-
Chương 4106-4110
Chương 4106: Tính sổ
Ai nấy dừng tay lại, đổ dồn mắt nhìn gia chủ Hàn.
Sắc mặt gia chủ Hàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm những vị khách không mời mà đến này, lạnh lùng nói: "Các cậu là người của ông Khương sao?".
"Gia chủ Hàn có trí nhớ tốt thật, còn nhận ra anh em chúng tôi!".
Gã đàn ông dẫn đầu để tóc dài, mặt có vết sẹo, lạnh lùng đáp.
"Đến đây làm gì?".
"Làm gì à? Đương nhiên là đòi nợ rồi! Bình thường anh em chúng tôi đều làm những việc này!".
"Đòi nợ?".
"Gia chủ Hàn, ông Khương cũng không phải người nhân lúc cháy nhà hôi của, nhưng ba năm trước, con trai ông là Hàn Lạc đã đánh con trai của ông Khương bị thương nặng ở quán rượu Ngọc Lâm. Đến giờ con trai của ông ấy còn chưa đi lại bình thường được! Chẳng lẽ món nợ này không nên tính sao?".
Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
"Cậu chủ của các cậu ức hiếp người khác, định cưỡng bức nhân viên phục vụ ở quán rượu Ngọc Lâm, con trai tôi tuy bình thường hống hách, nhưng cũng là người ghét ác như thù, gặp phải chuyện này, sao nó có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?".
Gia chủ Hàn lạnh lùng đáp.
"Chuyện này chúng tôi không quan tâm, tóm lại chân của cậu chủ chúng tôi là do con ông đánh ra nông nỗi đó! Món nợ này nhất định phải trả!".
Dứt lời, gã mặt sẹo vung tay lên, hai người đàn ông trung niên với khí tức đáng sợ lập tức bước từ sau lưng gã ra.
Nhìn khí thế này là biết chắc chắn đối phương không phải dạng vừa.
Người nhà họ Hàn đều run rẩy.
"Gia chủ Hàn, tôi cho các ông hai lựa chọn! Một, ông chủ động hiến hai chân, để chúng tôi đánh gãy chân ông, coi như chấm dứt món nợ này! Hai, chúng tôi phá linh đường ở đây, khiến con trai ông chết cũng không được yên!".
Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
"Bọn mày dám?".
Hàn Bộ Vĩ tức giận gầm lên: "Anh tao hi sinh vì nước! Bọn mày dám phá linh đường, chính quyền sẽ không tha cho bọn mày đâu!".
"Bọn tao biết là chính quyền sẽ không tha cho bọn tao, bọn tao cũng đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm về chuyện này. Ông Khương đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, ông ấy chỉ muốn xả cục tức này thôi!".
Gã mặt sẹo điềm nhiên đáp.
Gia chủ Hàn biết đối phương đã chuẩn bị sẵn kế sạch vẹn toàn.
Nếu không để đối phương xả cục tức này thì sự việc sẽ không được giải quyết.
"Khốn kiếp! Mày tưởng nhà họ Hàn bọn tao sẽ sợ mày sao? Muốn đánh thì lại đây!".
"Đây là nhà họ Hàn, không phải nơi bọn mày làm càn!".
"Đừng có ngông cuồng!".
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, nhao nhao la lối.
"Muốn đánh? Vô cùng hoan nghênh! Nhưng tao phải nhắc nhở bọn mày, hai người bên cạnh tao đều có thực lực cấp tông sư, muốn giao đấu với bọn họ thì phải xem bọn mày có xứng hay không đã".
Gã mặt sẹo nói.
"Mày..."
Người nhà họ Hàn đều biến sắc.
Tông sư?
Đó đâu phải người mà võ sĩ bình thường có thể đấu lại chứ?
Hết cách, Hàn Bộ Vĩ chỉ đành vội vàng đưa mắt nhìn Ninh Hồng.
"Cậu chủ Ninh, chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ nhà họ Hàn chúng tôi sao? Mong anh hãy ra tay đuổi bọn chúng đi!".
Hàn Bộ Vĩ vội nói.
Nhưng Ninh Hồng chỉ khẽ cười, lắc đầu đáp: "Các anh còn chưa đồng ý với những yêu cầu tôi đưa ra".
"Đồng ý! Nhà họ Hàn chúng tôi đồng ý! Xin anh hãy ra tay luôn đi!".
Hàn Bộ Vĩ gầm lên.
Dù là linh đường bị phá hay bố hắn bị đánh gãy hai chân!
Thì hắn đều không thể chấp nhận được!
So với chuyện này, nhà họ Hàn mất đi một ít sản nghiệp cũng chẳng là gì.
Nhưng Ninh Hồng lại lắc đầu: "Cho dù các anh đồng ý thì cũng không được, nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương có mối quan hệ không tệ, sao tôi có thể vì các anh mà làm ảnh hưởng đến mối giao tình với ông ấy chứ?".
Hơi thở của Hàn Bộ Vĩ trở nên run rẩy, ánh mắt dại ra.
Lúc này hắn mới nhận ra, Ninh Hồng không hề thực lòng muốn giúp nhà họ Hàn.
Cái gọi là bảo vệ cũng chỉ là nói cho sang mồm mà thôi...
"Các anh... các anh..."
Hàn Bộ Vĩ há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Đôi chân của tôi... cho các cậu đấy!".
Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người lên tiếng... chính là gia chủ Hàn!
"Bố!".
Hàn Bộ Vĩ cuống quýt kêu lên.
"Gia chủ! Không được!".
"Sao có thể làm thế chứ?".
Người nhà họ Hàn cũng nhao nhao khuyên nhủ.
Nhưng vô ích.
"A Lạc đã chết, bố cũng chẳng làm được gì cho nó, nếu ngay cả linh đường của nó cũng không bảo vệ được, thì bố lấy đâu ra tư cách làm bố của nó?".
Đôi mắt gia chủ Hàn đỏ hoe, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.
Ông ta hạ quyết tâm, cất bước đi tới.
"Gia chủ Hàn, ông đúng là nam tử hán, tôi khâm phục! Nhưng đây là mệnh lệnh của ông Khương, chúng tôi không dám không nghe! Rất xin lỗi!".
Gã mặt sẹo hơi cúi người, rồi chìa tay sang bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức đưa cho gã một con dao sáng loáng.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại.
"Gia chủ Hàn, cố chịu một chút!".
Gã mặt sẹo khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên chém xuống.
Phập!
"Hự!".
Cơ thể của gia chủ Hàn lập tức ngã nhào xuống đất, chân phải đã đứt lìa, máu tươi phun ra như suối.
"Bố!".
Hàn Bộ Vĩ gào thét như lên cơn điên, lao tới đỡ gia chủ Hàn dậy.
"Chú ơi, đừng mà!".
Một cô bé khoảng 10 tuổi cũng nước mắt giàn giụa xông tới, ôm chặt lấy tay của gã mặt sẹo, gào khóc rất to.
"Quán Quán, mau quay lại đây!".
Một người phụ nữ biến sắc, vội vàng kéo cô bé đi.
"Mẹ, tại sao lại như vậy? Anh đã chết rồi, tại sao bọn họ lại đối xử với bác như vậy? Tại sao? Hu hu hu..."
Cô bé òa khóc.
Gã mặt sẹo không nói gì, chỉ bình thản nhìn gia chủ Hàn, sau đó đi tới...
Chương 4107: Cút cho tôi
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận!
Nhưng ngặt nỗi đối phương có hai tông sư, bọn họ tức mà không dám nói, chỉ có thể đau khổ trơ mắt ra nhìn.
Nếu đánh nhau thật, không thắng được thì chớ, sợ rằng tổn thất không chỉ là đôi chân của gia chủ Hàn.
Nhưng nếu trơ mắt nhìn gia chủ Hàn bị chặt hai chân...
Thì quá nhục nhã!
Làm sao bây giờ?
Bọn họ vô kế khả thi!
Từng đôi mắt chỉ có thể nhìn gia chủ Hàn gần như sắp ngất đi.
"Tao liều mạng với mày!".
Hàn Bộ Vĩ bò dậy, gầm lên một tiếng, lao về phía gã mặt sẹo.
Nhưng hắn vừa lại gần, đã bị một tông sư tung chưởng đánh tới.
Bốp!
Lồng ngực Hàn Bộ Vĩ trúng chưởng, phun ra máu tươi, ngã gục xuống đất.
Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, khó nhọc bò dậy, định tiếp tục xông tới.
"Bộ Vĩ! Dừng tay... Mau dừng tay..."
Gia chủ Hàn cố gắng kêu lên.
Giọng nói vô cùng yếu ớt.
Người nhà họ Hàn cũng vội vàng kéo Hàn Bộ Vĩ lại, ngăn cản hắn làm chuyện dại dột.
"Nghe đây, người nhà họ Hàn không được làm càn, không có lệnh của tôi, tất cả đứng yên tại chỗ cho tôi. Ai còn hành động khinh suất thì sẽ không còn là người nhà họ Hàn nữa!".
Gia chủ Hàn khàn giọng nói, giọng nói cũng trở nên run rẩy, hiển nhiên nỗi đau đớn ở chỗ bị chặt khiến ông ta không thể chịu nổi.
Sắc mặt của gã mặt sẹo lạnh tanh, giơ dao lên.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát.
Nhưng đúng lúc gã mặt sẹo định ra tay, thì một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!".
Mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía âm thanh.
Chỉ thấy một đám người tiến vào.
Dẫn đầu là một cô gái sắc mặt lạnh lùng, tô son đỏ chót.
Cô gái khoảng 30 tuổi, tóc dài, ánh mắt lạnh tanh, khí thế hùng hổ xông vào.
"Phan Mạt?".
Có người kêu lên thất thanh.
Người nhà họ Hàn vô cùng ngạc nhiên.
"Cô Phan?".
Gã mặt sẹo liếc nhìn người đến, lông mày nhíu lại.
"Người nhà họ Hàn giao cho tôi!".
Phan Mạt lạnh lùng nói.
"Cô Phan, nhà họ Hàn chúng tôi... trước giờ không thù không oán với nhà các cô... Tại sao... cô lại làm vậy?".
Gia chủ Hàn yếu ớt kêu lên.
Tuy người nhà họ Hàn đã tạm cầm máu cho ông ta, nhưng nếu không đưa đến bệnh viện thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Đừng nhiều lời nữa!".
Phan Mạt chẳng buồn giải thích với ông ta, nói với gã mặt sẹo: "Mau dẫn người của anh cút đi, đám người nhà họ Hàn này thuộc về tôi. Nếu còn dám ra tay thì đừng trách tôi không khách sáo".
"Cô Phan, chắc không phải cô muốn bảo vệ những người này đấy chứ?".
Dường như gã mặt sẹo nhận ra gì đó, nhíu mày nói.
"Mặc kệ tôi! Tôi bảo các anh cút thì cút ngay cho tôi! Nếu còn nhiều lời thì đừng trách!".
Dứt lời, có ba người mang theo khí tức kinh người đi từ sau lưng Phan Mạt ra.
Ba người này hơn 50 tuổi, khí tức cuồn cuộn, hai tay đầy vết chai.
Vừa nhìn đã biết là người thường xuyên luyện võ.
"Lại là tông sư?".
"Hơn nữa... còn tận ba người!".
"Chắc là nhà họ Phan dẫn hết những tông sư có thể mời được đến đây rồi!".
"Nhà họ Phan và nhà họ Hàn thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?".
Một số người thầm nhíu mày.
"Cô Phan, tại... tại sao cô lại làm vậy?".
Cô của Hàn Bộ Vĩ là Hàn Hồng lắp bắp hỏi.
"Tuy nhà họ Phan chúng tôi và nhà họ Hàn các bà không có quan hệ gì, nhưng tôi kính phục cách làm người của Hàn Lạc. Tuy trước kia anh ta làm không ít chuyện hoang đường, nhưng anh ta đã hi sinh vì nước. Nếu đã là hi sinh vì nước thì nhà họ Phan chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được".
Phan Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Hồng và gã mặt sẹo: "Bây giờ tôi hỏi các anh một câu, có cút hay không?".
Người của hai bên đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu cố đánh thì hai chọi ba cũng không có ưu thế.
"Cô Phan, tôi khuyên cô hãy suy nghĩ cho kĩ, nhà họ Phan các cô muốn đối đầu với nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương sao? Cô nghĩ nhà họ Phan có thực lực này không?".
Ninh Hồng lạnh lùng nói.
Sắc mặt Phan Mạt rất khó coi, chần chừ một lúc rồi cắn răng đáp: "Vậy thì sao chứ? Nhà họ Phan chúng tôi không thẹn với lòng, nếu đã đến đây thì lý nào lại rút lui?".
"Cô..."
Ninh Hồng vô cùng tức giận, sắc mặt lạnh tanh.
"Cút ngay cho tôi!".
Phan Mạt gầm lên.
Ai nấy đều đanh mặt lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
"Phan Mạt, cô lớn lối quá nhỉ?".
Dứt lời, lại một đám người tiến vào cửa nhà họ Hàn.
Đám Hàn Bộ Vĩ và Hàn Hồng đưa mắt nhìn, ai nấy ngây ra như phỗng.
Gia chủ Hàn ngước mắt lên nhìn, sau đó nhắm chặt mắt lại, thở hắt ra.
"Xem ra trời muốn diệt nhà họ Hàn ta rồi..."
Chương 4108: Hương đâu?
Người đến là một ông lão gần 60 tuổi, đầu tóc bạc trắng, để chòm râu dê.
Ông ta mặc Đường trang, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng.
Người này tên Trương Yên Bình, từng là trưởng lão của một tông môn lánh đời, sau đó bị trục xuất, ông ta đến Yên Kinh, tự mở võ quán, thu nhận một đám môn đồ đệ tử, thành lập thế lực của riêng mình, vô cùng ngang ngược.
Từng bị Hàn Lạc giáo huấn một trận.
Trương Yên Bình có võ công rất cao, ngay cả Hàn Lạc cũng không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng do Hàn Lạc có thân phận là thống soái cấp Thiên, nên Trương Yên Bình không dám giao đấu với hắn.
Nếu không tội danh ẩu đả thống soái cấp Thiên cũng đủ để chính quyền tống ông ta vào tù.
Do sự chèn ép của Hàn Lạc nên mấy năm nay Trương Yên Bình sống rất không thoải mái.
Bây giờ Hàn Lạc chết trận, Trương Yên Bình xuất hiện thì chắc chắn là để xả cục tức của mấy năm nay.
Sắc mặt của người nhà họ Hàn rất khó coi, biết tình hình vô cùng gay go.
Có Trương Yên Bình ra tay, chỉ dựa vào Phan Mạt thì chắc chắn không thể áp chế được.
“Nhóc con mà cũng dám lớn lối ở đây? Cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ phế ba tông sư chó chết đằng sau cô!”.
Trương Yên Bình nheo mắt cười nói.
“Ông… Trương Yên Bình! Ông dám động đến người nhà họ Hàn? Ông không sợ người của chính quyền ra tay với ông sao?”.
Phan Mạt mắng.
“Tôi động đến người nhà họ Hàn lúc nào? Tôi chỉ động đến cô thôi mà!”.
Trương Yên Bình nhún vai, chẳng hề sợ hãi.
Dù sao đã có đám người không sợ chết là gã mặt sẹo ra tay, ông ta chỉ cần dẹp sạch chướng ngại cho gã là được.
Hàn Lạc hi sinh vì nước, lúc này ai dám bỏ đá xuống giếng thì sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Thế nên dù người của thế lực nào, hoặc là tìm lý do danh chính ngôn thuận, hoặc là để người khác ra tay, chứ tuyệt đối không đích thân ra mặt.
Sở dĩ bọn họ gấp gáp muốn ra tay như vậy cũng là vì sợ nhà họ Hàn chạy mất.
Dù sao sau cái chết của Hàn Lạc, thì nhà họ Hàn cũng giống như một cái cây đại thụ bị đổ.
Bọn họ chắc chắn không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh.
Nếu bây giờ không trả thù, để nhà họ Hàn cao chạy xa bay thì chẳng phải lực bất tòng tâm sao?
Phan Mạt há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Cô Phan, đại ân đại đức của cô… người nhà họ Hàn chúng tôi xin khắc ghi trong lòng. Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Mời cô về đi, để chúng tôi tính toán hết nợ nần với bọn họ”.
Gia chủ Hàn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Phan Mạt trầm mặc.
Thực ra cô ta cũng đang do dự.
Với tình hình bây giờ, cô ta vốn không bảo vệ được nhà họ Hàn.
Cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa, nếu không kéo nhà họ Phan xuống nước thì mất nhiều hơn được.
“Gia chủ Hàn, thực sự rất xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Sắc mặt Phan Mạt thờ ơ, nhỏ giọng nói.
“Không sao, nếu nhà họ Hàn chúng tôi có thể vượt qua được kiếp nạn này, thì chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp nhà họ Phan”.
Gia chủ Hàn cười chua chát.
Ông ta đã thông suốt rồi.
Phan Mạt không nói gì nữa.
“Bố…”
Hàn Bộ Vĩ đau khổ quỳ dưới đất, nước mắt giàn giụa.
Người nhà họ Hàn khóc òa lên.
Gia chủ Hàn đưa mắt nhìn tấm ảnh đen trắng của Hàn Lạc trên linh đường, sự bi ai trong lòng trào dâng, thậm chí còn khiến ông ta quên mất vết thương trên người. Ông ta không kiềm chế được nữa, cũng thất thanh khóc rống lên.
“Này, vừa nãy các cậu định làm gì thì làm tiếp đi, đừng để chúng tôi chờ lâu!”.
Trương Yên Bình gọi gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo gật đầu, nhìn gia chủ Hàn, chần chừ một lát rồi vẫn cầm dao đi tới.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ai có thể cho tôi ba nén hương không?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tên nào mù mắt mà còn muốn thắp hương vào lúc này vậy?
Bọn họ đổ dồn mắt nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đi từ ngoài cửa vào, tiến về phía linh đường.
Đồng tử của Hàn Bộ Vĩ run rẩy, ngây người ra nhìn bóng lưng kia.
Người kia đứng trước quan tài, trầm ngâm một lúc lâu rồi quay đầu lại nói: “Hàn Bộ Vĩ, hương đâu?”.
Chương 4109: Lấy xác
"Người này là ai mà to gan vậy. Không hiểu rõ tình hình bây giờ hay gì?”
“Não có vấn đề à?”
“Đến cả Phan Mạt còn bị ép lui mà gã này dám thắp nhang cho Hàn Lạc sao? Sợ rằng đến chết cũng không biết vì sao lại chết”.
Đám đông nhìn chăm chăm bóng hình. Họ xì xầm, nghị luận bàn tán.Người nhà họ Hàn thì ngạc nhiên.
“Bộ Vĩ, còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa hương cho cậu Lâm đi”, gia chủ nhà họ Hàn là người đầu tiên kịp phản ứng, bèn gầm lên.
Hàn Bộ Vĩ giật mình, vội vàng bò dậy, khập khiễng đi lấy hương. Hắn lấy ra ba cây, cung kính đưa cho Lâm Chính.
“Anh...Lâm...này...”, đôi mắt hắn đỏ au, hắn nghẹn ngào.
Lâm Chính nhận lấy. Anh im lặng sau đó khấn vái và cắm hương lên..
“Anh trai anh chết không đáng”, Lâm Chính nói.
“Anh tôi dũng cảm. Lần này không chịu khuất phục. Người sống sót duy nhất trở về nói rằng anh ấy yểm trợ cho những người khác, nếu không thì người kia cũng không thể nào trở về được. Anh Lâm, anh trai tôi không hề khiến anh thất vọng”, Hàn Bộ Vĩ rơi nước mắt.
Lâm Chính nhìn quan tài hồi lâu: “Là tôi đã khiến cho Long Quốc mất đi một thống soái thiên cấp. Là tôi đã để Hàn Lạc lên tiền tuyến..”
“Anh Lâm, không thể trách anh được. Anh trai tôi cũng luôn muốn như vậy mà để còn lấy công chuộc tội. Lần trước sau khi anh ấy bỏ chạy thì luôn có tâm ma, lần này anh ấy lựa chọn ở lại, anh ấy không còn thấy áy náy nữa. Đó là lựa chọn của anh ấy”.
Hàn Bộ Vĩ quỳ trước linh bài, gào khóc. Lâm Chính nín thở, khẽ vỗ vai hắn rồi quay qua nhìn đám đông bên ngoài. Anh nhìn chân bị gãy của gia chủ và nói: “Mọi người vào thắp hương đi”
Đám đông cảm thấy kỳ lạ.
“Anh là người nhà họ Hàn sao?”, Ninh Hồng nheo mắt, mỉm cười.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy là bạn của nhà họ Hàn”.
“Coi như”.
“Vậy tôi khuyên anh một câu mau cút, đừng làm loạn, nếu không ngày mai anh sẽ không thấy cả mặt trời đấy”, Ninh Hồng cười lạnh.
Lâm Chính chậm rãi bước về phía hắn.
Ninh Hồng giật mình, vô thức lùi về sau: “Anh định làm gì?”
“Anh...là ai?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Tôi là Ninh Hồng, Ninh Hồng nhà họ Ninh”.
“Là bạn của nhà họ Hàn à?”
“Coi như”, Ninh Hồng hừ giọng.
“Nếu đã là bạn thì thắp hương đi”.
“Sao? Anh ra lệnh cho tôi đấy hả? Tôi không làm đấy thì làm sao?”, Ninh Hồng nhìn Lâm Chính bằng vẻ khinh thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp lấy vai hắn, dí vào trong linh đường. Ninh Hồng không kịp phản ứng. Hắn quỳ phụp xuống.
“Á”, hắn đau đớn kêu gào.
“Bộ Vĩ, lấy ba cây hương”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, Hàn Bộ Vĩ lau nước mắt, lập tức lấy ba cây hương, đưa tới.
“Anh chán sống rồi”.
Ninh Hồng tức giận, gầm lên với Lâm Chính: “Anh dám động vào tôi? Tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn”.
Nói xong hắn vứt ba cây hương xuống đất. Lâm Chính nhìn ba cây hương, sau đó anh lấy điện thoại ra đưa cho Ninh Hồng.
“Gọi cho nhà anh đi”
“Làm gì”, Ninh Hồng giật mình, không hiểu Lâm Chính làm gì.
“Bảo người nhà tới lấy xác”, Lâm Chính đáp.
Chương 4110: Lên thắp hương đi!
“Anh nói cái gì?”, Ninh Hồng giật mình.
Hắn nhìn Lâm CHính, ánh mắt âm sầm của anh trông vô cùng đáng sợ. Hắn chưa từng thấy ai có đôi mắt đáng sợ như vậy...Sợ rằng đến cả ánh mắt của ác ma cũng không bằng. Trong nháy mắt, Ninh Hồng không dám nhận điện thoại.
“Nếu như anh không muốn gọi người nhà tới lấy xác thì ngoan ngoãn thắp hương, khấn vái đi. Rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Câu nói này chính là thông điệp.
Ninh Hồng rơi vào im lặng. Trương Yên Bình ở bên ngoài không nhịn thêm được nữa: “Người trẻ à, cậu là ai mà dám ăn nói như vậy với cậu Ninh?”
Trương Yên Bình hừ giọng; “Có phải là cậu không coi chúng tôi ra gì không”.
“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi là Trương Yên Bình, lẽ nào tới tên tôi mà cậu cũng chưa từng nghe qua. Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà”.
Trương Yên Bình lạnh lùng nói: “Mau cút ra đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách sá”".
Lâm Chính liếc nhìn ông ta và bước ra ngoài.
“Đừng nóng, Trương Yên Bình không phải người mà anh có thể động vào đâu”, Phan Mạt thấy Lâm Chính hành động thì định ngăn lại.
Thế nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Điều khiến người ta bất ngờ đó là anh không hề tới bên cạnh Trương Yên Bình mà tới chỗ của gia chủ nhà họ Hàn, lấy ra một cây châm ghim vào cái chân bị gãy của ông ta. Máu lập tức ngừng chảy từ vết thương.
“Giữ cái chân gãy, lát nữa đi bệnh viện nối chân, sau này có thể đi lại bình thường”, Lâm Chính nói
Gia chủ nhà họ Hàn kinh ngạc. Ông ta vội vàng gật đầu cảm ơn: “Được, cậu có thể tới thật là tốt”.
“Hàn Lạc do tôi sắp xếp lên tiền tuyến, anh ta chết là trách nhiệm của tôi”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ tổ chức một tang lễ long trọng để tiễn Hàn Lạc”.
“Cảm ơn, cảm ơn”, gia chủ nhà họ Hàn lau nước mắt.
“Này nhóc, tôi nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy hay gì...Lẽ nào cậu khinh thường tôi”, Trương Yên Bình gầm lên.
Chưa một ai dám có thái độ như vậy với ông ta. Nhưng từ đầu tới cuối Lâm Chính lại chẳng thèm ngó ngàng.
Đúng là to gan. Cả Yên Kinh này chưa một ai dám làm như vậy.
“Những lời tôi nói các người không nghe thấy hay gì. Tất cả vào thắp hương cho Hàn Lạc. Tôi không bao giờ nói ba lần đâu đấy”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu! Khốn nạn, xem ra không dạy cậu một bài học thì cậu không biết trời cao đất dày là gì”, Trương Yên Bình tức giận, lập tức đi về phía Lâm Chính và định ra tay.
Người nhà họ Hàn nhìn theo nhưng không ai dám ngăn lại. Ninh Hồng ở trong linh đường không biết nên quỳ tiếp hay đứng lên.
Phan Mạt đanh mặt, nhìn ba vị tôn sư. Thế nhưng ba người này đồng loạt lắc đầu.
“Cô Phan, nếu như Trương Yên Bình ra tay thì dù ba chúng tôi có liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ. Đừng tự làm khó mình nữa", một trong ba người lên tiếng.
Phan Mạt nghe thấy vậy đành thôi. Đúng lúc này, một tông sư có vết sẹo lên tiếng: “Trương tông sư, đối phó với người này hà tất gì ông phải ra tay, để tôi thay ông dạy dỗ cậu ta”.
Trương Yên Bình khẽ gật đầu nhìn vị tông sư này: “Nếu vậy thì tôi cảm ơn nhé”.
“Trương tông sư quá khách sáo rồi. Cái thứ có mắt như mù này thì dù Trương tông sư không ra tay, chúng tôi cũng sẽ ra tay thôi”, vị tông sư kia hừ giọng, sau đó lao ra khỏi đám đông, chộp tay về phía Lâm Chính.
“Nhóc, tới đi”, vị tông sư này gầm lên, tay giống như sắt và nhanh như điện xẹt.
Đám đông nín thở. Thế nhưng một giây sau. Bàn tay kia đã bị Lâm Chính chộp chặt.
“Hả?”, Trương Yên Bình giật mình.
“Cậu ta cũng luyện võ à?”
“Có thể dễ dàng đỡ chiêu của tông sư này lẽ nào cậu ta cũng là tông sư?", ba vị tông sư phía sau Phan Mạt thất thanh Ninh Hồng trong linh đường cũng há mồm trợn mắt.
“Cậu...”, vị tông sư kia tối mặt, vội vàng rút đao ra định thoát khỏi sự kìm kẹp của Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã ra tay.
Mắt anh tối sầm, anh chộp vai của đối phương và kéo mạnh. Vị tông sư bay ra xa, đập mạnh vào trần nhà. Ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đợi tới khi rơi xuống đất thì Lâm Chính lại chộp chân ông ta và quăng mạnh.
Rầm!
Mặt đất nứt toác. Người này gãy xương, máu chảy đầm đìa, nằm bất động dưới đất.
“Hả”, Ninh Hồng trong linh đường kêu thét lên, sợ hết hồn.
Trương Yên Bình trố mắt, nhìn vị tông sư đang thở yếu ớt nằm dưới đất. Những tông sư khác cũng hóa đá...
Một chiêu hạ gục tông sư.Đây là người thường sao? E rằng ngay cả Trương Yên Bình cũng không thể làm được
“Cậu...rốt cuộc là ai vậy?”, Trương Yên Bình bàng hoàng.
“Cần tôi lặp lại lần thứ ba không?”, anh châm thuốc, hờ hững nói.
“Cậu...”, Trương Yên Bình mặt tái mét.
“Tôi đếm tới ba, nếu sau đó các người còn không vào thắp hương, khấu đầu thì tối sẽ đích thân lôi các người vào”, Lâm Chính nhìn đám đông bằng vẻ vô cả. Anh bắt đầu đếm ngược.
“Ba”
Đám đông tái mặt, không biết phải làm thế nào
“Hai”, Lâm Chính tiếp tục.
Lần này cả hiện trường im lặng như tờ.
“Một”.
Ai nấy dừng tay lại, đổ dồn mắt nhìn gia chủ Hàn.
Sắc mặt gia chủ Hàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm những vị khách không mời mà đến này, lạnh lùng nói: "Các cậu là người của ông Khương sao?".
"Gia chủ Hàn có trí nhớ tốt thật, còn nhận ra anh em chúng tôi!".
Gã đàn ông dẫn đầu để tóc dài, mặt có vết sẹo, lạnh lùng đáp.
"Đến đây làm gì?".
"Làm gì à? Đương nhiên là đòi nợ rồi! Bình thường anh em chúng tôi đều làm những việc này!".
"Đòi nợ?".
"Gia chủ Hàn, ông Khương cũng không phải người nhân lúc cháy nhà hôi của, nhưng ba năm trước, con trai ông là Hàn Lạc đã đánh con trai của ông Khương bị thương nặng ở quán rượu Ngọc Lâm. Đến giờ con trai của ông ấy còn chưa đi lại bình thường được! Chẳng lẽ món nợ này không nên tính sao?".
Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
"Cậu chủ của các cậu ức hiếp người khác, định cưỡng bức nhân viên phục vụ ở quán rượu Ngọc Lâm, con trai tôi tuy bình thường hống hách, nhưng cũng là người ghét ác như thù, gặp phải chuyện này, sao nó có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?".
Gia chủ Hàn lạnh lùng đáp.
"Chuyện này chúng tôi không quan tâm, tóm lại chân của cậu chủ chúng tôi là do con ông đánh ra nông nỗi đó! Món nợ này nhất định phải trả!".
Dứt lời, gã mặt sẹo vung tay lên, hai người đàn ông trung niên với khí tức đáng sợ lập tức bước từ sau lưng gã ra.
Nhìn khí thế này là biết chắc chắn đối phương không phải dạng vừa.
Người nhà họ Hàn đều run rẩy.
"Gia chủ Hàn, tôi cho các ông hai lựa chọn! Một, ông chủ động hiến hai chân, để chúng tôi đánh gãy chân ông, coi như chấm dứt món nợ này! Hai, chúng tôi phá linh đường ở đây, khiến con trai ông chết cũng không được yên!".
Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
"Bọn mày dám?".
Hàn Bộ Vĩ tức giận gầm lên: "Anh tao hi sinh vì nước! Bọn mày dám phá linh đường, chính quyền sẽ không tha cho bọn mày đâu!".
"Bọn tao biết là chính quyền sẽ không tha cho bọn tao, bọn tao cũng đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm về chuyện này. Ông Khương đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, ông ấy chỉ muốn xả cục tức này thôi!".
Gã mặt sẹo điềm nhiên đáp.
Gia chủ Hàn biết đối phương đã chuẩn bị sẵn kế sạch vẹn toàn.
Nếu không để đối phương xả cục tức này thì sự việc sẽ không được giải quyết.
"Khốn kiếp! Mày tưởng nhà họ Hàn bọn tao sẽ sợ mày sao? Muốn đánh thì lại đây!".
"Đây là nhà họ Hàn, không phải nơi bọn mày làm càn!".
"Đừng có ngông cuồng!".
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, nhao nhao la lối.
"Muốn đánh? Vô cùng hoan nghênh! Nhưng tao phải nhắc nhở bọn mày, hai người bên cạnh tao đều có thực lực cấp tông sư, muốn giao đấu với bọn họ thì phải xem bọn mày có xứng hay không đã".
Gã mặt sẹo nói.
"Mày..."
Người nhà họ Hàn đều biến sắc.
Tông sư?
Đó đâu phải người mà võ sĩ bình thường có thể đấu lại chứ?
Hết cách, Hàn Bộ Vĩ chỉ đành vội vàng đưa mắt nhìn Ninh Hồng.
"Cậu chủ Ninh, chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ nhà họ Hàn chúng tôi sao? Mong anh hãy ra tay đuổi bọn chúng đi!".
Hàn Bộ Vĩ vội nói.
Nhưng Ninh Hồng chỉ khẽ cười, lắc đầu đáp: "Các anh còn chưa đồng ý với những yêu cầu tôi đưa ra".
"Đồng ý! Nhà họ Hàn chúng tôi đồng ý! Xin anh hãy ra tay luôn đi!".
Hàn Bộ Vĩ gầm lên.
Dù là linh đường bị phá hay bố hắn bị đánh gãy hai chân!
Thì hắn đều không thể chấp nhận được!
So với chuyện này, nhà họ Hàn mất đi một ít sản nghiệp cũng chẳng là gì.
Nhưng Ninh Hồng lại lắc đầu: "Cho dù các anh đồng ý thì cũng không được, nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương có mối quan hệ không tệ, sao tôi có thể vì các anh mà làm ảnh hưởng đến mối giao tình với ông ấy chứ?".
Hơi thở của Hàn Bộ Vĩ trở nên run rẩy, ánh mắt dại ra.
Lúc này hắn mới nhận ra, Ninh Hồng không hề thực lòng muốn giúp nhà họ Hàn.
Cái gọi là bảo vệ cũng chỉ là nói cho sang mồm mà thôi...
"Các anh... các anh..."
Hàn Bộ Vĩ há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Đôi chân của tôi... cho các cậu đấy!".
Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người lên tiếng... chính là gia chủ Hàn!
"Bố!".
Hàn Bộ Vĩ cuống quýt kêu lên.
"Gia chủ! Không được!".
"Sao có thể làm thế chứ?".
Người nhà họ Hàn cũng nhao nhao khuyên nhủ.
Nhưng vô ích.
"A Lạc đã chết, bố cũng chẳng làm được gì cho nó, nếu ngay cả linh đường của nó cũng không bảo vệ được, thì bố lấy đâu ra tư cách làm bố của nó?".
Đôi mắt gia chủ Hàn đỏ hoe, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.
Ông ta hạ quyết tâm, cất bước đi tới.
"Gia chủ Hàn, ông đúng là nam tử hán, tôi khâm phục! Nhưng đây là mệnh lệnh của ông Khương, chúng tôi không dám không nghe! Rất xin lỗi!".
Gã mặt sẹo hơi cúi người, rồi chìa tay sang bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức đưa cho gã một con dao sáng loáng.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại.
"Gia chủ Hàn, cố chịu một chút!".
Gã mặt sẹo khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên chém xuống.
Phập!
"Hự!".
Cơ thể của gia chủ Hàn lập tức ngã nhào xuống đất, chân phải đã đứt lìa, máu tươi phun ra như suối.
"Bố!".
Hàn Bộ Vĩ gào thét như lên cơn điên, lao tới đỡ gia chủ Hàn dậy.
"Chú ơi, đừng mà!".
Một cô bé khoảng 10 tuổi cũng nước mắt giàn giụa xông tới, ôm chặt lấy tay của gã mặt sẹo, gào khóc rất to.
"Quán Quán, mau quay lại đây!".
Một người phụ nữ biến sắc, vội vàng kéo cô bé đi.
"Mẹ, tại sao lại như vậy? Anh đã chết rồi, tại sao bọn họ lại đối xử với bác như vậy? Tại sao? Hu hu hu..."
Cô bé òa khóc.
Gã mặt sẹo không nói gì, chỉ bình thản nhìn gia chủ Hàn, sau đó đi tới...
Chương 4107: Cút cho tôi
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận!
Nhưng ngặt nỗi đối phương có hai tông sư, bọn họ tức mà không dám nói, chỉ có thể đau khổ trơ mắt ra nhìn.
Nếu đánh nhau thật, không thắng được thì chớ, sợ rằng tổn thất không chỉ là đôi chân của gia chủ Hàn.
Nhưng nếu trơ mắt nhìn gia chủ Hàn bị chặt hai chân...
Thì quá nhục nhã!
Làm sao bây giờ?
Bọn họ vô kế khả thi!
Từng đôi mắt chỉ có thể nhìn gia chủ Hàn gần như sắp ngất đi.
"Tao liều mạng với mày!".
Hàn Bộ Vĩ bò dậy, gầm lên một tiếng, lao về phía gã mặt sẹo.
Nhưng hắn vừa lại gần, đã bị một tông sư tung chưởng đánh tới.
Bốp!
Lồng ngực Hàn Bộ Vĩ trúng chưởng, phun ra máu tươi, ngã gục xuống đất.
Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, khó nhọc bò dậy, định tiếp tục xông tới.
"Bộ Vĩ! Dừng tay... Mau dừng tay..."
Gia chủ Hàn cố gắng kêu lên.
Giọng nói vô cùng yếu ớt.
Người nhà họ Hàn cũng vội vàng kéo Hàn Bộ Vĩ lại, ngăn cản hắn làm chuyện dại dột.
"Nghe đây, người nhà họ Hàn không được làm càn, không có lệnh của tôi, tất cả đứng yên tại chỗ cho tôi. Ai còn hành động khinh suất thì sẽ không còn là người nhà họ Hàn nữa!".
Gia chủ Hàn khàn giọng nói, giọng nói cũng trở nên run rẩy, hiển nhiên nỗi đau đớn ở chỗ bị chặt khiến ông ta không thể chịu nổi.
Sắc mặt của gã mặt sẹo lạnh tanh, giơ dao lên.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát.
Nhưng đúng lúc gã mặt sẹo định ra tay, thì một giọng nói vang lên.
"Dừng tay!".
Mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía âm thanh.
Chỉ thấy một đám người tiến vào.
Dẫn đầu là một cô gái sắc mặt lạnh lùng, tô son đỏ chót.
Cô gái khoảng 30 tuổi, tóc dài, ánh mắt lạnh tanh, khí thế hùng hổ xông vào.
"Phan Mạt?".
Có người kêu lên thất thanh.
Người nhà họ Hàn vô cùng ngạc nhiên.
"Cô Phan?".
Gã mặt sẹo liếc nhìn người đến, lông mày nhíu lại.
"Người nhà họ Hàn giao cho tôi!".
Phan Mạt lạnh lùng nói.
"Cô Phan, nhà họ Hàn chúng tôi... trước giờ không thù không oán với nhà các cô... Tại sao... cô lại làm vậy?".
Gia chủ Hàn yếu ớt kêu lên.
Tuy người nhà họ Hàn đã tạm cầm máu cho ông ta, nhưng nếu không đưa đến bệnh viện thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Đừng nhiều lời nữa!".
Phan Mạt chẳng buồn giải thích với ông ta, nói với gã mặt sẹo: "Mau dẫn người của anh cút đi, đám người nhà họ Hàn này thuộc về tôi. Nếu còn dám ra tay thì đừng trách tôi không khách sáo".
"Cô Phan, chắc không phải cô muốn bảo vệ những người này đấy chứ?".
Dường như gã mặt sẹo nhận ra gì đó, nhíu mày nói.
"Mặc kệ tôi! Tôi bảo các anh cút thì cút ngay cho tôi! Nếu còn nhiều lời thì đừng trách!".
Dứt lời, có ba người mang theo khí tức kinh người đi từ sau lưng Phan Mạt ra.
Ba người này hơn 50 tuổi, khí tức cuồn cuộn, hai tay đầy vết chai.
Vừa nhìn đã biết là người thường xuyên luyện võ.
"Lại là tông sư?".
"Hơn nữa... còn tận ba người!".
"Chắc là nhà họ Phan dẫn hết những tông sư có thể mời được đến đây rồi!".
"Nhà họ Phan và nhà họ Hàn thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?".
Một số người thầm nhíu mày.
"Cô Phan, tại... tại sao cô lại làm vậy?".
Cô của Hàn Bộ Vĩ là Hàn Hồng lắp bắp hỏi.
"Tuy nhà họ Phan chúng tôi và nhà họ Hàn các bà không có quan hệ gì, nhưng tôi kính phục cách làm người của Hàn Lạc. Tuy trước kia anh ta làm không ít chuyện hoang đường, nhưng anh ta đã hi sinh vì nước. Nếu đã là hi sinh vì nước thì nhà họ Phan chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được".
Phan Mạt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Hồng và gã mặt sẹo: "Bây giờ tôi hỏi các anh một câu, có cút hay không?".
Người của hai bên đều có sắc mặt vô cùng khó coi.
Nếu cố đánh thì hai chọi ba cũng không có ưu thế.
"Cô Phan, tôi khuyên cô hãy suy nghĩ cho kĩ, nhà họ Phan các cô muốn đối đầu với nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương sao? Cô nghĩ nhà họ Phan có thực lực này không?".
Ninh Hồng lạnh lùng nói.
Sắc mặt Phan Mạt rất khó coi, chần chừ một lúc rồi cắn răng đáp: "Vậy thì sao chứ? Nhà họ Phan chúng tôi không thẹn với lòng, nếu đã đến đây thì lý nào lại rút lui?".
"Cô..."
Ninh Hồng vô cùng tức giận, sắc mặt lạnh tanh.
"Cút ngay cho tôi!".
Phan Mạt gầm lên.
Ai nấy đều đanh mặt lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
"Phan Mạt, cô lớn lối quá nhỉ?".
Dứt lời, lại một đám người tiến vào cửa nhà họ Hàn.
Đám Hàn Bộ Vĩ và Hàn Hồng đưa mắt nhìn, ai nấy ngây ra như phỗng.
Gia chủ Hàn ngước mắt lên nhìn, sau đó nhắm chặt mắt lại, thở hắt ra.
"Xem ra trời muốn diệt nhà họ Hàn ta rồi..."
Chương 4108: Hương đâu?
Người đến là một ông lão gần 60 tuổi, đầu tóc bạc trắng, để chòm râu dê.
Ông ta mặc Đường trang, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng.
Người này tên Trương Yên Bình, từng là trưởng lão của một tông môn lánh đời, sau đó bị trục xuất, ông ta đến Yên Kinh, tự mở võ quán, thu nhận một đám môn đồ đệ tử, thành lập thế lực của riêng mình, vô cùng ngang ngược.
Từng bị Hàn Lạc giáo huấn một trận.
Trương Yên Bình có võ công rất cao, ngay cả Hàn Lạc cũng không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng do Hàn Lạc có thân phận là thống soái cấp Thiên, nên Trương Yên Bình không dám giao đấu với hắn.
Nếu không tội danh ẩu đả thống soái cấp Thiên cũng đủ để chính quyền tống ông ta vào tù.
Do sự chèn ép của Hàn Lạc nên mấy năm nay Trương Yên Bình sống rất không thoải mái.
Bây giờ Hàn Lạc chết trận, Trương Yên Bình xuất hiện thì chắc chắn là để xả cục tức của mấy năm nay.
Sắc mặt của người nhà họ Hàn rất khó coi, biết tình hình vô cùng gay go.
Có Trương Yên Bình ra tay, chỉ dựa vào Phan Mạt thì chắc chắn không thể áp chế được.
“Nhóc con mà cũng dám lớn lối ở đây? Cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ phế ba tông sư chó chết đằng sau cô!”.
Trương Yên Bình nheo mắt cười nói.
“Ông… Trương Yên Bình! Ông dám động đến người nhà họ Hàn? Ông không sợ người của chính quyền ra tay với ông sao?”.
Phan Mạt mắng.
“Tôi động đến người nhà họ Hàn lúc nào? Tôi chỉ động đến cô thôi mà!”.
Trương Yên Bình nhún vai, chẳng hề sợ hãi.
Dù sao đã có đám người không sợ chết là gã mặt sẹo ra tay, ông ta chỉ cần dẹp sạch chướng ngại cho gã là được.
Hàn Lạc hi sinh vì nước, lúc này ai dám bỏ đá xuống giếng thì sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Thế nên dù người của thế lực nào, hoặc là tìm lý do danh chính ngôn thuận, hoặc là để người khác ra tay, chứ tuyệt đối không đích thân ra mặt.
Sở dĩ bọn họ gấp gáp muốn ra tay như vậy cũng là vì sợ nhà họ Hàn chạy mất.
Dù sao sau cái chết của Hàn Lạc, thì nhà họ Hàn cũng giống như một cái cây đại thụ bị đổ.
Bọn họ chắc chắn không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh.
Nếu bây giờ không trả thù, để nhà họ Hàn cao chạy xa bay thì chẳng phải lực bất tòng tâm sao?
Phan Mạt há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Cô Phan, đại ân đại đức của cô… người nhà họ Hàn chúng tôi xin khắc ghi trong lòng. Chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Mời cô về đi, để chúng tôi tính toán hết nợ nần với bọn họ”.
Gia chủ Hàn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói.
Phan Mạt trầm mặc.
Thực ra cô ta cũng đang do dự.
Với tình hình bây giờ, cô ta vốn không bảo vệ được nhà họ Hàn.
Cô ta cũng không cần phải kiên trì nữa, nếu không kéo nhà họ Phan xuống nước thì mất nhiều hơn được.
“Gia chủ Hàn, thực sự rất xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Sắc mặt Phan Mạt thờ ơ, nhỏ giọng nói.
“Không sao, nếu nhà họ Hàn chúng tôi có thể vượt qua được kiếp nạn này, thì chắc chắn sẽ nghĩ cách báo đáp nhà họ Phan”.
Gia chủ Hàn cười chua chát.
Ông ta đã thông suốt rồi.
Phan Mạt không nói gì nữa.
“Bố…”
Hàn Bộ Vĩ đau khổ quỳ dưới đất, nước mắt giàn giụa.
Người nhà họ Hàn khóc òa lên.
Gia chủ Hàn đưa mắt nhìn tấm ảnh đen trắng của Hàn Lạc trên linh đường, sự bi ai trong lòng trào dâng, thậm chí còn khiến ông ta quên mất vết thương trên người. Ông ta không kiềm chế được nữa, cũng thất thanh khóc rống lên.
“Này, vừa nãy các cậu định làm gì thì làm tiếp đi, đừng để chúng tôi chờ lâu!”.
Trương Yên Bình gọi gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo gật đầu, nhìn gia chủ Hàn, chần chừ một lát rồi vẫn cầm dao đi tới.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Ai có thể cho tôi ba nén hương không?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tên nào mù mắt mà còn muốn thắp hương vào lúc này vậy?
Bọn họ đổ dồn mắt nhìn.
Chỉ thấy một bóng dáng thẳng tắp đi từ ngoài cửa vào, tiến về phía linh đường.
Đồng tử của Hàn Bộ Vĩ run rẩy, ngây người ra nhìn bóng lưng kia.
Người kia đứng trước quan tài, trầm ngâm một lúc lâu rồi quay đầu lại nói: “Hàn Bộ Vĩ, hương đâu?”.
Chương 4109: Lấy xác
"Người này là ai mà to gan vậy. Không hiểu rõ tình hình bây giờ hay gì?”
“Não có vấn đề à?”
“Đến cả Phan Mạt còn bị ép lui mà gã này dám thắp nhang cho Hàn Lạc sao? Sợ rằng đến chết cũng không biết vì sao lại chết”.
Đám đông nhìn chăm chăm bóng hình. Họ xì xầm, nghị luận bàn tán.Người nhà họ Hàn thì ngạc nhiên.
“Bộ Vĩ, còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa hương cho cậu Lâm đi”, gia chủ nhà họ Hàn là người đầu tiên kịp phản ứng, bèn gầm lên.
Hàn Bộ Vĩ giật mình, vội vàng bò dậy, khập khiễng đi lấy hương. Hắn lấy ra ba cây, cung kính đưa cho Lâm Chính.
“Anh...Lâm...này...”, đôi mắt hắn đỏ au, hắn nghẹn ngào.
Lâm Chính nhận lấy. Anh im lặng sau đó khấn vái và cắm hương lên..
“Anh trai anh chết không đáng”, Lâm Chính nói.
“Anh tôi dũng cảm. Lần này không chịu khuất phục. Người sống sót duy nhất trở về nói rằng anh ấy yểm trợ cho những người khác, nếu không thì người kia cũng không thể nào trở về được. Anh Lâm, anh trai tôi không hề khiến anh thất vọng”, Hàn Bộ Vĩ rơi nước mắt.
Lâm Chính nhìn quan tài hồi lâu: “Là tôi đã khiến cho Long Quốc mất đi một thống soái thiên cấp. Là tôi đã để Hàn Lạc lên tiền tuyến..”
“Anh Lâm, không thể trách anh được. Anh trai tôi cũng luôn muốn như vậy mà để còn lấy công chuộc tội. Lần trước sau khi anh ấy bỏ chạy thì luôn có tâm ma, lần này anh ấy lựa chọn ở lại, anh ấy không còn thấy áy náy nữa. Đó là lựa chọn của anh ấy”.
Hàn Bộ Vĩ quỳ trước linh bài, gào khóc. Lâm Chính nín thở, khẽ vỗ vai hắn rồi quay qua nhìn đám đông bên ngoài. Anh nhìn chân bị gãy của gia chủ và nói: “Mọi người vào thắp hương đi”
Đám đông cảm thấy kỳ lạ.
“Anh là người nhà họ Hàn sao?”, Ninh Hồng nheo mắt, mỉm cười.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy là bạn của nhà họ Hàn”.
“Coi như”.
“Vậy tôi khuyên anh một câu mau cút, đừng làm loạn, nếu không ngày mai anh sẽ không thấy cả mặt trời đấy”, Ninh Hồng cười lạnh.
Lâm Chính chậm rãi bước về phía hắn.
Ninh Hồng giật mình, vô thức lùi về sau: “Anh định làm gì?”
“Anh...là ai?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Tôi là Ninh Hồng, Ninh Hồng nhà họ Ninh”.
“Là bạn của nhà họ Hàn à?”
“Coi như”, Ninh Hồng hừ giọng.
“Nếu đã là bạn thì thắp hương đi”.
“Sao? Anh ra lệnh cho tôi đấy hả? Tôi không làm đấy thì làm sao?”, Ninh Hồng nhìn Lâm Chính bằng vẻ khinh thường.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chộp lấy vai hắn, dí vào trong linh đường. Ninh Hồng không kịp phản ứng. Hắn quỳ phụp xuống.
“Á”, hắn đau đớn kêu gào.
“Bộ Vĩ, lấy ba cây hương”, Lâm Chính nói.
“Vâng”, Hàn Bộ Vĩ lau nước mắt, lập tức lấy ba cây hương, đưa tới.
“Anh chán sống rồi”.
Ninh Hồng tức giận, gầm lên với Lâm Chính: “Anh dám động vào tôi? Tôi sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn”.
Nói xong hắn vứt ba cây hương xuống đất. Lâm Chính nhìn ba cây hương, sau đó anh lấy điện thoại ra đưa cho Ninh Hồng.
“Gọi cho nhà anh đi”
“Làm gì”, Ninh Hồng giật mình, không hiểu Lâm Chính làm gì.
“Bảo người nhà tới lấy xác”, Lâm Chính đáp.
Chương 4110: Lên thắp hương đi!
“Anh nói cái gì?”, Ninh Hồng giật mình.
Hắn nhìn Lâm CHính, ánh mắt âm sầm của anh trông vô cùng đáng sợ. Hắn chưa từng thấy ai có đôi mắt đáng sợ như vậy...Sợ rằng đến cả ánh mắt của ác ma cũng không bằng. Trong nháy mắt, Ninh Hồng không dám nhận điện thoại.
“Nếu như anh không muốn gọi người nhà tới lấy xác thì ngoan ngoãn thắp hương, khấn vái đi. Rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Câu nói này chính là thông điệp.
Ninh Hồng rơi vào im lặng. Trương Yên Bình ở bên ngoài không nhịn thêm được nữa: “Người trẻ à, cậu là ai mà dám ăn nói như vậy với cậu Ninh?”
Trương Yên Bình hừ giọng; “Có phải là cậu không coi chúng tôi ra gì không”.
“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi là Trương Yên Bình, lẽ nào tới tên tôi mà cậu cũng chưa từng nghe qua. Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà”.
Trương Yên Bình lạnh lùng nói: “Mau cút ra đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách sá”".
Lâm Chính liếc nhìn ông ta và bước ra ngoài.
“Đừng nóng, Trương Yên Bình không phải người mà anh có thể động vào đâu”, Phan Mạt thấy Lâm Chính hành động thì định ngăn lại.
Thế nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Điều khiến người ta bất ngờ đó là anh không hề tới bên cạnh Trương Yên Bình mà tới chỗ của gia chủ nhà họ Hàn, lấy ra một cây châm ghim vào cái chân bị gãy của ông ta. Máu lập tức ngừng chảy từ vết thương.
“Giữ cái chân gãy, lát nữa đi bệnh viện nối chân, sau này có thể đi lại bình thường”, Lâm Chính nói
Gia chủ nhà họ Hàn kinh ngạc. Ông ta vội vàng gật đầu cảm ơn: “Được, cậu có thể tới thật là tốt”.
“Hàn Lạc do tôi sắp xếp lên tiền tuyến, anh ta chết là trách nhiệm của tôi”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ tổ chức một tang lễ long trọng để tiễn Hàn Lạc”.
“Cảm ơn, cảm ơn”, gia chủ nhà họ Hàn lau nước mắt.
“Này nhóc, tôi nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy hay gì...Lẽ nào cậu khinh thường tôi”, Trương Yên Bình gầm lên.
Chưa một ai dám có thái độ như vậy với ông ta. Nhưng từ đầu tới cuối Lâm Chính lại chẳng thèm ngó ngàng.
Đúng là to gan. Cả Yên Kinh này chưa một ai dám làm như vậy.
“Những lời tôi nói các người không nghe thấy hay gì. Tất cả vào thắp hương cho Hàn Lạc. Tôi không bao giờ nói ba lần đâu đấy”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu! Khốn nạn, xem ra không dạy cậu một bài học thì cậu không biết trời cao đất dày là gì”, Trương Yên Bình tức giận, lập tức đi về phía Lâm Chính và định ra tay.
Người nhà họ Hàn nhìn theo nhưng không ai dám ngăn lại. Ninh Hồng ở trong linh đường không biết nên quỳ tiếp hay đứng lên.
Phan Mạt đanh mặt, nhìn ba vị tôn sư. Thế nhưng ba người này đồng loạt lắc đầu.
“Cô Phan, nếu như Trương Yên Bình ra tay thì dù ba chúng tôi có liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ. Đừng tự làm khó mình nữa", một trong ba người lên tiếng.
Phan Mạt nghe thấy vậy đành thôi. Đúng lúc này, một tông sư có vết sẹo lên tiếng: “Trương tông sư, đối phó với người này hà tất gì ông phải ra tay, để tôi thay ông dạy dỗ cậu ta”.
Trương Yên Bình khẽ gật đầu nhìn vị tông sư này: “Nếu vậy thì tôi cảm ơn nhé”.
“Trương tông sư quá khách sáo rồi. Cái thứ có mắt như mù này thì dù Trương tông sư không ra tay, chúng tôi cũng sẽ ra tay thôi”, vị tông sư kia hừ giọng, sau đó lao ra khỏi đám đông, chộp tay về phía Lâm Chính.
“Nhóc, tới đi”, vị tông sư này gầm lên, tay giống như sắt và nhanh như điện xẹt.
Đám đông nín thở. Thế nhưng một giây sau. Bàn tay kia đã bị Lâm Chính chộp chặt.
“Hả?”, Trương Yên Bình giật mình.
“Cậu ta cũng luyện võ à?”
“Có thể dễ dàng đỡ chiêu của tông sư này lẽ nào cậu ta cũng là tông sư?", ba vị tông sư phía sau Phan Mạt thất thanh Ninh Hồng trong linh đường cũng há mồm trợn mắt.
“Cậu...”, vị tông sư kia tối mặt, vội vàng rút đao ra định thoát khỏi sự kìm kẹp của Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã ra tay.
Mắt anh tối sầm, anh chộp vai của đối phương và kéo mạnh. Vị tông sư bay ra xa, đập mạnh vào trần nhà. Ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đợi tới khi rơi xuống đất thì Lâm Chính lại chộp chân ông ta và quăng mạnh.
Rầm!
Mặt đất nứt toác. Người này gãy xương, máu chảy đầm đìa, nằm bất động dưới đất.
“Hả”, Ninh Hồng trong linh đường kêu thét lên, sợ hết hồn.
Trương Yên Bình trố mắt, nhìn vị tông sư đang thở yếu ớt nằm dưới đất. Những tông sư khác cũng hóa đá...
Một chiêu hạ gục tông sư.Đây là người thường sao? E rằng ngay cả Trương Yên Bình cũng không thể làm được
“Cậu...rốt cuộc là ai vậy?”, Trương Yên Bình bàng hoàng.
“Cần tôi lặp lại lần thứ ba không?”, anh châm thuốc, hờ hững nói.
“Cậu...”, Trương Yên Bình mặt tái mét.
“Tôi đếm tới ba, nếu sau đó các người còn không vào thắp hương, khấu đầu thì tối sẽ đích thân lôi các người vào”, Lâm Chính nhìn đám đông bằng vẻ vô cả. Anh bắt đầu đếm ngược.
“Ba”
Đám đông tái mặt, không biết phải làm thế nào
“Hai”, Lâm Chính tiếp tục.
Lần này cả hiện trường im lặng như tờ.
“Một”.