-
Chương 2941-2945
Chương 2941: Biểu tình
Cảnh sát tới yêu cầu kết hợp điều tra không phải chuyện gì lớn cho lắm. Danh tiếng của Lâm Chính ở Giang Thành vẫn còn đó. Vì không phải loại thuốc nào đối phương cũng có thể đánh bại được. Chỉ cần là người có não thì đều hiểu đối phương đang cố tình vu oan giáng họa cho anh. Người bình thường làm gì có chuyện đi kiện một thần y Lâm đã cứu chữa cho biết bao nhiêu người chứ?
Sự xuất hiện của công ty Lôi Lực khiến cho vị trí của Dương Hoa trong lòng đám đông bị dao động.
Quả nhiên, đợi khi Lâm Chính rời khỏi đồn cảnh sát, trở về Dương Hoa thì đã thấy có rất nhiều người đứng trước cửa công ty rồi. Ai cũng la hét ầm ĩ.
“Công ty độc ác, vì tiền mà hại người Cút khỏi Giang Thành đi”.
“Thần y Lâm là kẻ bất lương, cút khỏi Giang Thành đi”.
“Thần y Lâm bán thuốc giả, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Tẩy chay Dương Hoa, tẩy chay thần y Lâm”.
Tiếng hò reo vang lên không ngớt, âm thanh rất lớn khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn.
Những người được Dương Hoa chữa khỏi hoặc là được chăm sóc tại Huyền Y Phái không chịu được nữa bèn đứng ra đối chất.
“Các người là ai vậy? Dựa vào cái gì mà hủy họa danh tiếng của thần y Lâm. Thần y Lâm là người tốt. Cậu ấy chữa khỏi bệnh cho biết bao nhiêu người, sao các người có thể vu họa như thế chứ?”, một người phụ nữ tầm 50 tuổi bước tới hét lớn.
“Chúng tôi không hề vu họa. Tên đó đúng là ác mà. Mẹ tôi dùng thuốc của công ty họ bị biến thành tàn phế kia kìa. Không tin thì bà xem đi”, một người đàn ông hét lớn, sau đó đẩy một người già ngồi bất động trên xe lăn ra.
Người phụ nữ kia giật mình, hừ giọng: “Mẹ cậu bị liệt sao có thể trách thần y Lâm được. Thế nếu tôi uống thuốc cảm xong mà bị ngã thì cũng nói là do thuốc cảm hại tôi chắc”.
“Bà ơi là bà, tôi bêu xấu người khác làm cái gì chứ. Tôi có chứng cứ đấy. Đây bà xe đi. Đây là giấy khám của bệnh biện. Có viết rõ đấy, nguyên nhân mẹ tôi bị liệt là do dùng thuốc của Dương Hoa gây ra”, người đàn ông lấy ra một tờ giấy, giơ lên cao.
Đám đông nhón chân lên xem. Thế nhưng chữ trên tờ giấy quá nhỏ, chẳng nhìn rõ được thứ gì.
Đám đông bàn tán xôn xao chẳng ai biết thật giả thế nào: “Lẽ nào là thật?”
“Thế nhưng...người nhà tôi trước giờ luôn dùng thuốc của thần y Lâm mà có sao đâu?”
“Lẽ nào, giờ vì tiền chuyện gì người ta cũng làm được. Ai mà biết được nội tình có gì hay không?”
“Không thể nói như vậy được. Bố tôi nếu không dùng thuốc của Dương Hoa thì đã mất từ lâu rồi. Dù có chút tác dụng phụ thì vẫn có thể chấp nhận được”.
“Thế nếu bố của anh mà bị liệt thì chẳng phải là sống không bằng chết?”
“Tôi cảm thấy chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây”.
Hiện trường sục sôi. Người của Dương Hoa đều thất kinh. Đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo một nhóm bảo vệ tới dẹp loạn. Những kẻ biểu tình lập tức cao giọng.
“Dương Hoa đánh người rồi, Dương Hoa đánh người rồi”.
“Mọi người mau lấy điện thoại ra chụp. Dương Hoa đánh người”.
Người đội trưởng sững sờ. Bọn họ còn chưa chạm vào một cọng lông của đối phương mà đã bị đổ vấy như vậy.
Lần này thì mọi người đã hiểu ra ý đồ của đối phương rồi. Đó là đối phương cố tình tới làm loạn.
Thế nhưng rất nhiều người không hiểu rõ sự việc chỉ biết lấy điện thoại ra chụp và tung lên mạng. Hiện trường hỗn loạn thật sự. Tình thế đã vượt tầm kiểm soát. Đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
“Tất cả dừng tay”, ngay sau đó một bóng hình lao vào.
Đám đông vội dừng lại, nhìn về phía người này: “Thần y Lâm”.
Chương 2942: Chân tướng
“Thần y Lâm tới rồi”.
“Thần y Lâm”.
“Mọi người đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi”.
Tất cả dần ổn định. Đội bảo vệ lùi về sau.
Những người biểu tình thì vẫn tỏ ra kích động lao về phía Lâm Chính và chỉ trích anh. Lâm Chính vô cùng bình tĩnh: “Các vị, đừng kích động. Tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người. Nếu mọi người còn cố tình làm loạn thì tôi đành phải nhờ cảnh sát tới xử lý đấy".
Dứt lời, tiếng ồn ào mới lắng xuống bớt. Kẻ cầm đầu vẫn tức lắm, hắn ngạo mạn nói: "Thần y Lâm, mẹ của tôi vì dùng thuốc của anh mới bị liệt. Anh định trả lời thế nào?”
“Mẹ của anh ở đâu?”, Lâm Chính hỏi
“Ở đây”, người này đẩy bà cụ tới trước và lại hét lớn: “Các vị, mọi người xem, mẹ tôi uống thuốc của tên khốn này mới bị như thế. Kẻ vô lương tâm này vì kiếm tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được. Mọi người cùng tôi tẩy chay thuốc của Dương Hoa. Đuổi thần y Lâm ra khỏi Giang Thành đi”.
“Tẩy chay Dương Hoa, tẩy chay Dương Hoa”.
“Tẩy chay”.
Đám người biểu tình hô lên. Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ bước tới định bắt mạch cho bà cụ. Thế nhưng người đàn ông lập tức ngăn lại.
“Anh định làm gì?”, người này tỏ vẻ cảnh giác.
“Tôi muốn bắt mạch cho bà cụ để xem tình hình của bà ấy thế nào”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Bắt mạch? Tôi thấy anh đang muốn hại mẹ tôi thì có? Anh thật độc ác!”, người đàn ông hét lớn.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn hại người thì lại chẳng lẽ làm trước mặt đám đông. Anh không dám để tôi bắt mạch cho mẹ anh thì rõ ràng là anh chột dạ, lẽ nào mẹ anh không bị làm sao? Anh cố tình ở đây lừa người à?”
“Cái gì? Anh đừng ăn nói lung tung. Tình hình của mẹ tôi được bệnh viện chẩn đoán hẳn hoi. Giấy tờ vẫn còn ở đây”, người đàn ông lại giơ tờ giấy chẩn đoán lên.
“Vậy sao?”, Lâm Chính dù sao vẫn có thể nhìn rõ được nội dung trên đó.
“Giấy kết quả kiểm tra của anh không có chữ ký của bác sĩ, cũng không có ghi chú là bệnh viện nào thì không được coi là một báo cáo chính quy, không có sức thuyết phục. Hơn nữa tôi hỏi anh, bệnh viện nào viết giấy này cho anh? Có thể nói được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Điều này...”, người đàn ông ấp úng.
“Anh không cho tôi bắt mạch cho bà cụ, cũng không nói rõ là bệnh viện nào kiểm tra cho anh thì tôi nghĩ anh khó mà thuyết phục được người khác tin anh đấy. Nếu như anh nhận tiền của người khác bôi nhọ tôi thì tôi hi vọng anh nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để lộ ra sơ hở gì. Anh thấy sao?”, Lâm Chính cười thản nhiên.
Người đàn ông đỏ tai, còn định nói gì đó nhưng đám đông xung quanh anh ta đã nổi giận.
“Chắc là nhận tiền rồi bôi nhỏ danh dự người ta rồi?”
“Loại người này là đáng sợ nhất”.
“Đại lừa đảo!”
“Dám bôi nhọ thần y Lâm, không thể tha thứ được”, không ít người chửi rủa.
“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích, rõ ràng thuốc của anh ta...”, người đàn ông cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
Nhưng lúc này có một giọng nói khác vang lên: “Triệu Khoan”.
“Ai gọi tôi đấy?”, người đàn ông giật mình, vô thức đáp lại.
Một bóng hình lao vào giữa đám đông và trừng mắt, gào lên: “Đồ chó má này, cuối cùng thì ông cũng tìm được mày rồi. Trả tiền đi”.
“Hả, anh Xà, anh...sao lại ở đây?”, người đàn ông sợ hãi nói.
“Tại sao tao lại không thể ở đây? Bớt nhảm lại”, người tên anh Xà hét lớn.
“Anh quen người này à?”, Lâm Chính bước tới hỏi.
“Đương nhiên là quen, nó đánh bạc thua, hỏi vay tôi cả mấy trăm nghìn tệ, nhà cũng bán rồi, giờ trả không được nên trốn chui trốn lủi. Tôi tìm mà không thấy tăm hơi nó đâu. Cuối cùng tôi nghe nói nó đột nhiên về nhà, đưa mẹ nó bị liệt tới đây nên tôi đuổi theo”, người tên anh Xà hừ giọng, chỉ tay thẳng mặt Triệu Khoan và chửi: “Mày đúng là ác thật đấy, mẹ mày liệt cả chục năm mày chuồn đi mất giờ về đưa bà ấy tới đây gây chuyện. Mày hiếu thuận gớm”.
Cả hiện trường bàng hoàng. Sự thật đã quá rõ ràng: “Có lẽ mẹ cậu ta đã bị liệt từ lâu rồi”.
“Khốn nạn, dám hãm hại thần y Lâm”.
“Đồ súc sinh”.
“Loại này phải đập cho trận”, đám đông không nhịn được nữa, có người chửi bới, có người lao lên lên định đánh người đàn ông.
Người đàn ông cứ thế bỏ chạy, bỏ mặc luôn cả mẹ mình. Người bảo vệ lập tức giữ hắn lại.
Những kẻ khác hùa theo hắn cũng định chuồn đi nhưng cảnh sát đã kịp thời chặn lại hết.
Chương 2943: Thông điệp cuối cùng
Người đàn ông và đám người hùa theo bị cảnh sát bắt đi. Còn bà cụ thì được Lâm Chính cho người đưa tới học viện Huyền Y Phái điều trị.
Mặc dù sự việc đã kết thúc một cách viên mãn nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn cứ tối sầm.
“Thần y Lâm, anh đừng lo lắng, chúng tôi luôn ủng hộ anh”.
“Đúng vậy thần y Lâm, chúng tôi không bao giờ tin lời của đám người đó”.
“Chắc chắn là anh rất ok, là do bọn họ bôi nhọ anh mà thôi”.
“Ủng hộ thần y Lâm”.
“Ủng hộ thần y Lâm”, người dân hô hoan, cứ như đang ủng hộ cho idol của mình vậy.
"Cảm ơn mọi người”, Lâm Chính mỉm cười rời đi.
Bên trong công ty, Mã Hải đang đợi anh. Thực ra người tên anh Xà không phải tìm được tới đây mà là sau khi sự việc xảy ra Lâm Chính cho người lập tức điều tra lai lịch của kẻ gây sự, báo cho anh Xà, nên sự việc mới được giải quyết như thế.
Sự xuất hiện của anh Xà khiến đám đông biết rằng người đàn ông kia đang cố tình gây sự. Tuy nhiên cũng có nhiều người đã chụp được sự việc và tung lên mạng.
Mạng xã hội bây giờ coi trọng lượt xem, chỉ cần có được lượt xem thì những người tung thông tin có thể làm bất cứ điều gì.
Ví như khi phát video họ chỉ phát phần đầu, không phát phần sau. Như vậy sẽ gây ra sự hiểu lầm cho cư dân mạng. Tin dữ thì thường đồn xa, cư dân mạng thì chỉ nhìn sự việc ở mặt chủ quan. Một khi họ cho rằng đó là sự thật thì họ chỉ còn đợi chân tướng được công bố mà thôi. Và khi chờ đợi họ sẽ nảy sinh sự nghi ngờ và sự không chấp nhận.
“Giải thích với công chúng, giải quyết dứt điểm để cho sự việc này không ảnh hưởng về sau nữa. Ngoài ra cần nghiêm ngặt đề phòng sự việc tương tự xảy ra. Tôi không tin tình huống này chỉ có một lần đâu”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải khẽ cúi người.
“Chủ tịch, đối phương còn gây sự tiếp sao?”, Từ Thiên cả thấy không hiểu.
“Có nhiều khi bôi nhọ nhiều lần thì người đời sẽ tự động cho rằng bạn nhọ thật, và như thế tin đồn nhiều sẽ khiến điều giả dối mặc nhiên biến thành sự thật”, Lâm Chính nói.
Đám đông tái mặt, gật đầu đồng tình. Lúc này, thư ký gõ cửa, bước vào trong.
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch, có vài vị khách muốn gặp anh”.
“Là ai thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nếu là phóng viên thì thôi, để cho bộ phận đối ngoại tiếp đi”, Mã Hải nói.
“Không phải phóng viên. Bọn họ tự xưng là người của công ty Lôi Lực”, người thư ký vội nói.
“Công ty Lôi Lực sao?”, mọi người giật mình.
“Tiên lễ hậu binh mà, xem ra công ty Lôi Lực lại thích làm ngược lại”, Lâm Chính gật đầu: “Đưa họ vào đi”.
“Vâng”, người thư ký lập tức chạy đi.
Một lúc sau có vài người mặc tranng phục cách mạng bước vào. Đi đầu là một thanh niên tầm hơn 20 tuổi. Người này đeo kính râm, để lộ vẻ dương dương tự đắc. Vừa bước vào phòng thì hắn đã đặt mông xuống ghế, vắt chân lên: “Tôi vốn không định làm mấy việc lãng phí thời gian đâu, định vào thẳng đây luôn đấy nhưng người của tôi nói là cũng nên lịch sự nên tôi mới bảo thư ký đi thông báo cho anh”, người thanh niên mỉm cười, chẳng thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái.
“Các hạ là ai?”, Lâm Chính điềm đạm châm thuốc.
“Tôi tên Phong Tiếu Thủy, còn tôi tới từ đâu...thì chắc anh sẽ rất hứng thú đấy”, người thanh niên nheo mắt cười.
“Anh tới từ đâu?”, Lâm Chính chau mày.
“Thần y Lâm còn nhớ Thần Hỏa Thánh Nữ không?”, người thanh niên cười.
Lâm Chính đanh mặt khi nghe thấy vậy: “Anh là người của Tử Vực?”
“Thần y Lâm, lần này tôi tới đây là để nói cho anh biết anh đã nằm trong danh sách đen của Tử Vực rồi. Chúng tôi sẽ tấn công anh sớm thôi. Anh sẽ chết không toàn thây. Đương nhiên, trước đó thì chúng tôi vẫn cho anh một cơ hội, đó là nếu anh chịu cống hiến, chịu thần phục thì sẽ giữ được tính mạng của mình. Nhưng vẫn phải chịu phạt, đó là phải làm việc ở Tử Vực cả đời. Nếu anh đồng ý thì lập tức quỳ xuống, thể hiện lòng trung thành và sự hối hận của mình đi. Rõ chưa?", người thanh niên mỉm cười. Giọng điệu ngạo mạn khiến người khác cảm thấy khó chịu. Thế nhưng thân phận của anh ta khiến người khác không dám khinh suất.
Từ Thiên siết chặt nắm đấm. Mã Hải thì tối sầm mặt. Còn Lâm Chính thì từ đầu tới cuối giữ im lặng. Phòng làm việc yên ắng kỳ lạ.
“Sao? Khó đưa ra quyết định như vậy à. Nếu vậy thì tôi cho anh chút thời gian để suy nghĩ nhé. Nhưng mà sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. 10 phút đi. Sau 10 phút nếu anh không chịu qùy xuống thì coi như là anh từ chối”, người thanh niên mỉm cười.
Đây đã là thông điệp cuối cùng rồi.
Chương 2944: Một trăm nghìn lần
Bầu không khí thật ngột ngạt. Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ dửng dưng.
Anh ta không vội. Anh ta đang hưởng thụ bầu không khí này, nó khiến anh ta cảm thấy vui.
Anh ta thích nhất nhìn thấy vẻ lo lắng, dằn vặt của một người Giờ anh ta chỉ đang trông mong vào một chuyện.
Đó chính là cảnh tượng thần y Lâm quỳ xuống trong sự đau khổ vì bất lực.
Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng phải quỳ xuống xin tha. Thật khiến người khác ngất ngây mà. Người thanh niên kia tưởng tượng mà cảm tưởng như cơ thể thoải mái thêm gấp bội.
Cảm giác chinh phục trỗi dậy mãnh liệt trong con người anh ta. Anh ta không hề thấy phản cảm với sự thèm khát đó của mình. Bởi vì đối với anh ta mà nói đây là biểu tượng của kẻ mạnh.
Thấy Lâm Chính không hề có bất kỳ phản ứng nào người thanh niên lại lên tiếng: “Tốt nhất anh đừng có mấy cái suy nghĩ vô dụng. Cũng đừng nghĩ tới việc phản kháng hay khiêu chiến. Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, y thuật của anh chẳng là gì đối với Tử Vực của chúng tôi đâu. Thuốc nhồi máu não lần này là chiêu thức mà Tử Vực chúng tôi đối phó với anh. Nếu anh không đồng ý thì chúng tôi sẽ bắt đầu ra tay từ Dương Hoa. Đợi sau khi Dương Hoa thành tro bụi rồi thì tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, chu di ngàn đời. Tiếp đó tôi sẽ giết người thân và bạn bè anh trước mặt anh. Anh yên tâm, anh sẽ là người chết cuối cùng. Tử Vực chúng tôi đối phó với ai thì không chỉ để ý đến việc giết thân xác người đó mà còn giết tâm, để kẻ đó sống không bằng chết. Chúng tôi cho rằng đó mới là cách báo thù tốt nhất. Thần y Lâm, anh nghĩ sao?”, anh ta nheo mắt nhìn Lâm Chính, để lộ vẻ ý vị
Dứt lời, Từ Thiên và Mã Hải đều thất kinh và run rẩy. Một sự báo thù đáng sợ. Nếu đối phương sử dụng thủ đoạn đó thật thì kết cục của Lâm Chính quá thê thảm. Hai người họ không dám thở mạnh.
“Các hạ nói đúng, đánh vào “tâm”mới là thượng sách. Giết người mà giết tâm mới là tàn độc nhất, về điểm này tôi hoàn toàn đồng ý. Có điều...”, nói tới đây Lâm Chính khựng lại.
“Có điều cái gì?”, người thanh niên chau mày.
“Có điều tôi muốn biết y thuật của Tử Vực rốt cuộc có đủ tư cách phá hủy Dương Hoa hay không?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Người thanh niên giật mình rồi bật cười ha ha: “Ha ha, tốt lắm. Ha ha, thần y Lâm, tôi biết là anh sẽ mang tới rất nhiều niềm vui cho tôi mà. Khá lắm...Ha ha...”
Người thanh niên tỏ vẻ hào hứng. Ánh mắt của anh ta càng lúc càng dữ tợn. Anh ta đứng dậy, nheo mắt: “Anh đã nghi ngờ về y thuật của Tử Vực thì để tôi chứng minh cho anh thấy vậy. Yên tâm, không quá lâu đâu. Ngay ngày mai thôi, tôi sẽ khiến anh rớt từ trên rớt xuống, khiến anh trầy da tróc vẩy, khiến thần y Lâm trong mắt người dân Giang Thành biến thành một con chó què quặt, không bằng cả một tên ăn xin”.
Nói xong, người thanh niên đứng dậy quay người định rời đi. Ra tới cửa anh ta lại khựng lại, nhếch miệng cười: “Thần y Lâm, chuẩn bị cho kỹ vào, ngày mai sẽ thú vị lắm đấy”, nói xong đoàn người rời đi.
“Khốn nạn, quá khốn nạn”, Từ Thiên tức tới mức run bắn người. Ông ta bặm môi: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp, cho người đi chặt tứ chi đám súc sinh đó, để xem cậu ta còn ngạo mạn được không”.
“Đừng làm việc khi tức giận. Những người bước ra từ Tử Vực không phải là người mà ông có thể đối phó nổi đâu”, Lâm Chính châm một điếu thuốc.
“Vậy chủ tịch, giờ chúng ta phải làm sao?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Tôi cũng không ngờ người của Tử Vực lại tới nhanh như vậy. Đối phó với chiêu trò ngày mai của họ trước rồi tính”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Chủ tịch Lâm, cậu có hiểu về y thuật của Tử Vực không?”, Mã Hải thận trọng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Thực tế là không. Lần trước tôi cử người tới đó nhưng đám người đó dường như chẳng có một ai sống sót trở về cả. Đó là nơi quá thần bì, tồn tại cả nghìn năm, thiếu rất nhiều thông tin, tôi cũng bất lực”.
“Nói như vậy thì…chủ tịch Lâm định…”
“Vẫn chưa biết”.
“Điều này…”, Từ Thiên và Mã Hải nhìn nhau, ai cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Cũng không cần quá bi quan. Giờ tôi tới phòng luyện dược. Tối nay đừng làm phiền tôi. Ngày mai nếu họ ra tay thì báo cho tôi”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Vâng”, hai người cúi mình đáp lại.
Người của Tử Vực đột nhiên gây khó dễ khiến Lâm Chính áp lực vô cùng. Anh rất muốn cử người tới Tử Vực điều tra rõ ràng nhưng từ sự việc lần trước cho thấy dù anh có cử bao nhiêu người đi cũng vô ích.
Nơi đó phòng bị quá nghiêm ngặt. Trừ khi đích thân anh đi. Nhưng lúc này rõ ràng là anh không đi được.
“Đối phó với sự việc ngày mai trước rồi tính”, Lâm Chính suy nghĩ rồi vội vàng tới Huyền Y Phái.
Cạch...Cánh cửa phòng luyện dược được mở ra. Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly ở bên trong sợ hết hồn
“Thần y Lâm sao thế?”, Bạch Nan Ly cảm thấy có gì đó bất ổn bè hỏi.
“Tối nay tạm thời dừng việc luyện chế các đan dược này, mọi người giúp tôi luyện một loại đan dược mới”, Lâm Chính đi tới tủ thuốc, lấy dược liệu ra
“Đan dược mới sao?”, Bạch Nan Ly chau mày.
“Thần y Lâm, đan dược mới nhiệt độ cần thay đổi liên tục sao?”, Thẩm Niên Hoa thận trọng hỏi.
Lâm Chính dừng tay, trầm giọng: “Một trăm nghìn lần”.
“Một trăm nghìn lần?”, hai người nghe như sét đánh ngang tai.
Chương 2945: Bắt đầu trừng phạt
Sáng sớm hôm sau, trước cửa sổ sát đất văn phòng chủ tịch công ty Lôi Lực.
Thanh niên Phong Tiếu Thủy cầm ly chân cao, cười híp mắt nhìn Dương Hoa ở đối diện.
Công ty Lôi Lực chỉ cách công ty Dương Hoa một con đường, từ vị trí văn phòng chủ tịch có thể nhìn thấy toàn bộ trụ sở Dương Hoa.
Phong Tiếu Thủy nhấp ngụm rượu vang, mỉm cười mở màn hình lớn bên cạnh lên.
Chốc lát sau, màn hình sáng lên, trên đó xuất hiện gương mặt một phụ nữ tuyệt đẹp.
“Kính chào cô Khinh Vũ”, Phong Tiếu Thủy khẽ cúi người, nhưng trên mặt lại không thấy chút thái độ cung kính nào.
Vẻ mặt cô gái trên màn hình không tự nhiên, lạnh lùng nói: “Phong Tiếu Thủy, sáng sớm anh đã gọi cho tôi là định làm gì?”.
“À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn mời cô Khinh Vũ xem một vở kịch hay”, Phong Tiếu Thủy cười nói.
“Kịch hay?”.
“Cô Khinh Vũ, chắc cô rất thân thuộc với thần y Lâm ở Giang Thành nhỉ?”, Phong Tiếu Thủy híp mắt lại, hỏi.
Cô gái hít thật sâu, giọng nói hơi run rẩy: “Anh có ý gì? Bây giờ đừng nói anh… anh đang ở Giang Thành chứ?”.
“Đúng như cô đoán, gia tộc đã phái tôi đến Giang Thành, ngoài ra còn phái Phục Sinh Quái Thủ đi cùng tôi”.
Nói đến đó, Phong Tiếu Thủy quay camera về phía cửa sổ sát đất, nhắm thẳng cửa chính của Dương Hoa.
Lúc này, ở đó đã có mấy nghìn người tụ tập.
Cả con phố đều bị kẹt kín, cảnh sát đang chạy về phía này, nhưng vì người của công ty Lôi Lực gây náo loạn các ngõ hẻm từ trước nên bọn họ không thể đến hiện trường ngay.
Cô gái kinh hãi biến sắc.
“Cô Khinh Vũ, thần y Lâm không biết nặng nhẹ không chịu khuất phục Tử Vực chúng ta, theo yêu cầu của các vị trưởng lão Tử Vực, tôi phải thực hiện hình phạt với anh ta! Bây giờ là bước đầu tiên của hình phạt, tôi sẽ phối hợp với Phục Sinh Quái Thủ phá hoại y thuật của thần y Lâm, thứ mà anh ta lấy làm hãnh diện nhất!
"Vở kịch này chắc chắn sẽ rất đặc sắc, sao có thể thiếu cô được? Hãy để tôi livestream cho cô xem! Camera của thiết bị này có độ nét rõ nhất, độ phóng đại cao nhất hiện nay. Dù là ở đây, tôi nghĩ cô cũng có thể thấy rõ mọi thứ bên đó. Tôi tin cô nhất định rất mong chờ vẻ mặt bàng hoàng suy sụp, thậm chì là tuyệt vọng của thần y Lâm, có đúng không?”.
Phong Tiếu Thủy cười lớn, trên mặt đầy vẻ sâu xa.
Cô gái trên màn hình lại mở to mắt, mặt trắng bệch không còn sắc máu.
Một lúc lâu sau, đôi môi anh đào của cô ta mới run rẩy lên tiếng.
“Dừng… Dừng tay, Phong Tiếu Thủy, hãy gọi Phục Sinh Quái Thủ về đi! Mau…”.
Nhưng lời cô ta nói lại không có tác dụng gì.
Phong Tiếu Thủy mỉm cười đứng trước cửa sổ sát đất, lấy bộ đàm ra nói: “Công chúng đã vào chỗ, có thể bắt đầu rồi!”.
Khoảnh khắc lời nói đó vang lên, cổng lớn của Dương Hoa bùng nổ tiếng la hét long trời lở đất.
“Tẩy chay thần y Lâm! Tẩy chay kẻ lừa đảo lòng lang dạ sói!”.
“Tẩy chay thần y Lâm! Tẩy chay kẻ lừa đảo lòng lang dạ sói!”.
…
Tiếng hô như sấm dạy.
Mấy nghìn người đồng thanh hét to, khí thế này còn hùng dũng hơn vụ ầm ĩ ngày hôm qua.
Không những vậy, nhiều phóng viên các tờ báo cũng tới hiện trường, bọn họ điên cuồng chụp ảnh, ghi lại hình ảnh ở hiện trường, hoặc mở livestream đưa tin cho hàng trăm người dân mạng.
Giang Thành mới chỉ qua chín giờ đã trở nên sôi sục vì chuyện này.
Vô số người dân kiễng chân ngóng chờ.
Vô số cư dân mạng ồ ạt tràn vào phòng livestream.
Tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi một người đàn ông trung niên một mắt đen một mắt trắng, tóc một bên đen một bên trắng bước nhanh ra khỏi đám đông, đứng ở trên bậc thềm trước cửa công ty. Sau đó, một cô gái trẻ tuổi bước ra, đến bên cạnh người đàn ông trung niên dáng vẻ quái dị kia.
“Mọi người yên lặng, xin hãy nghe tôi nói vài câu!”, người phụ nữ trẻ tuổi lên tiếng.
Mấy nghìn người ở đây rất phối hợp giữ yên lặng.
Nhiều người tập trung nhìn về phía hai người họ.
Cảnh sát tới yêu cầu kết hợp điều tra không phải chuyện gì lớn cho lắm. Danh tiếng của Lâm Chính ở Giang Thành vẫn còn đó. Vì không phải loại thuốc nào đối phương cũng có thể đánh bại được. Chỉ cần là người có não thì đều hiểu đối phương đang cố tình vu oan giáng họa cho anh. Người bình thường làm gì có chuyện đi kiện một thần y Lâm đã cứu chữa cho biết bao nhiêu người chứ?
Sự xuất hiện của công ty Lôi Lực khiến cho vị trí của Dương Hoa trong lòng đám đông bị dao động.
Quả nhiên, đợi khi Lâm Chính rời khỏi đồn cảnh sát, trở về Dương Hoa thì đã thấy có rất nhiều người đứng trước cửa công ty rồi. Ai cũng la hét ầm ĩ.
“Công ty độc ác, vì tiền mà hại người Cút khỏi Giang Thành đi”.
“Thần y Lâm là kẻ bất lương, cút khỏi Giang Thành đi”.
“Thần y Lâm bán thuốc giả, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Tẩy chay Dương Hoa, tẩy chay thần y Lâm”.
Tiếng hò reo vang lên không ngớt, âm thanh rất lớn khiến người đi đường phải ngoái lại nhìn.
Những người được Dương Hoa chữa khỏi hoặc là được chăm sóc tại Huyền Y Phái không chịu được nữa bèn đứng ra đối chất.
“Các người là ai vậy? Dựa vào cái gì mà hủy họa danh tiếng của thần y Lâm. Thần y Lâm là người tốt. Cậu ấy chữa khỏi bệnh cho biết bao nhiêu người, sao các người có thể vu họa như thế chứ?”, một người phụ nữ tầm 50 tuổi bước tới hét lớn.
“Chúng tôi không hề vu họa. Tên đó đúng là ác mà. Mẹ tôi dùng thuốc của công ty họ bị biến thành tàn phế kia kìa. Không tin thì bà xem đi”, một người đàn ông hét lớn, sau đó đẩy một người già ngồi bất động trên xe lăn ra.
Người phụ nữ kia giật mình, hừ giọng: “Mẹ cậu bị liệt sao có thể trách thần y Lâm được. Thế nếu tôi uống thuốc cảm xong mà bị ngã thì cũng nói là do thuốc cảm hại tôi chắc”.
“Bà ơi là bà, tôi bêu xấu người khác làm cái gì chứ. Tôi có chứng cứ đấy. Đây bà xe đi. Đây là giấy khám của bệnh biện. Có viết rõ đấy, nguyên nhân mẹ tôi bị liệt là do dùng thuốc của Dương Hoa gây ra”, người đàn ông lấy ra một tờ giấy, giơ lên cao.
Đám đông nhón chân lên xem. Thế nhưng chữ trên tờ giấy quá nhỏ, chẳng nhìn rõ được thứ gì.
Đám đông bàn tán xôn xao chẳng ai biết thật giả thế nào: “Lẽ nào là thật?”
“Thế nhưng...người nhà tôi trước giờ luôn dùng thuốc của thần y Lâm mà có sao đâu?”
“Lẽ nào, giờ vì tiền chuyện gì người ta cũng làm được. Ai mà biết được nội tình có gì hay không?”
“Không thể nói như vậy được. Bố tôi nếu không dùng thuốc của Dương Hoa thì đã mất từ lâu rồi. Dù có chút tác dụng phụ thì vẫn có thể chấp nhận được”.
“Thế nếu bố của anh mà bị liệt thì chẳng phải là sống không bằng chết?”
“Tôi cảm thấy chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây”.
Hiện trường sục sôi. Người của Dương Hoa đều thất kinh. Đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo một nhóm bảo vệ tới dẹp loạn. Những kẻ biểu tình lập tức cao giọng.
“Dương Hoa đánh người rồi, Dương Hoa đánh người rồi”.
“Mọi người mau lấy điện thoại ra chụp. Dương Hoa đánh người”.
Người đội trưởng sững sờ. Bọn họ còn chưa chạm vào một cọng lông của đối phương mà đã bị đổ vấy như vậy.
Lần này thì mọi người đã hiểu ra ý đồ của đối phương rồi. Đó là đối phương cố tình tới làm loạn.
Thế nhưng rất nhiều người không hiểu rõ sự việc chỉ biết lấy điện thoại ra chụp và tung lên mạng. Hiện trường hỗn loạn thật sự. Tình thế đã vượt tầm kiểm soát. Đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
“Tất cả dừng tay”, ngay sau đó một bóng hình lao vào.
Đám đông vội dừng lại, nhìn về phía người này: “Thần y Lâm”.
Chương 2942: Chân tướng
“Thần y Lâm tới rồi”.
“Thần y Lâm”.
“Mọi người đừng làm loạn, thần y Lâm tới rồi”.
Tất cả dần ổn định. Đội bảo vệ lùi về sau.
Những người biểu tình thì vẫn tỏ ra kích động lao về phía Lâm Chính và chỉ trích anh. Lâm Chính vô cùng bình tĩnh: “Các vị, đừng kích động. Tôi sẽ trả lời câu hỏi của mọi người. Nếu mọi người còn cố tình làm loạn thì tôi đành phải nhờ cảnh sát tới xử lý đấy".
Dứt lời, tiếng ồn ào mới lắng xuống bớt. Kẻ cầm đầu vẫn tức lắm, hắn ngạo mạn nói: "Thần y Lâm, mẹ của tôi vì dùng thuốc của anh mới bị liệt. Anh định trả lời thế nào?”
“Mẹ của anh ở đâu?”, Lâm Chính hỏi
“Ở đây”, người này đẩy bà cụ tới trước và lại hét lớn: “Các vị, mọi người xem, mẹ tôi uống thuốc của tên khốn này mới bị như thế. Kẻ vô lương tâm này vì kiếm tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được. Mọi người cùng tôi tẩy chay thuốc của Dương Hoa. Đuổi thần y Lâm ra khỏi Giang Thành đi”.
“Tẩy chay Dương Hoa, tẩy chay Dương Hoa”.
“Tẩy chay”.
Đám người biểu tình hô lên. Lâm Chính không hề lên tiếng, chỉ bước tới định bắt mạch cho bà cụ. Thế nhưng người đàn ông lập tức ngăn lại.
“Anh định làm gì?”, người này tỏ vẻ cảnh giác.
“Tôi muốn bắt mạch cho bà cụ để xem tình hình của bà ấy thế nào”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Bắt mạch? Tôi thấy anh đang muốn hại mẹ tôi thì có? Anh thật độc ác!”, người đàn ông hét lớn.
Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn hại người thì lại chẳng lẽ làm trước mặt đám đông. Anh không dám để tôi bắt mạch cho mẹ anh thì rõ ràng là anh chột dạ, lẽ nào mẹ anh không bị làm sao? Anh cố tình ở đây lừa người à?”
“Cái gì? Anh đừng ăn nói lung tung. Tình hình của mẹ tôi được bệnh viện chẩn đoán hẳn hoi. Giấy tờ vẫn còn ở đây”, người đàn ông lại giơ tờ giấy chẩn đoán lên.
“Vậy sao?”, Lâm Chính dù sao vẫn có thể nhìn rõ được nội dung trên đó.
“Giấy kết quả kiểm tra của anh không có chữ ký của bác sĩ, cũng không có ghi chú là bệnh viện nào thì không được coi là một báo cáo chính quy, không có sức thuyết phục. Hơn nữa tôi hỏi anh, bệnh viện nào viết giấy này cho anh? Có thể nói được không?”, Lâm Chính hỏi.
“Điều này...”, người đàn ông ấp úng.
“Anh không cho tôi bắt mạch cho bà cụ, cũng không nói rõ là bệnh viện nào kiểm tra cho anh thì tôi nghĩ anh khó mà thuyết phục được người khác tin anh đấy. Nếu như anh nhận tiền của người khác bôi nhọ tôi thì tôi hi vọng anh nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để lộ ra sơ hở gì. Anh thấy sao?”, Lâm Chính cười thản nhiên.
Người đàn ông đỏ tai, còn định nói gì đó nhưng đám đông xung quanh anh ta đã nổi giận.
“Chắc là nhận tiền rồi bôi nhỏ danh dự người ta rồi?”
“Loại người này là đáng sợ nhất”.
“Đại lừa đảo!”
“Dám bôi nhọ thần y Lâm, không thể tha thứ được”, không ít người chửi rủa.
“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích, rõ ràng thuốc của anh ta...”, người đàn ông cuống cả lên, không biết phải làm thế nào.
Nhưng lúc này có một giọng nói khác vang lên: “Triệu Khoan”.
“Ai gọi tôi đấy?”, người đàn ông giật mình, vô thức đáp lại.
Một bóng hình lao vào giữa đám đông và trừng mắt, gào lên: “Đồ chó má này, cuối cùng thì ông cũng tìm được mày rồi. Trả tiền đi”.
“Hả, anh Xà, anh...sao lại ở đây?”, người đàn ông sợ hãi nói.
“Tại sao tao lại không thể ở đây? Bớt nhảm lại”, người tên anh Xà hét lớn.
“Anh quen người này à?”, Lâm Chính bước tới hỏi.
“Đương nhiên là quen, nó đánh bạc thua, hỏi vay tôi cả mấy trăm nghìn tệ, nhà cũng bán rồi, giờ trả không được nên trốn chui trốn lủi. Tôi tìm mà không thấy tăm hơi nó đâu. Cuối cùng tôi nghe nói nó đột nhiên về nhà, đưa mẹ nó bị liệt tới đây nên tôi đuổi theo”, người tên anh Xà hừ giọng, chỉ tay thẳng mặt Triệu Khoan và chửi: “Mày đúng là ác thật đấy, mẹ mày liệt cả chục năm mày chuồn đi mất giờ về đưa bà ấy tới đây gây chuyện. Mày hiếu thuận gớm”.
Cả hiện trường bàng hoàng. Sự thật đã quá rõ ràng: “Có lẽ mẹ cậu ta đã bị liệt từ lâu rồi”.
“Khốn nạn, dám hãm hại thần y Lâm”.
“Đồ súc sinh”.
“Loại này phải đập cho trận”, đám đông không nhịn được nữa, có người chửi bới, có người lao lên lên định đánh người đàn ông.
Người đàn ông cứ thế bỏ chạy, bỏ mặc luôn cả mẹ mình. Người bảo vệ lập tức giữ hắn lại.
Những kẻ khác hùa theo hắn cũng định chuồn đi nhưng cảnh sát đã kịp thời chặn lại hết.
Chương 2943: Thông điệp cuối cùng
Người đàn ông và đám người hùa theo bị cảnh sát bắt đi. Còn bà cụ thì được Lâm Chính cho người đưa tới học viện Huyền Y Phái điều trị.
Mặc dù sự việc đã kết thúc một cách viên mãn nhưng sắc mặt Lâm Chính vẫn cứ tối sầm.
“Thần y Lâm, anh đừng lo lắng, chúng tôi luôn ủng hộ anh”.
“Đúng vậy thần y Lâm, chúng tôi không bao giờ tin lời của đám người đó”.
“Chắc chắn là anh rất ok, là do bọn họ bôi nhọ anh mà thôi”.
“Ủng hộ thần y Lâm”.
“Ủng hộ thần y Lâm”, người dân hô hoan, cứ như đang ủng hộ cho idol của mình vậy.
"Cảm ơn mọi người”, Lâm Chính mỉm cười rời đi.
Bên trong công ty, Mã Hải đang đợi anh. Thực ra người tên anh Xà không phải tìm được tới đây mà là sau khi sự việc xảy ra Lâm Chính cho người lập tức điều tra lai lịch của kẻ gây sự, báo cho anh Xà, nên sự việc mới được giải quyết như thế.
Sự xuất hiện của anh Xà khiến đám đông biết rằng người đàn ông kia đang cố tình gây sự. Tuy nhiên cũng có nhiều người đã chụp được sự việc và tung lên mạng.
Mạng xã hội bây giờ coi trọng lượt xem, chỉ cần có được lượt xem thì những người tung thông tin có thể làm bất cứ điều gì.
Ví như khi phát video họ chỉ phát phần đầu, không phát phần sau. Như vậy sẽ gây ra sự hiểu lầm cho cư dân mạng. Tin dữ thì thường đồn xa, cư dân mạng thì chỉ nhìn sự việc ở mặt chủ quan. Một khi họ cho rằng đó là sự thật thì họ chỉ còn đợi chân tướng được công bố mà thôi. Và khi chờ đợi họ sẽ nảy sinh sự nghi ngờ và sự không chấp nhận.
“Giải thích với công chúng, giải quyết dứt điểm để cho sự việc này không ảnh hưởng về sau nữa. Ngoài ra cần nghiêm ngặt đề phòng sự việc tương tự xảy ra. Tôi không tin tình huống này chỉ có một lần đâu”, Lâm Chính trầm giọng.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải khẽ cúi người.
“Chủ tịch, đối phương còn gây sự tiếp sao?”, Từ Thiên cả thấy không hiểu.
“Có nhiều khi bôi nhọ nhiều lần thì người đời sẽ tự động cho rằng bạn nhọ thật, và như thế tin đồn nhiều sẽ khiến điều giả dối mặc nhiên biến thành sự thật”, Lâm Chính nói.
Đám đông tái mặt, gật đầu đồng tình. Lúc này, thư ký gõ cửa, bước vào trong.
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch, có vài vị khách muốn gặp anh”.
“Là ai thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nếu là phóng viên thì thôi, để cho bộ phận đối ngoại tiếp đi”, Mã Hải nói.
“Không phải phóng viên. Bọn họ tự xưng là người của công ty Lôi Lực”, người thư ký vội nói.
“Công ty Lôi Lực sao?”, mọi người giật mình.
“Tiên lễ hậu binh mà, xem ra công ty Lôi Lực lại thích làm ngược lại”, Lâm Chính gật đầu: “Đưa họ vào đi”.
“Vâng”, người thư ký lập tức chạy đi.
Một lúc sau có vài người mặc tranng phục cách mạng bước vào. Đi đầu là một thanh niên tầm hơn 20 tuổi. Người này đeo kính râm, để lộ vẻ dương dương tự đắc. Vừa bước vào phòng thì hắn đã đặt mông xuống ghế, vắt chân lên: “Tôi vốn không định làm mấy việc lãng phí thời gian đâu, định vào thẳng đây luôn đấy nhưng người của tôi nói là cũng nên lịch sự nên tôi mới bảo thư ký đi thông báo cho anh”, người thanh niên mỉm cười, chẳng thèm nhìn Lâm Chính lấy một cái.
“Các hạ là ai?”, Lâm Chính điềm đạm châm thuốc.
“Tôi tên Phong Tiếu Thủy, còn tôi tới từ đâu...thì chắc anh sẽ rất hứng thú đấy”, người thanh niên nheo mắt cười.
“Anh tới từ đâu?”, Lâm Chính chau mày.
“Thần y Lâm còn nhớ Thần Hỏa Thánh Nữ không?”, người thanh niên cười.
Lâm Chính đanh mặt khi nghe thấy vậy: “Anh là người của Tử Vực?”
“Thần y Lâm, lần này tôi tới đây là để nói cho anh biết anh đã nằm trong danh sách đen của Tử Vực rồi. Chúng tôi sẽ tấn công anh sớm thôi. Anh sẽ chết không toàn thây. Đương nhiên, trước đó thì chúng tôi vẫn cho anh một cơ hội, đó là nếu anh chịu cống hiến, chịu thần phục thì sẽ giữ được tính mạng của mình. Nhưng vẫn phải chịu phạt, đó là phải làm việc ở Tử Vực cả đời. Nếu anh đồng ý thì lập tức quỳ xuống, thể hiện lòng trung thành và sự hối hận của mình đi. Rõ chưa?", người thanh niên mỉm cười. Giọng điệu ngạo mạn khiến người khác cảm thấy khó chịu. Thế nhưng thân phận của anh ta khiến người khác không dám khinh suất.
Từ Thiên siết chặt nắm đấm. Mã Hải thì tối sầm mặt. Còn Lâm Chính thì từ đầu tới cuối giữ im lặng. Phòng làm việc yên ắng kỳ lạ.
“Sao? Khó đưa ra quyết định như vậy à. Nếu vậy thì tôi cho anh chút thời gian để suy nghĩ nhé. Nhưng mà sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn. 10 phút đi. Sau 10 phút nếu anh không chịu qùy xuống thì coi như là anh từ chối”, người thanh niên mỉm cười.
Đây đã là thông điệp cuối cùng rồi.
Chương 2944: Một trăm nghìn lần
Bầu không khí thật ngột ngạt. Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ dửng dưng.
Anh ta không vội. Anh ta đang hưởng thụ bầu không khí này, nó khiến anh ta cảm thấy vui.
Anh ta thích nhất nhìn thấy vẻ lo lắng, dằn vặt của một người Giờ anh ta chỉ đang trông mong vào một chuyện.
Đó chính là cảnh tượng thần y Lâm quỳ xuống trong sự đau khổ vì bất lực.
Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng phải quỳ xuống xin tha. Thật khiến người khác ngất ngây mà. Người thanh niên kia tưởng tượng mà cảm tưởng như cơ thể thoải mái thêm gấp bội.
Cảm giác chinh phục trỗi dậy mãnh liệt trong con người anh ta. Anh ta không hề thấy phản cảm với sự thèm khát đó của mình. Bởi vì đối với anh ta mà nói đây là biểu tượng của kẻ mạnh.
Thấy Lâm Chính không hề có bất kỳ phản ứng nào người thanh niên lại lên tiếng: “Tốt nhất anh đừng có mấy cái suy nghĩ vô dụng. Cũng đừng nghĩ tới việc phản kháng hay khiêu chiến. Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, y thuật của anh chẳng là gì đối với Tử Vực của chúng tôi đâu. Thuốc nhồi máu não lần này là chiêu thức mà Tử Vực chúng tôi đối phó với anh. Nếu anh không đồng ý thì chúng tôi sẽ bắt đầu ra tay từ Dương Hoa. Đợi sau khi Dương Hoa thành tro bụi rồi thì tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, chu di ngàn đời. Tiếp đó tôi sẽ giết người thân và bạn bè anh trước mặt anh. Anh yên tâm, anh sẽ là người chết cuối cùng. Tử Vực chúng tôi đối phó với ai thì không chỉ để ý đến việc giết thân xác người đó mà còn giết tâm, để kẻ đó sống không bằng chết. Chúng tôi cho rằng đó mới là cách báo thù tốt nhất. Thần y Lâm, anh nghĩ sao?”, anh ta nheo mắt nhìn Lâm Chính, để lộ vẻ ý vị
Dứt lời, Từ Thiên và Mã Hải đều thất kinh và run rẩy. Một sự báo thù đáng sợ. Nếu đối phương sử dụng thủ đoạn đó thật thì kết cục của Lâm Chính quá thê thảm. Hai người họ không dám thở mạnh.
“Các hạ nói đúng, đánh vào “tâm”mới là thượng sách. Giết người mà giết tâm mới là tàn độc nhất, về điểm này tôi hoàn toàn đồng ý. Có điều...”, nói tới đây Lâm Chính khựng lại.
“Có điều cái gì?”, người thanh niên chau mày.
“Có điều tôi muốn biết y thuật của Tử Vực rốt cuộc có đủ tư cách phá hủy Dương Hoa hay không?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Người thanh niên giật mình rồi bật cười ha ha: “Ha ha, tốt lắm. Ha ha, thần y Lâm, tôi biết là anh sẽ mang tới rất nhiều niềm vui cho tôi mà. Khá lắm...Ha ha...”
Người thanh niên tỏ vẻ hào hứng. Ánh mắt của anh ta càng lúc càng dữ tợn. Anh ta đứng dậy, nheo mắt: “Anh đã nghi ngờ về y thuật của Tử Vực thì để tôi chứng minh cho anh thấy vậy. Yên tâm, không quá lâu đâu. Ngay ngày mai thôi, tôi sẽ khiến anh rớt từ trên rớt xuống, khiến anh trầy da tróc vẩy, khiến thần y Lâm trong mắt người dân Giang Thành biến thành một con chó què quặt, không bằng cả một tên ăn xin”.
Nói xong, người thanh niên đứng dậy quay người định rời đi. Ra tới cửa anh ta lại khựng lại, nhếch miệng cười: “Thần y Lâm, chuẩn bị cho kỹ vào, ngày mai sẽ thú vị lắm đấy”, nói xong đoàn người rời đi.
“Khốn nạn, quá khốn nạn”, Từ Thiên tức tới mức run bắn người. Ông ta bặm môi: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp, cho người đi chặt tứ chi đám súc sinh đó, để xem cậu ta còn ngạo mạn được không”.
“Đừng làm việc khi tức giận. Những người bước ra từ Tử Vực không phải là người mà ông có thể đối phó nổi đâu”, Lâm Chính châm một điếu thuốc.
“Vậy chủ tịch, giờ chúng ta phải làm sao?”, Từ Thiên vội hỏi.
“Tôi cũng không ngờ người của Tử Vực lại tới nhanh như vậy. Đối phó với chiêu trò ngày mai của họ trước rồi tính”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Chủ tịch Lâm, cậu có hiểu về y thuật của Tử Vực không?”, Mã Hải thận trọng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Thực tế là không. Lần trước tôi cử người tới đó nhưng đám người đó dường như chẳng có một ai sống sót trở về cả. Đó là nơi quá thần bì, tồn tại cả nghìn năm, thiếu rất nhiều thông tin, tôi cũng bất lực”.
“Nói như vậy thì…chủ tịch Lâm định…”
“Vẫn chưa biết”.
“Điều này…”, Từ Thiên và Mã Hải nhìn nhau, ai cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Cũng không cần quá bi quan. Giờ tôi tới phòng luyện dược. Tối nay đừng làm phiền tôi. Ngày mai nếu họ ra tay thì báo cho tôi”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Vâng”, hai người cúi mình đáp lại.
Người của Tử Vực đột nhiên gây khó dễ khiến Lâm Chính áp lực vô cùng. Anh rất muốn cử người tới Tử Vực điều tra rõ ràng nhưng từ sự việc lần trước cho thấy dù anh có cử bao nhiêu người đi cũng vô ích.
Nơi đó phòng bị quá nghiêm ngặt. Trừ khi đích thân anh đi. Nhưng lúc này rõ ràng là anh không đi được.
“Đối phó với sự việc ngày mai trước rồi tính”, Lâm Chính suy nghĩ rồi vội vàng tới Huyền Y Phái.
Cạch...Cánh cửa phòng luyện dược được mở ra. Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly ở bên trong sợ hết hồn
“Thần y Lâm sao thế?”, Bạch Nan Ly cảm thấy có gì đó bất ổn bè hỏi.
“Tối nay tạm thời dừng việc luyện chế các đan dược này, mọi người giúp tôi luyện một loại đan dược mới”, Lâm Chính đi tới tủ thuốc, lấy dược liệu ra
“Đan dược mới sao?”, Bạch Nan Ly chau mày.
“Thần y Lâm, đan dược mới nhiệt độ cần thay đổi liên tục sao?”, Thẩm Niên Hoa thận trọng hỏi.
Lâm Chính dừng tay, trầm giọng: “Một trăm nghìn lần”.
“Một trăm nghìn lần?”, hai người nghe như sét đánh ngang tai.
Chương 2945: Bắt đầu trừng phạt
Sáng sớm hôm sau, trước cửa sổ sát đất văn phòng chủ tịch công ty Lôi Lực.
Thanh niên Phong Tiếu Thủy cầm ly chân cao, cười híp mắt nhìn Dương Hoa ở đối diện.
Công ty Lôi Lực chỉ cách công ty Dương Hoa một con đường, từ vị trí văn phòng chủ tịch có thể nhìn thấy toàn bộ trụ sở Dương Hoa.
Phong Tiếu Thủy nhấp ngụm rượu vang, mỉm cười mở màn hình lớn bên cạnh lên.
Chốc lát sau, màn hình sáng lên, trên đó xuất hiện gương mặt một phụ nữ tuyệt đẹp.
“Kính chào cô Khinh Vũ”, Phong Tiếu Thủy khẽ cúi người, nhưng trên mặt lại không thấy chút thái độ cung kính nào.
Vẻ mặt cô gái trên màn hình không tự nhiên, lạnh lùng nói: “Phong Tiếu Thủy, sáng sớm anh đã gọi cho tôi là định làm gì?”.
“À, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn mời cô Khinh Vũ xem một vở kịch hay”, Phong Tiếu Thủy cười nói.
“Kịch hay?”.
“Cô Khinh Vũ, chắc cô rất thân thuộc với thần y Lâm ở Giang Thành nhỉ?”, Phong Tiếu Thủy híp mắt lại, hỏi.
Cô gái hít thật sâu, giọng nói hơi run rẩy: “Anh có ý gì? Bây giờ đừng nói anh… anh đang ở Giang Thành chứ?”.
“Đúng như cô đoán, gia tộc đã phái tôi đến Giang Thành, ngoài ra còn phái Phục Sinh Quái Thủ đi cùng tôi”.
Nói đến đó, Phong Tiếu Thủy quay camera về phía cửa sổ sát đất, nhắm thẳng cửa chính của Dương Hoa.
Lúc này, ở đó đã có mấy nghìn người tụ tập.
Cả con phố đều bị kẹt kín, cảnh sát đang chạy về phía này, nhưng vì người của công ty Lôi Lực gây náo loạn các ngõ hẻm từ trước nên bọn họ không thể đến hiện trường ngay.
Cô gái kinh hãi biến sắc.
“Cô Khinh Vũ, thần y Lâm không biết nặng nhẹ không chịu khuất phục Tử Vực chúng ta, theo yêu cầu của các vị trưởng lão Tử Vực, tôi phải thực hiện hình phạt với anh ta! Bây giờ là bước đầu tiên của hình phạt, tôi sẽ phối hợp với Phục Sinh Quái Thủ phá hoại y thuật của thần y Lâm, thứ mà anh ta lấy làm hãnh diện nhất!
"Vở kịch này chắc chắn sẽ rất đặc sắc, sao có thể thiếu cô được? Hãy để tôi livestream cho cô xem! Camera của thiết bị này có độ nét rõ nhất, độ phóng đại cao nhất hiện nay. Dù là ở đây, tôi nghĩ cô cũng có thể thấy rõ mọi thứ bên đó. Tôi tin cô nhất định rất mong chờ vẻ mặt bàng hoàng suy sụp, thậm chì là tuyệt vọng của thần y Lâm, có đúng không?”.
Phong Tiếu Thủy cười lớn, trên mặt đầy vẻ sâu xa.
Cô gái trên màn hình lại mở to mắt, mặt trắng bệch không còn sắc máu.
Một lúc lâu sau, đôi môi anh đào của cô ta mới run rẩy lên tiếng.
“Dừng… Dừng tay, Phong Tiếu Thủy, hãy gọi Phục Sinh Quái Thủ về đi! Mau…”.
Nhưng lời cô ta nói lại không có tác dụng gì.
Phong Tiếu Thủy mỉm cười đứng trước cửa sổ sát đất, lấy bộ đàm ra nói: “Công chúng đã vào chỗ, có thể bắt đầu rồi!”.
Khoảnh khắc lời nói đó vang lên, cổng lớn của Dương Hoa bùng nổ tiếng la hét long trời lở đất.
“Tẩy chay thần y Lâm! Tẩy chay kẻ lừa đảo lòng lang dạ sói!”.
“Tẩy chay thần y Lâm! Tẩy chay kẻ lừa đảo lòng lang dạ sói!”.
…
Tiếng hô như sấm dạy.
Mấy nghìn người đồng thanh hét to, khí thế này còn hùng dũng hơn vụ ầm ĩ ngày hôm qua.
Không những vậy, nhiều phóng viên các tờ báo cũng tới hiện trường, bọn họ điên cuồng chụp ảnh, ghi lại hình ảnh ở hiện trường, hoặc mở livestream đưa tin cho hàng trăm người dân mạng.
Giang Thành mới chỉ qua chín giờ đã trở nên sôi sục vì chuyện này.
Vô số người dân kiễng chân ngóng chờ.
Vô số cư dân mạng ồ ạt tràn vào phòng livestream.
Tất cả đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi một người đàn ông trung niên một mắt đen một mắt trắng, tóc một bên đen một bên trắng bước nhanh ra khỏi đám đông, đứng ở trên bậc thềm trước cửa công ty. Sau đó, một cô gái trẻ tuổi bước ra, đến bên cạnh người đàn ông trung niên dáng vẻ quái dị kia.
“Mọi người yên lặng, xin hãy nghe tôi nói vài câu!”, người phụ nữ trẻ tuổi lên tiếng.
Mấy nghìn người ở đây rất phối hợp giữ yên lặng.
Nhiều người tập trung nhìn về phía hai người họ.