-
Chương 3626-3630
Chương 3626: Ép bái sư?
Lời nói của Diệp Viêm còn rõ mồn một bên tai Lâm Chính.
Quả thật từ biểu hiện của Lâm Chính và Diệp Viêm không khó để nhận ra, Lâm Chính đã nhận được cơ duyên lớn trong thần mộ chí tôn.
Nếu đã là cơ duyên của thần mộ chí tôn thì đương nhiên sẽ khiến người khác thèm thuồng.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ, nhưng đối diện với cơ duyên như vậy sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ?
Lâm Chính giữ nguyên sự cảnh giác, nhanh chóng lấy châm ra đâm lên người.
Nhưng phút cuối Diệp Viêm dùng tuổi thọ và tu vi làm cái giá để giải phóng thần lực bản nguyên, sức phá hoại quá đáng sợ, ngay cả khi anh có xương chí tôn cũng suýt chút nữa không chống đỡ được.
Không phải độ mạnh của xương chí tôn không đủ, mà là Lâm Chính chưa kết hợp hoàn toàn với xương chí tôn.
Anh và Diệp Viêm có cùng một tính chất. Diệp Viêm vừa mới bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hoàn toàn chưa ổn định. Lâm Chính thì vừa có được xương chí tôn, cũng chưa thể hoàn toàn dung hợp.
Hiệu quả và năng lực phát huy ra đương nhiên kém hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, người của Lôi Trạch Thiên Các đáp xuống đất, bao vây Lâm Chính.
“Cậu Lâm, không cần căng thẳng, chúng tôi không làm gì cậu cả”.
Lôi Hổ thấy Lâm Chính cảnh giác thì lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng suy nghĩ cách chạy trốn.
Nếu giết được Diệp Viêm thì dù là Thiên Sinh Đao hay xương chí tôn, Lâm Chính cũng sẵn sàng giao ra.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm còn chưa chết, anh không thể giao đồ ra được.
Nếu không thì sau này làm sao anh đối kháng với Diệp Viêm?
Bây giờ trạng thái xương chí tôn cũng không tốt, nếu chiến đấu thì Lâm Chính không dễ dàng thoát được.
Huống hồ, chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các có thủ đoạn đáng sợ đến thế nào.
Xương chí tôn có thể đỡ được đòn tấn công của ông ta không?
Trong lòng Lâm Chính không có đủ tự tin.
“Cậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, đây là người đứng đầu Lôi Trạch Thiên Các, Hạo Thiên đại nhân!”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
Lôi Hổ nói xong, làn sương mù dày đặc tan đi, một người đàn ông tóc trắng, mặt trắng, mặc áo đen xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Chính.
Người đàn ông trông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, hai mắt lóe ra tia sét, khí kình hùng hậu và thần bí như biển sâu, không thể đo lường.
Đặc biệt là ánh mắt và thần thái, tràn ngập khí tức của một người đứng trên cao.
Đây là chúa tể của trời cao, cũng là tôn giả cao quý không gì sánh kịp.
“Kính chào Hạo Thiên các chủ!”.
Lâm Chính chắp tay, nhỏ giọng nói.
“Ừ”.
Hạo Thiên gật đầu, quan sát Lâm Chính một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng: “Đúng là hạt giống tốt, có thể hấp thu Tế Dạ Đan một cách hoàn hảo, quả nhiên siêu phàm! Không tệ! Không tệ!”.
“Các chủ quá khen”.
“Cậu tên Lâm Chính phải không?”, Hạo Thiên mỉm cười: “Tôi biết cậu lo nghĩ điều gì, không cần phải suy nghĩ gì cả. Tuy cậu không thể lấy được nhẫn chí tôn, nhưng tôi cũng thấy rõ biểu hiện của cậu lúc nãy. Không tệ, ít nhất cậu thật lòng muốn lấy nhẫn chí tôn cho Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, chuyện này làm tôi rất cảm động”.
Nghe được lời này, Lâm Chính nhíu mày.
Có vẻ thái độ của người này không giống như tưởng tượng của mình.
Nhưng anh vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, lên tiếng: “Các chủ ưu ái, Lâm Chính biết rõ”.
“Lâm Chính, tôi thấy thiên phú của cậu không tầm thường, nhưng cậu chưa hoàn toàn phát huy được thiên phú của mình. Tôi nghĩ chắc là có liên quan đến việc cậu ở ngoại vực. Dù sao kỹ pháp của ngoại vực và vực Diệt Vong chúng tôi chênh lệch rất nhiều, nếu có ai giải thích nghi hoặc cho cậu, bồi dưỡng cậu, tôi nghĩ thực lực của cậu sẽ không chỉ dừng lại ở đây!”, Hạo Thiên nói.
Lâm Chính nghe vậy, trong lòng có cảm giác nặng nề, mơ hồ đoán được gì đó.
“Các chủ nói phải”, Lâm Chính thuận miệng trả lời.
Lôi Hổ lại mỉm cười: “Cậu Lâm, cậu có nghe ra được ý tứ của các chủ không? Các chủ muốn thu nhận cậu làm đồ đệ! Đây là cơ duyên rất lớn, cậu còn không mau quỳ xuống khấu đầu bái kiến sư phụ?”.
Nghe được lời đó, Lâm Chính đã chứng thực được suy đoán trong lòng.
Có lẽ Lôi Trạch Thiên Các cũng quan tâm danh tiếng, không muốn cướp một cách quang minh chính đại, do đó mới dùng phương pháp nhận đồ đệ để lấy cơ duyên trên người Lâm Chính.
Một khi Lâm Chính làm đồ đệ của Hạo Thiên, bước tiếp theo Hạo Thiên sẽ tìm lý do buộc Lâm Chính giao ra toàn bộ cơ duyên trên người.
Nói thật, Lâm Chính không sợ hành vi cứng rắn, chỉ sợ loại mềm mỏng này.
“Cậu Lâm không muốn sao? Hay là cảm thấy tôi không xứng làm sư phụ của cậu?”, nụ cười trên mặt Hạo Thiên dần dần biến mất, hờ hững hỏi.
Nếu Lâm Chính không đồng ý, ông ta sẽ mượn cớ ra tay với anh, không hề kiêng dè.
Vậy thì danh tiếng của Lôi Trạch Thiên Các sẽ được bảo vệ, lợi ích cũng có thể lấy được.
Vẹn toàn đôi bên.
Lòng dạ bọn họ thật là sâu xa.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cơ hội như vậy sao tôi lại không trân trọng được, không thì chẳng phải sẽ phụ ý tốt của các chủ hay sao?”.
Anh vừa dứt lời, người của Lôi Trạch Thiên Các mừng rỡ.
Lôi Hổ cười lớn: “Tôi biết cậu Lâm là người biết nắm bắt cơ hội mà!”.
“Tốt lắm!”.
Hạo Thiên cũng hài lòng gật đầu.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại nói thêm một câu: “Nhưng mà…”.
Nụ cười bọn họ sượng lại.
“Nhưng gì?”, Lôi Hổ buột miệng hỏi.
“Nhưng tôi còn một vài chuyện ở ngoại vực cần xử lý, chuyện bái sư e là phải tạm hoãn lại. Hi vọng các chủ có thể cho tôi chút thời gian, để tôi xử lý xong chuyện ở ngoại vực xong sẽ quay lại đây bái sư, có được không?”, Lâm Chính cười nói.
“Chuyện ở ngoại vực?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
Bọn họ há lại không nghe ra kế hoãn binh của Lâm Chính?
Vừa không muốn trở mặt, lại không muốn gia nhập Lôi Trạch Thiên Các, đương nhiên kéo dài thời gian sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đây không phải điều mà Lôi Trạch Thiên Các muốn thấy.
“Cậu Lâm, chuyện gì ở ngoại vực quan trọng hơn chuyện được các chủ nhận làm đồ đệ? Tôi thấy chuyện này không thể chậm trễ, phải mau chóng bái sư”, Lôi Hổ nói giọng trầm thấp.
“Lôi Hổ đại nhân, đó là chuyện của tôi, quan trọng hay không là do tôi chứ không phải do ông”, Lâm Chính nói.
Lôi Hổ sầm mặt: “Cậu Lâm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu không muốn nhận các chủ chúng tôi làm sư phụ?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đồng ý nhưng phải đợi đã!
“Không được! Không thể đợi, hoặc là cậu bái sư ngay bây giờ, hoặc là đừng bái!”, Lôi Hổ sốt ruột, lớn tiếng quát.
Lâm Chính nhìn về phía ông ta, ánh mắt nghiêm nghị: “Lôi Hổ đại nhân, ông ép tôi sao?".
“Lâm Chính, Lôi Trạch Thiên Các chưa đến mức phải ép buộc cậu! Tôi chỉ hi vọng cậu thức thời mà thôi!”, Lôi Hổ không giả vờ nữa, lập tức trở mặt.
Ánh mắt của ông ta lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.
Khi ông ta nói xong, cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các ở xung quanh tập trung lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Hạo Thiên đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng, nhắm mắt không nói, dường như không quan tâm chuyện này.
Lâm Chính im lặng, âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay.
Đã nói đến mức này, xem ra chỉ có thể chiến đấu.
Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
“Ha ha, tôi cứ tưởng Lôi Trạch Thiên Các có năng lực gì ghê gớm, thế mà lại đi ức hiếp một người ngoại vực. Người ta không muốn bái ông làm thầy còn ép người ta nữa sao? Chuyện này đồn ra ngoài thì khác nào trò cười?”.
Nghe vậy, người của Lôi Trạch Thiên Các đều biến sắc.
Hạo Thiên mở mắt ra, nhìn về phía xa.
Trên bầu trời lẫn mặt đất phía xa có nhiều bóng người đang ùn ùn kéo về phía này.
Nhìn kỹ thì đó là người của Càn Khôn Thiên Địa và các thế tộc khác vốn đã rời đi từ trước…
Chương 3627: Hoang Vấn
Bọn họ nhanh chóng chạy tới, chẳng mấy chốc đã bao vây người của Lôi Trạch Thiên Các theo hình vòng cung.
Nhìn cao thủ của các thế tộc xuất hiện, áp lực của đám người Lôi Trạch Thiên Các lại tăng cao, ai cũng căng thẳng.
Người đến toàn là cao thủ của các gia tộc.
Càn Khôn Thiên Địa phái đến mười mấy trưởng lão.
Đội hình như thế này đáng sợ đến mức nào?
Đáng kinh ngạc nhất là người đàn ông mặc áo đen đứng ở phía trước đám người Càn Khôn Thiên Địa.
Người đó mặc áo choàng đen trùm kín, mặt có khí đen, không thấy rõ gương mặt.
Nhưng khí tức của người đó không hề thua kém Hạo Thiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này là đô chủ của Càn Khôn Thiên Địa, Hoang Vấn!
“Ồ? Hoang Vấn đô chủ? Không ngờ ông lại đích thân tới đây? Đúng là hiếm thấy”, Hạo Thiên bình tĩnh nói, ánh mắt lại nghiêm nghị.
“Nhẫn chí tôn, sao tôi lại không đến cho được?”.
“Chỉ tiếc Hoang Vấn đô chủ đến muộn rồi, nhẫn chí tôn đã không còn ở đây nữa”.
“Không sao, tôi đến đây không chỉ vì nhẫn chỉ tôn, mà còn để trả món nợ ân tình”.
Hoang Vấn nhìn sang Lâm Chính, bình thản nói: “Cậu là Lâm Chính phải không? Cảm ơn cậu đã liều mạng ngăn cản Diệp Viêm, cứu phó đô chủ và môn nhân của Càn Khôn Thiên Địa. Cậu yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể dồn ép cậu làm bất cứ chuyện gì!”.
Nghe vậy, người của Lôi Trạch Thiên Các đều nghiêm mắt nhìn, vẻ mặt căng thẳng.
"Hoang Vấn đô chủ muốn xen vào việc của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi sao? Người này đã định vào môn phái chúng tôi, làm đồ đệ của tôi! Cho nên đây là chuyện của Lôi Trạch Thiên Các, ông không có quyền xen vào”, Hạo Thiên nói.
“Nhưng chẳng phải người ta đã nói rồi sao? Ngoại vực có việc, tạm thời không bái sư. Cậu ta còn chưa dập đầu, ông đã nóng lòng muốn làm sư phụ của người ta? Đúng là thú vị!”, Hoang Vấn lắc đầu.
Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hỏi: “Nếu vậy thì Lâm Chính, cậu hãy quyết định xem hôm nào sẽ tới Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, làm đồ đệ của tôi?”.
“Chưa thể quyết định được”, Lâm Chính nói.
“Cậu…”, Lôi Hổ tức giận.
“Có vấn đề gì sao?”, Hoang Vấn nhìn sang Lôi Hổ.
Lôi Hổ biến sắc, không dám ngang ngược.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các không sợ Càn Khôn Thiên Địa, nhưng lúc này đứng ở sau lưng Lâm Chính không chỉ có mỗi Càn Khôn Thiên Địa, mà còn có mười mấy vị cao thủ của thế tộc mà Lâm Chính từng cứu.
Nếu những người này hợp sức vây công, Lôi Trạch Thiên Các chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.
“Được!”.
Hạo Thiên hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Nếu đã như vậy, sư phụ sẽ đợi con ở Lôi Trạch Thiên Các. Lâm Chính, hi vọng con sẽ mau chóng trở về Thiên Các! Đừng phụ sự kỳ vọng của sư phụ đối với con!”.
“Các chủ yên tâm, Lâm Chính nhất định sẽ đến Lôi Trạch Thiên Các bái kiến người!”, Lâm Chính chắp tay cười đáp.
Hạo Thiên nhìn anh một cách sâu xa, dẫn theo người rời đi.
Đợi người của Lôi Trạch Thiên Các đi xa, Lâm Chính mới quay lại chắp tay với đám người Hoang Vấn, Trường Nha.
“Cảm ơn Hoang Vấn đô chủ đã trợ giúp!”.
“Sao phải khách sáo? Cậu đã cứu người của chúng tôi, sao chúng tôi có thể không giúp cậu? Huống hồ, đây cũng không chỉ là giúp cậu, mà còn giúp chính tôi!”, Hoang Vấn nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Chắc chắn trên người cậu đã nhận được đại cơ duyên, nếu không thì không thể nào đối kháng với Lục Địa Thần Tiên. Hạo Thiên thèm muốn cơ duyên trên người cậu nên mới nhận cậu làm đồ đệ. Đây không phải điều mà tôi muốn thấy. Nếu không, để ông ta cướp mất cơ duyên của cậu giúp Lôi Trạch Thiên Các lớn mạnh hơn, tôi sẽ không còn là đối thủ của ông ta, đến lúc đó ắt sẽ bị ông ta tiêu diệt! Cho nên không thể để cơ duyên của cậu lọt vào tay Hạo Thiên được!”, Hoang Vấn đáp.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, bình tĩnh hỏi: “Vậy Hoang Vấn đô chủ có muốn có cơ duyên này không?”.
Chương 3628: Cậu nghĩ tôi là ai?
Nghe câu nói đó, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Đặc biệt là Trường Nha, hai mắt ông ta trở nên nóng bỏng, quay sang nhìn Hoang Vấn.
Mặc dù cơ duyên trên người Lâm Chính không phải nhẫn chí tôn, nhưng anh đột nhiên có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên, vậy thì cơ duyên này chắc chắn không phải tầm thường.
Ai có thể bỏ qua cơ duyên như vậy?
Nếu không phải Hoang Vấn có mặt ở đây, e rằng cao thủ của các thế tộc khác cũng không muốn bỏ qua.
Người xung quanh đều dồn sự chú ý lên Hoang Vấn.
Bây giờ chỉ cần Hoang Vấn lên tiếng sẽ có được cơ duyên dễ như trở bàn tay.
Thật ra trong lòng Lâm Chính cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Anh không rõ tâm tư của mấy người bên phía Hoang Vấn.
Từ đầu tới cuối anh vẫn chỉ có thái độ đó, nếu những người này thật sự muốn cướp đoạt cơ duyên, anh cũng chỉ đành dốc sức đánh một trận.
May là lúc giằng co với người của Lôi Trạch Thiên Các, anh đã hòa hoãn được không ít, cường độ của xương chí tôn trong cơ thể đang tăng lên, tiện cho lát nữa còn có cơ hội phá vòng vây chạy thoát.
Bầu không khí nơi đây cũng thay đổi lớn sau câu nói của Lâm Chính.
Càn Khôn Thiên Địa đã có người âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay với Lâm Chính bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, Hoang Vấn đột nhiên lắc đầu.
“Cậu nghĩ Hoang Vấn tôi là ai?’.
Ông ta dứt lời, Lâm Chính lập tức sửng sốt.
“Cơ duyên trên người cậu quả thật phi phàm, nhưng Hoang Vấn tôi không phải Hạo Thiên. Đại đạo mà tôi theo đuổi không cầu mong chí cao vô thượng, chỉ cầu đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Đó là tâm cảnh của tôi, cũng là con đường tôi muốn đi. Nếu tôi đánh mất đạo tâm vì cơ duyên của cậu thì chẳng phải lợi bất cấp hại? Cho nên, cậu cứ yên tâm”, Hoang Vấn bình thản nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn Hoang Vấn.
Đến vực Diệt Vong lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe được câu nói thế này.
Phải biết rằng, người của vực Diệt Vong theo đuổi đại đạo trường sinh, ai cũng tu luyện bất chấp mạng sống, thủ đoạn gì cũng sử dụng, không hề có đạo đức gì đáng nói.
Giết người cướp của là chuyện thường, tu luyện cấm thuật, dùng người sống để hiến tế cũng không lạ gì.
Không ngờ vị lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ này lại có thể nói ra lời như vậy.
Lâm Chính nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không…
Anh vội vàng nhìn sang đám người Trường Nha. Nhưng không phát hiện trên mặt bọn họ có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ còn sự nuối tiếc và bất đắc dĩ.
Xem ra không phải lần đầu Hoang Vấn làm chuyện thế này.
“Cách xử sự của Hoang Vấn đô chủ thật khiến tôi khâm phục”, Lâm Chính tràn đầy khâm phục lên tiếng.
“Cậu có được cơ duyên này chứng tỏ cậu có duyên với chủ nhân của thần mộ chí tôn. Cậu hãy tận dụng nó, hi vọng sau này cậu có thể vươn lên đỉnh cao”.
Hoang Vấn gật đầu, nói: “Đi đi, hãy rời khỏi vùng đất thị phi này, đừng ở lại lâu”.
“Được!”.
Lâm Chính chắp tay: “Vậy thì, Hoang Vấn đô chủ, có duyên gặp lại!”.
“Ừ”.
Hoang Vấn bình thản đáp, sau đó quay đầu nói: “Trường Nha!”.
“Đô chủ”.
“E rằng đám trộm cướp Lôi Trạch Thiên Các và những thế tộc khác đang chờ sẵn trên đường, hãy sắp xếp vài trưởng lão mở đường cho cậu Lâm đi”.
“Vâng!”.
Trường Nha gật đầu.
“Cảm ơn đô chủ!”.
Lâm Chính cực kỳ cảm động.
Không ngờ vị đô chủ này lại chu đáo như vậy.
Mình đã hiểu lầm vị đại năng này rồi.
Lâm Chính hổ thẹn trong lòng.
“Mau chóng lên đường đi”.
Hoang Vấn nói, sau đó nhảy vọt đi, hóa thành ánh cầu vồng bay vụt qua chân trời, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lâm Chính đưa mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi cảm khái.
Xem ra vực Diệt Vong cũng không phải chỉ toàn người xấu!
Chẳng lâu sau, mười vị trưởng lão của Càn Khôn Thiên Địa tản ra xung quanh, thăm dò bốn phía giúp Lâm Chính, tìm kiếm những người có thể mai phục Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy cũng không do dự, chào tạm biệt mọi người sau đó rời đi.
Chương 3629: Đầu danh sách đen
"Hoan nghênh Thánh Quân!"
Trên cao nguyên Thiên Thần đã bị đốt cháy, có mấy người của Thiên Thần Điện đang đứng. Nhìn thấy bóng người từ xa bay tới, họ lập tức quỳ xuống hô vang.
Diệp Viêm không buồn để tâm đến đám người này, đi thẳng vào trong Thiên Thần Điện. Hắn đi vào đại điện, ngồi lên chiếc ghế rồng màu vàng ở vị trí cao nhất.
Hắn ho khan hai tiếng, vẻ mặt nhợt nhạt. Hắn nuốt nước bọt một cái, sau đó lấy kim bạc đâm vào người mình.
"Thánh Quân đại nhân, ngài không sao chứ?"
Bốn bóng người xuất hiện trong đại điện từ lúc nào, thi nhau quỳ xuống cung kính hỏi.
Đây chính là Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện.
Đoạt Mệnh, Phán Quan, Ẩm Huyết, Truy Hồn!
"Lần này đã quá chủ quan rồi!"
Diệp Viêm chậm rãi thở ra một hơi, mặt không cảm xúc đáp: "Vốn nghĩ rằng hắn chỉ là một tên ngoại vực tép riu, không ngờ hắn lại mạnh đến vậy. Trong hoàn cảnh đó vẫn giữ được mạng, hơn nữa còn gặp được cơ duyên phi phàm. Nếu không phải tôi kịp thời đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chỉ sợ rằng đã chết trong tay Hạo Thiên!"
Lâm Chính không giết được Diệp Viêm.
Hạo Thiên muốn giết Diệp Viêm cũng không hề dễ.
Nhưng nếu hai người này liên thủ lại thì Diệp Viêm cũng sẽ đau đầu.
Có điều hắn cũng chẳng lo lắng.
Sau khi hắn ổn định tu vi ở cảnh giới mới này, củng cố sức mạnh, tiếp thu truyền thừa của nhẫn chí tôn thì Lâm Chính, Hạo Thiên căn bản không phải đối thủ của hắn.
"Bảo vệ tôi".
Diệp Viêm lạnh lùng ra lệnh, sau đó truyền sức mạnh phi thăng vào trong nhẫn chí tôn.
Một lúc sau.
Choang!
Nhẫn chí tôn được kích hoạt.
Một quầng sáng màu vàng toả ra từ viên đá màu vàng trên chiếc nhẫn, như thể một chiếc máy chiếu. Trong quầng sáng hiện lên những dòng văn tự màu vàng.
Diệp Viêm vội vã đọc văn tự, cẩn thận xem xét từng ký hiệu.
"Huyền diệu!"
"Phi phàm!"
"Đây thực sự là những gì người phàm lĩnh ngộ được sao?"
Truyền thừa trong nhẫn chí tôn khiến Diệp Viêm cũng phải cảm thán, lĩnh hội được không ít.
Ở trong vực Diệt Vong bao nhiêu năm nhưng hắn chưa bao giờ thấy được thứ gì thần kỳ và mạnh mẽ đến vậy.
Mỗi ký tự trong đây đều là bảo vật vô giá!
"Xem ra trước khi chủ nhân của thần mộ chí tôn được sinh ra, có ít nhất một vị cao nhân ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, thậm chí...có thể còn mạnh hơn!"
Diệp Viêm lẩm bẩm, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Nhưng đúng lúc này, hắn cau chặt mày lại.
Chỉ thấy văn tự phía dưới mờ dần đi, càng xuống dưới càng không nhìn rõ.
"Cái gì?"
Mặt hắn căng thẳng, lập tức kiểm tra lại.
Lát sau, vẻ mặt hắn càng căng thẳng hơn.
"Nhẫn chí tôn này... đã bị hư hại?"
"Không đúng! Ở đây đầy đủ các bộ phận của nhẫn, không thể nào có chuyện đó!"
"Vậy tại sao truyền thừa... lại bị khuyết?"
Diệp Viêm cau chặt mày lại, cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, đột nhiên một câu nói vang vọng trong đầu hắn.
"Tao có được cơ duyên gì, rồi mày sẽ biết thôi!"
Đó là giọng Lâm Chính!
Diệp Viêm bừng tỉnh.
Hắn nhìn lại nhẫn chí tôn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Hoá ra nhẫn chí tôn không chỉ có một! Còn một vật phối với nó nữa".
"Phải có được thứ đó, kết hợp với nhẫn chí tôn mới có thể thực sự lĩnh ngộ được truyền thừa của chủ nhân thần mộ!"
"Nếu Lâm Chính đã nói như vậy, thứ hắn có được chắc chắn chính là thứ còn lại kia!"
"Lâm Chính..."
Diệp Viêm nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, ngẩng đầu gằn giọng: "Lập tức điều động Thất Tu La và ba trăm quỷ sứ, theo dõi sát sao tung tích của Lâm Chính! Khi mặt trời mọc, lập tức thêm Lâm Chính vào vị trí đầu tiên trong danh sách đen của Thiên Thần Điện!"
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Diệp Viêm.
Đứng đầu danh sách đen?
Đây là vị trí mà trước giờ chưa có ai được liệt vào...
Thánh Quân Diệp Viêm... thực sự nổi giận rồi sao?
Chương 3630: Cửu Tử Chân Nhân
Người của Càn Khôn Thiên Địa đưa Lâm Chính đi xa hàng trăm dặm và chỉ rời đi sau khi chắc chắn rằng không có ai rình rập xung quanh.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lao thẳng đến nhà họ Dục.
Lúc này, Ái Nhiễm, Thanh Huyền tông chủ và những người khác đều đang đợi ở nhà họ Dục.
Mọi người đều bối rối và bồn chồn.
Đặc biệt là Ái Nhiễm, cô lo lắng chẳng thiết ăn uống.
"Con gái, đừng quá lo lắng. Bố cảm thấy tiểu tử Lâm Chính kia rất có thiên phú, lại có vận khí phi phàm, chuyến đi thần mộ chí tôn lần này nhất định sẽ tốt đẹp”, Dục Chấn Thiên an ủi.
Ái Nhiễm không nói lời nào, gương mặt cô ấy đầy vẻ lo lắng.
Nhiều người đã nghe nói về thần mộ chí tôn, Ái Nhiễm cũng đã tìm hiểu sâu về nó trong thời gian này.
Những người đi vào, rất ít có thể sống sót trở ra.
Dục Chấn Thiên thực sự cũng rất lo lắng.
Tuy rằng ông ta và Lâm Chính có bất hòa, nhưng hiện tại người này rất có khả năng trở thành con rể nhà họ Dục, đối với nhà họ Dục mà nói đây là một chuyện cực tốt.
Nếu nhà họ Dục trở thành quán quân trong cuộc thi, hơn nữa còn tạo được quan hệ với các gia tộc bá chủ thì sau này chẳng phải một bước lên mây sao?
Vì vậy, mấy ngày nay Dục Chấn Thiên đều âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu trời Phật phù hộ cho Lâm Chính bình an vô sự.
"Bố, con không sao, vết thương của bố còn chưa khỏi, bố mau đi nghỉ ngơi đi”.
Nhìn thấy Dục Chấn Thiên đi tới đi lui trước mặt, Ái Nhiễm đành nói.
"Con gái, bố biết trước đây bố đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ nhà họ Dục của chúng ta đang toàn lực hỗ trợ con và Lâm Chính, vì vậy con đừng quá lo lắng”, Dục Chấn Thiên nặn ra một nụ cười và nói.
Ái Nhiễm lại im lặng.
Cô sao có thể không hiểu mong muốn của bố mình?
Nhưng nghĩ lại thì, bố cô đã làm gì sai?
Không hề.
Ông ấy chỉ là đứng trên cương vị chủ nhân nhà họ Dục để suy xét lợi hại.
Ông ấy phải nghĩ đến lợi ích của cả gia đình.
Đúng lúc này.
Ầm ầm...
Những đám mây dày đặc cuồn cuộn bên ngoài, một cảm giác ngột ngạt ập đến.
Ái Nhiễm hơi sửng sốt.
Người nhà họ Dục lần lượt chạy ra ngoài và nhìn lên bầu trời.
"Trời sắp mưa à?"
"Không! Có đại cao thủ tới!"
Thanh Huyền tông chủ lao ra khỏi phòng, sốt sắng kêu lên.
Moị người mặt biến sắc.
Tất cả các thành viên cấp cao của nhà họ Dục đều đã lao ra sân.
Họ nhìn thấy một đám mây dày đặc đang bay về phía mình, sau đó mây dần tan đi, rất nhiều bóng người đáp xuống mái nhà của nhà họ Dục.
Những người này đều mặc trường bào màu xanh lục, bên hông đeo ống kim bạc, khí thế phi thường, thực lực đáng sợ.
Người cầm đầu là một phụ nữ trung niên ăn mặc như một đạo sĩ với cây phất trần trong tay.
"Cửu Tử Chân Nhân? ?"
Thanh Huyền tông chủ lập tức trầm giọng nói.
"Cái gì? Đây. . . Đây là Cửu Tử Chân Nhân sao?"
"Trời ạ, tại sao. . . tại sao vị này lại tới đây?"
Tất cả người nhà họ Dục mặt biến sắc.
Sắc mặt Dục Chấn Thiên tái nhợt, đồng tử điên cuồng co rút lại.
Rõ ràng, ông ta đã đoán được mục đích Cửu Tử Chân Nhân tới đây.
Nhưng ông ta cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn người nhà họ Dục tiến lên phía trước.
"Dục Chấn Thiên bái kiến Cửu Tử Chân Nhân!"
"Tham kiến Cửu Tử Chân Nhân!"
Người nhà họ Dục đồng thanh chào hỏi.
Cửu Tử Chân Nhân hờ hững liếc nhìn đám người phía dưới, lạnh giọng nói.
"Đệ tử Giản Đào của tôi đâu?"
"Giản... Giản Đào?"
"Thưa chân nhân, Giản thánh thủ đã. . . mất mạng trong cuộc thi!"
Dục Chấn Thiên cắn môi và nói.
"Dục Chấn Thiên! Em trai tôi tham gia cuộc thi vì gia tộc của ông, vậy mà ông lại để nó chết trong cuộc thi? Đây là cách ông đối xử với en trai tôi sao?"
Một người đàn ông gầy gò và hung dữ với mái tóc cắt ngắn bước tới, nghiến răng nói.
"Các hạ là Giản Sinh tiên sinh phải không? Giản Sinh tiên sinh xin chớ hiểu lầm, cái chết của Giản thánh thủ không phải do chúng tôi gây ra. Là bởi vì cậu ấy mất tự chủ, không ngừng cưỡng ép tăng sức mạnh của bản thân, khiến thân thể nổ tung mà chết. Khi ở đó chúng tôi đã khuyên can nhưng đều vô dụng”, Dục Chấn Thiên bất lực nói.
"Đồ khốn! Ý ông là em trai tôi tự tìm đường chết?" Giản Sinh tức giận quát.
"Giản Sinh tiên sinh, tôi không có ý đó ..."
"Tôi mặc kệ! Dục Chấn Thiên! Bất luận hôm nay như thế nào, ông nhất định phải cho tôi cùng sư phụ một lời giải thích! Bằng không, nhà họ Dục của ông hôm nay sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!" Giản Sinh lạnh lùng đáp.
Lời nói của Diệp Viêm còn rõ mồn một bên tai Lâm Chính.
Quả thật từ biểu hiện của Lâm Chính và Diệp Viêm không khó để nhận ra, Lâm Chính đã nhận được cơ duyên lớn trong thần mộ chí tôn.
Nếu đã là cơ duyên của thần mộ chí tôn thì đương nhiên sẽ khiến người khác thèm thuồng.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ, nhưng đối diện với cơ duyên như vậy sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ?
Lâm Chính giữ nguyên sự cảnh giác, nhanh chóng lấy châm ra đâm lên người.
Nhưng phút cuối Diệp Viêm dùng tuổi thọ và tu vi làm cái giá để giải phóng thần lực bản nguyên, sức phá hoại quá đáng sợ, ngay cả khi anh có xương chí tôn cũng suýt chút nữa không chống đỡ được.
Không phải độ mạnh của xương chí tôn không đủ, mà là Lâm Chính chưa kết hợp hoàn toàn với xương chí tôn.
Anh và Diệp Viêm có cùng một tính chất. Diệp Viêm vừa mới bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, hoàn toàn chưa ổn định. Lâm Chính thì vừa có được xương chí tôn, cũng chưa thể hoàn toàn dung hợp.
Hiệu quả và năng lực phát huy ra đương nhiên kém hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc, người của Lôi Trạch Thiên Các đáp xuống đất, bao vây Lâm Chính.
“Cậu Lâm, không cần căng thẳng, chúng tôi không làm gì cậu cả”.
Lôi Hổ thấy Lâm Chính cảnh giác thì lập tức lên tiếng.
Lâm Chính không nói gì, trong lòng suy nghĩ cách chạy trốn.
Nếu giết được Diệp Viêm thì dù là Thiên Sinh Đao hay xương chí tôn, Lâm Chính cũng sẵn sàng giao ra.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm còn chưa chết, anh không thể giao đồ ra được.
Nếu không thì sau này làm sao anh đối kháng với Diệp Viêm?
Bây giờ trạng thái xương chí tôn cũng không tốt, nếu chiến đấu thì Lâm Chính không dễ dàng thoát được.
Huống hồ, chủ nhân của Lôi Trạch Thiên Các có thủ đoạn đáng sợ đến thế nào.
Xương chí tôn có thể đỡ được đòn tấn công của ông ta không?
Trong lòng Lâm Chính không có đủ tự tin.
“Cậu Lâm, tôi xin giới thiệu với cậu, đây là người đứng đầu Lôi Trạch Thiên Các, Hạo Thiên đại nhân!”, Lôi Hổ mỉm cười nói.
Lôi Hổ nói xong, làn sương mù dày đặc tan đi, một người đàn ông tóc trắng, mặt trắng, mặc áo đen xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Chính.
Người đàn ông trông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, hai mắt lóe ra tia sét, khí kình hùng hậu và thần bí như biển sâu, không thể đo lường.
Đặc biệt là ánh mắt và thần thái, tràn ngập khí tức của một người đứng trên cao.
Đây là chúa tể của trời cao, cũng là tôn giả cao quý không gì sánh kịp.
“Kính chào Hạo Thiên các chủ!”.
Lâm Chính chắp tay, nhỏ giọng nói.
“Ừ”.
Hạo Thiên gật đầu, quan sát Lâm Chính một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng: “Đúng là hạt giống tốt, có thể hấp thu Tế Dạ Đan một cách hoàn hảo, quả nhiên siêu phàm! Không tệ! Không tệ!”.
“Các chủ quá khen”.
“Cậu tên Lâm Chính phải không?”, Hạo Thiên mỉm cười: “Tôi biết cậu lo nghĩ điều gì, không cần phải suy nghĩ gì cả. Tuy cậu không thể lấy được nhẫn chí tôn, nhưng tôi cũng thấy rõ biểu hiện của cậu lúc nãy. Không tệ, ít nhất cậu thật lòng muốn lấy nhẫn chí tôn cho Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, chuyện này làm tôi rất cảm động”.
Nghe được lời này, Lâm Chính nhíu mày.
Có vẻ thái độ của người này không giống như tưởng tượng của mình.
Nhưng anh vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, lên tiếng: “Các chủ ưu ái, Lâm Chính biết rõ”.
“Lâm Chính, tôi thấy thiên phú của cậu không tầm thường, nhưng cậu chưa hoàn toàn phát huy được thiên phú của mình. Tôi nghĩ chắc là có liên quan đến việc cậu ở ngoại vực. Dù sao kỹ pháp của ngoại vực và vực Diệt Vong chúng tôi chênh lệch rất nhiều, nếu có ai giải thích nghi hoặc cho cậu, bồi dưỡng cậu, tôi nghĩ thực lực của cậu sẽ không chỉ dừng lại ở đây!”, Hạo Thiên nói.
Lâm Chính nghe vậy, trong lòng có cảm giác nặng nề, mơ hồ đoán được gì đó.
“Các chủ nói phải”, Lâm Chính thuận miệng trả lời.
Lôi Hổ lại mỉm cười: “Cậu Lâm, cậu có nghe ra được ý tứ của các chủ không? Các chủ muốn thu nhận cậu làm đồ đệ! Đây là cơ duyên rất lớn, cậu còn không mau quỳ xuống khấu đầu bái kiến sư phụ?”.
Nghe được lời đó, Lâm Chính đã chứng thực được suy đoán trong lòng.
Có lẽ Lôi Trạch Thiên Các cũng quan tâm danh tiếng, không muốn cướp một cách quang minh chính đại, do đó mới dùng phương pháp nhận đồ đệ để lấy cơ duyên trên người Lâm Chính.
Một khi Lâm Chính làm đồ đệ của Hạo Thiên, bước tiếp theo Hạo Thiên sẽ tìm lý do buộc Lâm Chính giao ra toàn bộ cơ duyên trên người.
Nói thật, Lâm Chính không sợ hành vi cứng rắn, chỉ sợ loại mềm mỏng này.
“Cậu Lâm không muốn sao? Hay là cảm thấy tôi không xứng làm sư phụ của cậu?”, nụ cười trên mặt Hạo Thiên dần dần biến mất, hờ hững hỏi.
Nếu Lâm Chính không đồng ý, ông ta sẽ mượn cớ ra tay với anh, không hề kiêng dè.
Vậy thì danh tiếng của Lôi Trạch Thiên Các sẽ được bảo vệ, lợi ích cũng có thể lấy được.
Vẹn toàn đôi bên.
Lòng dạ bọn họ thật là sâu xa.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cơ hội như vậy sao tôi lại không trân trọng được, không thì chẳng phải sẽ phụ ý tốt của các chủ hay sao?”.
Anh vừa dứt lời, người của Lôi Trạch Thiên Các mừng rỡ.
Lôi Hổ cười lớn: “Tôi biết cậu Lâm là người biết nắm bắt cơ hội mà!”.
“Tốt lắm!”.
Hạo Thiên cũng hài lòng gật đầu.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại nói thêm một câu: “Nhưng mà…”.
Nụ cười bọn họ sượng lại.
“Nhưng gì?”, Lôi Hổ buột miệng hỏi.
“Nhưng tôi còn một vài chuyện ở ngoại vực cần xử lý, chuyện bái sư e là phải tạm hoãn lại. Hi vọng các chủ có thể cho tôi chút thời gian, để tôi xử lý xong chuyện ở ngoại vực xong sẽ quay lại đây bái sư, có được không?”, Lâm Chính cười nói.
“Chuyện ở ngoại vực?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
Bọn họ há lại không nghe ra kế hoãn binh của Lâm Chính?
Vừa không muốn trở mặt, lại không muốn gia nhập Lôi Trạch Thiên Các, đương nhiên kéo dài thời gian sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng đây không phải điều mà Lôi Trạch Thiên Các muốn thấy.
“Cậu Lâm, chuyện gì ở ngoại vực quan trọng hơn chuyện được các chủ nhận làm đồ đệ? Tôi thấy chuyện này không thể chậm trễ, phải mau chóng bái sư”, Lôi Hổ nói giọng trầm thấp.
“Lôi Hổ đại nhân, đó là chuyện của tôi, quan trọng hay không là do tôi chứ không phải do ông”, Lâm Chính nói.
Lôi Hổ sầm mặt: “Cậu Lâm, cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu không muốn nhận các chủ chúng tôi làm sư phụ?”.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đồng ý nhưng phải đợi đã!
“Không được! Không thể đợi, hoặc là cậu bái sư ngay bây giờ, hoặc là đừng bái!”, Lôi Hổ sốt ruột, lớn tiếng quát.
Lâm Chính nhìn về phía ông ta, ánh mắt nghiêm nghị: “Lôi Hổ đại nhân, ông ép tôi sao?".
“Lâm Chính, Lôi Trạch Thiên Các chưa đến mức phải ép buộc cậu! Tôi chỉ hi vọng cậu thức thời mà thôi!”, Lôi Hổ không giả vờ nữa, lập tức trở mặt.
Ánh mắt của ông ta lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn.
Khi ông ta nói xong, cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các ở xung quanh tập trung lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Hạo Thiên đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng, nhắm mắt không nói, dường như không quan tâm chuyện này.
Lâm Chính im lặng, âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay.
Đã nói đến mức này, xem ra chỉ có thể chiến đấu.
Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
“Ha ha, tôi cứ tưởng Lôi Trạch Thiên Các có năng lực gì ghê gớm, thế mà lại đi ức hiếp một người ngoại vực. Người ta không muốn bái ông làm thầy còn ép người ta nữa sao? Chuyện này đồn ra ngoài thì khác nào trò cười?”.
Nghe vậy, người của Lôi Trạch Thiên Các đều biến sắc.
Hạo Thiên mở mắt ra, nhìn về phía xa.
Trên bầu trời lẫn mặt đất phía xa có nhiều bóng người đang ùn ùn kéo về phía này.
Nhìn kỹ thì đó là người của Càn Khôn Thiên Địa và các thế tộc khác vốn đã rời đi từ trước…
Chương 3627: Hoang Vấn
Bọn họ nhanh chóng chạy tới, chẳng mấy chốc đã bao vây người của Lôi Trạch Thiên Các theo hình vòng cung.
Nhìn cao thủ của các thế tộc xuất hiện, áp lực của đám người Lôi Trạch Thiên Các lại tăng cao, ai cũng căng thẳng.
Người đến toàn là cao thủ của các gia tộc.
Càn Khôn Thiên Địa phái đến mười mấy trưởng lão.
Đội hình như thế này đáng sợ đến mức nào?
Đáng kinh ngạc nhất là người đàn ông mặc áo đen đứng ở phía trước đám người Càn Khôn Thiên Địa.
Người đó mặc áo choàng đen trùm kín, mặt có khí đen, không thấy rõ gương mặt.
Nhưng khí tức của người đó không hề thua kém Hạo Thiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này là đô chủ của Càn Khôn Thiên Địa, Hoang Vấn!
“Ồ? Hoang Vấn đô chủ? Không ngờ ông lại đích thân tới đây? Đúng là hiếm thấy”, Hạo Thiên bình tĩnh nói, ánh mắt lại nghiêm nghị.
“Nhẫn chí tôn, sao tôi lại không đến cho được?”.
“Chỉ tiếc Hoang Vấn đô chủ đến muộn rồi, nhẫn chí tôn đã không còn ở đây nữa”.
“Không sao, tôi đến đây không chỉ vì nhẫn chỉ tôn, mà còn để trả món nợ ân tình”.
Hoang Vấn nhìn sang Lâm Chính, bình thản nói: “Cậu là Lâm Chính phải không? Cảm ơn cậu đã liều mạng ngăn cản Diệp Viêm, cứu phó đô chủ và môn nhân của Càn Khôn Thiên Địa. Cậu yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể dồn ép cậu làm bất cứ chuyện gì!”.
Nghe vậy, người của Lôi Trạch Thiên Các đều nghiêm mắt nhìn, vẻ mặt căng thẳng.
"Hoang Vấn đô chủ muốn xen vào việc của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi sao? Người này đã định vào môn phái chúng tôi, làm đồ đệ của tôi! Cho nên đây là chuyện của Lôi Trạch Thiên Các, ông không có quyền xen vào”, Hạo Thiên nói.
“Nhưng chẳng phải người ta đã nói rồi sao? Ngoại vực có việc, tạm thời không bái sư. Cậu ta còn chưa dập đầu, ông đã nóng lòng muốn làm sư phụ của người ta? Đúng là thú vị!”, Hoang Vấn lắc đầu.
Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hỏi: “Nếu vậy thì Lâm Chính, cậu hãy quyết định xem hôm nào sẽ tới Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, làm đồ đệ của tôi?”.
“Chưa thể quyết định được”, Lâm Chính nói.
“Cậu…”, Lôi Hổ tức giận.
“Có vấn đề gì sao?”, Hoang Vấn nhìn sang Lôi Hổ.
Lôi Hổ biến sắc, không dám ngang ngược.
Mặc dù Lôi Trạch Thiên Các không sợ Càn Khôn Thiên Địa, nhưng lúc này đứng ở sau lưng Lâm Chính không chỉ có mỗi Càn Khôn Thiên Địa, mà còn có mười mấy vị cao thủ của thế tộc mà Lâm Chính từng cứu.
Nếu những người này hợp sức vây công, Lôi Trạch Thiên Các chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.
“Được!”.
Hạo Thiên hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Nếu đã như vậy, sư phụ sẽ đợi con ở Lôi Trạch Thiên Các. Lâm Chính, hi vọng con sẽ mau chóng trở về Thiên Các! Đừng phụ sự kỳ vọng của sư phụ đối với con!”.
“Các chủ yên tâm, Lâm Chính nhất định sẽ đến Lôi Trạch Thiên Các bái kiến người!”, Lâm Chính chắp tay cười đáp.
Hạo Thiên nhìn anh một cách sâu xa, dẫn theo người rời đi.
Đợi người của Lôi Trạch Thiên Các đi xa, Lâm Chính mới quay lại chắp tay với đám người Hoang Vấn, Trường Nha.
“Cảm ơn Hoang Vấn đô chủ đã trợ giúp!”.
“Sao phải khách sáo? Cậu đã cứu người của chúng tôi, sao chúng tôi có thể không giúp cậu? Huống hồ, đây cũng không chỉ là giúp cậu, mà còn giúp chính tôi!”, Hoang Vấn nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Chắc chắn trên người cậu đã nhận được đại cơ duyên, nếu không thì không thể nào đối kháng với Lục Địa Thần Tiên. Hạo Thiên thèm muốn cơ duyên trên người cậu nên mới nhận cậu làm đồ đệ. Đây không phải điều mà tôi muốn thấy. Nếu không, để ông ta cướp mất cơ duyên của cậu giúp Lôi Trạch Thiên Các lớn mạnh hơn, tôi sẽ không còn là đối thủ của ông ta, đến lúc đó ắt sẽ bị ông ta tiêu diệt! Cho nên không thể để cơ duyên của cậu lọt vào tay Hạo Thiên được!”, Hoang Vấn đáp.
Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, bình tĩnh hỏi: “Vậy Hoang Vấn đô chủ có muốn có cơ duyên này không?”.
Chương 3628: Cậu nghĩ tôi là ai?
Nghe câu nói đó, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Đặc biệt là Trường Nha, hai mắt ông ta trở nên nóng bỏng, quay sang nhìn Hoang Vấn.
Mặc dù cơ duyên trên người Lâm Chính không phải nhẫn chí tôn, nhưng anh đột nhiên có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên, vậy thì cơ duyên này chắc chắn không phải tầm thường.
Ai có thể bỏ qua cơ duyên như vậy?
Nếu không phải Hoang Vấn có mặt ở đây, e rằng cao thủ của các thế tộc khác cũng không muốn bỏ qua.
Người xung quanh đều dồn sự chú ý lên Hoang Vấn.
Bây giờ chỉ cần Hoang Vấn lên tiếng sẽ có được cơ duyên dễ như trở bàn tay.
Thật ra trong lòng Lâm Chính cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Anh không rõ tâm tư của mấy người bên phía Hoang Vấn.
Từ đầu tới cuối anh vẫn chỉ có thái độ đó, nếu những người này thật sự muốn cướp đoạt cơ duyên, anh cũng chỉ đành dốc sức đánh một trận.
May là lúc giằng co với người của Lôi Trạch Thiên Các, anh đã hòa hoãn được không ít, cường độ của xương chí tôn trong cơ thể đang tăng lên, tiện cho lát nữa còn có cơ hội phá vòng vây chạy thoát.
Bầu không khí nơi đây cũng thay đổi lớn sau câu nói của Lâm Chính.
Càn Khôn Thiên Địa đã có người âm thầm vận chuyển khí kình, chuẩn bị ra tay với Lâm Chính bất cứ lúc nào.
Đúng lúc đó, Hoang Vấn đột nhiên lắc đầu.
“Cậu nghĩ Hoang Vấn tôi là ai?’.
Ông ta dứt lời, Lâm Chính lập tức sửng sốt.
“Cơ duyên trên người cậu quả thật phi phàm, nhưng Hoang Vấn tôi không phải Hạo Thiên. Đại đạo mà tôi theo đuổi không cầu mong chí cao vô thượng, chỉ cầu đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Đó là tâm cảnh của tôi, cũng là con đường tôi muốn đi. Nếu tôi đánh mất đạo tâm vì cơ duyên của cậu thì chẳng phải lợi bất cấp hại? Cho nên, cậu cứ yên tâm”, Hoang Vấn bình thản nói.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn Hoang Vấn.
Đến vực Diệt Vong lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe được câu nói thế này.
Phải biết rằng, người của vực Diệt Vong theo đuổi đại đạo trường sinh, ai cũng tu luyện bất chấp mạng sống, thủ đoạn gì cũng sử dụng, không hề có đạo đức gì đáng nói.
Giết người cướp của là chuyện thường, tu luyện cấm thuật, dùng người sống để hiến tế cũng không lạ gì.
Không ngờ vị lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ này lại có thể nói ra lời như vậy.
Lâm Chính nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không…
Anh vội vàng nhìn sang đám người Trường Nha. Nhưng không phát hiện trên mặt bọn họ có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ còn sự nuối tiếc và bất đắc dĩ.
Xem ra không phải lần đầu Hoang Vấn làm chuyện thế này.
“Cách xử sự của Hoang Vấn đô chủ thật khiến tôi khâm phục”, Lâm Chính tràn đầy khâm phục lên tiếng.
“Cậu có được cơ duyên này chứng tỏ cậu có duyên với chủ nhân của thần mộ chí tôn. Cậu hãy tận dụng nó, hi vọng sau này cậu có thể vươn lên đỉnh cao”.
Hoang Vấn gật đầu, nói: “Đi đi, hãy rời khỏi vùng đất thị phi này, đừng ở lại lâu”.
“Được!”.
Lâm Chính chắp tay: “Vậy thì, Hoang Vấn đô chủ, có duyên gặp lại!”.
“Ừ”.
Hoang Vấn bình thản đáp, sau đó quay đầu nói: “Trường Nha!”.
“Đô chủ”.
“E rằng đám trộm cướp Lôi Trạch Thiên Các và những thế tộc khác đang chờ sẵn trên đường, hãy sắp xếp vài trưởng lão mở đường cho cậu Lâm đi”.
“Vâng!”.
Trường Nha gật đầu.
“Cảm ơn đô chủ!”.
Lâm Chính cực kỳ cảm động.
Không ngờ vị đô chủ này lại chu đáo như vậy.
Mình đã hiểu lầm vị đại năng này rồi.
Lâm Chính hổ thẹn trong lòng.
“Mau chóng lên đường đi”.
Hoang Vấn nói, sau đó nhảy vọt đi, hóa thành ánh cầu vồng bay vụt qua chân trời, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Lâm Chính đưa mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi cảm khái.
Xem ra vực Diệt Vong cũng không phải chỉ toàn người xấu!
Chẳng lâu sau, mười vị trưởng lão của Càn Khôn Thiên Địa tản ra xung quanh, thăm dò bốn phía giúp Lâm Chính, tìm kiếm những người có thể mai phục Lâm Chính.
Lâm Chính thấy vậy cũng không do dự, chào tạm biệt mọi người sau đó rời đi.
Chương 3629: Đầu danh sách đen
"Hoan nghênh Thánh Quân!"
Trên cao nguyên Thiên Thần đã bị đốt cháy, có mấy người của Thiên Thần Điện đang đứng. Nhìn thấy bóng người từ xa bay tới, họ lập tức quỳ xuống hô vang.
Diệp Viêm không buồn để tâm đến đám người này, đi thẳng vào trong Thiên Thần Điện. Hắn đi vào đại điện, ngồi lên chiếc ghế rồng màu vàng ở vị trí cao nhất.
Hắn ho khan hai tiếng, vẻ mặt nhợt nhạt. Hắn nuốt nước bọt một cái, sau đó lấy kim bạc đâm vào người mình.
"Thánh Quân đại nhân, ngài không sao chứ?"
Bốn bóng người xuất hiện trong đại điện từ lúc nào, thi nhau quỳ xuống cung kính hỏi.
Đây chính là Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện.
Đoạt Mệnh, Phán Quan, Ẩm Huyết, Truy Hồn!
"Lần này đã quá chủ quan rồi!"
Diệp Viêm chậm rãi thở ra một hơi, mặt không cảm xúc đáp: "Vốn nghĩ rằng hắn chỉ là một tên ngoại vực tép riu, không ngờ hắn lại mạnh đến vậy. Trong hoàn cảnh đó vẫn giữ được mạng, hơn nữa còn gặp được cơ duyên phi phàm. Nếu không phải tôi kịp thời đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, chỉ sợ rằng đã chết trong tay Hạo Thiên!"
Lâm Chính không giết được Diệp Viêm.
Hạo Thiên muốn giết Diệp Viêm cũng không hề dễ.
Nhưng nếu hai người này liên thủ lại thì Diệp Viêm cũng sẽ đau đầu.
Có điều hắn cũng chẳng lo lắng.
Sau khi hắn ổn định tu vi ở cảnh giới mới này, củng cố sức mạnh, tiếp thu truyền thừa của nhẫn chí tôn thì Lâm Chính, Hạo Thiên căn bản không phải đối thủ của hắn.
"Bảo vệ tôi".
Diệp Viêm lạnh lùng ra lệnh, sau đó truyền sức mạnh phi thăng vào trong nhẫn chí tôn.
Một lúc sau.
Choang!
Nhẫn chí tôn được kích hoạt.
Một quầng sáng màu vàng toả ra từ viên đá màu vàng trên chiếc nhẫn, như thể một chiếc máy chiếu. Trong quầng sáng hiện lên những dòng văn tự màu vàng.
Diệp Viêm vội vã đọc văn tự, cẩn thận xem xét từng ký hiệu.
"Huyền diệu!"
"Phi phàm!"
"Đây thực sự là những gì người phàm lĩnh ngộ được sao?"
Truyền thừa trong nhẫn chí tôn khiến Diệp Viêm cũng phải cảm thán, lĩnh hội được không ít.
Ở trong vực Diệt Vong bao nhiêu năm nhưng hắn chưa bao giờ thấy được thứ gì thần kỳ và mạnh mẽ đến vậy.
Mỗi ký tự trong đây đều là bảo vật vô giá!
"Xem ra trước khi chủ nhân của thần mộ chí tôn được sinh ra, có ít nhất một vị cao nhân ở cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, thậm chí...có thể còn mạnh hơn!"
Diệp Viêm lẩm bẩm, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Nhưng đúng lúc này, hắn cau chặt mày lại.
Chỉ thấy văn tự phía dưới mờ dần đi, càng xuống dưới càng không nhìn rõ.
"Cái gì?"
Mặt hắn căng thẳng, lập tức kiểm tra lại.
Lát sau, vẻ mặt hắn càng căng thẳng hơn.
"Nhẫn chí tôn này... đã bị hư hại?"
"Không đúng! Ở đây đầy đủ các bộ phận của nhẫn, không thể nào có chuyện đó!"
"Vậy tại sao truyền thừa... lại bị khuyết?"
Diệp Viêm cau chặt mày lại, cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, đột nhiên một câu nói vang vọng trong đầu hắn.
"Tao có được cơ duyên gì, rồi mày sẽ biết thôi!"
Đó là giọng Lâm Chính!
Diệp Viêm bừng tỉnh.
Hắn nhìn lại nhẫn chí tôn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Hoá ra nhẫn chí tôn không chỉ có một! Còn một vật phối với nó nữa".
"Phải có được thứ đó, kết hợp với nhẫn chí tôn mới có thể thực sự lĩnh ngộ được truyền thừa của chủ nhân thần mộ!"
"Nếu Lâm Chính đã nói như vậy, thứ hắn có được chắc chắn chính là thứ còn lại kia!"
"Lâm Chính..."
Diệp Viêm nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, ngẩng đầu gằn giọng: "Lập tức điều động Thất Tu La và ba trăm quỷ sứ, theo dõi sát sao tung tích của Lâm Chính! Khi mặt trời mọc, lập tức thêm Lâm Chính vào vị trí đầu tiên trong danh sách đen của Thiên Thần Điện!"
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Diệp Viêm.
Đứng đầu danh sách đen?
Đây là vị trí mà trước giờ chưa có ai được liệt vào...
Thánh Quân Diệp Viêm... thực sự nổi giận rồi sao?
Chương 3630: Cửu Tử Chân Nhân
Người của Càn Khôn Thiên Địa đưa Lâm Chính đi xa hàng trăm dặm và chỉ rời đi sau khi chắc chắn rằng không có ai rình rập xung quanh.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lao thẳng đến nhà họ Dục.
Lúc này, Ái Nhiễm, Thanh Huyền tông chủ và những người khác đều đang đợi ở nhà họ Dục.
Mọi người đều bối rối và bồn chồn.
Đặc biệt là Ái Nhiễm, cô lo lắng chẳng thiết ăn uống.
"Con gái, đừng quá lo lắng. Bố cảm thấy tiểu tử Lâm Chính kia rất có thiên phú, lại có vận khí phi phàm, chuyến đi thần mộ chí tôn lần này nhất định sẽ tốt đẹp”, Dục Chấn Thiên an ủi.
Ái Nhiễm không nói lời nào, gương mặt cô ấy đầy vẻ lo lắng.
Nhiều người đã nghe nói về thần mộ chí tôn, Ái Nhiễm cũng đã tìm hiểu sâu về nó trong thời gian này.
Những người đi vào, rất ít có thể sống sót trở ra.
Dục Chấn Thiên thực sự cũng rất lo lắng.
Tuy rằng ông ta và Lâm Chính có bất hòa, nhưng hiện tại người này rất có khả năng trở thành con rể nhà họ Dục, đối với nhà họ Dục mà nói đây là một chuyện cực tốt.
Nếu nhà họ Dục trở thành quán quân trong cuộc thi, hơn nữa còn tạo được quan hệ với các gia tộc bá chủ thì sau này chẳng phải một bước lên mây sao?
Vì vậy, mấy ngày nay Dục Chấn Thiên đều âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu trời Phật phù hộ cho Lâm Chính bình an vô sự.
"Bố, con không sao, vết thương của bố còn chưa khỏi, bố mau đi nghỉ ngơi đi”.
Nhìn thấy Dục Chấn Thiên đi tới đi lui trước mặt, Ái Nhiễm đành nói.
"Con gái, bố biết trước đây bố đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ nhà họ Dục của chúng ta đang toàn lực hỗ trợ con và Lâm Chính, vì vậy con đừng quá lo lắng”, Dục Chấn Thiên nặn ra một nụ cười và nói.
Ái Nhiễm lại im lặng.
Cô sao có thể không hiểu mong muốn của bố mình?
Nhưng nghĩ lại thì, bố cô đã làm gì sai?
Không hề.
Ông ấy chỉ là đứng trên cương vị chủ nhân nhà họ Dục để suy xét lợi hại.
Ông ấy phải nghĩ đến lợi ích của cả gia đình.
Đúng lúc này.
Ầm ầm...
Những đám mây dày đặc cuồn cuộn bên ngoài, một cảm giác ngột ngạt ập đến.
Ái Nhiễm hơi sửng sốt.
Người nhà họ Dục lần lượt chạy ra ngoài và nhìn lên bầu trời.
"Trời sắp mưa à?"
"Không! Có đại cao thủ tới!"
Thanh Huyền tông chủ lao ra khỏi phòng, sốt sắng kêu lên.
Moị người mặt biến sắc.
Tất cả các thành viên cấp cao của nhà họ Dục đều đã lao ra sân.
Họ nhìn thấy một đám mây dày đặc đang bay về phía mình, sau đó mây dần tan đi, rất nhiều bóng người đáp xuống mái nhà của nhà họ Dục.
Những người này đều mặc trường bào màu xanh lục, bên hông đeo ống kim bạc, khí thế phi thường, thực lực đáng sợ.
Người cầm đầu là một phụ nữ trung niên ăn mặc như một đạo sĩ với cây phất trần trong tay.
"Cửu Tử Chân Nhân? ?"
Thanh Huyền tông chủ lập tức trầm giọng nói.
"Cái gì? Đây. . . Đây là Cửu Tử Chân Nhân sao?"
"Trời ạ, tại sao. . . tại sao vị này lại tới đây?"
Tất cả người nhà họ Dục mặt biến sắc.
Sắc mặt Dục Chấn Thiên tái nhợt, đồng tử điên cuồng co rút lại.
Rõ ràng, ông ta đã đoán được mục đích Cửu Tử Chân Nhân tới đây.
Nhưng ông ta cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn người nhà họ Dục tiến lên phía trước.
"Dục Chấn Thiên bái kiến Cửu Tử Chân Nhân!"
"Tham kiến Cửu Tử Chân Nhân!"
Người nhà họ Dục đồng thanh chào hỏi.
Cửu Tử Chân Nhân hờ hững liếc nhìn đám người phía dưới, lạnh giọng nói.
"Đệ tử Giản Đào của tôi đâu?"
"Giản... Giản Đào?"
"Thưa chân nhân, Giản thánh thủ đã. . . mất mạng trong cuộc thi!"
Dục Chấn Thiên cắn môi và nói.
"Dục Chấn Thiên! Em trai tôi tham gia cuộc thi vì gia tộc của ông, vậy mà ông lại để nó chết trong cuộc thi? Đây là cách ông đối xử với en trai tôi sao?"
Một người đàn ông gầy gò và hung dữ với mái tóc cắt ngắn bước tới, nghiến răng nói.
"Các hạ là Giản Sinh tiên sinh phải không? Giản Sinh tiên sinh xin chớ hiểu lầm, cái chết của Giản thánh thủ không phải do chúng tôi gây ra. Là bởi vì cậu ấy mất tự chủ, không ngừng cưỡng ép tăng sức mạnh của bản thân, khiến thân thể nổ tung mà chết. Khi ở đó chúng tôi đã khuyên can nhưng đều vô dụng”, Dục Chấn Thiên bất lực nói.
"Đồ khốn! Ý ông là em trai tôi tự tìm đường chết?" Giản Sinh tức giận quát.
"Giản Sinh tiên sinh, tôi không có ý đó ..."
"Tôi mặc kệ! Dục Chấn Thiên! Bất luận hôm nay như thế nào, ông nhất định phải cho tôi cùng sư phụ một lời giải thích! Bằng không, nhà họ Dục của ông hôm nay sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!" Giản Sinh lạnh lùng đáp.