-
Chương 3186-3190
Chương 3186: Hẹn gặp
“Cái gì? 100 tỷ tệ? Chủ tịch Lâm, cậu điên rồi. Trước mắt Dương Hoa lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?”
Mã Hải biết tiên Lâm Chính đang chuẩn bị đầu tư một số tiền lớn vào phòng nghiên cứu của Từ Chính thì sợ tới mức từ bàn làm việc ngã trượt xuống đất.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không dùng tiền của công ty đâu. Một trăm tỷ tệ này tôi tự bỏ ra.
Lâm Chính ngồi trong phòng luyện đan vừa nhìn lò luyện trước mặt vừa cầm điện thoại nói chuyện.
“Cậu tự bỏ ra sao?”, Mã Hải giật mình, đầu óc có phần không kịp xoay. Ông ta nói: “Chủ tịch Lâm, từ khi nào mà cậu có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Giờ không có nhưng sẽ nhanh có thôi”
“Chủ tịch Lâm…tôi không hiểu ý của cậu…”
“Thế này đi, ông giúp tôi gọi điện cho Trương Quân, nói cho ông ta biết sau ba tiếng nữa tôi sẽ đợi ông ta ở phòng họp của Dương Hoa, mời ông ta nhất định phải có mặt”.
“Trương Quân? Người của đội Long Tổ đó hả?”
“Đúng vậy”.
“Được chủ tịch Lâm, tôi sẽ gọi điện cho ông ta ngay”.
Mã Hải không biết Lâm Chính đang làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Sau khi tắt máy, Lâm Chính lập tức gọi Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa tới.
“Giờ cần luyện một loại đan dược. Hai người giúp tôi, phải luyện được trong vòng 3 giờ đồng hồng. Rõ chưa?”
“Được!”, hai người vội vàng gật đầu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì họ lập tức làm việc.
Sau khi nhận được điện thoại của Mã Hải, Trương Quân không dám do dự.
Ông ta khá tôn trọng thần y Lâm của Giang Thành vì dù sao nếu lần này không có anh, ông ta đã mất mạng từ lâu rồi. Vì vậy sau ba tiếng đồng hồ, một mình Trương Quân đã tới tổng bộ của Dương Hoa. Dưới sự dẫn dắt của Mã Hải, ông ta bước vào phòng làm việc.
“Đội trưởng Trương đợi một chút. Chủ tịch Lâm sắp tới rồi”, Mã Hải mỉm cười, rót trà cho Trương Quân”.
“Mã Tổng khách sáo rồi. Thân phận của thần y Lâm không hề tầm thường. Theo lý mà nói, cậu ta cũng thuộc cấp trên của tôi. Tôi đợi là điều đương nhiên”, Trương Quân đáp lời.
Trương Quân biết về thân phận long soái của Lâm Chính. Dù anh có chấp nhận hay không thì cũng đều là cấp trên của Trương Quân.
Ba tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính thở hồng hộc bước vào phòng họp.
“Tướng Lâm”, Trương Quân lập tức đứng dậy, hành lễ kiểu quân nhân.
“Đội trưởng Trương đừng khách sáo. Mau ngồi xuống đi”, Lâm Chính thở không ra hơi, vội vàng ngồi xuống không chút khách khí.
Trương Quân cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Chủ tịch Lâm cậu làm sao vậy?”, Mã Hải vội bưng trà tới, hỏi bằng vẻ kỳ lạ.
“Không có gì, chỉ là hơi mệt”, Lâm Chính thở hổn hển. Hai người còn lại không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Tướng Lâm, cậu gọi tôi tới có gì dặn dò không?”, Trương Quân lên tiếng.
“Trương Quân, tôi muốn biết trong Long Tổ ông có quyền phát ngôn không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Trương Quân và nghiêm túc hỏi.
Trương Quân giật mình sau đó mỉm cười: “Tướng Lâm, nghe cậu nói kìa. Tôi là quân nhân, phục vụ theo mệnh lệnh của thượng cấp, những điều tôi cần làm mà đều có thể làm được thì mới đúng là nhiệm vụ của tôi. Phát ngôn cũng vậy”.
“Vậy sao? Vậy ông nói cho tôi cấp trên trực thuộc của ông là ai?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Đội Long Tổ do đại soái Trần Chiến phụ trách”.
“Lời của ông, ông ta có tin không?”
“Điều này…tướng Lâm, cậu có gì cứ nói thẳng, vòng vo quá tôi bị mơ hồ”, Trương Quân không hiểu lắm ý của Lâm Chính nên nói thẳng.
Lâm Chính không nói thêm gì chỉ lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.
Chương 3187: Bát Hoang Đan
Trương Quân bàng hoàng, lập tức tập trung nhìn chiếc hộp. Chiếc hộp nhỏ cỡ hộp đựng nhẫn.
“Tướng Lâm, đây là gì vậy?”
“Ông mở ra sẽ biết”, Lâm Chính nói.
Trương Quân gật đầu, cẩn thận mở hộp ra. Trong nháy mắt ngay cả Mã Hải và hai người khác đứng gần cùng đều dán mắt vào trong chiếc hộp.
Chiếc hộp phát ra hương thơm. Bên trong là một viên đan dược màu vàng xám. Hương thơm xộc lên mũi khiến người ta phải ngất ngây.
Trương Quân quan sát kỹ sau đó ngẩng đầu: “Tướng Lâm, đây là đan dược do cậu luyện chế ra sao?”
“Đúng vậy, viên đan dược này có tên là Bát Hoang Đan, tôi vừa mới luyện ra”, Lâm Chính cười nói.
“Bát Hoang Đan sao? Nó dùng để làm gì vậy?”, Trương Quân hỏi.
“Dùng viên đan dược này có thể khiến thiên phú tăng lên gấp đôi, đồng thời trong ba năm có thể đột phá được ít nhất hai cảnh giới”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, Trương Quân giật bắn người, con ngươi như muốn rớt ra ngoài. Ông ta run rẩy: “Thật sao…?”
Thiên phú tăng gấp đôi? Trong ba năm có thể đột phá hai cảnh giới? Nếu đúng là vậy thì viên đan dược này có thể dễ dàng tạo ra một thiên tài võ đạo rồi. Đúng là thần đan mà.
“Thuốc của tôi có bao giờ là giả đâu?”, Lâm Chính nói
“Tôi tin, tôi tin. Y thuật của thần y Lâm có tiếng mà. Tôi tin”, Trương Quân kích động tới mức phát run. Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được điều gì đó bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ nghi ngờ: “Vậy thì, tướng Lâm cho tôi xem viên đan dược này nhằm mục đích gì? Lẽ nào cậu định tặng cho chúng tôi sao?”
“Tặng? Làm gì có chuyện? Giá thành làm ra viên đan dược này không hề tầm thường. Giờ tôi hầu bao bị siết chặt, sao có thể tặng cho các ông được?”
Lâm Chính lắc đầu: “Chỉ có điều những điều xảy ra trước đó ở Thánh Sơn khiến cho tôi cảm thấy lo lắng cho Long Quốc mà thôi. Giới võ đạo của Long Quốc quá mạnh. Chỉ dựa vào các ông duy trì trật tự thì thực sự là miễn cưỡng quá. Tôi là long soái của Long Quốc cũng nên góp một phần sức lực mới đúng. Vì vậy tôi muốn cung cấp Bát Hoang Đan cho Long Tổ, giúp tạo ra một đội quân siêu việt để đảm bảo sự thái bình cho giới võ đạo nước nhà. Chỉ là không biết đội Long Tổ có hứng thú hay không”.
“Sao lại không? Thần đan mà, có khi cầu cũng không thể có được”.
Trương Quân vội vàng vỗ ngực: “Tướng Lâm, giờ tôi sẽ gọi điện cho tướng Trần để báo cáo. Hi vọng ông ấy sẽ đồng ý”.
“Được. Nhưng tôi nghĩ ông vẫn nên hỏi cho rõ thì hơn. Thuốc này không phải cho không. Giá thành cũng không hề rẻ”.
“Thuốc này có giá bao nhiêu”, Trương Quân thận trọng hỏi.
“Tôi không kiếm tiền của các ông. Tôi lấy giá vốn thôi. Một tỷ tệ một viên”, Lâm Chính nói.
“Một tỷ tệ”, Trương Quân suýt ngất. Mã Hải cũng phải nhìn chăm chăm Lâm Chính. Cuối cùng thì ông ta cũng đoán ra được kế hoạch của anh.
Lâm Chính vừa rồi nói là tự bỏ tiền ra, thực ra là lấy tiền từ Long Quốc mà. Thế nhưng nói gì thì nói, trong khoảng một thời gian ngắn có thể gom được nhiều tiền như vậy thì cũng chỉ có thể là nhà nước mà thôi. Xem ra thần y Lâm đã có ý này từ lâu.
“Giá cao à?”
“Không cao…không cao”, Trương Quân vội vàng lắc đầu.
Một viên đan dược có thể tạo ra được một chiến sĩ siêu cấp như thế thì một tỷ tệ rõ ràng là giá thấp rồi. Nếu lấy viên đan dược này ra đấu giá thì giá của nó vượt xa cả một tỷ tệ. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là thứ thuốc này phải có hiệu quả đúng như Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, tôi sẽ báo cáo với tướng Trần để ông ấy quyết định”, Trương Quân nói.
“Được, ông đi đi”, Lâm Chính nói.
Trương Quân gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bước tới phòng bên cạnh và gọi điện cho người phụ trách cao nhất của Long Tổ - Trần Chiến.
Chương 3188: Trần Chiến
Trần Chiến lúc này đang ngồi trong phòng họp cấp cao. Ông ta không quan tâm lắm tới chuyện về Thánh Sơn. Dù sao đã là Long Quốc, có ai dám to gan mà đối kháng với Long Tổ chứ.
Lúc nhận được điện thoại của Trương Quân, Trần Chiến còn tưởng rằng ông ta báo cáo công việc.
Sau khi Trương Quân nói xong thì sắc mặt Trần Chiến tối sầm.
“Tương Quân, ông nói thật chứ?”, Trần Chiến đứng bật dậy, giọng nâng tông cao vút. Những người đang họp khác bàng hoàng nhìn ông ta với vẻ mặt không hiểu gì.
“Tôi lừa thủ trưởng làm gì chứ?”, Trương Quân cười khổ.
Trần Chiến suy nghĩ một lúc bèn đanh giọng: “Thế này, ông đưa điện thoại cho tướng Lâm, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ấy”.
“Được được, thủ trưởng đợi chút”, Trương Quân vội vàng chạy ra tới đưa điện thoại cho Lâm Chính.
“Tướng Trần nghe danh đã lâu”, Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm khách sáo rồi. Tôi cũng nghe tiếng cậu đã lâu. Cậu có y thuật vô song cái thế, cứu không biết bao nhiêu người, cậu đúng là tấm gương của chúng tôi mà! Ha ha..”, Trần Chiến cười hào sảng.
“Tướng Trần quá khen”, Lâm Chính đáp lại. Mặc dù chưa từng gặp Trần Chiến nhưng từ giọng điệu thì có thể đoán ra ông ta là người rất có hào khí.
“Tướng Lâm tôi không nói nhiều nữa. Loại thuốc mà cậu nói nếu là thật thì một viên một tỷ tệ tôi cũng mua”, Trần Chiến vỗ ngực.
“Được”.
“Thế nhưng tôi vẫn có một yêu cầu nhỏ”.
“Yêu cầu gì vậy?”
“Tôi muốn thử một viên. Dù sao thì kinh phí vẫn phải báo lên trên nữa mà. Bên trên có tiền, nhưng nếu thuốc không có hiệu quả thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm”.
“Tôi đảm bảo thuốc có hiệu quả, tuyệt đối không có vấn đề gì. Hơn nữa một viên một tỷ tệ. Bán một lần là một lô 100 viên. Nói cách khác nếu muốn mua Bát Hoang Đan thì phải mua từ 100 viên trở lên. Hơn nữa tôi lấy tiền trước, luyện thuốc sau. Nếu như không thể đáp ứng được điều kiện của tôi thì vụ giao dịch này coi như không thành”, Lâm Chính lên tiếng.
“100 viên một lần sao? Còn phải trả tiền trước?”, Trần Chiến giật mình.
“Đúng vậy, Dương Hoa kinh phí không nhiều, mà luyện chế thì cần phải có tài lực gồng gánh. Các ông không trả tiền thì tôi không thể luyện ra thuốc được. Vì vậy cần phải thanh toán trước”.
“Điều này…”, Trần Chiến do dự.
Một tỷ tệ 10 viên, một trăm viên mới bán thì phải trả 100 tỷ tệ…Một số tiền lớn như vậy thì ông ta phải cân nhắc.
“Tướng Trần không tin tôi sao? Nếu như không tin thì coi như tôi chưa nói gì đi. Không sao đâu, dù sao tôi cũng biết chỗ khó của ông. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác sau”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi định đưa điện thoại cho Trương Quân.
“Đợi đã tướng Lâm”, Trần Chiến hô lên.
“Tướng Trần còn gì muốn nói sao?” Lâm Chính đáp lại.
“Tướng Lâm, hay là thế này. Cậu cho tôi vài ngày, tôi phải báo cáo lại tình hình vì dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà”, Trần Chiến nói bằng vẻ khó xử.
“Tướng Trần, e là không thể đợi thêm được nữa. Việc luyện chế đan dược cũng phụ thuộc và thời tiết nữa. Trước mắt, đây là khoảng thời gian thời tiết tốt nhất trong 20 năm qua. Độ ẩm thích hợp với các thành phần của đan dược nhất. Nếu như bên ông không lấy thì tôi có thể thử liên hệ với các bên khác. Tướng Trần yên tâm, đan dược như thế này tôi không bán cho nước ngoài đâu”, Lâm Chính mỉm cười và định tắt máy.
Trần Chiến nghe thấy vậy vội vàng nói: “Từ từ đã, tôi lấy loại thuốc này”.
Lâm Chính thầm thở phào.
Chương 3189: Kinh động
Vẻ vội vàng của Trần Chiến giúp Lâm Chính biết được là chuyện này đã thành công tới tám, chín phần rồi. Thế nhưng anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: “Tướng Trần, tôi nói rồi tôi sẽ không bán thứ này cho nước ngoài đâu. Dù tôi đang cần tiền thì cũng biết tới lòng tự tôn dân tộc, mối quan hệ lợi và hại. Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông về thứ thuốc này”.
“Không hề làm khó. Có gì mà khó. Thuốc tốt như vậy muốn có cũng không được mà”, Trần Chiến vội nói.
“Ông chắc chứ?”
“Chắc. Tướng Lâm, cậu nói cho tôi biết cậu có thể làm được bao nhiêu viên đi”, Trần Chiến đã quyết.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? 100 viên”.
“Chỉ có từng đó thôi sao?”, Trần Chiến tỏ ra thất vọng.
“Sao? 100 viên còn không đủ à?”, Lâm Chính giật mình.
“Đương nhiên là không đủ. Quân đội đông người như vậy, 100 viên sao đủ được. Cậu có bao nhiêu tôi lấy từng đấy. Tôi mua hết. Thế nào? Cậu cứ luyện chế ra được một viên thì tôi đưa cậu 1 tỷ tệ. Cậu chỉ bán cho tôi thôi, không được bán cho người khác”, Trần Chiến nói.
“Tôi nói rồi tướng Trần, với dược liệu lúc này có trong tay tôi thì tôi chỉ làm ra được nhiều nhất 100 viên thôi. Nhiều hơn nữa thật sự không có. Loại thuốc này dựa vào thời tiết, mà nguyên liệu làm ra nó còn cực kỳ hiếm nữa. Tôi thu thập bao nhiêu năm qua cũng chỉ làm ra được có 100 viên. Ông muốn có thêm thì chỉ có thể đợi mà thôi”, Lâm Chính khóc dở mếu dở.
“Cần phải đợi bao lâu?”
“20 năm”.
“Hả…”, Trần Chiến á khẩu: “Vậy được, vậy thì 100 viên vậy. Một tiếng sau tôi sẽ chuyển tiền cho cậu. Tướng Lâm, mong cậu nhanh chóng bắt tay thực hiện.
“Được! Thống nhất như vậy đi. Nhận được tiền tôi sẽ làm ngày”.
“Tôi đợi tin tốt của cậu”, điện thoại tắt máy, Trần Chiến thở phào sau đó ngồi xuống ghế, nhắm mắt hút thuốc.
Những người có mặt trong phòng họp nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bọn họ không biết cuộc nói chuyện vừa rồi có nghĩa là gì.
Chỉ nghe loáng thoáng một tỷ tệ, một trăm viên, một trăm triệu tệ…thế là ai cũng giật bắn người.
Chuyện quái gì thế này? Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa bèn thận trọng lên tiếng: “Tướng Trần định mua thứ gì đó sao?”
“Đúng, mua! Lập tức gọi điện lên cấp trên thông báo. Tôi sẽ xin một trăm tỷ tệ tiền kinh phí”.
“Bao nhiêu cơ ạ?”, có người suýt ngất.
Sáu hạm đội 60 nghìn tấn mới có 15 tới 30 tỷ tệ. Vậy mà Trần Chiến mở miệng lại xin tới 100 tỷ tệ thì là làm gì? Lẽ nào mua cả một dàn hạm đội?”
“Tướng Trần, Long Tổ chủ yếu phụ trách vấn đề trật tự của giới võ đạo trong nước, chúng ta có cần máy bay hay hạm đội gì đâu. Xin nhiều kinh phí như vậy làm gì?”, một người đàn ông trung niên thực sự không hiểu bèn hỏi.
“Đúng là ngu ngốc mà, kinh phí đó dùng để tạo ra một đội quân vô địch. Tôi nói cho ông biết, nếu như sở hữu đội quân này thì máy bay tiêm kích, hạm đội thuyền cũng chẳng là cái gì đâu”, Trần Chiến đanh mặt.
“Ồ”, đám đông nhìn nhau.
“Lợi hại vậy cơ à?”
“Vừa rồi là tướng Lâm ở Giang Thành gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói có thể luyện chế ra 100 viên đan dược giúp các chiến sĩ gia tăng thiên phú và đột phá cảnh giới. Số lượng thuốc có hạn, chỉ có 100 viên, chúng ta không mua thì cậu ta sẽ bán cho bên khác”.
“Cái gì?”
“Khủng khiếp như vậy sao?", tất cả đều há mồm trợn mắt.
“Tướng Trần, thuốc đó thật sự thần kỳ đến vậy à? Có khi nào là giả không?”, có người đứng lên nói bằng vẻ kích động.
Những người ngồi đây đều là tướng cấp cao của Long Quốc, bọn họ đương nhiên biết giá trị của một viên thuốc thật. Vì nếu đúng là thuốc thật thì một tỷ tệ vẫn còn là quá rẻ, bán đấu giá lên mấy tỷ vẫn có người mua”.
“Tướng Lâm ở Giang Thành là ai thì chắc các vị cũng biết rồi đấy. Dương Hoa của người ta càng lúc càng phát triển, Huyền Y Phái thì phục vụ bách tính muôn dân. Người như vậy không thể nào tham tiền tài mà. Nếu mà cậu ta đã nói thì chắc chắn không thể sai được”.
Trần Chiến đanh mặt: “Các vị nếu để bên khác biết được tin này và tìm tướng Lâm mua thuốc thì họ sẽ sở hữu đội quân siêu cấp đấy. Mọi người cam tâm sao? Không lâu nữa là tới cuộc tuyển chọn rồi. Đội nào mà thắng thì sẽ đại diện cho cả nước tham gia quốc tế. Mọi người không muốn mang lại vinh quanh cho nước nhà và chiến đấu vì uy phong của Long Quốc hay gì?”
Đám đông nín thở, ánh mắt như phát sáng: “Nếu có loại thuốc như vậy thì chúng ta làm sao phải sợ cái đám kia nữa. Lấy đầu chúng dễ như bỡn rồi”.
“Đúng, tướng Trần, chuyện này không thể chần chờ được, mau xin với bên trên thôi”.
“Giờ tôi báo cáo ngay đây”, Trần Chiến lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Thế nhưng đúng là chẳng có gì là có thể giấu được Đội quân Long Tổ vừa gửi đơn đệ trình thì các bên quân đội khác cũng nhận được tin.
“Cái gì? Trần Chiến đệ đơn lên xin 100 tỷ tệ sao?”, một người đàn ông để râu dài đang cầm ly trà bỗng bàng hoàng khi nghe người báo cáo nói vậy.
“Đúng vậy thủ trưởng. Người của bộ phận vật tư đi lấy đồ dùng mùa đông đã vô tình nghe được. Họ cũng vô cùng bất ngờ", người vừa báo cáo cười khổ.
“Không phải chứ”, người đàn ông để râu chau chặt mày: “Mấy năm gần đây Long Tổ sử dụng kinh phí ít nhất. Ngoài vũ khí và áo giáp đặc biệt ra thì họ đầu cần dùng vũ khí cỡ lớn nào đâu. Bọn họ cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Người đàn ông trầm tư rồi nói: “Mau đi nghe ngóng xem. Cuộc thi tuyển sắp bắt đầu rồi, tôi muốn biết Trần Chiến định giở trò gì. Không thể để ông ta có cơ hội được”.
“Vâng”.
Chương 3190: Ăn một mình
Lâm Chính không biết là cuộc điện thoại đó của mình đã gây ra một cơn chấn động. Thông tin đã được lan truyền đi khắp nơi rồi. Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía Long Tổ.
Người của Long Tổ biết thông tin bị bại lộ thì căng thẳng lắm. Họ cố gắng im thin thít, dù là ai tới thăm dò thì cũng không mở miệng. Trần Chiến đã ra mệnh lệnh, ai mà để lộ thì cút ra khỏi đội ngay và luôn.
Các đội quân khác bắt đầu điều tra tới tấp. Có người đã chuyển hướng qua Giang Thành.
Vì gần đây Long Tổ tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có phía bên Thánh Sơn và Giang Thành. Thánh Sơn thì không thể có chuyện gì rồi nên chỉ còn Giang Thành thôi. Có không ít người của Long Tổ đang đóng quân ở Giang Thành mà.
Một lúc sau có thêm vài cuộc điện thoại gọi tới cho Mã Hải.
Lâm Chính nhận được tiền lập tức chuyển cho Từ Chính để anh ta lập tức luyện chế ra Thiên Phương Thần Thạch. Còn anh thì chạy tới phòng dược luyện Bát Hoang Đan. Anh không tiếp xúc với bất kỳ ai nữa.
Mã Hải xử lý các công việc của Dương Hoa. Khi nhận được điện thoại ông ta vội đứng dậy.
“Chào thủ trưởng”, Mã Hải kích động hô lên. Dù sao thì một nhân vật như vậy gọi điện tới khiến ông ta cảm thấy vinh hạnh vô cùng mà.
“Chào ông Mã Hải. Tướng Lâm đâu, tại sao tôi không gọi được cho cậu ấy”, giọng nói đầu dây bên kia nghe khá kỳ lạ.
“Báo cáo thủ trưởng, chủ tịch đang bế quan luyện đan, không liên hệ với ai hết. Thủ trưởng có chuyện gấp sao, nếu có thì để tôi đi tìm báo cậu ấy”, Mã Hải vội nói.
“À, cũng không có gì gấp gáp. Tôi định hỏi tướng Lâm và Long Tổ đang hợp tác hạng mục gì vậy. Vì vừa rồi Long Tổ đã đệ trình xin 100 tỷ tệ tiền kinh phí. Ông có biết không?”.
“Hả? Điều này…”, Mã Hải do dự. Ông ta là dân kinh doanh, đương nhiên là hiểu về tầm quan trọng của cuộc điện thoại này.
“Sao thế? Ông Mã Hải không tin tôi sao? Tại sao không chịu nói cho tôi biết thế?”
“Thủ trưởng sao lại nói thế. Thủ trưởng là trụ cột của một nước, Mã Hải sùng bái không hết thì thôi, sao có thể không tin được. Nếu đến thủ trường mà tôi còn không tin thì tôi còn tin ai được ở Long Quốc này chứ?”, Mã Hải cười khổ.
“Vậy ông nói ra đi. Giữa họ đã hợp tác gì vậy?”, giọng nói bên kia vô cùng đanh thép.
Mã Hải thở dài, biết là không thể giấu được nên đành phải nói rõ ra tất cả. Sự im lặng bao trùm. Một lúc sau đầu dây bên kia mới lại lên tiếng.
“Cảm ơn ông”, sau đó đối phương tắt máy. Mã Hải nhìn điện thoại, khuôn mặt ánh lên vẻ đau khổ.
“Lần này thì rắc rối to rồi”, ông ta lầm bầm, định gọi điện thì bỗng điện thoại lại đổ chuông. Lần này là một số máy lạ. Nhưng Mã Hải cũng đoán được là ai. Ông ta vò đầu bứt tai, bất lực ấn nút nghe.
Trong đại viện..
“Được lắm Trần Chiến, dám ăn một mình à”, người đàn ông để râu dài gào lên vì kích động.
Người thanh niên bên cạnh vội bước tới: “Thủ trưởng không sao chứ?”
“Tiểu Vương mau gọi người đó tới đây. Nhanh lên”.
“Vâng”, người thanh niên đứng thẳng người đáp lại rồi lập tức chạy đi. Người đàn ông tức giận hằm hằm quay lại phòng làm việc, lấy điện thoại ra và bấm số.
“Ấy! Đại thủ trưởng Chung, có việc gì mà lại gọi cho tôi thế?”, Trần Chiến bật cười ha ha.
Người đàn ông để râu nheo mắt: “Tướng Trần, gần đây tâm trạng tốt nhỉ, phát tài rồi hay gì?”
“Phát tài gì đâu. Chiến sĩ chúng ta bảo vệ đất nước chứ đâu vì danh lợi. Tướng Chung, ông nói ý tứ quá. Tôi cứ nói thẳng cho nó nhanh, ông có gì thì nói đi”, Trần Chiến dấy lên dự cảm chẳng lành nhưng vẫn cười.
“Được, nếu đã vậy thì toi cũng nói thẳng, tướng Trần, thứ đó tôi muốn 50 viên”, tướng Chung nheo mắt cười.
“Cái gì? 100 tỷ tệ? Chủ tịch Lâm, cậu điên rồi. Trước mắt Dương Hoa lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?”
Mã Hải biết tiên Lâm Chính đang chuẩn bị đầu tư một số tiền lớn vào phòng nghiên cứu của Từ Chính thì sợ tới mức từ bàn làm việc ngã trượt xuống đất.
“Ông yên tâm, tôi sẽ không dùng tiền của công ty đâu. Một trăm tỷ tệ này tôi tự bỏ ra.
Lâm Chính ngồi trong phòng luyện đan vừa nhìn lò luyện trước mặt vừa cầm điện thoại nói chuyện.
“Cậu tự bỏ ra sao?”, Mã Hải giật mình, đầu óc có phần không kịp xoay. Ông ta nói: “Chủ tịch Lâm, từ khi nào mà cậu có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Giờ không có nhưng sẽ nhanh có thôi”
“Chủ tịch Lâm…tôi không hiểu ý của cậu…”
“Thế này đi, ông giúp tôi gọi điện cho Trương Quân, nói cho ông ta biết sau ba tiếng nữa tôi sẽ đợi ông ta ở phòng họp của Dương Hoa, mời ông ta nhất định phải có mặt”.
“Trương Quân? Người của đội Long Tổ đó hả?”
“Đúng vậy”.
“Được chủ tịch Lâm, tôi sẽ gọi điện cho ông ta ngay”.
Mã Hải không biết Lâm Chính đang làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Sau khi tắt máy, Lâm Chính lập tức gọi Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa tới.
“Giờ cần luyện một loại đan dược. Hai người giúp tôi, phải luyện được trong vòng 3 giờ đồng hồng. Rõ chưa?”
“Được!”, hai người vội vàng gật đầu. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì họ lập tức làm việc.
Sau khi nhận được điện thoại của Mã Hải, Trương Quân không dám do dự.
Ông ta khá tôn trọng thần y Lâm của Giang Thành vì dù sao nếu lần này không có anh, ông ta đã mất mạng từ lâu rồi. Vì vậy sau ba tiếng đồng hồ, một mình Trương Quân đã tới tổng bộ của Dương Hoa. Dưới sự dẫn dắt của Mã Hải, ông ta bước vào phòng làm việc.
“Đội trưởng Trương đợi một chút. Chủ tịch Lâm sắp tới rồi”, Mã Hải mỉm cười, rót trà cho Trương Quân”.
“Mã Tổng khách sáo rồi. Thân phận của thần y Lâm không hề tầm thường. Theo lý mà nói, cậu ta cũng thuộc cấp trên của tôi. Tôi đợi là điều đương nhiên”, Trương Quân đáp lời.
Trương Quân biết về thân phận long soái của Lâm Chính. Dù anh có chấp nhận hay không thì cũng đều là cấp trên của Trương Quân.
Ba tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính thở hồng hộc bước vào phòng họp.
“Tướng Lâm”, Trương Quân lập tức đứng dậy, hành lễ kiểu quân nhân.
“Đội trưởng Trương đừng khách sáo. Mau ngồi xuống đi”, Lâm Chính thở không ra hơi, vội vàng ngồi xuống không chút khách khí.
Trương Quân cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Chủ tịch Lâm cậu làm sao vậy?”, Mã Hải vội bưng trà tới, hỏi bằng vẻ kỳ lạ.
“Không có gì, chỉ là hơi mệt”, Lâm Chính thở hổn hển. Hai người còn lại không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Tướng Lâm, cậu gọi tôi tới có gì dặn dò không?”, Trương Quân lên tiếng.
“Trương Quân, tôi muốn biết trong Long Tổ ông có quyền phát ngôn không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Trương Quân và nghiêm túc hỏi.
Trương Quân giật mình sau đó mỉm cười: “Tướng Lâm, nghe cậu nói kìa. Tôi là quân nhân, phục vụ theo mệnh lệnh của thượng cấp, những điều tôi cần làm mà đều có thể làm được thì mới đúng là nhiệm vụ của tôi. Phát ngôn cũng vậy”.
“Vậy sao? Vậy ông nói cho tôi cấp trên trực thuộc của ông là ai?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Đội Long Tổ do đại soái Trần Chiến phụ trách”.
“Lời của ông, ông ta có tin không?”
“Điều này…tướng Lâm, cậu có gì cứ nói thẳng, vòng vo quá tôi bị mơ hồ”, Trương Quân không hiểu lắm ý của Lâm Chính nên nói thẳng.
Lâm Chính không nói thêm gì chỉ lấy ra một chiếc hộp nhỏ đặt lên bàn.
Chương 3187: Bát Hoang Đan
Trương Quân bàng hoàng, lập tức tập trung nhìn chiếc hộp. Chiếc hộp nhỏ cỡ hộp đựng nhẫn.
“Tướng Lâm, đây là gì vậy?”
“Ông mở ra sẽ biết”, Lâm Chính nói.
Trương Quân gật đầu, cẩn thận mở hộp ra. Trong nháy mắt ngay cả Mã Hải và hai người khác đứng gần cùng đều dán mắt vào trong chiếc hộp.
Chiếc hộp phát ra hương thơm. Bên trong là một viên đan dược màu vàng xám. Hương thơm xộc lên mũi khiến người ta phải ngất ngây.
Trương Quân quan sát kỹ sau đó ngẩng đầu: “Tướng Lâm, đây là đan dược do cậu luyện chế ra sao?”
“Đúng vậy, viên đan dược này có tên là Bát Hoang Đan, tôi vừa mới luyện ra”, Lâm Chính cười nói.
“Bát Hoang Đan sao? Nó dùng để làm gì vậy?”, Trương Quân hỏi.
“Dùng viên đan dược này có thể khiến thiên phú tăng lên gấp đôi, đồng thời trong ba năm có thể đột phá được ít nhất hai cảnh giới”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, Trương Quân giật bắn người, con ngươi như muốn rớt ra ngoài. Ông ta run rẩy: “Thật sao…?”
Thiên phú tăng gấp đôi? Trong ba năm có thể đột phá hai cảnh giới? Nếu đúng là vậy thì viên đan dược này có thể dễ dàng tạo ra một thiên tài võ đạo rồi. Đúng là thần đan mà.
“Thuốc của tôi có bao giờ là giả đâu?”, Lâm Chính nói
“Tôi tin, tôi tin. Y thuật của thần y Lâm có tiếng mà. Tôi tin”, Trương Quân kích động tới mức phát run. Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được điều gì đó bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ nghi ngờ: “Vậy thì, tướng Lâm cho tôi xem viên đan dược này nhằm mục đích gì? Lẽ nào cậu định tặng cho chúng tôi sao?”
“Tặng? Làm gì có chuyện? Giá thành làm ra viên đan dược này không hề tầm thường. Giờ tôi hầu bao bị siết chặt, sao có thể tặng cho các ông được?”
Lâm Chính lắc đầu: “Chỉ có điều những điều xảy ra trước đó ở Thánh Sơn khiến cho tôi cảm thấy lo lắng cho Long Quốc mà thôi. Giới võ đạo của Long Quốc quá mạnh. Chỉ dựa vào các ông duy trì trật tự thì thực sự là miễn cưỡng quá. Tôi là long soái của Long Quốc cũng nên góp một phần sức lực mới đúng. Vì vậy tôi muốn cung cấp Bát Hoang Đan cho Long Tổ, giúp tạo ra một đội quân siêu việt để đảm bảo sự thái bình cho giới võ đạo nước nhà. Chỉ là không biết đội Long Tổ có hứng thú hay không”.
“Sao lại không? Thần đan mà, có khi cầu cũng không thể có được”.
Trương Quân vội vàng vỗ ngực: “Tướng Lâm, giờ tôi sẽ gọi điện cho tướng Trần để báo cáo. Hi vọng ông ấy sẽ đồng ý”.
“Được. Nhưng tôi nghĩ ông vẫn nên hỏi cho rõ thì hơn. Thuốc này không phải cho không. Giá thành cũng không hề rẻ”.
“Thuốc này có giá bao nhiêu”, Trương Quân thận trọng hỏi.
“Tôi không kiếm tiền của các ông. Tôi lấy giá vốn thôi. Một tỷ tệ một viên”, Lâm Chính nói.
“Một tỷ tệ”, Trương Quân suýt ngất. Mã Hải cũng phải nhìn chăm chăm Lâm Chính. Cuối cùng thì ông ta cũng đoán ra được kế hoạch của anh.
Lâm Chính vừa rồi nói là tự bỏ tiền ra, thực ra là lấy tiền từ Long Quốc mà. Thế nhưng nói gì thì nói, trong khoảng một thời gian ngắn có thể gom được nhiều tiền như vậy thì cũng chỉ có thể là nhà nước mà thôi. Xem ra thần y Lâm đã có ý này từ lâu.
“Giá cao à?”
“Không cao…không cao”, Trương Quân vội vàng lắc đầu.
Một viên đan dược có thể tạo ra được một chiến sĩ siêu cấp như thế thì một tỷ tệ rõ ràng là giá thấp rồi. Nếu lấy viên đan dược này ra đấu giá thì giá của nó vượt xa cả một tỷ tệ. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là thứ thuốc này phải có hiệu quả đúng như Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, tôi sẽ báo cáo với tướng Trần để ông ấy quyết định”, Trương Quân nói.
“Được, ông đi đi”, Lâm Chính nói.
Trương Quân gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra bước tới phòng bên cạnh và gọi điện cho người phụ trách cao nhất của Long Tổ - Trần Chiến.
Chương 3188: Trần Chiến
Trần Chiến lúc này đang ngồi trong phòng họp cấp cao. Ông ta không quan tâm lắm tới chuyện về Thánh Sơn. Dù sao đã là Long Quốc, có ai dám to gan mà đối kháng với Long Tổ chứ.
Lúc nhận được điện thoại của Trương Quân, Trần Chiến còn tưởng rằng ông ta báo cáo công việc.
Sau khi Trương Quân nói xong thì sắc mặt Trần Chiến tối sầm.
“Tương Quân, ông nói thật chứ?”, Trần Chiến đứng bật dậy, giọng nâng tông cao vút. Những người đang họp khác bàng hoàng nhìn ông ta với vẻ mặt không hiểu gì.
“Tôi lừa thủ trưởng làm gì chứ?”, Trương Quân cười khổ.
Trần Chiến suy nghĩ một lúc bèn đanh giọng: “Thế này, ông đưa điện thoại cho tướng Lâm, tôi muốn đích thân nói chuyện với cậu ấy”.
“Được được, thủ trưởng đợi chút”, Trương Quân vội vàng chạy ra tới đưa điện thoại cho Lâm Chính.
“Tướng Trần nghe danh đã lâu”, Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm khách sáo rồi. Tôi cũng nghe tiếng cậu đã lâu. Cậu có y thuật vô song cái thế, cứu không biết bao nhiêu người, cậu đúng là tấm gương của chúng tôi mà! Ha ha..”, Trần Chiến cười hào sảng.
“Tướng Trần quá khen”, Lâm Chính đáp lại. Mặc dù chưa từng gặp Trần Chiến nhưng từ giọng điệu thì có thể đoán ra ông ta là người rất có hào khí.
“Tướng Lâm tôi không nói nhiều nữa. Loại thuốc mà cậu nói nếu là thật thì một viên một tỷ tệ tôi cũng mua”, Trần Chiến vỗ ngực.
“Được”.
“Thế nhưng tôi vẫn có một yêu cầu nhỏ”.
“Yêu cầu gì vậy?”
“Tôi muốn thử một viên. Dù sao thì kinh phí vẫn phải báo lên trên nữa mà. Bên trên có tiền, nhưng nếu thuốc không có hiệu quả thì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm”.
“Tôi đảm bảo thuốc có hiệu quả, tuyệt đối không có vấn đề gì. Hơn nữa một viên một tỷ tệ. Bán một lần là một lô 100 viên. Nói cách khác nếu muốn mua Bát Hoang Đan thì phải mua từ 100 viên trở lên. Hơn nữa tôi lấy tiền trước, luyện thuốc sau. Nếu như không thể đáp ứng được điều kiện của tôi thì vụ giao dịch này coi như không thành”, Lâm Chính lên tiếng.
“100 viên một lần sao? Còn phải trả tiền trước?”, Trần Chiến giật mình.
“Đúng vậy, Dương Hoa kinh phí không nhiều, mà luyện chế thì cần phải có tài lực gồng gánh. Các ông không trả tiền thì tôi không thể luyện ra thuốc được. Vì vậy cần phải thanh toán trước”.
“Điều này…”, Trần Chiến do dự.
Một tỷ tệ 10 viên, một trăm viên mới bán thì phải trả 100 tỷ tệ…Một số tiền lớn như vậy thì ông ta phải cân nhắc.
“Tướng Trần không tin tôi sao? Nếu như không tin thì coi như tôi chưa nói gì đi. Không sao đâu, dù sao tôi cũng biết chỗ khó của ông. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác sau”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi định đưa điện thoại cho Trương Quân.
“Đợi đã tướng Lâm”, Trần Chiến hô lên.
“Tướng Trần còn gì muốn nói sao?” Lâm Chính đáp lại.
“Tướng Lâm, hay là thế này. Cậu cho tôi vài ngày, tôi phải báo cáo lại tình hình vì dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà”, Trần Chiến nói bằng vẻ khó xử.
“Tướng Trần, e là không thể đợi thêm được nữa. Việc luyện chế đan dược cũng phụ thuộc và thời tiết nữa. Trước mắt, đây là khoảng thời gian thời tiết tốt nhất trong 20 năm qua. Độ ẩm thích hợp với các thành phần của đan dược nhất. Nếu như bên ông không lấy thì tôi có thể thử liên hệ với các bên khác. Tướng Trần yên tâm, đan dược như thế này tôi không bán cho nước ngoài đâu”, Lâm Chính mỉm cười và định tắt máy.
Trần Chiến nghe thấy vậy vội vàng nói: “Từ từ đã, tôi lấy loại thuốc này”.
Lâm Chính thầm thở phào.
Chương 3189: Kinh động
Vẻ vội vàng của Trần Chiến giúp Lâm Chính biết được là chuyện này đã thành công tới tám, chín phần rồi. Thế nhưng anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: “Tướng Trần, tôi nói rồi tôi sẽ không bán thứ này cho nước ngoài đâu. Dù tôi đang cần tiền thì cũng biết tới lòng tự tôn dân tộc, mối quan hệ lợi và hại. Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông về thứ thuốc này”.
“Không hề làm khó. Có gì mà khó. Thuốc tốt như vậy muốn có cũng không được mà”, Trần Chiến vội nói.
“Ông chắc chứ?”
“Chắc. Tướng Lâm, cậu nói cho tôi biết cậu có thể làm được bao nhiêu viên đi”, Trần Chiến đã quyết.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? 100 viên”.
“Chỉ có từng đó thôi sao?”, Trần Chiến tỏ ra thất vọng.
“Sao? 100 viên còn không đủ à?”, Lâm Chính giật mình.
“Đương nhiên là không đủ. Quân đội đông người như vậy, 100 viên sao đủ được. Cậu có bao nhiêu tôi lấy từng đấy. Tôi mua hết. Thế nào? Cậu cứ luyện chế ra được một viên thì tôi đưa cậu 1 tỷ tệ. Cậu chỉ bán cho tôi thôi, không được bán cho người khác”, Trần Chiến nói.
“Tôi nói rồi tướng Trần, với dược liệu lúc này có trong tay tôi thì tôi chỉ làm ra được nhiều nhất 100 viên thôi. Nhiều hơn nữa thật sự không có. Loại thuốc này dựa vào thời tiết, mà nguyên liệu làm ra nó còn cực kỳ hiếm nữa. Tôi thu thập bao nhiêu năm qua cũng chỉ làm ra được có 100 viên. Ông muốn có thêm thì chỉ có thể đợi mà thôi”, Lâm Chính khóc dở mếu dở.
“Cần phải đợi bao lâu?”
“20 năm”.
“Hả…”, Trần Chiến á khẩu: “Vậy được, vậy thì 100 viên vậy. Một tiếng sau tôi sẽ chuyển tiền cho cậu. Tướng Lâm, mong cậu nhanh chóng bắt tay thực hiện.
“Được! Thống nhất như vậy đi. Nhận được tiền tôi sẽ làm ngày”.
“Tôi đợi tin tốt của cậu”, điện thoại tắt máy, Trần Chiến thở phào sau đó ngồi xuống ghế, nhắm mắt hút thuốc.
Những người có mặt trong phòng họp nhìn nhau, tất cả đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bọn họ không biết cuộc nói chuyện vừa rồi có nghĩa là gì.
Chỉ nghe loáng thoáng một tỷ tệ, một trăm viên, một trăm triệu tệ…thế là ai cũng giật bắn người.
Chuyện quái gì thế này? Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa bèn thận trọng lên tiếng: “Tướng Trần định mua thứ gì đó sao?”
“Đúng, mua! Lập tức gọi điện lên cấp trên thông báo. Tôi sẽ xin một trăm tỷ tệ tiền kinh phí”.
“Bao nhiêu cơ ạ?”, có người suýt ngất.
Sáu hạm đội 60 nghìn tấn mới có 15 tới 30 tỷ tệ. Vậy mà Trần Chiến mở miệng lại xin tới 100 tỷ tệ thì là làm gì? Lẽ nào mua cả một dàn hạm đội?”
“Tướng Trần, Long Tổ chủ yếu phụ trách vấn đề trật tự của giới võ đạo trong nước, chúng ta có cần máy bay hay hạm đội gì đâu. Xin nhiều kinh phí như vậy làm gì?”, một người đàn ông trung niên thực sự không hiểu bèn hỏi.
“Đúng là ngu ngốc mà, kinh phí đó dùng để tạo ra một đội quân vô địch. Tôi nói cho ông biết, nếu như sở hữu đội quân này thì máy bay tiêm kích, hạm đội thuyền cũng chẳng là cái gì đâu”, Trần Chiến đanh mặt.
“Ồ”, đám đông nhìn nhau.
“Lợi hại vậy cơ à?”
“Vừa rồi là tướng Lâm ở Giang Thành gọi điện cho tôi. Cậu ấy nói có thể luyện chế ra 100 viên đan dược giúp các chiến sĩ gia tăng thiên phú và đột phá cảnh giới. Số lượng thuốc có hạn, chỉ có 100 viên, chúng ta không mua thì cậu ta sẽ bán cho bên khác”.
“Cái gì?”
“Khủng khiếp như vậy sao?", tất cả đều há mồm trợn mắt.
“Tướng Trần, thuốc đó thật sự thần kỳ đến vậy à? Có khi nào là giả không?”, có người đứng lên nói bằng vẻ kích động.
Những người ngồi đây đều là tướng cấp cao của Long Quốc, bọn họ đương nhiên biết giá trị của một viên thuốc thật. Vì nếu đúng là thuốc thật thì một tỷ tệ vẫn còn là quá rẻ, bán đấu giá lên mấy tỷ vẫn có người mua”.
“Tướng Lâm ở Giang Thành là ai thì chắc các vị cũng biết rồi đấy. Dương Hoa của người ta càng lúc càng phát triển, Huyền Y Phái thì phục vụ bách tính muôn dân. Người như vậy không thể nào tham tiền tài mà. Nếu mà cậu ta đã nói thì chắc chắn không thể sai được”.
Trần Chiến đanh mặt: “Các vị nếu để bên khác biết được tin này và tìm tướng Lâm mua thuốc thì họ sẽ sở hữu đội quân siêu cấp đấy. Mọi người cam tâm sao? Không lâu nữa là tới cuộc tuyển chọn rồi. Đội nào mà thắng thì sẽ đại diện cho cả nước tham gia quốc tế. Mọi người không muốn mang lại vinh quanh cho nước nhà và chiến đấu vì uy phong của Long Quốc hay gì?”
Đám đông nín thở, ánh mắt như phát sáng: “Nếu có loại thuốc như vậy thì chúng ta làm sao phải sợ cái đám kia nữa. Lấy đầu chúng dễ như bỡn rồi”.
“Đúng, tướng Trần, chuyện này không thể chần chờ được, mau xin với bên trên thôi”.
“Giờ tôi báo cáo ngay đây”, Trần Chiến lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Thế nhưng đúng là chẳng có gì là có thể giấu được Đội quân Long Tổ vừa gửi đơn đệ trình thì các bên quân đội khác cũng nhận được tin.
“Cái gì? Trần Chiến đệ đơn lên xin 100 tỷ tệ sao?”, một người đàn ông để râu dài đang cầm ly trà bỗng bàng hoàng khi nghe người báo cáo nói vậy.
“Đúng vậy thủ trưởng. Người của bộ phận vật tư đi lấy đồ dùng mùa đông đã vô tình nghe được. Họ cũng vô cùng bất ngờ", người vừa báo cáo cười khổ.
“Không phải chứ”, người đàn ông để râu chau chặt mày: “Mấy năm gần đây Long Tổ sử dụng kinh phí ít nhất. Ngoài vũ khí và áo giáp đặc biệt ra thì họ đầu cần dùng vũ khí cỡ lớn nào đâu. Bọn họ cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Người đàn ông trầm tư rồi nói: “Mau đi nghe ngóng xem. Cuộc thi tuyển sắp bắt đầu rồi, tôi muốn biết Trần Chiến định giở trò gì. Không thể để ông ta có cơ hội được”.
“Vâng”.
Chương 3190: Ăn một mình
Lâm Chính không biết là cuộc điện thoại đó của mình đã gây ra một cơn chấn động. Thông tin đã được lan truyền đi khắp nơi rồi. Tất cả đều đổ dồn sự tập trung về phía Long Tổ.
Người của Long Tổ biết thông tin bị bại lộ thì căng thẳng lắm. Họ cố gắng im thin thít, dù là ai tới thăm dò thì cũng không mở miệng. Trần Chiến đã ra mệnh lệnh, ai mà để lộ thì cút ra khỏi đội ngay và luôn.
Các đội quân khác bắt đầu điều tra tới tấp. Có người đã chuyển hướng qua Giang Thành.
Vì gần đây Long Tổ tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có phía bên Thánh Sơn và Giang Thành. Thánh Sơn thì không thể có chuyện gì rồi nên chỉ còn Giang Thành thôi. Có không ít người của Long Tổ đang đóng quân ở Giang Thành mà.
Một lúc sau có thêm vài cuộc điện thoại gọi tới cho Mã Hải.
Lâm Chính nhận được tiền lập tức chuyển cho Từ Chính để anh ta lập tức luyện chế ra Thiên Phương Thần Thạch. Còn anh thì chạy tới phòng dược luyện Bát Hoang Đan. Anh không tiếp xúc với bất kỳ ai nữa.
Mã Hải xử lý các công việc của Dương Hoa. Khi nhận được điện thoại ông ta vội đứng dậy.
“Chào thủ trưởng”, Mã Hải kích động hô lên. Dù sao thì một nhân vật như vậy gọi điện tới khiến ông ta cảm thấy vinh hạnh vô cùng mà.
“Chào ông Mã Hải. Tướng Lâm đâu, tại sao tôi không gọi được cho cậu ấy”, giọng nói đầu dây bên kia nghe khá kỳ lạ.
“Báo cáo thủ trưởng, chủ tịch đang bế quan luyện đan, không liên hệ với ai hết. Thủ trưởng có chuyện gấp sao, nếu có thì để tôi đi tìm báo cậu ấy”, Mã Hải vội nói.
“À, cũng không có gì gấp gáp. Tôi định hỏi tướng Lâm và Long Tổ đang hợp tác hạng mục gì vậy. Vì vừa rồi Long Tổ đã đệ trình xin 100 tỷ tệ tiền kinh phí. Ông có biết không?”.
“Hả? Điều này…”, Mã Hải do dự. Ông ta là dân kinh doanh, đương nhiên là hiểu về tầm quan trọng của cuộc điện thoại này.
“Sao thế? Ông Mã Hải không tin tôi sao? Tại sao không chịu nói cho tôi biết thế?”
“Thủ trưởng sao lại nói thế. Thủ trưởng là trụ cột của một nước, Mã Hải sùng bái không hết thì thôi, sao có thể không tin được. Nếu đến thủ trường mà tôi còn không tin thì tôi còn tin ai được ở Long Quốc này chứ?”, Mã Hải cười khổ.
“Vậy ông nói ra đi. Giữa họ đã hợp tác gì vậy?”, giọng nói bên kia vô cùng đanh thép.
Mã Hải thở dài, biết là không thể giấu được nên đành phải nói rõ ra tất cả. Sự im lặng bao trùm. Một lúc sau đầu dây bên kia mới lại lên tiếng.
“Cảm ơn ông”, sau đó đối phương tắt máy. Mã Hải nhìn điện thoại, khuôn mặt ánh lên vẻ đau khổ.
“Lần này thì rắc rối to rồi”, ông ta lầm bầm, định gọi điện thì bỗng điện thoại lại đổ chuông. Lần này là một số máy lạ. Nhưng Mã Hải cũng đoán được là ai. Ông ta vò đầu bứt tai, bất lực ấn nút nghe.
Trong đại viện..
“Được lắm Trần Chiến, dám ăn một mình à”, người đàn ông để râu dài gào lên vì kích động.
Người thanh niên bên cạnh vội bước tới: “Thủ trưởng không sao chứ?”
“Tiểu Vương mau gọi người đó tới đây. Nhanh lên”.
“Vâng”, người thanh niên đứng thẳng người đáp lại rồi lập tức chạy đi. Người đàn ông tức giận hằm hằm quay lại phòng làm việc, lấy điện thoại ra và bấm số.
“Ấy! Đại thủ trưởng Chung, có việc gì mà lại gọi cho tôi thế?”, Trần Chiến bật cười ha ha.
Người đàn ông để râu nheo mắt: “Tướng Trần, gần đây tâm trạng tốt nhỉ, phát tài rồi hay gì?”
“Phát tài gì đâu. Chiến sĩ chúng ta bảo vệ đất nước chứ đâu vì danh lợi. Tướng Chung, ông nói ý tứ quá. Tôi cứ nói thẳng cho nó nhanh, ông có gì thì nói đi”, Trần Chiến dấy lên dự cảm chẳng lành nhưng vẫn cười.
“Được, nếu đã vậy thì toi cũng nói thẳng, tướng Trần, thứ đó tôi muốn 50 viên”, tướng Chung nheo mắt cười.