-
Chương 3406-3410
Chương 3406: Mất hết mặt mũi
"Ông hai Tề, cảm ơn ông đã giải vây cho chúng tôi, nhưng tôi không muốn nhắc tới chuyện lúc trước nữa. Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không ra tay cứu cô Thủy Tâm. Cho dù tôi tha thứ cho ông thì cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Lâm Chính tôi không phải là người thích nhai lại".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó trở nên im lặng.
Ông hai Tề biết lần này Lâm Chính nổi giận thực sự, mặt dày cầu xin đối phương tha thứ chắc chắn không có tác dụng.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta quyết định lấy lui làm tiến.
Ông ta bảo thủ hạ lấy Tiêu Dao Thần Tán, rồi lại lấy mấy chiếc hộp được gói rất tinh xảo, dâng lên bằng hai tay: "Cậu Lâm, nếu đã vậy thì Tề Minh không xin cậu cứu chữa cho Thủy Tâm nữa, nhưng tôi cũng nên bù đắp cho lời hứa trước đó. Đây là Tiêu Dao Thần Tán và một chút tấm lòng của tôi, mong cậu đừng từ chối".
Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng hơi dao động.
Tiêu Dao Thần Tán này là đồ tốt.
Đối với người say mê y thuật như Lâm Chính thì anh rất khó từ chối loại thần dược này.
Ái Nhiễm ở bên cạnh thấy thế cũng vội nói: "Thần y Lâm, tôi biết chắc chắn anh vẫn đang tức giận vì chuyện lúc trước, nhưng Tiêu Dao Thần Tán này là thứ anh nên được nhận, anh cứ cầm lấy đi".
"Đúng đúng đúng, cậu Lâm, thứ này vốn là của cậu, tôi chỉ trả nó cho chính chủ thôi", ông hai Tề thấy thế, vội tươi cười phụ họa.
Lâm Chính nghe thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được rồi, nếu ông hai Tề đã nói như vậy mà tôi không nhận thì nhỏ nhen quá! Tôi miễn cưỡng nhận vậy!".
Dứt lời, Lâm Chính liền nhận hết lễ vật.
Đám người của Tề Phượng Sơn ở phía sau ông hai Tề đã thầm chửi tổ tông 18 đời nhà Lâm Chính.
Từng thấy người mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Nhưng ông hai Tề đã tỏ thái độ, bọn họ cũng không dám làm càn, thậm chí còn phải cung kính với Lâm Chính, nếu không chắc chắn lát nữa ông hai Tề sẽ cho bọn họ biết tay.
"Vậy Tề Minh không làm phiền nữa, nếu có người gây sự với cậu Lâm thì cậu cứ báo với tôi một tiếng. Tuy Tề Phượng Sơn không phải là thế lực bá chủ gì, nhưng bao năm nay cũng coi như phát triển không tệ, có chút mối quan hệ, thế tộc các phương ít nhiều gì cũng vẫn nể mặt Tề Minh".
Ông hai Tề cười nói, sau đó lại cúi người, xoay người rời đi.
Tông chủ Thanh Huyền Tông có chút kinh ngạc.
Ông ta ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, lại càng cảm thấy chàng thanh niên này thần bí hơn, sâu không lường được.
"Bây giờ chúng ta làm gì?", Lâm Chính vừa lấy Tiêu Dao Thần Tán ra quan sát kĩ càng, vừa hỏi.
"Tìm nơi nghỉ ngơi trước đã, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, chúng ta cứ chờ thôi", Ái Nhiễm nhăn nhó cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Ông hai Tề dẫn người nhà họ Tề đi tới khu nghỉ ngơi đã được dựng sẵn.
Cuộc thi này có hơn một nửa người của Tề Phượng Sơn tới, ngay cả sơn chủ Tề Trọng Khôn cũng có mặt.
Lúc này, ông ta đang nói chuyện với lãnh tụ của mấy thế tộc.
Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, Tề Dương đang rót trà đầy khách khí.
Tâm trạng của ông hai Tề không tệ, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng những người phía sau ông ta hoặc cảm thấy khó hiểu, hoặc nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hành động trước đó khiến bọn họ cảm thấy rất nhục nhã.
Chuyện này cũng đã đến tai Tề Trọng Khôn.
"Chú hai, Tiêu Dao Thần Tán đâu?".
Thấy ông hai Tề đến, Tề Trọng Khôn liền chào mấy vị khách, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị đi tới.
"Tặng rồi".
Ông hai Tề cười đáp.
"Tặng cho ai?".
"Bạn của con bé Ái Nhiễm, Lâm Chính".
"Chú... ngu xuẩn!".
Tề Trọng Khôn nổi giận, chỉ tay vào mặt ông hai Tề mắng chửi: "Tôi đã nghe chuyện này rồi! Chú hai, chú làm ăn cái kiểu gì vậy? Nhà họ Tề bị chú làm mất hết mặt mũi rồi!".
Chương 3407: Một góc tảng băng
Ông hai Tề sửng sốt, lập tức hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười nói: "Anh cả, em biết tại sao anh lại tức giận! Là em công khai cúi người hành lễ với một thanh niên, còn lấy chí bảo của nhà họ Tề là Tiêu Dao Thần Tán ra tặng người ta, nên khiến anh mất mặt đúng không?".
"Chú biết mà còn làm vậy? Sao? Còn có nguyên nhân nữa à?", Tề Trọng Khôn lạnh lùng chất vấn.
"Đương nhiên rồi! Anh cả, người này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng y thuật phi phàm, thực lực chắc chắn hơn cả thánh thủ. Lúc trước chúng ta chờ hái thần hoa Côn Bằng cho Thủy Tâm dùng, chính cậu Lâm này phát hiện ra thứ chúng ta vất vả canh chừng không phải là thần hoa Côn Bằng, mà là Huyễn Bách Thảo. Sau đó sự thật chứng minh quả nhiên là vậy, anh nghĩ mà xem, bao nhiêu người của nhà họ Tề chúng ta đều không nhìn ra manh mối, mà đối phương nhìn một cái đã biết, sao y thuật của cậu ta có thể kém cỏi được? Phải biết rằng, cậu ta từng nói có thể chữa khỏi cho Thủy Tâm, thế nên em mới đối đãi với cậu ta như vậy. Chẳng lẽ anh không muốn chữa trị cho Thủy Tâm sao?", ông hai Tề vội giải thích.
Nhưng hiển nhiên Tề Trọng Khôn không nghe lọt tai, ông ta nhìn chằm chằm ông hai Tề, lạnh lùng nói: "Vậy chú có biết cậu Lâm này là người ở đâu không?".
"Có vẻ anh đã điều tra người này rồi?", ông hai Tề nhíu mày nói.
"Còn cần điều tra sao? Người của thế gia Độc Cô có ai mà không biết? Tên họ Lâm kia là người ngoại vực! Một thằng vô dụng đến từ ngoại vực!", Tề Thủy Tâm khẽ gầm lên.
"Anh cả, cậu ta đúng là người ngoại vực, nhưng chưa chắc tất cả người đến từ ngoại vực đều vô dụng! Anh có thành kiến quá đấy!".
"Đừng nhiều lời nữa! Chú hai! Tôi thấy chú bị thằng nhãi kia che mờ mắt rồi! Bị lừa mà không biết! Tôi nói cho chú biết, chú lập tức đi lấy Tiêu Dao Thần Đan về đây cho tôi, không được tiếp xúc với cậu ta nữa! Cả con bé Ái Nhiễm kia! Ngay cả nhà họ Dục nó cũng không cần, loại tiện nhân lạnh lùng vô tình như vậy, chú cũng kệ nó đi, rõ chưa?", Tề Trọng Khôn tức giận hét lên.
Ông hai Tề nghe thấy thế, lập tức phiền não: "Anh cả, bao nhiêu năm nay, để chữa trị cho Thủy Tâm, nhà họ Tề đã mất không biết bao nhiêu sức người của cải mà không có hiệu quả! Tại sao bây giờ có cơ hội anh lại không nắm lấy".
"Đây là cơ hội sao? Đây là lừa đảo! Ngu xuẩn! Bao nhiêu thần y của vực Diệt Vong còn không chữa được cho Thủy Tâm, một người ngoại vực có thể chữa được sao? Đúng là nực cười! Người ta mà biết sẽ cười cho Tề Phượng Sơn thối mũi!".
"Xem ra em nói gì anh cũng không tin! Nếu vậy thì em chẳng có gì để nói nữa! Em sẽ không lấy lại Tiêu Dao Thần Tán, Tề Minh em đã làm thì sẽ không nuốt lời! Cho dù cậu ta lừa em thì cũng coi như em ngu ngốc!", ông hai Tề bực mình quát.
"Chú... chú..."
Tề Trọng Khôn tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào ông hai Tề, nghiến răng nghiến lợi.
Những người xung quanh không dám thở mạnh, dù sao hai người này cũng là đại đương gia và nhị đương gia của Tề Phượng Sơn, bọn họ cãi nhau thì ai dám can ngăn chứ?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng vang lên: "Bố, chú hai, chuyện này chấm dứt tại đây đi!".
"Thủy Tâm?".
Hai người cùng nhìn về phía cô gái như tinh linh ở trên xe lăn, lửa giận trong lòng vơi đi quá nửa.
"Bố, thực ra chú hai làm vậy cũng là muốn tốt cho con! Bố đừng trách chú ấy, còn Tiêu Dao Thần Tán tặng rồi thì thôi, dù sao lúc trước nếu không có anh Lâm, thì e là con đã chết ở ngọn núi hẻo lánh đó rồi. Tiêu Dao Thần Tán coi như báo đáp cũng được mà", Tề Thủy Tâm dịu dàng nói, nhưng nói được mấy câu đã thở hổn hển, hiển nhiên sức khỏe rất không tốt.
Nghe con gái nói như vậy, lại nhìn thái độ quật cường của em trai, Tề Trọng Khôn cũng không tiện nổi giận nữa, chỉ trừng mắt nhìn ông hai Tề, phất tay áo rời đi.
Ông hai Tề cũng vô cùng tức giận, chẳng thèm bảo gì.
Nhưng đúng lúc này, Tề Thủy Tâm bỗng lên tiếng: "Chú hai, khoan đã!".
"Sao thế?", ông hai Tề hỏi.
"Chú có thể dẫn cháu đến gặp anh Lâm không?".
"Cháu muốn gặp cậu Lâm?", ông hai Tề có chút ngạc nhiên, liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Nhóc con, không phải chú không muốn dẫn cháu đi gặp cậu ta, mà là khó khăn lắm chú mới tặng được Tiêu Dao Thần Tán. Bởi vì lần trước chú hồ đồ, khiến cậu Lâm rất phản cảm với Tề Phượng Sơn chúng ta. Cháu muốn gặp thì đừng tìm chú, tìm con bé Ái Nhiễm ấy!".
"Hóa ra là vậy... Thế thì bây giờ cháu sẽ đi ngay, cháu muốn gửi lời cảm ơn đến anh ấy”.
“Được, chú bảo Tiểu Thanh đẩy cháu đi”.
Một hầu gái nhanh chóng đẩy Tề Thủy Tâm ra khỏi nơi nghỉ ngơi tạm thời của nhà họ Tề, xuyên qua đám người, đến chỗ Lâm Chính.
Người trên đường đều ngoảnh sang nhìn cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm bàn tán.
“Đây chính là thiên tài thất thế của nhà họ Tề, Tề Thủy Tâm sao?”.
“Đúng vậy, lúc trước Tề Thủy Tâm là một trong bảy thiên tài trẻ tuổi nhất của vực Diệt Vong! Không ngờ uống nhầm thuốc khiến toàn thân bị liệt, từ phần cổ trở xuống không thể động đậy, nhà họ Tề tìm thần y khắp nơi vẫn không chữa được! Haizz, đúng là đáng tiếc!”.
“Nhà họ Tề vốn dĩ có thể dựa vào cô con gái này để bay lên cành cao, giành được vị trí bá chủ, bây giờ xem ra giấc mơ này đã tan thành mây khói rồi!”.
Lời bàn tán của người qua đường không hề nhỏ, Tề Thủy Tâm cũng nghe thấy rõ ràng. Cô ta không nói lời nào, ánh mắt đầy buồn bã.
“Cô chủ, cô đừng buồn nữa, tôi tin sau này cô nhất định có thể lấy lại thực lực!”, Tiểu Thanh đang đẩy xe lăn thấy thế liền vội vàng an ủi.
Tề Thủy Tâm mỉm cười, không nói gì.
Bọn họ nhanh chóng tìm thấy người của Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đang dẫn đám Lâm Chính đến nơi dừng chân cách thế gia Độc Cô không xa, dường như muốn dựa vào sức uy hiếp của thế gia Độc Cô để đánh tan ý đồ của những thế tộc muốn ra tay với bọn họ.
“Thủy Tâm, sao em lại đến đây?”, Ái Nhiễm nhìn thấy Tề Thủy Tâm, hai mắt sáng lên, lập tức đi tới.
“Chị Ái Nhiễm, em đến để cảm ơn thần y Lâm”, Tề Thủy Tâm mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang cầm Tiêu Dao Thần Tán, ngồi ở bên cạnh tập trung nghiên cứu.
“Chị Ái Nhiễm, cho phép em nói riêng với anh Lâm mấy câu được không?”, Tề Thủy Tâm mỉm cười nói.
“Được chứ, nhưng điều kiện là thần y Lâm phải đồng ý nói chuyện với em”, Ái Nhiễm lắc đầu đáp.
Tề Thủy Tâm mỉm cười, bảo Tiểu Thanh đẩy tới.
Xe lăn đẩy tới trước mặt Lâm Chính mà anh vẫn chưa phát hiện ra.
Tề Thủy Tâm bảo Tiểu Thanh rời đi, còn cô ta cứ yên lặng nhìn Lâm Chính, dường như đang quan sát gì đó. Một lúc lâu sau, Tề Thủy Tâm mới mỉm cười lên tiếng: “Anh Lâm, anh đang quan sát phối phương của Tiêu Dao Thần Tán này sao?”.
“Đúng vậy… Ơ…”
Lâm Chính sửng sốt, nhìn về phía Tề Thủy Tâm, lập tức nhận ra cô gái đang ngồi trên xe lăn.
“Cô là… cô Tề?”.
“Không ngờ anh Lâm còn nhận ra tôi, chào anh, thứ lỗi cho tôi không thể hành lễ”, Tề Thủy Tâm mỉm cười nói.
“Hành lễ thì không cần đâu, cô Tề có chuyện gì sao?”, Lâm Chính lại quay sang nhìn Tiêu Dao Thần Tán.
Tề Thủy Tâm không nói ngay mục đích đến đây mà nhìn Lâm Chính một lát, hỏi: “Anh Lâm có nhìn ra được thành phần của thần tán này không?”.
“Chắc là có những dược liệu như Vô Tâm Tử, Tam Thủy Thảo, Huyền Sâm Diệp… Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một góc của tảng băng, chắc là Tiêu Dao Thần Tán này phải có hơn một nghìn loại dược liệu”, Lâm Chính vừa quan sát vừa thuận miệng đáp.
Tề Thủy Tâm nghe thấy thế thì nín thở.
Chương 3408: Thông tin
Không ai biết cách luyện Tiêu Dao Thần Tán. Dược liệu làm ra loại thần dược này cũng vô cùng hiếm có. Để hiểu được quá trình luyện và kết hợp tạo ra Tiêu Dao Thần Tán thì những năm qua Tề Phượng Sơn cũng luôn nghiên cứu.
Thế nhưng đã bao năm qua Tề Phượng Sơn cũng chỉ hiểu được vài thành phần dược liệu có trong Tiêu Dao Thần Tán mà thôi, thậm chí đối với từng thành phần cũng không thể nào tính toán cụ thể được. Theo như Tề Trọng Không giải thích thì Thần Tán bao gồm tầm hơn 600 loại dược liệu.
Thế nhưng Lâm Chính mới có được thứ này chưa tới nửa tiếng mà đã có thể nói ra được chính xác những loại mà Tề Phượng Sơn phải nghiên cứu bao nhiêu năm qua. Và hơn nữa còn nói ra được những con số nữa.
Tề Thủy Tâm tin không phải là Lâm Chính đoán mò. Y thuật của người này đúng là yêu nghiệt.
“Anh Lâm...anh thật sự là người ở ngoại vực sao?”, Tề Thủy Tâm run rẩy lên tiếng.
“Cô Tề, cô có việc gì không?", Lâm Chính tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ngẩng đầu hỏi.
Anh không thích có người làm phiền khi anh đang nghiên cứu. Tề Thủy Tâm mỉm cười nói: “Lần này Thủy Tâm tới đây là muốn cảm ơn và xin lỗi anh. Lúc ở trên núi, nếu không có anh thì Thủy Tâm đã trở thành cái xác không hồn rồi. Nhờ có anh mà Thủy Tâm mới có thể ngồi ở đây”.
“Không cần cảm ơn. Nếu muốn thì cảm ơn cô Ái Nhiễm ấy. Tôi nể cô ấy nên mới cứu cô”, Lâm Chính trầm giọng, mắt vẫn cứ dán vào Tiêu Dao Thần Tán.
Tề Thủy Tâm nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Anh Lâm, thực ra liên quan tới Tiêu Dao Thần Tán, nhà họ Tề chúng tôi cũng nắm không ít thông tin. Nếu anh muốn biết thì tôi có thể nói cho anh”.
Dứt lời, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Tề Thủy Tâm.
“Cô Tề, cô nói gì? Thông tin liên quan tới Tiêu Dao Thần Tán sao?”
“Đúng vậy, dù sao thì thứ này vốn là vật của nhà họ Tề mà. Chúng tôi cũng muốn làm rõ phương thức luyện chế nó. Những năm qua chúng tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều thời gian cho nó mà”, Tề Thủy Tâm mỉm cười.
“Ồ?”, Lâm Chính tỏ ra hứng thú: “Nói xem nào”.
Tề Thủy Tâm cũng không giấu diếm, chỉ nói ra hết những thông tin mà Tề Phượng Sơn trong những năm qua đã nghiên cứu về Thần Tán.
Những thông tin này vốn là bí mật nhưng giờ Tiêu Dao Thần Tán đã tặng cho người ta rồi thì Tề Thủy Tâm cũng không định giữ kín làm gì. Làm thế này coi như là đền ơn thôi.
Lâm Chính nghe xong thì bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy. Chẳng trách tôi nhìn cả ngày mà cứ cảm thấy bên trong Tiêu Dao Thần Tán có một lớp bột màu xanh đậm kết tinh, tôi còn tưởng là tạp chất, hóa ra là có sự kết hợp của Nam Vĩ Thảo. Nhưng nếu chỉ có Nam Vĩ Thảo thì rất dễ khiến Thần Tán sinh ra độc tính. Nếu tôi đoán không lầm thì ngoài Nam Vĩ Thảo ra Thần Tán còn có quả Kim Ngân và Hàng Hoa Căn mới phải”, Lâm Chính suy tư và nói.
Tề Thủy Tâm giật mình. Cô ta suy nghĩ một lúc rồi hai mắt sáng lên: “Anh Lâm quả nhiên là đại y mà. Đúng vậy, quả của cây Kim Ngân và Hàng Hoa Căn nữa. Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Tề Phượng Sơn đã nghiên cứu cả nửa năm vấn đề này mà anh Lâm chỉ cần nhìn là thấy ngay. Đúng là đại tài mà”.
Lâm Chính lắc đầu, cất Tiêu Dao Thần Tán đi và nói: “Một loại thuốc có thể phong bế cơ thể người thế này thì đúng là khắc tinh đối với vùng đất nhiều đại phu như vực Diệt Vong. Thuốc này mà muốn nghiên cứu triệt để thì đúng là vô cùng rắc rối. Sợ rằng không dùng tới cả năm thì tôi cũng không thể phân tích hết được”.
Tề Thủy Tâm im lặng. Cả năm sao...Như thế đã là thần tốc lắm rồi.
Tề Phượng Sơn đã nghiên cứu thứ này hơn ba năm rồi mà không bằng Lâm Chính nghiên cứu nửa tiếng đồng hồ...Đôi mắt Tề Thủy Tâm lấp láy, hình như cô ta đang có dự định gì đó.
Sau khi trò chuyện với Lâm Chính một hồi thì cô ta cáo từ và ra về.
Chương 3409: Không phải cô ấy, là tôi!
“Nhóc chạy đi đâu vậy? Còn chê Tề Phượng Sơn chưa đủ mất mặt hay sao?”, thấy Tiểu Thanh đẩy xe của Tề Thủy Tâm quay về thì Tề Trọng Khôn tối mặt, hét lớn.
“Bố, con cảm thấy chuyện này nên nói với chú hai. Dù sao chú hai cũng từng tiếp xúc với người họ Lâm đó, anh ta là người thế nào chắc là chú hai nắm rõ”, Tề Thủy Tâm mỉm cười.
“Sao thế? Đến con cũng nghiêng về phía tên nhóc tới từ ngoại vực đó à? Rốt cuộc cậu ta có pháp thuật gì mà tới con cũng bị ảnh hưởng thế?”, Tề Trọng Khôn vuốt râu, trừng mắt.
Ông ta hiểu con gái mình. Mặc dù bị liệt, không thể cử động nhưng đó là đứa thông minh, ưu tú nhất. Người thường không thể nào qua mắt được con bé.
“Bố, không phải như vậy mà thực sự là anh ta có tài năng hết sức phi phàm. Con có ý kiến là Tề Phượng Sơn nên giữ thái độ tốt với anh ta một chút, có khi đó là chuyện tốt cho chúng ta”,Tề Thủy Tâm lên tiếng.
“Con...hừ. Bố không nói nhiều với con nữa”, Tề Trọng Khôn hất ống tay, mặc kệ con gái, ông ta quay người rời đi.
Tề Thủy Tâm thở dài: “Xem ra lòng tự tôn của người vực Diệt Vong vẫn lớn lắm, không hạ mình được. Vậy thì sao có thể tiến bộ được?”
Chuyện của ông hai Tề khiến người của Thanh Huyền Tông thở phào. Ít nhất thì tạm thời không có ai gây rắc rối cho họ nữa. Thế nhưng nhiều khi rắc rối lại cứ tìm tới họ.
Khi đám người Thanh Huyền Tông đang dưỡng thần nghỉ ngơi thì bỗng có giọng nói vang lên.
“Cô Ái Nhiễm, thật không ngờ cô lại ở đây”, nghe thấy giọng nói đó, Ái Nhiễm giật mình, lập tức quay lại.
Chỉ thấy một đám người nhà họ Dục đi tới. Người đi đầu chính là thánh thủ mà trước đó cô ta đã gặp ở nhà họ Dục – Giản Đào!
“Ái Nhiễm, cô thật to gan, dám bỏ chạy. Cô có biết cô đã gây ra họa lớn rồi không”.
“Nhà họ Dục đã kết duyên cho cô và Giản thánh thủ vậy mà cô lại bỏ trốn. Nếu để sư tôn của Giản thánh thủ biết được thì chắc chắn nhà họ Dục sẽ gặp họa diệt vong”.
“Rốt cuộc cô có phải là người nhà họ Dục hay không? Cô không suy nghĩ cho nhà họ Dục à?”
Người nhà họ Dục tức giận chỉ trích Ái Nhiễm. Lúc này ông năm của nhà họ Dục bước tới lạnh lùng nhìn Ái Nhiễm: “Nhóc, mau về thôi. Tối nay sẽ là ngày kết hôn của cháu và Giản thánh thủ”.
Nói xong ông ta chộp tay Ái Nhiễm
“Từ từ đã”, tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức lên tiếng.
Ông năm chau mày, liếc nhìn tông chủ: “Ồ, hóa ra là tông chủ à? Sao thế? Có việc gì sao?”
“Ông năm Dục, Ái Nhiễm là đồ đệ của tôi, là người của Thanh Huyền Tông. Lần này con bé cùng chúng tôi đi tham gia cuộc thi, vậy mà trước mặt tôi ông lại định cướp đồ đệ của tôi sao?”, tông chủ hừ giọng.
Nghe thấy vậy sắc mặt của ông năm Dục trở nên mất tự nhiên: “Tông chủ, nhà họ Dục và Thanh Huyền Tông chẳng có giăng mắc gì cả. Giờ tôi chỉ đang xử lý việc của nhà họ Dục, hi vọng ông đừng lo chuyện bao đồng”.
“Tôi không biết chuyện của nhà họ Dục, tôi chỉ biết hiện tại đồ đệ đang trợ lực cho Thanh Huyền Tông. Các người động vào con bé thì tức là không coi tôi ra gì đúng không?", tông chủ hừ giọng.
Thế nhưng khi ông ta vừa dứt lời thì đối phương chỉ bật cười: “Ông thật sự cho rằng mình rất gì và này nọ đấy à?”
“Tôn trọng ông? Ông cũng xứng sao?”
“Không tự coi lại bản thân mình đi”.
Rất nhiều người nhà họ Dục cười chế nhạo. Ông năm Dục nheo mắt: “Triệu Giang Ngạn, ông là cái thá gì? Nếu không phải vì tông chủ của ông chết thì ông cho rằng cái thứ như ông có thể ngồi lên được vị trí tông chủ hay không? Giờ Thanh Huyền Tông ra sao lẽ nào ông còn không rõ? Dựa vào ông mà dám gây sự với tôi?”
“Chú Năm, chú quá đáng rồi đây ạ. Dù sao đó cũng là sư phụ của cháu mà”, Ái Nhiễm tức giận nói.
“Không phải ông ta đuổi cháu ra khỏi Thanh Huyền Tông rồi sao? Làm gì còn là sư phụ của cháu nữa?”, ông năm Dục tỏ vẻ khinh thường.
“Cháu gia nhập lại Thanh Huyền Tông rồi”, Ái Nhiễm trả lời.
“Cháu...”, ông năm Dục vẫn còn tức giận, định phát tiết nhưng thấy người của Thanh Huyền Tông đều áp sát tới với ánh mắt dữ dằn thì ông ta đành nhịn.
“Triệu Giang Ngạn, ông đừng tưởng nhà họ Dục chúng tôi sợ ông. Thanh Huyền Tông sa sút đến ngày hôm nay thì các người không phải là đối thủ của nhà họ Dục nữa đâu. Ông định đối đầu với chúng tôi sao?”, ông năm Dục bặm môi.
“Là ông đối đầu với Thanh Huyền Tông chúng tôi thì có”, tông chủ hừ giọng.
“Được, được lắm. Tôi thấy Thanh Huyền Tông đúng là chán sống rồi”.
Ông năm Dục gật đầu: "Nếu đã vậy thì đừng tránh chúng tôi đấy. Giản thánh thủ đại nhân”.
“Ông năm Dục”, Giản Đào nheo mắt bước lên.
“Thanh Huyền Tông đã tham gia vào cuộc thi thì lát nữa trận đầu phiền cậu chăm sóc họ nhé”, ông năm Dục hừ giọng.
“Ha ha, không thành vấn đề. Nhưng không biết là Thanh Huyền Tông cử ai làm đại diện. Chắc không phải là Ái Nhiễm đấy chứ”, Giản Đào bật cười.
“Đương nhiên không phải là cô ấy mà là tôi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Nhà họ Dục giật mình.
Chương 3410: Thần Cung Thương
Ông năm Dục cũng giật mình nhìn Lâm Chính bước tới.
“Nhóc, cậu...là người đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi sao?”
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
Lúc trước Lâm Chính từng giao đấu với Giản Đào ở nhà họ Dục. Nhà họ Dục đã được chứng kiến thực lực của anh. Dù Giản Đào là thánh thủ, là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân thì vẫn không là gì khi đứng trước Lâm Chính.
Trong mắt nhà họ Dục thì chắc chắn là Giản Đào sẽ bị đánh bại dưới tay Lâm Chính. Giờ Thanh Huyền Tông cử Lâm Chính tham gia quyết đấu thì nhà họ Dục chắc chắn sẽ không thể thắng được.
Thế nhưng Giản Đào chỉ bật cười ha ha. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thật không ngờ anh lại chiến đấu cho Thanh Huyền Phái. Nếu vậy thì chúng ta có thể phân cao thấp một trận rồi”.
“Phân cao thấp sao? Sao thế? Lần trước còn chưa phân rõ à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Lần trước là do tôi chuẩn bị chưa kỹ. Lần này khác. Tôi đã báo cáo việc của anh với sư tôn rồi. Có sư tôn trợ giúp thì lần này tôi đã khác. Giết anh, dễ như trở bàn tay thôi”, Giản Đào nhìn chăm chăm Lâm Chính và cười khinh thường.
“Nói hay lắm. Lâm Chính, nhà họ Dục chúng tôi đã có lựa chọn tốt hơn rồi. Chúng tôi không chọn cậu thì cậu cũng đừng tức giận. Chúng tôi cũng không muốn đối đầu với cậu. Nếu cậu đồng ý từ bỏ việc làm đại diện cho Thanh Huyền Tông, không còn can dự vào chuyện nhà họ Dục chúng tôi nữa thì tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn. Cậu thấy thế nào?”, ông năm Dục cười.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ đợi các người ở hiệp đấu đầu tiên”.
“Cậu nói cái gì?", ông năm Dục chau mày.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à? Nếu đã vậy thì chúng ta cứ đợi xem”, Giản Đào tức giận, trừng mắt với Lâm Chính. Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người thì Lâm Chính đã bị gặm sạch còn toàn xương từ lâu rồi.
“Đây là Tu Di, chúng tôi không tiện ra tay. Nhưng điều đó không có nghĩa là các người được ngông nghênh, khiêu chiến với nhà họ Dục. Cậu Lâm, tôi đã cho cậu cơ hội rồi, nhưng cậu không biết quý trọng, vậy thì đừng có hối hận đấy”, ông năm Dục lạnh giọng.
“Tôi làm việc chưa bao giờ phải hối hận”.
“Được! Cậu Lâm, là cậu nói đấy nhé. Vậy thì thâm thù coi như được hình thành”, ông năm Dục bật cười, gật đầu liên tục và nhìn đám người của Thanh Huyền Tông: “Triệu Giang Ngạn, ông cũng đừng nghĩ tới việc có thể bỏ chạy. Đợi chúng tôi giải quyết xong kẻ ngông cuồng này thì sẽ tính sổ với Thanh Huyền Tông các người”.
Nói xong, ông ta phất ông tay áo rời đi. Đôi mắt Ái Nhiễm ánh lên vẻ phức tạp. Một lúc lâu sau cô ta thở dài với vẻ ủ rũ.
“Nhóc đừng nghĩ nhiều, nước dâng thì thuyền lên thôi”, tông chủ Thanh Huyền Tông an ủi.
“Sư tôn, lần này e rằng khiến Thanh Huyền Tông và Lâm Chính liên lụy rồi”, Ái Nhiễm nói.
“Thanh Huyền Tông không sao, có điều Lâm Chính...vẫn nên cẩn thận. Giản Đào dù sao cũng là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân. Nếu như cậu ta nói tự tin đối phó với cậu Lâm thì e rằng...”, tông chủ ngập ngừng.
Lâm Chính thản nhiên: “Các vị không cần lo lắng, một Giản Đào thôi mà, chẳng là gì đối với tôi hết”.
“Anh vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính chỉ cười. Lúc này có tiếng hô vang lên: “Người của thế gia Thần Cung tới rồi”.
Giọng nói cao vút khiến đám đông phải chú ý. Lâm Chính cũng quay lại nhìn.
Một đoàn người với khí thế hùng hậu đang bước tới. Đoàn người khua chiêng gõ trống. Họ khiêng một chiếc kiệu có rèm trong suốt, có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên trong.
“Đàn ông đàn ang mà thích ngồi kiệu”.
“Xuất giá hay gì?”, người của Thanh Huyền Tông lầm bầm.
Thế nhưng tông chủ chỉ tái mặt: “Các người câm miệng lại, đừng ăn nói linh tinh, cẩn thận không mất mạng đấy”
Dứt lời đám đông sợ hết hồn.
“Sư tôn, người này...tới từ đâu vậy?”, Nam Phong thận trọng hỏi.
“Một trong bảy kẻ kiệt xuất – Thần Cung Thương, sư huynh biết không?”, Ái Nhiễm nói.
"Ông hai Tề, cảm ơn ông đã giải vây cho chúng tôi, nhưng tôi không muốn nhắc tới chuyện lúc trước nữa. Tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không ra tay cứu cô Thủy Tâm. Cho dù tôi tha thứ cho ông thì cũng sẽ không ra tay giúp đỡ. Lâm Chính tôi không phải là người thích nhai lại".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó trở nên im lặng.
Ông hai Tề biết lần này Lâm Chính nổi giận thực sự, mặt dày cầu xin đối phương tha thứ chắc chắn không có tác dụng.
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta quyết định lấy lui làm tiến.
Ông ta bảo thủ hạ lấy Tiêu Dao Thần Tán, rồi lại lấy mấy chiếc hộp được gói rất tinh xảo, dâng lên bằng hai tay: "Cậu Lâm, nếu đã vậy thì Tề Minh không xin cậu cứu chữa cho Thủy Tâm nữa, nhưng tôi cũng nên bù đắp cho lời hứa trước đó. Đây là Tiêu Dao Thần Tán và một chút tấm lòng của tôi, mong cậu đừng từ chối".
Lâm Chính nghe thấy thế, trong lòng hơi dao động.
Tiêu Dao Thần Tán này là đồ tốt.
Đối với người say mê y thuật như Lâm Chính thì anh rất khó từ chối loại thần dược này.
Ái Nhiễm ở bên cạnh thấy thế cũng vội nói: "Thần y Lâm, tôi biết chắc chắn anh vẫn đang tức giận vì chuyện lúc trước, nhưng Tiêu Dao Thần Tán này là thứ anh nên được nhận, anh cứ cầm lấy đi".
"Đúng đúng đúng, cậu Lâm, thứ này vốn là của cậu, tôi chỉ trả nó cho chính chủ thôi", ông hai Tề thấy thế, vội tươi cười phụ họa.
Lâm Chính nghe thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được rồi, nếu ông hai Tề đã nói như vậy mà tôi không nhận thì nhỏ nhen quá! Tôi miễn cưỡng nhận vậy!".
Dứt lời, Lâm Chính liền nhận hết lễ vật.
Đám người của Tề Phượng Sơn ở phía sau ông hai Tề đã thầm chửi tổ tông 18 đời nhà Lâm Chính.
Từng thấy người mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Nhưng ông hai Tề đã tỏ thái độ, bọn họ cũng không dám làm càn, thậm chí còn phải cung kính với Lâm Chính, nếu không chắc chắn lát nữa ông hai Tề sẽ cho bọn họ biết tay.
"Vậy Tề Minh không làm phiền nữa, nếu có người gây sự với cậu Lâm thì cậu cứ báo với tôi một tiếng. Tuy Tề Phượng Sơn không phải là thế lực bá chủ gì, nhưng bao năm nay cũng coi như phát triển không tệ, có chút mối quan hệ, thế tộc các phương ít nhiều gì cũng vẫn nể mặt Tề Minh".
Ông hai Tề cười nói, sau đó lại cúi người, xoay người rời đi.
Tông chủ Thanh Huyền Tông có chút kinh ngạc.
Ông ta ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, lại càng cảm thấy chàng thanh niên này thần bí hơn, sâu không lường được.
"Bây giờ chúng ta làm gì?", Lâm Chính vừa lấy Tiêu Dao Thần Tán ra quan sát kĩ càng, vừa hỏi.
"Tìm nơi nghỉ ngơi trước đã, cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, chúng ta cứ chờ thôi", Ái Nhiễm nhăn nhó cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Ông hai Tề dẫn người nhà họ Tề đi tới khu nghỉ ngơi đã được dựng sẵn.
Cuộc thi này có hơn một nửa người của Tề Phượng Sơn tới, ngay cả sơn chủ Tề Trọng Khôn cũng có mặt.
Lúc này, ông ta đang nói chuyện với lãnh tụ của mấy thế tộc.
Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, Tề Dương đang rót trà đầy khách khí.
Tâm trạng của ông hai Tề không tệ, bước chân cũng nhanh hơn, nhưng những người phía sau ông ta hoặc cảm thấy khó hiểu, hoặc nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên hành động trước đó khiến bọn họ cảm thấy rất nhục nhã.
Chuyện này cũng đã đến tai Tề Trọng Khôn.
"Chú hai, Tiêu Dao Thần Tán đâu?".
Thấy ông hai Tề đến, Tề Trọng Khôn liền chào mấy vị khách, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị đi tới.
"Tặng rồi".
Ông hai Tề cười đáp.
"Tặng cho ai?".
"Bạn của con bé Ái Nhiễm, Lâm Chính".
"Chú... ngu xuẩn!".
Tề Trọng Khôn nổi giận, chỉ tay vào mặt ông hai Tề mắng chửi: "Tôi đã nghe chuyện này rồi! Chú hai, chú làm ăn cái kiểu gì vậy? Nhà họ Tề bị chú làm mất hết mặt mũi rồi!".
Chương 3407: Một góc tảng băng
Ông hai Tề sửng sốt, lập tức hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười nói: "Anh cả, em biết tại sao anh lại tức giận! Là em công khai cúi người hành lễ với một thanh niên, còn lấy chí bảo của nhà họ Tề là Tiêu Dao Thần Tán ra tặng người ta, nên khiến anh mất mặt đúng không?".
"Chú biết mà còn làm vậy? Sao? Còn có nguyên nhân nữa à?", Tề Trọng Khôn lạnh lùng chất vấn.
"Đương nhiên rồi! Anh cả, người này nhìn còn trẻ tuổi, nhưng y thuật phi phàm, thực lực chắc chắn hơn cả thánh thủ. Lúc trước chúng ta chờ hái thần hoa Côn Bằng cho Thủy Tâm dùng, chính cậu Lâm này phát hiện ra thứ chúng ta vất vả canh chừng không phải là thần hoa Côn Bằng, mà là Huyễn Bách Thảo. Sau đó sự thật chứng minh quả nhiên là vậy, anh nghĩ mà xem, bao nhiêu người của nhà họ Tề chúng ta đều không nhìn ra manh mối, mà đối phương nhìn một cái đã biết, sao y thuật của cậu ta có thể kém cỏi được? Phải biết rằng, cậu ta từng nói có thể chữa khỏi cho Thủy Tâm, thế nên em mới đối đãi với cậu ta như vậy. Chẳng lẽ anh không muốn chữa trị cho Thủy Tâm sao?", ông hai Tề vội giải thích.
Nhưng hiển nhiên Tề Trọng Khôn không nghe lọt tai, ông ta nhìn chằm chằm ông hai Tề, lạnh lùng nói: "Vậy chú có biết cậu Lâm này là người ở đâu không?".
"Có vẻ anh đã điều tra người này rồi?", ông hai Tề nhíu mày nói.
"Còn cần điều tra sao? Người của thế gia Độc Cô có ai mà không biết? Tên họ Lâm kia là người ngoại vực! Một thằng vô dụng đến từ ngoại vực!", Tề Thủy Tâm khẽ gầm lên.
"Anh cả, cậu ta đúng là người ngoại vực, nhưng chưa chắc tất cả người đến từ ngoại vực đều vô dụng! Anh có thành kiến quá đấy!".
"Đừng nhiều lời nữa! Chú hai! Tôi thấy chú bị thằng nhãi kia che mờ mắt rồi! Bị lừa mà không biết! Tôi nói cho chú biết, chú lập tức đi lấy Tiêu Dao Thần Đan về đây cho tôi, không được tiếp xúc với cậu ta nữa! Cả con bé Ái Nhiễm kia! Ngay cả nhà họ Dục nó cũng không cần, loại tiện nhân lạnh lùng vô tình như vậy, chú cũng kệ nó đi, rõ chưa?", Tề Trọng Khôn tức giận hét lên.
Ông hai Tề nghe thấy thế, lập tức phiền não: "Anh cả, bao nhiêu năm nay, để chữa trị cho Thủy Tâm, nhà họ Tề đã mất không biết bao nhiêu sức người của cải mà không có hiệu quả! Tại sao bây giờ có cơ hội anh lại không nắm lấy".
"Đây là cơ hội sao? Đây là lừa đảo! Ngu xuẩn! Bao nhiêu thần y của vực Diệt Vong còn không chữa được cho Thủy Tâm, một người ngoại vực có thể chữa được sao? Đúng là nực cười! Người ta mà biết sẽ cười cho Tề Phượng Sơn thối mũi!".
"Xem ra em nói gì anh cũng không tin! Nếu vậy thì em chẳng có gì để nói nữa! Em sẽ không lấy lại Tiêu Dao Thần Tán, Tề Minh em đã làm thì sẽ không nuốt lời! Cho dù cậu ta lừa em thì cũng coi như em ngu ngốc!", ông hai Tề bực mình quát.
"Chú... chú..."
Tề Trọng Khôn tức đến mức toàn thân run rẩy, chỉ tay vào ông hai Tề, nghiến răng nghiến lợi.
Những người xung quanh không dám thở mạnh, dù sao hai người này cũng là đại đương gia và nhị đương gia của Tề Phượng Sơn, bọn họ cãi nhau thì ai dám can ngăn chứ?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng vang lên: "Bố, chú hai, chuyện này chấm dứt tại đây đi!".
"Thủy Tâm?".
Hai người cùng nhìn về phía cô gái như tinh linh ở trên xe lăn, lửa giận trong lòng vơi đi quá nửa.
"Bố, thực ra chú hai làm vậy cũng là muốn tốt cho con! Bố đừng trách chú ấy, còn Tiêu Dao Thần Tán tặng rồi thì thôi, dù sao lúc trước nếu không có anh Lâm, thì e là con đã chết ở ngọn núi hẻo lánh đó rồi. Tiêu Dao Thần Tán coi như báo đáp cũng được mà", Tề Thủy Tâm dịu dàng nói, nhưng nói được mấy câu đã thở hổn hển, hiển nhiên sức khỏe rất không tốt.
Nghe con gái nói như vậy, lại nhìn thái độ quật cường của em trai, Tề Trọng Khôn cũng không tiện nổi giận nữa, chỉ trừng mắt nhìn ông hai Tề, phất tay áo rời đi.
Ông hai Tề cũng vô cùng tức giận, chẳng thèm bảo gì.
Nhưng đúng lúc này, Tề Thủy Tâm bỗng lên tiếng: "Chú hai, khoan đã!".
"Sao thế?", ông hai Tề hỏi.
"Chú có thể dẫn cháu đến gặp anh Lâm không?".
"Cháu muốn gặp cậu Lâm?", ông hai Tề có chút ngạc nhiên, liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Nhóc con, không phải chú không muốn dẫn cháu đi gặp cậu ta, mà là khó khăn lắm chú mới tặng được Tiêu Dao Thần Tán. Bởi vì lần trước chú hồ đồ, khiến cậu Lâm rất phản cảm với Tề Phượng Sơn chúng ta. Cháu muốn gặp thì đừng tìm chú, tìm con bé Ái Nhiễm ấy!".
"Hóa ra là vậy... Thế thì bây giờ cháu sẽ đi ngay, cháu muốn gửi lời cảm ơn đến anh ấy”.
“Được, chú bảo Tiểu Thanh đẩy cháu đi”.
Một hầu gái nhanh chóng đẩy Tề Thủy Tâm ra khỏi nơi nghỉ ngơi tạm thời của nhà họ Tề, xuyên qua đám người, đến chỗ Lâm Chính.
Người trên đường đều ngoảnh sang nhìn cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm bàn tán.
“Đây chính là thiên tài thất thế của nhà họ Tề, Tề Thủy Tâm sao?”.
“Đúng vậy, lúc trước Tề Thủy Tâm là một trong bảy thiên tài trẻ tuổi nhất của vực Diệt Vong! Không ngờ uống nhầm thuốc khiến toàn thân bị liệt, từ phần cổ trở xuống không thể động đậy, nhà họ Tề tìm thần y khắp nơi vẫn không chữa được! Haizz, đúng là đáng tiếc!”.
“Nhà họ Tề vốn dĩ có thể dựa vào cô con gái này để bay lên cành cao, giành được vị trí bá chủ, bây giờ xem ra giấc mơ này đã tan thành mây khói rồi!”.
Lời bàn tán của người qua đường không hề nhỏ, Tề Thủy Tâm cũng nghe thấy rõ ràng. Cô ta không nói lời nào, ánh mắt đầy buồn bã.
“Cô chủ, cô đừng buồn nữa, tôi tin sau này cô nhất định có thể lấy lại thực lực!”, Tiểu Thanh đang đẩy xe lăn thấy thế liền vội vàng an ủi.
Tề Thủy Tâm mỉm cười, không nói gì.
Bọn họ nhanh chóng tìm thấy người của Thanh Huyền Tông.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đang dẫn đám Lâm Chính đến nơi dừng chân cách thế gia Độc Cô không xa, dường như muốn dựa vào sức uy hiếp của thế gia Độc Cô để đánh tan ý đồ của những thế tộc muốn ra tay với bọn họ.
“Thủy Tâm, sao em lại đến đây?”, Ái Nhiễm nhìn thấy Tề Thủy Tâm, hai mắt sáng lên, lập tức đi tới.
“Chị Ái Nhiễm, em đến để cảm ơn thần y Lâm”, Tề Thủy Tâm mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đang cầm Tiêu Dao Thần Tán, ngồi ở bên cạnh tập trung nghiên cứu.
“Chị Ái Nhiễm, cho phép em nói riêng với anh Lâm mấy câu được không?”, Tề Thủy Tâm mỉm cười nói.
“Được chứ, nhưng điều kiện là thần y Lâm phải đồng ý nói chuyện với em”, Ái Nhiễm lắc đầu đáp.
Tề Thủy Tâm mỉm cười, bảo Tiểu Thanh đẩy tới.
Xe lăn đẩy tới trước mặt Lâm Chính mà anh vẫn chưa phát hiện ra.
Tề Thủy Tâm bảo Tiểu Thanh rời đi, còn cô ta cứ yên lặng nhìn Lâm Chính, dường như đang quan sát gì đó. Một lúc lâu sau, Tề Thủy Tâm mới mỉm cười lên tiếng: “Anh Lâm, anh đang quan sát phối phương của Tiêu Dao Thần Tán này sao?”.
“Đúng vậy… Ơ…”
Lâm Chính sửng sốt, nhìn về phía Tề Thủy Tâm, lập tức nhận ra cô gái đang ngồi trên xe lăn.
“Cô là… cô Tề?”.
“Không ngờ anh Lâm còn nhận ra tôi, chào anh, thứ lỗi cho tôi không thể hành lễ”, Tề Thủy Tâm mỉm cười nói.
“Hành lễ thì không cần đâu, cô Tề có chuyện gì sao?”, Lâm Chính lại quay sang nhìn Tiêu Dao Thần Tán.
Tề Thủy Tâm không nói ngay mục đích đến đây mà nhìn Lâm Chính một lát, hỏi: “Anh Lâm có nhìn ra được thành phần của thần tán này không?”.
“Chắc là có những dược liệu như Vô Tâm Tử, Tam Thủy Thảo, Huyền Sâm Diệp… Nhưng tôi chỉ nhìn thấy một góc của tảng băng, chắc là Tiêu Dao Thần Tán này phải có hơn một nghìn loại dược liệu”, Lâm Chính vừa quan sát vừa thuận miệng đáp.
Tề Thủy Tâm nghe thấy thế thì nín thở.
Chương 3408: Thông tin
Không ai biết cách luyện Tiêu Dao Thần Tán. Dược liệu làm ra loại thần dược này cũng vô cùng hiếm có. Để hiểu được quá trình luyện và kết hợp tạo ra Tiêu Dao Thần Tán thì những năm qua Tề Phượng Sơn cũng luôn nghiên cứu.
Thế nhưng đã bao năm qua Tề Phượng Sơn cũng chỉ hiểu được vài thành phần dược liệu có trong Tiêu Dao Thần Tán mà thôi, thậm chí đối với từng thành phần cũng không thể nào tính toán cụ thể được. Theo như Tề Trọng Không giải thích thì Thần Tán bao gồm tầm hơn 600 loại dược liệu.
Thế nhưng Lâm Chính mới có được thứ này chưa tới nửa tiếng mà đã có thể nói ra được chính xác những loại mà Tề Phượng Sơn phải nghiên cứu bao nhiêu năm qua. Và hơn nữa còn nói ra được những con số nữa.
Tề Thủy Tâm tin không phải là Lâm Chính đoán mò. Y thuật của người này đúng là yêu nghiệt.
“Anh Lâm...anh thật sự là người ở ngoại vực sao?”, Tề Thủy Tâm run rẩy lên tiếng.
“Cô Tề, cô có việc gì không?", Lâm Chính tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ngẩng đầu hỏi.
Anh không thích có người làm phiền khi anh đang nghiên cứu. Tề Thủy Tâm mỉm cười nói: “Lần này Thủy Tâm tới đây là muốn cảm ơn và xin lỗi anh. Lúc ở trên núi, nếu không có anh thì Thủy Tâm đã trở thành cái xác không hồn rồi. Nhờ có anh mà Thủy Tâm mới có thể ngồi ở đây”.
“Không cần cảm ơn. Nếu muốn thì cảm ơn cô Ái Nhiễm ấy. Tôi nể cô ấy nên mới cứu cô”, Lâm Chính trầm giọng, mắt vẫn cứ dán vào Tiêu Dao Thần Tán.
Tề Thủy Tâm nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Anh Lâm, thực ra liên quan tới Tiêu Dao Thần Tán, nhà họ Tề chúng tôi cũng nắm không ít thông tin. Nếu anh muốn biết thì tôi có thể nói cho anh”.
Dứt lời, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Tề Thủy Tâm.
“Cô Tề, cô nói gì? Thông tin liên quan tới Tiêu Dao Thần Tán sao?”
“Đúng vậy, dù sao thì thứ này vốn là vật của nhà họ Tề mà. Chúng tôi cũng muốn làm rõ phương thức luyện chế nó. Những năm qua chúng tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều thời gian cho nó mà”, Tề Thủy Tâm mỉm cười.
“Ồ?”, Lâm Chính tỏ ra hứng thú: “Nói xem nào”.
Tề Thủy Tâm cũng không giấu diếm, chỉ nói ra hết những thông tin mà Tề Phượng Sơn trong những năm qua đã nghiên cứu về Thần Tán.
Những thông tin này vốn là bí mật nhưng giờ Tiêu Dao Thần Tán đã tặng cho người ta rồi thì Tề Thủy Tâm cũng không định giữ kín làm gì. Làm thế này coi như là đền ơn thôi.
Lâm Chính nghe xong thì bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy. Chẳng trách tôi nhìn cả ngày mà cứ cảm thấy bên trong Tiêu Dao Thần Tán có một lớp bột màu xanh đậm kết tinh, tôi còn tưởng là tạp chất, hóa ra là có sự kết hợp của Nam Vĩ Thảo. Nhưng nếu chỉ có Nam Vĩ Thảo thì rất dễ khiến Thần Tán sinh ra độc tính. Nếu tôi đoán không lầm thì ngoài Nam Vĩ Thảo ra Thần Tán còn có quả Kim Ngân và Hàng Hoa Căn mới phải”, Lâm Chính suy tư và nói.
Tề Thủy Tâm giật mình. Cô ta suy nghĩ một lúc rồi hai mắt sáng lên: “Anh Lâm quả nhiên là đại y mà. Đúng vậy, quả của cây Kim Ngân và Hàng Hoa Căn nữa. Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Tề Phượng Sơn đã nghiên cứu cả nửa năm vấn đề này mà anh Lâm chỉ cần nhìn là thấy ngay. Đúng là đại tài mà”.
Lâm Chính lắc đầu, cất Tiêu Dao Thần Tán đi và nói: “Một loại thuốc có thể phong bế cơ thể người thế này thì đúng là khắc tinh đối với vùng đất nhiều đại phu như vực Diệt Vong. Thuốc này mà muốn nghiên cứu triệt để thì đúng là vô cùng rắc rối. Sợ rằng không dùng tới cả năm thì tôi cũng không thể phân tích hết được”.
Tề Thủy Tâm im lặng. Cả năm sao...Như thế đã là thần tốc lắm rồi.
Tề Phượng Sơn đã nghiên cứu thứ này hơn ba năm rồi mà không bằng Lâm Chính nghiên cứu nửa tiếng đồng hồ...Đôi mắt Tề Thủy Tâm lấp láy, hình như cô ta đang có dự định gì đó.
Sau khi trò chuyện với Lâm Chính một hồi thì cô ta cáo từ và ra về.
Chương 3409: Không phải cô ấy, là tôi!
“Nhóc chạy đi đâu vậy? Còn chê Tề Phượng Sơn chưa đủ mất mặt hay sao?”, thấy Tiểu Thanh đẩy xe của Tề Thủy Tâm quay về thì Tề Trọng Khôn tối mặt, hét lớn.
“Bố, con cảm thấy chuyện này nên nói với chú hai. Dù sao chú hai cũng từng tiếp xúc với người họ Lâm đó, anh ta là người thế nào chắc là chú hai nắm rõ”, Tề Thủy Tâm mỉm cười.
“Sao thế? Đến con cũng nghiêng về phía tên nhóc tới từ ngoại vực đó à? Rốt cuộc cậu ta có pháp thuật gì mà tới con cũng bị ảnh hưởng thế?”, Tề Trọng Khôn vuốt râu, trừng mắt.
Ông ta hiểu con gái mình. Mặc dù bị liệt, không thể cử động nhưng đó là đứa thông minh, ưu tú nhất. Người thường không thể nào qua mắt được con bé.
“Bố, không phải như vậy mà thực sự là anh ta có tài năng hết sức phi phàm. Con có ý kiến là Tề Phượng Sơn nên giữ thái độ tốt với anh ta một chút, có khi đó là chuyện tốt cho chúng ta”,Tề Thủy Tâm lên tiếng.
“Con...hừ. Bố không nói nhiều với con nữa”, Tề Trọng Khôn hất ống tay, mặc kệ con gái, ông ta quay người rời đi.
Tề Thủy Tâm thở dài: “Xem ra lòng tự tôn của người vực Diệt Vong vẫn lớn lắm, không hạ mình được. Vậy thì sao có thể tiến bộ được?”
Chuyện của ông hai Tề khiến người của Thanh Huyền Tông thở phào. Ít nhất thì tạm thời không có ai gây rắc rối cho họ nữa. Thế nhưng nhiều khi rắc rối lại cứ tìm tới họ.
Khi đám người Thanh Huyền Tông đang dưỡng thần nghỉ ngơi thì bỗng có giọng nói vang lên.
“Cô Ái Nhiễm, thật không ngờ cô lại ở đây”, nghe thấy giọng nói đó, Ái Nhiễm giật mình, lập tức quay lại.
Chỉ thấy một đám người nhà họ Dục đi tới. Người đi đầu chính là thánh thủ mà trước đó cô ta đã gặp ở nhà họ Dục – Giản Đào!
“Ái Nhiễm, cô thật to gan, dám bỏ chạy. Cô có biết cô đã gây ra họa lớn rồi không”.
“Nhà họ Dục đã kết duyên cho cô và Giản thánh thủ vậy mà cô lại bỏ trốn. Nếu để sư tôn của Giản thánh thủ biết được thì chắc chắn nhà họ Dục sẽ gặp họa diệt vong”.
“Rốt cuộc cô có phải là người nhà họ Dục hay không? Cô không suy nghĩ cho nhà họ Dục à?”
Người nhà họ Dục tức giận chỉ trích Ái Nhiễm. Lúc này ông năm của nhà họ Dục bước tới lạnh lùng nhìn Ái Nhiễm: “Nhóc, mau về thôi. Tối nay sẽ là ngày kết hôn của cháu và Giản thánh thủ”.
Nói xong ông ta chộp tay Ái Nhiễm
“Từ từ đã”, tông chủ Thanh Huyền Tông lập tức lên tiếng.
Ông năm chau mày, liếc nhìn tông chủ: “Ồ, hóa ra là tông chủ à? Sao thế? Có việc gì sao?”
“Ông năm Dục, Ái Nhiễm là đồ đệ của tôi, là người của Thanh Huyền Tông. Lần này con bé cùng chúng tôi đi tham gia cuộc thi, vậy mà trước mặt tôi ông lại định cướp đồ đệ của tôi sao?”, tông chủ hừ giọng.
Nghe thấy vậy sắc mặt của ông năm Dục trở nên mất tự nhiên: “Tông chủ, nhà họ Dục và Thanh Huyền Tông chẳng có giăng mắc gì cả. Giờ tôi chỉ đang xử lý việc của nhà họ Dục, hi vọng ông đừng lo chuyện bao đồng”.
“Tôi không biết chuyện của nhà họ Dục, tôi chỉ biết hiện tại đồ đệ đang trợ lực cho Thanh Huyền Tông. Các người động vào con bé thì tức là không coi tôi ra gì đúng không?", tông chủ hừ giọng.
Thế nhưng khi ông ta vừa dứt lời thì đối phương chỉ bật cười: “Ông thật sự cho rằng mình rất gì và này nọ đấy à?”
“Tôn trọng ông? Ông cũng xứng sao?”
“Không tự coi lại bản thân mình đi”.
Rất nhiều người nhà họ Dục cười chế nhạo. Ông năm Dục nheo mắt: “Triệu Giang Ngạn, ông là cái thá gì? Nếu không phải vì tông chủ của ông chết thì ông cho rằng cái thứ như ông có thể ngồi lên được vị trí tông chủ hay không? Giờ Thanh Huyền Tông ra sao lẽ nào ông còn không rõ? Dựa vào ông mà dám gây sự với tôi?”
“Chú Năm, chú quá đáng rồi đây ạ. Dù sao đó cũng là sư phụ của cháu mà”, Ái Nhiễm tức giận nói.
“Không phải ông ta đuổi cháu ra khỏi Thanh Huyền Tông rồi sao? Làm gì còn là sư phụ của cháu nữa?”, ông năm Dục tỏ vẻ khinh thường.
“Cháu gia nhập lại Thanh Huyền Tông rồi”, Ái Nhiễm trả lời.
“Cháu...”, ông năm Dục vẫn còn tức giận, định phát tiết nhưng thấy người của Thanh Huyền Tông đều áp sát tới với ánh mắt dữ dằn thì ông ta đành nhịn.
“Triệu Giang Ngạn, ông đừng tưởng nhà họ Dục chúng tôi sợ ông. Thanh Huyền Tông sa sút đến ngày hôm nay thì các người không phải là đối thủ của nhà họ Dục nữa đâu. Ông định đối đầu với chúng tôi sao?”, ông năm Dục bặm môi.
“Là ông đối đầu với Thanh Huyền Tông chúng tôi thì có”, tông chủ hừ giọng.
“Được, được lắm. Tôi thấy Thanh Huyền Tông đúng là chán sống rồi”.
Ông năm Dục gật đầu: "Nếu đã vậy thì đừng tránh chúng tôi đấy. Giản thánh thủ đại nhân”.
“Ông năm Dục”, Giản Đào nheo mắt bước lên.
“Thanh Huyền Tông đã tham gia vào cuộc thi thì lát nữa trận đầu phiền cậu chăm sóc họ nhé”, ông năm Dục hừ giọng.
“Ha ha, không thành vấn đề. Nhưng không biết là Thanh Huyền Tông cử ai làm đại diện. Chắc không phải là Ái Nhiễm đấy chứ”, Giản Đào bật cười.
“Đương nhiên không phải là cô ấy mà là tôi”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Nhà họ Dục giật mình.
Chương 3410: Thần Cung Thương
Ông năm Dục cũng giật mình nhìn Lâm Chính bước tới.
“Nhóc, cậu...là người đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi sao?”
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
Lúc trước Lâm Chính từng giao đấu với Giản Đào ở nhà họ Dục. Nhà họ Dục đã được chứng kiến thực lực của anh. Dù Giản Đào là thánh thủ, là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân thì vẫn không là gì khi đứng trước Lâm Chính.
Trong mắt nhà họ Dục thì chắc chắn là Giản Đào sẽ bị đánh bại dưới tay Lâm Chính. Giờ Thanh Huyền Tông cử Lâm Chính tham gia quyết đấu thì nhà họ Dục chắc chắn sẽ không thể thắng được.
Thế nhưng Giản Đào chỉ bật cười ha ha. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thật không ngờ anh lại chiến đấu cho Thanh Huyền Phái. Nếu vậy thì chúng ta có thể phân cao thấp một trận rồi”.
“Phân cao thấp sao? Sao thế? Lần trước còn chưa phân rõ à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Lần trước là do tôi chuẩn bị chưa kỹ. Lần này khác. Tôi đã báo cáo việc của anh với sư tôn rồi. Có sư tôn trợ giúp thì lần này tôi đã khác. Giết anh, dễ như trở bàn tay thôi”, Giản Đào nhìn chăm chăm Lâm Chính và cười khinh thường.
“Nói hay lắm. Lâm Chính, nhà họ Dục chúng tôi đã có lựa chọn tốt hơn rồi. Chúng tôi không chọn cậu thì cậu cũng đừng tức giận. Chúng tôi cũng không muốn đối đầu với cậu. Nếu cậu đồng ý từ bỏ việc làm đại diện cho Thanh Huyền Tông, không còn can dự vào chuyện nhà họ Dục chúng tôi nữa thì tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn. Cậu thấy thế nào?”, ông năm Dục cười.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ đợi các người ở hiệp đấu đầu tiên”.
“Cậu nói cái gì?", ông năm Dục chau mày.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à? Nếu đã vậy thì chúng ta cứ đợi xem”, Giản Đào tức giận, trừng mắt với Lâm Chính. Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người thì Lâm Chính đã bị gặm sạch còn toàn xương từ lâu rồi.
“Đây là Tu Di, chúng tôi không tiện ra tay. Nhưng điều đó không có nghĩa là các người được ngông nghênh, khiêu chiến với nhà họ Dục. Cậu Lâm, tôi đã cho cậu cơ hội rồi, nhưng cậu không biết quý trọng, vậy thì đừng có hối hận đấy”, ông năm Dục lạnh giọng.
“Tôi làm việc chưa bao giờ phải hối hận”.
“Được! Cậu Lâm, là cậu nói đấy nhé. Vậy thì thâm thù coi như được hình thành”, ông năm Dục bật cười, gật đầu liên tục và nhìn đám người của Thanh Huyền Tông: “Triệu Giang Ngạn, ông cũng đừng nghĩ tới việc có thể bỏ chạy. Đợi chúng tôi giải quyết xong kẻ ngông cuồng này thì sẽ tính sổ với Thanh Huyền Tông các người”.
Nói xong, ông ta phất ông tay áo rời đi. Đôi mắt Ái Nhiễm ánh lên vẻ phức tạp. Một lúc lâu sau cô ta thở dài với vẻ ủ rũ.
“Nhóc đừng nghĩ nhiều, nước dâng thì thuyền lên thôi”, tông chủ Thanh Huyền Tông an ủi.
“Sư tôn, lần này e rằng khiến Thanh Huyền Tông và Lâm Chính liên lụy rồi”, Ái Nhiễm nói.
“Thanh Huyền Tông không sao, có điều Lâm Chính...vẫn nên cẩn thận. Giản Đào dù sao cũng là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân. Nếu như cậu ta nói tự tin đối phó với cậu Lâm thì e rằng...”, tông chủ ngập ngừng.
Lâm Chính thản nhiên: “Các vị không cần lo lắng, một Giản Đào thôi mà, chẳng là gì đối với tôi hết”.
“Anh vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính chỉ cười. Lúc này có tiếng hô vang lên: “Người của thế gia Thần Cung tới rồi”.
Giọng nói cao vút khiến đám đông phải chú ý. Lâm Chính cũng quay lại nhìn.
Một đoàn người với khí thế hùng hậu đang bước tới. Đoàn người khua chiêng gõ trống. Họ khiêng một chiếc kiệu có rèm trong suốt, có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên trong.
“Đàn ông đàn ang mà thích ngồi kiệu”.
“Xuất giá hay gì?”, người của Thanh Huyền Tông lầm bầm.
Thế nhưng tông chủ chỉ tái mặt: “Các người câm miệng lại, đừng ăn nói linh tinh, cẩn thận không mất mạng đấy”
Dứt lời đám đông sợ hết hồn.
“Sư tôn, người này...tới từ đâu vậy?”, Nam Phong thận trọng hỏi.
“Một trong bảy kẻ kiệt xuất – Thần Cung Thương, sư huynh biết không?”, Ái Nhiễm nói.