-
Chương 3916-3920
Chương 3916: Có khi còn giết luôn cả cô
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn vào trong lều.
Chỉ thấy trong lều có một chiếc bàn đá rất lớn.
Mấy người đang ngồi quanh bàn, ai nấy đều có khí tức vô cùng hùng hậu, không ai có thực lực yếu hơn đám Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh.
Đằng sau mấy người này còn một đám người nữa, cũng có thực lực bất phàm, tu vi kinh khủng trác tuyệt.
Khí thế vừa ập tới là do mấy người đứng bên trái bàn đá phóng ra.
Mấy người này đều là tuấn nam mỹ nữ, nam đều là những đại soái ca có tỷ lệ vàng cao gần hai mét, nữ thì da trắng mặt đẹp, vóc dáng thướt tha, ăn mặc nóng bỏng hấp dẫn.
Phía trước bọn họ là một cô gái mặc áo sa màu tím, môi hồng răng trắng, đôi mắt hạnh to tròn, đang quan sát Lâm Chính.
Cô gái ngồi vắt chéo chân, tà váy gần như trong suốt bên dưới trượt khỏi cái đùi trắng nõn, thu hút ánh mắt của tất cả đám đàn ông xung quanh, ai nấy khí huyết sôi trào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn cô gái, sau đó phất tay, xua tan luồng khí thế này, đi thẳng về phía bàn đá.
"Cậu Lâm, à quên, phải gọi là Lâm minh chủ chứ, đã lâu không gặp".
Lôi Hổ mỉm cười nói với Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn về phía Lôi Hổ.
Chỉ thấy lúc này, ông ta đang đứng phía sau một người đàn ông trung niên.
Người đàn ôm mặc bào tím lôi vân, mái tóc trắng như tuyết, ngũ quan đoan chính, khóe mắt có nếp nhăn, giữa ấn đường ẩn hiện sự hiền hòa, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, như ông lão nhà bên.
"Cậu Lâm, mời ngồi, hội nghị liên minh sắp bắt đầu rồi".
Lôi Hổ mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, đi về phía chỗ trống duy nhất.
Nhưng khi Lâm Chính đi về phía chiếc ghế kia, một người bỗng nhanh hơn Lâm Chính một bước, thản nhiên lấy chiếc ghế đi.
"Hử?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Này, anh làm gì vậy?".
Nam Hạnh Nhi không nhịn được, lập tức lên tiếng chất vấn.
"Làm gì hả? Chiếc ghế này đâu có ai ngồi, tôi đương nhiên phải cất đi rồi".
Người kia hừ mũi nói, chuyển chiếc ghế sang bên cạnh, không thèm đếm xỉa đến Nam Hạnh Nhi, rồi ra đứng sau lưng cô gái xinh đẹp kia.
"Mắt chó của anh bị mù à? Không nhìn thấy đây là chỗ ngồi của minh chủ chúng tôi sao?".
Nam Hạnh Nhi tức giận mắng, sau đó đi tới định lấy ghế.
"Hỗn xược!".
Cô gái bất ngờ quát lớn, một luồng sóng âm ập về phía Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi nín thở, định chống lại, nhưng sóng âm này bất ngờ bùng phát, tốc độ cực nhanh, cô ta không kịp phản ứng.
Đúng lúc Nam Hạnh Nhi sắp bị sóng âm hất bay, thì Lâm Chính bỗng cách không nắm chặt tay.
Ầm!
Sóng âm lập tức tan rã, dường như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
"Hử?".
Ánh mắt cô gái lóe lên một tia kinh ngạc.
"Cô chính là Vu Hồng của Vu Sơn sao?".
Lâm Chính nhìn cô gái, bình tĩnh nói: "Tôi không biết mình đã đắc tội với cô chỗ nào, lần này tôi đến để tham gia hội nghị, cùng các cô chống lại Thiên Thần Điện. Tôi không muốn gây rắc rối, nhưng không có nghĩa là tôi sợ rắc rối, thế nên mong cô đừng nhằm vào tôi".
Dứt lời, Lâm Chính nhìn Nam Hạnh Nhi ở bên cạnh: "Hạnh Nhi, đi lấy ghế lại đây".
“Được, minh chủ!”.
Nam Hạnh Nhi gật đầu, đi về phía chiếc ghế kia.
"Ai cho các cô lấy?".
Người đàn ông lấy ghế lúc trước hừ mũi nói, lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Toàn thân Lâm Chính bất ngờ bùng phát sức mạnh phi thăng, cả người hóa thành một luồng hồng lưu đáng sợ, lao thẳng về phía người đàn ông.
Người đàn ông biến sắc, bị luồng hồng lưu hung hãn này dọa cho toàn thân run rẩy, không thể động đậy.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính đang xông tới, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Đây là sát khí rít gào!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không ai ngờ giây trước Lâm Chính còn yên tĩnh một chỗ, lại bất ngờ ra tay tàn bạo như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã là sát chiêu!
"Dừng tay!".
Cô gái thầm sợ hãi, cũng không ngồi yên được nữa, lập tức giơ tay lên, định ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng dù cô gái đã ra tay, Lâm Chính vẫn không có ý định dừng lại.
Một kích cuồng bạo này vô cùng khủng khiếp!
Cho dù là cô gái cũng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Đúng khoảnh khắc hai người sắp va chạm nhau.
"Mọi người yên lặng nào!".
Một giọng nói bình thản vang lên.
Sau đó, một lớp màn sáng chói xuất hiện giữa hai người.
Bốp!
Sức mạnh cuồng bạo của Lâm Chính nện mạnh vào bức màn này, đều bị nó hấp thụ.
Lâm Chính dừng lại, nhíu chặt mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người ra tay là Hạo Thiên!
Chỉ thấy Hạo Thiên chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn song phương: "Quý vị đều là người đồng đạo muốn thảo phạt Thiên Thần Điện, cần gì phải đánh giết nhau như vậy? Hãy nể mặt tôi dẹp bỏ mọi hiềm khích trước đó đi".
Hạo Thiên đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám cãi lời.
"Các chủ Hạo Thiên, là người này rắp tâm giết môn nhân của tôi, chứ đâu phải tôi muốn gây sự".
Vu Hồng liếc mắt nhìn Lâm Chính, khẽ hừ mũi nói.
"Chắc là cô nhầm rồi".
Lâm Chính lắc đầu: "Tôi không chỉ giết môn nhân của cô, mà có khi còn giết luôn cả cô".
"Anh nói cái gì?".
Hơi thở vủa Vu Hồng trở nên run rẩy, tỏ vẻ khó tin.
Chương 3917: Ngồi ngang hàng?
Đúng là ngông cuồng!
Dám nói những lời như vậy trước mặt các chủ Hạo Thiên!
Thực sự là quá huênh hoang!
Vu Hồng hoàn hồn, lập tức nổi giận, đập bàn quát: "Khốn kiếp, anh nói cái gì hả? Anh muốn tuyên chiến với Vu Sơn tôi sao?".
Dứt lời, Vu Hồng lập tức phóng ra sức mạnh phi thăng cuồn cuộn, đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, đồng thời tế ra sức mạnh phi thăng chống lại, mặt không đổi sắc nói: "Vu Hồng, chẳng phải chúng ta đã tuyên chiến rồi sao? Bắt đầu từ lúc tôi đặt chân đến vực Ngũ Hành, người của cô đã đối đầu với tôi. Bây giờ còn dám động đến chỗ ngồi của tôi, tôi thấy cô cũng chẳng coi tôi ra gì. Đã vậy thì tại sao tôi phải khách sáo với cô chứ?".
"Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu chúng tôi phải coi trọng cậu? Dựa vào liên minh Thanh Huyền toàn binh tôm tướng tép của cậu sao?".
Bên cạnh vang lên một giọng nói mỉa mai.
Chính là Hoa Thiên Hải!
Từ lúc Lâm Chính bước vào, sắc mặt Hoa Thiên Hải đã không có vẻ gì là tốt đẹp, nhưng bây giờ có người của Vu Sơn nhằm vào Lâm Chính, ông ta đương nhiên vui vẻ đứng hóng.
Hoa Thiên Hải vừa dứt lời, xung quanh liền cười ầm lên.
"Đúng vậy, nhận mấy chục nghìn kẻ vô dụng không được tích sự gì rồi dám tự xưng là minh chủ, khiến tôi chết cười mất!".
"Đám dân thường đó thì được tích sự chó gì! Còn chẳng đủ tư cách làm bia đỡ đạn, cũng không biết cậu kéo bọn họ vào làm gì".
"Cậu muốn dùng thi thể của bọn họ để đè chết người của Thiên Thần Điện sao?".
"Đừng nói linh tinh, người ta chỉ muốn làm minh chủ cho sướng thôi mà".
"Ha ha ha..."
Những người đang có mặt đều cười nhạo.
Các minh chủ đang ngồi trước bàn đá đều không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính lại tỏ vẻ chế giễu và khinh miệt.
Dù sao trong mắt bọn họ, loại người như Lâm Chính cũng không đủ tư cách tham gia hội nghị này.
Cộng thêm những lời nói láo xược của Lâm Chính chẳng khác nào khinh thường hội nghị liên minh, thế nên bọn họ đương nhiên không có nhiều hảo cảm với Lâm Chính.
Thành chủ Nam Ly Thành, Sở Thu, Nam Hạnh Nhi nghe mà máu nóng bốc lên, nhưng không nói gì.
Trong trường hợp này, ngay cả thành chủ Nam Ly Thành cũng có thân phận thấp hèn, ai dám hỗn xược chứ?
Lâm Chính lắc đầu: "Ngu dốt!".
"Cậu nói cái gì?".
Không ít người nhíu mày.
"Lâm Chính, cậu đang nói các minh chủ ở đây ngu dốt sao?".
Hoa Thiên Hải nheo mắt cười: "Cậu ngông cuồng quá đấy, khiêu khích minh chủ Vu Hồng xong, lại khiêu khích các minh chủ khác ở đây. Sao? Cậu muốn đối đầu với vực Diệt Vong chúng tôi à?".
Hoa Thiên Hải cũng không ngại làm to chuyện lên.
Huống hồ ông ta chỉ mong sao Lâm Chính chết quách đi, nên đương nhiên phải thêm dầu vào lửa.
"Hoa Thiên Hải, tôi thừa biết ông có ý đồ gì, ông cũng không cần thêm kẻ thù cho tôi đâu. Để tôi nói thẳng cho mà biết, sở dĩ hôm nay tôi chịu đến đây là vì các ông chuẩn bị thảo phạt Thiên Thần Điện. Đương nhiên, tôi cũng biết rõ các ông tấn công Thiên Thần Điện là có mục đích gì, nhưng tôi không quan tâm những điều này. Tôi phí công phí sức xây dựng liên minh đương nhiên là có chỗ cần dùng, nhưng các ông là chủ của một liên minh mà không nhìn ra ý đồ của tôi, chẳng phải là ngu dốt sao?".
"Hỗn xược!".
Cuối cùng cũng có một minh chủ không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng: "Kẻ ngoại vực kia, cậu đừng huênh hoang như vậy! Đừng tưởng cậu được vào lều là có thể ngồi ngang hàng với chúng tôi".
"Ngồi ngang hàng?".
Lâm Chính lắc đầu: "Nhưng tôi không có hứng thú làm cùng các ông!".
Sắc mặt của minh chủ kia trở nên lạnh lẽo, đôi mắt bùng lên ngọn lửa.
"Đủ rồi!".
Đúng lúc này, Hạo Thiên quát lớn.
Tiếng quát này tràn ngập giận dữ.
Mọi người đều im bặt.
Lần này Hạo Thiên không dùng lời nói hiền hòa nữa, mà nghiêm giọng nói: "Người đâu, mang chiếc ghế kia lại đây cho tôi, mời Lâm minh chủ ngồi!".
"Vâng".
Lôi Hổ gật đầu, đi lấy chiếc ghế tới.
Lần này, không ai dám ngăn cản.
Dù sao đó cũng là Lôi Hổ, ngăn cản ông ta chính là đối đầu với Lôi Trạch Thiên Các.
Có Hạo Thiên ra mặt, đương nhiên không ai dám gây sự nữa.
Nhưng Hoa Thiên Hải lại rất hài lòng.
Ông ta biết mình đã đạt được mục đích.
Chương 3918: Thực lực yếu nhất
Hoa Thiên Hải từng giao đấu với Lâm Chính.
Tuy ông ta rất coi thường người ngoại vực, nhưng không dám coi thường chàng trai này.
Tuy người này còn trẻ, nhưng thủ đoạn cực kì đặc biệt, không những dị hỏa hơn người, mà còn nắm được sức mạnh phi thăng.
Hoa Thiên Hải có ảo giác, chắc hẳn thân xác của người này không hề tầm thường, bởi vì lúc trước khi giao thủ, khí thế và hàn khí đáng sợ của ông ta không chút ảnh hưởng đến thân xác của người này.
Bây giờ nghĩ lại, Hoa Thiên Hải vẫn cảm thấy khó tin.
Rõ ràng người này còn chưa đến 30 tuổi, tại sao lại có tu vi đáng sợ như vậy?
Lẽ nào thiên phú của người này còn hơn cả Thánh Quân Diệp Viêm?
Mặc kệ đi!
Bây giờ cậu ta lại đắc tội với Vu Sơn, nếu có thể liên thủ với Vu Sơn bao vây tiêu diệt cậu ta, thì lo gì không giết được?
Hoa Thiên Hải nghĩ đến đây, không khỏi toét miệng cười.
"Hoa minh chủ, ông cười gì vậy?".
Phong Khởi minh chủ ngồi ở bên phải kì quái hỏi.
"Tôi đang nghĩ đến chuyện vui, không có gì, không có gì!".
Hoa Thiên Hải phất tay, không nói gì nữa.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Hoa Thiên Hải, sau đó lên tiếng.
"Các vị minh chủ, tôi biết giữa các vị có mâu thuẫn, nhưng hội nghị liên minh hôm nay là vì đại sự thiên hạ, là trừ hại cho vực Diệt Vong. Không xóa sổ Thiên Thần Điện thì vực Diệt Vong chúng ta không được yên bình, thế nên tôi hi vọng các vị có thể bỏ qua hiềm khích, đoàn kết tác chiến, cùng trừ hại cho vực Diệt Vong, mang lại thái bình cho người dân.
"Hạo Thiên minh chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức ủng hộ ông!".
Phong Khởi minh chủ lập tức tỏ thái độ.
"Thiên Thần Điện do Thánh Quân Diệp Viêm thống lĩnh không có việc ác nào là không làm, tàn bạo bất nhân, thường xuyên bắt đệ tử các tông môn, người của các liên minh ở đây đều có người thân đồng môn bị bọn họ bức hại, huyết hải thâm thù không đội trời chung. Nếu không tiêu diệt Thiên Thần Điện thì sao chúng ta có thể cam lòng chứ?".
Lại một minh chủ nữa lên tiếng, người này tên Vĩnh Thanh, chỉ là một thế tộc bá chủ ở Nam Ly Thành, nhưng ông ta liên hợp với tám thế tộc bá chủ nữa, lập nên liên minh Cửu Cung. Tuy không có thế tộc siêu bá chủ dẫn đầu, nhưng liên minh Cửu Cung với chín thế tộc bá chủ mạnh mẽ vẫn không thể khiến ai coi thường.
"Chúng ta đều đến để trả thù, nhưng tôi cảm thấy một số người đến đây không vì trả thù, mà vì tham lam bảo bối của Thiên Thần Điện".
Một giọng nói quái gở vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quả nhiên.
Người lên tiếng lại là Vu Hồng.
"Vu Hồng minh chủ, những lời tôi nói trước đó cô không nghe lọt tai sao?".
Hạo Thiên nhíu mày, trầm giọng nói, đã có chút không vui.
Nhưng Vu Hồng lại lắc đầu: "Hạo Thiên đại nhân, tôi vẫn luôn rất kính trọng ông. Tôi phải nói luôn với ông, những lời tôi nói tuyệt đối không phải vì thù riêng, mà là thật lòng nhắc nhở. Nếu có người tham gia hành động thảo phạt Thiên Thần Điện chỉ để mưu lợi, thì mục đích đã không chính đáng. Đến lúc chúng ta hành động, người này vì lợi ích riêng mà phá hỏng kế hoạch, kéo chân chúng ta, thì ai sẽ gánh trách nhiệm?".
Cô ta dứt lời, Hạo Thiên liền trầm tư.
"Vu Hồng đại nhân nói đúng, tôi nghĩ hành động thảo phạt Thiên Thần Điện lần này phải chia nhau ra, phân công rõ ràng. Ai thực lực mạnh thì đến tiền tuyến đánh giết, thực lực yếu thì ở phía sau làm hậu cần, cung cấp đan dược cho chúng ta, như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?".
Hoa Thiên Hải cũng cười nói.
Nhưng ông ta ám chỉ ai thì mọi người đều tự biết rõ trong lòng.
Người có thực lực yếu nhất ở đây đã không còn là Ngũ Phương Băng Nguyên nữa, mà là liên minh Thanh Huyền do Lâm Chính mới thành lập.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lâm Chính.
Chương 3919: Tuyến đường tấn công
Hạo Thiên đương nhiên biết tỏng ý đồ của Hoa Thiên Hải.
Ông ta muốn sắp xếp liên minh Thanh Huyền của Lâm Chính ở hậu phương, không được tham gia chiến trường Thiên Thần Điện, đến lúc công phá được Thiên Thần Điện, các thế tộc liên minh bọn họ sẽ chia nhau hết sạch lợi ích của Thiên Thần Điện, còn Lâm Chính ở phía sau làm hậu cần thì chỉ còn cái nịt.
Hạo Thiên trầm tư một lát, dường như đang suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, bình thản nói: "Nói ra lại ngại, thực ra tôi định để Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi và Càn Khôn Thiên Địa cùng phụ trách mảng hậu cần, nhưng một thời gian trước, Càn Khôn Thiên Địa sinh biến, không thể tham gia vào hành động thảo phạt Thiên Thần Điện, nên mảng hậu cần này đúng là cần người bảo đảm".
Hạo Thiên nói đến đây liền nhìn Lâm Chính.
"Lâm minh chủ, không phải là tôi nhằm vào cậu, mà quả thực sức chiến đấu của liên minh các cậu không mạnh, nếu phái đến tiền tuyến thì chẳng được tích sự gì, nên tôi nghĩ Hoa minh chủ nói đúng, bây giờ chỉ xem ý kiến của cậu thôi".
Hạo Thiên nói rất uyển chuyển, thực ra với người có thân phận như ông ta thì hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến của Lâm Chính, nếu không các minh chủ khác cùng gây khó dễ, thì Lâm Chính cũng không có quyền từ chối.
Lâm Chính gõ ngón tay xuống mặt bàn theo nhịp, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, anh gật đầu đáp: "Muốn tôi phụ trách vật tư cũng được, nhưng tôi có điều kiện".
"Điều kiện gì?", Hạo Thiên hỏi.
"Những người đi theo tôi cũng đều có thâm thù đại hận với Thiên Thần Điện, bọn họ đều mong muốn có thể đánh vào Thiên Thần Điện, trả thù cho người thân bạn bè của mình, nên hi vọng ông có thể phân cho tôi một tuyến đường tấn công, để các thành viên của liên minh chúng tôi có cơ hội đích thân ra trận giết địch trả thù".
Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, trong lều liền vang lên tiếng cười ầm ĩ.
"Ha ha ha..."
"Nhóc con, người của liên minh các cậu mà đòi tuyến đường tấn công sao? Đó mà là đường tấn công à? Đó là đường đâm đầu vào chỗ chết thì có!".
"Cậu đừng đùa tôi chứ!".
"Lẽ nào cậu muốn người của liên minh mình giơ đầu ra, để người của Thiên Thần Điện chém đầu đến mệt chết?".
"Nếu thế thì cũng có khả năng đấy, tôi nghe nói liên minh của cậu ta chiêu mộ không ít người, cả trời Nam đất Bắc gần trăm nghìn người!".
"Một trăm nghìn con kiến thì làm được gì? Một mồi lửa là thiêu trụi rồi!".
Tiếng cười mỉa vang lên không dứt, nhưng hầu hết đều đến từ những người đứng bên cạnh bàn đá.
Tuy hầu hết các minh chủ không nói gì, nhưng ý cười và sự khinh miệt trong ánh mắt thì không giấu được.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn mọi người, tỏ ý giữ im lặng, sau đó kiên nhẫn nói với Lâm Chính: "Lâm minh chủ, ba tuyến đường tấn công Đông Nam Bắc đều đã có đội ngũ xác nhận phụ trách. Tôi nhất thời rất khó chia tuyến đường mới cho cậu, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch, có lẽ tôi không thể đáp ứng điều kiện này của cậu".
"Không sao, tôi tấn công từ phía Tây".
Lâm Chính đáp.
Anh vừa nói xong, rất nhiều người ngớ ra.
"Họ Lâm kia, cậu biết phía Tây Thiên Thần Điện là gì không? Là biển! Người của cậu ngay cả ngự khí phi hành cũng không có mấy người làm được, còn muốn tấn công từ phía Tây? Cậu muốn bọn họ chết đuối sao?".
Hoa Thiên Hải trợn tròn mắt, cười nói.
"Tôi có thể làm thuyền".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thời gian gấp gáp, cậu có thể làm được mấy cái thuyền? Hơn nữa, người cậu phải đối mặt là cao thủ của Thiên Thần Điện, cậu nghĩ thuyền gỗ của cậu chịu được đòn tấn công của các cao thủ đó sao?".
Hoa Thiên Hải lắc đầu, cảm thấy người này quá ngây thơ.
Lâm Chính chẳng buồn giải thích, chỉ nhìn về phía Hạo Thiên, chờ câu trả lời của ông ta.
Sắc mặt Hạo Thiên bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy ánh mắt kiên quyết của anh thì biết là không thể từ chối.
"Lâm minh chủ, yêu cầu này tôi có thể đồng ý".
Cuối cùng Hạo Thiên vẫn gật đầu.
Chương 3920: Hỗn xược
Thấy Thiên Hạo gật đầu, mọi người không còn nói thêm gì nữa.
Tiếp theo là phần trao đổi về những kế hoạch tiến công. Lâm Chính không có hứng thú với những thứ này nên nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối cùng, Vu Hồng đề nghị chọn ra một vị tổng minh chủ, thống nhất mọi liên minh và những người khác đều đồng ý.
Việc chọn tổng minh chủ chẳng có gì phải bàn cãi, chức vụ đó rơi vào tay của Hạo Thiên. Hạo Thiên cũng không từ chối, lập tức tuyên bố ngày tổng tấn công.
Ba ngày sau, hội nghị kết thúc, Lâm Chính bước ra khỏi lều.
Sở Thu và Nam Hạnh Nhi tức giận lắm.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền có phân cho họ một đường tiến công nhưng đường này vốn không tồn tại hơn nữa liên minh Thanh Huyền còn phải phụ trách cả vật tư.
Đây rõ ràng là làm khó nhau mà. Nếu là thời cổ đại thì công việc hậu cần sẽ rất được ưa chuộng. Còn với tình thế như thế này, hậu cần chỉ bao gồm việc điều trị cộng với quản lý thuốc thang.
Số thuốc này do thiên các Lôi Vân cung cấp, dược tính đương nhiên cũng bình thường, chỉ cần vận chuyển số thuốc này lên tiền tuyến cung ứng là được.
Bởi vì số lượng thuốc mỗi người có thể mang theo đề có hạn. Nếu như mà họ dùng hết thì lớp hậu cần cần kịp thời bổ sung. Nói thẳng ra họ là chân sai vặt.
“Lâm minh chủ, hậu cần cũng rất quan trọng, cậu đừng chủ quan, nếu không để xảy ra chuyện gì thì không ai có thể đảm bảo giữ được cậu đâu”, Phong Khởi minh chủ vỗ vai Lâm Chính, rồi mỉm cười rời đi.
Lâm Chính im lặng. Đám đông giải tán.
Vu Hồng vội vàng đuổi theo Hạo Thiên. Nhìn thấy cảnh tượng đó, nhiều người bừng tỉnh. Chắc Vu Hồng định tìm Hạo Thiên hợp tu.
Nếu có thể hợp tu với một người thuộc cấp bậc như Vu Hồng thì chắc chắn sẽ là một cơ hội lớn. Thế nhưng có vẻ Hạo Thiên không hề có hứng thú nên đã chắp tay chào Vu Hồng rồi rời đi.
“Xem ra những gì trước đó Vu Hồng làm đều là vì muốn lấy lòng Hạo Thiên rồi”, thành chủ Nam Ly Thành đã quá quen với hành động này bèn lên tiếng.
“Nịnh Hạo Thiên sao? Vậy là sao ạ?”, Nam Hạnh Nhi quay qua hỏi.
“Con còn nhớ trước đó chúng ta tiến hành kiểm tra không, bố phát hiện ra phần lớn thủ vệ ở đây đều là người của Vu Sơn. Đó có lẽ là chỉ thị của Vu Hồng, để lấy lòng Hạo Thiên .Thế nhưng Hạo Thiên đại nhân là ai chứ? Ông ta căn bản không để ý tới cái đó và không có hứng thú với Vu Hồng. Dù sao thì Hạo Thiên đại nhân có thể gia tăng thực lực không phải dựa vào việc hợp tu mà”
Thành chủ cười nói.
“Hóa ra là vậy”, Nam Hạnh Nhi bừng tỉnh Đúng lúc đám đông bước ra ngoài thì thấy xung quanh nhốn nháo.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra” ,lúc này có tiếng la lối tức giận vang lên.
Lâm Chính chau mày, lập tức đẩy đám đông ra.
Họ mới phát hiện ra người của ngũ Phương Băng Nguyên đang bao vây Hoa Vi Vi. Thiếu Băng Nguyên thì cầm xích sắt đang địch xích cô ta lại.
“Về ngay!”, Thiếu Băng Nguyên gầm lớn và trói hai chân Hoa Vi Vi lại.
Lâm Chính bước tới. Thiếu Băng Nguyên quay qua nhìn, hắn sợ quá vội vàng buông ra.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã siết cổ hắn và nhấc lên. Người của Ngũ Phương Băng Nguyên đồng loạt rút kiếm chĩa về phía Lâm Chính.
“Hỗn xược”, thành chủ Nam Ly Thành tức giận vội cho người chèn ép.
Đám đông lập tức tái mặt, đứng không vững.
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn vào trong lều.
Chỉ thấy trong lều có một chiếc bàn đá rất lớn.
Mấy người đang ngồi quanh bàn, ai nấy đều có khí tức vô cùng hùng hậu, không ai có thực lực yếu hơn đám Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh.
Đằng sau mấy người này còn một đám người nữa, cũng có thực lực bất phàm, tu vi kinh khủng trác tuyệt.
Khí thế vừa ập tới là do mấy người đứng bên trái bàn đá phóng ra.
Mấy người này đều là tuấn nam mỹ nữ, nam đều là những đại soái ca có tỷ lệ vàng cao gần hai mét, nữ thì da trắng mặt đẹp, vóc dáng thướt tha, ăn mặc nóng bỏng hấp dẫn.
Phía trước bọn họ là một cô gái mặc áo sa màu tím, môi hồng răng trắng, đôi mắt hạnh to tròn, đang quan sát Lâm Chính.
Cô gái ngồi vắt chéo chân, tà váy gần như trong suốt bên dưới trượt khỏi cái đùi trắng nõn, thu hút ánh mắt của tất cả đám đàn ông xung quanh, ai nấy khí huyết sôi trào.
Lâm Chính liếc mắt nhìn cô gái, sau đó phất tay, xua tan luồng khí thế này, đi thẳng về phía bàn đá.
"Cậu Lâm, à quên, phải gọi là Lâm minh chủ chứ, đã lâu không gặp".
Lôi Hổ mỉm cười nói với Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn về phía Lôi Hổ.
Chỉ thấy lúc này, ông ta đang đứng phía sau một người đàn ông trung niên.
Người đàn ôm mặc bào tím lôi vân, mái tóc trắng như tuyết, ngũ quan đoan chính, khóe mắt có nếp nhăn, giữa ấn đường ẩn hiện sự hiền hòa, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, như ông lão nhà bên.
"Cậu Lâm, mời ngồi, hội nghị liên minh sắp bắt đầu rồi".
Lôi Hổ mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, đi về phía chỗ trống duy nhất.
Nhưng khi Lâm Chính đi về phía chiếc ghế kia, một người bỗng nhanh hơn Lâm Chính một bước, thản nhiên lấy chiếc ghế đi.
"Hử?".
Lâm Chính nhíu mày.
"Này, anh làm gì vậy?".
Nam Hạnh Nhi không nhịn được, lập tức lên tiếng chất vấn.
"Làm gì hả? Chiếc ghế này đâu có ai ngồi, tôi đương nhiên phải cất đi rồi".
Người kia hừ mũi nói, chuyển chiếc ghế sang bên cạnh, không thèm đếm xỉa đến Nam Hạnh Nhi, rồi ra đứng sau lưng cô gái xinh đẹp kia.
"Mắt chó của anh bị mù à? Không nhìn thấy đây là chỗ ngồi của minh chủ chúng tôi sao?".
Nam Hạnh Nhi tức giận mắng, sau đó đi tới định lấy ghế.
"Hỗn xược!".
Cô gái bất ngờ quát lớn, một luồng sóng âm ập về phía Nam Hạnh Nhi.
Nam Hạnh Nhi nín thở, định chống lại, nhưng sóng âm này bất ngờ bùng phát, tốc độ cực nhanh, cô ta không kịp phản ứng.
Đúng lúc Nam Hạnh Nhi sắp bị sóng âm hất bay, thì Lâm Chính bỗng cách không nắm chặt tay.
Ầm!
Sóng âm lập tức tan rã, dường như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
"Hử?".
Ánh mắt cô gái lóe lên một tia kinh ngạc.
"Cô chính là Vu Hồng của Vu Sơn sao?".
Lâm Chính nhìn cô gái, bình tĩnh nói: "Tôi không biết mình đã đắc tội với cô chỗ nào, lần này tôi đến để tham gia hội nghị, cùng các cô chống lại Thiên Thần Điện. Tôi không muốn gây rắc rối, nhưng không có nghĩa là tôi sợ rắc rối, thế nên mong cô đừng nhằm vào tôi".
Dứt lời, Lâm Chính nhìn Nam Hạnh Nhi ở bên cạnh: "Hạnh Nhi, đi lấy ghế lại đây".
“Được, minh chủ!”.
Nam Hạnh Nhi gật đầu, đi về phía chiếc ghế kia.
"Ai cho các cô lấy?".
Người đàn ông lấy ghế lúc trước hừ mũi nói, lập tức ra tay ngăn cản.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Toàn thân Lâm Chính bất ngờ bùng phát sức mạnh phi thăng, cả người hóa thành một luồng hồng lưu đáng sợ, lao thẳng về phía người đàn ông.
Người đàn ông biến sắc, bị luồng hồng lưu hung hãn này dọa cho toàn thân run rẩy, không thể động đậy.
Hắn trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính đang xông tới, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Đây là sát khí rít gào!
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không ai ngờ giây trước Lâm Chính còn yên tĩnh một chỗ, lại bất ngờ ra tay tàn bạo như vậy.
Hơn nữa vừa ra tay đã là sát chiêu!
"Dừng tay!".
Cô gái thầm sợ hãi, cũng không ngồi yên được nữa, lập tức giơ tay lên, định ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng dù cô gái đã ra tay, Lâm Chính vẫn không có ý định dừng lại.
Một kích cuồng bạo này vô cùng khủng khiếp!
Cho dù là cô gái cũng cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.
Đúng khoảnh khắc hai người sắp va chạm nhau.
"Mọi người yên lặng nào!".
Một giọng nói bình thản vang lên.
Sau đó, một lớp màn sáng chói xuất hiện giữa hai người.
Bốp!
Sức mạnh cuồng bạo của Lâm Chính nện mạnh vào bức màn này, đều bị nó hấp thụ.
Lâm Chính dừng lại, nhíu chặt mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người ra tay là Hạo Thiên!
Chỉ thấy Hạo Thiên chậm rãi đứng lên, bình tĩnh nhìn song phương: "Quý vị đều là người đồng đạo muốn thảo phạt Thiên Thần Điện, cần gì phải đánh giết nhau như vậy? Hãy nể mặt tôi dẹp bỏ mọi hiềm khích trước đó đi".
Hạo Thiên đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám cãi lời.
"Các chủ Hạo Thiên, là người này rắp tâm giết môn nhân của tôi, chứ đâu phải tôi muốn gây sự".
Vu Hồng liếc mắt nhìn Lâm Chính, khẽ hừ mũi nói.
"Chắc là cô nhầm rồi".
Lâm Chính lắc đầu: "Tôi không chỉ giết môn nhân của cô, mà có khi còn giết luôn cả cô".
"Anh nói cái gì?".
Hơi thở vủa Vu Hồng trở nên run rẩy, tỏ vẻ khó tin.
Chương 3917: Ngồi ngang hàng?
Đúng là ngông cuồng!
Dám nói những lời như vậy trước mặt các chủ Hạo Thiên!
Thực sự là quá huênh hoang!
Vu Hồng hoàn hồn, lập tức nổi giận, đập bàn quát: "Khốn kiếp, anh nói cái gì hả? Anh muốn tuyên chiến với Vu Sơn tôi sao?".
Dứt lời, Vu Hồng lập tức phóng ra sức mạnh phi thăng cuồn cuộn, đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, đồng thời tế ra sức mạnh phi thăng chống lại, mặt không đổi sắc nói: "Vu Hồng, chẳng phải chúng ta đã tuyên chiến rồi sao? Bắt đầu từ lúc tôi đặt chân đến vực Ngũ Hành, người của cô đã đối đầu với tôi. Bây giờ còn dám động đến chỗ ngồi của tôi, tôi thấy cô cũng chẳng coi tôi ra gì. Đã vậy thì tại sao tôi phải khách sáo với cô chứ?".
"Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu chúng tôi phải coi trọng cậu? Dựa vào liên minh Thanh Huyền toàn binh tôm tướng tép của cậu sao?".
Bên cạnh vang lên một giọng nói mỉa mai.
Chính là Hoa Thiên Hải!
Từ lúc Lâm Chính bước vào, sắc mặt Hoa Thiên Hải đã không có vẻ gì là tốt đẹp, nhưng bây giờ có người của Vu Sơn nhằm vào Lâm Chính, ông ta đương nhiên vui vẻ đứng hóng.
Hoa Thiên Hải vừa dứt lời, xung quanh liền cười ầm lên.
"Đúng vậy, nhận mấy chục nghìn kẻ vô dụng không được tích sự gì rồi dám tự xưng là minh chủ, khiến tôi chết cười mất!".
"Đám dân thường đó thì được tích sự chó gì! Còn chẳng đủ tư cách làm bia đỡ đạn, cũng không biết cậu kéo bọn họ vào làm gì".
"Cậu muốn dùng thi thể của bọn họ để đè chết người của Thiên Thần Điện sao?".
"Đừng nói linh tinh, người ta chỉ muốn làm minh chủ cho sướng thôi mà".
"Ha ha ha..."
Những người đang có mặt đều cười nhạo.
Các minh chủ đang ngồi trước bàn đá đều không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính lại tỏ vẻ chế giễu và khinh miệt.
Dù sao trong mắt bọn họ, loại người như Lâm Chính cũng không đủ tư cách tham gia hội nghị này.
Cộng thêm những lời nói láo xược của Lâm Chính chẳng khác nào khinh thường hội nghị liên minh, thế nên bọn họ đương nhiên không có nhiều hảo cảm với Lâm Chính.
Thành chủ Nam Ly Thành, Sở Thu, Nam Hạnh Nhi nghe mà máu nóng bốc lên, nhưng không nói gì.
Trong trường hợp này, ngay cả thành chủ Nam Ly Thành cũng có thân phận thấp hèn, ai dám hỗn xược chứ?
Lâm Chính lắc đầu: "Ngu dốt!".
"Cậu nói cái gì?".
Không ít người nhíu mày.
"Lâm Chính, cậu đang nói các minh chủ ở đây ngu dốt sao?".
Hoa Thiên Hải nheo mắt cười: "Cậu ngông cuồng quá đấy, khiêu khích minh chủ Vu Hồng xong, lại khiêu khích các minh chủ khác ở đây. Sao? Cậu muốn đối đầu với vực Diệt Vong chúng tôi à?".
Hoa Thiên Hải cũng không ngại làm to chuyện lên.
Huống hồ ông ta chỉ mong sao Lâm Chính chết quách đi, nên đương nhiên phải thêm dầu vào lửa.
"Hoa Thiên Hải, tôi thừa biết ông có ý đồ gì, ông cũng không cần thêm kẻ thù cho tôi đâu. Để tôi nói thẳng cho mà biết, sở dĩ hôm nay tôi chịu đến đây là vì các ông chuẩn bị thảo phạt Thiên Thần Điện. Đương nhiên, tôi cũng biết rõ các ông tấn công Thiên Thần Điện là có mục đích gì, nhưng tôi không quan tâm những điều này. Tôi phí công phí sức xây dựng liên minh đương nhiên là có chỗ cần dùng, nhưng các ông là chủ của một liên minh mà không nhìn ra ý đồ của tôi, chẳng phải là ngu dốt sao?".
"Hỗn xược!".
Cuối cùng cũng có một minh chủ không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng: "Kẻ ngoại vực kia, cậu đừng huênh hoang như vậy! Đừng tưởng cậu được vào lều là có thể ngồi ngang hàng với chúng tôi".
"Ngồi ngang hàng?".
Lâm Chính lắc đầu: "Nhưng tôi không có hứng thú làm cùng các ông!".
Sắc mặt của minh chủ kia trở nên lạnh lẽo, đôi mắt bùng lên ngọn lửa.
"Đủ rồi!".
Đúng lúc này, Hạo Thiên quát lớn.
Tiếng quát này tràn ngập giận dữ.
Mọi người đều im bặt.
Lần này Hạo Thiên không dùng lời nói hiền hòa nữa, mà nghiêm giọng nói: "Người đâu, mang chiếc ghế kia lại đây cho tôi, mời Lâm minh chủ ngồi!".
"Vâng".
Lôi Hổ gật đầu, đi lấy chiếc ghế tới.
Lần này, không ai dám ngăn cản.
Dù sao đó cũng là Lôi Hổ, ngăn cản ông ta chính là đối đầu với Lôi Trạch Thiên Các.
Có Hạo Thiên ra mặt, đương nhiên không ai dám gây sự nữa.
Nhưng Hoa Thiên Hải lại rất hài lòng.
Ông ta biết mình đã đạt được mục đích.
Chương 3918: Thực lực yếu nhất
Hoa Thiên Hải từng giao đấu với Lâm Chính.
Tuy ông ta rất coi thường người ngoại vực, nhưng không dám coi thường chàng trai này.
Tuy người này còn trẻ, nhưng thủ đoạn cực kì đặc biệt, không những dị hỏa hơn người, mà còn nắm được sức mạnh phi thăng.
Hoa Thiên Hải có ảo giác, chắc hẳn thân xác của người này không hề tầm thường, bởi vì lúc trước khi giao thủ, khí thế và hàn khí đáng sợ của ông ta không chút ảnh hưởng đến thân xác của người này.
Bây giờ nghĩ lại, Hoa Thiên Hải vẫn cảm thấy khó tin.
Rõ ràng người này còn chưa đến 30 tuổi, tại sao lại có tu vi đáng sợ như vậy?
Lẽ nào thiên phú của người này còn hơn cả Thánh Quân Diệp Viêm?
Mặc kệ đi!
Bây giờ cậu ta lại đắc tội với Vu Sơn, nếu có thể liên thủ với Vu Sơn bao vây tiêu diệt cậu ta, thì lo gì không giết được?
Hoa Thiên Hải nghĩ đến đây, không khỏi toét miệng cười.
"Hoa minh chủ, ông cười gì vậy?".
Phong Khởi minh chủ ngồi ở bên phải kì quái hỏi.
"Tôi đang nghĩ đến chuyện vui, không có gì, không có gì!".
Hoa Thiên Hải phất tay, không nói gì nữa.
Hạo Thiên liếc mắt nhìn Hoa Thiên Hải, sau đó lên tiếng.
"Các vị minh chủ, tôi biết giữa các vị có mâu thuẫn, nhưng hội nghị liên minh hôm nay là vì đại sự thiên hạ, là trừ hại cho vực Diệt Vong. Không xóa sổ Thiên Thần Điện thì vực Diệt Vong chúng ta không được yên bình, thế nên tôi hi vọng các vị có thể bỏ qua hiềm khích, đoàn kết tác chiến, cùng trừ hại cho vực Diệt Vong, mang lại thái bình cho người dân.
"Hạo Thiên minh chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc sức ủng hộ ông!".
Phong Khởi minh chủ lập tức tỏ thái độ.
"Thiên Thần Điện do Thánh Quân Diệp Viêm thống lĩnh không có việc ác nào là không làm, tàn bạo bất nhân, thường xuyên bắt đệ tử các tông môn, người của các liên minh ở đây đều có người thân đồng môn bị bọn họ bức hại, huyết hải thâm thù không đội trời chung. Nếu không tiêu diệt Thiên Thần Điện thì sao chúng ta có thể cam lòng chứ?".
Lại một minh chủ nữa lên tiếng, người này tên Vĩnh Thanh, chỉ là một thế tộc bá chủ ở Nam Ly Thành, nhưng ông ta liên hợp với tám thế tộc bá chủ nữa, lập nên liên minh Cửu Cung. Tuy không có thế tộc siêu bá chủ dẫn đầu, nhưng liên minh Cửu Cung với chín thế tộc bá chủ mạnh mẽ vẫn không thể khiến ai coi thường.
"Chúng ta đều đến để trả thù, nhưng tôi cảm thấy một số người đến đây không vì trả thù, mà vì tham lam bảo bối của Thiên Thần Điện".
Một giọng nói quái gở vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quả nhiên.
Người lên tiếng lại là Vu Hồng.
"Vu Hồng minh chủ, những lời tôi nói trước đó cô không nghe lọt tai sao?".
Hạo Thiên nhíu mày, trầm giọng nói, đã có chút không vui.
Nhưng Vu Hồng lại lắc đầu: "Hạo Thiên đại nhân, tôi vẫn luôn rất kính trọng ông. Tôi phải nói luôn với ông, những lời tôi nói tuyệt đối không phải vì thù riêng, mà là thật lòng nhắc nhở. Nếu có người tham gia hành động thảo phạt Thiên Thần Điện chỉ để mưu lợi, thì mục đích đã không chính đáng. Đến lúc chúng ta hành động, người này vì lợi ích riêng mà phá hỏng kế hoạch, kéo chân chúng ta, thì ai sẽ gánh trách nhiệm?".
Cô ta dứt lời, Hạo Thiên liền trầm tư.
"Vu Hồng đại nhân nói đúng, tôi nghĩ hành động thảo phạt Thiên Thần Điện lần này phải chia nhau ra, phân công rõ ràng. Ai thực lực mạnh thì đến tiền tuyến đánh giết, thực lực yếu thì ở phía sau làm hậu cần, cung cấp đan dược cho chúng ta, như vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?".
Hoa Thiên Hải cũng cười nói.
Nhưng ông ta ám chỉ ai thì mọi người đều tự biết rõ trong lòng.
Người có thực lực yếu nhất ở đây đã không còn là Ngũ Phương Băng Nguyên nữa, mà là liên minh Thanh Huyền do Lâm Chính mới thành lập.
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lâm Chính.
Chương 3919: Tuyến đường tấn công
Hạo Thiên đương nhiên biết tỏng ý đồ của Hoa Thiên Hải.
Ông ta muốn sắp xếp liên minh Thanh Huyền của Lâm Chính ở hậu phương, không được tham gia chiến trường Thiên Thần Điện, đến lúc công phá được Thiên Thần Điện, các thế tộc liên minh bọn họ sẽ chia nhau hết sạch lợi ích của Thiên Thần Điện, còn Lâm Chính ở phía sau làm hậu cần thì chỉ còn cái nịt.
Hạo Thiên trầm tư một lát, dường như đang suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, bình thản nói: "Nói ra lại ngại, thực ra tôi định để Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi và Càn Khôn Thiên Địa cùng phụ trách mảng hậu cần, nhưng một thời gian trước, Càn Khôn Thiên Địa sinh biến, không thể tham gia vào hành động thảo phạt Thiên Thần Điện, nên mảng hậu cần này đúng là cần người bảo đảm".
Hạo Thiên nói đến đây liền nhìn Lâm Chính.
"Lâm minh chủ, không phải là tôi nhằm vào cậu, mà quả thực sức chiến đấu của liên minh các cậu không mạnh, nếu phái đến tiền tuyến thì chẳng được tích sự gì, nên tôi nghĩ Hoa minh chủ nói đúng, bây giờ chỉ xem ý kiến của cậu thôi".
Hạo Thiên nói rất uyển chuyển, thực ra với người có thân phận như ông ta thì hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến của Lâm Chính, nếu không các minh chủ khác cùng gây khó dễ, thì Lâm Chính cũng không có quyền từ chối.
Lâm Chính gõ ngón tay xuống mặt bàn theo nhịp, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, anh gật đầu đáp: "Muốn tôi phụ trách vật tư cũng được, nhưng tôi có điều kiện".
"Điều kiện gì?", Hạo Thiên hỏi.
"Những người đi theo tôi cũng đều có thâm thù đại hận với Thiên Thần Điện, bọn họ đều mong muốn có thể đánh vào Thiên Thần Điện, trả thù cho người thân bạn bè của mình, nên hi vọng ông có thể phân cho tôi một tuyến đường tấn công, để các thành viên của liên minh chúng tôi có cơ hội đích thân ra trận giết địch trả thù".
Lâm Chính nói.
Anh vừa dứt lời, trong lều liền vang lên tiếng cười ầm ĩ.
"Ha ha ha..."
"Nhóc con, người của liên minh các cậu mà đòi tuyến đường tấn công sao? Đó mà là đường tấn công à? Đó là đường đâm đầu vào chỗ chết thì có!".
"Cậu đừng đùa tôi chứ!".
"Lẽ nào cậu muốn người của liên minh mình giơ đầu ra, để người của Thiên Thần Điện chém đầu đến mệt chết?".
"Nếu thế thì cũng có khả năng đấy, tôi nghe nói liên minh của cậu ta chiêu mộ không ít người, cả trời Nam đất Bắc gần trăm nghìn người!".
"Một trăm nghìn con kiến thì làm được gì? Một mồi lửa là thiêu trụi rồi!".
Tiếng cười mỉa vang lên không dứt, nhưng hầu hết đều đến từ những người đứng bên cạnh bàn đá.
Tuy hầu hết các minh chủ không nói gì, nhưng ý cười và sự khinh miệt trong ánh mắt thì không giấu được.
Hạo Thiên đưa mắt nhìn mọi người, tỏ ý giữ im lặng, sau đó kiên nhẫn nói với Lâm Chính: "Lâm minh chủ, ba tuyến đường tấn công Đông Nam Bắc đều đã có đội ngũ xác nhận phụ trách. Tôi nhất thời rất khó chia tuyến đường mới cho cậu, nếu không sẽ phá vỡ toàn bộ kế hoạch, có lẽ tôi không thể đáp ứng điều kiện này của cậu".
"Không sao, tôi tấn công từ phía Tây".
Lâm Chính đáp.
Anh vừa nói xong, rất nhiều người ngớ ra.
"Họ Lâm kia, cậu biết phía Tây Thiên Thần Điện là gì không? Là biển! Người của cậu ngay cả ngự khí phi hành cũng không có mấy người làm được, còn muốn tấn công từ phía Tây? Cậu muốn bọn họ chết đuối sao?".
Hoa Thiên Hải trợn tròn mắt, cười nói.
"Tôi có thể làm thuyền".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Thời gian gấp gáp, cậu có thể làm được mấy cái thuyền? Hơn nữa, người cậu phải đối mặt là cao thủ của Thiên Thần Điện, cậu nghĩ thuyền gỗ của cậu chịu được đòn tấn công của các cao thủ đó sao?".
Hoa Thiên Hải lắc đầu, cảm thấy người này quá ngây thơ.
Lâm Chính chẳng buồn giải thích, chỉ nhìn về phía Hạo Thiên, chờ câu trả lời của ông ta.
Sắc mặt Hạo Thiên bình tĩnh, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy ánh mắt kiên quyết của anh thì biết là không thể từ chối.
"Lâm minh chủ, yêu cầu này tôi có thể đồng ý".
Cuối cùng Hạo Thiên vẫn gật đầu.
Chương 3920: Hỗn xược
Thấy Thiên Hạo gật đầu, mọi người không còn nói thêm gì nữa.
Tiếp theo là phần trao đổi về những kế hoạch tiến công. Lâm Chính không có hứng thú với những thứ này nên nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối cùng, Vu Hồng đề nghị chọn ra một vị tổng minh chủ, thống nhất mọi liên minh và những người khác đều đồng ý.
Việc chọn tổng minh chủ chẳng có gì phải bàn cãi, chức vụ đó rơi vào tay của Hạo Thiên. Hạo Thiên cũng không từ chối, lập tức tuyên bố ngày tổng tấn công.
Ba ngày sau, hội nghị kết thúc, Lâm Chính bước ra khỏi lều.
Sở Thu và Nam Hạnh Nhi tức giận lắm.
Mặc dù liên minh Thanh Huyền có phân cho họ một đường tiến công nhưng đường này vốn không tồn tại hơn nữa liên minh Thanh Huyền còn phải phụ trách cả vật tư.
Đây rõ ràng là làm khó nhau mà. Nếu là thời cổ đại thì công việc hậu cần sẽ rất được ưa chuộng. Còn với tình thế như thế này, hậu cần chỉ bao gồm việc điều trị cộng với quản lý thuốc thang.
Số thuốc này do thiên các Lôi Vân cung cấp, dược tính đương nhiên cũng bình thường, chỉ cần vận chuyển số thuốc này lên tiền tuyến cung ứng là được.
Bởi vì số lượng thuốc mỗi người có thể mang theo đề có hạn. Nếu như mà họ dùng hết thì lớp hậu cần cần kịp thời bổ sung. Nói thẳng ra họ là chân sai vặt.
“Lâm minh chủ, hậu cần cũng rất quan trọng, cậu đừng chủ quan, nếu không để xảy ra chuyện gì thì không ai có thể đảm bảo giữ được cậu đâu”, Phong Khởi minh chủ vỗ vai Lâm Chính, rồi mỉm cười rời đi.
Lâm Chính im lặng. Đám đông giải tán.
Vu Hồng vội vàng đuổi theo Hạo Thiên. Nhìn thấy cảnh tượng đó, nhiều người bừng tỉnh. Chắc Vu Hồng định tìm Hạo Thiên hợp tu.
Nếu có thể hợp tu với một người thuộc cấp bậc như Vu Hồng thì chắc chắn sẽ là một cơ hội lớn. Thế nhưng có vẻ Hạo Thiên không hề có hứng thú nên đã chắp tay chào Vu Hồng rồi rời đi.
“Xem ra những gì trước đó Vu Hồng làm đều là vì muốn lấy lòng Hạo Thiên rồi”, thành chủ Nam Ly Thành đã quá quen với hành động này bèn lên tiếng.
“Nịnh Hạo Thiên sao? Vậy là sao ạ?”, Nam Hạnh Nhi quay qua hỏi.
“Con còn nhớ trước đó chúng ta tiến hành kiểm tra không, bố phát hiện ra phần lớn thủ vệ ở đây đều là người của Vu Sơn. Đó có lẽ là chỉ thị của Vu Hồng, để lấy lòng Hạo Thiên .Thế nhưng Hạo Thiên đại nhân là ai chứ? Ông ta căn bản không để ý tới cái đó và không có hứng thú với Vu Hồng. Dù sao thì Hạo Thiên đại nhân có thể gia tăng thực lực không phải dựa vào việc hợp tu mà”
Thành chủ cười nói.
“Hóa ra là vậy”, Nam Hạnh Nhi bừng tỉnh Đúng lúc đám đông bước ra ngoài thì thấy xung quanh nhốn nháo.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra” ,lúc này có tiếng la lối tức giận vang lên.
Lâm Chính chau mày, lập tức đẩy đám đông ra.
Họ mới phát hiện ra người của ngũ Phương Băng Nguyên đang bao vây Hoa Vi Vi. Thiếu Băng Nguyên thì cầm xích sắt đang địch xích cô ta lại.
“Về ngay!”, Thiếu Băng Nguyên gầm lớn và trói hai chân Hoa Vi Vi lại.
Lâm Chính bước tới. Thiếu Băng Nguyên quay qua nhìn, hắn sợ quá vội vàng buông ra.
Thế nhưng một giây sau Lâm Chính đã siết cổ hắn và nhấc lên. Người của Ngũ Phương Băng Nguyên đồng loạt rút kiếm chĩa về phía Lâm Chính.
“Hỗn xược”, thành chủ Nam Ly Thành tức giận vội cho người chèn ép.
Đám đông lập tức tái mặt, đứng không vững.