-
Chương 3411-3415
Chương 3411: Gây rắc rối
Bảy thiên tài của vực Diệt Vong?
Mọi người đều ngạc nhiên. Lâm Chính cũng chợt có hứng thú hỏi: “Đây là một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong? Họ rất lợi hại à?”
“Lợi hại? Không chỉ lợi hại, thiên phú cũng là có một không hai, giống như thiên kiêu mấy người trong thế tục vậy!”. Ái Nhiễm nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: “Tuy thần y Lâm anh là thiên kiêu hạng nhất nhưng nếu phải so với bảy thiên tài của vực Diệt Vong thì e rằng vẫn có chênh lệch!”
“Sao cô lại nói thế?”
“Thần y Lâm! Có lẽ anh chưa biết, thiên phú của bảy thiên tài vực Diệt Vong này không chỉ trời cho mà còn là sau này được bồi dưỡng thêm. Bảy thiên tài này đều tới từ các thế lực bá chủ như thế gia Thần Cung, thực lực còn khủng khiếp hơn cả một thế gia Độc Cô. Mà Thần Cung Thương này chính là hạt giống mà thế gia Thần Cung chăm chút bồi dưỡng ra, nghe nói khi người này vừa ra đời thì có người kiểm tra xương cốt của hắn, tính ra được thiên phú, sau khi xác định coi hắn như hạt giống tiềm năng thì thế gia Thần Cung gần như đã dốc hết toàn bộ tài nguyên để nuôi dạy hắn, không ngừng gia tăng thiên phú vốn có của người này. Hiện tại, thực lực và thiên phú của Thần Cung Thương đã đạt tới cấp độ đáng sợ, e là Long Thiên Tử của Thánh Sơn năm xưa cũng không thể sánh bằng đâu”, Ái Nhiễm khàn giọng nói.
“Lợi hại tới vậy à?”, Lâm Chính lắp bắp kinh hãi, hỏi vội: “Thánh Quân Diệp Viêm thì sao? So được không?”
“Cái này... tôi cũng khó mà đáp được, dù sao Thánh Quân Diệp Viêm cũng quá bí ẩn, tôi không tính được thiên phú của đối phương!”, Ái Nhiễm lắc đầu.
“Vậy sao...”, Lâm Chính gật đầu, như nhớ tới gì đó, anh hỏi: “Thần Cung Thương này xếp thứ mấy trong bảy thiên tài vực Diệt Vong, thứ nhất hay thứ hai?”
“Thứ sáu!”
“Cái gì?”, Lâm Chính trợn trừng mắt.Người như vậy mà chỉ đứng thứ sáu?
“Thần y Lâm, phương pháp cải tạo cơ thể và gia tăng thiên phú của thế tộc thì không chỉ mỗi thế gia Thần Cung biết đâu! Rất nhiều tông môn, thế tộc đều biết về nó, đây là thế giới mà y giả vô số, khi cuộc thi bắt đầu, anh sẽ thấy được vực Diệt Vong có bao nhiêu thiên tài đáng sợ!”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu, thầm giật mình.
Người của thế gia Thần Cung chậm rãi tiến vào vùng đất Tu Di thì có không ít đại diện thế tộc chạy tới chào hỏi bày ra thiện chí, ngay cả thế gia Độc Cô cũng phái người tới bái kiến Thần Cung Thương.
Lâm Chính cảm thấy chán ngắt nên vẫn ngồi một bên chuẩn bị. Trong lúc đó vẫn có không ít thế tộc bá chủ xuất hiện.Dù gì cũng là cuộc thi toàn vực Diệt Vong, quy mô to lớn, tông môn vô số.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là bảy thiên tài của vực Diệt Vong không đến đầy đủ, chỉ có Thần Cung Thương đứng thứ sáu và Nhiêu Ưng đứng thứ bảy tới thôi.
Mà năm người đứng đầu đều không tham dự.Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, bên tổ chức cuộc thi là Lôi Trạch, phần thưởng chỉ có tác dụng với thế gia hay gia tộc nhỏ, còn mấy thế tộc lớn cử người tới tham gia đều mang mục đích lựa chọn nhân tài để lôi kéo vào thế lực nhà mình. Phần thưởng của Lôi Trạch không quá quan trọng đối với họ, còn với bảy thiên tài thì nó chỉ là thứ râu ria.
Thần Cung Thương và Nhiêu Ưng tới đây cũng chỉ là để rèn luyện bản thân và trải nghiệm mà thôi.
Dù là thế, nhiều người vẫn rất lo lắng, trong lòng thầm cầu nguyện, mong là mình sẽ không gặp phải hai người này trong cuộc thi, bằng không kết quả gần như là bị loại.
Số lượng tham gia đã gần đủ, coi giờ thì cũng sắp tới lúc bắt đầu.Nhưng đúng lúc này, một tràng âm thanh ầm ĩ vang lên ở vị trí không xa.Không ít người bị thu hút, ngay cả Lâm Chính cũng chú ý.
“Hình như là bên phía nhà họ Tề?”, Lâm Chính nhướng mày hỏi.
Ái Nhiễm quan sát một hồi thì đột nhiên mặt biến sắc: “Không ổn rồi, Thủy Tâm xảy ra chuyện rồi!”
Lời vừa dứt, cô ta vội chạy sang hướng kia.
“Gặp chuyện không may sao?”, Lâm Chính giật mình, lập tức theo qua.
Người đứng thứ bảy trong bảy thiên tài – Nhiêu Ưng dẫn người tới khu vực nghỉ ngơi của Tề Phượng Sơn, đang dùng dáng vẻ đầy hứng thú nhìn Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn.
Thấy cảnh này, Lâm Chính lập tức hiểu ra.Nhiêu Ưng này tới gây sự với Tề Thủy Tâm.
Chương 3412: Tiếp một chưởng
Trước khi Tề Thủy Tâm bị trúng độc tê liệt thì cũng đứng trong bảy thiên tài, thứ hạng trước đó cũng là vị trí của Nhiêu Ưng hiện tại.
Lần trước người của Tề Phượng Sơn mừng rỡ, kích động lắm. Khi tin tức Tề Thủy Tâm thăng lên làm một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong truyền ra, Tề Trọng Khôn đã tổ chức tiệc suốt ba ngày, mời vô số thế tộc thế lực tứ phương tới, ngay cả nhũng gia tộc và tông môn nhỏ cũng được mời tới dự, không khí vui vẻ vô cùng.
Dù sao có người trong nhà biến thành một trong bảy thiên tài thì cũng có nghĩa Tề Phượng Sơn sắp thăng cấp lên thành thế lực bá chủ, thăng cấp bá chủ là mong ước của mấy thế hệ Tề Phượng Sơn nhưng muốn đạt tới không phải là chuyện dễ dàng. Một thế lực bá chủ chân chính không phải chỉ có người và của cải nhiều mà cần có một cường giả khiến người đời khuất phục, tứ phương khiếp sợ.
Tề Thủy Tâm thăng cấp thì đồng nghĩa cô ta có thể trở thành cường giả.
Nhưng sau một lần dùng sai thuốc, giấc mộng của Tề Phượng Sơn tan biến, cũng làm cho một thiếu nữ thanh xuân phấn chấn trở thành thế này.Người đời đều cảm thấy tiếc hận.
Mà Tề Thủy Tâm xảy ra biến cố thì vị trí thứ bảy trong bảy thiên tài cũng thuộc về tay Nhiêu Ưng. Cũng vì nguyên nhân này mà có không ít người của vực Diệt Vong nói Nhiêu Ưng là kẻ nhặt “mót” mới có được vị trí hiện tại, có tiếng chứ không có miếng.
Nhiêu Ưng biết chuyện này thì tất nhiên cũng tức điên, vì thế mới đổ hết tội lỗi lên đầu Tề Thủy Tâm.
Lần này hắn tới gây sự với Tề Thủy Tâm là để trút mối hận trong lòng.
Từ lúc hắn thay thế Tề Thủy Tâm trở thành người đứng cuối trong bảy thiên tài vực Diệt Vong, tên này chẳng những không chiếm được vinh quang và lợi ích mà còn khiến người ta phải chê trách, dè bỉu khắp chốn.
Vì thế hắn hận không thể băm thây Tề Thủy Tâm thành vạn mảnh.Nhiêu Ưng cảm thấy mọi thứ đều do Tề Thủy Tâm gây ra.Chỉ cần Tề Thủy Tâm chết thì sẽ không còn ai dám chê trách hắn nữa.
Vì vậy khi vừa tới vùng đất Tu Di, Nhiêu Ưng lập tức tới gây sự với Tề Thủy Tâm.
“Bái kiến Nhiêu anh kiệt!”, Tề Trọng Khôn lập tức dẫn đông đảo người có địa vị cao ở nhà họ Tề tới chào.
Dù biết mục đích của đối phương nhưng người Tề Phượng Sơn lại không dám trở mặt với người ta, chỉ có thể cười hùa.
Ngược lại, Nhiêu Ưng chẳng thèm liếc nhìn mấy người Tề Trọng Khôn cái nào, chỉ chăm chăm vào Tề Thủy Tâm đang ngồi xe lăn.
“Tề Thủy Tâm! Đã lâu không gặp!”, Nhiêu Ưng cười lạnh chào.
“Nhiêu anh kiệt, có chuyện gì không?”, Tề Thủy Tâm biết người tới không có ý tốt nên đáp.
“À, cũng không phải việc gì lớn lao, chỉ là em gái tôi mách rằng trước đó cô từng công khai nhục mạ con bé, vì vậy tôi mới dẫn nó tới gặp cô “xin” một lời giải thích!”, Nhiêu Ưng bình tĩnh nói.
Trong lúc hắn nói chuyện, một cô gái tóc ngắn mặc đồ võ màu đen bên cạnh hắn tiến lên. Dáng người cô ta cân đối, điện nước đầy đủ, bên hông có đeo túi kim, trông dáng vẻ khá khí khái.
“Nhiêu anh kiệt, tôi cũng không biết em gái anh, vậy sao có thể nhục mạ cô ta? Tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi!”, Tề Thủy Tâm trầm giọng nói.
Lời này vừa dứt, mọi người hóng hớt xung quanh tức khắc hiểu ra. Hiển nhiên là Nhiêu Ưng đang muốn vu oan cho Tề Thủy Tâm, dù gì hắn ta cũng là đàn ông, nếu dám trắng trợn ra tay với một cô gái thì mặt mũi để đâu nữa, với lại cô gái này còn là người tàn tật, hắn càng không nên ra tay.
Nhưng hận thù của hắn đối với Tề Thủy Tâm quá sâu, bởi thế hắn mới định để em gái giải quyết tâm ma này của mình.
“Tất nhiên là không có gì hiểu lầm cả, sao? Ý cô là em gái tôi đang lừa tôi?”, Nhiêu Ưng lãnh đạm nói.
“Tề Thủy Tâm, đồ khốn này! Người của tôi đã nói cho tôi biết, cô không chỉ nói xấu tôi, không chỉ chê bai tôi mà còn chửi bới nhà tôi, xỉ vả cả Trùng Long Cốc mà còn nói vị trí trong bảy thiên tài là do cô bố thí cho anh trai tôi! Miệng cô điêu toa như thế mà giờ vờ vô tội gì chứ?”, Nhiêu Uyển chỉ thẳng vào mặt Tề Thủy Tâm mà mắng mỏ.
Tề Thủy Tâm không nói gì. Cô ta biết giờ nói lý cũng vô dụng, rõ ràng đối phương đang muốn vu vạ cho mình, không thể giải thích rõ ràng được rồi.
“Nhiêu anh kiệt, thế anh muốn tôi phải làm sao?”, Tề Thủy Tâm hờ hững hỏi.
“Hỏi em gái tôi đi! Chỉ cần con bé hết giận là được!”, Nhiêu Ưng cười khẩy.
“Hừ, cô nói xấu tôi cũng không sao nhưng cô nhục mạ Trùng Long Cốc, chửi anh trai tôi thì tội không thể tha, vầy đi, tôi cũng sẽ không yêu cầu quá đáng, chỉ cần cô đỡ được một chưởng của tôi, việc này coi như giải quyết xong, được không?”, Nhiêu Uyển lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”, hiện trường xôn xao.
Đỡ một chưởng? Một người bị liệt thì sao đỡ một chưởng của Nhiêu Uyển?
Thế này khác nào đang muốn lấy mạng Tề Thủy Tâm!
Chương 3413: Tứ Long Vệ
“Đúng là vô liêm sỉ!”.
“Trùng Long Cốc các người muốn giết cô chủ nhà chúng tôi thì nói thẳng đi, cần gì phải ở đây vòng vo, nói mấy lời giả tạo?”.
“Cô chủ nhà chúng tôi bị bệnh bại liệt nhiều năm không thể cử động, làm sao cô ấy có thể đỡ được một chưởng của cô? Rõ ràng cô muốn lấy mạng cô ấy!”.
“Nhiêu Uyển! Cô không thấy mình vô liêm sỉ sao?”.
Người của Tề Phượng Sơn nổi giận mà không có chỗ phát tiết, nhao nhao chỉ trích mắng chửi.
Một số người đang vây xem cũng nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên và bất mãn.
Đây rõ là ỷ thế ức hiếp người.
Nhưng đó là Trùng Long Cốc, còn có bảy nhân tài trấn thủ, bọn họ đâu dám chọc giận?
“Yêu cầu của hai vị hơi quá đáng rồi đấy. Tôi nghĩ Tề Phượng Sơn chúng tôi không thể đồng ý chuyện này!”.
Tề Trọng Khôn tiến lên, vẻ mặt lạnh băng nói.
“Vậy chuyện Tề Thủy Tâm sỉ nhục tôi, Tề Phượng Sơn các người không định cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, Nhiêu Uyển nghiến răng nói.
“Không có bằng chứng, ngậm máu phun người! Cô nói con gái tôi sỉ nhục cô? Đưa bằng chứng ra đây, không có thì đừng ở đó gây sự! Tề Phượng Sơn không dễ ức hiếp đâu!”, Tề Trọng Khôn quát lên.
Người nhà họ Tề đứng hai bên đồng loạt tiến lên, nhìn chằm chằm hai anh em Nhiêu Ưng với ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng rõ ràng Nhiêu Ưng có chuẩn bị mới đến.
Khi người của Tề Phượng Sơn định gây khó dễ, đằng sau Nhiêu Ưng chợt có bốn bóng người đi tới.
Bốn người này đồng loạt phóng khí tức, trong nháy mắt, một luồng khí ý hùng hậu bá đạo, không gì sánh kịp đè xuống đám người Tề Phượng Sơn
Giây phút đó, tất cả cao thủ Tề Phượng Sơn đều lui lại.
Đối mặt với khí tức đáng sợ, bọn họ phát hiện khí trường của mình giống như con kiến, nháy mắt bị đè nát thành cát bụi, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
“Tứ Long Vệ?”.
Tề Trọng Khôn nhìn thấy bốn người đó, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Cái gì? Bọn họ chính là bốn người mạnh nhất chỉ sau cốc chủ Trùng Long Cốc?”.
“Trùng Long Cốc lại phái cả bọn họ đến cuộc thi lần này?”.
Xung quanh rộ tiếng xôn xao kinh ngạc.
Đối mặt với bốn cao thủ tuyệt đỉnh này, cao thủ của Tề Phượng Sơn hoàn toàn không có nhiều lợi thế.
Cộng thêm Nhiêu Ưng, một trong bảy thiên tài, Tề Phượng Sơn hoàn toàn rơi vào bị động.
Nhưng Tề Trọng Khôn chưa chịu từ bỏ ở đây.
Dù sao đây cũng là con gái mình, là máu thịt của mình, sao ông ta có thể nhìn con gái bị người khác đánh chết ở trước mặt mình?
Khi Tề Trọng Khôn chuẩn bị bày tỏ thái độ, Tề Thủy Tâm đột nhiên lên tiếng: “Tôi đồng ý tiếp một chưởng của cô!”.
“Wow!”.
Ai cũng kinh ngạc, mở to mất như chuông đồng nhìn cô gái ngồi trên xe lăn.
Ái Nhiễm vừa đuổi tới nghe được, khuôn mặt vốn trắng bệch càng không có chút sắc máu.
“Cháu điên rồi sao? Cháu muốn chết à?”, ông hai Tề bước tới, vội vàng nói.
“Con bé này, con mau về đi, bố sẽ giải quyết chuyện ở đây, con không cần lo! Người đâu, đưa cô chủ về nghỉ ngơi!”, Tề Trọng Khôn lạnh lùng nói.
Nhưng Tề Thủy Tâm khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Bố, chú hai, chuyện này mọi người không giải quyết được, để con lo đi, con không muốn hại cả nhà họ Tề”.
“Con đừng lo quá, bố sẽ không để bọn họ được lợi. Bố không tin người của Trùng Long Cốc lại dám ngông cuồng tiêu diệt Tề Phượng Sơn chúng ta!”, Tề Trọng Khôn lạnh lùng nói.
Ông hai Tề cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tề Thủy Tâm lại nói: “Bố, chú hai, mọi người không ý thức được tính nghiêm trọng của việc này sao? Nếu Tề Phượng Sơn thật sự khiêu khích bọn họ, bọn họ sẽ tiêu diệt Tề Phượng Sơn chúng ta!”.
“Cái gì?”.
Hai người họ ngạc nhiên.
Các cao thủ nhà họ Tề ở phía sau cũng sững sờ.
“Thủy Tâm, sao cháu lại nói vậy?”, ông hai Tề ý thức được chuyện không đúng, lập tức hỏi.
Tề Thủy Tâm nhìn bốn người ở phía bên kia, nói: “Chú hai, chú nhìn kỹ Tứ Long Vệ kia đi!”.
Ông hai Tề nhìn sang bốn người kia, ban đầu không phát hiện được điều gì bất thường, nhưng một lúc sau, sắc mặt ông ta thay đổi, lập tức hiểu ra gì đó, cả người như bị sét đánh đứng sững tại chỗ.
Chương 3414: Trừ tâm ma
“Chú hai, chú sao vậy?”.
Nhìn bộ dạng của ông hai Tề, Tề Trọng Khôn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.
“Anh cả, xem ra Thủy Tâm vẫn nhạy bén hơn cả. Nó đã nhìn ra nguồn gốc vấn đề, còn chúng ta lại ngây thơ cho rằng Nhiêu Ưng chỉ đến để gây khó dễ cho Thủy Tâm. Haizz, xem ra Tề Phượng Sơn chúng ta khó sống rồi”.
Ông hai Tề thở dài, ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
“Chú đang nói linh tinh gì vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Tề Trọng Khôn bước tới trước mấy bước, trừng mắt hỏi.
Ông hai Tề chỉ vào Tứ Long Vệ, nói: “Anh cả, anh còn không hiểu sao? Tứ Long Vệ đã dùng đan dược, dùng châm bạc, nâng cao thực lực tới đây. Ngoài ra, bọn họ đều được vũ trang, trông như đại chiến sắp xảy ra. Bọn họ chẳng khác nào đến đây để chém giết”.
Tề Trọng Khôn sửng sốt, nhìn sang bốn người kia, cuối cùng lần này cũng hiểu ra.
“Vì con bị bại liệt mà rớt khỏi vị trí bảy thiên tài, để Nhiêu Ưng thế vào. Nhưng từ ngày Nhiêu Ưng trở thành bảy thiên tài thì luôn bị lời ra tiếng vào quấy nhiễu không yên, đi đến đâu cũng có người nhắc tới con, không xem trọng danh hiệu thiên tài của hắn. Lâu dần hắn sinh ra tâm ma, tu vi y thuật khó mà tiến thêm!
"Nhiêu Ưng là thiên tài trăm năm hiếm có của Trùng Long Cốc, là hạt giống mà bọn họ xem trọng nhất! Nếu Nhiêu Ưng bị tâm ma làm khốn khổ thì sẽ là cú sốc lớn đối với Trùng Long Cốc! Vì thế, lần này bọn họ chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừ tâm ma cho Nhiêu Ưng! Dù đây là vùng đất Tu Di, bọn họ cũng sẽ ra tay giết con. Ai dám cứu con, bọn họ sẽ giết người đó! Tề Phượng Sơn dám phản kháng, bọn họ nhất định sẽ tiêu diệt Tề Phượng Sơn! Bố, lần này bố hiểu chưa?”, Tề Thủy Tâm bình tĩnh nói.
Tề Trọng Khôn há hốc miệng, một lúc lâu không nói gì.
Tâm ma, tâm ma…
Trùng Long Cốc đưa Nhiêu Ưng đi tham gia cuộc thi không phải để lấy lợi ích nào đó, mà là để diệt trừ tâm ma!
Muốn trừ tâm ma thì phải giết Tề Thủy Tâm.
Trong thời gian ngắn, nhà họ Tề đều im lặng.
“Hi sinh một mình con là đủ rồi, cần gì phải kéo theo cả nhà họ Tề? Bố, chú hai, các chú các bác, con đã là người tàn phế, một kẻ vô dụng, cần gì phải hi sinh nhà họ Tề để bảo vệ con?”, Tề Thủy Tâm cười chua chát, trong mắt tràn ngập bi thương.
“Thủy Tâm! Sao em lại ngốc như vậy?”.
Ái Nhiễm bước đến kéo tay Tề Thủy Tâm, đôi mắt run run, vẻ mặt tràn đầy đau khổ.
“Chị Ái Nhiễm, không sao đâu, chị về trước đi”.
Tề Thủy Tâm đã nhìn thấu tất cả, nở nụ cười nhàn nhạt, dường như không sợ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Ái Nhiễm siết chặt tay Tề Thủy Tâm, tay còn lại nắm chặt.
Trong lòng cô ta dâng lên nỗi oán giận vô tận, muốn trút giận nhưng lại không làm gì được.
Cô ta biết mình không thể thay đổi những chuyện này, không thể thay đổi hiện trạng.
Đây là nỗi bi thương của kẻ yếu.
“Này, mấy người ở đó luyên thuyên cái gì? Cho tôi một câu trả lời dứt khoát! Nếu không chấp nhận phương án giải quyết của tôi thì hãy dứt khoát một chút, chúng tôi sẽ dùng cách của mình để bảo vệ danh dự của Trùng Long Cốc!”, Nhiêu Uyển phẫn nộ, lớn tiếng quát.
Người của Trùng Long Cốc không còn kiên nhẫn nữa.
Tề Thủy Tâm ứa nước mắt, quay đầu nhìn mấy người Tề Trọng Khôn, nở nụ cười mỉm, sau đó nhìn thẳng tới trước: “Nhiêu Uyển, tôi đồng ý phương án của cô, cô ra tay đi…”.
“Không!”.
“Cô chủ, không được như vậy!”.
“Cháu điên rồi sao? Cháu sẽ chết đấy!”.
Người nhà họ Tề rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.
Tề Dương lao ra khỏi đám đông, chặn trước mặt Tề Thủy Tâm.
“A Dương, con về đây!”, Tề Trọng Khôn quát lên.
“Bố! Bố muốn trơ mắt nhìn Thủy Tâm chết sao?”, Tề Dương đỏ cả hai mắt.
Tề Trọng Khôn không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu thuộc hạ kéo Tề Dương về.
Sao ông ta lại muốn nhìn con gái mình chết được? Nhưng nếu không làm như vậy, Trùng Long Cốc sẽ ra tay với nhà họ Tề, đến lúc đó Tề Phượng Sơn thương vong nặng nề, thậm chí có khả năng sẽ bị diệt tộc!
Dù sao lần này Trùng Long Cốc cũng muốn giết Tề Thủy Tâm mà không tiếc bất cứ giá nào, không quan tâm hậu quả!
“Không! Bố! Bố không được như vậy! Thả con ra! Con phải cứu em! Mau thả con ra!”.
Tề Dương liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị đưa đi.
“Đúng là phiền phức!”.
Nhiêu Uyển mất kiên nhẫn, liếc nhìn Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, sau đó chậm rãi đi tới.
Lòng bàn tay cô ta đã tích lũy khí kình, độc lực đáng sợ bắt đầu xoay vòng trên lòng bàn tay.
Chưởng này đánh ra, Tề Thủy Tâm sẽ chết chắc.
Không ít người đứng xem liên tục thở dài, có người không nỡ nhìn, quay đầu đi, cũng có người muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tranh đấu giữa thế gia tông tộc luôn tàn khốc như vậy, những người đứng ở trên cao đều thấu suốt.
Mắt Nhiêu Ưng sáng rực, nhìn Tề Thủy Tâm một cách dữ tợn.
Nhiêu Uyển đến trước mặt Tề Thủy Tâm, chuẩn bị tung chưởng.
Ái Nhiễm đỏ hai mắt, toàn thân run rẩy, dường như muốn ra tay.
Nhưng cô ta vừa có ý nghĩ đó đã bị cao thủ của Trùng Long Cốc để mắt tới.
Chỉ cần Ái Nhiễm ra tay, người của Trùng Long Cốc nhất định sẽ can thiệp.
Không chỉ Ái Nhiễm, mà nhiều cao thủ của nhà họ Tề cũng bị nhắm đến.
Lần này không còn ai có thể cứu được Tề Thủy Tâm!
“Đợi đã!”.
Trong thời khắc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, ngăn chặn Nhiêu Uyển đang định ra tay.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính bước từ từ đến trước xe lăn, thản nhiên nói: “Các vị, lạm sát người vô tội, đổ oan cho người tốt không hay lắm nhỉ?”.
Chương 3415: Sao tôi phải sợ chuột nhắt?
Sự xuất hiện của Lâm Chính nằm ngoài dự liệu của đám đông. Vì đến cả Tề Phượng Sơn còn không dám lên tiếng, vậy mà anh lại dám đứng ra vì Tề Thủy Tâm?
Người này là ai vậy? Đầu cậu ta ngập nước hay gì? Giờ mà đứng ra nói đỡ cho Tề Thủy Tâm tức là muốn đối đầu với Trùng Long Cốc rồi.
Trùng Long Cốc không chỉ là một thế lực lớn mà còn đang xưng vương xưng bá. Chỉ cần Nhiêu Ưng từ bỏ tâm ma, trưởng thành lên thì dựa vào thân phận của hắn có thể khiến Trùng Long Cốc trong thời gian ngắn gia tăng thế lực. Ai dám gây sự với họ chứ?
“Thần y Lâm?”, Ái Nhiễm cảm thấy khá bất ngờ, thật không ngờ Lâm Chính lại ra mặt vào lúc này.
“Anh Lâm, chuyện này không liên quan tới anh, anh mau đưa Ái Nhiễm rời đi đi, tôi sẽ xử lý”, Tề Thủy Tâm hết sức ngạc nhiên nhưng cô ta mau chóng bừng tỉnh và khuyên can.
“Chẳng qua là tôi thấy bất bình mà thôi. Cô đã bị liệt như vậy rồi mà họ còn đối xử với cô như vậy, đúng là đến cả thần tiên cũng phải nổi giận”, Lâm Chính tức giận nói.
Tề Thủy Tâm há hốc miệng, không biết phải nói gì.
“Thứ chó má! Anh là ai? Ở đây có chỗ cho anh lên tiếng đó hả?”, Nhiêu Uyển lạnh lùng trừng mắt với Lâm Chính.
“Người này hình như là người của Thanh Huyền Tông”, có người nói.
“Đúng vậy, anh ta chính là người của Thanh Huyền Tông. Có điều tôi nghe người của thế gia Độc Cô nói rằng người này còn là một kẻ ngoại vực nữa”, lại có người khác lên tiếng.
Cả hiện trường bàng hoàng.
“Sao? Một kẻ ngoại vực à?”
“Một kẻ ngoại vực mà cũng chạy tới đây sao?”
“Được lắm.Tới đây để trải nghiệm à? Vậy mà cũng dám gây sự với Trùng Long Cốc?”
“Anh ta chán sống rồi hay gì?”, đám đông bàn tán xôn xao.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là một kẻ tới từ ngoại vực. Nhóc, ở đây không có việc gì của cậu hết, cút ngay. Nếu không tôi sẽ đánh phế tứ chi của cậu đấy”, Nhiêu Ưng nhìn chăm chăm Lâm Chính và lạnh giọng.
Lâm Chính bật cười, chắp tay sau lưng: “Nếu anh có giỏi thì ra tay đi, tôi không đánh trả đâu”.
“Cậu nói cái gì?”, Nhiêu Ưng phẫn nộ.
Rõ ràng là gã này khinh thường Trùng Long Cốc To gan gớm.
“Xem ra trước khi tính sổ với Tề Thủy Tâm thì tôi phải khởi động rồi. Tứ chi của của anh tôi lấy nhé”, Nhiêu Uyển chộp tay về phía Lâm Chính.
Đúng lúc này Nhiêu Ưng hét lớn: “Em gái từ từ đã”.
“Anh sao thế?”, Nhiêu Uyển chau mày.
Nhiêu Ưng nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Nếu anh đoán không nhầm thì người này là tuyển thủ của cuộc thi”
“Cái gì?”, đám đông ngạc nhiên.
Trong Tu Di, các tông môn có mâu thuẫn có thể tự giải quyết với nhau, chỉ cần không làm lớn chuyện là được. Thế nhưng nếu có ai động vào những tuyển thủ của cuộc thì thì phía chức trách sẽ đích thân xử lý. Bởi vì điều đó có nghĩa là kẻ ra tay đang thách thức các nhà cầm quyền.
Nếu không các thế tộc khác cũng đi uy hiếp những tuyển thủ mà họ cả thấy nguy hiểm thì cuộc thi còn thi đấu cái gì nữa?
Vì vậy tới Tu Di, chỉ cần báo tên rồi thì sẽ trở thành tuyển thủ và sự an toàn trước khi thi đấu sẽ được phía cầm quyền bảo hộ.
Ai làm trái tức là đang tuyên chiến với nhà cầm quyền. Tương tự, nếu Nhiêu Uyển động vào một cọng tóc của Lâm Chính thôi thì có nghĩa là Trùng Long Cốc sẽ tuyên chiến với nhà cầm quyền của cuộc thi. Trùng Long Cốc dù mạnh nhưng so với giới cầm quyền thì còn yếu kém lắm.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên đó là một người ngoại vực lại có thể trở thành tuyển thủ của cuộc thi này.
Đây là vấn đề chưa từng có trong lịch sử. Nhiêu Uyển sững sờ, không biết phải làm thế nào.
Nhiêu Ưng bước tới bằng ánh mắt tối sầm. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thân phận tuyển thủ không thể bảo vệ cậu cả đời. Ra khỏi Tu Di thì chẳng còn ai còn quan tâm tới sự sống chết của cậu đâu. Lúc đó cậu không sợ rằng tôi sẽ giết cậu và cậu chết không có đất chôn sao?”
Lâm Chính chỉ cười khinh miệt: “Tôi hà tất phải sợ một con chuột nhắt chứ?”
Bảy thiên tài của vực Diệt Vong?
Mọi người đều ngạc nhiên. Lâm Chính cũng chợt có hứng thú hỏi: “Đây là một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong? Họ rất lợi hại à?”
“Lợi hại? Không chỉ lợi hại, thiên phú cũng là có một không hai, giống như thiên kiêu mấy người trong thế tục vậy!”. Ái Nhiễm nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: “Tuy thần y Lâm anh là thiên kiêu hạng nhất nhưng nếu phải so với bảy thiên tài của vực Diệt Vong thì e rằng vẫn có chênh lệch!”
“Sao cô lại nói thế?”
“Thần y Lâm! Có lẽ anh chưa biết, thiên phú của bảy thiên tài vực Diệt Vong này không chỉ trời cho mà còn là sau này được bồi dưỡng thêm. Bảy thiên tài này đều tới từ các thế lực bá chủ như thế gia Thần Cung, thực lực còn khủng khiếp hơn cả một thế gia Độc Cô. Mà Thần Cung Thương này chính là hạt giống mà thế gia Thần Cung chăm chút bồi dưỡng ra, nghe nói khi người này vừa ra đời thì có người kiểm tra xương cốt của hắn, tính ra được thiên phú, sau khi xác định coi hắn như hạt giống tiềm năng thì thế gia Thần Cung gần như đã dốc hết toàn bộ tài nguyên để nuôi dạy hắn, không ngừng gia tăng thiên phú vốn có của người này. Hiện tại, thực lực và thiên phú của Thần Cung Thương đã đạt tới cấp độ đáng sợ, e là Long Thiên Tử của Thánh Sơn năm xưa cũng không thể sánh bằng đâu”, Ái Nhiễm khàn giọng nói.
“Lợi hại tới vậy à?”, Lâm Chính lắp bắp kinh hãi, hỏi vội: “Thánh Quân Diệp Viêm thì sao? So được không?”
“Cái này... tôi cũng khó mà đáp được, dù sao Thánh Quân Diệp Viêm cũng quá bí ẩn, tôi không tính được thiên phú của đối phương!”, Ái Nhiễm lắc đầu.
“Vậy sao...”, Lâm Chính gật đầu, như nhớ tới gì đó, anh hỏi: “Thần Cung Thương này xếp thứ mấy trong bảy thiên tài vực Diệt Vong, thứ nhất hay thứ hai?”
“Thứ sáu!”
“Cái gì?”, Lâm Chính trợn trừng mắt.Người như vậy mà chỉ đứng thứ sáu?
“Thần y Lâm, phương pháp cải tạo cơ thể và gia tăng thiên phú của thế tộc thì không chỉ mỗi thế gia Thần Cung biết đâu! Rất nhiều tông môn, thế tộc đều biết về nó, đây là thế giới mà y giả vô số, khi cuộc thi bắt đầu, anh sẽ thấy được vực Diệt Vong có bao nhiêu thiên tài đáng sợ!”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính gật đầu, thầm giật mình.
Người của thế gia Thần Cung chậm rãi tiến vào vùng đất Tu Di thì có không ít đại diện thế tộc chạy tới chào hỏi bày ra thiện chí, ngay cả thế gia Độc Cô cũng phái người tới bái kiến Thần Cung Thương.
Lâm Chính cảm thấy chán ngắt nên vẫn ngồi một bên chuẩn bị. Trong lúc đó vẫn có không ít thế tộc bá chủ xuất hiện.Dù gì cũng là cuộc thi toàn vực Diệt Vong, quy mô to lớn, tông môn vô số.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là bảy thiên tài của vực Diệt Vong không đến đầy đủ, chỉ có Thần Cung Thương đứng thứ sáu và Nhiêu Ưng đứng thứ bảy tới thôi.
Mà năm người đứng đầu đều không tham dự.Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, bên tổ chức cuộc thi là Lôi Trạch, phần thưởng chỉ có tác dụng với thế gia hay gia tộc nhỏ, còn mấy thế tộc lớn cử người tới tham gia đều mang mục đích lựa chọn nhân tài để lôi kéo vào thế lực nhà mình. Phần thưởng của Lôi Trạch không quá quan trọng đối với họ, còn với bảy thiên tài thì nó chỉ là thứ râu ria.
Thần Cung Thương và Nhiêu Ưng tới đây cũng chỉ là để rèn luyện bản thân và trải nghiệm mà thôi.
Dù là thế, nhiều người vẫn rất lo lắng, trong lòng thầm cầu nguyện, mong là mình sẽ không gặp phải hai người này trong cuộc thi, bằng không kết quả gần như là bị loại.
Số lượng tham gia đã gần đủ, coi giờ thì cũng sắp tới lúc bắt đầu.Nhưng đúng lúc này, một tràng âm thanh ầm ĩ vang lên ở vị trí không xa.Không ít người bị thu hút, ngay cả Lâm Chính cũng chú ý.
“Hình như là bên phía nhà họ Tề?”, Lâm Chính nhướng mày hỏi.
Ái Nhiễm quan sát một hồi thì đột nhiên mặt biến sắc: “Không ổn rồi, Thủy Tâm xảy ra chuyện rồi!”
Lời vừa dứt, cô ta vội chạy sang hướng kia.
“Gặp chuyện không may sao?”, Lâm Chính giật mình, lập tức theo qua.
Người đứng thứ bảy trong bảy thiên tài – Nhiêu Ưng dẫn người tới khu vực nghỉ ngơi của Tề Phượng Sơn, đang dùng dáng vẻ đầy hứng thú nhìn Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn.
Thấy cảnh này, Lâm Chính lập tức hiểu ra.Nhiêu Ưng này tới gây sự với Tề Thủy Tâm.
Chương 3412: Tiếp một chưởng
Trước khi Tề Thủy Tâm bị trúng độc tê liệt thì cũng đứng trong bảy thiên tài, thứ hạng trước đó cũng là vị trí của Nhiêu Ưng hiện tại.
Lần trước người của Tề Phượng Sơn mừng rỡ, kích động lắm. Khi tin tức Tề Thủy Tâm thăng lên làm một trong bảy thiên tài của vực Diệt Vong truyền ra, Tề Trọng Khôn đã tổ chức tiệc suốt ba ngày, mời vô số thế tộc thế lực tứ phương tới, ngay cả nhũng gia tộc và tông môn nhỏ cũng được mời tới dự, không khí vui vẻ vô cùng.
Dù sao có người trong nhà biến thành một trong bảy thiên tài thì cũng có nghĩa Tề Phượng Sơn sắp thăng cấp lên thành thế lực bá chủ, thăng cấp bá chủ là mong ước của mấy thế hệ Tề Phượng Sơn nhưng muốn đạt tới không phải là chuyện dễ dàng. Một thế lực bá chủ chân chính không phải chỉ có người và của cải nhiều mà cần có một cường giả khiến người đời khuất phục, tứ phương khiếp sợ.
Tề Thủy Tâm thăng cấp thì đồng nghĩa cô ta có thể trở thành cường giả.
Nhưng sau một lần dùng sai thuốc, giấc mộng của Tề Phượng Sơn tan biến, cũng làm cho một thiếu nữ thanh xuân phấn chấn trở thành thế này.Người đời đều cảm thấy tiếc hận.
Mà Tề Thủy Tâm xảy ra biến cố thì vị trí thứ bảy trong bảy thiên tài cũng thuộc về tay Nhiêu Ưng. Cũng vì nguyên nhân này mà có không ít người của vực Diệt Vong nói Nhiêu Ưng là kẻ nhặt “mót” mới có được vị trí hiện tại, có tiếng chứ không có miếng.
Nhiêu Ưng biết chuyện này thì tất nhiên cũng tức điên, vì thế mới đổ hết tội lỗi lên đầu Tề Thủy Tâm.
Lần này hắn tới gây sự với Tề Thủy Tâm là để trút mối hận trong lòng.
Từ lúc hắn thay thế Tề Thủy Tâm trở thành người đứng cuối trong bảy thiên tài vực Diệt Vong, tên này chẳng những không chiếm được vinh quang và lợi ích mà còn khiến người ta phải chê trách, dè bỉu khắp chốn.
Vì thế hắn hận không thể băm thây Tề Thủy Tâm thành vạn mảnh.Nhiêu Ưng cảm thấy mọi thứ đều do Tề Thủy Tâm gây ra.Chỉ cần Tề Thủy Tâm chết thì sẽ không còn ai dám chê trách hắn nữa.
Vì vậy khi vừa tới vùng đất Tu Di, Nhiêu Ưng lập tức tới gây sự với Tề Thủy Tâm.
“Bái kiến Nhiêu anh kiệt!”, Tề Trọng Khôn lập tức dẫn đông đảo người có địa vị cao ở nhà họ Tề tới chào.
Dù biết mục đích của đối phương nhưng người Tề Phượng Sơn lại không dám trở mặt với người ta, chỉ có thể cười hùa.
Ngược lại, Nhiêu Ưng chẳng thèm liếc nhìn mấy người Tề Trọng Khôn cái nào, chỉ chăm chăm vào Tề Thủy Tâm đang ngồi xe lăn.
“Tề Thủy Tâm! Đã lâu không gặp!”, Nhiêu Ưng cười lạnh chào.
“Nhiêu anh kiệt, có chuyện gì không?”, Tề Thủy Tâm biết người tới không có ý tốt nên đáp.
“À, cũng không phải việc gì lớn lao, chỉ là em gái tôi mách rằng trước đó cô từng công khai nhục mạ con bé, vì vậy tôi mới dẫn nó tới gặp cô “xin” một lời giải thích!”, Nhiêu Ưng bình tĩnh nói.
Trong lúc hắn nói chuyện, một cô gái tóc ngắn mặc đồ võ màu đen bên cạnh hắn tiến lên. Dáng người cô ta cân đối, điện nước đầy đủ, bên hông có đeo túi kim, trông dáng vẻ khá khí khái.
“Nhiêu anh kiệt, tôi cũng không biết em gái anh, vậy sao có thể nhục mạ cô ta? Tôi nghĩ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi!”, Tề Thủy Tâm trầm giọng nói.
Lời này vừa dứt, mọi người hóng hớt xung quanh tức khắc hiểu ra. Hiển nhiên là Nhiêu Ưng đang muốn vu oan cho Tề Thủy Tâm, dù gì hắn ta cũng là đàn ông, nếu dám trắng trợn ra tay với một cô gái thì mặt mũi để đâu nữa, với lại cô gái này còn là người tàn tật, hắn càng không nên ra tay.
Nhưng hận thù của hắn đối với Tề Thủy Tâm quá sâu, bởi thế hắn mới định để em gái giải quyết tâm ma này của mình.
“Tất nhiên là không có gì hiểu lầm cả, sao? Ý cô là em gái tôi đang lừa tôi?”, Nhiêu Ưng lãnh đạm nói.
“Tề Thủy Tâm, đồ khốn này! Người của tôi đã nói cho tôi biết, cô không chỉ nói xấu tôi, không chỉ chê bai tôi mà còn chửi bới nhà tôi, xỉ vả cả Trùng Long Cốc mà còn nói vị trí trong bảy thiên tài là do cô bố thí cho anh trai tôi! Miệng cô điêu toa như thế mà giờ vờ vô tội gì chứ?”, Nhiêu Uyển chỉ thẳng vào mặt Tề Thủy Tâm mà mắng mỏ.
Tề Thủy Tâm không nói gì. Cô ta biết giờ nói lý cũng vô dụng, rõ ràng đối phương đang muốn vu vạ cho mình, không thể giải thích rõ ràng được rồi.
“Nhiêu anh kiệt, thế anh muốn tôi phải làm sao?”, Tề Thủy Tâm hờ hững hỏi.
“Hỏi em gái tôi đi! Chỉ cần con bé hết giận là được!”, Nhiêu Ưng cười khẩy.
“Hừ, cô nói xấu tôi cũng không sao nhưng cô nhục mạ Trùng Long Cốc, chửi anh trai tôi thì tội không thể tha, vầy đi, tôi cũng sẽ không yêu cầu quá đáng, chỉ cần cô đỡ được một chưởng của tôi, việc này coi như giải quyết xong, được không?”, Nhiêu Uyển lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”, hiện trường xôn xao.
Đỡ một chưởng? Một người bị liệt thì sao đỡ một chưởng của Nhiêu Uyển?
Thế này khác nào đang muốn lấy mạng Tề Thủy Tâm!
Chương 3413: Tứ Long Vệ
“Đúng là vô liêm sỉ!”.
“Trùng Long Cốc các người muốn giết cô chủ nhà chúng tôi thì nói thẳng đi, cần gì phải ở đây vòng vo, nói mấy lời giả tạo?”.
“Cô chủ nhà chúng tôi bị bệnh bại liệt nhiều năm không thể cử động, làm sao cô ấy có thể đỡ được một chưởng của cô? Rõ ràng cô muốn lấy mạng cô ấy!”.
“Nhiêu Uyển! Cô không thấy mình vô liêm sỉ sao?”.
Người của Tề Phượng Sơn nổi giận mà không có chỗ phát tiết, nhao nhao chỉ trích mắng chửi.
Một số người đang vây xem cũng nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên và bất mãn.
Đây rõ là ỷ thế ức hiếp người.
Nhưng đó là Trùng Long Cốc, còn có bảy nhân tài trấn thủ, bọn họ đâu dám chọc giận?
“Yêu cầu của hai vị hơi quá đáng rồi đấy. Tôi nghĩ Tề Phượng Sơn chúng tôi không thể đồng ý chuyện này!”.
Tề Trọng Khôn tiến lên, vẻ mặt lạnh băng nói.
“Vậy chuyện Tề Thủy Tâm sỉ nhục tôi, Tề Phượng Sơn các người không định cho chúng tôi một lời giải thích sao?”, Nhiêu Uyển nghiến răng nói.
“Không có bằng chứng, ngậm máu phun người! Cô nói con gái tôi sỉ nhục cô? Đưa bằng chứng ra đây, không có thì đừng ở đó gây sự! Tề Phượng Sơn không dễ ức hiếp đâu!”, Tề Trọng Khôn quát lên.
Người nhà họ Tề đứng hai bên đồng loạt tiến lên, nhìn chằm chằm hai anh em Nhiêu Ưng với ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng rõ ràng Nhiêu Ưng có chuẩn bị mới đến.
Khi người của Tề Phượng Sơn định gây khó dễ, đằng sau Nhiêu Ưng chợt có bốn bóng người đi tới.
Bốn người này đồng loạt phóng khí tức, trong nháy mắt, một luồng khí ý hùng hậu bá đạo, không gì sánh kịp đè xuống đám người Tề Phượng Sơn
Giây phút đó, tất cả cao thủ Tề Phượng Sơn đều lui lại.
Đối mặt với khí tức đáng sợ, bọn họ phát hiện khí trường của mình giống như con kiến, nháy mắt bị đè nát thành cát bụi, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
“Tứ Long Vệ?”.
Tề Trọng Khôn nhìn thấy bốn người đó, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Cái gì? Bọn họ chính là bốn người mạnh nhất chỉ sau cốc chủ Trùng Long Cốc?”.
“Trùng Long Cốc lại phái cả bọn họ đến cuộc thi lần này?”.
Xung quanh rộ tiếng xôn xao kinh ngạc.
Đối mặt với bốn cao thủ tuyệt đỉnh này, cao thủ của Tề Phượng Sơn hoàn toàn không có nhiều lợi thế.
Cộng thêm Nhiêu Ưng, một trong bảy thiên tài, Tề Phượng Sơn hoàn toàn rơi vào bị động.
Nhưng Tề Trọng Khôn chưa chịu từ bỏ ở đây.
Dù sao đây cũng là con gái mình, là máu thịt của mình, sao ông ta có thể nhìn con gái bị người khác đánh chết ở trước mặt mình?
Khi Tề Trọng Khôn chuẩn bị bày tỏ thái độ, Tề Thủy Tâm đột nhiên lên tiếng: “Tôi đồng ý tiếp một chưởng của cô!”.
“Wow!”.
Ai cũng kinh ngạc, mở to mất như chuông đồng nhìn cô gái ngồi trên xe lăn.
Ái Nhiễm vừa đuổi tới nghe được, khuôn mặt vốn trắng bệch càng không có chút sắc máu.
“Cháu điên rồi sao? Cháu muốn chết à?”, ông hai Tề bước tới, vội vàng nói.
“Con bé này, con mau về đi, bố sẽ giải quyết chuyện ở đây, con không cần lo! Người đâu, đưa cô chủ về nghỉ ngơi!”, Tề Trọng Khôn lạnh lùng nói.
Nhưng Tề Thủy Tâm khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Bố, chú hai, chuyện này mọi người không giải quyết được, để con lo đi, con không muốn hại cả nhà họ Tề”.
“Con đừng lo quá, bố sẽ không để bọn họ được lợi. Bố không tin người của Trùng Long Cốc lại dám ngông cuồng tiêu diệt Tề Phượng Sơn chúng ta!”, Tề Trọng Khôn lạnh lùng nói.
Ông hai Tề cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tề Thủy Tâm lại nói: “Bố, chú hai, mọi người không ý thức được tính nghiêm trọng của việc này sao? Nếu Tề Phượng Sơn thật sự khiêu khích bọn họ, bọn họ sẽ tiêu diệt Tề Phượng Sơn chúng ta!”.
“Cái gì?”.
Hai người họ ngạc nhiên.
Các cao thủ nhà họ Tề ở phía sau cũng sững sờ.
“Thủy Tâm, sao cháu lại nói vậy?”, ông hai Tề ý thức được chuyện không đúng, lập tức hỏi.
Tề Thủy Tâm nhìn bốn người ở phía bên kia, nói: “Chú hai, chú nhìn kỹ Tứ Long Vệ kia đi!”.
Ông hai Tề nhìn sang bốn người kia, ban đầu không phát hiện được điều gì bất thường, nhưng một lúc sau, sắc mặt ông ta thay đổi, lập tức hiểu ra gì đó, cả người như bị sét đánh đứng sững tại chỗ.
Chương 3414: Trừ tâm ma
“Chú hai, chú sao vậy?”.
Nhìn bộ dạng của ông hai Tề, Tề Trọng Khôn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.
“Anh cả, xem ra Thủy Tâm vẫn nhạy bén hơn cả. Nó đã nhìn ra nguồn gốc vấn đề, còn chúng ta lại ngây thơ cho rằng Nhiêu Ưng chỉ đến để gây khó dễ cho Thủy Tâm. Haizz, xem ra Tề Phượng Sơn chúng ta khó sống rồi”.
Ông hai Tề thở dài, ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
“Chú đang nói linh tinh gì vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Tề Trọng Khôn bước tới trước mấy bước, trừng mắt hỏi.
Ông hai Tề chỉ vào Tứ Long Vệ, nói: “Anh cả, anh còn không hiểu sao? Tứ Long Vệ đã dùng đan dược, dùng châm bạc, nâng cao thực lực tới đây. Ngoài ra, bọn họ đều được vũ trang, trông như đại chiến sắp xảy ra. Bọn họ chẳng khác nào đến đây để chém giết”.
Tề Trọng Khôn sửng sốt, nhìn sang bốn người kia, cuối cùng lần này cũng hiểu ra.
“Vì con bị bại liệt mà rớt khỏi vị trí bảy thiên tài, để Nhiêu Ưng thế vào. Nhưng từ ngày Nhiêu Ưng trở thành bảy thiên tài thì luôn bị lời ra tiếng vào quấy nhiễu không yên, đi đến đâu cũng có người nhắc tới con, không xem trọng danh hiệu thiên tài của hắn. Lâu dần hắn sinh ra tâm ma, tu vi y thuật khó mà tiến thêm!
"Nhiêu Ưng là thiên tài trăm năm hiếm có của Trùng Long Cốc, là hạt giống mà bọn họ xem trọng nhất! Nếu Nhiêu Ưng bị tâm ma làm khốn khổ thì sẽ là cú sốc lớn đối với Trùng Long Cốc! Vì thế, lần này bọn họ chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừ tâm ma cho Nhiêu Ưng! Dù đây là vùng đất Tu Di, bọn họ cũng sẽ ra tay giết con. Ai dám cứu con, bọn họ sẽ giết người đó! Tề Phượng Sơn dám phản kháng, bọn họ nhất định sẽ tiêu diệt Tề Phượng Sơn! Bố, lần này bố hiểu chưa?”, Tề Thủy Tâm bình tĩnh nói.
Tề Trọng Khôn há hốc miệng, một lúc lâu không nói gì.
Tâm ma, tâm ma…
Trùng Long Cốc đưa Nhiêu Ưng đi tham gia cuộc thi không phải để lấy lợi ích nào đó, mà là để diệt trừ tâm ma!
Muốn trừ tâm ma thì phải giết Tề Thủy Tâm.
Trong thời gian ngắn, nhà họ Tề đều im lặng.
“Hi sinh một mình con là đủ rồi, cần gì phải kéo theo cả nhà họ Tề? Bố, chú hai, các chú các bác, con đã là người tàn phế, một kẻ vô dụng, cần gì phải hi sinh nhà họ Tề để bảo vệ con?”, Tề Thủy Tâm cười chua chát, trong mắt tràn ngập bi thương.
“Thủy Tâm! Sao em lại ngốc như vậy?”.
Ái Nhiễm bước đến kéo tay Tề Thủy Tâm, đôi mắt run run, vẻ mặt tràn đầy đau khổ.
“Chị Ái Nhiễm, không sao đâu, chị về trước đi”.
Tề Thủy Tâm đã nhìn thấu tất cả, nở nụ cười nhàn nhạt, dường như không sợ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Ái Nhiễm siết chặt tay Tề Thủy Tâm, tay còn lại nắm chặt.
Trong lòng cô ta dâng lên nỗi oán giận vô tận, muốn trút giận nhưng lại không làm gì được.
Cô ta biết mình không thể thay đổi những chuyện này, không thể thay đổi hiện trạng.
Đây là nỗi bi thương của kẻ yếu.
“Này, mấy người ở đó luyên thuyên cái gì? Cho tôi một câu trả lời dứt khoát! Nếu không chấp nhận phương án giải quyết của tôi thì hãy dứt khoát một chút, chúng tôi sẽ dùng cách của mình để bảo vệ danh dự của Trùng Long Cốc!”, Nhiêu Uyển phẫn nộ, lớn tiếng quát.
Người của Trùng Long Cốc không còn kiên nhẫn nữa.
Tề Thủy Tâm ứa nước mắt, quay đầu nhìn mấy người Tề Trọng Khôn, nở nụ cười mỉm, sau đó nhìn thẳng tới trước: “Nhiêu Uyển, tôi đồng ý phương án của cô, cô ra tay đi…”.
“Không!”.
“Cô chủ, không được như vậy!”.
“Cháu điên rồi sao? Cháu sẽ chết đấy!”.
Người nhà họ Tề rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.
Tề Dương lao ra khỏi đám đông, chặn trước mặt Tề Thủy Tâm.
“A Dương, con về đây!”, Tề Trọng Khôn quát lên.
“Bố! Bố muốn trơ mắt nhìn Thủy Tâm chết sao?”, Tề Dương đỏ cả hai mắt.
Tề Trọng Khôn không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu thuộc hạ kéo Tề Dương về.
Sao ông ta lại muốn nhìn con gái mình chết được? Nhưng nếu không làm như vậy, Trùng Long Cốc sẽ ra tay với nhà họ Tề, đến lúc đó Tề Phượng Sơn thương vong nặng nề, thậm chí có khả năng sẽ bị diệt tộc!
Dù sao lần này Trùng Long Cốc cũng muốn giết Tề Thủy Tâm mà không tiếc bất cứ giá nào, không quan tâm hậu quả!
“Không! Bố! Bố không được như vậy! Thả con ra! Con phải cứu em! Mau thả con ra!”.
Tề Dương liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị đưa đi.
“Đúng là phiền phức!”.
Nhiêu Uyển mất kiên nhẫn, liếc nhìn Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, sau đó chậm rãi đi tới.
Lòng bàn tay cô ta đã tích lũy khí kình, độc lực đáng sợ bắt đầu xoay vòng trên lòng bàn tay.
Chưởng này đánh ra, Tề Thủy Tâm sẽ chết chắc.
Không ít người đứng xem liên tục thở dài, có người không nỡ nhìn, quay đầu đi, cũng có người muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tranh đấu giữa thế gia tông tộc luôn tàn khốc như vậy, những người đứng ở trên cao đều thấu suốt.
Mắt Nhiêu Ưng sáng rực, nhìn Tề Thủy Tâm một cách dữ tợn.
Nhiêu Uyển đến trước mặt Tề Thủy Tâm, chuẩn bị tung chưởng.
Ái Nhiễm đỏ hai mắt, toàn thân run rẩy, dường như muốn ra tay.
Nhưng cô ta vừa có ý nghĩ đó đã bị cao thủ của Trùng Long Cốc để mắt tới.
Chỉ cần Ái Nhiễm ra tay, người của Trùng Long Cốc nhất định sẽ can thiệp.
Không chỉ Ái Nhiễm, mà nhiều cao thủ của nhà họ Tề cũng bị nhắm đến.
Lần này không còn ai có thể cứu được Tề Thủy Tâm!
“Đợi đã!”.
Trong thời khắc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, ngăn chặn Nhiêu Uyển đang định ra tay.
Mọi người đều sửng sốt.
Lâm Chính bước từ từ đến trước xe lăn, thản nhiên nói: “Các vị, lạm sát người vô tội, đổ oan cho người tốt không hay lắm nhỉ?”.
Chương 3415: Sao tôi phải sợ chuột nhắt?
Sự xuất hiện của Lâm Chính nằm ngoài dự liệu của đám đông. Vì đến cả Tề Phượng Sơn còn không dám lên tiếng, vậy mà anh lại dám đứng ra vì Tề Thủy Tâm?
Người này là ai vậy? Đầu cậu ta ngập nước hay gì? Giờ mà đứng ra nói đỡ cho Tề Thủy Tâm tức là muốn đối đầu với Trùng Long Cốc rồi.
Trùng Long Cốc không chỉ là một thế lực lớn mà còn đang xưng vương xưng bá. Chỉ cần Nhiêu Ưng từ bỏ tâm ma, trưởng thành lên thì dựa vào thân phận của hắn có thể khiến Trùng Long Cốc trong thời gian ngắn gia tăng thế lực. Ai dám gây sự với họ chứ?
“Thần y Lâm?”, Ái Nhiễm cảm thấy khá bất ngờ, thật không ngờ Lâm Chính lại ra mặt vào lúc này.
“Anh Lâm, chuyện này không liên quan tới anh, anh mau đưa Ái Nhiễm rời đi đi, tôi sẽ xử lý”, Tề Thủy Tâm hết sức ngạc nhiên nhưng cô ta mau chóng bừng tỉnh và khuyên can.
“Chẳng qua là tôi thấy bất bình mà thôi. Cô đã bị liệt như vậy rồi mà họ còn đối xử với cô như vậy, đúng là đến cả thần tiên cũng phải nổi giận”, Lâm Chính tức giận nói.
Tề Thủy Tâm há hốc miệng, không biết phải nói gì.
“Thứ chó má! Anh là ai? Ở đây có chỗ cho anh lên tiếng đó hả?”, Nhiêu Uyển lạnh lùng trừng mắt với Lâm Chính.
“Người này hình như là người của Thanh Huyền Tông”, có người nói.
“Đúng vậy, anh ta chính là người của Thanh Huyền Tông. Có điều tôi nghe người của thế gia Độc Cô nói rằng người này còn là một kẻ ngoại vực nữa”, lại có người khác lên tiếng.
Cả hiện trường bàng hoàng.
“Sao? Một kẻ ngoại vực à?”
“Một kẻ ngoại vực mà cũng chạy tới đây sao?”
“Được lắm.Tới đây để trải nghiệm à? Vậy mà cũng dám gây sự với Trùng Long Cốc?”
“Anh ta chán sống rồi hay gì?”, đám đông bàn tán xôn xao.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là một kẻ tới từ ngoại vực. Nhóc, ở đây không có việc gì của cậu hết, cút ngay. Nếu không tôi sẽ đánh phế tứ chi của cậu đấy”, Nhiêu Ưng nhìn chăm chăm Lâm Chính và lạnh giọng.
Lâm Chính bật cười, chắp tay sau lưng: “Nếu anh có giỏi thì ra tay đi, tôi không đánh trả đâu”.
“Cậu nói cái gì?”, Nhiêu Ưng phẫn nộ.
Rõ ràng là gã này khinh thường Trùng Long Cốc To gan gớm.
“Xem ra trước khi tính sổ với Tề Thủy Tâm thì tôi phải khởi động rồi. Tứ chi của của anh tôi lấy nhé”, Nhiêu Uyển chộp tay về phía Lâm Chính.
Đúng lúc này Nhiêu Ưng hét lớn: “Em gái từ từ đã”.
“Anh sao thế?”, Nhiêu Uyển chau mày.
Nhiêu Ưng nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Nếu anh đoán không nhầm thì người này là tuyển thủ của cuộc thi”
“Cái gì?”, đám đông ngạc nhiên.
Trong Tu Di, các tông môn có mâu thuẫn có thể tự giải quyết với nhau, chỉ cần không làm lớn chuyện là được. Thế nhưng nếu có ai động vào những tuyển thủ của cuộc thì thì phía chức trách sẽ đích thân xử lý. Bởi vì điều đó có nghĩa là kẻ ra tay đang thách thức các nhà cầm quyền.
Nếu không các thế tộc khác cũng đi uy hiếp những tuyển thủ mà họ cả thấy nguy hiểm thì cuộc thi còn thi đấu cái gì nữa?
Vì vậy tới Tu Di, chỉ cần báo tên rồi thì sẽ trở thành tuyển thủ và sự an toàn trước khi thi đấu sẽ được phía cầm quyền bảo hộ.
Ai làm trái tức là đang tuyên chiến với nhà cầm quyền. Tương tự, nếu Nhiêu Uyển động vào một cọng tóc của Lâm Chính thôi thì có nghĩa là Trùng Long Cốc sẽ tuyên chiến với nhà cầm quyền của cuộc thi. Trùng Long Cốc dù mạnh nhưng so với giới cầm quyền thì còn yếu kém lắm.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên đó là một người ngoại vực lại có thể trở thành tuyển thủ của cuộc thi này.
Đây là vấn đề chưa từng có trong lịch sử. Nhiêu Uyển sững sờ, không biết phải làm thế nào.
Nhiêu Ưng bước tới bằng ánh mắt tối sầm. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thân phận tuyển thủ không thể bảo vệ cậu cả đời. Ra khỏi Tu Di thì chẳng còn ai còn quan tâm tới sự sống chết của cậu đâu. Lúc đó cậu không sợ rằng tôi sẽ giết cậu và cậu chết không có đất chôn sao?”
Lâm Chính chỉ cười khinh miệt: “Tôi hà tất phải sợ một con chuột nhắt chứ?”