-
Chương 3926-3930
Chương 3926: Vẽ trận
Lâm Chính đi tuần tra một vòng, tiến độ chế tạo chiến thuyền rất nhanh.
Mặc dù mấy trăm người này đều là bách tính bình thường của vực Diệt Vong, tu vi không cao, nhưng bọn họ đều biết võ.
Vì sử dụng thuốc thường xuyên, sức lực ai cũng lớn, thân thể cường tráng, thuyền cao bảy tám mét giậm chân là nhảy lên được.
“Cậu Lâm, số người gia nhập liên minh vượt ngoài dự liệu của chúng ta. Bây giờ tổng số người của liên minh đã hơn một trăm tám mươi nghìn người, liên tục có người rải rác từ khắp nơi đến đây”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đi tới, báo cáo.
“Xem ra bao năm nay Thiên Thần Điện đã hại không ít người”.
Lâm Chính nói.
“Phải, trong đó có không ít thế tộc nhỏ dời tông đến nương tựa. Những người của tông môn nhỏ, gia tộc nhỏ này thực lực không cao, bọn họ lo khi đến liên minh lớn sẽ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội trả thù Thiên Thần Điện lần này, cho nên dẫn theo già trẻ đến nương tựa chúng ta!”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười nói.
“Xem ra nhân số có thể đạt hơn hai trăm nghìn?”.
“Trước lúc xuất phát có lẽ là sẽ đạt tới!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông tràn đầy tự tin nói.
“Tốt lắm!”.
Ánh mắt Lâm Chính sáng rực, ý cười trên mặt cũng nồng đậm hơn.
“Lâm minh chủ, bây giờ liên minh Thanh Huyền chúng ta phụ trách vật tư hậu cần, cần có bao nhiêu người đi phụ trách, hay là tất cả đều đi?”.
Thành chủ Nam Ly Thành lên tiếng hỏi.
“Điều ba nghìn người phụ trách bảo đảm hậu cần cho các liên minh đi!”.
Lâm Chính nói.
“Ba nghìn người? Vậy… Vậy có đủ không?”, thành chủ Nam Ly Thành ngạc nhiên hỏi.
“Tôi hỏi ông, vật tư của cả liên minh là từ đâu ra?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là từ nội bộ những liên minh này!”.
“Nếu các liên minh không phân phát vật tư cho chúng ta, làm sao chúng ta vận chuyển phân bổ cho tiền tuyến?”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.
“Liên minh tụ hội lần này cũng khiến tôi hiểu biết một ít về các liên minh. Tôi nghĩ lần này chúng ta cần phụ trách là vật tư tác chiến do Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa vận chuyển đến. Số lượng những vật tư này có hạn, ba nghìn người là đủ phân phối. Các liên minh khác chỉ đưa một ít đến mang tính tượng trưng, có lẽ vật tư do những liên minh này vận chuyển đến còn không bằng một phần mười của Lôi Trạch Thiên Các, nên vật tư không nhiều, không cần phải phái nhiều người đi phân phát”.
“Tôi hiểu rồi”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu.
“Những liên minh này chỉ vì lợi ích, đến lúc liên thủ đối kháng Thiên Thần Điện mà bọn họ còn keo kiệt thế này, đúng là chẳng ra gì!”.
Nam Hạnh Nhi lạnh lùng nói.
“Mặc kệ họ đi, Nam thành chủ, chúng ta bắt đầu thôi!”.
Lâm Chính cười nói.
“Được!”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu, cùng Lâm Chính nhảy lên một con thuyền lớn.
Lúc này trên boong thuyền chất đầy nguyên vật liệu.
Lâm Chính đi thẳng đến đếm số nguyên vật liệu đó, sau đó liên tục gật đầu.
“Nguyên vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ, mau bày trận!”.
“Vâng!”.
Nói xong, hai người họ bắt đầu bày trận.
Trang chủ Vân Tiếu đang phân công công việc nhìn thấy vậy thì cực kỳ nghi hoặc.
“Sở Thu, bọn họ đang làm gì vậy?”.
“Bố, con cũng không biết”.
Sở Thu lắc đầu.
Trang chủ Vân Tiếu suy nghĩ một lúc, nhảy lên boong thuyền.
Khi nhìn thấy thứ Lâm Chính vẽ, khuôn mặt ông ta đầy vẻ kinh hãi, cảm thấy không tin được.
“Đây… Đây là…”.
“Trang chủ Vân Tiếu? Bên đó làm xong việc chưa?”.
Lâm Chính vừa vẽ vừa hỏi.
“Gần… Gần xong rồi, những chuyện còn lại giao cho Sở Thu là được…”.
“Vậy được, mau qua đây giúp đỡ, trước khi trời tối phải vẽ cho hết các thuyền!”.
“A… Được!”.
Trang chủ Vân Tiếu nuốt nước bọt, lập tức đi tới.
Chương 3927: Khiêu khích
Trong khe núi.
Đội ngũ của Ngũ Phương Băng Nguyên đã tập hợp xong.
Hoa Thiên Hải phụ trách xuất phát từ phía Đông Nam, ra khỏi khe núi thì sẽ là đồng bằng. Nếu đi hết tốc lực, một tiếng là có thể đến dưới chân núi Thiên Thần.
Hoa Thiên Hải ngồi trên một chiếc kiệu lớn tinh xảo đẹp đẽ mười hai người khiêng, vừa ăn trái cây vừa nhìn chằm chằm phía xa.
Thiếu Xuyên và các trưởng lão, chấp sự của Ngũ Phương Băng Nguyên đứng ở một bên.
“Báo! Minh chủ! Cương Khôi Môn đã tập kết xong xuôi!”.
“Báo! Minh chủ! Tam Tâm Đường đã tập kết xong xuôi!”.
“Báo! Minh chủ! Khoái Đao Tông đã tập kết xong xuôi!”.
…
Theo những tiếng hô vang lên, trên mặt Hoa Thiên Hải để lộ ý cười nhàn nhạt.
“Minh chủ, người của chúng ta đã tập kết đầy đủ, khi nào chúng ta xuất phát?”.
Thiếu Xuyên chắp tay, cẩn thận hỏi.
“Không vội! Bây giờ tình hình của Thiên Thần Điện thế nào rồi?”.
Hoa Thiên Hải hỏi.
“Dưới núi Thiên Thần rất tĩnh lặng, không thấy bất cứ bóng người nào, trong Thiên Thần Điện cũng không thấy ai xuất hiện, cứ như một tòa thành chết!”.
Thiếu Xuyên nói.
“Xem ra người của Thiên Thần Điện đã mai phục rồi, nếu chúng ta ngang nhiên tấn công, chắc chắn sẽ thất bại! Chi bằng đợi ở đây, người của liên minh khác tấn công núi Thiên Thần, thu hút hỏa lực của Thiên Thần Điện, lúc đó chúng ta hành động cũng không muộn! Phải biết là kẻ xung phong sẽ gặp tai họa!”.
Hoa Thiên Hải cười nói.
“Minh chủ anh minh!”.
Người xung quanh đồng loạt hô lên.
Ý cười trên mặt Hoa Thiên Hải đậm thêm, đột nhiên ông ta nghĩ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Liên minh Thanh Huyền thế nào rồi?”.
“Nghe nói người gia nhập liên minh đã hơn hai trăm nghìn, lúc này người của liên minh Thanh Huyền đang đúc chiến thuyền suốt ngày đêm. Mỗi một chiến thuyền đều rất lớn, một chiếc có thể chứa được mấy nghìn người! Bây giờ đã có mấy chục chiếc, xếp đầy trên hồ Hân Nguyệt!”, Thiếu Xuyên cúi đầu nói.
“Đại trưởng lão, đừng nói tên họ Lâm kia đóng thuyền chở hai trăm nghìn kẻ vô dụng đi đến Thiên Thần Điện chịu chết đấy chứ?”.
Một chấp sự cười nói.
“Ha ha ha ha…”.
Người xung quanh không ai không ôm bụng cười.
Hoa Thiên Hải cũng không ngừng lắc đầu.
“Tên Lâm Chính này thực lực cũng có đấy, nhưng cách nghĩ đúng là ngây thơ đơn thuần. Rốt cuộc cậu ta cũng còn trẻ tuổi, không biết Thiên Thần Điện là một đám người như thế nào! Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, nhân số không thể giành ưu thế! Một chiêu của Lục Địa Thần Tiên có thể đánh chết cả trăm nghìn người, có ý nghĩa gì chứ?”.
“Minh chủ nói phải”, Thiếu Xuyên gật đầu.
Hoa Phong Nhân ở cạnh nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Bố, con nghĩ trong này có điều mờ ám”.
“Còn điều mờ ám gì nữa?”, Hoa Thiên Hải không vui nói.
“Tạm thời con vẫn chưa biết…”, Hoa Phong Nhân suy nghĩ một lúc, nhìn sang Thiếu Xuyên, hỏi: “Đại trưởng lão, Lâm Chính này trừ sai người của liên minh Thanh Huyền đóng chiến thuyền ra thì còn làm gì nữa không?”.
“Còn có một nhóm người ngoại vực đến, bọn họ lái xe tải, gọi người của sơn trang Vân Tiếu và vực Diệt Vong ra lối vào đón. Trên xe tải đựng lượng lớn vũ khí, tôi cũng không biết là gì”.
Thiếu Xuyên nói.
“Chẳng lẽ là đại bác liên thanh?”.
“Muốn dùng đại bác liên thanh đánh chết Lục Địa Thần Tiên? Chắc cậu ta ngu hả?”.
“Cười chết tôi rồi!”.
“Ngây thơ!”.
Một tràng cười lại vang lên.
Hoa Phong Nhân xoay người, chắp tay nói: “Bố, con cảm thấy chuyện này đáng coi trọng. Con từng tiếp xúc với Lâm Chính, người này không hề đơn giản, cũng không phải kẻ tâm tư đơn thuần. Huống hồ, thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu cũng chân thành đi theo hắn, sao có thể tầm thường được? Đừng quên bên cạnh hắn vẫn còn hai cao thủ cấp bậc Bán Lục Địa Thần Tiên!”.
“Phong Nhân! Con sợ như vậy làm gì? Hắn muốn làm gì cứ để hắn làm, hắn có kế hoạch gì thật thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, cần gì phải lãng phí nhiều nhân lực với hắn?”.
Hoa Thiên Hải nói.
“Chuyện đó… Bố, dù vậy chúng ta cứ đứng không ở đây cũng không được, sớm muộn cũng sẽ có biến…”.
“Yên tâm, bố đã có kế hoạch!”.
Hoa Thiên Hải cho quả nho vào miệng, thản nhiên nói: “Thiếu Xuyên, ông hãy tổ chức một nhóm người giả vờ là người của Thiên Thần Điện, dẫn quân đến đồng bằng Lạc Hà ở phía Đông Bắc tấn công người của liên minh Vu Sơn!”.
“Cái gì?”.
Hoa Phong Nhân ngạc nhiên.
Thiếu Xuyên cũng sửng sốt: “Minh chủ, làm vậy để làm gì?”.
Hoa Thiên Hải khẽ cười: “Tôi đoán bây giờ các liên minh lớn cũng như chúng ta án binh bất động, đợi liên minh khác tấn công thu hút hỏa lực của Thiên Thần Điện trước. Cho nên chúng ta ngồi không như vậy có lẽ sẽ sinh ra biến cố giống Phong Nhân nói. Tôi không muốn đợi, đành chủ động ra tay”.
“Mặc dù Vu Hồng là hợp tu nhưng cũng rất đa tình, dễ nổi giận. Nếu người của Thiên Thần Điện chủ động tấn công cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không nhẫn nại được mà trả đòn. Một khi cô ta tấn công núi Thiên Thần, chẳng phải chúng ta sẽ có cơ hội hay sao?’.
Bọn họ nghe vậy thì bừng tỉnh, mắt ai cũng sáng lên.
“Minh chủ anh minh!”.
“Đừng có nịnh bợ! Mau đi làm!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 3928: Xuất phát
Từ Chính và đoàn đội nghiên cứu khoa học của anh ta được Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đón về.
Bọn họ còn chở theo mấy chục xe tải vũ khí.
Đương nhiên, không phải Lâm Chính muốn chế tạo tàu sân bay gì đó. Mặc dù anh nhiều nhân lực, nhưng nguyên vật liệu không đủ, để chế tạo trong thời gian ngắn là chuyện không thể, anh cũng không có nhiều tiền để chế tạo.
Có thể dùng gỗ nguyên thủy đóng nên những con thuyền lớn đã là ưu thế về mặt nhân số.
“Chủ tịch Lâm, thật không tin được! Số thuyền này có thể chế tạo ra trong vòng hai ngày thật sao?”.
Từ Chính đứng trên sườn núi cao, nhìn chiến thuyền khổng lồ trong hồ Hân Nguyệt, vẻ mặt khó tin.
Anh ta tận mắt nhìn thấy chiến thuyền đã đóng xong trên đất liền được hơn trăm người nâng xuống hồ Hân Nguyệt.
Phải biết rằng, mặc dù những con thuyền này làm bằng gỗ, nhưng trọng lượng của nó phải tính bằng hàng nghìn tấn.
“Từ Chính, tôi cần anh lắp động cơ cho những con thuyền này trong vòng một ngày, không vấn đề gì chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, làm gấp rút quá thì không dễ, tất nhiên nếu có nhiều người trợ giúp thì có thể nhanh hơn nhiều. Chỉ là những con thuyền gỗ này không rõ độ mạnh, hơn nữa nó quá to, một động cơ e là không đủ để vận hành… ít nhất mỗi thuyền phải có hai động cơ!”.
“Không thành vấn đề, bây giờ tôi chỉ cần anh bảo đảm thuyền của tôi có thể đến được núi Thiên Thần trong vòng một ngày!”.
“Chuyện này rất miễn cưỡng, e là đến đó rồi những động cơ này sẽ hỏng mất!”.
“Không sao, chỉ cần đến được là được!”.
“Vậy được, Chủ tịch Lâm, tôi sẽ bắt đầu ngay!”.
Từ Chính gật đầu, bắt đầu sai phái người tiến hành lắp đặt.
Chẳng lâu sau, năm mươi chiến thuyền đã được đóng xong, Từ Chính dẫn người đi lắp đặt từng động cơ một.
Lâm Chính cùng thành chủ Nam Ly Thành, Vương Nhất Thánh và những người khác lên thuyền vẽ trận pháp.
Những người còn lại cũng không ngơi nghỉ, tông chủ Thanh Huyền Tông sai người vận chuyển lượng lớn lò luyện đan, hơn trăm nghìn người cùng nhau luyện đan dược ở bên hồ Hân Nguyệt.
Chuyện luyện đan đối với người của vực Diệt Vong mà nói là chuyện bình thường như ăn cơm, dù là trẻ con cũng nắm được kỹ thuật. Đương nhiên kỹ thuật luyện đan cũng có tốt có xấu, nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ cần là đan dược, ngay cả là thứ kém nhất anh cũng lấy.
Nguyên liệu luyện đan cũng là lấy tại chỗ, hoặc đi hái ngay lúc đó, hoặc do những người đến gia nhập liên minh mang theo.
Mọi người bận rộn suốt một ngày.
Mùi thuốc lan tràn, cả bầu trời đen sì bởi khói bốc lên khi luyện đan.
“Lâm minh chủ, mọi thứ đã chuẩn bị gần xong rồi!
Khi tất cả thuyền đều đã vẽ xong trận pháp, thành chủ Nam Ly Thành đi tới, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt nói.
“Vất vả rồi”.
Lâm Chính gật đầu, phất tay: “Dặn dò với người bên dưới dời tất cả lò luyện lên thuyền, luyện chế ở trên thuyền, tất cả mọi người lên thuyền chuẩn bị xuất phát!”.
“Bây giờ chúng ta đi đến Thiên Thần Điện luôn sao?”.
Thành chủ Nam Ly Thành ngạc nhiên.
“Nếu không thì còn đợi đến lúc nào?”.
Lâm Chính nghi hoặc: “Không phải tới kỳ hạn ba ngày rồi sao?”.
“Nhưng… Lâm minh chủ, tôi nhận được tin, bây giờ không có bất cứ liên minh nào tấn công Thiên Thần Điện. Nếu chúng ta xuất phát ngay lúc này thì không có lợi, chỉ sợ…”, thành chủ Nam Ly Thành ngập ngừng.
“Không ai tấn công sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, thầm hừ một tiếng: “Mặc dù những liên minh này thanh thế rất lớn, nhưng ai cũng vì tư lợi, hoàn toàn không suy xét đến đại cục, dựa vào bọn họ e là không giải quyết được Thiên Thần Điện!”.
“Dặn dò xuống dưới, lập tức xuất phát, không cần để ý đến bọn họ!”.
“Vậy… Tuân lệnh!”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu đáp, sau đó phái người đi truyền lệnh.
Chẳng lâu sau, bên hồ Hân Nguyệt vang lên tiếng hô hào.
“Lên thuyền! Chuẩn bị xuất phát!”.
“Lên thuyền!”.
“Lên thuyền! Xuất phát!”.
…
Tiếng hô vang vọng, lan ra khắp nơi.
Bọn họ lục tục lên thuyền.
Một chiếc thuyền có thể chứa bốn nghìn người, năm mươi chiếc thuyền cộng thêm lò luyện có thể nói là chật như nêm.
Tùy theo tiếng động cơ vang lên, những chiếc chân vịt to lớn bắt đầu nương theo thế nước, tiến về phía Thiên Thần Điện…
Chương 3929: Đuổi theo cho tôi!
Đồng bằng Lạc Hà.
Lúc này, ở đây cũng đen ngòm một mảng.
Vu Hồng ngồi trong đình nghỉ mát xây tạm, đang chán chường trêu chọc người hầu gái ở bên cạnh.
Kiểu người hợp tu như cô ta nam nữ đều chơi.
“Người đâu!”.
Vu Hồng lười nhác gọi.
“Minh chủ!”.
Một cao thủ của Vu Sơn bước nhanh đến bên ngoài đình nghỉ mát, quỳ một gối xuống hành lễ.
“Tình hình thế nào rồi? Có ai tấn công rồi sao?”.
Vu Hồng thờ ơ hỏi.
“Bẩm minh chủ, không ai tấn công, tất cả liên minh đều đang án binh bất động!”, người đó nói.
“Tôi biết ngay!”.
Vu Hồng phẫn nộ đẩy người hầu gái bên cạnh ra, đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Một đám vụ lợi, không thấy lợi là không hành động! Bọn họ đang đợi cái gì? Lúc nào mới có thể công phá Thiên Thần Điện?”.
“Minh chủ bớt giận, chúng ta có cần chủ động tấn công không?”, cao thủ đó chắp tay hỏi.
“Tấn công khỉ gió!”.
Vu Hồng đạp lên người đó, đá bay người đó.
Người đó vội vàng quỳ dậy, cúi đầu, không dám nổi giận.
Vu Hồng giận đỏ mặt, nhưng ngay sau đó dường như nghĩ tới chuyện gì, lại cười tươi như hoa, vô cùng quyến rũ.
Cô ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm người đó lên, hỏi một cách dịu dàng quyến rũ: “Có đau không?”.
“Bẩm minh chủ, không đau, không đau…”, người đó vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Vu Hồng.
Vu Hồng lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia sáng lạ, sau đó quay người nói: “Người khác không tấn công, chúng ta làm gì phải đi xung phong? Đợi đấy đi, sẽ có người ra tay!”.
“Ý của minh chủ là…”.
“Bên Lôi Trạch Thiên Các có động tĩnh gì không?”.
“Bây giờ Thiên Các vẫn đang tập kết”.
“Vậy thì đúng rồi, đợi Lôi Trạch Thiên Các ra tay trước đi, người khác không chủ động, nhưng Lôi Trạch Thiên Các chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều! Lôi Trạch Thiên Các phụ trách chiến trường chính diện, đợi bọn họ thu hút chủ lực của Thiên Thần Điện, chúng ta lập tức xuất kích giết vào Thiên Thần Điện, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, bắt được bao nhiêu nô lệ thì bắt bấy nhiêu! Rõ chưa?”.
“Vâng!”.
“Đi chuẩn bị đi!”.
Vu Hồng phất tay, quay lại đình nghỉ mát ngồi xuống, tay ôm lấy người hầu gái, tiếp tục uống trà.
Người hầu gái hơi sợ hãi, nhưng vẫn thành thật dựa vào lòng Vu Hồng.
Đúng lúc đó, Vu Hồng nhíu mày, dường như nhận ra được gì đó, nhìn ra phía không xa, hừ một tiếng: “Một đám vụng trộm, dám qua mắt tôi sao?”.
Vừa dứt lời, cô ta nhảy vọt đi, giống như tên bắn, lao về phía xa.
Khoảnh khắc Vu Hồng đến gần, mấy luồng sáng bùng nổ, hóa thành khí tức hủy diệt cuồn cuộn che phủ cô ta.
“Lui lại cho tôi!”.
Vu Hồng quát lớn, phóng ra một luồng sáng như ráng hồng, đánh nát toàn bộ khí tức hủy diệt đó.
“Giết!”.
Mười mấy bóng người đồng loạt xông về phía Vu Hồng, ai nấy cầm thần binh lợi khí, sát ý dâng tràn.
Vu Hồng không hoảng loạn, đôi tay mảnh khảnh điểm chỉ từ xa, chợt thấy cô ta phân thân ra thành mấy ảo ảnh.
Những phân thân này giống như người thật, phát ra tiếng cười như chuông ngân, bao trùm đám người kia. Mỗi một phân thân đều tỏa ra sức mạnh mê hoặc nồng đậm.
Có người lập tức trúng chiêu, hai mắt trở nên thất thần, hoàn toàn bị phân thân mê hoặc.
Vu Hồng thấy vậy lập tức nhắm vào người bị mê hoặc, một chưởng giết chết hắn.
Người đó không thể chống đỡ, bị đánh nát lồng ngực mà chết.
Nhưng hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, mấy luồng kiếm quang đột nhiên bao trùm lấy hắn, trong nháy mắt hắn bị xoắn thành mảnh vụn, chết không toàn thây.
“Hủy thi diệt tích?”.
Vu Hồng lập tức phản ứng lại.
Dường như bọn họ thấy không đấu lại được Vu Hồng ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Đừng hòng chạy!”.
Vu Hồng quát lớn: “Người đâu!”.
“Minh chủ!”.
“Có chúng tôi!”.
“Kẻ gian đừng hòng chạy!”.
Người của liên minh đều chạy tới, trong nháy mắt, cao thủ ùn ùn kéo đến giống như dã thú, dồn hết về phía này.
“Minh chủ, bọn họ là người của Thiên Thần Điện!”.
Cao thủ khi nãy nhìn thấy trang phục của đám người kia, lập tức hô lên.
“Cái gì? Thiên Thần Điện?".
Trong mắt Vu Hồng tràn ngập lửa giận, lạnh lùng nói: “Chúng ta không tấn công bọn họ, bọn họ lại đánh lén chúng ta! Thật vô lý!”.
“Người đâu, bắt sống bọn họ cho tôi!”.
“Tuân lệnh!”.
Vô số cao thủ đuổi theo đám người kia, nhiều bóng người bay vụt qua bầu trời.
Tốc độ của mười mấy người kia cũng không chậm, ai cũng bay nhanh như chớp, cực kỳ khó đuổi theo.
“Minh chủ, tôi cảm thấy không thể đuổi theo nữa. Bọn họ có thân pháp đặc biệt, nhìn như đang dụ chúng ta. Nếu phía trước có mai phục thì sẽ vô cùng tồi tệ!”.
Cao thủ lúc trước nhận ra được điều gì đó, lên tiếng.
Vu Hồng cũng dừng lại, gật đầu: “Cậu nói đúng, vô duyên vô cớ, vì sao người của Thiên Thần Điện lại đánh lén chúng ta? Chỉ sợ trong này có bẫy…”.
“Minh chủ! Không hay rồi! Lối vào Lạc Hà Cốc bị người ta tập kích!”.
Lúc này, một người của Vu Sơn vội vã chạy tới, lớn tiếng nói.
“Cái gì?”.
Vu Hồng kinh ngạc, tóm lấy người đó gào lên: “Đồ đâu?”.
“Bị bọn họ cướp đi rồi!”.
Người đó run rẩy nói.
“Thứ vô dụng!”.
Vu Hồng đẩy người đó ra, nổi giận gào lên: “Đuổi theo chúng cho tôi!”.
Chương 3930: Không nên ở lại đây lâu
Vu Hồng vô cùng tức giận, đích thân dẫn người đuổi đám người ‘Thiên Thần Điện’.
Cô ta không hiểu tại sao Thiên Thần Điện lại cứ nhắm vào vũ khí sát thủ của mình?
Bảo vật này là do Vu Hồng tốn công sức mới lấy được từ một tông môn nhỏ vô danh.
Đó là một bình năng lượng, bình năng lượng này là của một cường giả đến từ một trăm năm trước, vì để tự bảo vệ mình, cường giả này không ngừng rót năng lượng của mình vào trong bình năng lượng, làm cho bình năng lượng này tràn ngập rất nhiều sức mạnh hủy diệt.
Một khi bình năng lượng bùng nổ, uy lực mà nó sinh ra không thua kém gì đạn hạt nhân.
Vốn dĩ Vu Hồng định đối phó với Diệp Viêm bằng thứ này, vì bình năng lượng cực kỳ không ổn định nên luôn được giữ trong hộp băng, được đội thân vệ của cô ta hộ tống.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị người của Thiên Thần Điện nhắm đến, bị chúng cướp đi.
Nếu rơi vào trong tay Diệp Viêm thật, bị Diệp Viêm sử dụng để đối phó với mình thì mọi thứ chấm dứt.
Lúc này liên minh mấy chục ngàn người của mình sẽ bị bình năng lượng này chôn vùi.
Nghĩ đến đây lòng Vu Hồng như lửa đốt, điên cuồng đuổi giết.
Nhưng dường như đối phương có chuẩn bị trước, cho dù mang theo hộp băng vẫn khó tìm được tung tích.
“Mấy người này đều được trợ sức, dùng Phong Thần Đan trước rồi, nếu không thì không thể nhanh như vậy được. Nhưng muốn vứt bỏ tôi à? Không có chuyện đó đâu”.
Ánh mắt Vu Hồng trở nên lạnh lùng, tốc độ bỗng nhanh hơn.
Vèo!
Một mình cô ta bỗng chốc lướt qua bầu trời, nhanh chóng bao vây lấy mười mấy người ‘Thiên Thần Điện’ đang tháo chạy.
“Dừng lại”.
Vu Hồng hét lên, thân hình biến thành rất nhiều tàn ảnh lao về phía đám người đó.
Một đám người sao có thể là đối thủ của Vu Hồng? Thoáng chốc đã bị tàn ảnh của Vu Hồng xé tan thành từng mảnh, đều chết thảm.
Hộp băng trong tay một người trong đó cũng rơi xuống dưới.
Ánh mắt Vu Hồng co rụt, lập tức lao đến túm lấy hộp băng.
Lúc tóm được hộp băng, Vu Hồng mới thở phào.
“Minh chủ!”
Cường giả Vu Sơn ở phía sau chạy đến.
“Minh chủ, người không sao chứ?”, một người phụ nữ mặc đồ đỏ tóc ngắn vội hỏi.
“Tôi không sao, chỉ cần bình năng lượng này không mất là được”.
Vu Hồng trầm giọng nói, sau đó lạnh lùng nhìn mọi người: “Đám chỉ biết ăn hại các người trông chừng một món đồ cũng không được, tôi cần các người làm gì?”
Mọi người vội quỳ xuống: “Chúng tôi có tội, xin minh chủ trách phạt”.
“Xong chuyện này, tôi sẽ truy cứu từng người, không ai thoát được đâu”.
Vu Hồng hừ một tiếng, xoay người định đi.
Nhưng lúc này hình như cô ta ý thức được điều gì, tầm mắt nhìn đến chiếc hộp băng trong tay, ước lượng trọng lượng trong tay.
Nhưng nhận ra hộp băng nhẹ hơn trước đó một chút.
Vu Hồng vội mở hộp băng ra, lại thấy bên trong trống không…
“Cái gì?”
Vu Hồng ngạc nhiên nói.
Các cao thủ Vu Sơn cũng khó tin nhìn sang.
“Bình năng lượng bị lấy đi rồi?”
Người phụ nữ tóc ngắn run giọng nói.
“Chúng đã mở hộp băng ra? Như thế thì năng lượng trong bình năng lượng sẽ trở nên cực kỳ không ổn định, rất khó mang đi. Chẳng lẽ đối phương không muốn chạy trốn, muốn sử dụng bình năng lượng với chúng ta ở đây?”
Vu Hồng vội nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Hả?”
Người Vu Sơn hoảng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, cực kỳ lo sợ.
“Minh chủ, rút… chúng ta phải rút nhanh thôi”.
“Minh chủ, không đuổi theo được nữa, đi thôi”.
Mọi người run giọng nói.
Sắc mặt Vu Hồng rất khó coi, mặc dù không cam lòng nhưng tình thế đã vượt khỏi sức tưởng tượng của cô ta.
“Không nên ở lại lâu chỗ này! Đi thôi!”
Cô ta xoay người lại chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này.
Vèo vèo vèo...
Mười mấy nhân vật cực kỳ đáng sợ bỗng xuất hiện ở khắp nơi, bao vây đám người Vu Hồng không một kẽ hở.
“Là người Thiên Thần Điện”.
Có người hô lên.
Ánh mắt Vu Hồng trở nên nghiêm nghị, lướt nhìn mười mấy người vừa xuất hiện nhưng lại cảm thấy ngờ vực.
Cô ta nhận ra đám người này hình như… không giống những người đã cướp mất hộp băng?
Lâm Chính đi tuần tra một vòng, tiến độ chế tạo chiến thuyền rất nhanh.
Mặc dù mấy trăm người này đều là bách tính bình thường của vực Diệt Vong, tu vi không cao, nhưng bọn họ đều biết võ.
Vì sử dụng thuốc thường xuyên, sức lực ai cũng lớn, thân thể cường tráng, thuyền cao bảy tám mét giậm chân là nhảy lên được.
“Cậu Lâm, số người gia nhập liên minh vượt ngoài dự liệu của chúng ta. Bây giờ tổng số người của liên minh đã hơn một trăm tám mươi nghìn người, liên tục có người rải rác từ khắp nơi đến đây”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đi tới, báo cáo.
“Xem ra bao năm nay Thiên Thần Điện đã hại không ít người”.
Lâm Chính nói.
“Phải, trong đó có không ít thế tộc nhỏ dời tông đến nương tựa. Những người của tông môn nhỏ, gia tộc nhỏ này thực lực không cao, bọn họ lo khi đến liên minh lớn sẽ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội trả thù Thiên Thần Điện lần này, cho nên dẫn theo già trẻ đến nương tựa chúng ta!”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười nói.
“Xem ra nhân số có thể đạt hơn hai trăm nghìn?”.
“Trước lúc xuất phát có lẽ là sẽ đạt tới!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông tràn đầy tự tin nói.
“Tốt lắm!”.
Ánh mắt Lâm Chính sáng rực, ý cười trên mặt cũng nồng đậm hơn.
“Lâm minh chủ, bây giờ liên minh Thanh Huyền chúng ta phụ trách vật tư hậu cần, cần có bao nhiêu người đi phụ trách, hay là tất cả đều đi?”.
Thành chủ Nam Ly Thành lên tiếng hỏi.
“Điều ba nghìn người phụ trách bảo đảm hậu cần cho các liên minh đi!”.
Lâm Chính nói.
“Ba nghìn người? Vậy… Vậy có đủ không?”, thành chủ Nam Ly Thành ngạc nhiên hỏi.
“Tôi hỏi ông, vật tư của cả liên minh là từ đâu ra?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là từ nội bộ những liên minh này!”.
“Nếu các liên minh không phân phát vật tư cho chúng ta, làm sao chúng ta vận chuyển phân bổ cho tiền tuyến?”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.
“Liên minh tụ hội lần này cũng khiến tôi hiểu biết một ít về các liên minh. Tôi nghĩ lần này chúng ta cần phụ trách là vật tư tác chiến do Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa vận chuyển đến. Số lượng những vật tư này có hạn, ba nghìn người là đủ phân phối. Các liên minh khác chỉ đưa một ít đến mang tính tượng trưng, có lẽ vật tư do những liên minh này vận chuyển đến còn không bằng một phần mười của Lôi Trạch Thiên Các, nên vật tư không nhiều, không cần phải phái nhiều người đi phân phát”.
“Tôi hiểu rồi”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu.
“Những liên minh này chỉ vì lợi ích, đến lúc liên thủ đối kháng Thiên Thần Điện mà bọn họ còn keo kiệt thế này, đúng là chẳng ra gì!”.
Nam Hạnh Nhi lạnh lùng nói.
“Mặc kệ họ đi, Nam thành chủ, chúng ta bắt đầu thôi!”.
Lâm Chính cười nói.
“Được!”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu, cùng Lâm Chính nhảy lên một con thuyền lớn.
Lúc này trên boong thuyền chất đầy nguyên vật liệu.
Lâm Chính đi thẳng đến đếm số nguyên vật liệu đó, sau đó liên tục gật đầu.
“Nguyên vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ, mau bày trận!”.
“Vâng!”.
Nói xong, hai người họ bắt đầu bày trận.
Trang chủ Vân Tiếu đang phân công công việc nhìn thấy vậy thì cực kỳ nghi hoặc.
“Sở Thu, bọn họ đang làm gì vậy?”.
“Bố, con cũng không biết”.
Sở Thu lắc đầu.
Trang chủ Vân Tiếu suy nghĩ một lúc, nhảy lên boong thuyền.
Khi nhìn thấy thứ Lâm Chính vẽ, khuôn mặt ông ta đầy vẻ kinh hãi, cảm thấy không tin được.
“Đây… Đây là…”.
“Trang chủ Vân Tiếu? Bên đó làm xong việc chưa?”.
Lâm Chính vừa vẽ vừa hỏi.
“Gần… Gần xong rồi, những chuyện còn lại giao cho Sở Thu là được…”.
“Vậy được, mau qua đây giúp đỡ, trước khi trời tối phải vẽ cho hết các thuyền!”.
“A… Được!”.
Trang chủ Vân Tiếu nuốt nước bọt, lập tức đi tới.
Chương 3927: Khiêu khích
Trong khe núi.
Đội ngũ của Ngũ Phương Băng Nguyên đã tập hợp xong.
Hoa Thiên Hải phụ trách xuất phát từ phía Đông Nam, ra khỏi khe núi thì sẽ là đồng bằng. Nếu đi hết tốc lực, một tiếng là có thể đến dưới chân núi Thiên Thần.
Hoa Thiên Hải ngồi trên một chiếc kiệu lớn tinh xảo đẹp đẽ mười hai người khiêng, vừa ăn trái cây vừa nhìn chằm chằm phía xa.
Thiếu Xuyên và các trưởng lão, chấp sự của Ngũ Phương Băng Nguyên đứng ở một bên.
“Báo! Minh chủ! Cương Khôi Môn đã tập kết xong xuôi!”.
“Báo! Minh chủ! Tam Tâm Đường đã tập kết xong xuôi!”.
“Báo! Minh chủ! Khoái Đao Tông đã tập kết xong xuôi!”.
…
Theo những tiếng hô vang lên, trên mặt Hoa Thiên Hải để lộ ý cười nhàn nhạt.
“Minh chủ, người của chúng ta đã tập kết đầy đủ, khi nào chúng ta xuất phát?”.
Thiếu Xuyên chắp tay, cẩn thận hỏi.
“Không vội! Bây giờ tình hình của Thiên Thần Điện thế nào rồi?”.
Hoa Thiên Hải hỏi.
“Dưới núi Thiên Thần rất tĩnh lặng, không thấy bất cứ bóng người nào, trong Thiên Thần Điện cũng không thấy ai xuất hiện, cứ như một tòa thành chết!”.
Thiếu Xuyên nói.
“Xem ra người của Thiên Thần Điện đã mai phục rồi, nếu chúng ta ngang nhiên tấn công, chắc chắn sẽ thất bại! Chi bằng đợi ở đây, người của liên minh khác tấn công núi Thiên Thần, thu hút hỏa lực của Thiên Thần Điện, lúc đó chúng ta hành động cũng không muộn! Phải biết là kẻ xung phong sẽ gặp tai họa!”.
Hoa Thiên Hải cười nói.
“Minh chủ anh minh!”.
Người xung quanh đồng loạt hô lên.
Ý cười trên mặt Hoa Thiên Hải đậm thêm, đột nhiên ông ta nghĩ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Liên minh Thanh Huyền thế nào rồi?”.
“Nghe nói người gia nhập liên minh đã hơn hai trăm nghìn, lúc này người của liên minh Thanh Huyền đang đúc chiến thuyền suốt ngày đêm. Mỗi một chiến thuyền đều rất lớn, một chiếc có thể chứa được mấy nghìn người! Bây giờ đã có mấy chục chiếc, xếp đầy trên hồ Hân Nguyệt!”, Thiếu Xuyên cúi đầu nói.
“Đại trưởng lão, đừng nói tên họ Lâm kia đóng thuyền chở hai trăm nghìn kẻ vô dụng đi đến Thiên Thần Điện chịu chết đấy chứ?”.
Một chấp sự cười nói.
“Ha ha ha ha…”.
Người xung quanh không ai không ôm bụng cười.
Hoa Thiên Hải cũng không ngừng lắc đầu.
“Tên Lâm Chính này thực lực cũng có đấy, nhưng cách nghĩ đúng là ngây thơ đơn thuần. Rốt cuộc cậu ta cũng còn trẻ tuổi, không biết Thiên Thần Điện là một đám người như thế nào! Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, nhân số không thể giành ưu thế! Một chiêu của Lục Địa Thần Tiên có thể đánh chết cả trăm nghìn người, có ý nghĩa gì chứ?”.
“Minh chủ nói phải”, Thiếu Xuyên gật đầu.
Hoa Phong Nhân ở cạnh nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Bố, con nghĩ trong này có điều mờ ám”.
“Còn điều mờ ám gì nữa?”, Hoa Thiên Hải không vui nói.
“Tạm thời con vẫn chưa biết…”, Hoa Phong Nhân suy nghĩ một lúc, nhìn sang Thiếu Xuyên, hỏi: “Đại trưởng lão, Lâm Chính này trừ sai người của liên minh Thanh Huyền đóng chiến thuyền ra thì còn làm gì nữa không?”.
“Còn có một nhóm người ngoại vực đến, bọn họ lái xe tải, gọi người của sơn trang Vân Tiếu và vực Diệt Vong ra lối vào đón. Trên xe tải đựng lượng lớn vũ khí, tôi cũng không biết là gì”.
Thiếu Xuyên nói.
“Chẳng lẽ là đại bác liên thanh?”.
“Muốn dùng đại bác liên thanh đánh chết Lục Địa Thần Tiên? Chắc cậu ta ngu hả?”.
“Cười chết tôi rồi!”.
“Ngây thơ!”.
Một tràng cười lại vang lên.
Hoa Phong Nhân xoay người, chắp tay nói: “Bố, con cảm thấy chuyện này đáng coi trọng. Con từng tiếp xúc với Lâm Chính, người này không hề đơn giản, cũng không phải kẻ tâm tư đơn thuần. Huống hồ, thành chủ Nam Ly Thành và trang chủ Vân Tiếu cũng chân thành đi theo hắn, sao có thể tầm thường được? Đừng quên bên cạnh hắn vẫn còn hai cao thủ cấp bậc Bán Lục Địa Thần Tiên!”.
“Phong Nhân! Con sợ như vậy làm gì? Hắn muốn làm gì cứ để hắn làm, hắn có kế hoạch gì thật thì cũng không ảnh hưởng đến chúng ta, cần gì phải lãng phí nhiều nhân lực với hắn?”.
Hoa Thiên Hải nói.
“Chuyện đó… Bố, dù vậy chúng ta cứ đứng không ở đây cũng không được, sớm muộn cũng sẽ có biến…”.
“Yên tâm, bố đã có kế hoạch!”.
Hoa Thiên Hải cho quả nho vào miệng, thản nhiên nói: “Thiếu Xuyên, ông hãy tổ chức một nhóm người giả vờ là người của Thiên Thần Điện, dẫn quân đến đồng bằng Lạc Hà ở phía Đông Bắc tấn công người của liên minh Vu Sơn!”.
“Cái gì?”.
Hoa Phong Nhân ngạc nhiên.
Thiếu Xuyên cũng sửng sốt: “Minh chủ, làm vậy để làm gì?”.
Hoa Thiên Hải khẽ cười: “Tôi đoán bây giờ các liên minh lớn cũng như chúng ta án binh bất động, đợi liên minh khác tấn công thu hút hỏa lực của Thiên Thần Điện trước. Cho nên chúng ta ngồi không như vậy có lẽ sẽ sinh ra biến cố giống Phong Nhân nói. Tôi không muốn đợi, đành chủ động ra tay”.
“Mặc dù Vu Hồng là hợp tu nhưng cũng rất đa tình, dễ nổi giận. Nếu người của Thiên Thần Điện chủ động tấn công cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không nhẫn nại được mà trả đòn. Một khi cô ta tấn công núi Thiên Thần, chẳng phải chúng ta sẽ có cơ hội hay sao?’.
Bọn họ nghe vậy thì bừng tỉnh, mắt ai cũng sáng lên.
“Minh chủ anh minh!”.
“Đừng có nịnh bợ! Mau đi làm!”.
“Tuân lệnh!”.
Chương 3928: Xuất phát
Từ Chính và đoàn đội nghiên cứu khoa học của anh ta được Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đón về.
Bọn họ còn chở theo mấy chục xe tải vũ khí.
Đương nhiên, không phải Lâm Chính muốn chế tạo tàu sân bay gì đó. Mặc dù anh nhiều nhân lực, nhưng nguyên vật liệu không đủ, để chế tạo trong thời gian ngắn là chuyện không thể, anh cũng không có nhiều tiền để chế tạo.
Có thể dùng gỗ nguyên thủy đóng nên những con thuyền lớn đã là ưu thế về mặt nhân số.
“Chủ tịch Lâm, thật không tin được! Số thuyền này có thể chế tạo ra trong vòng hai ngày thật sao?”.
Từ Chính đứng trên sườn núi cao, nhìn chiến thuyền khổng lồ trong hồ Hân Nguyệt, vẻ mặt khó tin.
Anh ta tận mắt nhìn thấy chiến thuyền đã đóng xong trên đất liền được hơn trăm người nâng xuống hồ Hân Nguyệt.
Phải biết rằng, mặc dù những con thuyền này làm bằng gỗ, nhưng trọng lượng của nó phải tính bằng hàng nghìn tấn.
“Từ Chính, tôi cần anh lắp động cơ cho những con thuyền này trong vòng một ngày, không vấn đề gì chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, làm gấp rút quá thì không dễ, tất nhiên nếu có nhiều người trợ giúp thì có thể nhanh hơn nhiều. Chỉ là những con thuyền gỗ này không rõ độ mạnh, hơn nữa nó quá to, một động cơ e là không đủ để vận hành… ít nhất mỗi thuyền phải có hai động cơ!”.
“Không thành vấn đề, bây giờ tôi chỉ cần anh bảo đảm thuyền của tôi có thể đến được núi Thiên Thần trong vòng một ngày!”.
“Chuyện này rất miễn cưỡng, e là đến đó rồi những động cơ này sẽ hỏng mất!”.
“Không sao, chỉ cần đến được là được!”.
“Vậy được, Chủ tịch Lâm, tôi sẽ bắt đầu ngay!”.
Từ Chính gật đầu, bắt đầu sai phái người tiến hành lắp đặt.
Chẳng lâu sau, năm mươi chiến thuyền đã được đóng xong, Từ Chính dẫn người đi lắp đặt từng động cơ một.
Lâm Chính cùng thành chủ Nam Ly Thành, Vương Nhất Thánh và những người khác lên thuyền vẽ trận pháp.
Những người còn lại cũng không ngơi nghỉ, tông chủ Thanh Huyền Tông sai người vận chuyển lượng lớn lò luyện đan, hơn trăm nghìn người cùng nhau luyện đan dược ở bên hồ Hân Nguyệt.
Chuyện luyện đan đối với người của vực Diệt Vong mà nói là chuyện bình thường như ăn cơm, dù là trẻ con cũng nắm được kỹ thuật. Đương nhiên kỹ thuật luyện đan cũng có tốt có xấu, nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ cần là đan dược, ngay cả là thứ kém nhất anh cũng lấy.
Nguyên liệu luyện đan cũng là lấy tại chỗ, hoặc đi hái ngay lúc đó, hoặc do những người đến gia nhập liên minh mang theo.
Mọi người bận rộn suốt một ngày.
Mùi thuốc lan tràn, cả bầu trời đen sì bởi khói bốc lên khi luyện đan.
“Lâm minh chủ, mọi thứ đã chuẩn bị gần xong rồi!
Khi tất cả thuyền đều đã vẽ xong trận pháp, thành chủ Nam Ly Thành đi tới, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt nói.
“Vất vả rồi”.
Lâm Chính gật đầu, phất tay: “Dặn dò với người bên dưới dời tất cả lò luyện lên thuyền, luyện chế ở trên thuyền, tất cả mọi người lên thuyền chuẩn bị xuất phát!”.
“Bây giờ chúng ta đi đến Thiên Thần Điện luôn sao?”.
Thành chủ Nam Ly Thành ngạc nhiên.
“Nếu không thì còn đợi đến lúc nào?”.
Lâm Chính nghi hoặc: “Không phải tới kỳ hạn ba ngày rồi sao?”.
“Nhưng… Lâm minh chủ, tôi nhận được tin, bây giờ không có bất cứ liên minh nào tấn công Thiên Thần Điện. Nếu chúng ta xuất phát ngay lúc này thì không có lợi, chỉ sợ…”, thành chủ Nam Ly Thành ngập ngừng.
“Không ai tấn công sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, thầm hừ một tiếng: “Mặc dù những liên minh này thanh thế rất lớn, nhưng ai cũng vì tư lợi, hoàn toàn không suy xét đến đại cục, dựa vào bọn họ e là không giải quyết được Thiên Thần Điện!”.
“Dặn dò xuống dưới, lập tức xuất phát, không cần để ý đến bọn họ!”.
“Vậy… Tuân lệnh!”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu đáp, sau đó phái người đi truyền lệnh.
Chẳng lâu sau, bên hồ Hân Nguyệt vang lên tiếng hô hào.
“Lên thuyền! Chuẩn bị xuất phát!”.
“Lên thuyền!”.
“Lên thuyền! Xuất phát!”.
…
Tiếng hô vang vọng, lan ra khắp nơi.
Bọn họ lục tục lên thuyền.
Một chiếc thuyền có thể chứa bốn nghìn người, năm mươi chiếc thuyền cộng thêm lò luyện có thể nói là chật như nêm.
Tùy theo tiếng động cơ vang lên, những chiếc chân vịt to lớn bắt đầu nương theo thế nước, tiến về phía Thiên Thần Điện…
Chương 3929: Đuổi theo cho tôi!
Đồng bằng Lạc Hà.
Lúc này, ở đây cũng đen ngòm một mảng.
Vu Hồng ngồi trong đình nghỉ mát xây tạm, đang chán chường trêu chọc người hầu gái ở bên cạnh.
Kiểu người hợp tu như cô ta nam nữ đều chơi.
“Người đâu!”.
Vu Hồng lười nhác gọi.
“Minh chủ!”.
Một cao thủ của Vu Sơn bước nhanh đến bên ngoài đình nghỉ mát, quỳ một gối xuống hành lễ.
“Tình hình thế nào rồi? Có ai tấn công rồi sao?”.
Vu Hồng thờ ơ hỏi.
“Bẩm minh chủ, không ai tấn công, tất cả liên minh đều đang án binh bất động!”, người đó nói.
“Tôi biết ngay!”.
Vu Hồng phẫn nộ đẩy người hầu gái bên cạnh ra, đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Một đám vụ lợi, không thấy lợi là không hành động! Bọn họ đang đợi cái gì? Lúc nào mới có thể công phá Thiên Thần Điện?”.
“Minh chủ bớt giận, chúng ta có cần chủ động tấn công không?”, cao thủ đó chắp tay hỏi.
“Tấn công khỉ gió!”.
Vu Hồng đạp lên người đó, đá bay người đó.
Người đó vội vàng quỳ dậy, cúi đầu, không dám nổi giận.
Vu Hồng giận đỏ mặt, nhưng ngay sau đó dường như nghĩ tới chuyện gì, lại cười tươi như hoa, vô cùng quyến rũ.
Cô ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm người đó lên, hỏi một cách dịu dàng quyến rũ: “Có đau không?”.
“Bẩm minh chủ, không đau, không đau…”, người đó vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Vu Hồng.
Vu Hồng lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia sáng lạ, sau đó quay người nói: “Người khác không tấn công, chúng ta làm gì phải đi xung phong? Đợi đấy đi, sẽ có người ra tay!”.
“Ý của minh chủ là…”.
“Bên Lôi Trạch Thiên Các có động tĩnh gì không?”.
“Bây giờ Thiên Các vẫn đang tập kết”.
“Vậy thì đúng rồi, đợi Lôi Trạch Thiên Các ra tay trước đi, người khác không chủ động, nhưng Lôi Trạch Thiên Các chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều! Lôi Trạch Thiên Các phụ trách chiến trường chính diện, đợi bọn họ thu hút chủ lực của Thiên Thần Điện, chúng ta lập tức xuất kích giết vào Thiên Thần Điện, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, bắt được bao nhiêu nô lệ thì bắt bấy nhiêu! Rõ chưa?”.
“Vâng!”.
“Đi chuẩn bị đi!”.
Vu Hồng phất tay, quay lại đình nghỉ mát ngồi xuống, tay ôm lấy người hầu gái, tiếp tục uống trà.
Người hầu gái hơi sợ hãi, nhưng vẫn thành thật dựa vào lòng Vu Hồng.
Đúng lúc đó, Vu Hồng nhíu mày, dường như nhận ra được gì đó, nhìn ra phía không xa, hừ một tiếng: “Một đám vụng trộm, dám qua mắt tôi sao?”.
Vừa dứt lời, cô ta nhảy vọt đi, giống như tên bắn, lao về phía xa.
Khoảnh khắc Vu Hồng đến gần, mấy luồng sáng bùng nổ, hóa thành khí tức hủy diệt cuồn cuộn che phủ cô ta.
“Lui lại cho tôi!”.
Vu Hồng quát lớn, phóng ra một luồng sáng như ráng hồng, đánh nát toàn bộ khí tức hủy diệt đó.
“Giết!”.
Mười mấy bóng người đồng loạt xông về phía Vu Hồng, ai nấy cầm thần binh lợi khí, sát ý dâng tràn.
Vu Hồng không hoảng loạn, đôi tay mảnh khảnh điểm chỉ từ xa, chợt thấy cô ta phân thân ra thành mấy ảo ảnh.
Những phân thân này giống như người thật, phát ra tiếng cười như chuông ngân, bao trùm đám người kia. Mỗi một phân thân đều tỏa ra sức mạnh mê hoặc nồng đậm.
Có người lập tức trúng chiêu, hai mắt trở nên thất thần, hoàn toàn bị phân thân mê hoặc.
Vu Hồng thấy vậy lập tức nhắm vào người bị mê hoặc, một chưởng giết chết hắn.
Người đó không thể chống đỡ, bị đánh nát lồng ngực mà chết.
Nhưng hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, mấy luồng kiếm quang đột nhiên bao trùm lấy hắn, trong nháy mắt hắn bị xoắn thành mảnh vụn, chết không toàn thây.
“Hủy thi diệt tích?”.
Vu Hồng lập tức phản ứng lại.
Dường như bọn họ thấy không đấu lại được Vu Hồng ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Đừng hòng chạy!”.
Vu Hồng quát lớn: “Người đâu!”.
“Minh chủ!”.
“Có chúng tôi!”.
“Kẻ gian đừng hòng chạy!”.
Người của liên minh đều chạy tới, trong nháy mắt, cao thủ ùn ùn kéo đến giống như dã thú, dồn hết về phía này.
“Minh chủ, bọn họ là người của Thiên Thần Điện!”.
Cao thủ khi nãy nhìn thấy trang phục của đám người kia, lập tức hô lên.
“Cái gì? Thiên Thần Điện?".
Trong mắt Vu Hồng tràn ngập lửa giận, lạnh lùng nói: “Chúng ta không tấn công bọn họ, bọn họ lại đánh lén chúng ta! Thật vô lý!”.
“Người đâu, bắt sống bọn họ cho tôi!”.
“Tuân lệnh!”.
Vô số cao thủ đuổi theo đám người kia, nhiều bóng người bay vụt qua bầu trời.
Tốc độ của mười mấy người kia cũng không chậm, ai cũng bay nhanh như chớp, cực kỳ khó đuổi theo.
“Minh chủ, tôi cảm thấy không thể đuổi theo nữa. Bọn họ có thân pháp đặc biệt, nhìn như đang dụ chúng ta. Nếu phía trước có mai phục thì sẽ vô cùng tồi tệ!”.
Cao thủ lúc trước nhận ra được điều gì đó, lên tiếng.
Vu Hồng cũng dừng lại, gật đầu: “Cậu nói đúng, vô duyên vô cớ, vì sao người của Thiên Thần Điện lại đánh lén chúng ta? Chỉ sợ trong này có bẫy…”.
“Minh chủ! Không hay rồi! Lối vào Lạc Hà Cốc bị người ta tập kích!”.
Lúc này, một người của Vu Sơn vội vã chạy tới, lớn tiếng nói.
“Cái gì?”.
Vu Hồng kinh ngạc, tóm lấy người đó gào lên: “Đồ đâu?”.
“Bị bọn họ cướp đi rồi!”.
Người đó run rẩy nói.
“Thứ vô dụng!”.
Vu Hồng đẩy người đó ra, nổi giận gào lên: “Đuổi theo chúng cho tôi!”.
Chương 3930: Không nên ở lại đây lâu
Vu Hồng vô cùng tức giận, đích thân dẫn người đuổi đám người ‘Thiên Thần Điện’.
Cô ta không hiểu tại sao Thiên Thần Điện lại cứ nhắm vào vũ khí sát thủ của mình?
Bảo vật này là do Vu Hồng tốn công sức mới lấy được từ một tông môn nhỏ vô danh.
Đó là một bình năng lượng, bình năng lượng này là của một cường giả đến từ một trăm năm trước, vì để tự bảo vệ mình, cường giả này không ngừng rót năng lượng của mình vào trong bình năng lượng, làm cho bình năng lượng này tràn ngập rất nhiều sức mạnh hủy diệt.
Một khi bình năng lượng bùng nổ, uy lực mà nó sinh ra không thua kém gì đạn hạt nhân.
Vốn dĩ Vu Hồng định đối phó với Diệp Viêm bằng thứ này, vì bình năng lượng cực kỳ không ổn định nên luôn được giữ trong hộp băng, được đội thân vệ của cô ta hộ tống.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị người của Thiên Thần Điện nhắm đến, bị chúng cướp đi.
Nếu rơi vào trong tay Diệp Viêm thật, bị Diệp Viêm sử dụng để đối phó với mình thì mọi thứ chấm dứt.
Lúc này liên minh mấy chục ngàn người của mình sẽ bị bình năng lượng này chôn vùi.
Nghĩ đến đây lòng Vu Hồng như lửa đốt, điên cuồng đuổi giết.
Nhưng dường như đối phương có chuẩn bị trước, cho dù mang theo hộp băng vẫn khó tìm được tung tích.
“Mấy người này đều được trợ sức, dùng Phong Thần Đan trước rồi, nếu không thì không thể nhanh như vậy được. Nhưng muốn vứt bỏ tôi à? Không có chuyện đó đâu”.
Ánh mắt Vu Hồng trở nên lạnh lùng, tốc độ bỗng nhanh hơn.
Vèo!
Một mình cô ta bỗng chốc lướt qua bầu trời, nhanh chóng bao vây lấy mười mấy người ‘Thiên Thần Điện’ đang tháo chạy.
“Dừng lại”.
Vu Hồng hét lên, thân hình biến thành rất nhiều tàn ảnh lao về phía đám người đó.
Một đám người sao có thể là đối thủ của Vu Hồng? Thoáng chốc đã bị tàn ảnh của Vu Hồng xé tan thành từng mảnh, đều chết thảm.
Hộp băng trong tay một người trong đó cũng rơi xuống dưới.
Ánh mắt Vu Hồng co rụt, lập tức lao đến túm lấy hộp băng.
Lúc tóm được hộp băng, Vu Hồng mới thở phào.
“Minh chủ!”
Cường giả Vu Sơn ở phía sau chạy đến.
“Minh chủ, người không sao chứ?”, một người phụ nữ mặc đồ đỏ tóc ngắn vội hỏi.
“Tôi không sao, chỉ cần bình năng lượng này không mất là được”.
Vu Hồng trầm giọng nói, sau đó lạnh lùng nhìn mọi người: “Đám chỉ biết ăn hại các người trông chừng một món đồ cũng không được, tôi cần các người làm gì?”
Mọi người vội quỳ xuống: “Chúng tôi có tội, xin minh chủ trách phạt”.
“Xong chuyện này, tôi sẽ truy cứu từng người, không ai thoát được đâu”.
Vu Hồng hừ một tiếng, xoay người định đi.
Nhưng lúc này hình như cô ta ý thức được điều gì, tầm mắt nhìn đến chiếc hộp băng trong tay, ước lượng trọng lượng trong tay.
Nhưng nhận ra hộp băng nhẹ hơn trước đó một chút.
Vu Hồng vội mở hộp băng ra, lại thấy bên trong trống không…
“Cái gì?”
Vu Hồng ngạc nhiên nói.
Các cao thủ Vu Sơn cũng khó tin nhìn sang.
“Bình năng lượng bị lấy đi rồi?”
Người phụ nữ tóc ngắn run giọng nói.
“Chúng đã mở hộp băng ra? Như thế thì năng lượng trong bình năng lượng sẽ trở nên cực kỳ không ổn định, rất khó mang đi. Chẳng lẽ đối phương không muốn chạy trốn, muốn sử dụng bình năng lượng với chúng ta ở đây?”
Vu Hồng vội nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Hả?”
Người Vu Sơn hoảng sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, cực kỳ lo sợ.
“Minh chủ, rút… chúng ta phải rút nhanh thôi”.
“Minh chủ, không đuổi theo được nữa, đi thôi”.
Mọi người run giọng nói.
Sắc mặt Vu Hồng rất khó coi, mặc dù không cam lòng nhưng tình thế đã vượt khỏi sức tưởng tượng của cô ta.
“Không nên ở lại lâu chỗ này! Đi thôi!”
Cô ta xoay người lại chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này.
Vèo vèo vèo...
Mười mấy nhân vật cực kỳ đáng sợ bỗng xuất hiện ở khắp nơi, bao vây đám người Vu Hồng không một kẽ hở.
“Là người Thiên Thần Điện”.
Có người hô lên.
Ánh mắt Vu Hồng trở nên nghiêm nghị, lướt nhìn mười mấy người vừa xuất hiện nhưng lại cảm thấy ngờ vực.
Cô ta nhận ra đám người này hình như… không giống những người đã cướp mất hộp băng?