-
Chương 3666-3670
Chương 3666: Truy tìm
“Sao hai đại nhân lại đến đây thế?”.
Một người đàn ông để đầu đinh, trên người có hoa văn tia sét màu xanh lá, bước ra khỏi đám người, ôm quyền hành lễ nói.
Người kia không thèm để ý đến ông ta, mà nhìn về phía Từ Thiên, rồi đi thẳng tới đó.
“Các ông vô dụng như vậy sao? Bắt mấy kẻ không biết võ mà cũng để mất mạng? Đúng là nực cười!”, một thủ vệ cấm địa bình thản nói.
Trong giọng nói chứa đầy sự khinh miệt và giễu cợt.
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, nhưng không dám phản bác.
Dù sao thực lực của hai thủ vệ cấm địa này cũng không phải thứ mà bọn họ có thể đối đầu.
“Lần này đúng là chúng tôi sơ suất”, người đàn ông đầu đinh trầm giọng nói.
“Sơ suất thì cũng thôi đi, tại sao lại giết người?”.
Thủ vệ cấm địa lạnh lùng nhìn người kia: “Không biết Thiên Ma Đạo chúng tôi muốn bắt sống sao?”.
“Việc này…”
“Từ Thiên là trợ thủ đắc lực bên cạnh thần y Lâm, nếu như có thể bắt sống thì sẽ có giá trị rất lớn. Không ngờ Tử Vực các ông làm việc chán đời như vậy. Nghe đây, các ông làm được thì làm, không làm được thì đừng ngáng chân, nếu không tôi xử lý cả các ông đấy!”.
Thủ vệ kia lại hừ một tiếng, sau đó gật đầu với đồng bọn ở bên cạnh.
Gã đồng bọn kia lập tức lấy ra một thứ nhìn giống như la bàn.
Chiếc la bàn này đen sì, ở chính giữa có một nửa khúc xương đầu lâu, xung quanh khúc xương là những hoa văn màu đỏ như máu, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Sau khi lấy ra, người kia cắt một miếng thịt trên người Từ Thiên, đặt vào la bàn, sau đó quỳ trước la bàn, lầm rầm đọc gì đó.
Mọi người ù ù cạc cạc, không hiểu ông ta đang làm gì.
Cứ như vậy được một lát, thủ vệ cấm địa đang quỳ dưới đất bỗng cắn rách ngón tay, nhỏ máu tươi vào la bàn.
Trên la bàn lập tức có sương máu cuồn cuộn, như nhỏ một giọt nước lã vào mẩu sắt đỏ rực.
Sương máu tỏa ra không bao lâu đã bay về phía trước, rẽ vào lối cầu thang.
Hình như đang chỉ dẫn gì đó.
“Cái này…”
Người đàn ông đầu đinh trợn mắt há mồm, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Được rồi, ở đây không còn việc của các ông nữa, mau cút đi! Người của Dương Hoa để chúng tôi bắt!”.
Thủ vệ cấm địa mỉm cười, rồi đuổi theo luồng sương máu kia.
Các cao thủ của Tử Vực vô cùng tức giận, nhưng không dám hé răng nói gì.
Sau khi hai thủ vệ cấm địa rời đi, mới có người hằn học nói: “Đại nhân, đám người của Thiên Ma Đạo đúng là vênh váo! Khốn kiếp!”.
“Bọn chúng vênh váo thì cứ để bọn chúng vênh váo đi! Dù sao mấy người này cũng có thực lực không tầm thường! Chúng ta nhẫn nhịn cũng là chuyện đương nhiên thôi!”.
Người đàn ông đầu đinh bình thản nói.
“Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?”.
“Bây giờ…”, người đàn ông đầu đinh chần chừ một lát, khàn giọng nói: “Người của Thiên Ma Đạo tốc độ rất nhanh, tôi vừa nhận được tin, học viện Huyền Y Phái đã bị tấn công, tôi nghĩ lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa cũng bị bắt gần hết rồi. Chuyện ở đây chắc là cũng sắp xong, chúng ta mau dọn dẹp chiến trường rồi rời khỏi Giang Thành thôi. Nghe đây, tuyệt đối không được để lại manh mối. Tôi đoán đội quân của chính quyền Long Quốc sẽ nhanh chóng đến đây, đến lúc đó dù là người của Thiên Ma Đạo cũng phải rút lui. Nếu để chính quyền Long Quốc điều tra ra được Tử Vực chúng ta cũng nhúng tay vào thì không phải là tin tốt cho chúng ta đâu”.
“Ý của đại nhân là…”
“Thiên Ma Đạo muốn đối đầu với Dương Hoa và chính quyền Long Quốc thì cứ để bọn họ đấu, Tử Vực chúng ta có thể thêm dầu thêm muối, tọa sơn quan hổ đấu, nhưng không được nhúng tay vào! Ý của bên trên là như vậy!”.
“Chúng tôi hiểu ạ!”.
Chương 3667: Con đường hy vọng
Hổn hển!
Hổn hển!
Hai cô gái chạy theo lối cầu thang lên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm!
Thang máy đã hỏng, dường như đã bị người của Tử Vực phá hoại hệ thống cung cấp điện.
Cả trung tâm thương mại đều tối om.
Người trong trung tâm thương mại hoảng loạn chạy ra ngoài.
Hiện trường hỗn loạn.
Có đội tuần tra xông tới, nhưng rõ ràng đã bị người của Tử Vực ngăn cản, không thể lập tức đến hỗ trợ.
Bây giờ Cung Hỉ Vân và Tô Nhu, chỉ có thể dựa vào chính mình để thoát thân.
"Cô Cung, chúng ta tìm một chỗ để trốn trước đi?"
Tô Nhu liếc nhìn các cửa hàng bên cạnh, có không ít chỗ có thể ẩn nấp, cô ấy không kiềm chế được mà hỏi.
"Trốn ư? Không thể nào, thực lực của đối phương mạnh như vậy, khoảng cách gần là có thể ngửi thấy mùi của chúng ta, nếu chúng ta muốn trốn thì chắc chắn không bao lâu sẽ bị đối phương tìm được! Khi đó coi như xong!"
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói.
Tô Nhu rất ít khi tiếp xúc với những người có võ công cao cường này, không biết năng lực của bọn họ nên mới nói ra những lời như vậy.
Cô gật đầu, giờ phút này chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Cung Hỉ Vân.
Hai cô gái không dám dừng lại nghỉ ngơi, chạy một mạch đến tầng thượng.
Cung Hỉ Vân không có vấn đề gì, thể lực còn có thể chống đỡ, nhưng Tô Nhu đã thở hồng hộc, giống như không thể đứng vững, vịn vào tường miệng mở to thở dốc.
"Cô Cung, tôi... Tôi không được rồi, tôi phải nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi một chút...”
Tô Nhu thở dốc nói.
Cung Hỉ Vân cau mày, nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy gì đó, mừng rỡ nói: "Cô Tô Nhu, mau, chúng ta thoát ra từ chỗ kia!"
Tô Nhu vừa nhìn qua.
Hóa ra ở cuối cửa hàng có một cửa sổ lớn, mà cửa sổ đối diện với sân thượng của một khu dân cư.
Nhưng khoảng cách giữa hai chỗ đó khoảng chừng ba mét, làm sao qua đó được?
"Cô Cung Hỉ Vân, không phải cô muốn tôi nhảy qua chứ?"
Mặt Tô Nhu khổ sở nói.
"Nếu không thì sao, chúng ta không còn đường để chạy nữa rồi, nếu có thể nhảy qua sân thượng đối diện, có lẽ còn có biện pháp”.
Cung Hỉ Vân tháo bình chữa cháy trên vách tường ra, dùng lực mạnh đập nát kính thủy tinh, tiếp đó lại ném bình chữa cháy đi.
Loảng xoảng.
Kính thủy tinh đối diện bể tan tành.
Mặc dù võ công của cô ta không tính là mạnh, nhưng những năm gần đây vẫn luôn uống đan dược mà Lâm Chính đưa cho, lực bật nhảy và sức mạnh phi thường, cô ta quay người chạy về phía Tô Nhu, ôm cô vào lòng.
“Này? Hỉ... cô Hỉ Vân, cô muốn làm gì?"
Tô Nhu sợ hết hồn.
"Tôi biết cô không nhảy được nên tôi ôm cô nhảy qua!"
Ánh mắt Cung Hỉ Vân kiên định, trầm giọng quát lên.
"A?"
Tô Nhu bối rối.
Nhưng Cung Hỉ Vân không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào cửa sổ, tăng tốc, ôm lấy Tô Nhu nhảy qua đó.
Con đường hy vọng đang ở trước mắt!
Nhảy ra cánh cửa sổ này là có thể trốn thoát!
"Lên!"
Cùng với tiếng quát to của Cung Hỉ Vân, hai chân cô ta đột nhiên phát lực, nhảy ra ngoài cửa sổ lớn!
Nhưng ngay khi người sắp nhảy ra.
Phù!
Một mảng khí đen bất ngờ bịt kín cửa sổ như một bức tường.
Kít!
Hai người đụng vào chất khí này, nặng nề ngã xuống đất.
Hai người bối rối, đầu óc choáng váng hoa mắt.
Lúc lấy lại tinh thần bò dậy, đã bị dọa đến phát ngốc.
Chỉ thấy đầu bên kia hành lang, xuất hiện hai bóng người bị màn sương đen bao phủ.
Hai mắt họ đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Cung Hỉ Vân và Tô Nhu .
"Ma... ma nhân?"
Da đầu Cung Hỉ Vân tê dại, sắc mặt kinh sợ.
Tô Nhu sợ hãi dựa lưng vào vách tường, run lẩy bẩy.
"Cô gái này chắc là Tô Nhu nhỉ?"
Một ma nhân nhìn Tô Nhu, thờ ơ nói.
"Có lẽ là cô ta!"
"Tốt lắm, dẫn cô gái này đi, hành động lần này của chúng ta có thu hoạch lớn rồi!"
Tên thủ vệ cười nhạt, bước tới chỗ hai cô gái.
Chương 3668: Để em chịu ấm ức rồi
Nhìn thấy tên thủ vệ từng bước từng bước đi tới, sắc mặt Tô Nhu biến đổi, trong lòng vô cùng kinh hãi.
"Cô Tô Nhu, đừng sợ... Tôi... Tôi sẽ bảo vệ cô...”
Cung Hỉ Vân nhặt súng trên mặt đất lên, chật vật bò dậy, điên cuồng bóp cò về phía những người đang tiến tới.
Bành bành bành bành...
Những viên đạn màu xanh da trời kéo theo những đường sáng như thiên thạch, liên tục bay về phía tên thủ vệ cấm địa đang đến gần.
Nhưng tên thủ vệ cấm địa không tránh không né, phớt lờ những viên đạn, cất bước đi tới.
Bốp bốp bốp...
Đạn bắn vào người bọn chúng, nhưng bị một màn khí đen như làn sóng chặn lại, hoàn toàn không gây thương tích gì cho bọn chúng.
Thấy cảnh tượng này, Cung Hỉ Vân tuyệt vọng.
Võ công của cô ta không cao, khẩu súng này dường như là hy vọng duy nhất.
Nếu ngay cả những viên đạn được chế tạo đặc biệt này cũng không thể xuyên thủng mấy tên thủ vệ cấm địa trước mặt thì cô ta thật sự không biết nên đối phó như thế nào.
Làm sao đây?
Cơ thể của Cung Hỉ Vân không ngừng run rẩy, tay cầm súng cũng run bần bật, có vẻ như không thể giữ được khẩu súng .
Lúc này.
Vèo!
Tên thủ vệ cấm địa bỗng xuất hiện trước mặt nhanh như một tia chớp.
Cung Hỉ Vân sợ hãi đến thất thần, theo bản năng cầm khẩu súng đập vào đối phương.
Nhưng một giây sau.
Bịch!
Một cánh tay của cô ta bay lên không trung, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất.
Một cánh tay của cô ta bị kéo đứt.
"A!"
Đau đớn tột độ khiến Cung Hỉ Vân khó mà đứng dậy.
Một tay của tên thủ vệ cấm địa bóp cổ Cung Hỉ Vân, nhấc cô ta lên một cách dễ dàng.
Cung Hỉ Vân vô cùng đau đớn, điên cuồng giãy giụa nhưng không làm được gì.
Tô Nhu trợn to mắt, bị dọa sợ chết khiếp.
Cô cắn chặt hàm răng, cô biết giờ phút này đã là đường cùng nên lấy dũng khí đứng lên, cầm một miếng thủy tinh bên cạnh, nơm nớp lo sợ đi về phía trước.
"Buông cô ấy ra!"
Tô Nhu run rẩy hét lên.
Mặc dù cô rất muốn biểu hiện khuôn mặt nghiêm nghị tàn khốc một chút, nhưng lúc này lại hét lên với giọng run rẩy, căn bản không có chút uy hiếp nào.
Tên thủ vệ cấm địa nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Nhu, khuôn mặt nở nụ cười quỷ dị dưới lớp sương đen dày đặc.
"Đúng là bọn người phàm dốt nát và ngu muội!"
Ông ta lạnh lùng cười khẩy, xách Cung Hỉ Vân đi tới.
Tô Nhu liên tục lui về phía sau, con ngươi không ngừng run rẩy.
"Đừng lãng phí thời gian, mau đưa cô ta rời khỏi nơi này!"
Tên thủ vệ cấm địa phía sau thờ ơ nói.
"Không cần vội! Tôi chém đứt tay chân của cô ta rồi nói tiếp! Hy vọng lát nữa con ả phàm nhân này còn có thể có dũng khí như vậy!"
Dứt lời, chân ông ta không ngừng bước tới, từng bước ép sát.
Chém đứt chân tay?
Tô Nhu như sắp bị dọa sợ đến phát điên.
Cô vội vàng ném mảnh thủy tinh trong tay.
Nhưng mảnh thủy tinh còn chưa đến gần người đó đã bị ma khí biến thành bột phấn.
Tô Nhu hốt hoảng lại nhặt mảnh thủy tinh vỡ lên, không ngừng ném vào người đó.
Nhưng những đợt công kích này với những tên thủ vệ cấm địa mà nói, chỉ như đang đùa giỡn.
Cuối cùng, tên thủ vệ cấm địa đứng ở trước mặt Tô Nhu.
Cả người Tô Nhu dựa vào tường, nhưng không có sự trợ giúp nào cả.
Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt dữ tợn trong lớp sương đen trước mặt, trong lòng đầy tuyệt vọng, dứt khoát nhắm lại mắt, yên lặng chờ đợi cái chết.
Đùng!
Một tiếng động lớn vang lên.
"A!"
Tô Nhu sợ hãi nằm xuống, đầu vùi vào hai tay cánh tay, điên cuồng run rẩy, như con mèo nhỏ bị dọa khiếp sợ.
Nhưng một lát sau, cô như ý thức được gì đó, cẩn thận ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai cánh tay mình.
"Tay của mình vẫn còn?"
"Mình... mình chưa chết ư?"
Cô hơi mơ màng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một người đứng trước mặt, một tay chặt đứt cánh tay của tên thủ vệ cấm địa, cứu Cung Hỉ Vân đang bị bóp cổ.
Bóng lưng này... thật quen thuộc!
"Thần y Lâm? Là anh sao?"
Tô Nhu lập phản ứng lại, hai tròng mắt ngấn lệ, run rẩy kêu lên.
"Tiểu Nhu, xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi!"
Một tay Lâm Chính ôm Cung Hỉ Vân, nói với giọng khàn khàn.
Chương 3669: Ai cho phép bọn mày ngang ngược ở Giang Thành
Cung Hỉ Vân bị bóp cổ tới mức hôn mê, cổ vặn vẹo và bầm tím khắp nơi.
Lâm Chính ném cánh tay của tên thủ vệ cấm địa, rồi cẩn thận để cô ta nằm xuống đất.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Tôi... tôi không sao”.
Tô Nhu lau nước mắt nói.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn thấy hai tay của Tô Nhu đã đỏ như máu.
Đây là vết thương lúc nãy bị mảnh thủy tinh cắt trúng.
Nhưng Lâm Chính lại không biết.
Ngay lập tức, hai mắt anh đỏ ngầu, một luồng sát khí cực kỳ tàn bạo tràn ngập trong không khí.
“Tiểu Nhu, em hãy chăm sóc cho Cung Hỉ Vân, chuyện ở đây cứ để anh giải quyết”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó từ từ quay người lại nhìn vào hai tên thủ vệ cấm địa.
Tên thủ vệ cấm địa bị Lâm Chính chặt đứt tay ngay lập tức lùi về phía sau, lạnh lùng nhìn chăm chú vào anh.
“Thần y Lâm?”
Một tên thủ vệ cấm địa khác cũng đi tới.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm vào hai người bọn chúng, mặt không chút cảm xúc, nói: “Ai cho phép bọn mày giở thói ngang ngược ở Giang Thành?”
“Thiên Ma Đạo làm việc còn cần phải kiêng dè gì sao?”, tên thủ vệ đó bình tĩnh trả lời.
“Mày đã xuất hiện thì mọi việc lại càng dễ xử lý! Nếu vậy thì bọn tao sẽ dẫn mày đi, giao mày cho đạo chủ, sau này đỡ phải gặp phiền phức!”
Tên thủ vệ bị cụt tay nhẹ giọng nói, sau đó cả người dịch chuyển.
Phù phù...
Ma khí trên người ông ta nhanh chóng tràn về phía cánh tay bị chặt đứt vừa nãy.
Một lúc sau, cánh tay bị đứt đó đã mọc lại.
Hai người bọn chúng không lảm nhảm nữa, đồng loạt tấn công Lâm Chính.
Chúng giơ ngón tay lên rồi chỉ vào Lâm Chính.
Ma khí bắt đầu tụ lại tạo thành rất nhiều gợn sóng, sau đó hai làn sóng xung kích đánh về phía Lâm Chính.
Lúc đến gần, một làn sóng xung kích tách ra tạo thành hàng ngàn sợi tơ nhện, chúng giống như một bàn tay chộp vào Lâm Chính.
Làn sóng còn lại hóa thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim của Lâm Chính.
Hai người chúng phối hợp với nhau rất ăn ý.
Nhưng Lâm Chính đã bước ra từ vực Diệt Vong, sớm đã không còn là anh của trước kia nữa.
Đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Chính coi khinh tất cả, lao về chỗ hai người bọn chúng.
Xoảng!
Xoảng!
Dù là hàng ngàn sợi tơ nhện hay thanh kiếm sắc bén tạo nên từ ma khí đều bị vỡ tan tành khi chạm vào người của Lâm Chính, chúng còn không gây ra vết thương nào trên người anh.
Đôi mắt máu của hai tên thủ vệ trợn to.
Lâm Chính đưa tay về phía một tên thủ vệ cấm địa, một sức mạnh cực kỳ dữ tợn chém ra theo lòng bàn tay anh.
“Ma viên! Trấn!”
Ông ta hét lên, trước mặt ông ta hiện ra một tấm khiên làm bằng ma khí xoay tròn không ngừng.
Bàn tay của anh đánh vào tấm khiên làm bằng ma khí đó, dễ dàng xuyên qua lớp ma khí.
Sức mạnh cuồng bạo đánh thẳng vào ngực tên thủ vệ cấm địa.
Ngay lập tức ngực của ông ta nổ tung, máu văng tung tóe, ông ta giống như một bao cát bay thẳng xuống cuối hành lang, đâm sầm vào một cửa hàng.
Toàn bộ cửa hàng bị đổ sập.
Mặt mày của tên thủ vệ cấm địa còn lại thay đổi rõ rệt, phản xạ cực kỳ nhanh.
Ông ta biết vào thời điểm này ông ta hoàn toàn không thể đánh bại được Lâm Chính, sức mạnh của đối thủ thể hiện ra đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Vì vậy tên thủ vệ cấm địa dùng hết sức của mình lao nhanh tới chỗ của Tô Nhu.
Ông ta định bắt Tô Nhu làm con tin.
Nhưng Lâm Chính đã đoán trước được việc này nên có đề phòng, anh cử động ngón tay.
Bụp!
Sức mạnh phi thăng nhanh chóng bao phủ cả người của Tô Nhu.
Lúc sức mạnh này vừa bao phủ cả người của Tô Nhu, đột nhiên ông ta nghiêng người tóm lấy Cung Hỉ Vân đang ở bên cạnh.
Hóa ra ông ta muốn bắt Tô Nhu làm con tin chỉ là giả vờ, ông ta muốn giương đông kích tây, mục tiêu thực sự là Cung Hỉ Vân đang hôn mê!
“Cô Cung!”
Tô Nhu vội vàng hét lên.
Nhưng cũng vô ích.
Tên thủ vệ cấm địa đó đã tóm gọn Cung Hỉ Vân trong tay, một tay bóp cổ, tay còn lại bóp chặt eo của cô ta, năm ngón tay dữ tợn của ông ta đâm thẳng vào bụng của Cung Hỉ Vân.
Chỉ cần ông ta dùng thêm một chút lực thì cơ thể của Cung Hỉ Vân sẽ bị xé làm đôi.
Chương 3670: Nỗi sợ hãi
Lần này nguy to rồi!
Đôi mắt của Tô Nhu run lên nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Ánh mắt của tên thủ vệ cấm địa rất lạnh lùng, cả người ông ta cứng ngắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
“Cô gái này tên là Cung Hỉ Vân đúng không? Tao nhớ rằng cô ta là cánh tay phải đắc lực của mày, thần y Lâm, tao nghĩ mày cũng không muốn cô ta chết trước mặt mình nhỉ?”
Lâm Chính thờ ơ nhìn ông ta, trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại anh còn rút một thanh đao dài màu trắng như tuyết từ sau lưng ra.
Tên thủ vệ cấm địa đứng hình, không biết thanh đao dài màu trắng đó là loại vũ khí gì.
Các thông tin mà bọn chúng nhận được chỉ nói rằng thần y Lâm vừa là một người thông thạo y thuật vừa là một y võ cực kỳ đáng sợ, nhưng chúng lại không biết người này biết sử dụng đao!
“Mày biết không? Không ai có thể chết trước mặt tao, nếu mày biết điều thì hãy đặt cô ấy xuống, quỳ gối đầu hàng có thể giữ lại mạng sống, còn nếu mày không làm như vậy thì e rằng kết cục của mày sẽ rất thảm”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Hừ, thần y Lâm, mày thật kiêu ngạo! Bây giờ tao đang bắt giữ con tin, trừ khi mày muốn cô ta chết nếu không mày phải nghe theo mệnh lệnh của tao!”, tên thủ vệ cấm địa bật cười lạnh lùng.
“Tao nói rồi, cô ấy không chết được đâu!” Lâm Chính lắc đầu.
“Thật sao? Nếu vậy thì chúng ta thử xem nhé?”
Tên thủ vệ cấm địa nheo đôi mắt máu lại.
“Được thôi”.
Lâm Chính gật đầu, cầm thanh đao chỉ về tên thủ vệ đó: “Để tao xem mày có thể giết cô ấy được hay không!”
“Vậy thì thử đi!”
Ông ta lộ ra vẻ mặt dữ tợn, dùng một tay đánh thẳng vào trái tim của Cung Hỉ Vân.
Bụp!
Sức mạnh khủng khiếp của ông ta ngay lập tức xuyên qua trái tim của Cung Hỉ Vân.
Cô ta run rẩy, nôn ra máu rồi hai mắt bắt đầu tối mờ, sức sống của cơ thể dần dần mất đi.
“Cô Cung!”
Tô Nhu hét lên.
Trong khoảng thời gian này Cung Hỉ Vân đã bảo vệ cô an toàn, cả hai người cũng được coi là quen biết lâu ngày.
Nhìn thấy Cung Hỉ Vân chết thảm ngay trước mặt mình, sao cô có thể không đau lòng chứ?
Nhưng vào giây tiếp theo.
Xoẹt!
Lâm Chính bất ngờ vung đao lên chém về phía Cung Hỉ Vân.
Khuôn mặt của tên thủ vệ cấm địa đầy căng thẳng, ông ta định né tránh nhưng lại thấy Lâm Chính đang chém vào người của Cung Hỉ Vân, ông ta sững sờ, tranh thủ cơ hội đẩy xác của Cung Hỉ Vân về phía thanh đao dài trắng như tuyết đó.
Ngay khi tên thủ vệ cấm địa nghĩ rằng xác của Cung Hỉ Vân đã bị xé nát hoàn toàn, chết không nguyên vẹn thì một cảnh tượng kinh hoàng đã xuất hiện.
Cơ thể của Cung Hỉ Vân hoàn toàn được bao bọc bởi ánh sáng từ thanh đao.
Sau đó, một luồng sức sống vô cùng lớn bao trùm lấy cơ thể của cô ta, điên cuồng làm lành các vết thương của cô ta.
Cánh tay bị cụt của cô ta mọc lại, trái tim vỡ nát nhanh chóng lành lặn và vết thương trên ngực cô ta cũng kết vảy.
Chỉ trong vài giây, Cung Hỉ Vân vốn đã chết đi lại từ từ sống lại.
“Rít!”
Cung Hỉ Vân hít một hơi thật sâu, há miệng ra thở hồng hộc giống như vừa thức dậy sau khi gặp ác mộng.
Tên thủ vệ cấm địa trợn tròn mắt.
Ông ta chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào kỳ lạ như vậy cả!
Một người bị đánh tới mức tim vỡ nát dường như đã sống lại ngay lập tức, hơn nữa... Cơ thể của người đó còn hoàn toàn nguyên vẹn!
Đó là chiêu thức gì vậy?
Thanh đao đó... là loại đao gì?
Da đầu của tên thủ vệ cấm địa tê dại, trái tim suýt chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng.
Lâm Chính cầm lấy thanh đao đi về phía tên thủ vệ cấm địa.
“Dừng lại! Dừng lại”.
Tên thủ vệ cấm địa đó hét lên, sau đó lại tấn công Cung Hỉ Vân.
Nhưng cho dù ông ta đánh giết thế nào, vặn cổ Cung Hỉ Vân, đập nát ruột gan của cô ta, hay thậm chí là xé cô ta ra làm đôi cũng không sao cả.
Lâm Chính chỉ cần sử dụng một nhát đao là đã có thể cứu sống cô ta!
Không cần các kỹ thuật châm quyết màu mè.
Không cần khí khí kình quỷ dị!
Chỉ cần một thanh đao!
Tên thủ vệ cấm địa hoàn toàn đứng hình.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng bên cạnh đang thờ ơ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Khoảnh khắc này, tên ma nhân cái thế bước ra từ Thiên Ma Đạo mới lần đầu tiên biết được mùi vị của nỗi sợ hãi!
“Sao hai đại nhân lại đến đây thế?”.
Một người đàn ông để đầu đinh, trên người có hoa văn tia sét màu xanh lá, bước ra khỏi đám người, ôm quyền hành lễ nói.
Người kia không thèm để ý đến ông ta, mà nhìn về phía Từ Thiên, rồi đi thẳng tới đó.
“Các ông vô dụng như vậy sao? Bắt mấy kẻ không biết võ mà cũng để mất mạng? Đúng là nực cười!”, một thủ vệ cấm địa bình thản nói.
Trong giọng nói chứa đầy sự khinh miệt và giễu cợt.
Sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, nhưng không dám phản bác.
Dù sao thực lực của hai thủ vệ cấm địa này cũng không phải thứ mà bọn họ có thể đối đầu.
“Lần này đúng là chúng tôi sơ suất”, người đàn ông đầu đinh trầm giọng nói.
“Sơ suất thì cũng thôi đi, tại sao lại giết người?”.
Thủ vệ cấm địa lạnh lùng nhìn người kia: “Không biết Thiên Ma Đạo chúng tôi muốn bắt sống sao?”.
“Việc này…”
“Từ Thiên là trợ thủ đắc lực bên cạnh thần y Lâm, nếu như có thể bắt sống thì sẽ có giá trị rất lớn. Không ngờ Tử Vực các ông làm việc chán đời như vậy. Nghe đây, các ông làm được thì làm, không làm được thì đừng ngáng chân, nếu không tôi xử lý cả các ông đấy!”.
Thủ vệ kia lại hừ một tiếng, sau đó gật đầu với đồng bọn ở bên cạnh.
Gã đồng bọn kia lập tức lấy ra một thứ nhìn giống như la bàn.
Chiếc la bàn này đen sì, ở chính giữa có một nửa khúc xương đầu lâu, xung quanh khúc xương là những hoa văn màu đỏ như máu, thoạt nhìn rất quỷ dị.
Sau khi lấy ra, người kia cắt một miếng thịt trên người Từ Thiên, đặt vào la bàn, sau đó quỳ trước la bàn, lầm rầm đọc gì đó.
Mọi người ù ù cạc cạc, không hiểu ông ta đang làm gì.
Cứ như vậy được một lát, thủ vệ cấm địa đang quỳ dưới đất bỗng cắn rách ngón tay, nhỏ máu tươi vào la bàn.
Trên la bàn lập tức có sương máu cuồn cuộn, như nhỏ một giọt nước lã vào mẩu sắt đỏ rực.
Sương máu tỏa ra không bao lâu đã bay về phía trước, rẽ vào lối cầu thang.
Hình như đang chỉ dẫn gì đó.
“Cái này…”
Người đàn ông đầu đinh trợn mắt há mồm, gần như không dám tin vào mắt mình.
“Được rồi, ở đây không còn việc của các ông nữa, mau cút đi! Người của Dương Hoa để chúng tôi bắt!”.
Thủ vệ cấm địa mỉm cười, rồi đuổi theo luồng sương máu kia.
Các cao thủ của Tử Vực vô cùng tức giận, nhưng không dám hé răng nói gì.
Sau khi hai thủ vệ cấm địa rời đi, mới có người hằn học nói: “Đại nhân, đám người của Thiên Ma Đạo đúng là vênh váo! Khốn kiếp!”.
“Bọn chúng vênh váo thì cứ để bọn chúng vênh váo đi! Dù sao mấy người này cũng có thực lực không tầm thường! Chúng ta nhẫn nhịn cũng là chuyện đương nhiên thôi!”.
Người đàn ông đầu đinh bình thản nói.
“Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?”.
“Bây giờ…”, người đàn ông đầu đinh chần chừ một lát, khàn giọng nói: “Người của Thiên Ma Đạo tốc độ rất nhanh, tôi vừa nhận được tin, học viện Huyền Y Phái đã bị tấn công, tôi nghĩ lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa cũng bị bắt gần hết rồi. Chuyện ở đây chắc là cũng sắp xong, chúng ta mau dọn dẹp chiến trường rồi rời khỏi Giang Thành thôi. Nghe đây, tuyệt đối không được để lại manh mối. Tôi đoán đội quân của chính quyền Long Quốc sẽ nhanh chóng đến đây, đến lúc đó dù là người của Thiên Ma Đạo cũng phải rút lui. Nếu để chính quyền Long Quốc điều tra ra được Tử Vực chúng ta cũng nhúng tay vào thì không phải là tin tốt cho chúng ta đâu”.
“Ý của đại nhân là…”
“Thiên Ma Đạo muốn đối đầu với Dương Hoa và chính quyền Long Quốc thì cứ để bọn họ đấu, Tử Vực chúng ta có thể thêm dầu thêm muối, tọa sơn quan hổ đấu, nhưng không được nhúng tay vào! Ý của bên trên là như vậy!”.
“Chúng tôi hiểu ạ!”.
Chương 3667: Con đường hy vọng
Hổn hển!
Hổn hển!
Hai cô gái chạy theo lối cầu thang lên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm!
Thang máy đã hỏng, dường như đã bị người của Tử Vực phá hoại hệ thống cung cấp điện.
Cả trung tâm thương mại đều tối om.
Người trong trung tâm thương mại hoảng loạn chạy ra ngoài.
Hiện trường hỗn loạn.
Có đội tuần tra xông tới, nhưng rõ ràng đã bị người của Tử Vực ngăn cản, không thể lập tức đến hỗ trợ.
Bây giờ Cung Hỉ Vân và Tô Nhu, chỉ có thể dựa vào chính mình để thoát thân.
"Cô Cung, chúng ta tìm một chỗ để trốn trước đi?"
Tô Nhu liếc nhìn các cửa hàng bên cạnh, có không ít chỗ có thể ẩn nấp, cô ấy không kiềm chế được mà hỏi.
"Trốn ư? Không thể nào, thực lực của đối phương mạnh như vậy, khoảng cách gần là có thể ngửi thấy mùi của chúng ta, nếu chúng ta muốn trốn thì chắc chắn không bao lâu sẽ bị đối phương tìm được! Khi đó coi như xong!"
Cung Hỉ Vân trầm giọng nói.
Tô Nhu rất ít khi tiếp xúc với những người có võ công cao cường này, không biết năng lực của bọn họ nên mới nói ra những lời như vậy.
Cô gật đầu, giờ phút này chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Cung Hỉ Vân.
Hai cô gái không dám dừng lại nghỉ ngơi, chạy một mạch đến tầng thượng.
Cung Hỉ Vân không có vấn đề gì, thể lực còn có thể chống đỡ, nhưng Tô Nhu đã thở hồng hộc, giống như không thể đứng vững, vịn vào tường miệng mở to thở dốc.
"Cô Cung, tôi... Tôi không được rồi, tôi phải nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi một chút...”
Tô Nhu thở dốc nói.
Cung Hỉ Vân cau mày, nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy gì đó, mừng rỡ nói: "Cô Tô Nhu, mau, chúng ta thoát ra từ chỗ kia!"
Tô Nhu vừa nhìn qua.
Hóa ra ở cuối cửa hàng có một cửa sổ lớn, mà cửa sổ đối diện với sân thượng của một khu dân cư.
Nhưng khoảng cách giữa hai chỗ đó khoảng chừng ba mét, làm sao qua đó được?
"Cô Cung Hỉ Vân, không phải cô muốn tôi nhảy qua chứ?"
Mặt Tô Nhu khổ sở nói.
"Nếu không thì sao, chúng ta không còn đường để chạy nữa rồi, nếu có thể nhảy qua sân thượng đối diện, có lẽ còn có biện pháp”.
Cung Hỉ Vân tháo bình chữa cháy trên vách tường ra, dùng lực mạnh đập nát kính thủy tinh, tiếp đó lại ném bình chữa cháy đi.
Loảng xoảng.
Kính thủy tinh đối diện bể tan tành.
Mặc dù võ công của cô ta không tính là mạnh, nhưng những năm gần đây vẫn luôn uống đan dược mà Lâm Chính đưa cho, lực bật nhảy và sức mạnh phi thường, cô ta quay người chạy về phía Tô Nhu, ôm cô vào lòng.
“Này? Hỉ... cô Hỉ Vân, cô muốn làm gì?"
Tô Nhu sợ hết hồn.
"Tôi biết cô không nhảy được nên tôi ôm cô nhảy qua!"
Ánh mắt Cung Hỉ Vân kiên định, trầm giọng quát lên.
"A?"
Tô Nhu bối rối.
Nhưng Cung Hỉ Vân không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, cô ta nhìn chằm chằm vào cửa sổ, tăng tốc, ôm lấy Tô Nhu nhảy qua đó.
Con đường hy vọng đang ở trước mắt!
Nhảy ra cánh cửa sổ này là có thể trốn thoát!
"Lên!"
Cùng với tiếng quát to của Cung Hỉ Vân, hai chân cô ta đột nhiên phát lực, nhảy ra ngoài cửa sổ lớn!
Nhưng ngay khi người sắp nhảy ra.
Phù!
Một mảng khí đen bất ngờ bịt kín cửa sổ như một bức tường.
Kít!
Hai người đụng vào chất khí này, nặng nề ngã xuống đất.
Hai người bối rối, đầu óc choáng váng hoa mắt.
Lúc lấy lại tinh thần bò dậy, đã bị dọa đến phát ngốc.
Chỉ thấy đầu bên kia hành lang, xuất hiện hai bóng người bị màn sương đen bao phủ.
Hai mắt họ đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Cung Hỉ Vân và Tô Nhu .
"Ma... ma nhân?"
Da đầu Cung Hỉ Vân tê dại, sắc mặt kinh sợ.
Tô Nhu sợ hãi dựa lưng vào vách tường, run lẩy bẩy.
"Cô gái này chắc là Tô Nhu nhỉ?"
Một ma nhân nhìn Tô Nhu, thờ ơ nói.
"Có lẽ là cô ta!"
"Tốt lắm, dẫn cô gái này đi, hành động lần này của chúng ta có thu hoạch lớn rồi!"
Tên thủ vệ cười nhạt, bước tới chỗ hai cô gái.
Chương 3668: Để em chịu ấm ức rồi
Nhìn thấy tên thủ vệ từng bước từng bước đi tới, sắc mặt Tô Nhu biến đổi, trong lòng vô cùng kinh hãi.
"Cô Tô Nhu, đừng sợ... Tôi... Tôi sẽ bảo vệ cô...”
Cung Hỉ Vân nhặt súng trên mặt đất lên, chật vật bò dậy, điên cuồng bóp cò về phía những người đang tiến tới.
Bành bành bành bành...
Những viên đạn màu xanh da trời kéo theo những đường sáng như thiên thạch, liên tục bay về phía tên thủ vệ cấm địa đang đến gần.
Nhưng tên thủ vệ cấm địa không tránh không né, phớt lờ những viên đạn, cất bước đi tới.
Bốp bốp bốp...
Đạn bắn vào người bọn chúng, nhưng bị một màn khí đen như làn sóng chặn lại, hoàn toàn không gây thương tích gì cho bọn chúng.
Thấy cảnh tượng này, Cung Hỉ Vân tuyệt vọng.
Võ công của cô ta không cao, khẩu súng này dường như là hy vọng duy nhất.
Nếu ngay cả những viên đạn được chế tạo đặc biệt này cũng không thể xuyên thủng mấy tên thủ vệ cấm địa trước mặt thì cô ta thật sự không biết nên đối phó như thế nào.
Làm sao đây?
Cơ thể của Cung Hỉ Vân không ngừng run rẩy, tay cầm súng cũng run bần bật, có vẻ như không thể giữ được khẩu súng .
Lúc này.
Vèo!
Tên thủ vệ cấm địa bỗng xuất hiện trước mặt nhanh như một tia chớp.
Cung Hỉ Vân sợ hãi đến thất thần, theo bản năng cầm khẩu súng đập vào đối phương.
Nhưng một giây sau.
Bịch!
Một cánh tay của cô ta bay lên không trung, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất.
Một cánh tay của cô ta bị kéo đứt.
"A!"
Đau đớn tột độ khiến Cung Hỉ Vân khó mà đứng dậy.
Một tay của tên thủ vệ cấm địa bóp cổ Cung Hỉ Vân, nhấc cô ta lên một cách dễ dàng.
Cung Hỉ Vân vô cùng đau đớn, điên cuồng giãy giụa nhưng không làm được gì.
Tô Nhu trợn to mắt, bị dọa sợ chết khiếp.
Cô cắn chặt hàm răng, cô biết giờ phút này đã là đường cùng nên lấy dũng khí đứng lên, cầm một miếng thủy tinh bên cạnh, nơm nớp lo sợ đi về phía trước.
"Buông cô ấy ra!"
Tô Nhu run rẩy hét lên.
Mặc dù cô rất muốn biểu hiện khuôn mặt nghiêm nghị tàn khốc một chút, nhưng lúc này lại hét lên với giọng run rẩy, căn bản không có chút uy hiếp nào.
Tên thủ vệ cấm địa nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tô Nhu, khuôn mặt nở nụ cười quỷ dị dưới lớp sương đen dày đặc.
"Đúng là bọn người phàm dốt nát và ngu muội!"
Ông ta lạnh lùng cười khẩy, xách Cung Hỉ Vân đi tới.
Tô Nhu liên tục lui về phía sau, con ngươi không ngừng run rẩy.
"Đừng lãng phí thời gian, mau đưa cô ta rời khỏi nơi này!"
Tên thủ vệ cấm địa phía sau thờ ơ nói.
"Không cần vội! Tôi chém đứt tay chân của cô ta rồi nói tiếp! Hy vọng lát nữa con ả phàm nhân này còn có thể có dũng khí như vậy!"
Dứt lời, chân ông ta không ngừng bước tới, từng bước ép sát.
Chém đứt chân tay?
Tô Nhu như sắp bị dọa sợ đến phát điên.
Cô vội vàng ném mảnh thủy tinh trong tay.
Nhưng mảnh thủy tinh còn chưa đến gần người đó đã bị ma khí biến thành bột phấn.
Tô Nhu hốt hoảng lại nhặt mảnh thủy tinh vỡ lên, không ngừng ném vào người đó.
Nhưng những đợt công kích này với những tên thủ vệ cấm địa mà nói, chỉ như đang đùa giỡn.
Cuối cùng, tên thủ vệ cấm địa đứng ở trước mặt Tô Nhu.
Cả người Tô Nhu dựa vào tường, nhưng không có sự trợ giúp nào cả.
Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt dữ tợn trong lớp sương đen trước mặt, trong lòng đầy tuyệt vọng, dứt khoát nhắm lại mắt, yên lặng chờ đợi cái chết.
Đùng!
Một tiếng động lớn vang lên.
"A!"
Tô Nhu sợ hãi nằm xuống, đầu vùi vào hai tay cánh tay, điên cuồng run rẩy, như con mèo nhỏ bị dọa khiếp sợ.
Nhưng một lát sau, cô như ý thức được gì đó, cẩn thận ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai cánh tay mình.
"Tay của mình vẫn còn?"
"Mình... mình chưa chết ư?"
Cô hơi mơ màng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một người đứng trước mặt, một tay chặt đứt cánh tay của tên thủ vệ cấm địa, cứu Cung Hỉ Vân đang bị bóp cổ.
Bóng lưng này... thật quen thuộc!
"Thần y Lâm? Là anh sao?"
Tô Nhu lập phản ứng lại, hai tròng mắt ngấn lệ, run rẩy kêu lên.
"Tiểu Nhu, xin lỗi, để em chịu ấm ức rồi!"
Một tay Lâm Chính ôm Cung Hỉ Vân, nói với giọng khàn khàn.
Chương 3669: Ai cho phép bọn mày ngang ngược ở Giang Thành
Cung Hỉ Vân bị bóp cổ tới mức hôn mê, cổ vặn vẹo và bầm tím khắp nơi.
Lâm Chính ném cánh tay của tên thủ vệ cấm địa, rồi cẩn thận để cô ta nằm xuống đất.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
“Tôi... tôi không sao”.
Tô Nhu lau nước mắt nói.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn thấy hai tay của Tô Nhu đã đỏ như máu.
Đây là vết thương lúc nãy bị mảnh thủy tinh cắt trúng.
Nhưng Lâm Chính lại không biết.
Ngay lập tức, hai mắt anh đỏ ngầu, một luồng sát khí cực kỳ tàn bạo tràn ngập trong không khí.
“Tiểu Nhu, em hãy chăm sóc cho Cung Hỉ Vân, chuyện ở đây cứ để anh giải quyết”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó từ từ quay người lại nhìn vào hai tên thủ vệ cấm địa.
Tên thủ vệ cấm địa bị Lâm Chính chặt đứt tay ngay lập tức lùi về phía sau, lạnh lùng nhìn chăm chú vào anh.
“Thần y Lâm?”
Một tên thủ vệ cấm địa khác cũng đi tới.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chằm chằm vào hai người bọn chúng, mặt không chút cảm xúc, nói: “Ai cho phép bọn mày giở thói ngang ngược ở Giang Thành?”
“Thiên Ma Đạo làm việc còn cần phải kiêng dè gì sao?”, tên thủ vệ đó bình tĩnh trả lời.
“Mày đã xuất hiện thì mọi việc lại càng dễ xử lý! Nếu vậy thì bọn tao sẽ dẫn mày đi, giao mày cho đạo chủ, sau này đỡ phải gặp phiền phức!”
Tên thủ vệ bị cụt tay nhẹ giọng nói, sau đó cả người dịch chuyển.
Phù phù...
Ma khí trên người ông ta nhanh chóng tràn về phía cánh tay bị chặt đứt vừa nãy.
Một lúc sau, cánh tay bị đứt đó đã mọc lại.
Hai người bọn chúng không lảm nhảm nữa, đồng loạt tấn công Lâm Chính.
Chúng giơ ngón tay lên rồi chỉ vào Lâm Chính.
Ma khí bắt đầu tụ lại tạo thành rất nhiều gợn sóng, sau đó hai làn sóng xung kích đánh về phía Lâm Chính.
Lúc đến gần, một làn sóng xung kích tách ra tạo thành hàng ngàn sợi tơ nhện, chúng giống như một bàn tay chộp vào Lâm Chính.
Làn sóng còn lại hóa thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim của Lâm Chính.
Hai người chúng phối hợp với nhau rất ăn ý.
Nhưng Lâm Chính đã bước ra từ vực Diệt Vong, sớm đã không còn là anh của trước kia nữa.
Đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Chính coi khinh tất cả, lao về chỗ hai người bọn chúng.
Xoảng!
Xoảng!
Dù là hàng ngàn sợi tơ nhện hay thanh kiếm sắc bén tạo nên từ ma khí đều bị vỡ tan tành khi chạm vào người của Lâm Chính, chúng còn không gây ra vết thương nào trên người anh.
Đôi mắt máu của hai tên thủ vệ trợn to.
Lâm Chính đưa tay về phía một tên thủ vệ cấm địa, một sức mạnh cực kỳ dữ tợn chém ra theo lòng bàn tay anh.
“Ma viên! Trấn!”
Ông ta hét lên, trước mặt ông ta hiện ra một tấm khiên làm bằng ma khí xoay tròn không ngừng.
Bàn tay của anh đánh vào tấm khiên làm bằng ma khí đó, dễ dàng xuyên qua lớp ma khí.
Sức mạnh cuồng bạo đánh thẳng vào ngực tên thủ vệ cấm địa.
Ngay lập tức ngực của ông ta nổ tung, máu văng tung tóe, ông ta giống như một bao cát bay thẳng xuống cuối hành lang, đâm sầm vào một cửa hàng.
Toàn bộ cửa hàng bị đổ sập.
Mặt mày của tên thủ vệ cấm địa còn lại thay đổi rõ rệt, phản xạ cực kỳ nhanh.
Ông ta biết vào thời điểm này ông ta hoàn toàn không thể đánh bại được Lâm Chính, sức mạnh của đối thủ thể hiện ra đã nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Vì vậy tên thủ vệ cấm địa dùng hết sức của mình lao nhanh tới chỗ của Tô Nhu.
Ông ta định bắt Tô Nhu làm con tin.
Nhưng Lâm Chính đã đoán trước được việc này nên có đề phòng, anh cử động ngón tay.
Bụp!
Sức mạnh phi thăng nhanh chóng bao phủ cả người của Tô Nhu.
Lúc sức mạnh này vừa bao phủ cả người của Tô Nhu, đột nhiên ông ta nghiêng người tóm lấy Cung Hỉ Vân đang ở bên cạnh.
Hóa ra ông ta muốn bắt Tô Nhu làm con tin chỉ là giả vờ, ông ta muốn giương đông kích tây, mục tiêu thực sự là Cung Hỉ Vân đang hôn mê!
“Cô Cung!”
Tô Nhu vội vàng hét lên.
Nhưng cũng vô ích.
Tên thủ vệ cấm địa đó đã tóm gọn Cung Hỉ Vân trong tay, một tay bóp cổ, tay còn lại bóp chặt eo của cô ta, năm ngón tay dữ tợn của ông ta đâm thẳng vào bụng của Cung Hỉ Vân.
Chỉ cần ông ta dùng thêm một chút lực thì cơ thể của Cung Hỉ Vân sẽ bị xé làm đôi.
Chương 3670: Nỗi sợ hãi
Lần này nguy to rồi!
Đôi mắt của Tô Nhu run lên nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Ánh mắt của tên thủ vệ cấm địa rất lạnh lùng, cả người ông ta cứng ngắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
“Cô gái này tên là Cung Hỉ Vân đúng không? Tao nhớ rằng cô ta là cánh tay phải đắc lực của mày, thần y Lâm, tao nghĩ mày cũng không muốn cô ta chết trước mặt mình nhỉ?”
Lâm Chính thờ ơ nhìn ông ta, trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại anh còn rút một thanh đao dài màu trắng như tuyết từ sau lưng ra.
Tên thủ vệ cấm địa đứng hình, không biết thanh đao dài màu trắng đó là loại vũ khí gì.
Các thông tin mà bọn chúng nhận được chỉ nói rằng thần y Lâm vừa là một người thông thạo y thuật vừa là một y võ cực kỳ đáng sợ, nhưng chúng lại không biết người này biết sử dụng đao!
“Mày biết không? Không ai có thể chết trước mặt tao, nếu mày biết điều thì hãy đặt cô ấy xuống, quỳ gối đầu hàng có thể giữ lại mạng sống, còn nếu mày không làm như vậy thì e rằng kết cục của mày sẽ rất thảm”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Hừ, thần y Lâm, mày thật kiêu ngạo! Bây giờ tao đang bắt giữ con tin, trừ khi mày muốn cô ta chết nếu không mày phải nghe theo mệnh lệnh của tao!”, tên thủ vệ cấm địa bật cười lạnh lùng.
“Tao nói rồi, cô ấy không chết được đâu!” Lâm Chính lắc đầu.
“Thật sao? Nếu vậy thì chúng ta thử xem nhé?”
Tên thủ vệ cấm địa nheo đôi mắt máu lại.
“Được thôi”.
Lâm Chính gật đầu, cầm thanh đao chỉ về tên thủ vệ đó: “Để tao xem mày có thể giết cô ấy được hay không!”
“Vậy thì thử đi!”
Ông ta lộ ra vẻ mặt dữ tợn, dùng một tay đánh thẳng vào trái tim của Cung Hỉ Vân.
Bụp!
Sức mạnh khủng khiếp của ông ta ngay lập tức xuyên qua trái tim của Cung Hỉ Vân.
Cô ta run rẩy, nôn ra máu rồi hai mắt bắt đầu tối mờ, sức sống của cơ thể dần dần mất đi.
“Cô Cung!”
Tô Nhu hét lên.
Trong khoảng thời gian này Cung Hỉ Vân đã bảo vệ cô an toàn, cả hai người cũng được coi là quen biết lâu ngày.
Nhìn thấy Cung Hỉ Vân chết thảm ngay trước mặt mình, sao cô có thể không đau lòng chứ?
Nhưng vào giây tiếp theo.
Xoẹt!
Lâm Chính bất ngờ vung đao lên chém về phía Cung Hỉ Vân.
Khuôn mặt của tên thủ vệ cấm địa đầy căng thẳng, ông ta định né tránh nhưng lại thấy Lâm Chính đang chém vào người của Cung Hỉ Vân, ông ta sững sờ, tranh thủ cơ hội đẩy xác của Cung Hỉ Vân về phía thanh đao dài trắng như tuyết đó.
Ngay khi tên thủ vệ cấm địa nghĩ rằng xác của Cung Hỉ Vân đã bị xé nát hoàn toàn, chết không nguyên vẹn thì một cảnh tượng kinh hoàng đã xuất hiện.
Cơ thể của Cung Hỉ Vân hoàn toàn được bao bọc bởi ánh sáng từ thanh đao.
Sau đó, một luồng sức sống vô cùng lớn bao trùm lấy cơ thể của cô ta, điên cuồng làm lành các vết thương của cô ta.
Cánh tay bị cụt của cô ta mọc lại, trái tim vỡ nát nhanh chóng lành lặn và vết thương trên ngực cô ta cũng kết vảy.
Chỉ trong vài giây, Cung Hỉ Vân vốn đã chết đi lại từ từ sống lại.
“Rít!”
Cung Hỉ Vân hít một hơi thật sâu, há miệng ra thở hồng hộc giống như vừa thức dậy sau khi gặp ác mộng.
Tên thủ vệ cấm địa trợn tròn mắt.
Ông ta chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào kỳ lạ như vậy cả!
Một người bị đánh tới mức tim vỡ nát dường như đã sống lại ngay lập tức, hơn nữa... Cơ thể của người đó còn hoàn toàn nguyên vẹn!
Đó là chiêu thức gì vậy?
Thanh đao đó... là loại đao gì?
Da đầu của tên thủ vệ cấm địa tê dại, trái tim suýt chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng.
Lâm Chính cầm lấy thanh đao đi về phía tên thủ vệ cấm địa.
“Dừng lại! Dừng lại”.
Tên thủ vệ cấm địa đó hét lên, sau đó lại tấn công Cung Hỉ Vân.
Nhưng cho dù ông ta đánh giết thế nào, vặn cổ Cung Hỉ Vân, đập nát ruột gan của cô ta, hay thậm chí là xé cô ta ra làm đôi cũng không sao cả.
Lâm Chính chỉ cần sử dụng một nhát đao là đã có thể cứu sống cô ta!
Không cần các kỹ thuật châm quyết màu mè.
Không cần khí khí kình quỷ dị!
Chỉ cần một thanh đao!
Tên thủ vệ cấm địa hoàn toàn đứng hình.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng bên cạnh đang thờ ơ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Khoảnh khắc này, tên ma nhân cái thế bước ra từ Thiên Ma Đạo mới lần đầu tiên biết được mùi vị của nỗi sợ hãi!
Bình luận facebook