-
Chương 2791-2795
Chương 2791: Quan sát
“Vô tội? Hừ! Long soái đang yên đang lành, sao bỗng dưng bệnh tình lại chuyển biến xấu? Chắc chắn là ông giở trò! Người đâu! Nhốt ông ta lại, nghiêm hình tra khảo! Xem rốt cuộc ông ta do ai phái tới!”, tướng Trịnh nghiêm giọng quát.
“Rõ!”.
Các chiến sĩ lập tức định kéo ông lão đi.
“Thả tôi ra! Tôi vô tội thật mà! Tôi vô tội!”, ông lão cuống đến nỗi sắp khóc đến nơi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng lên: “Khoan đã!”.
“Cậu là…”
“Đây là thần y Lâm Giang Thành!”, Vương Cường ở bên cạnh vội đáp.
“Thần y Lâm Giang Thành? Tôi từng nghe nói đến cậu, xin hỏi thần y Lâm có gì chỉ giáo sao?”, thái độ của tướng Trịnh hòa hoãn không ít.
Dù sao đây cũng là người từng đánh vào tận Anh Hoa Quốc, sao bọn họ có thể không khâm phục chứ?
Các bác sĩ ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Người này chính là thần y Lâm sao? Quả nhiên còn trẻ!”.
“Nghe nói cậu ta còn trẻ nhưng đã có y thuật xuất quỷ nhập thần!”.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao!”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”.
Rất nhiều người cảm thán không ngừng.
Lâm Chính nói thẳng thừng: “Thưa ông, lương y như từ mẫu, chúng tôi đến đây đều mang theo thái độ muốn chữa khỏi cho bệnh nhân, không ai muốn bệnh nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả! Nhưng trong quá trình chữa bệnh cứu người chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bác sĩ nào dám đảm bảo chắc chắn 100% sẽ chữa khỏi! Tôi nghĩ chắc chắn ông lão này cũng cố gắng hết sức rồi, các ông không phân rõ thị phi trắng đen đã cưỡng chế bắt người thì vô lý quá!”.
“Ơ…”
Tướng Trịnh ngập ngừng, sau đó nói: “Vậy thần y Lâm có cách gì sao?”.
“Tôi đề nghị lập tức mở cửa ra, để chúng tôi cùng vào kiểm tra bệnh tình của lão long soái, rồi cùng đưa ra ý kiến! Một người không có cách, nhưng có lẽ mười người có thể nghĩ ra cách!”, Lâm Chính nói.
“Không được, hiện giờ tình hình của long soái đã rất nguy cấp, các nhân viên y tế bên trong đang cấp cứu, các cậu vào đó chẳng phải càng gây thêm rắc rối sao?”, tướng Trịnh lập tức từ chối.
“Cậu nói vậy là có ý gì? Chúng tôi cũng là bác sĩ đấy!”.
“Đúng vậy, chúng tôi gây thêm rắc rối gì chứ? Cậu coi thường chúng tôi sao?”.
“Nếu không tin tưởng y thuật của chúng tôi thì chúng tôi xin phép!”.
Mọi người nhao nhao đứng lên, tức giận nói.
“Việc này… tôi không có ý đó…”
Tướng Trịnh toát mồ hôi hột, có chút luống cuống, một lát sau mới thở dài đáp: “Thôi được rồi, nếu đã vậy thì để tôi vào trước ổn định tình hình. Nếu soái phu nhân đồng ý, thì mọi người hãy vào!”.
Dứt lời, tướng Trịnh liền chạy vào trong.
Khoảng hơn 10 giây sau, ông ta bỗng thò đầu ra, vội nói: “Mọi người mau vào đi!”.
Gấp gáp như vậy thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện!
Mọi người không dám chần chừ, vội ùa vào.
Chỉ thấy trong phòng bày đầy máy móc.
Trên một chiếc giường như bàn phẫu thuật, Mộc Thái Cực đang để trần nửa thân trên nằm đó, không ngừng co giật.
Nhân viên y tế ở hai bên cầm máy khử rung tim, đang tiến hành cấp cứu cho ông ta.
Máy móc bên cạnh hiển thị Mộc Thái Cực đã dừng tim, không còn hơi thở.
Thảo nào tướng Trịnh lại sốt ruột như vậy.
Mọi người xúm lại, lập tức kiểm tra.
Nhưng bởi vì có quá nhiều người nên có vẻ tay chân luống cuống.
Một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi ở góc phòng.
Bà lão yên lặng ngồi đó, nhìn ông lão nằm trên giường, nước mắt giàn giụa.
Nhưng kiểm tra xong, những người này đều lắc đầu.
Hiển nhiên ai cũng bó tay.
Nhưng Lâm Chính chưa từ bỏ, anh vẫn cầm cổ tay của ông lão, dường như đang quan sát gì đó.
Chương 2792: Xua đuổi
“Này anh, nếu anh không còn cách gì thì phiền anh tránh ra, đừng làm ảnh hưởng đến việc cấp cứu của chúng tôi!”.
Thấy Lâm Chính vẫn chưa tránh ra, mấy nhân viên y tế có chút sốt ruột.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, tiếp tục kiểm tra.
Một lát sau, anh bỗng nói: “Các anh mau dừng lại đi”.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Mau dừng lại!”.
Lâm Chính trầm giọng quát.
Những nhân viên y tế kia có chút không biết phải làm sao.
Người phụ trách dẫn đầu đanh giọng nói: “Này cậu, chúng tôi đang cấp cứu, nếu cậu có thể chữa được cho long soái thì mau làm đi, mặc kệ chúng tôi! Nếu chúng tôi dừng lại thì long soái sẽ chết mất!”.
“Các anh cứ tiếp tục chữa như vậy cũng chẳng ích gì, mau dừng lại đi! Nếu không tôi sẽ không tiện châm cứu”.
Lâm Chính lập tức lấy túi châm ra, vừa chuẩn bị châm bạc vừa nói.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía bà lão kia.
Bà lão ngập ngừng nhìn Lâm Chính: “Chàng trai… Cậu có cách… cứu ông ấy sao?”.
“Để tôi thử xem sao”.
“Thử?”.
“Cậu lấy tính mạng của long soái ra để thử sao? Đúng là nực cười! Long soái vốn còn có thể gắng gượng được mấy ngày, vậy mà lại bị đám lang băm giang hồ các cậu làm cho tính mạng nguy cấp!”, người phụ trách kia tức giận nói.
“Anh không cho tôi thử, các anh cấp cứu như vậy thì có ích gì chứ?”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
Câu này đã nói trúng chỗ hiểm.
Mấy người do dự, đồng loạt nhìn về phía người phụ trách kia.
Mộc Thái Cực có thân phận địa vị đặc biệt, nếu ông ta chết, chắc chắn cả nước sẽ chấn động. Những người này đều không muốn là bác sĩ chữa trị cuối cùng của Mộc Thái Cực, dù sao như vậy bọn họ sẽ bị rất nhiều người cho rằng y thuật kém cỏi, cái danh này sẽ theo bọn họ suốt đời.
Ai muốn chứ?
Hiển nhiên người phụ trách kia cũng biết tầm ảnh hưởng, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Nếu vậy thì cậu chữa đi, nhưng tôi phải cảnh cáo cậu, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu phải chịu trách nhiệm, không liên quan đến chúng tôi”.
“Đương nhiên”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ chứ? Nhưng bây giờ anh không rảnh để nói, sau khi khử độc châm bạc, anh liền châm cứu đầy người ông lão.
Các bác sĩ khác đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Lẽ nào thần y Lâm có cách chữa?”.
“Vô lý, vừa nãy tôi xem cơ thể của lão long soái, gân mạch khô kiệt, nội tạng suy thoái, tuổi thọ đã cạn, theo lý mà nói thì đã vô phương cứu chữa, sao… sao có thể chữa trị được chứ?”.
“Chúng ta cứ yên lặng xem đi, tuy thần y Lâm còn trẻ, nhưng cậu ta biết không ít châm thuật đâu”.
“Đúng, tôi từng nghe nói cậu ta biết không ít y thuật cổ, mấy phương thuốc của Dương Hoa đều là thần y Lâm thông qua các phương thuốc cổ để nghiên cứu điều chế ra”.
“Hi vọng thần y Lâm có cách hay”.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẻ mặt đầy mong chờ.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, một đám người ùa vào.
Mọi người ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn.
“Cậu Hàn?”, tướng Trịnh ngạc nhiên.
“Bảo tất cả bọn họ ra ngoài! Tôi đã mời được bác sĩ Flores đến chữa trị cho ông Mộc! Tất cả ra ngoài!”, người đàn ông dẫn đầu để tóc dài quá vai, nghiêm trọng quát.
“Hả?”.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Cút hết đi!”, cậu Hàn gầm lên.
Mọi người không dám cãi lại, tướng Trịnh vội bảo bọn họ rời đi.
Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy lời cậu Hàn nói, anh vẫn tập trung châm cứu, dường như đang đắm chìm trong đó.
“Khốn kiếp, anh điếc à? Tôi bảo anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao?”.
Cậu Hàn kia nổi giận đùng đùng, xông tới đẩy Lâm Chính ra.
Lâm Chính đang tập trung châm cứu không kịp phản ứng, bị đẩy ngã xuống đất, còn có chút ngơ ngác.
“Các anh làm gì vậy?”.
Chương 2793: Kẻ lừa đảo
“Làm cái gì à? Tôi bảo các anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao? Chỗ này không còn việc của các anh nữa, tất cả cút hết cho tôi, đừng làm chậm trễ việc tôi cứu ông Mộc!”, cậu Hàn trừng mắt gầm lên với Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sầm xuống: “Tôi đang cứu ông lão này thì anh bất ngờ cắt đứt giữa chừng, anh không biết đây là việc làm rất nguy hiểm sao?”.
“Mẹ kiếp, anh là ai hả? Dám ăn nói với tôi như vậy? Mau cút đi! Nếu không tôi phế anh đấy!”, cậu Hàn mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn định móc khẩu súng ở hông ra.
Lâm Chính nổi giận, đang định đứng dậy thì Vương Cường lập tức chạy tới.
“Thần y Lâm, mong anh đừng giận, đây là cháu nuôi của Mộc long soái! Chắc là cậu ấy quá lo lắng cho lão long soái nên mới lỗ mãng như vậy, mong anh đừng trách, đừng trách!”, Vương Cường đổ mồ hôi hột, vội vàng khuyên nhủ.
Nếu Lâm Chính đối đầu với cậu Hàn này thì nguy to.
Dù bên nào bị thiệt thì Vương Cường cũng tiêu đời.
Ánh mắt Lâm Chính chứa đầy lửa giận, nhưng nếu đối phương là cháu nuôi của Mộc long soái và thề thốt có thể cứu được ông ta, thì anh cũng không cần phải nhúng tay vào việc nhà của người ta làm gì cả.
“Vương Cường, không phải tôi không muốn giúp, mà là đối phương không cho tôi giúp, chuyện này không thể trách tôi được. Chờ tôi về Giang Thành sẽ nói rõ với Chu đại nhân”, Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được được, thần y Lâm, chuyện này không trách anh, không trách anh", Vương Cường vội nói.
Lâm Chính không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cậu Hàn vội cười nói với người đàn ông tóc vàng mắt xanh ở bên cạnh: "Bác sĩ Flores, ông mau bắt đầu đi".
"Ok, cậu Hàn đừng lo, tôi có kinh nghiệm lắm".
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh lập tức sắp xếp cho người của mình tiến hành cứu chữa.
Ra khỏi sơn trang ở đảo Bạch Cực, Lâm Chính thở hắt ra một hơi.
Anh không biết rốt cuộc tay bác sĩ tên Flores kia có cách gì có thể cứu được Mộc long soái, chứ theo bản thân anh thì chỉ có một cách cứu được ông cụ, mà còn chưa chắc sẽ thành công.
Hiện giờ đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, muốn cứu chữa sẽ rất khó khăn.
Thôi kệ, dù sao cũng không liên quan đến anh nữa.
"Thần y Lâm, chúng ta về Giang Thành thôi", Vương Cường mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, những bác sĩ đã rời đi trước đó lại chạy tới.
"Thần y Lâm, xin dừng bước!", ông lão ăn mặc giản dị kia vội kêu lên.
"Có chuyện gì sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Ông lão hơi cúi người, cười nói: "Thần y Lâm, cảm ơn cậu vừa nãy đã ra mặt nói đỡ, nếu không tôi đã gặp chuyện rồi".
"Ông đừng để trong lòng, tình huống vừa rồi chắc chắn ai cũng nói đỡ thôi, chuyện nhỏ mà", Lâm Chính cười đáp.
"Không ngờ thần y Lâm còn trẻ, chẳng những y thuật cao siêu mà nhân phẩm cũng tốt đẹp, khâm phục, khâm phục!", ông lão cười ha hả nói: "Thần y Lâm, nếu ở đây đã không còn việc của chúng ta, hay là chúng ta ra ngoài đảo tìm một quán trà để nói chuyện, nghiên cứu thảo luận về Đông y nhé?".
Lâm Chính nghe thấy thế thì do dự.
Nhưng các bác sĩ đều nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, khiến anh có chút không đỡ được.
Dù sao gần như ai trong số họ cũng đáng tuổi ông của anh.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, sao Lâm Chính có thể chịu nổi?
"Cũng được, chúng ta qua đó ngồi một lát", Lâm Chính gật đầu đồng ý.
"Tốt quá!".
Mọi người hoan hô, vây quanh Lâm Chính rời khỏi đảo Bạch Cực.
Trong phòng.
Đám người Flores lập tức rút hết châm bạc trên người Mộc Thái Cực ra, bắt đầu cắm các loại ống vào người ông ta.
"Bà đừng lo, bác sĩ Flores sẽ nhanh chóng chữa được cho ông", cậu Hàn đi tới bên cạnh, an ủi bà lão.
"Tiểu Hàn à, cháu có lòng rồi, nhưng con người có số, cưỡng cầu cũng không được", bà lão khàn giọng nói, vẻ mặt vẫn rất ủ rũ.
"Bà yên tâm đi, lần này bác sĩ Flores mang theo các loại máy móc chữa trị tân tiến, chắc chắn ông sẽ không sao đâu", cậu Hàn cười nói.
"Máy móc chữa trị?", ánh mắt bà lão tỏ vẻ khó hiểu.
"Vâng, nghe nói số máy móc này do phía nước Mĩ Kiên bỏ ra số tiền rất lớn để chế tạo, hiện giờ cả thế giới chỉ có một chiếc. Cháu đã mất 100 triệu tệ để thuê nó về đây, chỉ có quyền sử dụng một ngày. Nhưng chỉ có bác sĩ Flores biết cách sử dụng chiếc máy này, chúng ta là khách thuê nên bác sĩ Flores sẽ chữa trị miễn phí cho ông, chỉ dựa vào chiếc máy này thôi", cậu Hàn cười nói.
Bà lão nghe thấy thế liền nhíu mày: "Cái này... có đáng tin không cháu?".
"Đáng tin, tuyệt đối đáng tin, bác sĩ Flores là bác sĩ nổi tiếng của nước Mĩ Kiên, nhà nhà đều biết, chính bạn của cháu lúc cháu du học ở bên đó đã nói cho cháu biết", cậu Hàn cười đáp.
"Thế à... Thôi cũng được, dù kết quả có thế nào, thì bà cũng xin nhận tấm lòng của cháu", bà lão khàn giọng nói, ánh mắt đầy thất vọng.
Đúng lúc này, bác sĩ Flores ở bên kia bỗng đi tới.
"Bác sĩ Flores, ông tôi sao rồi?", cậu Hàn vội đứng lên hỏi.
Nhưng... bác sĩ Flores lại lắc đầu: "Cậu Hàn, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã tắt thở, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm".
"Cái gì?".
Cậu Hàn biến sắc, kinh ngạc nhìn ông ta, vội hỏi: "Không đúng bác sĩ Flores, chẳng phải ông nói chắc chắn chiếc máy này có thể cứu được ông tôi sao? Vì thế mà tôi vay tiền khắp nơi, gom góp để thuê được chiếc máy này, sao bây giờ ông lại bảo tôi là không dùng được?".
"Rất xin lỗi cậu Hàn, chúng tôi quả thực lực bất tòng tâm! Chào cậu!".
Flores lắc đầu, cũng chẳng buồn nhiều lời, lập tức vẫy tay, định đưa đội y tế của mình đi.
"Khoan đã! Bác sĩ Flores! Khoan đã!", cậu Hàn cuống lên, lập tức ngăn lại.
Nhưng đối phương phớt lờ anh ta.
Đúng lúc này, bà lão bỗng quát lớn: "Người đâu!".
Hơn 10 chiến sĩ ở bên ngoài chạy vào.
Đám Flores đều sửng sốt.
"Các người định làm gì?", Flores có chút hoảng hốt hỏi.
"Cậu lừa cháu tôi, vì tiền hại người, còn hỏi tôi làm gì à? Bắt bọn họ lại!", bà lão khàn giọng nói.
"Rõ!".
Các chiến sĩ lập tức chế ngự đám người này.
"Bà nội, chuyện này... chuyện này là sao đây?", cậu Hàn sửng sốt hỏi.
"Đồ ngốc, cháu vẫn chưa nhìn ra sao? Đám người này là lừa đảo, cố ý lừa cháu thuê chiếc máy kia với giá trên trời, sau đó phối hợp với cháu đến đây giả vờ cứu chữa", bà lão trầm giọng đáp.
"Lừa đảo?", cậu Hàn như bị sét đánh ngang tai.
"Chúng tôi không hề lừa bà...", người đàn ông tên Flores kia vội giải thích.
Nhưng bà lão đã đi theo Mộc long soái gần trăm năm, sao có thể không có chút nhãn lực chứ?
"Lôi xuống tra hỏi!".
"Rõ!".
Mấy chiến sĩ lập tức lôi Flores đi.
Cậu Hàn thấy thế, muốn khóc mà không có nước mắt.
"Bà ơi, bây giờ... ông phải làm sao đây?".
Chương 2794: Là ai châm cứu?
Toàn thân cậu Hàn run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Anh ta đâu biết mình lại bị lừa.
Bây giờ bệnh tình của Mộc long soái đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, nếu Mộc long soái cứ thế qua đời, thì anh ta... cũng sẽ trở thành tội nhân!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào anh ta sẽ trở thành tội nhân của Long Quốc?
Cậu Hàn vô cùng sợ hãi, như người mất hồn.
"Cháu đừng sợ, bà đã nói rồi, sống chết có số, phú quý tại trời, ông ấy sống đến chừng này tuổi đã đủ rồi, không cứu được thì thôi, cháu đừng tự dằn vặt bản thân", bà lão khẽ thở dài, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ tang thương.
"Bà nội", cậu Hàn không nhịn được khóc òa lên.
"Đàn ông đàn ang khóc lóc còn ra thể thống gì nữa? Đã là cháu nuôi của long soái thì sao có thể để lộ vẻ mặt đó được? Nếu ông ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ mặt xấu xí này của cháu thì chắc lại tức ngất mất".
Đúng lúc này, mấy bóng dáng đi vào, một người đàn ông trung niên trong số đó lạnh lùng nhìn cậu Hàn quát.
Cậu Hàn rùng mình, run giọng kêu lên: "Bố!".
"Sao tao lại đẻ ra loại ngu xuẩn như mày chứ?", Hàn Vĩ Long lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vội nói với ông lão bên cạnh: "Ông Chung, xin ông hãy ra tay cứu giúp!".
"Ừm".
Ông lão tên ông Chung ở bên cạnh lập tức đi tới, bắt mạch cho Mộc long soái.
Nhưng vừa chạm đến cổ tay Mộc long soái, vẻ mặt ông lão liền đanh lại.
"Mạch tượng rất yếu, đã ở bờ vực chết chóc rồi, chỉ còn một hơi tàn thôi, nhưng chút hơi tàn này cũng tan biến bất cứ lúc nào, tình hình rất tệ!", ông lão trầm giọng nói.
"Ông Chung, chỉ cần ông có thể cứu sống long soái thì ông muốn gì cũng được", Hàn Vĩ Long vội nói.
"Mộc long soái cả đời bảo vệ tổ quốc, sở dĩ chúng ta được thái bình thịnh thế cũng là nhờ những người anh hùng xả thân vì nước như ông ấy. Hôm nay tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa cho Mộc long soái", ông lão trầm giọng nói.
"Cảm ơn ông Chung!".
Đám Hàn Vĩ Long vô cùng cảm kích.
Bà lão cũng nhìn chằm chằm ông Chung, nước mắt dần ướt đẫm hốc mắt.
"Ông nội!".
Đúng lúc này, một cô gái tóc dài mặc đồ đỏ lao vào phòng.
"Linh Nhi?".
Toàn thân cậu Hàn run rẩy, nhìn cô gái kia.
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng nuột nà, khí chất hơn người, đôi mắt ướt long lanh hữu thần.
Cô ta tỏ vẻ vô cùng lo lắng, vừa vào phòng ánh mắt đã khóa chặt lấy Mộc Thái Cực.
Biết có danh y đang chữa trị cho Mộc long soái, cô ta cũng bình tĩnh hơn khá nhiều.
Nhưng hiển nhiên cô ta không đến chỉ để thăm ông nội mình.
"Hàn Triệu!".
Cô gái ngoảnh lại, lạnh lùng lên tiếng.
"Linh Nhi, em... em hãy nghe anh giải thích!", cậu Hàn rùng mình một cái, vội vàng nói.
"Đừng nhiều lời! Lăn ra đây cho tôi!", cô gái tức giận quát.
"Linh Nhi, cháu cũng đừng trách A Triệu, con trai chú cũng là có lòng tốt, chỉ là nó quá ngu ngốc, không biết trong đầu chứa cái gì nữa! Tức chết mất! Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ xử lý nó! Nhất định phải cho nó một bài học!", người đàn ông trung niên khuyên nhủ, đồng thời trừng mắt nhìn cậu Hàn.
"Chú Hàn! Cháu biết Hàn Triệu cũng là muốn tốt cho ông nội, nhưng vì sự ngu xuẩn của anh ta mà ông nội suýt nữa mất mạng! Hàn Triệu, anh nghe cho kĩ đây, nếu ông nội tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ băm sống anh!", Mộc Yên Linh lạnh lùng quát, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Hàn Triệu rùng mình sợ hãi, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh ta chắc chắn Mộc Yên Linh dám làm vậy thật.
Dù sao cô gái này cũng là cháu gái ruột của Mộc long soái, cô ta mà nổi điên thì không ai cản nổi.
Nhưng đúng lúc này.
Phụt!
Mộc Thái Cực đang nằm trên giường bỗng há miệng phun ra một ngụm máu lớn, sau đó rùng mình một cái, rồi nằm bất động.
"Hả?".
Mọi người biến sắc.
"Ông Chung, có chuyện gì vậy?", Hàn Vĩ Long vội bước tới hỏi.
Mọi người cũng xúm lại, tim đập như trống.
Chỉ thấy ông Chung mướt mải mồ hôi, vội vàng cấp cứu cho Mộc Thái Cực.
Ông ta làm một loạt thao tác nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Cuối cùng mọi người cũng cảm thấy không đúng, tim như vọt lên tận cổ họng.
Mấy phút sau.
"Haizz", ông Chung thở dài, sau đó lùi lại hai bước, lắc đầu, khàn giọng nói: "Xin lỗi mọi người, tôi... đã cố gắng hết sức..."
"Cái gì?".
Tất cả đều không chấp nhận được việc này.
"Ông Chung, ông hãy nghĩ cách đi", Hàn Vĩ Long vội kêu lên.
"Ông ơi, ông hãy cứu ông cháu với! Cháu xin ông đấy!", Mộc Yên Linh cuống lên, túm lấy cánh tay ông Chung nói, trong lúc gấp gáp còn định quỳ xuống.
"Cô bé, mau đứng lên đi", ông Chung vội đỡ Mộc Yên Linh lên, nhưng vẫn lắc đầu: "Cô bé, không phải ông không muốn cứu, mà là ông thực sự... lực bất tòng tâm..."
"Ông ơi, bọn cháu không thể mất ông nội, Long Quốc cũng không thể không có ông nội! Cháu xin ông, cháu xin ông!", cô gái suy sụp nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt trắng nõn.
Ông Chung tỏ vẻ khó xử, nhìn cơ thể của Mộc Thái Cực, đang định khuyên cô gái từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này, dường như ông ta nhìn thấy gì đó, đôi mắt bỗng mở to, vội quan sát kĩ càng cơ thể của Mộc long soái, sau đó gấp gáp hỏi: "Những lỗ châm này... là do ai làm vậy?".
"Lỗ châm?".
Mọi người sửng sốt.
"Tôi không biết", cậu Hàn lắc đầu.
"Những lỗ châm này chắc là do bác sĩ chữa trị trước đó để lại, nhưng thằng bé Hàn Triệu này bị người ta lừa, đuổi hết những bác sĩ đó đi rồi", đúng lúc này, bà lão bỗng lên tiếng.
Ông Chung lập tức kêu lên: "Bây giờ những bác sĩ này đang ở đâu?".
"Sao thế ông Chung?", mọi người khó hiểu hỏi.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là Tố Vấn Ngũ Hành Châm! Đây là châm pháp cổ đã thất truyền, nếu Mộc long soái được châm cứu, thì còn hi vọng sống!", ông Chung kêu lên.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
"Mau! Mau đi tìm những bác sĩ kia! Nhanh lên!", Hàn Vĩ Long gầm lên.
Chương 2795: Truyền thừa
Cậu Hàn nghe được thì kinh hãi, trong lòng rét lạnh.
Nếu nói như cách của ông Chung, chẳng phải mình đã đuổi người có khả năng chữa khỏi cho Mộc long soái đi rồi sao?
Lần này gây rắc rối lớn rồi!
Cậu Hàn răng đánh lập cập
Hàn Vĩ Long ở bên cạnh lạnh lùng nhìn con trai mình, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nói: “Thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều, quỳ xuống cho bố!”.
Cậu Hàn sợ đến mức hai chân nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Nghe đây, lát nữa thần y đến, mặc kệ người ta có chữa khỏi cho ông cụ được không, con cũng phải quỳ đó cho bố, xin lỗi thần y đàng hoàng! Nếu không đủ thành khẩn, tao đánh gãy chân mày!”.
“Vâng... Vâng... bố!”, cậu Hàn muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ muốn tát mình hai bạt tai.
Nhưng chiến sĩ đi mời đám Lâm Chính đột nhiên quay trở về.
“Mời được người về chưa?”, Hàn Vĩ Long sốt sắng hỏi.
“Thưa ông Hàn, các vị thần y nói... bọn họ không tới nữa”, chiến sĩ đó nói với vẻ khó xử.
“Không tới?”.
Bọn họ sững sờ.
“Vì sao?”, Hàn Vĩ Long hỏi.
“Các vị thần y không nói...”, chiến sĩ đó trả lời.
“Chắc là giận rồi”, Hàn Vĩ Long nói.
Mộc Yên Linh nghiến răng, nghiêm giọng quát: “Đi, anh dẫn đường cho tôi, tôi đích thân đi gọi bọn họ tới!”.
“A...”.
“Mau dẫn đường!”.
“Vâng, thưa cô”.
...
Trong quán trà.
Lâm Chính đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, các bác sĩ Đông y từ trời Nam đất Bắc hăng hái trò chuyện với Lâm Chính.
Lâm Chính vốn không mấy hứng thú với buổi giao lưu này, nhưng sau một phen giao lưu, anh mới phát hiện hóa ra mình đã coi thường bọn họ.
Bọn họ có thể được mời đến khám bệnh cho Mộc Thái Cực, một trong tam đại long soái của Long Quốc, y thuật chắc chắn rất giỏi.
Rất nhiều người trong số họ đã học y cả đời, y thuật mà bọn họ nắm giữ là thứ mà người khác không thể lý giải. Trong đó có vài vị bác sĩ từng gặp cơ may học được chương thất truyền trong Thanh Nang Thư của Hoa Đà, điều này khiến Lâm Chính mở mang tầm mắt.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, Lâm Chính cũng không khỏi chìm đắm trong bầu không khí này.
“Thật không ngờ thần y Lâm còn trẻ tuổi mà lại có y thuật và kinh nghiệm như vậy, đúng là khiến người ta khâm phục!”, ông lão tên là Triệu Trọng Tiên lúc trước cười ha ha nói.
“Y học cổ truyền của Long Quốc chúng ta xem ra phải dựa vào thần y Lâm phát triển rồi”.
“Những lão già như chúng tôi không làm được gì”.
“Học tập y thuật vất vả cả đời, khi so sánh với thần y Lâm lại cách nhau một trời một vực!”.
Nhiều người tán thán, có người lại mặc cảm.
Lâm Chính cười nhẹ: “Các vị tiền bối không cần phải tự coi nhẹ mình, ai cũng có giá trị riêng của mình, y đạo cũng vậy. Theo tôi thấy, sử dụng y thuật cứu sống một người hay cứu sống một vạn người đều là người vô cùng vĩ đại. Y thuật cần gì phải phân biệt cao thấp?”.
Mọi người đều cười lớn.
“Thần y Lâm có thể đạt tới cảnh giới này đúng là hiếm có, hiếm có!”.
Triệu Trọng Tiên vuốt râu cười nói, suy nghĩ chốc lát, đột nhiên quay đầu gọi: “Phục vụ!”.
“Có chuyện gì sao ạ?”, một cô gái chạy tới, mỉm cười hỏi.
“Cô có giấy bút không?”.
“Có thưa ông, ông chờ một chút!”.
Cô gái chạy đi, không lâu sau đã mang tới một cây bút trung tính và một cuốn sổ nhỏ.
“Cảm ơn”.
Triệu Trọng Tiên cầm lấy giấy bút, lập tức viết lên cuốn sổ nhỏ.
Mọi người đều châu đầu vào xem, mới phát hiện Triệu Trọng Tiên đang viết tuyệt học của ông ta: “Khẩu quyết của Tam Trấn Châm Thuật”.
“Ông Triệu, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính không nhịn được tò mò hỏi.
“Thần y Lâm, cậu đã trả lời mọi nghi vấn của chúng tôi, không có chút giấu giếm nào đối với chúng tôi. Cậu như vậy, sao tôi có thể giấu nghề cơ chứ?”, Triệu Trọng Tiên mỉm cười nói.
Chẳng mấy chốc, yếu quyết của Tam Trấn Châm Thuật đã được ông ta viết xong.
Triệu Trọng Tiên đưa nó cho Lâm Chính, cười nói: “Thần y Lâm, nếu không chê thì xin hãy nhận cho”.
“Ông cụ, không cần phải như vậy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không, chuyện này rất cần thiết!”.
Triệu Trọng Tiên mỉm cười: “Chúng ta có câu dạy trò giỏi thì thầy chết đói, chính vì vậy mà ai cũng thích giấu một vài thứ cho riêng mình. Nhưng rất nhiều thứ tổ tông để lại giấu mãi giấu mãi thành ra thất truyền, tâm huyết của bao nhiêu lão tổ cứ vậy mà biến mất! Không thể để tình trạng đó xảy ra nữa! Không thể...”.
“Vô tội? Hừ! Long soái đang yên đang lành, sao bỗng dưng bệnh tình lại chuyển biến xấu? Chắc chắn là ông giở trò! Người đâu! Nhốt ông ta lại, nghiêm hình tra khảo! Xem rốt cuộc ông ta do ai phái tới!”, tướng Trịnh nghiêm giọng quát.
“Rõ!”.
Các chiến sĩ lập tức định kéo ông lão đi.
“Thả tôi ra! Tôi vô tội thật mà! Tôi vô tội!”, ông lão cuống đến nỗi sắp khóc đến nơi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đứng lên: “Khoan đã!”.
“Cậu là…”
“Đây là thần y Lâm Giang Thành!”, Vương Cường ở bên cạnh vội đáp.
“Thần y Lâm Giang Thành? Tôi từng nghe nói đến cậu, xin hỏi thần y Lâm có gì chỉ giáo sao?”, thái độ của tướng Trịnh hòa hoãn không ít.
Dù sao đây cũng là người từng đánh vào tận Anh Hoa Quốc, sao bọn họ có thể không khâm phục chứ?
Các bác sĩ ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Người này chính là thần y Lâm sao? Quả nhiên còn trẻ!”.
“Nghe nói cậu ta còn trẻ nhưng đã có y thuật xuất quỷ nhập thần!”.
“Đúng là tuổi trẻ tài cao!”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”.
Rất nhiều người cảm thán không ngừng.
Lâm Chính nói thẳng thừng: “Thưa ông, lương y như từ mẫu, chúng tôi đến đây đều mang theo thái độ muốn chữa khỏi cho bệnh nhân, không ai muốn bệnh nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả! Nhưng trong quá trình chữa bệnh cứu người chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bác sĩ nào dám đảm bảo chắc chắn 100% sẽ chữa khỏi! Tôi nghĩ chắc chắn ông lão này cũng cố gắng hết sức rồi, các ông không phân rõ thị phi trắng đen đã cưỡng chế bắt người thì vô lý quá!”.
“Ơ…”
Tướng Trịnh ngập ngừng, sau đó nói: “Vậy thần y Lâm có cách gì sao?”.
“Tôi đề nghị lập tức mở cửa ra, để chúng tôi cùng vào kiểm tra bệnh tình của lão long soái, rồi cùng đưa ra ý kiến! Một người không có cách, nhưng có lẽ mười người có thể nghĩ ra cách!”, Lâm Chính nói.
“Không được, hiện giờ tình hình của long soái đã rất nguy cấp, các nhân viên y tế bên trong đang cấp cứu, các cậu vào đó chẳng phải càng gây thêm rắc rối sao?”, tướng Trịnh lập tức từ chối.
“Cậu nói vậy là có ý gì? Chúng tôi cũng là bác sĩ đấy!”.
“Đúng vậy, chúng tôi gây thêm rắc rối gì chứ? Cậu coi thường chúng tôi sao?”.
“Nếu không tin tưởng y thuật của chúng tôi thì chúng tôi xin phép!”.
Mọi người nhao nhao đứng lên, tức giận nói.
“Việc này… tôi không có ý đó…”
Tướng Trịnh toát mồ hôi hột, có chút luống cuống, một lát sau mới thở dài đáp: “Thôi được rồi, nếu đã vậy thì để tôi vào trước ổn định tình hình. Nếu soái phu nhân đồng ý, thì mọi người hãy vào!”.
Dứt lời, tướng Trịnh liền chạy vào trong.
Khoảng hơn 10 giây sau, ông ta bỗng thò đầu ra, vội nói: “Mọi người mau vào đi!”.
Gấp gáp như vậy thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện!
Mọi người không dám chần chừ, vội ùa vào.
Chỉ thấy trong phòng bày đầy máy móc.
Trên một chiếc giường như bàn phẫu thuật, Mộc Thái Cực đang để trần nửa thân trên nằm đó, không ngừng co giật.
Nhân viên y tế ở hai bên cầm máy khử rung tim, đang tiến hành cấp cứu cho ông ta.
Máy móc bên cạnh hiển thị Mộc Thái Cực đã dừng tim, không còn hơi thở.
Thảo nào tướng Trịnh lại sốt ruột như vậy.
Mọi người xúm lại, lập tức kiểm tra.
Nhưng bởi vì có quá nhiều người nên có vẻ tay chân luống cuống.
Một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi ở góc phòng.
Bà lão yên lặng ngồi đó, nhìn ông lão nằm trên giường, nước mắt giàn giụa.
Nhưng kiểm tra xong, những người này đều lắc đầu.
Hiển nhiên ai cũng bó tay.
Nhưng Lâm Chính chưa từ bỏ, anh vẫn cầm cổ tay của ông lão, dường như đang quan sát gì đó.
Chương 2792: Xua đuổi
“Này anh, nếu anh không còn cách gì thì phiền anh tránh ra, đừng làm ảnh hưởng đến việc cấp cứu của chúng tôi!”.
Thấy Lâm Chính vẫn chưa tránh ra, mấy nhân viên y tế có chút sốt ruột.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, tiếp tục kiểm tra.
Một lát sau, anh bỗng nói: “Các anh mau dừng lại đi”.
“Cái gì?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Mau dừng lại!”.
Lâm Chính trầm giọng quát.
Những nhân viên y tế kia có chút không biết phải làm sao.
Người phụ trách dẫn đầu đanh giọng nói: “Này cậu, chúng tôi đang cấp cứu, nếu cậu có thể chữa được cho long soái thì mau làm đi, mặc kệ chúng tôi! Nếu chúng tôi dừng lại thì long soái sẽ chết mất!”.
“Các anh cứ tiếp tục chữa như vậy cũng chẳng ích gì, mau dừng lại đi! Nếu không tôi sẽ không tiện châm cứu”.
Lâm Chính lập tức lấy túi châm ra, vừa chuẩn bị châm bạc vừa nói.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía bà lão kia.
Bà lão ngập ngừng nhìn Lâm Chính: “Chàng trai… Cậu có cách… cứu ông ấy sao?”.
“Để tôi thử xem sao”.
“Thử?”.
“Cậu lấy tính mạng của long soái ra để thử sao? Đúng là nực cười! Long soái vốn còn có thể gắng gượng được mấy ngày, vậy mà lại bị đám lang băm giang hồ các cậu làm cho tính mạng nguy cấp!”, người phụ trách kia tức giận nói.
“Anh không cho tôi thử, các anh cấp cứu như vậy thì có ích gì chứ?”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
Câu này đã nói trúng chỗ hiểm.
Mấy người do dự, đồng loạt nhìn về phía người phụ trách kia.
Mộc Thái Cực có thân phận địa vị đặc biệt, nếu ông ta chết, chắc chắn cả nước sẽ chấn động. Những người này đều không muốn là bác sĩ chữa trị cuối cùng của Mộc Thái Cực, dù sao như vậy bọn họ sẽ bị rất nhiều người cho rằng y thuật kém cỏi, cái danh này sẽ theo bọn họ suốt đời.
Ai muốn chứ?
Hiển nhiên người phụ trách kia cũng biết tầm ảnh hưởng, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Nếu vậy thì cậu chữa đi, nhưng tôi phải cảnh cáo cậu, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu phải chịu trách nhiệm, không liên quan đến chúng tôi”.
“Đương nhiên”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ chứ? Nhưng bây giờ anh không rảnh để nói, sau khi khử độc châm bạc, anh liền châm cứu đầy người ông lão.
Các bác sĩ khác đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Lẽ nào thần y Lâm có cách chữa?”.
“Vô lý, vừa nãy tôi xem cơ thể của lão long soái, gân mạch khô kiệt, nội tạng suy thoái, tuổi thọ đã cạn, theo lý mà nói thì đã vô phương cứu chữa, sao… sao có thể chữa trị được chứ?”.
“Chúng ta cứ yên lặng xem đi, tuy thần y Lâm còn trẻ, nhưng cậu ta biết không ít châm thuật đâu”.
“Đúng, tôi từng nghe nói cậu ta biết không ít y thuật cổ, mấy phương thuốc của Dương Hoa đều là thần y Lâm thông qua các phương thuốc cổ để nghiên cứu điều chế ra”.
“Hi vọng thần y Lâm có cách hay”.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, vẻ mặt đầy mong chờ.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm!
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, một đám người ùa vào.
Mọi người ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn.
“Cậu Hàn?”, tướng Trịnh ngạc nhiên.
“Bảo tất cả bọn họ ra ngoài! Tôi đã mời được bác sĩ Flores đến chữa trị cho ông Mộc! Tất cả ra ngoài!”, người đàn ông dẫn đầu để tóc dài quá vai, nghiêm trọng quát.
“Hả?”.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Cút hết đi!”, cậu Hàn gầm lên.
Mọi người không dám cãi lại, tướng Trịnh vội bảo bọn họ rời đi.
Nhưng dường như Lâm Chính không nghe thấy lời cậu Hàn nói, anh vẫn tập trung châm cứu, dường như đang đắm chìm trong đó.
“Khốn kiếp, anh điếc à? Tôi bảo anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao?”.
Cậu Hàn kia nổi giận đùng đùng, xông tới đẩy Lâm Chính ra.
Lâm Chính đang tập trung châm cứu không kịp phản ứng, bị đẩy ngã xuống đất, còn có chút ngơ ngác.
“Các anh làm gì vậy?”.
Chương 2793: Kẻ lừa đảo
“Làm cái gì à? Tôi bảo các anh ra ngoài, anh không nghe thấy sao? Chỗ này không còn việc của các anh nữa, tất cả cút hết cho tôi, đừng làm chậm trễ việc tôi cứu ông Mộc!”, cậu Hàn trừng mắt gầm lên với Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sầm xuống: “Tôi đang cứu ông lão này thì anh bất ngờ cắt đứt giữa chừng, anh không biết đây là việc làm rất nguy hiểm sao?”.
“Mẹ kiếp, anh là ai hả? Dám ăn nói với tôi như vậy? Mau cút đi! Nếu không tôi phế anh đấy!”, cậu Hàn mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn định móc khẩu súng ở hông ra.
Lâm Chính nổi giận, đang định đứng dậy thì Vương Cường lập tức chạy tới.
“Thần y Lâm, mong anh đừng giận, đây là cháu nuôi của Mộc long soái! Chắc là cậu ấy quá lo lắng cho lão long soái nên mới lỗ mãng như vậy, mong anh đừng trách, đừng trách!”, Vương Cường đổ mồ hôi hột, vội vàng khuyên nhủ.
Nếu Lâm Chính đối đầu với cậu Hàn này thì nguy to.
Dù bên nào bị thiệt thì Vương Cường cũng tiêu đời.
Ánh mắt Lâm Chính chứa đầy lửa giận, nhưng nếu đối phương là cháu nuôi của Mộc long soái và thề thốt có thể cứu được ông ta, thì anh cũng không cần phải nhúng tay vào việc nhà của người ta làm gì cả.
“Vương Cường, không phải tôi không muốn giúp, mà là đối phương không cho tôi giúp, chuyện này không thể trách tôi được. Chờ tôi về Giang Thành sẽ nói rõ với Chu đại nhân”, Lâm Chính trầm giọng nói.
"Được được, thần y Lâm, chuyện này không trách anh, không trách anh", Vương Cường vội nói.
Lâm Chính không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cậu Hàn vội cười nói với người đàn ông tóc vàng mắt xanh ở bên cạnh: "Bác sĩ Flores, ông mau bắt đầu đi".
"Ok, cậu Hàn đừng lo, tôi có kinh nghiệm lắm".
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh lập tức sắp xếp cho người của mình tiến hành cứu chữa.
Ra khỏi sơn trang ở đảo Bạch Cực, Lâm Chính thở hắt ra một hơi.
Anh không biết rốt cuộc tay bác sĩ tên Flores kia có cách gì có thể cứu được Mộc long soái, chứ theo bản thân anh thì chỉ có một cách cứu được ông cụ, mà còn chưa chắc sẽ thành công.
Hiện giờ đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, muốn cứu chữa sẽ rất khó khăn.
Thôi kệ, dù sao cũng không liên quan đến anh nữa.
"Thần y Lâm, chúng ta về Giang Thành thôi", Vương Cường mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, những bác sĩ đã rời đi trước đó lại chạy tới.
"Thần y Lâm, xin dừng bước!", ông lão ăn mặc giản dị kia vội kêu lên.
"Có chuyện gì sao?", Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Ông lão hơi cúi người, cười nói: "Thần y Lâm, cảm ơn cậu vừa nãy đã ra mặt nói đỡ, nếu không tôi đã gặp chuyện rồi".
"Ông đừng để trong lòng, tình huống vừa rồi chắc chắn ai cũng nói đỡ thôi, chuyện nhỏ mà", Lâm Chính cười đáp.
"Không ngờ thần y Lâm còn trẻ, chẳng những y thuật cao siêu mà nhân phẩm cũng tốt đẹp, khâm phục, khâm phục!", ông lão cười ha hả nói: "Thần y Lâm, nếu ở đây đã không còn việc của chúng ta, hay là chúng ta ra ngoài đảo tìm một quán trà để nói chuyện, nghiên cứu thảo luận về Đông y nhé?".
Lâm Chính nghe thấy thế thì do dự.
Nhưng các bác sĩ đều nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ, khiến anh có chút không đỡ được.
Dù sao gần như ai trong số họ cũng đáng tuổi ông của anh.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, sao Lâm Chính có thể chịu nổi?
"Cũng được, chúng ta qua đó ngồi một lát", Lâm Chính gật đầu đồng ý.
"Tốt quá!".
Mọi người hoan hô, vây quanh Lâm Chính rời khỏi đảo Bạch Cực.
Trong phòng.
Đám người Flores lập tức rút hết châm bạc trên người Mộc Thái Cực ra, bắt đầu cắm các loại ống vào người ông ta.
"Bà đừng lo, bác sĩ Flores sẽ nhanh chóng chữa được cho ông", cậu Hàn đi tới bên cạnh, an ủi bà lão.
"Tiểu Hàn à, cháu có lòng rồi, nhưng con người có số, cưỡng cầu cũng không được", bà lão khàn giọng nói, vẻ mặt vẫn rất ủ rũ.
"Bà yên tâm đi, lần này bác sĩ Flores mang theo các loại máy móc chữa trị tân tiến, chắc chắn ông sẽ không sao đâu", cậu Hàn cười nói.
"Máy móc chữa trị?", ánh mắt bà lão tỏ vẻ khó hiểu.
"Vâng, nghe nói số máy móc này do phía nước Mĩ Kiên bỏ ra số tiền rất lớn để chế tạo, hiện giờ cả thế giới chỉ có một chiếc. Cháu đã mất 100 triệu tệ để thuê nó về đây, chỉ có quyền sử dụng một ngày. Nhưng chỉ có bác sĩ Flores biết cách sử dụng chiếc máy này, chúng ta là khách thuê nên bác sĩ Flores sẽ chữa trị miễn phí cho ông, chỉ dựa vào chiếc máy này thôi", cậu Hàn cười nói.
Bà lão nghe thấy thế liền nhíu mày: "Cái này... có đáng tin không cháu?".
"Đáng tin, tuyệt đối đáng tin, bác sĩ Flores là bác sĩ nổi tiếng của nước Mĩ Kiên, nhà nhà đều biết, chính bạn của cháu lúc cháu du học ở bên đó đã nói cho cháu biết", cậu Hàn cười đáp.
"Thế à... Thôi cũng được, dù kết quả có thế nào, thì bà cũng xin nhận tấm lòng của cháu", bà lão khàn giọng nói, ánh mắt đầy thất vọng.
Đúng lúc này, bác sĩ Flores ở bên kia bỗng đi tới.
"Bác sĩ Flores, ông tôi sao rồi?", cậu Hàn vội đứng lên hỏi.
Nhưng... bác sĩ Flores lại lắc đầu: "Cậu Hàn, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã tắt thở, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm".
"Cái gì?".
Cậu Hàn biến sắc, kinh ngạc nhìn ông ta, vội hỏi: "Không đúng bác sĩ Flores, chẳng phải ông nói chắc chắn chiếc máy này có thể cứu được ông tôi sao? Vì thế mà tôi vay tiền khắp nơi, gom góp để thuê được chiếc máy này, sao bây giờ ông lại bảo tôi là không dùng được?".
"Rất xin lỗi cậu Hàn, chúng tôi quả thực lực bất tòng tâm! Chào cậu!".
Flores lắc đầu, cũng chẳng buồn nhiều lời, lập tức vẫy tay, định đưa đội y tế của mình đi.
"Khoan đã! Bác sĩ Flores! Khoan đã!", cậu Hàn cuống lên, lập tức ngăn lại.
Nhưng đối phương phớt lờ anh ta.
Đúng lúc này, bà lão bỗng quát lớn: "Người đâu!".
Hơn 10 chiến sĩ ở bên ngoài chạy vào.
Đám Flores đều sửng sốt.
"Các người định làm gì?", Flores có chút hoảng hốt hỏi.
"Cậu lừa cháu tôi, vì tiền hại người, còn hỏi tôi làm gì à? Bắt bọn họ lại!", bà lão khàn giọng nói.
"Rõ!".
Các chiến sĩ lập tức chế ngự đám người này.
"Bà nội, chuyện này... chuyện này là sao đây?", cậu Hàn sửng sốt hỏi.
"Đồ ngốc, cháu vẫn chưa nhìn ra sao? Đám người này là lừa đảo, cố ý lừa cháu thuê chiếc máy kia với giá trên trời, sau đó phối hợp với cháu đến đây giả vờ cứu chữa", bà lão trầm giọng đáp.
"Lừa đảo?", cậu Hàn như bị sét đánh ngang tai.
"Chúng tôi không hề lừa bà...", người đàn ông tên Flores kia vội giải thích.
Nhưng bà lão đã đi theo Mộc long soái gần trăm năm, sao có thể không có chút nhãn lực chứ?
"Lôi xuống tra hỏi!".
"Rõ!".
Mấy chiến sĩ lập tức lôi Flores đi.
Cậu Hàn thấy thế, muốn khóc mà không có nước mắt.
"Bà ơi, bây giờ... ông phải làm sao đây?".
Chương 2794: Là ai châm cứu?
Toàn thân cậu Hàn run rẩy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Anh ta đâu biết mình lại bị lừa.
Bây giờ bệnh tình của Mộc long soái đã đến mức vô cùng nghiêm trọng, nếu Mộc long soái cứ thế qua đời, thì anh ta... cũng sẽ trở thành tội nhân!
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Lẽ nào anh ta sẽ trở thành tội nhân của Long Quốc?
Cậu Hàn vô cùng sợ hãi, như người mất hồn.
"Cháu đừng sợ, bà đã nói rồi, sống chết có số, phú quý tại trời, ông ấy sống đến chừng này tuổi đã đủ rồi, không cứu được thì thôi, cháu đừng tự dằn vặt bản thân", bà lão khẽ thở dài, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ tang thương.
"Bà nội", cậu Hàn không nhịn được khóc òa lên.
"Đàn ông đàn ang khóc lóc còn ra thể thống gì nữa? Đã là cháu nuôi của long soái thì sao có thể để lộ vẻ mặt đó được? Nếu ông ấy tỉnh lại, nhìn thấy bộ mặt xấu xí này của cháu thì chắc lại tức ngất mất".
Đúng lúc này, mấy bóng dáng đi vào, một người đàn ông trung niên trong số đó lạnh lùng nhìn cậu Hàn quát.
Cậu Hàn rùng mình, run giọng kêu lên: "Bố!".
"Sao tao lại đẻ ra loại ngu xuẩn như mày chứ?", Hàn Vĩ Long lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó vội nói với ông lão bên cạnh: "Ông Chung, xin ông hãy ra tay cứu giúp!".
"Ừm".
Ông lão tên ông Chung ở bên cạnh lập tức đi tới, bắt mạch cho Mộc long soái.
Nhưng vừa chạm đến cổ tay Mộc long soái, vẻ mặt ông lão liền đanh lại.
"Mạch tượng rất yếu, đã ở bờ vực chết chóc rồi, chỉ còn một hơi tàn thôi, nhưng chút hơi tàn này cũng tan biến bất cứ lúc nào, tình hình rất tệ!", ông lão trầm giọng nói.
"Ông Chung, chỉ cần ông có thể cứu sống long soái thì ông muốn gì cũng được", Hàn Vĩ Long vội nói.
"Mộc long soái cả đời bảo vệ tổ quốc, sở dĩ chúng ta được thái bình thịnh thế cũng là nhờ những người anh hùng xả thân vì nước như ông ấy. Hôm nay tôi nhất định sẽ dốc hết sức chữa cho Mộc long soái", ông lão trầm giọng nói.
"Cảm ơn ông Chung!".
Đám Hàn Vĩ Long vô cùng cảm kích.
Bà lão cũng nhìn chằm chằm ông Chung, nước mắt dần ướt đẫm hốc mắt.
"Ông nội!".
Đúng lúc này, một cô gái tóc dài mặc đồ đỏ lao vào phòng.
"Linh Nhi?".
Toàn thân cậu Hàn run rẩy, nhìn cô gái kia.
Cô gái có khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng nuột nà, khí chất hơn người, đôi mắt ướt long lanh hữu thần.
Cô ta tỏ vẻ vô cùng lo lắng, vừa vào phòng ánh mắt đã khóa chặt lấy Mộc Thái Cực.
Biết có danh y đang chữa trị cho Mộc long soái, cô ta cũng bình tĩnh hơn khá nhiều.
Nhưng hiển nhiên cô ta không đến chỉ để thăm ông nội mình.
"Hàn Triệu!".
Cô gái ngoảnh lại, lạnh lùng lên tiếng.
"Linh Nhi, em... em hãy nghe anh giải thích!", cậu Hàn rùng mình một cái, vội vàng nói.
"Đừng nhiều lời! Lăn ra đây cho tôi!", cô gái tức giận quát.
"Linh Nhi, cháu cũng đừng trách A Triệu, con trai chú cũng là có lòng tốt, chỉ là nó quá ngu ngốc, không biết trong đầu chứa cái gì nữa! Tức chết mất! Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ xử lý nó! Nhất định phải cho nó một bài học!", người đàn ông trung niên khuyên nhủ, đồng thời trừng mắt nhìn cậu Hàn.
"Chú Hàn! Cháu biết Hàn Triệu cũng là muốn tốt cho ông nội, nhưng vì sự ngu xuẩn của anh ta mà ông nội suýt nữa mất mạng! Hàn Triệu, anh nghe cho kĩ đây, nếu ông nội tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ băm sống anh!", Mộc Yên Linh lạnh lùng quát, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Hàn Triệu rùng mình sợ hãi, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh ta chắc chắn Mộc Yên Linh dám làm vậy thật.
Dù sao cô gái này cũng là cháu gái ruột của Mộc long soái, cô ta mà nổi điên thì không ai cản nổi.
Nhưng đúng lúc này.
Phụt!
Mộc Thái Cực đang nằm trên giường bỗng há miệng phun ra một ngụm máu lớn, sau đó rùng mình một cái, rồi nằm bất động.
"Hả?".
Mọi người biến sắc.
"Ông Chung, có chuyện gì vậy?", Hàn Vĩ Long vội bước tới hỏi.
Mọi người cũng xúm lại, tim đập như trống.
Chỉ thấy ông Chung mướt mải mồ hôi, vội vàng cấp cứu cho Mộc Thái Cực.
Ông ta làm một loạt thao tác nhưng vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Cuối cùng mọi người cũng cảm thấy không đúng, tim như vọt lên tận cổ họng.
Mấy phút sau.
"Haizz", ông Chung thở dài, sau đó lùi lại hai bước, lắc đầu, khàn giọng nói: "Xin lỗi mọi người, tôi... đã cố gắng hết sức..."
"Cái gì?".
Tất cả đều không chấp nhận được việc này.
"Ông Chung, ông hãy nghĩ cách đi", Hàn Vĩ Long vội kêu lên.
"Ông ơi, ông hãy cứu ông cháu với! Cháu xin ông đấy!", Mộc Yên Linh cuống lên, túm lấy cánh tay ông Chung nói, trong lúc gấp gáp còn định quỳ xuống.
"Cô bé, mau đứng lên đi", ông Chung vội đỡ Mộc Yên Linh lên, nhưng vẫn lắc đầu: "Cô bé, không phải ông không muốn cứu, mà là ông thực sự... lực bất tòng tâm..."
"Ông ơi, bọn cháu không thể mất ông nội, Long Quốc cũng không thể không có ông nội! Cháu xin ông, cháu xin ông!", cô gái suy sụp nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt trắng nõn.
Ông Chung tỏ vẻ khó xử, nhìn cơ thể của Mộc Thái Cực, đang định khuyên cô gái từ bỏ.
Nhưng đúng lúc này, dường như ông ta nhìn thấy gì đó, đôi mắt bỗng mở to, vội quan sát kĩ càng cơ thể của Mộc long soái, sau đó gấp gáp hỏi: "Những lỗ châm này... là do ai làm vậy?".
"Lỗ châm?".
Mọi người sửng sốt.
"Tôi không biết", cậu Hàn lắc đầu.
"Những lỗ châm này chắc là do bác sĩ chữa trị trước đó để lại, nhưng thằng bé Hàn Triệu này bị người ta lừa, đuổi hết những bác sĩ đó đi rồi", đúng lúc này, bà lão bỗng lên tiếng.
Ông Chung lập tức kêu lên: "Bây giờ những bác sĩ này đang ở đâu?".
"Sao thế ông Chung?", mọi người khó hiểu hỏi.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì đây chắc hẳn là Tố Vấn Ngũ Hành Châm! Đây là châm pháp cổ đã thất truyền, nếu Mộc long soái được châm cứu, thì còn hi vọng sống!", ông Chung kêu lên.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
"Mau! Mau đi tìm những bác sĩ kia! Nhanh lên!", Hàn Vĩ Long gầm lên.
Chương 2795: Truyền thừa
Cậu Hàn nghe được thì kinh hãi, trong lòng rét lạnh.
Nếu nói như cách của ông Chung, chẳng phải mình đã đuổi người có khả năng chữa khỏi cho Mộc long soái đi rồi sao?
Lần này gây rắc rối lớn rồi!
Cậu Hàn răng đánh lập cập
Hàn Vĩ Long ở bên cạnh lạnh lùng nhìn con trai mình, đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức nói: “Thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều, quỳ xuống cho bố!”.
Cậu Hàn sợ đến mức hai chân nhũn ra, phịch một tiếng quỳ xuống.
“Nghe đây, lát nữa thần y đến, mặc kệ người ta có chữa khỏi cho ông cụ được không, con cũng phải quỳ đó cho bố, xin lỗi thần y đàng hoàng! Nếu không đủ thành khẩn, tao đánh gãy chân mày!”.
“Vâng... Vâng... bố!”, cậu Hàn muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ muốn tát mình hai bạt tai.
Nhưng chiến sĩ đi mời đám Lâm Chính đột nhiên quay trở về.
“Mời được người về chưa?”, Hàn Vĩ Long sốt sắng hỏi.
“Thưa ông Hàn, các vị thần y nói... bọn họ không tới nữa”, chiến sĩ đó nói với vẻ khó xử.
“Không tới?”.
Bọn họ sững sờ.
“Vì sao?”, Hàn Vĩ Long hỏi.
“Các vị thần y không nói...”, chiến sĩ đó trả lời.
“Chắc là giận rồi”, Hàn Vĩ Long nói.
Mộc Yên Linh nghiến răng, nghiêm giọng quát: “Đi, anh dẫn đường cho tôi, tôi đích thân đi gọi bọn họ tới!”.
“A...”.
“Mau dẫn đường!”.
“Vâng, thưa cô”.
...
Trong quán trà.
Lâm Chính đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, các bác sĩ Đông y từ trời Nam đất Bắc hăng hái trò chuyện với Lâm Chính.
Lâm Chính vốn không mấy hứng thú với buổi giao lưu này, nhưng sau một phen giao lưu, anh mới phát hiện hóa ra mình đã coi thường bọn họ.
Bọn họ có thể được mời đến khám bệnh cho Mộc Thái Cực, một trong tam đại long soái của Long Quốc, y thuật chắc chắn rất giỏi.
Rất nhiều người trong số họ đã học y cả đời, y thuật mà bọn họ nắm giữ là thứ mà người khác không thể lý giải. Trong đó có vài vị bác sĩ từng gặp cơ may học được chương thất truyền trong Thanh Nang Thư của Hoa Đà, điều này khiến Lâm Chính mở mang tầm mắt.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, Lâm Chính cũng không khỏi chìm đắm trong bầu không khí này.
“Thật không ngờ thần y Lâm còn trẻ tuổi mà lại có y thuật và kinh nghiệm như vậy, đúng là khiến người ta khâm phục!”, ông lão tên là Triệu Trọng Tiên lúc trước cười ha ha nói.
“Y học cổ truyền của Long Quốc chúng ta xem ra phải dựa vào thần y Lâm phát triển rồi”.
“Những lão già như chúng tôi không làm được gì”.
“Học tập y thuật vất vả cả đời, khi so sánh với thần y Lâm lại cách nhau một trời một vực!”.
Nhiều người tán thán, có người lại mặc cảm.
Lâm Chính cười nhẹ: “Các vị tiền bối không cần phải tự coi nhẹ mình, ai cũng có giá trị riêng của mình, y đạo cũng vậy. Theo tôi thấy, sử dụng y thuật cứu sống một người hay cứu sống một vạn người đều là người vô cùng vĩ đại. Y thuật cần gì phải phân biệt cao thấp?”.
Mọi người đều cười lớn.
“Thần y Lâm có thể đạt tới cảnh giới này đúng là hiếm có, hiếm có!”.
Triệu Trọng Tiên vuốt râu cười nói, suy nghĩ chốc lát, đột nhiên quay đầu gọi: “Phục vụ!”.
“Có chuyện gì sao ạ?”, một cô gái chạy tới, mỉm cười hỏi.
“Cô có giấy bút không?”.
“Có thưa ông, ông chờ một chút!”.
Cô gái chạy đi, không lâu sau đã mang tới một cây bút trung tính và một cuốn sổ nhỏ.
“Cảm ơn”.
Triệu Trọng Tiên cầm lấy giấy bút, lập tức viết lên cuốn sổ nhỏ.
Mọi người đều châu đầu vào xem, mới phát hiện Triệu Trọng Tiên đang viết tuyệt học của ông ta: “Khẩu quyết của Tam Trấn Châm Thuật”.
“Ông Triệu, ông đang làm gì vậy?”, Lâm Chính không nhịn được tò mò hỏi.
“Thần y Lâm, cậu đã trả lời mọi nghi vấn của chúng tôi, không có chút giấu giếm nào đối với chúng tôi. Cậu như vậy, sao tôi có thể giấu nghề cơ chứ?”, Triệu Trọng Tiên mỉm cười nói.
Chẳng mấy chốc, yếu quyết của Tam Trấn Châm Thuật đã được ông ta viết xong.
Triệu Trọng Tiên đưa nó cho Lâm Chính, cười nói: “Thần y Lâm, nếu không chê thì xin hãy nhận cho”.
“Ông cụ, không cần phải như vậy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không, chuyện này rất cần thiết!”.
Triệu Trọng Tiên mỉm cười: “Chúng ta có câu dạy trò giỏi thì thầy chết đói, chính vì vậy mà ai cũng thích giấu một vài thứ cho riêng mình. Nhưng rất nhiều thứ tổ tông để lại giấu mãi giấu mãi thành ra thất truyền, tâm huyết của bao nhiêu lão tổ cứ vậy mà biến mất! Không thể để tình trạng đó xảy ra nữa! Không thể...”.