-
Chương 3026-3030
Chương 3026: Trời không tuyệt đường người
Hoàn Hồn Châu được lấy tới, dưới sự chỉ dẫn của Thần Võ Tôn, Tần Bách Tùng đặt nó vào cơ thể Lâm Chính.
Mọi người đều canh chừng trong phòng cấp cứu.
Hoàn Hồn Châu dần dần có hiệu quả.
Ngày đầu tiên cho Hoàn Hồn Châu vào, cơ thể cháy đen của Lâm Chính dần dần sinh da non, mạch đập cũng ổn định lại.
Mọi người mừng rỡ.
Tần Bách Tùng lập tức chỉ huy mọi người đo huyết áp, kiểm tra mạch đập cho Lâm Chính.
“Đang ổn định lại! Đang ổn định lại!”.
Long Thủ kích động nói.
“Ma khí trong cơ thể đang được hấp thu dần dần, ma khí ít đi rồi, cơ thể cũng ít bị phá hoại. Với độ mạnh xác thịt và khả năng tự chữa lành của cậu ta đương nhiên là đang hồi phục”, Thần Võ Tôn bình tĩnh nói.
Ngày hôm sau, lớp da bên ngoài của Lâm Chính đã lên da non gần hết, sắc mặt dần hồng hào hơn, khí sắc cả người cũng tốt hơn.
Long Thủ lại kiểm tra các chỉ số của Lâm Chính lần nữa, đã sắp đạt tới mức độ bình thường!
Ngày thứ ba.
“A…”.
Lâm Chính kêu lên khe khẽ, anh dần dần mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
Mọi người mừng rỡ, cùng nhau vây lại.
“Tôi… bị làm sao vậy?”.
Lâm Chính ôm chặt lồng ngực đang đau đớn, khàn giọng hỏi.
“Thầy suýt chút nữa là tiêu rồi!”.
Tần Bách Tùng giàn giụa nước mắt, lúc này lại khóc như một đứa trẻ.
Lâm Chính sững sờ.
Người bên cạnh lập tức nói ra những chuyện đã trải qua.
“Chúng tôi nghe theo lời cô gái này dùng Hoàn Hồn Châu hút ma khí trong cơ thể cậu, nhờ vậy mới có thể cứu được cậu!”, Từ Thiên cười nói.
“Cái gì? Hoàn Hồn Châu?”.
Lâm Chính biến sắc, lập tức lấy châm bạc ra châm vào cổ mình.
“Xem ra cậu đã biết mình trúng phải Ma Độc!”.
Thần Võ Tôn đứng dậy đi tới, bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu hãy cầu nguyện mình trúng Ma Độc không quá sâu".
“Cầu nguyện? E là không được nữa rồi”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, nhìn thân châm, nhíu mày: “Ba ngày để Hoàn Hồn Châu đi quanh trong cơ thể của tôi đã khiến nó giải phóng lượng lớn độc tố. Bây giờ số độc tố đó đã khuếch tán khắp cơ thể tôi, Ma Độc trình độ này thì có thể nói là trước nay chưa từng có!”.
“Hả?”.
Mọi người còn chưa kịp vui mừng đã lại ngây ra.
"Cách làm này chắc chắn lợi bất cấp hại”, Lâm Chính cười khổ.
“Thầy, vậy… vậy chẳng phải là chúng tôi đã hại thầy rồi sao?”, Tần Bách Tùng sửng sốt.
“Cũng không thể nói như vậy, lúc đó tình hình khẩn cấp, nếu không cứu bằng cách đó thì không chừng tôi đã thật sự mất mạng. Giờ đây dùng Hoàn Hồn Châu trị thương cho tôi ít nhất còn có thể tranh thủ cho tôi một cơ hội”, Lâm Chính cười nói.
“Cơ hội?”.
“Đúng”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, lần lượt châm lên người mình.
“Tôi phải giải được độc trong một tháng, nếu không, Ma Độc xâm nhập vào xương tủy thì thần tiên cũng không cứu được!”.
Mọi người đều kinh ngạc biến sắc.
“Vậy cậu có biết gì về Ma Độc không?”, Thần Võ Tôn hỏi.
Lâm Chính lắc đầu.
Người trong phòng cấp cứu đều ngạc nhiên, bầu không khí kỳ quặc dâng tràn.
“Trời không tuyệt đường người! Ít nhất còn một tháng nữa, tôi phải đi đây đó xem có tìm được cách giải độc hay không”, Lâm Chính suy tư, trong mắt toát ra sự cố chấp: “Có lẽ ở nơi đó sẽ có cách giải được Ma Độc!”.
“Cậu định rời khỏi Giang Thành sao? Tình hình bây giờ cậu không thể tự ý rời đi được, nếu không, Tử Vực hoặc Thiên Ma Đạo lại cho người đến đây thì làm sao chống đỡ?”, Thần Võ Tôn nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi thay cậu liều mạng chiến đấu cho Giang Thành? Vậy thì có lẽ cậu tìm sai người rồi!”.
“Yên tâm, tôi sẽ không để bà phải liều mạng chiến đấu, nhưng có một người sẽ tình nguyện bảo vệ Giang Thành cho tôi!”, Lâm Chính nói.
Chương 3027: Vì sao phải giết ông?
Ánh sáng chói mắt chiếu xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào mắt của Thần Hỏa Tôn Giả.
Ông ta gian nan mở mắt ra, đôi môi khô khốc phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Ông ta cảm thấy cả người rã rời, tay chân không có cảm giác gì, đầu óc cứng giống như bị keo dán. Ông ta muốn nhớ ra điều gì đó, nhưng chỉ có thể nhớ được những đoạn rời rạc.
Cảnh tượng xung quanh khiến ông ta vô cùng hoang mang.
“Ông tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào? Có tốt hơn chút nào không?”.
Lúc này, một y tá có gương mặt búp bê đi vào, vừa rút ống trên tay Thần Hỏa Tôn Giả vừa cười hỏi.
“Cô là…”.
“À, tôi là y tá ở đây, ông có thể gọi tôi là Tiểu Yến”.
“Đây là đâu?”.
“Học viện Huyền Y Phái! Ông đã hôn mê tròn bảy ngày!”.
“Học viện Huyền Y Phái? Hôn mê bảy ngày?”.
Thần Hỏa Tôn Giả hơi sửng sốt, đột nhiên ông ta như nhớ ra điều gì, từng hình ảnh lướt qua trong đầu ông ta.
Đó là hình ảnh ông ta bị hành hạ giày vò ở Thiên Ma Đạo.
Những hình ảnh mà ông ta nhìn thấy khi không ngừng giãy giụa trong máu tươi, trong ngọn lửa, trong màn đêm vô tận đó…
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên ôm đầu, đau đớn hét lên.
Y tá sợ hãi, vội vàng giữ chặt hai tay Thần Hỏa Tôn Giả.
“Ông không sao chứ? Ông đừng cử động, hai tay ông mới vừa lành lại, không được cử động mạnh. Ông chờ chút, tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”.
Nói xong, nữ y tá chạy ra ngoài.
“Hai tay?”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, giơ hai tay lên xem.
Lúc này mới phát hiện hai tay mình trắng nõn giống như da của em bé, óng ánh trong suốt.
Đây rõ ràng là cánh tay vừa mới mọc ra.
Gân xanh và huyết quản có thể nhìn thấy rõ ràng…
Giờ phút này, đầu óc ông ta lại lóe lên một hình ảnh.
Đó là hình ảnh khi chiến đấu với Lâm Chính ở Giang Thành.
Cảnh tượng khi chiến đấu ở Huyết Hải và Lư Sơn.
Đòn đánh dốc hết sức lực trong sự hủy diệt và nổ tung…
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Ông ta ngây ngốc nhìn hai cánh tay mình, lại nhìn căn phòng bốn bề trắng toát, mở to mắt.
Tất cả giống như giấc mơ.
“Ông ổn chứ?”.
Tần Bách Tùng mặc áo bác sĩ đi tới.
“Ông là ai?”.
“Tôi là Tần Bách Tùng, học trò của thần y Lâm”.
“Vậy à? Thầy ông đâu rồi?", Thần Hỏa Tôn Giả cất tiếng hỏi.
“Cậu ấy… Cậu ấy đi rồi”, Tần Bách Tùng trả lời vô cùng mất mát.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc: “Cậu ta chết lúc nào?”.
“Không không, ông đừng hiểu lầm, đi không phải là ý đó, ý tôi là thầy đã rời khỏi Giang Thành rồi”, Tần Bách Tùng vội vàng giải thích.
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu: “Tôi biết ngay cậu ta không thể nào chết được!”.
“Nhưng lần này… thì không chắc…”, Tần Bách Tùng thở dài, kể lại việc Lâm Chính trúng Ma Độc, rời khỏi Giang Thành tìm cách giải độc.
Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm nghị, im lặng không nói.
“Thầy đã nói với tôi nhất định phải chăm sóc cho ông, thời gian này ông không được rời khỏi đây, tốt nhất là tĩnh dưỡng ở đây một tháng, nếu không sẽ để lại di chứng. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì nói Tiểu Yến gọi tôi”.
Tần Bách Tùng nói xong thì quay người rời đi.
“Đợi đã!”, Thần Hỏa Tôn Giả gọi.
“Còn chuyện gì sao?”, Tần Bách Tùng quay đầu lại hỏi.
“Nói tôi nghe, vì sao tên họ Lâm kia lại cứu tôi?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhẹ giọng hỏi.
Tần Bách Tùng do dự, ngay sau đó lắc đầu: “Thầy biết ông sẽ hỏi như vậy nên đã nhắn tôi hỏi ông một câu: vì sao cậu ấy phải giết ông?”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi.
“À đúng rồi, thầy còn dặn tôi đưa cho ông một món đồ, suýt nữa tôi quên mất!”.
Tần Bách Tùng lấy một vật từ trong túi ra đặt lên đầu giường, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, lập tức hóa đá.
Đó… chính là Tịnh Thế Bạch Liên!
Chương 3028: Thời đại của thần y Lâm
“Cái gì? Người của Thiên Ma Đạo thất bại rồi sao?”.
Trong Tử Vực, trước đại điện nguy nga, một người đàn ông mặc Hoa phục mở to mắt nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Bẩm đại nhân, đúng là vậy. Đại Ma Quân Tử Long Thiên của Thiên Ma Đạo thất bại chạy trốn, vũ khí giết người của Thiên Ma Đạo… cũng bị hủy rồi”, người quỳ dưới đất cung kính trả lời.
Người đàn ông mặc Hoa phục hồi lâu không nói gì, không biết qua bao lâu mới lên tiếng: “Không ngờ thần y Lâm lại có thực lực có thể đối phó với vũ khí của Thiên Ma Đạo… Thật bất ngờ, xem ra chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp người này!”.
“Đại nhân, trái lại cũng không tính là đánh giá thấp! Mặc dù vũ khí của Thiên Ma Đạo đã bị phá hỏng, nhưng theo người của chúng ta điều tra, thần y Lâm đã bị thương nặng sau sự kiện lần này, tính mạng nguy cấp. Bây giờ cả Giang Thành đều rơi vào khủng hoảng, người của Dương Hoa đều tập trung quanh học viện Huyền Y Phái đợi tin tức của thần y Lâm, giờ này hắn vẫn chưa hết nguy hiểm tính mạng”.
“Ồ?”.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, hỏi: “Nếu nói như vậy thì lần này sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta?”.
“Tôi nghĩ vậy!”.
“Vậy được! Hãy phái nhóm U Dạ đi một chuyến, lấy đầu của thần y Lâm ở Giang Thành, nhân tiện lấy Tịnh Thế Bạch Liên về, Hoàn Hồn Châu cũng lấy về nốt!”.
“Tuân lệnh!”.
Người đó lập tức chạy đi.
Chẳng lâu sau, bảy cao thủ lớn mạnh của Tử Vực xuất phát đến Giang Thành.
Khi đến gần Giang Thành, bọn họ đột nhiên nhận được tin thần y Lâm đã di chuyển đến sơn trang ở ngoại ô, lập tức thông báo cho Tử Vực.
“Lâm Chính chắc hẳn đã biết các ông sẽ tới nên chạy trốn trước! Các ông hãy mau chóng phá hủy sơn trang, mang đầu cậu ta tới đây!”.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Bảy người U Dạ không nghĩ ngợi gì mà lập tức xông về phía sơn trang.
Khi đến gần sơn trang, một vài bóng người nhảy ra chặn đường bọn họ, sát ý cuồn cuộn nhanh chóng bao trùm bọn họ.
Bảy người dừng lại, nhìn chằm chằm mấy bóng người vừa xuất hiện trước mặt, lạnh lùng nói: “Đám vô dụng của Dương Hoa cũng dám chặn đường bọn này?”.
“Biết điều thì dâng đầu của thần y Lâm lên đây!”.
Bảy người kia lạnh lùng nói, tất cả rút trường kiếm đeo ở thắt lưng ra, sát khí đằng đằng tiến tới.
Người dẫn đầu trong số họ đột nhiên lên tiếng: “Hay cho Tử Vực, ngay cả tôi cũng không coi ra gì! Tử Vực các người quả nhiên kiêu căng ngạo mạn, hay lắm!”.
Bảy người nhíu mày.
Vèo!
Một ngọn lửa đột nhiên rơi từ trên cao xuống, đánh lên người một trong số họ.
Người đó không kịp đề phòng, gần như không kịp hét lên đã hóa thành tro bụi, chết ngay tại chỗ.
“Cái gì?”.
Sáu người khác kinh hãi.
“Ngọn lửa này? Ông là Thần Hỏa Tôn Giả?”, có người nhận ra chiêu thức này, lập tức la lên.
“Coi như cũng có mắt nhìn, nhưng muộn rồi!”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
“Chạy!”.
Sáu người không chần chừ, quay đầu chạy.
Nhưng chưa chạy đi bao xa thì...
Ầm ầm!
Một đóa hoa sen khổng lồ nổ ra ngay chính giữa bọn họ.
Sáu người lập tức bị đóa sen trắng ấy nuốt chửng, tan thành cát bụi ngay lập tức, cả mảnh vụn cũng không còn.
Người của Tử Vực tiếp ứng đám U Dạ đứng ở xa xa nhìn thấy mà sợ mất hồn, vội vàng chạy biến.
Sau khi người của Tử Vực bị đánh lùi, mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Từ Thiên mới tiến tới.
“Cảm ơn Tôn Giả đã ra tay trượng nghĩa!”.
“Không cần cảm ơn, nếu không có thần y Lâm, tôi hãy còn là một cái xác biết đi, lần này coi như báo đáp mà thôi!”, Thần Hỏa Tôn Giả thu Tịnh Thế Bạch Liên về, ánh mắt hơi phức tạp: “Thần y Lâm đúng là tài trí hơn người, cậu ta lại đoán trước được người của Tử Vực sẽ nhân cơ hội này trả thù, mắt nhìn của cậu ta tôi không thể sánh kịp…”.
“Lần này Tôn Giả và giáo chủ chúng tôi chém giết nhau là do trò quỷ của Tử Vực, bọn họ chắc chắn đang chờ thời cơ hành động! Tin rằng qua lần dạy dỗ này, Tử Vực sẽ cẩn trọng hơn”, Nguyên Tinh cười nói.
“Dù bọn họ không cẩn trọng thì có gì phải sợ? Thần y Lâm đã giao Tịnh Thế Bạch Liên vào tay tôi, đừng nói là mấy tên hề đó, dù đại quân Tử Vực có tới đây, tôi cũng có thể diệt chúng bằng một chiêu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
“Tôn Giả uy vũ!”, Nguyên Tinh lập tức nịnh bợ.
Nhưng còn chưa nói được mấy câu, Thần Hỏa Tôn Giả đã ho một trận.
Mọi người thấy vậy vội vàng đến dìu Thần Hỏa Tôn Giả.
“Xem ra ai cũng phải già, tuy bệnh đã khỏi bước đầu, nhưng sử dụng chút sức lực thôi đã mệt đến thế này”.
Thần Hỏa Tôn Giả thở dài một tiếng, nhìn về phía xa.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, có lẽ tiếp đến sẽ là thời đại của thần y Lâm”.
Chương 3029: Hoa Thất Sắc
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”.
Một trận ho kịch liệt vang lên.
Trên con đường tĩnh mịch, một bóng người lảo đảo tiến về phía trước.
Bóng người đó chính là Lâm Chính.
Anh ôm ngực, thở hổn hển đi về phía trước.
Gương mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, trông vô cùng tiều tụy.
Nhưng anh không dừng lại, cứ vậy gian nan tiến về phía trước.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đi tới cuối con đường.
Trước mắt lập tức sáng bừng.
Phía trước là một vùng đầm lầy rộng lớn, chu vi hơn trăm dặm.
Khắp nơi toàn là chướng khí.
Nhìn quanh một vòng, chướng khí mông lung, vô cùng đáng sợ.
Động vật đi nhầm vào nơi này rơi xuống đầm lầy, cố gắng giãy giụa mà không có hiệu quả, chỉ có thể âm thầm đợi chết.
“Đầm Lầy Chết… Cuối cùng cũng đến rồi”.
Lâm Chính thở ra một hơi, lấy vài viên đan dược trên người ra cho vào miệng, sau đó lần mò dọc theo đầm lầy từ từ tiến về phía trước.
Ma Độc đã phát tác trên khắp cơ thể anh, không chỉ hạn chế khí mạch, mà còn ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, hơn nữa còn khiến hai chân anh khó mà di chuyển.
“Tuy nói một tháng độc phát thân vong, thật ra với tình trạng này e là chưa tới một tháng, mình đã bại liệt trở thành người thực vật, sau đó từ từ đợi chết… Ma Độc quả nhiên không tầm thường!”.
Lâm Chính cảm khái, mặc dù đi đứng không tiện nhưng cũng không thể không tiếp tục tiến về phía trước.
Anh không đi xuyên qua đầm lầy, mà là đi quanh đầm lầy, giống như đang tìm thứ gì đó.
Vị trí của đầm lầy được thiên nhiên ưu ái, cộng thêm môi trường đặc biệt nên có nhiều hoa tươi cỏ lạ sinh trưởng.
Đặc biệt là vùng trung tâm, có rất nhiều dược liệu vô cùng quý giá.
Số dược liệu này được bảo vệ rất tốt, dù sao cũng chưa có ai có thể đi đến trung tâm đầm lầy để hái nó. Đầm Lầy Chết không phải hư danh, mỗi năm không biết có bao nhiêu người đến đây muốn thử vận may hái vài dược liệu quý giá để kiếm tiền, kết quả tất cả họ đều chôn thân trong bùn lầy.
Đương nhiên Lâm Chính cũng muốn hái những dược liệu quý giá đó, nhưng trạng thái của anh lúc này tệ như vậy, đi hái số hoa cỏ đó chẳng khác nào làm phân bón cho chúng.
Nhưng Lâm Chính đến đây không phải với mục đích hái thuốc, mà là tìm một thứ khác!
Lâm Chính quanh quẩn ở đây, mỗi một bước đi đều rất thận trọng.
Cứ vậy tròn hai ngày vẫn không có kết quả gì.
“Chẳng lẽ… hôm nay bọn họ đã nghỉ phép hết rồi?”.
Vẻ mặt Lâm Chính hơi âm trầm, trong lòng cũng không khỏi sốt sắng.
Đúng lúc này, chợt có tiếng cười nói từ bên ngoài đầm lầy vọng lại.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức chui vào trốn trong bụi cây rậm rạp.
Không lâu sau, vài bóng người đi đến gần Đầm Lầy Chết.
Tổng cộng ba nam ba nữ, nhìn có vẻ chưa tới hai mươi tuổi.
Bọn họ ăn mặc vô cùng đặc biệt.
Những người này đều có mái tóc trắng, sắc mặt trắng bệch, không hề có chút sắc máu, chỉ tốt hơn Lâm Chính lúc này một chút.
Mắt bọn họ đều có viền đen, giống như đánh mắt khói, tròng mắt đen thui vô cùng quỷ dị, cả người toát ra hơi lạnh.
Dáng vẻ trông rất giống với ma nhân của Thiên Ma Đạo, nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt.
Bọn họ mang theo dụng cụ hái, dọc đường vừa nói vừa cười đi bộ về phía này.
Lâm Chính nhìn thấy bọn họ thì hai mắt sáng lên.
“Những người này chắc chắn là người của thôn Ẩn Ma! Tốt! Tốt quá! Tốt quá!”.
Lần này Lâm Chính đến đây là vì thôn Ẩn Ma.
Cách chữa Ma Độc thì được ẩn giấu trong thôn Ẩn Ma.
Thôn Ẩn Ma rất ghét người ngoài, muốn trà trộn vào trong đó tìm cách giải độc thì cần phải ra tay từ những người này.
Lâm Chính biết được tin tức về thôn Ẩn Ma từ Mạn Sát Hồng.
Thôn Ẩn Ma là phân nhánh của Thiên Ma Đạo, cùng một nguồn gốc với Thiên Ma Đạo, nhưng vì lý tưởng khác nhau nên đã thoát ly ra khỏi Thiên Ma Đạo, ẩn cư nơi Đầm Lầy Chết.
Người của thôn Ẩn Ma biết cách chế thuốc, cũng biết một số cấm thuật kỳ công, vì vậy Đầm Lầy Chết đã thành nơi tu luyện thiên nhiên của bọn họ.
Thế là Lâm Chính chạy đến đây ôm cây đợi thỏ, xem có cơ hội để tiếp cận hay không.
Những người này dường như là thế hệ trẻ của thôn Ẩn Ma, đến đây để hái thuốc.
Bọn họ đeo gùi thuốc, tay cầm dụng cụ đặc biệt hái thuốc, suốt dọc đường hái thuốc đến đây, gùi thuốc đã lấp đầy một nửa.
Lúc này, người dẫn đầu chợt dừng lại, nhìn về phía chính giữa Đầm Lầy Chết.
Nơi đó có một đóa hoa trắng tinh.
Đóa hoa có tổng cộng bảy cánh hoa, dưới ánh nắng chiếu rọi, bảy cánh hoa lại có màu sắc khác nhau, vô cùng thần kỳ.
“Hoa Thất Sắc nở rồi!”.
Người dẫn đầu lên tiếng.
“Phải, nghe đồn hoa này có công hiệu thần kỳ, nếu muốn trở thành chân ma vô thượng thì phải lấy được hoa đó dùng!”.
“Tiếc là hoa Thất Sắc nằm ở giữa Đầm Lầy Chết, chướng khí ở đó có độc tính cao gấp nghìn lần bên ngoài, người bình thường đến gần, cơ thể sẽ tan chảy. Dù là chúng ta đến gần cũng khó mà chịu nổi, sẽ ngất đi trong vòng mấy giây, chìm vào trong bùn… Đừng mơ đụng tới hoa Thất Sắc”.
Người dẫn đầu lắc đầu nói: “Đi thôi, nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, trước khi trời tối mà không nộp đủ dược liệu, chúng ta sẽ lại bị đánh đòn”.
“Đi thôi đi thôi”.
“Nhanh đi làm việc”.
Bọn họ thúc giục nhau đi về phía trước.
Đúng lúc này, một cô gái trong số họ đột nhiên dừng bước.
“Mọi người, hay là chúng ta thử xem sao? Nếu hái được hoa Thất Sắc thì sẽ là công lớn!”, cô gái cười nói.
Chương 3030: Lỗ mãng
Dứt lời đám đông bàng hoàng
“A Linh đừng làm loạn nữa! Có biết bao nhiêu người vì hoa Thất Sắc mà phải chết ở đây đấy. Lẽ nào cô lại không biết. Đây là khu vực cấm địa, không cho phép lấy hoa Thất Sắc và những dược vật khác đâu. Đừng có hồ đồ nữa”, người đi đầu đanh giọng.
“Ma Bình chắc là anh không biết, Huyết Ma Hóa Vụ Thuật của tôi đã luyện thành công rồi, tôi có thể dựa vào ma thuật này đi đi lại lại hàng trăm lần. Mặc dù khu vực xung quanh hoa Thất Sắc có rất nhiều chướng khí nhưng tôi có thể hái nó trong vòng một giây. Đám chướng khí đó trong một giây sao có thể hại chết tôi được”, cô gái tên A Linh mỉm cười.
Đám đông nghe thấy vậy thì hai mắt sáng, họ lập tức lấy lại tinh thần.
“Anh Ma Bình, Huyết Ma Hóa Vụ Thuật của nhà A Linh đúng là rất mạnh ở trong thôn chúng ta. Tôi từng thấy rồi, đúng là không thấy người đâu. Có khi cứ để A Linh thử xem”, một người đàn ông vạm vỡ lập tức nói.
“Không được. Trong thôn có biết bao nhiêu cao thủ mà còn không hái được. A Linh tu vi mức nào? Cô ấy lấy nó ra sao? Như thế quá mạo hiểm, tuyệt đối không được”, người đi đầu lập tức lắc đầu từ chối.
“Mặc dù cao thủ trong thôn chúng ta mạnh nhưng không ai hiểu về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật hết”, người đàn ông còn lại lập tức phản bác.
“Đúng vậy. Huống hồ thân pháp không phải thứ mà có thể dùng sức mạnh thể xác đo lường được. Có khi sức mạnh thể xác của A Linh không bằng họ nhưng về thân pháp, đặc biệt là Huyết Ma Hóa Vụ Thuật ở cấp bậc này thì sao họ có thể so sánh được?”, cô gái khác lên tiếng.
“Cứ thứ đi mà”.
“Đừng lo lắng nữa, chúng ta đều ở đó, có chuyện gì thì chúng ta sẽ cứu A Linh thôi”.
“Thử mà, nhỡ đâu thành công thì cả thôn chúng ta sẽ lập đại công đấy”.
“Đúng vậy, thử đi mà”.
Đám đông khuyên nhủ. Người tên Ma Bình tỏ ra do dự. Một lúc sau anh ta đành phải nói bằng vẻ bất lực: “Được rồi, vậy thì thử đi nhưng mà A Linh, nhớ kỹ không được cố quá đấy”.
“Anh yên tâm, mọi người cứ quan sát là được”, A Linh tỏ ra đầy tự tin.
“Những người khác tức tốc chuẩn bị. Họ tiếp ứng cho A Linh. Nếu có gì bất ngờ xảy ra thì họ sẽ lập tức kéo A Linh ra khỏi đầm lầy”.
“Vâng”, đám đông đồng thanh đáp lại và tất bật chuẩn bị.
Lâm Chính ở gần đó thấy vậy thì mừng ắm. Đúng là điếc không sợ súng mà. Dựa vào tu vi của đám người này mà cũng đòi lấy hoa Thất Sắc sao? Bọn họ thật sự cho rằng đó là hoa dại bên đường muốn hái thì hái chắc?
Một lúc sau, đám đông đã chuẩn bị xong xuôi. Bọn họ tách ra, vận động nội khí, sử dụng những thứ đơn giản tạo thành dây buộc vào người A Linh.
Một khi tình hình có sự thay đổi thì bọn họ sẽ cố gắng kéo cô ta quay lại. Đợi sau khi mọi thứ đã ổn thỏa thì A Linh bắt đầu vận động chân khí. Một luồng ma khí màu đỏ bao quanh người cô gái. Cô gái từ từ bay lên. Ma khí màu đỏ tập trung mỗi lúc một nhiều, hình thành một dòng khí lưu đẩy cô ta lên. Những người xung quanh bị đẩy ra ngoài dòng khí lưu đó.
“Đây chính là Huyết Ma Hóa Vụ Thuật sao?”
“Đúng là vi diệu mà”, đám đông kinh ngạc.
“Ha ha, nhìn này”.
A Linh khẽ cười, tiếp tục vận động chân khí cho tới khi ma khí màu đỏ bọc trọn vẹn lấy người cô ta và kéo cô ta tới chính giữa đầm lầy, ngay chỗ bông hoa.
Lúc này cô ta biến thành một màn sương màu đỏ máu, tiếp cận với hoa Thất Sắc.
“Woa”, đám đông hô vang. Lâm Chính cũng cảm thấy kinh ngạc. Ma thuật này cũng kỳ diệu đấy chứ...
Chưa tới một giây mà A Linh gần như đã sắp chạm được vào hoa Thất Sắc. Đám đông kích động lắm, họ mong chờ cô ta hái được bông hoa.
Nhưng đúng lúc này...Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Chùm ma khí màu đỏ bỗng nhiên nổ tung.
Hoàn Hồn Châu được lấy tới, dưới sự chỉ dẫn của Thần Võ Tôn, Tần Bách Tùng đặt nó vào cơ thể Lâm Chính.
Mọi người đều canh chừng trong phòng cấp cứu.
Hoàn Hồn Châu dần dần có hiệu quả.
Ngày đầu tiên cho Hoàn Hồn Châu vào, cơ thể cháy đen của Lâm Chính dần dần sinh da non, mạch đập cũng ổn định lại.
Mọi người mừng rỡ.
Tần Bách Tùng lập tức chỉ huy mọi người đo huyết áp, kiểm tra mạch đập cho Lâm Chính.
“Đang ổn định lại! Đang ổn định lại!”.
Long Thủ kích động nói.
“Ma khí trong cơ thể đang được hấp thu dần dần, ma khí ít đi rồi, cơ thể cũng ít bị phá hoại. Với độ mạnh xác thịt và khả năng tự chữa lành của cậu ta đương nhiên là đang hồi phục”, Thần Võ Tôn bình tĩnh nói.
Ngày hôm sau, lớp da bên ngoài của Lâm Chính đã lên da non gần hết, sắc mặt dần hồng hào hơn, khí sắc cả người cũng tốt hơn.
Long Thủ lại kiểm tra các chỉ số của Lâm Chính lần nữa, đã sắp đạt tới mức độ bình thường!
Ngày thứ ba.
“A…”.
Lâm Chính kêu lên khe khẽ, anh dần dần mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
Mọi người mừng rỡ, cùng nhau vây lại.
“Tôi… bị làm sao vậy?”.
Lâm Chính ôm chặt lồng ngực đang đau đớn, khàn giọng hỏi.
“Thầy suýt chút nữa là tiêu rồi!”.
Tần Bách Tùng giàn giụa nước mắt, lúc này lại khóc như một đứa trẻ.
Lâm Chính sững sờ.
Người bên cạnh lập tức nói ra những chuyện đã trải qua.
“Chúng tôi nghe theo lời cô gái này dùng Hoàn Hồn Châu hút ma khí trong cơ thể cậu, nhờ vậy mới có thể cứu được cậu!”, Từ Thiên cười nói.
“Cái gì? Hoàn Hồn Châu?”.
Lâm Chính biến sắc, lập tức lấy châm bạc ra châm vào cổ mình.
“Xem ra cậu đã biết mình trúng phải Ma Độc!”.
Thần Võ Tôn đứng dậy đi tới, bình tĩnh nói: “Bây giờ cậu hãy cầu nguyện mình trúng Ma Độc không quá sâu".
“Cầu nguyện? E là không được nữa rồi”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, nhìn thân châm, nhíu mày: “Ba ngày để Hoàn Hồn Châu đi quanh trong cơ thể của tôi đã khiến nó giải phóng lượng lớn độc tố. Bây giờ số độc tố đó đã khuếch tán khắp cơ thể tôi, Ma Độc trình độ này thì có thể nói là trước nay chưa từng có!”.
“Hả?”.
Mọi người còn chưa kịp vui mừng đã lại ngây ra.
"Cách làm này chắc chắn lợi bất cấp hại”, Lâm Chính cười khổ.
“Thầy, vậy… vậy chẳng phải là chúng tôi đã hại thầy rồi sao?”, Tần Bách Tùng sửng sốt.
“Cũng không thể nói như vậy, lúc đó tình hình khẩn cấp, nếu không cứu bằng cách đó thì không chừng tôi đã thật sự mất mạng. Giờ đây dùng Hoàn Hồn Châu trị thương cho tôi ít nhất còn có thể tranh thủ cho tôi một cơ hội”, Lâm Chính cười nói.
“Cơ hội?”.
“Đúng”.
Lâm Chính lấy châm bạc ra, lần lượt châm lên người mình.
“Tôi phải giải được độc trong một tháng, nếu không, Ma Độc xâm nhập vào xương tủy thì thần tiên cũng không cứu được!”.
Mọi người đều kinh ngạc biến sắc.
“Vậy cậu có biết gì về Ma Độc không?”, Thần Võ Tôn hỏi.
Lâm Chính lắc đầu.
Người trong phòng cấp cứu đều ngạc nhiên, bầu không khí kỳ quặc dâng tràn.
“Trời không tuyệt đường người! Ít nhất còn một tháng nữa, tôi phải đi đây đó xem có tìm được cách giải độc hay không”, Lâm Chính suy tư, trong mắt toát ra sự cố chấp: “Có lẽ ở nơi đó sẽ có cách giải được Ma Độc!”.
“Cậu định rời khỏi Giang Thành sao? Tình hình bây giờ cậu không thể tự ý rời đi được, nếu không, Tử Vực hoặc Thiên Ma Đạo lại cho người đến đây thì làm sao chống đỡ?”, Thần Võ Tôn nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi thay cậu liều mạng chiến đấu cho Giang Thành? Vậy thì có lẽ cậu tìm sai người rồi!”.
“Yên tâm, tôi sẽ không để bà phải liều mạng chiến đấu, nhưng có một người sẽ tình nguyện bảo vệ Giang Thành cho tôi!”, Lâm Chính nói.
Chương 3027: Vì sao phải giết ông?
Ánh sáng chói mắt chiếu xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào mắt của Thần Hỏa Tôn Giả.
Ông ta gian nan mở mắt ra, đôi môi khô khốc phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Ông ta cảm thấy cả người rã rời, tay chân không có cảm giác gì, đầu óc cứng giống như bị keo dán. Ông ta muốn nhớ ra điều gì đó, nhưng chỉ có thể nhớ được những đoạn rời rạc.
Cảnh tượng xung quanh khiến ông ta vô cùng hoang mang.
“Ông tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào? Có tốt hơn chút nào không?”.
Lúc này, một y tá có gương mặt búp bê đi vào, vừa rút ống trên tay Thần Hỏa Tôn Giả vừa cười hỏi.
“Cô là…”.
“À, tôi là y tá ở đây, ông có thể gọi tôi là Tiểu Yến”.
“Đây là đâu?”.
“Học viện Huyền Y Phái! Ông đã hôn mê tròn bảy ngày!”.
“Học viện Huyền Y Phái? Hôn mê bảy ngày?”.
Thần Hỏa Tôn Giả hơi sửng sốt, đột nhiên ông ta như nhớ ra điều gì, từng hình ảnh lướt qua trong đầu ông ta.
Đó là hình ảnh ông ta bị hành hạ giày vò ở Thiên Ma Đạo.
Những hình ảnh mà ông ta nhìn thấy khi không ngừng giãy giụa trong máu tươi, trong ngọn lửa, trong màn đêm vô tận đó…
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên ôm đầu, đau đớn hét lên.
Y tá sợ hãi, vội vàng giữ chặt hai tay Thần Hỏa Tôn Giả.
“Ông không sao chứ? Ông đừng cử động, hai tay ông mới vừa lành lại, không được cử động mạnh. Ông chờ chút, tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”.
Nói xong, nữ y tá chạy ra ngoài.
“Hai tay?”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, giơ hai tay lên xem.
Lúc này mới phát hiện hai tay mình trắng nõn giống như da của em bé, óng ánh trong suốt.
Đây rõ ràng là cánh tay vừa mới mọc ra.
Gân xanh và huyết quản có thể nhìn thấy rõ ràng…
Giờ phút này, đầu óc ông ta lại lóe lên một hình ảnh.
Đó là hình ảnh khi chiến đấu với Lâm Chính ở Giang Thành.
Cảnh tượng khi chiến đấu ở Huyết Hải và Lư Sơn.
Đòn đánh dốc hết sức lực trong sự hủy diệt và nổ tung…
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Ông ta ngây ngốc nhìn hai cánh tay mình, lại nhìn căn phòng bốn bề trắng toát, mở to mắt.
Tất cả giống như giấc mơ.
“Ông ổn chứ?”.
Tần Bách Tùng mặc áo bác sĩ đi tới.
“Ông là ai?”.
“Tôi là Tần Bách Tùng, học trò của thần y Lâm”.
“Vậy à? Thầy ông đâu rồi?", Thần Hỏa Tôn Giả cất tiếng hỏi.
“Cậu ấy… Cậu ấy đi rồi”, Tần Bách Tùng trả lời vô cùng mất mát.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc: “Cậu ta chết lúc nào?”.
“Không không, ông đừng hiểu lầm, đi không phải là ý đó, ý tôi là thầy đã rời khỏi Giang Thành rồi”, Tần Bách Tùng vội vàng giải thích.
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu: “Tôi biết ngay cậu ta không thể nào chết được!”.
“Nhưng lần này… thì không chắc…”, Tần Bách Tùng thở dài, kể lại việc Lâm Chính trúng Ma Độc, rời khỏi Giang Thành tìm cách giải độc.
Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm nghị, im lặng không nói.
“Thầy đã nói với tôi nhất định phải chăm sóc cho ông, thời gian này ông không được rời khỏi đây, tốt nhất là tĩnh dưỡng ở đây một tháng, nếu không sẽ để lại di chứng. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì nói Tiểu Yến gọi tôi”.
Tần Bách Tùng nói xong thì quay người rời đi.
“Đợi đã!”, Thần Hỏa Tôn Giả gọi.
“Còn chuyện gì sao?”, Tần Bách Tùng quay đầu lại hỏi.
“Nói tôi nghe, vì sao tên họ Lâm kia lại cứu tôi?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhẹ giọng hỏi.
Tần Bách Tùng do dự, ngay sau đó lắc đầu: “Thầy biết ông sẽ hỏi như vậy nên đã nhắn tôi hỏi ông một câu: vì sao cậu ấy phải giết ông?”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi.
“À đúng rồi, thầy còn dặn tôi đưa cho ông một món đồ, suýt nữa tôi quên mất!”.
Tần Bách Tùng lấy một vật từ trong túi ra đặt lên đầu giường, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, lập tức hóa đá.
Đó… chính là Tịnh Thế Bạch Liên!
Chương 3028: Thời đại của thần y Lâm
“Cái gì? Người của Thiên Ma Đạo thất bại rồi sao?”.
Trong Tử Vực, trước đại điện nguy nga, một người đàn ông mặc Hoa phục mở to mắt nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, trên mặt đầy vẻ khó tin.
“Bẩm đại nhân, đúng là vậy. Đại Ma Quân Tử Long Thiên của Thiên Ma Đạo thất bại chạy trốn, vũ khí giết người của Thiên Ma Đạo… cũng bị hủy rồi”, người quỳ dưới đất cung kính trả lời.
Người đàn ông mặc Hoa phục hồi lâu không nói gì, không biết qua bao lâu mới lên tiếng: “Không ngờ thần y Lâm lại có thực lực có thể đối phó với vũ khí của Thiên Ma Đạo… Thật bất ngờ, xem ra chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp người này!”.
“Đại nhân, trái lại cũng không tính là đánh giá thấp! Mặc dù vũ khí của Thiên Ma Đạo đã bị phá hỏng, nhưng theo người của chúng ta điều tra, thần y Lâm đã bị thương nặng sau sự kiện lần này, tính mạng nguy cấp. Bây giờ cả Giang Thành đều rơi vào khủng hoảng, người của Dương Hoa đều tập trung quanh học viện Huyền Y Phái đợi tin tức của thần y Lâm, giờ này hắn vẫn chưa hết nguy hiểm tính mạng”.
“Ồ?”.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, hỏi: “Nếu nói như vậy thì lần này sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta?”.
“Tôi nghĩ vậy!”.
“Vậy được! Hãy phái nhóm U Dạ đi một chuyến, lấy đầu của thần y Lâm ở Giang Thành, nhân tiện lấy Tịnh Thế Bạch Liên về, Hoàn Hồn Châu cũng lấy về nốt!”.
“Tuân lệnh!”.
Người đó lập tức chạy đi.
Chẳng lâu sau, bảy cao thủ lớn mạnh của Tử Vực xuất phát đến Giang Thành.
Khi đến gần Giang Thành, bọn họ đột nhiên nhận được tin thần y Lâm đã di chuyển đến sơn trang ở ngoại ô, lập tức thông báo cho Tử Vực.
“Lâm Chính chắc hẳn đã biết các ông sẽ tới nên chạy trốn trước! Các ông hãy mau chóng phá hủy sơn trang, mang đầu cậu ta tới đây!”.
“Vâng, thưa đại nhân!”.
Bảy người U Dạ không nghĩ ngợi gì mà lập tức xông về phía sơn trang.
Khi đến gần sơn trang, một vài bóng người nhảy ra chặn đường bọn họ, sát ý cuồn cuộn nhanh chóng bao trùm bọn họ.
Bảy người dừng lại, nhìn chằm chằm mấy bóng người vừa xuất hiện trước mặt, lạnh lùng nói: “Đám vô dụng của Dương Hoa cũng dám chặn đường bọn này?”.
“Biết điều thì dâng đầu của thần y Lâm lên đây!”.
Bảy người kia lạnh lùng nói, tất cả rút trường kiếm đeo ở thắt lưng ra, sát khí đằng đằng tiến tới.
Người dẫn đầu trong số họ đột nhiên lên tiếng: “Hay cho Tử Vực, ngay cả tôi cũng không coi ra gì! Tử Vực các người quả nhiên kiêu căng ngạo mạn, hay lắm!”.
Bảy người nhíu mày.
Vèo!
Một ngọn lửa đột nhiên rơi từ trên cao xuống, đánh lên người một trong số họ.
Người đó không kịp đề phòng, gần như không kịp hét lên đã hóa thành tro bụi, chết ngay tại chỗ.
“Cái gì?”.
Sáu người khác kinh hãi.
“Ngọn lửa này? Ông là Thần Hỏa Tôn Giả?”, có người nhận ra chiêu thức này, lập tức la lên.
“Coi như cũng có mắt nhìn, nhưng muộn rồi!”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.
“Chạy!”.
Sáu người không chần chừ, quay đầu chạy.
Nhưng chưa chạy đi bao xa thì...
Ầm ầm!
Một đóa hoa sen khổng lồ nổ ra ngay chính giữa bọn họ.
Sáu người lập tức bị đóa sen trắng ấy nuốt chửng, tan thành cát bụi ngay lập tức, cả mảnh vụn cũng không còn.
Người của Tử Vực tiếp ứng đám U Dạ đứng ở xa xa nhìn thấy mà sợ mất hồn, vội vàng chạy biến.
Sau khi người của Tử Vực bị đánh lùi, mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Từ Thiên mới tiến tới.
“Cảm ơn Tôn Giả đã ra tay trượng nghĩa!”.
“Không cần cảm ơn, nếu không có thần y Lâm, tôi hãy còn là một cái xác biết đi, lần này coi như báo đáp mà thôi!”, Thần Hỏa Tôn Giả thu Tịnh Thế Bạch Liên về, ánh mắt hơi phức tạp: “Thần y Lâm đúng là tài trí hơn người, cậu ta lại đoán trước được người của Tử Vực sẽ nhân cơ hội này trả thù, mắt nhìn của cậu ta tôi không thể sánh kịp…”.
“Lần này Tôn Giả và giáo chủ chúng tôi chém giết nhau là do trò quỷ của Tử Vực, bọn họ chắc chắn đang chờ thời cơ hành động! Tin rằng qua lần dạy dỗ này, Tử Vực sẽ cẩn trọng hơn”, Nguyên Tinh cười nói.
“Dù bọn họ không cẩn trọng thì có gì phải sợ? Thần y Lâm đã giao Tịnh Thế Bạch Liên vào tay tôi, đừng nói là mấy tên hề đó, dù đại quân Tử Vực có tới đây, tôi cũng có thể diệt chúng bằng một chiêu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.
“Tôn Giả uy vũ!”, Nguyên Tinh lập tức nịnh bợ.
Nhưng còn chưa nói được mấy câu, Thần Hỏa Tôn Giả đã ho một trận.
Mọi người thấy vậy vội vàng đến dìu Thần Hỏa Tôn Giả.
“Xem ra ai cũng phải già, tuy bệnh đã khỏi bước đầu, nhưng sử dụng chút sức lực thôi đã mệt đến thế này”.
Thần Hỏa Tôn Giả thở dài một tiếng, nhìn về phía xa.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, có lẽ tiếp đến sẽ là thời đại của thần y Lâm”.
Chương 3029: Hoa Thất Sắc
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”.
Một trận ho kịch liệt vang lên.
Trên con đường tĩnh mịch, một bóng người lảo đảo tiến về phía trước.
Bóng người đó chính là Lâm Chính.
Anh ôm ngực, thở hổn hển đi về phía trước.
Gương mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, trông vô cùng tiều tụy.
Nhưng anh không dừng lại, cứ vậy gian nan tiến về phía trước.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đi tới cuối con đường.
Trước mắt lập tức sáng bừng.
Phía trước là một vùng đầm lầy rộng lớn, chu vi hơn trăm dặm.
Khắp nơi toàn là chướng khí.
Nhìn quanh một vòng, chướng khí mông lung, vô cùng đáng sợ.
Động vật đi nhầm vào nơi này rơi xuống đầm lầy, cố gắng giãy giụa mà không có hiệu quả, chỉ có thể âm thầm đợi chết.
“Đầm Lầy Chết… Cuối cùng cũng đến rồi”.
Lâm Chính thở ra một hơi, lấy vài viên đan dược trên người ra cho vào miệng, sau đó lần mò dọc theo đầm lầy từ từ tiến về phía trước.
Ma Độc đã phát tác trên khắp cơ thể anh, không chỉ hạn chế khí mạch, mà còn ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, hơn nữa còn khiến hai chân anh khó mà di chuyển.
“Tuy nói một tháng độc phát thân vong, thật ra với tình trạng này e là chưa tới một tháng, mình đã bại liệt trở thành người thực vật, sau đó từ từ đợi chết… Ma Độc quả nhiên không tầm thường!”.
Lâm Chính cảm khái, mặc dù đi đứng không tiện nhưng cũng không thể không tiếp tục tiến về phía trước.
Anh không đi xuyên qua đầm lầy, mà là đi quanh đầm lầy, giống như đang tìm thứ gì đó.
Vị trí của đầm lầy được thiên nhiên ưu ái, cộng thêm môi trường đặc biệt nên có nhiều hoa tươi cỏ lạ sinh trưởng.
Đặc biệt là vùng trung tâm, có rất nhiều dược liệu vô cùng quý giá.
Số dược liệu này được bảo vệ rất tốt, dù sao cũng chưa có ai có thể đi đến trung tâm đầm lầy để hái nó. Đầm Lầy Chết không phải hư danh, mỗi năm không biết có bao nhiêu người đến đây muốn thử vận may hái vài dược liệu quý giá để kiếm tiền, kết quả tất cả họ đều chôn thân trong bùn lầy.
Đương nhiên Lâm Chính cũng muốn hái những dược liệu quý giá đó, nhưng trạng thái của anh lúc này tệ như vậy, đi hái số hoa cỏ đó chẳng khác nào làm phân bón cho chúng.
Nhưng Lâm Chính đến đây không phải với mục đích hái thuốc, mà là tìm một thứ khác!
Lâm Chính quanh quẩn ở đây, mỗi một bước đi đều rất thận trọng.
Cứ vậy tròn hai ngày vẫn không có kết quả gì.
“Chẳng lẽ… hôm nay bọn họ đã nghỉ phép hết rồi?”.
Vẻ mặt Lâm Chính hơi âm trầm, trong lòng cũng không khỏi sốt sắng.
Đúng lúc này, chợt có tiếng cười nói từ bên ngoài đầm lầy vọng lại.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức chui vào trốn trong bụi cây rậm rạp.
Không lâu sau, vài bóng người đi đến gần Đầm Lầy Chết.
Tổng cộng ba nam ba nữ, nhìn có vẻ chưa tới hai mươi tuổi.
Bọn họ ăn mặc vô cùng đặc biệt.
Những người này đều có mái tóc trắng, sắc mặt trắng bệch, không hề có chút sắc máu, chỉ tốt hơn Lâm Chính lúc này một chút.
Mắt bọn họ đều có viền đen, giống như đánh mắt khói, tròng mắt đen thui vô cùng quỷ dị, cả người toát ra hơi lạnh.
Dáng vẻ trông rất giống với ma nhân của Thiên Ma Đạo, nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt.
Bọn họ mang theo dụng cụ hái, dọc đường vừa nói vừa cười đi bộ về phía này.
Lâm Chính nhìn thấy bọn họ thì hai mắt sáng lên.
“Những người này chắc chắn là người của thôn Ẩn Ma! Tốt! Tốt quá! Tốt quá!”.
Lần này Lâm Chính đến đây là vì thôn Ẩn Ma.
Cách chữa Ma Độc thì được ẩn giấu trong thôn Ẩn Ma.
Thôn Ẩn Ma rất ghét người ngoài, muốn trà trộn vào trong đó tìm cách giải độc thì cần phải ra tay từ những người này.
Lâm Chính biết được tin tức về thôn Ẩn Ma từ Mạn Sát Hồng.
Thôn Ẩn Ma là phân nhánh của Thiên Ma Đạo, cùng một nguồn gốc với Thiên Ma Đạo, nhưng vì lý tưởng khác nhau nên đã thoát ly ra khỏi Thiên Ma Đạo, ẩn cư nơi Đầm Lầy Chết.
Người của thôn Ẩn Ma biết cách chế thuốc, cũng biết một số cấm thuật kỳ công, vì vậy Đầm Lầy Chết đã thành nơi tu luyện thiên nhiên của bọn họ.
Thế là Lâm Chính chạy đến đây ôm cây đợi thỏ, xem có cơ hội để tiếp cận hay không.
Những người này dường như là thế hệ trẻ của thôn Ẩn Ma, đến đây để hái thuốc.
Bọn họ đeo gùi thuốc, tay cầm dụng cụ đặc biệt hái thuốc, suốt dọc đường hái thuốc đến đây, gùi thuốc đã lấp đầy một nửa.
Lúc này, người dẫn đầu chợt dừng lại, nhìn về phía chính giữa Đầm Lầy Chết.
Nơi đó có một đóa hoa trắng tinh.
Đóa hoa có tổng cộng bảy cánh hoa, dưới ánh nắng chiếu rọi, bảy cánh hoa lại có màu sắc khác nhau, vô cùng thần kỳ.
“Hoa Thất Sắc nở rồi!”.
Người dẫn đầu lên tiếng.
“Phải, nghe đồn hoa này có công hiệu thần kỳ, nếu muốn trở thành chân ma vô thượng thì phải lấy được hoa đó dùng!”.
“Tiếc là hoa Thất Sắc nằm ở giữa Đầm Lầy Chết, chướng khí ở đó có độc tính cao gấp nghìn lần bên ngoài, người bình thường đến gần, cơ thể sẽ tan chảy. Dù là chúng ta đến gần cũng khó mà chịu nổi, sẽ ngất đi trong vòng mấy giây, chìm vào trong bùn… Đừng mơ đụng tới hoa Thất Sắc”.
Người dẫn đầu lắc đầu nói: “Đi thôi, nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, trước khi trời tối mà không nộp đủ dược liệu, chúng ta sẽ lại bị đánh đòn”.
“Đi thôi đi thôi”.
“Nhanh đi làm việc”.
Bọn họ thúc giục nhau đi về phía trước.
Đúng lúc này, một cô gái trong số họ đột nhiên dừng bước.
“Mọi người, hay là chúng ta thử xem sao? Nếu hái được hoa Thất Sắc thì sẽ là công lớn!”, cô gái cười nói.
Chương 3030: Lỗ mãng
Dứt lời đám đông bàng hoàng
“A Linh đừng làm loạn nữa! Có biết bao nhiêu người vì hoa Thất Sắc mà phải chết ở đây đấy. Lẽ nào cô lại không biết. Đây là khu vực cấm địa, không cho phép lấy hoa Thất Sắc và những dược vật khác đâu. Đừng có hồ đồ nữa”, người đi đầu đanh giọng.
“Ma Bình chắc là anh không biết, Huyết Ma Hóa Vụ Thuật của tôi đã luyện thành công rồi, tôi có thể dựa vào ma thuật này đi đi lại lại hàng trăm lần. Mặc dù khu vực xung quanh hoa Thất Sắc có rất nhiều chướng khí nhưng tôi có thể hái nó trong vòng một giây. Đám chướng khí đó trong một giây sao có thể hại chết tôi được”, cô gái tên A Linh mỉm cười.
Đám đông nghe thấy vậy thì hai mắt sáng, họ lập tức lấy lại tinh thần.
“Anh Ma Bình, Huyết Ma Hóa Vụ Thuật của nhà A Linh đúng là rất mạnh ở trong thôn chúng ta. Tôi từng thấy rồi, đúng là không thấy người đâu. Có khi cứ để A Linh thử xem”, một người đàn ông vạm vỡ lập tức nói.
“Không được. Trong thôn có biết bao nhiêu cao thủ mà còn không hái được. A Linh tu vi mức nào? Cô ấy lấy nó ra sao? Như thế quá mạo hiểm, tuyệt đối không được”, người đi đầu lập tức lắc đầu từ chối.
“Mặc dù cao thủ trong thôn chúng ta mạnh nhưng không ai hiểu về Huyết Ma Hóa Vụ Thuật hết”, người đàn ông còn lại lập tức phản bác.
“Đúng vậy. Huống hồ thân pháp không phải thứ mà có thể dùng sức mạnh thể xác đo lường được. Có khi sức mạnh thể xác của A Linh không bằng họ nhưng về thân pháp, đặc biệt là Huyết Ma Hóa Vụ Thuật ở cấp bậc này thì sao họ có thể so sánh được?”, cô gái khác lên tiếng.
“Cứ thứ đi mà”.
“Đừng lo lắng nữa, chúng ta đều ở đó, có chuyện gì thì chúng ta sẽ cứu A Linh thôi”.
“Thử mà, nhỡ đâu thành công thì cả thôn chúng ta sẽ lập đại công đấy”.
“Đúng vậy, thử đi mà”.
Đám đông khuyên nhủ. Người tên Ma Bình tỏ ra do dự. Một lúc sau anh ta đành phải nói bằng vẻ bất lực: “Được rồi, vậy thì thử đi nhưng mà A Linh, nhớ kỹ không được cố quá đấy”.
“Anh yên tâm, mọi người cứ quan sát là được”, A Linh tỏ ra đầy tự tin.
“Những người khác tức tốc chuẩn bị. Họ tiếp ứng cho A Linh. Nếu có gì bất ngờ xảy ra thì họ sẽ lập tức kéo A Linh ra khỏi đầm lầy”.
“Vâng”, đám đông đồng thanh đáp lại và tất bật chuẩn bị.
Lâm Chính ở gần đó thấy vậy thì mừng ắm. Đúng là điếc không sợ súng mà. Dựa vào tu vi của đám người này mà cũng đòi lấy hoa Thất Sắc sao? Bọn họ thật sự cho rằng đó là hoa dại bên đường muốn hái thì hái chắc?
Một lúc sau, đám đông đã chuẩn bị xong xuôi. Bọn họ tách ra, vận động nội khí, sử dụng những thứ đơn giản tạo thành dây buộc vào người A Linh.
Một khi tình hình có sự thay đổi thì bọn họ sẽ cố gắng kéo cô ta quay lại. Đợi sau khi mọi thứ đã ổn thỏa thì A Linh bắt đầu vận động chân khí. Một luồng ma khí màu đỏ bao quanh người cô gái. Cô gái từ từ bay lên. Ma khí màu đỏ tập trung mỗi lúc một nhiều, hình thành một dòng khí lưu đẩy cô ta lên. Những người xung quanh bị đẩy ra ngoài dòng khí lưu đó.
“Đây chính là Huyết Ma Hóa Vụ Thuật sao?”
“Đúng là vi diệu mà”, đám đông kinh ngạc.
“Ha ha, nhìn này”.
A Linh khẽ cười, tiếp tục vận động chân khí cho tới khi ma khí màu đỏ bọc trọn vẹn lấy người cô ta và kéo cô ta tới chính giữa đầm lầy, ngay chỗ bông hoa.
Lúc này cô ta biến thành một màn sương màu đỏ máu, tiếp cận với hoa Thất Sắc.
“Woa”, đám đông hô vang. Lâm Chính cũng cảm thấy kinh ngạc. Ma thuật này cũng kỳ diệu đấy chứ...
Chưa tới một giây mà A Linh gần như đã sắp chạm được vào hoa Thất Sắc. Đám đông kích động lắm, họ mong chờ cô ta hái được bông hoa.
Nhưng đúng lúc này...Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Chùm ma khí màu đỏ bỗng nhiên nổ tung.