-
Chương 3236-3240
Chương 3236: Xung kích
Sóng máu tràn ra xung quanh.
Các chiến sĩ đều tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng dựng tuyến phòng ngự định chống lại.
Nhưng khi sóng máu vỗ mạnh vào người bọn họ, bọn họ mới phát hiện đây chỉ là sóng khí bắn ra khi đối phương vận khí, không có tính sát thương thực chất.
"Hú hồn hú vía!".
"Mọi người đừng sợ, bọn họ đang hư trương thanh thế thôi!".
Mọi người phản ứng lại, nhao nhao nói.
Hư trương thanh thế?
Nhưng có người lại không nghĩ vậy, luồng khí tức này đầy mùi máu tanh, hơn nữa sức mạnh ẩn chứa bên trong cực kỳ lạnh lẽo.
"Đại nhân, không đúng lắm!".
Đúng lúc này, có người nhỏ giọng kêu lên với Trương Quân.
Trương Quân cũng cảm thấy không ổn.
Ông ta nhận ra, những người này đều là chủ lực lúc trước đã rút vào Thánh Sơn.
Theo lý mà nói, lực lượng chính của Thánh Sơn đã không còn là đối thủ của quân đội Long Tổ và thế tộc Bách Gia, tại sao bọn họ lại tề tựu ở đây? Tại sao không dựa vào cơ quan ở trong Thánh Sơn tiếp tục đánh với đám người Trương Quân?
Trương Quân biết, nhiệm vụ hiện giờ của Thánh Sơn là kéo dài thời gian, đảm bảo cho thiên kiêu hạng nhất có thể phi thăng thành công.
Chỉ cần phi thăng thành công, thì những người ở đây sẽ không còn là vấn đề nữa. Đứng trước thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, dù số lượng người nhiều hơn nữa cũng chẳng là cái thá gì.
Nhưng bọn họ không muốn phòng ngự nữa, mà lựa chọn chặn lại ở lưng chừng núi.
Thật là kỳ lạ!
Cộng thêm khí huyết toàn thân, ánh mắt của những người này giống như ác ma, khí tức và vẻ mặt đều cực kỳ khác thường.
"Lập tức dừng lại! Không có mệnh lệnh của tôi, không được tự ý xuất kích!".
Trương Quân lớn tiếng kêu lên.
"Dừng lại!".
"Không được tự ý xuất kích!".
Người của quân đội Long Tổ lập tức dừng bước, đứng yên tại chỗ đợi lệnh, nhìn những bóng người đỏ như máu ở lưng núi với vẻ cảnh giác.
Nhưng người của thế tộc Bách Gia lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Trương Quân đại nhân, sao lại dừng tấn công? Đám người đó như tên đã hết đà, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giải quyết bọn chúng! Lúc này không ra tay thì còn chờ lúc nào?", một người phụ trách của thế tộc vội vàng đi tới, cuống quýt nói với Trương Quân.
"Tôi cảm thấy có sự bất thường, những người này có vấn đề! Có vấn đề rất lớn! Tôi lo quanh đây có cạm bẫy gì đó mà chúng ta không ngờ tới, tôi phải điều tra và thăm dò trước đã rồi mới có thể hành động!", Trương Quân trầm giọng nói.
"Trương Quân đại nhân, kẻ địch đang ở ngay trước mắt, búng ngón tay là giết được, mà ông lại sợ hãi dừng bước, nếu để lỡ thời cơ thì sẽ làm hỏng việc, ông ăn nói với Long Quốc thế nào?", người phụ trách kia có chút tức giận, lập tức chỉ trích Trương Quân.
"Tôi phải chịu trách nhiệm với tính mạng của từng chiến sĩ, cũng phải chịu trách nhiệm với chiến sự này, lỗ mãng không phải là dũng cảm! Tôi phải nhìn nhận tất cả sự việc một cách lý trí!", Trương Quân trầm giọng đáp.
"Lý do lý trấu! Tôi thấy ông nhát gan thì có!", người phụ trách kia hừ mũi nói: "Nếu Trương Quân đại nhân không dám ra tay thì được, chúng tôi tự làm! Các anh em, xông lên với tôi, đuổi cùng giết tận đám người Thánh Sơn, trả thù cho người thân của chúng ta!".
"Giết!".
Dứt lời, người phụ trách kia dẫn theo cường giả của thế tộc mình, xông thẳng lên sườn núi.
"Xông lên!".
"Chi viện cho gia chủ Tiết!".
"Giết!".
Mọi người hô hào xông về phía sườn núi.
"Đội trưởng, làm sao đây? Chúng ta trơ mắt ra nhìn sao?".
Các phó tướng ở bên này cuống lên, vội vàng nhìn về phía Trương Quân.
Sắc mặt Trương Quân sầm xuống, siết chặt nắm tay, ông ta cũng rất muốn dẫn người xông lên.
Nhưng hành động quỷ dị của đối phương khiến ông ta không dám hành động khinh suất.
Nếu là bẫy thì phải làm sao?
"Đội trưởng, đừng sợ! Quân Nam Cảnh và Lục Dã ở ngay phía sau, dù đây là bẫy thì sao chứ? Chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự một lát, chờ các anh em của quân Nam Cảnh và Lục Dã đến, đến lúc đó, dù bọn chúng có âm mưu quỷ kế gì cũng vô ích thôi".
"Đúng đấy đội trưởng, lúc này chúng ta không thể trơ mắt ra nhìn như vậy được. Các anh em mất bao nhiêu máu mới đến được đây, nếu để bọn họ cướp công thì sao các anh em có thể cam lòng?".
"Mọi người đều muốn lập công, đội trưởng, chúng ta cứ trơ mắt nhìn trận chiến kết thúc sao?".
"Các anh em không ngồi yên được nữa rồi!".
Các phó tướng nhao nhao nói, ai nấy hừng hực ý chí chiến đấu.
Trương Quân nghe thấy thế liền có chút động lòng.
Đúng vậy.
Quân Nam Cảnh và Lục Dã ở ngay phía sau, chẳng mấy chốc có thể đến được Thánh Sơn.
Lúc này, dù đám người Thánh Sơn có âm mưu quỷ kế gì thì cũng vô ích. Đứng trước sức chiến đấu khổng lồ của chính quyền Long Quốc, mọi quỷ kế đều sẽ thất bại.
"Thôi được rồi! Nếu đã muốn đánh thì đánh đi!".
Trương Quân thấy thế tộc Bách Gia đã xông lên thì cũng không chần chừ nữa, quát lớn: "Tất cả mọi người!".
"Có!".
"Kẻ địch đang ở ngay trước mắt, tôi hạ lệnh cho các cậu nhanh chóng bắt lấy bọn chúng. Nếu ai phản kháng, giết luôn không cần luận tội! Giết luôn không cần luận tội!".
"Rõ!".
"Giết!".
"Giết!".
Trương Quân vừa hạ lệnh, tất cả các chiến sĩ liền ùa tới.
Các chiến sĩ Long Tổ ở khắp nơi xông về phía hàng người màu đỏ kia.
Từng chiếc xe tăng cũng được lái lên, ống pháo chĩa thẳng về bên kia.
Lần này là đòn tấn công cuối cùng.
Chỉ cần tiêu diệt được đội quân chủ lực của Thánh Sơn, thì con đường tiến lên Thánh Sơn sẽ không còn trở ngại gì nữa.
Đến lúc đó, Trương Quân chỉ cần dẫn người xông vào võ trường, bắt lấy thiên kiêu hạng nhất vẫn đang bế quan phi thăng trong đó là sẽ đại công cáo thành.
Tuy thiên kiêu hạng nhất chưa phi thăng thành công, thực lực vẫn tuyệt thế vô song, nhưng bắt anh ta không phải là việc chính. Chỉ cần ngăn cản anh ta phi thăng là được, với hành động hôm nay của Thánh Sơn, Long Quốc hoàn toàn có lý do để ra tay với bọn họ. Dù anh ta mạnh đến đâu thì e là cũng không đủ chống lại một nước.
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt!
Ánh mắt Trương Quân cũng không khỏi nóng rực lên, nhìn các chiến sĩ đang xung phong, nắm tay siết chặt.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù...
Từng hàng người kia bất ngờ bắn ra sóng máu quỷ dị liên tiếp.
Những sóng máu này bắn ra từ người bọn họ, lan ra bốn phía, đánh từng lớp từng lớp lên người các chiến sĩ ở bên này.
Tuy sóng máu không thể gây tổn thương mang tính thực chất cho bọn họ, nhưng lại khiến nhiệt độ của cả Thánh Sơn không ngừng giảm xuống, những người đang xông tới cũng không khỏi run lẩy bẩy.
"Rốt cuộc đây là yêu pháp gì vậy?".
"Mặc kệ, cứ giết đi".
"Được, giết thì giết!".
Tiếng gầm thét không dứt.
Tốp người xông lên đầu tiên đã tiếp cận những bóng người màu máu kia, không chút do dự giơ đao kiếm trong tay lên, chém mạnh vào đầu bọn họ.
Nhưng ngay sau đó.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng lanh lảnh vang khắp xung quanh.
Nhìn kĩ, đao kiếm trong tay những người kia chém trúng người của các cường giả Thánh Sơn, nhưng giống như chém vào sắt thép, ngoài phát ra âm thanh chói tai thì không có bất cứ sự việc dị thường nào. Đao kiếm không thể chém rách da thịt bọn họ, thậm chí còn không gây ra bất cứ dấu vết gì.
"Cái gì?".
Ai nấy kinh ngạc.
Trương Quân cũng ngớ ra.
Chương 3237: Mình đồng da sắt
Phải biết rằng, những người đầu tiên đang xông tới đều không phải hạng tầm thường, mà là cường giả của một số thế tộc.
Lần này là trận chiến nhằm vào Thánh Sơn, nên rất nhiều người muốn giết một số cường giả của Thánh Sơn để gây dựng uy danh cho mình, nhất là khi người của Thánh Sơn đã bị ép vào đường cùng, như tên đã hết đà, thì cường giả của các thế tộc lại càng không ngồi yên được nữa, ai nấy tranh nhau tấn công.
Bởi vì chỉ có lúc này, bọn họ mới có thể nắm chắc phần thắng giết chết các cao thủ của Thánh Sơn, dù sao trước đó bọn họ cũng chưa ra tay, vẫn luôn ngồi mát ăn bát vàng, còn các cường giả của Thánh Sơn đã sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình.
Theo lý mà nói, đòn tấn công của những người này đủ để phá tan đội hình của người Thánh Sơn, giết được không ít cường giả.
Nhưng… đao kiếm của bọn họ lại không chém rách được cả da thịt của đối phương.
“Không đúng! Không đúng!”.
Cả người Trương Quân run lên, lập tức ý thức được gì đó, vội kêu lên: “Quay lại phòng thủ! Mau quay lại phòng thủ!”.
Nhưng lúc này muốn rút đã không còn kịp nữa.
Đám người đầu tiên kia trợn trừng mắt, vội giơ đao kiếm lên, còn muốn chém nữa.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo…
Các cường giả Thánh Sơn đỏ tươi như máu trước mặt bỗng đồng loạt giơ tay ra, chọc về phía lồng ngực bọn họ.
Phập!
Phập!
Phập!
Những âm thanh khi da thịt bị xé toạc vang lên.
Người ở phía sau chỉ nhìn thấy vị trí chỗ trái tim của những người này đã bị cánh tay đáng sợ của các cường giả Thánh Sơn xuyên thủng. Bàn tay xuyên thủng lồng ngực của bọn họ đều nắm chặt một trái tim đỏ tươi, sau đó giật mạnh ra.
Trái tim đã bị móc mất.
Những người này trợn tròn mắt, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn các cường giả Thánh Sơn ở trước mặt với vẻ không thể tin nổi, sau đó đều ngã gục xuống.
Còn những người kia thì nhét trái tim vừa móc được trong tay vào miệng, nhai rau ráu như ăn quả đào.
Chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.
Rất nhiều người ở phía sau thấy thế liền che miệng nôn ói, cảm thấy da đầu tê dại.
Các cường giả Thánh Sơn lại tiến về phía trước, trợn trừng đôi mắt đỏ tươi như máu, mặt không cảm xúc đi về bên này.
Cảnh tượng này làm chấn động các thế tộc.
Ai nấy run như cầy sấy, không dám tiến lên nữa, mà còn run rẩy lùi lại.
“Trận hình phòng ngự, bắn!”.
Trương Quân lập tức gầm lên.
Các chiến sĩ Long Tổ lập tức dàn thành hàng ngang, giơ súng trong tay lên, nhằm vào các cường giả Thánh Sơn rồi bắn.
Pằng pằng pằng…
Đạn bắn tới như mưa.
Nhưng bắn vào người các cường giả Thánh Sơn vẫn như bắn vào tường đồng vách sắt, viên đạn tóe lửa, nhưng không thể ghim vào người bọn họ, thậm chí còn không để lại lỗ đạn.
Dường như bọn họ đã biến thành những cơ thể bất hoại mình đồng da sắt.
“Sao lại như vậy được?”.
Trương Quân trố mắt ra.
“Trương Quân đại nhân! Ông hãy nghĩ cách đi!”.
Những người phụ trách kia đều hoảng lên, vừa lùi lại vừa gào với Trương Quân.
“Đạn không bắn được thì thử uy lực của pháo khí kình xem!”.
Trương Quân nghiến răng, khẽ gầm lên: “Lập tức nhắm chuẩn, khóa chặt kẻ địch hàng đầu tiên, chuẩn bị bắn!”.
Rắc rắc rắc…
Những chiếc xe tăng hạng nặng lắc lư ống pháo khổng lồ, chậm rãi chĩa về phía các cường giả Thánh Sơn.
“Bắn!”.
Trương Quân gầm lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy chục chiếc xe tăng hạng nặng bắn cùng một lúc.
Trong chớp mắt, uy lực của mấy chục quả đạn pháo nổ tung giữa đám cường giả Thánh Sơn kia.
Sườn núi lập tức chấn động, đất đá tung tóe, năng lượng hỗn loạn giống như sóng lớn tản ra xung quanh.
Ai nấy đều ngừng thở, vội nhìn về đằng kia, mắt sáng rực…
Chương 3238: Quái vật?
Những chiếc xe tăng hạng nặng này chuyên dùng để đối phó với các võ sĩ, mỗi quả đạn pháo cũng chuyên dùng để đánh khí kình.
Võ sĩ có thể chống lại ngoại vật, làn da có độ mạnh ngang với sắt thép, hầu hết không phải dựa vào làn da vốn rắn chắc, mà là dựa vào lớp khí kình bao phủ bên ngoài.
Việc vận dụng khí kình là điều cơ bản nhất đối với võ sĩ, mà khí kình cũng biến hóa đa dạng. Nó có thể hóa thành đao kiếm để giết địch, cũng có thể biến thành áo giáp để phòng ngự.
Tình huống đao thương bất nhập như thế này rất nhiều khi chỉ là các võ sĩ cao cường dùng một lớp khí kình mỏng như cánh ve bao trùm lên làn da mình để phòng ngự.
Thế nên xe tăng hạng nặng có vai trò rất lớn trong việc đối phó với những võ sĩ này.
Thông thường, không võ sĩ nào có thể chống lại một kích của xe tăng hạng nặng một cách trực diện.
Thế nên Trương Quân cũng cực kỳ tự tin.
Cho dù số đạn pháo này không giết chết được các cường giả Thánh Sơn, thì chắc là cũng có thể khiến cho bọn họ sống dở chết dở.
Trương Quân ngước mắt lên nhìn.
Giống như mọi người, nhìn không chớp mắt.
Một lát sau, bên kia dần lắng bụi xuống, cảnh tượng mờ ảo cũng trở nên rõ ràng.
Nhưng cảnh tượng càng rõ ràng, vẻ mặt mọi người lại càng thay đổi.
Có người mong chờ, có người tự tin, nhưng cuối cùng, tất cả đều trở nên kinh hãi, hoảng sợ.
Chỉ thấy các cường giả Thánh Sơn đồng loạt đi ra khỏi đám bụi, tiến về phía này.
Ai nấy vẫn bình an vô sự, trên người không có bất cứ vết thương nào, làn da cũng không có dấu vết bị trúng đạn pháo.
Dường như thứ mà các xe tăng bắn ra không phải là đạn pháo mà là không khí…
“Sao… có… thể… thế… được…”
Trương Quân trợn tròn mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Những người khác cũng trố mắt ra nhìn.
Mấy chục chiếc xe tăng hạng nặng mà cũng không làm gì được những người này?
Rốt cuộc da thịt của bọn họ là sao? Nếu dùng khí kình phòng ngự thì chẳng phải đã bị đánh tan rồi sao?
“Lẽ nào… sự cứng rắn của bọn họ không phải là nhờ khí kình, mà là chính cơ thể, là da thịt của bọn họ?”, Trương Quân đờ đẫn nói.
“Rốt cuộc đây là quái vật gì vậy? Rốt cuộc bọn họ là quái vật gì vậy?”.
“Tại sao lại không giết chết được?”.
“Ngay cả đạn pháo của quân đội Long Tổ cũng không giết được, dựa vào đao kiếm của chúng ta thì sao có thể giết được bọn họ chứ?”.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”.
Mọi người sợ hãi kêu lên, ai nấy bàng hoàng cực độ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Người phụ trách của các thế tộc lại càng hồn bay phách lạc, cũng chẳng buồn quan tâm đến những người khác, vội vàng dẫn theo thủ hạ lùi lại.
Nhưng lúc này thì bọn họ có thể rút đi đâu chứ?
Các cường giả Thánh Sơn bỗng dưng nổi điên, ai nấy lao về phía trước như những con trâu màu đỏ, tăng tốc xông vào giữa đám người bên này.
Bọn họ cực kì mạnh, xô vào ai là có thể khiến người đó tan xác, không thể chống cự.
Những cường giả này không dùng đao kiếm mà chỉ dùng hai cánh tay, múa may quay cuồng giữa đám người.
Mỗi một đòn vung ra lại có người mất mạng.
Không ai có thể chịu được sức mạnh của bọn họ.
Mà một khi có người chết, bọn họ lại lập tức tìm kiếm trái tim của người đó, móc ra ăn sống, dường như những trái tim này là đồ ăn ngon nhất trong mắt bọn họ.
Mọi người sợ hãi hoảng loạn, trợn tròn mắt nhìn.
Bọn họ phát hiện ra, dường như đây không phải trận chém giết mà là một cuộc đi săn.
Một cuộc đi săn của các cường giả Thánh Sơn.
Lúc này, người của Thánh Sơn đã không thể gọi là người được nữa, những hành động của bọn họ cũng không còn là vì bảo vệ Thánh Sơn, bảo vệ thiên kiêu hạng nhất nữa.
Dường như bọn họ chỉ đơn thuần muốn lấp đầy bụng…
Chương 3239: Chúng tôi rút lui thì ai bảo vệ các ông?
“Lập tức tổ chức đội hình, rút xuống dưới núi”.
“Mọi người hãy bình tĩnh!”.
“Rút lui có trật tự, những người phía trước chặn hậu!”.
Trương Quân nhảy lên chỗ cao, lớn tiếng kêu lên, muốn duy trì đội hình.
Dù sao người của quân đội Long Tổ cũng có huấn luyện, lập tức phản ứng kịp thời.
Nhưng người của các thế tộc thì đã bị dọa cho sợ vỡ mật, nhảy xuống núi như phát điên.
Đương nhiên cũng có những thế tộc không sợ đám người Thánh Sơn như quái vật này, ai nấy gầm thét xông lên chém giết.
“Lũ nghiệt súc Thánh Sơn, đừng hòng vênh váo! Có thế gia Thiệu Thu ta đây!”.
“Giết!”.
Một đám cao thủ có thực lực cao cường, khí kình hùng hậu xông lên phía trước, định ngăn cản các cường giả đáng sợ của Thánh Sơn.
Nhưng sự tấn công của bọn họ chẳng đáng là bao so với những người này.
Đánh được mấy chiêu, bọn họ đều bị đối phương móc tim cắt đầu, chết rất thê thảm.
Nhìn thấy thế, những người đang định xông lên liền dẹp ngay ý định này, quay đầu bỏ chạy.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”.
Một phó tướng vừa cuống vừa giận vừa sợ, vội lao tới bên cạnh Trương Quân hỏi.
Trương Quân không nói gì.
Thực ra trong lòng ông ta cũng sợ hãi.
Loại quái vật giết không chết này quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng.
Nhưng ông ta biết mình không thể lùi được.
Bởi vì ông ta là quân đội Long Tổ!
Ông ta là sự tồn tại bảo vệ mọi người!
"Nghe đây, tuy những người này thuộc võ đạo, nhưng cũng là người dân của Long Quốc ta. Chức trách của chúng ta là bảo vệ con dân Long Quốc không bị kẻ xấu làm hại. Tôi biết mọi người đều rất sợ, đều rất muốn rời khỏi đây, nhưng giờ phút này, chúng ta không thể lui được! Nếu chúng ta đi rồi thì còn bảo vệ người dân Long Quốc kiểu gì đây?", Trương Quân nghiến răng khẽ gầm lên, hai mắt tràn lệ máu.
Phó tướng kia sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Anh ta trầm mặc ba giây, sau đó ngoảnh phắt lại, gầm lên: "Lập tức xây dựng phòng tuyến, bảo vệ người dân rút lui!".
"Xây dựng phòng tuyến! Bảo vệ người dân rút lui!".
"Xây dựng phòng tuyến!".
"Lập tức xây dựng phòng tuyến!".
Các phó tướng khác cũng gầm thét, sau đó ai nấy dẫn theo quân lính xông về phía các cường giả Thánh Sơn.
Tuy trong lòng các chiến sĩ vô cùng sợ hãi, nhưng trách nhiệm đè nặng trên vai không cho phép bọn họ sợ hãi.
Tất cả các chiến sĩ không lùi lại nữa, mà vai kề vai, tập trung lại với nhau, đanh mắt nhìn những bóng người đỏ như máu kia, ai nấy cất bước tiến tới.
Sự công kích của bọn họ không giết được những tồn tại đáng sợ kia, nhưng ý chí của bọn họ sẽ nghiền nát chúng.
Bọn họ sẵn lòng dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để giúp các thế tộc tranh thủ cơ hội rút lui.
Tuy hôm nay phải chết ở đây, nhưng bọn họ sẽ không lùi lại nửa bước.
Trương Quân nhảy khỏi tảng đá lớn, lạnh lùng tiến về phía trước.
Cuối cùng, ông ta đứng trước tất cả các chiến sĩ.
Người của các thế tộc đang rút lui đều sửng sốt, một số người phụ trách dừng bước, gầm lên với Trương Quân: "Trương Quân đại nhân, ông làm cái gì vậy? Mau chạy đi chứ! Không giết được lũ quái vật này đâu! Các ông làm vậy chỉ có hi sinh vô ích thôi!".
"Trương Quân đại nhân, mau rút lui đi! Đừng hi sinh vô ích!".
"Mau quay lại!".
Mọi người vội khuyên.
Nhưng Trương Quân vẫn đứng bất động.
"Chúng tôi không thể rút lui được! Nếu chúng tôi rút, bọn chúng chắc chắn sẽ truy sát, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người thương vong hơn. Chúng tôi là quân đội Long Tổ của Long Quốc, là người giữ gìn trật tự giới võ đạo của Long Quốc. Chức trách của chúng tôi là giữ gìn sự ổn định giới võ đạo, nếu chúng tôi đi thì ai bảo vệ các ông?", Trương Quân lạnh lùng đáp.
Ai nấy ngây ra, nhìn Trương Quân với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Trương Quân ném khẩu súng trong tay đi, rút phắt bội kiếm đeo bên hông ra.
"Bỏ súng! Rút kiếm!".
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng luồng sáng trắng như tuyết xé rách chân trời.
Các chiến sĩ đều rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa chếch xuống đất.
Thái độ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!
Chương 3240: Nguy hiểm khắp nơi
"Chẳng khác nào tự sát!".
Trên ngọn núi cao ở phía xa, người đàn ông mặc áo bào vàng nhìn về phía này, bình thản nói.
Còn cô gái tóc ngắn ở bên cạnh thì ngây ra như phỗng.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao người đàn ông lại ngăn cản bọn họ xuống đó.
Đối mặt với kẻ địch như thế này thì bọn họ biết phải làm sao? Chỉ sợ rằng cho dù giải quyết được thì cũng phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm.
"Đại nhân đúng là anh minh", cô gái cúi đầu nói.
Người đàn ông mặc áo bào vàng khẽ lắc đầu: "Tu vi của những người này không được coi là cao, sở dĩ sức chiến đấu có thể ngang hàng với người Thánh Sơn hoàn toàn là nhờ trang bị tiên tiến của Long Quốc. Nếu những trang bị này bị mất ưu thế, thì bọn họ cũng không mạnh hơn các võ sĩ bình thường bao nhiêu. Cứ ở đây cầm cự cũng chỉ hi sinh vô ích".
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", cô gái hỏi.
"Tọa sơn quan hổ đấu là được, tôi không có hứng thú với những người này, sở dĩ tôi đến đây chỉ là muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc người kia có thể vượt qua bước cuối cùng hay không".
Người đàn ông bình thản đáp, lia mắt nhìn về phía võ trường đang tỏa ra ánh sáng bảy sắc ở trên đỉnh núi.
Đúng lúc này, một người ở phía sau bỗng lấy điện thoại ra, nghe một lát, sau đó nhanh chân đi về phía cô gái, ghé tai cô ta nói nhỏ mấy câu.
Cô gái sửng sốt, vội vàng bước tới: "Đại nhân, vừa nhận được tin, người của Thiên Ma Đạo đã tiếp cận Giang Thành!".
"Ồ!".
Người đàn ông hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra: "Hóa ra là vậy".
"Bọn họ làm cái gì vậy? Bây giờ thiên kiêu Thánh Sơn đang có hi vọng thăng cấp, một khi anh ta thăng cấp thì sẽ thiên hạ vô địch, ngay cả Long Quốc cũng không làm gì được anh ta. Đến lúc đó một thần y Lâm nhỏ bé ở Giang Thành chẳng là cái thá gì cả, sao Thiên Ma Đạo lại ra tay với Giang Thành vào đúng lúc quan trọng này chứ? Dù sao hiện giờ Giang Thành vẫn có quân đoàn Long Huyền trấn thủ, bọn họ không sợ đắc tội với chính quyền Long Quốc sao?", cô gái tóc ngắn tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Chính quyền Long Quốc? Bọn họ không cần lo gì cả, cô nghĩ đám liều mạng như Thiên Ma Đạo sẽ để tâm đến chuyện này sao?".
"Vậy... bọn họ định làm gì?".
"Bọn họ đang chờ!".
"Chờ cái gì?".
"Chờ tin của Thánh Sơn", người đàn ông mặc áo bào vàng bình thản đáp: "Nếu thiên kiêu hạng nhất thuận lợi thăng cấp, phi thăng thành công, trở thành đệ nhất Long Quốc, thì bọn họ sẽ lập tức xông vào Giang Thành, bắt hết người của Dương Hoa, dâng cho thiên kiêu hạng nhất để lấy lòng. Dù sao Dương Hoa cũng đã bị thiên kiêu hạng nhất cho vào danh sách đen! Mà sau khi phi thăng thành công, Thiên Ma Đạo đứng về phía anh ta thì chính quyền Long Quốc cũng không dám động đến Thiên Ma Đạo!".
"Vậy nếu thiên kiêu hạng nhất không phi thăng thành công thì sao? Sao Thiên Ma Đạo dám ra tay chứ?".
"Nếu không phi thăng thành công thì Thiên Ma Đạo vẫn sẽ đánh vào Giang Thành, dù sao thần y Lâm cũng là cái gai trong mắt bọn họ, nếu thiên kiêu hạng nhất không thể nhổ được cái gai này, thì đương nhiên bọn họ sẽ tự ra tay. Hiện giờ hầu hết tinh nhuệ trong nước của chính quyền Long Quốc đều ở Thánh Sơn, đây là cơ hội duy nhất để bọn họ nhổ chiếc đinh này, sao có thể bỏ lỡ được chứ?".
"Nói vậy là Giang Thành chắc chắn sẽ gặp nạn?".
"Để xem thần y Lâm có thể đối phó được hay không".
Người đàn ông mặc áo bào vàng lắc đầu đáp.
Cô gái hơi cúi đầu, nhìn về phía Thánh Sơn.
Lúc này, các cường giả Thánh Sơn giống như quái vật kia đã đến trước mặt quân đội Long Tổ.
Bọn chúng hoàn toàn phớt lờ các chiến sĩ, đôi mắt lạnh lùng vô thần tiến về phía trước.
Mùi máu tàn bạo đủ để khiến người ta buồn nôn, vô cùng ngột ngạt khó chịu.
"Giết!".
Cùng với một câu quân lệnh, tất cả các chiến sĩ đều giơ kiếm lên chém.
Hai bên đánh nhau túi bụi.
Sóng máu tràn ra xung quanh.
Các chiến sĩ đều tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng dựng tuyến phòng ngự định chống lại.
Nhưng khi sóng máu vỗ mạnh vào người bọn họ, bọn họ mới phát hiện đây chỉ là sóng khí bắn ra khi đối phương vận khí, không có tính sát thương thực chất.
"Hú hồn hú vía!".
"Mọi người đừng sợ, bọn họ đang hư trương thanh thế thôi!".
Mọi người phản ứng lại, nhao nhao nói.
Hư trương thanh thế?
Nhưng có người lại không nghĩ vậy, luồng khí tức này đầy mùi máu tanh, hơn nữa sức mạnh ẩn chứa bên trong cực kỳ lạnh lẽo.
"Đại nhân, không đúng lắm!".
Đúng lúc này, có người nhỏ giọng kêu lên với Trương Quân.
Trương Quân cũng cảm thấy không ổn.
Ông ta nhận ra, những người này đều là chủ lực lúc trước đã rút vào Thánh Sơn.
Theo lý mà nói, lực lượng chính của Thánh Sơn đã không còn là đối thủ của quân đội Long Tổ và thế tộc Bách Gia, tại sao bọn họ lại tề tựu ở đây? Tại sao không dựa vào cơ quan ở trong Thánh Sơn tiếp tục đánh với đám người Trương Quân?
Trương Quân biết, nhiệm vụ hiện giờ của Thánh Sơn là kéo dài thời gian, đảm bảo cho thiên kiêu hạng nhất có thể phi thăng thành công.
Chỉ cần phi thăng thành công, thì những người ở đây sẽ không còn là vấn đề nữa. Đứng trước thiên kiêu hạng nhất đã phi thăng thành công, dù số lượng người nhiều hơn nữa cũng chẳng là cái thá gì.
Nhưng bọn họ không muốn phòng ngự nữa, mà lựa chọn chặn lại ở lưng chừng núi.
Thật là kỳ lạ!
Cộng thêm khí huyết toàn thân, ánh mắt của những người này giống như ác ma, khí tức và vẻ mặt đều cực kỳ khác thường.
"Lập tức dừng lại! Không có mệnh lệnh của tôi, không được tự ý xuất kích!".
Trương Quân lớn tiếng kêu lên.
"Dừng lại!".
"Không được tự ý xuất kích!".
Người của quân đội Long Tổ lập tức dừng bước, đứng yên tại chỗ đợi lệnh, nhìn những bóng người đỏ như máu ở lưng núi với vẻ cảnh giác.
Nhưng người của thế tộc Bách Gia lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Trương Quân đại nhân, sao lại dừng tấn công? Đám người đó như tên đã hết đà, bây giờ là thời cơ tốt nhất để giải quyết bọn chúng! Lúc này không ra tay thì còn chờ lúc nào?", một người phụ trách của thế tộc vội vàng đi tới, cuống quýt nói với Trương Quân.
"Tôi cảm thấy có sự bất thường, những người này có vấn đề! Có vấn đề rất lớn! Tôi lo quanh đây có cạm bẫy gì đó mà chúng ta không ngờ tới, tôi phải điều tra và thăm dò trước đã rồi mới có thể hành động!", Trương Quân trầm giọng nói.
"Trương Quân đại nhân, kẻ địch đang ở ngay trước mắt, búng ngón tay là giết được, mà ông lại sợ hãi dừng bước, nếu để lỡ thời cơ thì sẽ làm hỏng việc, ông ăn nói với Long Quốc thế nào?", người phụ trách kia có chút tức giận, lập tức chỉ trích Trương Quân.
"Tôi phải chịu trách nhiệm với tính mạng của từng chiến sĩ, cũng phải chịu trách nhiệm với chiến sự này, lỗ mãng không phải là dũng cảm! Tôi phải nhìn nhận tất cả sự việc một cách lý trí!", Trương Quân trầm giọng đáp.
"Lý do lý trấu! Tôi thấy ông nhát gan thì có!", người phụ trách kia hừ mũi nói: "Nếu Trương Quân đại nhân không dám ra tay thì được, chúng tôi tự làm! Các anh em, xông lên với tôi, đuổi cùng giết tận đám người Thánh Sơn, trả thù cho người thân của chúng ta!".
"Giết!".
Dứt lời, người phụ trách kia dẫn theo cường giả của thế tộc mình, xông thẳng lên sườn núi.
"Xông lên!".
"Chi viện cho gia chủ Tiết!".
"Giết!".
Mọi người hô hào xông về phía sườn núi.
"Đội trưởng, làm sao đây? Chúng ta trơ mắt ra nhìn sao?".
Các phó tướng ở bên này cuống lên, vội vàng nhìn về phía Trương Quân.
Sắc mặt Trương Quân sầm xuống, siết chặt nắm tay, ông ta cũng rất muốn dẫn người xông lên.
Nhưng hành động quỷ dị của đối phương khiến ông ta không dám hành động khinh suất.
Nếu là bẫy thì phải làm sao?
"Đội trưởng, đừng sợ! Quân Nam Cảnh và Lục Dã ở ngay phía sau, dù đây là bẫy thì sao chứ? Chỉ cần chúng ta cố gắng cầm cự một lát, chờ các anh em của quân Nam Cảnh và Lục Dã đến, đến lúc đó, dù bọn chúng có âm mưu quỷ kế gì cũng vô ích thôi".
"Đúng đấy đội trưởng, lúc này chúng ta không thể trơ mắt ra nhìn như vậy được. Các anh em mất bao nhiêu máu mới đến được đây, nếu để bọn họ cướp công thì sao các anh em có thể cam lòng?".
"Mọi người đều muốn lập công, đội trưởng, chúng ta cứ trơ mắt nhìn trận chiến kết thúc sao?".
"Các anh em không ngồi yên được nữa rồi!".
Các phó tướng nhao nhao nói, ai nấy hừng hực ý chí chiến đấu.
Trương Quân nghe thấy thế liền có chút động lòng.
Đúng vậy.
Quân Nam Cảnh và Lục Dã ở ngay phía sau, chẳng mấy chốc có thể đến được Thánh Sơn.
Lúc này, dù đám người Thánh Sơn có âm mưu quỷ kế gì thì cũng vô ích. Đứng trước sức chiến đấu khổng lồ của chính quyền Long Quốc, mọi quỷ kế đều sẽ thất bại.
"Thôi được rồi! Nếu đã muốn đánh thì đánh đi!".
Trương Quân thấy thế tộc Bách Gia đã xông lên thì cũng không chần chừ nữa, quát lớn: "Tất cả mọi người!".
"Có!".
"Kẻ địch đang ở ngay trước mắt, tôi hạ lệnh cho các cậu nhanh chóng bắt lấy bọn chúng. Nếu ai phản kháng, giết luôn không cần luận tội! Giết luôn không cần luận tội!".
"Rõ!".
"Giết!".
"Giết!".
Trương Quân vừa hạ lệnh, tất cả các chiến sĩ liền ùa tới.
Các chiến sĩ Long Tổ ở khắp nơi xông về phía hàng người màu đỏ kia.
Từng chiếc xe tăng cũng được lái lên, ống pháo chĩa thẳng về bên kia.
Lần này là đòn tấn công cuối cùng.
Chỉ cần tiêu diệt được đội quân chủ lực của Thánh Sơn, thì con đường tiến lên Thánh Sơn sẽ không còn trở ngại gì nữa.
Đến lúc đó, Trương Quân chỉ cần dẫn người xông vào võ trường, bắt lấy thiên kiêu hạng nhất vẫn đang bế quan phi thăng trong đó là sẽ đại công cáo thành.
Tuy thiên kiêu hạng nhất chưa phi thăng thành công, thực lực vẫn tuyệt thế vô song, nhưng bắt anh ta không phải là việc chính. Chỉ cần ngăn cản anh ta phi thăng là được, với hành động hôm nay của Thánh Sơn, Long Quốc hoàn toàn có lý do để ra tay với bọn họ. Dù anh ta mạnh đến đâu thì e là cũng không đủ chống lại một nước.
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt!
Ánh mắt Trương Quân cũng không khỏi nóng rực lên, nhìn các chiến sĩ đang xung phong, nắm tay siết chặt.
Nhưng đúng lúc này.
Vù vù vù...
Từng hàng người kia bất ngờ bắn ra sóng máu quỷ dị liên tiếp.
Những sóng máu này bắn ra từ người bọn họ, lan ra bốn phía, đánh từng lớp từng lớp lên người các chiến sĩ ở bên này.
Tuy sóng máu không thể gây tổn thương mang tính thực chất cho bọn họ, nhưng lại khiến nhiệt độ của cả Thánh Sơn không ngừng giảm xuống, những người đang xông tới cũng không khỏi run lẩy bẩy.
"Rốt cuộc đây là yêu pháp gì vậy?".
"Mặc kệ, cứ giết đi".
"Được, giết thì giết!".
Tiếng gầm thét không dứt.
Tốp người xông lên đầu tiên đã tiếp cận những bóng người màu máu kia, không chút do dự giơ đao kiếm trong tay lên, chém mạnh vào đầu bọn họ.
Nhưng ngay sau đó.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng lanh lảnh vang khắp xung quanh.
Nhìn kĩ, đao kiếm trong tay những người kia chém trúng người của các cường giả Thánh Sơn, nhưng giống như chém vào sắt thép, ngoài phát ra âm thanh chói tai thì không có bất cứ sự việc dị thường nào. Đao kiếm không thể chém rách da thịt bọn họ, thậm chí còn không gây ra bất cứ dấu vết gì.
"Cái gì?".
Ai nấy kinh ngạc.
Trương Quân cũng ngớ ra.
Chương 3237: Mình đồng da sắt
Phải biết rằng, những người đầu tiên đang xông tới đều không phải hạng tầm thường, mà là cường giả của một số thế tộc.
Lần này là trận chiến nhằm vào Thánh Sơn, nên rất nhiều người muốn giết một số cường giả của Thánh Sơn để gây dựng uy danh cho mình, nhất là khi người của Thánh Sơn đã bị ép vào đường cùng, như tên đã hết đà, thì cường giả của các thế tộc lại càng không ngồi yên được nữa, ai nấy tranh nhau tấn công.
Bởi vì chỉ có lúc này, bọn họ mới có thể nắm chắc phần thắng giết chết các cao thủ của Thánh Sơn, dù sao trước đó bọn họ cũng chưa ra tay, vẫn luôn ngồi mát ăn bát vàng, còn các cường giả của Thánh Sơn đã sức cùng lực kiệt, thương tích đầy mình.
Theo lý mà nói, đòn tấn công của những người này đủ để phá tan đội hình của người Thánh Sơn, giết được không ít cường giả.
Nhưng… đao kiếm của bọn họ lại không chém rách được cả da thịt của đối phương.
“Không đúng! Không đúng!”.
Cả người Trương Quân run lên, lập tức ý thức được gì đó, vội kêu lên: “Quay lại phòng thủ! Mau quay lại phòng thủ!”.
Nhưng lúc này muốn rút đã không còn kịp nữa.
Đám người đầu tiên kia trợn trừng mắt, vội giơ đao kiếm lên, còn muốn chém nữa.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo vèo vèo…
Các cường giả Thánh Sơn đỏ tươi như máu trước mặt bỗng đồng loạt giơ tay ra, chọc về phía lồng ngực bọn họ.
Phập!
Phập!
Phập!
Những âm thanh khi da thịt bị xé toạc vang lên.
Người ở phía sau chỉ nhìn thấy vị trí chỗ trái tim của những người này đã bị cánh tay đáng sợ của các cường giả Thánh Sơn xuyên thủng. Bàn tay xuyên thủng lồng ngực của bọn họ đều nắm chặt một trái tim đỏ tươi, sau đó giật mạnh ra.
Trái tim đã bị móc mất.
Những người này trợn tròn mắt, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn các cường giả Thánh Sơn ở trước mặt với vẻ không thể tin nổi, sau đó đều ngã gục xuống.
Còn những người kia thì nhét trái tim vừa móc được trong tay vào miệng, nhai rau ráu như ăn quả đào.
Chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.
Rất nhiều người ở phía sau thấy thế liền che miệng nôn ói, cảm thấy da đầu tê dại.
Các cường giả Thánh Sơn lại tiến về phía trước, trợn trừng đôi mắt đỏ tươi như máu, mặt không cảm xúc đi về bên này.
Cảnh tượng này làm chấn động các thế tộc.
Ai nấy run như cầy sấy, không dám tiến lên nữa, mà còn run rẩy lùi lại.
“Trận hình phòng ngự, bắn!”.
Trương Quân lập tức gầm lên.
Các chiến sĩ Long Tổ lập tức dàn thành hàng ngang, giơ súng trong tay lên, nhằm vào các cường giả Thánh Sơn rồi bắn.
Pằng pằng pằng…
Đạn bắn tới như mưa.
Nhưng bắn vào người các cường giả Thánh Sơn vẫn như bắn vào tường đồng vách sắt, viên đạn tóe lửa, nhưng không thể ghim vào người bọn họ, thậm chí còn không để lại lỗ đạn.
Dường như bọn họ đã biến thành những cơ thể bất hoại mình đồng da sắt.
“Sao lại như vậy được?”.
Trương Quân trố mắt ra.
“Trương Quân đại nhân! Ông hãy nghĩ cách đi!”.
Những người phụ trách kia đều hoảng lên, vừa lùi lại vừa gào với Trương Quân.
“Đạn không bắn được thì thử uy lực của pháo khí kình xem!”.
Trương Quân nghiến răng, khẽ gầm lên: “Lập tức nhắm chuẩn, khóa chặt kẻ địch hàng đầu tiên, chuẩn bị bắn!”.
Rắc rắc rắc…
Những chiếc xe tăng hạng nặng lắc lư ống pháo khổng lồ, chậm rãi chĩa về phía các cường giả Thánh Sơn.
“Bắn!”.
Trương Quân gầm lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy chục chiếc xe tăng hạng nặng bắn cùng một lúc.
Trong chớp mắt, uy lực của mấy chục quả đạn pháo nổ tung giữa đám cường giả Thánh Sơn kia.
Sườn núi lập tức chấn động, đất đá tung tóe, năng lượng hỗn loạn giống như sóng lớn tản ra xung quanh.
Ai nấy đều ngừng thở, vội nhìn về đằng kia, mắt sáng rực…
Chương 3238: Quái vật?
Những chiếc xe tăng hạng nặng này chuyên dùng để đối phó với các võ sĩ, mỗi quả đạn pháo cũng chuyên dùng để đánh khí kình.
Võ sĩ có thể chống lại ngoại vật, làn da có độ mạnh ngang với sắt thép, hầu hết không phải dựa vào làn da vốn rắn chắc, mà là dựa vào lớp khí kình bao phủ bên ngoài.
Việc vận dụng khí kình là điều cơ bản nhất đối với võ sĩ, mà khí kình cũng biến hóa đa dạng. Nó có thể hóa thành đao kiếm để giết địch, cũng có thể biến thành áo giáp để phòng ngự.
Tình huống đao thương bất nhập như thế này rất nhiều khi chỉ là các võ sĩ cao cường dùng một lớp khí kình mỏng như cánh ve bao trùm lên làn da mình để phòng ngự.
Thế nên xe tăng hạng nặng có vai trò rất lớn trong việc đối phó với những võ sĩ này.
Thông thường, không võ sĩ nào có thể chống lại một kích của xe tăng hạng nặng một cách trực diện.
Thế nên Trương Quân cũng cực kỳ tự tin.
Cho dù số đạn pháo này không giết chết được các cường giả Thánh Sơn, thì chắc là cũng có thể khiến cho bọn họ sống dở chết dở.
Trương Quân ngước mắt lên nhìn.
Giống như mọi người, nhìn không chớp mắt.
Một lát sau, bên kia dần lắng bụi xuống, cảnh tượng mờ ảo cũng trở nên rõ ràng.
Nhưng cảnh tượng càng rõ ràng, vẻ mặt mọi người lại càng thay đổi.
Có người mong chờ, có người tự tin, nhưng cuối cùng, tất cả đều trở nên kinh hãi, hoảng sợ.
Chỉ thấy các cường giả Thánh Sơn đồng loạt đi ra khỏi đám bụi, tiến về phía này.
Ai nấy vẫn bình an vô sự, trên người không có bất cứ vết thương nào, làn da cũng không có dấu vết bị trúng đạn pháo.
Dường như thứ mà các xe tăng bắn ra không phải là đạn pháo mà là không khí…
“Sao… có… thể… thế… được…”
Trương Quân trợn tròn mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.
Những người khác cũng trố mắt ra nhìn.
Mấy chục chiếc xe tăng hạng nặng mà cũng không làm gì được những người này?
Rốt cuộc da thịt của bọn họ là sao? Nếu dùng khí kình phòng ngự thì chẳng phải đã bị đánh tan rồi sao?
“Lẽ nào… sự cứng rắn của bọn họ không phải là nhờ khí kình, mà là chính cơ thể, là da thịt của bọn họ?”, Trương Quân đờ đẫn nói.
“Rốt cuộc đây là quái vật gì vậy? Rốt cuộc bọn họ là quái vật gì vậy?”.
“Tại sao lại không giết chết được?”.
“Ngay cả đạn pháo của quân đội Long Tổ cũng không giết được, dựa vào đao kiếm của chúng ta thì sao có thể giết được bọn họ chứ?”.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”.
Mọi người sợ hãi kêu lên, ai nấy bàng hoàng cực độ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Người phụ trách của các thế tộc lại càng hồn bay phách lạc, cũng chẳng buồn quan tâm đến những người khác, vội vàng dẫn theo thủ hạ lùi lại.
Nhưng lúc này thì bọn họ có thể rút đi đâu chứ?
Các cường giả Thánh Sơn bỗng dưng nổi điên, ai nấy lao về phía trước như những con trâu màu đỏ, tăng tốc xông vào giữa đám người bên này.
Bọn họ cực kì mạnh, xô vào ai là có thể khiến người đó tan xác, không thể chống cự.
Những cường giả này không dùng đao kiếm mà chỉ dùng hai cánh tay, múa may quay cuồng giữa đám người.
Mỗi một đòn vung ra lại có người mất mạng.
Không ai có thể chịu được sức mạnh của bọn họ.
Mà một khi có người chết, bọn họ lại lập tức tìm kiếm trái tim của người đó, móc ra ăn sống, dường như những trái tim này là đồ ăn ngon nhất trong mắt bọn họ.
Mọi người sợ hãi hoảng loạn, trợn tròn mắt nhìn.
Bọn họ phát hiện ra, dường như đây không phải trận chém giết mà là một cuộc đi săn.
Một cuộc đi săn của các cường giả Thánh Sơn.
Lúc này, người của Thánh Sơn đã không thể gọi là người được nữa, những hành động của bọn họ cũng không còn là vì bảo vệ Thánh Sơn, bảo vệ thiên kiêu hạng nhất nữa.
Dường như bọn họ chỉ đơn thuần muốn lấp đầy bụng…
Chương 3239: Chúng tôi rút lui thì ai bảo vệ các ông?
“Lập tức tổ chức đội hình, rút xuống dưới núi”.
“Mọi người hãy bình tĩnh!”.
“Rút lui có trật tự, những người phía trước chặn hậu!”.
Trương Quân nhảy lên chỗ cao, lớn tiếng kêu lên, muốn duy trì đội hình.
Dù sao người của quân đội Long Tổ cũng có huấn luyện, lập tức phản ứng kịp thời.
Nhưng người của các thế tộc thì đã bị dọa cho sợ vỡ mật, nhảy xuống núi như phát điên.
Đương nhiên cũng có những thế tộc không sợ đám người Thánh Sơn như quái vật này, ai nấy gầm thét xông lên chém giết.
“Lũ nghiệt súc Thánh Sơn, đừng hòng vênh váo! Có thế gia Thiệu Thu ta đây!”.
“Giết!”.
Một đám cao thủ có thực lực cao cường, khí kình hùng hậu xông lên phía trước, định ngăn cản các cường giả đáng sợ của Thánh Sơn.
Nhưng sự tấn công của bọn họ chẳng đáng là bao so với những người này.
Đánh được mấy chiêu, bọn họ đều bị đối phương móc tim cắt đầu, chết rất thê thảm.
Nhìn thấy thế, những người đang định xông lên liền dẹp ngay ý định này, quay đầu bỏ chạy.
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”.
Một phó tướng vừa cuống vừa giận vừa sợ, vội lao tới bên cạnh Trương Quân hỏi.
Trương Quân không nói gì.
Thực ra trong lòng ông ta cũng sợ hãi.
Loại quái vật giết không chết này quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng.
Nhưng ông ta biết mình không thể lùi được.
Bởi vì ông ta là quân đội Long Tổ!
Ông ta là sự tồn tại bảo vệ mọi người!
"Nghe đây, tuy những người này thuộc võ đạo, nhưng cũng là người dân của Long Quốc ta. Chức trách của chúng ta là bảo vệ con dân Long Quốc không bị kẻ xấu làm hại. Tôi biết mọi người đều rất sợ, đều rất muốn rời khỏi đây, nhưng giờ phút này, chúng ta không thể lui được! Nếu chúng ta đi rồi thì còn bảo vệ người dân Long Quốc kiểu gì đây?", Trương Quân nghiến răng khẽ gầm lên, hai mắt tràn lệ máu.
Phó tướng kia sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Anh ta trầm mặc ba giây, sau đó ngoảnh phắt lại, gầm lên: "Lập tức xây dựng phòng tuyến, bảo vệ người dân rút lui!".
"Xây dựng phòng tuyến! Bảo vệ người dân rút lui!".
"Xây dựng phòng tuyến!".
"Lập tức xây dựng phòng tuyến!".
Các phó tướng khác cũng gầm thét, sau đó ai nấy dẫn theo quân lính xông về phía các cường giả Thánh Sơn.
Tuy trong lòng các chiến sĩ vô cùng sợ hãi, nhưng trách nhiệm đè nặng trên vai không cho phép bọn họ sợ hãi.
Tất cả các chiến sĩ không lùi lại nữa, mà vai kề vai, tập trung lại với nhau, đanh mắt nhìn những bóng người đỏ như máu kia, ai nấy cất bước tiến tới.
Sự công kích của bọn họ không giết được những tồn tại đáng sợ kia, nhưng ý chí của bọn họ sẽ nghiền nát chúng.
Bọn họ sẵn lòng dùng cơ thể bằng xương bằng thịt để giúp các thế tộc tranh thủ cơ hội rút lui.
Tuy hôm nay phải chết ở đây, nhưng bọn họ sẽ không lùi lại nửa bước.
Trương Quân nhảy khỏi tảng đá lớn, lạnh lùng tiến về phía trước.
Cuối cùng, ông ta đứng trước tất cả các chiến sĩ.
Người của các thế tộc đang rút lui đều sửng sốt, một số người phụ trách dừng bước, gầm lên với Trương Quân: "Trương Quân đại nhân, ông làm cái gì vậy? Mau chạy đi chứ! Không giết được lũ quái vật này đâu! Các ông làm vậy chỉ có hi sinh vô ích thôi!".
"Trương Quân đại nhân, mau rút lui đi! Đừng hi sinh vô ích!".
"Mau quay lại!".
Mọi người vội khuyên.
Nhưng Trương Quân vẫn đứng bất động.
"Chúng tôi không thể rút lui được! Nếu chúng tôi rút, bọn chúng chắc chắn sẽ truy sát, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người thương vong hơn. Chúng tôi là quân đội Long Tổ của Long Quốc, là người giữ gìn trật tự giới võ đạo của Long Quốc. Chức trách của chúng tôi là giữ gìn sự ổn định giới võ đạo, nếu chúng tôi đi thì ai bảo vệ các ông?", Trương Quân lạnh lùng đáp.
Ai nấy ngây ra, nhìn Trương Quân với ánh mắt khó tin.
Chỉ thấy Trương Quân ném khẩu súng trong tay đi, rút phắt bội kiếm đeo bên hông ra.
"Bỏ súng! Rút kiếm!".
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng luồng sáng trắng như tuyết xé rách chân trời.
Các chiến sĩ đều rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa chếch xuống đất.
Thái độ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng!
Chương 3240: Nguy hiểm khắp nơi
"Chẳng khác nào tự sát!".
Trên ngọn núi cao ở phía xa, người đàn ông mặc áo bào vàng nhìn về phía này, bình thản nói.
Còn cô gái tóc ngắn ở bên cạnh thì ngây ra như phỗng.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao người đàn ông lại ngăn cản bọn họ xuống đó.
Đối mặt với kẻ địch như thế này thì bọn họ biết phải làm sao? Chỉ sợ rằng cho dù giải quyết được thì cũng phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm.
"Đại nhân đúng là anh minh", cô gái cúi đầu nói.
Người đàn ông mặc áo bào vàng khẽ lắc đầu: "Tu vi của những người này không được coi là cao, sở dĩ sức chiến đấu có thể ngang hàng với người Thánh Sơn hoàn toàn là nhờ trang bị tiên tiến của Long Quốc. Nếu những trang bị này bị mất ưu thế, thì bọn họ cũng không mạnh hơn các võ sĩ bình thường bao nhiêu. Cứ ở đây cầm cự cũng chỉ hi sinh vô ích".
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", cô gái hỏi.
"Tọa sơn quan hổ đấu là được, tôi không có hứng thú với những người này, sở dĩ tôi đến đây chỉ là muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc người kia có thể vượt qua bước cuối cùng hay không".
Người đàn ông bình thản đáp, lia mắt nhìn về phía võ trường đang tỏa ra ánh sáng bảy sắc ở trên đỉnh núi.
Đúng lúc này, một người ở phía sau bỗng lấy điện thoại ra, nghe một lát, sau đó nhanh chân đi về phía cô gái, ghé tai cô ta nói nhỏ mấy câu.
Cô gái sửng sốt, vội vàng bước tới: "Đại nhân, vừa nhận được tin, người của Thiên Ma Đạo đã tiếp cận Giang Thành!".
"Ồ!".
Người đàn ông hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra: "Hóa ra là vậy".
"Bọn họ làm cái gì vậy? Bây giờ thiên kiêu Thánh Sơn đang có hi vọng thăng cấp, một khi anh ta thăng cấp thì sẽ thiên hạ vô địch, ngay cả Long Quốc cũng không làm gì được anh ta. Đến lúc đó một thần y Lâm nhỏ bé ở Giang Thành chẳng là cái thá gì cả, sao Thiên Ma Đạo lại ra tay với Giang Thành vào đúng lúc quan trọng này chứ? Dù sao hiện giờ Giang Thành vẫn có quân đoàn Long Huyền trấn thủ, bọn họ không sợ đắc tội với chính quyền Long Quốc sao?", cô gái tóc ngắn tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Chính quyền Long Quốc? Bọn họ không cần lo gì cả, cô nghĩ đám liều mạng như Thiên Ma Đạo sẽ để tâm đến chuyện này sao?".
"Vậy... bọn họ định làm gì?".
"Bọn họ đang chờ!".
"Chờ cái gì?".
"Chờ tin của Thánh Sơn", người đàn ông mặc áo bào vàng bình thản đáp: "Nếu thiên kiêu hạng nhất thuận lợi thăng cấp, phi thăng thành công, trở thành đệ nhất Long Quốc, thì bọn họ sẽ lập tức xông vào Giang Thành, bắt hết người của Dương Hoa, dâng cho thiên kiêu hạng nhất để lấy lòng. Dù sao Dương Hoa cũng đã bị thiên kiêu hạng nhất cho vào danh sách đen! Mà sau khi phi thăng thành công, Thiên Ma Đạo đứng về phía anh ta thì chính quyền Long Quốc cũng không dám động đến Thiên Ma Đạo!".
"Vậy nếu thiên kiêu hạng nhất không phi thăng thành công thì sao? Sao Thiên Ma Đạo dám ra tay chứ?".
"Nếu không phi thăng thành công thì Thiên Ma Đạo vẫn sẽ đánh vào Giang Thành, dù sao thần y Lâm cũng là cái gai trong mắt bọn họ, nếu thiên kiêu hạng nhất không thể nhổ được cái gai này, thì đương nhiên bọn họ sẽ tự ra tay. Hiện giờ hầu hết tinh nhuệ trong nước của chính quyền Long Quốc đều ở Thánh Sơn, đây là cơ hội duy nhất để bọn họ nhổ chiếc đinh này, sao có thể bỏ lỡ được chứ?".
"Nói vậy là Giang Thành chắc chắn sẽ gặp nạn?".
"Để xem thần y Lâm có thể đối phó được hay không".
Người đàn ông mặc áo bào vàng lắc đầu đáp.
Cô gái hơi cúi đầu, nhìn về phía Thánh Sơn.
Lúc này, các cường giả Thánh Sơn giống như quái vật kia đã đến trước mặt quân đội Long Tổ.
Bọn chúng hoàn toàn phớt lờ các chiến sĩ, đôi mắt lạnh lùng vô thần tiến về phía trước.
Mùi máu tàn bạo đủ để khiến người ta buồn nôn, vô cùng ngột ngạt khó chịu.
"Giết!".
Cùng với một câu quân lệnh, tất cả các chiến sĩ đều giơ kiếm lên chém.
Hai bên đánh nhau túi bụi.