-
Chương 3886-3890
Chương 3886: Trúng độc
Đất trời hóa thành màu trắng như tuyết.
Hoa Vi Vi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trước mắt trừ màu trắng ra thì không còn màu sắc nào khác.
Cô ta không phân biệt được đây là thủ đoạn của Đoạn Thiên Tường hay là thuật pháp của Lâm Chính, chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé giữa đất trời trắng tuyết.
Chẳng lâu sau, thế giới trắng tuyết dần dần lui đi, cảnh tượng giữa đất trời chậm rãi trở nên xinh đẹp, trời đổ mưa, những giọt mưa rơi nhẹ lên mặt Hoa Vi Vi.
Cảm giác được nhiệt độ của nước mưa, Hoa Vi Vi lại không khỏi khoan khoái kêu lên.
Thật là thoải mái, giống như bàn tay của mẹ vậy.
Hoa Vi Vi mở to mắt, nhìn bầu trời trong cơn mưa.
Đây là băng cực hạn và lửa cực hạn đối chọi nhau tạo thành mưa.
Mỗi một giọt mưa nơi này đều trạn ngập năng lượng vô tận.
Trong mắt Đoạn Thiên Tường, cảnh mưa như trút nước đó lại vô cùng lạnh lẽo, dù cho trái tim ông ta đã đóng kín đã lâu cũng không thể chịu nổi.
“Không thể nào… Hàn băng cực hạn của mình lại bị thằng nhóc đó làm tan chảy dễ dàng như vậy? Không thể nào… Không thể nào…”.
Đoạn Thiên Tường hét lên, giống như phát điên.
Ông ta gào thét, tay vung lên, mặt đất nứt ra một tảng băng lớn, giống như núi lớn đổ sụp đè về phía Lâm Chính.
“Chết đi cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường nhảy đến bên trên núi băng, một tay đè trên núi băng, không ngừng truyền hàn khí vào để ngưng kết băng sương, bảo đảm nó không tan ra. Cùng lúc đó, hai chân ông ta dùng sức, đè khối băng xuống.
Khối băng khổng lồ rơi xuống với khí thế mạnh mẽ, dường như sắp làm mặt đất vỡ nát, đánh chìm cả hành tinh này.
Đúng lúc đó, một ngọn lửa rực cháy đâm xuyên núi băng khổng lồ, xuyên qua Đoạn Thiên Tường ở phía sau.
Đoạn Thiên Tường không kịp đề phòng, ngã mạnh xuống đất.
Không còn sự chống đỡ của ông ta, núi băng khổng lồ cũng vì vậy mà tan rã.
“Sao lại… như vậy?”.
Đoạn Thiên Tường ôm lỗ thủng trên ngực, mắt trừng to.
Ông ta phát hiện chiêu thức của mình bị Lâm Chính khắc chế hoàn toàn.
Bất kể ông ta có sử dụng chiêu thức gì cũng không thể làm Lâm Chính bị thương, ngược lại, dị hỏa quỷ dị đáng sợ của Lâm Chính có thể dễ dàng làm tan chảy sức mạnh băng sương của ông ta!
Ông ta nhìn lỗ thủng trên ngực mình.
Loại sức mạnh phi thăng này… dưới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên e là không ai sánh bằng…
“Một kẻ trẻ tuổi sao lại có thực lực đáng sợ đến thế? Rốt cuộc cậu ta luyện thế nào?”.
Đoạn Thiên Tường kinh hãi, biết lần này mình đã gặp phải đối thủ mạnh.
Nhưng rút lui ở đây, ông ta lại không cam tâm.
Nếu không bắt Hoa Vi Vi, một mình ông ta chắc chắn không thể trả thù Hoa Thiên Hải đang nắm giữ toàn bộ Ngũ Phương Băng Nguyên.
“A!”.
Đoạn Thiên Tường càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc phẫn nộ che mờ lý trí, gào lên một tiếng, sau đó đột nhiên lấy ra một nhúm bột kỳ lạ bôi lên băng ở xung quanh.
Khi tiếp xúc với số bột đó, băng lập tức trở nên đen nhánh, khiến người nhìn khiếp sợ.
Ông ta một tay nắm băng đen nhánh kia, phát điên lao về phía Lâm Chính.
Bất chấp tất cả.
Hoàn toàn phát điên!
“Cẩn thận, số băng đó có chứa kịch độc!”.
Hoa Vi Vi ra sức hét lên.
Lâm Chính nheo mắt lại, há lại không biết?
Anh lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng đốt lên dị hỏa trắng xanh, đẩy về phía trước.
Vù!
Dị hỏa tràn tới như điên, giống như sắp nuốt chửng Đoạn Thiên Tường, khối băng trong tay ông ta cũng bị hòa tan vào lúc đó.
Nhưng khi băng tan, độc tính vẫn không tan đi mà hóa thành những làn khói đen, bao trùm lấy Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Lửa của cậu quả thật có thể đốt cháy mọi thứ, nhưng thứ đã hóa thành khí, cậu cũng có thể thiêu đốt được sao?”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, điều khiển số khí độc kia bao trùm lấy Lâm Chính, ăn mòn bên trong cơ thể anh.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không thể nào tránh được.
Không lâu sau, toàn bộ khí độc đen kịt đã hoàn toàn biến mất trong cơ thể Lâm Chính.
“Tiêu rồi!”.
Hoa Vi Vi mở to mắt, há hốc miệng chứng kiến tất cả, người ngã ngồi xuống đất tê liệt.
Cô ta biết mọi thứ đã kết thúc.
Lâm Chính trúng phải độc của Đoạn Thiên Tường chẳng khác nào người đã chết!
Chương 3887: Chết chung với tôi!
“Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm! Ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường nhìn thấy cảnh đó, gương mặt méo mó đầy phấn khích, cười điên cuồng.
Độc này là độc mạnh nhất trong đời ông ta từng nghiên cứu ra, ông ta biết rõ người trúng phải độc này sẽ có kết cục gì.
Hai mắt ông ta sáng lên, toàn thân run rẩy kích động.
Ông ta biết, trận chiến này là ông ta đã thắng!
Lâm Chính dừng lại, kiểm tra độc tố trên người mình, không khỏi nhíu mày.
“Cậu còn không mau quỳ xuống!”.
Đoạn Thiên Tường lộ nụ cười lạnh lùng, nheo mắt lại: “Cậu đã trúng độc tố hiệu quả mãnh liệt nhất do tôi luyện chế, nếu không có thuốc giải của tôi, không lâu nữa cậu sẽ chết, vong mạng tại chỗ. Nếu cậu không muốn chết thì mau quỳ xuống!”.
Đoạn Thiên Tường lại khôi phục sự tự tin trước kia, vẻ kinh hoàng trên mặt đã biến mất.
Ông ta lại nắm bắt tất cả, lại nắm giữ quyền chủ động.
Dù cho trông ông ta vô cùng chật vật.
“Đây là độc gì?”.
Lâm Chính hoàn hồn lại, khẽ ho mấy tiếng, bình thản hỏi.
Độc phát tác nhanh hơn tưởng tượng, sắc mặt Lâm Chính đã trở nên trắng bệch, môi tím tái, vành mắt hơi đen.
“Tôi nói rồi, đây là độc tố mạnh nhất tôi luyện chế trong đời, trên đời này không ai giải được. Cậu còn muốn tôi nói thêm gì nữa? Rốt cuộc cậu có quỳ hay không? Hay là cậu muốn chết tại đây?”.
Đoạn Thiên Tường liên tục cười khẩy.
Lâm Chính không nói gì, mà là sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm lên ngực mình.
Long Châm vào cơ thể, khi rút ra, thân châm vốn sáng lập tức trở nên đen nhánh, vô cùng đáng sợ.
“Độc này… quả nhiên đáng sợ!”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
“Sao hả? Biết sợ rồi chứ? Ha, dựa vào cậu mà cũng muốn đối đầu với tôi! Đúng là nực cười!”.
Đoạn Thiên Tường nheo mắt đi về phía Lâm Chính, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
“Sợ sao?”.
Lâm Chính quay đầu nhìn ông ta, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi: “Dù ông sử dụng độc lực thì đã sao? Độc này… giờ vẫn chưa giết chết tôi không phải sao?”.
Đoạn Thiên Tường sửng sốt: “Cậu có ý gì?”.
“Còn không hiểu nữa à?”.
Lâm Chính nghiêm nghị, đột nhiên lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường kinh hãi, vội vàng thúc đẩy băng sương chống đỡ.
Nhưng lần này Lâm Chính gống như một con sư tử không dừng lại được, toàn thân bốc lên dị hỏa hừng hực, đâm nát sức mạnh băng sương của ông ta, tấn công về phía ông ta.
“Dừng lại cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên, sử dụng sức mạnh băng sương đánh về phía Lâm Chính.
Băng và lửa chạm nhau, hòa tan lẫn nhau, làm lan ra nhiền gợn sóng hủy diệt đáng sợ, phá nát mọi thứ xung quanh, mặt đất cũng nứt ra.
Nhưng Đoạn Thiên Tường không thể ngăn chặn đòn tấn công điên cuồng của Lâm Chính.
Cứ vậy kéo dài mấy chục giây.
Ầm!
Một tiếng sương nổ vang lên, ngọn lửa bao trùm lấy Đoạn Thiên Tường, một tay Lâm Chính bóp cổ ông ta, xách ông ta lên.
Đoạn Thiên Tường bị khống chế tại chỗ!
Hai chân ông ta giẫy đạp, hai tay nắm chặt cổ tay Lâm Chính, muốn gỡ tay anh ra, nhưng dù ông ta có dùng sức thế nào cũng vô dụng.
Không phải thực lực ông ta không bằng Lâm Chính, mà là sức mạnh hàn băng của ông ta đã bị dị hỏa của Lâm Chính khắc chế.
Khi đánh nhau hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Giao thuốc giải ra, nếu không, tôi sẽ đốt ông cháy thành tro!”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn trừng trừng Đoạn Thiên Tường.
Dị hỏa bốc lên trên người Đoạn Thiên Tường, chỉ cần một ý nghĩ của Lâm Chính, lửa sẽ thiêu đốt cơ thể ông ta.
“Ha ha ha ha…”.
Mặc dù Đoạn Thiên Tường vô cùng đau khổ, nhưng trong mắt ngập tràn điên cuồng và dữ tợn.
“Muốn tôi giao thuốc giải ra? Không đời nào! Cậu muốn chết thì hãy chết cùng tôi đi! Ha ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, đã coi thường cái chết.
Lâm Chính nhíu mày, dường như không làm gì được ông ta.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người Đoạn Thiên Tường…
Chương 3888: Dược tính?
Vù! Vù! Vù! Vù…
Hồng Mông Long Châm rơi xuống mãnh liệt, gần như cả cây châm đâm vào trong cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Cả người Đoạn Thiên Tường không khỏi co giật, nhưng ông ta không hề hoảng loạn, trên mặt nở nụ cười cuồng vọng.
“Ha ha ha ha ha, cậu nghĩ hạ độc tôi là có thể ép tôi giao ra sao? Tôi nói cho cậu biết, sự giày vò mà tôi phải chịu mãi mãi cậu cũng không tưởng tượng được, dựa vào thủ đoạn của cậu mà bắt tôi nghe theo? Nằm mơ giữa ban ngày! Ha ha ha ha…”.
Ông ta cười điên cuồng, đã coi thường cái chết.
Ông ta biết mình chắc chắn không thể thắng Lâm Chính. Nếu Lâm Chính không nghe theo ông ta thì chỉ đành bắt Lâm Chính chôn chung với mình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến Đoạn Thiên Tường, mà là tiếp tục chăm chú châm cứu.
Không lâu sau, tất cả Hồng Mông Long Châm đều đâm vào cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Lâm Chính chuyên chú, cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận rút Hồng Mông Long Châm đâm vào trong cơ thể ông ta trước nhất ra, đặt trước mắt quan sát kỹ càng.
Cứ qua mấy chục giây lại rút ra một châm, quan sát kỹ càng.
Chuyện này khiến Đoạn Thiên Tường không hiểu nổi.
“Cậu đang làm gì vậy?”.
Đoạn Thiên Tường nghiêm túc hỏi.
“Giải độc”.
Lâm Chính nói.
“Giải độc? Cậu đang đùa à? Tôi không phải đã nói rồi sao? Trên thiên hạ chỉ có tôi mới giải được độc này!”.
Đoạn Thiên Tường cười nhạt nói.
“Không sai, đúng là chỉ có ông mới giải độc được, không phải tôi đang dùng ông để giải độc cho tôi đây sao?”.
Lâm Chính tiếp tục quan sát Hồng Mông Long Châm rút ra từ cơ thể Đoạn Thiên Tường, nói.
Đoạn Thiên Tường run rẩy sợ hãi, hiển nhiên không hiểu được ý Lâm Chính nói.
Hoa Vi Vi ở phía sau cũng vậy.
Nhìn những hành vi khó hiểu của Lâm Chính, cô ta cũng không hiểu ra sao, suy nghĩ một lúc lại cắn răng nói: “Lâm Chính, anh mau mau giết người đó đi, theo tôi về Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi có thể xin bố tôi giải độc cho anh! Có lẽ bố tôi sẽ có cách!”.
Nhưng Lâm Chính dường như không nghe thấy, cũng không quan tâm đến Hoa Vi Vi.
“Lâm Chính?”.
Hoa Vi Vi lại hét lên một câu, nhưng Lâm Chính vẫn không có phản ứng gì.
Hoa Vi Vi nhíu mày, không biết nên nói thế nào mới phải.
Đột nhiên Đoạn Thiên Tường đoán được gì đó, toàn thân không khỏi run rẩy.
“Chẳng lẽ cậu… đang tìm dược tính?”.
“Ồ? Ông cũng không ngốc nhỉ?”.
Lâm Chính không ngẩng đầu lên mà tiếp tục quan sát Hồng Mông Long Châm rút từ trong cơ thể Đoạn Thiên Tường ra.
Hoa Vi Vi sửng sốt, dường như nghe thấy chuyện gì đáng kinh ngạc.
“Không biết lượng sức! Cực kỳ ngu xuẩn!”.
Đoạn Thiên Tường không ngừng gào lên: “Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu nghĩ độc do tôi luyện chế là cái gì? Dựa vào thủ đoạn này mà muốn kiểm tra dược tính của độc tôi chế? Tôi thấy cậu điên rồi!”.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
“Cậu không làm được đâu! Độc của tôi chỉ cần mười mấy phút là sẽ phát tác, bây giờ đến lúc độc phát không còn bao nhiêu thời gian nữa, nếu cậu không muốn chết thì mau mau thả tôi ra!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên.
Nhưng lời nói của ông ta không làm lay chuyển được Lâm Chính chút nào.
“Khốn kiếp!”.
Đoạn Thiên Tường tiếp tục giãy giụa.
Lâm Chính bóp chặt cổ ông ta, sức mạnh to lớn gần như sắp bẻ gãy cổ Đoạn Thiên Tường.
Phụt!
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nôn ra máu, cả người lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa ngã xuống đất, tay cũng buông lỏng, Đoạn Thiên Tường ngã ngồi xuống đất.
Ông ta không quan tâm đến vết thương trên cổ mà đột nhiên đứng dậy, ngưng tụ ra một gai băng cầm trong tay, hung dữ lao về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”.
Hoa Vi Vi kinh hãi, vung kiếm lao tới đỡ.
“Con khốn cút ra!”.
Đoạn Thiên Tường đẩy Hoa Vi Vi ra, hung ác lao tới chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính ổn định lại, tay giữ chặt gai băng.
Nhưng kịch độc trong cơ thể đã phát tác, sức mạnh toàn thân anh đang bị độc kìm hãm dẫn đến thực lực suy yếu, cơ thể cũng suy yếu…
Bàn tay giữ gai băng cũng khẽ run lên.
Gai băng đâm về phía tim Lâm Chính từng chút một.
Chương 3889: Cậu không giết ông ta, ông ta cũng giết cậu!
“Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là cậu không biết trân trọng! Vậy thì cậu lên Tây Thiên cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường dữ tợn gào lên.
Ông ta đã quyết định bất chấp tất cả.
Nếu Lâm Chính không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ giết ông ta trước khi chết, đương nhiên ông ta phải bất chấp tất cả phản công.
“A!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên, dùng sức đâm gai băng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không còn sức để chống đỡ, gai băng chậm rãi di chuyển tới tim anh.
Gai băng tiến gần từng chút một, khí lạnh cũng ập đến từng chút một.
“Chết cho tôi!”.
Hoa Vi Vi bò dậy, cầm bảo kiếm giận dữ lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường biến sắc.
Trong thời khắc quan trọng, sự can thiệp của Hoa Vi Vi gây áp lực rất lớn cho ông ta.
“Con nhỏ thối tha! Tôi giết cô trước!”.
Đoạn Thiên Tường thẹn quá hóa giận, dứt khoát bỏ qua việc giết chết Lâm Chính, định đâm gai băng trong tay về phía Hoa Vi Vi, giết cô ta trước rồi tính.
Đúng lúc này, cánh tay Lâm Chính đang chống đỡ gai băng của Đoạn Thiên Tường bỗng buông lỏng.
Phập!
Đoạn Thiên Tường cầm gai băng thuận thế đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ run lên, gai băng đâm xuyên vào cơ thể anh, máu đỏ tươi chảy ra…
Đoạn Thiên Tường sửng sốt.
Ông ta không hiểu, vì sao Lâm Chính đột nhiên lại buông tay vào lúc này?
Chẳng lẽ… anh đã buông bỏ chống cự?
Đoạn Thiên Tường ngơ ngác nhìn Lâm Chính, lại thấy vẻ mặt anh vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt đầy cương quyết kia lại không có vẻ tuyệt vọng và bi thương.
Không đúng!
Không phải Lâm Chính từ bỏ!
Đoạn Thiên Tường hít sâu một hơi, đột nhiên ý thức được gì đó, muốn ngưng tụ thêm gai băng cho Lâm Chính một đòn chí mạng.
Vụt!
Lúc này, cây Hồng Mông Long Châm cuối cùng được Lâm Chính rút ra từ trên người Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường rùng mình, nhìn sang Hồng Mông Long Châm, trên thân châm của Hồng Mông Long Châm bao phủ một lớp hàn khí mờ nhạt.
Lớp hàn khí này vô cùng huyền ảo, tôn thân châm lên giống như thủy tinh.
“Hỏng bét!”.
Đoạn Thiên Tường run rẩy trong lòng, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Tôi hiểu rồi!”.
Lâm Chính ho vài tiếng, miệng vẫn còn chảy máu, nhưng lại nở nụ cười.
“Hóa ra độc của ông lấy hàn băng làm môi giới, dẫn máu trong cơ thể đóng băng nó… Chẳng trách độc lực có thể phá được cơ thể vạn độc bất xâm của tôi, quả nhiên phi phàm…”.
Nghe những lời đó, Đoạn Thiên Tường sầm mặt, môi giật giật điên cuồng: “Không thể nào! Không thể nào… Sao cậu có thể phát hiện được dược tính của tôi dễ dàng như vậy… Tuyệt đối không thể…”.
Phụt!
Trong khi ông ta còn đang kinh ngạc bởi thực lực của Lâm Chính, Hoa Vi Vi đã xông tới, một kiếm đâm vào người Đoạn Thiên Tường từ sau lưng.
Đoạn Thiên Tường cứng đơ người, máu chảy ra từ miệng.
“Chết đi cho tôi!”.
Hoa Vi Vi nghiến răng, xoay chuôi kiếm, thân kiếm của bảo kiếm xoáy thành một lỗ lớn nơi tim của Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường há miệng, sinh mệnh dần mất đi, không còn khả năng sống sót.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính dùng dị hỏa hóa thành châm, đâm vào mấy huyệt vị trên người.
Nhìn đến đó, Đoạn Thiên Tường hiểu ra độc của mình đã không còn đe dọa được Lâm Chính.
“Kỳ tài… Cậu đúng là… kỳ tài hiếm có trên đời…”.
Đoạn Thiên Tường vừa nôn ra máu vừa khó khăn hét lên.
“Quá khen, ông cũng không kém…”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đoạn Thiên Tường có thể chế tạo ra loại độc quỷ dị như vậy, thiên phú tuyệt đối không thấp, chỉ tiếc lần này ông ta gặp phải Lâm Chính, người còn yêu nghiệt hơn cả ông ta.
“Tôi thất bại trong tay cậu không có gì để nói… Người sắp chết… không còn gì để che giấu, tôi có lời muốn nói với cậu!”.
Sự phẫn nộ trong mắt Đoạn Thiên Tường dần dần tan đi, ông ta vừa thở hổn hển vừa chậm rãi nói.
Lâm Chính liếc mắt với Hoa Vi Vi, ra hiệu cô ta không được làm bậy, đồng thời châm cho Đoạn Thiên Tường một châm, nói: “Ông nói đi”.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không? Nếu không phải… tôi khuyên cậu… hoặc là rời khỏi băng nguyên, hoặc là nghĩ cách giết Hoa Thiên Hải…”, Đoạn Thiên Tường khàn giọng nói.
“Ông sắp chết rồi mà còn giở trò! Có tin tôi chém đầu ông xuống không?”.
Hoa Vi Vi tức tối quát giận, bảo kiếm trong tay vung lên, chỉ muốn chém Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường cười khinh bỉ, nhìn Hoa Vi Vi đầy giễu cợt: “Con nhỏ đê tiện, cô nghĩ bố cô tốt đẹp lắm sao? Bố cô là kẻ súc sinh lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa… Tôi nói cậu ta giết bố cô không hề sai, bởi vì bố cô chắc chắn sẽ giết cậu ta! Cho dù nó đã cứu mạng cô…”.
“Ông nói cái gì?”.
Hoa Vi Vi sửng sốt.
“Nếu tôi đã cứu mạng của Hoa Vi Vi, vì sao chưởng môn Băng Nguyên còn muốn giết tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản… Bởi vì cậu đã biết quá khứ của ông ta, cậu đã biết những chuyện dơ bẩn đê tiện của ông ta, cậu đã biết Hoa Thiên Hải là hạng người như thế nào! Hoa Thiên Hải rất sĩ diện, trọng danh tiếng nhất. Vì danh dự, ông ta nhất định sẽ ra tay giết cậu! Cho nên, cậu không muốn chết thì phải giết ông ta! Cậu không giết ông ta, ông ta cũng sẽ giết cậu! Ha ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, sau đó cơ thể chấn động.
Ầm!
Cơ thể ông ta lập tức nổ tung, thế mà ông ta lại chọn tự hủy thân xác mà chết!
Máu tươi bắn lên hai người.
Bất kể là Lâm Chính hay Hoa Vi Vi đều chìm trong những lời Đoạn Thiên Tường nói, khó mà bình phục…
Chương 3890: Mùi thuốc
Lâm Chính chưa từng gặp chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên.Dù có xung đột với Thiếu Băng Nguyên thì mọi chuyện cũng đã được kiểm soát. Sau khi vào Ngũ Phương Băng Nguyên thì Lâm Chính cũng đoán được phần nào.
Từ mọi chuyện có thể thấy những gì mà Đoạn Thiên Tường nói đến có thể là thật. Nghĩ tới đây, từ sâu trong đôi mắt Lâm Chính ánh lên sát ý. Thế nhưng anh nhanh chóng giấu đi.
Anh muốn giết Hoa Vi Vi để diệt khẩu nhưng nếu cô ta chết ở đây, Lâm Chính sẽ không thể trở về Băng Nguyên một cách bình yên được và nhà họ Dục sẽ rơi vào nguy hiểm.
Phải làm sao đây? Lâm Chính suy nghĩ.
“Đừng giết tôi...Tôi sẽ không nói với bố tôi chuyện này đâu. Đừng giết tôi”, Hoa Vi Vi ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói
Lâm Chính nín thở, nói giọng khàn khàn: “Cô Hoa, chúng ta không thù không oán, nếu có thể thì tôi cũng không muốn ra tay với cô”
“Anh yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói cho bố tôi biết. Tất cả là do con gấu đó gây ra. Con gấu đó đã giết chết toàn bộ đám người Du Trường Thanh. Hai chúng ta thoát được. Tôi tuyệt đối không đề cập tới Đoạn Thiên Tường một câu.
Hoa Vi Vi đảm bảo. Vẻ mặt ánh lên sự sợ hãi như sợ Lâm Chính sắp kết liễu cô ta tới nơi.
Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu được như vậy thì đương nhiên là không sao. Tôi cũng chẳng phải người cay nghiệt gì. Người ta không phạm tôi thì tôi cũng sẽ không phạm người ta. Sau khi về tôi sẽ đưa người của nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, hi vọng cô Hoa đừng gây rắc rối là được”.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đâu. Sau khi anh trở về, thì mau đưa người đi. Tôi sẽ nói với bố, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ông ấy sẽ không truy cứu bất kỳ ai đâu”.
“Vậy thì càng tốt”, Lâm Chính gật đầu.
Hai người bèn đi về hướng Ngũ Phương Băng Nguyên. Trên đường đi Hoa Vi Vi không ngừng liếc nhìn Lâm Chính. Mặc dù còn sợ hãi nhưng cô ta cũng lộ vẻ hiếu kỳ và sùng bái.
Lâm Chính còn trẻ như vậy mà đã có thể hạ gục được một đối thủ khủng khiếp như Đoạn Thiên Tường thì anh phải kinh người tới mức nào chứ?
Điều càng khiến người khác không dám tin đó là chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã có thể phân tích được các thành phần trong loại độc mà Đoạn Thiên Nhai dùng, đồng thời giải độc.
Thiên phú như vậy thật hiếm có. Nếu người này có thể ở được Ngữ Phương Băng Nguyên thì thực lực nơi đây sẽ tăng lên rất nhiều
Thế nhưng muốn giữ được người này thì khó hơn lên trời.
Hoa Vi Vi thở dài, cúi đầu đi về phía trước. Hai người đi tầm nửa ngày đường thì cuối cùng cũng tới được Ngũ Phương Băng Nguyên.
Những người canh lối vào thấy Hoa Vi Vi đầy vết thương thì bị dọa sợ hết hồn, họ vội vàng lao lên đón.
Các tầng lớp cấp cao cảu Ngũ Phương Băng Nguyên sau khi biết tin thì cũng nháo nhào có mặt. Hoa Vi Vi quả nhiên nói đúng như những gì trước đó hứa, rằng mọi việc đều do con gấu gây ra.
“Không thể nào, chỉ là một thú sao có thể mạnh tới như vậy chứ”, các tầng lớp cấp cao chau mày.
Tôi cũng không biết nữa, nhưng con gấu đó quá đáng sợ, tôi không thể nào chống lại được. Nếu không phải vì tôi chạy nhanh thì có lẽ cũng đã nằm trong vuốt của nó rồi”, Hoa Vi Vi tỏ ra sợ hãi.
Đám đông nhìn nhau. Lâm Chính im lặng không nói gì. Anh lùi về phía sau, đi về phía có nhà họ Dục đang ở. Nơi này không thể ở lâu được.
“Các vị, tôi cảm thấy không được khỏe nên đi nghỉ ngơi trước đây”, Hoa Vi Vi đáp lễ rồi rời đi.
“Từ đã”, đúng lúc này một người đàn ông hô lên. Hoa Vi Vi giật mình quay lại nhìn thì thấy đó chính là đại trưởng lão Thiếu Xuyên.
“Chào đại trưởng lão”, Hoa Vi Vi cúi người.
“Ừm”.
Thiếu Xuyên gật đầu, chau mày nhìn Hoa Vi Vi: “Cô chủ, cô nói là bị con gấu của Băng Nguyên tấn công thế nhưng những bảo bối trên người cô có thể bảo vệ được cô cơ mà. Con thú đó lẽ nào đã đạt tới cảnh giới thần tiên rồi sao?”
“Điều này...tôi cũng không biết, tóm lại là bị con gấu đó hại”, Hoa Vi Vi không biết phải giải thích thế nào bèn nói đại.
“Vậy sao?”
Thiếu Xuyên nhìn bằng vẻ nghi ngờ, sau đó ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì bèn nói: “Không phải cô chủ cùng một người khác về sao? Người này là ai?”
“Hình như họ Lâm, lúc trước đã gây sự với cậu Thiếu”.
“Vậy à?”
Thiếu Xuyên đanh mắt; “Đi, mau đưa cậu ta tới đây. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta”.
“Tuân lệnh”, người bên cạnh chắp tay, lập tức rời đi.
“Không cần đâu”, Hoa Vi Vi thấy vậy bèn xua tay: “Đại trưởng lão, lần này tôi có thể thoát khỏi nguy hiểm cũng là nhờ Lâm CHính giúp đỡ. Nếu không có anh ta thì tôi đã không thể bình an trở về rồi. Anh ta cũng mệt lắm rồi, cần được nghỉ ngơi. Đừng làm phiền anh ta nữa”.
Thiếu Xuyên lẳng lặng quan sát Hoa Vi Vi sau đó nói: “Đưa cô chủ đi nghỉ ngơi”.
“Vâng”, người bên cạnh lập tức đưa Hoa Vi Vi đi.
Hoa Vi Vi vừa đi khỏi thì Thiếu Xuyên trầm giọng: “Lập tức cử người giám sát tên họ Lâm đó cho tôi. Tuyệt đối không được để cậu ta đi đâu hết”
Đám đông bàng hoàng.
“Đại trưởng lão làm gì vậy?”, có người thận trọng hỏi.
“Tôi vừa ngửi thấy mùi thuốc trên người cô chủ. Mặc dù rất nhạt nhưng tôi rất mẫn cảm với mùi thuốc”, Thiếu Xuyên thản nhiên nói.
“Mùi thuốc sao?”, mọi người nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.
“Đừng nhiều lời nữa, mau làm theo những gì tôi nói. Giờ tôi đi gặp chưởng môn, nghe rõ, nếu phát hiện người nhà họ Dục bỏ trốn thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”, Thiếu Xuyên gầm lên rồi vội vàng rời đi.
Đất trời hóa thành màu trắng như tuyết.
Hoa Vi Vi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trước mắt trừ màu trắng ra thì không còn màu sắc nào khác.
Cô ta không phân biệt được đây là thủ đoạn của Đoạn Thiên Tường hay là thuật pháp của Lâm Chính, chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé giữa đất trời trắng tuyết.
Chẳng lâu sau, thế giới trắng tuyết dần dần lui đi, cảnh tượng giữa đất trời chậm rãi trở nên xinh đẹp, trời đổ mưa, những giọt mưa rơi nhẹ lên mặt Hoa Vi Vi.
Cảm giác được nhiệt độ của nước mưa, Hoa Vi Vi lại không khỏi khoan khoái kêu lên.
Thật là thoải mái, giống như bàn tay của mẹ vậy.
Hoa Vi Vi mở to mắt, nhìn bầu trời trong cơn mưa.
Đây là băng cực hạn và lửa cực hạn đối chọi nhau tạo thành mưa.
Mỗi một giọt mưa nơi này đều trạn ngập năng lượng vô tận.
Trong mắt Đoạn Thiên Tường, cảnh mưa như trút nước đó lại vô cùng lạnh lẽo, dù cho trái tim ông ta đã đóng kín đã lâu cũng không thể chịu nổi.
“Không thể nào… Hàn băng cực hạn của mình lại bị thằng nhóc đó làm tan chảy dễ dàng như vậy? Không thể nào… Không thể nào…”.
Đoạn Thiên Tường hét lên, giống như phát điên.
Ông ta gào thét, tay vung lên, mặt đất nứt ra một tảng băng lớn, giống như núi lớn đổ sụp đè về phía Lâm Chính.
“Chết đi cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường nhảy đến bên trên núi băng, một tay đè trên núi băng, không ngừng truyền hàn khí vào để ngưng kết băng sương, bảo đảm nó không tan ra. Cùng lúc đó, hai chân ông ta dùng sức, đè khối băng xuống.
Khối băng khổng lồ rơi xuống với khí thế mạnh mẽ, dường như sắp làm mặt đất vỡ nát, đánh chìm cả hành tinh này.
Đúng lúc đó, một ngọn lửa rực cháy đâm xuyên núi băng khổng lồ, xuyên qua Đoạn Thiên Tường ở phía sau.
Đoạn Thiên Tường không kịp đề phòng, ngã mạnh xuống đất.
Không còn sự chống đỡ của ông ta, núi băng khổng lồ cũng vì vậy mà tan rã.
“Sao lại… như vậy?”.
Đoạn Thiên Tường ôm lỗ thủng trên ngực, mắt trừng to.
Ông ta phát hiện chiêu thức của mình bị Lâm Chính khắc chế hoàn toàn.
Bất kể ông ta có sử dụng chiêu thức gì cũng không thể làm Lâm Chính bị thương, ngược lại, dị hỏa quỷ dị đáng sợ của Lâm Chính có thể dễ dàng làm tan chảy sức mạnh băng sương của ông ta!
Ông ta nhìn lỗ thủng trên ngực mình.
Loại sức mạnh phi thăng này… dưới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên e là không ai sánh bằng…
“Một kẻ trẻ tuổi sao lại có thực lực đáng sợ đến thế? Rốt cuộc cậu ta luyện thế nào?”.
Đoạn Thiên Tường kinh hãi, biết lần này mình đã gặp phải đối thủ mạnh.
Nhưng rút lui ở đây, ông ta lại không cam tâm.
Nếu không bắt Hoa Vi Vi, một mình ông ta chắc chắn không thể trả thù Hoa Thiên Hải đang nắm giữ toàn bộ Ngũ Phương Băng Nguyên.
“A!”.
Đoạn Thiên Tường càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc phẫn nộ che mờ lý trí, gào lên một tiếng, sau đó đột nhiên lấy ra một nhúm bột kỳ lạ bôi lên băng ở xung quanh.
Khi tiếp xúc với số bột đó, băng lập tức trở nên đen nhánh, khiến người nhìn khiếp sợ.
Ông ta một tay nắm băng đen nhánh kia, phát điên lao về phía Lâm Chính.
Bất chấp tất cả.
Hoàn toàn phát điên!
“Cẩn thận, số băng đó có chứa kịch độc!”.
Hoa Vi Vi ra sức hét lên.
Lâm Chính nheo mắt lại, há lại không biết?
Anh lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng đốt lên dị hỏa trắng xanh, đẩy về phía trước.
Vù!
Dị hỏa tràn tới như điên, giống như sắp nuốt chửng Đoạn Thiên Tường, khối băng trong tay ông ta cũng bị hòa tan vào lúc đó.
Nhưng khi băng tan, độc tính vẫn không tan đi mà hóa thành những làn khói đen, bao trùm lấy Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Lửa của cậu quả thật có thể đốt cháy mọi thứ, nhưng thứ đã hóa thành khí, cậu cũng có thể thiêu đốt được sao?”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, điều khiển số khí độc kia bao trùm lấy Lâm Chính, ăn mòn bên trong cơ thể anh.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không thể nào tránh được.
Không lâu sau, toàn bộ khí độc đen kịt đã hoàn toàn biến mất trong cơ thể Lâm Chính.
“Tiêu rồi!”.
Hoa Vi Vi mở to mắt, há hốc miệng chứng kiến tất cả, người ngã ngồi xuống đất tê liệt.
Cô ta biết mọi thứ đã kết thúc.
Lâm Chính trúng phải độc của Đoạn Thiên Tường chẳng khác nào người đã chết!
Chương 3887: Chết chung với tôi!
“Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm! Ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường nhìn thấy cảnh đó, gương mặt méo mó đầy phấn khích, cười điên cuồng.
Độc này là độc mạnh nhất trong đời ông ta từng nghiên cứu ra, ông ta biết rõ người trúng phải độc này sẽ có kết cục gì.
Hai mắt ông ta sáng lên, toàn thân run rẩy kích động.
Ông ta biết, trận chiến này là ông ta đã thắng!
Lâm Chính dừng lại, kiểm tra độc tố trên người mình, không khỏi nhíu mày.
“Cậu còn không mau quỳ xuống!”.
Đoạn Thiên Tường lộ nụ cười lạnh lùng, nheo mắt lại: “Cậu đã trúng độc tố hiệu quả mãnh liệt nhất do tôi luyện chế, nếu không có thuốc giải của tôi, không lâu nữa cậu sẽ chết, vong mạng tại chỗ. Nếu cậu không muốn chết thì mau quỳ xuống!”.
Đoạn Thiên Tường lại khôi phục sự tự tin trước kia, vẻ kinh hoàng trên mặt đã biến mất.
Ông ta lại nắm bắt tất cả, lại nắm giữ quyền chủ động.
Dù cho trông ông ta vô cùng chật vật.
“Đây là độc gì?”.
Lâm Chính hoàn hồn lại, khẽ ho mấy tiếng, bình thản hỏi.
Độc phát tác nhanh hơn tưởng tượng, sắc mặt Lâm Chính đã trở nên trắng bệch, môi tím tái, vành mắt hơi đen.
“Tôi nói rồi, đây là độc tố mạnh nhất tôi luyện chế trong đời, trên đời này không ai giải được. Cậu còn muốn tôi nói thêm gì nữa? Rốt cuộc cậu có quỳ hay không? Hay là cậu muốn chết tại đây?”.
Đoạn Thiên Tường liên tục cười khẩy.
Lâm Chính không nói gì, mà là sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm lên ngực mình.
Long Châm vào cơ thể, khi rút ra, thân châm vốn sáng lập tức trở nên đen nhánh, vô cùng đáng sợ.
“Độc này… quả nhiên đáng sợ!”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
“Sao hả? Biết sợ rồi chứ? Ha, dựa vào cậu mà cũng muốn đối đầu với tôi! Đúng là nực cười!”.
Đoạn Thiên Tường nheo mắt đi về phía Lâm Chính, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
“Sợ sao?”.
Lâm Chính quay đầu nhìn ông ta, trên mặt không có vẻ gì sợ hãi: “Dù ông sử dụng độc lực thì đã sao? Độc này… giờ vẫn chưa giết chết tôi không phải sao?”.
Đoạn Thiên Tường sửng sốt: “Cậu có ý gì?”.
“Còn không hiểu nữa à?”.
Lâm Chính nghiêm nghị, đột nhiên lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường kinh hãi, vội vàng thúc đẩy băng sương chống đỡ.
Nhưng lần này Lâm Chính gống như một con sư tử không dừng lại được, toàn thân bốc lên dị hỏa hừng hực, đâm nát sức mạnh băng sương của ông ta, tấn công về phía ông ta.
“Dừng lại cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên, sử dụng sức mạnh băng sương đánh về phía Lâm Chính.
Băng và lửa chạm nhau, hòa tan lẫn nhau, làm lan ra nhiền gợn sóng hủy diệt đáng sợ, phá nát mọi thứ xung quanh, mặt đất cũng nứt ra.
Nhưng Đoạn Thiên Tường không thể ngăn chặn đòn tấn công điên cuồng của Lâm Chính.
Cứ vậy kéo dài mấy chục giây.
Ầm!
Một tiếng sương nổ vang lên, ngọn lửa bao trùm lấy Đoạn Thiên Tường, một tay Lâm Chính bóp cổ ông ta, xách ông ta lên.
Đoạn Thiên Tường bị khống chế tại chỗ!
Hai chân ông ta giẫy đạp, hai tay nắm chặt cổ tay Lâm Chính, muốn gỡ tay anh ra, nhưng dù ông ta có dùng sức thế nào cũng vô dụng.
Không phải thực lực ông ta không bằng Lâm Chính, mà là sức mạnh hàn băng của ông ta đã bị dị hỏa của Lâm Chính khắc chế.
Khi đánh nhau hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Giao thuốc giải ra, nếu không, tôi sẽ đốt ông cháy thành tro!”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn trừng trừng Đoạn Thiên Tường.
Dị hỏa bốc lên trên người Đoạn Thiên Tường, chỉ cần một ý nghĩ của Lâm Chính, lửa sẽ thiêu đốt cơ thể ông ta.
“Ha ha ha ha…”.
Mặc dù Đoạn Thiên Tường vô cùng đau khổ, nhưng trong mắt ngập tràn điên cuồng và dữ tợn.
“Muốn tôi giao thuốc giải ra? Không đời nào! Cậu muốn chết thì hãy chết cùng tôi đi! Ha ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, đã coi thường cái chết.
Lâm Chính nhíu mày, dường như không làm gì được ông ta.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nghĩ tới gì đó, lấy Hồng Mông Long Châm ra đâm lên người Đoạn Thiên Tường…
Chương 3888: Dược tính?
Vù! Vù! Vù! Vù…
Hồng Mông Long Châm rơi xuống mãnh liệt, gần như cả cây châm đâm vào trong cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Cả người Đoạn Thiên Tường không khỏi co giật, nhưng ông ta không hề hoảng loạn, trên mặt nở nụ cười cuồng vọng.
“Ha ha ha ha ha, cậu nghĩ hạ độc tôi là có thể ép tôi giao ra sao? Tôi nói cho cậu biết, sự giày vò mà tôi phải chịu mãi mãi cậu cũng không tưởng tượng được, dựa vào thủ đoạn của cậu mà bắt tôi nghe theo? Nằm mơ giữa ban ngày! Ha ha ha ha…”.
Ông ta cười điên cuồng, đã coi thường cái chết.
Ông ta biết mình chắc chắn không thể thắng Lâm Chính. Nếu Lâm Chính không nghe theo ông ta thì chỉ đành bắt Lâm Chính chôn chung với mình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến Đoạn Thiên Tường, mà là tiếp tục chăm chú châm cứu.
Không lâu sau, tất cả Hồng Mông Long Châm đều đâm vào cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Lâm Chính chuyên chú, cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận rút Hồng Mông Long Châm đâm vào trong cơ thể ông ta trước nhất ra, đặt trước mắt quan sát kỹ càng.
Cứ qua mấy chục giây lại rút ra một châm, quan sát kỹ càng.
Chuyện này khiến Đoạn Thiên Tường không hiểu nổi.
“Cậu đang làm gì vậy?”.
Đoạn Thiên Tường nghiêm túc hỏi.
“Giải độc”.
Lâm Chính nói.
“Giải độc? Cậu đang đùa à? Tôi không phải đã nói rồi sao? Trên thiên hạ chỉ có tôi mới giải được độc này!”.
Đoạn Thiên Tường cười nhạt nói.
“Không sai, đúng là chỉ có ông mới giải độc được, không phải tôi đang dùng ông để giải độc cho tôi đây sao?”.
Lâm Chính tiếp tục quan sát Hồng Mông Long Châm rút ra từ cơ thể Đoạn Thiên Tường, nói.
Đoạn Thiên Tường run rẩy sợ hãi, hiển nhiên không hiểu được ý Lâm Chính nói.
Hoa Vi Vi ở phía sau cũng vậy.
Nhìn những hành vi khó hiểu của Lâm Chính, cô ta cũng không hiểu ra sao, suy nghĩ một lúc lại cắn răng nói: “Lâm Chính, anh mau mau giết người đó đi, theo tôi về Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi có thể xin bố tôi giải độc cho anh! Có lẽ bố tôi sẽ có cách!”.
Nhưng Lâm Chính dường như không nghe thấy, cũng không quan tâm đến Hoa Vi Vi.
“Lâm Chính?”.
Hoa Vi Vi lại hét lên một câu, nhưng Lâm Chính vẫn không có phản ứng gì.
Hoa Vi Vi nhíu mày, không biết nên nói thế nào mới phải.
Đột nhiên Đoạn Thiên Tường đoán được gì đó, toàn thân không khỏi run rẩy.
“Chẳng lẽ cậu… đang tìm dược tính?”.
“Ồ? Ông cũng không ngốc nhỉ?”.
Lâm Chính không ngẩng đầu lên mà tiếp tục quan sát Hồng Mông Long Châm rút từ trong cơ thể Đoạn Thiên Tường ra.
Hoa Vi Vi sửng sốt, dường như nghe thấy chuyện gì đáng kinh ngạc.
“Không biết lượng sức! Cực kỳ ngu xuẩn!”.
Đoạn Thiên Tường không ngừng gào lên: “Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Cậu nghĩ độc do tôi luyện chế là cái gì? Dựa vào thủ đoạn này mà muốn kiểm tra dược tính của độc tôi chế? Tôi thấy cậu điên rồi!”.
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục làm việc của mình.
“Cậu không làm được đâu! Độc của tôi chỉ cần mười mấy phút là sẽ phát tác, bây giờ đến lúc độc phát không còn bao nhiêu thời gian nữa, nếu cậu không muốn chết thì mau mau thả tôi ra!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên.
Nhưng lời nói của ông ta không làm lay chuyển được Lâm Chính chút nào.
“Khốn kiếp!”.
Đoạn Thiên Tường tiếp tục giãy giụa.
Lâm Chính bóp chặt cổ ông ta, sức mạnh to lớn gần như sắp bẻ gãy cổ Đoạn Thiên Tường.
Phụt!
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nôn ra máu, cả người lảo đảo lùi về sau, suýt chút nữa ngã xuống đất, tay cũng buông lỏng, Đoạn Thiên Tường ngã ngồi xuống đất.
Ông ta không quan tâm đến vết thương trên cổ mà đột nhiên đứng dậy, ngưng tụ ra một gai băng cầm trong tay, hung dữ lao về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”.
Hoa Vi Vi kinh hãi, vung kiếm lao tới đỡ.
“Con khốn cút ra!”.
Đoạn Thiên Tường đẩy Hoa Vi Vi ra, hung ác lao tới chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính ổn định lại, tay giữ chặt gai băng.
Nhưng kịch độc trong cơ thể đã phát tác, sức mạnh toàn thân anh đang bị độc kìm hãm dẫn đến thực lực suy yếu, cơ thể cũng suy yếu…
Bàn tay giữ gai băng cũng khẽ run lên.
Gai băng đâm về phía tim Lâm Chính từng chút một.
Chương 3889: Cậu không giết ông ta, ông ta cũng giết cậu!
“Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là cậu không biết trân trọng! Vậy thì cậu lên Tây Thiên cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường dữ tợn gào lên.
Ông ta đã quyết định bất chấp tất cả.
Nếu Lâm Chính không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ giết ông ta trước khi chết, đương nhiên ông ta phải bất chấp tất cả phản công.
“A!”.
Đoạn Thiên Tường gào lên, dùng sức đâm gai băng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không còn sức để chống đỡ, gai băng chậm rãi di chuyển tới tim anh.
Gai băng tiến gần từng chút một, khí lạnh cũng ập đến từng chút một.
“Chết cho tôi!”.
Hoa Vi Vi bò dậy, cầm bảo kiếm giận dữ lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường biến sắc.
Trong thời khắc quan trọng, sự can thiệp của Hoa Vi Vi gây áp lực rất lớn cho ông ta.
“Con nhỏ thối tha! Tôi giết cô trước!”.
Đoạn Thiên Tường thẹn quá hóa giận, dứt khoát bỏ qua việc giết chết Lâm Chính, định đâm gai băng trong tay về phía Hoa Vi Vi, giết cô ta trước rồi tính.
Đúng lúc này, cánh tay Lâm Chính đang chống đỡ gai băng của Đoạn Thiên Tường bỗng buông lỏng.
Phập!
Đoạn Thiên Tường cầm gai băng thuận thế đâm vào cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ run lên, gai băng đâm xuyên vào cơ thể anh, máu đỏ tươi chảy ra…
Đoạn Thiên Tường sửng sốt.
Ông ta không hiểu, vì sao Lâm Chính đột nhiên lại buông tay vào lúc này?
Chẳng lẽ… anh đã buông bỏ chống cự?
Đoạn Thiên Tường ngơ ngác nhìn Lâm Chính, lại thấy vẻ mặt anh vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt đầy cương quyết kia lại không có vẻ tuyệt vọng và bi thương.
Không đúng!
Không phải Lâm Chính từ bỏ!
Đoạn Thiên Tường hít sâu một hơi, đột nhiên ý thức được gì đó, muốn ngưng tụ thêm gai băng cho Lâm Chính một đòn chí mạng.
Vụt!
Lúc này, cây Hồng Mông Long Châm cuối cùng được Lâm Chính rút ra từ trên người Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường rùng mình, nhìn sang Hồng Mông Long Châm, trên thân châm của Hồng Mông Long Châm bao phủ một lớp hàn khí mờ nhạt.
Lớp hàn khí này vô cùng huyền ảo, tôn thân châm lên giống như thủy tinh.
“Hỏng bét!”.
Đoạn Thiên Tường run rẩy trong lòng, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Tôi hiểu rồi!”.
Lâm Chính ho vài tiếng, miệng vẫn còn chảy máu, nhưng lại nở nụ cười.
“Hóa ra độc của ông lấy hàn băng làm môi giới, dẫn máu trong cơ thể đóng băng nó… Chẳng trách độc lực có thể phá được cơ thể vạn độc bất xâm của tôi, quả nhiên phi phàm…”.
Nghe những lời đó, Đoạn Thiên Tường sầm mặt, môi giật giật điên cuồng: “Không thể nào! Không thể nào… Sao cậu có thể phát hiện được dược tính của tôi dễ dàng như vậy… Tuyệt đối không thể…”.
Phụt!
Trong khi ông ta còn đang kinh ngạc bởi thực lực của Lâm Chính, Hoa Vi Vi đã xông tới, một kiếm đâm vào người Đoạn Thiên Tường từ sau lưng.
Đoạn Thiên Tường cứng đơ người, máu chảy ra từ miệng.
“Chết đi cho tôi!”.
Hoa Vi Vi nghiến răng, xoay chuôi kiếm, thân kiếm của bảo kiếm xoáy thành một lỗ lớn nơi tim của Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường há miệng, sinh mệnh dần mất đi, không còn khả năng sống sót.
Ông ta mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính dùng dị hỏa hóa thành châm, đâm vào mấy huyệt vị trên người.
Nhìn đến đó, Đoạn Thiên Tường hiểu ra độc của mình đã không còn đe dọa được Lâm Chính.
“Kỳ tài… Cậu đúng là… kỳ tài hiếm có trên đời…”.
Đoạn Thiên Tường vừa nôn ra máu vừa khó khăn hét lên.
“Quá khen, ông cũng không kém…”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đoạn Thiên Tường có thể chế tạo ra loại độc quỷ dị như vậy, thiên phú tuyệt đối không thấp, chỉ tiếc lần này ông ta gặp phải Lâm Chính, người còn yêu nghiệt hơn cả ông ta.
“Tôi thất bại trong tay cậu không có gì để nói… Người sắp chết… không còn gì để che giấu, tôi có lời muốn nói với cậu!”.
Sự phẫn nộ trong mắt Đoạn Thiên Tường dần dần tan đi, ông ta vừa thở hổn hển vừa chậm rãi nói.
Lâm Chính liếc mắt với Hoa Vi Vi, ra hiệu cô ta không được làm bậy, đồng thời châm cho Đoạn Thiên Tường một châm, nói: “Ông nói đi”.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không? Nếu không phải… tôi khuyên cậu… hoặc là rời khỏi băng nguyên, hoặc là nghĩ cách giết Hoa Thiên Hải…”, Đoạn Thiên Tường khàn giọng nói.
“Ông sắp chết rồi mà còn giở trò! Có tin tôi chém đầu ông xuống không?”.
Hoa Vi Vi tức tối quát giận, bảo kiếm trong tay vung lên, chỉ muốn chém Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường cười khinh bỉ, nhìn Hoa Vi Vi đầy giễu cợt: “Con nhỏ đê tiện, cô nghĩ bố cô tốt đẹp lắm sao? Bố cô là kẻ súc sinh lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa… Tôi nói cậu ta giết bố cô không hề sai, bởi vì bố cô chắc chắn sẽ giết cậu ta! Cho dù nó đã cứu mạng cô…”.
“Ông nói cái gì?”.
Hoa Vi Vi sửng sốt.
“Nếu tôi đã cứu mạng của Hoa Vi Vi, vì sao chưởng môn Băng Nguyên còn muốn giết tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản… Bởi vì cậu đã biết quá khứ của ông ta, cậu đã biết những chuyện dơ bẩn đê tiện của ông ta, cậu đã biết Hoa Thiên Hải là hạng người như thế nào! Hoa Thiên Hải rất sĩ diện, trọng danh tiếng nhất. Vì danh dự, ông ta nhất định sẽ ra tay giết cậu! Cho nên, cậu không muốn chết thì phải giết ông ta! Cậu không giết ông ta, ông ta cũng sẽ giết cậu! Ha ha ha ha…”.
Đoạn Thiên Tường cười lớn, sau đó cơ thể chấn động.
Ầm!
Cơ thể ông ta lập tức nổ tung, thế mà ông ta lại chọn tự hủy thân xác mà chết!
Máu tươi bắn lên hai người.
Bất kể là Lâm Chính hay Hoa Vi Vi đều chìm trong những lời Đoạn Thiên Tường nói, khó mà bình phục…
Chương 3890: Mùi thuốc
Lâm Chính chưa từng gặp chủ của Ngũ Phương Băng Nguyên.Dù có xung đột với Thiếu Băng Nguyên thì mọi chuyện cũng đã được kiểm soát. Sau khi vào Ngũ Phương Băng Nguyên thì Lâm Chính cũng đoán được phần nào.
Từ mọi chuyện có thể thấy những gì mà Đoạn Thiên Tường nói đến có thể là thật. Nghĩ tới đây, từ sâu trong đôi mắt Lâm Chính ánh lên sát ý. Thế nhưng anh nhanh chóng giấu đi.
Anh muốn giết Hoa Vi Vi để diệt khẩu nhưng nếu cô ta chết ở đây, Lâm Chính sẽ không thể trở về Băng Nguyên một cách bình yên được và nhà họ Dục sẽ rơi vào nguy hiểm.
Phải làm sao đây? Lâm Chính suy nghĩ.
“Đừng giết tôi...Tôi sẽ không nói với bố tôi chuyện này đâu. Đừng giết tôi”, Hoa Vi Vi ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói
Lâm Chính nín thở, nói giọng khàn khàn: “Cô Hoa, chúng ta không thù không oán, nếu có thể thì tôi cũng không muốn ra tay với cô”
“Anh yên tâm, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói cho bố tôi biết. Tất cả là do con gấu đó gây ra. Con gấu đó đã giết chết toàn bộ đám người Du Trường Thanh. Hai chúng ta thoát được. Tôi tuyệt đối không đề cập tới Đoạn Thiên Tường một câu.
Hoa Vi Vi đảm bảo. Vẻ mặt ánh lên sự sợ hãi như sợ Lâm Chính sắp kết liễu cô ta tới nơi.
Lâm Chính gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu được như vậy thì đương nhiên là không sao. Tôi cũng chẳng phải người cay nghiệt gì. Người ta không phạm tôi thì tôi cũng sẽ không phạm người ta. Sau khi về tôi sẽ đưa người của nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, hi vọng cô Hoa đừng gây rắc rối là được”.
“Yên tâm đi. Tôi sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đâu. Sau khi anh trở về, thì mau đưa người đi. Tôi sẽ nói với bố, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ông ấy sẽ không truy cứu bất kỳ ai đâu”.
“Vậy thì càng tốt”, Lâm Chính gật đầu.
Hai người bèn đi về hướng Ngũ Phương Băng Nguyên. Trên đường đi Hoa Vi Vi không ngừng liếc nhìn Lâm Chính. Mặc dù còn sợ hãi nhưng cô ta cũng lộ vẻ hiếu kỳ và sùng bái.
Lâm Chính còn trẻ như vậy mà đã có thể hạ gục được một đối thủ khủng khiếp như Đoạn Thiên Tường thì anh phải kinh người tới mức nào chứ?
Điều càng khiến người khác không dám tin đó là chỉ trong thời gian ngắn mà anh đã có thể phân tích được các thành phần trong loại độc mà Đoạn Thiên Nhai dùng, đồng thời giải độc.
Thiên phú như vậy thật hiếm có. Nếu người này có thể ở được Ngữ Phương Băng Nguyên thì thực lực nơi đây sẽ tăng lên rất nhiều
Thế nhưng muốn giữ được người này thì khó hơn lên trời.
Hoa Vi Vi thở dài, cúi đầu đi về phía trước. Hai người đi tầm nửa ngày đường thì cuối cùng cũng tới được Ngũ Phương Băng Nguyên.
Những người canh lối vào thấy Hoa Vi Vi đầy vết thương thì bị dọa sợ hết hồn, họ vội vàng lao lên đón.
Các tầng lớp cấp cao cảu Ngũ Phương Băng Nguyên sau khi biết tin thì cũng nháo nhào có mặt. Hoa Vi Vi quả nhiên nói đúng như những gì trước đó hứa, rằng mọi việc đều do con gấu gây ra.
“Không thể nào, chỉ là một thú sao có thể mạnh tới như vậy chứ”, các tầng lớp cấp cao chau mày.
Tôi cũng không biết nữa, nhưng con gấu đó quá đáng sợ, tôi không thể nào chống lại được. Nếu không phải vì tôi chạy nhanh thì có lẽ cũng đã nằm trong vuốt của nó rồi”, Hoa Vi Vi tỏ ra sợ hãi.
Đám đông nhìn nhau. Lâm Chính im lặng không nói gì. Anh lùi về phía sau, đi về phía có nhà họ Dục đang ở. Nơi này không thể ở lâu được.
“Các vị, tôi cảm thấy không được khỏe nên đi nghỉ ngơi trước đây”, Hoa Vi Vi đáp lễ rồi rời đi.
“Từ đã”, đúng lúc này một người đàn ông hô lên. Hoa Vi Vi giật mình quay lại nhìn thì thấy đó chính là đại trưởng lão Thiếu Xuyên.
“Chào đại trưởng lão”, Hoa Vi Vi cúi người.
“Ừm”.
Thiếu Xuyên gật đầu, chau mày nhìn Hoa Vi Vi: “Cô chủ, cô nói là bị con gấu của Băng Nguyên tấn công thế nhưng những bảo bối trên người cô có thể bảo vệ được cô cơ mà. Con thú đó lẽ nào đã đạt tới cảnh giới thần tiên rồi sao?”
“Điều này...tôi cũng không biết, tóm lại là bị con gấu đó hại”, Hoa Vi Vi không biết phải giải thích thế nào bèn nói đại.
“Vậy sao?”
Thiếu Xuyên nhìn bằng vẻ nghi ngờ, sau đó ông ta đột nhiên nhớ ra điều gì bèn nói: “Không phải cô chủ cùng một người khác về sao? Người này là ai?”
“Hình như họ Lâm, lúc trước đã gây sự với cậu Thiếu”.
“Vậy à?”
Thiếu Xuyên đanh mắt; “Đi, mau đưa cậu ta tới đây. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta”.
“Tuân lệnh”, người bên cạnh chắp tay, lập tức rời đi.
“Không cần đâu”, Hoa Vi Vi thấy vậy bèn xua tay: “Đại trưởng lão, lần này tôi có thể thoát khỏi nguy hiểm cũng là nhờ Lâm CHính giúp đỡ. Nếu không có anh ta thì tôi đã không thể bình an trở về rồi. Anh ta cũng mệt lắm rồi, cần được nghỉ ngơi. Đừng làm phiền anh ta nữa”.
Thiếu Xuyên lẳng lặng quan sát Hoa Vi Vi sau đó nói: “Đưa cô chủ đi nghỉ ngơi”.
“Vâng”, người bên cạnh lập tức đưa Hoa Vi Vi đi.
Hoa Vi Vi vừa đi khỏi thì Thiếu Xuyên trầm giọng: “Lập tức cử người giám sát tên họ Lâm đó cho tôi. Tuyệt đối không được để cậu ta đi đâu hết”
Đám đông bàng hoàng.
“Đại trưởng lão làm gì vậy?”, có người thận trọng hỏi.
“Tôi vừa ngửi thấy mùi thuốc trên người cô chủ. Mặc dù rất nhạt nhưng tôi rất mẫn cảm với mùi thuốc”, Thiếu Xuyên thản nhiên nói.
“Mùi thuốc sao?”, mọi người nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.
“Đừng nhiều lời nữa, mau làm theo những gì tôi nói. Giờ tôi đi gặp chưởng môn, nghe rõ, nếu phát hiện người nhà họ Dục bỏ trốn thì tôi sẽ hỏi tội các người đấy”, Thiếu Xuyên gầm lên rồi vội vàng rời đi.