-
Chương 3256-3260
Chương 3256: Chiến
Tình hình trên đỉnh Thánh Sơn trở nên căng thẳng.
Hiện trường giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Không ai ngờ thiên kiêu hạng nhất lại độc ác quả đoán đến vậy, dám ra tay với người có thân phận như Trần Chiến!
Trận Chiến bị thủng một lỗ nơi ngực, miệng không ngừng nôn ra máu, mắt mở to, nhìn thiên kiêu hạng nhất đứng trước mặt.
Ông ta gắng gượng giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, muốn chém về phía thiên kiêu hạng nhất, cố gắng kháng cự lần cuối, nhưng vết thương quá nặng khiến ông ta không còn bao nhiêu sức lực.
“Thiên kiêu hạng nhất, cậu thật sự định khai chiến với Long Quốc sao?”, Vạn Kình Tùng gào lên, mắt ngấn nước.
“Tôi đã phi thăng thành thần, các ông còn dám xúc phạm tôi? Thần tiên không thể xúc phạm, đạo lý này các ông không hiểu sao? Ông ta dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi lấy mạng ông ta thì đã sao? Trừ khi các ông sử dụng vũ khí hạt nhân, nếu không, muốn giết tôi không phải dễ! Tôi nói thật với các ông, hôm nay nếu tôi muốn, hai binh đoàn các ông e rằng không ai có thể đi ra khỏi Thánh Sơn, tôi giết một Trần Chiến thì có là gì?”, thiên kiêu hạng nhất nói, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu...”.
“Nghe đây, nể tình tôi cũng là người Long Quốc, tôi có thể không giết các ông, hãy mau rút quân khỏi Thánh Sơn. Ngoài ra, tôi còn phải nói chuyện với quản lý cấp cao nhất của các người! Nếu không, dù có phải chiến đấu một trận, tôi cũng không sợ”, thiên kiêu hạng nhất lại quát lên.
Giọng nói tràn đầy sự bá đạo và không thể nghi ngờ.
Lúc này, hắn chính là trời, chính là thần!
Ngạo nghễ nhìn đời, coi nhẹ bốn phương.
Người phụ nữ áo đỏ đầy vẻ kích động và sùng bái, nhìn thiên kiêu hạng nhất với ánh mắt nóng bỏng, tim đập điên cuồng.
Đây mới là anh hùng trong lòng cô ta.
Coi thường thiên quân vạn mã, không sợ sơn xuyên ngũ nhạc.
Vạn Kình Tùng nghiến chặt răng.
Nhưng ông ta không hành động lỗ mãng.
Bây giờ thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, quả thật những vũ khí trong tay các chiến sĩ này không thể đối kháng với thực lực mà hắn thể hiện ra.
Đại pháo hay máy bay nào đều không lay chuyển được hắn, súng ống e là cũng không thể xuyên thủng da thịt hắn.
Thất bại rồi!
Thua một cách triệt để rồi!
Vạn Kình Tùng rất muốn liều một phen, nhưng ông ta không muốn đấu tranh vô nghĩa, hi sinh tính mạng các chiến sĩ của mình một cách vô ích.
Với vai trò là thống soái một phương, ông ta tuyệt đối không thể hành động cảm tính. Ông ta nhất định phải nhận định rõ tình hình, đánh trận cũng phải đánh một trận có phần thắng. Nếu không có phần thắng nào, liều mạng vô ích thì chỉ cho thấy ông ta không có tài cán gì.
“Tướng Vạn...”.
Chung Chấn nghiến răng, quay đầu lại nhìn Vạn Kình Tùng.
Chỉ cần Vạn Kình Tùng ra lệnh, ông ta sẵn sàng dẫn dắt các chiến sĩ xông lên, liều mạng với thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy gương mặt đầy mệt mỏi và bất lực của Vạn Kình Tùng.
Đôi mắt đó toát ra sự đau khổ và không cam tâm...
“Tướng Chung, xem ra chúng ta phải rút quân rồi...”.
Vạn Kình Tùng khản giọng nói.
“Chẳng lẽ tướng Trần phải hi sinh vô ích như vậy sao? Chẳng lẽ các chiến sĩ phải đổ máu một cách vô nghĩa?”, Chung Chấn phẫn nộ gào lên.
“Tướng Chung, ông phải biết rằng thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, cấp trên chắc chắn sẽ có ý định chiêu mộ người này, dù gì cậu ta cũng là người Long Quốc, huống hồ... nếu chúng ta chiến đấu thì có thể thắng được sao? Đã có nhiều người đổ máu vô ích như vậy, chẳng lẽ ông còn muốn những người còn lại phải đổ máu vô ích?”, Vạn Kình Tùng nói.
Chung Chấn kinh hãi, sau đó phẫn nộ hét lên, vung nắm đấm đánh nát tảng đá ở gần đó.
Ầm!
Tảng đá nứt ra.
Chung Chấn thở hổn hển, trong mắt tràn ngập vẻ không cam tâm.
Vạn Kình Tùng không lên tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Tướng Vạn, chúng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp!”.
Nghe thấy lời nói đó, Vạn Kình Tùng run lên, quay đầu nhìn về phía người nói.
Đó là một chiến sĩ.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vạn Kình Tùng, bộ dạng coi thường cái chết: “Tướng Vạn, nếu hôm nay thỏa hiệp thì không chỉ là chúng ta thỏa hiệp, mà là toàn bộ Long Quốc thỏa hiệp. Chúng tôi là đấng nam nhi tràn đầy nhiệt huyết, sợ gì chiến đầu? Dù có phải chết cũng phải cho hắn biết chúng tôi không phải hạng người tham sống sợ chết!”.
Nghe vậy, những chiến sĩ khác cũng bày tỏ quyết tâm.
“Tướng Vạn, chúng tôi thà chiến đấu đến chết cũng không thỏa hiệp!”.
“Chiến sĩ Long Quốc chúng ta có ai sợ chết cơ chứ? Bọn họ tàn sát đồng bào chúng ta, tàn sát chiến hữu chúng ta như vậy, sao chúng ta có thể nhẫn nhịn?”.
“Chẳng lẽ các chiến sĩ Long Quốc đều đã chết hết? Không ai dám xuất chiến?”.
“Muốn giết cứ giết, cùng lắm thì chết! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Những người này không tuân thủ quy tắc, sao chúng ta có thể ngồi yên mà nhìn?”.
“Ông thỏa hiệp thì có nghĩa cả Long Quốc đều thỏa hiệp! Dù cho Long Quốc thỏa hiệp, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp!”.
“Tướng Vạn! Chiến đấu!”.
“Đúng, chúng ta phải chiến đấu!”.
“Chiến đấu! Huyết chiến! Tử chiến!”.
“Chiến đấu!”.
“Chiến đấu!”.
Các chiến sĩ sục sôi ý chí, vô cùng hăng hái.
Dù bọn họ đối mặt với tiên thần hay thiên thần, bọn họ cũng không sợ hãi.
Vạn Kình Tùng ngạc nhiên nhìn các chiến sĩ ở phía sau, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Một hồi lâu sau, ông ta hít sâu một hơi, cười cay đắng: “Dân tộc may mắn, quốc gia may mắn! Thật may mắn...”.
“Nhưng đối với ông mà nói, đây không phải một chuyện may mắn! Nếu tiếp tục chém giết, bọn họ cũng chỉ hi sinh tính mạng vô ích. Tôi thấy đây là một chuyện rất vô nghĩa, ông là tướng lĩnh, phải ngăn chặn điều đó!”.
Vạn Kình Tùng trầm mặc.
Chương 3257: Cơ hội cuối cùng
Các chiến sĩ không hề sợ hãi, không sợ kẻ địch mạnh, thà chết không lui.
Chuyện này với một quốc gia mà nói là chuyện cực kỳ tốt.
Nhưng… dũng khí không phải nhân tố tuyệt đối cho việc đánh thắng trận.
Không có đủ thực lực, chỉ dựa vào một luồng nhiệt huyết thì không thể thay đổi được tình hình trước mắt.
Vạn Kình Tùng suy nghĩ.
Bây giờ quyết sách của ông ta sẽ ảnh hưởng đến chiến sĩ ba quân.
Ông ta không thể có bất cứ sai lầm nào, không thể dựa vào dũng khí để hành sự như các chiến sĩ này.
Ông ta phải nghĩ đến mỗi một chi tiết.
Dù sao ông ta cũng là chỉ huy cao nhất.
Nhiều ánh mắt tập trung lên người ông ta.
Mọi người hoặc chiến hoặc lùi chỉ dựa vào một ánh mắt của ông ta.
Thiên kiêu hạng nhất cũng không vội, hờ hững nhìn ông ta, lặng lẽ chờ đợi.
Bây giờ hắn đã phi thăng thành công, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, trên đời này không còn kẻ địch, đâu còn sợ những người này?
“Vạn Kình Tùng, tôi tin ông là người thông minh. Chắc ông biết kết cục khi đối đầu với tôi là gì, hãy ngoan ngoãn rút quân đi. Đương nhiên có vài món nợ tôi vẫn phải tính sổ với quân Nam Cảnh và Lục Dã. Dù sao các người cũng giết không ít người của Thánh Sơn, tôi cũng phải có một lời giải thích với thuộc hạ của tôi. Cho nên bất cứ chiến sĩ nào tham dự và giết hại người của Thánh Sơn chúng tôi đều phải giao ra đây, rõ chưa?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói, sau đó phất tay.
Ầm!
Cơ thể Trần Chiến ngã xuống đất, người kiệt sức hít thở vài hơi, sau đó hơi thở dần yếu đi.
“Tướng Trần!”.
Nhiều người cực kỳ phẫn nộ, chảy nước máu mắt.
Hai mắt Chung Chấn cũng như sắp nứt ra, chỉ muốn lao tới đó.
Mọi người không chịu đựng được nữa, phẫn nộ nhìn thiên kiêu hạng nhất, muốn xông lên quyết chiến một trận với hắn ngay.
“Lũ khốn nạn, còn chưa bỏ cuộc hay sao? Chẳng lẽ chủ thượng phải giết hết tất cả các người, các người mới biết sợ?”.
Người phụ nữ áo đỏ giận dữ, trừng mắt quát.
Các chiến sĩ không lùi lại, nhìn chằm chằm bọn họ.
Hiện trường có hơi căng thẳng.
Các chiến sĩ muốn nhanh chóng đánh một trận.
Bầu không khí càng trở nên nóng cháy hơn.
Đúng lúc đó, Vạn Kình Tùng giơ tay lên, ra hiệu mọi người đừng hấp tấp vội vàng.
Ánh mắt của mọi người tập trung lên người ông ta.
“Thế nào? Vạn Kình Tùng, tôi tin ông đã suy nghĩ kỹ, dù sao sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn”, thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, trong mắt ánh lên vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn không muốn nhiều lời với bọn họ nữa
Nếu Vạn Kình Tùng không đồng ý với đề nghị của hắn, hắn chỉ cần ra tay đại khai sát giới.
Nếu không phải vì những chiến sĩ của chính phủ Long Quốc, sao hắn phải lãng phí nước bọt?
“Tướng Vạn…”.
“Tướng Vạn…”.
Mọi người khẽ gọi, ánh mắt trở nên tràn đầy nhiệt huyết.
Vạn Kình Tùng vẫn không nói gì.
Thiên kiêu hạng nhất đã không kiên nhẫn được nữa.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu với Vạn Kình Tùng, bình tĩnh nói: “Vạn Kình Tùng, hình thức khác nhau, có nghĩa ông cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nếu ông không chịu cho tôi câu trả lời, vậy thì coi như ông đã mặc nhận từ chối tôi!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất bùng nổ sát tâm, chuẩn bị lao tới ra tay.
Đúng lúc này, Vạn Kình Tùng đột nhiên lên tiếng.
“Thiên kiêu, nếu tôi rút quân, với thực lực bây giờ của cậu, Long Quốc sẽ không khai chiến với cậu nữa. Nói cách khác, chúng tôi không thể ra tay với cậu nữa, đúng không?”, Vạn Kình Tùng nói.
Nghe vậy, thiên kiêu hạng nhất nhíu mày, nhìn ông ta chằm chằm: “Ông có ý gì?”.
“Tôi muốn nói, đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng tôi! Cơ hội cuối cùng để trả thù cho các chiến sĩ của chúng tôi, trả thù cho tướng Trần của chúng tôi! Chúng tôi… sao có thể bỏ lỡ được?”.
Vạn Kình Tùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Chương 3258: Liều mạng đánh một trận
“Cơ hội cuối cùng? Vạn Kình Tùng! Ông suy nghĩ kỹ chưa? Ông phải biết một khi trận chiến nổ ra, tất cả người của ông đều sẽ không ra khỏi Thánh Sơn này được! Ông có chắc là muốn làm vậy không?”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói.
“Con người tôi lý trí cả một đời, đến nay tôi cũng không muốn lý trí nữa. Tôi có thể rút, nhưng không cần thiết, Long Quốc không thể nào để cậu rời khỏi Thánh Sơn dễ dàng. Nơi này là địa bàn của Long Quốc, Long Quốc không thể nào không nổ súng mà đã thỏa hiệp với cậu!”, Vạn Kình Tùng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, tất cả chiến sĩ đều trở nên sục sôi, lạnh lùng nhìn thiên kiêu hạng nhất, ai nấy đã vận chuyển khí kình.
“Đúng là ngu xuẩn, dùng tính mạng của bao nhiêu người ở đây để trả giá cho sự lỗ mãng của ông? Cực kỳ ngu xuẩn! Nhưng nếu ông đã lựa chọn thì tôi sẽ tôn trọng ông!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất thúc đẩy khí kình, khí kình cuồn cuộn giống như nước sông dâng lên, lan ra tứ phía.
Tất cả chiến sĩ đều bị khí kình đáng sợ làm chấn động.
Mỗi người đều cảm thấy trên người như đè nặng sức mạnh mấy vạn cân.
Nếu không phải trang bị mặc trên người họ có thể chống đỡ được áp lực, e rằng bọn họ đã bị khí kình ấy làm tan xương nát thịt.
“Chiến đấu!”.
Vạn Kình Tùng không do dự nữa, hét lên.
Lúc này, ông ta muốn dốc hết sức lực chiến đấu một trận.
Dù không thể quay đầu cũng không hề gì.
“Giết!”.
Các chiến sĩ bắt đầu hành động.
Hàng vạn viên đạn giống như mưa ập về phía thiên kiêu hạng nhất.
Đạn oanh tạc hết viên này đến viên khác.
Máy bay chiến đấu trên không trung bay qua bay lại, ném xuống hết quả bom này đến quả bom đặc chế khác.
Ầm!
Thiên kiêu hạng nhất bị hỏa lực mạnh mẽ nhấn chìm.
Một đám lửa hình chữ thập nổ ra.
Ngọn lửa lan ra tứ phía, xé tan mặt đất.
Chiến sĩ ở hàng đầu vội vàng nâng khiên lên đỡ sức lửa đang ập đến.
Cứ vậy kéo dài một phút, sức lửa mới tan đi.
Nhưng Vạn Kình Tùng biết không thể dừng lại!
Chỉ dựa vào số lửa này thì không thể giết được thiên kiêu hạng nhất.
“Tiếp tục tấn công! Tiếp tục! Tiếp tục!”.
Vạn Kình Tùng đỏ cả hai mắt, ra sức hét lên.
Chung Chấn kéo Trần Chiến về, cử người đưa ông ta xuống núi cứu chữa, sau đó lập tức quay trở về chỉ huy tác chiến.
“A!”.
Các chiến sĩ nổ súng như phát điên, muốn bắn hết hộp đạn, muốn trả thù cho những đồng đội đã chết, muốn phát tiết mọi sự bất mãn và đau khổ ra ngoài.
Bom nổ trong phạm vi nhỏ cũng không nghe thấy.
Vạn Kình Tùng biết muốn giết chết một người phi thăng đúng là khó như lên trời.
Ông ta chưa từng tiếp xúc với người phi thăng, thậm chí chưa bao giờ biết đến sự tồn tại này.
Đến lúc này, ông ta cũng chỉ có thể dựa vào hỏa lực mạnh mẽ để thử.
Không nói có thể giết chết thiên kiêu hạng nhất, chỉ cần làm hắn bị thương cũng đủ.
Bởi vì điều đó có nghĩa người phi thăng không phải không thể chiến thắng.
Vạn Kình Tùng nhìn vùng đất cát bụi đầy trời kia, nhìn khu vực bị mưa bom bão đạn che lấp, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Nhất định có thể! Nhất định có thể!”.
Ông ta lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc đó, giữa mưa bom bão đạn có hai bóng người chậm rãi bước ra.
Đó là người phụ nữ áo đỏ và thiên kiêu hạng nhất.
“Cái gì?”.
Vạn Kình Tùng kinh ngạc.
Con ngươi của tất cả các chiến sĩ cũng co lại, ngón tay bóp cò cũng không khỏi buông lỏng.
“Sao lại như vậy?”.
Chung Chấn ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt sửng sốt.
Tất cả mọi đòn tấn công lại không thể làm thiên kiêu hạng nhất bị thương…
Chương 3259: Bất khả chiến bại
Thiên kiêu hạng nhất và người phụ nữ mặc đồ đỏ được bao quanh bởi một quả cầu khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp, hai người họ ung dung bước ra khỏi đó.
Mọi người ngơ ngác nhìn, đầu trống rỗng.
Tất cả hỏa lực đều bắn trúng quả cầu khí đó, nhưng hỏa lực dù có dữ dội đến đâu cũng không xuyên thủng được nó.
Chung Chấn nuốt nước bọt.
Vạn Kình Tùng thở dài thườn thượt, cả người như già đi hơn mười tuổi.
Ông ấy biết tất cả đã kết thúc.
Làm sao đánh thắng được một kẻ thù bất khả chiến bại?
"Tôi đã nói rồi, ông chỉ phí công vô ích thôi. Vạn Kình Tùng, ông cũng là một lão tướng kinh qua nhiều trận chiến, hôm nay lại vì cái gọi là "nghĩa khí" mà hy sinh hết cả đội quân này, lại còn hủy hoại thanh danh của mình, có đáng không?" thiên kiêu hạng nhất điềm nhiên hỏi.
Vạn Kình Tùng hờ hững nhìn về phía đó, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Mọi người cảm thấy trận chiến này có đáng không?"
"Đáng!"
Tất cả binh lính gầm lên.
Coi cái chết như sự trở về!
"Bây giờ, mày đã biết câu trả lời chưa?" Vạn Kình Tùng mặt không cảm xúc đáp.
"Tốt! Tốt! Rất tốt! Như vậy, tôi cũng không phải lo lắng gì nữa!”
Thiên kiêu hạng nhất mặt cũng không cảm xúc, đáp: "Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu đây!"
Hơi thở của Vạn Kình Tùng đột nhiên trở nên gấp rút, ông ta gầm lên: "Tấn công!"
"Giết!"
Đoàn quân ai nấy gương mặt hung tợn và gầm lên hết sức.
Đột nhiên, tất cả các máy bay chiến đấu lao ra và lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
"Lố bịch!"
Đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất lộ ra sự khinh thường, hắn ta nhìn những chiến sĩ đang lao tới từ mọi hướng, sau đó cơ thể vụt di chuyển, hóa thành tia chớp và lao về phía đám đông.
Nhất thời, không ai nhìn thấy bóng dáng của thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng sau đó, trong đám đông chợt xuất hiện ánh sáng lập lòe, rồi máu bắn tung tóe khắp nơi.
Tất cả những người lính bị ánh sáng này lia tới, cơ thể đều bị cắt đôi và ngã xuống đất.
Ngay lập tức, hàng trăm binh sĩ ngã xuống đất và chết.
"Chiến!"
Vạn Kình Tùng giận dữ gầm lên, không quan tâm đến điều gì nữa mà bất chấp lao về phía trước.
Ông ấy không thể cứ đứng đó nhìn những người lính ngã xuống.
Lần này, ông ấy sẽ đi đầu.
"Long Thiên Tử! Tiếp chiêu, Thần Uy Hổ Quyền!"
Vạn Kình Tùng gầm lên một tiếng, quyền ảnh là bóng mãnh hổ, hung hãn lao về phía trước.
Mặt đất nứt ra.
Quyền này có lực đủ để xẻ núi và làm tan nát mặt đất.
Nhưng khi quyền tiến lại gần, thiên kiêu hạng nhất vỗ nhẹ một cái.
Cà rắc!
Tất cả sức mạnh và khí công lập tức bị phá vỡ.
"Cái gì?"
Vạn Kình Tùng choáng váng, nhưng ông ấy không nản lòng. Ngược lại, ông ấy tiếp tục lao về phía trước, tiếp tục dùng hết sức bình sinh để tấn công thiên kiêu hạng nhất.
"Chết đi!"
Ông ấy đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình và không thực hiện bất kỳ sự phòng thủ nào.
Cú đấm này có thể nói là cú đấm mạnh nhất trong đời của Vạn Kình Tùng.
"Chẳng cầu có thể giết được mày, tao chỉ cần khiến cho mày bị thương, như vậy là đủ rồi!"
Vạn Kình Tùng lẩm bẩm trong đầu, nắm đấm của ông ấy đi tới đâu thì mọi thứ nổ tanh bành tới đó. Thế rồi, cú đấm đó đập mạnh vào lồng ngực thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất không đỡ đòn.
Hắn ta để mặc cho nắm đấm đập vào lồng ngực mình.
Ngay lập tức, một làn sóng không khí bùng phát từ nắm đấm.
Mặt đất xung quanh đã bị phá vỡ.
Những đám mây dày đặc trên bầu trời đều tiêu tán.
Mặt trời và mặt trăng dường như đã mất đi ánh sáng của chúng.
Những vì sao mờ đi.
Mơ hồ, dường như có thể nghe thấy tiếng hổ gầm.
Sức mạnh kinh người của nắm đấm đó đập vào lồng ngực thiên kiêu hạng nhất, muốn xé tan quả cầu khí đang toả sáng kia.
Một cú đấm!
Lại một cú đấm nữa!
Vạn Kình Tùng dùng hết sức bình sinh!
Không ngần ngại!
Tuy nhiên, dần dần, sức mạnh của nắm đấm biến mất ...
Lại nhìn về phía lồng ngực của thiên kiêu hạng nhất. Lồng ngực của hắn ta... còn nguyên vẹn, cho dù là quả cầu khí bên ngoài cũng không mảy may bị ảnh hưởng...
Vạn Kình Tùng hoàn toàn không nói nên lời.
"Vạn Kình Tùng, đây là tất cả những gì ông có thể làm sao? Đáng cười, đáng thương, đáng buồn", thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh nói.
Chương 3260: Người phi thăng thứ hai
Ngay cả lớp phòng thủ cũng không thể bị phá vỡ.
Thật đáng sợ!
Đây có phải là sự khác biệt giữa một người đã phi thăng và một người phàm?
Trong lòng Vạn Kình Tùng tràn ngập sự tuyệt vọng, lúc này chút hy vọng của ông ấy đã hoàn toàn vụt tắt.
Cục diện Long Quốc cũng sẽ thay đổi kể từ hôm nay.
Một sự tồn tại như vậy e rằng chỉ có dùng vũ khí hạt nhân thì may ra mới huỷ diệt được , còn nếu không thì thực thể này quả thực là không thể bị tiêu diệt.
Nhưng tốc độ của vũ khí hạt nhân làm sao có thể theo kịp tốc độ của hắn? Liệu vũ khí hạt nhân có thể đánh trúng mục tiêu này hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Hơn nữa, trong lãnh thổ của Long Quốc, làm sao có thể sử dụng vũ khí hạt nhân một cách dễ dàng như vậy? Trong trường hợp đó, chẳng phải tính mạng của vô số người ở Long Quốc cũng sẽ bị chôn vùi cùng với thiên kiêu hạng nhất sao?
"Chà, Vạn Kình Tùng, yên nghỉ đi nhé”.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, sau đó tung một chưởng về phía Vạn Kình Tùng.
Hơi thở của Vạn Kình Tùng đột ngột trở nên dồn dập, ông ấy lập tức giơ hai tay lên trước, định đỡ đòn.
Tuy nhiên, chưởng này rất nặng, nó trực tiếp bẻ gãy cánh tay và giáng mạnh vào ngực ông ấy.
Sự phòng thủ của ông ấy trước thiên kiêu hạng nhất yếu ớt giống như một tờ giấy!
Phụt!
Vạn Kình Tùng phun ra một ngụm máu, bay lộn ngược ra xa rồi nặng nề ngã xuống đất. Da thịt trên người nứt toác, năng lượng hỗn loạn, kinh mạch đứt lìa.
Chỉ với một đòn, một cao thủ như Vạn Kình Tùng đã bị hạ đo ván.
Không ai dám tưởng tượng thiên kiêu hạng nhất bây giờ mạnh đến thế nào.
"Tướng Vạn!"
"Bảo vệ tướng Vạn!"
Tất cả những người lính xung quanh lao đến và vây xung quanh Vạn Kình Tùng.
"Tránh ra, mau tìm cách đi khỏi đây, đi khỏi đây nhanh lên!"
Vạn Kình Tùng gầm lên bằng chút sức lực cuối cùng của mình.
Ông ấy đã hối hận trong lòng rồi.
Đáng ra không nên đánh trận này!
Ông ấy không thể ngờ rằng hai quân đoàn lớn thậm chí không thể vượt qua hàng phòng thủ của thiên kiêu hạng nhất.
Trước đây, ông ấy nghĩ rằng họ vẫn có 10% hoặc ít nhất là 5% cơ hội.
Bây giờ có vẻ như thậm chí 1% cơ hội họ cũng không có.
Đây được định sẵn là một trận chiến không có cơ hội chiến thắng.
Tuy nhiên, tiếng hét của ông ấy không có tác dụng gì cả.
Những người lính biến thành một bức tường người, đứng trước mặt thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo.
Vụt!
Thiên kiêu hạng nhất bắn ra một làn sóng khí lao thẳng về phía đó.
Tất cả những thứ chạm vào làn sóng không khí đều bị nghiền nát thành bột.
Tất cả những người lính xung quanh Vạn Kình Tùng toàn bộ đã hy sinh.
Không còn xương thịt.
"KHÔNG! !"
Vạn Kình Tùng gầm lên thê lương.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn ông ấy với vẻ thương hại, khoan thai đi dạo xung quang, dường như rất thích khoảnh khắc này.
Ngay sau đó, hắn ta đứng trước mặt Vạn Kình Tùng và quan sát ông ấy một cách trịch thượng.
Vạn Kình Tùng nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt căm thù.
"Ông có vẻ....vẫn không phục?", thiên kiêu hạng nhất điềm nhiên hỏi.
"Ông đây cả đời chinh chiến, chưa từng khuất phục kẻ nào!" Vạn Kình Tùng gầm lên.
"Không sao, tôi sẽ móc mắt ông ra để xem ông còn có thể nhìn tôi như thế này không”.
Thiên kiêu hạng nhất thờ ơ nói, sau đó giơ tay lên, trên đầu ngón tay có một luồng khí mỏng manh gợn sóng, chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một bóng đen nhanh nhẹn đột nhiên quét tới, một kiếm chém mạnh vào người thiên kiêu hạng nhất.
Là Chung Chấn!
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Nhưng giây tiếp theo.
Tang!
Thanh kiếm sắc bén trực tiếp gãy làm đôi.
Sự phấn khích và niềm vui trên khuôn mặt của mọi người đột nhiên biến mất không còn dấu vết!
"Làm sao có thể?"
Đôi mắt của Chung Chấn mở to.
Thiên kiêu hạng nhất hơi nghiêng đầu.
Chung Chấn chuẩn bị rút lui ngay lập tức.nhưng thiên kiêu hạng nhất đã giơ tay quét sang ngang.
Bịch!
Chung Chấn dường như bị thứ gì đó hút chặt, cơ thể ông ấy tiến về phía trước một cách vô thức và cổ bị bóp chặt trong lòng bàn tay của thiên kiêu hạng nhất.
"Dừng lại! !"
Vạn Kình Tùng khó khăn đứng lên, muốn giải cứu Chung Chấn.
Nhưng lúc này, ông ấy ngay cả đứng lên cũng khó khăn vô cùng.
"Tướng Vạn....tôi.....đi trước đây...."
Chung Chấn hét lên một cách khó khăn.
Rắc!
Cổ ông ấy bị bẻ gãy, chân tay thõng xuống và chết ngay tại chỗ.
Đôi mắt của Vạn Kình Tùng đầy máu và nước mắt, ông ấy nghiến răng và cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Tuy nhiên, khi đối mặt với một sự tồn tại tối cao như thiên kiêu hạng nhất, bất kỳ sự oán giận nào của ông ấy cũng đều vô ích.
Thiên kiêu hạng nhất ném Chung Chấn xuống đất và thờ ơ nhìn Vạn Kình Tùng.
Những người lính xung quanh tiếp tục tấn công, nhưng họ đương nhiên không thể làm thiên kiêu hạng nhất bị thương.
Hắn ta khinh thường tất cả những người có mặt ở đây.
Hắn ta là vị thần ở đây.
"Hận sao? Oán sao? Đây là những gì ông tự chuốc lấy".
"Tôi đã cảnh cáo ông, nhưng ông không dừng lại”.
"Tất cả những người chết ở đây thực sự đã bị ông hại chết”.
"Vạn Kình Tùng, ông chỉ vì lòng trung nghĩa và sự liều lĩnh của mình mà tạo ra kết quả như vậy, muốn trách thì cũng nên tự trách chính mình", thiên kiêu hạng nhất hờ hững nói.
"Tao sẽ đi xuống xin lỗi các anh em của tao, nhưng tao phải nói cho mày biết, Long Quốc sẽ không đầu hàng mày. Long Quốc có hàng ngàn người như tao, cho dù lực lượng của chúng mày mạnh đến đâu, họ cũng sẽ không khuất phục mày!"
"Bọn họ không cúi đầu, tôi giết, kẻ không phục tôi, tôi giết hết. Sau khi tôi có sức mạnh tuyệt đối, ông cho rằng trên đời này còn có chuyện gì không như ý muốn của tôi được hay sao?"
"Được rồi, ngoan ngoãn lên đường đi".
Thiên kiêu hạng nhất thờ ơ nói, sau đó giơ chân định giẫm lên người Vạn Kình Tùng.
Cú đạp này đủ mạnh để chia ngọn núi này thành hai nửa.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
"Chủ thượng!"
Người phụ nữ mặc áo đỏ ở phía sau đột nhiên kêu lên gấp gáp.
"Ừm?"
Thiên kiêu hạng nhất cau mày, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Hắn ta thấy người phụ nữ áo đỏ đờ đẫn nhìn về phía võ trường.
Thiên kiêu hạng nhất cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng nhìn về phía võ trường.
Chỉ với một cái liếc mắt, hắn ta hoàn toàn sững người.
Một đám mây khổng lồ hình đôi cánh xuất hiện bên trên võ trường.
Đám mây này kết nối với phía bên trong của võ trường, cảnh tượng trước mắt cực kỳ kỳ lạ.
Đồng thời, rất nhiều ánh sáng rực rỡ không ngừng toả ra từ bên trong võ trường.
Tia sáng này mạnh hơn tia sáng do thiên kiêu hạng nhất phát ra trước đó.
"Đây là?" vẻ mặt thiên kiêu hạng nhất thay đổi ngay lập tức, như thể hắn ta nhận ra điều gì đó.
"Chủ thượng, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, thiên kiêu hạng nhất không trả lời mà quay đầu lao về phía võ trường.
Bùm!
Ngay khi hắn ta chuẩn bị lao vào võ trường, một kết giới tỏa ra ánh sáng thần bí đã chặn hắn lại.
Toàn bộ kết giới ánh sáng bao quanh võ trường như thể ngăn cách bên trong và bên ngoài.
"Chủ thượng! Đây là....cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ kinh ngạc nhìn luồng sáng trước mặt, tim đập loạn xạ.
"Ai đó đã lẻn vào võ trường và đang phi thăng với sự trợ giúp của linh khí bên trong!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên.
"Cái gì?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị sốc.
"Khó trách lúc đang tu luyện tôi cảm giác linh khí thiên địa trong võ trường loãng hơn dự liệu rất nhiều, hoá ra là có kẻ trốn trong võ trường ăn cắp linh khí của tôi! Chết tiệt!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm gừ, mặc kệ binh lính phía sau, lao vào võ trường như điên
Vạn Kình Tùng nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội vã hét lên: “Ngăn hắn lại, nhanh lên!"
Binh lính lập tức xông lên.
Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng chạy tới ngăn cản binh lính.
Nhưng dựa vào một mình cô ta, có thể ngăn cản được bao nhiêu người?
Tình hình trên đỉnh Thánh Sơn trở nên căng thẳng.
Hiện trường giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Không ai ngờ thiên kiêu hạng nhất lại độc ác quả đoán đến vậy, dám ra tay với người có thân phận như Trần Chiến!
Trận Chiến bị thủng một lỗ nơi ngực, miệng không ngừng nôn ra máu, mắt mở to, nhìn thiên kiêu hạng nhất đứng trước mặt.
Ông ta gắng gượng giơ thanh kiếm gãy trong tay lên, muốn chém về phía thiên kiêu hạng nhất, cố gắng kháng cự lần cuối, nhưng vết thương quá nặng khiến ông ta không còn bao nhiêu sức lực.
“Thiên kiêu hạng nhất, cậu thật sự định khai chiến với Long Quốc sao?”, Vạn Kình Tùng gào lên, mắt ngấn nước.
“Tôi đã phi thăng thành thần, các ông còn dám xúc phạm tôi? Thần tiên không thể xúc phạm, đạo lý này các ông không hiểu sao? Ông ta dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi lấy mạng ông ta thì đã sao? Trừ khi các ông sử dụng vũ khí hạt nhân, nếu không, muốn giết tôi không phải dễ! Tôi nói thật với các ông, hôm nay nếu tôi muốn, hai binh đoàn các ông e rằng không ai có thể đi ra khỏi Thánh Sơn, tôi giết một Trần Chiến thì có là gì?”, thiên kiêu hạng nhất nói, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cậu...”.
“Nghe đây, nể tình tôi cũng là người Long Quốc, tôi có thể không giết các ông, hãy mau rút quân khỏi Thánh Sơn. Ngoài ra, tôi còn phải nói chuyện với quản lý cấp cao nhất của các người! Nếu không, dù có phải chiến đấu một trận, tôi cũng không sợ”, thiên kiêu hạng nhất lại quát lên.
Giọng nói tràn đầy sự bá đạo và không thể nghi ngờ.
Lúc này, hắn chính là trời, chính là thần!
Ngạo nghễ nhìn đời, coi nhẹ bốn phương.
Người phụ nữ áo đỏ đầy vẻ kích động và sùng bái, nhìn thiên kiêu hạng nhất với ánh mắt nóng bỏng, tim đập điên cuồng.
Đây mới là anh hùng trong lòng cô ta.
Coi thường thiên quân vạn mã, không sợ sơn xuyên ngũ nhạc.
Vạn Kình Tùng nghiến chặt răng.
Nhưng ông ta không hành động lỗ mãng.
Bây giờ thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, quả thật những vũ khí trong tay các chiến sĩ này không thể đối kháng với thực lực mà hắn thể hiện ra.
Đại pháo hay máy bay nào đều không lay chuyển được hắn, súng ống e là cũng không thể xuyên thủng da thịt hắn.
Thất bại rồi!
Thua một cách triệt để rồi!
Vạn Kình Tùng rất muốn liều một phen, nhưng ông ta không muốn đấu tranh vô nghĩa, hi sinh tính mạng các chiến sĩ của mình một cách vô ích.
Với vai trò là thống soái một phương, ông ta tuyệt đối không thể hành động cảm tính. Ông ta nhất định phải nhận định rõ tình hình, đánh trận cũng phải đánh một trận có phần thắng. Nếu không có phần thắng nào, liều mạng vô ích thì chỉ cho thấy ông ta không có tài cán gì.
“Tướng Vạn...”.
Chung Chấn nghiến răng, quay đầu lại nhìn Vạn Kình Tùng.
Chỉ cần Vạn Kình Tùng ra lệnh, ông ta sẵn sàng dẫn dắt các chiến sĩ xông lên, liều mạng với thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy gương mặt đầy mệt mỏi và bất lực của Vạn Kình Tùng.
Đôi mắt đó toát ra sự đau khổ và không cam tâm...
“Tướng Chung, xem ra chúng ta phải rút quân rồi...”.
Vạn Kình Tùng khản giọng nói.
“Chẳng lẽ tướng Trần phải hi sinh vô ích như vậy sao? Chẳng lẽ các chiến sĩ phải đổ máu một cách vô nghĩa?”, Chung Chấn phẫn nộ gào lên.
“Tướng Chung, ông phải biết rằng thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, cấp trên chắc chắn sẽ có ý định chiêu mộ người này, dù gì cậu ta cũng là người Long Quốc, huống hồ... nếu chúng ta chiến đấu thì có thể thắng được sao? Đã có nhiều người đổ máu vô ích như vậy, chẳng lẽ ông còn muốn những người còn lại phải đổ máu vô ích?”, Vạn Kình Tùng nói.
Chung Chấn kinh hãi, sau đó phẫn nộ hét lên, vung nắm đấm đánh nát tảng đá ở gần đó.
Ầm!
Tảng đá nứt ra.
Chung Chấn thở hổn hển, trong mắt tràn ngập vẻ không cam tâm.
Vạn Kình Tùng không lên tiếng.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Tướng Vạn, chúng ta tuyệt đối không thể thỏa hiệp!”.
Nghe thấy lời nói đó, Vạn Kình Tùng run lên, quay đầu nhìn về phía người nói.
Đó là một chiến sĩ.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vạn Kình Tùng, bộ dạng coi thường cái chết: “Tướng Vạn, nếu hôm nay thỏa hiệp thì không chỉ là chúng ta thỏa hiệp, mà là toàn bộ Long Quốc thỏa hiệp. Chúng tôi là đấng nam nhi tràn đầy nhiệt huyết, sợ gì chiến đầu? Dù có phải chết cũng phải cho hắn biết chúng tôi không phải hạng người tham sống sợ chết!”.
Nghe vậy, những chiến sĩ khác cũng bày tỏ quyết tâm.
“Tướng Vạn, chúng tôi thà chiến đấu đến chết cũng không thỏa hiệp!”.
“Chiến sĩ Long Quốc chúng ta có ai sợ chết cơ chứ? Bọn họ tàn sát đồng bào chúng ta, tàn sát chiến hữu chúng ta như vậy, sao chúng ta có thể nhẫn nhịn?”.
“Chẳng lẽ các chiến sĩ Long Quốc đều đã chết hết? Không ai dám xuất chiến?”.
“Muốn giết cứ giết, cùng lắm thì chết! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Những người này không tuân thủ quy tắc, sao chúng ta có thể ngồi yên mà nhìn?”.
“Ông thỏa hiệp thì có nghĩa cả Long Quốc đều thỏa hiệp! Dù cho Long Quốc thỏa hiệp, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp!”.
“Tướng Vạn! Chiến đấu!”.
“Đúng, chúng ta phải chiến đấu!”.
“Chiến đấu! Huyết chiến! Tử chiến!”.
“Chiến đấu!”.
“Chiến đấu!”.
Các chiến sĩ sục sôi ý chí, vô cùng hăng hái.
Dù bọn họ đối mặt với tiên thần hay thiên thần, bọn họ cũng không sợ hãi.
Vạn Kình Tùng ngạc nhiên nhìn các chiến sĩ ở phía sau, mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Một hồi lâu sau, ông ta hít sâu một hơi, cười cay đắng: “Dân tộc may mắn, quốc gia may mắn! Thật may mắn...”.
“Nhưng đối với ông mà nói, đây không phải một chuyện may mắn! Nếu tiếp tục chém giết, bọn họ cũng chỉ hi sinh tính mạng vô ích. Tôi thấy đây là một chuyện rất vô nghĩa, ông là tướng lĩnh, phải ngăn chặn điều đó!”.
Vạn Kình Tùng trầm mặc.
Chương 3257: Cơ hội cuối cùng
Các chiến sĩ không hề sợ hãi, không sợ kẻ địch mạnh, thà chết không lui.
Chuyện này với một quốc gia mà nói là chuyện cực kỳ tốt.
Nhưng… dũng khí không phải nhân tố tuyệt đối cho việc đánh thắng trận.
Không có đủ thực lực, chỉ dựa vào một luồng nhiệt huyết thì không thể thay đổi được tình hình trước mắt.
Vạn Kình Tùng suy nghĩ.
Bây giờ quyết sách của ông ta sẽ ảnh hưởng đến chiến sĩ ba quân.
Ông ta không thể có bất cứ sai lầm nào, không thể dựa vào dũng khí để hành sự như các chiến sĩ này.
Ông ta phải nghĩ đến mỗi một chi tiết.
Dù sao ông ta cũng là chỉ huy cao nhất.
Nhiều ánh mắt tập trung lên người ông ta.
Mọi người hoặc chiến hoặc lùi chỉ dựa vào một ánh mắt của ông ta.
Thiên kiêu hạng nhất cũng không vội, hờ hững nhìn ông ta, lặng lẽ chờ đợi.
Bây giờ hắn đã phi thăng thành công, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, trên đời này không còn kẻ địch, đâu còn sợ những người này?
“Vạn Kình Tùng, tôi tin ông là người thông minh. Chắc ông biết kết cục khi đối đầu với tôi là gì, hãy ngoan ngoãn rút quân đi. Đương nhiên có vài món nợ tôi vẫn phải tính sổ với quân Nam Cảnh và Lục Dã. Dù sao các người cũng giết không ít người của Thánh Sơn, tôi cũng phải có một lời giải thích với thuộc hạ của tôi. Cho nên bất cứ chiến sĩ nào tham dự và giết hại người của Thánh Sơn chúng tôi đều phải giao ra đây, rõ chưa?”, thiên kiêu hạng nhất thản nhiên nói, sau đó phất tay.
Ầm!
Cơ thể Trần Chiến ngã xuống đất, người kiệt sức hít thở vài hơi, sau đó hơi thở dần yếu đi.
“Tướng Trần!”.
Nhiều người cực kỳ phẫn nộ, chảy nước máu mắt.
Hai mắt Chung Chấn cũng như sắp nứt ra, chỉ muốn lao tới đó.
Mọi người không chịu đựng được nữa, phẫn nộ nhìn thiên kiêu hạng nhất, muốn xông lên quyết chiến một trận với hắn ngay.
“Lũ khốn nạn, còn chưa bỏ cuộc hay sao? Chẳng lẽ chủ thượng phải giết hết tất cả các người, các người mới biết sợ?”.
Người phụ nữ áo đỏ giận dữ, trừng mắt quát.
Các chiến sĩ không lùi lại, nhìn chằm chằm bọn họ.
Hiện trường có hơi căng thẳng.
Các chiến sĩ muốn nhanh chóng đánh một trận.
Bầu không khí càng trở nên nóng cháy hơn.
Đúng lúc đó, Vạn Kình Tùng giơ tay lên, ra hiệu mọi người đừng hấp tấp vội vàng.
Ánh mắt của mọi người tập trung lên người ông ta.
“Thế nào? Vạn Kình Tùng, tôi tin ông đã suy nghĩ kỹ, dù sao sự nhẫn nại của tôi cũng có hạn”, thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, trong mắt ánh lên vẻ mất kiên nhẫn.
Hắn không muốn nhiều lời với bọn họ nữa
Nếu Vạn Kình Tùng không đồng ý với đề nghị của hắn, hắn chỉ cần ra tay đại khai sát giới.
Nếu không phải vì những chiến sĩ của chính phủ Long Quốc, sao hắn phải lãng phí nước bọt?
“Tướng Vạn…”.
“Tướng Vạn…”.
Mọi người khẽ gọi, ánh mắt trở nên tràn đầy nhiệt huyết.
Vạn Kình Tùng vẫn không nói gì.
Thiên kiêu hạng nhất đã không kiên nhẫn được nữa.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu với Vạn Kình Tùng, bình tĩnh nói: “Vạn Kình Tùng, hình thức khác nhau, có nghĩa ông cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nếu ông không chịu cho tôi câu trả lời, vậy thì coi như ông đã mặc nhận từ chối tôi!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất bùng nổ sát tâm, chuẩn bị lao tới ra tay.
Đúng lúc này, Vạn Kình Tùng đột nhiên lên tiếng.
“Thiên kiêu, nếu tôi rút quân, với thực lực bây giờ của cậu, Long Quốc sẽ không khai chiến với cậu nữa. Nói cách khác, chúng tôi không thể ra tay với cậu nữa, đúng không?”, Vạn Kình Tùng nói.
Nghe vậy, thiên kiêu hạng nhất nhíu mày, nhìn ông ta chằm chằm: “Ông có ý gì?”.
“Tôi muốn nói, đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng tôi! Cơ hội cuối cùng để trả thù cho các chiến sĩ của chúng tôi, trả thù cho tướng Trần của chúng tôi! Chúng tôi… sao có thể bỏ lỡ được?”.
Vạn Kình Tùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Chương 3258: Liều mạng đánh một trận
“Cơ hội cuối cùng? Vạn Kình Tùng! Ông suy nghĩ kỹ chưa? Ông phải biết một khi trận chiến nổ ra, tất cả người của ông đều sẽ không ra khỏi Thánh Sơn này được! Ông có chắc là muốn làm vậy không?”, thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng nói.
“Con người tôi lý trí cả một đời, đến nay tôi cũng không muốn lý trí nữa. Tôi có thể rút, nhưng không cần thiết, Long Quốc không thể nào để cậu rời khỏi Thánh Sơn dễ dàng. Nơi này là địa bàn của Long Quốc, Long Quốc không thể nào không nổ súng mà đã thỏa hiệp với cậu!”, Vạn Kình Tùng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, tất cả chiến sĩ đều trở nên sục sôi, lạnh lùng nhìn thiên kiêu hạng nhất, ai nấy đã vận chuyển khí kình.
“Đúng là ngu xuẩn, dùng tính mạng của bao nhiêu người ở đây để trả giá cho sự lỗ mãng của ông? Cực kỳ ngu xuẩn! Nhưng nếu ông đã lựa chọn thì tôi sẽ tôn trọng ông!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất thúc đẩy khí kình, khí kình cuồn cuộn giống như nước sông dâng lên, lan ra tứ phía.
Tất cả chiến sĩ đều bị khí kình đáng sợ làm chấn động.
Mỗi người đều cảm thấy trên người như đè nặng sức mạnh mấy vạn cân.
Nếu không phải trang bị mặc trên người họ có thể chống đỡ được áp lực, e rằng bọn họ đã bị khí kình ấy làm tan xương nát thịt.
“Chiến đấu!”.
Vạn Kình Tùng không do dự nữa, hét lên.
Lúc này, ông ta muốn dốc hết sức lực chiến đấu một trận.
Dù không thể quay đầu cũng không hề gì.
“Giết!”.
Các chiến sĩ bắt đầu hành động.
Hàng vạn viên đạn giống như mưa ập về phía thiên kiêu hạng nhất.
Đạn oanh tạc hết viên này đến viên khác.
Máy bay chiến đấu trên không trung bay qua bay lại, ném xuống hết quả bom này đến quả bom đặc chế khác.
Ầm!
Thiên kiêu hạng nhất bị hỏa lực mạnh mẽ nhấn chìm.
Một đám lửa hình chữ thập nổ ra.
Ngọn lửa lan ra tứ phía, xé tan mặt đất.
Chiến sĩ ở hàng đầu vội vàng nâng khiên lên đỡ sức lửa đang ập đến.
Cứ vậy kéo dài một phút, sức lửa mới tan đi.
Nhưng Vạn Kình Tùng biết không thể dừng lại!
Chỉ dựa vào số lửa này thì không thể giết được thiên kiêu hạng nhất.
“Tiếp tục tấn công! Tiếp tục! Tiếp tục!”.
Vạn Kình Tùng đỏ cả hai mắt, ra sức hét lên.
Chung Chấn kéo Trần Chiến về, cử người đưa ông ta xuống núi cứu chữa, sau đó lập tức quay trở về chỉ huy tác chiến.
“A!”.
Các chiến sĩ nổ súng như phát điên, muốn bắn hết hộp đạn, muốn trả thù cho những đồng đội đã chết, muốn phát tiết mọi sự bất mãn và đau khổ ra ngoài.
Bom nổ trong phạm vi nhỏ cũng không nghe thấy.
Vạn Kình Tùng biết muốn giết chết một người phi thăng đúng là khó như lên trời.
Ông ta chưa từng tiếp xúc với người phi thăng, thậm chí chưa bao giờ biết đến sự tồn tại này.
Đến lúc này, ông ta cũng chỉ có thể dựa vào hỏa lực mạnh mẽ để thử.
Không nói có thể giết chết thiên kiêu hạng nhất, chỉ cần làm hắn bị thương cũng đủ.
Bởi vì điều đó có nghĩa người phi thăng không phải không thể chiến thắng.
Vạn Kình Tùng nhìn vùng đất cát bụi đầy trời kia, nhìn khu vực bị mưa bom bão đạn che lấp, trong mắt tràn đầy khát vọng.
“Nhất định có thể! Nhất định có thể!”.
Ông ta lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc đó, giữa mưa bom bão đạn có hai bóng người chậm rãi bước ra.
Đó là người phụ nữ áo đỏ và thiên kiêu hạng nhất.
“Cái gì?”.
Vạn Kình Tùng kinh ngạc.
Con ngươi của tất cả các chiến sĩ cũng co lại, ngón tay bóp cò cũng không khỏi buông lỏng.
“Sao lại như vậy?”.
Chung Chấn ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt sửng sốt.
Tất cả mọi đòn tấn công lại không thể làm thiên kiêu hạng nhất bị thương…
Chương 3259: Bất khả chiến bại
Thiên kiêu hạng nhất và người phụ nữ mặc đồ đỏ được bao quanh bởi một quả cầu khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp, hai người họ ung dung bước ra khỏi đó.
Mọi người ngơ ngác nhìn, đầu trống rỗng.
Tất cả hỏa lực đều bắn trúng quả cầu khí đó, nhưng hỏa lực dù có dữ dội đến đâu cũng không xuyên thủng được nó.
Chung Chấn nuốt nước bọt.
Vạn Kình Tùng thở dài thườn thượt, cả người như già đi hơn mười tuổi.
Ông ấy biết tất cả đã kết thúc.
Làm sao đánh thắng được một kẻ thù bất khả chiến bại?
"Tôi đã nói rồi, ông chỉ phí công vô ích thôi. Vạn Kình Tùng, ông cũng là một lão tướng kinh qua nhiều trận chiến, hôm nay lại vì cái gọi là "nghĩa khí" mà hy sinh hết cả đội quân này, lại còn hủy hoại thanh danh của mình, có đáng không?" thiên kiêu hạng nhất điềm nhiên hỏi.
Vạn Kình Tùng hờ hững nhìn về phía đó, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Mọi người cảm thấy trận chiến này có đáng không?"
"Đáng!"
Tất cả binh lính gầm lên.
Coi cái chết như sự trở về!
"Bây giờ, mày đã biết câu trả lời chưa?" Vạn Kình Tùng mặt không cảm xúc đáp.
"Tốt! Tốt! Rất tốt! Như vậy, tôi cũng không phải lo lắng gì nữa!”
Thiên kiêu hạng nhất mặt cũng không cảm xúc, đáp: "Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu đây!"
Hơi thở của Vạn Kình Tùng đột nhiên trở nên gấp rút, ông ta gầm lên: "Tấn công!"
"Giết!"
Đoàn quân ai nấy gương mặt hung tợn và gầm lên hết sức.
Đột nhiên, tất cả các máy bay chiến đấu lao ra và lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
"Lố bịch!"
Đôi mắt của thiên kiêu hạng nhất lộ ra sự khinh thường, hắn ta nhìn những chiến sĩ đang lao tới từ mọi hướng, sau đó cơ thể vụt di chuyển, hóa thành tia chớp và lao về phía đám đông.
Nhất thời, không ai nhìn thấy bóng dáng của thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng sau đó, trong đám đông chợt xuất hiện ánh sáng lập lòe, rồi máu bắn tung tóe khắp nơi.
Tất cả những người lính bị ánh sáng này lia tới, cơ thể đều bị cắt đôi và ngã xuống đất.
Ngay lập tức, hàng trăm binh sĩ ngã xuống đất và chết.
"Chiến!"
Vạn Kình Tùng giận dữ gầm lên, không quan tâm đến điều gì nữa mà bất chấp lao về phía trước.
Ông ấy không thể cứ đứng đó nhìn những người lính ngã xuống.
Lần này, ông ấy sẽ đi đầu.
"Long Thiên Tử! Tiếp chiêu, Thần Uy Hổ Quyền!"
Vạn Kình Tùng gầm lên một tiếng, quyền ảnh là bóng mãnh hổ, hung hãn lao về phía trước.
Mặt đất nứt ra.
Quyền này có lực đủ để xẻ núi và làm tan nát mặt đất.
Nhưng khi quyền tiến lại gần, thiên kiêu hạng nhất vỗ nhẹ một cái.
Cà rắc!
Tất cả sức mạnh và khí công lập tức bị phá vỡ.
"Cái gì?"
Vạn Kình Tùng choáng váng, nhưng ông ấy không nản lòng. Ngược lại, ông ấy tiếp tục lao về phía trước, tiếp tục dùng hết sức bình sinh để tấn công thiên kiêu hạng nhất.
"Chết đi!"
Ông ấy đã sử dụng tất cả sức mạnh của mình và không thực hiện bất kỳ sự phòng thủ nào.
Cú đấm này có thể nói là cú đấm mạnh nhất trong đời của Vạn Kình Tùng.
"Chẳng cầu có thể giết được mày, tao chỉ cần khiến cho mày bị thương, như vậy là đủ rồi!"
Vạn Kình Tùng lẩm bẩm trong đầu, nắm đấm của ông ấy đi tới đâu thì mọi thứ nổ tanh bành tới đó. Thế rồi, cú đấm đó đập mạnh vào lồng ngực thiên kiêu hạng nhất.
Thiên kiêu hạng nhất không đỡ đòn.
Hắn ta để mặc cho nắm đấm đập vào lồng ngực mình.
Ngay lập tức, một làn sóng không khí bùng phát từ nắm đấm.
Mặt đất xung quanh đã bị phá vỡ.
Những đám mây dày đặc trên bầu trời đều tiêu tán.
Mặt trời và mặt trăng dường như đã mất đi ánh sáng của chúng.
Những vì sao mờ đi.
Mơ hồ, dường như có thể nghe thấy tiếng hổ gầm.
Sức mạnh kinh người của nắm đấm đó đập vào lồng ngực thiên kiêu hạng nhất, muốn xé tan quả cầu khí đang toả sáng kia.
Một cú đấm!
Lại một cú đấm nữa!
Vạn Kình Tùng dùng hết sức bình sinh!
Không ngần ngại!
Tuy nhiên, dần dần, sức mạnh của nắm đấm biến mất ...
Lại nhìn về phía lồng ngực của thiên kiêu hạng nhất. Lồng ngực của hắn ta... còn nguyên vẹn, cho dù là quả cầu khí bên ngoài cũng không mảy may bị ảnh hưởng...
Vạn Kình Tùng hoàn toàn không nói nên lời.
"Vạn Kình Tùng, đây là tất cả những gì ông có thể làm sao? Đáng cười, đáng thương, đáng buồn", thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh nói.
Chương 3260: Người phi thăng thứ hai
Ngay cả lớp phòng thủ cũng không thể bị phá vỡ.
Thật đáng sợ!
Đây có phải là sự khác biệt giữa một người đã phi thăng và một người phàm?
Trong lòng Vạn Kình Tùng tràn ngập sự tuyệt vọng, lúc này chút hy vọng của ông ấy đã hoàn toàn vụt tắt.
Cục diện Long Quốc cũng sẽ thay đổi kể từ hôm nay.
Một sự tồn tại như vậy e rằng chỉ có dùng vũ khí hạt nhân thì may ra mới huỷ diệt được , còn nếu không thì thực thể này quả thực là không thể bị tiêu diệt.
Nhưng tốc độ của vũ khí hạt nhân làm sao có thể theo kịp tốc độ của hắn? Liệu vũ khí hạt nhân có thể đánh trúng mục tiêu này hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Hơn nữa, trong lãnh thổ của Long Quốc, làm sao có thể sử dụng vũ khí hạt nhân một cách dễ dàng như vậy? Trong trường hợp đó, chẳng phải tính mạng của vô số người ở Long Quốc cũng sẽ bị chôn vùi cùng với thiên kiêu hạng nhất sao?
"Chà, Vạn Kình Tùng, yên nghỉ đi nhé”.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất bình thản nói, sau đó tung một chưởng về phía Vạn Kình Tùng.
Hơi thở của Vạn Kình Tùng đột ngột trở nên dồn dập, ông ấy lập tức giơ hai tay lên trước, định đỡ đòn.
Tuy nhiên, chưởng này rất nặng, nó trực tiếp bẻ gãy cánh tay và giáng mạnh vào ngực ông ấy.
Sự phòng thủ của ông ấy trước thiên kiêu hạng nhất yếu ớt giống như một tờ giấy!
Phụt!
Vạn Kình Tùng phun ra một ngụm máu, bay lộn ngược ra xa rồi nặng nề ngã xuống đất. Da thịt trên người nứt toác, năng lượng hỗn loạn, kinh mạch đứt lìa.
Chỉ với một đòn, một cao thủ như Vạn Kình Tùng đã bị hạ đo ván.
Không ai dám tưởng tượng thiên kiêu hạng nhất bây giờ mạnh đến thế nào.
"Tướng Vạn!"
"Bảo vệ tướng Vạn!"
Tất cả những người lính xung quanh lao đến và vây xung quanh Vạn Kình Tùng.
"Tránh ra, mau tìm cách đi khỏi đây, đi khỏi đây nhanh lên!"
Vạn Kình Tùng gầm lên bằng chút sức lực cuối cùng của mình.
Ông ấy đã hối hận trong lòng rồi.
Đáng ra không nên đánh trận này!
Ông ấy không thể ngờ rằng hai quân đoàn lớn thậm chí không thể vượt qua hàng phòng thủ của thiên kiêu hạng nhất.
Trước đây, ông ấy nghĩ rằng họ vẫn có 10% hoặc ít nhất là 5% cơ hội.
Bây giờ có vẻ như thậm chí 1% cơ hội họ cũng không có.
Đây được định sẵn là một trận chiến không có cơ hội chiến thắng.
Tuy nhiên, tiếng hét của ông ấy không có tác dụng gì cả.
Những người lính biến thành một bức tường người, đứng trước mặt thiên kiêu hạng nhất.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo.
Vụt!
Thiên kiêu hạng nhất bắn ra một làn sóng khí lao thẳng về phía đó.
Tất cả những thứ chạm vào làn sóng không khí đều bị nghiền nát thành bột.
Tất cả những người lính xung quanh Vạn Kình Tùng toàn bộ đã hy sinh.
Không còn xương thịt.
"KHÔNG! !"
Vạn Kình Tùng gầm lên thê lương.
Thiên kiêu hạng nhất nhìn ông ấy với vẻ thương hại, khoan thai đi dạo xung quang, dường như rất thích khoảnh khắc này.
Ngay sau đó, hắn ta đứng trước mặt Vạn Kình Tùng và quan sát ông ấy một cách trịch thượng.
Vạn Kình Tùng nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt căm thù.
"Ông có vẻ....vẫn không phục?", thiên kiêu hạng nhất điềm nhiên hỏi.
"Ông đây cả đời chinh chiến, chưa từng khuất phục kẻ nào!" Vạn Kình Tùng gầm lên.
"Không sao, tôi sẽ móc mắt ông ra để xem ông còn có thể nhìn tôi như thế này không”.
Thiên kiêu hạng nhất thờ ơ nói, sau đó giơ tay lên, trên đầu ngón tay có một luồng khí mỏng manh gợn sóng, chuẩn bị ra tay.
Nhưng vào lúc này.
Vút!
Một bóng đen nhanh nhẹn đột nhiên quét tới, một kiếm chém mạnh vào người thiên kiêu hạng nhất.
Là Chung Chấn!
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Nhưng giây tiếp theo.
Tang!
Thanh kiếm sắc bén trực tiếp gãy làm đôi.
Sự phấn khích và niềm vui trên khuôn mặt của mọi người đột nhiên biến mất không còn dấu vết!
"Làm sao có thể?"
Đôi mắt của Chung Chấn mở to.
Thiên kiêu hạng nhất hơi nghiêng đầu.
Chung Chấn chuẩn bị rút lui ngay lập tức.nhưng thiên kiêu hạng nhất đã giơ tay quét sang ngang.
Bịch!
Chung Chấn dường như bị thứ gì đó hút chặt, cơ thể ông ấy tiến về phía trước một cách vô thức và cổ bị bóp chặt trong lòng bàn tay của thiên kiêu hạng nhất.
"Dừng lại! !"
Vạn Kình Tùng khó khăn đứng lên, muốn giải cứu Chung Chấn.
Nhưng lúc này, ông ấy ngay cả đứng lên cũng khó khăn vô cùng.
"Tướng Vạn....tôi.....đi trước đây...."
Chung Chấn hét lên một cách khó khăn.
Rắc!
Cổ ông ấy bị bẻ gãy, chân tay thõng xuống và chết ngay tại chỗ.
Đôi mắt của Vạn Kình Tùng đầy máu và nước mắt, ông ấy nghiến răng và cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Tuy nhiên, khi đối mặt với một sự tồn tại tối cao như thiên kiêu hạng nhất, bất kỳ sự oán giận nào của ông ấy cũng đều vô ích.
Thiên kiêu hạng nhất ném Chung Chấn xuống đất và thờ ơ nhìn Vạn Kình Tùng.
Những người lính xung quanh tiếp tục tấn công, nhưng họ đương nhiên không thể làm thiên kiêu hạng nhất bị thương.
Hắn ta khinh thường tất cả những người có mặt ở đây.
Hắn ta là vị thần ở đây.
"Hận sao? Oán sao? Đây là những gì ông tự chuốc lấy".
"Tôi đã cảnh cáo ông, nhưng ông không dừng lại”.
"Tất cả những người chết ở đây thực sự đã bị ông hại chết”.
"Vạn Kình Tùng, ông chỉ vì lòng trung nghĩa và sự liều lĩnh của mình mà tạo ra kết quả như vậy, muốn trách thì cũng nên tự trách chính mình", thiên kiêu hạng nhất hờ hững nói.
"Tao sẽ đi xuống xin lỗi các anh em của tao, nhưng tao phải nói cho mày biết, Long Quốc sẽ không đầu hàng mày. Long Quốc có hàng ngàn người như tao, cho dù lực lượng của chúng mày mạnh đến đâu, họ cũng sẽ không khuất phục mày!"
"Bọn họ không cúi đầu, tôi giết, kẻ không phục tôi, tôi giết hết. Sau khi tôi có sức mạnh tuyệt đối, ông cho rằng trên đời này còn có chuyện gì không như ý muốn của tôi được hay sao?"
"Được rồi, ngoan ngoãn lên đường đi".
Thiên kiêu hạng nhất thờ ơ nói, sau đó giơ chân định giẫm lên người Vạn Kình Tùng.
Cú đạp này đủ mạnh để chia ngọn núi này thành hai nửa.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này.
"Chủ thượng!"
Người phụ nữ mặc áo đỏ ở phía sau đột nhiên kêu lên gấp gáp.
"Ừm?"
Thiên kiêu hạng nhất cau mày, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?"
Hắn ta thấy người phụ nữ áo đỏ đờ đẫn nhìn về phía võ trường.
Thiên kiêu hạng nhất cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng nhìn về phía võ trường.
Chỉ với một cái liếc mắt, hắn ta hoàn toàn sững người.
Một đám mây khổng lồ hình đôi cánh xuất hiện bên trên võ trường.
Đám mây này kết nối với phía bên trong của võ trường, cảnh tượng trước mắt cực kỳ kỳ lạ.
Đồng thời, rất nhiều ánh sáng rực rỡ không ngừng toả ra từ bên trong võ trường.
Tia sáng này mạnh hơn tia sáng do thiên kiêu hạng nhất phát ra trước đó.
"Đây là?" vẻ mặt thiên kiêu hạng nhất thay đổi ngay lập tức, như thể hắn ta nhận ra điều gì đó.
"Chủ thượng, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, thiên kiêu hạng nhất không trả lời mà quay đầu lao về phía võ trường.
Bùm!
Ngay khi hắn ta chuẩn bị lao vào võ trường, một kết giới tỏa ra ánh sáng thần bí đã chặn hắn lại.
Toàn bộ kết giới ánh sáng bao quanh võ trường như thể ngăn cách bên trong và bên ngoài.
"Chủ thượng! Đây là....cái gì?"
Người phụ nữ áo đỏ kinh ngạc nhìn luồng sáng trước mặt, tim đập loạn xạ.
"Ai đó đã lẻn vào võ trường và đang phi thăng với sự trợ giúp của linh khí bên trong!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên.
"Cái gì?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ bị sốc.
"Khó trách lúc đang tu luyện tôi cảm giác linh khí thiên địa trong võ trường loãng hơn dự liệu rất nhiều, hoá ra là có kẻ trốn trong võ trường ăn cắp linh khí của tôi! Chết tiệt!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm gừ, mặc kệ binh lính phía sau, lao vào võ trường như điên
Vạn Kình Tùng nghe vậy, hai mắt sáng lên, vội vã hét lên: “Ngăn hắn lại, nhanh lên!"
Binh lính lập tức xông lên.
Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng chạy tới ngăn cản binh lính.
Nhưng dựa vào một mình cô ta, có thể ngăn cản được bao nhiêu người?