-
Chương 3726-3730
Chương 3726: Các người hãy tự chọn đi
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?".
Tử Long Thiên ở phía sau nghe được tin, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, kiên quyết nói: "Nếu đã vậy thì dùng chút thủ đoạn cực đoan đi".
"Ý của Ma Quân đại nhân là..."
"Chẳng phải bọn chúng có lòng yêu nước, không muốn phản bội Long Quốc sao? Nếu đã vậy thì lấy tim chúng đi, xem chúng còn đầu hàng nữa không".
Tử Long Thiên trầm giọng nói: "Lấy thứ kia ra, phân phát cho chưởng môn của các thế tộc, bảo bọn họ dùng ngay đi".
"Tuân lệnh".
Ma nhân kia lập tức ôm quyền, rồi xoay người rời đi.
"Đại nhân, làm vậy liệu có tuyệt tình quá không?".
Cô gái vóc dáng yểu điệu, để tóc ngắn ở bên cạnh cưỡi ngựa đi lên, nhỏ giọng nói.
Cô ta tên Lạc Đàm Hoa, là Ma Nữ mới được chọn của Tử Long Thiên. Tu vi của Lạc Đàm Hoa không được coi là cao, nhưng mưu trí hơn người, tài năng xuất chúng. Nhưng cái Tử Long Thiên nhìn trúng không phải là tài sắc mà là thể chất của cô ta.
Từ lần trước sau khi bị Lâm Chính đánh bị thương, Tử Long Thiên liền để lại bệnh căn, không chữa được bệnh căn thì tu vi sẽ tăng rất chậm, nên ông ta định mượn dùng thể chất đặc biệt để tu luyện, loại bỏ bệnh căn.
Lạc Đàm Hoa có thể chất Táng Hoa vô cùng hiếm gặp, có thể vùi lấp tạp chất trong cơ thể, chôn giấu mọi thứ, chỉ là đàm hoa chưa nở nên Tử Long Thiên chỉ có thể chờ đợi, vẫn chưa được tiếp xúc da thịt với cô ta.
"Tuyệt tình? Ý cô là sao?".
Tử Long Thiên liếc nhìn Lạc Đàm Hoa, bình tĩnh hỏi.
"Nếu dùng thứ kia, tâm thần của những người này sẽ bị ăn mòn, trở thành cái xác biết đi, không còn bất cứ tình cảm gì của con người, mà trở thành cỗ máy giết chóc. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì sợ là không ai muốn thần phục Thiên Ma Đạo ta nữa. Cho dù bắt người thân nhất của bọn họ, bọn họ cũng không chịu khuất phục. Đây là cắt đứt đường lui của ta để ngăn chi viện của thiên hạ, chẳng khác nào giết gà lấy trứng", Lạc Đàm Hoa nhíu mày, nhỏ giọng nói.
"Lạc Đàm Hoa, cô quá mềm lòng rồi! Cái Thiên Ma Đạo chúng ta tôn sùng là võ lực và thủ đoạn tuyệt đối. Những thứ mà cô nói chúng tôi không quan tâm, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì còn ai không thần phục chứ?".
Tử Long Thiên mỉm cười, dường như không hề bận tâm.
Lạc Đàm Hoa chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Chưởng môn của mười mấy thế tộc bao gồm Thu Cơ nhanh chóng được ma nhân chia đồ cho.
Đó là một gói bột.
Cách dùng rất đơn giản, mở gói bột ra, bịt mũi thổi số bột này đi là được.
Các ma nhân không nói bột này dùng để làm gì, chỉ nói rằng thứ này có thể giúp bọn họ tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa. Đồng thời còn hứa với bọn họ, sau khi tiêu diệt được Dương Hoa, người thân của bọn họ sẽ bình an vô sự trở về.
Tuy các tông chủ chưởng môn đoán được chắc chắn thứ này mờ ám, nhưng đã đến nước này thì bọn họ đâu thể quay đầu được nữa?
Thế là không ít người mở gói bột ra, bịt mũi thổi.
Nhưng cũng có người không vội làm ngay, mà nhìn những người khác, thăm dò xem rốt cuộc gói bột này có tác dụng gì.
"Lăng chủ đại nhân, chắc chắn thứ này có điều mờ ám, không được mở ra. Cô hãy mau vứt đi, chúng ta đầu hàng quân đoàn trưởng Chu".
Giả Trí được dìu tới, khó nhọc kêu lên.
Nhưng Thu Cơ nào có chịu nghe? Bà ta bịt mũi rồi mở gói bột ra, sau đó thổi một cái.
Vù!
Bột phấn đen sì lập tức bay lên.
Nhưng chúng không bay theo gió, mà giống như vật sống, chui hết vào mũi của người Linh Tâm Lăng ở xung quanh.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử Linh Tâm Lăng bị bột phấn chui vào mũi đều co giật dữ dội, sau đó đồng loạt ngã xuống đất, nằm im bất động.
"Cái gì?".
Thu Cơ sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tại sao tất cả mọi người lại ngã lăn ra đất thế này?
Thu Cơ nhìn ngó xung quanh, phát hiện người của các tông tộc khác cũng bị như vậy.
Trừ các chưởng môn đang bịt mũi đứng ở bên ngoài ra, thì tất cả đều nằm dưới đất.
Nhưng chẳng mấy chốc, những người đang nằm dưới đất bỗng run bắn lên, sau đó hai mắt trắng dã, run rẩy bò dậy, nhìn chẳng khác nào xác chết biết đi.
Ngay cả Giả Trí cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy toàn thân ông ta không ngừng co giật, đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, chân tay như bị động kinh, run rẩy không ngừng được.
Thu Cơ trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ sợ hãi.
Bà ta có thể cảm nhận được những người này vẫn chưa chết, nhưng dáng vẻ lúc này của bọn họ lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
"Giả Trí, ông vẫn ổn chứ?".
Thu Cơ bạo gan, trầm giọng hỏi.
Giả Trí khó nhọc nhìn về phía bà ta, cái miệng há ra rất to, một lúc lâu mới chậm rãi nói được mấy từ không rõ ràng.
"Mau... đi... đi..."
"Cái gì?".
Thu Cơ sửng sốt.
Đúng lúc này, tất cả những người đang nằm dưới đất xung quanh đều đứng bật dậy, nhưng dường như bọn họ đã mất hết lý trí, xông về phía Thu Cơ như điên.
Thu Cơ biến sắc, vội vàng bỏ ngựa lùi lại.
Con ngựa trắng của bà ta lập tức bị xé xác thành mấy mảnh...
Mất mục tiêu là Thu Cơ, các đệ tử đang lên cơn điên đều quay người lại, lao về phía quân đoàn Long Huyền ở gần đó.
Bọn họ bất chấp tất cả, hung hãn không sợ chết, thậm chí lúc chạy còn lảo đảo nghiêng ngả, có người còn bị ngã.
Dường như bọn họ không thể tự khống chế bản thân được nữa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
"Những người này... bị sao thế?".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đều trợn tròn mắt, run rẩy nói.
Bọn họ cũng là người, sao có thể không sợ cho được?
Sự quỷ dị này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
"Bắn! Bắn!".
Chu Huyền Long gầm lên.
Mọi người vội vàng bóp cò.
Đạn lại bắn ra ào ào.
Nhưng những người này trúng đạn vẫn không có phản ứng gì, dường như bọn họ không cảm thấy đau đớn, chỉ liều mạng xông về phía trước, cho đến khi mất hẳn khả năng hành động mới thôi.
"Chẳng khác gì xác sống cả!".
Một chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền run rẩy nói.
Chưởng môn của các tông tộc chưa sử dụng gói bột thấy thế, thì sợ đến ngây người.
"Đây chắc chắn là thủ đoạn của Thiên Ma Đạo, hắn muốn chúng ta dùng thứ này để biến mọi người thành cỗ máy giết người! Chưởng môn! Mau vứt thứ này, chúng ta đi!".
"Được! Rút! Rút!".
Chưởng môn của các thế tộc khác dù sao cũng còn chút lương tâm, không đành lòng nhìn người của tông môn mình trở thành như vậy, lập tức vứt gói bột, xoay người bỏ chạy.
"Chạy à? Giết!".
Các cường giả của Thiên Ma Đạo đang giám sát ở phía sau thấy thế, lập tức xông tới giết sạch tông môn này.
"Cái gì?".
Những người còn lại đều biến sắc.
"Nghe đây, các người chỉ có một con đường, hoặc là đánh vào Giang Thành, hoặc là chết ở đây! Hãy tự chọn đi!".
Tử Long Thiên cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.
Chương 3727: Bắt giặc phải bắt kẻ đầu sỏ
Bị Tử Long Thiên ép buộc, những người này không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.
Nhưng hiển nhiên Tử Long Thiên không tin tưởng bọn họ.
Dù sao cũng đã có nhiều người đầu hàng như vậy, nếu những thế tộc này lại đầu hàng Chu Huyền Long, thì sẽ gây trở ngại rất lớn cho việc tấn công của Thiên Ma Đạo.
Thế là ông ta đích thân lấy gói bột kia ra, tung người nhảy lên lưng ngựa, rắc bột xuống dưới.
Vù...
Gió mạnh nổi lên.
Bột phấn chui hết vào mũi những người này.
Có người vội vàng giơ tay bịt mũi, nhưng tay vừa lại gần mũi đã bị mấy luồng ma khí quấn lấy, cưỡng chế kéo ra.
"Không!".
"Tôi không muốn trở thành xác chết biết đi!".
"Chạy đi! Mau chạy đi!".
Mọi người gào thét, bỏ chạy tứ tán.
Nhưng dưới thủ đoạn bá đạo của người Thiên Ma Đạo, tất cả bọn họ đều hít phải bột phấn, ngay cả các tông chủ chưởng môn cũng không ngoại lệ.
Đám người Thu Cơ sợ hãi.
"Lũ súc sinh này!".
Chu Huyền Long cũng ngoạc miệng chửi bới.
"Quân đoàn trưởng, làm sao bây giờ?".
Chiến sĩ ở bên cạnh lạnh sống lưng, lắp bắp hỏi.
Chu Huyền Long đanh mắt nhìn những xác chết biết đi đang phát động tấn công bọn họ, khẽ gầm lên: "Dùng vũ khí hạng nặng! Nhanh lên!".
"Vâng".
Mấy khẩu pháo cỡ lớn được đẩy tới, phối hợp với hỏa lực của các chiến sĩ, bắt đầu bắn về phía đám người này.
Những xác sống kia trúng đạn pháo đặc biệt đều tan xác thành từng mảnh vụn.
Nhưng dường như vẫn không đủ ngăn cản quân đoàn xác sống như nước lũ này.
Bọn họ vẫn ùa tới như phát điên.
Đạn bắn ra như mưa, nhưng một hai lượt không thể giết chết bọn họ được.
Đội quân xác sống nhanh chóng tiếp cận phòng tuyến của Chu Huyền Long, thấy người là cắn xé.
Một chiến sĩ bị mấy xác sống vồ ngã xuống đất, kêu la thảm thiết, ra sức giãy giụa, nhưng chỉ mấy giây đã bị giật đứt tay chân, đầu cũng bị vặt xuống.
Những người ở bên cạnh kinh hoàng tột độ, vừa lùi vừa bắn.
"Không được làm rối đội hình! Hãy giết kẻ địch ở bên cạnh đã! Sắp xếp lại đội hình đi!".
Chu Huyền Long vừa bắn vừa gầm lên.
"Thật là kém cỏi!".
Tử Long Thiên ở phía xa nhìn về đằng này, cười khẩy một tiếng, vung tay lên, đội quân ma nhân ở phía sau bắt đầu tràn tới.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Chu Huyền Long trắng bệch.
Ông ta biết mình chắc chắn không giữ được chỗ này nữa.
Nhưng ông ta không thể rút lui.
Bởi vì đằng sau là Giang Thành, là vô số người dân.
Nếu ông ta rút lui, thả đám quái vật này vào thành phố, thì chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Là một quân nhân, dù chết ông ta cũng phải phòng thủ nơi này.
"Các anh em! Có lẽ hôm nay chúng ta phải hi sinh ở đây rồi!".
Chu Huyền Long hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng kiên định, lớn tiếng gầm lên.
"Có thể chết cùng quân đoàn trưởng là vinh hạnh của chúng tôi!".
"Giết được một người là không lỗ, giết được hai người là có lãi!".
Các chiến sĩ điên cuồng bắn, lớn tiếng gầm thét.
Đôi mắt Chu Huyền Long đỏ ngầu, rút một thanh trường kiếm bên hông ra, giơ lên thật cao: "Vì nhân dân của chúng ta, vì bách tính của chúng ta! Vì người thân bạn bè của chúng ta, vì những người chúng ta yêu thương! Giết! Thề chết phải bảo vệ Giang Thành!".
"Thề chết phải bảo vệ Giang Thành! Giết!".
"Giết!".
Các chiến sĩ hét lên, xông lên chiến đấu cùng Chu Huyền Long.
Lần này, mọi người không còn sợ hãi nữa.
Bọn họ anh dũng ngoan cường, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!
Dường như cái chết trong mắt bọn họ chỉ nhỏ như hạt cát!
Dưới sự chiến đấu hung hãn của quân đoàn Long Huyền, thế công của đội quân xác sống chậm lại, còn có dấu hiệu bại trận.
"Cái gì?".
Tử Long Thiên biến sắc.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Mấy luồng khí nhẫn bất ngờ đánh từ trong thành phố ra, trúng đội quân xác sống, lập tức chém mười mấy xác sống tan xác.
Tử Long Thiên ngừng thở, ngẩng phắt lên nhìn.
Chỉ thấy rất nhiều bóng người lao ra khỏi Giang Thành, gia nhập vào chiến trường.
"Quân đoàn trưởng Chu đừng sợ! Chúng tôi đến đây!".
Một tiếng kêu vang lên.
Chu Huyền Long ngoảnh phắt lại, vô cùng mừng rỡ.
"Là người của Dương Hoa?".
"Thú vị đấy!".
Tử Long Thiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt dần lạnh đi.
Các cường giả của Dương Hoa tham gia trận chiến, tình hình lập tức xoay chuyển.
"Trương Kỳ! Bắt giặc phải bắt kẻ đầu sỏ! Cùng tôi bắt kẻ đang cưỡi con ngựa đen kia đã!".
Sở Thu tức giận quát lớn, lao về phía Tử Long Thiên như một con trâu điên, khí ý tàn bạo khiến tất cả kẻ địch bên cạnh gã đều phải mất mạng. Gã lao thẳng về phía Tử Long Thiên, không ai có thể ngăn lại được.
"Khí tức thật đáng sợ!".
Lạc Đàm Hoa ở bên cạnh biến sắc: "Ma Quân đại nhân, có hai cao thủ đến! Mau rút thôi!".
Chương 3728: Tiêu hao
"Tôi là Ma Quân, sao có thể rút lui được chứ? Hãy xem tôi giết chúng đây!".
Tử Long Thiên nổi giận, rút ma kiếm ra, thúc ngựa phi về phía Sở Thu.
"Kiếm, Ma Lưu!".
Tử Long Thiên vung ma kiếm lên, lưỡi kiếm tỏa ra ma khí vô tận, ập về phía Sở Thu như sóng lớn.
Ánh mắt Sở Thu lạnh tanh, búng đầu ngón tay.
Vèo!
Một cây châm bạc hóa thành sao băng lao về phía ma khí, lúc đến gần bỗng chốc nổ tung.
Ầm!
Luồng sóng lập tức chia năm xẻ bảy.
"Lại thêm một kẻ dùng châm!".
Tử Long Thiên nhíu mày, nhìn cây châm kia với ánh mắt khó tin, sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Sở Thu không nhiều lời với ông ta, lại tế ra châm bạc đâm vào người, khí lực và tốc độ lập tức tăng vọt, lao về phía Tử Long Thiên như tên bắn.
Trương Kỳ thấy thế, lập tức tung ra rất nhiều châm bạc, đánh về phía Tử Long Thiên như sao rơi.
Tử Long Thiên lập tức giơ ma kiếm lên đón đỡ.
Sở Thu nắm được cơ hội, hóa chưởng thành trảo, móc về phía trái tim Tử Long Thiên.
"Cút!".
Tử Long Thiên gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, dùng cơ thể mình va vào Sở Thu.
Bốp!
Vuốt sắc trúng người Tử Long Thiên.
Ông ta lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
"Ma Quân đại nhân!".
Lạc Đàm Hoa lập tức xuống ngựa, lao tới đỡ Tử Long Thiên dậy.
"Dưới tay thần y Lâm xuất hiện hai nhân vật này từ lúc nào vậy?".
Tử Long Thiên nghiến chặt răng, khó nhọc đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Sở Thu và Trương Kỳ.
"Hừ, một lũ đầu trâu mặt ngựa mà cũng dám đối đầu với anh Lâm? Đúng là chán sống!", Sở Thu lạnh lùng nói.
"Bọn mày là đồ đệ của thằng họ Lâm đó sao?", Tử Long Thiên trầm giọng hỏi.
"Bọn tao không phải đồ đệ của anh Lâm, tao là Trương Kỳ của Tường Vân Phái ở vực Diệt Vong, đây là thiếu trang chủ Sở Thu của sơn trang Vân Tiếu ở vực Diệt Vong! Ma đầu, nếu mày ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ bọn tao có thể tha mạng cho mày!", Trương Kỳ cười khẽ nói.
"Vực Diệt Vong?".
Tử Long Thiên nín thở, vẻ mặt có chút khó tin.
"Lẽ nào thằng nhãi họ Lâm kia đến vực Diệt Vong xin giúp đỡ?".
Lạc Đàm Hoa vội nhỏ giọng nói: "Ma Quân đại nhân, nếu là cường giả của vực Diệt Vong ra tay thì sợ là không thực hiện được kế hoạch, xin ông hãy lập tức rút quân, báo cáo với đạo chủ!".
"Rút? Đã đến đây rồi lý nào lại rút? Tôi không sợ bọn họ!".
Tử Long Thiên tức giận nói, còn định đứng lên đánh tiếp.
Lạc Đàm Hoa thấy mình không khuyên được, ánh mắt lay động, lại nói: "Nếu vậy thì Ma Quân đại nhân không cần xử lý những người này đâu, tôi thấy bọn họ không đông, chỉ có một hai vạn người có thể phản kháng, sao có thể chống lại đội quân mười mấy vạn của chúng ta chứ? Ma Quân đại nhân có thể tạm rút ra phía sau, để các cao thủ của chúng ta đánh với bọn họ. Chờ bọn họ sức cùng lực kiệt, thì lại ra tay giết bọn họ, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?".
Tử Long Thiên nghe thấy thế thì gật đầu.
Ông ta không phải là đồ ngốc, vừa giao thủ với Sở Thu và Trương Kỳ, ông ta đã biết hai người này bất phàm, cứ cố đánh cũng không chiếm được thượng phong.
"Cứ làm theo lời cô nói đi", Tử Long Thiên trầm giọng nói.
"Sát Ma Quân đâu?".
Lạc Đàm Hoa lập tức quát lớn.
"Có!".
Một đám ma nhân mặc áo giáp màu đỏ xông tới.
"Xé xác hai người này cho tôi!".
Lạc Đàm Hoa quát.
"Tuân lệnh!".
Người của Sát Ma Quân ào ào xông tới, đánh nhau với hai người.
Sát Ma Quân có hơn trăm người, thực lực không tầm thường, nhưng đánh với cường giả của vực Diệt Vong là Sở Thu và Trương Kỳ thì lại lực bất tòng tâm, nhanh chóng bị đánh bại.
Nhưng Sát Ma Quân vừa bại trận lại không ngừng có ma nhân xông lên.
Đám ma nhân này người trước ngã xuống người sau xông lên, hung hãn không sợ chết.
Cho dù hai người có thực lực mạnh mẽ thì cũng không chịu được tiêu hao kiểu này.
Bọn họ nhanh chóng thở phì phò, khuôn mặt đã túa ra mồ hôi...
Chương 3729: Các người là ai?
“Có kết quả không?”
Tử Long Thiên cười ha ha để lộ vẻ vui mừng: “Xông lên, giết Giang Thành, tấn công Giang Thành”.
Ông ta gầm lên. Đại quân ma nhân lao lên như nước lũ. Giang Thành là những bóng hình đen kịt Chu Huyền Long, Trương Kỳ, Sở Thu cũng đành phải liều mạng.
Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Cùng lúc này tại một con đường quốc lộ ở Giang Thành.
“Cứu mạng với”, một người mẹ trẻ ôm đứa con vừa chạy vừa gào khóc. Ở phía sau họ có hia ma nhân đang xách dao đuổi theo.
“Đừng chạy nữa, không chạy thoát được đâu”, một ma nhân mập lù bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. “
“Người phụ nữ là của tao, đứa bé là của mày, thế nào?”, một tên ma nhân nheo mắt nói.
“Cút! Người phụ nữ là của tao, đứa bé là của mày”.
“Người anh em, cảnh giới của tao sắp đột phá rồi, cần người phụ nữ này. Mày không thể nhường cho tao được sao? Nhìn đứa bé xem thịt nó mềm thế kia mày không dao động à?”
“Đừng có lầm bầm ở đây. Bắt người đã rồi tính. Đại quân đã vào Giang Thành rồi, chúng ta lén lút chạy ra đây mà để đại nhân ma quân biết được thì sẽ bị băm vằm đấy”.
“Được, vậy thì xử lý trước rồi tính” .
Ma nhân bật cười ha ha sau đó đột nhiên nhảy tới trước mặt người phụ nữ.
“Á”, người phụ nữ hét lớn, ôm lấy đứa bé ngã xuống đất. Đợi đến khi người này bò dậy thì hai ma nhân kia đã ở ngay sau cô ta, bật cười với vẻ dữ tợn.
“Đừng...đừng giết tôi, tha cho tôi, tha cho con của tôi với”.
Người phụ nữ ôm lấy đứa con trong lòng, run rẩy gào khóc. Đứa bé như bị giật mình nên cũng khóc theo. Nhưng ma nhân mặc kệ, chỉ chộp lấy đứa bé.
“Con của tôi”.
Người phụ nữ như phát điện. Một giây sau, cánh tay của cô ta bị một ma nhân còn lại chộp lấy và ghì xuống.
“Tha cho tôi, trả lại con cho tôi”, người phụ nữ như phát điên, điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng cô ta nào phải là đối thủ của hai ma nhân này.
“Ha ha, chúng ta hưởng thụ ở chỗ nào đây?”, ma nhân mập lù cười dữ tợn và tỏ ra vô cùng hào hứng.
“Sao thế? Còn muốn tìm nơi nào sinh khí tốt à. Ở đây làm luôn đi, nhanh kết thúc còn về tổng bộ”.
“Được”.
Ma nhân mập lù gật đầu, rồi đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Mẹ kiếp, để lại cô ta cho tao”.
“Được được”.
Tên ma nhân gầy chẳng buồn tranh giành bèn đẩy người phụ nữ tới. Tên ma nhân mập chộp lấy cô gái, vứt đứa bé cho tên ma nhân gầy. Tên ma nhân gầy nhận lấy, há miệng ra định cắn đứa bé.
“Đừng”, người phụ nữ gào lớn.
Thế nhưng vô ích. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
“Dừng tay”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tên ma nhân gầy giật mình, quay qua nhìn thì thấy một bóng hình xuất hiện sau bọn chúng từ khi nào.
Người này có mái tóc dài màu trắng với ánh mắt lạnh như băng và khí tức hầu như không thể cảm nhận được.
“Ấy, một thằng không sợ chết à?”
“Để chúng ta cùng hưởng thụ nào”.
“Ok”, hai tên ma nhân bật cười.
Thế nhưng nụ cười trên mặt chúng dần cứng lại. Phía sau người đàn ông có nhiều luồng khí tức khác lao tới.
Hàng nghìn bóng hình xuất hiện. Mỗi một bóng hình đều sở hữu khí tức vô cùng ghê người. Hai ma nhân hóa đá.
“Các...các người là ai?”, tên ma nhân mập run rẩy.
“Tôi là Lâm Chính, long soái của Long Quốc”, Lâm Chính bước tới trước, nhìn chăm chăm hai ma nhân này.
Chương 3730: Gấp rút tiếp viện
“Anh là thần y Lâm của Giang Thành sao?”
Tên ma nhân gầy cực kỳ hoảng sợ, hai chân run lẩy bẩy, dường như sắp không đứng vững được nữa.
Tên m nhân mập cũng y hệt.
Đây chính là sát thần đã chém giết rất nhiều ma nhân!
Ở Thiên Ma Đạo, chỉ cần nhắc đến cái tên Lâm Chính cũng đủ khiến cho mọi người biến sắc.
Người phụ nữ nhìn thấy vậy, lập tức nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của ma nhân, giật lấy đứa con của mình rồi lao tới chỗ của Lâm Chính quỳ xuống đất.
“Anh ơi, xin anh cứu tôi với! Cứu tôi với!”
“Cô đừng lo, chúng tôi là người của chính phủ! Chúng tôi đảm bảo sẽ giúp cô được an toàn!”
Lâm Chính đỡ người phụ nữ đứng dậy, cúi đầu nói: “Đảo chủ, làm phiền ông hãy cử người thu xếp ổn thỏa cho người phụ nữ và đứa trẻ này”.
“Tướng Lâm yên tâm”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu rồi vung tay lên, một người của Thần Đảo bước tới dẫn người phụ nữ và đứa trẻ rời đi.
“Thần y Lâm tha mạng cho tôi! Thần y Lâm tha mạng cho tôi đi mà!”
Hai ma nhân vội vàng quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu cầu xin được tha thứ.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào hai người họ, lạnh lùng nói: “Tại sao các người lại ở đây? Ai cử các người tới?”
“Thần y Lâm, tôi... bọn tôi đã lẻn ra ngoài!”
Ma nhân mập run rẩy nói: “Bọn tôi đã âm thầm rời khỏi đại đội, định đi tìm người sống để tu luyện, nên... nên mới tới chỗ này...”
“Đại đội?”
Khuôn mặt của Lâm Chính cứng đờ: “Đại đội là gì? Là đội quân của Thiên Ma Đạo các người sao?”
“Đúng... Đúng vậy thần y Lâm, đạo chủ đã tập hợp một trăm tám mươi ngàn ma nhân! Tiến thẳng tới Giang Thành, nói rằng... nói rằng muốn tiêu diệt Dương Hoa, tắm... tắm máu cả Giang Thành...”, ma nhân đó run rẩy nói.
“Cái gì?”
Cổ Cương ở phía sau nghe thấy vậy thì suýt chút nữa đã ngất lịm, nén giận hét lên: “Đại đội của Thiên Ma Đạo đang ở chỗ nào?”
“Tôi đoán là... đã tới Giang Thành rồi...”
Ma nhân gầy dè dặt trả lời.
Vừa nói xong.
Bốp!
Lâm Chính ngay lập tức tung chưởng, giết chết tên ma nhân gầy.
Cơ thể của tên ma nhân gầy ngay lập tức nổ tung thành một vũng máu, thịt nát xương tan.
“Lâm thần y tha mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Tên ma nhân mập điên cuồng dập đầu mạnh xuống đất, dập tới mức mặt đất nứt ra.
“Người dẫn đầu đại đội là ai?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Là Đại Ma Quân, Tử Long Thiên...”
Tên ma nhân mập vội vàng nói.
Bốp!
Lâm Chính không nói nhiều nữa mà đánh thẳng vào người của tên ma nhân mập khiến hắn chết giống hệt ma nhân gầy ban nãy, thịt nát xương tan.
“Tướng Lâm, ma nhân đột nhiên ồ ạt tấn công chắc chắn là có chỗ dựa, hơn nữa còn có hàng ngàn ma nhân đang xông đến, Giang Thành đã báo cáo tình hình khẩn cấp rồi, cần phải tiếp viện ngay lập tức!”
Cổ Cương nôn nóng nói.
“Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới Giang Thành, Cổ Cương, ông hãy ngay lập tức báo cáo tình hình khẩn cấp của Giang Thành cho cấp trên, để họ mau chóng điều động binh lính”.
“Để tiếp viện Giang Thành sao?”
“Không! Là tiến thẳng tới Thiên Ma Đạo!”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng tiêu diệt tất cả ma nhân ở Giang Thành, sau đó sẽ dẫn người tới đánh giết Thiên Ma Đạo, lần này tôi chắc chắn sẽ tiêu diệt hoàn toàn Thiên Ma Đạo! Diệt trừ hậu quả sau này!”
Cổ Cương vô cùng sợ hãi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán của Lâm Chính thì ông ta ngay lập tức gật đầu.
“Mặc dù tình hình ở tiền tuyến đang căng thẳng nhưng những chuyện liên quan tới sự tồn vong của Long Quốc lại không thể chậm trễ được! Tướng Lâm, hãy bảo trọng! Mọi chuyện còn lại đều trông hết vào cậu!” Cổ Cương cúi đầu nói.
“Đi thôi!”
Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, hét lên một tiếng rồi nhảy vọt về phía trước biến thành dải cầu vồng bay thẳng tới Giang Thành.
“Đi theo mau!”
Đông Phương đảo chủ hét lên rồi dẫn theo một nhóm cường giả theo sau.
Vô số bóng người bay xuyên qua bầu trời.
Vào lúc này.
Ở ngoại ô Giang Thành.
Trương Kỳ và Sở Thu đều đã bị thương, thở không ra hơi.
Hai người đã chém giết mấy ngàn ma nhân, nhưng sức lực lại tiêu hao quá nhiều khiến sức chiến đấu giảm mạnh, đã quá sức chịu đựng của họ.
Nhìn thấy Tử Long Thiên ở đằng xa đang uống thuốc để hồi phục lại, ông ta đang đợi kẻ địch kiệt sức rồi mới tấn công, mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị đánh chết! Tạm thời rút lui, chỉ cần phòng thủ ở cổng Giang Thành là được!”
Sở thu gằn giọng.
“Sở Thu, anh cứ rút lui, tôi sẽ yểm trợ cho anh!”
Trương Kỳ hét lên.
“Không được, cùng nhau lui về sau là tốt nhất, nếu tôi rút lui trước thì tên ma đầu đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội để giết anh! Chỉ có một mình anh thì chưa chắc đã có thể đánh lại ông ta!”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau rút lui!”
Sau khi thống nhất xong, cả hai quyết định sẽ vừa đánh vừa lui về sau.
“Ma Quân đại nhân, bọn chúng sắp không ổn rồi, mau giết bọn chúng đi!”
Lạc Đàm Hoa biết rõ ý định của hai người, lập tức hét lên.
“Được!”
Tử Long Thiên cười phá lên, rút kiếm ra lao về phía trước.
Ma khí tàn bạo giống như một cơn gió thổi tới.
“Không ổn! Cẩn thận!”
Sở Thu hét lên rồi lập tức giơ tay ra đỡ đòn.
Nhưng rõ ràng là Tử Long Thiên không quan tâm tới Sở Thu mà đang nhắm tới Trương Kỳ có thực lực yếu hơn.
Ông ta lắc mạnh thanh kiếm của mình khiến cho ma khí biến thành vô số gợn sóng, lần lượt lao về chỗ của Trương Kỳ.
Trương Kỳ không đỡ được, bị đánh bay đi.
Đôi mắt của Sở Thu đầy lạnh lùng, đấm mạnh vào người của Tử Long Thiên.
Cả người của Tử Long Thiên rung lên dữ dội nhưng vẫn không bị đánh lùi lại, giống như ông ta không hề biết đau là gì, sau đó ông ta quay lại chém mạnh vào cơ thể của Sở Thu.
Sở Thu vội vàng né đi nhưng đã không kịp, ma kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của gã, máu tươi phun trào.
“Sở Thu!”
Trương Kỳ lo lắng hét lên, lập tức liều chết xông về phía trước muốn cứu Sở Thu.
Tử Long Thiên bật cười thành tiếng.
“Tới hay lắm, hay lắm!”
Nói xong, cánh tay của ông ta đột nhiên rung lên, ma kiếm tạo thành một dải kiếm khí dài vài thước rồi chém thẳng vào Trương Kỳ.
Trương Kỳ vô cùng sợ hãi, vội vàng né qua một bên nhưng kiếm khí lại quá nhanh nên hai chân của hắn bị chặt đứt ngay lập tức.
Bịch!
Trương Kỳ ngã mạnh xuống đất, không thể đứng dậy được nữa, máu ồ ạt chảy ra từ hai chân bị chặt đứt, nhuộm đỏ mặt đất...
"Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?".
Tử Long Thiên ở phía sau nghe được tin, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, kiên quyết nói: "Nếu đã vậy thì dùng chút thủ đoạn cực đoan đi".
"Ý của Ma Quân đại nhân là..."
"Chẳng phải bọn chúng có lòng yêu nước, không muốn phản bội Long Quốc sao? Nếu đã vậy thì lấy tim chúng đi, xem chúng còn đầu hàng nữa không".
Tử Long Thiên trầm giọng nói: "Lấy thứ kia ra, phân phát cho chưởng môn của các thế tộc, bảo bọn họ dùng ngay đi".
"Tuân lệnh".
Ma nhân kia lập tức ôm quyền, rồi xoay người rời đi.
"Đại nhân, làm vậy liệu có tuyệt tình quá không?".
Cô gái vóc dáng yểu điệu, để tóc ngắn ở bên cạnh cưỡi ngựa đi lên, nhỏ giọng nói.
Cô ta tên Lạc Đàm Hoa, là Ma Nữ mới được chọn của Tử Long Thiên. Tu vi của Lạc Đàm Hoa không được coi là cao, nhưng mưu trí hơn người, tài năng xuất chúng. Nhưng cái Tử Long Thiên nhìn trúng không phải là tài sắc mà là thể chất của cô ta.
Từ lần trước sau khi bị Lâm Chính đánh bị thương, Tử Long Thiên liền để lại bệnh căn, không chữa được bệnh căn thì tu vi sẽ tăng rất chậm, nên ông ta định mượn dùng thể chất đặc biệt để tu luyện, loại bỏ bệnh căn.
Lạc Đàm Hoa có thể chất Táng Hoa vô cùng hiếm gặp, có thể vùi lấp tạp chất trong cơ thể, chôn giấu mọi thứ, chỉ là đàm hoa chưa nở nên Tử Long Thiên chỉ có thể chờ đợi, vẫn chưa được tiếp xúc da thịt với cô ta.
"Tuyệt tình? Ý cô là sao?".
Tử Long Thiên liếc nhìn Lạc Đàm Hoa, bình tĩnh hỏi.
"Nếu dùng thứ kia, tâm thần của những người này sẽ bị ăn mòn, trở thành cái xác biết đi, không còn bất cứ tình cảm gì của con người, mà trở thành cỗ máy giết chóc. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì sợ là không ai muốn thần phục Thiên Ma Đạo ta nữa. Cho dù bắt người thân nhất của bọn họ, bọn họ cũng không chịu khuất phục. Đây là cắt đứt đường lui của ta để ngăn chi viện của thiên hạ, chẳng khác nào giết gà lấy trứng", Lạc Đàm Hoa nhíu mày, nhỏ giọng nói.
"Lạc Đàm Hoa, cô quá mềm lòng rồi! Cái Thiên Ma Đạo chúng ta tôn sùng là võ lực và thủ đoạn tuyệt đối. Những thứ mà cô nói chúng tôi không quan tâm, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì còn ai không thần phục chứ?".
Tử Long Thiên mỉm cười, dường như không hề bận tâm.
Lạc Đàm Hoa chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Chưởng môn của mười mấy thế tộc bao gồm Thu Cơ nhanh chóng được ma nhân chia đồ cho.
Đó là một gói bột.
Cách dùng rất đơn giản, mở gói bột ra, bịt mũi thổi số bột này đi là được.
Các ma nhân không nói bột này dùng để làm gì, chỉ nói rằng thứ này có thể giúp bọn họ tấn công Giang Thành, tiêu diệt Dương Hoa. Đồng thời còn hứa với bọn họ, sau khi tiêu diệt được Dương Hoa, người thân của bọn họ sẽ bình an vô sự trở về.
Tuy các tông chủ chưởng môn đoán được chắc chắn thứ này mờ ám, nhưng đã đến nước này thì bọn họ đâu thể quay đầu được nữa?
Thế là không ít người mở gói bột ra, bịt mũi thổi.
Nhưng cũng có người không vội làm ngay, mà nhìn những người khác, thăm dò xem rốt cuộc gói bột này có tác dụng gì.
"Lăng chủ đại nhân, chắc chắn thứ này có điều mờ ám, không được mở ra. Cô hãy mau vứt đi, chúng ta đầu hàng quân đoàn trưởng Chu".
Giả Trí được dìu tới, khó nhọc kêu lên.
Nhưng Thu Cơ nào có chịu nghe? Bà ta bịt mũi rồi mở gói bột ra, sau đó thổi một cái.
Vù!
Bột phấn đen sì lập tức bay lên.
Nhưng chúng không bay theo gió, mà giống như vật sống, chui hết vào mũi của người Linh Tâm Lăng ở xung quanh.
Trong chớp mắt, tất cả các đệ tử Linh Tâm Lăng bị bột phấn chui vào mũi đều co giật dữ dội, sau đó đồng loạt ngã xuống đất, nằm im bất động.
"Cái gì?".
Thu Cơ sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tại sao tất cả mọi người lại ngã lăn ra đất thế này?
Thu Cơ nhìn ngó xung quanh, phát hiện người của các tông tộc khác cũng bị như vậy.
Trừ các chưởng môn đang bịt mũi đứng ở bên ngoài ra, thì tất cả đều nằm dưới đất.
Nhưng chẳng mấy chốc, những người đang nằm dưới đất bỗng run bắn lên, sau đó hai mắt trắng dã, run rẩy bò dậy, nhìn chẳng khác nào xác chết biết đi.
Ngay cả Giả Trí cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy toàn thân ông ta không ngừng co giật, đôi mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, chân tay như bị động kinh, run rẩy không ngừng được.
Thu Cơ trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ sợ hãi.
Bà ta có thể cảm nhận được những người này vẫn chưa chết, nhưng dáng vẻ lúc này của bọn họ lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
"Giả Trí, ông vẫn ổn chứ?".
Thu Cơ bạo gan, trầm giọng hỏi.
Giả Trí khó nhọc nhìn về phía bà ta, cái miệng há ra rất to, một lúc lâu mới chậm rãi nói được mấy từ không rõ ràng.
"Mau... đi... đi..."
"Cái gì?".
Thu Cơ sửng sốt.
Đúng lúc này, tất cả những người đang nằm dưới đất xung quanh đều đứng bật dậy, nhưng dường như bọn họ đã mất hết lý trí, xông về phía Thu Cơ như điên.
Thu Cơ biến sắc, vội vàng bỏ ngựa lùi lại.
Con ngựa trắng của bà ta lập tức bị xé xác thành mấy mảnh...
Mất mục tiêu là Thu Cơ, các đệ tử đang lên cơn điên đều quay người lại, lao về phía quân đoàn Long Huyền ở gần đó.
Bọn họ bất chấp tất cả, hung hãn không sợ chết, thậm chí lúc chạy còn lảo đảo nghiêng ngả, có người còn bị ngã.
Dường như bọn họ không thể tự khống chế bản thân được nữa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".
"Những người này... bị sao thế?".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đều trợn tròn mắt, run rẩy nói.
Bọn họ cũng là người, sao có thể không sợ cho được?
Sự quỷ dị này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
"Bắn! Bắn!".
Chu Huyền Long gầm lên.
Mọi người vội vàng bóp cò.
Đạn lại bắn ra ào ào.
Nhưng những người này trúng đạn vẫn không có phản ứng gì, dường như bọn họ không cảm thấy đau đớn, chỉ liều mạng xông về phía trước, cho đến khi mất hẳn khả năng hành động mới thôi.
"Chẳng khác gì xác sống cả!".
Một chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền run rẩy nói.
Chưởng môn của các tông tộc chưa sử dụng gói bột thấy thế, thì sợ đến ngây người.
"Đây chắc chắn là thủ đoạn của Thiên Ma Đạo, hắn muốn chúng ta dùng thứ này để biến mọi người thành cỗ máy giết người! Chưởng môn! Mau vứt thứ này, chúng ta đi!".
"Được! Rút! Rút!".
Chưởng môn của các thế tộc khác dù sao cũng còn chút lương tâm, không đành lòng nhìn người của tông môn mình trở thành như vậy, lập tức vứt gói bột, xoay người bỏ chạy.
"Chạy à? Giết!".
Các cường giả của Thiên Ma Đạo đang giám sát ở phía sau thấy thế, lập tức xông tới giết sạch tông môn này.
"Cái gì?".
Những người còn lại đều biến sắc.
"Nghe đây, các người chỉ có một con đường, hoặc là đánh vào Giang Thành, hoặc là chết ở đây! Hãy tự chọn đi!".
Tử Long Thiên cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.
Chương 3727: Bắt giặc phải bắt kẻ đầu sỏ
Bị Tử Long Thiên ép buộc, những người này không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.
Nhưng hiển nhiên Tử Long Thiên không tin tưởng bọn họ.
Dù sao cũng đã có nhiều người đầu hàng như vậy, nếu những thế tộc này lại đầu hàng Chu Huyền Long, thì sẽ gây trở ngại rất lớn cho việc tấn công của Thiên Ma Đạo.
Thế là ông ta đích thân lấy gói bột kia ra, tung người nhảy lên lưng ngựa, rắc bột xuống dưới.
Vù...
Gió mạnh nổi lên.
Bột phấn chui hết vào mũi những người này.
Có người vội vàng giơ tay bịt mũi, nhưng tay vừa lại gần mũi đã bị mấy luồng ma khí quấn lấy, cưỡng chế kéo ra.
"Không!".
"Tôi không muốn trở thành xác chết biết đi!".
"Chạy đi! Mau chạy đi!".
Mọi người gào thét, bỏ chạy tứ tán.
Nhưng dưới thủ đoạn bá đạo của người Thiên Ma Đạo, tất cả bọn họ đều hít phải bột phấn, ngay cả các tông chủ chưởng môn cũng không ngoại lệ.
Đám người Thu Cơ sợ hãi.
"Lũ súc sinh này!".
Chu Huyền Long cũng ngoạc miệng chửi bới.
"Quân đoàn trưởng, làm sao bây giờ?".
Chiến sĩ ở bên cạnh lạnh sống lưng, lắp bắp hỏi.
Chu Huyền Long đanh mắt nhìn những xác chết biết đi đang phát động tấn công bọn họ, khẽ gầm lên: "Dùng vũ khí hạng nặng! Nhanh lên!".
"Vâng".
Mấy khẩu pháo cỡ lớn được đẩy tới, phối hợp với hỏa lực của các chiến sĩ, bắt đầu bắn về phía đám người này.
Những xác sống kia trúng đạn pháo đặc biệt đều tan xác thành từng mảnh vụn.
Nhưng dường như vẫn không đủ ngăn cản quân đoàn xác sống như nước lũ này.
Bọn họ vẫn ùa tới như phát điên.
Đạn bắn ra như mưa, nhưng một hai lượt không thể giết chết bọn họ được.
Đội quân xác sống nhanh chóng tiếp cận phòng tuyến của Chu Huyền Long, thấy người là cắn xé.
Một chiến sĩ bị mấy xác sống vồ ngã xuống đất, kêu la thảm thiết, ra sức giãy giụa, nhưng chỉ mấy giây đã bị giật đứt tay chân, đầu cũng bị vặt xuống.
Những người ở bên cạnh kinh hoàng tột độ, vừa lùi vừa bắn.
"Không được làm rối đội hình! Hãy giết kẻ địch ở bên cạnh đã! Sắp xếp lại đội hình đi!".
Chu Huyền Long vừa bắn vừa gầm lên.
"Thật là kém cỏi!".
Tử Long Thiên ở phía xa nhìn về đằng này, cười khẩy một tiếng, vung tay lên, đội quân ma nhân ở phía sau bắt đầu tràn tới.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Chu Huyền Long trắng bệch.
Ông ta biết mình chắc chắn không giữ được chỗ này nữa.
Nhưng ông ta không thể rút lui.
Bởi vì đằng sau là Giang Thành, là vô số người dân.
Nếu ông ta rút lui, thả đám quái vật này vào thành phố, thì chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Là một quân nhân, dù chết ông ta cũng phải phòng thủ nơi này.
"Các anh em! Có lẽ hôm nay chúng ta phải hi sinh ở đây rồi!".
Chu Huyền Long hít sâu một hơi, ánh mắt vô cùng kiên định, lớn tiếng gầm lên.
"Có thể chết cùng quân đoàn trưởng là vinh hạnh của chúng tôi!".
"Giết được một người là không lỗ, giết được hai người là có lãi!".
Các chiến sĩ điên cuồng bắn, lớn tiếng gầm thét.
Đôi mắt Chu Huyền Long đỏ ngầu, rút một thanh trường kiếm bên hông ra, giơ lên thật cao: "Vì nhân dân của chúng ta, vì bách tính của chúng ta! Vì người thân bạn bè của chúng ta, vì những người chúng ta yêu thương! Giết! Thề chết phải bảo vệ Giang Thành!".
"Thề chết phải bảo vệ Giang Thành! Giết!".
"Giết!".
Các chiến sĩ hét lên, xông lên chiến đấu cùng Chu Huyền Long.
Lần này, mọi người không còn sợ hãi nữa.
Bọn họ anh dũng ngoan cường, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!
Dường như cái chết trong mắt bọn họ chỉ nhỏ như hạt cát!
Dưới sự chiến đấu hung hãn của quân đoàn Long Huyền, thế công của đội quân xác sống chậm lại, còn có dấu hiệu bại trận.
"Cái gì?".
Tử Long Thiên biến sắc.
Đúng lúc này.
Vèo vèo vèo...
Mấy luồng khí nhẫn bất ngờ đánh từ trong thành phố ra, trúng đội quân xác sống, lập tức chém mười mấy xác sống tan xác.
Tử Long Thiên ngừng thở, ngẩng phắt lên nhìn.
Chỉ thấy rất nhiều bóng người lao ra khỏi Giang Thành, gia nhập vào chiến trường.
"Quân đoàn trưởng Chu đừng sợ! Chúng tôi đến đây!".
Một tiếng kêu vang lên.
Chu Huyền Long ngoảnh phắt lại, vô cùng mừng rỡ.
"Là người của Dương Hoa?".
"Thú vị đấy!".
Tử Long Thiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt dần lạnh đi.
Các cường giả của Dương Hoa tham gia trận chiến, tình hình lập tức xoay chuyển.
"Trương Kỳ! Bắt giặc phải bắt kẻ đầu sỏ! Cùng tôi bắt kẻ đang cưỡi con ngựa đen kia đã!".
Sở Thu tức giận quát lớn, lao về phía Tử Long Thiên như một con trâu điên, khí ý tàn bạo khiến tất cả kẻ địch bên cạnh gã đều phải mất mạng. Gã lao thẳng về phía Tử Long Thiên, không ai có thể ngăn lại được.
"Khí tức thật đáng sợ!".
Lạc Đàm Hoa ở bên cạnh biến sắc: "Ma Quân đại nhân, có hai cao thủ đến! Mau rút thôi!".
Chương 3728: Tiêu hao
"Tôi là Ma Quân, sao có thể rút lui được chứ? Hãy xem tôi giết chúng đây!".
Tử Long Thiên nổi giận, rút ma kiếm ra, thúc ngựa phi về phía Sở Thu.
"Kiếm, Ma Lưu!".
Tử Long Thiên vung ma kiếm lên, lưỡi kiếm tỏa ra ma khí vô tận, ập về phía Sở Thu như sóng lớn.
Ánh mắt Sở Thu lạnh tanh, búng đầu ngón tay.
Vèo!
Một cây châm bạc hóa thành sao băng lao về phía ma khí, lúc đến gần bỗng chốc nổ tung.
Ầm!
Luồng sóng lập tức chia năm xẻ bảy.
"Lại thêm một kẻ dùng châm!".
Tử Long Thiên nhíu mày, nhìn cây châm kia với ánh mắt khó tin, sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Sở Thu không nhiều lời với ông ta, lại tế ra châm bạc đâm vào người, khí lực và tốc độ lập tức tăng vọt, lao về phía Tử Long Thiên như tên bắn.
Trương Kỳ thấy thế, lập tức tung ra rất nhiều châm bạc, đánh về phía Tử Long Thiên như sao rơi.
Tử Long Thiên lập tức giơ ma kiếm lên đón đỡ.
Sở Thu nắm được cơ hội, hóa chưởng thành trảo, móc về phía trái tim Tử Long Thiên.
"Cút!".
Tử Long Thiên gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, dùng cơ thể mình va vào Sở Thu.
Bốp!
Vuốt sắc trúng người Tử Long Thiên.
Ông ta lập tức bay đi, nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
"Ma Quân đại nhân!".
Lạc Đàm Hoa lập tức xuống ngựa, lao tới đỡ Tử Long Thiên dậy.
"Dưới tay thần y Lâm xuất hiện hai nhân vật này từ lúc nào vậy?".
Tử Long Thiên nghiến chặt răng, khó nhọc đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Sở Thu và Trương Kỳ.
"Hừ, một lũ đầu trâu mặt ngựa mà cũng dám đối đầu với anh Lâm? Đúng là chán sống!", Sở Thu lạnh lùng nói.
"Bọn mày là đồ đệ của thằng họ Lâm đó sao?", Tử Long Thiên trầm giọng hỏi.
"Bọn tao không phải đồ đệ của anh Lâm, tao là Trương Kỳ của Tường Vân Phái ở vực Diệt Vong, đây là thiếu trang chủ Sở Thu của sơn trang Vân Tiếu ở vực Diệt Vong! Ma đầu, nếu mày ngoan ngoãn đầu hàng, có lẽ bọn tao có thể tha mạng cho mày!", Trương Kỳ cười khẽ nói.
"Vực Diệt Vong?".
Tử Long Thiên nín thở, vẻ mặt có chút khó tin.
"Lẽ nào thằng nhãi họ Lâm kia đến vực Diệt Vong xin giúp đỡ?".
Lạc Đàm Hoa vội nhỏ giọng nói: "Ma Quân đại nhân, nếu là cường giả của vực Diệt Vong ra tay thì sợ là không thực hiện được kế hoạch, xin ông hãy lập tức rút quân, báo cáo với đạo chủ!".
"Rút? Đã đến đây rồi lý nào lại rút? Tôi không sợ bọn họ!".
Tử Long Thiên tức giận nói, còn định đứng lên đánh tiếp.
Lạc Đàm Hoa thấy mình không khuyên được, ánh mắt lay động, lại nói: "Nếu vậy thì Ma Quân đại nhân không cần xử lý những người này đâu, tôi thấy bọn họ không đông, chỉ có một hai vạn người có thể phản kháng, sao có thể chống lại đội quân mười mấy vạn của chúng ta chứ? Ma Quân đại nhân có thể tạm rút ra phía sau, để các cao thủ của chúng ta đánh với bọn họ. Chờ bọn họ sức cùng lực kiệt, thì lại ra tay giết bọn họ, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?".
Tử Long Thiên nghe thấy thế thì gật đầu.
Ông ta không phải là đồ ngốc, vừa giao thủ với Sở Thu và Trương Kỳ, ông ta đã biết hai người này bất phàm, cứ cố đánh cũng không chiếm được thượng phong.
"Cứ làm theo lời cô nói đi", Tử Long Thiên trầm giọng nói.
"Sát Ma Quân đâu?".
Lạc Đàm Hoa lập tức quát lớn.
"Có!".
Một đám ma nhân mặc áo giáp màu đỏ xông tới.
"Xé xác hai người này cho tôi!".
Lạc Đàm Hoa quát.
"Tuân lệnh!".
Người của Sát Ma Quân ào ào xông tới, đánh nhau với hai người.
Sát Ma Quân có hơn trăm người, thực lực không tầm thường, nhưng đánh với cường giả của vực Diệt Vong là Sở Thu và Trương Kỳ thì lại lực bất tòng tâm, nhanh chóng bị đánh bại.
Nhưng Sát Ma Quân vừa bại trận lại không ngừng có ma nhân xông lên.
Đám ma nhân này người trước ngã xuống người sau xông lên, hung hãn không sợ chết.
Cho dù hai người có thực lực mạnh mẽ thì cũng không chịu được tiêu hao kiểu này.
Bọn họ nhanh chóng thở phì phò, khuôn mặt đã túa ra mồ hôi...
Chương 3729: Các người là ai?
“Có kết quả không?”
Tử Long Thiên cười ha ha để lộ vẻ vui mừng: “Xông lên, giết Giang Thành, tấn công Giang Thành”.
Ông ta gầm lên. Đại quân ma nhân lao lên như nước lũ. Giang Thành là những bóng hình đen kịt Chu Huyền Long, Trương Kỳ, Sở Thu cũng đành phải liều mạng.
Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Cùng lúc này tại một con đường quốc lộ ở Giang Thành.
“Cứu mạng với”, một người mẹ trẻ ôm đứa con vừa chạy vừa gào khóc. Ở phía sau họ có hia ma nhân đang xách dao đuổi theo.
“Đừng chạy nữa, không chạy thoát được đâu”, một ma nhân mập lù bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. “
“Người phụ nữ là của tao, đứa bé là của mày, thế nào?”, một tên ma nhân nheo mắt nói.
“Cút! Người phụ nữ là của tao, đứa bé là của mày”.
“Người anh em, cảnh giới của tao sắp đột phá rồi, cần người phụ nữ này. Mày không thể nhường cho tao được sao? Nhìn đứa bé xem thịt nó mềm thế kia mày không dao động à?”
“Đừng có lầm bầm ở đây. Bắt người đã rồi tính. Đại quân đã vào Giang Thành rồi, chúng ta lén lút chạy ra đây mà để đại nhân ma quân biết được thì sẽ bị băm vằm đấy”.
“Được, vậy thì xử lý trước rồi tính” .
Ma nhân bật cười ha ha sau đó đột nhiên nhảy tới trước mặt người phụ nữ.
“Á”, người phụ nữ hét lớn, ôm lấy đứa bé ngã xuống đất. Đợi đến khi người này bò dậy thì hai ma nhân kia đã ở ngay sau cô ta, bật cười với vẻ dữ tợn.
“Đừng...đừng giết tôi, tha cho tôi, tha cho con của tôi với”.
Người phụ nữ ôm lấy đứa con trong lòng, run rẩy gào khóc. Đứa bé như bị giật mình nên cũng khóc theo. Nhưng ma nhân mặc kệ, chỉ chộp lấy đứa bé.
“Con của tôi”.
Người phụ nữ như phát điện. Một giây sau, cánh tay của cô ta bị một ma nhân còn lại chộp lấy và ghì xuống.
“Tha cho tôi, trả lại con cho tôi”, người phụ nữ như phát điên, điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng cô ta nào phải là đối thủ của hai ma nhân này.
“Ha ha, chúng ta hưởng thụ ở chỗ nào đây?”, ma nhân mập lù cười dữ tợn và tỏ ra vô cùng hào hứng.
“Sao thế? Còn muốn tìm nơi nào sinh khí tốt à. Ở đây làm luôn đi, nhanh kết thúc còn về tổng bộ”.
“Được”.
Ma nhân mập lù gật đầu, rồi đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Mẹ kiếp, để lại cô ta cho tao”.
“Được được”.
Tên ma nhân gầy chẳng buồn tranh giành bèn đẩy người phụ nữ tới. Tên ma nhân mập chộp lấy cô gái, vứt đứa bé cho tên ma nhân gầy. Tên ma nhân gầy nhận lấy, há miệng ra định cắn đứa bé.
“Đừng”, người phụ nữ gào lớn.
Thế nhưng vô ích. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc...
“Dừng tay”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tên ma nhân gầy giật mình, quay qua nhìn thì thấy một bóng hình xuất hiện sau bọn chúng từ khi nào.
Người này có mái tóc dài màu trắng với ánh mắt lạnh như băng và khí tức hầu như không thể cảm nhận được.
“Ấy, một thằng không sợ chết à?”
“Để chúng ta cùng hưởng thụ nào”.
“Ok”, hai tên ma nhân bật cười.
Thế nhưng nụ cười trên mặt chúng dần cứng lại. Phía sau người đàn ông có nhiều luồng khí tức khác lao tới.
Hàng nghìn bóng hình xuất hiện. Mỗi một bóng hình đều sở hữu khí tức vô cùng ghê người. Hai ma nhân hóa đá.
“Các...các người là ai?”, tên ma nhân mập run rẩy.
“Tôi là Lâm Chính, long soái của Long Quốc”, Lâm Chính bước tới trước, nhìn chăm chăm hai ma nhân này.
Chương 3730: Gấp rút tiếp viện
“Anh là thần y Lâm của Giang Thành sao?”
Tên ma nhân gầy cực kỳ hoảng sợ, hai chân run lẩy bẩy, dường như sắp không đứng vững được nữa.
Tên m nhân mập cũng y hệt.
Đây chính là sát thần đã chém giết rất nhiều ma nhân!
Ở Thiên Ma Đạo, chỉ cần nhắc đến cái tên Lâm Chính cũng đủ khiến cho mọi người biến sắc.
Người phụ nữ nhìn thấy vậy, lập tức nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của ma nhân, giật lấy đứa con của mình rồi lao tới chỗ của Lâm Chính quỳ xuống đất.
“Anh ơi, xin anh cứu tôi với! Cứu tôi với!”
“Cô đừng lo, chúng tôi là người của chính phủ! Chúng tôi đảm bảo sẽ giúp cô được an toàn!”
Lâm Chính đỡ người phụ nữ đứng dậy, cúi đầu nói: “Đảo chủ, làm phiền ông hãy cử người thu xếp ổn thỏa cho người phụ nữ và đứa trẻ này”.
“Tướng Lâm yên tâm”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu rồi vung tay lên, một người của Thần Đảo bước tới dẫn người phụ nữ và đứa trẻ rời đi.
“Thần y Lâm tha mạng cho tôi! Thần y Lâm tha mạng cho tôi đi mà!”
Hai ma nhân vội vàng quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu cầu xin được tha thứ.
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào hai người họ, lạnh lùng nói: “Tại sao các người lại ở đây? Ai cử các người tới?”
“Thần y Lâm, tôi... bọn tôi đã lẻn ra ngoài!”
Ma nhân mập run rẩy nói: “Bọn tôi đã âm thầm rời khỏi đại đội, định đi tìm người sống để tu luyện, nên... nên mới tới chỗ này...”
“Đại đội?”
Khuôn mặt của Lâm Chính cứng đờ: “Đại đội là gì? Là đội quân của Thiên Ma Đạo các người sao?”
“Đúng... Đúng vậy thần y Lâm, đạo chủ đã tập hợp một trăm tám mươi ngàn ma nhân! Tiến thẳng tới Giang Thành, nói rằng... nói rằng muốn tiêu diệt Dương Hoa, tắm... tắm máu cả Giang Thành...”, ma nhân đó run rẩy nói.
“Cái gì?”
Cổ Cương ở phía sau nghe thấy vậy thì suýt chút nữa đã ngất lịm, nén giận hét lên: “Đại đội của Thiên Ma Đạo đang ở chỗ nào?”
“Tôi đoán là... đã tới Giang Thành rồi...”
Ma nhân gầy dè dặt trả lời.
Vừa nói xong.
Bốp!
Lâm Chính ngay lập tức tung chưởng, giết chết tên ma nhân gầy.
Cơ thể của tên ma nhân gầy ngay lập tức nổ tung thành một vũng máu, thịt nát xương tan.
“Lâm thần y tha mạng! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Tên ma nhân mập điên cuồng dập đầu mạnh xuống đất, dập tới mức mặt đất nứt ra.
“Người dẫn đầu đại đội là ai?”
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Là Đại Ma Quân, Tử Long Thiên...”
Tên ma nhân mập vội vàng nói.
Bốp!
Lâm Chính không nói nhiều nữa mà đánh thẳng vào người của tên ma nhân mập khiến hắn chết giống hệt ma nhân gầy ban nãy, thịt nát xương tan.
“Tướng Lâm, ma nhân đột nhiên ồ ạt tấn công chắc chắn là có chỗ dựa, hơn nữa còn có hàng ngàn ma nhân đang xông đến, Giang Thành đã báo cáo tình hình khẩn cấp rồi, cần phải tiếp viện ngay lập tức!”
Cổ Cương nôn nóng nói.
“Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng tới Giang Thành, Cổ Cương, ông hãy ngay lập tức báo cáo tình hình khẩn cấp của Giang Thành cho cấp trên, để họ mau chóng điều động binh lính”.
“Để tiếp viện Giang Thành sao?”
“Không! Là tiến thẳng tới Thiên Ma Đạo!”
Mặt Lâm Chính không cảm xúc, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng tiêu diệt tất cả ma nhân ở Giang Thành, sau đó sẽ dẫn người tới đánh giết Thiên Ma Đạo, lần này tôi chắc chắn sẽ tiêu diệt hoàn toàn Thiên Ma Đạo! Diệt trừ hậu quả sau này!”
Cổ Cương vô cùng sợ hãi nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán của Lâm Chính thì ông ta ngay lập tức gật đầu.
“Mặc dù tình hình ở tiền tuyến đang căng thẳng nhưng những chuyện liên quan tới sự tồn vong của Long Quốc lại không thể chậm trễ được! Tướng Lâm, hãy bảo trọng! Mọi chuyện còn lại đều trông hết vào cậu!” Cổ Cương cúi đầu nói.
“Đi thôi!”
Lâm Chính cũng không nói nhiều nữa, hét lên một tiếng rồi nhảy vọt về phía trước biến thành dải cầu vồng bay thẳng tới Giang Thành.
“Đi theo mau!”
Đông Phương đảo chủ hét lên rồi dẫn theo một nhóm cường giả theo sau.
Vô số bóng người bay xuyên qua bầu trời.
Vào lúc này.
Ở ngoại ô Giang Thành.
Trương Kỳ và Sở Thu đều đã bị thương, thở không ra hơi.
Hai người đã chém giết mấy ngàn ma nhân, nhưng sức lực lại tiêu hao quá nhiều khiến sức chiến đấu giảm mạnh, đã quá sức chịu đựng của họ.
Nhìn thấy Tử Long Thiên ở đằng xa đang uống thuốc để hồi phục lại, ông ta đang đợi kẻ địch kiệt sức rồi mới tấn công, mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
“Không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị đánh chết! Tạm thời rút lui, chỉ cần phòng thủ ở cổng Giang Thành là được!”
Sở thu gằn giọng.
“Sở Thu, anh cứ rút lui, tôi sẽ yểm trợ cho anh!”
Trương Kỳ hét lên.
“Không được, cùng nhau lui về sau là tốt nhất, nếu tôi rút lui trước thì tên ma đầu đó chắc chắn sẽ nhân cơ hội để giết anh! Chỉ có một mình anh thì chưa chắc đã có thể đánh lại ông ta!”
“Được rồi, chúng ta cùng nhau rút lui!”
Sau khi thống nhất xong, cả hai quyết định sẽ vừa đánh vừa lui về sau.
“Ma Quân đại nhân, bọn chúng sắp không ổn rồi, mau giết bọn chúng đi!”
Lạc Đàm Hoa biết rõ ý định của hai người, lập tức hét lên.
“Được!”
Tử Long Thiên cười phá lên, rút kiếm ra lao về phía trước.
Ma khí tàn bạo giống như một cơn gió thổi tới.
“Không ổn! Cẩn thận!”
Sở Thu hét lên rồi lập tức giơ tay ra đỡ đòn.
Nhưng rõ ràng là Tử Long Thiên không quan tâm tới Sở Thu mà đang nhắm tới Trương Kỳ có thực lực yếu hơn.
Ông ta lắc mạnh thanh kiếm của mình khiến cho ma khí biến thành vô số gợn sóng, lần lượt lao về chỗ của Trương Kỳ.
Trương Kỳ không đỡ được, bị đánh bay đi.
Đôi mắt của Sở Thu đầy lạnh lùng, đấm mạnh vào người của Tử Long Thiên.
Cả người của Tử Long Thiên rung lên dữ dội nhưng vẫn không bị đánh lùi lại, giống như ông ta không hề biết đau là gì, sau đó ông ta quay lại chém mạnh vào cơ thể của Sở Thu.
Sở Thu vội vàng né đi nhưng đã không kịp, ma kiếm đã chặt đứt cánh tay phải của gã, máu tươi phun trào.
“Sở Thu!”
Trương Kỳ lo lắng hét lên, lập tức liều chết xông về phía trước muốn cứu Sở Thu.
Tử Long Thiên bật cười thành tiếng.
“Tới hay lắm, hay lắm!”
Nói xong, cánh tay của ông ta đột nhiên rung lên, ma kiếm tạo thành một dải kiếm khí dài vài thước rồi chém thẳng vào Trương Kỳ.
Trương Kỳ vô cùng sợ hãi, vội vàng né qua một bên nhưng kiếm khí lại quá nhanh nên hai chân của hắn bị chặt đứt ngay lập tức.
Bịch!
Trương Kỳ ngã mạnh xuống đất, không thể đứng dậy được nữa, máu ồ ạt chảy ra từ hai chân bị chặt đứt, nhuộm đỏ mặt đất...