-
Chương 2986-3990
Chương 3986: Thái tử ở Yên Kinh
Mỗi nơi mỗi cách gọi khác nhau, Lâm Chính biết điều đó.
Nếu Châu Thời Vận hiểu được thứ mà anh miêu tả thì hoa Ngân Tâm đó chắc chắn là hoa Long Cốt.
“Tôi đang cần nó, nếu vậy lễ hội ngắm hoa này tôi có thể đi xem xem!”.
Lâm Chính lên tiếng.
Châu Thời Vận nghe vậy lập tức mừng rỡ: “Tôi nghĩ mẹ tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh anh!”.
“À… e là chưa chắc… Tôi nghĩ tốt nhất anh hãy nói với mẹ anh một tiếng, nếu bà ấy không hoan nghênh thì tôi cũng không cưỡng cầu!”.
Lâm Chính lắc đầu.
Trước kia xảy ra mâu thuẫn với điện chủ Tử Long Điện, anh không nghĩ điện chủ Tử Long Điện sẽ có ấn tượng tốt với mình.
Nếu bà ấy không hoan nghênh, anh cũng không mặt dày mà đi.
“Haizz, anh Lâm nói vậy là khách sáo rồi. Tôi và nhóm Tử Ngải ở lại học viện Huyền Y Phái các anh lâu như vậy, về tình về lý, mẹ tôi sẽ không phản đối đâu, anh Lâm đừng lo”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Anh cũng nhìn thấu suốt thật”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Châu Thời Vận, tôi hỏi anh, nếu tôi muốn có hoa Long Cốt thì có cách nào lấy được không?”.
“Yên tâm đi anh Lâm, mẹ tôi không phải người nhỏ nhen. Nếu anh thích, tôi sẽ mở lời nói với bà ấy là được, nể mặt tôi, chắc bà ấy sẽ không tiếc mà tặng anh”.
Châu Thời Vận vỗ ngực nói.
“Vậy được, ba ngày sau tôi sẽ đi với anh đến Tử Long Điện!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Anh Lâm, lễ hội ngắm hoa không phải tổ chức ở Tử Long Điện, mà là ở Hoa Hải”.
“Hoa Hải? Đó là nơi nào?”.
“Là một thế ngoại đào nguyên ở ngoại vực, chuyên dùng để tổ chức lễ hội ngắm hoa. Mẹ tôi đã gia nhập hoa giới, hoa giới này thường xuyên tổ chức lễ hội ngắm hoa hằng năm. Lễ hội ngắm hoa do thành viên của hoa giới luân phiên tổ chức, năm nay đến lượt mẹ tôi!”
“Hóa ra là hội những người cùng chung sở thích gì đó sao?”.
Lâm Chính bừng tỉnh.
“Lầm to!”.
Châu Thời Vận lắc đầu, nghiêm túc lên tiếng: “Anh Lâm, anh đừng coi thường hoa giới! Đó không đơn giản là hội những người cùng chung sở thích gì đó, mà là một tổ chức mang tính thế giới!”.
“Mang tính thế giới?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Châu Thời Vận nhỏ giọng nói: “Anh Lâm có biết bảng xếp hạng thập đại hồng nhan thế giới, hay người nước ngoài thường gọi là bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân thế giới không?”.
“Chưa nghe qua”.
“Vậy còn cuộc thi hoa hậu thế giới thì sao?”.
“Tôi chỉ nghe nói cuộc thi hoa hậu Long Quốc, nhưng mấy chương trình đó không phải để những người có tiền chọn vợ hay sao?”.
“Cũng không phải tất cả đều vậy, cuộc thi hoa hậu thế giới là do hoa giới tổ chức, bọn họ là tổ chức đứng đằng sau nên các anh không biết”.
“Tổ chức này lợi hại lắm sao?”.
“Lợi hại? Anh Lâm, anh nghe câu này chưa?”.
Châu Thời Vận mở to mắt, hỏi.
“Câu gì?”.
Lâm Chính hỏi lại.
“Phóng hỏa hí chư hầu!”.
“Hả… Nghe qua, nhưng có liên quan gì đến hoa giới?”.
“Sao lại không liên quan? Thành viên của hoa giới toàn là người đẹp đỉnh cấp thế giới! Người đẹp có tác dụng gì? Khi một người phụ nữ xinh đẹp đến cực hạn, dù là người nắm quyền số một cũng bị bọn họ ảnh hưởng! Anh nói ảnh hưởng có lớn không? Chu U Vương, Trụ Vương cho đến các quân vương đời sau, những ví dụ này còn cần tôi liệt kê nữa sao?”.
Châu Thời Vận nói.
“Hóa ra là vậy… Thế mẹ anh cũng là thành viên của hoa giới à?”.
“Chứ sao, dù mẹ tôi không còn trẻ tuổi nhưng biết cách bảo dưỡng, cũng là mỹ nhân hạng nhất! Vào hoa giới không phải dư sức sao?”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính gật đầu, rất tán thành.
Trước kia anh đã gặp điện chủ Long Vương Điện một lần, nếu không nói, trông bà ấy chỉ có hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.
Không thể không thừa nhận người tu vi cao quả thật rất biết cách giữ nhan sắc.
“Anh Lâm, cứ quyết định vậy đi! Ba ngày nữa anh đi cùng tôi, bảo đảm sắp xếp ổn thỏa cho anh”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Lúc này, tiếng điện thoại vang lên.
Châu Thời Vận lấy điện thoại ra xem, sau đó vội vàng bắt máy.
Chốc lát sau, hắn biến sắc.
“Cái gì? Có chuyện đó thật sao?”.
“Được được… mọi người đợi một chút, tôi sẽ đến ngay!”.
Nói xong, Châu Thời Vận cất điện thoại vào túi, sau đó quay đầu chạy ra ngoài.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính hét lên.
Châu Thời Vận dừng bước.
“Anh Lâm?”.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Nhóm người Tử Ngải đang uống rượu ở bên ngoài thì bị người ta bắt rồi”.
“Anh đùa tôi à? Người của Long Vương Điện mà cũng bị người ta bắt?”.
“Anh Lâm, thân phận người bắt bọn họ không tầm thường. À… anh có thể đi với tôi một chuyến không? Tôi sợ tôi cũng không giải quyết ổn thỏa được”.
Châu Thời Vận sốt ruột nói.
Lâm Chính nhíu mày: “Ai bắt bọn họ?”.
Sắc mặt Châu Thời Vận cực kỳ khó coi, hạ giọng nói: “Là Thái tử của Yên Kinh!”.
Chương 3987: Có người tìm ông
Long Vương Điện có quy tắc của Long Vương Điện, điều đầu tiên là cố gắng không chọc giận Long Quốc.
Mặc dù Long Vương Điện nằm ở ngoại vực, không bị ràng buộc bởi luật pháp của bất cứ nước nào, nhưng Long Quốc nội tình sâu dày, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Nếu không đến mức bất đắc dĩ, Long Vương Điện sẽ không chủ động nảy sinh mâu thuẫn với chính phủ Long Quốc.
Đương nhiên, trừ điều đó ra vẫn còn lý do khác.
Nghe nói Long Vương của Long Vương Điện hình như là người Long Quốc.
Nếu là thế lực khác, Châu Thời Vận đã không quan tâm lý lẽ mà đối phó bọn họ. Bằng không, chuyện này truyền đến Long Vương Điện, sau này Tử Long Điện bọn họ còn mặt mũi nào gặp người khác?
Nhưng người kia là Thái tử ở Yên Kinh, nghe nói bối cảnh phức tạp, thế lực to lớn, có chút liên quan đến chính phủ.
Cho nên Châu Thời Vận cũng gặp khó.
Hắn không biết vị Thái tử này rốt cuộc có lai lịch gì, lỡ như mang lại tai họa cho Long Vương Điện thì chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân hay sao?
Biết được mối lo nghĩ của Châu Thời Vận, Lâm Chính gật đầu đáp: “Dẫn tôi đi đi! Tôi sẽ dàn xếp chuyện này!”.
“Được!”.
Châu Thời Vận gật đầu, lập tức lái xe đến Minh Châu Diệu Tháp ở trung tâm Giang Thành.
Minh Châu Diệu Tháp là câu lạc bộ cao cấp mới xây ở Giang Thành. Trụ sở chính của câu lạc bộ nằm ở tầng 110 của tòa nhà này, cao chọc trời, đứng ở trước cửa sổ sát đất của câu lạc bộ có thể nhìn thấy phong cảnh của Giang Thành.
Minh Châu Diệu Tháp có quán bar trên không, hồ bơi trên không, là nơi check-in của những người nổi tiếng mạng. Nhưng vì người nổi tiếng mạng đến đây không tiêu phí nên câu lạc bộ đã đặt ra quy định, nếu không làm thẻ hội viên cấp một trăm nghìn tệ trở lên thì không được vào câu lạc bộ.
Đám Tử Ngải ở học viện Huyền Y Phái đã lâu, đương nhiên cũng nhàn rỗi đến buồn chán, thế là hẹn nhau đi chơi.
Không ngờ lại xảy ra xung đột với Thái tử Yên Kinh đang uống rượu ở đây, thế là bị Thái tử liên kết với người của câu lạc bộ bắt giữ.
“Chào anh, xin hỏi anh là hội viên của chúng tôi sao? Có đặt trước hay không?”.
Nhân viên phục vụ ở trước cửa thấy Lâm Chính đang bước nhanh tới thì lập tức nở nụ cười chào hỏi.
“Ông chủ của các người là ai?’.
Lâm Chính hỏi.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh ăn mặt bình thường, không khỏi cười nói: “Thật ngại quá, anh muốn gặp ông chủ của chúng tôi cũng phải hẹn trước!”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày chặt hơn.
Châu Thời Vận nóng vội muốn cứu người, hắn mặc kệ, đẩy người kia ra.
“Cút ra, bạn của tôi ở trong đó, còn hẹn trước cái gì?”.
Nói xong, hắn đẩy cửa bước vào.
“Các anh làm gì vậy? Bảo vệ! Bảo vệ! Mau lại đây!”.
Nhân viên phục vụ sốt ruột, liên tục hô lên.
Mấy nhân viên bảo vệ lập tức chạy tới.
Lâm Chính thấy vậy tóm lấy nhân viên phục vụ, hỏi: “Tôi nghe nói ở Yên Kinh có một người được gọi là Thái tử đến đây? Anh ta đang ở đâu?”.
“Thái tử?”.
Nhân viên phục vụ sợ run lên, nhưng không dám nói, vội vàng nhìn về phía bảo vệ đang chạy tới.
Hắn vốn còn mong chờ bảo vệ có thể khống chế những người này, nhưng bảo vệ vừa chạy tới đã bị Châu Thời Vận đánh ngã.
“Đang ở phòng VIP! Đang ở phòng VIP! Cùng với ông chủ của chúng tôi!”.
Nhân viên phục vụ vội hét lên.
“Dẫn đường!”.
Lâm Chính đẩy nhân viên phục vụ ra, nói.
“Vâng, vâng, mời anh đi bên này”.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi trước dẫn đường.
“Anh Lâm, ông chủ đó chắc chắn quen biết với Thái tử! Chúng ta phải cẩn thận!”.
Châu Thời Vận hạ thấp giọng.
“Người của Long Vương Điện mà nhát gan vậy sao?”.
Lâm Chính tò mò nhìn hắn.
“Chúng tôi chỉ là thế hệ trẻ tuổi của Long Vương Điện, còn đang học tập bồi dưỡng, huống hồ chúng tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho tổ chức…”.
Châu Thời Vận cười lúng túng.
“Vậy khi trước anh gây rối với tôi có nghĩ tới chuyện này không?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đó là vì anh Lâm không tiết lộ thân phận, nếu tôi biết anh có thân phận này thì đánh chết tôi cũng không dám gây rắc rối cho anh!”.
Châu Thời Vận vội vàng giải thích.
Lâm Chính ngán ngẩm lắc đầu.
Được nhân viên phục vụ dẫn đường, hai người nhanh chóng đến phòng VIP.
Rầm!
Cửa bị đẩy ra.
Trong phòng có rất nhiều người.
Tất cả bọn họ đều nhìn sang Lâm Chính.
“Ông chủ, có người tìm ông!”.
Nhân viên phục vụ run rẩy nói.
“Ai vậy?”.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp đặt điếu xì gà trong tay xuống, nhíu mày hỏi.
“Anh Lâm?”.
Đám người Tử Ngải đang ngồi bên kia mừng rỡ, đồng loạt đứng dậy.
Chương 3988: Đền anh một tỉ tệ
"Các cô không sao chứ?".
Lâm Chính không đếm xỉa gì đến ông chủ kia, mà nhìn về phía đám Tử Ngải, Châu Mặc, lên tiếng hỏi.
"Bọn họ mà dám làm gì chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cho biết tay!".
Châu Mặc hừ mũi nói.
Hắn không ra tay không có nghĩa hắn thực sự có thể nhẫn nhịn, nếu đối phương đã vung nắm đấm vào mặt mình, thì đám Châu Mặc cũng không kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính quan sát bọn họ một lượt, thấy không có vết thương nào, liền gật đầu.
"Ồ? Đây chính là cứu tinh mà các anh gọi tới sao? Có lai lịch gì vậy? Nhìn chẳng ra sao cả!".
Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ngồi ở ghế chủ vị mỉm cười nói.
Bàn tay hắn kẹp điếu thuốc, cử chỉ tao nhã, nhuộm tóc màu vàng nhạt, nhìn vừa thời thượng vừa cao quý, chắc hẳn xuất thân cũng bất phàm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Oắt con, tôi đang nói với cậu đấy! Cậu điếc à?".
Ông chủ của câu lạc bộ trầm mặt xuống, đanh giọng quát.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta một cái, vẫn không thèm đếm xỉa.
"Cậu!".
Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, đập bàn định đứng dậy.
"Ông Cao, đừng tức giận! Nổi giận sẽ mất tao nhã!".
Thái tử búng tàn thuốc, mỉm cười nói: "Thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy người bạn của anh trong lúc uống rượu bất cẩn làm đổ rượu lên người tôi, làm bẩn quần áo của tôi. Tôi chỉ bắt đền bọn họ thôi".
"Bộ quần áo của anh bao nhiêu tiền?".
"Một tỉ tệ!".
"Bao nhiêu?".
Lâm Chính sửng sốt.
"Một tỉ tệ, có cần tôi nhắc lại không?".
Thái tử nhấp một ngụm rượu vang, bình thản đáp.
"Tôi thấy anh ăn cướp thì có!".
"Quần áo của anh làm bằng vàng sao? Làm bằng vàng cũng không đắt như vậy!".
"Rõ ràng là bắt chẹt!".
Đám Châu Mặc, Châu Thời Vận tức giận la lối.
"Không đền nổi cũng không sao, bảo cô gái này uống cùng tôi ly rượu là được".
Thái tử chỉ vào Tử Ngải, mỉm cười nói.
Tử Ngải biến sắc.
"Chán sống à?".
Ánh mắt Tử Long Nhất lạnh lẽo, nổi lên sát khí.
Em gái chính là vảy ngược của hắn, ai dám động đến Tử Ngải, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Tôi thấy rất tò mò, anh chắc hẳn có thân phận bất phàm, muốn phụ nữ kiểu gì chẳng có, thậm chí những người đẹp hơn cô ta cũng không thiếu, tại sao lại muốn làm chuyện này?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Tuy Tử Ngải rất xinh đẹp, nhưng chưa đến mức gọi là tuyệt sắc, rõ ràng Thái tử này có thân phận địa vị không tầm thường, vậy mà còn muốn làm trò này.
"Ha ha ha, anh không biết rồi. Tuy những cô gái xinh đẹp hơn cô ta thì có đầy, nhưng khí chất như cô ta lại khó kiếm. Đám phụ nữ kia tôi chán rồi, tôi vừa để lộ thân phận bọn họ đã ngoan ngoãn nằm lên giường. Nhưng cô gái này thì khác, tôi nhìn thấy sự bướng bỉnh không chịu phục tùng trên người cô ta, chinh phục được cô gái như thế này chắc chắn sẽ rất thú vị".
Thái tử cười đáp.
"Anh..."
Tử Ngải tức điên lên.
Tử Long Nhất nổi giận, đang định ra tay, nhưng bị Lâm Chính giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
"Anh biết bọn họ có lai lịch gì không?".
Lâm Chính hỏi.
"Không có hứng quan tâm".
"Vậy anh biết tôi có lai lịch gì không?".
"Anh không hỏi tôi là ai sao?".
Thái tử tỏ vẻ khinh bỉ.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Thôi được rồi, tôi đồng ý với anh".
"Thức thời đấy! Ông Cao, sắp xếp phòng đi, rồi đưa cô gái này đến đó".
Thái tử cười nói: "Tôi nghĩ hôm nay sẽ là một đêm khó quên đây!".
"Vâng, Thái tử".
Ông chủ câu lạc bộ cung kính đáp.
Tử Ngải biến sắc.
"Anh Lâm, anh..."
Cả đám Châu Mặc ù ù cạc cạc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Anh có nhầm không vậy? Tôi có đồng ý đưa cô gái này đến chỗ anh đâu".
Lâm Chính nói.
"Vậy anh đồng ý cái gì?".
Thái tử nhíu mày.
"Ý tôi là tôi đồng ý đền cho anh một tỉ tệ".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Chương 3989: Người giàu nhất
"Anh chắc chứ?".
Vẻ mặt Thái tử đầy lúng túng.
Anh ta cảm giác hình như mình đã bị đùa giỡn.
Lâm Chính không nói gì, lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
"Chở ngay một tỉ tệ tiền mặt đến phòng bao VVIP của câu lạc bộ Minh Châu Diệu Tháp, tôi cho ông 30 phút sắp xếp".
Nói xong, Lâm Chính cất điện thoại, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, châm một điếu thuốc, yên lặng chờ đợi.
Điều này khiến mọi người có chút khó hiểu.
"Người này có lai lịch gì vậy?".
Thái tử trầm giọng hỏi.
Có thể tùy tiện lấy ra một tỉ tệ thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
"Thái tử, tôi cũng không biết nữa, tôi mới đến Giang Thành, mở câu lạc bộ này theo phân phó của cậu, chưa kịp tìm hiểu ở khu vực này".
Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
"Thế à? Vậy ông nghĩ ở Giang Thành ai có thể tùy tiện bỏ ra một tỉ tệ như vậy?".
"Không được coi là nhiều, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy mống..."
"Khoan đã, vừa nãy những người kia gọi anh ta là gì? Anh Lâm?".
"Đúng, hình như gọi là anh Lâm, Lâm... ặc..."
Ông chủ câu lạc bộ lập tức hít vào một hơi lạnh.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bao VVIP bị đạp tung ra, sau đó liền thấy Mã Hải dẫn theo một đám người áo đen tiến vào.
Mấy chục người áo đen chen chúc đầy trong phòng bao rộng rãi, đặt vali trong tay xuống đất, rồi quay trở ra.
Đi lại vài lần như vậy, mới mang xong tất cả vali vào.
Lúc này, từng chiếc vali tinh xảo chất cao như núi trong phòng bao.
Lâm Chính thuận tay mở một cái, bên trong toàn là tiền mặt, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
"Chủ tịch Lâm, một tỉ tệ đây!".
Mã Hải cung kính nói.
"Ừm!".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Thái tử: "Có cần chuẩn bị cho anh mấy cái máy đếm tiền không?".
"Chủ tịch Lâm, mấy cái sợ là không đủ, ít nhất phải mấy chục cái".
Mã Hải nói.
"Vậy mau đi chuẩn bị đi".
"Vâng".
"Đây là thần y Lâm Giang Thành?".
Thái tử hoàn hồn lại, kinh ngạc hỏi.
"Phải, còn các anh là ai?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi, anh Lâm, nếu biết bọn họ là bạn anh, thì mọi chuyện sao có thể ầm ĩ đến mức này chứ?".
Thái tử lấy lại bình tĩnh, cười nói đi tới, chìa tay ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bất động, mặt lạnh như tiền: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
Thái tử nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nhưng không phát tác, mà kiềm chế tức giận nói: "Chúng tôi là người nhà họ Cao ở Yên Kinh".
"Nhà họ Cao?".
Lâm Chính nhìn Mã Hải: "Ông từng nghe tới chưa?".
"Là nhà họ Cao mà có Cao Thiên Thu kia sao?".
Mã Hải nhìn đối phương.
"Cao Thiên Thu chính là bố tôi".
Thái tử mỉm cười.
Mã Hải gật đầu, nói với Lâm Chính: "Cao Thiên Thu, người giàu nhất Long Quốc, tài sản cá nhân còn hơn một số quốc gia nhỏ, phú khả địch quốc theo đúng nghĩa đen ở Long Quốc".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính hiểu ra.
"Anh Lâm, tôi vẫn câu nói đó, lúc trước tôi không biết bọn họ là bạn anh, nếu không sẽ không làm khó bọn họ. Chỉ là hiểu lầm, chúng ta làm bạn nhé?".
Thái tử cười nói, lại chìa tay ra, nhìn Lâm Chính với vẻ giễu cợt.
Nhưng lúc này, Lâm Chính vẫn không có ý định chìa tay ra.
Nụ cười trên mặt Thái tử dần biến mất.
"Anh có lấy số tiền này nữa không?".
Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
"Xem ra anh Lâm không nể mặt tôi lắm".
Thái tử thu tay lại.
"Tôi là người coi trọng nguyên tắc, kết bạn là kết bạn, nhưng bây giờ, chúng ta đang giải quyết việc đền bù cho bộ quần áo của anh! Chuyện nào ra chuyện đó!".
Lâm Chính vung tay lên: "Anh cầm số tiền này đi, mọi chuyện coi như chấm dứt, được không?".
Thái tử nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.
Chỉ thấy Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Bây giờ có thể nói chuyện giữa chúng ta rồi".
"Chuyện gì?", Thái tử trầm giọng hỏi.
"Lúc nãy vào đây, người của anh chạm vào áo tôi, khiến nó bị bẩn, anh không nên đền sao? Tôi cũng không cần nhiều, chỉ 100 tỉ tệ thôi! Là nhà giàu nhất nước, chắc anh đền được nhỉ?".
Lâm Chính bình thản nói.
Chương 3990: Trở mặt
Thái tử biến sắc.
"Cậu điên à? 100 tỉ tệ? Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!".
Ông chủ câu lạc bộ cuống lên, đứng phắt dậy.
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Bốp!
Lâm Chính đã thẳng tay cho một cái bạt tai.
Ông ta lập tức ngã lăn ra đất.
"Đây là Giang Thành! Ông ở Giang Thành dung túng cho người khác tống tiền, còn bắt nạt cả bạn tôi! Là ông ức hiếp người quá đáng, hay tôi ức hiếp người quá đáng?".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu..."
Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, vung tay lên: "Xông lên!".
Đám đàn em xung quanh lập tức lao tới.
Nhưng ngay sau đó, những người áo đen bên cạnh Mã Hải đồng loạt xông ra, đứng chắn trước mặt Lâm Chính, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ.
"Tất cả dừng tay!".
Thái tử ngửi thấy mùi không ổn, lập tức hét lên.
Bọn họ dừng lại.
"Thái tử..."
Ông chủ câu lạc bộ không cam lòng.
"Ông bị điên à? Đây là Giang Thành, ông muốn chúng ta không về nổi Yên Kinh sao?".
Thái tử trầm giọng nói.
"Cậu ta dám? Thần y Lâm có bản lĩnh đến đâu mà dám đối đầu với nhà họ Cao chúng ta?".
Ông chủ câu lạc bộ tức giận.
"Ông không hiểu anh ta, sao biết anh ta dám hay không?".
Thái tử hừ mũi nói.
"Vậy... bây giờ phải làm sao đây?".
"Bình tĩnh đi".
Thái tử nhìn về phía Lâm Chính, mỉm cười nói: "100 tỉ tệ đúng không? Không vấn đề gì, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, để tôi gọi cho bố tôi nhé?".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Anh Lâm".
Châu Mặc ở nên này ngứa mắt không chịu được, trầm giọng nói: "Một tỉ tệ này không cần anh bỏ ra, để chúng tôi tự lo".
"Anh chắc chứ?".
Lâm Chính hỏi hắn.
"Người này ức hiếp người quá đáng, nếu chúng tôi còn nhu nhược, thì sẽ làm mất hết mặt mũi của Tử Long Điện! Chúng tôi sẽ tự giải quyết!".
Lâm Chính trầm tư một lát, bình thản nói: "Thôi cứ để tôi giải quyết cho, bạn bè bị bắt nạt ở chỗ tôi, nếu không giết gà dọa khỉ thì danh tiếng của Dương Hoa cũng bị ảnh hưởng".
"Hừ, thần y Lâm, anh cũng chỉ là một bác sĩ quèn khám chữa bệnh thôi, ra vẻ cái gì chứ?".
Thái tử khinh bỉ cười khẩy, lập tức bấm gọi cho bố mình.
"Chẳng phải tao bảo mày đến phía Nam rèn luyện sao? Sao còn gọi cho tao? Chắc không phải phá hết số tiền cho mày rồi đấy chứ?".
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng.
"Bố, xảy ra chút chuyện, con chọc vào một người".
Thái tử đáp.
"Ai?".
"Thần y Lâm Giang Thành!".
"Cái gì? Thần y Lâm? Mày đang yên đang lành chọc vào người ta làm gì?".
"Con xảy ra xung đột với mấy thanh niên, kết quả bọn họ gọi anh ta tới. Bây giờ thần y Lâm muốn bắt chẹt nhà chúng ta 100 tỉ tệ, nói không đưa sẽ giết con, làm sao bây giờ hả bố?".
Thái tử bất đắc dĩ nói.
"100 tỉ tệ? Liệu có hơi quá quắt không vậy?".
"Bố, bây giờ người ta muốn bắt chẹt nhà mình, con nói với anh ta nãy giờ mà anh ta không chịu tha! Làm sao bây giờ?".
"Cứ bình tĩnh, đưa điện thoại cho thần y Lâm, để tao nói chuyện với cậu ta".
"Vâng".
Thái tử nhếch môi, ném điện thoại cho Lâm Chính.
"Bố tôi muốn nói chuyện với anh".
Lâm Chính kề điện thoại vào tai.
"Thần y Lâm đúng không? Tôi là Cao Thiên Thu! Ngưỡng mộ đại danh cậu Lâm đã lâu!".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.
Dù sao cũng là thương nhân, vừa gặp đã làm thân.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không trúng mánh này.
"Ông Cao, tôi trước giờ luôn làm việc rất có nguyên tắc, con trai ông bắt chẹt bạn tôi một tỉ tệ, tôi đã đền rồi. Bây giờ tôi đòi nhà họ Cao các ông 100 tỉ tệ, ông có đưa không?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta nói rõ ràng là xong chuyện mà. 100 tỉ tệ thực sự quá nhiều, tôi nhất thời cũng không gom được! Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp trẻ con làm gì, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, được không?".
Cao Thiên Thu cười xòa nói.
"Vậy là ông không đền?".
"Cậu Lâm cần gì phải làm căng mọi chuyện lên chứ?".
Giọng nói của Cao Thiên Thu có chút không vui.
"Tôi hỏi ông, nếu tôi không phải thần y Lâm, mà chỉ là người bình thường, bị con trai ông bắt chẹt một tỉ tệ, thì sẽ có kết quả gì?".
Cao Thiên Thu im lặng.
"Tôi nghĩ chỉ có hai kết quả, người bình thường không đền nổi một tỉ tệ, hoặc là phải cúi đầu nghe theo hành vi xằng bậy của con trai ông, hoặc là phản kháng, lựa chọn tự sát. Tôi nói có đúng không?".
"Thần y Lâm, con trai tôi... cùng lắm là phạm lỗi lần đầu..."
"Tôi thực sự không nhìn ra đây là lần đầu anh ta phạm lỗi".
"Cậu Lâm, tôi đã nói đến mức này rồi, cậu thực sự muốn trở mặt với tôi sao?".
"Tôi đền tiền cho con ông rồi, lẽ nào ông không nên đền cho tôi sao? Sao lại nói là trở mặt?".
"Cậu... Được! Được! Thần y Lâm! Nếu cậu đã nói như vậy thì đừng trách tôi! Tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi bị mất một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!".
Cao Thiên Thu nổi giận đùng đùng nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ đưa ngay con trai ông về Yên Kinh, nhưng yêu cầu ông phải chuyển tiền bồi thường cho tôi trong vòng ba ngày. Nếu không, tôi sẽ đến tận nhà họ Cao các ông để đòi! Nhưng lúc đó sẽ không đơn giản là 100 tỉ tệ nữa đâu!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nếu cậu có giỏi, thì đến tận nhà họ Cao chúng tôi lấy đi! Xem cậu có lấy được xu nào không!".
Cao Thiên Thu lạnh lùng hừ một tiếng rồi tắt điện thoại.
Mỗi nơi mỗi cách gọi khác nhau, Lâm Chính biết điều đó.
Nếu Châu Thời Vận hiểu được thứ mà anh miêu tả thì hoa Ngân Tâm đó chắc chắn là hoa Long Cốt.
“Tôi đang cần nó, nếu vậy lễ hội ngắm hoa này tôi có thể đi xem xem!”.
Lâm Chính lên tiếng.
Châu Thời Vận nghe vậy lập tức mừng rỡ: “Tôi nghĩ mẹ tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh anh!”.
“À… e là chưa chắc… Tôi nghĩ tốt nhất anh hãy nói với mẹ anh một tiếng, nếu bà ấy không hoan nghênh thì tôi cũng không cưỡng cầu!”.
Lâm Chính lắc đầu.
Trước kia xảy ra mâu thuẫn với điện chủ Tử Long Điện, anh không nghĩ điện chủ Tử Long Điện sẽ có ấn tượng tốt với mình.
Nếu bà ấy không hoan nghênh, anh cũng không mặt dày mà đi.
“Haizz, anh Lâm nói vậy là khách sáo rồi. Tôi và nhóm Tử Ngải ở lại học viện Huyền Y Phái các anh lâu như vậy, về tình về lý, mẹ tôi sẽ không phản đối đâu, anh Lâm đừng lo”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Anh cũng nhìn thấu suốt thật”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Châu Thời Vận, tôi hỏi anh, nếu tôi muốn có hoa Long Cốt thì có cách nào lấy được không?”.
“Yên tâm đi anh Lâm, mẹ tôi không phải người nhỏ nhen. Nếu anh thích, tôi sẽ mở lời nói với bà ấy là được, nể mặt tôi, chắc bà ấy sẽ không tiếc mà tặng anh”.
Châu Thời Vận vỗ ngực nói.
“Vậy được, ba ngày sau tôi sẽ đi với anh đến Tử Long Điện!”.
Lâm Chính gật đầu.
“Anh Lâm, lễ hội ngắm hoa không phải tổ chức ở Tử Long Điện, mà là ở Hoa Hải”.
“Hoa Hải? Đó là nơi nào?”.
“Là một thế ngoại đào nguyên ở ngoại vực, chuyên dùng để tổ chức lễ hội ngắm hoa. Mẹ tôi đã gia nhập hoa giới, hoa giới này thường xuyên tổ chức lễ hội ngắm hoa hằng năm. Lễ hội ngắm hoa do thành viên của hoa giới luân phiên tổ chức, năm nay đến lượt mẹ tôi!”
“Hóa ra là hội những người cùng chung sở thích gì đó sao?”.
Lâm Chính bừng tỉnh.
“Lầm to!”.
Châu Thời Vận lắc đầu, nghiêm túc lên tiếng: “Anh Lâm, anh đừng coi thường hoa giới! Đó không đơn giản là hội những người cùng chung sở thích gì đó, mà là một tổ chức mang tính thế giới!”.
“Mang tính thế giới?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Châu Thời Vận nhỏ giọng nói: “Anh Lâm có biết bảng xếp hạng thập đại hồng nhan thế giới, hay người nước ngoài thường gọi là bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân thế giới không?”.
“Chưa nghe qua”.
“Vậy còn cuộc thi hoa hậu thế giới thì sao?”.
“Tôi chỉ nghe nói cuộc thi hoa hậu Long Quốc, nhưng mấy chương trình đó không phải để những người có tiền chọn vợ hay sao?”.
“Cũng không phải tất cả đều vậy, cuộc thi hoa hậu thế giới là do hoa giới tổ chức, bọn họ là tổ chức đứng đằng sau nên các anh không biết”.
“Tổ chức này lợi hại lắm sao?”.
“Lợi hại? Anh Lâm, anh nghe câu này chưa?”.
Châu Thời Vận mở to mắt, hỏi.
“Câu gì?”.
Lâm Chính hỏi lại.
“Phóng hỏa hí chư hầu!”.
“Hả… Nghe qua, nhưng có liên quan gì đến hoa giới?”.
“Sao lại không liên quan? Thành viên của hoa giới toàn là người đẹp đỉnh cấp thế giới! Người đẹp có tác dụng gì? Khi một người phụ nữ xinh đẹp đến cực hạn, dù là người nắm quyền số một cũng bị bọn họ ảnh hưởng! Anh nói ảnh hưởng có lớn không? Chu U Vương, Trụ Vương cho đến các quân vương đời sau, những ví dụ này còn cần tôi liệt kê nữa sao?”.
Châu Thời Vận nói.
“Hóa ra là vậy… Thế mẹ anh cũng là thành viên của hoa giới à?”.
“Chứ sao, dù mẹ tôi không còn trẻ tuổi nhưng biết cách bảo dưỡng, cũng là mỹ nhân hạng nhất! Vào hoa giới không phải dư sức sao?”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính gật đầu, rất tán thành.
Trước kia anh đã gặp điện chủ Long Vương Điện một lần, nếu không nói, trông bà ấy chỉ có hai mươi tám, hai mươi chín tuổi.
Không thể không thừa nhận người tu vi cao quả thật rất biết cách giữ nhan sắc.
“Anh Lâm, cứ quyết định vậy đi! Ba ngày nữa anh đi cùng tôi, bảo đảm sắp xếp ổn thỏa cho anh”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Lúc này, tiếng điện thoại vang lên.
Châu Thời Vận lấy điện thoại ra xem, sau đó vội vàng bắt máy.
Chốc lát sau, hắn biến sắc.
“Cái gì? Có chuyện đó thật sao?”.
“Được được… mọi người đợi một chút, tôi sẽ đến ngay!”.
Nói xong, Châu Thời Vận cất điện thoại vào túi, sau đó quay đầu chạy ra ngoài.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính hét lên.
Châu Thời Vận dừng bước.
“Anh Lâm?”.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Nhóm người Tử Ngải đang uống rượu ở bên ngoài thì bị người ta bắt rồi”.
“Anh đùa tôi à? Người của Long Vương Điện mà cũng bị người ta bắt?”.
“Anh Lâm, thân phận người bắt bọn họ không tầm thường. À… anh có thể đi với tôi một chuyến không? Tôi sợ tôi cũng không giải quyết ổn thỏa được”.
Châu Thời Vận sốt ruột nói.
Lâm Chính nhíu mày: “Ai bắt bọn họ?”.
Sắc mặt Châu Thời Vận cực kỳ khó coi, hạ giọng nói: “Là Thái tử của Yên Kinh!”.
Chương 3987: Có người tìm ông
Long Vương Điện có quy tắc của Long Vương Điện, điều đầu tiên là cố gắng không chọc giận Long Quốc.
Mặc dù Long Vương Điện nằm ở ngoại vực, không bị ràng buộc bởi luật pháp của bất cứ nước nào, nhưng Long Quốc nội tình sâu dày, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Nếu không đến mức bất đắc dĩ, Long Vương Điện sẽ không chủ động nảy sinh mâu thuẫn với chính phủ Long Quốc.
Đương nhiên, trừ điều đó ra vẫn còn lý do khác.
Nghe nói Long Vương của Long Vương Điện hình như là người Long Quốc.
Nếu là thế lực khác, Châu Thời Vận đã không quan tâm lý lẽ mà đối phó bọn họ. Bằng không, chuyện này truyền đến Long Vương Điện, sau này Tử Long Điện bọn họ còn mặt mũi nào gặp người khác?
Nhưng người kia là Thái tử ở Yên Kinh, nghe nói bối cảnh phức tạp, thế lực to lớn, có chút liên quan đến chính phủ.
Cho nên Châu Thời Vận cũng gặp khó.
Hắn không biết vị Thái tử này rốt cuộc có lai lịch gì, lỡ như mang lại tai họa cho Long Vương Điện thì chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân hay sao?
Biết được mối lo nghĩ của Châu Thời Vận, Lâm Chính gật đầu đáp: “Dẫn tôi đi đi! Tôi sẽ dàn xếp chuyện này!”.
“Được!”.
Châu Thời Vận gật đầu, lập tức lái xe đến Minh Châu Diệu Tháp ở trung tâm Giang Thành.
Minh Châu Diệu Tháp là câu lạc bộ cao cấp mới xây ở Giang Thành. Trụ sở chính của câu lạc bộ nằm ở tầng 110 của tòa nhà này, cao chọc trời, đứng ở trước cửa sổ sát đất của câu lạc bộ có thể nhìn thấy phong cảnh của Giang Thành.
Minh Châu Diệu Tháp có quán bar trên không, hồ bơi trên không, là nơi check-in của những người nổi tiếng mạng. Nhưng vì người nổi tiếng mạng đến đây không tiêu phí nên câu lạc bộ đã đặt ra quy định, nếu không làm thẻ hội viên cấp một trăm nghìn tệ trở lên thì không được vào câu lạc bộ.
Đám Tử Ngải ở học viện Huyền Y Phái đã lâu, đương nhiên cũng nhàn rỗi đến buồn chán, thế là hẹn nhau đi chơi.
Không ngờ lại xảy ra xung đột với Thái tử Yên Kinh đang uống rượu ở đây, thế là bị Thái tử liên kết với người của câu lạc bộ bắt giữ.
“Chào anh, xin hỏi anh là hội viên của chúng tôi sao? Có đặt trước hay không?”.
Nhân viên phục vụ ở trước cửa thấy Lâm Chính đang bước nhanh tới thì lập tức nở nụ cười chào hỏi.
“Ông chủ của các người là ai?’.
Lâm Chính hỏi.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh ăn mặt bình thường, không khỏi cười nói: “Thật ngại quá, anh muốn gặp ông chủ của chúng tôi cũng phải hẹn trước!”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày chặt hơn.
Châu Thời Vận nóng vội muốn cứu người, hắn mặc kệ, đẩy người kia ra.
“Cút ra, bạn của tôi ở trong đó, còn hẹn trước cái gì?”.
Nói xong, hắn đẩy cửa bước vào.
“Các anh làm gì vậy? Bảo vệ! Bảo vệ! Mau lại đây!”.
Nhân viên phục vụ sốt ruột, liên tục hô lên.
Mấy nhân viên bảo vệ lập tức chạy tới.
Lâm Chính thấy vậy tóm lấy nhân viên phục vụ, hỏi: “Tôi nghe nói ở Yên Kinh có một người được gọi là Thái tử đến đây? Anh ta đang ở đâu?”.
“Thái tử?”.
Nhân viên phục vụ sợ run lên, nhưng không dám nói, vội vàng nhìn về phía bảo vệ đang chạy tới.
Hắn vốn còn mong chờ bảo vệ có thể khống chế những người này, nhưng bảo vệ vừa chạy tới đã bị Châu Thời Vận đánh ngã.
“Đang ở phòng VIP! Đang ở phòng VIP! Cùng với ông chủ của chúng tôi!”.
Nhân viên phục vụ vội hét lên.
“Dẫn đường!”.
Lâm Chính đẩy nhân viên phục vụ ra, nói.
“Vâng, vâng, mời anh đi bên này”.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi trước dẫn đường.
“Anh Lâm, ông chủ đó chắc chắn quen biết với Thái tử! Chúng ta phải cẩn thận!”.
Châu Thời Vận hạ thấp giọng.
“Người của Long Vương Điện mà nhát gan vậy sao?”.
Lâm Chính tò mò nhìn hắn.
“Chúng tôi chỉ là thế hệ trẻ tuổi của Long Vương Điện, còn đang học tập bồi dưỡng, huống hồ chúng tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho tổ chức…”.
Châu Thời Vận cười lúng túng.
“Vậy khi trước anh gây rối với tôi có nghĩ tới chuyện này không?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đó là vì anh Lâm không tiết lộ thân phận, nếu tôi biết anh có thân phận này thì đánh chết tôi cũng không dám gây rắc rối cho anh!”.
Châu Thời Vận vội vàng giải thích.
Lâm Chính ngán ngẩm lắc đầu.
Được nhân viên phục vụ dẫn đường, hai người nhanh chóng đến phòng VIP.
Rầm!
Cửa bị đẩy ra.
Trong phòng có rất nhiều người.
Tất cả bọn họ đều nhìn sang Lâm Chính.
“Ông chủ, có người tìm ông!”.
Nhân viên phục vụ run rẩy nói.
“Ai vậy?”.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch thiệp đặt điếu xì gà trong tay xuống, nhíu mày hỏi.
“Anh Lâm?”.
Đám người Tử Ngải đang ngồi bên kia mừng rỡ, đồng loạt đứng dậy.
Chương 3988: Đền anh một tỉ tệ
"Các cô không sao chứ?".
Lâm Chính không đếm xỉa gì đến ông chủ kia, mà nhìn về phía đám Tử Ngải, Châu Mặc, lên tiếng hỏi.
"Bọn họ mà dám làm gì chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cho biết tay!".
Châu Mặc hừ mũi nói.
Hắn không ra tay không có nghĩa hắn thực sự có thể nhẫn nhịn, nếu đối phương đã vung nắm đấm vào mặt mình, thì đám Châu Mặc cũng không kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính quan sát bọn họ một lượt, thấy không có vết thương nào, liền gật đầu.
"Ồ? Đây chính là cứu tinh mà các anh gọi tới sao? Có lai lịch gì vậy? Nhìn chẳng ra sao cả!".
Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng ngồi ở ghế chủ vị mỉm cười nói.
Bàn tay hắn kẹp điếu thuốc, cử chỉ tao nhã, nhuộm tóc màu vàng nhạt, nhìn vừa thời thượng vừa cao quý, chắc hẳn xuất thân cũng bất phàm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Oắt con, tôi đang nói với cậu đấy! Cậu điếc à?".
Ông chủ của câu lạc bộ trầm mặt xuống, đanh giọng quát.
Nhưng Lâm Chính chỉ liếc nhìn ông ta một cái, vẫn không thèm đếm xỉa.
"Cậu!".
Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, đập bàn định đứng dậy.
"Ông Cao, đừng tức giận! Nổi giận sẽ mất tao nhã!".
Thái tử búng tàn thuốc, mỉm cười nói: "Thực ra cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy người bạn của anh trong lúc uống rượu bất cẩn làm đổ rượu lên người tôi, làm bẩn quần áo của tôi. Tôi chỉ bắt đền bọn họ thôi".
"Bộ quần áo của anh bao nhiêu tiền?".
"Một tỉ tệ!".
"Bao nhiêu?".
Lâm Chính sửng sốt.
"Một tỉ tệ, có cần tôi nhắc lại không?".
Thái tử nhấp một ngụm rượu vang, bình thản đáp.
"Tôi thấy anh ăn cướp thì có!".
"Quần áo của anh làm bằng vàng sao? Làm bằng vàng cũng không đắt như vậy!".
"Rõ ràng là bắt chẹt!".
Đám Châu Mặc, Châu Thời Vận tức giận la lối.
"Không đền nổi cũng không sao, bảo cô gái này uống cùng tôi ly rượu là được".
Thái tử chỉ vào Tử Ngải, mỉm cười nói.
Tử Ngải biến sắc.
"Chán sống à?".
Ánh mắt Tử Long Nhất lạnh lẽo, nổi lên sát khí.
Em gái chính là vảy ngược của hắn, ai dám động đến Tử Ngải, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Tôi thấy rất tò mò, anh chắc hẳn có thân phận bất phàm, muốn phụ nữ kiểu gì chẳng có, thậm chí những người đẹp hơn cô ta cũng không thiếu, tại sao lại muốn làm chuyện này?".
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Tuy Tử Ngải rất xinh đẹp, nhưng chưa đến mức gọi là tuyệt sắc, rõ ràng Thái tử này có thân phận địa vị không tầm thường, vậy mà còn muốn làm trò này.
"Ha ha ha, anh không biết rồi. Tuy những cô gái xinh đẹp hơn cô ta thì có đầy, nhưng khí chất như cô ta lại khó kiếm. Đám phụ nữ kia tôi chán rồi, tôi vừa để lộ thân phận bọn họ đã ngoan ngoãn nằm lên giường. Nhưng cô gái này thì khác, tôi nhìn thấy sự bướng bỉnh không chịu phục tùng trên người cô ta, chinh phục được cô gái như thế này chắc chắn sẽ rất thú vị".
Thái tử cười đáp.
"Anh..."
Tử Ngải tức điên lên.
Tử Long Nhất nổi giận, đang định ra tay, nhưng bị Lâm Chính giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
"Anh biết bọn họ có lai lịch gì không?".
Lâm Chính hỏi.
"Không có hứng quan tâm".
"Vậy anh biết tôi có lai lịch gì không?".
"Anh không hỏi tôi là ai sao?".
Thái tử tỏ vẻ khinh bỉ.
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
"Thôi được rồi, tôi đồng ý với anh".
"Thức thời đấy! Ông Cao, sắp xếp phòng đi, rồi đưa cô gái này đến đó".
Thái tử cười nói: "Tôi nghĩ hôm nay sẽ là một đêm khó quên đây!".
"Vâng, Thái tử".
Ông chủ câu lạc bộ cung kính đáp.
Tử Ngải biến sắc.
"Anh Lâm, anh..."
Cả đám Châu Mặc ù ù cạc cạc, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Anh có nhầm không vậy? Tôi có đồng ý đưa cô gái này đến chỗ anh đâu".
Lâm Chính nói.
"Vậy anh đồng ý cái gì?".
Thái tử nhíu mày.
"Ý tôi là tôi đồng ý đền cho anh một tỉ tệ".
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Chương 3989: Người giàu nhất
"Anh chắc chứ?".
Vẻ mặt Thái tử đầy lúng túng.
Anh ta cảm giác hình như mình đã bị đùa giỡn.
Lâm Chính không nói gì, lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
"Chở ngay một tỉ tệ tiền mặt đến phòng bao VVIP của câu lạc bộ Minh Châu Diệu Tháp, tôi cho ông 30 phút sắp xếp".
Nói xong, Lâm Chính cất điện thoại, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, châm một điếu thuốc, yên lặng chờ đợi.
Điều này khiến mọi người có chút khó hiểu.
"Người này có lai lịch gì vậy?".
Thái tử trầm giọng hỏi.
Có thể tùy tiện lấy ra một tỉ tệ thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
"Thái tử, tôi cũng không biết nữa, tôi mới đến Giang Thành, mở câu lạc bộ này theo phân phó của cậu, chưa kịp tìm hiểu ở khu vực này".
Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.
"Thế à? Vậy ông nghĩ ở Giang Thành ai có thể tùy tiện bỏ ra một tỉ tệ như vậy?".
"Không được coi là nhiều, tính đi tính lại cũng chỉ có mấy mống..."
"Khoan đã, vừa nãy những người kia gọi anh ta là gì? Anh Lâm?".
"Đúng, hình như gọi là anh Lâm, Lâm... ặc..."
Ông chủ câu lạc bộ lập tức hít vào một hơi lạnh.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bao VVIP bị đạp tung ra, sau đó liền thấy Mã Hải dẫn theo một đám người áo đen tiến vào.
Mấy chục người áo đen chen chúc đầy trong phòng bao rộng rãi, đặt vali trong tay xuống đất, rồi quay trở ra.
Đi lại vài lần như vậy, mới mang xong tất cả vali vào.
Lúc này, từng chiếc vali tinh xảo chất cao như núi trong phòng bao.
Lâm Chính thuận tay mở một cái, bên trong toàn là tiền mặt, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
"Chủ tịch Lâm, một tỉ tệ đây!".
Mã Hải cung kính nói.
"Ừm!".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Thái tử: "Có cần chuẩn bị cho anh mấy cái máy đếm tiền không?".
"Chủ tịch Lâm, mấy cái sợ là không đủ, ít nhất phải mấy chục cái".
Mã Hải nói.
"Vậy mau đi chuẩn bị đi".
"Vâng".
"Đây là thần y Lâm Giang Thành?".
Thái tử hoàn hồn lại, kinh ngạc hỏi.
"Phải, còn các anh là ai?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi, anh Lâm, nếu biết bọn họ là bạn anh, thì mọi chuyện sao có thể ầm ĩ đến mức này chứ?".
Thái tử lấy lại bình tĩnh, cười nói đi tới, chìa tay ra.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bất động, mặt lạnh như tiền: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi".
Thái tử nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nhưng không phát tác, mà kiềm chế tức giận nói: "Chúng tôi là người nhà họ Cao ở Yên Kinh".
"Nhà họ Cao?".
Lâm Chính nhìn Mã Hải: "Ông từng nghe tới chưa?".
"Là nhà họ Cao mà có Cao Thiên Thu kia sao?".
Mã Hải nhìn đối phương.
"Cao Thiên Thu chính là bố tôi".
Thái tử mỉm cười.
Mã Hải gật đầu, nói với Lâm Chính: "Cao Thiên Thu, người giàu nhất Long Quốc, tài sản cá nhân còn hơn một số quốc gia nhỏ, phú khả địch quốc theo đúng nghĩa đen ở Long Quốc".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính hiểu ra.
"Anh Lâm, tôi vẫn câu nói đó, lúc trước tôi không biết bọn họ là bạn anh, nếu không sẽ không làm khó bọn họ. Chỉ là hiểu lầm, chúng ta làm bạn nhé?".
Thái tử cười nói, lại chìa tay ra, nhìn Lâm Chính với vẻ giễu cợt.
Nhưng lúc này, Lâm Chính vẫn không có ý định chìa tay ra.
Nụ cười trên mặt Thái tử dần biến mất.
"Anh có lấy số tiền này nữa không?".
Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
"Xem ra anh Lâm không nể mặt tôi lắm".
Thái tử thu tay lại.
"Tôi là người coi trọng nguyên tắc, kết bạn là kết bạn, nhưng bây giờ, chúng ta đang giải quyết việc đền bù cho bộ quần áo của anh! Chuyện nào ra chuyện đó!".
Lâm Chính vung tay lên: "Anh cầm số tiền này đi, mọi chuyện coi như chấm dứt, được không?".
Thái tử nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.
Chỉ thấy Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: "Bây giờ có thể nói chuyện giữa chúng ta rồi".
"Chuyện gì?", Thái tử trầm giọng hỏi.
"Lúc nãy vào đây, người của anh chạm vào áo tôi, khiến nó bị bẩn, anh không nên đền sao? Tôi cũng không cần nhiều, chỉ 100 tỉ tệ thôi! Là nhà giàu nhất nước, chắc anh đền được nhỉ?".
Lâm Chính bình thản nói.
Chương 3990: Trở mặt
Thái tử biến sắc.
"Cậu điên à? 100 tỉ tệ? Thần y Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!".
Ông chủ câu lạc bộ cuống lên, đứng phắt dậy.
Nhưng ông ta vừa dứt lời.
Bốp!
Lâm Chính đã thẳng tay cho một cái bạt tai.
Ông ta lập tức ngã lăn ra đất.
"Đây là Giang Thành! Ông ở Giang Thành dung túng cho người khác tống tiền, còn bắt nạt cả bạn tôi! Là ông ức hiếp người quá đáng, hay tôi ức hiếp người quá đáng?".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cậu..."
Ông chủ câu lạc bộ nổi giận, vung tay lên: "Xông lên!".
Đám đàn em xung quanh lập tức lao tới.
Nhưng ngay sau đó, những người áo đen bên cạnh Mã Hải đồng loạt xông ra, đứng chắn trước mặt Lâm Chính, toàn thân tỏa ra khí tức đáng sợ.
"Tất cả dừng tay!".
Thái tử ngửi thấy mùi không ổn, lập tức hét lên.
Bọn họ dừng lại.
"Thái tử..."
Ông chủ câu lạc bộ không cam lòng.
"Ông bị điên à? Đây là Giang Thành, ông muốn chúng ta không về nổi Yên Kinh sao?".
Thái tử trầm giọng nói.
"Cậu ta dám? Thần y Lâm có bản lĩnh đến đâu mà dám đối đầu với nhà họ Cao chúng ta?".
Ông chủ câu lạc bộ tức giận.
"Ông không hiểu anh ta, sao biết anh ta dám hay không?".
Thái tử hừ mũi nói.
"Vậy... bây giờ phải làm sao đây?".
"Bình tĩnh đi".
Thái tử nhìn về phía Lâm Chính, mỉm cười nói: "100 tỉ tệ đúng không? Không vấn đề gì, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, để tôi gọi cho bố tôi nhé?".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Anh Lâm".
Châu Mặc ở nên này ngứa mắt không chịu được, trầm giọng nói: "Một tỉ tệ này không cần anh bỏ ra, để chúng tôi tự lo".
"Anh chắc chứ?".
Lâm Chính hỏi hắn.
"Người này ức hiếp người quá đáng, nếu chúng tôi còn nhu nhược, thì sẽ làm mất hết mặt mũi của Tử Long Điện! Chúng tôi sẽ tự giải quyết!".
Lâm Chính trầm tư một lát, bình thản nói: "Thôi cứ để tôi giải quyết cho, bạn bè bị bắt nạt ở chỗ tôi, nếu không giết gà dọa khỉ thì danh tiếng của Dương Hoa cũng bị ảnh hưởng".
"Hừ, thần y Lâm, anh cũng chỉ là một bác sĩ quèn khám chữa bệnh thôi, ra vẻ cái gì chứ?".
Thái tử khinh bỉ cười khẩy, lập tức bấm gọi cho bố mình.
"Chẳng phải tao bảo mày đến phía Nam rèn luyện sao? Sao còn gọi cho tao? Chắc không phải phá hết số tiền cho mày rồi đấy chứ?".
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng.
"Bố, xảy ra chút chuyện, con chọc vào một người".
Thái tử đáp.
"Ai?".
"Thần y Lâm Giang Thành!".
"Cái gì? Thần y Lâm? Mày đang yên đang lành chọc vào người ta làm gì?".
"Con xảy ra xung đột với mấy thanh niên, kết quả bọn họ gọi anh ta tới. Bây giờ thần y Lâm muốn bắt chẹt nhà chúng ta 100 tỉ tệ, nói không đưa sẽ giết con, làm sao bây giờ hả bố?".
Thái tử bất đắc dĩ nói.
"100 tỉ tệ? Liệu có hơi quá quắt không vậy?".
"Bố, bây giờ người ta muốn bắt chẹt nhà mình, con nói với anh ta nãy giờ mà anh ta không chịu tha! Làm sao bây giờ?".
"Cứ bình tĩnh, đưa điện thoại cho thần y Lâm, để tao nói chuyện với cậu ta".
"Vâng".
Thái tử nhếch môi, ném điện thoại cho Lâm Chính.
"Bố tôi muốn nói chuyện với anh".
Lâm Chính kề điện thoại vào tai.
"Thần y Lâm đúng không? Tôi là Cao Thiên Thu! Ngưỡng mộ đại danh cậu Lâm đã lâu!".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.
Dù sao cũng là thương nhân, vừa gặp đã làm thân.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không trúng mánh này.
"Ông Cao, tôi trước giờ luôn làm việc rất có nguyên tắc, con trai ông bắt chẹt bạn tôi một tỉ tệ, tôi đã đền rồi. Bây giờ tôi đòi nhà họ Cao các ông 100 tỉ tệ, ông có đưa không?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta nói rõ ràng là xong chuyện mà. 100 tỉ tệ thực sự quá nhiều, tôi nhất thời cũng không gom được! Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp trẻ con làm gì, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, được không?".
Cao Thiên Thu cười xòa nói.
"Vậy là ông không đền?".
"Cậu Lâm cần gì phải làm căng mọi chuyện lên chứ?".
Giọng nói của Cao Thiên Thu có chút không vui.
"Tôi hỏi ông, nếu tôi không phải thần y Lâm, mà chỉ là người bình thường, bị con trai ông bắt chẹt một tỉ tệ, thì sẽ có kết quả gì?".
Cao Thiên Thu im lặng.
"Tôi nghĩ chỉ có hai kết quả, người bình thường không đền nổi một tỉ tệ, hoặc là phải cúi đầu nghe theo hành vi xằng bậy của con trai ông, hoặc là phản kháng, lựa chọn tự sát. Tôi nói có đúng không?".
"Thần y Lâm, con trai tôi... cùng lắm là phạm lỗi lần đầu..."
"Tôi thực sự không nhìn ra đây là lần đầu anh ta phạm lỗi".
"Cậu Lâm, tôi đã nói đến mức này rồi, cậu thực sự muốn trở mặt với tôi sao?".
"Tôi đền tiền cho con ông rồi, lẽ nào ông không nên đền cho tôi sao? Sao lại nói là trở mặt?".
"Cậu... Được! Được! Thần y Lâm! Nếu cậu đã nói như vậy thì đừng trách tôi! Tôi nói cho cậu biết, nếu con trai tôi bị mất một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!".
Cao Thiên Thu nổi giận đùng đùng nói.
"Yên tâm đi, tôi sẽ đưa ngay con trai ông về Yên Kinh, nhưng yêu cầu ông phải chuyển tiền bồi thường cho tôi trong vòng ba ngày. Nếu không, tôi sẽ đến tận nhà họ Cao các ông để đòi! Nhưng lúc đó sẽ không đơn giản là 100 tỉ tệ nữa đâu!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nếu cậu có giỏi, thì đến tận nhà họ Cao chúng tôi lấy đi! Xem cậu có lấy được xu nào không!".
Cao Thiên Thu lạnh lùng hừ một tiếng rồi tắt điện thoại.