-
Chương 3661-3665
Chương 3661: Cuộn tranh kinh dị
Mấy khẩu vũ khí laser đều bị phá hoại.
Sự phản công của Dương Hoa hoàn toàn thất bại.
Bọn họ hoảng loạn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng được bọn họ dìu chạy đi.
Nhưng làm sao bọn họ có thể chạy thoát sự truy kích của tám thủ vệ cấm địa?
Chẳng mấy chốc, tám người đã đuổi kịp.
Ma khí đáng sợ giống như lưỡi hái tử thần, điên cuồng gặt hái tính mạng người của Dương Hoa.
Máu chảy thành sông.
Thi thể đầy đất.
Nguyên Tinh lau máu trên khóe miệng, nỗi căm phẫn và bi thương đan xen, giọng trầm thấp: “Mau tản ra chạy! Nhanh!”.
Bọn họ lập tức bỏ chạy tứ tán.
Mặc dù tám người kia thực lực thông thiên triệt địa, nhưng dù có phân thân cũng không thể nào giết hết tất cả mọi người.
Tuy nhiên, dường như tám người họ không mấy quan tâm những người của Dương Hoa đang chạy trốn, thay vào đó là nhìn chằm chằm những người cấp cao như Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương. Tám người lập tức nhảy vọt tới, vung tay lên.
Xoẹt xoẹt…
Người xung quanh Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều nổ tan xác.
Thực lực chênh lệch quá lớn!
Mấy người họ dừng lại, đưa mắt nhìn sang.
Bọn họ biết có chạy cũng vô ích.
Chuyện đến nước này chỉ có thể dốc hết sức liều một trận.
Dù không có phần thắng, nhưng ít nhất cũng có thể giữ được tôn nghiêm mà chết.
“Tào Tùng Dương, không ngờ hôm nay tôi và ông lại phải chết cùng nhau”.
Nguyên Tinh lau vết máu bên miệng, thản nhiên nói.
Tào Tùng Dương bị thương nghiêm trọng ngồi trên đất, ngực bị đánh lõm xuống, còn thở được đã là không tệ, không thể nói gì được.
“Dù có chết, tôi cũng sẽ cắn được một miếng thịt của đám tạp nham này xuống!”.
Nguyên Tinh quát khẽ, tích lũy toàn bộ sức mạnh, gào lên một tiếng, lao về phía tám thủ vệ cấm địa.
Những người khác cũng hăng hái xông lên, xem thường cái chết.
“Ngu xuẩn!”.
Một thủ vệ lắc đầu, khẽ động ngón tay.
Vù!
Một luồng ma khí khủng khiếp hóa thành gió lớn thổi qua, thoáng chốc nhấn chìm bọn họ.
Nhóm người Nguyên Tinh đều bị điểm huyệt trong nháy mắt.
Dường như mỗi một người bọn họ đều bị luồng gió kỳ lạ đó nhốt vào trong…
Cảnh tượng trông giống như một bức tranh!
Tào Tùng Dương ở bên dưới gian nan ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng chấn động, một hồi lâu không nói nên lời.
Thủ vệ cấm địa lao vọt đến trước cuộn tranh quỷ dị mà hoành tráng, đưa tay ra, dùng tay không xé cuộn tranh.
Ông ta không xé nát cuộn tranh, mà là xé dọc theo đường viền của những người bị nhốt trong cuộn tranh.
Tay chân bọn họ bị xé rách, chỉ còn lại đầu và thân.
Sau khi xé xong, ông ta lại vung tay lên.
Cuộn tranh bay lơ lửng, giống như lông hồng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Tào Tùng Dương ngơ ngác nhìn, đầu óc trống rỗng, đây là thủ đoạn gì?
Bọn họ là thần tiên sao?
Mấy người Nguyên Tinh bị xé tay chân, bị nhốt trong cuộn tranh do ma khí tạo thành, không thể động đậy, giãy giụa cũng không được.
Một ma nhân đi tới, cuộn tranh lại.
“Đưa toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa đến Thiên Ma Đạo. Thần y Lâm chưa chết, bọn họ vẫn còn giá trị! Lần này, mục đích chủ yếu của đạo chủ là diệt trừ thần y Lâm, dùng những người này uy hiếp thần y Lâm, đối phó cũng dễ dàng hơn! Ngày thần y Lâm bị tiêu diệt cũng sẽ là ngày Dương Hoa phá sản!”.
“Hiện nay vẫn có không ít người chạy trốn khỏi Giang Thành, chúng ta đuổi theo thế nào đây?”.
“Không cần lo, sẽ có người ngăn chặn bọn họ thay chúng ta! Nơi này đã không còn con cá lớn nào nữa, đi chỗ khác thôi!”.
“Đi đâu?”.
“Nhìn lên trời!”.
Nghe vậy, tám thủ vệ cấm địa đều nhìn lên trời.
Trên trời, tia chớp màu xanh lục không ngừng lóe lên.
Bọn họ lập tức bay vọt về phía đó.
Chương 3662: Nhắm tới chúng ta!
Vù!
Một chiếc xe Mercedes màu đen chạy như điên ra ngoài Giang Thành.
Từ Thiên đạp ga, chuyên chú lái xe.
Cung Hỉ Vân lấy một khẩu súng bạc ra.
Khẩu súng này được lấy từ phòng nghiên cứu của Từ Chính.
Nhưng giờ phút này, khẩu súng này cũng không giúp cô ta cảm thấy an toàn là bao.
Suy cho cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã thất bại.
“Giang Thành này không có ngày nào được bình yên hay sao?”.
Tô Nhu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, người qua đường hoảng loạn gào thét, không khỏi thở dài.
“Cô Tô, việc Chủ tịch Lâm làm là đại sự có ích cho Long Quốc, nhưng cũng sẽ vì vậy mà đắc tội với nhiều thế lực đáng sợ. Tôi biết cô đã chịu nhiều ấm ức, nhưng những chuyện này là không thể tránh khỏi, hi vọng cô có thể hiểu”.
Cung Hỉ Vân nhỏ giọng nói.
“Thế à?”.
Tô Nhu mấp máy môi: “Thật ra tôi không sao, tôi chỉ than vãn chút thôi, mọi người không cần để tâm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chủ tịch Lâm đâu?”.
“Cậu ấy à? Chúng tôi cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu…”.
“Bố mẹ tôi và Lạc Thiên đâu?”.
“Chuyện đó cô Tô cứ yên tâm, họ đã được sắp xếp đến nơi rất an toàn, sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Tô Nhu hít sâu một hơi.
Xoẹt!
Lúc này, trên bầu trời lại lướt qua một tia chớp màu xanh lục.
Cung Hỉ Vân thò đầu ra, nhìn tia chớp màu xanh lục, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cung Hỉ Vân, sao rồi?”.
Từ Thiên vừa lái xe vừa nghi hoặc hỏi.
“Số sấm chớp này thật kỳ lạ! Sao nó lại có màu đó?”.
Cung Hỉ Vân nói.
“Đang là ban ngày, cũng không giống như sẽ có mưa, sao lại có sét đánh? Hơn nữa còn là sét màu xanh? Chuyện này là sao?”.
Từ Thiên cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Không đúng!”.
Đột nhiên, Cung Hỉ Vân ý thức được điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lấy điện thoại ra bấm số.
Cô ta gọi liền mấy số mà không có ai nghe máy.
Cung Hỉ Vân bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng hét lên: “Từ Thiên, đừng ra khỏi thành phố, mau tìm chỗ trốn đi!”.
“Trốn đi?”.
Từ Thiên đạp thắng, ngạc nhiên nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ra khỏi thành phố… Vì sao?”.
“Tôi vừa gọi cho bọn họ nhưng không ai nghe máy, chứng tỏ bọn họ bị giải quyết rồi!”, Cung Hỉ Vân hạ thấp giọng nói.
Từ Thiên run sợ: “Cung Hỉ Vân, ý cô là…”.
“Số tia chớp đó là nhắm vào chúng ta!”, Cung Hỉ Vân nói.
Từ Thiên kinh hãi, không do dự nữa, lập tức đạp ga chạy thẳng đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của trung tâm mua sắm gần đó.
Tô Nhu không hiểu ra sao, hoang mang nhìn hai người họ.
“Chị Hỉ Vân, rốt cuộc là chuyện gì? Không phải mọi người muốn đưa tôi ra khỏi thành phố sao? Vì sao lại chạy đến đây?”, Tô Nhu không kìm được hỏi.
Vẻ mặt Cung Hỉ Vân thâm trầm, nhỏ giọng nói: “Cô Tô Nhu, khi chúng tôi đưa cô rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan đã sắp xếp mười ba chiếc xe chia ra các phương hướng khác nhau rời đi. Các xe này giống hệt với xe của chúng ta, dùng để tung hỏa mù, không để kẻ thù nắm được xe thật của chúng ta là chiếc nào! Nhưng bây giờ mười ba chiếc xe… đều đã không còn nữa!”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Tôi cho mười ba chiếc xe đó ra ngoài thành phố trước, nếu bọn họ đi được thì chứng tỏ con đường rời khỏi Giang Thành an toàn, nhưng mười ba xe không chiếc nào chạy thoát. Cho nên, giờ mà chúng ta ra ngoại thành thì chẳng khác nào tự tìm đường chết! Bây giờ, chúng ta tìm một chỗ nấp đi trước, có lẽ kẻ địch đã biết được vị trí đại khái của chúng ta rồi!”.
Cung Hỉ Vân run giọng nói.
Tô Nhu há hốc miệng.
Cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này…
Chương 3663: Trụ sở đại hội
Vù!
Một luồng sáng kỳ lạ đột nhiên lướt qua trước mắt Mạn Sát Hồng.
“Đây là… kết giới?”.
Mạn Sát Hồng sững sờ, lập tức ý thức được gì đó.
Cô ta nhìn về phía trước.
Trước mặt xuất hiện hai ngọn núi lớn, thông tới một con đường lớn khang trang ở giữa hai ngọn núi.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường lớn, giống như mũi tên.
Nhưng chưa đi được bao lâu, giữa đường lớn đột nhiên xuất hiện hai người mặc đồng phục.
Bọn họ chặn ngay giữa đường, vẫy tay ra hiệu Bạch Họa Thủy dừng xe ở bên đường.
“Ở nơi thế này sao lại có cảnh sát?”.
Mạn Sát Hồng kinh ngạc, cảm thấy khó tin.
“Cô nhìn thế nào mà ra cảnh sát?”.
Bạch Họa Thủy hỏi, sau đó giảm tốc độ, dừng xe lại.
Một người đi tới trước, gõ cửa xe ô tô: “Chào hai cô, phía trước đang thi công, xin hãy quay đầu xe!”.
Bạch Họa Thủy lấy một tờ giấy chứng minh ra đưa tới.
Người đó cảnh giác nhận lấy, sau đó lùi lại hai bước, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm bén đáng sợ, chỉ vào xe ô tô quát lên: “Giấy chứng minh này đã bị hủy, các người là ai? Mau xuống xe!”.
Mạn Sát Hồng sợ hãi, lúc này mới ý thức được hai người đó không phải cảnh sát. Mà là… cao thủ của đại hội canh chừng nơi này!
Nếu có người ngoài đến đây, bọn họ sẽ yêu cầu người đó rời khỏi với lý do đường phía trước đang thi công, không thể đi qua.
Nếu là người muốn vào trụ sở đại hội làm việc thì phải đưa giấy chứng minh ra cho bọn họ.
“Ngông cuồng!”.
Bạch Họa Thủy đột nhiên nổi giận, vỗ vào vô lăng, quát lên: “Tôi là Bạch Họa Thủy, minh chủ Thương Minh, thời gian trước bị kẻ gian giam cầm, bây giờ mới thoát ra được! Các người là cái thá gì mà dám chĩa đao kiếm vào tôi? Mau tránh ra để tôi đi qua, nếu không, tôi đến đại hội chắc chắn sẽ cho hai người biết tay!”.
Nghe vậy, hai người đều kinh ngạc.
“Lý Khải, giấy chứng minh này là thật! Hình như đúng là Bạch minh chủ Bạch Họa Thủy!”.
Đồng đội bên cạnh cầm giấy chứng minh xem, nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Anh đùa à? Không phải minh chủ Bạch Họa Thủy chết rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện?”.
“Ai nói là Bạch minh chủ đã chết? Cấp trên đưa ra lời giải thích là mất tích, bây giờ vẫn có người phụ trách vụ án này, vẫn đang điều tra!”.
“Bây giờ phải làm sao? Thả cho bọn họ qua sao?”.
“Mặc dù Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, nhưng quyền lực cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, chúng ta không thể chọc giận được. Mau để bà ấy đi qua, tôi sẽ gọi điện thoại cho đại nhân ở trụ sở thông báo một tiếng”.
“Được!”.
Người đó gật đầu, nâng giấy chứng minh bằng hai tay, cung kính đưa cho Bạch Họa Thủy.
“Chúng tôi không có mắt, xúc phạm đến Bạch minh chủ, mong Bạch minh chủ tha tội!”, người đó cúi đầu nói.
“Không sao! Dù sao chuyện của tôi cũng trì hoãn quá lâu”.
Bạch Họa Thủy cất giấy chứng minh đi, nhỏ giọng hỏi: “Nói tôi biết, bây giờ ở trụ sở có ai, có cao thủ của Chiến Bộ đóng quân không?”.
“Có Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đóng quân. Bọn họ được điều động tới đây vào một tháng trước, phối hợp với Giang Thành”, người đó nói.
“Thiên Hổ Xích Vệ Tổ?”.
Bạch Họa Thủy sửng sốt: “Không phải đội quân này phụ trách ngoại vực sao? Sao lại điều đến đây?”.
“Chuyện này thuộc hạ không rõ!”, người đó lắc đầu đáp.
“Hừ, tôi thấy không phải cậu không biết, mà là không dám nói phải không?”.
Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói, đạp ga chạy thẳng vào trong.
Mạn Sát Hồng cực kỳ nghi hoặc, nhìn ra sau xe, không nhịn được hỏi: “Bạch minh chủ, Thiên Hổ Xích Vệ Tổ là gì? Sao bà lại kinh ngạc như vậy?”.
“Đó là đội quân có địa vị rất đặc biệt ở đại hội, bọn họ luôn phụ trách nhiệm vụ gian nan nguy hiểm nhất ở ngoại vực, hầu như chưa bao giờ xử lý chuyện nội bộ Long Quốc! Bọn họ đột nhiên được điều đến đây, sao tôi không kinh ngạc được?”, Bạch Họa Thủy lắc đầu.
“Thực lực của đội quân đó như thế nào?”.
Mạn Sát Hồng hỏi.
“Cô có biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt không?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Sao có thể không biết? Hai đội quân đó đều là đội quân mũi nhọn của đại hội, chuyên phụ trách chuyện thẩm phán phán quyết của đại hội, chỉ là…”.
Mạn Sát Hồng cười chua chát.
“Chỉ là hai đội quân đó đều thất bại trong tay thần y Lâm”.
Bạch Họa Thủy cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Bây giờ đại hội vẫn chưa biết gì, nhưng bà ta tin rằng đại hội cũng đã cảnh giác.
Dù bây giờ không có chứng cứ gì, nhưng bọn họ vẫn chưa hết nghi ngờ Lâm Chính.
“Hai đội quân đó có liên quan gì với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ?”, Mạn Sát hồng hỏi.
Bạch Họa Thủy cười cay đắng: “Đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt… hầu như đều do Thiên Hổ Xích Vệ Tổ huấn luyện”.
Mạn Sát Hồng ngạc nhiên mở to mắt, ngây ngốc nhìn Bạch Họa Thủy…
“Phải biết rằng, nhiều nơi ở ngoại vực nguy hiểm hơn Long Quốc nhiều. Long Quốc là nhờ có đại hội và chính phủ Long Quốc quản lý nên nhiều thế tộc không dám làm loạn, mọi người ít nhiều vẫn giữ quy tắc. Ngoại vực lại khác, nhân vật mạnh mẽ vô pháp vô thiên, chiém giết vô tội vạ, hết sức ngông cuồng, chấp hành nhiệm vụ ở ngoại vực hầu như sẽ cận kề nguy hiểm. Người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ai cũng trải qua trăm trận chiến, vô số lần sinh tử, người có thể sống đến bây giờ ai cũng là cao thủ trong cao thủ, đỉnh cao của đỉnh cao! Đội ngũ này đến Giang Thành mang ý nghĩa gì, chắc cô Mạn Sát Hồng đoán được rồi chứ?”.
Mạn Sát Hồng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe đến trước một căn nhà trệt.
Căn nhà này có kiến trúc không khác gì ở Giang Thành, không trang trí xa hoa mà vô cùng đơn giản.
Bạch Họa Thủy xuống xe, dẫn theo Mạn Sát Hồng đi tới một văn phòng ở giữa.
Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính đang ngồi.
Người đàn ông bưng một tách trà, vừa uống trà kỷ tử táo đỏ vừa xem máy tính, thấy Bạch Họa Thủy đi vào thì lập tức đứng dậy, cười nói: “Ô, khách tới rồi đấy sao? A… Hình như bà là… Bạch minh chủ?”.
Người đàn ông nhận ra Bạch Họa Thủy, kinh ngạc kêu lên.
“Tổ trưởng Vương! Đã lâu không gặp!”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
Vương Bình ngạc nhiên nhìn Bạch Họa Thủy, quan sát một lượt, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ, Bạch minh chủ, sao… sao bà lại xuất hiện ở đây? Không phải bà mất tích rồi sao? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Trước kia Vương Bình đã nhận được điện thoại của hai người canh giữ trên đường. Ban đầu ông ta không tin, nghĩ rằng hai người họ nói đùa, nhưng khi Bạch Họa Thủy đứng trước mặt ông ta, ông ta không tin cũng phải tin.
Bạch Họa Thủy thở dài sâu xa.
“Tổ trưởng Vương, chuyện này… kể ra thì dài!”.
Chương 3664: Giải thích
Nghe Bạch Họa Thủy muốn kể với người của đại hội tình cảnh của mình trong thời gian quan, hơi thở của Mạn Sát Hồng liền trở nên gấp gáp hơn.
Nếu Bạch Họa Thủy nhất quyết muốn khai ra Lâm Chính, thì chắc chắn anh sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Đại hội tuyệt đối sẽ không cho phép loại người như Lâm Chính còn tồn tại, mà sẽ phát động toàn bộ lực lượng tiêu diệt anh.
Đến lúc đó, cho dù là thần tiên cũng không cứu được Dương Hoa.
Còn đối với người phản bội Thiên Ma Đạo, đứng về phía Lâm Chính như Mạn Sát Hồng, một khi Dương Hoa chịu đả kích mang tính hủy diệt, cô ta cũng sẽ không còn chốn dung thân.
Đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ bị người của Thiên Ma Đạo bắt đi, chịu đủ hành hạ đến chết.
Thế nên, an toàn tính mạng của Lâm Chính cũng liên quan đến bản thân Mạn Sát Hồng.
Cô ta không muốn Bạch Họa Thủy nói ra chân tướng sự việc, nên hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người bà ta.
“Hử?”.
Hình như Vương Bình nhận ra gì đó, nhíu mày nhìn về phía Mạn Sát Hồng.
“Bạch minh chủ, cô bé này là ai vậy? Sao lại có thái độ thù địch với bà thế?”.
“Ồ?”.
Bạch Họa Thủy sửng sốt, nhìn sắc mặt hằm hằm của Mạn Sát Hồng, liền ôm lấy cô ta, xoa đầu cô ta, cười nói: “Con của một người bạn, cũng là một võ sĩ, sau khi tôi thoát ra được nương nhờ bạn tôi, mới biết bạn tôi đã bị ma nhân của Thiên Ma Đạo giết chết. Tôi thấy cô bé cô độc lẻ loi liền dẫn theo, coi như con gái nuôi của tôi”.
“Vậy sao? Đúng là cô bé đáng thương”, Vương Bình cảm thán.
Mạn Sát Hồng suýt nữa thì tức chết.
“Con gái nuôi cái gì chứ?”.
Cô ta gườm gườm nhìn Bạch Họa Thủy.
Nhưng Bạch Họa Thủy chẳng thèm quan tâm, cười nói: “Tổ trưởng Vương, thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lần đó sau khi họp xong ở trụ sở đại hội, Thương Minh chúng tôi bị tấn công giữa đường, sau đó tôi bị người ta đánh ngất, mất đi ý thức. Lúc tôi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một nhà giam, tối tăm không ánh mặt trời. Mãi cho đến gần đây tôi mới được đưa khỏi nơi đó, đến một vùng ven biển. Nhân lúc đối phương không chú ý, tôi đã nhảy xuống biển bỏ trốn, bơi đến Giang Thành mới được cứu, rồi chạy một mạch đến đây!”.
Vương Bình nghe thấy thế, lập tức hỏi: “Bà có biết mình bị nhốt ở đâu không?”.
“Không biết”.
Bạch Họa Thủy lắc đầu: “Trước khi bị nhốt tôi đã mất ý thức, nên không biết mình bị nhốt ở đâu cả”.
“Vậy… chỗ bà nhảy xuống biển là chỗ nào?”, Vương Bình vội hỏi.
“Tôi cũng quên mất rồi, dù sao tôi cứ bơi theo biển, cho đến khi nhìn thấy một chiếc thuyền, mới theo thuyền trốn đến Giang Thành”.
“Vậy tức là chỗ cô bị nhốt không ở Giang Thành?”.
Vương Bình nhíu mày.
“Chắc chắn là không phải, tôi mất mấy ngày mới chạy được đến đây đấy, sao có thể là ở Giang Thành được chứ?”.
Bạch Họa Thủy cười nói.
“Vậy à? Lẽ nào tổ chức đã đoán sai, chuyện này không liên quan đến thần y Lâm?”.
Vương Bình xoa cằm, vẻ mặt trầm tư.
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi tổ trưởng Vương, tuy tôi đến Giang Thành, nhưng Giang Thành rất không yên bình. Người của Thiên Ma Đạo và Tử Vực đã tấn công Giang Thành, hiện giờ cả nơi đó sinh linh lầm than, muôn dân chìm trong biển lửa, lẽ nào đại hội chúng ta định khoanh tay đứng nhìn sao?”.
Bạch Họa Thủy vội nói: “Xin tổ trưởng Vương hãy nhanh chóng điều động các đại nhân của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đến Giang Thành trấn áp lũ xấu xa đấy!”.
“Có chuyện này sao?”.
Vương Bình giật nảy mình.
Tử Vực và Thiên Ma Đạo đều không phải những thế tộc bình thường.
Hai lực lượng này đồng thời tấn công Giang Thành thì ai chống nổi chứ?
“Thần y Lâm đâu?”.
Vương Bình hỏi.
“Không biết, nhưng lúc tôi chạy khỏi Giang Thành thấy người của Dương Hoa đã thua tan tác rồi. Người thì chết, người thì bỏ chạy, không thể chống lại lực lượng của Tử Vực và Thiên Ma Đạo, hơn nữa hình như… Thiên Ma Đạo còn điều động cả những người không tầm thường”, Bạch Họa Thủy nói.
“Những người không tầm thường?”, Vương Bình ngạc nhiên hỏi.
“Hình như là cái gì mà… tám thủ vệ cấm địa”.
Bạch Họa Thủy giả vờ tỏ vẻ khó hiểu nói.
Vương Bình nghe thấy thế, sắc mặt căng cứng, sự sợ hãi trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
“Bà… bà chắc chứ? Là tám thủ vệ cấm địa?”.
Vương Bình vội hỏi.
“Tôi nghe nói là vậy…”
“Nếu thế thì tình hình gay go rồi”.
Ánh mắt Vương Bình lay động, suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Bạch minh chủ, tôi sẽ lập tức phái người đưa bà về Thương Minh. Phía Giang Thành bà không cần lo lắng, bây giờ tôi sẽ gọi điện báo với cấp trên, xin điều động Thiên Hổ Xích Vệ Tổ”.
“Được, tổ trưởng Vương, xin nhờ cả vào ông!”.
Chương 3665: Bị phát hiện
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Từ Thiên đạp phanh xa, đỗ vào vị trí trong cùng ở tầng B2 bãi đỗ xe.
Ba người vô cùng lo lắng.
Tuy trong bãi đỗ xe đầy ắp xe, nhưng nếu đối phương muốn tìm thì cũng không quá khó.
“Tôi nghĩ chắc là đối phương chưa phát hiện ra chúng ta đâu nhỉ?”.
Tô Nhu dè dặt hỏi.
“Chưa chắc”.
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói: “Đối phương có thể giết những người khác một cách chính xác như vậy thì chắc chắn là biết rõ về chúng ta. Nói không chừng đối phương đã biết chúng ta trốn ở đây rồi”.
“Sao có thể chứ?”, Tô Nhu cả kinh: “Chúng ta còn chưa nhìn thấy người của đối phương mà họ đã biết chúng ta ở đâu sao?”.
“Có gì không thể chứ? Nếu chúng ta có nội gián thì chuyện gì mà đối phương chẳng biết rõ ràng!”, Từ Thiên trầm giọng đáp.
Nội gián?
Tô Nhu lập tức ngừng thở.
Đúng vậy.
Dương Hoa lớn như vậy, dù là Thiên Ma Đạo hay Tử Vực, muốn cài người vào làm nội gián cũng không phải chuyện khó.
Nếu có người tiết lộ trước hành tung của bọn họ thì tình cảnh hiện giờ của ba người vô cùng hung hiểm.
Bây giờ Tô Nhu chỉ có thể thầm cầu nguyện tất cả chỉ là suy đoán của cô, đối phương vẫn chưa biết tung tích của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng sấm khủng khiếp bỗng vang lên.
Âm thanh điếc tai, đến mức người ở tầng B2 cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Chết! Bọn chúng đến rồi!”.
Nghe thấy âm thanh này, Cung Hỉ Vân biến sắc: “Đối phương đã biết chúng ta trốn ở đây, phải đi ngay thôi!”.
“Tầng hầm có hai lối ra, nhưng nếu bị đối phương phong tỏa mà chúng ta ra bằng lối đó thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào lưới! Phải mau vào trong trung tâm mua sắm!”.
Từ Thiên quát, rồi lập tức cởi dây an toàn xuống xe.
Tô Nhu cũng vội vàng theo hai người chạy tới thang máy gần đó.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đúng lúc này, lại ba tiếng sấm đáng sợ vang lên liên tiếp.
Ba người vừa vào trung tâm mua sắm đã lập tức hiểu ra, sợ rằng đối phương không chỉ có một người đến.
“Ra bằng cửa chính ở tầng 1!”.
Từ Thiên trầm giọng nói, dẫn theo Tô Nhu và Cung Hỉ Vân nhanh chóng bỏ chạy.
Trung tâm mua sắm Thiên Hồng này là trung tâm mua sắm lớn nhất ở gần đây, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra vào.
Nhất là bây giờ sắp tối, có rất nhiều sinh viên và các cặp tình nhân trẻ tuổi ở xung quanh đều lựa chọn vào đây dạo phố, ăn tối và mua sắm, thế nên ở cửa chính toàn người là người.
Lúc này trà trộn vào đó để rời đi chắc chắn không phải là việc khó.
Nhưng đúng lúc ba người đang chạy như bay.
Vù!
Một bóng người màu xanh lam đậm giáng từ trên trời xuống, hạ ở ngay cửa chính.
Người kia hạ xuống đất, lôi quang bắn ra bốn phía, mấy người đang ra vào ở cửa chính đều bị điện giật ngất xỉu tại chỗ.
“A!”.
Người dân xung quanh lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
Ba người cũng bị dọa cho vội vàng dừng lại.
Chỉ thấy người kia vung tay lên, dường như lòng bàn tay bắn ra một tia sét. Hắn cầm tia sét màu xanh này như giăng dây cảnh giới, kéo từ bên trái sang bên phải, phong tỏa hoàn toàn lối ra vào.
“Cái gì?”.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên trợn mắt há mồm.
Tô Nhu cũng tái mặt, bị thủ đoạn như thần tiên của đối phương làm cho kinh hãi.
“Hử?”.
Người kia nhíu mày, liếc mắt về phía ba người, sau đó lấy ra một bức ảnh, rồi lại nhìn Tô Nhu, tiếp đó cất bước đi tới.
“Chết rồi, đối phương phát hiện ra rồi! Mau đi thôi!”.
Từ Thiên vội gầm lên, lấy súng ra bắn về phía người kia.
Pằng pằng pằng…
Họng súng phun ra lửa.
Viên đạn màu xanh lam đậm bay tới.
Rõ ràng đối phương không ngờ rằng viên đạn của Từ Thiên đã được xử lý đặc biệt, còn tưởng chỉ là đạn thông thường, nên không tránh né.
Nhưng khi viên đạn bắn trúng người, hắn mới nhận ra không ổn.
Phập! Phập!
Mấy viên đạn xuyên qua người hắn, hắn suýt nữa ngã xuống đất, máu tươi rỉ ra.
Từ Thiên mừng rỡ, lập tức xông tới, định bắn tung đầu hắn để kết liễu.
Nhưng ngay sau đó, người kia bỗng giơ bàn tay lên.
Ầm!
Một tia sét màu xanh lục phóng ra từ lòng bàn tay hắn, đánh trúng người Từ Thiên.
Ầm!
Từ Thiên lập tức bị sét đánh cháy đen, tóc tai dựng đứng, bốc khói xanh, sau đó nặng nề ngã xuống đất, tắt thở tại chỗ.
“Từ Thiên!”.
Cung Hỉ Vân gào lên.
Tô Nhu trợn trừng hai mắt, ngây ra nhìn người đã bị sét đánh không còn mặt mũi ở dưới đất, đầu óc trở nên trống rỗng.
Người kia bị trúng mấy phát súng nhưng chưa chết.
Hắn cắn chặt răng, đi về phía Cung Hỉ Vân và Tô Nhu.
Cung Hỉ Vân tức giận rút súng ra, nhằm vào người kia nổ liền mấy phát súng.
Pằng pằng pằng…
Viên đạn bay ra, xuyên qua đầu người kia.
Hắn ngã xuống đất chết tại chỗ.
“Đi!”.
Cung Hỉ Vân nhìn chỗ cửa chính, không lựa chọn rời đi mà kéo Tô Nhu chạy vào bên trong.
Nơi này xảy ra chuyện như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bây giờ mà ra cửa thì bị bắt là cái chắc.
Trung tâm mua sắm này đủ lớn, hai người chỉ cần trốn ở trong chờ người đến cứu.
Quả nhiên, hai cô gái vừa rời đi không bao lâu đã có mấy bóng người lao về phía này.
Mấy bóng người này nhanh như tia chớp.
Sau khi hạ xuống đất, nhìn người bị chết dưới đất, ánh mắt ai nấy đều đanh lại.
Một người bước tới kiểm tra, nhìn thấy thi thể của Từ Thiên liền lấy khẩu súng trong tay ông ta, tháo ổ đạn ra.
“Là đạn đặc chế, có thể dễ dàng xuyên qua khí kình, cực kỳ hữu hiệu khi đối phó với võ sĩ. Xem ra chúng ta không thể coi thường hỏa lực của Dương Hoa rồi”, người kia cầm viên đạn màu xanh lam đậm, khàn giọng nói.
“Chắc là Triệu Thanh mới chết, tôi nghĩ chắc chắn Tô Nhu kia đang ở gần đây, mau phái người đuổi theo! Phải bắt bằng được cô ta!”.
“Rõ!”.
Lập tức có hai người lao ra ngoài cửa.
Ầm ầm ầm…
Đúng lúc này lại có một đám mây dày màu đen sì tràn về phía này.
Những người đang có mặt đều biến sắc, nhìn về phía đám mây.
Chỉ thấy đám mây tan đi, hai thủ vệ cấm địa xuất hiện trước mắt mọi người.
Mấy khẩu vũ khí laser đều bị phá hoại.
Sự phản công của Dương Hoa hoàn toàn thất bại.
Bọn họ hoảng loạn, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương cũng được bọn họ dìu chạy đi.
Nhưng làm sao bọn họ có thể chạy thoát sự truy kích của tám thủ vệ cấm địa?
Chẳng mấy chốc, tám người đã đuổi kịp.
Ma khí đáng sợ giống như lưỡi hái tử thần, điên cuồng gặt hái tính mạng người của Dương Hoa.
Máu chảy thành sông.
Thi thể đầy đất.
Nguyên Tinh lau máu trên khóe miệng, nỗi căm phẫn và bi thương đan xen, giọng trầm thấp: “Mau tản ra chạy! Nhanh!”.
Bọn họ lập tức bỏ chạy tứ tán.
Mặc dù tám người kia thực lực thông thiên triệt địa, nhưng dù có phân thân cũng không thể nào giết hết tất cả mọi người.
Tuy nhiên, dường như tám người họ không mấy quan tâm những người của Dương Hoa đang chạy trốn, thay vào đó là nhìn chằm chằm những người cấp cao như Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương. Tám người lập tức nhảy vọt tới, vung tay lên.
Xoẹt xoẹt…
Người xung quanh Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đều nổ tan xác.
Thực lực chênh lệch quá lớn!
Mấy người họ dừng lại, đưa mắt nhìn sang.
Bọn họ biết có chạy cũng vô ích.
Chuyện đến nước này chỉ có thể dốc hết sức liều một trận.
Dù không có phần thắng, nhưng ít nhất cũng có thể giữ được tôn nghiêm mà chết.
“Tào Tùng Dương, không ngờ hôm nay tôi và ông lại phải chết cùng nhau”.
Nguyên Tinh lau vết máu bên miệng, thản nhiên nói.
Tào Tùng Dương bị thương nghiêm trọng ngồi trên đất, ngực bị đánh lõm xuống, còn thở được đã là không tệ, không thể nói gì được.
“Dù có chết, tôi cũng sẽ cắn được một miếng thịt của đám tạp nham này xuống!”.
Nguyên Tinh quát khẽ, tích lũy toàn bộ sức mạnh, gào lên một tiếng, lao về phía tám thủ vệ cấm địa.
Những người khác cũng hăng hái xông lên, xem thường cái chết.
“Ngu xuẩn!”.
Một thủ vệ lắc đầu, khẽ động ngón tay.
Vù!
Một luồng ma khí khủng khiếp hóa thành gió lớn thổi qua, thoáng chốc nhấn chìm bọn họ.
Nhóm người Nguyên Tinh đều bị điểm huyệt trong nháy mắt.
Dường như mỗi một người bọn họ đều bị luồng gió kỳ lạ đó nhốt vào trong…
Cảnh tượng trông giống như một bức tranh!
Tào Tùng Dương ở bên dưới gian nan ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng chấn động, một hồi lâu không nói nên lời.
Thủ vệ cấm địa lao vọt đến trước cuộn tranh quỷ dị mà hoành tráng, đưa tay ra, dùng tay không xé cuộn tranh.
Ông ta không xé nát cuộn tranh, mà là xé dọc theo đường viền của những người bị nhốt trong cuộn tranh.
Tay chân bọn họ bị xé rách, chỉ còn lại đầu và thân.
Sau khi xé xong, ông ta lại vung tay lên.
Cuộn tranh bay lơ lửng, giống như lông hồng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Tào Tùng Dương ngơ ngác nhìn, đầu óc trống rỗng, đây là thủ đoạn gì?
Bọn họ là thần tiên sao?
Mấy người Nguyên Tinh bị xé tay chân, bị nhốt trong cuộn tranh do ma khí tạo thành, không thể động đậy, giãy giụa cũng không được.
Một ma nhân đi tới, cuộn tranh lại.
“Đưa toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa đến Thiên Ma Đạo. Thần y Lâm chưa chết, bọn họ vẫn còn giá trị! Lần này, mục đích chủ yếu của đạo chủ là diệt trừ thần y Lâm, dùng những người này uy hiếp thần y Lâm, đối phó cũng dễ dàng hơn! Ngày thần y Lâm bị tiêu diệt cũng sẽ là ngày Dương Hoa phá sản!”.
“Hiện nay vẫn có không ít người chạy trốn khỏi Giang Thành, chúng ta đuổi theo thế nào đây?”.
“Không cần lo, sẽ có người ngăn chặn bọn họ thay chúng ta! Nơi này đã không còn con cá lớn nào nữa, đi chỗ khác thôi!”.
“Đi đâu?”.
“Nhìn lên trời!”.
Nghe vậy, tám thủ vệ cấm địa đều nhìn lên trời.
Trên trời, tia chớp màu xanh lục không ngừng lóe lên.
Bọn họ lập tức bay vọt về phía đó.
Chương 3662: Nhắm tới chúng ta!
Vù!
Một chiếc xe Mercedes màu đen chạy như điên ra ngoài Giang Thành.
Từ Thiên đạp ga, chuyên chú lái xe.
Cung Hỉ Vân lấy một khẩu súng bạc ra.
Khẩu súng này được lấy từ phòng nghiên cứu của Từ Chính.
Nhưng giờ phút này, khẩu súng này cũng không giúp cô ta cảm thấy an toàn là bao.
Suy cho cùng Thần Hỏa Tôn Giả cũng đã thất bại.
“Giang Thành này không có ngày nào được bình yên hay sao?”.
Tô Nhu nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, người qua đường hoảng loạn gào thét, không khỏi thở dài.
“Cô Tô, việc Chủ tịch Lâm làm là đại sự có ích cho Long Quốc, nhưng cũng sẽ vì vậy mà đắc tội với nhiều thế lực đáng sợ. Tôi biết cô đã chịu nhiều ấm ức, nhưng những chuyện này là không thể tránh khỏi, hi vọng cô có thể hiểu”.
Cung Hỉ Vân nhỏ giọng nói.
“Thế à?”.
Tô Nhu mấp máy môi: “Thật ra tôi không sao, tôi chỉ than vãn chút thôi, mọi người không cần để tâm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chủ tịch Lâm đâu?”.
“Cậu ấy à? Chúng tôi cũng không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu…”.
“Bố mẹ tôi và Lạc Thiên đâu?”.
“Chuyện đó cô Tô cứ yên tâm, họ đã được sắp xếp đến nơi rất an toàn, sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Tô Nhu hít sâu một hơi.
Xoẹt!
Lúc này, trên bầu trời lại lướt qua một tia chớp màu xanh lục.
Cung Hỉ Vân thò đầu ra, nhìn tia chớp màu xanh lục, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cung Hỉ Vân, sao rồi?”.
Từ Thiên vừa lái xe vừa nghi hoặc hỏi.
“Số sấm chớp này thật kỳ lạ! Sao nó lại có màu đó?”.
Cung Hỉ Vân nói.
“Đang là ban ngày, cũng không giống như sẽ có mưa, sao lại có sét đánh? Hơn nữa còn là sét màu xanh? Chuyện này là sao?”.
Từ Thiên cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Không đúng!”.
Đột nhiên, Cung Hỉ Vân ý thức được điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lấy điện thoại ra bấm số.
Cô ta gọi liền mấy số mà không có ai nghe máy.
Cung Hỉ Vân bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng hét lên: “Từ Thiên, đừng ra khỏi thành phố, mau tìm chỗ trốn đi!”.
“Trốn đi?”.
Từ Thiên đạp thắng, ngạc nhiên nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ra khỏi thành phố… Vì sao?”.
“Tôi vừa gọi cho bọn họ nhưng không ai nghe máy, chứng tỏ bọn họ bị giải quyết rồi!”, Cung Hỉ Vân hạ thấp giọng nói.
Từ Thiên run sợ: “Cung Hỉ Vân, ý cô là…”.
“Số tia chớp đó là nhắm vào chúng ta!”, Cung Hỉ Vân nói.
Từ Thiên kinh hãi, không do dự nữa, lập tức đạp ga chạy thẳng đến bãi đỗ xe dưới lòng đất của trung tâm mua sắm gần đó.
Tô Nhu không hiểu ra sao, hoang mang nhìn hai người họ.
“Chị Hỉ Vân, rốt cuộc là chuyện gì? Không phải mọi người muốn đưa tôi ra khỏi thành phố sao? Vì sao lại chạy đến đây?”, Tô Nhu không kìm được hỏi.
Vẻ mặt Cung Hỉ Vân thâm trầm, nhỏ giọng nói: “Cô Tô Nhu, khi chúng tôi đưa cô rời khỏi Quốc tế Duyệt Nhan đã sắp xếp mười ba chiếc xe chia ra các phương hướng khác nhau rời đi. Các xe này giống hệt với xe của chúng ta, dùng để tung hỏa mù, không để kẻ thù nắm được xe thật của chúng ta là chiếc nào! Nhưng bây giờ mười ba chiếc xe… đều đã không còn nữa!”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Tôi cho mười ba chiếc xe đó ra ngoài thành phố trước, nếu bọn họ đi được thì chứng tỏ con đường rời khỏi Giang Thành an toàn, nhưng mười ba xe không chiếc nào chạy thoát. Cho nên, giờ mà chúng ta ra ngoại thành thì chẳng khác nào tự tìm đường chết! Bây giờ, chúng ta tìm một chỗ nấp đi trước, có lẽ kẻ địch đã biết được vị trí đại khái của chúng ta rồi!”.
Cung Hỉ Vân run giọng nói.
Tô Nhu há hốc miệng.
Cô không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến mức này…
Chương 3663: Trụ sở đại hội
Vù!
Một luồng sáng kỳ lạ đột nhiên lướt qua trước mắt Mạn Sát Hồng.
“Đây là… kết giới?”.
Mạn Sát Hồng sững sờ, lập tức ý thức được gì đó.
Cô ta nhìn về phía trước.
Trước mặt xuất hiện hai ngọn núi lớn, thông tới một con đường lớn khang trang ở giữa hai ngọn núi.
Xe ô tô chạy băng băng trên đường lớn, giống như mũi tên.
Nhưng chưa đi được bao lâu, giữa đường lớn đột nhiên xuất hiện hai người mặc đồng phục.
Bọn họ chặn ngay giữa đường, vẫy tay ra hiệu Bạch Họa Thủy dừng xe ở bên đường.
“Ở nơi thế này sao lại có cảnh sát?”.
Mạn Sát Hồng kinh ngạc, cảm thấy khó tin.
“Cô nhìn thế nào mà ra cảnh sát?”.
Bạch Họa Thủy hỏi, sau đó giảm tốc độ, dừng xe lại.
Một người đi tới trước, gõ cửa xe ô tô: “Chào hai cô, phía trước đang thi công, xin hãy quay đầu xe!”.
Bạch Họa Thủy lấy một tờ giấy chứng minh ra đưa tới.
Người đó cảnh giác nhận lấy, sau đó lùi lại hai bước, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm bén đáng sợ, chỉ vào xe ô tô quát lên: “Giấy chứng minh này đã bị hủy, các người là ai? Mau xuống xe!”.
Mạn Sát Hồng sợ hãi, lúc này mới ý thức được hai người đó không phải cảnh sát. Mà là… cao thủ của đại hội canh chừng nơi này!
Nếu có người ngoài đến đây, bọn họ sẽ yêu cầu người đó rời khỏi với lý do đường phía trước đang thi công, không thể đi qua.
Nếu là người muốn vào trụ sở đại hội làm việc thì phải đưa giấy chứng minh ra cho bọn họ.
“Ngông cuồng!”.
Bạch Họa Thủy đột nhiên nổi giận, vỗ vào vô lăng, quát lên: “Tôi là Bạch Họa Thủy, minh chủ Thương Minh, thời gian trước bị kẻ gian giam cầm, bây giờ mới thoát ra được! Các người là cái thá gì mà dám chĩa đao kiếm vào tôi? Mau tránh ra để tôi đi qua, nếu không, tôi đến đại hội chắc chắn sẽ cho hai người biết tay!”.
Nghe vậy, hai người đều kinh ngạc.
“Lý Khải, giấy chứng minh này là thật! Hình như đúng là Bạch minh chủ Bạch Họa Thủy!”.
Đồng đội bên cạnh cầm giấy chứng minh xem, nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Anh đùa à? Không phải minh chủ Bạch Họa Thủy chết rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện?”.
“Ai nói là Bạch minh chủ đã chết? Cấp trên đưa ra lời giải thích là mất tích, bây giờ vẫn có người phụ trách vụ án này, vẫn đang điều tra!”.
“Bây giờ phải làm sao? Thả cho bọn họ qua sao?”.
“Mặc dù Bạch minh chủ là minh chủ Thương Minh, nhưng quyền lực cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, chúng ta không thể chọc giận được. Mau để bà ấy đi qua, tôi sẽ gọi điện thoại cho đại nhân ở trụ sở thông báo một tiếng”.
“Được!”.
Người đó gật đầu, nâng giấy chứng minh bằng hai tay, cung kính đưa cho Bạch Họa Thủy.
“Chúng tôi không có mắt, xúc phạm đến Bạch minh chủ, mong Bạch minh chủ tha tội!”, người đó cúi đầu nói.
“Không sao! Dù sao chuyện của tôi cũng trì hoãn quá lâu”.
Bạch Họa Thủy cất giấy chứng minh đi, nhỏ giọng hỏi: “Nói tôi biết, bây giờ ở trụ sở có ai, có cao thủ của Chiến Bộ đóng quân không?”.
“Có Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đóng quân. Bọn họ được điều động tới đây vào một tháng trước, phối hợp với Giang Thành”, người đó nói.
“Thiên Hổ Xích Vệ Tổ?”.
Bạch Họa Thủy sửng sốt: “Không phải đội quân này phụ trách ngoại vực sao? Sao lại điều đến đây?”.
“Chuyện này thuộc hạ không rõ!”, người đó lắc đầu đáp.
“Hừ, tôi thấy không phải cậu không biết, mà là không dám nói phải không?”.
Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói, đạp ga chạy thẳng vào trong.
Mạn Sát Hồng cực kỳ nghi hoặc, nhìn ra sau xe, không nhịn được hỏi: “Bạch minh chủ, Thiên Hổ Xích Vệ Tổ là gì? Sao bà lại kinh ngạc như vậy?”.
“Đó là đội quân có địa vị rất đặc biệt ở đại hội, bọn họ luôn phụ trách nhiệm vụ gian nan nguy hiểm nhất ở ngoại vực, hầu như chưa bao giờ xử lý chuyện nội bộ Long Quốc! Bọn họ đột nhiên được điều đến đây, sao tôi không kinh ngạc được?”, Bạch Họa Thủy lắc đầu.
“Thực lực của đội quân đó như thế nào?”.
Mạn Sát Hồng hỏi.
“Cô có biết đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt không?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
“Sao có thể không biết? Hai đội quân đó đều là đội quân mũi nhọn của đại hội, chuyên phụ trách chuyện thẩm phán phán quyết của đại hội, chỉ là…”.
Mạn Sát Hồng cười chua chát.
“Chỉ là hai đội quân đó đều thất bại trong tay thần y Lâm”.
Bạch Họa Thủy cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Bây giờ đại hội vẫn chưa biết gì, nhưng bà ta tin rằng đại hội cũng đã cảnh giác.
Dù bây giờ không có chứng cứ gì, nhưng bọn họ vẫn chưa hết nghi ngờ Lâm Chính.
“Hai đội quân đó có liên quan gì với Thiên Hổ Xích Vệ Tổ?”, Mạn Sát hồng hỏi.
Bạch Họa Thủy cười cay đắng: “Đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt… hầu như đều do Thiên Hổ Xích Vệ Tổ huấn luyện”.
Mạn Sát Hồng ngạc nhiên mở to mắt, ngây ngốc nhìn Bạch Họa Thủy…
“Phải biết rằng, nhiều nơi ở ngoại vực nguy hiểm hơn Long Quốc nhiều. Long Quốc là nhờ có đại hội và chính phủ Long Quốc quản lý nên nhiều thế tộc không dám làm loạn, mọi người ít nhiều vẫn giữ quy tắc. Ngoại vực lại khác, nhân vật mạnh mẽ vô pháp vô thiên, chiém giết vô tội vạ, hết sức ngông cuồng, chấp hành nhiệm vụ ở ngoại vực hầu như sẽ cận kề nguy hiểm. Người của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ ai cũng trải qua trăm trận chiến, vô số lần sinh tử, người có thể sống đến bây giờ ai cũng là cao thủ trong cao thủ, đỉnh cao của đỉnh cao! Đội ngũ này đến Giang Thành mang ý nghĩa gì, chắc cô Mạn Sát Hồng đoán được rồi chứ?”.
Mạn Sát Hồng không nói gì.
Chẳng mấy chốc, xe đến trước một căn nhà trệt.
Căn nhà này có kiến trúc không khác gì ở Giang Thành, không trang trí xa hoa mà vô cùng đơn giản.
Bạch Họa Thủy xuống xe, dẫn theo Mạn Sát Hồng đi tới một văn phòng ở giữa.
Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính đang ngồi.
Người đàn ông bưng một tách trà, vừa uống trà kỷ tử táo đỏ vừa xem máy tính, thấy Bạch Họa Thủy đi vào thì lập tức đứng dậy, cười nói: “Ô, khách tới rồi đấy sao? A… Hình như bà là… Bạch minh chủ?”.
Người đàn ông nhận ra Bạch Họa Thủy, kinh ngạc kêu lên.
“Tổ trưởng Vương! Đã lâu không gặp!”.
Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
Vương Bình ngạc nhiên nhìn Bạch Họa Thủy, quan sát một lượt, kinh ngạc hỏi: “Không phải chứ, Bạch minh chủ, sao… sao bà lại xuất hiện ở đây? Không phải bà mất tích rồi sao? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao?”.
Trước kia Vương Bình đã nhận được điện thoại của hai người canh giữ trên đường. Ban đầu ông ta không tin, nghĩ rằng hai người họ nói đùa, nhưng khi Bạch Họa Thủy đứng trước mặt ông ta, ông ta không tin cũng phải tin.
Bạch Họa Thủy thở dài sâu xa.
“Tổ trưởng Vương, chuyện này… kể ra thì dài!”.
Chương 3664: Giải thích
Nghe Bạch Họa Thủy muốn kể với người của đại hội tình cảnh của mình trong thời gian quan, hơi thở của Mạn Sát Hồng liền trở nên gấp gáp hơn.
Nếu Bạch Họa Thủy nhất quyết muốn khai ra Lâm Chính, thì chắc chắn anh sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Đại hội tuyệt đối sẽ không cho phép loại người như Lâm Chính còn tồn tại, mà sẽ phát động toàn bộ lực lượng tiêu diệt anh.
Đến lúc đó, cho dù là thần tiên cũng không cứu được Dương Hoa.
Còn đối với người phản bội Thiên Ma Đạo, đứng về phía Lâm Chính như Mạn Sát Hồng, một khi Dương Hoa chịu đả kích mang tính hủy diệt, cô ta cũng sẽ không còn chốn dung thân.
Đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ bị người của Thiên Ma Đạo bắt đi, chịu đủ hành hạ đến chết.
Thế nên, an toàn tính mạng của Lâm Chính cũng liên quan đến bản thân Mạn Sát Hồng.
Cô ta không muốn Bạch Họa Thủy nói ra chân tướng sự việc, nên hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào người bà ta.
“Hử?”.
Hình như Vương Bình nhận ra gì đó, nhíu mày nhìn về phía Mạn Sát Hồng.
“Bạch minh chủ, cô bé này là ai vậy? Sao lại có thái độ thù địch với bà thế?”.
“Ồ?”.
Bạch Họa Thủy sửng sốt, nhìn sắc mặt hằm hằm của Mạn Sát Hồng, liền ôm lấy cô ta, xoa đầu cô ta, cười nói: “Con của một người bạn, cũng là một võ sĩ, sau khi tôi thoát ra được nương nhờ bạn tôi, mới biết bạn tôi đã bị ma nhân của Thiên Ma Đạo giết chết. Tôi thấy cô bé cô độc lẻ loi liền dẫn theo, coi như con gái nuôi của tôi”.
“Vậy sao? Đúng là cô bé đáng thương”, Vương Bình cảm thán.
Mạn Sát Hồng suýt nữa thì tức chết.
“Con gái nuôi cái gì chứ?”.
Cô ta gườm gườm nhìn Bạch Họa Thủy.
Nhưng Bạch Họa Thủy chẳng thèm quan tâm, cười nói: “Tổ trưởng Vương, thực ra tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lần đó sau khi họp xong ở trụ sở đại hội, Thương Minh chúng tôi bị tấn công giữa đường, sau đó tôi bị người ta đánh ngất, mất đi ý thức. Lúc tôi tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một nhà giam, tối tăm không ánh mặt trời. Mãi cho đến gần đây tôi mới được đưa khỏi nơi đó, đến một vùng ven biển. Nhân lúc đối phương không chú ý, tôi đã nhảy xuống biển bỏ trốn, bơi đến Giang Thành mới được cứu, rồi chạy một mạch đến đây!”.
Vương Bình nghe thấy thế, lập tức hỏi: “Bà có biết mình bị nhốt ở đâu không?”.
“Không biết”.
Bạch Họa Thủy lắc đầu: “Trước khi bị nhốt tôi đã mất ý thức, nên không biết mình bị nhốt ở đâu cả”.
“Vậy… chỗ bà nhảy xuống biển là chỗ nào?”, Vương Bình vội hỏi.
“Tôi cũng quên mất rồi, dù sao tôi cứ bơi theo biển, cho đến khi nhìn thấy một chiếc thuyền, mới theo thuyền trốn đến Giang Thành”.
“Vậy tức là chỗ cô bị nhốt không ở Giang Thành?”.
Vương Bình nhíu mày.
“Chắc chắn là không phải, tôi mất mấy ngày mới chạy được đến đây đấy, sao có thể là ở Giang Thành được chứ?”.
Bạch Họa Thủy cười nói.
“Vậy à? Lẽ nào tổ chức đã đoán sai, chuyện này không liên quan đến thần y Lâm?”.
Vương Bình xoa cằm, vẻ mặt trầm tư.
Mạn Sát Hồng ở bên cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi tổ trưởng Vương, tuy tôi đến Giang Thành, nhưng Giang Thành rất không yên bình. Người của Thiên Ma Đạo và Tử Vực đã tấn công Giang Thành, hiện giờ cả nơi đó sinh linh lầm than, muôn dân chìm trong biển lửa, lẽ nào đại hội chúng ta định khoanh tay đứng nhìn sao?”.
Bạch Họa Thủy vội nói: “Xin tổ trưởng Vương hãy nhanh chóng điều động các đại nhân của Thiên Hổ Xích Vệ Tổ đến Giang Thành trấn áp lũ xấu xa đấy!”.
“Có chuyện này sao?”.
Vương Bình giật nảy mình.
Tử Vực và Thiên Ma Đạo đều không phải những thế tộc bình thường.
Hai lực lượng này đồng thời tấn công Giang Thành thì ai chống nổi chứ?
“Thần y Lâm đâu?”.
Vương Bình hỏi.
“Không biết, nhưng lúc tôi chạy khỏi Giang Thành thấy người của Dương Hoa đã thua tan tác rồi. Người thì chết, người thì bỏ chạy, không thể chống lại lực lượng của Tử Vực và Thiên Ma Đạo, hơn nữa hình như… Thiên Ma Đạo còn điều động cả những người không tầm thường”, Bạch Họa Thủy nói.
“Những người không tầm thường?”, Vương Bình ngạc nhiên hỏi.
“Hình như là cái gì mà… tám thủ vệ cấm địa”.
Bạch Họa Thủy giả vờ tỏ vẻ khó hiểu nói.
Vương Bình nghe thấy thế, sắc mặt căng cứng, sự sợ hãi trong ánh mắt vô cùng rõ ràng.
“Bà… bà chắc chứ? Là tám thủ vệ cấm địa?”.
Vương Bình vội hỏi.
“Tôi nghe nói là vậy…”
“Nếu thế thì tình hình gay go rồi”.
Ánh mắt Vương Bình lay động, suy tư một lát rồi trầm giọng nói: “Bạch minh chủ, tôi sẽ lập tức phái người đưa bà về Thương Minh. Phía Giang Thành bà không cần lo lắng, bây giờ tôi sẽ gọi điện báo với cấp trên, xin điều động Thiên Hổ Xích Vệ Tổ”.
“Được, tổ trưởng Vương, xin nhờ cả vào ông!”.
Chương 3665: Bị phát hiện
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Từ Thiên đạp phanh xa, đỗ vào vị trí trong cùng ở tầng B2 bãi đỗ xe.
Ba người vô cùng lo lắng.
Tuy trong bãi đỗ xe đầy ắp xe, nhưng nếu đối phương muốn tìm thì cũng không quá khó.
“Tôi nghĩ chắc là đối phương chưa phát hiện ra chúng ta đâu nhỉ?”.
Tô Nhu dè dặt hỏi.
“Chưa chắc”.
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói: “Đối phương có thể giết những người khác một cách chính xác như vậy thì chắc chắn là biết rõ về chúng ta. Nói không chừng đối phương đã biết chúng ta trốn ở đây rồi”.
“Sao có thể chứ?”, Tô Nhu cả kinh: “Chúng ta còn chưa nhìn thấy người của đối phương mà họ đã biết chúng ta ở đâu sao?”.
“Có gì không thể chứ? Nếu chúng ta có nội gián thì chuyện gì mà đối phương chẳng biết rõ ràng!”, Từ Thiên trầm giọng đáp.
Nội gián?
Tô Nhu lập tức ngừng thở.
Đúng vậy.
Dương Hoa lớn như vậy, dù là Thiên Ma Đạo hay Tử Vực, muốn cài người vào làm nội gián cũng không phải chuyện khó.
Nếu có người tiết lộ trước hành tung của bọn họ thì tình cảnh hiện giờ của ba người vô cùng hung hiểm.
Bây giờ Tô Nhu chỉ có thể thầm cầu nguyện tất cả chỉ là suy đoán của cô, đối phương vẫn chưa biết tung tích của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng sấm khủng khiếp bỗng vang lên.
Âm thanh điếc tai, đến mức người ở tầng B2 cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Chết! Bọn chúng đến rồi!”.
Nghe thấy âm thanh này, Cung Hỉ Vân biến sắc: “Đối phương đã biết chúng ta trốn ở đây, phải đi ngay thôi!”.
“Tầng hầm có hai lối ra, nhưng nếu bị đối phương phong tỏa mà chúng ta ra bằng lối đó thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào lưới! Phải mau vào trong trung tâm mua sắm!”.
Từ Thiên quát, rồi lập tức cởi dây an toàn xuống xe.
Tô Nhu cũng vội vàng theo hai người chạy tới thang máy gần đó.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đúng lúc này, lại ba tiếng sấm đáng sợ vang lên liên tiếp.
Ba người vừa vào trung tâm mua sắm đã lập tức hiểu ra, sợ rằng đối phương không chỉ có một người đến.
“Ra bằng cửa chính ở tầng 1!”.
Từ Thiên trầm giọng nói, dẫn theo Tô Nhu và Cung Hỉ Vân nhanh chóng bỏ chạy.
Trung tâm mua sắm Thiên Hồng này là trung tâm mua sắm lớn nhất ở gần đây, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra vào.
Nhất là bây giờ sắp tối, có rất nhiều sinh viên và các cặp tình nhân trẻ tuổi ở xung quanh đều lựa chọn vào đây dạo phố, ăn tối và mua sắm, thế nên ở cửa chính toàn người là người.
Lúc này trà trộn vào đó để rời đi chắc chắn không phải là việc khó.
Nhưng đúng lúc ba người đang chạy như bay.
Vù!
Một bóng người màu xanh lam đậm giáng từ trên trời xuống, hạ ở ngay cửa chính.
Người kia hạ xuống đất, lôi quang bắn ra bốn phía, mấy người đang ra vào ở cửa chính đều bị điện giật ngất xỉu tại chỗ.
“A!”.
Người dân xung quanh lập tức hoảng loạn bỏ chạy.
Ba người cũng bị dọa cho vội vàng dừng lại.
Chỉ thấy người kia vung tay lên, dường như lòng bàn tay bắn ra một tia sét. Hắn cầm tia sét màu xanh này như giăng dây cảnh giới, kéo từ bên trái sang bên phải, phong tỏa hoàn toàn lối ra vào.
“Cái gì?”.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên trợn mắt há mồm.
Tô Nhu cũng tái mặt, bị thủ đoạn như thần tiên của đối phương làm cho kinh hãi.
“Hử?”.
Người kia nhíu mày, liếc mắt về phía ba người, sau đó lấy ra một bức ảnh, rồi lại nhìn Tô Nhu, tiếp đó cất bước đi tới.
“Chết rồi, đối phương phát hiện ra rồi! Mau đi thôi!”.
Từ Thiên vội gầm lên, lấy súng ra bắn về phía người kia.
Pằng pằng pằng…
Họng súng phun ra lửa.
Viên đạn màu xanh lam đậm bay tới.
Rõ ràng đối phương không ngờ rằng viên đạn của Từ Thiên đã được xử lý đặc biệt, còn tưởng chỉ là đạn thông thường, nên không tránh né.
Nhưng khi viên đạn bắn trúng người, hắn mới nhận ra không ổn.
Phập! Phập!
Mấy viên đạn xuyên qua người hắn, hắn suýt nữa ngã xuống đất, máu tươi rỉ ra.
Từ Thiên mừng rỡ, lập tức xông tới, định bắn tung đầu hắn để kết liễu.
Nhưng ngay sau đó, người kia bỗng giơ bàn tay lên.
Ầm!
Một tia sét màu xanh lục phóng ra từ lòng bàn tay hắn, đánh trúng người Từ Thiên.
Ầm!
Từ Thiên lập tức bị sét đánh cháy đen, tóc tai dựng đứng, bốc khói xanh, sau đó nặng nề ngã xuống đất, tắt thở tại chỗ.
“Từ Thiên!”.
Cung Hỉ Vân gào lên.
Tô Nhu trợn trừng hai mắt, ngây ra nhìn người đã bị sét đánh không còn mặt mũi ở dưới đất, đầu óc trở nên trống rỗng.
Người kia bị trúng mấy phát súng nhưng chưa chết.
Hắn cắn chặt răng, đi về phía Cung Hỉ Vân và Tô Nhu.
Cung Hỉ Vân tức giận rút súng ra, nhằm vào người kia nổ liền mấy phát súng.
Pằng pằng pằng…
Viên đạn bay ra, xuyên qua đầu người kia.
Hắn ngã xuống đất chết tại chỗ.
“Đi!”.
Cung Hỉ Vân nhìn chỗ cửa chính, không lựa chọn rời đi mà kéo Tô Nhu chạy vào bên trong.
Nơi này xảy ra chuyện như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bây giờ mà ra cửa thì bị bắt là cái chắc.
Trung tâm mua sắm này đủ lớn, hai người chỉ cần trốn ở trong chờ người đến cứu.
Quả nhiên, hai cô gái vừa rời đi không bao lâu đã có mấy bóng người lao về phía này.
Mấy bóng người này nhanh như tia chớp.
Sau khi hạ xuống đất, nhìn người bị chết dưới đất, ánh mắt ai nấy đều đanh lại.
Một người bước tới kiểm tra, nhìn thấy thi thể của Từ Thiên liền lấy khẩu súng trong tay ông ta, tháo ổ đạn ra.
“Là đạn đặc chế, có thể dễ dàng xuyên qua khí kình, cực kỳ hữu hiệu khi đối phó với võ sĩ. Xem ra chúng ta không thể coi thường hỏa lực của Dương Hoa rồi”, người kia cầm viên đạn màu xanh lam đậm, khàn giọng nói.
“Chắc là Triệu Thanh mới chết, tôi nghĩ chắc chắn Tô Nhu kia đang ở gần đây, mau phái người đuổi theo! Phải bắt bằng được cô ta!”.
“Rõ!”.
Lập tức có hai người lao ra ngoài cửa.
Ầm ầm ầm…
Đúng lúc này lại có một đám mây dày màu đen sì tràn về phía này.
Những người đang có mặt đều biến sắc, nhìn về phía đám mây.
Chỉ thấy đám mây tan đi, hai thủ vệ cấm địa xuất hiện trước mắt mọi người.