-
Chương 3736-3740
Chương 3736: Lời thỉnh cầu
Bụp!
Cơ thể của một ma nhân nổ tung, biến thành từng mảnh thịt và rơi xuống đất.
Lâm Chính cả người bê bết máu khẽ thở hổn hển, đứng giữa núi thi thể và biển máu.
Từ Giang Thành truy kích đến bây giờ đã là một đoạn đường dài hơn trăm dặm.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là thi thể của Thiên Ma Đạo Nhân. Cảnh tượng giống như ở dưới địa ngục, nhìn vô cùng kinh hãi.
"Tướng Lâm!!"
Chu Huyền Long vội vàng đi tới, nhìn Lâm Chính đang đứng trong núi thi thể thì không khỏi tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nghiêng đầu khàn khàn giọng hỏi.
"Quân chủ lực đã bị quét sạch hoàn toàn, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều kẻ lang thang chạy trốn. Nhưng xin tướng Lâm cứ yên tâm, chúng tôi đã sử dụng vệ tinh để xác định vị trí của những kẻ này, đồng thời cử các cao thủ đến bao vây và trấn áp chúng. Tôi tin rằng không mất nhiều thời gian nữa, chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!" Chu Huyền Long báo cáo.
"Những ma nhân này bản tính tàn ác, thủ đoạn thâm độc! Có thể giết thì giết hết! Nếu giữ chúng lại, một khi chúng vào thôn làng hoặc thị trấn, chúng sẽ tàn sát người vô tội và biến thành quỷ, đến lúc đó sẽ rất phiền phức!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Lệnh tiếp tục truy sát, bằng mọi cách giết hết ma nhân! Không để sót một kẻ nào!!"
"Được!"
Chu Huyền Long gật đầu, lập tức lấy bộ đàm ra truyền lệnh xuống.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính reo lên.
Anh lấy điện thoại ra và thấy người gọi tới là Cung Hỉ Vân.
"Cung Hỉ Vân! Tô Nhu và những người khác không sao chứ?"
Lâm Chính lập tức trầm giọng hỏi.
"Chủ tịch Lâm đừng lo lắng, cô Tô và những người khác không sao, tôi đã đưa họ đến tỉnh Kinh", Cung Hỉ Vân đáp.
"Tốt lắm”.
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm: "Cô dẫn họ tới tỉnh khác lánh tạm một thời gian. Đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ đón họ trở về”.
"Được rồi chủ tịch Lâm”.
Cung Hỉ Vân đáp, nhưng rất nhanh lại vội vã nói: "Chủ tịch Lâm, xin đừng cúp điện thoại, cô Tô nói rằng cô ấy muốn nói chuyện với cậu ..."
Lâm Chính giật mình, do dự một chút rồi nói: "Đưa điện thoại cho Tô Nhu đi".
Một lúc sau, giọng nói dễ chịu của Tô Nhu từ điện thoại vọng đến.
"Chủ tịch Lâm!"
"Cô Tô, thật xin lỗi, nếu không phải tại tôi thì cô đã không phải khổ sở như vậy, thành thật xin lỗi cô", Lâm Chính cười khổ nói.
"Chủ tịch Lâm, anh không cần phải xin lỗi. Chuyện như vậy không ai muốn xảy ra. Hơn nữa, tôi đã nghe được một số chuyện từ cô Cung, chuyện này cũng không thể trách anh. Có người muốn nhằm vào Dương Hoa, còn anh chỉ đơn giản là tự vệ mà thôi”.
Tô Nhu cười nói: "Huống chi,chủ tịch Lâm làm nhiều việc tốt như vậy, cũng giúp tôi nhiều như vậy, tôi sao có thể trách anh được? Anh là người tốt!"
Tự nhiên được dán nhãn “người tốt” khiến Lâm Chính cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng anh biết rằng Tô Nhu không có ý như mình đang suy diễn.
"Cô Tô, cô nghĩ như vậy tôi rất mừng. Cô yên tâm, tôi xử lý xong chuyện ở Giang Thành rồi sẽ về ngay. Đến lúc đó tôi có thể hứa với cô, sẽ không để cô phải chịu bất cứ tổn hại nào nữa”, Lâm Chính cười đáp.
"Cám ơn chủ tịch Lâm”.
Tô Nhu cảm kích nói, nhưng sau khi do dự một lúc, cô ấy nói tiếp: "Chủ tịch Lâm, tôi có một lời thỉnh cầu, anh có thể ... anh có thể giúp tôi không?"
"Xin cô cứ nói, chỉ cần là chuyện có thể làm được, tôi nhất định sẽ không chối từ”.
"Chính là... Lâm Chính chồng tôi, hiện tại đang mất tích. Tôi không thể liên lạc với anh ấy, cũng không biết Giang Thành xảy ra chuyện gì. Nghe nói phía Nam thành phố đã bị phong toả, tất cả cư dân đang sơ tán về phía Bắc… Nếu có thể tìm thấy anh ấy, anh có thể giúp tôi bảo vệ anh ấy an toàn không? Làm ơn..."
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính sững lại.
Anh không bao giờ nghĩ rằng Tô Nhu thực sự yêu cầu anh làm một việc như vậy.
Trầm mặc một hồi, Lâm Chính cười khổ nói: "Cô Tô cứ yên tâm, Lâm Chính chồng cô không sao. Anh ấy đã được người của Dương Hoa sắp xếp ổn thỏa, nhưng điện thoại của anh ấy bị hỏng nên có thể không liên lạc được...Khi có thời gian tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho cô”.
"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn chủ tịch Lâm”.
Tô Nhu cảm kích nói.
Sau đó cô cúp điện thoại.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trong tay, vẻ sầu não trên gương mặt càng hiện rõ.
Chương 3737: Sao con không suy nghĩ kỹ đi?
“Chủ tịch Lâm nói thế nào?”.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường cao tốc, Trương Tinh Vũ nhìn Tô Nhu ở ghế lái phụ, không nhịn được hỏi.
“Chủ tịch Lâm nói đã sắp xếp cho Lâm Chính, tạm thời anh ấy sẽ không có nguy hiểm gì, nói chúng ta không cần lo lắng”.
Tô Nhu cười đáp.
Hai người nhìn nhau, sau đó Trương Tinh Vũ mới nói: “Lần này con thấy rõ chưa? Lúc trước Chủ tịch Lâm xa lánh con không phải vì thật sự ghét con, mà là lo rằng sẽ liên lụy đến con, biết chưa?”.
Tô Nhu ngẩn ra, im lặng không nói.
“Nghĩ xem lúc trước Chủ tịch Lâm đã giúp con thế nào? Không có sự hỗ trợ của Chủ tịch Lâm, Quốc tế Duyệt Nhan của con đã không được thành lập. Nếu Chủ tịch Lâm không có ý với con thì sao lại giúp con làm nhiều việc một cách vô điều kiện như vậy?”, Trương Tinh Vũ lại nói.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì? Chẳng lẽ mẹ lại muốn khuyên con gả cho Chủ tịch Lâm?”.
Tô Nhu bất đắc dĩ nói.
“Con đừng giận, mẹ biết con thích Lâm Chính, cũng biết thật ra Lâm Chính cũng còn tạm được, nhưng Chủ tịch Lâm có chỗ nào không bằng Lâm Chính? Con nghĩ xem, vì sao cậu ấy lại gặp rắc rối như bây giờ, không phải vì cậu ấy quá ưu tú nên bị người ta đố kị, trả thù hay sao? Cậu ấy trẻ tuổi như vậy đã sáng lập Dương Hoa, sao người ta không ghen tức cho được? Ngược lại nhìn thằng Lâm Chính, ai lại đi ghen tức với nó?”.
“Huống hồ, con không thấy những gì Chủ tịch Lâm đã làm mấy năm qua sao? Học viện Huyền Y Phái là của Chủ tịch Lâm, cứ ba bữa vài hôm học viện lại khám bệnh miễn phí, thỉnh thoảng còn tặng thuốc cho trăm họ ở Giang Thành. Mẹ nghe nói Chủ tịch Lâm còn xây hơn một trăm trường tiểu học hi vọng, nếu không có thợ săn ảnh tiết lộ, ai biết được những trường học đó là do cậu ấy xây? Người tốt như vậy có đứa con gái nào không thích cơ chứ? Chẳng lẽ con không có hứng thú gì sao?”.
Trương Tinh Vũ nói liên tục, lời nói cũng trở nên sốt sắng.
Trông dáng vẻ bà ta cứ như bà ta mà trẻ ra hai mươi tuổi thì sẽ đá Tô Quảng đi tìm Chủ tịch Lâm.
Tô Quảng mang vẻ mặt cổ quái, trong lòng hơi ghen tị.
Tô Nhu không nói lời nào.
Thật ra cô cũng nhìn ra được những việc mà Trương Tinh Vũ nhắc tới chứ.
Cô cũng khâm phục Chủ tịch Lâm từ tận đáy lòng.
Trẻ tuổi tài cao, y thuật cao siêu, có tấm lòng thương người, sáng lập ra Dương Hoa không vì lợi nhuận mà chỉ để tạo phúc cho dân chúng.
Người như vậy đúng là không có khuyết điểm gì.
Làm gì có cô gái nào không yêu?
Cô đã kết hôn, dù Lâm Chính không bằng đầu ngón tay của Chủ tịch Lâm, nhưng cô cũng không thể bỏ Lâm Chính để gả cho Chủ tịch Lâm.
Đó là giới hạn của cô.
“Bỏ đi, con tự mình suy xét”.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Tô Nhu, không nói gì thêm.
Cung Hỉ Vân đang lái xe cũng có vẻ tức giận, nhìn Trương Tinh Vũ qua kính chiếu hậu.
Cô ta biết thân phận của Chủ tịch Lâm, nhưng lại không dám tiết lộ.
Bây giờ người có liên quan đến Chủ tịch Lâm đều bị nhắm đến, nếu để mọi người biết vợ của thần y Lâm ở Giang Thành chính là Tô Nhu thì sao được?
Chỉ sợ mười mấy vạn đại quân của Thiên Ma Đạo sẽ nhắm tới Tô Nhu.
“Cô Tô, chúng ta sắp đến rồi”.
Cung Hỉ Vân nhìn tấm biển bên đường, lên tiếng.
“Đến nhà ông ngoại rồi sao?”.
Tô Nhu hỏi.
“Không phải, Chủ tịch Lâm đã sắp xếp một điểm an toàn ở đây, chúng ta tạm thời ở lại đây, đợi tình hình của Giang Thành ổn định rồi chúng ta lại đi”.
“Không phải lúc đi đã bảo là đến nhà ông ngoại tôi sao?”.
“Chỗ ông ngoại cô có lẽ cũng không an toàn, nên không đến đó”.
“Hả…”.
“Cô Tô yên tâm, chúng ta sẽ không ở quá lâu. Nơi an toàn có đầy đủ thiết bị, không để cô chịu ấm ức đâu”.
"Thôi được”.
Tô Nhu thở dài, khẽ gật đầu.
Chương 3738: Chết chắc
Toàn bộ đại quân của Thiên Ma Đạo đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại vài trăm người là tháo chạy được.
Cả Thiên Ma Đạo chấn động. Không một ai có thể ngờ mấy chục vạn quân tấn công Giang Thành mà lại có kết quả như vậy.
Nhất thời, đám ma nhân cảm thấy hoang mang. Bọn họ không còn là những kẻ trời không sợ đất không sợ nữa rồi.
Bọn chúng cảm thấy run rẩy. Cả Thiên Ma Đạo trở nên vô cùng hoảng loạn.
Tới ngày thứ hai đã có người trốn khỏi Thiên Ma Đạo. Lạc Đàm Hoa không dám báo tin cho đạo chủ vì sợ bị trừng phạt, đành phải gia cố hàng phòng ngự của Thiên Ma Đọa, đồng thời cử người canh chừng chặt chẽ ở lối ra vào. Một khi phát hiện ra có người định bỏ trốn sẽ giết ngay lập tức.
Trong sảnh lớn. An Huyền ngồi ngay phía trước. Lạc Đàm Hoa cùng với các ma nữ mà quân mới ngồi bên cạnh
Đám đông im lặng với sắc mặt vô cùng nghiêm túc. An Huyền hôm qua vừa được gọi về. Xảy ra chuyện lớn như vậy đến cả một người trước giờ luôn giữ được bình tĩnh như hắn cũng khó kiểm soát nổi.
“Đội quân của chúng ta thương vong quá nhiều, các vị có đối sách gì để đối phó với Dương Hoa không?”, An Huyền nhìn đám đông và nói bằng giọng khàn khàn.
Thế nhưng không một ai trả lời. An Huyền đanh mắt
“An Huyền đại nhân, tôi thấy giờ chúng ta chỉ có thể đi cứu viện thôi”, Lạc Đàm Hoa bặm môi
“Cứu viện?”
An Huyền giật mình rồi mỉm cười: “Chúng ta giết người nhiều như vậy, hầu như các tông môn của Long Quốc đều từng qua tay chúng ta, giờ chúng ta đi đâu tìm cứu veienj? Lẽ nào muốn tôi đi cầu xin kẻ địch”.
“Tử Vực”, Lạc Đàm Hoa không hề phản bác mà chỉ nói ra hai từ.
An Huyền giật mình, im lặng. Đúng là Tử Vực có mối thâm thù với Lâm Chính. Cộng với việc trước đó Thiên Ma Đạo cử các thủ vệ cấm địa tấn công Giang Thành thì Tử Vực cũng đã âm thầm giúp đỡ Thiên Ma Đạo rồi.
“Nghe nói chuyện lần trước người của Tử Vực bị thần y Lâm bắt cả. Tôi nghĩ với tính cách của thần y Lâm thì chắc chắn sẽ không buông tha cho Tử Vực đâu. Chắc chắn Tử Vực cũng biết rõ ràng, nếu như Thiên Ma Đạo mà thua thì mục tiêu tiếp theo của thần y Lâm chính là bọn họ. Vậy thì sao họ có thể khoanh tay đừng nhìn được”, Lạc Đàm Hoa nói.
An Huyền gật đầu, trầm giọng: “Lập tức cử người tới Tử Vực nói chuyện, nhờ Tử Vực cử các cao thủ đi trợ giúp”.
“Báo cáo”.
Đúng lúc này có tiếng hô vang lên. Một ma nhân lật đật chạy vào. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.
“Có chuyện gì không?”, An Huyền trầm giọng.
“Bẩm An Huyền đại nhân, Tử Vực cử sứ giả tới”, ma nhân này kêu lên. An Huyền giật mình nhưng tỏ ra vui mừng.
“Xem ra Tử Vực cũng anh minh đấy” .
Lạc Đàm Hoa cũng thở phào: “Mau mời sứ giả vào đi”.
“Vâng”, một lúc sau một người đàn ông trung niên để râu dê mặc áo bào màu lam bước vào.
“Tỉnh Duyên Hà – Đường chủ của Nguyệt Chiếu Đường chào Huyền An đại nhân”, người đàn ông trung niên chắp tay cung kính.
“Đường chủ khách khí rồi. Mau ban ghế cho đường chủ”, An Huyền hét lớn. Một ma nhân nhanh chóng mang ghế ra. Tỉnh Duyên Hà ngồi xuống chắp tay.
“Cảnh đường chủ tới Thiên Ma Đạo không biết có việc gì?”, An Huyền cười hỏi.
“An Huyền đại nhân, tôi cũng không vòng vo nữa, chuyện ở Giang Thành chúng tôi đã nhận được tin rồi. Giờ Thiên Ma Đạo đang tổ thất hàng chục nghìn quân tin nhuệ, nguyên khí bị ảnh hưởng, nếu tiếp tục như thế này thì Thiên Ma Đạo sẽ bị thần y Lâm tiêu diệt mất. Vì vậy, vực chủ cử tôi tới là vì muốn thương lượng với các vị chuyện hợp tác. Tử Vực chúng tôi cùng các vị cùng đối phó với thần y Lâm”, Tỉnh Duyên Hà lên tiếng.
“Được chứ”.
An Huyền vỗ tay, kích động bước tới chắp tay trước Tỉnh Duyên Hà.
“Người của Tử Vực có tầm nhìn xa như vậy tôi rất bái phục. Chúng tôi đúng là đang cần sự trợ giúp. Nếu như Tử Vực có thể liên thủ được với Thiên M Đạo thì e rằng cả Long Quốc cũng chẳng có gì phải sợ chứ đừng nói tới một thần y Lâm? Ha ha...”
Tỉnh Duyên Hà nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt nhưng vẫn gật đầu: “Xem ra An Huyền đại nhân cũng có ý muốn hợp tác với chúng tôi. Như vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ lập tức về báo cáo với vực chủ”.
“Mong vực chủ sẽ cử các cao thủ cứu viện cho Thiên Ma Đạo chúng tôi” .
An Huyền nói tiếp: “Thần y Lâm lần này bao vây tấn công Thiên Ma Đạo, thủ đoạn vô cùng toàn nhẫn. Tôi lo rằng hắn sẽ nhanh chóng tới đây và chính thức khai chiến với Thiên Ma Đạo”.
“Vậy tôi không ở lại lâu nữa, chỉ là An Huyền đại nhân này, tôi về báo vực chủ, vực chủ chịu cử người đi cứu viện thì cả đi cả về cũng phải hai ba ngày, nhưng tôi không biết là Thiên Ma Đạo có thể gắng gượng được từng đấy ngày hay không?” ,Tỉnh Duyên Hà hỏi.
“Điều này...”, An Huyền không trả lời.
Lạc Đàm Hoa lên tiếng: “Tỉnh đường chủ, người của chúng tôi nói rằng Lâm CHính giết đội quân chủ lực của chúng tôi nhưng không có ý quay lại Giang Thành mà muốn tới đây luôn. Giờ điều chúng tôi lo lắng chính là chuyện này. Nếu như thần y Lâm mà đánh thẳng tới đây thì có lẽ tối nay ở đây sẽ nổ ra một cuộc chiến lớn”.
“Phía bên thần y Lâm tập hợp được bao nhiêu người rồi”, Tỉnh Duyên Hà hỏi.
“Trước mắt chỉ có một mình hắn”.
Lạc Đàm Hoa trầm giọng: “Một mình hắn thì tốc độ cực nhanh. Người của Dương Hoa bị thương không nhẹ nên không thể theo kịp”
“Như vậy thì chẳng phải đây là cơ hội sao?”
Tỉnh Duyên Hà đứng dậy, hai mắt sáng lên: “Thần y Lâm chắc chắn tức tới mức mắt mờ rồi, vội báo thù mà xông thẳng vào Thiên Ma Đạo sao, nếu chúng ta đặt bẫy thì chắc chắn có thể giết chết được cậu ta”.
Chương 3739: Nghênh địch
Tỉnh Duyên Hà nói vậy khiến các ma nữ và ma quân trở nên kích động theo.
Một ma quân mới thăng cấp lập tức chắp tay: “Huyền An đại nhân, Tỉnh đường chủ nói có lý, thần y Lâm của Giang Thành có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy rõ ràng là vì hăn đang nổi giận. Vậy nếu chúng ta tính kế vào thời khắc then chốt này thì hắn chắc chắn sẽ trúng chiêu, vậy tại sao không áp dụng theo cách của Tỉnh đường chủ, giết chết thần y Lâm?”
Những người khác nghe thấy vậy đều gật đầu.
“An Huyền đại nhân, thần y Lâm bị chọc giận tới mức mờ mắt nên mới đuổi tới tận đây. Một mình cậ ta lao vào Thiên Ma Đạo sẽ là cơ hội tuyệt vời nhất. Lúc này không tiêu diệt cậu ta thì sẽ không còn cơ hội nào khác đau”
“An Huyền đại nhân hạ lệnh đi”.
“An Huyền đại nhân”
Ma quân, ma nữ đồng loạt lên tiếng. An Huyền cũng bắt đầu dao động. Thế nhưng hắn không nói gì, chỉ đi đi lại lại như đang suy nghĩ gì đó.
Thực ra hắn hiểu hết những gì đám ma quân ma nữ kia đang suy nghĩ. Bọn chúng đều là những ma quân ma nữ mới thăng cấp. Nếu bàn về thực lực thì chắc chắn họ sẽ không xứng với vị trí hiện tại.
Thế nhưng gần đây Thiên Ma Đạo tổn thất quá nhiều, để bảo vệ nơi đây thì bọn chúng đã được cất nhắc đưa lên. Những kẻ này vui mừng lắm nhưng chúng cũng biết bản thân không có tài đức gì, càng không có công lao gì.
“Tôi biết các vị đang muốn gấp rút báo đáp công đức của đạo chủ. Nhưng chuyện này không hề nhỏ, phải cẩn thận”, An Huyền nói.
“An Huyền đại nhân còn đang lo lắng điều gì vậy? Lẽ nào là cảm thấy chúng tôi không thể đối phó được với thần y Lâm hay sao?”, những ma quân mới thăng cấp lên tiếng.
“Đến cả tám cấm thủ của cấm địa còn bị thần y Lâm đánh bại, cả hàng chục nghìn đại quân mà nhân cũng không làm gì được hắn thì chẳng lẽ chúng ta lại không lo lắng được sao?”, An Huyền trầm giọng.
“An Huyền đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi. Nghe nói lúc thần y Lâm xuất hiện thì cũng có không ít cao thủ của vực Diệt Vong đi cùng nên mới sự trợ giúp của họ thủ vệ cấm địa mới bị đánh bại. Chứ một mình thần y Lâm thì sao có thể?”, ma quân cười nói
An Huyền khẽ chau mày nhưng vẫn tỏ ra lo lắng. Nói ra thì đúng như vậy nhưng hắn cũng rất hiểu về các thủ vệ, hắn cảm thấy khả năng lớn là do các thủ vệ quá quan tâm tới thể diện nên đã nói ra như vậy.
Thủ vệ cấm địa là những cao thủ vô cùng khủng khiếp. Bọn họ không cho phép bản thân bị thất bại. Nếu xảy ra điều đó thật thì mặt mũi họ biết để đi đâu?
Vì vậy An Huyền cho rằng việc Lâm Chính được những cao thủ khác giúp đỡ chỉ là cái cớ của thủ vệ cấm địa mà thôi.
“Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của An Huyền chứ hắn không có chứng cứ gì”.
Huống hồ Thiên Ma Đạo cũng thăm dò ra đúng là bên cạnh Lâm Chính có người của vực Diệt Vong thật.
“An Huyền đại nhân còn lo lắng gì nữa?”
Tỉnh Duyên Hà nhìn An Huyền hồi lâu vẫn không quyết thì khẽ chau mày và trầm giọng: “Lẽ nào Thiên Ma Đạo sợ rồi? Nếu như Thiên Ma Đạo không chịu đối kháng với Dương Hoa thì cũng không sao, tôi cũng không cần về tử vực báo với vực chủ cử người đi cứu viện. Dù sao cũng thua mà, sao tôi phải cho người của mình đi liều chết chứ?”
An Huyền tái mặt, lập tức nặn ra một nụ cười: “Đại nhân nói gì vậy, ma nhân chúng tôi chẳng lẽ lại sợ người thường?”
“Vậy tại sao An Huyền đại nhân còn do dự? Lẽ nào cứ trơ mắt ra nhìn thời cơ trôi đi sao?”, Tỉnh Duyên Hà tức giận.
An Huyền bất lực đồng ý: “Nếu Tỉnh đường chủ đã nói vậy rồi thì được, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuẩn bị tấn công thần y Lâm”.
“Tuân lệnh”, đám đông chắp tay, lui ra chuẩn bị.
Tỉnh Duyên Hà lúc này mới gật đầu hài lòng. An Huyền mỉm cười đáp lại sau đó rời đi gặp đạo chủ. Mặc dù hắn đồng ý nhưng vẫn cảm thấy bất an. Chuyện lớn thế này phải nói cho đạo chủ biết mới được
“Chuyện gì vậy?”
Đằng sau bức rèm đen xì, An Huyền đang quỳ ở đó.
“Bẩm sư tôn, thần y Lâm ở Giang Thành đang tới Thiên Ma Đạo để báo thù”, An Huyền lên tiếng.
“Một mình cậu ta sao?”
“Vâng”.
Đạo chủ im lặng.
“Sư tôn, thần y Lâm ức hiếp người quá đáng. Một mình mà dám tới Thiên Ma Đạo thì chứng tỏ hắn khinh thường chúng ta. Đồ nhi cầu xin sư tôn ra tay, giết chết thần y Lâm, diệt trừ mầm họa cho Thiên Ma Đạo”, An Huyền lên tiếng.
“Được”, đạo chủ đáp lại.
“Lập tức cử toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo gài bẫy, dụ thần y Lâm tiến hành bao vây. Còn bổn tọa phải nửa ngày sau mới ra tay được, bổn tọa đang ở giai đoạn quan trọng, sắp đột phá, sau đó bổn tọa ra tay thì sẽ chẳng một ai có thể là kẻ địch hết”.
“Chúc mừng sư tôn”.
Chương 3740: Đơn độc
Nhận được sự đồng ý của đạo chủ, An Huyền lập tức chuẩn bị. Phía Tây Nam của Thiên Ma Đạo có một khu rừng núi nguyên sinh. Ở đây quái thú rất nhiều, cỏ mọc um tùm, cũng ít người qua lại. Đây chính là nơi mai phục tốt nhất.
Ở đây có một con đường có thể đi tới Thiên Ma Đạo. Để dụ Lâm Chính đi theo con đường này thì An Huyền đã đặc biệt cử binh lính canh chừng ở đây đồng thời thiết kế bẫy.
Những bẫy này không để ẩn mà lộ ra. Nếu như Lâm Chính mà còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không lựa chọn xông vào làm gì. Đương nhiên nếu mà xông vào thì càng tốt.
Có quá nhiều cạm bẫy thế này, còn bao nhiêu cao thủ canh chừng, nếu Lâm Chính vẫn muốn lao qua thì xong đời.
Anh Huyền đứng ở đầu núi nheo mắt quan sát mọi thứ. Tất cả mọi thứ đã xong xuôiSự việc vô cùng thuận lợi.
“An Huyền đại nhân”, Lạc Đàm Hoa bước tới khẽ cúi người.
“Sắp xếp ổn cả rồi chứ?”
“Bẩm An Huyền đại nhân, đã sắp xếp ổn cả rồi, giờ đợi thần y Lâm tới nữa”.
Lạc Đàm Hoa cung kính đáp: “Theo như tình báo của chúng ta thì thần y Lâm chỉ còn cách chỗ này tầm hai giờ đường, hắn tới đây chúng ta sẽ ra tay ngay”.
“Rất tốt, đây là cơ hội quan trọng. Nếu như có thể trừ khử thần y Lâm ở đây thì Giang Thành không còn gì phải lo lắng nữa. Nói thật, tôi không muốn giao đấu chính diện với Dương Hoa. Dương Hoa có thần y Lâm lãnh đạo, thực lực vô cùng phi phàm, nếu như chúng ta tốn quá nhiều công sức vào việc giao đấu với hắn, một khi quan chức Long Quốc xử lý xong việc ở phía Bắc và quay về đối phó với chúng ta thì chúng ta sao có thể chống lại được”, An Huyền trầm giọng.
“An Huyền đại nhân nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bái phục…có điều thuộc hạ có câu thế này không biết có nên nói hay không”, Lạc Đàm Hoa bặm môi.
“Không sao nói đi”, An Huyền liếc nhìn cô ta với vẻ bất ngờ.
“Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó mập mờ…”, Lạc Đàm Hoa do dự.
An Huyền lập tức quay qua, chau mày: “Mập mờ ở đâu?”.
“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là thấy rất khó hiểu…”, Lạc Đàm Hoa lên tiếng.
“Đây là cảm giác của cô sao?”, An Huyền hừ giọng: “Đã quyết định rồi thì đừng do dự nữa. Làm việc phải quyết đoán, cứ lấn cấn thì sao làm được việc lớn?”
“An Huyền đại nhân nói đúng”, Lạc Đàm Hoa không dám nói gì nữa.
Lúc này một ma nhân khác bước tới.
“Bẩm An Huyền đại nhâ, thần y Lâm đang ở phạm vi ngoài mười dặm, sắp vào địa giới của Thiên Ma Đạo rồi”, ma nhân này cung kính nói.
“Tốt lắm”
An Huyền đanh mặt: “Lập tức khởi động các cơ quan, gọi người khác chuẩn bị sử dụng ma đan, quỷ đầu ma đã vào vị trí chưa?”
“Đã vào vị trí rồi ạ”.
“Tốt lắm, đợi con cá lớn cắn câu thôi”, An Huyền điềm đạm bước xuống núi, tới khu rừng và lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, có tất cả 30.000 quỷ đầu ma đang ở đây. Đây đều là những ma nhân được hiến tế thành công. Thực lực của mỗi ma nhân này đều vô cùng khủng khiếp. Chúng lục đục, nếu không phải An Huyền đã cho chúng dùng đan dược để ngủ sâu thì giờ chúng đã sục sôi cả lên rồi.
Chỉ cần Lâm Chính bước vào khu vực này thì An Huyền sẽ thả toàn bộ quỷ đầu mà ra để đối phó với Lâm Chính.
“Tới rồi”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
An Huyền vội vàng nhìn thì thấy một bóng hình xuất hiện.
Bụp!
Cơ thể của một ma nhân nổ tung, biến thành từng mảnh thịt và rơi xuống đất.
Lâm Chính cả người bê bết máu khẽ thở hổn hển, đứng giữa núi thi thể và biển máu.
Từ Giang Thành truy kích đến bây giờ đã là một đoạn đường dài hơn trăm dặm.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là thi thể của Thiên Ma Đạo Nhân. Cảnh tượng giống như ở dưới địa ngục, nhìn vô cùng kinh hãi.
"Tướng Lâm!!"
Chu Huyền Long vội vàng đi tới, nhìn Lâm Chính đang đứng trong núi thi thể thì không khỏi tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Chính nghiêng đầu khàn khàn giọng hỏi.
"Quân chủ lực đã bị quét sạch hoàn toàn, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều kẻ lang thang chạy trốn. Nhưng xin tướng Lâm cứ yên tâm, chúng tôi đã sử dụng vệ tinh để xác định vị trí của những kẻ này, đồng thời cử các cao thủ đến bao vây và trấn áp chúng. Tôi tin rằng không mất nhiều thời gian nữa, chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!" Chu Huyền Long báo cáo.
"Những ma nhân này bản tính tàn ác, thủ đoạn thâm độc! Có thể giết thì giết hết! Nếu giữ chúng lại, một khi chúng vào thôn làng hoặc thị trấn, chúng sẽ tàn sát người vô tội và biến thành quỷ, đến lúc đó sẽ rất phiền phức!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Lệnh tiếp tục truy sát, bằng mọi cách giết hết ma nhân! Không để sót một kẻ nào!!"
"Được!"
Chu Huyền Long gật đầu, lập tức lấy bộ đàm ra truyền lệnh xuống.
Lúc này, điện thoại của Lâm Chính reo lên.
Anh lấy điện thoại ra và thấy người gọi tới là Cung Hỉ Vân.
"Cung Hỉ Vân! Tô Nhu và những người khác không sao chứ?"
Lâm Chính lập tức trầm giọng hỏi.
"Chủ tịch Lâm đừng lo lắng, cô Tô và những người khác không sao, tôi đã đưa họ đến tỉnh Kinh", Cung Hỉ Vân đáp.
"Tốt lắm”.
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm: "Cô dẫn họ tới tỉnh khác lánh tạm một thời gian. Đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ đón họ trở về”.
"Được rồi chủ tịch Lâm”.
Cung Hỉ Vân đáp, nhưng rất nhanh lại vội vã nói: "Chủ tịch Lâm, xin đừng cúp điện thoại, cô Tô nói rằng cô ấy muốn nói chuyện với cậu ..."
Lâm Chính giật mình, do dự một chút rồi nói: "Đưa điện thoại cho Tô Nhu đi".
Một lúc sau, giọng nói dễ chịu của Tô Nhu từ điện thoại vọng đến.
"Chủ tịch Lâm!"
"Cô Tô, thật xin lỗi, nếu không phải tại tôi thì cô đã không phải khổ sở như vậy, thành thật xin lỗi cô", Lâm Chính cười khổ nói.
"Chủ tịch Lâm, anh không cần phải xin lỗi. Chuyện như vậy không ai muốn xảy ra. Hơn nữa, tôi đã nghe được một số chuyện từ cô Cung, chuyện này cũng không thể trách anh. Có người muốn nhằm vào Dương Hoa, còn anh chỉ đơn giản là tự vệ mà thôi”.
Tô Nhu cười nói: "Huống chi,chủ tịch Lâm làm nhiều việc tốt như vậy, cũng giúp tôi nhiều như vậy, tôi sao có thể trách anh được? Anh là người tốt!"
Tự nhiên được dán nhãn “người tốt” khiến Lâm Chính cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng anh biết rằng Tô Nhu không có ý như mình đang suy diễn.
"Cô Tô, cô nghĩ như vậy tôi rất mừng. Cô yên tâm, tôi xử lý xong chuyện ở Giang Thành rồi sẽ về ngay. Đến lúc đó tôi có thể hứa với cô, sẽ không để cô phải chịu bất cứ tổn hại nào nữa”, Lâm Chính cười đáp.
"Cám ơn chủ tịch Lâm”.
Tô Nhu cảm kích nói, nhưng sau khi do dự một lúc, cô ấy nói tiếp: "Chủ tịch Lâm, tôi có một lời thỉnh cầu, anh có thể ... anh có thể giúp tôi không?"
"Xin cô cứ nói, chỉ cần là chuyện có thể làm được, tôi nhất định sẽ không chối từ”.
"Chính là... Lâm Chính chồng tôi, hiện tại đang mất tích. Tôi không thể liên lạc với anh ấy, cũng không biết Giang Thành xảy ra chuyện gì. Nghe nói phía Nam thành phố đã bị phong toả, tất cả cư dân đang sơ tán về phía Bắc… Nếu có thể tìm thấy anh ấy, anh có thể giúp tôi bảo vệ anh ấy an toàn không? Làm ơn..."
Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính sững lại.
Anh không bao giờ nghĩ rằng Tô Nhu thực sự yêu cầu anh làm một việc như vậy.
Trầm mặc một hồi, Lâm Chính cười khổ nói: "Cô Tô cứ yên tâm, Lâm Chính chồng cô không sao. Anh ấy đã được người của Dương Hoa sắp xếp ổn thỏa, nhưng điện thoại của anh ấy bị hỏng nên có thể không liên lạc được...Khi có thời gian tôi sẽ nhắn anh ấy gọi lại cho cô”.
"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn chủ tịch Lâm”.
Tô Nhu cảm kích nói.
Sau đó cô cúp điện thoại.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trong tay, vẻ sầu não trên gương mặt càng hiện rõ.
Chương 3737: Sao con không suy nghĩ kỹ đi?
“Chủ tịch Lâm nói thế nào?”.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường cao tốc, Trương Tinh Vũ nhìn Tô Nhu ở ghế lái phụ, không nhịn được hỏi.
“Chủ tịch Lâm nói đã sắp xếp cho Lâm Chính, tạm thời anh ấy sẽ không có nguy hiểm gì, nói chúng ta không cần lo lắng”.
Tô Nhu cười đáp.
Hai người nhìn nhau, sau đó Trương Tinh Vũ mới nói: “Lần này con thấy rõ chưa? Lúc trước Chủ tịch Lâm xa lánh con không phải vì thật sự ghét con, mà là lo rằng sẽ liên lụy đến con, biết chưa?”.
Tô Nhu ngẩn ra, im lặng không nói.
“Nghĩ xem lúc trước Chủ tịch Lâm đã giúp con thế nào? Không có sự hỗ trợ của Chủ tịch Lâm, Quốc tế Duyệt Nhan của con đã không được thành lập. Nếu Chủ tịch Lâm không có ý với con thì sao lại giúp con làm nhiều việc một cách vô điều kiện như vậy?”, Trương Tinh Vũ lại nói.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì? Chẳng lẽ mẹ lại muốn khuyên con gả cho Chủ tịch Lâm?”.
Tô Nhu bất đắc dĩ nói.
“Con đừng giận, mẹ biết con thích Lâm Chính, cũng biết thật ra Lâm Chính cũng còn tạm được, nhưng Chủ tịch Lâm có chỗ nào không bằng Lâm Chính? Con nghĩ xem, vì sao cậu ấy lại gặp rắc rối như bây giờ, không phải vì cậu ấy quá ưu tú nên bị người ta đố kị, trả thù hay sao? Cậu ấy trẻ tuổi như vậy đã sáng lập Dương Hoa, sao người ta không ghen tức cho được? Ngược lại nhìn thằng Lâm Chính, ai lại đi ghen tức với nó?”.
“Huống hồ, con không thấy những gì Chủ tịch Lâm đã làm mấy năm qua sao? Học viện Huyền Y Phái là của Chủ tịch Lâm, cứ ba bữa vài hôm học viện lại khám bệnh miễn phí, thỉnh thoảng còn tặng thuốc cho trăm họ ở Giang Thành. Mẹ nghe nói Chủ tịch Lâm còn xây hơn một trăm trường tiểu học hi vọng, nếu không có thợ săn ảnh tiết lộ, ai biết được những trường học đó là do cậu ấy xây? Người tốt như vậy có đứa con gái nào không thích cơ chứ? Chẳng lẽ con không có hứng thú gì sao?”.
Trương Tinh Vũ nói liên tục, lời nói cũng trở nên sốt sắng.
Trông dáng vẻ bà ta cứ như bà ta mà trẻ ra hai mươi tuổi thì sẽ đá Tô Quảng đi tìm Chủ tịch Lâm.
Tô Quảng mang vẻ mặt cổ quái, trong lòng hơi ghen tị.
Tô Nhu không nói lời nào.
Thật ra cô cũng nhìn ra được những việc mà Trương Tinh Vũ nhắc tới chứ.
Cô cũng khâm phục Chủ tịch Lâm từ tận đáy lòng.
Trẻ tuổi tài cao, y thuật cao siêu, có tấm lòng thương người, sáng lập ra Dương Hoa không vì lợi nhuận mà chỉ để tạo phúc cho dân chúng.
Người như vậy đúng là không có khuyết điểm gì.
Làm gì có cô gái nào không yêu?
Cô đã kết hôn, dù Lâm Chính không bằng đầu ngón tay của Chủ tịch Lâm, nhưng cô cũng không thể bỏ Lâm Chính để gả cho Chủ tịch Lâm.
Đó là giới hạn của cô.
“Bỏ đi, con tự mình suy xét”.
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Tô Nhu, không nói gì thêm.
Cung Hỉ Vân đang lái xe cũng có vẻ tức giận, nhìn Trương Tinh Vũ qua kính chiếu hậu.
Cô ta biết thân phận của Chủ tịch Lâm, nhưng lại không dám tiết lộ.
Bây giờ người có liên quan đến Chủ tịch Lâm đều bị nhắm đến, nếu để mọi người biết vợ của thần y Lâm ở Giang Thành chính là Tô Nhu thì sao được?
Chỉ sợ mười mấy vạn đại quân của Thiên Ma Đạo sẽ nhắm tới Tô Nhu.
“Cô Tô, chúng ta sắp đến rồi”.
Cung Hỉ Vân nhìn tấm biển bên đường, lên tiếng.
“Đến nhà ông ngoại rồi sao?”.
Tô Nhu hỏi.
“Không phải, Chủ tịch Lâm đã sắp xếp một điểm an toàn ở đây, chúng ta tạm thời ở lại đây, đợi tình hình của Giang Thành ổn định rồi chúng ta lại đi”.
“Không phải lúc đi đã bảo là đến nhà ông ngoại tôi sao?”.
“Chỗ ông ngoại cô có lẽ cũng không an toàn, nên không đến đó”.
“Hả…”.
“Cô Tô yên tâm, chúng ta sẽ không ở quá lâu. Nơi an toàn có đầy đủ thiết bị, không để cô chịu ấm ức đâu”.
"Thôi được”.
Tô Nhu thở dài, khẽ gật đầu.
Chương 3738: Chết chắc
Toàn bộ đại quân của Thiên Ma Đạo đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại vài trăm người là tháo chạy được.
Cả Thiên Ma Đạo chấn động. Không một ai có thể ngờ mấy chục vạn quân tấn công Giang Thành mà lại có kết quả như vậy.
Nhất thời, đám ma nhân cảm thấy hoang mang. Bọn họ không còn là những kẻ trời không sợ đất không sợ nữa rồi.
Bọn chúng cảm thấy run rẩy. Cả Thiên Ma Đạo trở nên vô cùng hoảng loạn.
Tới ngày thứ hai đã có người trốn khỏi Thiên Ma Đạo. Lạc Đàm Hoa không dám báo tin cho đạo chủ vì sợ bị trừng phạt, đành phải gia cố hàng phòng ngự của Thiên Ma Đọa, đồng thời cử người canh chừng chặt chẽ ở lối ra vào. Một khi phát hiện ra có người định bỏ trốn sẽ giết ngay lập tức.
Trong sảnh lớn. An Huyền ngồi ngay phía trước. Lạc Đàm Hoa cùng với các ma nữ mà quân mới ngồi bên cạnh
Đám đông im lặng với sắc mặt vô cùng nghiêm túc. An Huyền hôm qua vừa được gọi về. Xảy ra chuyện lớn như vậy đến cả một người trước giờ luôn giữ được bình tĩnh như hắn cũng khó kiểm soát nổi.
“Đội quân của chúng ta thương vong quá nhiều, các vị có đối sách gì để đối phó với Dương Hoa không?”, An Huyền nhìn đám đông và nói bằng giọng khàn khàn.
Thế nhưng không một ai trả lời. An Huyền đanh mắt
“An Huyền đại nhân, tôi thấy giờ chúng ta chỉ có thể đi cứu viện thôi”, Lạc Đàm Hoa bặm môi
“Cứu viện?”
An Huyền giật mình rồi mỉm cười: “Chúng ta giết người nhiều như vậy, hầu như các tông môn của Long Quốc đều từng qua tay chúng ta, giờ chúng ta đi đâu tìm cứu veienj? Lẽ nào muốn tôi đi cầu xin kẻ địch”.
“Tử Vực”, Lạc Đàm Hoa không hề phản bác mà chỉ nói ra hai từ.
An Huyền giật mình, im lặng. Đúng là Tử Vực có mối thâm thù với Lâm Chính. Cộng với việc trước đó Thiên Ma Đạo cử các thủ vệ cấm địa tấn công Giang Thành thì Tử Vực cũng đã âm thầm giúp đỡ Thiên Ma Đạo rồi.
“Nghe nói chuyện lần trước người của Tử Vực bị thần y Lâm bắt cả. Tôi nghĩ với tính cách của thần y Lâm thì chắc chắn sẽ không buông tha cho Tử Vực đâu. Chắc chắn Tử Vực cũng biết rõ ràng, nếu như Thiên Ma Đạo mà thua thì mục tiêu tiếp theo của thần y Lâm chính là bọn họ. Vậy thì sao họ có thể khoanh tay đừng nhìn được”, Lạc Đàm Hoa nói.
An Huyền gật đầu, trầm giọng: “Lập tức cử người tới Tử Vực nói chuyện, nhờ Tử Vực cử các cao thủ đi trợ giúp”.
“Báo cáo”.
Đúng lúc này có tiếng hô vang lên. Một ma nhân lật đật chạy vào. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn.
“Có chuyện gì không?”, An Huyền trầm giọng.
“Bẩm An Huyền đại nhân, Tử Vực cử sứ giả tới”, ma nhân này kêu lên. An Huyền giật mình nhưng tỏ ra vui mừng.
“Xem ra Tử Vực cũng anh minh đấy” .
Lạc Đàm Hoa cũng thở phào: “Mau mời sứ giả vào đi”.
“Vâng”, một lúc sau một người đàn ông trung niên để râu dê mặc áo bào màu lam bước vào.
“Tỉnh Duyên Hà – Đường chủ của Nguyệt Chiếu Đường chào Huyền An đại nhân”, người đàn ông trung niên chắp tay cung kính.
“Đường chủ khách khí rồi. Mau ban ghế cho đường chủ”, An Huyền hét lớn. Một ma nhân nhanh chóng mang ghế ra. Tỉnh Duyên Hà ngồi xuống chắp tay.
“Cảnh đường chủ tới Thiên Ma Đạo không biết có việc gì?”, An Huyền cười hỏi.
“An Huyền đại nhân, tôi cũng không vòng vo nữa, chuyện ở Giang Thành chúng tôi đã nhận được tin rồi. Giờ Thiên Ma Đạo đang tổ thất hàng chục nghìn quân tin nhuệ, nguyên khí bị ảnh hưởng, nếu tiếp tục như thế này thì Thiên Ma Đạo sẽ bị thần y Lâm tiêu diệt mất. Vì vậy, vực chủ cử tôi tới là vì muốn thương lượng với các vị chuyện hợp tác. Tử Vực chúng tôi cùng các vị cùng đối phó với thần y Lâm”, Tỉnh Duyên Hà lên tiếng.
“Được chứ”.
An Huyền vỗ tay, kích động bước tới chắp tay trước Tỉnh Duyên Hà.
“Người của Tử Vực có tầm nhìn xa như vậy tôi rất bái phục. Chúng tôi đúng là đang cần sự trợ giúp. Nếu như Tử Vực có thể liên thủ được với Thiên M Đạo thì e rằng cả Long Quốc cũng chẳng có gì phải sợ chứ đừng nói tới một thần y Lâm? Ha ha...”
Tỉnh Duyên Hà nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt nhưng vẫn gật đầu: “Xem ra An Huyền đại nhân cũng có ý muốn hợp tác với chúng tôi. Như vậy thì tốt rồi. Tôi sẽ lập tức về báo cáo với vực chủ”.
“Mong vực chủ sẽ cử các cao thủ cứu viện cho Thiên Ma Đạo chúng tôi” .
An Huyền nói tiếp: “Thần y Lâm lần này bao vây tấn công Thiên Ma Đạo, thủ đoạn vô cùng toàn nhẫn. Tôi lo rằng hắn sẽ nhanh chóng tới đây và chính thức khai chiến với Thiên Ma Đạo”.
“Vậy tôi không ở lại lâu nữa, chỉ là An Huyền đại nhân này, tôi về báo vực chủ, vực chủ chịu cử người đi cứu viện thì cả đi cả về cũng phải hai ba ngày, nhưng tôi không biết là Thiên Ma Đạo có thể gắng gượng được từng đấy ngày hay không?” ,Tỉnh Duyên Hà hỏi.
“Điều này...”, An Huyền không trả lời.
Lạc Đàm Hoa lên tiếng: “Tỉnh đường chủ, người của chúng tôi nói rằng Lâm CHính giết đội quân chủ lực của chúng tôi nhưng không có ý quay lại Giang Thành mà muốn tới đây luôn. Giờ điều chúng tôi lo lắng chính là chuyện này. Nếu như thần y Lâm mà đánh thẳng tới đây thì có lẽ tối nay ở đây sẽ nổ ra một cuộc chiến lớn”.
“Phía bên thần y Lâm tập hợp được bao nhiêu người rồi”, Tỉnh Duyên Hà hỏi.
“Trước mắt chỉ có một mình hắn”.
Lạc Đàm Hoa trầm giọng: “Một mình hắn thì tốc độ cực nhanh. Người của Dương Hoa bị thương không nhẹ nên không thể theo kịp”
“Như vậy thì chẳng phải đây là cơ hội sao?”
Tỉnh Duyên Hà đứng dậy, hai mắt sáng lên: “Thần y Lâm chắc chắn tức tới mức mắt mờ rồi, vội báo thù mà xông thẳng vào Thiên Ma Đạo sao, nếu chúng ta đặt bẫy thì chắc chắn có thể giết chết được cậu ta”.
Chương 3739: Nghênh địch
Tỉnh Duyên Hà nói vậy khiến các ma nữ và ma quân trở nên kích động theo.
Một ma quân mới thăng cấp lập tức chắp tay: “Huyền An đại nhân, Tỉnh đường chủ nói có lý, thần y Lâm của Giang Thành có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy rõ ràng là vì hăn đang nổi giận. Vậy nếu chúng ta tính kế vào thời khắc then chốt này thì hắn chắc chắn sẽ trúng chiêu, vậy tại sao không áp dụng theo cách của Tỉnh đường chủ, giết chết thần y Lâm?”
Những người khác nghe thấy vậy đều gật đầu.
“An Huyền đại nhân, thần y Lâm bị chọc giận tới mức mờ mắt nên mới đuổi tới tận đây. Một mình cậ ta lao vào Thiên Ma Đạo sẽ là cơ hội tuyệt vời nhất. Lúc này không tiêu diệt cậu ta thì sẽ không còn cơ hội nào khác đau”
“An Huyền đại nhân hạ lệnh đi”.
“An Huyền đại nhân”
Ma quân, ma nữ đồng loạt lên tiếng. An Huyền cũng bắt đầu dao động. Thế nhưng hắn không nói gì, chỉ đi đi lại lại như đang suy nghĩ gì đó.
Thực ra hắn hiểu hết những gì đám ma quân ma nữ kia đang suy nghĩ. Bọn chúng đều là những ma quân ma nữ mới thăng cấp. Nếu bàn về thực lực thì chắc chắn họ sẽ không xứng với vị trí hiện tại.
Thế nhưng gần đây Thiên Ma Đạo tổn thất quá nhiều, để bảo vệ nơi đây thì bọn chúng đã được cất nhắc đưa lên. Những kẻ này vui mừng lắm nhưng chúng cũng biết bản thân không có tài đức gì, càng không có công lao gì.
“Tôi biết các vị đang muốn gấp rút báo đáp công đức của đạo chủ. Nhưng chuyện này không hề nhỏ, phải cẩn thận”, An Huyền nói.
“An Huyền đại nhân còn đang lo lắng điều gì vậy? Lẽ nào là cảm thấy chúng tôi không thể đối phó được với thần y Lâm hay sao?”, những ma quân mới thăng cấp lên tiếng.
“Đến cả tám cấm thủ của cấm địa còn bị thần y Lâm đánh bại, cả hàng chục nghìn đại quân mà nhân cũng không làm gì được hắn thì chẳng lẽ chúng ta lại không lo lắng được sao?”, An Huyền trầm giọng.
“An Huyền đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi. Nghe nói lúc thần y Lâm xuất hiện thì cũng có không ít cao thủ của vực Diệt Vong đi cùng nên mới sự trợ giúp của họ thủ vệ cấm địa mới bị đánh bại. Chứ một mình thần y Lâm thì sao có thể?”, ma quân cười nói
An Huyền khẽ chau mày nhưng vẫn tỏ ra lo lắng. Nói ra thì đúng như vậy nhưng hắn cũng rất hiểu về các thủ vệ, hắn cảm thấy khả năng lớn là do các thủ vệ quá quan tâm tới thể diện nên đã nói ra như vậy.
Thủ vệ cấm địa là những cao thủ vô cùng khủng khiếp. Bọn họ không cho phép bản thân bị thất bại. Nếu xảy ra điều đó thật thì mặt mũi họ biết để đi đâu?
Vì vậy An Huyền cho rằng việc Lâm Chính được những cao thủ khác giúp đỡ chỉ là cái cớ của thủ vệ cấm địa mà thôi.
“Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của An Huyền chứ hắn không có chứng cứ gì”.
Huống hồ Thiên Ma Đạo cũng thăm dò ra đúng là bên cạnh Lâm Chính có người của vực Diệt Vong thật.
“An Huyền đại nhân còn lo lắng gì nữa?”
Tỉnh Duyên Hà nhìn An Huyền hồi lâu vẫn không quyết thì khẽ chau mày và trầm giọng: “Lẽ nào Thiên Ma Đạo sợ rồi? Nếu như Thiên Ma Đạo không chịu đối kháng với Dương Hoa thì cũng không sao, tôi cũng không cần về tử vực báo với vực chủ cử người đi cứu viện. Dù sao cũng thua mà, sao tôi phải cho người của mình đi liều chết chứ?”
An Huyền tái mặt, lập tức nặn ra một nụ cười: “Đại nhân nói gì vậy, ma nhân chúng tôi chẳng lẽ lại sợ người thường?”
“Vậy tại sao An Huyền đại nhân còn do dự? Lẽ nào cứ trơ mắt ra nhìn thời cơ trôi đi sao?”, Tỉnh Duyên Hà tức giận.
An Huyền bất lực đồng ý: “Nếu Tỉnh đường chủ đã nói vậy rồi thì được, tôi sẽ lập tức sắp xếp chuẩn bị tấn công thần y Lâm”.
“Tuân lệnh”, đám đông chắp tay, lui ra chuẩn bị.
Tỉnh Duyên Hà lúc này mới gật đầu hài lòng. An Huyền mỉm cười đáp lại sau đó rời đi gặp đạo chủ. Mặc dù hắn đồng ý nhưng vẫn cảm thấy bất an. Chuyện lớn thế này phải nói cho đạo chủ biết mới được
“Chuyện gì vậy?”
Đằng sau bức rèm đen xì, An Huyền đang quỳ ở đó.
“Bẩm sư tôn, thần y Lâm ở Giang Thành đang tới Thiên Ma Đạo để báo thù”, An Huyền lên tiếng.
“Một mình cậu ta sao?”
“Vâng”.
Đạo chủ im lặng.
“Sư tôn, thần y Lâm ức hiếp người quá đáng. Một mình mà dám tới Thiên Ma Đạo thì chứng tỏ hắn khinh thường chúng ta. Đồ nhi cầu xin sư tôn ra tay, giết chết thần y Lâm, diệt trừ mầm họa cho Thiên Ma Đạo”, An Huyền lên tiếng.
“Được”, đạo chủ đáp lại.
“Lập tức cử toàn bộ đội quân tinh nhuệ của Thiên Ma Đạo gài bẫy, dụ thần y Lâm tiến hành bao vây. Còn bổn tọa phải nửa ngày sau mới ra tay được, bổn tọa đang ở giai đoạn quan trọng, sắp đột phá, sau đó bổn tọa ra tay thì sẽ chẳng một ai có thể là kẻ địch hết”.
“Chúc mừng sư tôn”.
Chương 3740: Đơn độc
Nhận được sự đồng ý của đạo chủ, An Huyền lập tức chuẩn bị. Phía Tây Nam của Thiên Ma Đạo có một khu rừng núi nguyên sinh. Ở đây quái thú rất nhiều, cỏ mọc um tùm, cũng ít người qua lại. Đây chính là nơi mai phục tốt nhất.
Ở đây có một con đường có thể đi tới Thiên Ma Đạo. Để dụ Lâm Chính đi theo con đường này thì An Huyền đã đặc biệt cử binh lính canh chừng ở đây đồng thời thiết kế bẫy.
Những bẫy này không để ẩn mà lộ ra. Nếu như Lâm Chính mà còn tỉnh táo thì chắc chắn sẽ không lựa chọn xông vào làm gì. Đương nhiên nếu mà xông vào thì càng tốt.
Có quá nhiều cạm bẫy thế này, còn bao nhiêu cao thủ canh chừng, nếu Lâm Chính vẫn muốn lao qua thì xong đời.
Anh Huyền đứng ở đầu núi nheo mắt quan sát mọi thứ. Tất cả mọi thứ đã xong xuôiSự việc vô cùng thuận lợi.
“An Huyền đại nhân”, Lạc Đàm Hoa bước tới khẽ cúi người.
“Sắp xếp ổn cả rồi chứ?”
“Bẩm An Huyền đại nhân, đã sắp xếp ổn cả rồi, giờ đợi thần y Lâm tới nữa”.
Lạc Đàm Hoa cung kính đáp: “Theo như tình báo của chúng ta thì thần y Lâm chỉ còn cách chỗ này tầm hai giờ đường, hắn tới đây chúng ta sẽ ra tay ngay”.
“Rất tốt, đây là cơ hội quan trọng. Nếu như có thể trừ khử thần y Lâm ở đây thì Giang Thành không còn gì phải lo lắng nữa. Nói thật, tôi không muốn giao đấu chính diện với Dương Hoa. Dương Hoa có thần y Lâm lãnh đạo, thực lực vô cùng phi phàm, nếu như chúng ta tốn quá nhiều công sức vào việc giao đấu với hắn, một khi quan chức Long Quốc xử lý xong việc ở phía Bắc và quay về đối phó với chúng ta thì chúng ta sao có thể chống lại được”, An Huyền trầm giọng.
“An Huyền đại nhân nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bái phục…có điều thuộc hạ có câu thế này không biết có nên nói hay không”, Lạc Đàm Hoa bặm môi.
“Không sao nói đi”, An Huyền liếc nhìn cô ta với vẻ bất ngờ.
“Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó mập mờ…”, Lạc Đàm Hoa do dự.
An Huyền lập tức quay qua, chau mày: “Mập mờ ở đâu?”.
“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là thấy rất khó hiểu…”, Lạc Đàm Hoa lên tiếng.
“Đây là cảm giác của cô sao?”, An Huyền hừ giọng: “Đã quyết định rồi thì đừng do dự nữa. Làm việc phải quyết đoán, cứ lấn cấn thì sao làm được việc lớn?”
“An Huyền đại nhân nói đúng”, Lạc Đàm Hoa không dám nói gì nữa.
Lúc này một ma nhân khác bước tới.
“Bẩm An Huyền đại nhâ, thần y Lâm đang ở phạm vi ngoài mười dặm, sắp vào địa giới của Thiên Ma Đạo rồi”, ma nhân này cung kính nói.
“Tốt lắm”
An Huyền đanh mặt: “Lập tức khởi động các cơ quan, gọi người khác chuẩn bị sử dụng ma đan, quỷ đầu ma đã vào vị trí chưa?”
“Đã vào vị trí rồi ạ”.
“Tốt lắm, đợi con cá lớn cắn câu thôi”, An Huyền điềm đạm bước xuống núi, tới khu rừng và lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, có tất cả 30.000 quỷ đầu ma đang ở đây. Đây đều là những ma nhân được hiến tế thành công. Thực lực của mỗi ma nhân này đều vô cùng khủng khiếp. Chúng lục đục, nếu không phải An Huyền đã cho chúng dùng đan dược để ngủ sâu thì giờ chúng đã sục sôi cả lên rồi.
Chỉ cần Lâm Chính bước vào khu vực này thì An Huyền sẽ thả toàn bộ quỷ đầu mà ra để đối phó với Lâm Chính.
“Tới rồi”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
An Huyền vội vàng nhìn thì thấy một bóng hình xuất hiện.
Bình luận facebook