-
Chương 3251-3255
Chương 3251: Sát tâm
“Hả?”, Vạn Kình Tùng đang tấn công dưới chân núi phải chau mày nhìn lên sườn núi.
“Tướng Vạn, đám người Thánh Sơn đó đang làm gì vậy? Sao họ lại tự chém giết lẫn nhau thế”, Chung Chấn cảm thấy khó hiểu.
“Chắc là do nội bộ lục đục. Đây là cơ hội tốt để tấn công Thánh Sơn. Nghe này, để đội một, ba, năm khống chế đám huyết nhân, bao vây họ, giết không chết cũng không sao. Chỉ cần kiểm soát được họ là được. Những người khác thì tản ra bốn hướng, tấn công đỉnh núi, đấu với những người khác là phụ, ngăn chặn thiên kiêu là chính. Lập tức hành động”, Vạn Kình Tùng hô lớn.
“Vâng”, quân Lục Dã và quân Nam Cảnh đều lập tức hành động. Đoàn quân hùng hổ bắt đầu tấn công từ bốn phương tám hướng. Máy bay chiến đấu nổ ầm ầm trên đỉnh núi.
Cô gái mặc áo đỏ đang chiến đấu thấy vậy bèn tái mặt, hét lớn: “Giờ không phải lúc nội bộ đánh nhau. Mọi người mau chóng cùng tôi bảo vệ võ trường, kéo dài thời gian cho chủ thượng”.
“Vũ Thành Mị bớt nói nhảm lại, chỉ cần tế cô để cô trở thành huyết nhân mạnh nhất thì đám tạp nham này không là gì hết”.
“Đúng vậy, giờ việc cần làm nhất chính là trói cô vào huyết trận, như vậy có bao nhiêu người của Long Quốc tới thì cũng đều phải chết hết”.
Đám đông không hề dừng lại, cứ thế lao về phía cô gái mặc áo đỏ. Cô ta đỡ đòn. Thấy đám đông không nghe lời mình, cô ta bèn quay người chạy về phía đỉnh núi.
“Vũ Thành Mị, đừng hòng bỏ chạy”.
“Yêu nữ, chạy đi đâu?”,đám đông đuổi theo. Họ cứ thể đuổi theo cô ta lên núi mới chịu dừng lại.
Lúc này đã có không ít các chiến sĩ của Long Quốc cũng đuổi lên đỉnh núi. Bọn họ tấn công thẳng vào trong võ trường.
Những người canh chừng bên ngoài võ trường lập tức phản công. Thế nhưng bọn họ chỉ có tầm hơn mười người. Dù mạnh thế nào cũng không thể ngăn được đám chiến sĩ đang lao lên như ong vỡ tổ kia. Đã có người lao được vào trong võ trường rồi.
“Chết đi”, cô gái mặc áo đỏ tức giận nhảy bật lên và chém mạnh về phía đối phương.
“Khốn nạn”, Trần Chiến lao lên trước, nhìn thấy cảnh tượng đó bèn chém kiếm về phía cô gái mặc áo đỏ.
“Dựa vào đám vô dụng các người mà cũng đòi đối kháng với tôi sao?”, cô gái mặc áo đỏ hừ giọng lạnh lùng, đánh nhau với Trần Chiến.
Những cường giả khác cũng vội tới đỉnh núi. Nhìn thấy cảnh tượng đó thì họ bèn tái mặt.
“Thiên Vương đại nhân, giờ phải làm sao?”, có người hỏi.
“Tôi thấy ở đây khó có thể giữ được nữa rồi. Thánh Sơn bị tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu đã vậy thì chi bằng giết Vũ Thành Mị, bỏ chạy. Nếu cô ta không chết thì sau này sẽ gây ra đại họa mất”,
“Đúng vậy .Nếu như để cô ta báo với thiên kiêu, chắc chắn thiên kiêu sẽ tức giận. Tới khi đó chúng ta có chạy đi đâu thì cũng khó mà sống được”, Tả Thiên Vương lạnh lùng nói.
“Nếu đã vậy thì giết chết Vũ Thành Mị rồi nói?”
“Ra tay đi”, đám đông quyết định rồi lao về phía cô gái mặc áo đỏ. Cô gái phải đối phó với đám chiến sĩ của Long Quốc lao lên đã khó khăn rồi, giờ sao có thể đối phó được với đám người của Thánh Sơn nữa chứ?
Giờ cô ta vô cùng thê thảm.
“Cút đi”, cô ta tức giận phóng ra sát khí và gầm lên khi thấy người cảu Trần Chiến lao tới.
Một chưởng đánh khiến thanh kiếm của gãy đôi. Cô gái áo đỏ tung chưởng về phía Trần Chiến.
Phụt...Trần Chiến nôn ra máu, ngã ra đất. Thế nhưng một giây sau, một đướng kiếm dài liền chém về phía cô ta.
Cô gái thất kinh, vội vàng né đòn. Để tấn công Trần Chiến thì cô ta đã sử dụng rất nhiều sức mạnh nên giờ không còn né đòn kịp nữa.
Vụt! Cô gái bị đâm trúng một nhát kiếm, đau tới mức run bắn người.
Người bên cạnh lại tung một quyền và một đạp. Cô ta bay bật ra xa, đập người ra đất.
Chương 3252: Xuất quan?
Đám cường giả của Thánh Sơn mừng lắm. Ai cũng nhìn về phía trước và cười giảo hoạt.
“Vũ Thành Mị, chắc cô không nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay đúng không?”, Hữu Thiên Vương cười lạnh lùng.
“Trước đây cô dựa vào sự cưng chiều của thiên kiêu dành cho mình nên luôn tỏ ra trịch thượng, luôn khoa chân múa tay với chúng tôi. Giờ cô không ngờ lại chết trong tay chúng tôi đúng không?”, Tả Thiên Vương nói bằng vẻ vô cảm sau đó lấy ra một cao dao găm bước về phía trước.
Cô gái mặc áo đỏ định phản công. Thế nhưng đối phương đã giẫm hai tay và hai chân của cô ta như muốn bẻ gãy chúng.
“Ư...”, cô gái mặc áo đỏ đau tới mức run người. Thế nhưng cô ta vẫn bặm môi, không hề kêu la.
“Cô cũng cứng đầu thật đấy”, Tả Thiên Vương nheo mắt lạnh lùng: “Thật muốn hành hạ cô thêm chút nữa đề có thể thấy bộ dạng cô quỳ xuống cầu xin tôi. Chỉ đáng tiếc, giờ tôi không được phép lãng phí thời gian. Thôi kệ đi, giải quyết cô trước đã là chúng tôi có thể rời khỏi Thánh Sơn rồi. Vũ đại nhân, chúng ta gặp lại nhau ở kiếp sau nhé”.
Nói xong, người này giơ con dao lên.
“Khốn nạn! Thiên kiêu hạng nhất sẽ báo thù cho tôi. Chủ thượng nhất định sẽ báo thù cho tôi. Các người không thoát được một ai đâu. Tất cả các người sẽ đều phải chết. Cô gái mặt áo đỏ gầm lên, hai mắt đỏ rực.
“Có thể chúng tôi sẽ chết, nhưng chúng tôi sẽ chết sau cô. Lên đường đi”, nói xong Tả Thiên Vương đâm con dao về phía ngực cô gái áo đỏ.
Con dao được làm từ chất liệu đặc biệt, đâm vỡ ngọc cũng không thành vấn đề. Hơn nữa lúc này nó còn được bao bọc trong luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp của Tả Thiên Vương, vậy nên đâm qua da thịt của cô gái sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Nhìn con dao đang lao tới, cô gái mặc áo đỏ trốn tròn mắt, nín thở. Cô ta biết mình không thoát được nữa. Cô ta hận lắm, hận bản thân mình lại có kết cục như vậy. Cô ta thà chết trong tay đám quan chức Long Quốc còn hơn. Như vậy ít nhất còn có vẻ bi hùng.
Đúng lúc con dao lao tới...Một luồng sức mạnh đột nhiên dâng lên từ trong võ trường.
Các chiến sĩ Long Quốc đang lao về phía này đều bị đánh bay ra. Đến cả đám người Tả, Hữu Thiên Vương cũng phải loạng choạng.
Cô gái áo đỏ thoát khỏi sự kìm kẹp, vội ôm lấy một tảng đá để tránh bị thổi bay.
Thế nhưng do luồng khí tức quá mạnh nên cả người cô tay nổi lên giữa không trung. Tay cô ta ghì chặt tảng đá, chỉ sợ bị bay mất xuống vực.
Một lúc sau luồng khí tức có vẻ tản ra. Cả vùng đỉnh núi trông vô cùng đáng sợ.
Không một ai có thể đứng vững. Đám đông từ từ bò dậy, ai trông cũng bàng hoàng.
“Chuyện gì vậy? Khí tức đến từ đâu thế?”
“Có vẻ như được phóng ra từ trong võ trường”.
“Võ trường sao? Lẽ nào là của thiên kiêu hạng nhất?”
“Lẽ nào anh ta sắp xuất quan rồi?”
“Không hay rồi, thiên kiêu sắp phi thăng thành công rồi. Mau, tấn công vào võ trường, ngăn chặn anh ta phi thăng”.
Các chiến si Long Quốc tập trung lại lao vào võ trường. Cô gái mặc áo đỏ ý thức được điều gì đó bèn vội vàng chạy theo.
“Không được để cô ta vào trong đó. Nếu không chúng ta sẽ không thể giết chết được cô ta đâu. Một khi cô ta mà mách với thiên kiêu thì chúng ta sẽ xong đời đấy”, Hữu Thiên Vương gầm lên.
“Giết”, Tả Thiên Vương hai mắt rực máu, lao tới như một tia điện.
Cô gái mặc áo đỏ vốn đang bị thương nên giờ đã yếu. Cô ta đứng dậy cũng không nhanh nên nhanh chóng bị Tả Thiên Vương đuổi kịp.
Bùm!
Tả Thiên Vương dội một luồng sức mạnh lên người cô ta và ghì cô ta xuống, con dao lao vê fphias ngực của cô ta.
Cô gái mặc áo đỏ tái mặt.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc bèn có một giọng nói từ trong võ trường vang lên: "Tả Thiên Vương, các người dám?"
Chương 3253: Anh ta chính là tiên nhân.
Thấy vậy Tả Thiên Vương giật bắn người ngước nhìn. Cả võ trường khói bụi bay mịt mù.
Cả một vùng khí tức bao trùm lấy Thánh Sơn. Dù Thánh Sơn có cao tới mức nào thì cũng bị luồng khí tức kia nuốt gọn.
Đám đông run rẩy. Có người quỳ phụp xuống, bên trong luồng khí tức đó, dường như chẳng một ai có thể phản kháng được.
Đám võ giả của Thánh Sơn hết hồi, vội vàng quỳ phụp xuống, điên cuồng khấu đầu.
Vạn Kình Tùng, Chấn Chung đang lao lên núi cũng phải tái mặt, nhìn võ trường bằng vẻ không dám tin.
“Khí tức này...lẽ nào...thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công rồi sao?”, Vạn Kình Tùng lầm bầm.
“Tướng Vạn, giờ phải làm sao?”, Chấn Chung trố tròn mắt bằng vẻ hoang mang.
Nếu thật sự phi thăng thì sợ rằng ngay cả hai quân đoàn cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu.
Tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả đều tái mặt. Trần Chiến đã chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử. Chấn Chung không nói gì.
Vạng Kình Tùng nhìn về phía cửa lớnCánh cửa phát ra ánh sáng tạo ra những bông hoa sen vô cùng xinh đẹp. Ngay sau đó, đám đông dường như nghe thấy có âm thanh gì đó vang vọng bên tai vô cùng thần kỳ.
Mọi người bàng hoàng nhìn về phía cánh cửa. Âm thanh của thần tiên sao? Lẽ nào tiên nhân giáng thế rồi?
Nhất thời, tất cả cảm thấy tim đập mạnh, hơi thở như ngưng lại.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên bên trong võ trường. Thời gian như ngưng lại.
Các chiến sĩ có mặt đồng loạt giơ súng lên, chĩa thẳng về phía cánh cửa. Thế nhưng có vẻ như ngay cả việc bóp cò cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Dù chưa gặp người đó nhưng họ đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, bàng hoàng rồi. Nếu người đó mà đứng ở đây thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào.
Không ai dám tưởng tượng. Cùng với tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nguồn sáng trong võ trường cũng càng chói mắt hơn.
Bốn phía khói bốc lên, bao trùm cả ngọn núi thêm một lần nữa. Âm thanh như của thần tiên vang lên bên tai họ càng lúc càng gần. Dường như âm thanh đó đang ảnh hưởng tới cả thần thức của họ. Rất nhiều người bị phá vỡ ý thức phòng ngự, họ cứ thể quỳ phụp xuống.
Các chiến sĩ cố gắng hết sức nhưng hai chân vẫn cứ run rẩy. Dù là Vạn Kình Tùng hay là Chấn Chung thì cũng đều cảm thấy sợ hãi và khó mà kiểm soát được chính mình.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”, Chấn Chung thận trọng hỏi.
“Khí tràng”.
Vạn Kình Tùng nói bằng giọng khàn khàn: “Kẻ mạnh thì khi sinh ra đã có một loại khí tràng vô địch rồi. Mà khí tràng của thiên kiêu hạng nhất lúc này tương đương với khí tràng của tiên nhân rồi...”
“Khí tràng...tiên nhân sao?”, Chấn Chung lầm bầm nhìn về phía cánh cửa.
Một bóng hình bước ra. Đám đông nhìn chăm chăm.
Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng hình của đối phương hơi mờ nhạt. Khi ánh sáng mất dần đi thì diện mạo của thiên kiêu hạng nhất cũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này anh ta khác rất nhiều so với trước đó. Làn da anh ta biến thành màu vàng nhạt, từng thớ thịt đều tiềm tàng sức mạnh tới mức kinh người
Đôi mắt anh ta cũng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ như có cả mặt trăng và mặt trời cùng chuyển động trong đó.
Cơ thể anh ta trở lên cao lớn hơn nhiều. Giờ anh ta đã cao tầm hơn hai mét, mái tóc dài buông xuống phía sau như thác đổ.
Mỗi một hành động, mỗi một nhịp thở của anh ta đều mang theo nhịp điệu thu hút cả không gian.
Lúc này anh ta chính là tiên nhân!
Chương 3254: Thủ đoạn của tiên nhân
Thiên kiêu xuất hiện, trấn nhiếp cả hiện trường. Tất cả đều dừng lại. Bởi vì ai cũng biết không cần phải đánh tiếp nữa.
Dù không biết thực lực hiện tại của thiên kiêu như thế nào nhưng ai cũng biết bọn họ không phải là đối thủ của anh ta nữa rồi.
“Chủ thượng”, người phụ nữ mặc áo đỏ tỏ ra vô cùng vui mừng. Cô ta kích động tới mức run người, chật vật bò dậy, tập tễnh bước về phía trước và quỳ phụp xuống.
“Chúc mừng chủ thượng đã phi thăng thành công. Chúc mừng chủ thượng”.
Cô ta rưng rưng nước mắt.Bao năm qua nỗ lực, cuối cùng cũng đã có kết quả. Giờ đây thiên kiêu đã phi thăng, chẳng ai còn là đối thủ của anh ta nữa. Và cũng chẳng còn ai dám đối đầu với cô ta.
“Ai khiến cô thành ra như thế vậy?”, thiên kiêu nhìn xuống, khẽ hỏi.
Dứt lời, đám người Tả Hữu Thiên Vương ở phía sau bàng hoàng, ai cũng run bần bật và vội vàng khấu đầu: “Chủ thượng tha mạng. Xin chủ thượng tha mạng”.
Thiên kiêu có thể khiến Tả Thiên Vương dừng tay có nghĩa là anh ta nắm được tình hình phía bên ngoài này. Anh ta hỏi cô gái mặc áo đỏ cũng chỉ đề xác nhận mà thôi.
“Chủ thượng, Tả Hữu Thiên Vương phản bội Thánh Sơn, định giết chết tôi sau đó bỏ chạy, không muốn dốc sức vì chủ thượng nữa. Kẻ nghịch đồ như vậy đáng chết”, cô gái mặc áo đỏ quay lại nói.
“Vũ Thành Mị, cô ăn nói linh tinh. Rõ ràng cô muốn chúng tôi biến cô thành huyết nhân, chúng tôi vì mạng sống mới làm vậy. Vậy mà cô còn dùng lời nói ác ý để tố cáo chúng tôi”, Hữu Thiên Vương tức giận gầm lên.
“Đúng vậy, chủ...chủ thượng, chúng tôi làm như vậy vì muốn giữ mạng sống mà thôi...để giữ lấy cái mạng còi này dốc dức vì chủ thượng. Vũ Thành Mị không thể chỉ huy người khác khiến cho quân của Long Quốc tấn công lên cả Thánh Sơn. Cô ta thất bại, định bảo chúng tôi chuyển hóa thành huyết nhân. Do cô ta bất tài, lại đổ lỗi lên chúng tôi. Công bằng ở đâu. Mong chủ thượng...minh giám”, Tả Thiên Vương cũng run rẩy nói.
“Là như vậy sao?”, thiên kiêu nhìn cô gái mặc áo đỏ.
Cô gái mím môi, cúi đầu nói giọng khàn khàn: “Đúng vậy...”
“Tôi biết rồi”, thiên kiêu gật đầu sau đó quay qua nhìn Tả Thiên Vương. Anh ta đưa tay lên khẽ chộp lấy Tả Thiên Vương từ khoảng cách xa.
“Á”, Tả Thiên Vương phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể Tả Thiên Vương nổ tung, máu bắn tung tóe.
“Cái gì?”, các tầng lớp cấp cao của Thánh Sơn hồn bay phách tán. Đám đông bỏ chạy hoặc là quỳ xuống xin tha mạng.
Thế nhưng những người vừa định bỏ chạy kia đã bị thiên kiêu xử lý.
Bùm bùm...Họ có kết cục giống như Tả Thiên Vương. Tất cả đều bị nổ tung.
“Chủ thượng! Tại sao? Tại sao? Lẽ nào chủ thượng lại tin Vũ Thành Mị và không tin tưởng chúng tôi?”, Tả Thiên Vương không hề bỏ chạy mà tức giận gào lên.
Thế nhưng thiên kiêu chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Không phải tôi tin Thành Mị mà là tôi cảm thấy nghi ngờ với lòng trung thành của các người. Nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì Thánh Sơn. Vậy tại sao các người không vào huyết trận?”
Dứt lời, Tả Thiên Vương trố tròn mắt.
“Vào lúc sinh tử, các người không chịu hi sinh, ngược lại còn muốn giết người của mình, như vậy tôi hà tất phải giữ các người lại?”
Nói xong thiên kiêu giơ tay lên. Hữu Thiên Vương rùng mình, vội đứng bật dậy lao về phía cô gái mặc áo đỏ: “Tiện nhân, cô phải cùng chết với tôi”.
Nói xong người này điên cuồng lao tới. Nhưng Hữu Thiên Vương mới lao được nửa đoạn đường thì đã bị nổ tung. Thế là tầng lớp cao cấp của Thánh Sơn đều bị giếtt sạch.
Chưa tới 10 giây mà thiên kiêu đã tiêu diệt hết thảy. Chấn Chung, Trần Chiến sững sờ.
Vạn Kình Tùng cũng tối mặt. Sức mạnh này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của họ. Đây chính là tiên nhân sao?
Chương 3255: Dốc toàn lực
Thiên kiêu hạng nhất tiêu diệt mười mấy cường giả của Thánh Sơn một cách dễ dàng. Những người này đều là những kẻ mạnh siêu cấp có thể chống lại được cả Trần Chiến, Chấn Chung.
Vậy mà trước mặt thiên kiêu, bọn họ không bằng cả chó mèo, thậm chí còn không bằng cả con sâu cái kiến. Sâu kiến dù sao cũng có thể chạy đi chạy lại, còn họ đến chạy cũng không có cơ hội. Họ chết không toàn thây, chết ngay tại chỗ.
Lúc này tất cả đều bị chèn ép không cả dám thở mạnh chứ đừng nói tới việc đối phó với anh ta.
“Thành Mị”, thiên kiêu lên tiếng.
“Lát nữa ghi lại tất cả những kẻ phản đồ hoặc tham sống sợ chết lại, tôi sẽ dọn sạch luôn thể", thiên kiêu nói.
“Vâng”, cô gái mặc áo đỏ chắp tay.
“Được rồi, tới lượt tính sổ với các người rồi”, thiên kiêu nhìn đám người Vạn Kình Tùng và nói bằng vẻ vô cảm: “Vạn Kình Tùng, Chung Chấn, Trần Chiến, là ai đã cho các người bước vào lãnh địa của tôi vậy?”
Chỉ một câu nói thôi mà chứa đựng sức chèn ép tới mức ghê người. Đám đông cảm thấy đứng không vững, cố gắng lắm mới hít thở được.
Trần Chiến cũng vậy, nhưng nghĩ tới những người anh em của mình đều đã hi sinh ở đây thì cơn tức giận trong ông ta đã chiến thắng cả nỗi sợ hãi.
“Lãnh địa của Thánh Sơn sao? Đây là lãnh địa của Long Quốc. Nó trở thành của cậu từ khi nào vậy?”, Trần Chiến gầm lên.
“Hả?”, thiên kiêu khẽ quay người nhìn Trần Chiến.
Trần Chiến không hề sợ hãi, chỉ hét lớn: “Thánh Sơn vô pháp vô thiên, giết người vô tội không nói còn định đối đầu với nhà nước, làm chuyện trái pháp luật. Hôm nay còn chống đối kịch liệt, giết hai không biết bao nhiêu chiến sĩ của Long Tổ. Thánh Sơn các người tội ác tày trời. Tôi tới bắt các người có vấn đề gì sao?”
“Tướng Trần, đừng nói nữa”, Vạn Kình Tùng tái mặt, khẽ quát.
“Tướng Vạn, tôi nói không sai. Tôi không sợ chết. Dù cậu ta có giết chết tôi thì đã sao? Đây chính là thái độ của tôi. Và cũng là thái độ của các chiến sĩ khác của Long Tổ. Tôi biết, sau khi cậu ta phi thăng thì nhiều người sẽ sợ cậu ta. Nhưng biết bao nhiêu huynh đệ của tôi đã phải đổ máu, tôi không thể cúi đầu được. Dù không đánh lại được thì tôi cũng sẽ ngẩng cao đầu nhìn cậu ta. Chiến đấu với cậu ta, cùng lắm là chết”.
Trần Chiến hét lớn. Khẩu khí này giống như một ngôi sao vụt sáng giữa trời đêm, khiến tất cả đám đông phải giật mình và bừng tỉnh lên nhiều.
Cô gái mặc áo đỏ hét lớn: “Đồ khốn nạn. Trần Chiến, ông tưởng rằng mình là ai? Ông biết mình đang nói chuyện với ai không? Ông đang nói chuyện với một vị thần minh đấy. Một người phàm tục như ông mà cũng dám khiêu chiến với thần minh sao? Ông chán sống rồi hay gì?”
“Thần minh? Hừ, trong mắt chúng tôi, thần minh là người không vị kỷ, luôn nghĩ tới người khác, là người lương thiện chứ không phải cái thể loại giết người không chớp mắt, chỉ biết lợi lạc cá nhân như thế này. Thần minh không phải người có sức mạnh kinh khủng mà là người có tâm linh phi phàm. Loại thần linh này tôi không chấp nhận”, Trần Chiến lạnh lùng nói.
“Ông...”, cô gái áo đỏ á khẩu.
Thế nhưng thiên kiêu chỉ ra hiệu cho cô ta đừng nói nhiều. Cô gái lùi về sau.
“Vạn Kình Tùng, ông nói đi, nếu tôi giết chết một người chỉ huy ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?”, thiên kiêu thản nhiên nói.
“Vậy thì cậu đã tuyên chiến trắng trợn với Long Quốc”, Vạn Kình Tùng đáp lại.
Thế nhưng đúng lúc này...Trần Chiến bị một luồng sức mạnh bao trùm, cả người ông ta bay về phía thiên kiêu.
“Tướng Trần”.
“Tướng Trần”
Đám đông thất kinh, định ngăn lại nhưng không kịp.
Đến cả Trần Chiến còn không kịp phản ứng. Ngay sau đó thiên kiêu đưa tay ra.
Phụt! Ngực của Trần Chiến bị anh ta đâm xuyên. Đám đông trố tròn mắt, tất cả cảm tưởng đầu óc như bị nổ tung.
“Trần Chiến”, Chung Chấn gào lên, hai mắt đỏ như máu.
Vạn Kình Tùng siết chặt nắm đấm: “Tất cả chuẩn bị”.
Ngay lập tức tất cả các chiến sĩ đều nhằm thẳng về phía thiên kiêu.
“Hả?”, Vạn Kình Tùng đang tấn công dưới chân núi phải chau mày nhìn lên sườn núi.
“Tướng Vạn, đám người Thánh Sơn đó đang làm gì vậy? Sao họ lại tự chém giết lẫn nhau thế”, Chung Chấn cảm thấy khó hiểu.
“Chắc là do nội bộ lục đục. Đây là cơ hội tốt để tấn công Thánh Sơn. Nghe này, để đội một, ba, năm khống chế đám huyết nhân, bao vây họ, giết không chết cũng không sao. Chỉ cần kiểm soát được họ là được. Những người khác thì tản ra bốn hướng, tấn công đỉnh núi, đấu với những người khác là phụ, ngăn chặn thiên kiêu là chính. Lập tức hành động”, Vạn Kình Tùng hô lớn.
“Vâng”, quân Lục Dã và quân Nam Cảnh đều lập tức hành động. Đoàn quân hùng hổ bắt đầu tấn công từ bốn phương tám hướng. Máy bay chiến đấu nổ ầm ầm trên đỉnh núi.
Cô gái mặc áo đỏ đang chiến đấu thấy vậy bèn tái mặt, hét lớn: “Giờ không phải lúc nội bộ đánh nhau. Mọi người mau chóng cùng tôi bảo vệ võ trường, kéo dài thời gian cho chủ thượng”.
“Vũ Thành Mị bớt nói nhảm lại, chỉ cần tế cô để cô trở thành huyết nhân mạnh nhất thì đám tạp nham này không là gì hết”.
“Đúng vậy, giờ việc cần làm nhất chính là trói cô vào huyết trận, như vậy có bao nhiêu người của Long Quốc tới thì cũng đều phải chết hết”.
Đám đông không hề dừng lại, cứ thế lao về phía cô gái mặc áo đỏ. Cô ta đỡ đòn. Thấy đám đông không nghe lời mình, cô ta bèn quay người chạy về phía đỉnh núi.
“Vũ Thành Mị, đừng hòng bỏ chạy”.
“Yêu nữ, chạy đi đâu?”,đám đông đuổi theo. Họ cứ thể đuổi theo cô ta lên núi mới chịu dừng lại.
Lúc này đã có không ít các chiến sĩ của Long Quốc cũng đuổi lên đỉnh núi. Bọn họ tấn công thẳng vào trong võ trường.
Những người canh chừng bên ngoài võ trường lập tức phản công. Thế nhưng bọn họ chỉ có tầm hơn mười người. Dù mạnh thế nào cũng không thể ngăn được đám chiến sĩ đang lao lên như ong vỡ tổ kia. Đã có người lao được vào trong võ trường rồi.
“Chết đi”, cô gái mặc áo đỏ tức giận nhảy bật lên và chém mạnh về phía đối phương.
“Khốn nạn”, Trần Chiến lao lên trước, nhìn thấy cảnh tượng đó bèn chém kiếm về phía cô gái mặc áo đỏ.
“Dựa vào đám vô dụng các người mà cũng đòi đối kháng với tôi sao?”, cô gái mặc áo đỏ hừ giọng lạnh lùng, đánh nhau với Trần Chiến.
Những cường giả khác cũng vội tới đỉnh núi. Nhìn thấy cảnh tượng đó thì họ bèn tái mặt.
“Thiên Vương đại nhân, giờ phải làm sao?”, có người hỏi.
“Tôi thấy ở đây khó có thể giữ được nữa rồi. Thánh Sơn bị tiêu diệt là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu đã vậy thì chi bằng giết Vũ Thành Mị, bỏ chạy. Nếu cô ta không chết thì sau này sẽ gây ra đại họa mất”,
“Đúng vậy .Nếu như để cô ta báo với thiên kiêu, chắc chắn thiên kiêu sẽ tức giận. Tới khi đó chúng ta có chạy đi đâu thì cũng khó mà sống được”, Tả Thiên Vương lạnh lùng nói.
“Nếu đã vậy thì giết chết Vũ Thành Mị rồi nói?”
“Ra tay đi”, đám đông quyết định rồi lao về phía cô gái mặc áo đỏ. Cô gái phải đối phó với đám chiến sĩ của Long Quốc lao lên đã khó khăn rồi, giờ sao có thể đối phó được với đám người của Thánh Sơn nữa chứ?
Giờ cô ta vô cùng thê thảm.
“Cút đi”, cô ta tức giận phóng ra sát khí và gầm lên khi thấy người cảu Trần Chiến lao tới.
Một chưởng đánh khiến thanh kiếm của gãy đôi. Cô gái áo đỏ tung chưởng về phía Trần Chiến.
Phụt...Trần Chiến nôn ra máu, ngã ra đất. Thế nhưng một giây sau, một đướng kiếm dài liền chém về phía cô ta.
Cô gái thất kinh, vội vàng né đòn. Để tấn công Trần Chiến thì cô ta đã sử dụng rất nhiều sức mạnh nên giờ không còn né đòn kịp nữa.
Vụt! Cô gái bị đâm trúng một nhát kiếm, đau tới mức run bắn người.
Người bên cạnh lại tung một quyền và một đạp. Cô ta bay bật ra xa, đập người ra đất.
Chương 3252: Xuất quan?
Đám cường giả của Thánh Sơn mừng lắm. Ai cũng nhìn về phía trước và cười giảo hoạt.
“Vũ Thành Mị, chắc cô không nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay đúng không?”, Hữu Thiên Vương cười lạnh lùng.
“Trước đây cô dựa vào sự cưng chiều của thiên kiêu dành cho mình nên luôn tỏ ra trịch thượng, luôn khoa chân múa tay với chúng tôi. Giờ cô không ngờ lại chết trong tay chúng tôi đúng không?”, Tả Thiên Vương nói bằng vẻ vô cảm sau đó lấy ra một cao dao găm bước về phía trước.
Cô gái mặc áo đỏ định phản công. Thế nhưng đối phương đã giẫm hai tay và hai chân của cô ta như muốn bẻ gãy chúng.
“Ư...”, cô gái mặc áo đỏ đau tới mức run người. Thế nhưng cô ta vẫn bặm môi, không hề kêu la.
“Cô cũng cứng đầu thật đấy”, Tả Thiên Vương nheo mắt lạnh lùng: “Thật muốn hành hạ cô thêm chút nữa đề có thể thấy bộ dạng cô quỳ xuống cầu xin tôi. Chỉ đáng tiếc, giờ tôi không được phép lãng phí thời gian. Thôi kệ đi, giải quyết cô trước đã là chúng tôi có thể rời khỏi Thánh Sơn rồi. Vũ đại nhân, chúng ta gặp lại nhau ở kiếp sau nhé”.
Nói xong, người này giơ con dao lên.
“Khốn nạn! Thiên kiêu hạng nhất sẽ báo thù cho tôi. Chủ thượng nhất định sẽ báo thù cho tôi. Các người không thoát được một ai đâu. Tất cả các người sẽ đều phải chết. Cô gái mặt áo đỏ gầm lên, hai mắt đỏ rực.
“Có thể chúng tôi sẽ chết, nhưng chúng tôi sẽ chết sau cô. Lên đường đi”, nói xong Tả Thiên Vương đâm con dao về phía ngực cô gái áo đỏ.
Con dao được làm từ chất liệu đặc biệt, đâm vỡ ngọc cũng không thành vấn đề. Hơn nữa lúc này nó còn được bao bọc trong luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp của Tả Thiên Vương, vậy nên đâm qua da thịt của cô gái sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Nhìn con dao đang lao tới, cô gái mặc áo đỏ trốn tròn mắt, nín thở. Cô ta biết mình không thoát được nữa. Cô ta hận lắm, hận bản thân mình lại có kết cục như vậy. Cô ta thà chết trong tay đám quan chức Long Quốc còn hơn. Như vậy ít nhất còn có vẻ bi hùng.
Đúng lúc con dao lao tới...Một luồng sức mạnh đột nhiên dâng lên từ trong võ trường.
Các chiến sĩ Long Quốc đang lao về phía này đều bị đánh bay ra. Đến cả đám người Tả, Hữu Thiên Vương cũng phải loạng choạng.
Cô gái áo đỏ thoát khỏi sự kìm kẹp, vội ôm lấy một tảng đá để tránh bị thổi bay.
Thế nhưng do luồng khí tức quá mạnh nên cả người cô tay nổi lên giữa không trung. Tay cô ta ghì chặt tảng đá, chỉ sợ bị bay mất xuống vực.
Một lúc sau luồng khí tức có vẻ tản ra. Cả vùng đỉnh núi trông vô cùng đáng sợ.
Không một ai có thể đứng vững. Đám đông từ từ bò dậy, ai trông cũng bàng hoàng.
“Chuyện gì vậy? Khí tức đến từ đâu thế?”
“Có vẻ như được phóng ra từ trong võ trường”.
“Võ trường sao? Lẽ nào là của thiên kiêu hạng nhất?”
“Lẽ nào anh ta sắp xuất quan rồi?”
“Không hay rồi, thiên kiêu sắp phi thăng thành công rồi. Mau, tấn công vào võ trường, ngăn chặn anh ta phi thăng”.
Các chiến si Long Quốc tập trung lại lao vào võ trường. Cô gái mặc áo đỏ ý thức được điều gì đó bèn vội vàng chạy theo.
“Không được để cô ta vào trong đó. Nếu không chúng ta sẽ không thể giết chết được cô ta đâu. Một khi cô ta mà mách với thiên kiêu thì chúng ta sẽ xong đời đấy”, Hữu Thiên Vương gầm lên.
“Giết”, Tả Thiên Vương hai mắt rực máu, lao tới như một tia điện.
Cô gái mặc áo đỏ vốn đang bị thương nên giờ đã yếu. Cô ta đứng dậy cũng không nhanh nên nhanh chóng bị Tả Thiên Vương đuổi kịp.
Bùm!
Tả Thiên Vương dội một luồng sức mạnh lên người cô ta và ghì cô ta xuống, con dao lao vê fphias ngực của cô ta.
Cô gái mặc áo đỏ tái mặt.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc bèn có một giọng nói từ trong võ trường vang lên: "Tả Thiên Vương, các người dám?"
Chương 3253: Anh ta chính là tiên nhân.
Thấy vậy Tả Thiên Vương giật bắn người ngước nhìn. Cả võ trường khói bụi bay mịt mù.
Cả một vùng khí tức bao trùm lấy Thánh Sơn. Dù Thánh Sơn có cao tới mức nào thì cũng bị luồng khí tức kia nuốt gọn.
Đám đông run rẩy. Có người quỳ phụp xuống, bên trong luồng khí tức đó, dường như chẳng một ai có thể phản kháng được.
Đám võ giả của Thánh Sơn hết hồi, vội vàng quỳ phụp xuống, điên cuồng khấu đầu.
Vạn Kình Tùng, Chấn Chung đang lao lên núi cũng phải tái mặt, nhìn võ trường bằng vẻ không dám tin.
“Khí tức này...lẽ nào...thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công rồi sao?”, Vạn Kình Tùng lầm bầm.
“Tướng Vạn, giờ phải làm sao?”, Chấn Chung trố tròn mắt bằng vẻ hoang mang.
Nếu thật sự phi thăng thì sợ rằng ngay cả hai quân đoàn cũng không phải là đối thủ của thiên kiêu.
Tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tất cả đều tái mặt. Trần Chiến đã chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử. Chấn Chung không nói gì.
Vạng Kình Tùng nhìn về phía cửa lớnCánh cửa phát ra ánh sáng tạo ra những bông hoa sen vô cùng xinh đẹp. Ngay sau đó, đám đông dường như nghe thấy có âm thanh gì đó vang vọng bên tai vô cùng thần kỳ.
Mọi người bàng hoàng nhìn về phía cánh cửa. Âm thanh của thần tiên sao? Lẽ nào tiên nhân giáng thế rồi?
Nhất thời, tất cả cảm thấy tim đập mạnh, hơi thở như ngưng lại.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên bên trong võ trường. Thời gian như ngưng lại.
Các chiến sĩ có mặt đồng loạt giơ súng lên, chĩa thẳng về phía cánh cửa. Thế nhưng có vẻ như ngay cả việc bóp cò cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Dù chưa gặp người đó nhưng họ đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, bàng hoàng rồi. Nếu người đó mà đứng ở đây thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào.
Không ai dám tưởng tượng. Cùng với tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nguồn sáng trong võ trường cũng càng chói mắt hơn.
Bốn phía khói bốc lên, bao trùm cả ngọn núi thêm một lần nữa. Âm thanh như của thần tiên vang lên bên tai họ càng lúc càng gần. Dường như âm thanh đó đang ảnh hưởng tới cả thần thức của họ. Rất nhiều người bị phá vỡ ý thức phòng ngự, họ cứ thể quỳ phụp xuống.
Các chiến sĩ cố gắng hết sức nhưng hai chân vẫn cứ run rẩy. Dù là Vạn Kình Tùng hay là Chấn Chung thì cũng đều cảm thấy sợ hãi và khó mà kiểm soát được chính mình.
“Đây là sức mạnh gì vậy?”, Chấn Chung thận trọng hỏi.
“Khí tràng”.
Vạn Kình Tùng nói bằng giọng khàn khàn: “Kẻ mạnh thì khi sinh ra đã có một loại khí tràng vô địch rồi. Mà khí tràng của thiên kiêu hạng nhất lúc này tương đương với khí tràng của tiên nhân rồi...”
“Khí tràng...tiên nhân sao?”, Chấn Chung lầm bầm nhìn về phía cánh cửa.
Một bóng hình bước ra. Đám đông nhìn chăm chăm.
Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng hình của đối phương hơi mờ nhạt. Khi ánh sáng mất dần đi thì diện mạo của thiên kiêu hạng nhất cũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này anh ta khác rất nhiều so với trước đó. Làn da anh ta biến thành màu vàng nhạt, từng thớ thịt đều tiềm tàng sức mạnh tới mức kinh người
Đôi mắt anh ta cũng phát ra ánh sáng vàng rực rỡ như có cả mặt trăng và mặt trời cùng chuyển động trong đó.
Cơ thể anh ta trở lên cao lớn hơn nhiều. Giờ anh ta đã cao tầm hơn hai mét, mái tóc dài buông xuống phía sau như thác đổ.
Mỗi một hành động, mỗi một nhịp thở của anh ta đều mang theo nhịp điệu thu hút cả không gian.
Lúc này anh ta chính là tiên nhân!
Chương 3254: Thủ đoạn của tiên nhân
Thiên kiêu xuất hiện, trấn nhiếp cả hiện trường. Tất cả đều dừng lại. Bởi vì ai cũng biết không cần phải đánh tiếp nữa.
Dù không biết thực lực hiện tại của thiên kiêu như thế nào nhưng ai cũng biết bọn họ không phải là đối thủ của anh ta nữa rồi.
“Chủ thượng”, người phụ nữ mặc áo đỏ tỏ ra vô cùng vui mừng. Cô ta kích động tới mức run người, chật vật bò dậy, tập tễnh bước về phía trước và quỳ phụp xuống.
“Chúc mừng chủ thượng đã phi thăng thành công. Chúc mừng chủ thượng”.
Cô ta rưng rưng nước mắt.Bao năm qua nỗ lực, cuối cùng cũng đã có kết quả. Giờ đây thiên kiêu đã phi thăng, chẳng ai còn là đối thủ của anh ta nữa. Và cũng chẳng còn ai dám đối đầu với cô ta.
“Ai khiến cô thành ra như thế vậy?”, thiên kiêu nhìn xuống, khẽ hỏi.
Dứt lời, đám người Tả Hữu Thiên Vương ở phía sau bàng hoàng, ai cũng run bần bật và vội vàng khấu đầu: “Chủ thượng tha mạng. Xin chủ thượng tha mạng”.
Thiên kiêu có thể khiến Tả Thiên Vương dừng tay có nghĩa là anh ta nắm được tình hình phía bên ngoài này. Anh ta hỏi cô gái mặc áo đỏ cũng chỉ đề xác nhận mà thôi.
“Chủ thượng, Tả Hữu Thiên Vương phản bội Thánh Sơn, định giết chết tôi sau đó bỏ chạy, không muốn dốc sức vì chủ thượng nữa. Kẻ nghịch đồ như vậy đáng chết”, cô gái mặc áo đỏ quay lại nói.
“Vũ Thành Mị, cô ăn nói linh tinh. Rõ ràng cô muốn chúng tôi biến cô thành huyết nhân, chúng tôi vì mạng sống mới làm vậy. Vậy mà cô còn dùng lời nói ác ý để tố cáo chúng tôi”, Hữu Thiên Vương tức giận gầm lên.
“Đúng vậy, chủ...chủ thượng, chúng tôi làm như vậy vì muốn giữ mạng sống mà thôi...để giữ lấy cái mạng còi này dốc dức vì chủ thượng. Vũ Thành Mị không thể chỉ huy người khác khiến cho quân của Long Quốc tấn công lên cả Thánh Sơn. Cô ta thất bại, định bảo chúng tôi chuyển hóa thành huyết nhân. Do cô ta bất tài, lại đổ lỗi lên chúng tôi. Công bằng ở đâu. Mong chủ thượng...minh giám”, Tả Thiên Vương cũng run rẩy nói.
“Là như vậy sao?”, thiên kiêu nhìn cô gái mặc áo đỏ.
Cô gái mím môi, cúi đầu nói giọng khàn khàn: “Đúng vậy...”
“Tôi biết rồi”, thiên kiêu gật đầu sau đó quay qua nhìn Tả Thiên Vương. Anh ta đưa tay lên khẽ chộp lấy Tả Thiên Vương từ khoảng cách xa.
“Á”, Tả Thiên Vương phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể Tả Thiên Vương nổ tung, máu bắn tung tóe.
“Cái gì?”, các tầng lớp cấp cao của Thánh Sơn hồn bay phách tán. Đám đông bỏ chạy hoặc là quỳ xuống xin tha mạng.
Thế nhưng những người vừa định bỏ chạy kia đã bị thiên kiêu xử lý.
Bùm bùm...Họ có kết cục giống như Tả Thiên Vương. Tất cả đều bị nổ tung.
“Chủ thượng! Tại sao? Tại sao? Lẽ nào chủ thượng lại tin Vũ Thành Mị và không tin tưởng chúng tôi?”, Tả Thiên Vương không hề bỏ chạy mà tức giận gào lên.
Thế nhưng thiên kiêu chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Không phải tôi tin Thành Mị mà là tôi cảm thấy nghi ngờ với lòng trung thành của các người. Nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì Thánh Sơn. Vậy tại sao các người không vào huyết trận?”
Dứt lời, Tả Thiên Vương trố tròn mắt.
“Vào lúc sinh tử, các người không chịu hi sinh, ngược lại còn muốn giết người của mình, như vậy tôi hà tất phải giữ các người lại?”
Nói xong thiên kiêu giơ tay lên. Hữu Thiên Vương rùng mình, vội đứng bật dậy lao về phía cô gái mặc áo đỏ: “Tiện nhân, cô phải cùng chết với tôi”.
Nói xong người này điên cuồng lao tới. Nhưng Hữu Thiên Vương mới lao được nửa đoạn đường thì đã bị nổ tung. Thế là tầng lớp cao cấp của Thánh Sơn đều bị giếtt sạch.
Chưa tới 10 giây mà thiên kiêu đã tiêu diệt hết thảy. Chấn Chung, Trần Chiến sững sờ.
Vạn Kình Tùng cũng tối mặt. Sức mạnh này đã vượt ngoài sự tưởng tượng của họ. Đây chính là tiên nhân sao?
Chương 3255: Dốc toàn lực
Thiên kiêu hạng nhất tiêu diệt mười mấy cường giả của Thánh Sơn một cách dễ dàng. Những người này đều là những kẻ mạnh siêu cấp có thể chống lại được cả Trần Chiến, Chấn Chung.
Vậy mà trước mặt thiên kiêu, bọn họ không bằng cả chó mèo, thậm chí còn không bằng cả con sâu cái kiến. Sâu kiến dù sao cũng có thể chạy đi chạy lại, còn họ đến chạy cũng không có cơ hội. Họ chết không toàn thây, chết ngay tại chỗ.
Lúc này tất cả đều bị chèn ép không cả dám thở mạnh chứ đừng nói tới việc đối phó với anh ta.
“Thành Mị”, thiên kiêu lên tiếng.
“Lát nữa ghi lại tất cả những kẻ phản đồ hoặc tham sống sợ chết lại, tôi sẽ dọn sạch luôn thể", thiên kiêu nói.
“Vâng”, cô gái mặc áo đỏ chắp tay.
“Được rồi, tới lượt tính sổ với các người rồi”, thiên kiêu nhìn đám người Vạn Kình Tùng và nói bằng vẻ vô cảm: “Vạn Kình Tùng, Chung Chấn, Trần Chiến, là ai đã cho các người bước vào lãnh địa của tôi vậy?”
Chỉ một câu nói thôi mà chứa đựng sức chèn ép tới mức ghê người. Đám đông cảm thấy đứng không vững, cố gắng lắm mới hít thở được.
Trần Chiến cũng vậy, nhưng nghĩ tới những người anh em của mình đều đã hi sinh ở đây thì cơn tức giận trong ông ta đã chiến thắng cả nỗi sợ hãi.
“Lãnh địa của Thánh Sơn sao? Đây là lãnh địa của Long Quốc. Nó trở thành của cậu từ khi nào vậy?”, Trần Chiến gầm lên.
“Hả?”, thiên kiêu khẽ quay người nhìn Trần Chiến.
Trần Chiến không hề sợ hãi, chỉ hét lớn: “Thánh Sơn vô pháp vô thiên, giết người vô tội không nói còn định đối đầu với nhà nước, làm chuyện trái pháp luật. Hôm nay còn chống đối kịch liệt, giết hai không biết bao nhiêu chiến sĩ của Long Tổ. Thánh Sơn các người tội ác tày trời. Tôi tới bắt các người có vấn đề gì sao?”
“Tướng Trần, đừng nói nữa”, Vạn Kình Tùng tái mặt, khẽ quát.
“Tướng Vạn, tôi nói không sai. Tôi không sợ chết. Dù cậu ta có giết chết tôi thì đã sao? Đây chính là thái độ của tôi. Và cũng là thái độ của các chiến sĩ khác của Long Tổ. Tôi biết, sau khi cậu ta phi thăng thì nhiều người sẽ sợ cậu ta. Nhưng biết bao nhiêu huynh đệ của tôi đã phải đổ máu, tôi không thể cúi đầu được. Dù không đánh lại được thì tôi cũng sẽ ngẩng cao đầu nhìn cậu ta. Chiến đấu với cậu ta, cùng lắm là chết”.
Trần Chiến hét lớn. Khẩu khí này giống như một ngôi sao vụt sáng giữa trời đêm, khiến tất cả đám đông phải giật mình và bừng tỉnh lên nhiều.
Cô gái mặc áo đỏ hét lớn: “Đồ khốn nạn. Trần Chiến, ông tưởng rằng mình là ai? Ông biết mình đang nói chuyện với ai không? Ông đang nói chuyện với một vị thần minh đấy. Một người phàm tục như ông mà cũng dám khiêu chiến với thần minh sao? Ông chán sống rồi hay gì?”
“Thần minh? Hừ, trong mắt chúng tôi, thần minh là người không vị kỷ, luôn nghĩ tới người khác, là người lương thiện chứ không phải cái thể loại giết người không chớp mắt, chỉ biết lợi lạc cá nhân như thế này. Thần minh không phải người có sức mạnh kinh khủng mà là người có tâm linh phi phàm. Loại thần linh này tôi không chấp nhận”, Trần Chiến lạnh lùng nói.
“Ông...”, cô gái áo đỏ á khẩu.
Thế nhưng thiên kiêu chỉ ra hiệu cho cô ta đừng nói nhiều. Cô gái lùi về sau.
“Vạn Kình Tùng, ông nói đi, nếu tôi giết chết một người chỉ huy ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?”, thiên kiêu thản nhiên nói.
“Vậy thì cậu đã tuyên chiến trắng trợn với Long Quốc”, Vạn Kình Tùng đáp lại.
Thế nhưng đúng lúc này...Trần Chiến bị một luồng sức mạnh bao trùm, cả người ông ta bay về phía thiên kiêu.
“Tướng Trần”.
“Tướng Trần”
Đám đông thất kinh, định ngăn lại nhưng không kịp.
Đến cả Trần Chiến còn không kịp phản ứng. Ngay sau đó thiên kiêu đưa tay ra.
Phụt! Ngực của Trần Chiến bị anh ta đâm xuyên. Đám đông trố tròn mắt, tất cả cảm tưởng đầu óc như bị nổ tung.
“Trần Chiến”, Chung Chấn gào lên, hai mắt đỏ như máu.
Vạn Kình Tùng siết chặt nắm đấm: “Tất cả chuẩn bị”.
Ngay lập tức tất cả các chiến sĩ đều nhằm thẳng về phía thiên kiêu.
Bình luận facebook