-
Chương 3021-3025
Chương 3021: Tháo chạy
Cách chiến đấu của Lâm Chính không theo bất kỳ công thức nào hết. Nói thẳng là không hề có kỹ thuật gì. Mỗi lần anh tấn công đều giống như trẻ con đánh nhau, có gì dùng đấy, hoàn toàn không hề quan tâm tới việc né đòn hay phòng ngự, chỉ muốn đập chết đối phương.
Thần Hỏa Tôn Giả sau khi bị ma hóa thì càng giống một kẻ điên hơn. Lâm Chính càng hơn thế.
Thần Hỏa Tôn Giả không sợ đau, không sợ chết, còn Lâm Chính thì coi anh như một kẻ đã chết luôn rồi.
Dù có sứt đầu mẻ trán, gãy tay gãy chân thì anh cũng không hề thoái lui. Anh chỉ biết xông lên và tấn công.
Với cách thức như thế thì chiêu thức của Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô ích. Dù lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã mất đi lý trí nhưng sự sợ hãi vẫn còn tồn tại trong tư duy của ông ta.
Ông ta không còn kích động, điên rồ như ban đầu nữa mà đòn tấn công bỗng trở nên do dự hơn.
Lâm Chính thì không hề có ý định dừng lại. Đôi mắt đỏ ngàu của anh nhìn chăm chăm Thần Hỏa Tôn Giả. Anh bước tới chỗ ông ta với vẻ mặt hừng hực lựa giận.
“Grào”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không chịu từ bỏ. Ông ta chỉ gầm lớn giống như cổ vũ cho chính mình và đạp chân lao lên.
Hai cánh tay ông ta đã bấy nhầy nhưng sực lực vẫn còn. Ma diễm lại phóng ra khiến ông ta giống như một con bò điên. Mặt đất bị thiêu đốt và rung lắc. Bầu không gian ngập tràn ma hỏa với khói bay thẳng lên trời.
Lâm Chính không hề lùi lại, chỉ đạp chân va chạm trực diện với Thần Hỏa Tôn Giả. Anh đưa hai tay ra, ấn vào hai cánh tay đã gãy của ông ta và đập cả cơ thể về phía trước. Cơ thể đôi phương run bật. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Chính ghì xuống đất và đấm túi bụi.
Bụp!
Bụp!
Anh đấm một cách điên cuồng, hết cú này tới cú khác. Thần Hỏa Tôn Giả vừa phóng ra ma diễm thì đã bị Lâm Chính dập tắt, ông ta căn bản không thể chống lại được.
Một lúc sau, Lâm Chính xách ông ta lên và đấm thẳng vào ngực.
Rầm! Một luồng khí xuyên qua ngực ông ta, khiến cả người ông ta bay bật về sau như tên lửa và đập vào một toàn nhà.
Cả toàn nhà 30 tầng sụp đổ. Khói bay mù trời. Trời đất như đảo lộn.
Đám người Chu Huyền Long vô cùng kinh ngạc. Thần Võ Tôn chật vật ngồi dậy nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang bò ra khỏi đống đổ nát. Bà ta kinh ngạc vô cùng. Lần này thì bà ta sợ thật rồi.
Thần Hoa Tôn Giả thì bị gãy xương toàn thân, máu dường như chảy cạn. Ông ta không còn tấn công nữa mà nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt sâu thẳm, đen xì. Vẻ sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt của ông ta.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn đối phương và từ từ bước tới.
Grào...Thần Hỏa Tôn Giả lại gầm lên. Nhưng lần này ông ta không tấn công nữa mà quay đầu định bỏ chạy.
“Cái gì?”,
Một kẻ bị ma hóa mà lại bị đánh sợ tới mức bỏ chạy. Sao có thể chứ? Thường những kẻ bị ma hóa thì sẽ không bao giờ sợ thêm bất cứ thứ gì nữa.Vậy thì càng không phải nói tới kẻ thuộc cấp bậc như Thần Hỏa Tôn Giả này.
Vậy mà giờ ông ta bị Lâm Chính đánh cho bỏ chạy rồi.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì Thần Hỏa Tôn Giả căn bản không thể tin. Đây đúng là kỳ tích mà. Không chỉ có ông ta mà ngay cả Tử Long Thiên đang đứng ở một tòa nhà gần đó cũng không dám tin.
“Sao...có thể như vậy chứ?”
Chương 3022: Pháo hoa
Thần Hỏa Tôn Giả bỏ chạy theo bản năng. Mặc dù ông ta đã mất đi lý trí nhưng ông ta chưa chết hẳn, không phải là xác sống nên vẫn còn chút ý thức mong manh.
Dù cho chút ý thức đó rất yếu ớt nhưng vào lúc then chốt thì não bộ vẫn sẽ chuyển thành tín hiệu.
Chạy..Cứ thế, Thần Hỏa Tôn Giả bỏ chạy thục mạng. Thế nhưng lúc này sao ông ta có thể chạy thoát được.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đã chặn đứng lối thoát của ông ta.
“Chặn ông ta lại”.
“Không được để ông ta chạy thoát”.
“Á”.
Thần Hỏa Tôn Giả trố tròn mắt, điên cuồng lao vào đám chiến sĩ. Mặc dù các chiến sĩ biết rằng họ không đấu lại được đối phương thế nhưng vẫn cứ liều mạng.
Thần Hỏa Tôn giả giống như một quả cầu lửa cứ thế lăn vào đám đông. Vô số bóng hình bị thiêu rụi hoặc bị bay bật ra. Cả đám người bị thiêu thành một đống.
“Sau lưng chúng ta là bách tính Giang Thành. Tuyệt đối không cho phép đối phương lao qua hàng phòng ngự, có chết cũng phải chặn lại", Chu Huyền Long hai mắt sáng rực, vội gầm lên, sau đó nhảy tới đích thân chặn Thần Hỏa Tôn Giả lại. Thần Hỏa Tôn Giả tấn công như một con thú hoang
“Thưa quân đoàn trưởng, Long Môn Huyền Pháo đã lắp ráp xong”, lúc này một người chiến sĩ lên tiếng.
“Khai pháo”, Chu Huyền Long gầm lớn, các chiến sĩ xung quanh vội vàng lùi lại.
Bùm...Tiếng pháo nổ rền vang. Ngay sau đó là một đường sáng phóng vọt tới. Đường sáng giống như một con rồng vàng đang gầm thét.
Bùm...Đường sáng bắn thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả, nuốt chửng ông ta.
Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên. Sức hủy diệt của cú nổ lan rộng ra bốn phía. Cứ thế tầm hơn mười giây trôi qua, luồng ánh sáng mới dần biến mất.
Thần Hỏa Tôn Giả lúc này đã không còn hình người nữa rồi. Ông ta nằm bò ra đất, hớp lấy không khí.
"Bắt đi", các chiến sĩ lập tức bao vây.
Thế nhưng khi họ vừa tiếp cận thì...Vụt vụt...
Cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả bỗng phóng ra ma khí như những sợi tơ nhện. Nguồn sức mạnh bùng nổ.
Chu Huyền Long tái mặt, lập tức ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Ông ta đang tự nổ, mau ngăn ông ta lại”.
Các chiến sĩ nín thở, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang phóng ra hết sứ mạnh và lao lên.
“Á”, nhưng họ vừa tiếp cận thì đã bị thiêu rụi, ai ở gần thì quần áo cũng bắt đầu bùng cháy. Lớp da của họ đỏ rực. Bọn họ vẫn không dừng lại, chỉ tiếp tục lao lên với ý đồ tiệp cận Thần Hỏa Tôn Giả và ngăn ông ta lại.
Các chiến sĩ di chuyển bị chậm quá. Họ dùng ý chí tiếp cận đối phương nhưng đó là điều không thể.
Cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả căng phồng tới cực điểm và sắp bùng nổ. Đám đông trố tròn mắt, sững sờ nhìn ông ta.
“Thật không ngờ cả đội quân tinh nhuệ đều bị chôn sống bởi tên quái vật này”, Chu Huyền Long cảm thấy tuyệt vọng.
Với sức mạnh của Thần Hỏa Tôn Giả thì sức phả hủy do ông ta tạo ra là thứ mà đội của Long Huyền không thể nào chống đỡ được. Giờ muốn rút lui cũng không còn kịp nữa rồi.
Ở đây sẽ bị san thành bình địa. Tất cả mọi người đều sẽ biến thành vong hồn...
Các chiến sĩ lẳng lặng nhìn nhau. Chẳng ai còn cảm thấy sợ hãi nữa. Bọn họ đã cố gắng hết sức rồi. Dù có chết thì họ cũng không có lỗi với ai.
Đúng lúc mọi người cảm thấy sắp chết đến nơi thi..
Vụt...Một nguồn sức mạnh khác phóng tới.
Đám đông nín thở. Họ thấy nguồn sức mạnh này va chạm trực tiếp với Thần Hỏa Tôn Giả, khống chế cơ thể ông ta và cùng bay lên cao hàng nghìn mét.
“Thần y Lâm”, Chu Huyền Long gào lên.
Bùm...Những vòng lửa xoay tròn nổ ra bốn phía...Tạo thành một bông hoa khổng lồ...
Chương 3023: Bọn họ luôn là anh hùng
Người dân Giang Thành nhìn lên trời thấy cảnh tượng rực rỡ đó thì không khỏi ngất ngây.
“Đó là gì vậy?”
“Pháo hoa sao? Lớn quá”.
“Đẹp thật”.
Người dân bình thường đồng loạt lấy điện thoại ra chụp ảnh. Bọn trẻ thì vui mừng nhảy tới nhảy lui. Những cường giả ẩn nấp ở khắp nơi trong Giang Thành thì lại cảm thấy kinh hãi.
“Nguồn sức mạnh đáng sợ quá. Ôi trời, là các thần thánh phương nào đang đánh nhau vậy?”
“Mạnh quá, với súc mạnh như thế thì chúng ta chỉ cần chạm vào thôi là xong đời”.
“Quá khủng khiếp” .
Vô số người run rẩy. Tử Long Thiên đứng trên lầu cao nhìn kính viễn vọng và đập nó xuống đất.
“Khốn nạn”, ông ta đấm biến dạng thanh lan can trước mặt.
“Lại thất bại rồi”.
Bỗng có tiếng cười khinh miệt vang lên. Tử Long Thiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên vô cùng âm sầm: “Nói cứ như các người chưa từng thất bại bao giờ ấy”.
“Tôi dù có thất bại cũng không tới mức thảm hại như thế này. Thế này khác gì con chó hấp hối. Huống hồ Thần Hỏa Tôn Giả mạnh tới mức như thế mà bị các người sử dụng chẳng ra làm sao. Thế thì sức mạnh của các người cũng thật khiến người khác phải nghi ngờ đấy”, người phía sau nói.
Tử Long Thiên chộp cổ áo đối phương rồi giờ nắm đấm. Người kia không hề phản kháng mà chỉ nhìn Tử Long Thiên bằng vẻ ý vị: “Ra tay đi chứ! Tại sao lại không? Kẻ bại trận như ông cũng chỉ có thể ngông tới mức này thôi! Ha ha...”
Tử Long Thiên tức lắm nhưng vẫn còn lý trí. Ông ta chỉ lạnh lùng vứt kẻ kia xuống đất. Kẻ kia loạng choạng đứng dậy, chỉnh lại cổ áo và cười khinh thường: “Tôi vốn tưởng dù gì ông cũng là kẻ máu lạnh, thật không ngờ ông không chỉ bất tài mà còn nhát chết. Đúng là đáng thương”.
“Tưởng tôi không biết mục đích của các người sao? Cố tình khiến tôi giận, mất kiểm soát để đạo chủ ghét tôi? Không còn sử dụng tôi nữa và thu nạp các người? Tử Long Thiên tôi làm việc không cần ai phải chỉ trỏ hết?”, Tử Long Thiên hừ giọng.
“Thôi kệ, để xem ông sẽ giải thích thế nào với sư tôn”, người kia cười khinh miệt rồi biến mất.
Tử Long Thiên nhìn ra xa. Đóa hoa lửa bùng nổ, hai bóng hình rơi xuống
Đó chính là Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả. Hai người giống như hai thiên thạch đâm vào trái đất.
Chu Huyền Long hoàn hồn, hét lớn: “Mau cứu người”.
“Tuân lệnh”, các chiến sĩ điên cuồng chạy tới đỡ hai người họ. Thế nhưng bọn họ vẫn đang bốc cháy nào ai dám chạm vào
“Dập lửa, mau dập lửa”, Chu Huyền Long vội vàng hét lên. Đám đông lấy thiết bị dập lửa ra phun vào Lâm Chính nhưng không hề có tác dụng.
“Đây là ma hỏa, tạo ra từ ma khí, các loại bình dập lửa thông thường không có tác dụng gì đâu”, lúc này Thần Võ Tôn chật vật đứng dậy nói.
“Vậy dùng nội khí có được không?”, Chu Huyền Long vội hỏi.
“Nội khí cũng không được, chỉ có một cách thôi”.
“Cách gì?”
“Máu người”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
Nghe thấy vậy, đám người Chu Huyền Long không chút do dự, lấy dao ra rạch tay mình để máu nhỏ lên người Lâm Chính.
Tách tách...Máu tươi nhỏ lên người anh, phát ra tiếng kêu xì xì nóng rực.
“Đội trưởng, có tác dụng”, các chiến sĩ mừng lắm.
“Vẫn chưa đủ, vẫn cần thêm”, Chu Huyền Long bặm môi, cứa lên cổ tay mình.
Cũng may họ là những võ giả, nếu là người thường mất máu nhiều như vậy thì đã chết từ lâu rồi.
Chưa tới mười phút thì lửa đã được dập tắt. Nhìn thấy cảnh tượng đó Thần Hỏa Tôn Giả đã phải sững sờ. Bà ta không ngờ đám người này lại bất chấp như vậy.
Có rất nhiều người do mất quá nhiều máu mà ngã ra đất, thở yếu ớt. Đội y tế chạy tới băng bó, tức tốc sơ cứu cho mọi người.
“Tôi không chết được đâu, đi cứu thần y Lâm đi”, một người đang băng bó cho Chu Huyền Long bị quát.
“Đội trưởng, thần y Lâm đã có người đang xử lý rồi, đội trưởng cũng cần phải dùng thuốc kịp thời, nếu không máu không cầm được sẽ nguy hiểm tới tính mạng”, người này bất lực nói.
“Tôi khỏe lắm, tôi có thể tự băng bó được. Phía bên thần y Lâm cần thêm người, mau qua đó đi. Nếu mà thần y Lâm có mệnh hệ gì thì tôi sẽ hỏi tội đấy”, Chu Huyền Long trừng mắt gầm lên.
Cả đội y tế giật bắn người, vội vàng chạy đi. Thần Võ Tôn nhìn thấy cảnh tượng đó mà ánh mắt trở nên phức tạp.
“Cô ngồi xuống để tôi xử lý vết thương cho cô”, lúc này có một nhân viên y tế nữ xách hộp cứu thước bước tới nói. Thần Võ Tô thấy cô gái hai mắt đỏ hoe.
“Cô khóc cái gì, người bị thương là chung tôi cơ mà”, Thần Võ Tôn cảm thấy không hiểu.
“Không...có gì...chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, thấy mọi người bảo vệ Giang Thành mà chết nên rơi nước mắt thôi” , cô gái mỉm cười, lau nước mắt.
Thần Võ Tôn giật mình, quay qua nhìn cả hiện trường và bặm môi: "Bọn họ...được coi là anh hùng không?”
“Bọn họ trước giờ vẫn luôn là anh hùng”.
Chương 3024: Cầu nguyện
Tại học viện Huyền Y Phái. Tần Bách Tùng dẫn theo Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và Nhan Khả Nhi cũng đội quân tinh nhuệ lập tức tới phòng cấp cứu.
Sau khi họ mở cửa thì thấy một người đen thui đang nằm trên cáng cứu thương. Đó chính là thần y Lâm.
“Tần viện trưởng”, Từ Thiên rưng rưng nước mắt, chạy tới quỳ xuống trước mặt Tần Bách Tùng, chộp lấy cánh tay của ông ta: “Tần viện trưởng dù thế nào cũng phải cứu lấy chủ tịch”.
“Ông mau đứng dậy đi, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống thầy”.
Hai mắt Tần Bách Tùng cũng đỏ hoe. Nói xong ông ta bước tới kiểm tra cho Lâm Chính. Nhan Khả Nhi, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch cũng vội bước lên giúp đỡ.
Tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, không được vào trong. Phía bên ngoài chật kín người. Đám đông tỏ vẻ lo lắng, lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính.
Mã Hải cũng có mặt. Ông ta ngồi ghế, hút hết điếu này tới điều khác, khuôn mặt để lộ vẻ lo lắng.
“Mã tổng, bên ngoài có nhiều phóng viên quá, bảo vệ sắp không chặn lại được nữa rồi”, lúc này, một người của học viện chạy tới vội nói.
“Phóng viên sao? Chắc chắn là đã đánh hơi được điều gì đó rồi. Cử thêm người, không cho họ vào đây. Cả học viện giờ đang dồn sức cứu người, chủ tịch Lâm còn chưa biết sống chết thế nào, ai mà có thời gian để tâm tới bọn họ. Nói với người của chúng ta nếu đám phóng viên không chịu rời đi thì đánh”, Mã Hải lạnh lùng nói.
“Vâng...”
Đám người của Dương Hoa nhanh chóng được điều động tới chặn trước cửa. Thế nhưng rõ ràng đám phóng viên cũng không chịu từ bỏ, tất cả đề chĩa máy quay, máy ảnh về phía trước.
“Để cho chúng tôi vào đi”.
“Xin hỏi tình hình hiện tại của thần y Lâm thế nào rồi?”
“Chúng tôi nghe nói anh ấy đang bị thương rất nặng, có thể để chúng tôi vào phỏng vấn không”.
“Thần y Lâm không bị nguy hiểm tới tính mạng đấy chứ?”
“Thần y Lâm chết chưa?”, một vài phóng viên vô lương tâm lên tiếng. Đám bảo vệ nghe không chịu nổi nữa bèn điên cuồng đàn áp họ.
“Ấy? Sao các người lại dùng bạo lực vậy?”
“Chúng tôi là phóng viên, sao các người có thể đuổi đi như thế chứ? Chúng tôi có quyền được biết, dựa vào cái gì mà các người đuổi chúng tôi?”
“Mau tránh ra”, vài người phóng viên nóng máu lập tức gào lên.
Bảo vệ vô cùng đau đầu. Đúng lúc này có một nhóm người dân chạy tới đập cho đám phóng viên vô lương tâm kia một trận.
“Các người làm gì vậy”, bên truyền thông giật mình vừa sợ vừa kinh hãi kêu lên.
Một người đàn ông đầu trọc dẫn đầu chỉ vào đám phóng viên và chửi: “Các người có chút lương tâm nào không vậy? Thần y Lâm nhà người ta còn chưa biết sống chết thế nào mà các người tới gây sự. Các người có còn là con người nữa hay không?”
“Đúng vậy. Giang Thành đại loạn. Thần y Lâm không màng nguy hiểm bảo vệ chúng tôi, giờ cậu ấy bị thương nặng các người không giúp được gì thì thôi còn gây thêm phiền phức. Các người mất hết nhân tính rồi phải không?”
“Làm người đừng có mà không có giới hạn như thế chứ”.
“Thần y Lâm vi Giang Thành làm biết bao việc tốt, các người không thể tích đức, tha cho anh ấy được sao?”
Có rất nhiều ông già bà cả đứng ra chửi bới, thậm chí đến cả đứa trẻ con cũng chạy tới gào lên. Đám phóng viên mặt đỏ tía tai, cuối cùng chuồn đi mất.
“Mã tổng, đám người đó bỏ đi rồi”, người tới báo tin lập tức chạy lại.
“Đi rồi thì tốt, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc điều trị cho chủ tịch là được. Mặc kệ họ đi”, Mã Hải vân vê điếu thuốc, nói giọng khàn khàn.
“Nhưng...có điều..bên ngoài lại có thêm người”, người này do dự.
“Lại có thêm? Họ tới từ đâu?”, Mã Hải hỏi với vẻ không vui.
“Người nào cũng có, già trẻ gái trai, học sinh...”
“Cái gì?”, Mã Hải giật mình, đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn vội vàng chạy đi.
Sau cánh cửa, ông ta dừng lại, lẳng lặng quan sát bên ngoài. Vô số người đứng chặn ngay ngoài học viện.
Họ đứng sau lan can, nhìn vào bên trong. Càng lúc càng có nhiều người tiến về phía này hơn. Có tới hàng nghìn người. Cảnh tượng trông vô cùng hoành tráng.
“Mã tổng, có cần cho người đuổi đi không?”, người bên cạnh vội hỏi.
“Không cần”, Mã Hải hít một hơi thật sâu: “Bọn họ tới...cầu nguyện cho chủ tịch, hà tất phải đuổi đi”.
Chương 3025: Ma độc
Thần Võ Tôn sau khi được băng bó thì đã có thể đi lại bình thường. Những người hộ lý thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Vừa rồi rõ ràng cô bị thương nặng như vậy cơ mà. Sao lại cử động rồi? Cô mau về giường nghỉ ngơi đi. Nếu như động vào vết thương là mệt lắm đó”, người hộ lý vội nói.
“Không sao? Tôi khác bọn họ, nằm trên giường không thoải mái. Để tôi vận động chút đi”, Thần Võ Tôn thản nhiên nói sau đó khập khễnh đi ra khỏi phòng.
Người hộ lý vội vàng đi theo. Bà ta nhìn thấy đám đông vây kín trước phòng cấp cứu thì chợt ý thức ra điều gì đó và vội đi tới.
“Thần y Lâm thế nào rồi?”, Thần Võ Tôn nhìn cửa phòng đóng chặt bèn hỏi người bên cạnh.
Những người bên cạnh lắc đầu, cúi đầu rời đi.Thần Võ Tôn chau chặt mày. Bà ta có thể nhận ra sự đau khổ của những người này.
Lúc này bà ta chú ý tới hình ảnh phía sau cánh cửa lớn ở khu vực cổng chính: "Những người này đều đang cầu nguyện cho thần y Lâm sao? Xem ra thần y Lâm rất được lòng người nhỉ", bà ta lầm bầm, ấn tượng dành cho thần y Lâm cũng dần thay đổi.
Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Tần Bách Tùng với khuôn mặt lo lắng bước ra.
“Tần viện trưởng, tình hình thế nào rồi?”
“Ông Tần thần y Lâm được cứu chưa?”
“Cậu ấy nhất định sẽ khỏe mạnh hồi phục có đúng không?”
“Ông Tần…”
Đám đông nhao lên như ong vỡ tổ, ai cũng cuống lên hỏi. Tần Bách Tùng lẳng lặng lắc đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh và châm thuốc.
Đám đông tái mặt. Tần Bách Tùng đã cai thuốc hơn 30 năm rồi. Không ai nghĩ là ông ta lại hút lại.
Thế nhưng hôm nay ông ta đã lại hút lại…Từ Thiên tái mặt, vội vàng lùi về sau.
“Năng lượng kỳ lạ trong người thầy quá lớn, chúng tôi không thể nào kiểm soát được. Tạm thời đành dùng cách truyền thống để điều trị. Nhưng cách này…e rằng thầy sẽ không thể cầm cự được lâu nữa”, Long Thủ hai mắt đỏ hoe. Ông ta cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh.
Đám đông nghe thấy vậy bèn lộ vẻ thương cảm. Có rất nhiều người lập tức hét lên. Bầu không khí tang thương bao trùm lấy không gian. Thần Võ Tôn chau mày nhìn Tần Bách Tùng: “Ông nói nguồn sức mạnh đó chắc là nói ma khí đúng không?”
Tần Bách Tùng ngước nhìn Thần Võ tôn và gật đầu: “Có lẽ chính là ma khí. Nói rất mạnh, sức tấn công rất ghê gớm. Chúng tôi không thể lấy ra được. Cơ thể thầy mạnh hơn người thường chứ nếu là người khác thì chắc đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Chúng tôi dùng cách truyền thống nhưng cách này chỉ có thể bảo vệ được tạm thời còn vết thương của thầy quá nặng, nếu như không kịp thời đào thải hết khí tức đó rồi chữa trị thì thầy hôm nay chắc sẽ…”, nói tới đây tay cầm điều thuốc của Tần Bách Tùng khẽ run lên.
Ông ta lẳng lặng nhìn, cuối cùng vứt điếu thuốc, dùng chân dập tắt. Mắt ông ta rưng rưng. Rõ ràng là ông ta cảm thấy không cam tâm.
“Với y thuật của thầy thì chắc chắn sẽ có cách”.
“Sao y thuật của chúng ta lại kém như vậy chứ. Rõ ràng là theo thầy lâu như vậy rồi cơ mà? Vậy mà không bằng được 1/10 y thuật của thầy”.
“Tôi thật quá vô dụng”, Tần Bách Tùng đấm cửa sổ.
Thần Võ Tôn nhìn ông ta một lúc rồi lên tiếng: “Có một cách có thể cứu được thầy của các ông”.
“Cách gì vậy có thể nói cho chúng tôi không?”, ông ta giật mình, lập tức hỏi.
“Ma khí mạnh như vây chắc chắn không phải loại thường. Tìm biện pháp chữa khỏi cũng khó như lên trời. Chỉ có pháp bảo của ma nhân may ra mới cứu được. Tôi nghe nói trước khi thần y Lâm chết có nhận được một món quà từ Tử Vực. HÌnh như đó là Hoàn Hồn Châu”, Thần Võ Tôn nói. Tần Bách Tùng giật mình.
“Đúng vậy”, Từ Thiên vội chạy tới.
“Vậy thì đúng rồi. Thần y Lâm có thể được cứu sống bằng thứ đó", Thần Võ Tôn điềm đạm nói:”Chỉ cần đặt thứ đó vào cơ thể thần y Lâm ba ngày thì sau ba ngày ma khí sẽ bị Hoàn Hồn Châu hút hết”,
“Thật sao?”
“Mau, mau đi lấy thứ đó đặt vào cơ thể của thầy”, Tần Bách Tùng kích động nói.
"Ok”, Từ Thiên vội vàng chạy đi.
“Đợi đã”, lúc này Thần Võ Tôn vội kêu lên.
“Tôn giả còn việc gì sao?”, đám đông nghi ngờ hỏi.
“Có một chuyện tôi phải nói rõ. Hoàn Hồn Châu mặc dù có thể đối phó được với ma khí nhưng dù sao nó cũng là ma vật. Đặt nó trong cơ thể thần y Lâm ba ngày, mặc dù có thể cứu sống được cậu ta nhưng có thể cơ thể cũng sẽ bị vật đó làm tổn thương”, Thần Võ Tôn chần chừ.
Đám đông giật mình
“Cô nói vậy là có ý gì?”, Tần Bách Tùng vội hỏi.
“Hoàn Hồn Châu là pháp bảo của Thiên Ma Đạo, ma tính cực mạnh. Người thường chỉ cần tiếp xúc thôi là sẽ bị ma tính xâm nhập, mất đi lý trí. Nếu đặt nó vào trong cơ thể, dù là người mạnh như thần y Lâm thì cũng khó mà đối kháng lại được nó .Trong ba ngày đủ để nói gây độc cho cậu ấy”, Thần Võ Tô nói: “Một khi bị nhiễm ma độc thì khó mà có thể giải độc được. Nếu là bị trúng độc nhẹ thì còn đỡ, một khi bị nặng thì sẽ lại nguy hiểm tới tính mạng. Ba ngày, tôi sợ rằng lượng độc ngấm vào cũng không phải dạng thường…”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn Tần Bách Tùng.
“Cứu đi”, Tần Bách Tùng hít một hơi thật sâu.
“Tần viện trưởng”, Từ Thiên cuống cả lên, vội nói.
Tần Bách Tùng chỉ cắt lời: “Nếu không làm vậy thì hôm nay thầy sẽ chết đấy”.
Từ Thiên khựng người. Ông ta im lặng một hồi lâu rồi quay người rời đi.
Cách chiến đấu của Lâm Chính không theo bất kỳ công thức nào hết. Nói thẳng là không hề có kỹ thuật gì. Mỗi lần anh tấn công đều giống như trẻ con đánh nhau, có gì dùng đấy, hoàn toàn không hề quan tâm tới việc né đòn hay phòng ngự, chỉ muốn đập chết đối phương.
Thần Hỏa Tôn Giả sau khi bị ma hóa thì càng giống một kẻ điên hơn. Lâm Chính càng hơn thế.
Thần Hỏa Tôn Giả không sợ đau, không sợ chết, còn Lâm Chính thì coi anh như một kẻ đã chết luôn rồi.
Dù có sứt đầu mẻ trán, gãy tay gãy chân thì anh cũng không hề thoái lui. Anh chỉ biết xông lên và tấn công.
Với cách thức như thế thì chiêu thức của Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô ích. Dù lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã mất đi lý trí nhưng sự sợ hãi vẫn còn tồn tại trong tư duy của ông ta.
Ông ta không còn kích động, điên rồ như ban đầu nữa mà đòn tấn công bỗng trở nên do dự hơn.
Lâm Chính thì không hề có ý định dừng lại. Đôi mắt đỏ ngàu của anh nhìn chăm chăm Thần Hỏa Tôn Giả. Anh bước tới chỗ ông ta với vẻ mặt hừng hực lựa giận.
“Grào”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không chịu từ bỏ. Ông ta chỉ gầm lớn giống như cổ vũ cho chính mình và đạp chân lao lên.
Hai cánh tay ông ta đã bấy nhầy nhưng sực lực vẫn còn. Ma diễm lại phóng ra khiến ông ta giống như một con bò điên. Mặt đất bị thiêu đốt và rung lắc. Bầu không gian ngập tràn ma hỏa với khói bay thẳng lên trời.
Lâm Chính không hề lùi lại, chỉ đạp chân va chạm trực diện với Thần Hỏa Tôn Giả. Anh đưa hai tay ra, ấn vào hai cánh tay đã gãy của ông ta và đập cả cơ thể về phía trước. Cơ thể đôi phương run bật. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Chính ghì xuống đất và đấm túi bụi.
Bụp!
Bụp!
Anh đấm một cách điên cuồng, hết cú này tới cú khác. Thần Hỏa Tôn Giả vừa phóng ra ma diễm thì đã bị Lâm Chính dập tắt, ông ta căn bản không thể chống lại được.
Một lúc sau, Lâm Chính xách ông ta lên và đấm thẳng vào ngực.
Rầm! Một luồng khí xuyên qua ngực ông ta, khiến cả người ông ta bay bật về sau như tên lửa và đập vào một toàn nhà.
Cả toàn nhà 30 tầng sụp đổ. Khói bay mù trời. Trời đất như đảo lộn.
Đám người Chu Huyền Long vô cùng kinh ngạc. Thần Võ Tôn chật vật ngồi dậy nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang bò ra khỏi đống đổ nát. Bà ta kinh ngạc vô cùng. Lần này thì bà ta sợ thật rồi.
Thần Hoa Tôn Giả thì bị gãy xương toàn thân, máu dường như chảy cạn. Ông ta không còn tấn công nữa mà nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt sâu thẳm, đen xì. Vẻ sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt của ông ta.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn đối phương và từ từ bước tới.
Grào...Thần Hỏa Tôn Giả lại gầm lên. Nhưng lần này ông ta không tấn công nữa mà quay đầu định bỏ chạy.
“Cái gì?”,
Một kẻ bị ma hóa mà lại bị đánh sợ tới mức bỏ chạy. Sao có thể chứ? Thường những kẻ bị ma hóa thì sẽ không bao giờ sợ thêm bất cứ thứ gì nữa.Vậy thì càng không phải nói tới kẻ thuộc cấp bậc như Thần Hỏa Tôn Giả này.
Vậy mà giờ ông ta bị Lâm Chính đánh cho bỏ chạy rồi.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì Thần Hỏa Tôn Giả căn bản không thể tin. Đây đúng là kỳ tích mà. Không chỉ có ông ta mà ngay cả Tử Long Thiên đang đứng ở một tòa nhà gần đó cũng không dám tin.
“Sao...có thể như vậy chứ?”
Chương 3022: Pháo hoa
Thần Hỏa Tôn Giả bỏ chạy theo bản năng. Mặc dù ông ta đã mất đi lý trí nhưng ông ta chưa chết hẳn, không phải là xác sống nên vẫn còn chút ý thức mong manh.
Dù cho chút ý thức đó rất yếu ớt nhưng vào lúc then chốt thì não bộ vẫn sẽ chuyển thành tín hiệu.
Chạy..Cứ thế, Thần Hỏa Tôn Giả bỏ chạy thục mạng. Thế nhưng lúc này sao ông ta có thể chạy thoát được.
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền đã chặn đứng lối thoát của ông ta.
“Chặn ông ta lại”.
“Không được để ông ta chạy thoát”.
“Á”.
Thần Hỏa Tôn Giả trố tròn mắt, điên cuồng lao vào đám chiến sĩ. Mặc dù các chiến sĩ biết rằng họ không đấu lại được đối phương thế nhưng vẫn cứ liều mạng.
Thần Hỏa Tôn giả giống như một quả cầu lửa cứ thế lăn vào đám đông. Vô số bóng hình bị thiêu rụi hoặc bị bay bật ra. Cả đám người bị thiêu thành một đống.
“Sau lưng chúng ta là bách tính Giang Thành. Tuyệt đối không cho phép đối phương lao qua hàng phòng ngự, có chết cũng phải chặn lại", Chu Huyền Long hai mắt sáng rực, vội gầm lên, sau đó nhảy tới đích thân chặn Thần Hỏa Tôn Giả lại. Thần Hỏa Tôn Giả tấn công như một con thú hoang
“Thưa quân đoàn trưởng, Long Môn Huyền Pháo đã lắp ráp xong”, lúc này một người chiến sĩ lên tiếng.
“Khai pháo”, Chu Huyền Long gầm lớn, các chiến sĩ xung quanh vội vàng lùi lại.
Bùm...Tiếng pháo nổ rền vang. Ngay sau đó là một đường sáng phóng vọt tới. Đường sáng giống như một con rồng vàng đang gầm thét.
Bùm...Đường sáng bắn thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả, nuốt chửng ông ta.
Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên. Sức hủy diệt của cú nổ lan rộng ra bốn phía. Cứ thế tầm hơn mười giây trôi qua, luồng ánh sáng mới dần biến mất.
Thần Hỏa Tôn Giả lúc này đã không còn hình người nữa rồi. Ông ta nằm bò ra đất, hớp lấy không khí.
"Bắt đi", các chiến sĩ lập tức bao vây.
Thế nhưng khi họ vừa tiếp cận thì...Vụt vụt...
Cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả bỗng phóng ra ma khí như những sợi tơ nhện. Nguồn sức mạnh bùng nổ.
Chu Huyền Long tái mặt, lập tức ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Ông ta đang tự nổ, mau ngăn ông ta lại”.
Các chiến sĩ nín thở, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang phóng ra hết sứ mạnh và lao lên.
“Á”, nhưng họ vừa tiếp cận thì đã bị thiêu rụi, ai ở gần thì quần áo cũng bắt đầu bùng cháy. Lớp da của họ đỏ rực. Bọn họ vẫn không dừng lại, chỉ tiếp tục lao lên với ý đồ tiệp cận Thần Hỏa Tôn Giả và ngăn ông ta lại.
Các chiến sĩ di chuyển bị chậm quá. Họ dùng ý chí tiếp cận đối phương nhưng đó là điều không thể.
Cơ thể Thần Hỏa Tôn Giả căng phồng tới cực điểm và sắp bùng nổ. Đám đông trố tròn mắt, sững sờ nhìn ông ta.
“Thật không ngờ cả đội quân tinh nhuệ đều bị chôn sống bởi tên quái vật này”, Chu Huyền Long cảm thấy tuyệt vọng.
Với sức mạnh của Thần Hỏa Tôn Giả thì sức phả hủy do ông ta tạo ra là thứ mà đội của Long Huyền không thể nào chống đỡ được. Giờ muốn rút lui cũng không còn kịp nữa rồi.
Ở đây sẽ bị san thành bình địa. Tất cả mọi người đều sẽ biến thành vong hồn...
Các chiến sĩ lẳng lặng nhìn nhau. Chẳng ai còn cảm thấy sợ hãi nữa. Bọn họ đã cố gắng hết sức rồi. Dù có chết thì họ cũng không có lỗi với ai.
Đúng lúc mọi người cảm thấy sắp chết đến nơi thi..
Vụt...Một nguồn sức mạnh khác phóng tới.
Đám đông nín thở. Họ thấy nguồn sức mạnh này va chạm trực tiếp với Thần Hỏa Tôn Giả, khống chế cơ thể ông ta và cùng bay lên cao hàng nghìn mét.
“Thần y Lâm”, Chu Huyền Long gào lên.
Bùm...Những vòng lửa xoay tròn nổ ra bốn phía...Tạo thành một bông hoa khổng lồ...
Chương 3023: Bọn họ luôn là anh hùng
Người dân Giang Thành nhìn lên trời thấy cảnh tượng rực rỡ đó thì không khỏi ngất ngây.
“Đó là gì vậy?”
“Pháo hoa sao? Lớn quá”.
“Đẹp thật”.
Người dân bình thường đồng loạt lấy điện thoại ra chụp ảnh. Bọn trẻ thì vui mừng nhảy tới nhảy lui. Những cường giả ẩn nấp ở khắp nơi trong Giang Thành thì lại cảm thấy kinh hãi.
“Nguồn sức mạnh đáng sợ quá. Ôi trời, là các thần thánh phương nào đang đánh nhau vậy?”
“Mạnh quá, với súc mạnh như thế thì chúng ta chỉ cần chạm vào thôi là xong đời”.
“Quá khủng khiếp” .
Vô số người run rẩy. Tử Long Thiên đứng trên lầu cao nhìn kính viễn vọng và đập nó xuống đất.
“Khốn nạn”, ông ta đấm biến dạng thanh lan can trước mặt.
“Lại thất bại rồi”.
Bỗng có tiếng cười khinh miệt vang lên. Tử Long Thiên quay đầu lại, ánh mắt trở nên vô cùng âm sầm: “Nói cứ như các người chưa từng thất bại bao giờ ấy”.
“Tôi dù có thất bại cũng không tới mức thảm hại như thế này. Thế này khác gì con chó hấp hối. Huống hồ Thần Hỏa Tôn Giả mạnh tới mức như thế mà bị các người sử dụng chẳng ra làm sao. Thế thì sức mạnh của các người cũng thật khiến người khác phải nghi ngờ đấy”, người phía sau nói.
Tử Long Thiên chộp cổ áo đối phương rồi giờ nắm đấm. Người kia không hề phản kháng mà chỉ nhìn Tử Long Thiên bằng vẻ ý vị: “Ra tay đi chứ! Tại sao lại không? Kẻ bại trận như ông cũng chỉ có thể ngông tới mức này thôi! Ha ha...”
Tử Long Thiên tức lắm nhưng vẫn còn lý trí. Ông ta chỉ lạnh lùng vứt kẻ kia xuống đất. Kẻ kia loạng choạng đứng dậy, chỉnh lại cổ áo và cười khinh thường: “Tôi vốn tưởng dù gì ông cũng là kẻ máu lạnh, thật không ngờ ông không chỉ bất tài mà còn nhát chết. Đúng là đáng thương”.
“Tưởng tôi không biết mục đích của các người sao? Cố tình khiến tôi giận, mất kiểm soát để đạo chủ ghét tôi? Không còn sử dụng tôi nữa và thu nạp các người? Tử Long Thiên tôi làm việc không cần ai phải chỉ trỏ hết?”, Tử Long Thiên hừ giọng.
“Thôi kệ, để xem ông sẽ giải thích thế nào với sư tôn”, người kia cười khinh miệt rồi biến mất.
Tử Long Thiên nhìn ra xa. Đóa hoa lửa bùng nổ, hai bóng hình rơi xuống
Đó chính là Lâm Chính và Thần Hỏa Tôn Giả. Hai người giống như hai thiên thạch đâm vào trái đất.
Chu Huyền Long hoàn hồn, hét lớn: “Mau cứu người”.
“Tuân lệnh”, các chiến sĩ điên cuồng chạy tới đỡ hai người họ. Thế nhưng bọn họ vẫn đang bốc cháy nào ai dám chạm vào
“Dập lửa, mau dập lửa”, Chu Huyền Long vội vàng hét lên. Đám đông lấy thiết bị dập lửa ra phun vào Lâm Chính nhưng không hề có tác dụng.
“Đây là ma hỏa, tạo ra từ ma khí, các loại bình dập lửa thông thường không có tác dụng gì đâu”, lúc này Thần Võ Tôn chật vật đứng dậy nói.
“Vậy dùng nội khí có được không?”, Chu Huyền Long vội hỏi.
“Nội khí cũng không được, chỉ có một cách thôi”.
“Cách gì?”
“Máu người”, Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng.
Nghe thấy vậy, đám người Chu Huyền Long không chút do dự, lấy dao ra rạch tay mình để máu nhỏ lên người Lâm Chính.
Tách tách...Máu tươi nhỏ lên người anh, phát ra tiếng kêu xì xì nóng rực.
“Đội trưởng, có tác dụng”, các chiến sĩ mừng lắm.
“Vẫn chưa đủ, vẫn cần thêm”, Chu Huyền Long bặm môi, cứa lên cổ tay mình.
Cũng may họ là những võ giả, nếu là người thường mất máu nhiều như vậy thì đã chết từ lâu rồi.
Chưa tới mười phút thì lửa đã được dập tắt. Nhìn thấy cảnh tượng đó Thần Hỏa Tôn Giả đã phải sững sờ. Bà ta không ngờ đám người này lại bất chấp như vậy.
Có rất nhiều người do mất quá nhiều máu mà ngã ra đất, thở yếu ớt. Đội y tế chạy tới băng bó, tức tốc sơ cứu cho mọi người.
“Tôi không chết được đâu, đi cứu thần y Lâm đi”, một người đang băng bó cho Chu Huyền Long bị quát.
“Đội trưởng, thần y Lâm đã có người đang xử lý rồi, đội trưởng cũng cần phải dùng thuốc kịp thời, nếu không máu không cầm được sẽ nguy hiểm tới tính mạng”, người này bất lực nói.
“Tôi khỏe lắm, tôi có thể tự băng bó được. Phía bên thần y Lâm cần thêm người, mau qua đó đi. Nếu mà thần y Lâm có mệnh hệ gì thì tôi sẽ hỏi tội đấy”, Chu Huyền Long trừng mắt gầm lên.
Cả đội y tế giật bắn người, vội vàng chạy đi. Thần Võ Tôn nhìn thấy cảnh tượng đó mà ánh mắt trở nên phức tạp.
“Cô ngồi xuống để tôi xử lý vết thương cho cô”, lúc này có một nhân viên y tế nữ xách hộp cứu thước bước tới nói. Thần Võ Tô thấy cô gái hai mắt đỏ hoe.
“Cô khóc cái gì, người bị thương là chung tôi cơ mà”, Thần Võ Tôn cảm thấy không hiểu.
“Không...có gì...chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, thấy mọi người bảo vệ Giang Thành mà chết nên rơi nước mắt thôi” , cô gái mỉm cười, lau nước mắt.
Thần Võ Tôn giật mình, quay qua nhìn cả hiện trường và bặm môi: "Bọn họ...được coi là anh hùng không?”
“Bọn họ trước giờ vẫn luôn là anh hùng”.
Chương 3024: Cầu nguyện
Tại học viện Huyền Y Phái. Tần Bách Tùng dẫn theo Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và Nhan Khả Nhi cũng đội quân tinh nhuệ lập tức tới phòng cấp cứu.
Sau khi họ mở cửa thì thấy một người đen thui đang nằm trên cáng cứu thương. Đó chính là thần y Lâm.
“Tần viện trưởng”, Từ Thiên rưng rưng nước mắt, chạy tới quỳ xuống trước mặt Tần Bách Tùng, chộp lấy cánh tay của ông ta: “Tần viện trưởng dù thế nào cũng phải cứu lấy chủ tịch”.
“Ông mau đứng dậy đi, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức cứu sống thầy”.
Hai mắt Tần Bách Tùng cũng đỏ hoe. Nói xong ông ta bước tới kiểm tra cho Lâm Chính. Nhan Khả Nhi, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch cũng vội bước lên giúp đỡ.
Tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài, không được vào trong. Phía bên ngoài chật kín người. Đám đông tỏ vẻ lo lắng, lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính.
Mã Hải cũng có mặt. Ông ta ngồi ghế, hút hết điếu này tới điều khác, khuôn mặt để lộ vẻ lo lắng.
“Mã tổng, bên ngoài có nhiều phóng viên quá, bảo vệ sắp không chặn lại được nữa rồi”, lúc này, một người của học viện chạy tới vội nói.
“Phóng viên sao? Chắc chắn là đã đánh hơi được điều gì đó rồi. Cử thêm người, không cho họ vào đây. Cả học viện giờ đang dồn sức cứu người, chủ tịch Lâm còn chưa biết sống chết thế nào, ai mà có thời gian để tâm tới bọn họ. Nói với người của chúng ta nếu đám phóng viên không chịu rời đi thì đánh”, Mã Hải lạnh lùng nói.
“Vâng...”
Đám người của Dương Hoa nhanh chóng được điều động tới chặn trước cửa. Thế nhưng rõ ràng đám phóng viên cũng không chịu từ bỏ, tất cả đề chĩa máy quay, máy ảnh về phía trước.
“Để cho chúng tôi vào đi”.
“Xin hỏi tình hình hiện tại của thần y Lâm thế nào rồi?”
“Chúng tôi nghe nói anh ấy đang bị thương rất nặng, có thể để chúng tôi vào phỏng vấn không”.
“Thần y Lâm không bị nguy hiểm tới tính mạng đấy chứ?”
“Thần y Lâm chết chưa?”, một vài phóng viên vô lương tâm lên tiếng. Đám bảo vệ nghe không chịu nổi nữa bèn điên cuồng đàn áp họ.
“Ấy? Sao các người lại dùng bạo lực vậy?”
“Chúng tôi là phóng viên, sao các người có thể đuổi đi như thế chứ? Chúng tôi có quyền được biết, dựa vào cái gì mà các người đuổi chúng tôi?”
“Mau tránh ra”, vài người phóng viên nóng máu lập tức gào lên.
Bảo vệ vô cùng đau đầu. Đúng lúc này có một nhóm người dân chạy tới đập cho đám phóng viên vô lương tâm kia một trận.
“Các người làm gì vậy”, bên truyền thông giật mình vừa sợ vừa kinh hãi kêu lên.
Một người đàn ông đầu trọc dẫn đầu chỉ vào đám phóng viên và chửi: “Các người có chút lương tâm nào không vậy? Thần y Lâm nhà người ta còn chưa biết sống chết thế nào mà các người tới gây sự. Các người có còn là con người nữa hay không?”
“Đúng vậy. Giang Thành đại loạn. Thần y Lâm không màng nguy hiểm bảo vệ chúng tôi, giờ cậu ấy bị thương nặng các người không giúp được gì thì thôi còn gây thêm phiền phức. Các người mất hết nhân tính rồi phải không?”
“Làm người đừng có mà không có giới hạn như thế chứ”.
“Thần y Lâm vi Giang Thành làm biết bao việc tốt, các người không thể tích đức, tha cho anh ấy được sao?”
Có rất nhiều ông già bà cả đứng ra chửi bới, thậm chí đến cả đứa trẻ con cũng chạy tới gào lên. Đám phóng viên mặt đỏ tía tai, cuối cùng chuồn đi mất.
“Mã tổng, đám người đó bỏ đi rồi”, người tới báo tin lập tức chạy lại.
“Đi rồi thì tốt, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc điều trị cho chủ tịch là được. Mặc kệ họ đi”, Mã Hải vân vê điếu thuốc, nói giọng khàn khàn.
“Nhưng...có điều..bên ngoài lại có thêm người”, người này do dự.
“Lại có thêm? Họ tới từ đâu?”, Mã Hải hỏi với vẻ không vui.
“Người nào cũng có, già trẻ gái trai, học sinh...”
“Cái gì?”, Mã Hải giật mình, đột nhiên ý thức ra được điều gì đó bèn vội vàng chạy đi.
Sau cánh cửa, ông ta dừng lại, lẳng lặng quan sát bên ngoài. Vô số người đứng chặn ngay ngoài học viện.
Họ đứng sau lan can, nhìn vào bên trong. Càng lúc càng có nhiều người tiến về phía này hơn. Có tới hàng nghìn người. Cảnh tượng trông vô cùng hoành tráng.
“Mã tổng, có cần cho người đuổi đi không?”, người bên cạnh vội hỏi.
“Không cần”, Mã Hải hít một hơi thật sâu: “Bọn họ tới...cầu nguyện cho chủ tịch, hà tất phải đuổi đi”.
Chương 3025: Ma độc
Thần Võ Tôn sau khi được băng bó thì đã có thể đi lại bình thường. Những người hộ lý thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.
“Vừa rồi rõ ràng cô bị thương nặng như vậy cơ mà. Sao lại cử động rồi? Cô mau về giường nghỉ ngơi đi. Nếu như động vào vết thương là mệt lắm đó”, người hộ lý vội nói.
“Không sao? Tôi khác bọn họ, nằm trên giường không thoải mái. Để tôi vận động chút đi”, Thần Võ Tôn thản nhiên nói sau đó khập khễnh đi ra khỏi phòng.
Người hộ lý vội vàng đi theo. Bà ta nhìn thấy đám đông vây kín trước phòng cấp cứu thì chợt ý thức ra điều gì đó và vội đi tới.
“Thần y Lâm thế nào rồi?”, Thần Võ Tôn nhìn cửa phòng đóng chặt bèn hỏi người bên cạnh.
Những người bên cạnh lắc đầu, cúi đầu rời đi.Thần Võ Tôn chau chặt mày. Bà ta có thể nhận ra sự đau khổ của những người này.
Lúc này bà ta chú ý tới hình ảnh phía sau cánh cửa lớn ở khu vực cổng chính: "Những người này đều đang cầu nguyện cho thần y Lâm sao? Xem ra thần y Lâm rất được lòng người nhỉ", bà ta lầm bầm, ấn tượng dành cho thần y Lâm cũng dần thay đổi.
Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Tần Bách Tùng với khuôn mặt lo lắng bước ra.
“Tần viện trưởng, tình hình thế nào rồi?”
“Ông Tần thần y Lâm được cứu chưa?”
“Cậu ấy nhất định sẽ khỏe mạnh hồi phục có đúng không?”
“Ông Tần…”
Đám đông nhao lên như ong vỡ tổ, ai cũng cuống lên hỏi. Tần Bách Tùng lẳng lặng lắc đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh và châm thuốc.
Đám đông tái mặt. Tần Bách Tùng đã cai thuốc hơn 30 năm rồi. Không ai nghĩ là ông ta lại hút lại.
Thế nhưng hôm nay ông ta đã lại hút lại…Từ Thiên tái mặt, vội vàng lùi về sau.
“Năng lượng kỳ lạ trong người thầy quá lớn, chúng tôi không thể nào kiểm soát được. Tạm thời đành dùng cách truyền thống để điều trị. Nhưng cách này…e rằng thầy sẽ không thể cầm cự được lâu nữa”, Long Thủ hai mắt đỏ hoe. Ông ta cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh.
Đám đông nghe thấy vậy bèn lộ vẻ thương cảm. Có rất nhiều người lập tức hét lên. Bầu không khí tang thương bao trùm lấy không gian. Thần Võ Tôn chau mày nhìn Tần Bách Tùng: “Ông nói nguồn sức mạnh đó chắc là nói ma khí đúng không?”
Tần Bách Tùng ngước nhìn Thần Võ tôn và gật đầu: “Có lẽ chính là ma khí. Nói rất mạnh, sức tấn công rất ghê gớm. Chúng tôi không thể lấy ra được. Cơ thể thầy mạnh hơn người thường chứ nếu là người khác thì chắc đã thịt nát xương tan từ lâu rồi. Chúng tôi dùng cách truyền thống nhưng cách này chỉ có thể bảo vệ được tạm thời còn vết thương của thầy quá nặng, nếu như không kịp thời đào thải hết khí tức đó rồi chữa trị thì thầy hôm nay chắc sẽ…”, nói tới đây tay cầm điều thuốc của Tần Bách Tùng khẽ run lên.
Ông ta lẳng lặng nhìn, cuối cùng vứt điếu thuốc, dùng chân dập tắt. Mắt ông ta rưng rưng. Rõ ràng là ông ta cảm thấy không cam tâm.
“Với y thuật của thầy thì chắc chắn sẽ có cách”.
“Sao y thuật của chúng ta lại kém như vậy chứ. Rõ ràng là theo thầy lâu như vậy rồi cơ mà? Vậy mà không bằng được 1/10 y thuật của thầy”.
“Tôi thật quá vô dụng”, Tần Bách Tùng đấm cửa sổ.
Thần Võ Tôn nhìn ông ta một lúc rồi lên tiếng: “Có một cách có thể cứu được thầy của các ông”.
“Cách gì vậy có thể nói cho chúng tôi không?”, ông ta giật mình, lập tức hỏi.
“Ma khí mạnh như vây chắc chắn không phải loại thường. Tìm biện pháp chữa khỏi cũng khó như lên trời. Chỉ có pháp bảo của ma nhân may ra mới cứu được. Tôi nghe nói trước khi thần y Lâm chết có nhận được một món quà từ Tử Vực. HÌnh như đó là Hoàn Hồn Châu”, Thần Võ Tôn nói. Tần Bách Tùng giật mình.
“Đúng vậy”, Từ Thiên vội chạy tới.
“Vậy thì đúng rồi. Thần y Lâm có thể được cứu sống bằng thứ đó", Thần Võ Tôn điềm đạm nói:”Chỉ cần đặt thứ đó vào cơ thể thần y Lâm ba ngày thì sau ba ngày ma khí sẽ bị Hoàn Hồn Châu hút hết”,
“Thật sao?”
“Mau, mau đi lấy thứ đó đặt vào cơ thể của thầy”, Tần Bách Tùng kích động nói.
"Ok”, Từ Thiên vội vàng chạy đi.
“Đợi đã”, lúc này Thần Võ Tôn vội kêu lên.
“Tôn giả còn việc gì sao?”, đám đông nghi ngờ hỏi.
“Có một chuyện tôi phải nói rõ. Hoàn Hồn Châu mặc dù có thể đối phó được với ma khí nhưng dù sao nó cũng là ma vật. Đặt nó trong cơ thể thần y Lâm ba ngày, mặc dù có thể cứu sống được cậu ta nhưng có thể cơ thể cũng sẽ bị vật đó làm tổn thương”, Thần Võ Tôn chần chừ.
Đám đông giật mình
“Cô nói vậy là có ý gì?”, Tần Bách Tùng vội hỏi.
“Hoàn Hồn Châu là pháp bảo của Thiên Ma Đạo, ma tính cực mạnh. Người thường chỉ cần tiếp xúc thôi là sẽ bị ma tính xâm nhập, mất đi lý trí. Nếu đặt nó vào trong cơ thể, dù là người mạnh như thần y Lâm thì cũng khó mà đối kháng lại được nó .Trong ba ngày đủ để nói gây độc cho cậu ấy”, Thần Võ Tô nói: “Một khi bị nhiễm ma độc thì khó mà có thể giải độc được. Nếu là bị trúng độc nhẹ thì còn đỡ, một khi bị nặng thì sẽ lại nguy hiểm tới tính mạng. Ba ngày, tôi sợ rằng lượng độc ngấm vào cũng không phải dạng thường…”
Dứt lời, đám đông bàng hoàng. Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn Tần Bách Tùng.
“Cứu đi”, Tần Bách Tùng hít một hơi thật sâu.
“Tần viện trưởng”, Từ Thiên cuống cả lên, vội nói.
Tần Bách Tùng chỉ cắt lời: “Nếu không làm vậy thì hôm nay thầy sẽ chết đấy”.
Từ Thiên khựng người. Ông ta im lặng một hồi lâu rồi quay người rời đi.