-
Chương 4101-4105
Chương 4101: Chiêu đãi
Qúa trình luyện chế vô cùng vất vả. Đám đông bặm môi, rót sức mạnh và lò luyện. Mấy người Tần Bách Tùng chật vật kiểm soát ngọn lửa.
Lò luyện bị đốt đỏ lòm. Nhiệt độ trong căn phòng tăng lên cao. Với người như Tần Bách Tùng căn bản không thể nào chống lại được sức nóng, ông ta chảy mồ hôi như tắm, thở hổn hển.
Nhưng vì đan dược đan luyện mà ông ta bặm môi kiên trì. Cứ như thế cả một ngày trời.
Trong lò phát ra âm thanh kỳ lạ. Đám đông nghe thấy lập tức ngã sõng soài ra đất. Tần Bách Tùng trợn ngược mắt, ngất lịm
Người bên cạnh vội vàng bón thuốc cho ông ta. Một lúc sau ông ta mới yếu ớt mở mắt ra được.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính cũng lau mồ hôi.
“Không có gì...Thầy mau xem đan dược được luyện thành chưa?”, Tần Bách Tùng yếu ớt nói.
Lâm Chính gật đầu, mở lò luyện ra.
Khói lập tức bay lên. Mùi thuốc thơm lừng lan ra cả căn phòng. Tất cả đều cảm thấy mê mẩn.
“Thơm quá”.
“Thơm thế này thì chắc là thành công rồi”.
“Chúng ta tốn công sức vậy cơ mà, còn không thành công được sao?”
Có người cười. Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Lâm Chính đứng bên lò luyện chỉ đanh mặt. Một lúc sau, anh lấy từ trong lò luyện ra một viên đan dược màu đen và quan sát.
“Thưa thầy thế nào rồi?”, Tần Bách Tùng thận trọng hỏi.
“Vẫn chưa được”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, đám đông á khẩu.
“Sao có thể? Thưa thầy, đan dược không phải chính à viên này sao, tại sao lại thất bại được?”, Tần Bách Tùng cảm thấy nghi ngờ.
“Dược tính của viên này chưa bằng cả một phần mười những gì tôi nghĩ thì sao có thể thành công được. Nhưng cũng không hẳn là thất bại, chỉ có thể nói là loại cấp thấp”, Lâm Chính lắc đầu.
“Loại cấp thấp sao?”
Đám đông giật mình, không nói nên lời. Vất vả cả ngày trời mà kết quả lại thế này nên đương nhiên đám đông khó có thể chấp nhận được.
“Thế nhưng cũng đừng nản lòng, viên đan này vẫn có khả năng phục hồi. Đợi tôi thu thập thêm dược liệu, tiến hành luyện chế tiếp thì chắc chắn là công dụng của nó sẽ được nâng cao”.
Lâm Chính mỉm cười sau đó nói: “Long Thủ, sắp xếp đi, mở tiệc, tôi muốn tiếp đãi mọi người”.
“Được ạ”, Long Thủ gập đầu, lập tức lấy điện thoại ra sắp xếp.
Lâm Chính hiếm khi mời mọi người ăn nên đương nhiên mọi người cũng không từ chối. Long Thủ nhanh chóng đặt một nhà hàng ở Giang Thành.
Nhà hàng này không quá sáng trọng nhưng cũng không tệ. Bọn họ bao phòng, bắt đầu nâng ly chúc mừng. Tần Bách Tùng dù rất mệt nhưng nhờ có thuốc mà tinh lực cũng được hồi phục. Ông ta vui mừng nâng ly mời rượu.
Rõ ràng hôm nay tâm trạng của ông ta rất tốt.
Bỗng có tiếng gõ cửa. Đám đông nhìn. Một khuôn mặt thân quen xuất hiện.
“Ngưng Nhi?”, Lâm Chính giật mình.
“Được lắm, hóa ra mọi người ở đây”.
Tần Ngưng Nhi vui vẻ bước vào nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt giảo hoạt: “Anh Lâm chúng ta chưa từng uống rượu với nhau đấy”.
“Được vậy hội nay sẽ cho cô được thỏa mãn nhé”, Lâm Chính thản nhiên cười và rót đầy ly cho Tần Ngưng Nhi.
Vài ly rượu thôi đã khiến mặt cô gái đỏ bừng, cô gái bắt đầu ăn nói linh tinh. Lâm Chính lắc đầu bất lực. Tần Bách Tùng thì mỉm cười.
Đúng lúc này.
Rầm...Cửa căn phòng bị đạp bung, một người đàn ông ngậm thuốc hung hăng bước vào.
“Mẹ kiếp, con bé này là người của chúng mày à?”
Sau đó một cô gái trang điểm đậm dúi Nhan Khả Nhi vào trong. Có thể nhìn thấy rõ vết tát trên khuôn mặt Nhan Khả Nhi.
Cả căn phòng im lặng như tờ.
Chương 4102: Xử lý toàn bộ thì sao?
Nhìn thấy vết thương trên mặt Nhan Khả Nhi, tất cả đều nổi giận.
Nhan Khả Nhi theo Tần Bách Tùng học y thuật, là người được rất nhiều người trong học viện yêu quý. Mặc dù cô gái ít khi lộ mặt trước đám đông nhưng cũng là một phần tử không thể thiếu trong học viện.
“Này, ngốc à, ông hỏi chúng mày đấy”.
Người đàn ông đầu trọc ngậm thuốc chửi lớn: “Con này đụng phải người của tao mà còn bắt người của tao xin lỗi. Mẹ kiếp, ông đây dễ ức hiếp chắc? Chúng mày cùng một hội đúng không. Bước tới đây, xin lỗi bạn gái của tao đi”.
“Rõ ràng là các người tông vào tôi trước, tôi cũng không hề ép cô ta phải xin lỗi. Là các người ép tôi xin lỗi, các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt.
“Con mồm thối này, dám lắm lời à”, cô gái kia tức giật quát ớn và tát cho Nhan Khả Nhi thêm một phát nữa.
Bốp...Tiếng tát vang lên giòn giã.
Đám đông tối mặt. Lâm Chính nín thở. Anh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vì vậy, chúng tôi xin lỗi...thì chuyện này xong đúng không?”
“Không thể nào, chúng mày phải bồi thường tổn thất tinh thần cho người phụ nữ của tao nữa. Tao cũng không cần nhiều tầm một triệu tệ là được”, người đàn ông cười lạnh.
“Vậy à?”
Lâm Chính nhìn hắn chăm chăm: “Anh là người ở đâu?”
“Sao thế, định điều tra hay gì?”
Gã đầu trọc hừ giọng: “ Khang Lăng của bang Thanh Long, nghe qua bao giờ không? Ông Long là đại ca của tao. Tao nói cho mày biết, chuyện ngày hôm nay không xử lý cho tao thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Lâm Chính gật đầu: “Gọi Từ Thiên đưa một triệu tệ tiền mặt tới”.
“Vâng’, người bên cạnh gật đầu, lập tức gọi điện.
Gã đầu trọc nghe thấy vậy thì dương dương tự đắc.
“Anh em, lần này gặp được con cừu béo rồi”
“Đại ca vạn tuế”.
“Đại ca, có phải là hơi ít khống? Chúng ta nên đòi 2 triệu tệ mới phải”.
“Đúng, em cũng thấy ít”, đám đằng sau cười ha ha.
“Đừng vội, lấy được 1 triệu tệ rồi tính. Lát nữa chúng ta kiếm cớ đòi thêm một khoản nữa
“He, thật không ngờ hôm nay lại may mắn vậy. Con bé này còn dám lắm mồm à. Hôm nay mà không xử lý các người thì tao đi bằng đầu”, cô gái kia cười nói.
Nhan Khả Nhi vừa sợ vừa tức. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm đạm
“Chủ tịch”, Tần Bách Tùng định nói gì đó.
“Không vội”, Lâm Chính trả lời.
Đám đông gật đầu. Lâm Chính ở đây thì không tới lượt họ lên tiếng dù họ tức lắm. Từ Thiên nhanh chóng có mặt với một vali tiền.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Thiên bước vào.
“Lấy cho tao”.
Gã đầu trọc cướp vali tiền trong tay Lâm Chính, mở ra. Bên trong là những xấp tiền vô cùng mới.
Đám đông trố mắt.
“Khá lắm, mày biết điều đấy”.
Gã đầu trọc vui vẻ gật đầu và nheo mắt: “Có điều, đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần cho bạn gái tao, còn của tao vẫn chưa có”.
“Cần bao nhiêu nữa?”, Lâm Chính hỏi.
“Không nhiều, 2 triệu tệ. Dù sao cũng không thể ít hơn của bạn gái tao mà”, gã nói.
“2 triệu tệ à? Được”
Lâm Chính gật đầu, giả bộ suy tư: “Hay là tôi đưa cho anh luôn 20 triệu tệ nhé. Tôi thấy đám anh em phía sau anh cũng cần được bồi thường đấy. Thanh toán một lần cho rồi”.
“Mày nói thật chứ”, gã đầu trọc bàng hoàng trong sự vui mừng.
Thế nhưng cô gái thấy có gì đó không ổn bèn nói: “Honey, người này vô lý quá sợ rằng không phải người tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, hỏi xem đối phương là ai trước đã”.
“Sợ gì chứ? Là một thằng ngốc nhiều tiền thôi mà. 20 triệu tệ, mỗi người được hơn một triệu tệ, em không muốn sao?”
Gã đã bị hoa mắt vì tiền nên đâu nghĩ được gì nữa. Cô gái kia chau mày,không nói thêm gì.
“Tôi sẽ chuẩn bị tiền, nhưng số tiền lớn mà bị người khác dòm ngó thì không hay. Hay là thế này, bảo người của bang Thanh Long tới hộ tống các anh rời đi thì thế nào?”
“Điều này...không cần đâu”, gã đầu trọc giật mình.
“Sao lại không cần”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên: “Ông có biết Khang Lăng - người của bang Thanh Long không?”
“Biết ạ”.
Từ Thiên gật đầu: “Tuần trước người này vừa tới hỏi thăm tôi, có gặp vài lần”.
“Vậy được, gọi điện thoại bảo bang chủ tới, tôi cho bang chủ của họ nửa tiếng. Không tới đúng giờ thì họ chịu trách nhiệm”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên lập tức gọi điện. Gã đầu trọc trố mắt: “Mày...là ai? Sao biết bang chủ của bọn tao?”
“Tôi giới thiệu nhé, đây là Tần Bách Tùng, nghe qua bao giờ không?”
“Tần Bách Tùng, viện trưởng của học viện Huyền Y Phái sao”, gã tái mặt.
“Người này tên Long Thủ”.
“Phó viện trưởng”
“Người này là Từ Thiên?”
“Từ Thiên của Dương Hoa...ô, thế không phải cùng tên thôi à”, gã run rẩy, vội vàng lùi lại như ý thức được tình hình.
Lâm Chính giới thiệu hết lượt những người trong phóng. Tất cả đều là tầng lớp cấp cao của học viện.
“Vậy mày...là ai?”, gã run lẩy bẩy.
“Anh đoán xem tôi là ai”, Lâm Chính vứt đầu thuốc xuống đất.
“Vừa nãy người đó gọi anh là chủ tịch..lẽ nào anh là thần y Lâm?”, cô gái nói.
“Đoán đúng rồi”, anh trả lời.
Dứt lời, cô gái ngồi phịch ra đất. Gã đầu trọc cũng như người mất hồn. Bọn họ không ngờ mình giẫm phải đinh.
“Chủ tịch, chúng tôi không phải người của Giang Thành, có mắt như, mù mạo phạm tới cậu, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội”, gã đầu trọc vội quỳ xuống, gào khóc.
“Không vội, đợi bang chủ của các người tới đi”, Lâm Chính đáp.
“Chủ tịch, cậu định xử lý bang Thanh Long sao? Nếu vậy thì bọn họ xong đời rồi”, Từ Thiên nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Một bang Thanh Long thì...vô vị quá, nếu như xử lý toàn bộ vành đai màu xám của Long Quốc thì sao?”
Dứt lời Từ Thiên hóa đá.
Chương 4103: Cứ đợi mà xem
Từ Thiên đương nhiên hiểu ý của Lâm Chính. Thống nhất toàn bộ vành đai xám của Long Quốc sao?
Đây là một suy nghĩ táo bạo tới mức nào chứ? Từ Thiên có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nếu là trước đây thì cùng lắm là ông ta mơ có được Giang Thành. Đối với Từ Thiên thì ông ta đã mất đi đam mê theo đuổi ước mơ rồi.
Lâm Chính xuất hiện, chỉ mới vài năm thôi mà anh đã thần phục được vô số người ở Giang Thành.
Giờ Lâm Chính nhắm tới toàn bộ Long Quốc...Từ Thiên bỗng cảm thấy tim đập mạnh.
“Sao thế? Làm được không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Nếu có chủ tịch hỗ trợ thì không thành vấn đề”, Từ Thiên nói
“Vậy được, ông đi xử lý đi”.
Lâm Chính gật đầu rồi nói tiếp: “Các vị, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng, chúng ta uống tiếp thôi”.
“Được”, đám đông cười.
Bầu không khí rõ ràng là không bằng trước đó. Lâm Chính xoa vết thương trên khuôn mặt Nhan Khả Nhi.
Cứ thế nửa tiếng trôi qua. Rầm! Một đám người vội vàng đẩy cửa bước vào.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên xăm mình và đeo vòng vàng ở cổ. Người đàn ông trố tròn mắt khi thấy gã đầu trọc quỳ gối. Sau đó ông ta nhìn Lâm Chính và lao lên đạp mạnh vào gã đầu trọc.
“Thứ chó má này. Có mắt như mù à? Dám làm loạn ở Giang Thành, mày chán sống rồi hay gì?”
Người đàn ông trung niên đấm gã đầu trọc túi bụi khiến gã la hét om sòm. Cho tới khi gã sứt đầu mẻ trán, máu me be bét thì ông ta mới dừng lại: ‘Thần y Lâm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, mong cậu tha thứ. Tôi xin lỗi cậu, cậu thấy thế nào?”
“Sao thế? Sao không tiếp tục đi”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm còn đánh nữa thì sẽ mất mạng mất”, người đàn ông thận trọng nói.
“Mất mạng à?”
Anh nhìn gã đầu trọc: “Ông đang nghi ngờ y thuật của tôi hay gì?”
Người đàn ông giật mình, vội cười: “THần y Lâm, ai dám nghi ngờ y thuật của cậu chứ. Chúng tôi là người thường, đâu hiểu được”.
“Không hiểu thì để tôi dạy ông”, Lâm Chính bước tới nhìn Từ Thiên: “Điều tra chưa?”
“Rồi ạ”, Từ Thiên lấy ra tài liệu, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn rồi đặt tài liệu qua một bên
“Ông có biết Từ Thiên không?”, anh hỏi.
“Sao có thể không biết chứ. Đại danh của Từ Thiên, cả cái nước này biết mà”, người đàn ông mỉm cười.
“Từ Thiên lúc trước cũng thuộc về vành đai xám. Nhưng ông ta chưa bao giờ làm những việc như ông. Vì tiền mà các người cái gì cũng làm được. Giết người, bắt cóc,đánh bạc...còn gì mà các người không làm?”
“Giờ tới địa bàn của tôi mà các người còn định lừa bịp à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vậy thì tôi không nương tay nữa nhé”.
Người đàn ông trung niên tối mặt: “Thần y Lâm, cậu...định làm gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ phất tay. Từ Thiên lập tức hô lớn. Ngay lập tức có rất nhiều bóng hìn lao vào phòng khống chế người của bang Thanh Long.
Người đàn ông trung niên bàng hoàng. Thuộc hạ của ông ta đưa tay vào trong túi áo. Rõ ràng bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
Thế nhưng một giây sau.
Một bóng hình khác lướt tới. Đám đông giật mình, họ bỗng thấy tay mình trống trơn, ngược lại trước mặt Từ Thiên là một lô súng do bóng hình kia cướp được.
Người của bang Thanh Long trố mắt.
“Thần y Lâm...cậu..thật sự muốn tiêu diệt hết chúng tôi sao?”, người đàn ông trung niên run rẩy.
“Đối với các người thì cần gì phải nương tay", Lâm Chính nói.
“Cậu...”
Người đàn ông mím môi, gầm lên: “Cậu gọi tôi tới Giang Thành để tổ chức tiệc Hồng Môn sao? Thật không ngờ thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng lại bỉ ổi như vậy Tôi không phục”.
“Không phục thì ông muốn thế nào”, anh nói.
“Có giỏi thì cậu để tôi về để bang Thanh Long đấu với Dương Hoa một trận hẳn hoi chứ dựa vào thủ đoạn thế nào thì nào phải đấng anh hùng?”, ông ta chửi.
“Khích tướng à?”, Lâm Chính lắc đầu: “Dù hơi hèn nhưng tôi đồng ý. Tôi sẽ cho ông cơ hội. Ông có thể về chuẩn bị. Ngày mai bắt đầu, Dương Hoa sẽ ra tay với bang Thanh Long. Tốt nhất là ông nên có ngàn kế sách để đối phó, nếu không kết cục sẽ vô cùng thê thảm đấy”.
“Vậy chúng ta cứ đợi đi”, người đàn ông bặm môi, quay người chạy ra khỏi phòng.
Chương 4104: Chết!
Người của bang Thanh Long chật vật bỏ chạy.
Từ Thiên chau mày: “Chủ tịch, tại sao lại tha cho họ vậy? Nếu như giải quyết chúng ở đây, bang Thanh Long sẽ đại loạn, tới khi đó thì việc xử lý cả bang phái chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
“Xử lý một bang Thanh Long quá dễ dàng, thế nhưng các thế lực khác thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Thiên giật mình.
“Tôi muốn ông rung cây dọa khỉ thôi. Nếu như chúng ta tiêu diệt bang chủ bang Thanh Long ở đây thì người ngoài sẽ có cái nhìn thế nào về Dương Hoa. Như vậy sẽ gây ra trở ngại lớn cho kế hoạch của chúng ta. Thực lực của chúng ta không đủ nên mới không mở tiệc Hồng Môn. Nếu như có thể sử dụng thủ đoạn của Lôi Đình tiêu diệt thì sẽ không còn ai đối đầu với Dương Hoa nữa. Tới khi đó không cần ông ra tay các thế lực khác cũng tự động đầu hàng", Lâm Chính nói.
Nghe tới đây Từ Thiên chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy.
Từ Thiên hít một hơi thật sâu: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu”
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, thấy đám đông uống cũng tương đối, anh bèn đứng dậy chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này có điện thoại gọi tới. Lâm Chính lấy ra nhìn và đanh mặt.
Là Mã Hải...
“Sao thế?”
“Chủ tịch, vừa rồi phía Yên Kinh gửi tin tới, Lạc Hàn của nhà họ Hàn...chết rồi”, Mã Hải nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở, trố tròn mắt.
Đám đông cũng không dám tin. Bọn họ chưa từng thấy vẻ mặt như thế của anh.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”, Long Thủ thận trọng hỏi.
Lâm Chính im lặng hồi lâu không trả lời, sau đó chỉ hỏi vào điện thoại: “Khi nào?”
“Hôm qua”.
Mã Hải nói tiếp: “Hàn Lạc và tiểu đội bị vây giết, chỉ có một người trở về. Những người khác đều thành tro bụi. Hôm nãy xương cốt còn lại của Hàn Lạc được đưa về Yên Kinh. Nhà họ Hàn vừa gửi tin tới...”
“Tôi sẽ lập tức tới Yên Kinh”, Lâm Chính đáp lại.
“Điều này...”, Mã Hải do dự. : “Tôi lập tức sắp xếp máy bay”.
“Ừm”, Lâm Chính sửa soạn, lập tức rời đi.
Nửa tiếng sau anh đã ngồi chuyên cơ của Dương Hoa đi tới Yên Kinh.
Lúc này trong nhà họ Hàn chỉ còn tiếng khóc thê lương. Linh đường của Hàn Lạc đã được dựng xong.
Lớp trẻ nhà họ Hàn quỳ giữa linh đường, gào khóc thảm thiết. Mặc dù địa vị của Hàn Lạc không quá cao nhưng lại là thống soái thiên cấp trẻ nhất của Long Quốc nên hắn có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Hàn.
Nhà họ Hàn vì hắn mà trở nên phú quý. Giờ mất đi Hàn Lạc, nhà họ Hàn sẽ không còn địa vị như trước nữa.
Gia chủ nhà họ Hàn ngồi ở một góc, nhìn giấy tiền vàng mã bằng vẻ vô cảm. Tóc của ông ta bạc trắng sau một đêm, khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy. Cứ như đêm nay ông ta già thêm mười tuổi vậy.
“Bố ơi”, Hàn Bộ Vĩ bước tới, hét lớn.
“Bộ Vĩ, có khách tới không?”, gia chủ bèn hỏi.
Hàn Bộ Vĩ lắc đầu. Gia chủ nhắm mắt lại.
Người đi trà nguội mà. Không còn Hàn Lạc thì nhà họ Hàn cũng không được coi trọng nữa.
Mặc dù trước đó Hàn Lạc phạm tội nhưng thực lực của hắn còn đó nên đám đông cũng biết là hắn sớm khôi phục được chức vị thôi.
Giờ thì...người không còn...ai còn coi trọng họ nữa.
“Thôi bỏ đi”
Gia chủ nhà họ Hàn thở hắt ra: “Không ai tới thì thôi, chúng ta cũng không cần chút hư danh ấy”.
Hàn Bộ Vĩ không nói gì. Đúng lúc này người quản gia vội chạy vào.
“Gia chủ, có người tới, thiếu người nhà họ Ninh tới rồi”, người quản gia vui mừng hét lên.
“Nhà họ Ninh sao?”
Gia chủ nín thở, đứng bật dậy: “Mau, đưa tôi đi đón”.
Chương 4105: Linh đường
Người nhà họ Hàn vội vàng đi theo gia chủ ra cửa.
Chỉ thấy mấy bóng người nhanh chân đi vào nhà họ Hàn.
"Cậu chủ Ninh Hồng, không ngờ người đầu tiên đến nhà tôi lại là cậu! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Mau mau mau, mời vào uống trà!".
Gia chủ Hàn cố nén bi thương, nở nụ cười bước tới.
"Linh bài của Hàn Lạc đâu?".
Thanh niên tên Ninh Hồng mỉm cười hỏi.
Gia chủ Hàn sửng sốt, hơi nhíu mày, nhưng vẫn đáp: "Ở nội đường".
"Thế à? Tôi phải đi xem sao!".
Ninh Hồng nheo mắt, đi thẳng vào nội đường.
Sắc mặt của gia chủ Hàn bỗng chốc sa sầm.
"Gia chủ, việc này..."
Người nhà họ Hàn ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Nhưng gia chủ Hàn không nói gì, lập tức đi theo hắn.
Vào trong linh đường, Ninh Hồng đi thẳng tới trước quan tài của Hàn Lạc, gõ vào quan tài rồi cười nói: "Này! Hàn Lạc! Anh chết thật à? Đừng có lừa tôi thế chứ!".
"Cậu chủ Ninh, cậu làm cái gì vậy?".
"Đừng khinh nhờn cậu chủ nhà chúng tôi như vậy!".
Người nhà họ Hàn ở bên cạnh biến sắc.
"Khinh nhờn?".
Ninh Hồng cười khẩy: "Thế này mà coi là khinh nhờn sao? Nếu được coi là khinh nhờn thì các người định làm gì tôi nào?".
"Cậu chủ Ninh, xem ra cậu đến để phá linh đường rồi!".
Gia chủ Hàn tiến lại gần, mặt không cảm xúc nói.
"Cũng không hẳn là phá linh đường, người đã chết rồi, tôi cũng không thể lôi ra khỏi quan tài để làm gì được! Huống hồ anh ta hi sinh vì nước, khinh nhờn một chiến sĩ hi sinh vì nước, chuyện này mà đồn ra ngoài thì tôi cũng gặp phiền phức", Ninh Hồng cười nói.
"Vậy cậu chủ Ninh đến đây làm gì?".
"Tôi đến để thông báo với nhà họ Hàn các ông một số chuyện".
Ninh Hồng cười nhạt: "Yêu cầu các ông trong vòng ba ngày phải chuyển nhượng toàn bộ mặt bằng cửa hàng ở đường Tây, ngoài ra mấy dự án ở Bắc Vực cũng phải giao hết ra đây!".
Người nhà họ Hàn nghe xong đều biến sắc.
"Nếu chúng tôi không đưa thì sao?", gia chủ Hàn trầm giọng nói.
"Thế thì e là... nhà họ Hàn không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh được nữa".
Ninh Hồng lắc đầu nói.
"Hóa ra cậu đến để dọa dẫm!".
Gia chủ Hàn mặt không cảm xúc nói.
"Gia chủ Hàn, ông đừng nói như vậy, tôi không đến để tống tiền dọa dẫm, mà là để bảo vệ nhà họ Hàn các ông".
"Bảo vệ nhà họ Hàn?".
"Chứ sao nữa? Ông phải biết rằng chuyện Hàn Lạc chết trận đã lan khắp Yên Kinh, tất cả mọi người đều đã biết. Mấy năm nay nhà họ Hàn các ông đã đắc tội với bao nhiêu người? Kéo thêm bao nhiêu kẻ thù? Chắc là các ông cũng tự biết rõ! Trước kia có Hàn Lạc, không ai dám động đến nhà họ Hàn các ông, nhưng bây giờ Hàn Lạc chết rồi, còn ai sợ nhà họ Hàn các ông chứ?".
"Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, kẻ thù của nhà họ Hàn sẽ bắt đầu ra tay trả thù các ông. Nếu không có người bảo vệ, thì sớm muộn gì nhà họ Hàn cũng tan thành mây khói".
"Thế nên, chỉ cần nhà họ Hàn các ông đồng ý với những điều kiện tôi vừa đưa ra, thì nhà họ Ninh tôi đảm bảo các ông bình an vô sự".
Ninh Hồng nheo mắt cười nói.
Hắn vừa dứt lời, người nhà họ Hàn đều tái mét mặt, tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng đều rơi vào trầm tư.
Ninh Hồng nói đúng.
Đây là nguy cơ lớn nhất mà nhà họ Hàn phải đối mặt hiện giờ.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, tiếng huyên náo vang lên.
Sau đó liền thấy một đám người khí thế hùng hổ xông vào linh đường.
"Các cậu làm gì vậy? Ai cho các cậu vào đây?".
"Đứng lại! Tất cả đứng lại cho tôi!".
Lão quản gia liều mạng ngăn cản, nhưng không thể ngăn được, mà còn bị một người đàn ông khỏe mạnh tát cho ngã lăn ra đất.
"Khốn kiếp!".
Hàn Bộ Vĩ nổi giận, lập tức xông tới định ra tay.
Nhưng hiển nhiên những người này đều biết võ, đấu được mấy hiệp, Hàn Bộ Vĩ liền rơi xuống thế hạ phong, bị đánh túi bụi.
"Chết tiệt!".
Người nhà họ Hàn tức không nhịn được, xông tới bao vây.
"Tất cả dừng tay!".
Gia chủ Hàn gầm lên.
Qúa trình luyện chế vô cùng vất vả. Đám đông bặm môi, rót sức mạnh và lò luyện. Mấy người Tần Bách Tùng chật vật kiểm soát ngọn lửa.
Lò luyện bị đốt đỏ lòm. Nhiệt độ trong căn phòng tăng lên cao. Với người như Tần Bách Tùng căn bản không thể nào chống lại được sức nóng, ông ta chảy mồ hôi như tắm, thở hổn hển.
Nhưng vì đan dược đan luyện mà ông ta bặm môi kiên trì. Cứ như thế cả một ngày trời.
Trong lò phát ra âm thanh kỳ lạ. Đám đông nghe thấy lập tức ngã sõng soài ra đất. Tần Bách Tùng trợn ngược mắt, ngất lịm
Người bên cạnh vội vàng bón thuốc cho ông ta. Một lúc sau ông ta mới yếu ớt mở mắt ra được.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính cũng lau mồ hôi.
“Không có gì...Thầy mau xem đan dược được luyện thành chưa?”, Tần Bách Tùng yếu ớt nói.
Lâm Chính gật đầu, mở lò luyện ra.
Khói lập tức bay lên. Mùi thuốc thơm lừng lan ra cả căn phòng. Tất cả đều cảm thấy mê mẩn.
“Thơm quá”.
“Thơm thế này thì chắc là thành công rồi”.
“Chúng ta tốn công sức vậy cơ mà, còn không thành công được sao?”
Có người cười. Tất cả đều nhìn Lâm Chính. Lâm Chính đứng bên lò luyện chỉ đanh mặt. Một lúc sau, anh lấy từ trong lò luyện ra một viên đan dược màu đen và quan sát.
“Thưa thầy thế nào rồi?”, Tần Bách Tùng thận trọng hỏi.
“Vẫn chưa được”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, đám đông á khẩu.
“Sao có thể? Thưa thầy, đan dược không phải chính à viên này sao, tại sao lại thất bại được?”, Tần Bách Tùng cảm thấy nghi ngờ.
“Dược tính của viên này chưa bằng cả một phần mười những gì tôi nghĩ thì sao có thể thành công được. Nhưng cũng không hẳn là thất bại, chỉ có thể nói là loại cấp thấp”, Lâm Chính lắc đầu.
“Loại cấp thấp sao?”
Đám đông giật mình, không nói nên lời. Vất vả cả ngày trời mà kết quả lại thế này nên đương nhiên đám đông khó có thể chấp nhận được.
“Thế nhưng cũng đừng nản lòng, viên đan này vẫn có khả năng phục hồi. Đợi tôi thu thập thêm dược liệu, tiến hành luyện chế tiếp thì chắc chắn là công dụng của nó sẽ được nâng cao”.
Lâm Chính mỉm cười sau đó nói: “Long Thủ, sắp xếp đi, mở tiệc, tôi muốn tiếp đãi mọi người”.
“Được ạ”, Long Thủ gập đầu, lập tức lấy điện thoại ra sắp xếp.
Lâm Chính hiếm khi mời mọi người ăn nên đương nhiên mọi người cũng không từ chối. Long Thủ nhanh chóng đặt một nhà hàng ở Giang Thành.
Nhà hàng này không quá sáng trọng nhưng cũng không tệ. Bọn họ bao phòng, bắt đầu nâng ly chúc mừng. Tần Bách Tùng dù rất mệt nhưng nhờ có thuốc mà tinh lực cũng được hồi phục. Ông ta vui mừng nâng ly mời rượu.
Rõ ràng hôm nay tâm trạng của ông ta rất tốt.
Bỗng có tiếng gõ cửa. Đám đông nhìn. Một khuôn mặt thân quen xuất hiện.
“Ngưng Nhi?”, Lâm Chính giật mình.
“Được lắm, hóa ra mọi người ở đây”.
Tần Ngưng Nhi vui vẻ bước vào nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt giảo hoạt: “Anh Lâm chúng ta chưa từng uống rượu với nhau đấy”.
“Được vậy hội nay sẽ cho cô được thỏa mãn nhé”, Lâm Chính thản nhiên cười và rót đầy ly cho Tần Ngưng Nhi.
Vài ly rượu thôi đã khiến mặt cô gái đỏ bừng, cô gái bắt đầu ăn nói linh tinh. Lâm Chính lắc đầu bất lực. Tần Bách Tùng thì mỉm cười.
Đúng lúc này.
Rầm...Cửa căn phòng bị đạp bung, một người đàn ông ngậm thuốc hung hăng bước vào.
“Mẹ kiếp, con bé này là người của chúng mày à?”
Sau đó một cô gái trang điểm đậm dúi Nhan Khả Nhi vào trong. Có thể nhìn thấy rõ vết tát trên khuôn mặt Nhan Khả Nhi.
Cả căn phòng im lặng như tờ.
Chương 4102: Xử lý toàn bộ thì sao?
Nhìn thấy vết thương trên mặt Nhan Khả Nhi, tất cả đều nổi giận.
Nhan Khả Nhi theo Tần Bách Tùng học y thuật, là người được rất nhiều người trong học viện yêu quý. Mặc dù cô gái ít khi lộ mặt trước đám đông nhưng cũng là một phần tử không thể thiếu trong học viện.
“Này, ngốc à, ông hỏi chúng mày đấy”.
Người đàn ông đầu trọc ngậm thuốc chửi lớn: “Con này đụng phải người của tao mà còn bắt người của tao xin lỗi. Mẹ kiếp, ông đây dễ ức hiếp chắc? Chúng mày cùng một hội đúng không. Bước tới đây, xin lỗi bạn gái của tao đi”.
“Rõ ràng là các người tông vào tôi trước, tôi cũng không hề ép cô ta phải xin lỗi. Là các người ép tôi xin lỗi, các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt.
“Con mồm thối này, dám lắm lời à”, cô gái kia tức giật quát ớn và tát cho Nhan Khả Nhi thêm một phát nữa.
Bốp...Tiếng tát vang lên giòn giã.
Đám đông tối mặt. Lâm Chính nín thở. Anh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vì vậy, chúng tôi xin lỗi...thì chuyện này xong đúng không?”
“Không thể nào, chúng mày phải bồi thường tổn thất tinh thần cho người phụ nữ của tao nữa. Tao cũng không cần nhiều tầm một triệu tệ là được”, người đàn ông cười lạnh.
“Vậy à?”
Lâm Chính nhìn hắn chăm chăm: “Anh là người ở đâu?”
“Sao thế, định điều tra hay gì?”
Gã đầu trọc hừ giọng: “ Khang Lăng của bang Thanh Long, nghe qua bao giờ không? Ông Long là đại ca của tao. Tao nói cho mày biết, chuyện ngày hôm nay không xử lý cho tao thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Lâm Chính gật đầu: “Gọi Từ Thiên đưa một triệu tệ tiền mặt tới”.
“Vâng’, người bên cạnh gật đầu, lập tức gọi điện.
Gã đầu trọc nghe thấy vậy thì dương dương tự đắc.
“Anh em, lần này gặp được con cừu béo rồi”
“Đại ca vạn tuế”.
“Đại ca, có phải là hơi ít khống? Chúng ta nên đòi 2 triệu tệ mới phải”.
“Đúng, em cũng thấy ít”, đám đằng sau cười ha ha.
“Đừng vội, lấy được 1 triệu tệ rồi tính. Lát nữa chúng ta kiếm cớ đòi thêm một khoản nữa
“He, thật không ngờ hôm nay lại may mắn vậy. Con bé này còn dám lắm mồm à. Hôm nay mà không xử lý các người thì tao đi bằng đầu”, cô gái kia cười nói.
Nhan Khả Nhi vừa sợ vừa tức. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm đạm
“Chủ tịch”, Tần Bách Tùng định nói gì đó.
“Không vội”, Lâm Chính trả lời.
Đám đông gật đầu. Lâm Chính ở đây thì không tới lượt họ lên tiếng dù họ tức lắm. Từ Thiên nhanh chóng có mặt với một vali tiền.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”, Từ Thiên bước vào.
“Lấy cho tao”.
Gã đầu trọc cướp vali tiền trong tay Lâm Chính, mở ra. Bên trong là những xấp tiền vô cùng mới.
Đám đông trố mắt.
“Khá lắm, mày biết điều đấy”.
Gã đầu trọc vui vẻ gật đầu và nheo mắt: “Có điều, đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần cho bạn gái tao, còn của tao vẫn chưa có”.
“Cần bao nhiêu nữa?”, Lâm Chính hỏi.
“Không nhiều, 2 triệu tệ. Dù sao cũng không thể ít hơn của bạn gái tao mà”, gã nói.
“2 triệu tệ à? Được”
Lâm Chính gật đầu, giả bộ suy tư: “Hay là tôi đưa cho anh luôn 20 triệu tệ nhé. Tôi thấy đám anh em phía sau anh cũng cần được bồi thường đấy. Thanh toán một lần cho rồi”.
“Mày nói thật chứ”, gã đầu trọc bàng hoàng trong sự vui mừng.
Thế nhưng cô gái thấy có gì đó không ổn bèn nói: “Honey, người này vô lý quá sợ rằng không phải người tầm thường, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, hỏi xem đối phương là ai trước đã”.
“Sợ gì chứ? Là một thằng ngốc nhiều tiền thôi mà. 20 triệu tệ, mỗi người được hơn một triệu tệ, em không muốn sao?”
Gã đã bị hoa mắt vì tiền nên đâu nghĩ được gì nữa. Cô gái kia chau mày,không nói thêm gì.
“Tôi sẽ chuẩn bị tiền, nhưng số tiền lớn mà bị người khác dòm ngó thì không hay. Hay là thế này, bảo người của bang Thanh Long tới hộ tống các anh rời đi thì thế nào?”
“Điều này...không cần đâu”, gã đầu trọc giật mình.
“Sao lại không cần”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên: “Ông có biết Khang Lăng - người của bang Thanh Long không?”
“Biết ạ”.
Từ Thiên gật đầu: “Tuần trước người này vừa tới hỏi thăm tôi, có gặp vài lần”.
“Vậy được, gọi điện thoại bảo bang chủ tới, tôi cho bang chủ của họ nửa tiếng. Không tới đúng giờ thì họ chịu trách nhiệm”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên lập tức gọi điện. Gã đầu trọc trố mắt: “Mày...là ai? Sao biết bang chủ của bọn tao?”
“Tôi giới thiệu nhé, đây là Tần Bách Tùng, nghe qua bao giờ không?”
“Tần Bách Tùng, viện trưởng của học viện Huyền Y Phái sao”, gã tái mặt.
“Người này tên Long Thủ”.
“Phó viện trưởng”
“Người này là Từ Thiên?”
“Từ Thiên của Dương Hoa...ô, thế không phải cùng tên thôi à”, gã run rẩy, vội vàng lùi lại như ý thức được tình hình.
Lâm Chính giới thiệu hết lượt những người trong phóng. Tất cả đều là tầng lớp cấp cao của học viện.
“Vậy mày...là ai?”, gã run lẩy bẩy.
“Anh đoán xem tôi là ai”, Lâm Chính vứt đầu thuốc xuống đất.
“Vừa nãy người đó gọi anh là chủ tịch..lẽ nào anh là thần y Lâm?”, cô gái nói.
“Đoán đúng rồi”, anh trả lời.
Dứt lời, cô gái ngồi phịch ra đất. Gã đầu trọc cũng như người mất hồn. Bọn họ không ngờ mình giẫm phải đinh.
“Chủ tịch, chúng tôi không phải người của Giang Thành, có mắt như, mù mạo phạm tới cậu, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội”, gã đầu trọc vội quỳ xuống, gào khóc.
“Không vội, đợi bang chủ của các người tới đi”, Lâm Chính đáp.
“Chủ tịch, cậu định xử lý bang Thanh Long sao? Nếu vậy thì bọn họ xong đời rồi”, Từ Thiên nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Một bang Thanh Long thì...vô vị quá, nếu như xử lý toàn bộ vành đai màu xám của Long Quốc thì sao?”
Dứt lời Từ Thiên hóa đá.
Chương 4103: Cứ đợi mà xem
Từ Thiên đương nhiên hiểu ý của Lâm Chính. Thống nhất toàn bộ vành đai xám của Long Quốc sao?
Đây là một suy nghĩ táo bạo tới mức nào chứ? Từ Thiên có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nếu là trước đây thì cùng lắm là ông ta mơ có được Giang Thành. Đối với Từ Thiên thì ông ta đã mất đi đam mê theo đuổi ước mơ rồi.
Lâm Chính xuất hiện, chỉ mới vài năm thôi mà anh đã thần phục được vô số người ở Giang Thành.
Giờ Lâm Chính nhắm tới toàn bộ Long Quốc...Từ Thiên bỗng cảm thấy tim đập mạnh.
“Sao thế? Làm được không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Nếu có chủ tịch hỗ trợ thì không thành vấn đề”, Từ Thiên nói
“Vậy được, ông đi xử lý đi”.
Lâm Chính gật đầu rồi nói tiếp: “Các vị, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng, chúng ta uống tiếp thôi”.
“Được”, đám đông cười.
Bầu không khí rõ ràng là không bằng trước đó. Lâm Chính xoa vết thương trên khuôn mặt Nhan Khả Nhi.
Cứ thế nửa tiếng trôi qua. Rầm! Một đám người vội vàng đẩy cửa bước vào.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên xăm mình và đeo vòng vàng ở cổ. Người đàn ông trố tròn mắt khi thấy gã đầu trọc quỳ gối. Sau đó ông ta nhìn Lâm Chính và lao lên đạp mạnh vào gã đầu trọc.
“Thứ chó má này. Có mắt như mù à? Dám làm loạn ở Giang Thành, mày chán sống rồi hay gì?”
Người đàn ông trung niên đấm gã đầu trọc túi bụi khiến gã la hét om sòm. Cho tới khi gã sứt đầu mẻ trán, máu me be bét thì ông ta mới dừng lại: ‘Thần y Lâm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, mong cậu tha thứ. Tôi xin lỗi cậu, cậu thấy thế nào?”
“Sao thế? Sao không tiếp tục đi”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm còn đánh nữa thì sẽ mất mạng mất”, người đàn ông thận trọng nói.
“Mất mạng à?”
Anh nhìn gã đầu trọc: “Ông đang nghi ngờ y thuật của tôi hay gì?”
Người đàn ông giật mình, vội cười: “THần y Lâm, ai dám nghi ngờ y thuật của cậu chứ. Chúng tôi là người thường, đâu hiểu được”.
“Không hiểu thì để tôi dạy ông”, Lâm Chính bước tới nhìn Từ Thiên: “Điều tra chưa?”
“Rồi ạ”, Từ Thiên lấy ra tài liệu, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn rồi đặt tài liệu qua một bên
“Ông có biết Từ Thiên không?”, anh hỏi.
“Sao có thể không biết chứ. Đại danh của Từ Thiên, cả cái nước này biết mà”, người đàn ông mỉm cười.
“Từ Thiên lúc trước cũng thuộc về vành đai xám. Nhưng ông ta chưa bao giờ làm những việc như ông. Vì tiền mà các người cái gì cũng làm được. Giết người, bắt cóc,đánh bạc...còn gì mà các người không làm?”
“Giờ tới địa bàn của tôi mà các người còn định lừa bịp à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Vậy thì tôi không nương tay nữa nhé”.
Người đàn ông trung niên tối mặt: “Thần y Lâm, cậu...định làm gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ phất tay. Từ Thiên lập tức hô lớn. Ngay lập tức có rất nhiều bóng hìn lao vào phòng khống chế người của bang Thanh Long.
Người đàn ông trung niên bàng hoàng. Thuộc hạ của ông ta đưa tay vào trong túi áo. Rõ ràng bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị khi tới đây.
Thế nhưng một giây sau.
Một bóng hình khác lướt tới. Đám đông giật mình, họ bỗng thấy tay mình trống trơn, ngược lại trước mặt Từ Thiên là một lô súng do bóng hình kia cướp được.
Người của bang Thanh Long trố mắt.
“Thần y Lâm...cậu..thật sự muốn tiêu diệt hết chúng tôi sao?”, người đàn ông trung niên run rẩy.
“Đối với các người thì cần gì phải nương tay", Lâm Chính nói.
“Cậu...”
Người đàn ông mím môi, gầm lên: “Cậu gọi tôi tới Giang Thành để tổ chức tiệc Hồng Môn sao? Thật không ngờ thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng lại bỉ ổi như vậy Tôi không phục”.
“Không phục thì ông muốn thế nào”, anh nói.
“Có giỏi thì cậu để tôi về để bang Thanh Long đấu với Dương Hoa một trận hẳn hoi chứ dựa vào thủ đoạn thế nào thì nào phải đấng anh hùng?”, ông ta chửi.
“Khích tướng à?”, Lâm Chính lắc đầu: “Dù hơi hèn nhưng tôi đồng ý. Tôi sẽ cho ông cơ hội. Ông có thể về chuẩn bị. Ngày mai bắt đầu, Dương Hoa sẽ ra tay với bang Thanh Long. Tốt nhất là ông nên có ngàn kế sách để đối phó, nếu không kết cục sẽ vô cùng thê thảm đấy”.
“Vậy chúng ta cứ đợi đi”, người đàn ông bặm môi, quay người chạy ra khỏi phòng.
Chương 4104: Chết!
Người của bang Thanh Long chật vật bỏ chạy.
Từ Thiên chau mày: “Chủ tịch, tại sao lại tha cho họ vậy? Nếu như giải quyết chúng ở đây, bang Thanh Long sẽ đại loạn, tới khi đó thì việc xử lý cả bang phái chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
“Xử lý một bang Thanh Long quá dễ dàng, thế nhưng các thế lực khác thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Thiên giật mình.
“Tôi muốn ông rung cây dọa khỉ thôi. Nếu như chúng ta tiêu diệt bang chủ bang Thanh Long ở đây thì người ngoài sẽ có cái nhìn thế nào về Dương Hoa. Như vậy sẽ gây ra trở ngại lớn cho kế hoạch của chúng ta. Thực lực của chúng ta không đủ nên mới không mở tiệc Hồng Môn. Nếu như có thể sử dụng thủ đoạn của Lôi Đình tiêu diệt thì sẽ không còn ai đối đầu với Dương Hoa nữa. Tới khi đó không cần ông ra tay các thế lực khác cũng tự động đầu hàng", Lâm Chính nói.
Nghe tới đây Từ Thiên chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy.
Từ Thiên hít một hơi thật sâu: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu”
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, thấy đám đông uống cũng tương đối, anh bèn đứng dậy chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này có điện thoại gọi tới. Lâm Chính lấy ra nhìn và đanh mặt.
Là Mã Hải...
“Sao thế?”
“Chủ tịch, vừa rồi phía Yên Kinh gửi tin tới, Lạc Hàn của nhà họ Hàn...chết rồi”, Mã Hải nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở, trố tròn mắt.
Đám đông cũng không dám tin. Bọn họ chưa từng thấy vẻ mặt như thế của anh.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”, Long Thủ thận trọng hỏi.
Lâm Chính im lặng hồi lâu không trả lời, sau đó chỉ hỏi vào điện thoại: “Khi nào?”
“Hôm qua”.
Mã Hải nói tiếp: “Hàn Lạc và tiểu đội bị vây giết, chỉ có một người trở về. Những người khác đều thành tro bụi. Hôm nãy xương cốt còn lại của Hàn Lạc được đưa về Yên Kinh. Nhà họ Hàn vừa gửi tin tới...”
“Tôi sẽ lập tức tới Yên Kinh”, Lâm Chính đáp lại.
“Điều này...”, Mã Hải do dự. : “Tôi lập tức sắp xếp máy bay”.
“Ừm”, Lâm Chính sửa soạn, lập tức rời đi.
Nửa tiếng sau anh đã ngồi chuyên cơ của Dương Hoa đi tới Yên Kinh.
Lúc này trong nhà họ Hàn chỉ còn tiếng khóc thê lương. Linh đường của Hàn Lạc đã được dựng xong.
Lớp trẻ nhà họ Hàn quỳ giữa linh đường, gào khóc thảm thiết. Mặc dù địa vị của Hàn Lạc không quá cao nhưng lại là thống soái thiên cấp trẻ nhất của Long Quốc nên hắn có ý nghĩa vô cùng to lớn với nhà họ Hàn.
Nhà họ Hàn vì hắn mà trở nên phú quý. Giờ mất đi Hàn Lạc, nhà họ Hàn sẽ không còn địa vị như trước nữa.
Gia chủ nhà họ Hàn ngồi ở một góc, nhìn giấy tiền vàng mã bằng vẻ vô cảm. Tóc của ông ta bạc trắng sau một đêm, khuôn mặt lộ vẻ tiều tụy. Cứ như đêm nay ông ta già thêm mười tuổi vậy.
“Bố ơi”, Hàn Bộ Vĩ bước tới, hét lớn.
“Bộ Vĩ, có khách tới không?”, gia chủ bèn hỏi.
Hàn Bộ Vĩ lắc đầu. Gia chủ nhắm mắt lại.
Người đi trà nguội mà. Không còn Hàn Lạc thì nhà họ Hàn cũng không được coi trọng nữa.
Mặc dù trước đó Hàn Lạc phạm tội nhưng thực lực của hắn còn đó nên đám đông cũng biết là hắn sớm khôi phục được chức vị thôi.
Giờ thì...người không còn...ai còn coi trọng họ nữa.
“Thôi bỏ đi”
Gia chủ nhà họ Hàn thở hắt ra: “Không ai tới thì thôi, chúng ta cũng không cần chút hư danh ấy”.
Hàn Bộ Vĩ không nói gì. Đúng lúc này người quản gia vội chạy vào.
“Gia chủ, có người tới, thiếu người nhà họ Ninh tới rồi”, người quản gia vui mừng hét lên.
“Nhà họ Ninh sao?”
Gia chủ nín thở, đứng bật dậy: “Mau, đưa tôi đi đón”.
Chương 4105: Linh đường
Người nhà họ Hàn vội vàng đi theo gia chủ ra cửa.
Chỉ thấy mấy bóng người nhanh chân đi vào nhà họ Hàn.
"Cậu chủ Ninh Hồng, không ngờ người đầu tiên đến nhà tôi lại là cậu! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Mau mau mau, mời vào uống trà!".
Gia chủ Hàn cố nén bi thương, nở nụ cười bước tới.
"Linh bài của Hàn Lạc đâu?".
Thanh niên tên Ninh Hồng mỉm cười hỏi.
Gia chủ Hàn sửng sốt, hơi nhíu mày, nhưng vẫn đáp: "Ở nội đường".
"Thế à? Tôi phải đi xem sao!".
Ninh Hồng nheo mắt, đi thẳng vào nội đường.
Sắc mặt của gia chủ Hàn bỗng chốc sa sầm.
"Gia chủ, việc này..."
Người nhà họ Hàn ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Nhưng gia chủ Hàn không nói gì, lập tức đi theo hắn.
Vào trong linh đường, Ninh Hồng đi thẳng tới trước quan tài của Hàn Lạc, gõ vào quan tài rồi cười nói: "Này! Hàn Lạc! Anh chết thật à? Đừng có lừa tôi thế chứ!".
"Cậu chủ Ninh, cậu làm cái gì vậy?".
"Đừng khinh nhờn cậu chủ nhà chúng tôi như vậy!".
Người nhà họ Hàn ở bên cạnh biến sắc.
"Khinh nhờn?".
Ninh Hồng cười khẩy: "Thế này mà coi là khinh nhờn sao? Nếu được coi là khinh nhờn thì các người định làm gì tôi nào?".
"Cậu chủ Ninh, xem ra cậu đến để phá linh đường rồi!".
Gia chủ Hàn tiến lại gần, mặt không cảm xúc nói.
"Cũng không hẳn là phá linh đường, người đã chết rồi, tôi cũng không thể lôi ra khỏi quan tài để làm gì được! Huống hồ anh ta hi sinh vì nước, khinh nhờn một chiến sĩ hi sinh vì nước, chuyện này mà đồn ra ngoài thì tôi cũng gặp phiền phức", Ninh Hồng cười nói.
"Vậy cậu chủ Ninh đến đây làm gì?".
"Tôi đến để thông báo với nhà họ Hàn các ông một số chuyện".
Ninh Hồng cười nhạt: "Yêu cầu các ông trong vòng ba ngày phải chuyển nhượng toàn bộ mặt bằng cửa hàng ở đường Tây, ngoài ra mấy dự án ở Bắc Vực cũng phải giao hết ra đây!".
Người nhà họ Hàn nghe xong đều biến sắc.
"Nếu chúng tôi không đưa thì sao?", gia chủ Hàn trầm giọng nói.
"Thế thì e là... nhà họ Hàn không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh được nữa".
Ninh Hồng lắc đầu nói.
"Hóa ra cậu đến để dọa dẫm!".
Gia chủ Hàn mặt không cảm xúc nói.
"Gia chủ Hàn, ông đừng nói như vậy, tôi không đến để tống tiền dọa dẫm, mà là để bảo vệ nhà họ Hàn các ông".
"Bảo vệ nhà họ Hàn?".
"Chứ sao nữa? Ông phải biết rằng chuyện Hàn Lạc chết trận đã lan khắp Yên Kinh, tất cả mọi người đều đã biết. Mấy năm nay nhà họ Hàn các ông đã đắc tội với bao nhiêu người? Kéo thêm bao nhiêu kẻ thù? Chắc là các ông cũng tự biết rõ! Trước kia có Hàn Lạc, không ai dám động đến nhà họ Hàn các ông, nhưng bây giờ Hàn Lạc chết rồi, còn ai sợ nhà họ Hàn các ông chứ?".
"Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, kẻ thù của nhà họ Hàn sẽ bắt đầu ra tay trả thù các ông. Nếu không có người bảo vệ, thì sớm muộn gì nhà họ Hàn cũng tan thành mây khói".
"Thế nên, chỉ cần nhà họ Hàn các ông đồng ý với những điều kiện tôi vừa đưa ra, thì nhà họ Ninh tôi đảm bảo các ông bình an vô sự".
Ninh Hồng nheo mắt cười nói.
Hắn vừa dứt lời, người nhà họ Hàn đều tái mét mặt, tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng đều rơi vào trầm tư.
Ninh Hồng nói đúng.
Đây là nguy cơ lớn nhất mà nhà họ Hàn phải đối mặt hiện giờ.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, tiếng huyên náo vang lên.
Sau đó liền thấy một đám người khí thế hùng hổ xông vào linh đường.
"Các cậu làm gì vậy? Ai cho các cậu vào đây?".
"Đứng lại! Tất cả đứng lại cho tôi!".
Lão quản gia liều mạng ngăn cản, nhưng không thể ngăn được, mà còn bị một người đàn ông khỏe mạnh tát cho ngã lăn ra đất.
"Khốn kiếp!".
Hàn Bộ Vĩ nổi giận, lập tức xông tới định ra tay.
Nhưng hiển nhiên những người này đều biết võ, đấu được mấy hiệp, Hàn Bộ Vĩ liền rơi xuống thế hạ phong, bị đánh túi bụi.
"Chết tiệt!".
Người nhà họ Hàn tức không nhịn được, xông tới bao vây.
"Tất cả dừng tay!".
Gia chủ Hàn gầm lên.