độc ác, sao có thể gọi là đổ oan được?”
Ngạo Hỏa Vân lấy lệnh bài ra giơ lên cao: “Lệnh của thế gia ở đây, đừng hòng chống chế”.
“Cái gì?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Giết cho tôi”.
“Giết!”
Cường giả trước sau đều xông lên.
“Xông ra”.
Ngạo Diệp tức giận hét lên, giơ kiếm ứng chiến.
Thân là tộc trưởng, dĩ nhiên thực lực của Ngạo Diệp rất mạnh.
Ông ta đơn thương độc mã khiến đối phương không kịp trở tay.
Ngạo Hỏa Vân biết Ngạo Diệp không tầm thường, anh ta không dám đối đầu trực diện, chỉ đành lùi về sau.
Hai bóng người bên cạnh anh ta xông ra đánh về phía Ngạo Diệp.
Ngạo Diệp nổi giận, giơ tay lên tấn công.
Nhưng vừa chạm vào đối phương đã bị chấn động lùi về sau.
Ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Ngạo Băng Hổ? Là ông?”
Hóa ra tộc trưởng tộc Sương Mạch – Ngạo Băng Hổ cũng gia nhập trận chiến.
“Ngạo Diệp, các ông giết con trai tôi, hôm nay tôi phải bắt các ông nợ máu trả bằng máu”.
Ngạo Băng Hổ lạnh lùng nói, lại ra tay lần nữa.
Thực lực của Ngạo Băng Hổ mạnh hơn Ngạo Diệp, mọi người yếu không địch lại mạnh, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
“Lăng Nhi, chú bảo vệ con chạy khỏi đây, mau chóng chạy về tộc bảo mọi người rời khỏi thế gia Ngạo Tuyết”.
Ngạo Diệp hét lên, cả người toát ra hàn khí.
Ngạo Hỏa Vân run lên.
“Ngạo Diệp, ông thế mà lại lấy hết khí mạch của mình ra?”
“Chết đi cho tôi”.
Ngạo Diệp hy sinh hết khí huyết của mình làm cho sức chiến đấu tăng lên, một người có thể đánh mười người, phá vỡ đội hình của các cường giả tộc Sương Mạch, mở ra một bước đột phá.
Đám người Ngạo Lăng bật khóc.
“Tộc trưởng”.
“Đi đi”.
Ngạo Diệp hét lên.
Ngạo Lăng chỉ đành kiềm chế nước mắt chạy khỏi đó dưới sự bảo vệ của mọi người.
“Thông báo với tất cả mọi người lập tức hành động, san bằng… tộc Diệp Mạch cho tôi”.
Ngạo Hỏa Vân quay đầu lại nói.
“Tuân lệnh”.
Chương 4169: Mỉm cười
Ngạo Lăng chạy như điên.
Phía sau rất nhiều người đuổi theo.
Anh ta thở hổn hển, cả người bê bết máu, giống như kẻ điên, chỉ nhìn chằm chằm về phía tộc Diệp Mạch.
"Mở cửa! Mau mở cửa!"
Tới gần cửa tộc Diệp Mạch, Ngạo Lăng hét lên thảm thiết.
Người bên trong cửa nghe thấy tiếng động vội vàng mở cửa, nhìn thấy Ngạo Lăng cả người đầy thương tích, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Cậu Lăng, cậu bị sao thế?”
"Mau! Đi thông báo! Tộc Sương Mạch và thế gia chuẩn bị tiêu diệt tộc Diệp Mạch chúng ta, tộc trưởng đã hiến tế khí mạch! Tất cả mọi người mau chóng rút lui khỏi Ngạo Tuyết Thành! Nhanh lên!"
Ngạo Lăng hét.
Âm thanh cực lớn, truyền gần nửa tộc Diệp Mạch.
Trong khoảnh khắc đó, tộc Diệp Mạch loạn hết cả lên.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có vô số người bao vây xung quanh tộc Diệp Mạch.
Những người này không nói lời nào, giơ kiếm chém, điên cuồng tàn sát.
“Là người của tộc Sương Mạch!”
"Bọn họ đánh đến rồi!"
Từng tiếng hét vang lên.
Ngôi nhà trở nên hỗn loạn.
Ngạo Hàn Mai dẫn theo người của mình lao ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn, lập tức tham chiến.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tiêu diệt nhóm nhỏ kẻ thù.
"Anh họ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Ngạo Hàn Mai níu lấy Ngạo Lăng, điên cuồng hét lên.
"Hàn Mai! Xong rồi! Xong đời rồi! Đây là một âm mưu, thế gia và tộc Sương Mạch đang tính sổ với chúng ta, bọn anh bị mai phục, chú Diệp hiến tế khí mạch bảo vệ anh chạy về, thông báo với mọi người, chúng ta phải rút khỏi Ngạo Tuyết Thành ngay lập tức!"
Trên mặt Ngạo Lăng nước mắt giàn giụa hét lên.
"Hiến tế khí mạch?"
Hơi thở Ngạo Hàn Mai run lên, cả người như chết lặng.
Hiến tế khí mạch có nghĩa là Ngạo Diệp chỉ có thể sống tối đa ba mươi phút, thời điểm đó, khí mạch trong cơ thể sẽ nổ tung, đến hài cốt cũng không còn.
“Bố!”
Hốc mắt Ngạo Hàn Mai đỏ hoe, vô cùng bi thương.
"Bây giờ không phải là lúc để khóc, Hàn Mai, lập tức tập hợp mọi người, sơ tán đến cổng phía đông!"
Vào lúc này, có giọng nói lạnh lùng vang lên.
Là Ngạo Vi Âm!
Cô ta mặc bộ kiếm phục màu trắng, trên tay cầm thanh trường kiếm, nhẹ nhàng lao vào đám người như con bướm, giết sạch ba tên kẻ thù trong nháy mắt.
"Vâng!"
Ngạo Hàn Mai lau nước mắt, lập tức triệu tập mọi người đi về phía cổng phía đông.
Người của tộc Diệp Mạch bắt đầu rút lui.
"Không thể để cho bọn chúng đi!"
"Giết cho tôi!"
"Đuổi theo!"
Người của tộc Sương Mạch gào lên, ai nấy đều như phát điên đuổi theo phía sau.
Bất kể là về nhân lực hay thực lực tộc Sương Mạch đều mạnh hơn tộc Diệp Mạch.
Một đường đuổi giết đến cửa phía đông, người của tộc Diệp Mạch gần như đã chết hơn một nửa trong trận chiến.
Thấy vậy, ánh mắt Ngạo Vi Âm lạnh lẽo, đột nhiên dừng lại.
“Chị, chị làm gì vậy?”
Hơi thở Ngạo Hàn Mai run lên, cô ta đột nhiên quay đầu.
“Em dẫn mọi người rời đi, chị sẽ chặn ở phía sau!”
"Chị, không được! Chị không chặn được lâu đâu!"
Ngạo Hàn Mai sốt sắng hét lên.
"Đi!"
Ngạo Vi Âm khẽ quát, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng Ngạo Hàn Mai nổi nóng, cô ta cắn răng, lao về phía trước vài bước, định kéo Ngạo Vi Âm đi.
Tuy nhiên Ngạo Vi Âm xoay người vỗ một chưởng vào ngực Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai bất ngờ không kịp đề phòng, ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Ngạo Vi Âm lần nữa vung tay, lòng bàn tay phóng thích sức mạnh hàn sương, đóng băng toàn bộ cổng phía đông.
Ngạo Hàn Mai lao đến trước tường băng vỗ điên cuồng, nước mắt vỡ òa.
Ngạo Vi Âm lặng lẽ nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên Ngạo Hàn Mai nhìn thấy chị mình cười.
Cực kỳ đẹp mắt.
Cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó, Ngạo Vi Âm thu lại nụ cười, nâng kiếm lên lao về phía kẻ thù...
Chương 4170: Anh vừa nói gì?
Ngạo Hàn Mai dẫn những người còn lại trong gia tộc chạy trốn khoảng mấy trăm dặm mới ngừng lại.
Những người còn lại của gia tộc đã mệt lử, không còn sức để chạy trốn nữa.
Ngạo Hàn Mai hồn bay phách lạc ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã khô cạn.
Cô ta không ngờ thế gia cũng xuất hiện, tiến hành tấn công tộc Diệp Mạch.
Rốt cuộc là tại sao?
Thật sự là vì Ngạo Thiên Sương sao?
Rõ ràng là Ngạo Thiên Sương đã ra tay trước, tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này?
Ngạo Hàn Mai chịu đựng đau đớn, che mắt lại, im lặng khóc nức nở.
“Hàn Mai, bây giờ chúng ta nên đi đâu?”
Ngạo Lăng khập khiễng bước tới, chân anh ta bị một luồng kiếm khí đánh trúng, thịt bị cắt ra làm lộ ra phần xương trắng, bây giờ chỉ có thể đắp thuốc, nhưng rất khó di chuyển.
“Ngạo Lăng, anh dẫn mọi người rời khỏi chỗ này đến Thiên Trạch Lôi Các trước đi, Hạo Thiên đại nhân chắc chắn sẽ tiếp nhận chúng ta”.
Ngạo Hàn Mai không giữ tâm trạng buồn bã nữa, khàn giọng nói.
“Còn em thì sao?” Ngạo Lăng ngơ ngác hỏi.
“Em... em muốn quay lại”.
Ngạo Hàn Mai nhỏ giọng nói.
“Quay lại? Hàn Mai, em điên rồi! Bố của em đã chết, Vi Âm cũng đã chết! Em quay lại cũng chỉ có con đường chết!”
Ngạo Lăng vội vàng khuyên nhủ.
“Ngạo Lăng, dù có thế nào thì em cũng phải quay lại, tộc Diệp Mạch của chúng ta cần phải có anh dẫn dắt, em đã sớm không quan tâm đến sự sống chết của mình nữa rồi”.
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói, trong đôi mắt hiện lên sự kiên định.
Ngạo Lăng hơi há miệng nhưng không biết nên nói gì.
“Bọn họ đuổi tới rồi!”
Lúc này, một tiếng thét đầy thê lương truyền đến.
Mọi người còn chưa nghỉ ngơi được mười phút đã phải vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Tuy nhiên đối phương đang cưỡi ngựa băng, con nào con nấy đều chạy rất nhanh, trong nháy máy đã bao vây đám người Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt của Ngạo Hàn Mai đờ đẫn.
Lúc người của tộc Diệp Mạch vội vàng chạy ra khỏi phủ, phần lớn đều chạy bộ, cộng thêm suốt cả chặng đường đều chém giết, ai cũng bị thương, nên cũng không thể chạy được xa.
Tộc Sương Mạch chỉ cần cưỡi ngựa đuổi theo, đương nhiên mọi chuyện đều rất dễ dàng.
“Muốn trốn sao? Hôm nay chính là ngày chết của cả tộc Diệp Mạch các người!”
Một người trong tộc Sương Mạch cười nhạo, đôi mắt gợn lên vẻ thích thú.
“Ngạo Thạch?”
Ngạo Hàn Mai nghiến răng: “Anh đừng tự mãn quá, cho dù chết tôi cũng sẽ kéo theo anh chôn cùng!”
“Kéo theo tôi chôn chung ư? Mấy người xứng sao?”
Ngạo Thạch cười khinh bỉ nói: “Chỉ dựa vào một đám tàn quân bại tướng các người mà cũng dám chống lại tôi sao? Ngạo Hàn Mai, nếu cô khoanh tay chịu trói, có lẽ tôi sẽ cho cô chết thoải mái, còn nếu cô ngoan cố, lát nữa tôi chắc chắn sẽ bắt sống cô, tôi cam đoan, cô sẽ sống không bằng chết!”
Nói xong hắn còn nhìn Ngạo Hàn Mai một cách rất hèn hạ.
“Há há há há...”
Người ở xung quanh cười phá lên.
“Giết!”
Ngạo Hàn Mai gào lên đầy thê lương.
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức liều chết xông lên.
“Không biết sống chết! Lên hết cho tôi, phải để Ngạo Hàn Mai sống, còn những người khác chém hết cho tôi!”
Ngạo Thạch hét lớn.
Hai bên đánh đấm loạn cào cào.
Nhưng rõ ràng là người bên phía Ngạo Hàn Mai không thể đánh lại .
Bọn họ chạy bộ đến nơi này đã tiêu hao rất nhiều thể lực, người bị thương còn nhiều như thế thì sao có thể đánh lại những người này đây?”
Ngay sau đó, từng người từng người của tộc Diệp Mạch lần lượt ngã xuống mặt đất.
Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra, khóe mắt chảy ra máu.
Cô ta nghiến răng, giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngạo Thạch, rồi lao tới như điên.
Ngạo Thạch run rẩy, vội vàng chống cự.
Nhưng thực lực của hắn vốn không bằng Ngạo Hàn Mai, hơn nữa bây giờ Ngạo Hàn Mai đã điên cuồng đến cực điểm, nên sau vài hiệp, hắn đã bị Ngạo Hàn Mai chém ngã ngựa.
“Bảo vệ tôi! Mau bảo vệ tôi!”
Ngạo Thạch ôm lấy vết thương ở bụng, vừa hét lên vừa lùi về phía sau.
“A!”
Ngạo Hàn Mai gào lên một tiếng, vung băng liếm lên.
Soạt...
Từng nhũ băng bay về phía Ngạo Thạch.
Ngạo Thạch không kịp né tránh, bị các nhũ băng đâm trúng, nửa người dưới lập tức bị đông cứng.
Ngạo Hàn Mai nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ áo Ngạo Thạch, kề băng kiếm lên.
“Tất cả dừng tay lại hết cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức giết anh ta!”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Đám đông đang chém giết dừng lại ngay lập tức.
Người của tộc Sương Mạch cau mày lại.
“Tất cả dừng lại, đừng làm càn!”
Cả người của Ngạo Thạch run rẩy không ngừng, vội vàng gào lên.
“Ngạo Hàn Mai, các người không còn đường lui rồi, mau thả cậu Thạch ra!”
Một người của tộc Sương Mạch nói với khuôn mặt không biểu cảm.
“Đừng nói nhảm nữa, Ngạo Thạch là con trai út mà Ngạo Băng Hổ yêu thương nhất, nếu anh ta chết ở chỗ này, mấy người không sợ sẽ không giải thích được với Ngạo Băng Hổ sao? Thả người của bọn tôi ra, nếu không tôi sẽ cho anh ta chết chung với tôi!”
Ngạo Hàn Mai gằn giọng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.
Đôi mắt của đám người Ngạo Lăng sáng bừng lên, như nhìn thấy hy vọng được sống.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên:
“Ra tay đi, giết hết những người này, Ngạo Thạch sống hay chết không quan trọng!”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều run lên.
Nhưng họ lại nhìn thấy Ngạo Hỏa Vân dẫn theo vài cường giả đang chạy tới.
“Anh cả?”
Ngạo Thạch ngẩn người.
Hô hấp của Ngạo Hàn Mai cũng đình trệ.
“Không thể vì Ngạo Thạch mà thả hổ về rừng được, ra tay đi, giết hết bọn chúng!”
Ngạo Hỏa Vân vô cảm hét lên, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Người của tộc Sương Mạch nghe thấy thế thì không do dự nữa, đồng loạt lao về phái Ngạo Hàn Mai.
Đôi mắt của Ngạo Hàn Mai thất thần, tay cầm kiếm cũng mất hết sức lực.
Cô ta biết, tộc Diệp Mạch... đã đến lúc biến mất rồi.
Ngạo Hàn Mai nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập nỗi buồn vô tận.
Nhóm người Ngạo Lăng cũng vậy, họ không còn nhìn thấy một chút hy vọng nào nữa, cũng không còn sức để phản kháng.
Nhưng vào ngay lúc này...
Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp...
Tiếng vó ngựa từ nơi cách đó không xa vọng tới.
Cả nhóm người Ngạo Hỏa Vân đều giật mình, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lại nhìn thấy có vô số bóng người xuất hiện ở bên trong gió tuyết.
“Ai đó?”
Ngạo Hỏa Vân cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào những bóng người ở nơi xa, lập tức hét lên.
Tuy nhiên đối phương không trả lời mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Ngạo Hàn Mai cũng không thể không quay đầu sang chỗ khác.
Mãi đến khi bóng người ấy đến gần, cách chỗ của mọi người tầm trăm mét, mới nhìn rõ được gương mặt của người kia.
“Lâm Chính?”
Ngạo Hàn Mai lẩm bẩm.
Lâm Chính cưỡi một con ngựa băng màu trắng, mặt không biểu cảm chậm rãi đến gần, khi nhìn thấy cảnh này anh nhíu mày lại.
“Ngạo Hỏa Vân, anh, muốn giết vợ của tôi sao?”
“Lâm Chính, anh đừng nôn nóng, giết tộc Diệp Mạch trước, tiếp theo sẽ là Thanh Huyền Tông của anh!”
Ngạo Hỏa Vân lấy lại tinh thần, lạnh lùng hừ một cái.
Nhưng khi những câu nói này vừa dứt, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Chỉ nhìn thấy ở sau lưng của Lâm Chính càng lúc càng xuất hiện nhiều người.
Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn...
Đông đúc dày đặc, giống như một biển người.
Tất cả mọi người đều cưỡi ngựa đi chầm chậm về phía trước.
Chưa tới một phút, nhóm người của Ngạo Hỏa Vân hoàn toàn bị bao vây.
Tất cả người của tộc Sương Mạch đều chết lặng.
Lâm Chính hờ hững nhìn chằm chằm vào Ngạo Hỏa Vân.
“Anh vừa mới nói gì cơ?”
“Thôi toang rồi”.
Quay về tộc Diệp Mạch, Ngạo Hàn Mai ngồi trên ghế, mặt mày tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn.
“Xem ra chuyện này đang phát triển theo chiều hướng cực kỳ xấu”.
Lâm Chính châm điếu thuốc, liếc nhìn hộp thuốc chỉ còn vài điếu, bình tĩnh nói: “Lúc này tôi muốn đi cũng không được”.
“Lâm minh chủ đừng vội, nói thật thì tôi chưa từng nghe thế gia Ngạo Tuyết có bí pháp như thế, có thể lấy thông tin từ trong tro cốt của con người”.
Ngạo Diệp nhíu mày, khàn giọng nói.
“Ông nghĩ Ngạo Ly Phượng đang khoe khoang thanh thế à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Không phải là không thể, nếu không tại sao ông ta lại gọi chúng ta tới, còn nói một đống lời như thế? Nếu thật muốn điều tra, làm trong bí mật chẳng phải tốt hơn à? Cũng tránh việc chúng ta đề phòng?”, Ngạo Diệp nói.
Lâm Chính gật đầu: “Ông nói thế cũng có lý, nhưng tôi không thích đánh cược”.
“Lâm minh chủ có kế sách gì à?”, Ngạo Diệp hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
“Lâm minh chủ, hay là chúng ta công khai video ghi hình đi”.
Ngạo Hàn Mai ngẩng đầu lên hỏi.
“Làm thế chẳng qua chỉ là mất cả chì lẫn chài thôi, vẫn nên giữ video lại sau này hẵng tính”.
Lâm Chính xoa cằm, bình thản nói: “Tôi nghĩ nên đẩy nhanh tiến độ, để tộc Diệp Mạch sớm thay thế thế gia, nắm quyền cả Ngạo Tuyết”.
“Lâm minh chủ, cậu nói nghe dễ dàng quá. Thế gia Ngạo Tuyết có lai lịch vững chắc như vậy, tộc Diệp Mạch chẳng là gì trong cả gia tộc lớn này, cho dù có thi thể Băng Điểu làm chỗ dựa thì cũng cần thời gian để bản thân trở nên mạnh hơn, nào có dễ dàng nói thay thế là thay thế chứ?”
Ngạo Diệp cười khổ nói.
“Liên minh Thanh Huyền tôi sẽ ủng hộ các người toàn lực”.
Lâm Chính nói.
“Liên minh Thanh Huyền?”
Ngạo Diệp mỉm cười: “Lâm minh chủ, không phải tôi coi thường liên minh Thanh Huyền của cậu, nếu so sánh liên minh của cậu và thế gia, e rằng chỉ có thể nắm quyền một phân nhánh gia tộc của bọn tôi thôi”.
“Không thể nói trước được điều gì, tôi định gọi các cường giả liên minh Thanh Huyền đến trợ giúp ngay trong đêm, nếu có chuyện gì xảy ra vào hôm đó thật, ít nhất tôi bảo vệ được tộc Diệp Mạch”.
Nói rồi Lâm Chính đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Ngạo Hàn Mai mấp máy môi không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Ngạo Diệp.
“Đi một bước, tính một bước vậy”.
Ngạo Diệp lắc đầu như đã cam chịu.
Bây giờ tộc Diệp Mạch chỉ có thể đưa ra tính toán tệ nhất, chỉ có thể chuẩn bị trước các khả năng có thể xảy ra.
Tộc Sương Mạch.
Ngạo Hỏa Vân quỳ trước cánh cổng chuông đồng, dập đầu mấy cái, sau đó đứng lên đi đến phòng khách.
Anh ta vừa khấu đầu với tộc trưởng tộc Sương Mạch xong thì nhận được thông báo của cấp dưới, nói là Ngạo Ly Phượng đến.
Ngạo Hỏa Vân đã hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Ngạo Ly Phượng có dự tính gì, thế nên vội vàng đến xem.
“Thế gia đại nhân, có gì chỉ dạy sao?”
Ngạo Hỏa Vân bước vào phòng khách, bình thản hỏi.
“Không dám chỉ bảo, tôi đến để nói cho cậu biết sự thật”.
Ngạo Ly Phượng uống một hớp trà.
“Sự thật?”
Ngạo Hỏa Vân sửng sốt.
“Sự thật về việc mất tích của em trai Ngạo Thiên Sương của cậu, sự thật về cái chết của Băng Điểu và chú bác của cậu ở Hàn Sơn”.
Ngạo Ly Phượng cười nói.
“Sao thế, bí pháp của thế gia lấy được tin tức rồi à?”
Ngạo Hỏa Vân hít sâu một hơi, khó tin hỏi.
“Nào có bí pháp thế gia gì chứ? Đó chỉ là màn che mắt thôi, thi thể đã tàn tạ đến mức này, đầu cũng đã bị hủy, ai mà có thể lấy được tin tức nữa?”
Ngạo Ly Phượng bật cười.
“Nếu đã thế, làm sao mà thế gia đại nhân biết được?”
“Quan sát, lắng nghe”.
Ngạo Ly Phượng kể lại.
Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày, im lặng một lúc: “Hung thủ… là ai?”
“Chính là người mà cậu đoán, Ngạo Hàn Mai, còn cả Lâm minh chủ… kia nữa”.
Chương 4167: Cho mời
Ngạo Hỏa Vân mở to mắt im lặng nhìn Ngạo Ly Phượng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Đã như vậy, tại sao thế gia đại nhân không nhanh chóng bắt những kẻ phản nghịch này lại? Chúng giết hại người trong tộc, làm trái quy tắc của thế tộc một cách nghiêm trọng, cũng phải giết cả tộc Diệp Mạch mới đúng”.
“Theo quy tắc, quả thật nên giết chúng, nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào thì giết thế nào được?”, Ngạo Ly Phượng lắc đầu.
“Đúng thế, họ xử lý sạch sẽ không một dấu vết”.
Ngạo Hỏa Vân trầm giọng nói: “Nếu thế gia đại nhân biết được hung thủ thật sự, tại sao hôm nay còn gọi mọi người đến quảng trường? Chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?”
“Ngạo Hỏa Vân, với tính tình của cậu có thể không nhận thấy được cách thức bên trong à?”, Ngạo Ly Phương híp mắt nói.
“Thế gia đại nhân muốn để bên đó tự trở nên hỗn loạn sao?”
Ngạo Hỏa Vân nhíu mày nói: “E là… đối phương sẽ không dễ bị lừa”.
“Không sao, mục đích của tôi cũng không phải muốn đối phương bị lừa”.
Ngạo Ly Phương mỉm cười: “Mục đích chính của tôi… là thi thể Băng Điểu đó”.
“Thi thể Băng Điểu? Thế gia đại nhân nghĩ thi thể của nó… ở tộc Diệp Mạch?”, Ngạo Hỏa Vân sầm mặt.
“Có khả năng”.
“Ai trong tộc Diệp Mạch có khả năng giết được Băng Điểu? Đại nhân, tôi nghĩ không thể nào có chuyện đó. Khả năng cao là có một cao thủ thần thông đỉnh cấp nào đó cảm nhận được sự xuất hiện của Băng Điểu nên cố ý chạy đến giết nó, rồi thấy thân xác của nó rời đi”.
Ngạo Hỏa Vân càng tán thành với cách nói này hơn.
Anh ta từng cảm nhận được khí tức Băng Điểu đó.
Cho dù tộc Diệp Mạch có dồn toàn lực cũng chưa chắc giết được nó.
Dù có thể giết được thật cũng chắc chắn phải trả cái giá đau đớn.
Nhưng tộc Diệp Mạch không có bao nhiêu người bị thương vong.
Điều này quá bất thường.
Thế nên Ngạo Hỏa Vân sẽ nghiêng về khả năng có sự tồn tại tuyệt thế bị hấp dẫn bởi khí tức của Băng Điều, đến đó giết nó rồi đoạt lấy thân xác rời đi.
“Chuyện này không quan trọng, chỉ cần có một phần trăm khả năng tộc Diệp Mạch giấu thi thể, chúng ta phải đi điều tra đến cùng”.
Ngạo Ly Phượng lấy một lệnh bài từ trong người ra, đặt lên bàn, lạnh nhạt cười nói: “Nhưng dĩ nhiên bọn tôi không hợp làm loại chuyện này, phải để tộc Sương Mạch các cậu xử lý. Ngày mai, cậu dẫn người đánh vào tộc Diệp Mạch, cậu có thể tha hồ trả thù, dùng cờ hiệu của thế gia chúng ta, tha hồ ra tay”.
“Ồ?”
Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày: “Thế gia đại nhân muốn…”
“Các cậu trả thù, bọn tôi lấy thi thể Băng Điểu”.
“E là các nhánh khác sẽ có ý kiến…”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết hậu quả. Nếu các cậu tiêu diệt tộc Diệp Mạch một cách nhanh chóng, bọn tôi sẽ thông báo cho toàn bộ gia tộc, nói rằng đã trích xuất thông tin của những thi thể đó, xác nhận những người đó là do tộc Diệp Mạch giết. Dù sao tộc Diệp Mạch cũng đã bị các cậu giết, chết rồi thì không có ai đối chứng, cho dù những người khác có nghi ngờ cũng không làm gì được”.
Ngạo Hỏa Vân rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh ta khàn giọng nói: “Bao giờ thì tôi ra tay được?”
“Tối nay”.
Ngạo Ly Phượng vỗ vai anh ta, đứng dậy rời đi.
Ngạo Hỏa Vân nhìn chằm chằm Ngạo Ly Phượng, một hồi lâu sau vẫn chưa rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó.
Trong hầm ngầm của tộc Diệp Mạch.
Rất nhiều người quan trọng trong tộc Diệp Mạch đang tăng ca để xử lý thi thể Băng Điểu.
Thi thể này là chứng cứ phạm tội.
Nếu bị thế gia phát hiện, tộc Diệp Mạch chắc chắn sẽ bị diệt cả tộc.
“Bố, ý con là bây giờ đốt thi thể này đi, con nghĩ thế gia đã theo dõi chúng ta rồi”.
Ngạo Hàn Mai nhìn thi thể Băng Điểu đã bị chặt thành từng khúc, nhíu mày nói.
“Đây là hy vọng để tộc Diệp Mạch chúng ta vực dậy, sao có thể từ bỏ được? Nếu không chúng ta có cơ hội trở mình được sao?”
Ngạo Diệp nói.
Ngạo Hàn Mai muốn nói lại thôi.
Lúc này một người trong tộc chạy vào hầm ngầm.
“Tộc trưởng, bên thế gia gửi tin, nói là có chuyện muốn bàn với người, muốn người mau chóng đến thế gia một chuyến”.
“Có việc tìm tôi hả?”
Ngạo Diệp sửng sốt, nhíu mày, gật đầu nói: “Được, tôi đến đó một chuyến”.
“Bố, giờ đã là hai giờ đêm, thế gia có thể có việc gì tìm bố được chứ? Có khi nào có vấn đề gì bên trong không?”, Ngạo Hàn Mai không yên tâm lắm nói.
“Là người của thế gia thông báo cho cậu sao?”
Ngạo Diệp nhìn người trong tộc đó.
“Đúng thế, là người của thế gia, đang đợi ở trước sảnh”.
“Vậy sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Nhưng bố à, lúc này vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai hiện lên vẻ lo lắng, vội vã khuyên ngăn.
“Cũng không thể không đi mà? Thế gia có sơ hở gì, tình cảnh của chúng ta càng không ổn hơn”.
“Bố, nếu đã thế, bố dẫn theo mấy người anh họ đi đi, bản lĩnh của họ tốt, nếu có gì bất trắc, ít nhất cũng có thể bảo vệ bố rời khỏi đó”.
“Chuyện này… được thôi”.
Ngạo Diệp gật đầu, gọi thêm mấy người nữa rồi vội vàng rời khỏi tộc Diệp Mạch.
Chương 4168: Diệt tộc
Anh họ tên là Ngạo Lăng, thực lực chỉ đứng sau Ngạo Hàn Mai, nhưng trong đám thế hệ trẻ cũng là người có bản lĩnh.
Trên đường đến thế gia.
Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi rất lạnh.
Trên đường im ắng không có một ai.
“Chú Diệp, cháu thấy có gì đó không ổn”.
Ngạo Lăng nhìn xung quanh, nhíu mày thấp giọng nói.
“Có gì không đúng?”
Ngạo Diệp đang suy nghĩ vài việc, cũng không chú ý xung quanh.
“Bình thường nơi này chắc hẳn có người tuần tra mới phải, nhưng hôm nay lại không thấy ai”.
Ngạo Lăng nói: “Chú Diệp, cháu cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, hay là về đi”.
Ngạo Diệp im lặng một lúc, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta về”.
Nói rồi mọi người quay đầu trở về.
Nhưng lúc họ xoay người thì phát hiện có rất nhiều bóng người xuất hiện ở đầu đường chặn đường đi của họ.
“Không ổn, có mai phục”.
Ngạo Lăng kinh ngạc thốt lên.
“Rút lui!”
Ngạo Diệp vội hét lên, quay đầu chạy.
Nhưng lúc họ xoay người lại thì phát hiện cũng có một nhóm người xuất hiện ở đầu đường còn lại.
Mọi người đều bị bao vây.
“Buông tay chịu trói đi”.
Ngạo Hỏa Vân cầm băng kiếm sải bước đi đến.
“Tộc Sương Mạch?”
Ánh mắt Ngạo Diệp lạnh lùng.
“Ngạo Hỏa Vân, anh muốn làm gì?”
Ngạo Lăng nói.
“Ngạo Diệp, người trong tộc các ông tàn sát đồng tộc, ra tay độc ác, tội không thể tha, tôi nhận lệnh của thế gia đến lấy đầu chó của các ông”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Cậu nói gì?”
Ánh mắt Ngạo Diệp hiện lên tia lạnh lẽo: “Các cậu không có bằng chứng, sao có thể đổ oan cho bọn tôi?”
“Thế gia đã lấy được thông tin từ thi thể của các chú bác của tôi, người của chúng tôi là do con gái ngoan của ông – Ngạo Hàn Mai và chồng chưa cưới Lâm Chính giết, các ông ra tay tàn nhẫn độc ác, sao có thể gọi là đổ oan được?”
Ngạo Hỏa Vân lấy lệnh bài ra giơ lên cao: “Lệnh của thế gia ở đây, đừng hòng chống chế”.
“Cái gì?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Giết cho tôi”.
“Giết!”
Cường giả trước sau đều xông lên.
“Xông ra”.
Ngạo Diệp tức giận hét lên, giơ kiếm ứng chiến.
Thân là tộc trưởng, dĩ nhiên thực lực của Ngạo Diệp rất mạnh.
Ông ta đơn thương độc mã khiến đối phương không kịp trở tay.
Ngạo Hỏa Vân biết Ngạo Diệp không tầm thường, anh ta không dám đối đầu trực diện, chỉ đành lùi về sau.
Hai bóng người bên cạnh anh ta xông ra đánh về phía Ngạo Diệp.
Ngạo Diệp nổi giận, giơ tay lên tấn công.
Nhưng vừa chạm vào đối phương đã bị chấn động lùi về sau.
Ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Ngạo Băng Hổ? Là ông?”
Hóa ra tộc trưởng tộc Sương Mạch – Ngạo Băng Hổ cũng gia nhập trận chiến.
“Ngạo Diệp, các ông giết con trai tôi, hôm nay tôi phải bắt các ông nợ máu trả bằng máu”.
Ngạo Băng Hổ lạnh lùng nói, lại ra tay lần nữa.
Thực lực của Ngạo Băng Hổ mạnh hơn Ngạo Diệp, mọi người yếu không địch lại mạnh, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
“Lăng Nhi, chú bảo vệ con chạy khỏi đây, mau chóng chạy về tộc bảo mọi người rời khỏi thế gia Ngạo Tuyết”.
Ngạo Diệp hét lên, cả người toát ra hàn khí.
Ngạo Hỏa Vân run lên.
“Ngạo Diệp, ông thế mà lại lấy hết khí mạch của mình ra?”
“Chết đi cho tôi”.
Ngạo Diệp hy sinh hết khí huyết của mình làm cho sức chiến đấu tăng lên, một người có thể đánh mười người, phá vỡ đội hình của các cường giả tộc Sương Mạch, mở ra một bước đột phá.
Đám người Ngạo Lăng bật khóc.
“Tộc trưởng”.
“Đi đi”.
Ngạo Diệp hét lên.
Ngạo Lăng chỉ đành kiềm chế nước mắt chạy khỏi đó dưới sự bảo vệ của mọi người.
“Thông báo với tất cả mọi người lập tức hành động, san bằng… tộc Diệp Mạch cho tôi”.
Ngạo Hỏa Vân quay đầu lại nói.
“Tuân lệnh”.
Chương 4169: Mỉm cười
Ngạo Lăng chạy như điên.
Phía sau rất nhiều người đuổi theo.
Anh ta thở hổn hển, cả người bê bết máu, giống như kẻ điên, chỉ nhìn chằm chằm về phía tộc Diệp Mạch.
"Mở cửa! Mau mở cửa!"
Tới gần cửa tộc Diệp Mạch, Ngạo Lăng hét lên thảm thiết.
Người bên trong cửa nghe thấy tiếng động vội vàng mở cửa, nhìn thấy Ngạo Lăng cả người đầy thương tích, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Cậu Lăng, cậu bị sao thế?”
"Mau! Đi thông báo! Tộc Sương Mạch và thế gia chuẩn bị tiêu diệt tộc Diệp Mạch chúng ta, tộc trưởng đã hiến tế khí mạch! Tất cả mọi người mau chóng rút lui khỏi Ngạo Tuyết Thành! Nhanh lên!"
Ngạo Lăng hét.
Âm thanh cực lớn, truyền gần nửa tộc Diệp Mạch.
Trong khoảnh khắc đó, tộc Diệp Mạch loạn hết cả lên.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có vô số người bao vây xung quanh tộc Diệp Mạch.
Những người này không nói lời nào, giơ kiếm chém, điên cuồng tàn sát.
“Là người của tộc Sương Mạch!”
"Bọn họ đánh đến rồi!"
Từng tiếng hét vang lên.
Ngôi nhà trở nên hỗn loạn.
Ngạo Hàn Mai dẫn theo người của mình lao ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn, lập tức tham chiến.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tiêu diệt nhóm nhỏ kẻ thù.
"Anh họ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Ngạo Hàn Mai níu lấy Ngạo Lăng, điên cuồng hét lên.
"Hàn Mai! Xong rồi! Xong đời rồi! Đây là một âm mưu, thế gia và tộc Sương Mạch đang tính sổ với chúng ta, bọn anh bị mai phục, chú Diệp hiến tế khí mạch bảo vệ anh chạy về, thông báo với mọi người, chúng ta phải rút khỏi Ngạo Tuyết Thành ngay lập tức!"
Trên mặt Ngạo Lăng nước mắt giàn giụa hét lên.
"Hiến tế khí mạch?"
Hơi thở Ngạo Hàn Mai run lên, cả người như chết lặng.
Hiến tế khí mạch có nghĩa là Ngạo Diệp chỉ có thể sống tối đa ba mươi phút, thời điểm đó, khí mạch trong cơ thể sẽ nổ tung, đến hài cốt cũng không còn.
“Bố!”
Hốc mắt Ngạo Hàn Mai đỏ hoe, vô cùng bi thương.
"Bây giờ không phải là lúc để khóc, Hàn Mai, lập tức tập hợp mọi người, sơ tán đến cổng phía đông!"
Vào lúc này, có giọng nói lạnh lùng vang lên.
Là Ngạo Vi Âm!
Cô ta mặc bộ kiếm phục màu trắng, trên tay cầm thanh trường kiếm, nhẹ nhàng lao vào đám người như con bướm, giết sạch ba tên kẻ thù trong nháy mắt.
"Vâng!"
Ngạo Hàn Mai lau nước mắt, lập tức triệu tập mọi người đi về phía cổng phía đông.
Người của tộc Diệp Mạch bắt đầu rút lui.
"Không thể để cho bọn chúng đi!"
"Giết cho tôi!"
"Đuổi theo!"
Người của tộc Sương Mạch gào lên, ai nấy đều như phát điên đuổi theo phía sau.
Bất kể là về nhân lực hay thực lực tộc Sương Mạch đều mạnh hơn tộc Diệp Mạch.
Một đường đuổi giết đến cửa phía đông, người của tộc Diệp Mạch gần như đã chết hơn một nửa trong trận chiến.
Thấy vậy, ánh mắt Ngạo Vi Âm lạnh lẽo, đột nhiên dừng lại.
“Chị, chị làm gì vậy?”
Hơi thở Ngạo Hàn Mai run lên, cô ta đột nhiên quay đầu.
“Em dẫn mọi người rời đi, chị sẽ chặn ở phía sau!”
"Chị, không được! Chị không chặn được lâu đâu!"
Ngạo Hàn Mai sốt sắng hét lên.
"Đi!"
Ngạo Vi Âm khẽ quát, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhưng Ngạo Hàn Mai nổi nóng, cô ta cắn răng, lao về phía trước vài bước, định kéo Ngạo Vi Âm đi.
Tuy nhiên Ngạo Vi Âm xoay người vỗ một chưởng vào ngực Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Hàn Mai bất ngờ không kịp đề phòng, ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Ngạo Vi Âm lần nữa vung tay, lòng bàn tay phóng thích sức mạnh hàn sương, đóng băng toàn bộ cổng phía đông.
Ngạo Hàn Mai lao đến trước tường băng vỗ điên cuồng, nước mắt vỡ òa.
Ngạo Vi Âm lặng lẽ nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên Ngạo Hàn Mai nhìn thấy chị mình cười.
Cực kỳ đẹp mắt.
Cực kỳ xinh đẹp.
Sau đó, Ngạo Vi Âm thu lại nụ cười, nâng kiếm lên lao về phía kẻ thù...
Chương 4170: Anh vừa nói gì?
Ngạo Hàn Mai dẫn những người còn lại trong gia tộc chạy trốn khoảng mấy trăm dặm mới ngừng lại.
Những người còn lại của gia tộc đã mệt lử, không còn sức để chạy trốn nữa.
Ngạo Hàn Mai hồn bay phách lạc ngồi bệt xuống đất, nước mắt đã khô cạn.
Cô ta không ngờ thế gia cũng xuất hiện, tiến hành tấn công tộc Diệp Mạch.
Rốt cuộc là tại sao?
Thật sự là vì Ngạo Thiên Sương sao?
Rõ ràng là Ngạo Thiên Sương đã ra tay trước, tại sao... mọi chuyện lại thành ra thế này?
Ngạo Hàn Mai chịu đựng đau đớn, che mắt lại, im lặng khóc nức nở.
“Hàn Mai, bây giờ chúng ta nên đi đâu?”
Ngạo Lăng khập khiễng bước tới, chân anh ta bị một luồng kiếm khí đánh trúng, thịt bị cắt ra làm lộ ra phần xương trắng, bây giờ chỉ có thể đắp thuốc, nhưng rất khó di chuyển.
“Ngạo Lăng, anh dẫn mọi người rời khỏi chỗ này đến Thiên Trạch Lôi Các trước đi, Hạo Thiên đại nhân chắc chắn sẽ tiếp nhận chúng ta”.
Ngạo Hàn Mai không giữ tâm trạng buồn bã nữa, khàn giọng nói.
“Còn em thì sao?” Ngạo Lăng ngơ ngác hỏi.
“Em... em muốn quay lại”.
Ngạo Hàn Mai nhỏ giọng nói.
“Quay lại? Hàn Mai, em điên rồi! Bố của em đã chết, Vi Âm cũng đã chết! Em quay lại cũng chỉ có con đường chết!”
Ngạo Lăng vội vàng khuyên nhủ.
“Ngạo Lăng, dù có thế nào thì em cũng phải quay lại, tộc Diệp Mạch của chúng ta cần phải có anh dẫn dắt, em đã sớm không quan tâm đến sự sống chết của mình nữa rồi”.
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói, trong đôi mắt hiện lên sự kiên định.
Ngạo Lăng hơi há miệng nhưng không biết nên nói gì.
“Bọn họ đuổi tới rồi!”
Lúc này, một tiếng thét đầy thê lương truyền đến.
Mọi người còn chưa nghỉ ngơi được mười phút đã phải vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Tuy nhiên đối phương đang cưỡi ngựa băng, con nào con nấy đều chạy rất nhanh, trong nháy máy đã bao vây đám người Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt của Ngạo Hàn Mai đờ đẫn.
Lúc người của tộc Diệp Mạch vội vàng chạy ra khỏi phủ, phần lớn đều chạy bộ, cộng thêm suốt cả chặng đường đều chém giết, ai cũng bị thương, nên cũng không thể chạy được xa.
Tộc Sương Mạch chỉ cần cưỡi ngựa đuổi theo, đương nhiên mọi chuyện đều rất dễ dàng.
“Muốn trốn sao? Hôm nay chính là ngày chết của cả tộc Diệp Mạch các người!”
Một người trong tộc Sương Mạch cười nhạo, đôi mắt gợn lên vẻ thích thú.
“Ngạo Thạch?”
Ngạo Hàn Mai nghiến răng: “Anh đừng tự mãn quá, cho dù chết tôi cũng sẽ kéo theo anh chôn cùng!”
“Kéo theo tôi chôn chung ư? Mấy người xứng sao?”
Ngạo Thạch cười khinh bỉ nói: “Chỉ dựa vào một đám tàn quân bại tướng các người mà cũng dám chống lại tôi sao? Ngạo Hàn Mai, nếu cô khoanh tay chịu trói, có lẽ tôi sẽ cho cô chết thoải mái, còn nếu cô ngoan cố, lát nữa tôi chắc chắn sẽ bắt sống cô, tôi cam đoan, cô sẽ sống không bằng chết!”
Nói xong hắn còn nhìn Ngạo Hàn Mai một cách rất hèn hạ.
“Há há há há...”
Người ở xung quanh cười phá lên.
“Giết!”
Ngạo Hàn Mai gào lên đầy thê lương.
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức liều chết xông lên.
“Không biết sống chết! Lên hết cho tôi, phải để Ngạo Hàn Mai sống, còn những người khác chém hết cho tôi!”
Ngạo Thạch hét lớn.
Hai bên đánh đấm loạn cào cào.
Nhưng rõ ràng là người bên phía Ngạo Hàn Mai không thể đánh lại .
Bọn họ chạy bộ đến nơi này đã tiêu hao rất nhiều thể lực, người bị thương còn nhiều như thế thì sao có thể đánh lại những người này đây?”
Ngay sau đó, từng người từng người của tộc Diệp Mạch lần lượt ngã xuống mặt đất.
Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra, khóe mắt chảy ra máu.
Cô ta nghiến răng, giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngạo Thạch, rồi lao tới như điên.
Ngạo Thạch run rẩy, vội vàng chống cự.
Nhưng thực lực của hắn vốn không bằng Ngạo Hàn Mai, hơn nữa bây giờ Ngạo Hàn Mai đã điên cuồng đến cực điểm, nên sau vài hiệp, hắn đã bị Ngạo Hàn Mai chém ngã ngựa.
“Bảo vệ tôi! Mau bảo vệ tôi!”
Ngạo Thạch ôm lấy vết thương ở bụng, vừa hét lên vừa lùi về phía sau.
“A!”
Ngạo Hàn Mai gào lên một tiếng, vung băng liếm lên.
Soạt...
Từng nhũ băng bay về phía Ngạo Thạch.
Ngạo Thạch không kịp né tránh, bị các nhũ băng đâm trúng, nửa người dưới lập tức bị đông cứng.
Ngạo Hàn Mai nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ áo Ngạo Thạch, kề băng kiếm lên.
“Tất cả dừng tay lại hết cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức giết anh ta!”
Ngạo Hàn Mai hét lên.
Đám đông đang chém giết dừng lại ngay lập tức.
Người của tộc Sương Mạch cau mày lại.
“Tất cả dừng lại, đừng làm càn!”
Cả người của Ngạo Thạch run rẩy không ngừng, vội vàng gào lên.
“Ngạo Hàn Mai, các người không còn đường lui rồi, mau thả cậu Thạch ra!”
Một người của tộc Sương Mạch nói với khuôn mặt không biểu cảm.
“Đừng nói nhảm nữa, Ngạo Thạch là con trai út mà Ngạo Băng Hổ yêu thương nhất, nếu anh ta chết ở chỗ này, mấy người không sợ sẽ không giải thích được với Ngạo Băng Hổ sao? Thả người của bọn tôi ra, nếu không tôi sẽ cho anh ta chết chung với tôi!”
Ngạo Hàn Mai gằn giọng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chần chừ do dự.
Đôi mắt của đám người Ngạo Lăng sáng bừng lên, như nhìn thấy hy vọng được sống.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói thờ ơ vang lên:
“Ra tay đi, giết hết những người này, Ngạo Thạch sống hay chết không quan trọng!”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều run lên.
Nhưng họ lại nhìn thấy Ngạo Hỏa Vân dẫn theo vài cường giả đang chạy tới.
“Anh cả?”
Ngạo Thạch ngẩn người.
Hô hấp của Ngạo Hàn Mai cũng đình trệ.
“Không thể vì Ngạo Thạch mà thả hổ về rừng được, ra tay đi, giết hết bọn chúng!”
Ngạo Hỏa Vân vô cảm hét lên, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Người của tộc Sương Mạch nghe thấy thế thì không do dự nữa, đồng loạt lao về phái Ngạo Hàn Mai.
Đôi mắt của Ngạo Hàn Mai thất thần, tay cầm kiếm cũng mất hết sức lực.
Cô ta biết, tộc Diệp Mạch... đã đến lúc biến mất rồi.
Ngạo Hàn Mai nhắm mắt lại, trong lòng tràn ngập nỗi buồn vô tận.
Nhóm người Ngạo Lăng cũng vậy, họ không còn nhìn thấy một chút hy vọng nào nữa, cũng không còn sức để phản kháng.
Nhưng vào ngay lúc này...
Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp! Lộp cộp...
Tiếng vó ngựa từ nơi cách đó không xa vọng tới.
Cả nhóm người Ngạo Hỏa Vân đều giật mình, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Lại nhìn thấy có vô số bóng người xuất hiện ở bên trong gió tuyết.
“Ai đó?”
Ngạo Hỏa Vân cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn chằm chằm vào những bóng người ở nơi xa, lập tức hét lên.
Tuy nhiên đối phương không trả lời mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Ngạo Hàn Mai cũng không thể không quay đầu sang chỗ khác.
Mãi đến khi bóng người ấy đến gần, cách chỗ của mọi người tầm trăm mét, mới nhìn rõ được gương mặt của người kia.
“Lâm Chính?”
Ngạo Hàn Mai lẩm bẩm.
Lâm Chính cưỡi một con ngựa băng màu trắng, mặt không biểu cảm chậm rãi đến gần, khi nhìn thấy cảnh này anh nhíu mày lại.
“Ngạo Hỏa Vân, anh, muốn giết vợ của tôi sao?”
“Lâm Chính, anh đừng nôn nóng, giết tộc Diệp Mạch trước, tiếp theo sẽ là Thanh Huyền Tông của anh!”
Ngạo Hỏa Vân lấy lại tinh thần, lạnh lùng hừ một cái.
Nhưng khi những câu nói này vừa dứt, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Chỉ nhìn thấy ở sau lưng của Lâm Chính càng lúc càng xuất hiện nhiều người.
Hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn...
Đông đúc dày đặc, giống như một biển người.
Tất cả mọi người đều cưỡi ngựa đi chầm chậm về phía trước.
Chưa tới một phút, nhóm người của Ngạo Hỏa Vân hoàn toàn bị bao vây.
Tất cả người của tộc Sương Mạch đều chết lặng.
Lâm Chính hờ hững nhìn chằm chằm vào Ngạo Hỏa Vân.
“Anh vừa mới nói gì cơ?”