-
Chương 3131-3135
Chương 3131: Giết chết trái tim mới là vương đạo
Gió thổi phất phơ, tà áo trắng tung bay.
Bóng người ngạo nghễ kia vẫn nhìn về phương xa, từng chùm ánh sáng huỳnh quang từ trên người anh ta tràn ra, khiến anh ta trông như một vị thần.
Dường như đất trời bị lu mờ bởi bóng người này.
Chẳng biết từ lúc nào, một người phụ nữ mặc đồ đỏ lặng lẽ bước đến.
Đằng sau cô ta là một người đàn ông với mái tóc rối bời.
Ngay khi đến, người này quỳ trên mặt đất như thể nhìn thấy một vị thần thực sự, run rẩy dữ dội, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Thất thủ rồi à?”
Người đàn ông áo trắng đứng ở bên vách núi bình tĩnh nói.
Nhưng người đang quỳ trên mặt đất không dừng lại, tiếp tục dập đầu trong nước mắt.
Người đàn ông mặc đồ trắng dường như nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu mím môi dưới.
Thật lâu sau, anh ta mới bình tĩnh hỏi: "Đều trở về hết chứ?"
“Ngoại trừ Thích Hàn Sương, tất cả đều đã quay về”, người phụ nữ mặc đồ đỏ bình tĩnh nói.
"Người đâu?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không nói gì, do dự một lát, rồi vẫy tay về phía sau.
Ngay lập tức, một nhóm người từ phía sau bước tới, ai nấy đều khiêng quan tài đặt ngay ngắn ở khoảng đất trống trước mặt.
Tổng cộng có năm chiếc quan tài!
Mở nắp quan tài ra, bên trong là xác chết lạnh lẽo của năm thần tướng.
Người đàn ông áo trắng không hề nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn về phương xa.
Nhưng trong thế gian lại hiện lên nỗi bi thương.
Như thể bầu trời đang khóc.
Như thể trái đất đang gầm lên phẫn nộ.
"Chủ thượng, thần y Lâm ở Giang Thành gan lớn bằng trời, tội ác cùng cực, dám công khai chống đối Thánh Sơn chúng ta. Xin chủ thượng lập tức hạ lệnh, huy động toàn bộ lực lượng Thánh Sơn, xé xác thần y Lâm thành ngàn mảnh, hủy diệt Giang Thành, tắm máu Dương Hoa”.
Người quỳ trên mặt đất lớn tiếng kêu gào.
Người đàn ông áo trắng không nói lời nào, yên lặng nhìn xa xăm.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhẹ nhàng tiến lên trước, dùng đôi tay mảnh khảnh vuốt ve bờ vai của anh ta, cả người mềm mại nhẹ nhàng dựa vào, thì thầm bên tai: “Những người này đều là tâm huyết của anh, anh yên tâm, em đảm bảo sẽ khiến thần y Lâm phải trả giá!"
Đôi mắt của người phụ nữ đầy vẻ hung ác.
"Tính mạng của mấy người Viêm Chân và Ban Lan đã bùng cháy hết, từ đó có thể thấy Quy Nhất đã sử dụng đòn đánh mạnh nhất, vậy mà vẫn không thể giết chết thần y Lâm, chứng tỏ thực lực của thần y Lâm không đơn giản như chúng ta đã đoán”.
"Vậy thì đã sao? Lần này em sẽ đích thân ra tay, chẳng lẽ còn không giết được một người phàm như hắn?", người phụ nữ mặc đồ đỏ thấp giọng nói.
“Để anh đi”, người áo trắng thờ ơ nói.
"Anh không tin tưởng em sao? Anh cho rằng em không xử lý được một con kiến thế tục à? Bây giờ anh đang ở trong thời điểm mấu chốt, nếu như dừng lại, rời khỏi Thánh Sơn, chẳng phải công sức trước kia đều uổng phí? Bao nhiêu năm khổ cực sẽ đổ sông đổ biển. Anh nhất định phải trở thành người đứng đầu, ngự trị thế gian, trở thành vị thần chân chính duy nhất trên thế giới! Bằng không, những mong đợi bao nhiêu năm của em cũng sẽ hóa thành bọt biển!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ dịu dàng nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiên định.
Người đàn ông áo trắng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Biết Tử Vực không?"
"Ý anh là gì?"
"Anh thực sự thích phong cách làm việc của Tử Vực, người chết không phải là một hình phạt, giết chết trái tim... mới là vương đạo”.
Khóe miệng người phụ nữ hơi nhếch lên: "Yên tâm, em biết nên làm thế nào”.
Dứt lời, bóng người lặng lẽ biến mất.
Người đàn ông lại nhìn về phía xa xăm, nhưng con ngươi của anh ta đằng đằng sát khí.
"Truyền lệnh xuống dưới, nâng cấp toàn diện mệnh lệnh đồ đạo đối với Giang Thành, ngoài ra tăng tốc xây dựng võ trường, trong vòng một tuần phải hoàn thành võ trường! Nếu không thể hoàn thành, tất cả đám người xây dựng võ trường đều bị đưa đi tế kiếm”.
"Tuân lệnh, thưa chủ thượng!"
Đám người bên dưới nhanh chóng dập đầu, vội vàng rời đi.
Chương 3132: Cục diện rối rắm
Mặc dù thần tướng đã bị giết chết, nhưng Lâm Chính biết rằng mọi thứ sẽ như Quy Nhất nói: Đây mới chỉ là bắt đầu.
Long Thiên Tử chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định!
Có lẽ lần sau, sẽ do anh ta đích thân ra tay.
Không ai biết đến lúc đó sẽ chém giết thành bộ dạng như thế nào.
Lâm Chính chưa bao giờ tiếp xúc với Long Thiên Tử nên cũng không biết gì về thực lực của anh ta.
Sau khi thảo luận một số vấn đề phòng thủ trong Học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính trở về nhà với tâm trạng nặng nề.
"Người bận rộn, hiếm khi thấy anh về nhà một lần, sao vậy? Bên phía Tiểu Thiên lại bận làm gì à?”
Tô Nhu đang ngồi trong phòng khách mở đèn bàn đọc tài liệu, nhìn thấy Lâm Chính trở về với vẻ mặt mệt mỏi, cô cười hỏi.
"Tiểu Thiên?"
Lâm Chính sửng sốt, lúc này mới ý thức được đã lâu không gặp Lạc Thiên, anh cười khổ nói: "Tiểu Thiên thì có thể bận gì chứ? Chẳng qua là... công việc bên thương hội thôi”.
"Thương hội ư? Em nhớ lần trước sau khi hội nghị Long Thủ diễn ra, thương hội rất ít liên lạc với em. Lâm Chính, chẳng lẽ hội nghị Long Thủ có ảnh hưởng đến chúng ta sao?", Tô Nhu lo lắng hỏi.
"Đừng lo, không sao đâu”.
"Vậy sao anh có vẻ buồn bực thế? Anh đang có tâm sự gì, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết”, Tô Nhu buông tài liệu trong tay xuống, nghiêm túc nói.
Lâm Chính suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Tiểu Nhu, em có từng nghĩ sẽ du lịch mấy ngày không?"
"Du lịch?"
Tô Nhu sửng sốt: "Đang yên đang lành đi du lịch gì chứ?"
"Ồ, anh thấy mỗi ngày em đều rất mệt mỏi, vì vậy muốn em đi du lịch một chuyến, vừa hay gọi bố mẹ cùng đi thư giãn”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khó hiểu nhìn anh: "Nghe giọng điệu này của anh, cứ như anh không đi vậy?"
"Anh à? Anh còn có việc phải làm, tạm thời không thể rời đi, em dẫn bố mẹ đi chơi trước đi, mọi chi phí đều do anh chi trả”.
"Ồ?"
Ánh mắt Tô Nhu càng thêm nghi hoặc: "Lâm Chính, có phải anh giấu em gì không?"
"Sao có thể chứ?"
Lâm Chính vội vàng nói, lúc này mới sực tỉnh, thầm nghĩ mình hồ đồ rồi.
Tô Nhu là một người phụ nữ thông minh đến mức nào, nếu vô duyên vô cớ bảo cô đi du lịch, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ.
Mất trí thật rồi.
"Lâm Chính, không phải em không muốn đi, mà thật sự là gần đây công ty gặp khó khăn, khoảng thời gian này lợi nhuận của Dương Hoa vẫn không tốt lắm, đã dừng rất nhiều dự án của công ty em, bây giờ em sẽ không đi đâu cả!", Tô Nhu thở dài.
"Thật sao?"
Lâm Chính sững sờ, lúc này mới phản ứng lại.
Thời gian gần đây, không đối phó với Tử Vực thì đối phó với Thánh Sơn, đã tiêu tốn vô số nhân lực và tài chính, cộng thêm bên phía Từ Chính đầu tư rất nhiều vào việc nghiên cứu phát triển một số dự án, dẫn đến việc tài chính của Dương Hoa gặp không ít vấn đề.
Mã Hải cũng đã nhiều lần báo cáo chuyện này với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính hoặc là bận luyện đan, hoặc là rời khỏi Giang Thành đi giải quyết việc khác, cho nên không có thời gian để ý tới.
Chắc hẳn Mã Hải đã luôn cực khổ kiên trì, chống đỡ cho Dương Hoa khổng lồ, không để nó sụp đổ.
Lâm Chính căng thẳng, gật đầu nói: "Anh biết rồi Tiểu Nhu, nếu đã như vậy, anh đi nghỉ ngơi trước đây”.
“Ồ, ừ…” Tô Nhu còn đang mơ hồ, Lâm Chính đã vào phòng.
"Rốt cuộc anh ấy sao vậy nhỉ?"
Tô Nhu nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt tràn đầy vẻ ngờ vực.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính vội vã đến công ty Dương Hoa.
"Chủ tịch Lâm?"
Thấy Lâm Chính vội vàng đi tới, Mã Hải hơi kinh ngạc.
Gần đây, liên tục tăng ca, thức cả đêm để giải quyết công việc của công ty, vì vậy quầng thâm mắt của Mã Hải xuất hiện, trông ông ta vô cùng hốc hác tiều tụy.
Đêm qua ông ta cũng ở lại công ty cả đêm.
Nhưng hết cách rồi, còn rất nhiều công việc chờ xử lý, căn bản không có thời gian về nghỉ ngơi.
"Báo cáo cho tôi tình hình tài chính và dự án gần đây của công ty”.
Lâm Chính ngồi trên ghế chủ tịch, nói thẳng.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải hơi sửng sốt, nhưng vẫn chạy ra ngoài.
Một lúc sau, hàng trăm tài liệu được Mã Hải và thư ký khiêng ra bàn.
Nhìn chồng tài liệu trước mặt, Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Chương 3133: Lối thoát của Dương Hoa
Lâm Chính hơi đau đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn cầm tài liệu trên bàn lên.
Nhãn lực của anh rất nhanh nhạy, đọc nhanh như gió, lướt qua sẽ không quên, trong vòng một giờ anh đã đọc hết tài liệu.
Lúc Lâm Chính đặt văn kiện xuống, sắc mặt nghiêm túc, biểu cảm không ngừng thay đổi.
Anh không ngờ Dương Hoa lúc này lại có nhiều vấn đề như vậy, vấn đề nào cũng nghiêm trọng.
"Chủ tịch Lâm, các hạng mục nghiên cứu phát triển khác nhau của cậu cần rất nhiều kinh phí nghiên cứu, hơn nữa những tổn thất do các trận chiến ở Giang Thành trong khoảng thời gian này cũng do chúng ta và bên phía chính phủ cùng chịu một bên một nửa, việc này là do cậu dặn dò. Cộng thêm việc chúng ta nhiều lần giảm giá các loại thuốc, Học viện Huyền Y Phái còn cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế miễn phí cho người già yếu, ốm đau, tàn tật, phụ nữ mang thai... dẫn đến việc công ty lao đao, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ phá sản”.
Mã Hải lại thở dài ngao ngán.
Mặc dù nhiều việc của Lâm Chính không suy nghĩ trên lợi ích của công ty nhưng Mã Hải cũng không phản đối, suy cho cùng những gì Lâm Chính làm đều thực sự mang lại lợi ích cho người dân.
Theo Mã Hải thấy, Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần, một nhà từ thiện, không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Nếu ông ta toàn quyền phụ trách Dương Hoa, Dương Hoa nhất định sẽ có quy mô lớn hơn bây giờ, đương nhiên, danh tiếng sẽ không thể so sánh với bây giờ.
Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính mới mở lời.
"Nếu muốn xoay chuyển tổn thất, kiếm thêm lợi nhuận, ông có đề xuất nào hay không?", Lâm Chính hỏi.
"Biện pháp đơn giản nhất là nghiên cứu thêm mấy loại thuốc đặc trị, hơn nữa phải tăng giá thuốc lên. Ngoài ra, việc phát triển một số hạng mục ở Giang Thành cũng nhất định phải theo kịp tiến độ. Danh tiếng bây giờ của công ty chúng ta không ai so sánh được, cộng với sự đóng góp của cậu cho chính phủ, chính phủ sẽ rất sẵn lòng giao dự án hàng chục tỷ tệ cho chúng ta”, Mã Hải nói.
"Được, cứ làm theo lời ông nói đi”, Lâm Chính gật đầu nói: "Lát nữa tôi sẽ đưa cho ông thêm vài phương thuốc, phải mau chóng nghiên cứu phát triển đưa ra thị trường”.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải khẽ cúi đầu, nhưng không rời đi, mà do dự chần chừ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Còn có chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Mã Hải do dự một chốc, trầm giọng nói: "Chủ tịch Lâm, kỳ thật tôi có một cách nâng cao thực lực của Dương Hoa lên một tầng cao hơn, nhưng... có khả năng sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
"Ông nói trước đi đã”.
“Độc quyền”, Mã Hải cúi đầu.
Lâm Chính sững sờ.
"Chủ tịch Lâm, với sức ảnh hưởng của Dương Hoa, thật ra chúng ta có thể tham gia vào mọi ngành nghề trong xã hội. Đương nhiên, sự độc quyền mà tôi đang nói đến không phải là để Dương Hoa thống trị mà là để Dương Hoa tiến hành đầu tư. Dùng lợi thế về cổ phần để tiến hành tham gia vào các ngành khác nhau, phải biết rằng rất nhiều ngành có lợi nhuận khổng lồ, nếu chúng ta có thể thâu tóm tất cả các ngành lớn ở Giang Thành thì giá trị thị trường của Dương Hoa trong ba năm tới sẽ tăng gấp đôi!" Mã Hải háo hức nói.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Anh hiểu rõ ý của Mã Hải, Dương Hoa không thể chỉ giới hạn trong việc điều trị y tế.
Suy cho cùng, Lâm Chính quy định mức giá chữa bệnh rất thấp, chỉ để phục vụ nhiều người dân thường hơn, nhưng Lâm Chính chắc chắn sẽ không ép giá các ngành công nghiệp khác, vì vậy Mã Hải biết rằng cho dù anh đưa ra thêm một vài phương thuốc, cuối cùng cũng sẽ chỉ phục vụ đám người bình thường, không có lợi nhuận gì.
Chung quy, Mã Hải là một doanh nhân, còn Lâm Chính là một bác sĩ.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tất cả cứ làm theo ý ông đi”.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải lập tức cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Chương 3134: Bức thư của Thái Bình An
Như Mã Hải đã nói, Lâm Chính quả thực không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Học viện Huyền Y Phái được nuôi dưỡng bởi Dương Hoa.
Tuy nhiên, học viện này căn bản không kiếm ra tiền.
Chưa nói đến việc học phí hàng năm thấp hơn gần một nửa so với các trường đại học khác, chỉ riêng chi phí khám chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân hàng năm của học viện cũng là một con số khổng lồ.
Những người đến học viện là người nghèo, không chỉ ở Giang Thành, mà còn tới từ khắp nơi.
Chi phí điều trị mà bệnh nhân có thể bỏ ra cực ít, hơn nữa học viện là cơ sở y tế tư nhân, tạm thời không có điểm bảo hiểm y tế, toàn bộ chi phí y tế đều do Dương Hoa tự mình gánh chịu, cho nên chi phí của học viện hàng năm là rất lớn.
May nhờ Dương Hoa có trong tay mấy phương thuốc chủ bài, có thể kiếm được không ít tiền, nếu không thì công ty đã sụp đổ từ lâu.
Nhưng dù vậy, tình hình tài chính của Dương Hoa vẫn cung không đủ cầu, khó mà chống đỡ.
Mã Hải biết rằng không thể chỉ phát triển trong lĩnh vực y tế, nếu không càng phát triển sẽ càng phải chịu nhiều tổn thất, bởi vì Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần.
Ông ta chỉ có thể chấp nhận rủi ro tham gia vào các ngành công nghiệp khác.
Có thể ông ta sẽ thất bại, nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác.
Lâm Chính bước ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, lại thấy cả cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Giang Thành bây giờ không yên ổn, Dương Hoa cũng xảy ra nhiều vấn đề.
Đúng là loạn trong giặc ngoài.
Nhưng trước tiên phải giải quyết vấn đề bên phía Thánh Sơn.
Dương Hoa chỉ có thể giao cho Mã Hải, bản thân Lâm Chính cũng không thể phân thân.
Bây giờ bảy thần tướng đều đã bị giết chết ở Giang Thành, Thánh Sơn nhất định sẽ ra tay, dù sao cũng đã xé nát da mặt, không thể kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính nghĩ ngợi, lập tức trở về học viện, vừa luyện chế đan dược, vừa chuẩn bị chủ động tiến công Thánh Sơn.
Anh không muốn lại bị động chịu ăn đòn.
Phòng thủ mù quáng không phải là thượng sách.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, Từ Thiên vội vàng bước vào phòng luyện đan với một bức thư.
"Chủ tịch Lâm, mời xem cái này!" hai tay Từ Thiên hai tay cầm bức thư, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Lâm Chính còn đang luyện đan bỗng sững sờ, lập tức cầm bức thư mở ra đọc.
Một lúc sau, khuôn mặt Lâm Chính đầy vẻ không thể tin được.
"Đây là... thư của Thái Bình An, con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân ư?", Lâm Chính thất thanh nói.
"Đúng vậy”.
"Trong thư ghi lại rất nhiều thông tin tài liệu về Thánh Sơn. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Thái Bình An lén lẻn vào Thánh Sơn?", Lâm Chính mở to mắt hỏi.
Từ Thiên gật đầu: "Rất có khả năng này”.
"Chẳng lẽ tên này muốn cứu mẹ? Với thực lực của anh ta thì không thể nào cứu được Trấn Nguyệt Tiên Nhân! Chắc chắn là tự tìm đường chết”, Lâm Chính nói.
"Cứu thì khó cứu thật, nhưng chủ tịch Lâm, nếu Thái Bình An thực sự lẻn vào Thánh Sơn, chúng ta có thể lợi dụng anh ta làm nội ứng, thăm dò thông tin về Thánh Sơn. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta", Từ Thiên mỉm cười nói.
"Có thể nói là vậy, nhưng tình cảnh của Thái Bình An cực kỳ nguy hiểm, một khi bị phát hiện, kết cục của anh ta sẽ rất thê thảm... có biết Trấn Nguyệt Tiên Nhân bây giờ thế nào không?", Lâm Chính suy nghĩ hỏi.
Từ Thiên sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghe nói bà ấy bị Long Thiên Tử ở một nơi gọi là khổ ngục”.
"Khổ ngục ư? Đó là nơi nào?"
"Tôi không biết, chỉ nghe nói rằng đó là một nơi mà sống không bằng chết... người bước vào đó sẽ bị tra tấn về thể chất lẫn tinh thần...”, Từ Thiên mím môi dưới thì thầm.
Lâm Chính cau mày không nói gì.
"Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta nên làm gì?", Từ Thiên vội vàng hỏi.
Lâm Chính không trả lời, tiếp tục đọc thư, đột nhiên anh hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào dòng cuối cùng, một lúc sau mới tập trung nói: "Dặn dò với mọi người, toàn thể phòng bị, lại có cao thủ Thánh Sơn tới rồi!"
Chương 3135: Không tới lượt anh quyết
Thánh Sơn đúng là ngọa hổ tàng long, bảy vị Thần Tướng đều ngã ngựa, Thánh Sơn còn phái người đến Giang Thành trả thù trong thời gian ngắn như vậy?
Lâm Chính đặt thư xuống, ánh mắt nghiêm nghị.
Không nghi ngờ gì nữa, lần này người của Thánh Sơn đến đây chắc chắn sẽ còn mạnh hơn cả Thất Thần Tướng.
Thiên kiêu hạng nhất?
Không thể nào! Thái Bình An đã nói rõ không phải thiên kiêu hạng nhất ra mặt, nhưng rốt cuộc là ai anh ta cũng không biết.
Mặc kệ, dù có là ai cũng không thể để người đó vào Giang Thành.
Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chuẩn bị xuất phát đến ngoại thành ngăn chặn kẻ địch.
“Thần y Lâm! Anh đi đâu vậy? Tôi đi cùng anh!”.
Thẩm Niên Hoa đang luyện đan lập tức đứng dậy.
“Không cần, các người ở đây luyện đan là được”.
Lâm Chính nhỏ giọng đáp, vội vã rời đi.
Thẩm Niên Hoa muốn nói lại thôi.
Từ Thiên lập tức thông báo cho cao thủ của Dương Hoa, mọi người bắt đầu bố trí phòng tuyến xung quanh Giang Thành.
Quân đoàn Long Huyền cũng đã điều quân đi hỗ trợ.
Dù gì lúc trước trải qua nhiều cuộc chiến, cộng thêm một công viên bị nổ tung, chính phủ Long Quốc đang cực kỳ tức giận, quân đoàn trưởng Chu Huyền Long bị cảnh cáo một trận. Nếu lần này để người của Thánh Sơn vào thành phố ngang nhiên phá hoại, e là Chu Huyền Long sẽ không giữ được chức quân đoàn trưởng.
Lâm Chính cho người tính toán đường đi của cao thủ Thánh Sơn đến Giang Thành, sau đó đợi sẵn ở một nơi vắng vẻ ít người ở ngoại ô.
Mục tiêu của bọn họ là Lâm Chính, dù anh không chờ đợi trên đường bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ tìm đến cửa.
Quả nhiên.
Lộc cộc lộc cộc…
Tiếng vó ngựa lướt nhanh vang lên, sau đó thì thấy một con ngựa trắng chở theo một cô gái mặc áo màu đỏ đi về phía này.
Cô gái có vẻ ngoài cực kỳ quyến rũ, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài màu đen, mắt hồ ly môi đỏ hút hồn người khác. Người đàn ông nào nhìn cô ta lần đầu tiên cũng sẽ bị cô ta hấp dẫn.
Nhưng đáng chú ý nhất là bộ quần áo trên người cô ta, đỏ đến mức khiến người ta kinh hãi.
Lâm Chính ngửi ngửi, phát hiện mùi máu lẫn trong hương thơm cô gái.
Chiếc áo đó dùng máu người để nhuộm đỏ.
“Thần y Lâm?”.
Cô gái khẽ cười, một tay cầm kiếm một tay giữ dây cương, mang phong thái của nữ hiệp thời cổ đại.
“Cô là người của Thánh Sơn?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải”.
Cô gái thừa nhận, mỉm cười: “Anh đã giết bảy Thần Tướng của Thánh Sơn chúng tôi, tội không thể tha. Tôi nhất định phải giết chết anh, nhưng trước khi giết, thiên kiêu đứng đầu đã dặn phải phá hủy anh một cách triệt để! Thế nên tôi hi vọng anh có thể đi cùng tôi đến một nơi, thế nào? Đi theo tôi đi”.
“Cô đã nói đến thế thì sao tôi có thể đi theo cô được? Cô về đi, nói với thiên kiêu hạng nhất, nước sông không phạm nước giếng, là do Thánh Sơn các người gây sự với tôi trước. Nếu dừng chiến tranh ở đây, hai bên còn có thể tạm thời hưởng thái bình. Còn nếu tiếp tục chém giết thì sẽ có bao nhiêu người chết, không ai đoán trước được”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thần y Lâm đúng là thích đùa. Tôi đã đến đây muốn dẫn anh đi, có đi hay không chưa tới lượt anh quyết”, cô gái mỉm cười đáp.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn.
Lúc này cô gái đột nhiên lấy một chiếc đồng hồ ra xem giờ, mỉm cười nói: “Đến giờ rồi”.
Lâm Chính hoang mang.
Ting ting.
Lúc này, tiếng còi chói tai vang lên, sau đó một chiếc Mercedes màu đỏ chạy về phía này.
Lâm Chính biến sắc.
“Xe này… không lẽ là xe của Tiểu Dư?”.
Chẳng lâu sau, xe dừng lại ở ngoại ô, Tô Dư xuống xe.
Khi thấy Lâm Chính, Tô Dư vô cùng ngạc nhiên: “Lâm Chính, sao… sao anh lại ở đây?”.
Lâm Chính im lặng.
Gió thổi phất phơ, tà áo trắng tung bay.
Bóng người ngạo nghễ kia vẫn nhìn về phương xa, từng chùm ánh sáng huỳnh quang từ trên người anh ta tràn ra, khiến anh ta trông như một vị thần.
Dường như đất trời bị lu mờ bởi bóng người này.
Chẳng biết từ lúc nào, một người phụ nữ mặc đồ đỏ lặng lẽ bước đến.
Đằng sau cô ta là một người đàn ông với mái tóc rối bời.
Ngay khi đến, người này quỳ trên mặt đất như thể nhìn thấy một vị thần thực sự, run rẩy dữ dội, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Thất thủ rồi à?”
Người đàn ông áo trắng đứng ở bên vách núi bình tĩnh nói.
Nhưng người đang quỳ trên mặt đất không dừng lại, tiếp tục dập đầu trong nước mắt.
Người đàn ông mặc đồ trắng dường như nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng đầu mím môi dưới.
Thật lâu sau, anh ta mới bình tĩnh hỏi: "Đều trở về hết chứ?"
“Ngoại trừ Thích Hàn Sương, tất cả đều đã quay về”, người phụ nữ mặc đồ đỏ bình tĩnh nói.
"Người đâu?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ không nói gì, do dự một lát, rồi vẫy tay về phía sau.
Ngay lập tức, một nhóm người từ phía sau bước tới, ai nấy đều khiêng quan tài đặt ngay ngắn ở khoảng đất trống trước mặt.
Tổng cộng có năm chiếc quan tài!
Mở nắp quan tài ra, bên trong là xác chết lạnh lẽo của năm thần tướng.
Người đàn ông áo trắng không hề nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn về phương xa.
Nhưng trong thế gian lại hiện lên nỗi bi thương.
Như thể bầu trời đang khóc.
Như thể trái đất đang gầm lên phẫn nộ.
"Chủ thượng, thần y Lâm ở Giang Thành gan lớn bằng trời, tội ác cùng cực, dám công khai chống đối Thánh Sơn chúng ta. Xin chủ thượng lập tức hạ lệnh, huy động toàn bộ lực lượng Thánh Sơn, xé xác thần y Lâm thành ngàn mảnh, hủy diệt Giang Thành, tắm máu Dương Hoa”.
Người quỳ trên mặt đất lớn tiếng kêu gào.
Người đàn ông áo trắng không nói lời nào, yên lặng nhìn xa xăm.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nhẹ nhàng tiến lên trước, dùng đôi tay mảnh khảnh vuốt ve bờ vai của anh ta, cả người mềm mại nhẹ nhàng dựa vào, thì thầm bên tai: “Những người này đều là tâm huyết của anh, anh yên tâm, em đảm bảo sẽ khiến thần y Lâm phải trả giá!"
Đôi mắt của người phụ nữ đầy vẻ hung ác.
"Tính mạng của mấy người Viêm Chân và Ban Lan đã bùng cháy hết, từ đó có thể thấy Quy Nhất đã sử dụng đòn đánh mạnh nhất, vậy mà vẫn không thể giết chết thần y Lâm, chứng tỏ thực lực của thần y Lâm không đơn giản như chúng ta đã đoán”.
"Vậy thì đã sao? Lần này em sẽ đích thân ra tay, chẳng lẽ còn không giết được một người phàm như hắn?", người phụ nữ mặc đồ đỏ thấp giọng nói.
“Để anh đi”, người áo trắng thờ ơ nói.
"Anh không tin tưởng em sao? Anh cho rằng em không xử lý được một con kiến thế tục à? Bây giờ anh đang ở trong thời điểm mấu chốt, nếu như dừng lại, rời khỏi Thánh Sơn, chẳng phải công sức trước kia đều uổng phí? Bao nhiêu năm khổ cực sẽ đổ sông đổ biển. Anh nhất định phải trở thành người đứng đầu, ngự trị thế gian, trở thành vị thần chân chính duy nhất trên thế giới! Bằng không, những mong đợi bao nhiêu năm của em cũng sẽ hóa thành bọt biển!”
Người phụ nữ mặc đồ đỏ dịu dàng nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ kiên định.
Người đàn ông áo trắng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Biết Tử Vực không?"
"Ý anh là gì?"
"Anh thực sự thích phong cách làm việc của Tử Vực, người chết không phải là một hình phạt, giết chết trái tim... mới là vương đạo”.
Khóe miệng người phụ nữ hơi nhếch lên: "Yên tâm, em biết nên làm thế nào”.
Dứt lời, bóng người lặng lẽ biến mất.
Người đàn ông lại nhìn về phía xa xăm, nhưng con ngươi của anh ta đằng đằng sát khí.
"Truyền lệnh xuống dưới, nâng cấp toàn diện mệnh lệnh đồ đạo đối với Giang Thành, ngoài ra tăng tốc xây dựng võ trường, trong vòng một tuần phải hoàn thành võ trường! Nếu không thể hoàn thành, tất cả đám người xây dựng võ trường đều bị đưa đi tế kiếm”.
"Tuân lệnh, thưa chủ thượng!"
Đám người bên dưới nhanh chóng dập đầu, vội vàng rời đi.
Chương 3132: Cục diện rối rắm
Mặc dù thần tướng đã bị giết chết, nhưng Lâm Chính biết rằng mọi thứ sẽ như Quy Nhất nói: Đây mới chỉ là bắt đầu.
Long Thiên Tử chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định!
Có lẽ lần sau, sẽ do anh ta đích thân ra tay.
Không ai biết đến lúc đó sẽ chém giết thành bộ dạng như thế nào.
Lâm Chính chưa bao giờ tiếp xúc với Long Thiên Tử nên cũng không biết gì về thực lực của anh ta.
Sau khi thảo luận một số vấn đề phòng thủ trong Học viện Huyền Y Phái, Lâm Chính trở về nhà với tâm trạng nặng nề.
"Người bận rộn, hiếm khi thấy anh về nhà một lần, sao vậy? Bên phía Tiểu Thiên lại bận làm gì à?”
Tô Nhu đang ngồi trong phòng khách mở đèn bàn đọc tài liệu, nhìn thấy Lâm Chính trở về với vẻ mặt mệt mỏi, cô cười hỏi.
"Tiểu Thiên?"
Lâm Chính sửng sốt, lúc này mới ý thức được đã lâu không gặp Lạc Thiên, anh cười khổ nói: "Tiểu Thiên thì có thể bận gì chứ? Chẳng qua là... công việc bên thương hội thôi”.
"Thương hội ư? Em nhớ lần trước sau khi hội nghị Long Thủ diễn ra, thương hội rất ít liên lạc với em. Lâm Chính, chẳng lẽ hội nghị Long Thủ có ảnh hưởng đến chúng ta sao?", Tô Nhu lo lắng hỏi.
"Đừng lo, không sao đâu”.
"Vậy sao anh có vẻ buồn bực thế? Anh đang có tâm sự gì, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết”, Tô Nhu buông tài liệu trong tay xuống, nghiêm túc nói.
Lâm Chính suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Tiểu Nhu, em có từng nghĩ sẽ du lịch mấy ngày không?"
"Du lịch?"
Tô Nhu sửng sốt: "Đang yên đang lành đi du lịch gì chứ?"
"Ồ, anh thấy mỗi ngày em đều rất mệt mỏi, vì vậy muốn em đi du lịch một chuyến, vừa hay gọi bố mẹ cùng đi thư giãn”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khó hiểu nhìn anh: "Nghe giọng điệu này của anh, cứ như anh không đi vậy?"
"Anh à? Anh còn có việc phải làm, tạm thời không thể rời đi, em dẫn bố mẹ đi chơi trước đi, mọi chi phí đều do anh chi trả”.
"Ồ?"
Ánh mắt Tô Nhu càng thêm nghi hoặc: "Lâm Chính, có phải anh giấu em gì không?"
"Sao có thể chứ?"
Lâm Chính vội vàng nói, lúc này mới sực tỉnh, thầm nghĩ mình hồ đồ rồi.
Tô Nhu là một người phụ nữ thông minh đến mức nào, nếu vô duyên vô cớ bảo cô đi du lịch, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ.
Mất trí thật rồi.
"Lâm Chính, không phải em không muốn đi, mà thật sự là gần đây công ty gặp khó khăn, khoảng thời gian này lợi nhuận của Dương Hoa vẫn không tốt lắm, đã dừng rất nhiều dự án của công ty em, bây giờ em sẽ không đi đâu cả!", Tô Nhu thở dài.
"Thật sao?"
Lâm Chính sững sờ, lúc này mới phản ứng lại.
Thời gian gần đây, không đối phó với Tử Vực thì đối phó với Thánh Sơn, đã tiêu tốn vô số nhân lực và tài chính, cộng thêm bên phía Từ Chính đầu tư rất nhiều vào việc nghiên cứu phát triển một số dự án, dẫn đến việc tài chính của Dương Hoa gặp không ít vấn đề.
Mã Hải cũng đã nhiều lần báo cáo chuyện này với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính hoặc là bận luyện đan, hoặc là rời khỏi Giang Thành đi giải quyết việc khác, cho nên không có thời gian để ý tới.
Chắc hẳn Mã Hải đã luôn cực khổ kiên trì, chống đỡ cho Dương Hoa khổng lồ, không để nó sụp đổ.
Lâm Chính căng thẳng, gật đầu nói: "Anh biết rồi Tiểu Nhu, nếu đã như vậy, anh đi nghỉ ngơi trước đây”.
“Ồ, ừ…” Tô Nhu còn đang mơ hồ, Lâm Chính đã vào phòng.
"Rốt cuộc anh ấy sao vậy nhỉ?"
Tô Nhu nhìn cánh cửa đóng chặt, trên mặt tràn đầy vẻ ngờ vực.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính vội vã đến công ty Dương Hoa.
"Chủ tịch Lâm?"
Thấy Lâm Chính vội vàng đi tới, Mã Hải hơi kinh ngạc.
Gần đây, liên tục tăng ca, thức cả đêm để giải quyết công việc của công ty, vì vậy quầng thâm mắt của Mã Hải xuất hiện, trông ông ta vô cùng hốc hác tiều tụy.
Đêm qua ông ta cũng ở lại công ty cả đêm.
Nhưng hết cách rồi, còn rất nhiều công việc chờ xử lý, căn bản không có thời gian về nghỉ ngơi.
"Báo cáo cho tôi tình hình tài chính và dự án gần đây của công ty”.
Lâm Chính ngồi trên ghế chủ tịch, nói thẳng.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải hơi sửng sốt, nhưng vẫn chạy ra ngoài.
Một lúc sau, hàng trăm tài liệu được Mã Hải và thư ký khiêng ra bàn.
Nhìn chồng tài liệu trước mặt, Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Chương 3133: Lối thoát của Dương Hoa
Lâm Chính hơi đau đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn cầm tài liệu trên bàn lên.
Nhãn lực của anh rất nhanh nhạy, đọc nhanh như gió, lướt qua sẽ không quên, trong vòng một giờ anh đã đọc hết tài liệu.
Lúc Lâm Chính đặt văn kiện xuống, sắc mặt nghiêm túc, biểu cảm không ngừng thay đổi.
Anh không ngờ Dương Hoa lúc này lại có nhiều vấn đề như vậy, vấn đề nào cũng nghiêm trọng.
"Chủ tịch Lâm, các hạng mục nghiên cứu phát triển khác nhau của cậu cần rất nhiều kinh phí nghiên cứu, hơn nữa những tổn thất do các trận chiến ở Giang Thành trong khoảng thời gian này cũng do chúng ta và bên phía chính phủ cùng chịu một bên một nửa, việc này là do cậu dặn dò. Cộng thêm việc chúng ta nhiều lần giảm giá các loại thuốc, Học viện Huyền Y Phái còn cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế miễn phí cho người già yếu, ốm đau, tàn tật, phụ nữ mang thai... dẫn đến việc công ty lao đao, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ phá sản”.
Mã Hải lại thở dài ngao ngán.
Mặc dù nhiều việc của Lâm Chính không suy nghĩ trên lợi ích của công ty nhưng Mã Hải cũng không phản đối, suy cho cùng những gì Lâm Chính làm đều thực sự mang lại lợi ích cho người dân.
Theo Mã Hải thấy, Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần, một nhà từ thiện, không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Nếu ông ta toàn quyền phụ trách Dương Hoa, Dương Hoa nhất định sẽ có quy mô lớn hơn bây giờ, đương nhiên, danh tiếng sẽ không thể so sánh với bây giờ.
Lâm Chính trầm mặc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết qua bao lâu, Lâm Chính mới mở lời.
"Nếu muốn xoay chuyển tổn thất, kiếm thêm lợi nhuận, ông có đề xuất nào hay không?", Lâm Chính hỏi.
"Biện pháp đơn giản nhất là nghiên cứu thêm mấy loại thuốc đặc trị, hơn nữa phải tăng giá thuốc lên. Ngoài ra, việc phát triển một số hạng mục ở Giang Thành cũng nhất định phải theo kịp tiến độ. Danh tiếng bây giờ của công ty chúng ta không ai so sánh được, cộng với sự đóng góp của cậu cho chính phủ, chính phủ sẽ rất sẵn lòng giao dự án hàng chục tỷ tệ cho chúng ta”, Mã Hải nói.
"Được, cứ làm theo lời ông nói đi”, Lâm Chính gật đầu nói: "Lát nữa tôi sẽ đưa cho ông thêm vài phương thuốc, phải mau chóng nghiên cứu phát triển đưa ra thị trường”.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải khẽ cúi đầu, nhưng không rời đi, mà do dự chần chừ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Còn có chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Mã Hải do dự một chốc, trầm giọng nói: "Chủ tịch Lâm, kỳ thật tôi có một cách nâng cao thực lực của Dương Hoa lên một tầng cao hơn, nhưng... có khả năng sẽ có ảnh hưởng không tốt”.
"Ông nói trước đi đã”.
“Độc quyền”, Mã Hải cúi đầu.
Lâm Chính sững sờ.
"Chủ tịch Lâm, với sức ảnh hưởng của Dương Hoa, thật ra chúng ta có thể tham gia vào mọi ngành nghề trong xã hội. Đương nhiên, sự độc quyền mà tôi đang nói đến không phải là để Dương Hoa thống trị mà là để Dương Hoa tiến hành đầu tư. Dùng lợi thế về cổ phần để tiến hành tham gia vào các ngành khác nhau, phải biết rằng rất nhiều ngành có lợi nhuận khổng lồ, nếu chúng ta có thể thâu tóm tất cả các ngành lớn ở Giang Thành thì giá trị thị trường của Dương Hoa trong ba năm tới sẽ tăng gấp đôi!" Mã Hải háo hức nói.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Anh hiểu rõ ý của Mã Hải, Dương Hoa không thể chỉ giới hạn trong việc điều trị y tế.
Suy cho cùng, Lâm Chính quy định mức giá chữa bệnh rất thấp, chỉ để phục vụ nhiều người dân thường hơn, nhưng Lâm Chính chắc chắn sẽ không ép giá các ngành công nghiệp khác, vì vậy Mã Hải biết rằng cho dù anh đưa ra thêm một vài phương thuốc, cuối cùng cũng sẽ chỉ phục vụ đám người bình thường, không có lợi nhuận gì.
Chung quy, Mã Hải là một doanh nhân, còn Lâm Chính là một bác sĩ.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tất cả cứ làm theo ý ông đi”.
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm”.
Mã Hải lập tức cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Chương 3134: Bức thư của Thái Bình An
Như Mã Hải đã nói, Lâm Chính quả thực không phải là một doanh nhân hợp tư cách.
Học viện Huyền Y Phái được nuôi dưỡng bởi Dương Hoa.
Tuy nhiên, học viện này căn bản không kiếm ra tiền.
Chưa nói đến việc học phí hàng năm thấp hơn gần một nửa so với các trường đại học khác, chỉ riêng chi phí khám chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân hàng năm của học viện cũng là một con số khổng lồ.
Những người đến học viện là người nghèo, không chỉ ở Giang Thành, mà còn tới từ khắp nơi.
Chi phí điều trị mà bệnh nhân có thể bỏ ra cực ít, hơn nữa học viện là cơ sở y tế tư nhân, tạm thời không có điểm bảo hiểm y tế, toàn bộ chi phí y tế đều do Dương Hoa tự mình gánh chịu, cho nên chi phí của học viện hàng năm là rất lớn.
May nhờ Dương Hoa có trong tay mấy phương thuốc chủ bài, có thể kiếm được không ít tiền, nếu không thì công ty đã sụp đổ từ lâu.
Nhưng dù vậy, tình hình tài chính của Dương Hoa vẫn cung không đủ cầu, khó mà chống đỡ.
Mã Hải biết rằng không thể chỉ phát triển trong lĩnh vực y tế, nếu không càng phát triển sẽ càng phải chịu nhiều tổn thất, bởi vì Lâm Chính là một bác sĩ đơn thuần.
Ông ta chỉ có thể chấp nhận rủi ro tham gia vào các ngành công nghiệp khác.
Có thể ông ta sẽ thất bại, nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác.
Lâm Chính bước ra khỏi tòa nhà Dương Hoa, lại thấy cả cơ thể và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Giang Thành bây giờ không yên ổn, Dương Hoa cũng xảy ra nhiều vấn đề.
Đúng là loạn trong giặc ngoài.
Nhưng trước tiên phải giải quyết vấn đề bên phía Thánh Sơn.
Dương Hoa chỉ có thể giao cho Mã Hải, bản thân Lâm Chính cũng không thể phân thân.
Bây giờ bảy thần tướng đều đã bị giết chết ở Giang Thành, Thánh Sơn nhất định sẽ ra tay, dù sao cũng đã xé nát da mặt, không thể kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính nghĩ ngợi, lập tức trở về học viện, vừa luyện chế đan dược, vừa chuẩn bị chủ động tiến công Thánh Sơn.
Anh không muốn lại bị động chịu ăn đòn.
Phòng thủ mù quáng không phải là thượng sách.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, Từ Thiên vội vàng bước vào phòng luyện đan với một bức thư.
"Chủ tịch Lâm, mời xem cái này!" hai tay Từ Thiên hai tay cầm bức thư, biểu cảm trên mặt rất nghiêm túc.
Lâm Chính còn đang luyện đan bỗng sững sờ, lập tức cầm bức thư mở ra đọc.
Một lúc sau, khuôn mặt Lâm Chính đầy vẻ không thể tin được.
"Đây là... thư của Thái Bình An, con trai của Trấn Nguyệt Tiên Nhân ư?", Lâm Chính thất thanh nói.
"Đúng vậy”.
"Trong thư ghi lại rất nhiều thông tin tài liệu về Thánh Sơn. Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ Thái Bình An lén lẻn vào Thánh Sơn?", Lâm Chính mở to mắt hỏi.
Từ Thiên gật đầu: "Rất có khả năng này”.
"Chẳng lẽ tên này muốn cứu mẹ? Với thực lực của anh ta thì không thể nào cứu được Trấn Nguyệt Tiên Nhân! Chắc chắn là tự tìm đường chết”, Lâm Chính nói.
"Cứu thì khó cứu thật, nhưng chủ tịch Lâm, nếu Thái Bình An thực sự lẻn vào Thánh Sơn, chúng ta có thể lợi dụng anh ta làm nội ứng, thăm dò thông tin về Thánh Sơn. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng ta", Từ Thiên mỉm cười nói.
"Có thể nói là vậy, nhưng tình cảnh của Thái Bình An cực kỳ nguy hiểm, một khi bị phát hiện, kết cục của anh ta sẽ rất thê thảm... có biết Trấn Nguyệt Tiên Nhân bây giờ thế nào không?", Lâm Chính suy nghĩ hỏi.
Từ Thiên sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghe nói bà ấy bị Long Thiên Tử ở một nơi gọi là khổ ngục”.
"Khổ ngục ư? Đó là nơi nào?"
"Tôi không biết, chỉ nghe nói rằng đó là một nơi mà sống không bằng chết... người bước vào đó sẽ bị tra tấn về thể chất lẫn tinh thần...”, Từ Thiên mím môi dưới thì thầm.
Lâm Chính cau mày không nói gì.
"Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta nên làm gì?", Từ Thiên vội vàng hỏi.
Lâm Chính không trả lời, tiếp tục đọc thư, đột nhiên anh hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào dòng cuối cùng, một lúc sau mới tập trung nói: "Dặn dò với mọi người, toàn thể phòng bị, lại có cao thủ Thánh Sơn tới rồi!"
Chương 3135: Không tới lượt anh quyết
Thánh Sơn đúng là ngọa hổ tàng long, bảy vị Thần Tướng đều ngã ngựa, Thánh Sơn còn phái người đến Giang Thành trả thù trong thời gian ngắn như vậy?
Lâm Chính đặt thư xuống, ánh mắt nghiêm nghị.
Không nghi ngờ gì nữa, lần này người của Thánh Sơn đến đây chắc chắn sẽ còn mạnh hơn cả Thất Thần Tướng.
Thiên kiêu hạng nhất?
Không thể nào! Thái Bình An đã nói rõ không phải thiên kiêu hạng nhất ra mặt, nhưng rốt cuộc là ai anh ta cũng không biết.
Mặc kệ, dù có là ai cũng không thể để người đó vào Giang Thành.
Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chuẩn bị xuất phát đến ngoại thành ngăn chặn kẻ địch.
“Thần y Lâm! Anh đi đâu vậy? Tôi đi cùng anh!”.
Thẩm Niên Hoa đang luyện đan lập tức đứng dậy.
“Không cần, các người ở đây luyện đan là được”.
Lâm Chính nhỏ giọng đáp, vội vã rời đi.
Thẩm Niên Hoa muốn nói lại thôi.
Từ Thiên lập tức thông báo cho cao thủ của Dương Hoa, mọi người bắt đầu bố trí phòng tuyến xung quanh Giang Thành.
Quân đoàn Long Huyền cũng đã điều quân đi hỗ trợ.
Dù gì lúc trước trải qua nhiều cuộc chiến, cộng thêm một công viên bị nổ tung, chính phủ Long Quốc đang cực kỳ tức giận, quân đoàn trưởng Chu Huyền Long bị cảnh cáo một trận. Nếu lần này để người của Thánh Sơn vào thành phố ngang nhiên phá hoại, e là Chu Huyền Long sẽ không giữ được chức quân đoàn trưởng.
Lâm Chính cho người tính toán đường đi của cao thủ Thánh Sơn đến Giang Thành, sau đó đợi sẵn ở một nơi vắng vẻ ít người ở ngoại ô.
Mục tiêu của bọn họ là Lâm Chính, dù anh không chờ đợi trên đường bọn họ đi, bọn họ cũng sẽ tìm đến cửa.
Quả nhiên.
Lộc cộc lộc cộc…
Tiếng vó ngựa lướt nhanh vang lên, sau đó thì thấy một con ngựa trắng chở theo một cô gái mặc áo màu đỏ đi về phía này.
Cô gái có vẻ ngoài cực kỳ quyến rũ, khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài màu đen, mắt hồ ly môi đỏ hút hồn người khác. Người đàn ông nào nhìn cô ta lần đầu tiên cũng sẽ bị cô ta hấp dẫn.
Nhưng đáng chú ý nhất là bộ quần áo trên người cô ta, đỏ đến mức khiến người ta kinh hãi.
Lâm Chính ngửi ngửi, phát hiện mùi máu lẫn trong hương thơm cô gái.
Chiếc áo đó dùng máu người để nhuộm đỏ.
“Thần y Lâm?”.
Cô gái khẽ cười, một tay cầm kiếm một tay giữ dây cương, mang phong thái của nữ hiệp thời cổ đại.
“Cô là người của Thánh Sơn?”, Lâm Chính hỏi.
“Phải”.
Cô gái thừa nhận, mỉm cười: “Anh đã giết bảy Thần Tướng của Thánh Sơn chúng tôi, tội không thể tha. Tôi nhất định phải giết chết anh, nhưng trước khi giết, thiên kiêu đứng đầu đã dặn phải phá hủy anh một cách triệt để! Thế nên tôi hi vọng anh có thể đi cùng tôi đến một nơi, thế nào? Đi theo tôi đi”.
“Cô đã nói đến thế thì sao tôi có thể đi theo cô được? Cô về đi, nói với thiên kiêu hạng nhất, nước sông không phạm nước giếng, là do Thánh Sơn các người gây sự với tôi trước. Nếu dừng chiến tranh ở đây, hai bên còn có thể tạm thời hưởng thái bình. Còn nếu tiếp tục chém giết thì sẽ có bao nhiêu người chết, không ai đoán trước được”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thần y Lâm đúng là thích đùa. Tôi đã đến đây muốn dẫn anh đi, có đi hay không chưa tới lượt anh quyết”, cô gái mỉm cười đáp.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn.
Lúc này cô gái đột nhiên lấy một chiếc đồng hồ ra xem giờ, mỉm cười nói: “Đến giờ rồi”.
Lâm Chính hoang mang.
Ting ting.
Lúc này, tiếng còi chói tai vang lên, sau đó một chiếc Mercedes màu đỏ chạy về phía này.
Lâm Chính biến sắc.
“Xe này… không lẽ là xe của Tiểu Dư?”.
Chẳng lâu sau, xe dừng lại ở ngoại ô, Tô Dư xuống xe.
Khi thấy Lâm Chính, Tô Dư vô cùng ngạc nhiên: “Lâm Chính, sao… sao anh lại ở đây?”.
Lâm Chính im lặng.