-
Chương 3921-3925
Chương 3921: Ức hiếp người của liên minh Thanh Huyền
“Mày thả tao ra...thả tao ra...Mau thả tao ra”.
Thiếu Băng Nguyên ôm cổ, đau đớn gào thét. Hai chân hắn chới với giống như một con thỏ lơ lửng giữa không trung.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Thiếu Băng Nguyên, mày biết mày vừa động vào ai không? Mày động vào người của liên minh Thanh Huyền đấy. Mày dám động vào người của tao ngay trước mặt tao à? Mày có coi tao ra gì nữa hay không?”
“Mày...định làm gì?”Thiếu Băng Nguyên để lộ vẻ sợ hãi. Hắn đã nhận ra sát ý trong mắt Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ siết mạnh tay hơn.
“Dừng tay”, lúc này có tiếng hô vang lên. Ngay sao đó Hoa Thiên Hải dẫn theo cao thủ lao tới.
“Chưởng môn cứu tôi với, chưởng môn...”, Thiếu Băng Nguyên như gặp được vị cứu tinh bèn gào lên.
Hoa Thiên Hải nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Tên họ Lâm kia, cậu to gan lắm, cậu có biết đây là đâu không? Đây là vực Ngũ Hành. Minh chủ Thiên Hạo sớm đã nói rồi, bước vào đây thì không được truy cứu ân oán cũ, dù là ai mà ra tay ở đây tức là cũng coi Lôi Trạch Thiên Các là kẻ địch. Giờ cậu định giết người của chúng tôi thì tức là không coi Lôi Trạch Thiên Các ra gì. Cậu muốn đối đầu với tổng minh chủ Hạo Thiên, đối đầu với các liên minh khác hay sao?”
Cộng thêm việc giọng nói của Hoa Thiên Các rất lớn nên dù là các thế lực khác đứng ở xa cũng nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Hạo Thiên đang định đưa người rời đi thấy có sự bất ổn bèn đanh mặt bước tới.
“Tổng minh chủ đại nhân, người này báo thù cá nhân ở đây, mong cho phép tôi giết chết để làm gương”, Hoa Thiên Hải lập tức chắp tay, chỉ về phía Lâm Chính và nói.
Hạo Thiên thấy vậy thì đã hiểu được phần nào tình hình bèn nói giọng khàn khàn: “Lâm minh chủ thả người ra trước đi”.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Đám đông ức giận.
“Tên khốn nạn, tổng minh chủ đã nói mà cậu dám không nghe sao?”
“Cậu muốn tạo phản hay gì?”
“Một liên minh Thanh Huyền thôi mà, tôi búng tay là tiêu diệt được, vậy cậu là cái thá gì mà dám ngạo mạn chứ”.
Đám đông tức giận chửi rủa. Bọn họ kích động, thật chỉ muốn phanh thây anh ra.
“Tổng minh chủ, ông vẫn còn mềm lòng như vậy sao? Kẻ này không coi ai ra gì, không được dạy dỗ thì chắc chắn uy thế của tổng minh chủ sẽ không còn đấy”, Hoa Thiên Hải chắp tay nói.
“Đúng vậy, Hạo Thiên đại nhân, chúng ta liên kết nếu như chúng ta còn không thể trị nổi đám này thì liên minh có ý nghĩa gì nữa? Mong đại nhân trừng phạt để làm gương cho những người khác”.
Vu Hồng cũng lên tiếng. Mặc dù Hạo Thiên từ chối cô ta khiến cô ta không vui nhưng cô ta càng ghét người như Lâm Chính hơn nên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hạo Thiên đanh mặt nhìn Lâm Chính định nói gì đó nhưng lúc này anh đã lên tiếng trước.
“Hạo Thiên đại nhân, tôi biết điều ông lăn tăn. Nếu như ông muốn trừng phạt tôi thì tôi có thể chấp nhận, nhưng trước đó tôi muốn làm một việc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện gì”, Hạo Thiên hỏi.
Lâm Chính im lặng, chỉ chỉ tay, sức mạnh tinh thần lập tức ập tới, sau đó xâm nhập vào ngực của Thiếu Băng Nguyên.
Trong nháy mắt cơ thể Thiếu Băng Nguyên run rẩy. Ngực hắn phát ra ánh sáng màu vàng, cơ thể hắn lập tức co lại, tứ chi bị rút cạn sức lực, hắn không còn giãy giụa được nữa. Hắn đã bị đánh phế.
“Băng Nguyên”, đám đông gào thét, uất hận định lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng thành chủ Nam Ly Thành đã bước lên ngăn lại.
“Cút cho tôi”, Thiếu Xuyên gầm lên, tung nắm đấm về phía thành chủ. Thành chủ đâu phải kẻ dễ bắt nạt. Ông ta không hề sợ hãi, chỉ tung chưởng đấm lại.
Hai bên va chạm rồi cả hai đều bật lùi. Thiếu Xuyên vẫn không cam tâm, vẫn muốn lao lên trước.
“Đại trưởng lão”, Hoa Thiên Hải trầm giọng.
Thiếu Xuyên quay lại nhìn, ông ta bặm môi, không lao lên nữa. Tất cả đều im lặng. Không ai ngờ Lâm Chính lại phế Thiếu Băng Nguyên trước mặt đám đông như thế.
Hơn nữa thủ đoạn của anh còn không có dấu hiệu nương tay.
Thiếu Băng Nguyên đã bị Lâm Chính rút sạch khí tức, nói cách khác tu vi mà hắn tu luyện bao năm qua đã tan thành bong bóng xà phòng. Hắn không những không còn tu vi mà thậm chí cơ thể cũng trở nên yếu như người bình thường…
Lâm Chính siết Thiếu Băng Nguyên như siết một con chó và vứt qua một bên. Thiếu Xuyên bừng tỉnh chạy tới ôm con trai.
“Băng Nguyên, con không sao chứ? Con yên tâm, bố nhất định sẽ hồi phục tu vi lại cho con”
Thiếu Xuyên nhét thuốc liên tục vào miệng Thiếu Băng Nguyên. Những viên thuốc được nuốt xuống, hắn dần hồi phục ý thức nhưng cơ thể yếu vô cùng, đừng nói là đứng, e rằng đến nói chuyện thôi cũng khó khăn.
Thiếu Xuyên tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu quá ác’.
“Nếu tôi mà ác thì anh ta chết từ lâu rồi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ông nên cảm ơn Hạo Thiên đại nhân đấy. Tôi không giết anh ta là vì nể mặt Hạo Thiên đại nhân, không muốn làm mọi chuyện một cách quá đáng. Nhưng người này ngang ngược, ức hiếp người của tôi, tôi là minh chủ sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
Hạo Thiên chau mày nhưng không nói gì. Lâm Chính thấy vậy thì lại tiếp tục: “Đúng vậy, đúng là liên minh Thanh Huyền có thực lực yếu, thành viên phần lớn là những người bình thường của vực Diệt Vong, bọn họ không có tu vi cao, những thứ mà họ biết cũng không nhiều, chỉ là luyện đan và hái thuốc. Họ vô cùng bình thường”.
“Nhưng tôi phải nói cho các người biết rằng giờ họ đã là người của liên minh Thanh Huyền rồi. Nếu đã là một phần tử của chúng tôi thì họ sẽ nhận được sự bảo vệ của liên minh. Bất kỳ ai dám ra tay với họ, tôi không cần biết là ai hoặc có thân phận thế nào, thực lực ra sao tôi sẽ đều dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để xử lý”.
“Hôm nay, tôi không giết Thiếu Băng Nguyên nhưng người tiếp theo mà giống anh ta thì dù có là Hạo Thiên đại nhân đứng ở đây tôi cũng sẽ khiến người đó thịt nát xương tan”.
Chương 2922: Định đi đâu?
Lâm Chính nói không phải vì thể diện mà thật sự đều là vì cân nhắc tới lợi ích các thành viên của liên minh Thanh Huyền.
Nếu lúc này Lâm Chính không đứng ra thì người của Thanh Huyền sẽ cảm thấy hụt hẫng. Thực lực của liên minh vốn không mạnh, các thành viên đều cảm thấy sợ hãi rồi. Nếu không vì báo thù thì bọn họ cũng sẽ không gia nhập liên minh đi đánh Thiên Thần Điện đâu.
Vì vậy Lâm Chính dù biết là những lời anh nói sẽ đắc tội với tất cả mọi người nhưng vẫn phải nói. Hoa Thiên Hải thì vui lắm. Ông ta không ngờ lại có người ngốc như vậy, dám vì một người mà đắc tội với toàn bộ liên minh.
“Con gái à, con đang giúp bố rất nhiều đấy”, Hoa Thiên Hải nheo mắt nhìn Hoa Vi Vi và cười.
Hoa Vi Vi run rẩy, không dám nhìn bố mình, chỉ biết lùi về sau.
“Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính phất tay, đưa người rời khỏi vực Ngũ Hành. Đợi họ rời đi đám đông mới lại chửi rủa.
“Ý gì vậy?”
“Cậu ta là cái thá gì chứ? Một liên minh Thanh Huyền thôi mà, chẳng lẽ cậu ta lại không sợ chết?”
“Các vị mãnh chủ, sao mọi người có thể nhịn như vậy chứ?”
“Tôi thấy không có liên minh Thanh Huyền thì cũng chẳng sao, cứ dạy cho họ một bài học để họ biết thế nào là lễ độ”.
Đám đông càng nói càng tức giận. Thế nhưng các minh chủ không thể hiện gì nhiều. Họ không dám khinh xuất.
“Minh chủ, sao các minh chủ khác có thể nhẫn nhịn như vậy chứ Tên họ Lâm đó công khai uy hiếp chúng ta. Một con sâu cái kiến thôi mà sao các minh chủ khác không tiêu diệt cậu ta đi”, một trưởng lão không nhịn được bèn lên tiếng nói với Hoa Thiên Hải.
“Bởi vì Hạo Thiên chưa lên tiếng nên đám đông mới vậy”, Hoa Thiên Hải thản nhiên nhìn: “Các vị minh chủ này có ai mà không lợi hại? Mặc dù biết là mất mặt và giận lắm nhưng những cảm xúc đó vẫn không ảnh hưởng tới lý trí của họ”.
Vị trưởng lão kia bèn gật đầu.
Hạo Thiên từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn đám đông sau đó đưa người rời đi.
“Đi theo tôi”, Vu Hồng nhìn Hạo Thiên rồi lên tiếng. Cô ta đi về hướng Lâm Chính rời đi.
Mấy người Lâm Chính ngồi ngựa đi về phía hồ Thưởng Nguyệt. Anh đã sớm ra mệnh lệnh, tất cả những người gia nhập đều tới hồ Thưởng Nguyệt. Dục Chấn Thiên và tông chủ Thanh Huyền đã sớm đưa ra thêm nhiệm vụ cho họ rồi.
“Lâm minh chủ, tôi nhận được tin, những thành viên gia nhập đã lên tới một trăm nghìn người rồi. Hơn nữa còn có không ít người vẫn đang tới đó, gia nhập liên minh. Có lẽ trước khi tiên công liên minh Hồ Thưởng Nguyệt sẽ lên tới 150 nghìn người", thành chủ Nam Ly Thành nói.
“Người thì nhiều nhưng sức chiến đấu lại không có. Hơn nữa giờ chúng ta quản hậu cần, cũng chẳng ra chiến trường nổi. Đừng nói là 150 người người mà dù có 500 nghìn người thì cũng chẳng có ích gì”.
Nam Hạnh Nhi cảm thấy thất vọng. Thành chủ Nam Ly Thành không nói gì nhưng đồng ý.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Giờ tôi không cần lực lượng chiến đấu mà cần lực lượng lao động”.
“Cần người sao?”, tất cả đều không hiểu.
“Đúng vậy! Cần lực lượng lao động".
Lâm Chính thản nhiên nói: “Có đôi khi lực lượng lao động chính là lực lượng chiến đấu. Tôi nói thế này, 150 nghìn người bị các liên minh khác khinh thường, coi là con sâu cái kiến, tôi sẽ biến họ thành những người bất bại”.
Dứt lời, đám đông nhìn nhau. Họ cảm thấy nghi ngờ. Rõ ràng là họ không hiểu ý của Lâm Chính.
“Chồng suy nghĩ đơn giản quá”, Nam Hạnh Nhi lầm bầm.
“Lâm đại nhân là người ngoại vực, suy nghĩ khác với chúng ta”, Sở Thu cười nói.
Đám đông tiếp tục lên đường. Nhưng đúng lúc này, một nguồn khí tức hùng hậu ập tới. Sắc mặt thành chủ Nam Ly Thành tái mặt, lập tức thắng dây cương: “Mọi người cẩn thận”
“Người của Vu Sơn”, Lâm Chính dừng ngựa nhìn.
Anh thấy mười mấy người ập tới. Mỗi một cao thủ đó đều có khí tức kinh người, khiến người khác cảm thấy khó thở.
“Tên họ Lâm kia muốn đi đâu?”
Vu Hồng lên tiếng, sau đó bóng hình cô ta bay tới từ từ đáp xuống trước mặt anh...
Chương 3923: Cũng không xinh đẹp
Đám đông tái mặt, vội vàng rút vũ khí ra định chiến đấu. Lúc này mười mấy cao thủ của Vu Sơn đáp xuống đứng trước họ. Lâm Chính cảm thấy áp lực.
“Lâm minh chủ, sao thế, muốn tiếp chiêu không? Tôi khuyên anh đừng khinh suất. Anh nên biết, lần này tôi mang tới toàn bộ lực lượng chiến đấu của Vu Sơn đấy. Anh nhìn thấy chỉ là mười mấy người thôi nhưng xung quanh anh là hàng nghìn cao thủ đang nhắm vào anh đấy”, Vu Hồng nhếch miệng đầy khinh thường.
“Vu minh chủ có việc gì không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn lấy vài thứ từ Lâm minh chủ thôi. Nếu Lâm minh chủ chịu đưa ra thì chuyện trước đó tôi sẽ không so đo. Thế nào?”, Vu Hồng khẽ cười.
“Cô muốn thứ gì?”
“Yên tâm, không phải thứ gì quý giá đâu, chỉ là một con dao thôi”.
“Lẽ nào là Thiên Sinh Đao?”
“Lâm minh chủ quả nhiên thông minh. Thực tế thì thứ khiến tôi thích cũng chỉ có Thiên Sinh Đao thôi”.
Vu Hồng khẽ cười: “Sơn chủ Vu Sơn hợp tu, đối với tôi mà nói quá trình khá khốc liệt thường bị thương nên cần hồi phục thương thế. Trong quá trình đó lại không thể dùng thuốc. Bởi vì dùng thuốc sẽ ảnh hưởng tới việc hợp tu, vì vậy Thiên Sinh Đạo sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trong quá trình hợp tu này”.
“Trước đây tôi từng tới Lôi Trạch Thiên Các đòi Thiên Sinh Đao nhưng khi đó Thiên Sinh Đao được coi làm giải thưởng cho cuộc thi nên tôi không lấy được. Giờ con dao đó nằm trong tay Lâm minh chủ, tôi nghĩ Lâm minh chủ chắc là không keo kiệt đâu nên có thể tặng cho tôi nhỉ”.
Vu Hồng nói bằng vẻ ý vị. Cô ta tin Lâm Chính sẽ không từ chối. Vì dù sao với tình huống này không giao đao thì khác gì tự tìm đường chết.
Thế nhưng sắc mặt của Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên.
“Con dao này đối với tôi cũng rất quan trọng”, anh nói thẳng.
Vu Hồng chau mày: “Lâm minh chủ ở đây không phải là vực Ngũ Hành, cũng không có Hạo Thiên giúp anh, tôi khuyên anh nên biết điều, nếu không anh sẽ biến anh thành hình dạng mà anh không muốn nhìn thấy nhất đấy”.
“Minh chủ hà tất phải nhiều lời thế. Thiên Sinh Đao của hắn để thuộc hạ cướp cho minh chủ”, người đàn ông bên cạnh hét lớn, sau đó sải bước đi tới.
“Hỗn xược”, thành chủ tức giận quát lớn. Khí tức đáng sợ phóng ra.
Người kia lập tức khựng lại. Thế nhưng một giây sau khí thế của thành chủ đã biến mất. Là Vu Hồng ra tay.
“Thành chủ Nam Ly Thành, dù sao thì ông cũng là lãnh đạo của một thế tộc. Là chủ mà lại đi làm chó cho một kẻ hậu bối ông không thấy nhục à?”, Vu Hồng cười khinh miệt.
Thành chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cô nói cái gì?”, Nam Hạnh Nhi không nhịn được nữa bèn đi tới cạnh Lâm Chính kéo tay anh.
“Lâm minh chủ là chồng của tôi, bố tôi giúp con rể thì có vấn đề gì sao? Cô không hiểu thì đừng ăn nói linh tinh", rõ ràng là Nam Hạnh Nhi khá căng thẳng sợ Lâm Chính đẩy tay mình ra.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không đả động gì khiến Nam Hạnh Nhi thở phào. Cô nhìn Lâm Chính, để lộ vẻ cảm kích.
Thực ra cô biết Lâm Chính không có hứng thú với mình nhưng cô cứ không chịu từ bỏ.
Nghe Nam Hạnh Nhi nói vậy thì Vu Hồng chau mày.
“Thú vị đấy. Chẳng trách thành chủ lại chịu liên minh với Thanh Huyền. Thế nhưng mà Lâm minh chủ này, cô gái này cũng chẳng xinh đẹp gì sao anh lại lấy làm vợ thế. Tôi thấy nghi ngờ nhân phẩm của anh đấy”.
Vu Hồng nheo mắt. Dứt lời Nam Hạnh Nhi tái mặt.
Chương 3924: Uy hiếp
Câu nói này giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim Nam Hạnh Nhi.
Thực ra Hạnh Nam Nhi không khó coi mà ngược lại còn khá xinh đẹp. Mặc dù da không trắng nhưng nhìn khỏe khoắn, cơ thể cân đối, chỗ to cần to, chỗ nhỏ cần nhỏ. Về ngũ quan thì cũng chẳng chê vào đâu được. Nhất là khuôn mặt còn toát lên vẻ hào sảng.
Chỉ có điều vực Diệt Vong là nơi sản sinh ra người đẹp. Những người ở đây đều là y võ, từ nhỏ đã cho con cái dùng dược liệu nên ở đây nam thanh nữ tú nhiều là điều hết sức bình thường.
Đặt Nam Hạnh Nhân vào giữa bọn họ mà gọi cô là mỹ nữ thì đúng là không thực tế. Nhất là so với cô gái chuyên về hợp tu như Vu Hồng mà nói thì đúng là hơi khập khiễng.
Nam Hạnh Nhi bặm môi, khẽ cúi đầu, tay bấu chặt vào tay Lâm Chính. Lúc này một bàn tay đặt lên tay cô. Nam Hạnh Nhi nín thở quay qua nhìn.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Vu Hồng minh chủ nói vậy là không đúng rồi. Vẻ đẹp của một người không nằm ở vẻ bề ngoài mà ở nội tâm. Mà tôi thì coi trọng nhất nội tâm. Mặc dù Nam Hạnh Nhi không được coi là mỹ nhân ở vực Diệt Vong nhưng cô ấy lương thiện, trong sáng. Trong mắt tôi, cô ấy đẹp hơn bất kỳ cô gái nào khác. Những người mà có suy nghĩ tục quá thì sao có thể so sánh được với cô ấy chứ?”
Dứt lời, Nam Hạnh Nhi bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Khốn nạn, cậu đang sỉ nhục minh chủ của tôi hay gì?”, người bên cạnh thấy ngứa mắt bèn tức giận chỉ tay chửi Lâm Chính.
“Có câu nào của tôi là sỉ nhục minh chủ thế, anh tự nhận hay gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu...”, người kia á khẩu, định gây khó dễ nhưng bị Vu Hồng chặn lại.
“Đủ rồi”, Vu Hồng quát lớn, sau đó nhìn Lâm Chính.
“Lâm minh chủ, anh quả nhiên khác với đám đông. Tôi phát hiện là tôi thích anh rồi đấy”
“Quá khen”.
“Không nói nhiều nữa. Thiên Sinh Đao anh đưa hay không đưa. Không đưa thì tôi đành phải cướp. Tôi nể mặt minh chủ Hạo Thiên nên không làm khó anh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không dám giét anh. Một liên minh Thanh Huyền thì chẳng có gì đáng để coi trọng cả. Tôi giết anh cũng chẳng ai trách tôi hết”, Vu Hồng nheo mắt, sát ý dấy lên trong mắt cô ta.
Lâm Chính nhìn đám đông, điềm đạm nói: “Nếu ra tay thật thì tôi sợ rằng...các người không làm gì được bọn tôi đâu”.
“Các người đã bị chúng tôi bao vây rồi. Lẽ nào mọc cánh được sao?”, một cao thủ vu sơn cười lạnh.
“Bao vây? Dựa vào đám ô hợp các người mà đòi bao vây?”, Lâm Chính lắc đầu: “Đối với tôi mà nói người đông không có tác dụng gì đâu. Tôi không muốn giết thêm người. CHúng ta đều tới vì Thiên Thần Điện, nên để những lực lượng đó đi đối phó với Thiên Thần Điện đi”.
“Xem ra anh không nể mặt tôi rồi”, Vu Hồng mất kiên nhẫn,
Những người bên cạnh chuẩn bị ra tay. Lâm Chính không nói gì chỉ lấy ra Tịnh Thế Bạch Liên đặt vào lòng bàn tay.
“Vu Hồng minh chủ nhìn thứ này nhé”.
“Đây là gì?”, Vu Hồng chau mày.
Lâm Chính giơ nó lên cao, sau đó chỉ về phía xa, rót sức mạnh phi thăng vào bông hoa. Trong nháy mắt, bông hoa phóng ánh sáng chói mắt.
Đám người Vu Hồng tái mặt.
“Sức mạnh đáng sợ quá...Đây là pháp bảo gì vậy?”, có người kêu lên.
Lâm Chính không hề giải thích chỉ khẽ đẩy bông hoa. Bông hoa xoay tròn, đột nhiên phóng ra sức mạnh về phía vùng trống trước mặt.
Trong nháy mắt núi nổ tung, tạo thành những cột khói khổng lồ. Mặt đất rung chuyển, tạo ra những vết nứt. Vô số người bị ảnh hưởng bèn ngã ra đất.
Vu Hồng thất kinh, nhìn bông hoa bằng vẻ không dám tin và đầy hoảng loạn. Đợi đến khi sức công phá biến mất thì ngọn núi phía trước đã biến mất, chỉ còn lại một hố sâu.
Cảnh tượng như ngày tận thế. Lúc này dù là thành chủ hay Nam Hạnh Nhi thì cũng đều nín thở.
“Vu Hồng minh chủ, cô nói xem người của Vu Sơn có thể chịu được mấy lần tấn công?”, Lâm Chính thu bông hoa về, hỏi Vu Hồng.
Vu Hồng dù tức giận nhưng vẫn để lộ vẻ kiêng dè.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Lâm minh chủ, thật không ngờ ngoài Thiên Sinh Đạo ra thì anh còn có bảo bối này”.
“Người đông đối với tôi không có tác dụng gì. Vu minh chủ, mời nhường đường”, Lâm Chính thúc ngựa đi về phía trước.
Vu Hồng không hề ngăn lại nhưng mà ánh mắt đầy tham vọng hiện lên vô cùng rõ ràng.
“Lâm minh chủ, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Tới khi đó chắc chắn anh sẽ không rời đi được đâu, tôi sẽ khiến anh không thể rời khỏi tôi được”.
Vu Hồng bật cười đầy hào hứng. Cô ta liếm môi nhìn Lâm Chính như nhìn một con mồi.
Những người xung quanh run rẩy, vội vàng cúi đầu.
Chương 3925: Bên hồ Hân Nguyệt
“Xem ra chúng ta lại gặp phải rắc rối lớn rồi!”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn ra phía sau Vu Hồng, không khỏi lên tiếng.
“Không cần để tâm, đợi giải quyết được Thiên Thần Điện, người này sẽ không còn gì đáng lo”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thành chủ Nam Ly Thành không lên tiếng, nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng.
Đó là thế tộc siêu bá chủ, sao có thể không lo được?
Mọi người tiếp tục lên đường, đến thẳng hồ Hân Nguyệt.
Trên đường, tâm trạng Nam Hạnh Nhi rất tốt, luôn dính lấy Lâm Chính, bộ dạng gà con tìm che chở khiến thành chủ Nam Ly Thành trố mắt ra.
Ông ta chưa từng thấy con gái mình có dáng vẻ như vậy.
Con gái từ nhỏ đã mạnh mẽ, chưa bao giờ khuất phục bất cứ ai, đặc biệt là đàn ông.
“Cô Hạnh Nhi, cô không cần phải như vậy, mấy lời nói trước kia nửa thật nửa giả. Tôi là người đã có gia đình, tôi cũng rất yêu vợ tôi”.
Lâm Chính không đổi sắc mặt, bình thản nói.
“Em biết, nhưng không sao, em sẽ làm cho anh chấp nhận em!”.
Nam Hạnh Nhi cười nói.
Lâm Chính lắc đầu, âm thầm thở dài.
“Đúng rồi, chồng à, vì sao những liên minh này đều bất chấp thảo phạt Thiên Thần Điện? Bọn họ cũng có thù với Thiên Thần Điện giống chúng ta sao?”.
Nam Hạnh Nhi nói chuyện câu được câu không, đột nhiên lại đưa ra một câu hỏi.
“Bọn họ không có thù với Thiên Thần Điện, mà là kiêng dè”.
Lâm Chính nói.
“Kiêng dè?”.
“Đúng! Bởi vì Thiên Thần Điện quá nhiều cao thủ, Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện cũng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Hắn thăng cấp khiến sự cân bằng của vực Diệt Vong bị phá vỡ, những thế tộc siêu bá chủ cũng trở nên phai nhạt trước cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Những người này không cho phép Diệp Viêm tồn tại, do đó quyết định thảo phạt!”.
Lâm Chính nói.
“Thế à?”.
Nam Hạnh Nhi trầm tư, gật đầu: “Tôi biết Lục Địa Thần Tiên rất lợi hại, nhưng cũng không phải tồn tại vô địch. Bọn họ đều là thế tộc siêu bá chủ sao lại sợ đến mức này?”.
“Ngốc, cô nghĩ bọn họ sợ Lục Địa Thần Tiên sao? Bọn họ sợ tốc độ trưởng thành của Diệp Viêm!”.
Thành chủ Nam Ly Thành không nhịn được xen vào: “Tốc độ tu luyện thăng cấp của Thánh Quân Diệp Viêm quá nhanh, không chỉ hắn mà toàn bộ người của Thiên Thần Điện cũng vậy. Bọn họ vì tu luyện mà không từ thủ đoạn, cộng thêm đều là yêu nghiệt thiên phú dị bẩm, nếu bây giờ không tiêu diệt, để tới sau này vực Diệt Vong sẽ là thiên hạ của Thiên Thần Điện rồi. Những thế tộc siêu bá chủ như bọn họ thì tính là gì?”.
“Hóa ra là vậy!”.
Nam Hạnh Nhi bừng tỉnh.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Khoảng nửa ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đến hồ Hân Nguyệt.
Lúc này, hồ Hân Nguyên đã đông kín người, nhìn đâu cũng thấy người.
Lâm Chính đứng ở trên sườn núi cao nhìn xuống, thấy trên hồ Hân Nguyệt đã có hai chiếc thuyền gỗ to lớn.
Đây là thuyền vừa được tạo ra.
Đúng là người đông thế mạnh.
“Lâm Chính, anh chuẩn bị đóng thuyền chở mấy trăm nghìn người đi tấn công Thiên Thần Điện sao?”.
Hoa Vi Vi ở phía sau không nhịn được, đi tới trước, cẩn thận hỏi.
“Đúng!”.
Lâm Chính gật đầu: “Nhưng không phải chở mấy trăm nghìn người, lực lượng tấn công chủ yếu vẫn là Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu”.
“Tôi thấy anh điên rồi!”.
Hoa Vi Vi không tin được.
Lâm Chính cười nói, không giải thích, bước nhanh tới bên hồ.
“Bái kiến minh chủ!”.
Dục Chấn Thiên và tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn thấy Lâm Chính đi đến, vội vàng hành lễ.
Những người khác thấy vậy, vội vàng quỳ bái, đồng loạt hô to.
“Bái kiến minh chủ!”.
Mấy trăm nghìn người đều quỳ xuống, tiếng hô như sóng vỗ.
Ánh mắt Lâm Chính cháy rực.
Tiêu diệt Thiên Thần Điện phải trông chờ vào bọn họ rồi!
“Mày thả tao ra...thả tao ra...Mau thả tao ra”.
Thiếu Băng Nguyên ôm cổ, đau đớn gào thét. Hai chân hắn chới với giống như một con thỏ lơ lửng giữa không trung.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Thiếu Băng Nguyên, mày biết mày vừa động vào ai không? Mày động vào người của liên minh Thanh Huyền đấy. Mày dám động vào người của tao ngay trước mặt tao à? Mày có coi tao ra gì nữa hay không?”
“Mày...định làm gì?”Thiếu Băng Nguyên để lộ vẻ sợ hãi. Hắn đã nhận ra sát ý trong mắt Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ siết mạnh tay hơn.
“Dừng tay”, lúc này có tiếng hô vang lên. Ngay sao đó Hoa Thiên Hải dẫn theo cao thủ lao tới.
“Chưởng môn cứu tôi với, chưởng môn...”, Thiếu Băng Nguyên như gặp được vị cứu tinh bèn gào lên.
Hoa Thiên Hải nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Tên họ Lâm kia, cậu to gan lắm, cậu có biết đây là đâu không? Đây là vực Ngũ Hành. Minh chủ Thiên Hạo sớm đã nói rồi, bước vào đây thì không được truy cứu ân oán cũ, dù là ai mà ra tay ở đây tức là cũng coi Lôi Trạch Thiên Các là kẻ địch. Giờ cậu định giết người của chúng tôi thì tức là không coi Lôi Trạch Thiên Các ra gì. Cậu muốn đối đầu với tổng minh chủ Hạo Thiên, đối đầu với các liên minh khác hay sao?”
Cộng thêm việc giọng nói của Hoa Thiên Các rất lớn nên dù là các thế lực khác đứng ở xa cũng nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Hạo Thiên đang định đưa người rời đi thấy có sự bất ổn bèn đanh mặt bước tới.
“Tổng minh chủ đại nhân, người này báo thù cá nhân ở đây, mong cho phép tôi giết chết để làm gương”, Hoa Thiên Hải lập tức chắp tay, chỉ về phía Lâm Chính và nói.
Hạo Thiên thấy vậy thì đã hiểu được phần nào tình hình bèn nói giọng khàn khàn: “Lâm minh chủ thả người ra trước đi”.
Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Đám đông ức giận.
“Tên khốn nạn, tổng minh chủ đã nói mà cậu dám không nghe sao?”
“Cậu muốn tạo phản hay gì?”
“Một liên minh Thanh Huyền thôi mà, tôi búng tay là tiêu diệt được, vậy cậu là cái thá gì mà dám ngạo mạn chứ”.
Đám đông tức giận chửi rủa. Bọn họ kích động, thật chỉ muốn phanh thây anh ra.
“Tổng minh chủ, ông vẫn còn mềm lòng như vậy sao? Kẻ này không coi ai ra gì, không được dạy dỗ thì chắc chắn uy thế của tổng minh chủ sẽ không còn đấy”, Hoa Thiên Hải chắp tay nói.
“Đúng vậy, Hạo Thiên đại nhân, chúng ta liên kết nếu như chúng ta còn không thể trị nổi đám này thì liên minh có ý nghĩa gì nữa? Mong đại nhân trừng phạt để làm gương cho những người khác”.
Vu Hồng cũng lên tiếng. Mặc dù Hạo Thiên từ chối cô ta khiến cô ta không vui nhưng cô ta càng ghét người như Lâm Chính hơn nên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Hạo Thiên đanh mặt nhìn Lâm Chính định nói gì đó nhưng lúc này anh đã lên tiếng trước.
“Hạo Thiên đại nhân, tôi biết điều ông lăn tăn. Nếu như ông muốn trừng phạt tôi thì tôi có thể chấp nhận, nhưng trước đó tôi muốn làm một việc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện gì”, Hạo Thiên hỏi.
Lâm Chính im lặng, chỉ chỉ tay, sức mạnh tinh thần lập tức ập tới, sau đó xâm nhập vào ngực của Thiếu Băng Nguyên.
Trong nháy mắt cơ thể Thiếu Băng Nguyên run rẩy. Ngực hắn phát ra ánh sáng màu vàng, cơ thể hắn lập tức co lại, tứ chi bị rút cạn sức lực, hắn không còn giãy giụa được nữa. Hắn đã bị đánh phế.
“Băng Nguyên”, đám đông gào thét, uất hận định lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng thành chủ Nam Ly Thành đã bước lên ngăn lại.
“Cút cho tôi”, Thiếu Xuyên gầm lên, tung nắm đấm về phía thành chủ. Thành chủ đâu phải kẻ dễ bắt nạt. Ông ta không hề sợ hãi, chỉ tung chưởng đấm lại.
Hai bên va chạm rồi cả hai đều bật lùi. Thiếu Xuyên vẫn không cam tâm, vẫn muốn lao lên trước.
“Đại trưởng lão”, Hoa Thiên Hải trầm giọng.
Thiếu Xuyên quay lại nhìn, ông ta bặm môi, không lao lên nữa. Tất cả đều im lặng. Không ai ngờ Lâm Chính lại phế Thiếu Băng Nguyên trước mặt đám đông như thế.
Hơn nữa thủ đoạn của anh còn không có dấu hiệu nương tay.
Thiếu Băng Nguyên đã bị Lâm Chính rút sạch khí tức, nói cách khác tu vi mà hắn tu luyện bao năm qua đã tan thành bong bóng xà phòng. Hắn không những không còn tu vi mà thậm chí cơ thể cũng trở nên yếu như người bình thường…
Lâm Chính siết Thiếu Băng Nguyên như siết một con chó và vứt qua một bên. Thiếu Xuyên bừng tỉnh chạy tới ôm con trai.
“Băng Nguyên, con không sao chứ? Con yên tâm, bố nhất định sẽ hồi phục tu vi lại cho con”
Thiếu Xuyên nhét thuốc liên tục vào miệng Thiếu Băng Nguyên. Những viên thuốc được nuốt xuống, hắn dần hồi phục ý thức nhưng cơ thể yếu vô cùng, đừng nói là đứng, e rằng đến nói chuyện thôi cũng khó khăn.
Thiếu Xuyên tức giận trừng mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu quá ác’.
“Nếu tôi mà ác thì anh ta chết từ lâu rồi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Ông nên cảm ơn Hạo Thiên đại nhân đấy. Tôi không giết anh ta là vì nể mặt Hạo Thiên đại nhân, không muốn làm mọi chuyện một cách quá đáng. Nhưng người này ngang ngược, ức hiếp người của tôi, tôi là minh chủ sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
Hạo Thiên chau mày nhưng không nói gì. Lâm Chính thấy vậy thì lại tiếp tục: “Đúng vậy, đúng là liên minh Thanh Huyền có thực lực yếu, thành viên phần lớn là những người bình thường của vực Diệt Vong, bọn họ không có tu vi cao, những thứ mà họ biết cũng không nhiều, chỉ là luyện đan và hái thuốc. Họ vô cùng bình thường”.
“Nhưng tôi phải nói cho các người biết rằng giờ họ đã là người của liên minh Thanh Huyền rồi. Nếu đã là một phần tử của chúng tôi thì họ sẽ nhận được sự bảo vệ của liên minh. Bất kỳ ai dám ra tay với họ, tôi không cần biết là ai hoặc có thân phận thế nào, thực lực ra sao tôi sẽ đều dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để xử lý”.
“Hôm nay, tôi không giết Thiếu Băng Nguyên nhưng người tiếp theo mà giống anh ta thì dù có là Hạo Thiên đại nhân đứng ở đây tôi cũng sẽ khiến người đó thịt nát xương tan”.
Chương 2922: Định đi đâu?
Lâm Chính nói không phải vì thể diện mà thật sự đều là vì cân nhắc tới lợi ích các thành viên của liên minh Thanh Huyền.
Nếu lúc này Lâm Chính không đứng ra thì người của Thanh Huyền sẽ cảm thấy hụt hẫng. Thực lực của liên minh vốn không mạnh, các thành viên đều cảm thấy sợ hãi rồi. Nếu không vì báo thù thì bọn họ cũng sẽ không gia nhập liên minh đi đánh Thiên Thần Điện đâu.
Vì vậy Lâm Chính dù biết là những lời anh nói sẽ đắc tội với tất cả mọi người nhưng vẫn phải nói. Hoa Thiên Hải thì vui lắm. Ông ta không ngờ lại có người ngốc như vậy, dám vì một người mà đắc tội với toàn bộ liên minh.
“Con gái à, con đang giúp bố rất nhiều đấy”, Hoa Thiên Hải nheo mắt nhìn Hoa Vi Vi và cười.
Hoa Vi Vi run rẩy, không dám nhìn bố mình, chỉ biết lùi về sau.
“Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính phất tay, đưa người rời khỏi vực Ngũ Hành. Đợi họ rời đi đám đông mới lại chửi rủa.
“Ý gì vậy?”
“Cậu ta là cái thá gì chứ? Một liên minh Thanh Huyền thôi mà, chẳng lẽ cậu ta lại không sợ chết?”
“Các vị mãnh chủ, sao mọi người có thể nhịn như vậy chứ?”
“Tôi thấy không có liên minh Thanh Huyền thì cũng chẳng sao, cứ dạy cho họ một bài học để họ biết thế nào là lễ độ”.
Đám đông càng nói càng tức giận. Thế nhưng các minh chủ không thể hiện gì nhiều. Họ không dám khinh xuất.
“Minh chủ, sao các minh chủ khác có thể nhẫn nhịn như vậy chứ Tên họ Lâm đó công khai uy hiếp chúng ta. Một con sâu cái kiến thôi mà sao các minh chủ khác không tiêu diệt cậu ta đi”, một trưởng lão không nhịn được bèn lên tiếng nói với Hoa Thiên Hải.
“Bởi vì Hạo Thiên chưa lên tiếng nên đám đông mới vậy”, Hoa Thiên Hải thản nhiên nhìn: “Các vị minh chủ này có ai mà không lợi hại? Mặc dù biết là mất mặt và giận lắm nhưng những cảm xúc đó vẫn không ảnh hưởng tới lý trí của họ”.
Vị trưởng lão kia bèn gật đầu.
Hạo Thiên từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn đám đông sau đó đưa người rời đi.
“Đi theo tôi”, Vu Hồng nhìn Hạo Thiên rồi lên tiếng. Cô ta đi về hướng Lâm Chính rời đi.
Mấy người Lâm Chính ngồi ngựa đi về phía hồ Thưởng Nguyệt. Anh đã sớm ra mệnh lệnh, tất cả những người gia nhập đều tới hồ Thưởng Nguyệt. Dục Chấn Thiên và tông chủ Thanh Huyền đã sớm đưa ra thêm nhiệm vụ cho họ rồi.
“Lâm minh chủ, tôi nhận được tin, những thành viên gia nhập đã lên tới một trăm nghìn người rồi. Hơn nữa còn có không ít người vẫn đang tới đó, gia nhập liên minh. Có lẽ trước khi tiên công liên minh Hồ Thưởng Nguyệt sẽ lên tới 150 nghìn người", thành chủ Nam Ly Thành nói.
“Người thì nhiều nhưng sức chiến đấu lại không có. Hơn nữa giờ chúng ta quản hậu cần, cũng chẳng ra chiến trường nổi. Đừng nói là 150 người người mà dù có 500 nghìn người thì cũng chẳng có ích gì”.
Nam Hạnh Nhi cảm thấy thất vọng. Thành chủ Nam Ly Thành không nói gì nhưng đồng ý.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Giờ tôi không cần lực lượng chiến đấu mà cần lực lượng lao động”.
“Cần người sao?”, tất cả đều không hiểu.
“Đúng vậy! Cần lực lượng lao động".
Lâm Chính thản nhiên nói: “Có đôi khi lực lượng lao động chính là lực lượng chiến đấu. Tôi nói thế này, 150 nghìn người bị các liên minh khác khinh thường, coi là con sâu cái kiến, tôi sẽ biến họ thành những người bất bại”.
Dứt lời, đám đông nhìn nhau. Họ cảm thấy nghi ngờ. Rõ ràng là họ không hiểu ý của Lâm Chính.
“Chồng suy nghĩ đơn giản quá”, Nam Hạnh Nhi lầm bầm.
“Lâm đại nhân là người ngoại vực, suy nghĩ khác với chúng ta”, Sở Thu cười nói.
Đám đông tiếp tục lên đường. Nhưng đúng lúc này, một nguồn khí tức hùng hậu ập tới. Sắc mặt thành chủ Nam Ly Thành tái mặt, lập tức thắng dây cương: “Mọi người cẩn thận”
“Người của Vu Sơn”, Lâm Chính dừng ngựa nhìn.
Anh thấy mười mấy người ập tới. Mỗi một cao thủ đó đều có khí tức kinh người, khiến người khác cảm thấy khó thở.
“Tên họ Lâm kia muốn đi đâu?”
Vu Hồng lên tiếng, sau đó bóng hình cô ta bay tới từ từ đáp xuống trước mặt anh...
Chương 3923: Cũng không xinh đẹp
Đám đông tái mặt, vội vàng rút vũ khí ra định chiến đấu. Lúc này mười mấy cao thủ của Vu Sơn đáp xuống đứng trước họ. Lâm Chính cảm thấy áp lực.
“Lâm minh chủ, sao thế, muốn tiếp chiêu không? Tôi khuyên anh đừng khinh suất. Anh nên biết, lần này tôi mang tới toàn bộ lực lượng chiến đấu của Vu Sơn đấy. Anh nhìn thấy chỉ là mười mấy người thôi nhưng xung quanh anh là hàng nghìn cao thủ đang nhắm vào anh đấy”, Vu Hồng nhếch miệng đầy khinh thường.
“Vu minh chủ có việc gì không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn lấy vài thứ từ Lâm minh chủ thôi. Nếu Lâm minh chủ chịu đưa ra thì chuyện trước đó tôi sẽ không so đo. Thế nào?”, Vu Hồng khẽ cười.
“Cô muốn thứ gì?”
“Yên tâm, không phải thứ gì quý giá đâu, chỉ là một con dao thôi”.
“Lẽ nào là Thiên Sinh Đao?”
“Lâm minh chủ quả nhiên thông minh. Thực tế thì thứ khiến tôi thích cũng chỉ có Thiên Sinh Đao thôi”.
Vu Hồng khẽ cười: “Sơn chủ Vu Sơn hợp tu, đối với tôi mà nói quá trình khá khốc liệt thường bị thương nên cần hồi phục thương thế. Trong quá trình đó lại không thể dùng thuốc. Bởi vì dùng thuốc sẽ ảnh hưởng tới việc hợp tu, vì vậy Thiên Sinh Đạo sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều trong quá trình hợp tu này”.
“Trước đây tôi từng tới Lôi Trạch Thiên Các đòi Thiên Sinh Đao nhưng khi đó Thiên Sinh Đao được coi làm giải thưởng cho cuộc thi nên tôi không lấy được. Giờ con dao đó nằm trong tay Lâm minh chủ, tôi nghĩ Lâm minh chủ chắc là không keo kiệt đâu nên có thể tặng cho tôi nhỉ”.
Vu Hồng nói bằng vẻ ý vị. Cô ta tin Lâm Chính sẽ không từ chối. Vì dù sao với tình huống này không giao đao thì khác gì tự tìm đường chết.
Thế nhưng sắc mặt của Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên.
“Con dao này đối với tôi cũng rất quan trọng”, anh nói thẳng.
Vu Hồng chau mày: “Lâm minh chủ ở đây không phải là vực Ngũ Hành, cũng không có Hạo Thiên giúp anh, tôi khuyên anh nên biết điều, nếu không anh sẽ biến anh thành hình dạng mà anh không muốn nhìn thấy nhất đấy”.
“Minh chủ hà tất phải nhiều lời thế. Thiên Sinh Đao của hắn để thuộc hạ cướp cho minh chủ”, người đàn ông bên cạnh hét lớn, sau đó sải bước đi tới.
“Hỗn xược”, thành chủ tức giận quát lớn. Khí tức đáng sợ phóng ra.
Người kia lập tức khựng lại. Thế nhưng một giây sau khí thế của thành chủ đã biến mất. Là Vu Hồng ra tay.
“Thành chủ Nam Ly Thành, dù sao thì ông cũng là lãnh đạo của một thế tộc. Là chủ mà lại đi làm chó cho một kẻ hậu bối ông không thấy nhục à?”, Vu Hồng cười khinh miệt.
Thành chủ nghe thấy vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cô nói cái gì?”, Nam Hạnh Nhi không nhịn được nữa bèn đi tới cạnh Lâm Chính kéo tay anh.
“Lâm minh chủ là chồng của tôi, bố tôi giúp con rể thì có vấn đề gì sao? Cô không hiểu thì đừng ăn nói linh tinh", rõ ràng là Nam Hạnh Nhi khá căng thẳng sợ Lâm Chính đẩy tay mình ra.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không đả động gì khiến Nam Hạnh Nhi thở phào. Cô nhìn Lâm Chính, để lộ vẻ cảm kích.
Thực ra cô biết Lâm Chính không có hứng thú với mình nhưng cô cứ không chịu từ bỏ.
Nghe Nam Hạnh Nhi nói vậy thì Vu Hồng chau mày.
“Thú vị đấy. Chẳng trách thành chủ lại chịu liên minh với Thanh Huyền. Thế nhưng mà Lâm minh chủ này, cô gái này cũng chẳng xinh đẹp gì sao anh lại lấy làm vợ thế. Tôi thấy nghi ngờ nhân phẩm của anh đấy”.
Vu Hồng nheo mắt. Dứt lời Nam Hạnh Nhi tái mặt.
Chương 3924: Uy hiếp
Câu nói này giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim Nam Hạnh Nhi.
Thực ra Hạnh Nam Nhi không khó coi mà ngược lại còn khá xinh đẹp. Mặc dù da không trắng nhưng nhìn khỏe khoắn, cơ thể cân đối, chỗ to cần to, chỗ nhỏ cần nhỏ. Về ngũ quan thì cũng chẳng chê vào đâu được. Nhất là khuôn mặt còn toát lên vẻ hào sảng.
Chỉ có điều vực Diệt Vong là nơi sản sinh ra người đẹp. Những người ở đây đều là y võ, từ nhỏ đã cho con cái dùng dược liệu nên ở đây nam thanh nữ tú nhiều là điều hết sức bình thường.
Đặt Nam Hạnh Nhân vào giữa bọn họ mà gọi cô là mỹ nữ thì đúng là không thực tế. Nhất là so với cô gái chuyên về hợp tu như Vu Hồng mà nói thì đúng là hơi khập khiễng.
Nam Hạnh Nhi bặm môi, khẽ cúi đầu, tay bấu chặt vào tay Lâm Chính. Lúc này một bàn tay đặt lên tay cô. Nam Hạnh Nhi nín thở quay qua nhìn.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Vu Hồng minh chủ nói vậy là không đúng rồi. Vẻ đẹp của một người không nằm ở vẻ bề ngoài mà ở nội tâm. Mà tôi thì coi trọng nhất nội tâm. Mặc dù Nam Hạnh Nhi không được coi là mỹ nhân ở vực Diệt Vong nhưng cô ấy lương thiện, trong sáng. Trong mắt tôi, cô ấy đẹp hơn bất kỳ cô gái nào khác. Những người mà có suy nghĩ tục quá thì sao có thể so sánh được với cô ấy chứ?”
Dứt lời, Nam Hạnh Nhi bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Khốn nạn, cậu đang sỉ nhục minh chủ của tôi hay gì?”, người bên cạnh thấy ngứa mắt bèn tức giận chỉ tay chửi Lâm Chính.
“Có câu nào của tôi là sỉ nhục minh chủ thế, anh tự nhận hay gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu...”, người kia á khẩu, định gây khó dễ nhưng bị Vu Hồng chặn lại.
“Đủ rồi”, Vu Hồng quát lớn, sau đó nhìn Lâm Chính.
“Lâm minh chủ, anh quả nhiên khác với đám đông. Tôi phát hiện là tôi thích anh rồi đấy”
“Quá khen”.
“Không nói nhiều nữa. Thiên Sinh Đao anh đưa hay không đưa. Không đưa thì tôi đành phải cướp. Tôi nể mặt minh chủ Hạo Thiên nên không làm khó anh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không dám giét anh. Một liên minh Thanh Huyền thì chẳng có gì đáng để coi trọng cả. Tôi giết anh cũng chẳng ai trách tôi hết”, Vu Hồng nheo mắt, sát ý dấy lên trong mắt cô ta.
Lâm Chính nhìn đám đông, điềm đạm nói: “Nếu ra tay thật thì tôi sợ rằng...các người không làm gì được bọn tôi đâu”.
“Các người đã bị chúng tôi bao vây rồi. Lẽ nào mọc cánh được sao?”, một cao thủ vu sơn cười lạnh.
“Bao vây? Dựa vào đám ô hợp các người mà đòi bao vây?”, Lâm Chính lắc đầu: “Đối với tôi mà nói người đông không có tác dụng gì đâu. Tôi không muốn giết thêm người. CHúng ta đều tới vì Thiên Thần Điện, nên để những lực lượng đó đi đối phó với Thiên Thần Điện đi”.
“Xem ra anh không nể mặt tôi rồi”, Vu Hồng mất kiên nhẫn,
Những người bên cạnh chuẩn bị ra tay. Lâm Chính không nói gì chỉ lấy ra Tịnh Thế Bạch Liên đặt vào lòng bàn tay.
“Vu Hồng minh chủ nhìn thứ này nhé”.
“Đây là gì?”, Vu Hồng chau mày.
Lâm Chính giơ nó lên cao, sau đó chỉ về phía xa, rót sức mạnh phi thăng vào bông hoa. Trong nháy mắt, bông hoa phóng ánh sáng chói mắt.
Đám người Vu Hồng tái mặt.
“Sức mạnh đáng sợ quá...Đây là pháp bảo gì vậy?”, có người kêu lên.
Lâm Chính không hề giải thích chỉ khẽ đẩy bông hoa. Bông hoa xoay tròn, đột nhiên phóng ra sức mạnh về phía vùng trống trước mặt.
Trong nháy mắt núi nổ tung, tạo thành những cột khói khổng lồ. Mặt đất rung chuyển, tạo ra những vết nứt. Vô số người bị ảnh hưởng bèn ngã ra đất.
Vu Hồng thất kinh, nhìn bông hoa bằng vẻ không dám tin và đầy hoảng loạn. Đợi đến khi sức công phá biến mất thì ngọn núi phía trước đã biến mất, chỉ còn lại một hố sâu.
Cảnh tượng như ngày tận thế. Lúc này dù là thành chủ hay Nam Hạnh Nhi thì cũng đều nín thở.
“Vu Hồng minh chủ, cô nói xem người của Vu Sơn có thể chịu được mấy lần tấn công?”, Lâm Chính thu bông hoa về, hỏi Vu Hồng.
Vu Hồng dù tức giận nhưng vẫn để lộ vẻ kiêng dè.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Lâm minh chủ, thật không ngờ ngoài Thiên Sinh Đạo ra thì anh còn có bảo bối này”.
“Người đông đối với tôi không có tác dụng gì. Vu minh chủ, mời nhường đường”, Lâm Chính thúc ngựa đi về phía trước.
Vu Hồng không hề ngăn lại nhưng mà ánh mắt đầy tham vọng hiện lên vô cùng rõ ràng.
“Lâm minh chủ, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Tới khi đó chắc chắn anh sẽ không rời đi được đâu, tôi sẽ khiến anh không thể rời khỏi tôi được”.
Vu Hồng bật cười đầy hào hứng. Cô ta liếm môi nhìn Lâm Chính như nhìn một con mồi.
Những người xung quanh run rẩy, vội vàng cúi đầu.
Chương 3925: Bên hồ Hân Nguyệt
“Xem ra chúng ta lại gặp phải rắc rối lớn rồi!”.
Thành chủ Nam Ly Thành nhìn ra phía sau Vu Hồng, không khỏi lên tiếng.
“Không cần để tâm, đợi giải quyết được Thiên Thần Điện, người này sẽ không còn gì đáng lo”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thành chủ Nam Ly Thành không lên tiếng, nhưng trong lòng tràn đầy lo lắng.
Đó là thế tộc siêu bá chủ, sao có thể không lo được?
Mọi người tiếp tục lên đường, đến thẳng hồ Hân Nguyệt.
Trên đường, tâm trạng Nam Hạnh Nhi rất tốt, luôn dính lấy Lâm Chính, bộ dạng gà con tìm che chở khiến thành chủ Nam Ly Thành trố mắt ra.
Ông ta chưa từng thấy con gái mình có dáng vẻ như vậy.
Con gái từ nhỏ đã mạnh mẽ, chưa bao giờ khuất phục bất cứ ai, đặc biệt là đàn ông.
“Cô Hạnh Nhi, cô không cần phải như vậy, mấy lời nói trước kia nửa thật nửa giả. Tôi là người đã có gia đình, tôi cũng rất yêu vợ tôi”.
Lâm Chính không đổi sắc mặt, bình thản nói.
“Em biết, nhưng không sao, em sẽ làm cho anh chấp nhận em!”.
Nam Hạnh Nhi cười nói.
Lâm Chính lắc đầu, âm thầm thở dài.
“Đúng rồi, chồng à, vì sao những liên minh này đều bất chấp thảo phạt Thiên Thần Điện? Bọn họ cũng có thù với Thiên Thần Điện giống chúng ta sao?”.
Nam Hạnh Nhi nói chuyện câu được câu không, đột nhiên lại đưa ra một câu hỏi.
“Bọn họ không có thù với Thiên Thần Điện, mà là kiêng dè”.
Lâm Chính nói.
“Kiêng dè?”.
“Đúng! Bởi vì Thiên Thần Điện quá nhiều cao thủ, Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện cũng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Hắn thăng cấp khiến sự cân bằng của vực Diệt Vong bị phá vỡ, những thế tộc siêu bá chủ cũng trở nên phai nhạt trước cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Những người này không cho phép Diệp Viêm tồn tại, do đó quyết định thảo phạt!”.
Lâm Chính nói.
“Thế à?”.
Nam Hạnh Nhi trầm tư, gật đầu: “Tôi biết Lục Địa Thần Tiên rất lợi hại, nhưng cũng không phải tồn tại vô địch. Bọn họ đều là thế tộc siêu bá chủ sao lại sợ đến mức này?”.
“Ngốc, cô nghĩ bọn họ sợ Lục Địa Thần Tiên sao? Bọn họ sợ tốc độ trưởng thành của Diệp Viêm!”.
Thành chủ Nam Ly Thành không nhịn được xen vào: “Tốc độ tu luyện thăng cấp của Thánh Quân Diệp Viêm quá nhanh, không chỉ hắn mà toàn bộ người của Thiên Thần Điện cũng vậy. Bọn họ vì tu luyện mà không từ thủ đoạn, cộng thêm đều là yêu nghiệt thiên phú dị bẩm, nếu bây giờ không tiêu diệt, để tới sau này vực Diệt Vong sẽ là thiên hạ của Thiên Thần Điện rồi. Những thế tộc siêu bá chủ như bọn họ thì tính là gì?”.
“Hóa ra là vậy!”.
Nam Hạnh Nhi bừng tỉnh.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Khoảng nửa ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng đến hồ Hân Nguyệt.
Lúc này, hồ Hân Nguyên đã đông kín người, nhìn đâu cũng thấy người.
Lâm Chính đứng ở trên sườn núi cao nhìn xuống, thấy trên hồ Hân Nguyệt đã có hai chiếc thuyền gỗ to lớn.
Đây là thuyền vừa được tạo ra.
Đúng là người đông thế mạnh.
“Lâm Chính, anh chuẩn bị đóng thuyền chở mấy trăm nghìn người đi tấn công Thiên Thần Điện sao?”.
Hoa Vi Vi ở phía sau không nhịn được, đi tới trước, cẩn thận hỏi.
“Đúng!”.
Lâm Chính gật đầu: “Nhưng không phải chở mấy trăm nghìn người, lực lượng tấn công chủ yếu vẫn là Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu”.
“Tôi thấy anh điên rồi!”.
Hoa Vi Vi không tin được.
Lâm Chính cười nói, không giải thích, bước nhanh tới bên hồ.
“Bái kiến minh chủ!”.
Dục Chấn Thiên và tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn thấy Lâm Chính đi đến, vội vàng hành lễ.
Những người khác thấy vậy, vội vàng quỳ bái, đồng loạt hô to.
“Bái kiến minh chủ!”.
Mấy trăm nghìn người đều quỳ xuống, tiếng hô như sóng vỗ.
Ánh mắt Lâm Chính cháy rực.
Tiêu diệt Thiên Thần Điện phải trông chờ vào bọn họ rồi!
Bình luận facebook