-
Chương 3106-3110
Chương 3106: Sao lại hỏi tôi?
Ngọn lửa trên người Lâm Chính là Thiên Địa Dị Hoả đến từ ngọn thần hoả thuần khiết nhất trong rừng ma Liệt Hoả. Tà khí của anh cũng có lai lịch không hề tầm thường.
Nơi yên nghỉ của tổ tiên tộc Ẩn Ma là nơi cực âm cực sát cực tà trong thiên địa, năng lượng bọn họ hấp thu cũng là năng lượng thiên địa tinh khiết nhất.
Dị hỏa cùng tà lực Lâm Chính sử dụng chính là thiên địa thần lực, sao phải sợ thiên địa thần lôi này chứ
Lúc này, Cổn Thiên Lôi đã hoàn toàn phục.
Ông ta ngồi trên mặt đất, mở to mắt nhìn chằm chằm vào sự tồn tại phi thường trước mặt, há hốc miệng không nói được lời nào.
Không biết sau đó bao lâu, ông ta mới nở một nụ cười tự giễu.
"Trời ơi... thật không công bằng! Thật không công bằng..."
Nói xong cổ ngoẹo sang một bên rồi chết hẳn.
Sau khi Cổn Thiên Lôi chết, tình hình hoàn toàn do Lâm Chính kiểm soát.
Lâm Chính thờ ơ nhìn xung quanh.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu.
Giờ khắc này, ai dám cùng anh tranh hùng tranh bá?
"Cám ơn Lâm thần y!"
Một số trại chủ từ tộc Thiên Tính lần lượt bước lên trước, cúi đầu trước Lâm Chính và chắp tay tỏ lòng biết ơn.
"Nếu như lần này không có Lâm thần y ứng cứu, tộc Thiên Tính chúng tôi đã gặp hoạ diệt vong".
“Đúng vậy, đúng vậy”.
"Cảm ơn Lắm thần y đã cứu giúp chúng tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng”.
"Lòng tốt của thần y tôi không có gì báo đáp. Lâm thần y, xin hãy nhận của tôi một lạy”.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Nhiều người trong tộc Thiên Tính đã quỳ lạy Lâm Chính để bày tỏ lòng biết ơn của họ, họ vô cùng cảm động.
“Mọi người không cần nói cám ơn, mau đứng dậy đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tam trại.
Người trong Tam trại nhất thời run lên, chủ nhân Tam trại sắc mặt càng sầm lại. Ông ta lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, sau đó định âm thầm rời đi.
“Tam trại chủ, ông muốn đi đâu?” Nhị trại chủ lập tức kêu to, sau đó có người cản ông ta lại.
“Nhị trại chủ, ông muốn thế nào?” Tam trại chủ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Tam trại chủ, vừa rồi ông muốn bán đứng Lâm thần y, bảo chúng ta đầu hàng. Giờ ông còn hỏi tôi muốn cái gì? Ông không cảm thấy chuyện này rất nực cười sao?" Nhị trại chủ trầm giọng nói.
"Ông đã nói đến vậy rồi thì tôi không còn gì để nói. Nếu ông cho rằng những việc tôi làm gai mắt, ông muốn xử lý tôi thế nào thì tuỳ. Nhưng tôi phải cảnh báo ông rằng tộc Thiên Tính vẫn ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng vậy, các ông đã giết được Cổn Thiên Lôi! Giết những cao thủ Thánh Sơn, nhưng Thánh Sơn vẫn còn đó! Thiên kiêu hạng nhất vẫn còn đó! Trong tương lai, thiên kiêu hạng nhất sẽ nổi giận và tấn công các ông. Tôi muốn xem Lâm thần y khi đó có thể cứu ông hay không!" Tam trại chủ nghiến răng đáp.
"Đồ khốn! Thứ ăn cây táo rào cây sung, ông cũng giống như Trấn Trầm Hổ, đáng chết!"
Nhất trại chủ lớn tiếng chửi bới, định ra tay giáo huấn Tam trại chủ.
Nhưng mà, vào lúc này, Lâm Chính hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Nhất trại chủ giật mình và dừng lại ngay lập tức.
Mọi người xung quanh chuyển sự chú ý sang Lâm Chính.
"Lâm thần y, chúng ta nên xử lý Tam trại chủ ra sao?" có người cả giận hỏi.
"Không cần xử lý, Tam trại chủ vô tội", Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Cả Tam trại chủ và người của Tam trại đều kinh ngạc nhìn anh.
"Lâm... Lâm thần y, như vậy là sao??", Tam trại chủ bước lên trước, hơi há miệng ra nhưng không biết nên nói gì mới phải.
"Tam trại chủ vô tội, kẻ phản bội thực sự là Trấn Trầm Hổ và người của đại trại. Nếu cần xử lý thì cứ theo quy tắc của tộc xử lý những kẻ này. Tuy nhiên tôi thấy ông ta bị trọng thương, sống không nổi bao lâu nữa nên có trừng phạt hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì", Lâm Chính bình thản đáp.
Mọi người đều sững sờ.
Nhị trại chủ do dự một lát rồi bước lên phía trước, nói: "Lâm thần y, đám người Trấn Trầm Hổ chúng tôi đương nhiên sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng Tam trại chủ... còn xúi giục chúng tôi đối phó với Lâm thần y, con người đó độc ác đến mức nào? Sao có thể tha tội chứ? Làm vậy...e là không thoả đáng".
Trấn Trầm Hổ phản bội tộc Thiên Tính nhưng ông ta hoàn toàn trở mặt, ngay từ đầu đã thể hiện rõ lập trường.
Còn Tam trại chủ và người Tam trại thì chẳng khác nào cỏ đầu tường, gió thổi bên nào thì hướng về bên đó. Như vậy, nếu so với đám người Trấn Trầm Hổ thì đám người Tam trại chủ còn đáng ghét hơn.
Nhưng thái độ của Lâm Chính lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Có gì không thoả đáng?", Lâm Chính lắc đầu bình thản đáp: "Tâm trạng của Tam trại chủ tôi có thể hiểu được. Lần này chúng ta giết cao thủ Thánh Sơn, lại còn là một trong bảy thần tướng Thánh Sơn - Cổn Thiên Lôi. Điều đó có nghĩa thiên kiêu hạng nhất đã chú ý tới nơi này rồi. Với sức mạnh của tộc Thiên Tính, đương nhiên không có cửa thắng nếu đối đầu thiên kiêu hạng nhất. Ông ấy muốn sống nên có suy nghĩ như vậy, đây là tâm lý bình thường của con người, sao có thể trách tội được chứ?"
Nghe anh nói, mọi người đều thấy bất ngờ.
Tam trại chủ cũng sững sờ nhìn Lâm Chính, còn tưởng mình nghe nhầm.
Những người khác cũng không thể tin nổi.
Tam trại chủ trước đó đã có hiềm khích với Lâm Chính.
Nay lại xảy ra chuyện này, Lâm Chính chỉ cần hạ lệnh là hoàn toàn có thể đưa Tam trại chủ và người Tam trại về với cát bụi.
Nhưng anh không làm vậy mà lại chọn cách tha thứ.
"Lâm thần y...", Tam trại chủ há miệng, khoé mắt đã đỏ ửng lên.
"Mau đi giúp những người bị thương trong tộc, những lời thừa thãi thì không cần nói làm gì", Lâm Chính xua tay, thúc giục Tam trại chủ. Giọng anh hiền hoà, không hề có ý trách phạt.
Tam trại chủ không kìm được mà khóc nấc lên, quỳ xuống dập đầu trước anh.
"Tạ ơn Lâm thần y tha mạng!"
"Tạ ơn Lâm thần y tha mạng!"
Người Tam trại đều quỳ sụp xuống, khóc nấc lên, lòng vô cùng cảm động.
"Không cần làm vậy, mau đi chữa vết thương cho mọi người đi", Lâm Chính bình thản mỉm cười nói.
Người Tam trại dập đầu với anh lần nữa rồi từng người một lui xuống.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Nhị trại chủ thận trọng nhìn Lâm Chính thăm dò, sau đó bước lên phía trước hỏi: "Lâm thần y, thần y thấy... người của đại trại nên xử lý thế nào?"
"Đối với phản đồ, tộc Thiên Tính xử lý ra sao?", Lâm Chính quay đầu sang hỏi ngược lại.
"Giết không tha!"
Nhị trại chủ không chút do dự đáp, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lùng.
"Vậy ông còn hỏi tôi làm gì?", Lâm Chính đáp.
Nhị trại chủ sững lại, không thể hiểu nổi.
Lâm Chính không hề có chút thương xót nào đối với đám người đại trại, cớ sao ban nãy lại khoan dung với người từng là kẻ thù của mình như vậy?"
Không chỉ Nhị trại chủ mà mọi người đều nghĩ không thông.
Nhưng cũng không sao.
Nhị trại chủ cũng không có ý định khoan dung với người đại trại. Ông ta phất tay, lệnh cho người lôi đám người đại trại đi hỏi tội.
"Tha mạng! Xin tha mạng!"
"Lâm thần y, xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Các vị trại chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"
Người của đại trại điên cuồng gào khóc.
Nhưng vẫn không thể thay đổi được gì.
Rất nhanh sau đó, đám người đại trại đã bị xử lý sạch sẽ.
Sự việc đến đây là lắng xuống.
Chương 3107: Bán ân tình
Người của Thiên Tính Gia bắt đầu thu dọn hiện trường, thu dọn cục diện đổ nát.
Lâm Chính khoanh chân ngồi một bên dưỡng thương.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa nhìn nhau, đi tới phía anh.
“Thần y Lâm!”.
Hai người đồng loạt hành lễ.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính mở mắt ra.
“À, cũng không có gì, chỉ là… chỉ là muốn hỏi thần y Lâm, vì sao không dạy cho Tam Trại một bài học, ngược lại khoan dung với bọn họ?”, Bạch Nan Ly do dự một lúc mới hỏi.
“Phải đấy thần y Lâm, lúc trước người của Tam Trại đối xử với chúng ta như thế nào, sao có thể tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy? Bây giờ, chúng ta nắm được điểm yếu của bọn họ đáng ra phải trừng phạt thật nghiêm mới đúng! Cứ vậy tha cho bọn họ thì hời cho họ quá!”, Thẩm Niên Hoa cũng lên tiếng, trong lời nói vẫn có chút không cam tâm.
Lâm Chính cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Bán ân tình cho bọn họ, chưa chắc đã là chuyện xấu”.
“Bán ân tình?”.
“Đúng, những gì Tam Trại làm với chúng ta trước kia thật ra không tính là chuyện lớn, không cần phải so đo, chúng ta cũng không có tổn thất gì. Bây giờ chúng ta tha cho người của Tam Trại, bọn họ sẽ mang ơn tôi, sẽ có lợi ích rất lớn cho tôi”.
“Lợi ích gì?”.
Hai người vội hỏi.
Lâm Chính cười nhạt, bình tĩnh nói: “Bây giờ tộc trưởng của Thiên Tính Gia đã chết, Thiên Tính Gia tan rã, ai sẽ lãnh đạo Thiên Tính Gia còn chưa biết! Nhưng Thiên Tính Gia không quan trọng với tôi, tôi chỉ xem trọng vườn thuốc của Thiên Tính Gia”.
“Vườn thuốc?”, Thẩm Niên Hoa hít sâu một hơi, lập tức hiểu ra gì đó.
“Vườn thuốc của Thiên Tính Gia trước nay luôn do người của Tam Trại quản lý, bọn họ có nhiều kinh nghiệm ở vườn thuốc nhất. Bây giờ tộc trưởng các cậu đã chết, ngoại trừ Tam Trại, không ai có thể vận hành vườn thuốc, để bọn họ thay tôi trông nom vườn thuốc không tốt hơn sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Hóa ra là vậy! Hóa ra thần y Lâm là vì vườn thuốc”, Bạch Nan Ly gật gù.
“Bây giờ Thiên Tính Gia không có chủ, nhất định phải chọn ra tộc trưởng mới. Bọn họ chắc chắn sẽ hỏi tôi về việc bầu chọn tộc trưởng, tôi sẽ để trại chủ Nhị Trại làm tộc trưởng, cho trại chủ Tam Trại đảm nhiệm phó tộc trưởng, thế thì Thiên Tính Gia có thể đi tới ổn định”, Lâm Chính cười nói.
“Hả?”.
“Thần y Lâm, anh… anh không chọn người từ Cửu Trại sao?”.
Hai người lại kinh ngạc.
Bọn họ cũng không ham vị trí tộc trưởng, nhưng xét về mức độ trung thành, rõ ràng Cửu Trại hơn Nhị Trại và Tam Trại nhiều.
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: “Bây giờ người của Cửu Trại đều đang ở Giang Thành, không tiện quản lý, hơn nữa cũng khó mà phục chúng, rõ ràng không bằng Nhị Trại và Tam Trại. Còn về vấn đề trung thành thì càng không cần phải đắn đo, nếu tôi sắp xếp như vậy, Nhị Trại và Tam Trại nhất định sẽ cảm kích tôi. Đặc biệt là hai vị trại chủ, chắc chắn họ sẽ nghe theo tôi, các cậu không cần lo lắng nữa”.
“Hóa ra là vậy…”.
Hai người gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Lúc này, trại chủ Nhị Trại dẫn theo vài trại chủ đi tới, hành lễ với Lâm Chính.
“Các vị trại chủ có gì chỉ giáo?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Chúng tôi đến muốn xin ý kiến thần y Lâm về con đường tương lai của Thiên Tính Gia”, trại chủ Nhị Trại cúi người nói: “Bây giờ Thiên Tính Gia và Thánh Sơn đã hoàn toàn trở mặt, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, sau này Thánh Sơn tìm tới trả thù, e là chúng tôi khó mà chống đỡ, nhưng rời khỏi đây thì lại không cam tâm. Dù gì tổ tiên và căn cơ của Thiên Tính Gia chúng tôi đều ở đây. Vậy nên chúng tôi muốn nghe xem ý kiến của thần y Lâm”.
“Tôi không có bất kì ý kiến gì, song mọi người muốn đến Giang Thành thì tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho mọi người”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt nhau.
Hiển nhiên, bọn họ đã muốn đến Giang Thành từ lâu.
Chương 3108: Sống không bằng chết
Mọi việc diễn ra giống như Lâm Chính nghĩ.
Thiên Tính Gia quyết định đến Giang Thành, nhưng không thể vứt bỏ phần mộ tổ tiên và căn cơ của Thiên Tính Gia. Sau một hồi thương lượng, bọn họ quyết định giữ lại người của một trại đến chăm nom nơi này, người ít thì ngộ nhỡ Thánh Sơn đến trả thù, mọi người cũng có thể kịp thời bỏ chạy.
Những người ở lại này là người của Tam Trại, nguyên nhân không có gì khác vì Tam Trại còn có thể trông coi vườn thuốc, cung cấp đủ dược liệu cho Lâm Chính và người của Thiên Tính Gia.
Bây giờ trở mặt với Thánh Sơn, Thiên Tính Gia muốn sống thì phải nâng cao thực lực của mình, nếu không có vườn thuốc nữa thì sức chiến đấu của Thiên Tính Gia sẽ bị giảm sút.
Thế nên vườn thuốc phải được giữ lại, hơn nữa cũng chỉ có Tam Trại có thể giữ lại.
Tuy nhiên, mấy người chủ trại Nhị Trại vẫn khá lo lắng, trước kia Tam Trại đã suy xét đến việc đầu hàng, bảo họ ở lại trông coi cơ nghiệp của Thiên Tính Gia, nếu người Tam Trại lại đầu hàng lần nữa thì sao?
Nhưng việc đã đến nước này rồi, họ không còn sự lựa chọn, chỉ đành tin tưởng Tam Trại.
Giải quyết xong chuyện của Thiên Tính Gia, Lâm Chính dẫn người Cửu Trại rời đi trước, quay về Giang Thành.
Còn mấy người chủ trại Nhị Trại thì để họ tự thu dọn hành lý, sau đó mới di dời.
Thánh Sơn.
Trong đình Bạch Ngọc ở đỉnh núi.
Một người mặc đồ trắng đang ngồi khoanh tay trong đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề động đậy.
“Chào chủ nhân!”
Một người khác thận trọng bước đến, quỳ xuống trước đình cúi đầu cung kính chào.
Người mặc đồ trắng vẫn không mở mắt ra, chỉ lạnh nhạt nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa mọi người chưa?”
“Vẫn chưa”, người quỳ rạp dưới đất thấp giọng nói.
“Hả?”, người mặc đồ trắng híp mắt nhưng sau đó lại nhắm mắt lại.
“Thưa chủ nhân, Cổn Thiên Lôi đã chết, người đến Thiên Tính Gia điều động người đều đã chết, không một ai còn sống”, người quỳ rạp dưới đất nói tiếp.
“Ai làm?”, người mặc đồ trắng bình tĩnh nói.
Nhưng giọng điệu bình tĩnh này lại có vẻ khó kiềm chế và kỳ quái.
“Hiện giờ vẫn chưa biết, đối phương làm rất quyết tuyệt, tất cả những người đến Thiên Tính Gia đều chết không toàn thây, không thể lấy chứng cứ đi điều tra, thực lực của đối phương chắc chắn vô cùng khủng khiếp”.
“Vậy à? Nếu đã thế, tôi lại cảm thấy hứng thú đấy. Người Thiên Tính Gia thì sao? Họ chắc biết một ít thứ, bắt hết lại hỏi rõ ràng là biết”.
“Vâng. Thế nhưng chủ nhân, bây giờ không chỉ có Thiên Tính Gia xảy ra vấn đề, bên Giang Thành cũng xảy ra chuyện. Sau khi đến Giang Thành người của chúng ta cũng mất liên lạc, không biết tăm tích, chỉ sợ… là bị người Dương Hoa ở Giang Thành sát hại”.
“Giang Thành? Đó là nơi nào?”, người mặc đồ trắng hình như rất ít khi nghe đến nơi này bèn hỏi.
“Giang Thành là địa bàn của thần y Lâm”.
“Người đứng ở đầu sóng ngọn gió mấy ngày nay à?”
“Chính là anh ta”.
“Vậy thì ra lệnh gọi cậu ta từ Giang Thành đến cho tôi, nói với cậu ta, cậu ta đến thì sống, nếu không đến thì vẫn có thể sống nhưng sống không bằng chết”, người mặc đồ trắng nói.
“Tuân lệnh!”
Người quỳ rạp dưới đất chắp tay lại, lập tức dập đầu, xoay người rời đi.
Không lâu sau cường giả Thánh Sơn chạy đến Thiên Tính Gia, nhưng người của Tam Trại đã bày bố tai mắt, trốn vào nơi được chỉ định trước đó. Người Thánh Sơn đến thì không có một ai, chỉ đành lật tung cả trại của Thiên Tính Gia lên, vườn thuốc cũng bị tàn phá trở nên hỗn loạn rồi mới rời đi.
Sau khi trút giận xong, các cường giả Thánh Sơn này xoay đầu mũi giáo về phía Giang Thành.
Người Tam Trại không nhiều, có thể trốn được nhưng Giang Thành rộng lớn, có thế nào cũng chạy không thoát.
Chương 3109: Lợi hại lắm sao?
Lâm Chính vừa về đến Giang Thành đã lập tức bắt tay vào việc sắp xếp.
Chẳng mấy chốc người Thánh Sơn đã tìm đến tận nơi.
Vẫn là Học viện Huyền Y Phái.
Cường giả Thánh Sơn đến cũng cực kỳ kiêu ngạo, lao thẳng đến phá cửa đi vào, thấy ai là đánh giết.
Cũng may Lâm Chính kịp sơ tán mọi người, đồng thời để lại rất nhiều cao thủ trấn giữ, người Thánh Sơn vừa đến đã bao vây bọn chúng lại, không cho chúng đi.
Trước cửa Học viện Huyền Y Phái.
“Một đám vô danh tiểu tốt mà lại dám chống đối với Thánh Sơn? Có vẻ hôm nay phải lấy máu để tẩy sạch Học viện Huyền Y Phái rồi nhỉ”.
Một người đàn ông tóc bạc phơ, sắc mặt tái nhợt cười nhạo nói.
Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên hô.
“Trấn giữ!”
Rầm!
Khí thế hung tàn từ trên trời rơi xuống, đè ép trên người mọi người.
Rầm rầm rầm!
Áp lực khủng khiếp này như một ngọn núi lớn đè nặng xuống.
Chân mọi người đều co hết cả lại, quỳ xuống đất, khó mà đứng lên.
Mạnh quá!
Đây là cường giả Thánh Sơn nổi giận sao?
Mọi người kinh sợ, da đầu tê cả lại.
Mặc dù xung quanh có hàng trăm cường giả Dương Hoa nhưng quả thật chỉ như một đứa bé yếu ớt, không đỡ nổi một đòn tấn công của hơn mười cao thủ Thánh Sơn.
Tình hình dần mất khống chế.
Ngay lúc này một tiếng nổ vang lên.
“Khốn kiếp! Dám làm loạn ở đây! Xem tôi như không khí rồi à?”
Giọng nói vang lên, các cường giả Thánh Sơn đều biến sắc, đồng loạt lùi về sau, hoảng hốt nhìn theo nơi phát ra giọng nói.
“Giọng nói đáng sợ thật! Sức mạnh này là…”
“Ai đấy? Là ai?”
Mọi người hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Thần Võ Tôn bước ra từ một tòa nhà ở phía sau.
“Thần Võ Tôn?”
Các cường giả Thánh Sơn này hình như nhận ra người đến, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Có thế nào chúng cũng không ngờ Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây.
“Ai cho các người đến đây làm càn? Cút ngay cho tôi”, Thần Võ Tôn lạnh lùng quát, giọng nói có vẻ không lớn nhưng khi các cường giả Thánh Sơn này nghe thế, đầu óc như sắp nổ tung, cực kỳ đáng sợ.
Mọi người cảm thấy rất áp lực nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Người đàn ông dẫn đầu kia thấp giọng nói: “Không ngờ Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây. Thần Võ Tôn, bà có quan hệ gì với thần y Lâm ở Giang Thành?”
“To gan! Ông là cái thá gì mà cũng dám hỏi tôi?”, Thần Võ Tôn cả giận, một luồng áp lực đè nặng lên người đàn ông đó, muốn bắt ông ta quỳ xuống.
Nhưng người đàn ông chỉ hơi khuỵu chân xuống, cả người như bị kéo xuống đất nhưng không quỳ hẳn xuống. Mặc dù mặt đất dưới chân đã bị giẫm đến mức nứt toác nhưng ông ta vẫn kiên trì.
Thần Võ Tôn nhíu mày, có lẽ không ngờ người này lại có thể chống đỡ được áp lực của mình.
“Thần Võ Tôn! Bà muốn khai chiến với Thánh Sơn sao?”, người đàn ông vừa cắn răng kiên trì vừa nói.
“Ông đang uy hiếp tôi à?”, Thần Võ Tôn tức giận, tăng lên áp lực.
Người đàn ông càng thêm khổ sở, áp lực cực lớn gần như khiến bề mặt da của ông ta sắp nứt ra.
Cứ tiếp tục thế này, người đàn ông sợ là sẽ bị trấn áp mà chết.
Thế nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Thần Võ Tôn, mong bà bớt giận, chuyện này không cần bà nhúng tay vào, tôi tự mình giải quyết”.
Vừa dứt lời, Lâm Chính dẫn người của Dương Hoa bước đến bên này.
Thần Võ Tôn nhíu mày, khinh thường nhìn Lâm Chính: “Cậu giải quyết thế nào? Đối thủ là Thánh Sơn đấy, cậu lấy gì mà đấu với Long Thiên Tử?”
“Sao thế? Long Thiên Tử lợi hại lắm sao? Thánh Sơn đó là cái thá gì chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Câu nói này vô cùng ngạo mạn.
Chương 3110: Tôi cũng có thể giết ông giống vậy
Mạnh miệng đấy!
Thần Võ Tôn nhíu mày nhưng không nói gì nữa.
Thật ra bà ta đã từng gặp Long Thiên Tử.
Thần Võ Tôn tung hoành bốn phương không biết bao nhiêu năm, có loại thiên kiêu nào chưa từng gặp đâu? Nhưng bà ta lại chưa từng gặp người nào đáng sợ như Long Thiên Tử.
Anh ta còn trẻ như thế nhưng đã đạt đến đỉnh cao, siêu phàm thoát tục, vô địch thế gian, khiến mọi người phải e sợ.
Thần Võ Tôn không dám đắc tội với người này.
Phải biết rằng, tương lai của thiên tài là điều không ai có thể đoán được.
Bây giờ Long Thiên Tử có thực lực mạnh như vậy, sau này sẽ đạt đến cảnh giới cao đến mức nào nữa?
Ít nhất Thần Võ Tôn không thể đoán được.
Bây giờ sức chiến đấu của Long Thiên Tử rất xuất chúng, đã trưởng thành rồi, không thể làm gì được anh ta nữa, nếu đắc tội thì sau này sẽ bị anh ta tiêu diệt.
Mặc dù tài năng của Lâm Chính rất khá nhưng cho dù là tài năng hay thực lực bây giờ, anh vẫn kém xa Long Thiên Tử.
Anh lấy đâu ra tự tin mà khiêu chiến với Long Thiên Tử?
“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn nói trước, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa cậu và Long Thiên Tử, cậu tự mình giải quyết ân oán giữa hai người, đừng mong tôi ra mặt thay cậu”, Thần Võ Tôn trịnh trọng nói.
“Ồ? Tức là bà sợ Long Thiên Tử à?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Tùy cậu thích nói thế nào thì nói, tóm lại lập trường của tôi là thế đấy”, Thần Võ Tôn hừ một tiếng.
Lâm Chính khẽ cười, lắc đầu: “Bà yên tâm, Thần Võ Tôn đại nhân, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, không cần bà nhúng tay vào”.
“Cậu biết là được, nhưng tôi có thể giải quyết những phiền phức trước mặt này giúp cậu”, Thần Võ Tôn nói, sau đó định bước lên trước ngăn đám cường giả Thánh Sơn này.
Thế nhưng Lâm Chính lại giơ tay lên: “Không cần! Nếu Thần Võ Tôn đại nhân không muốn đắc tội Long Thiên Tử thì nên vạch rõ giới hạn, giữ khoảng cách, bà cũng không cần ra tay với đám người này, tôi sẽ giải quyết”.
“Cậu giải quyết ư?”
Thần Võ Tôn cau mày, sau đó nhìn người đàn ông đứng đầu trong số các cường giả Thánh Sơn, nghiêm giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, người đó chắc là một trong bảy thần tướng của Thánh Sơn. Thật ra thực lực của ông ta không tầm thường, không phải tôi khoác loác nhưng e là ở đây ngoài tôi ra, không ai có thể là đối thủ của ông ta, cậu muốn đánh với ông ta e là sẽ bất lợi”.
“Thần Võ Tôn đại nhân hình như không tin tưởng tôi nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Không phải tôi không tin cậu, chỉ là… Mà thôi, nếu cậu đã ngoan cố như vậy thì tùy ý cậu. Cậu đối phó được thì cậu tự đi đối phó, tôi trấn áp tình hình giúp cậu”, Thần Tôn Võ cũng lười khuyên can, bà ta xua tay, sau đó đứng sang một bên.
Nhưng Thất Thần Tướng bên đó lại không có ý định chiến đấu.
“Nếu hôm nay Thần Võ Tôn đại nhân ở đây thì bọn tôi cũng không quấy phá uy nghiêm của tôn giả. Các vị, chúng ta đi”.
Nói xong, mọi người định rời khỏi đó.
“Ai cho phép các người đi?”, Lâm Chính nói.
Cường giả Thánh Sơn chững bước.
Thất Thần Tướng hơi nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói gì cơ?”
“Giang Thành không phải là nơi các ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nếu đã đến đây rồi thì ở lại đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, người này đã cho cậu thể diện, nếu ông ta muốn đi thì cậu để ông ta đi là được, cần gì phải phiền phức như thế?”, Thần Võ Tôn thấp giọng quát, hơi bực bội.
“Đây không phải là Thánh Sơn của họ, nơi này là Giang Thành”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Thất Thần Tướng cười nói: “Xem ra thần y Lâm muốn thị uy ở trước mặt tôi? Thú vị đấy, rất là thú vị. Cậu ỷ vào Thần Võ Tôn đại nhân đang có mặt ở đây nên mới thế sao? Cậu thật đúng là cáo mượn oai hùm”.
“Bà ta không có ở đây, tôi vẫn sẽ giết ông! Ông có tin không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Ngọn lửa trên người Lâm Chính là Thiên Địa Dị Hoả đến từ ngọn thần hoả thuần khiết nhất trong rừng ma Liệt Hoả. Tà khí của anh cũng có lai lịch không hề tầm thường.
Nơi yên nghỉ của tổ tiên tộc Ẩn Ma là nơi cực âm cực sát cực tà trong thiên địa, năng lượng bọn họ hấp thu cũng là năng lượng thiên địa tinh khiết nhất.
Dị hỏa cùng tà lực Lâm Chính sử dụng chính là thiên địa thần lực, sao phải sợ thiên địa thần lôi này chứ
Lúc này, Cổn Thiên Lôi đã hoàn toàn phục.
Ông ta ngồi trên mặt đất, mở to mắt nhìn chằm chằm vào sự tồn tại phi thường trước mặt, há hốc miệng không nói được lời nào.
Không biết sau đó bao lâu, ông ta mới nở một nụ cười tự giễu.
"Trời ơi... thật không công bằng! Thật không công bằng..."
Nói xong cổ ngoẹo sang một bên rồi chết hẳn.
Sau khi Cổn Thiên Lôi chết, tình hình hoàn toàn do Lâm Chính kiểm soát.
Lâm Chính thờ ơ nhìn xung quanh.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu.
Giờ khắc này, ai dám cùng anh tranh hùng tranh bá?
"Cám ơn Lâm thần y!"
Một số trại chủ từ tộc Thiên Tính lần lượt bước lên trước, cúi đầu trước Lâm Chính và chắp tay tỏ lòng biết ơn.
"Nếu như lần này không có Lâm thần y ứng cứu, tộc Thiên Tính chúng tôi đã gặp hoạ diệt vong".
“Đúng vậy, đúng vậy”.
"Cảm ơn Lắm thần y đã cứu giúp chúng tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng”.
"Lòng tốt của thần y tôi không có gì báo đáp. Lâm thần y, xin hãy nhận của tôi một lạy”.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Nhiều người trong tộc Thiên Tính đã quỳ lạy Lâm Chính để bày tỏ lòng biết ơn của họ, họ vô cùng cảm động.
“Mọi người không cần nói cám ơn, mau đứng dậy đi”, Lâm Chính bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tam trại.
Người trong Tam trại nhất thời run lên, chủ nhân Tam trại sắc mặt càng sầm lại. Ông ta lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, sau đó định âm thầm rời đi.
“Tam trại chủ, ông muốn đi đâu?” Nhị trại chủ lập tức kêu to, sau đó có người cản ông ta lại.
“Nhị trại chủ, ông muốn thế nào?” Tam trại chủ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Tam trại chủ, vừa rồi ông muốn bán đứng Lâm thần y, bảo chúng ta đầu hàng. Giờ ông còn hỏi tôi muốn cái gì? Ông không cảm thấy chuyện này rất nực cười sao?" Nhị trại chủ trầm giọng nói.
"Ông đã nói đến vậy rồi thì tôi không còn gì để nói. Nếu ông cho rằng những việc tôi làm gai mắt, ông muốn xử lý tôi thế nào thì tuỳ. Nhưng tôi phải cảnh báo ông rằng tộc Thiên Tính vẫn ở thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng vậy, các ông đã giết được Cổn Thiên Lôi! Giết những cao thủ Thánh Sơn, nhưng Thánh Sơn vẫn còn đó! Thiên kiêu hạng nhất vẫn còn đó! Trong tương lai, thiên kiêu hạng nhất sẽ nổi giận và tấn công các ông. Tôi muốn xem Lâm thần y khi đó có thể cứu ông hay không!" Tam trại chủ nghiến răng đáp.
"Đồ khốn! Thứ ăn cây táo rào cây sung, ông cũng giống như Trấn Trầm Hổ, đáng chết!"
Nhất trại chủ lớn tiếng chửi bới, định ra tay giáo huấn Tam trại chủ.
Nhưng mà, vào lúc này, Lâm Chính hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Nhất trại chủ giật mình và dừng lại ngay lập tức.
Mọi người xung quanh chuyển sự chú ý sang Lâm Chính.
"Lâm thần y, chúng ta nên xử lý Tam trại chủ ra sao?" có người cả giận hỏi.
"Không cần xử lý, Tam trại chủ vô tội", Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Cả Tam trại chủ và người của Tam trại đều kinh ngạc nhìn anh.
"Lâm... Lâm thần y, như vậy là sao??", Tam trại chủ bước lên trước, hơi há miệng ra nhưng không biết nên nói gì mới phải.
"Tam trại chủ vô tội, kẻ phản bội thực sự là Trấn Trầm Hổ và người của đại trại. Nếu cần xử lý thì cứ theo quy tắc của tộc xử lý những kẻ này. Tuy nhiên tôi thấy ông ta bị trọng thương, sống không nổi bao lâu nữa nên có trừng phạt hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì", Lâm Chính bình thản đáp.
Mọi người đều sững sờ.
Nhị trại chủ do dự một lát rồi bước lên phía trước, nói: "Lâm thần y, đám người Trấn Trầm Hổ chúng tôi đương nhiên sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng Tam trại chủ... còn xúi giục chúng tôi đối phó với Lâm thần y, con người đó độc ác đến mức nào? Sao có thể tha tội chứ? Làm vậy...e là không thoả đáng".
Trấn Trầm Hổ phản bội tộc Thiên Tính nhưng ông ta hoàn toàn trở mặt, ngay từ đầu đã thể hiện rõ lập trường.
Còn Tam trại chủ và người Tam trại thì chẳng khác nào cỏ đầu tường, gió thổi bên nào thì hướng về bên đó. Như vậy, nếu so với đám người Trấn Trầm Hổ thì đám người Tam trại chủ còn đáng ghét hơn.
Nhưng thái độ của Lâm Chính lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
"Có gì không thoả đáng?", Lâm Chính lắc đầu bình thản đáp: "Tâm trạng của Tam trại chủ tôi có thể hiểu được. Lần này chúng ta giết cao thủ Thánh Sơn, lại còn là một trong bảy thần tướng Thánh Sơn - Cổn Thiên Lôi. Điều đó có nghĩa thiên kiêu hạng nhất đã chú ý tới nơi này rồi. Với sức mạnh của tộc Thiên Tính, đương nhiên không có cửa thắng nếu đối đầu thiên kiêu hạng nhất. Ông ấy muốn sống nên có suy nghĩ như vậy, đây là tâm lý bình thường của con người, sao có thể trách tội được chứ?"
Nghe anh nói, mọi người đều thấy bất ngờ.
Tam trại chủ cũng sững sờ nhìn Lâm Chính, còn tưởng mình nghe nhầm.
Những người khác cũng không thể tin nổi.
Tam trại chủ trước đó đã có hiềm khích với Lâm Chính.
Nay lại xảy ra chuyện này, Lâm Chính chỉ cần hạ lệnh là hoàn toàn có thể đưa Tam trại chủ và người Tam trại về với cát bụi.
Nhưng anh không làm vậy mà lại chọn cách tha thứ.
"Lâm thần y...", Tam trại chủ há miệng, khoé mắt đã đỏ ửng lên.
"Mau đi giúp những người bị thương trong tộc, những lời thừa thãi thì không cần nói làm gì", Lâm Chính xua tay, thúc giục Tam trại chủ. Giọng anh hiền hoà, không hề có ý trách phạt.
Tam trại chủ không kìm được mà khóc nấc lên, quỳ xuống dập đầu trước anh.
"Tạ ơn Lâm thần y tha mạng!"
"Tạ ơn Lâm thần y tha mạng!"
Người Tam trại đều quỳ sụp xuống, khóc nấc lên, lòng vô cùng cảm động.
"Không cần làm vậy, mau đi chữa vết thương cho mọi người đi", Lâm Chính bình thản mỉm cười nói.
Người Tam trại dập đầu với anh lần nữa rồi từng người một lui xuống.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Nhị trại chủ thận trọng nhìn Lâm Chính thăm dò, sau đó bước lên phía trước hỏi: "Lâm thần y, thần y thấy... người của đại trại nên xử lý thế nào?"
"Đối với phản đồ, tộc Thiên Tính xử lý ra sao?", Lâm Chính quay đầu sang hỏi ngược lại.
"Giết không tha!"
Nhị trại chủ không chút do dự đáp, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lùng.
"Vậy ông còn hỏi tôi làm gì?", Lâm Chính đáp.
Nhị trại chủ sững lại, không thể hiểu nổi.
Lâm Chính không hề có chút thương xót nào đối với đám người đại trại, cớ sao ban nãy lại khoan dung với người từng là kẻ thù của mình như vậy?"
Không chỉ Nhị trại chủ mà mọi người đều nghĩ không thông.
Nhưng cũng không sao.
Nhị trại chủ cũng không có ý định khoan dung với người đại trại. Ông ta phất tay, lệnh cho người lôi đám người đại trại đi hỏi tội.
"Tha mạng! Xin tha mạng!"
"Lâm thần y, xin hãy tha cho chúng tôi!"
"Các vị trại chủ, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội!"
Người của đại trại điên cuồng gào khóc.
Nhưng vẫn không thể thay đổi được gì.
Rất nhanh sau đó, đám người đại trại đã bị xử lý sạch sẽ.
Sự việc đến đây là lắng xuống.
Chương 3107: Bán ân tình
Người của Thiên Tính Gia bắt đầu thu dọn hiện trường, thu dọn cục diện đổ nát.
Lâm Chính khoanh chân ngồi một bên dưỡng thương.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa nhìn nhau, đi tới phía anh.
“Thần y Lâm!”.
Hai người đồng loạt hành lễ.
“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính mở mắt ra.
“À, cũng không có gì, chỉ là… chỉ là muốn hỏi thần y Lâm, vì sao không dạy cho Tam Trại một bài học, ngược lại khoan dung với bọn họ?”, Bạch Nan Ly do dự một lúc mới hỏi.
“Phải đấy thần y Lâm, lúc trước người của Tam Trại đối xử với chúng ta như thế nào, sao có thể tha thứ cho bọn họ dễ dàng như vậy? Bây giờ, chúng ta nắm được điểm yếu của bọn họ đáng ra phải trừng phạt thật nghiêm mới đúng! Cứ vậy tha cho bọn họ thì hời cho họ quá!”, Thẩm Niên Hoa cũng lên tiếng, trong lời nói vẫn có chút không cam tâm.
Lâm Chính cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Bán ân tình cho bọn họ, chưa chắc đã là chuyện xấu”.
“Bán ân tình?”.
“Đúng, những gì Tam Trại làm với chúng ta trước kia thật ra không tính là chuyện lớn, không cần phải so đo, chúng ta cũng không có tổn thất gì. Bây giờ chúng ta tha cho người của Tam Trại, bọn họ sẽ mang ơn tôi, sẽ có lợi ích rất lớn cho tôi”.
“Lợi ích gì?”.
Hai người vội hỏi.
Lâm Chính cười nhạt, bình tĩnh nói: “Bây giờ tộc trưởng của Thiên Tính Gia đã chết, Thiên Tính Gia tan rã, ai sẽ lãnh đạo Thiên Tính Gia còn chưa biết! Nhưng Thiên Tính Gia không quan trọng với tôi, tôi chỉ xem trọng vườn thuốc của Thiên Tính Gia”.
“Vườn thuốc?”, Thẩm Niên Hoa hít sâu một hơi, lập tức hiểu ra gì đó.
“Vườn thuốc của Thiên Tính Gia trước nay luôn do người của Tam Trại quản lý, bọn họ có nhiều kinh nghiệm ở vườn thuốc nhất. Bây giờ tộc trưởng các cậu đã chết, ngoại trừ Tam Trại, không ai có thể vận hành vườn thuốc, để bọn họ thay tôi trông nom vườn thuốc không tốt hơn sao?”, Lâm Chính cười nói.
“Hóa ra là vậy! Hóa ra thần y Lâm là vì vườn thuốc”, Bạch Nan Ly gật gù.
“Bây giờ Thiên Tính Gia không có chủ, nhất định phải chọn ra tộc trưởng mới. Bọn họ chắc chắn sẽ hỏi tôi về việc bầu chọn tộc trưởng, tôi sẽ để trại chủ Nhị Trại làm tộc trưởng, cho trại chủ Tam Trại đảm nhiệm phó tộc trưởng, thế thì Thiên Tính Gia có thể đi tới ổn định”, Lâm Chính cười nói.
“Hả?”.
“Thần y Lâm, anh… anh không chọn người từ Cửu Trại sao?”.
Hai người lại kinh ngạc.
Bọn họ cũng không ham vị trí tộc trưởng, nhưng xét về mức độ trung thành, rõ ràng Cửu Trại hơn Nhị Trại và Tam Trại nhiều.
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: “Bây giờ người của Cửu Trại đều đang ở Giang Thành, không tiện quản lý, hơn nữa cũng khó mà phục chúng, rõ ràng không bằng Nhị Trại và Tam Trại. Còn về vấn đề trung thành thì càng không cần phải đắn đo, nếu tôi sắp xếp như vậy, Nhị Trại và Tam Trại nhất định sẽ cảm kích tôi. Đặc biệt là hai vị trại chủ, chắc chắn họ sẽ nghe theo tôi, các cậu không cần lo lắng nữa”.
“Hóa ra là vậy…”.
Hai người gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Lúc này, trại chủ Nhị Trại dẫn theo vài trại chủ đi tới, hành lễ với Lâm Chính.
“Các vị trại chủ có gì chỉ giáo?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Chúng tôi đến muốn xin ý kiến thần y Lâm về con đường tương lai của Thiên Tính Gia”, trại chủ Nhị Trại cúi người nói: “Bây giờ Thiên Tính Gia và Thánh Sơn đã hoàn toàn trở mặt, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, sau này Thánh Sơn tìm tới trả thù, e là chúng tôi khó mà chống đỡ, nhưng rời khỏi đây thì lại không cam tâm. Dù gì tổ tiên và căn cơ của Thiên Tính Gia chúng tôi đều ở đây. Vậy nên chúng tôi muốn nghe xem ý kiến của thần y Lâm”.
“Tôi không có bất kì ý kiến gì, song mọi người muốn đến Giang Thành thì tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho mọi người”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt nhau.
Hiển nhiên, bọn họ đã muốn đến Giang Thành từ lâu.
Chương 3108: Sống không bằng chết
Mọi việc diễn ra giống như Lâm Chính nghĩ.
Thiên Tính Gia quyết định đến Giang Thành, nhưng không thể vứt bỏ phần mộ tổ tiên và căn cơ của Thiên Tính Gia. Sau một hồi thương lượng, bọn họ quyết định giữ lại người của một trại đến chăm nom nơi này, người ít thì ngộ nhỡ Thánh Sơn đến trả thù, mọi người cũng có thể kịp thời bỏ chạy.
Những người ở lại này là người của Tam Trại, nguyên nhân không có gì khác vì Tam Trại còn có thể trông coi vườn thuốc, cung cấp đủ dược liệu cho Lâm Chính và người của Thiên Tính Gia.
Bây giờ trở mặt với Thánh Sơn, Thiên Tính Gia muốn sống thì phải nâng cao thực lực của mình, nếu không có vườn thuốc nữa thì sức chiến đấu của Thiên Tính Gia sẽ bị giảm sút.
Thế nên vườn thuốc phải được giữ lại, hơn nữa cũng chỉ có Tam Trại có thể giữ lại.
Tuy nhiên, mấy người chủ trại Nhị Trại vẫn khá lo lắng, trước kia Tam Trại đã suy xét đến việc đầu hàng, bảo họ ở lại trông coi cơ nghiệp của Thiên Tính Gia, nếu người Tam Trại lại đầu hàng lần nữa thì sao?
Nhưng việc đã đến nước này rồi, họ không còn sự lựa chọn, chỉ đành tin tưởng Tam Trại.
Giải quyết xong chuyện của Thiên Tính Gia, Lâm Chính dẫn người Cửu Trại rời đi trước, quay về Giang Thành.
Còn mấy người chủ trại Nhị Trại thì để họ tự thu dọn hành lý, sau đó mới di dời.
Thánh Sơn.
Trong đình Bạch Ngọc ở đỉnh núi.
Một người mặc đồ trắng đang ngồi khoanh tay trong đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề động đậy.
“Chào chủ nhân!”
Một người khác thận trọng bước đến, quỳ xuống trước đình cúi đầu cung kính chào.
Người mặc đồ trắng vẫn không mở mắt ra, chỉ lạnh nhạt nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa mọi người chưa?”
“Vẫn chưa”, người quỳ rạp dưới đất thấp giọng nói.
“Hả?”, người mặc đồ trắng híp mắt nhưng sau đó lại nhắm mắt lại.
“Thưa chủ nhân, Cổn Thiên Lôi đã chết, người đến Thiên Tính Gia điều động người đều đã chết, không một ai còn sống”, người quỳ rạp dưới đất nói tiếp.
“Ai làm?”, người mặc đồ trắng bình tĩnh nói.
Nhưng giọng điệu bình tĩnh này lại có vẻ khó kiềm chế và kỳ quái.
“Hiện giờ vẫn chưa biết, đối phương làm rất quyết tuyệt, tất cả những người đến Thiên Tính Gia đều chết không toàn thây, không thể lấy chứng cứ đi điều tra, thực lực của đối phương chắc chắn vô cùng khủng khiếp”.
“Vậy à? Nếu đã thế, tôi lại cảm thấy hứng thú đấy. Người Thiên Tính Gia thì sao? Họ chắc biết một ít thứ, bắt hết lại hỏi rõ ràng là biết”.
“Vâng. Thế nhưng chủ nhân, bây giờ không chỉ có Thiên Tính Gia xảy ra vấn đề, bên Giang Thành cũng xảy ra chuyện. Sau khi đến Giang Thành người của chúng ta cũng mất liên lạc, không biết tăm tích, chỉ sợ… là bị người Dương Hoa ở Giang Thành sát hại”.
“Giang Thành? Đó là nơi nào?”, người mặc đồ trắng hình như rất ít khi nghe đến nơi này bèn hỏi.
“Giang Thành là địa bàn của thần y Lâm”.
“Người đứng ở đầu sóng ngọn gió mấy ngày nay à?”
“Chính là anh ta”.
“Vậy thì ra lệnh gọi cậu ta từ Giang Thành đến cho tôi, nói với cậu ta, cậu ta đến thì sống, nếu không đến thì vẫn có thể sống nhưng sống không bằng chết”, người mặc đồ trắng nói.
“Tuân lệnh!”
Người quỳ rạp dưới đất chắp tay lại, lập tức dập đầu, xoay người rời đi.
Không lâu sau cường giả Thánh Sơn chạy đến Thiên Tính Gia, nhưng người của Tam Trại đã bày bố tai mắt, trốn vào nơi được chỉ định trước đó. Người Thánh Sơn đến thì không có một ai, chỉ đành lật tung cả trại của Thiên Tính Gia lên, vườn thuốc cũng bị tàn phá trở nên hỗn loạn rồi mới rời đi.
Sau khi trút giận xong, các cường giả Thánh Sơn này xoay đầu mũi giáo về phía Giang Thành.
Người Tam Trại không nhiều, có thể trốn được nhưng Giang Thành rộng lớn, có thế nào cũng chạy không thoát.
Chương 3109: Lợi hại lắm sao?
Lâm Chính vừa về đến Giang Thành đã lập tức bắt tay vào việc sắp xếp.
Chẳng mấy chốc người Thánh Sơn đã tìm đến tận nơi.
Vẫn là Học viện Huyền Y Phái.
Cường giả Thánh Sơn đến cũng cực kỳ kiêu ngạo, lao thẳng đến phá cửa đi vào, thấy ai là đánh giết.
Cũng may Lâm Chính kịp sơ tán mọi người, đồng thời để lại rất nhiều cao thủ trấn giữ, người Thánh Sơn vừa đến đã bao vây bọn chúng lại, không cho chúng đi.
Trước cửa Học viện Huyền Y Phái.
“Một đám vô danh tiểu tốt mà lại dám chống đối với Thánh Sơn? Có vẻ hôm nay phải lấy máu để tẩy sạch Học viện Huyền Y Phái rồi nhỉ”.
Một người đàn ông tóc bạc phơ, sắc mặt tái nhợt cười nhạo nói.
Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên hô.
“Trấn giữ!”
Rầm!
Khí thế hung tàn từ trên trời rơi xuống, đè ép trên người mọi người.
Rầm rầm rầm!
Áp lực khủng khiếp này như một ngọn núi lớn đè nặng xuống.
Chân mọi người đều co hết cả lại, quỳ xuống đất, khó mà đứng lên.
Mạnh quá!
Đây là cường giả Thánh Sơn nổi giận sao?
Mọi người kinh sợ, da đầu tê cả lại.
Mặc dù xung quanh có hàng trăm cường giả Dương Hoa nhưng quả thật chỉ như một đứa bé yếu ớt, không đỡ nổi một đòn tấn công của hơn mười cao thủ Thánh Sơn.
Tình hình dần mất khống chế.
Ngay lúc này một tiếng nổ vang lên.
“Khốn kiếp! Dám làm loạn ở đây! Xem tôi như không khí rồi à?”
Giọng nói vang lên, các cường giả Thánh Sơn đều biến sắc, đồng loạt lùi về sau, hoảng hốt nhìn theo nơi phát ra giọng nói.
“Giọng nói đáng sợ thật! Sức mạnh này là…”
“Ai đấy? Là ai?”
Mọi người hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Thần Võ Tôn bước ra từ một tòa nhà ở phía sau.
“Thần Võ Tôn?”
Các cường giả Thánh Sơn này hình như nhận ra người đến, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Có thế nào chúng cũng không ngờ Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây.
“Ai cho các người đến đây làm càn? Cút ngay cho tôi”, Thần Võ Tôn lạnh lùng quát, giọng nói có vẻ không lớn nhưng khi các cường giả Thánh Sơn này nghe thế, đầu óc như sắp nổ tung, cực kỳ đáng sợ.
Mọi người cảm thấy rất áp lực nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Người đàn ông dẫn đầu kia thấp giọng nói: “Không ngờ Thần Võ Tôn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây. Thần Võ Tôn, bà có quan hệ gì với thần y Lâm ở Giang Thành?”
“To gan! Ông là cái thá gì mà cũng dám hỏi tôi?”, Thần Võ Tôn cả giận, một luồng áp lực đè nặng lên người đàn ông đó, muốn bắt ông ta quỳ xuống.
Nhưng người đàn ông chỉ hơi khuỵu chân xuống, cả người như bị kéo xuống đất nhưng không quỳ hẳn xuống. Mặc dù mặt đất dưới chân đã bị giẫm đến mức nứt toác nhưng ông ta vẫn kiên trì.
Thần Võ Tôn nhíu mày, có lẽ không ngờ người này lại có thể chống đỡ được áp lực của mình.
“Thần Võ Tôn! Bà muốn khai chiến với Thánh Sơn sao?”, người đàn ông vừa cắn răng kiên trì vừa nói.
“Ông đang uy hiếp tôi à?”, Thần Võ Tôn tức giận, tăng lên áp lực.
Người đàn ông càng thêm khổ sở, áp lực cực lớn gần như khiến bề mặt da của ông ta sắp nứt ra.
Cứ tiếp tục thế này, người đàn ông sợ là sẽ bị trấn áp mà chết.
Thế nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Thần Võ Tôn, mong bà bớt giận, chuyện này không cần bà nhúng tay vào, tôi tự mình giải quyết”.
Vừa dứt lời, Lâm Chính dẫn người của Dương Hoa bước đến bên này.
Thần Võ Tôn nhíu mày, khinh thường nhìn Lâm Chính: “Cậu giải quyết thế nào? Đối thủ là Thánh Sơn đấy, cậu lấy gì mà đấu với Long Thiên Tử?”
“Sao thế? Long Thiên Tử lợi hại lắm sao? Thánh Sơn đó là cái thá gì chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Câu nói này vô cùng ngạo mạn.
Chương 3110: Tôi cũng có thể giết ông giống vậy
Mạnh miệng đấy!
Thần Võ Tôn nhíu mày nhưng không nói gì nữa.
Thật ra bà ta đã từng gặp Long Thiên Tử.
Thần Võ Tôn tung hoành bốn phương không biết bao nhiêu năm, có loại thiên kiêu nào chưa từng gặp đâu? Nhưng bà ta lại chưa từng gặp người nào đáng sợ như Long Thiên Tử.
Anh ta còn trẻ như thế nhưng đã đạt đến đỉnh cao, siêu phàm thoát tục, vô địch thế gian, khiến mọi người phải e sợ.
Thần Võ Tôn không dám đắc tội với người này.
Phải biết rằng, tương lai của thiên tài là điều không ai có thể đoán được.
Bây giờ Long Thiên Tử có thực lực mạnh như vậy, sau này sẽ đạt đến cảnh giới cao đến mức nào nữa?
Ít nhất Thần Võ Tôn không thể đoán được.
Bây giờ sức chiến đấu của Long Thiên Tử rất xuất chúng, đã trưởng thành rồi, không thể làm gì được anh ta nữa, nếu đắc tội thì sau này sẽ bị anh ta tiêu diệt.
Mặc dù tài năng của Lâm Chính rất khá nhưng cho dù là tài năng hay thực lực bây giờ, anh vẫn kém xa Long Thiên Tử.
Anh lấy đâu ra tự tin mà khiêu chiến với Long Thiên Tử?
“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn nói trước, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa cậu và Long Thiên Tử, cậu tự mình giải quyết ân oán giữa hai người, đừng mong tôi ra mặt thay cậu”, Thần Võ Tôn trịnh trọng nói.
“Ồ? Tức là bà sợ Long Thiên Tử à?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Tùy cậu thích nói thế nào thì nói, tóm lại lập trường của tôi là thế đấy”, Thần Võ Tôn hừ một tiếng.
Lâm Chính khẽ cười, lắc đầu: “Bà yên tâm, Thần Võ Tôn đại nhân, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, không cần bà nhúng tay vào”.
“Cậu biết là được, nhưng tôi có thể giải quyết những phiền phức trước mặt này giúp cậu”, Thần Võ Tôn nói, sau đó định bước lên trước ngăn đám cường giả Thánh Sơn này.
Thế nhưng Lâm Chính lại giơ tay lên: “Không cần! Nếu Thần Võ Tôn đại nhân không muốn đắc tội Long Thiên Tử thì nên vạch rõ giới hạn, giữ khoảng cách, bà cũng không cần ra tay với đám người này, tôi sẽ giải quyết”.
“Cậu giải quyết ư?”
Thần Võ Tôn cau mày, sau đó nhìn người đàn ông đứng đầu trong số các cường giả Thánh Sơn, nghiêm giọng nói: “Nếu tôi đoán không lầm, người đó chắc là một trong bảy thần tướng của Thánh Sơn. Thật ra thực lực của ông ta không tầm thường, không phải tôi khoác loác nhưng e là ở đây ngoài tôi ra, không ai có thể là đối thủ của ông ta, cậu muốn đánh với ông ta e là sẽ bất lợi”.
“Thần Võ Tôn đại nhân hình như không tin tưởng tôi nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Không phải tôi không tin cậu, chỉ là… Mà thôi, nếu cậu đã ngoan cố như vậy thì tùy ý cậu. Cậu đối phó được thì cậu tự đi đối phó, tôi trấn áp tình hình giúp cậu”, Thần Tôn Võ cũng lười khuyên can, bà ta xua tay, sau đó đứng sang một bên.
Nhưng Thất Thần Tướng bên đó lại không có ý định chiến đấu.
“Nếu hôm nay Thần Võ Tôn đại nhân ở đây thì bọn tôi cũng không quấy phá uy nghiêm của tôn giả. Các vị, chúng ta đi”.
Nói xong, mọi người định rời khỏi đó.
“Ai cho phép các người đi?”, Lâm Chính nói.
Cường giả Thánh Sơn chững bước.
Thất Thần Tướng hơi nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói gì cơ?”
“Giang Thành không phải là nơi các ông muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nếu đã đến đây rồi thì ở lại đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, người này đã cho cậu thể diện, nếu ông ta muốn đi thì cậu để ông ta đi là được, cần gì phải phiền phức như thế?”, Thần Võ Tôn thấp giọng quát, hơi bực bội.
“Đây không phải là Thánh Sơn của họ, nơi này là Giang Thành”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Thất Thần Tướng cười nói: “Xem ra thần y Lâm muốn thị uy ở trước mặt tôi? Thú vị đấy, rất là thú vị. Cậu ỷ vào Thần Võ Tôn đại nhân đang có mặt ở đây nên mới thế sao? Cậu thật đúng là cáo mượn oai hùm”.
“Bà ta không có ở đây, tôi vẫn sẽ giết ông! Ông có tin không?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.