-
Chương 3621-3625
Chương 3621: Khiêu chiến Thần Minh?
"Tao sẽ nhanh chóng biết được sao?", Diệp Viêm chau mày, không hiểu. Thế nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ.
"Dù mày có được cơ duyên gì thì tao giành lại là được thôi", nói xong hắn lao về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tinh thuần hình thành bao trùm lên toàn bộ khôn gian. Cả khu vực này đều trở nên khác thường. Nó khóa chặt không khí ở đây. Ngoài sức mạnh phi thăng ra thì không một loại khí tức nào có thể được thi triển. Dù là độc khí cũng không thể lan đi được
Ngoài sức mạnh phi thăng ra, những cao thủ khác ở đây đều không khác gì con dê tế thần. Đây chính là sự đáng sợ của Lục Địa Thiên Thần.
"Hóa Sơn", Diệp Viêm hét lớn. Lâm Chính lập tức né đòn.
Bùm!
Cú đấm giáng xuống, mặt đất lại bị xới tung, để lộ ra lớp đá bao quanh chí tôn thần mộ. Những khu vực khác bị ép xuống thành những ngọn núi cỡ nhỏ. Sức phá hủy thật ghê gớm.
Đám đông sợ hãi, chỉ biết cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng bò ra ngoài.
Diệp Viêm không quan tâm, chỉ tiếp tục giết Lâm Chính. Trong nháy mắt hắn phát hiện ra tốc độ của lâm Chính nhanh hơn trước rất nhiều. Anh đã theo kịp tốc độ của hắn.
Diệp Viêm lập tức hiểu ra, Lâm Chính đã đạt được một cơ duyên rất lớn trong hầm mộ
Hơn nữa cơ duyên này...có vẻ như đã được anh liên kết với bản thân.
"Tỏa Hải", Diệp Viêm lại hô lên và thi triển chiêu thức.
Vụt vụt...Sức mạnh phi thăng ép xuống người Lâm Chính khiến anh không thể nhúc nhích.
"Phá Tâm, Diệp Viêm lại hô lớn và lao lên.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức khiến không gian trở nên méo mó. Ý niệm không thể nhanh bằng tốc độ. Hắn có mặt tức thì ngay phía trước Lâm Chính, chưởng đánh huyền diệu đập mạnh lên ngực anh.
Trong nháy mắt....Bùm! Lâm Chính lập tức bị đánh gập xuống đất. Mặt đất rung chuyển. Trường Nha, Diên Dận, Thiên Xu may mà chạy kịp. Mặc dù họ cũng bị ảnh hưởng nhưng không bị hề hấn gì.
Nhìn khu vực trung tâm của vụ nổ, ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Nếu như giờ họ còn ở trong đó thì có lẽ đã bị nát bấy nhầy rồi.
"Thần tiên đánh nhau, ruồi muỗi chết mà", Trường Nha run rẩy.
"Phó đô chủ, nhân lúc họ đánh nhau chúng ta mau chạy thôi", có người lên tiếng.
"Chạy? Không thể nào? Người ngoại vực đó không cầm cự được lâu đâu. Chúng ta lại bị thương, có chạy cũng không thể chạy được xa" ,Trường Nha lắc đầu.
"Vậy chúng ta đợi chết sao?", có người tỏ ra tuyệt vọng.
Trường Nha không nói gì, nhưng thực ra thì vẫn đang cảm thấy hi vọng. Đó là hi vọng Lâm Chính có thể chiến thắng được Diệp Viêm...Mjawc dù điều này khó có thể xảy ra.
Trong lịch sử của vực Diệt Vong, có vài vị Lục Địa Thần Tiên từng xuất hiện. Mà các vị này chưa bao giờ bị thua bởi người thường. Bọn họ thường chết trong tay các vị Lục Địa Thần Tiên này.
Người phàm giết tiên sao? Không thể nào?
Lúc này những gì Trường Nha trông mong đúng là hoang tưởng.
Lớp bụi lắng xuống. Đám đông nhìn về phía trung tâm của vụ nổ. Lâm Chính đang nằm đó.
"Còn toàn thây sao?", mọi người kêu lên
Nếu là bọn họ thì chắc là đã biến thành bụi rồi.
"Thể xác của người ngoại vực này cũng mạnh quá"
"Sức mạnh thể xác của cậu ta có lẽ đã vượt xa tôi rồi. Chỉ đáng tiếc cậu ta lại gặp phải Diệp Viêm, một kẻ yêu nghiệt hơn cả cậu ta", Trường Nha nói giọng khàn khàn, để lộ vẻ đáng tiếc.
Đúng lúc này, đám đông phải nín lặng. Mọi người trố tròn mắt. Lâm Chính đang nằm dưới đất đột nhiên đứng dậy.
Anh vẫn chưa chết!
"Tuyệt đối không thể", Trường Nha mất kiểm soát cảm xúc. Lâm Chính không những không chết mà còn đứng dậy được. Điều này có nghĩa là gì...Lẽ nào đến cả Lục Địa Thần Tiên cũng không làm gì được cậu ta?
Thể xác của cậu ta rốt cuộc mạnh tới mức nào chứ?
Tất cả đều hóa đá. Đến cả Diệp Viêm cũng không thể bình tĩnh được nữa. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính và lên tiếng: "Thể xác của mày....rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
"Tao nói rồi, mày sẽ biết nhanh thôi. Ngoài ra tao phải nói cho mày biết, có lẽ mày không đoạt được cơ duyên của tao đâu", Lâm Chính phủi bụi ở ngực, điềm đạm nói.
"Hừ", Diệp Viêm mặt lạnh như băng, tiếp tục điều động chân khí. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên nhảy về phía Diệp Viêm
"Cơ thể người thường mà lại muốn khiêu chiến với Thần Minh sao?"
Chương 3622: Có muốn thử đòn của tao không?
Trong mắt nhiều người, Diệp Viên đã là một kẻ vô địch, là chân thần trong dương gian rồi. Người như vậy hoặc là phải tránh cho xa, hoặc là thần phục.
Những người có mặt ở đây đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Ai dám đối đầu với Lục Địa Thần Tiên chứ?
Vậy mà người ngoại vực này lại ngông cuồng đến vậy, dám khiêu chiến với cả thần linh...Hơn nữa, không những anh có thể đỡ được đòn của Lục Địa Thần Tiên mà còn có thể phản công lại.
Thật sự quá điên rồ. Đám đông trợn ngược mắt, cảm giác như hồn sắp bay ra khỏi cơ thể. Họ cứ thế dán mắt vào Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính cực nhanh. Uy thế của anh hừng hực. Thế nhưng Lục Địa Thần Tiên cũng đâu dễ bị khiêu chiến như thế. Anh còn chưa tiếp cận thì Diệp Viêm đã tung chiêu rồi.
“Hỗn xược”.
Có lẽ do bị Lâm Chính chọc tức nên Diệp Viêm lạnh lùng quát. Nguồn khí thế hừng hực trỗi dậy, ập tới.
Lâm Chính va chạm trực tiếp với nguồn sức mạnh phi thăng. Dù anh mạnh nhưng sức mạnh của Diệp Viêm quá khủng khiếp khiến cả người anh bị chặn lại.
“Dù mày có được cơ duyên gì thì trước mặt tao mày cũng chỉ là người thường mà thôi. Tao giết mày dễ như trở bàn tay thôi mà”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói rồi xoay bàn tay trong không gian.
Vụt vụt...Nguồn khí tức từ bàn tay chộp lấy Lâm Chính, ném anh ra đất.
Rầm...Mặt đất chao đảo nứt toác. Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Nguồn khí tức bao quanh người Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Diệp Viêm vung tay một lần nữa ném anh ra xa.
Ầm...Vài đường sấm sét giáng xuống. Tia chợp thật đáng sợ.
“Thiên Hỏa, đốt”, Diệp Viêm hô lên.
Nguồn sức mạnh phi thăng bao quanh Lâm Chính hừng hừng, điên cuồng thiêu đốt cơ thể anh. Cả không gian bị nhuốm đỏ.
Nhiệt độ dưới đất cũng tăng vọt. Tất cả bị nướng khô, vạn vật bị thiêu rụi, cảnh tượng như ngày tận thế.
Nhiều người bị nướng chín. Nhiều người bị rút sạch nước trong cơ thể, môi khô ngốc. Họ nhìn ngọn lửa bằng vẻ bàng hoàng.
“Thủ đoạn như này sao có thể chết được chứ?”
“Người ngoại vực đó dù rất mạnh nhưng ngông cuồng quá, dám khiêu chiến với cả Lục Địa Thiên Thần? Đúng là không biết điều”.
“Lần này có lẽ cậu ta đã phải hối hận rồi”.
“Lục Địa Thiên Thần quả nhiên là phi phàm”.
Tất cả đều bị chấn nhiếp bởi thủ đoạn của Diệp Thiên. Những đòn tấn công này giáng xuống không biết là có còn mảnh da thịt nào nữa hay không?”
Trường Nha đã không còn gì để hi vọng nữa. Thủ đoạn kinh khủng như vậy thì dù người ngoại vực có thân xác mạnh tới đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Cậu ta chắc chắn sẽ phải chết. Trường Nha thở dài, ánh mắt tôi đi nhiều. Ông ta thấy nếu Lâm Chính thắng thì còn có cơ hội. Còn nếu Lâm Chính thua thì coi như xong.
“Thôi bỏ đi”, Trường Nha lắc đầu, quyết định từ bỏ.
Đúng lúc này có người kêu lên: “Phó đô chủ, mau nhìn xem”
“Hả?”
Trường Nha bàng hoàng vội ngước nhìn. Bên trong ngọn lửa cháy rừng rực. Một bóng hình đứng đó phát ra ánh sáng màu vàng.
Người đó chính là Diệp Thiên. Toàn thân anh được bao phủ trong lớp ánh sáng đó. Ngọn lửa căn bản chẳng thể làm gì được anh.
“Không thể nào”.
Đám đông hóa đá. Dù là Diệp Viêm thì cũng không dám tin.
“Mày...không hề hấn gì sao?”
Hắn lầm bầm, không hiểu. Hắn biết rõ sức hủy diệt do đòn tấn công của mình gây ra là như thế nào. Không hề ngoa khi nói rằng nó có thể gây chấn động cả vực Diệt Vong.
Vậy mà lúc nay...đòn tấn công đó lại không giết nổi Lâm Chính.
Không thể nào. Quá vô lý. Dù Lâm Chính có được cơ duyên thì cũng không thể nào vượt qua hắn lúc này được. Diệp Viêm nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Diệp Viêm, xem ra mày không thể nào báo thù được cho Long Thiên Tử nữa rồi. Mày không thể nào giết được tao nữa đâu”, Lâm Chính đứng thẳng người, nhìn vị Lục Địa Thần Tiên trước mặt.
“Lâm Chính, đừng có giả vờ giả vịt. Mày cố gắng đỡ chiêu của tao chẳng qua là muốn dọa tao thôi. Thực tế năng lượng trong cơ thể mày đã không còn nữa rồi, tiếp tục chiến đấu mà sẽ cạn sức thôi”.
“Còn lại tao, mặc dù mày có cơ thể cứng rắn, tao không thể khiến mày bị thương nhưng nếu tao đoán không nhầm thì thứ mà mày lấy được từ nhẫn chí tôn chỉ là giúp thể xác của mày mạnh lên mà thôi. Thế nên lúc này mày có muốn tấn công tao cũng không thể”.
“Vậy nên trong mắt tao mày dù mạnh nhưng lại không thể tấn công”.
“Vậy thì mày có tác dụng gì?”
Diệp Viêm thản nhiên nói. Lâm Chính đanh mắt.
“Mày chắc chứ?”
Diệp Viêm chau mày. Lâm Chính giơ tay lên, phóng ra Hồng Mông Long Châm, tất cả đều được ghim lên vị trí quan trọng của anh.
“Vậy thì Diệp Viêm, mày có muốn nếm thử thủ đoạn của tao không?”
Lâm Chính nói giọng dửng dưng.
Chương 3623: Cơ hội tuyệt vời
Lâm Chính dứt lời khiến Diệp Viêm bỗng cảm thấy có áp lực. Nhiều năm rồi hắn chưa từng có cảm giác như thế.
Hắn không biết Lâm Chính đã nhận được cơ duyên gì ở trong thần mộ chí tôn nhưng với sức mạnh mà hiện tại anh có được thì thật sự là không hề nhỏ.
Nói không chừng người này thật sự sở hữu sát chiêu gì đó. Hai mắt Diệp Viêm tối sầm.
Lâm Chính giơ tay lên, luồng sáng màu vàng phát ra từ các vị trí có ghi châm và tập trung vào lòng bàn tay của anh. Trong nháy mắt, bàn tày của anh cũng bùng lên ánh sáng màu vàng.
“Nguồn sức mạnh này quen thuộc quá”, Diệp Viêm trố mắt. Thế nhưng hắn cũng là người thận trọng.
Mặc dù trước đó hắn đã đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng mọi thứ giống như Trường Nha nói, gốc rễ của hắn không chắc chán, sức mạnh phi thăng trong cơ thể vẫn chưa đạt tới độ chưởng thành nên trạng thái cũng chưa phải là tốt. Diệp Viêm suy nghĩ một lúc rồi bỗng có ý muốn thoái lui.
“Mọi người tạm thời rời khỏi đây đi”, lúc này, đám người Lâm Chính bỗng kêu lên.
Trường Nha bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm...cậu bảo vệ chúng tôi rời đi sao?”, Trường Nha kích động nói.
“Chiêu này của tôi sẽ khiến đất trời đảo lộn, mọi người ở đây chỉ có chết thôi. Mau lập tức rời đi. Có tôi ở đây, Diệp Viêm không làm hại được mọi người đâu”, anh trầm giọng.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm động sụt sùi. Có người còn rơi nước mắt.
“Trước đó chúng tôi đối xử với cậu như vậy, cậu lấy đức báo oán, giúp chúng tôi rời đi. Ân tình này chúng tôi sao dám nhận”.
“Cậu Lâm, đại ân đại đức của cậu chúng tôi tuyệt đối không quên, mong cậu cố gắng cầm cự, đợi chúng tôi đi tìm cứu viện giúp cậu”.
“Cậu Lâm, giờ chúng tôi đi trước, cậu cố gắng lên nhé”.
Đám đông run rẩy, đồng loạt rời đi. Bọn họ biết có ở lại cũng không giải quyết được gì. Giờ điều có thể làm chính là mau đi tìm cứu viện.
Không thể giúp Lâm Chính nhưng ít nhất cũng không khiến anh bị liên lụy. Vì trên tay Diệp Viêm có nhẫn chí tôn.
Đám đông đồng loạt rời đi. Diệp Viêm đanh mắt.
“Tốt ghê nhỉ. Như vậy thì đám người này biết ơn anh rồi. Mày làm vậy là vì muốn liên thủ với đám người này đối phó với tao phải không?”, Diệp Viêm nói.
“Đúng vậy, còn có Ngoại Vực nữa. Diệp Viêm, tao thừa nhận giờ tao vẫn chưa phải là đối thủ của mày nhưng tao tin cả nửa cái vực này đều coi mày là kẻ định. Vậy thì dù mày có mạnh cũng chẳng có tác dụng gì”, Lâm Chính nói.
Diệp Viêm không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên sát ý. Hắn phát hiện ra hắn bị coi không khác gì con sâu cái kiến. Sự uy hiếm anh tạo ra lớn hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
“Xem ra tạo phải nghiêm túc rồi. Phải giết chết mày nếu không sau này sẽ có không ít phiền phức’.
Diệp Viêm lầm bầm, phóng ra sát ý hùng hậu. Trong nháy mắt, không gian trở nên méo mó.
Mọi thứ đều lấy hắn làm trung tâm. Tất cả dường như đều bị hắn khống chế.
Lâm Chính đanh mắt. Đúng lúc này, Diệp Viêm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn quay qua nhìn. Hắn bỗng thấy ở phía xa xuất hiện một đám mây màu đen.Trong đám mây đó có một bóng người.
“Mau nhìn đi”
Đám đông đang rời đi bỗng kêu lên.
“Đó là?”
“Hình như là viện binh tới rồi”.
“Tốt quá rồi, viện binh tới rồi”.
Đám đông mừng lắm. Lâm Chính và Diệp Viêm cùng ngước nhìn. Người tới rõ ràng là người của Lôi Trạch Thiên Các. Có lẽ đám người Lôi Hổ biến mất là để đi tìm cứu viện.
“Xem ra hôm nay mày không những không giết được tao mà còn bị bao vây rồi”, Lâm Chính mỉm cười nhìn đám mây. Anh có thể cảm nhận được nguồn thánh lực vô thượng phát ra từ đó.
Chỉ sợ...có lẽ vị tối thượng đó của Lôi Trạch Thiên Các cũng có mặt. Dù sao thì đối phó với DIệp Viêm để cướp nhẫn chí tôn cơ mà, Lôi Trạch Thiên Các sao có thể coi nhẹ được.
Vì hành trình lần này mà các chủ của Lôi Trạch Thiên Các đã phải giao Tế Dạ Đan luyện mấy chục năm cho Lâm Chính.
Các chủ mà xuất hiện thì Lâm Chính chẳng có gì phải sợ Diệp Viêm nữa. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để giết Diệp Viêm.
Lâm Chính đanh mắt, đồng tử ánh lên sát ý.
Chương 3624: Khóa chặt
Lôi Trạch Các là thế lực lâu đời của vực Diệt Vong. Vực Diệt Vong tổ chức được bao nhiêu cuộc thi thì Lôi Trạch Các cũng có mặt ở bấy nhiêu cuộc thi.
Sức mạnh khiến cho Lôi Trạch Các không bị tụt lùi và trở thành thế tộc bá chủ như hiện tại.Các chủ đã lãnh đạo thế lực này hàng chăm năm rồi.
Không ai biết các chủ bao nhiêu tuổi. Cũng không ai biết sức mạnh của ông ta đã đạt tới mức nào. Tất cả những gì liên quan tới các chủ chỉ là truyền thuyết.
Nhưng không có ai nghi nghờ thực lực của các chủ bởi vì những truyền thuyết liên quan tới người này đều kinh thiên động địa.
Một chiêu san bằng núi, một chiêu khiến biển cạn, một chiêu diệt nghìn binh, một chiêu chìm nhật nguyệt. Có thể nói tất cả những chiêu mà Lục Địa Thần Tiên có thì các chủ cũng có.
Vì vậy rất nhiều người suy đoán vị các chủ này cũng là một vị Lục Địa Thần Tiên. Có điều họ thấy khả năng này cá thấp.
Bởi vì tỉ lệ có thể thăng cấp lên Lục Địa Thần Tiên quá thấp. Có nhiều người đạt tới thực lực như thế nhưng không đủ điều kiện đột phá. Dù vậy thì vị các chủ này vẫn đủ tư cách để va chạm với Lục Địa Thần Tiên.
Giờ đây người của Lôi Trạch Thiên Các đã ra mặt. Vậy thì lúc này Lâm Chính là một kẻ khó nhằn rồi.
Thế cục đang bất lợi cho Diệp Viêm. Hắn biết không thể ở lại đây lâu. Phải rời đi thôi, nếu không người của Lôi Trạch Thiên Các mà bao vây thì sẽ muộn mất.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính, quay người định rời đi. Thế nhưng sao Lâm Chính có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy. Anh lao tới định cưỡng chế hắn.
“Đại Thiên, Mạc Tà”.
Diệp Viêm hét lớn. Lực phi thăng tản ra, vô số châm khí phóng tới. Lâm Chính bặm môi, cố gắng chống lại lực phi thăng và lao tới.
Đám châm khí nổ tung ngay trước mặt anh. Nếu không có xương chí tôn trợ lực thì anh đã thịt nát xương tan rồi.
Chính vì có xương chí tôn nên anh mới dám khống chế Diệp Viêm như thế này. Lâm Chính biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
Nếu có thể diệt trừ được mầm họa này thì sao cũng được. Diệp Viêm chết sẽ chẳng còn gì uy hiếp anh nữa. Anh rời khỏi vực Diệt Vong, dù có phải giảo Thiên Sinh Đao và xương chí tôn cũng chẳng sao.
“Chán sống hay gì?”
Thấy Lâm Chính mặc kệ xông lên, Diệp Viêm tái mặt, hắn khựng người, tung một quyền về phía ngực anh.
“Mày thật sự cho rằng tao không giết được mày đấy à?”
Bùm! Cú đấm quá mạnh khiến trời đất rung lắc.
Bùm! Cú đấm dội xuống ngực Lâm Chính.
Ngực Lâm Chính bắn ra máu, xương nứt ra, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Sức mạnh của cú đấm rõ ràng là đã được Diệp Viêm dồn toàn lực. Lâm Chính thất kinh.
Xương chí tôn mạnh như vậy mà cũng không đỡ được cú đấm của Diệp Viêm. Rốt cuộc thì Lục Địa Thần Tiên mạnh tới mức nào chứ?
Thế nhưng anh không thoái lui, chỉ nôn ra máu, và tiếp tục chộp lấy vai của Diệp Viêm, ấn hắn xuống.
Giờ đợi cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các tới là được.
“Người anh em cố gắng cầm cự, chúng tôi tới đâ”".
“Cậu Lâm xin hãy khống chế Diệp Viêm”.
Đám người Lôi Hổ hô lên, họ tăng tốc. Diệp Viêm lạnh mặt.
Chỉ thấy từ trong đám mây có đôi mắt như tia lửa điện hiên ra cùng với một thanh kiếm sắc bén đâm về phía ngực của Diệp Viêm. Thanh kiếm hai bên được bao bọc bởi băng và lửa trông vô cùng huyền diệu.
Đường kiếm dài tạo ra một đuôi kiếm trong không gian.
Chương 3625: Thần lực bản nguyên
Diệp Viêm nhìn chăm chăm đường kiếm, đôi mắt hắn tối sầm. Lâm Chính vẫn ghìm chặt hắn, chờ đợi thanh kiếm tới.
Dù cơ thể anh đang nứt ra vì bị ảnh hưởng bởi lực phi thăng của Diệp Viêm. Thế nhưng anh vẫn không chịu buông tay.
Hai cánh tay của anh như hai gọng kìm khống chế lấy Diệp Viêm. Đúng lúc này Diệp Viêm đột nhiên ngừng giãy giụa. Lâm Chính nín thở.
“Lâm Chính, đừng tốn công vô ích nữa. Chúng mày không làm gì được tao đâu”, Diệp Viêm quay qua nói.
“Vì vậy mày định bảo tao thả mày ra?”, Lâm Chính nói.
“Tao chỉ khuyên mày nhanh chạy đi đi. Hôm nay mày chỉ không giết được tao mà còn vì tao gây ra họa nữa. Mày tưởng những người đó tới cứu mày sao? Bọn họ tới vì lợi ích của họ. Nhẫn chí tôn trên người tao, cơ duyên trên người mày đều là những thứ mà họ muốn. Mày mà không đi thì cũng chết thôi”, Diệp Viêm nói.
“Nếu có thể lấy được mày thì giao ra cơ duyên trên người tao cũng có sao đâu”, anh đáp lại.
Diệp Viêm nhìn hắn: “Tao khiến mày hận thế cơ à?”
“Không phải, mà là mày muốn giết tao thì tao sao có thể tha cho mày được. Cuộc đời tao không cầu danh lợi, chỉ hi vọng có thể sống đời bình an. Mày có thể giết tao nhưng mày là một kẻ tuyệt tình, đã diệt là diệt tận gốc, như vậy thì những người bên cạnh tao cũng sẽ trở thành đối tượng để mày tiêu diệt. Vì vậy, dù tao có thịt nát xương tan thì cũng phải lấy cho bằng được tính mạng của mày”, Lâm Chính nói bằng vẻ dữ dằn.
Diệp Viêm nhìn hắn chăm chăm. Một lúc sau, hắn nín thở. Lúc này thanh kiếm đã lao tới.
Sức mạnh của nó bùng nổ trong không gian. Thanh kiếm dù không giết chết được Diệp Viêm thì cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.
Thế nhưng một giây sau, cơ thể hắn bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ. Sau đó cả đất trờ trở nên im lặng.
Mây ngừng chuyển động. Nhật nguyệt ngừng xoay vần. Thậm chí đến các cao thủ đang lao tới kia cũng dừng lại.
Lâm Chính giật mình. Ánh sáng đỏ phóng ra từ người của Diệp Viêm.
Lâm Chính không thể nào đối phó được. Cả người anh bay bật ra, đạp mạnh xuống đất. Thanh kiếm kia cũng bị đẩy lùi.
“Rút lui”.
Tiếng hét vang lên từ trong đám mây. Các cao thủ đột nhiên lùi về sau, không dám do dự. Có người hành đông bị chậm thì đã bị ánh sáng đỏ bao trùm. Trong nháy mắt người này vỡ tung như kính vỡ. Anh ta đã chết thảm. Thậm chí đến việc kêu lên cũng không kịp.
Đám đông thất kinh, điên cuồng bỏ chạy. Ánh sáng đỏ lan ra rồi từ từ biến mất.
Khi nó không còn nữa, đám đông mới kinh hãi phát hiện ra những nơi ánh sáng đó đi qua đều biến thành vùng hoang vắng. Mặc đất xuất hiện những cái lỗ cực lớn.
Mây trên trời tan biến. Một cánh rãnh tròn cực lớn xuất hiện ngay vị trí ánh sáng đỏ biến mất. Diệp Viêm cũng không thấy đâu.
Rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?
Lôi Hổ trố mắt.
“Thần lực bản nguyên của Lục Địa Thần Tiên”.
Giọng nói lại phát ra từ giữa đám mây.
“Thần lực bản nguyên sao?”
“Đúng vậy, sử dụng chiêu này thì hắn sẽ tổn thọ, chỉ đáng tiếc là hắn cũng trốn thoát rồi”.
“Các chủ, nếu đã vậy thì chúng ta mau đuổi theo, không được để cho hắn có cơ hội, nếu không sau này hắn sẽ trở thành một kẻ địch lớn của chúng ta mất”, Lôi Hổ vội nói.
“Quay về truyền lệnh, chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện”.
“Tuân lệnh”.
“Trước đó chúng ta cũng phải đi xem người của phía bên này trước đã"
Đôi mắt trong đám mây nhìn về phía cái hố có Lâm Chính sau đó dẫn đoàn cao thủ đáp xuống. Lâm Chính nằm đó lập tức gắng gượng bò dậy.
"Tao sẽ nhanh chóng biết được sao?", Diệp Viêm chau mày, không hiểu. Thế nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ.
"Dù mày có được cơ duyên gì thì tao giành lại là được thôi", nói xong hắn lao về phía Lâm Chính.
Sức mạnh phi thăng tinh thuần hình thành bao trùm lên toàn bộ khôn gian. Cả khu vực này đều trở nên khác thường. Nó khóa chặt không khí ở đây. Ngoài sức mạnh phi thăng ra thì không một loại khí tức nào có thể được thi triển. Dù là độc khí cũng không thể lan đi được
Ngoài sức mạnh phi thăng ra, những cao thủ khác ở đây đều không khác gì con dê tế thần. Đây chính là sự đáng sợ của Lục Địa Thiên Thần.
"Hóa Sơn", Diệp Viêm hét lớn. Lâm Chính lập tức né đòn.
Bùm!
Cú đấm giáng xuống, mặt đất lại bị xới tung, để lộ ra lớp đá bao quanh chí tôn thần mộ. Những khu vực khác bị ép xuống thành những ngọn núi cỡ nhỏ. Sức phá hủy thật ghê gớm.
Đám đông sợ hãi, chỉ biết cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng bò ra ngoài.
Diệp Viêm không quan tâm, chỉ tiếp tục giết Lâm Chính. Trong nháy mắt hắn phát hiện ra tốc độ của lâm Chính nhanh hơn trước rất nhiều. Anh đã theo kịp tốc độ của hắn.
Diệp Viêm lập tức hiểu ra, Lâm Chính đã đạt được một cơ duyên rất lớn trong hầm mộ
Hơn nữa cơ duyên này...có vẻ như đã được anh liên kết với bản thân.
"Tỏa Hải", Diệp Viêm lại hô lên và thi triển chiêu thức.
Vụt vụt...Sức mạnh phi thăng ép xuống người Lâm Chính khiến anh không thể nhúc nhích.
"Phá Tâm, Diệp Viêm lại hô lớn và lao lên.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức khiến không gian trở nên méo mó. Ý niệm không thể nhanh bằng tốc độ. Hắn có mặt tức thì ngay phía trước Lâm Chính, chưởng đánh huyền diệu đập mạnh lên ngực anh.
Trong nháy mắt....Bùm! Lâm Chính lập tức bị đánh gập xuống đất. Mặt đất rung chuyển. Trường Nha, Diên Dận, Thiên Xu may mà chạy kịp. Mặc dù họ cũng bị ảnh hưởng nhưng không bị hề hấn gì.
Nhìn khu vực trung tâm của vụ nổ, ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Nếu như giờ họ còn ở trong đó thì có lẽ đã bị nát bấy nhầy rồi.
"Thần tiên đánh nhau, ruồi muỗi chết mà", Trường Nha run rẩy.
"Phó đô chủ, nhân lúc họ đánh nhau chúng ta mau chạy thôi", có người lên tiếng.
"Chạy? Không thể nào? Người ngoại vực đó không cầm cự được lâu đâu. Chúng ta lại bị thương, có chạy cũng không thể chạy được xa" ,Trường Nha lắc đầu.
"Vậy chúng ta đợi chết sao?", có người tỏ ra tuyệt vọng.
Trường Nha không nói gì, nhưng thực ra thì vẫn đang cảm thấy hi vọng. Đó là hi vọng Lâm Chính có thể chiến thắng được Diệp Viêm...Mjawc dù điều này khó có thể xảy ra.
Trong lịch sử của vực Diệt Vong, có vài vị Lục Địa Thần Tiên từng xuất hiện. Mà các vị này chưa bao giờ bị thua bởi người thường. Bọn họ thường chết trong tay các vị Lục Địa Thần Tiên này.
Người phàm giết tiên sao? Không thể nào?
Lúc này những gì Trường Nha trông mong đúng là hoang tưởng.
Lớp bụi lắng xuống. Đám đông nhìn về phía trung tâm của vụ nổ. Lâm Chính đang nằm đó.
"Còn toàn thây sao?", mọi người kêu lên
Nếu là bọn họ thì chắc là đã biến thành bụi rồi.
"Thể xác của người ngoại vực này cũng mạnh quá"
"Sức mạnh thể xác của cậu ta có lẽ đã vượt xa tôi rồi. Chỉ đáng tiếc cậu ta lại gặp phải Diệp Viêm, một kẻ yêu nghiệt hơn cả cậu ta", Trường Nha nói giọng khàn khàn, để lộ vẻ đáng tiếc.
Đúng lúc này, đám đông phải nín lặng. Mọi người trố tròn mắt. Lâm Chính đang nằm dưới đất đột nhiên đứng dậy.
Anh vẫn chưa chết!
"Tuyệt đối không thể", Trường Nha mất kiểm soát cảm xúc. Lâm Chính không những không chết mà còn đứng dậy được. Điều này có nghĩa là gì...Lẽ nào đến cả Lục Địa Thần Tiên cũng không làm gì được cậu ta?
Thể xác của cậu ta rốt cuộc mạnh tới mức nào chứ?
Tất cả đều hóa đá. Đến cả Diệp Viêm cũng không thể bình tĩnh được nữa. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính và lên tiếng: "Thể xác của mày....rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
"Tao nói rồi, mày sẽ biết nhanh thôi. Ngoài ra tao phải nói cho mày biết, có lẽ mày không đoạt được cơ duyên của tao đâu", Lâm Chính phủi bụi ở ngực, điềm đạm nói.
"Hừ", Diệp Viêm mặt lạnh như băng, tiếp tục điều động chân khí. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên nhảy về phía Diệp Viêm
"Cơ thể người thường mà lại muốn khiêu chiến với Thần Minh sao?"
Chương 3622: Có muốn thử đòn của tao không?
Trong mắt nhiều người, Diệp Viên đã là một kẻ vô địch, là chân thần trong dương gian rồi. Người như vậy hoặc là phải tránh cho xa, hoặc là thần phục.
Những người có mặt ở đây đã không còn lựa chọn nào khác nữa. Ai dám đối đầu với Lục Địa Thần Tiên chứ?
Vậy mà người ngoại vực này lại ngông cuồng đến vậy, dám khiêu chiến với cả thần linh...Hơn nữa, không những anh có thể đỡ được đòn của Lục Địa Thần Tiên mà còn có thể phản công lại.
Thật sự quá điên rồ. Đám đông trợn ngược mắt, cảm giác như hồn sắp bay ra khỏi cơ thể. Họ cứ thế dán mắt vào Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính cực nhanh. Uy thế của anh hừng hực. Thế nhưng Lục Địa Thần Tiên cũng đâu dễ bị khiêu chiến như thế. Anh còn chưa tiếp cận thì Diệp Viêm đã tung chiêu rồi.
“Hỗn xược”.
Có lẽ do bị Lâm Chính chọc tức nên Diệp Viêm lạnh lùng quát. Nguồn khí thế hừng hực trỗi dậy, ập tới.
Lâm Chính va chạm trực tiếp với nguồn sức mạnh phi thăng. Dù anh mạnh nhưng sức mạnh của Diệp Viêm quá khủng khiếp khiến cả người anh bị chặn lại.
“Dù mày có được cơ duyên gì thì trước mặt tao mày cũng chỉ là người thường mà thôi. Tao giết mày dễ như trở bàn tay thôi mà”.
Diệp Viêm lạnh lùng nói rồi xoay bàn tay trong không gian.
Vụt vụt...Nguồn khí tức từ bàn tay chộp lấy Lâm Chính, ném anh ra đất.
Rầm...Mặt đất chao đảo nứt toác. Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Nguồn khí tức bao quanh người Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Diệp Viêm vung tay một lần nữa ném anh ra xa.
Ầm...Vài đường sấm sét giáng xuống. Tia chợp thật đáng sợ.
“Thiên Hỏa, đốt”, Diệp Viêm hô lên.
Nguồn sức mạnh phi thăng bao quanh Lâm Chính hừng hừng, điên cuồng thiêu đốt cơ thể anh. Cả không gian bị nhuốm đỏ.
Nhiệt độ dưới đất cũng tăng vọt. Tất cả bị nướng khô, vạn vật bị thiêu rụi, cảnh tượng như ngày tận thế.
Nhiều người bị nướng chín. Nhiều người bị rút sạch nước trong cơ thể, môi khô ngốc. Họ nhìn ngọn lửa bằng vẻ bàng hoàng.
“Thủ đoạn như này sao có thể chết được chứ?”
“Người ngoại vực đó dù rất mạnh nhưng ngông cuồng quá, dám khiêu chiến với cả Lục Địa Thiên Thần? Đúng là không biết điều”.
“Lần này có lẽ cậu ta đã phải hối hận rồi”.
“Lục Địa Thiên Thần quả nhiên là phi phàm”.
Tất cả đều bị chấn nhiếp bởi thủ đoạn của Diệp Thiên. Những đòn tấn công này giáng xuống không biết là có còn mảnh da thịt nào nữa hay không?”
Trường Nha đã không còn gì để hi vọng nữa. Thủ đoạn kinh khủng như vậy thì dù người ngoại vực có thân xác mạnh tới đâu cũng chẳng có tác dụng gì.
Cậu ta chắc chắn sẽ phải chết. Trường Nha thở dài, ánh mắt tôi đi nhiều. Ông ta thấy nếu Lâm Chính thắng thì còn có cơ hội. Còn nếu Lâm Chính thua thì coi như xong.
“Thôi bỏ đi”, Trường Nha lắc đầu, quyết định từ bỏ.
Đúng lúc này có người kêu lên: “Phó đô chủ, mau nhìn xem”
“Hả?”
Trường Nha bàng hoàng vội ngước nhìn. Bên trong ngọn lửa cháy rừng rực. Một bóng hình đứng đó phát ra ánh sáng màu vàng.
Người đó chính là Diệp Thiên. Toàn thân anh được bao phủ trong lớp ánh sáng đó. Ngọn lửa căn bản chẳng thể làm gì được anh.
“Không thể nào”.
Đám đông hóa đá. Dù là Diệp Viêm thì cũng không dám tin.
“Mày...không hề hấn gì sao?”
Hắn lầm bầm, không hiểu. Hắn biết rõ sức hủy diệt do đòn tấn công của mình gây ra là như thế nào. Không hề ngoa khi nói rằng nó có thể gây chấn động cả vực Diệt Vong.
Vậy mà lúc nay...đòn tấn công đó lại không giết nổi Lâm Chính.
Không thể nào. Quá vô lý. Dù Lâm Chính có được cơ duyên thì cũng không thể nào vượt qua hắn lúc này được. Diệp Viêm nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Diệp Viêm, xem ra mày không thể nào báo thù được cho Long Thiên Tử nữa rồi. Mày không thể nào giết được tao nữa đâu”, Lâm Chính đứng thẳng người, nhìn vị Lục Địa Thần Tiên trước mặt.
“Lâm Chính, đừng có giả vờ giả vịt. Mày cố gắng đỡ chiêu của tao chẳng qua là muốn dọa tao thôi. Thực tế năng lượng trong cơ thể mày đã không còn nữa rồi, tiếp tục chiến đấu mà sẽ cạn sức thôi”.
“Còn lại tao, mặc dù mày có cơ thể cứng rắn, tao không thể khiến mày bị thương nhưng nếu tao đoán không nhầm thì thứ mà mày lấy được từ nhẫn chí tôn chỉ là giúp thể xác của mày mạnh lên mà thôi. Thế nên lúc này mày có muốn tấn công tao cũng không thể”.
“Vậy nên trong mắt tao mày dù mạnh nhưng lại không thể tấn công”.
“Vậy thì mày có tác dụng gì?”
Diệp Viêm thản nhiên nói. Lâm Chính đanh mắt.
“Mày chắc chứ?”
Diệp Viêm chau mày. Lâm Chính giơ tay lên, phóng ra Hồng Mông Long Châm, tất cả đều được ghim lên vị trí quan trọng của anh.
“Vậy thì Diệp Viêm, mày có muốn nếm thử thủ đoạn của tao không?”
Lâm Chính nói giọng dửng dưng.
Chương 3623: Cơ hội tuyệt vời
Lâm Chính dứt lời khiến Diệp Viêm bỗng cảm thấy có áp lực. Nhiều năm rồi hắn chưa từng có cảm giác như thế.
Hắn không biết Lâm Chính đã nhận được cơ duyên gì ở trong thần mộ chí tôn nhưng với sức mạnh mà hiện tại anh có được thì thật sự là không hề nhỏ.
Nói không chừng người này thật sự sở hữu sát chiêu gì đó. Hai mắt Diệp Viêm tối sầm.
Lâm Chính giơ tay lên, luồng sáng màu vàng phát ra từ các vị trí có ghi châm và tập trung vào lòng bàn tay của anh. Trong nháy mắt, bàn tày của anh cũng bùng lên ánh sáng màu vàng.
“Nguồn sức mạnh này quen thuộc quá”, Diệp Viêm trố mắt. Thế nhưng hắn cũng là người thận trọng.
Mặc dù trước đó hắn đã đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng mọi thứ giống như Trường Nha nói, gốc rễ của hắn không chắc chán, sức mạnh phi thăng trong cơ thể vẫn chưa đạt tới độ chưởng thành nên trạng thái cũng chưa phải là tốt. Diệp Viêm suy nghĩ một lúc rồi bỗng có ý muốn thoái lui.
“Mọi người tạm thời rời khỏi đây đi”, lúc này, đám người Lâm Chính bỗng kêu lên.
Trường Nha bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm...cậu bảo vệ chúng tôi rời đi sao?”, Trường Nha kích động nói.
“Chiêu này của tôi sẽ khiến đất trời đảo lộn, mọi người ở đây chỉ có chết thôi. Mau lập tức rời đi. Có tôi ở đây, Diệp Viêm không làm hại được mọi người đâu”, anh trầm giọng.
Đám đông nghe thấy vậy thì cảm động sụt sùi. Có người còn rơi nước mắt.
“Trước đó chúng tôi đối xử với cậu như vậy, cậu lấy đức báo oán, giúp chúng tôi rời đi. Ân tình này chúng tôi sao dám nhận”.
“Cậu Lâm, đại ân đại đức của cậu chúng tôi tuyệt đối không quên, mong cậu cố gắng cầm cự, đợi chúng tôi đi tìm cứu viện giúp cậu”.
“Cậu Lâm, giờ chúng tôi đi trước, cậu cố gắng lên nhé”.
Đám đông run rẩy, đồng loạt rời đi. Bọn họ biết có ở lại cũng không giải quyết được gì. Giờ điều có thể làm chính là mau đi tìm cứu viện.
Không thể giúp Lâm Chính nhưng ít nhất cũng không khiến anh bị liên lụy. Vì trên tay Diệp Viêm có nhẫn chí tôn.
Đám đông đồng loạt rời đi. Diệp Viêm đanh mắt.
“Tốt ghê nhỉ. Như vậy thì đám người này biết ơn anh rồi. Mày làm vậy là vì muốn liên thủ với đám người này đối phó với tao phải không?”, Diệp Viêm nói.
“Đúng vậy, còn có Ngoại Vực nữa. Diệp Viêm, tao thừa nhận giờ tao vẫn chưa phải là đối thủ của mày nhưng tao tin cả nửa cái vực này đều coi mày là kẻ định. Vậy thì dù mày có mạnh cũng chẳng có tác dụng gì”, Lâm Chính nói.
Diệp Viêm không nói gì, đôi mắt chỉ ánh lên sát ý. Hắn phát hiện ra hắn bị coi không khác gì con sâu cái kiến. Sự uy hiếm anh tạo ra lớn hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
“Xem ra tạo phải nghiêm túc rồi. Phải giết chết mày nếu không sau này sẽ có không ít phiền phức’.
Diệp Viêm lầm bầm, phóng ra sát ý hùng hậu. Trong nháy mắt, không gian trở nên méo mó.
Mọi thứ đều lấy hắn làm trung tâm. Tất cả dường như đều bị hắn khống chế.
Lâm Chính đanh mắt. Đúng lúc này, Diệp Viêm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn quay qua nhìn. Hắn bỗng thấy ở phía xa xuất hiện một đám mây màu đen.Trong đám mây đó có một bóng người.
“Mau nhìn đi”
Đám đông đang rời đi bỗng kêu lên.
“Đó là?”
“Hình như là viện binh tới rồi”.
“Tốt quá rồi, viện binh tới rồi”.
Đám đông mừng lắm. Lâm Chính và Diệp Viêm cùng ngước nhìn. Người tới rõ ràng là người của Lôi Trạch Thiên Các. Có lẽ đám người Lôi Hổ biến mất là để đi tìm cứu viện.
“Xem ra hôm nay mày không những không giết được tao mà còn bị bao vây rồi”, Lâm Chính mỉm cười nhìn đám mây. Anh có thể cảm nhận được nguồn thánh lực vô thượng phát ra từ đó.
Chỉ sợ...có lẽ vị tối thượng đó của Lôi Trạch Thiên Các cũng có mặt. Dù sao thì đối phó với DIệp Viêm để cướp nhẫn chí tôn cơ mà, Lôi Trạch Thiên Các sao có thể coi nhẹ được.
Vì hành trình lần này mà các chủ của Lôi Trạch Thiên Các đã phải giao Tế Dạ Đan luyện mấy chục năm cho Lâm Chính.
Các chủ mà xuất hiện thì Lâm Chính chẳng có gì phải sợ Diệp Viêm nữa. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để giết Diệp Viêm.
Lâm Chính đanh mắt, đồng tử ánh lên sát ý.
Chương 3624: Khóa chặt
Lôi Trạch Các là thế lực lâu đời của vực Diệt Vong. Vực Diệt Vong tổ chức được bao nhiêu cuộc thi thì Lôi Trạch Các cũng có mặt ở bấy nhiêu cuộc thi.
Sức mạnh khiến cho Lôi Trạch Các không bị tụt lùi và trở thành thế tộc bá chủ như hiện tại.Các chủ đã lãnh đạo thế lực này hàng chăm năm rồi.
Không ai biết các chủ bao nhiêu tuổi. Cũng không ai biết sức mạnh của ông ta đã đạt tới mức nào. Tất cả những gì liên quan tới các chủ chỉ là truyền thuyết.
Nhưng không có ai nghi nghờ thực lực của các chủ bởi vì những truyền thuyết liên quan tới người này đều kinh thiên động địa.
Một chiêu san bằng núi, một chiêu khiến biển cạn, một chiêu diệt nghìn binh, một chiêu chìm nhật nguyệt. Có thể nói tất cả những chiêu mà Lục Địa Thần Tiên có thì các chủ cũng có.
Vì vậy rất nhiều người suy đoán vị các chủ này cũng là một vị Lục Địa Thần Tiên. Có điều họ thấy khả năng này cá thấp.
Bởi vì tỉ lệ có thể thăng cấp lên Lục Địa Thần Tiên quá thấp. Có nhiều người đạt tới thực lực như thế nhưng không đủ điều kiện đột phá. Dù vậy thì vị các chủ này vẫn đủ tư cách để va chạm với Lục Địa Thần Tiên.
Giờ đây người của Lôi Trạch Thiên Các đã ra mặt. Vậy thì lúc này Lâm Chính là một kẻ khó nhằn rồi.
Thế cục đang bất lợi cho Diệp Viêm. Hắn biết không thể ở lại đây lâu. Phải rời đi thôi, nếu không người của Lôi Trạch Thiên Các mà bao vây thì sẽ muộn mất.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính, quay người định rời đi. Thế nhưng sao Lâm Chính có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy. Anh lao tới định cưỡng chế hắn.
“Đại Thiên, Mạc Tà”.
Diệp Viêm hét lớn. Lực phi thăng tản ra, vô số châm khí phóng tới. Lâm Chính bặm môi, cố gắng chống lại lực phi thăng và lao tới.
Đám châm khí nổ tung ngay trước mặt anh. Nếu không có xương chí tôn trợ lực thì anh đã thịt nát xương tan rồi.
Chính vì có xương chí tôn nên anh mới dám khống chế Diệp Viêm như thế này. Lâm Chính biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.
Nếu có thể diệt trừ được mầm họa này thì sao cũng được. Diệp Viêm chết sẽ chẳng còn gì uy hiếp anh nữa. Anh rời khỏi vực Diệt Vong, dù có phải giảo Thiên Sinh Đao và xương chí tôn cũng chẳng sao.
“Chán sống hay gì?”
Thấy Lâm Chính mặc kệ xông lên, Diệp Viêm tái mặt, hắn khựng người, tung một quyền về phía ngực anh.
“Mày thật sự cho rằng tao không giết được mày đấy à?”
Bùm! Cú đấm quá mạnh khiến trời đất rung lắc.
Bùm! Cú đấm dội xuống ngực Lâm Chính.
Ngực Lâm Chính bắn ra máu, xương nứt ra, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.
Sức mạnh của cú đấm rõ ràng là đã được Diệp Viêm dồn toàn lực. Lâm Chính thất kinh.
Xương chí tôn mạnh như vậy mà cũng không đỡ được cú đấm của Diệp Viêm. Rốt cuộc thì Lục Địa Thần Tiên mạnh tới mức nào chứ?
Thế nhưng anh không thoái lui, chỉ nôn ra máu, và tiếp tục chộp lấy vai của Diệp Viêm, ấn hắn xuống.
Giờ đợi cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các tới là được.
“Người anh em cố gắng cầm cự, chúng tôi tới đâ”".
“Cậu Lâm xin hãy khống chế Diệp Viêm”.
Đám người Lôi Hổ hô lên, họ tăng tốc. Diệp Viêm lạnh mặt.
Chỉ thấy từ trong đám mây có đôi mắt như tia lửa điện hiên ra cùng với một thanh kiếm sắc bén đâm về phía ngực của Diệp Viêm. Thanh kiếm hai bên được bao bọc bởi băng và lửa trông vô cùng huyền diệu.
Đường kiếm dài tạo ra một đuôi kiếm trong không gian.
Chương 3625: Thần lực bản nguyên
Diệp Viêm nhìn chăm chăm đường kiếm, đôi mắt hắn tối sầm. Lâm Chính vẫn ghìm chặt hắn, chờ đợi thanh kiếm tới.
Dù cơ thể anh đang nứt ra vì bị ảnh hưởng bởi lực phi thăng của Diệp Viêm. Thế nhưng anh vẫn không chịu buông tay.
Hai cánh tay của anh như hai gọng kìm khống chế lấy Diệp Viêm. Đúng lúc này Diệp Viêm đột nhiên ngừng giãy giụa. Lâm Chính nín thở.
“Lâm Chính, đừng tốn công vô ích nữa. Chúng mày không làm gì được tao đâu”, Diệp Viêm quay qua nói.
“Vì vậy mày định bảo tao thả mày ra?”, Lâm Chính nói.
“Tao chỉ khuyên mày nhanh chạy đi đi. Hôm nay mày chỉ không giết được tao mà còn vì tao gây ra họa nữa. Mày tưởng những người đó tới cứu mày sao? Bọn họ tới vì lợi ích của họ. Nhẫn chí tôn trên người tao, cơ duyên trên người mày đều là những thứ mà họ muốn. Mày mà không đi thì cũng chết thôi”, Diệp Viêm nói.
“Nếu có thể lấy được mày thì giao ra cơ duyên trên người tao cũng có sao đâu”, anh đáp lại.
Diệp Viêm nhìn hắn: “Tao khiến mày hận thế cơ à?”
“Không phải, mà là mày muốn giết tao thì tao sao có thể tha cho mày được. Cuộc đời tao không cầu danh lợi, chỉ hi vọng có thể sống đời bình an. Mày có thể giết tao nhưng mày là một kẻ tuyệt tình, đã diệt là diệt tận gốc, như vậy thì những người bên cạnh tao cũng sẽ trở thành đối tượng để mày tiêu diệt. Vì vậy, dù tao có thịt nát xương tan thì cũng phải lấy cho bằng được tính mạng của mày”, Lâm Chính nói bằng vẻ dữ dằn.
Diệp Viêm nhìn hắn chăm chăm. Một lúc sau, hắn nín thở. Lúc này thanh kiếm đã lao tới.
Sức mạnh của nó bùng nổ trong không gian. Thanh kiếm dù không giết chết được Diệp Viêm thì cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.
Thế nhưng một giây sau, cơ thể hắn bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ. Sau đó cả đất trờ trở nên im lặng.
Mây ngừng chuyển động. Nhật nguyệt ngừng xoay vần. Thậm chí đến các cao thủ đang lao tới kia cũng dừng lại.
Lâm Chính giật mình. Ánh sáng đỏ phóng ra từ người của Diệp Viêm.
Lâm Chính không thể nào đối phó được. Cả người anh bay bật ra, đạp mạnh xuống đất. Thanh kiếm kia cũng bị đẩy lùi.
“Rút lui”.
Tiếng hét vang lên từ trong đám mây. Các cao thủ đột nhiên lùi về sau, không dám do dự. Có người hành đông bị chậm thì đã bị ánh sáng đỏ bao trùm. Trong nháy mắt người này vỡ tung như kính vỡ. Anh ta đã chết thảm. Thậm chí đến việc kêu lên cũng không kịp.
Đám đông thất kinh, điên cuồng bỏ chạy. Ánh sáng đỏ lan ra rồi từ từ biến mất.
Khi nó không còn nữa, đám đông mới kinh hãi phát hiện ra những nơi ánh sáng đó đi qua đều biến thành vùng hoang vắng. Mặc đất xuất hiện những cái lỗ cực lớn.
Mây trên trời tan biến. Một cánh rãnh tròn cực lớn xuất hiện ngay vị trí ánh sáng đỏ biến mất. Diệp Viêm cũng không thấy đâu.
Rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?
Lôi Hổ trố mắt.
“Thần lực bản nguyên của Lục Địa Thần Tiên”.
Giọng nói lại phát ra từ giữa đám mây.
“Thần lực bản nguyên sao?”
“Đúng vậy, sử dụng chiêu này thì hắn sẽ tổn thọ, chỉ đáng tiếc là hắn cũng trốn thoát rồi”.
“Các chủ, nếu đã vậy thì chúng ta mau đuổi theo, không được để cho hắn có cơ hội, nếu không sau này hắn sẽ trở thành một kẻ địch lớn của chúng ta mất”, Lôi Hổ vội nói.
“Quay về truyền lệnh, chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện”.
“Tuân lệnh”.
“Trước đó chúng ta cũng phải đi xem người của phía bên này trước đã"
Đôi mắt trong đám mây nhìn về phía cái hố có Lâm Chính sau đó dẫn đoàn cao thủ đáp xuống. Lâm Chính nằm đó lập tức gắng gượng bò dậy.