-
Chương 2726-2730
Chương 2726: Cậu xứng sao?
“Có vấn đề! Trong thôn nhất định có vấn đề!”.
Thần Hỏa Tôn Giả trở nên rất khó coi, trong mắt cũng dâng lên sự lạnh lẽo, không ngừng quát lên: “Mau! Tấn công hết sức lực vào thôn, không tiếc bất cứ giá nào, xông vào cho tôi! Mau!”.
“Giết!”.
Người của đảo Thần Hỏa xông vào trong như phát điên.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng không do dự, thôi thúc toàn bộ khí kình, điên cuồng xông vào trong như bò tót.
Bất kể là ai cũng không ngăn chặn được bước chân của ông ta.
Ông ta tấn công vào trong theo phương hướng của năng lượng đáng sợ dồi dào mãnh liệt đó.
Giữa đường không ngừng có người của Dương Hoa tấn công ông ta, nhưng tất cả bị ông ta phớt lờ.
Cuối cùng!
Ông ta vào đến giữa thôn, cũng chính là nơi năng lượng đáng sợ đó tỏa ra.
Lúc này, Lâm Chính cũng đã đến đây.
Anh đứng phía trên cỗ máy đáng sợ, vẻ mặt trở nên vô cùng bình tĩnh.
Ở sau lưng anh là Từ Thiên, Thần Hỏa Thánh Nữ, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh và những người khác.
Người ở cổng thôn đều bắt đầu rút lui.
Bọn họ không chống đỡ nữa, dường như nhận được mệnh lệnh rút lui của Lâm Chính.
Đám đông tụ tập về phía sau Lâm Chính, không tiếp tục chạy nữa.
Bọn họ nhìn người của đảo Thần Hỏa ùa về đây với ánh mắt sáng rực, ai nấy đầy kiên định, ánh mắt tràn ngập oán giận và thù hận.
“Sao? Các người muốn quyết một trận tử chiến với đảo Thần Hỏa chúng tôi? Cũng tốt, chết một lần thống khoái khỏi phải chịu nhiều sự giày vò đau khổ!”.
“Nhưng cái máy đó là sao? Thần y Lâm, không lẽ cậu muốn dùng chiếc máy đó đối phó với tôi? Nếu vậy thì cậu đúng là ngây thơ! Tôi tu luyện gần trăm năm, từ lâu đã giống như thần, một vật chết công nghệ mới lạ cũng có thể giết được tôi sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả liên tục cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
Người của đảo Thần Hỏa đồng loạt hô to, cười ngạo nghễ nhìn về phía đó.
Người của Dương Hoa thì vẻ mặt trầm trọng.
Nói thật, bọn họ cũng không biết Lâm Chính có thể đối phó với Thần Hỏa Tôn Giả hay không.
Nhưng bây giờ cả thôn trang đều bị lửa lớn bao vây, dù cho không đối phó được, bọn họ cũng không còn đường lui nào.
Chuyện đến nước này chỉ có thể liều mạng chiến đấu…
“Thần Hỏa Tôn Giả, ông quá ngạo mạn! Ngạo mạn đến mức xem thường tất cả những người khác trên đời! Ông thật sự nghĩ mình là vô địch sao?”, Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Ông không phải! Trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một người thân xác phàm phu! Ông, cũng sẽ chết!”.
“Tôi sẽ chết? Nhưng ai có thể làm tôi chết? Cậu? Cậu xứng sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt nói.
“Thế thì thử xem!”.
Lâm Chính nói, lại lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra.
“Ha ha ha ha… Tên họ Lâm kia! Cậu đừng uổng công vô ích! Tịnh Thế Bạch Liên của cậu đã bị Băng Kính của sư tôn tôi khắc chế triệt để. Dù cho cậu có dùng trăm nghìn lần cũng đừng mong làm bị thương được sư tôn tôi!”, một người của đảo Thần Hỏa lên tiếng.
Những người khác cũng bật cười.
Thần Hỏa Tôn Giả hờ hững nhìn anh, khẽ gật đầu: “Không ngờ cậu không những đã sửa được Tịnh Thế Bạch Liên mà còn cải tạo nó. Theo hiểu biết của tôi, trong vòng mười ngày Tịnh Thế Bạch Liên chỉ có thể sử dụng một lần, vậy mà cậu lại có thể sử dụng nó thêm lần nữa. Không tệ, chỉ tiếc bây giờ Tịnh Thế Bạch Liên chẳng có chút uy hiếp nào đối với tôi!”.
Lâm Chính không nói.
Thần Hỏa Tôn Giả lại nhìn về phía Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên.
“Kẻ phản bội! Cậu ta sắp chết rồi, cô cũng không còn sống được bao lâu nữa. Niệm tình chúng ta là sư đồ, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô hãy tự sát đi, miễn cho lát nữa tôi ra tay, cô sẽ chết rất khó coi”.
Chương 2727: Năng lượng đáng sợ
Thần Hỏa Thánh Nữ tái nhợt, môi run rẩy, không biết nên nói gì mới phải.
Cô ta cắn môi, sau đó mới nói: “Sư phụ, chuyện đã đến nước này, con cũng không có gì để nói. Con rất cảm kích ơn tái tạo của sư phụ, nhưng đường là do con chọn, dù bây giờ con không còn chút tu vi nào, con cũng sẽ cố hết sức chiến đấu. Bởi theo con nghĩ, con có thể bị bất cứ thứ gì giết chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay chính mình! Đây là sự sỉ nhục cực lớn!”.
“Tính cách của cô quả nhiên rất kiên cường. Chỉ tiếc lựa chọn của cô là sai lầm, cực kỳ sai lầm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng về phía Lâm Chính.
“Đến lúc kết thúc mọi thứ rồi”.
Dứt lời, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bùng phát một luồng thần hỏa đáng kinh ngạc.
Ngọn lửa như thác sông Ngân, tuôn ra từ đỉnh đầu Thần Hỏa Tôn Giả, xông thẳng lên tầng mây.
Trong khoảnh khắc, cả bầu trời bị thiêu đốt.
Những đám mây trắng như bốc cháy, trở nên vô cùng đáng sợ khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Nhưng vậy vẫn chưa kết thúc.
Tất cả mây lửa lại chậm rãi hạ xuống.
Giống như tháp trời, đè xuống thôn trang.
Da dẻ người trong thôn trang lập tức đỏ lên, mồ hôi như mưa, ai nấy đau đớn khó mà chịu đựng, dường như mỗi người đều bị trói trên lò lửa mà nướng…
“Chủ tịch Lâm, không được do dự, nếu cứ tiếp tục như vậy, máy sẽ bị đốt hư mất!”, Từ Thiên đau đớn không thôi, gào lên với Lâm Chính.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức quát lớn, kích hoạt Tịnh Thế Bạch Liên trong tay.
Bạch Liên lại dâng lên sức mạnh tinh thuần dồi dào mạnh mẽ.
Nhưng lần này năng lượng mà Bạch Liên phóng ra không mạnh mẽ dồi dào như lúc ở băng nguyên, thậm chí không bằng một nửa uy lực khi ở Thiên Ma Đạo trước kia.
“Tản ra!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hét lên, cũng không do dự khởi động Băng Kính.
Ầm!
Băng Kính phóng ra năng lượng.
Lực hàn băng giống như nước lũ tràn ngập trong sơn trang, đồng thời hóa thành bàn tay to lớn, bao bọc ngọn lửa do Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra.
Xì!
Năng lượng của ngọn lửa và lực hàn băng đối chọi nhau, lập tức tỏa ra nhiều khói trắng, bao trùm toàn bộ thôn trang.
Xung quanh mờ mịt, mọi người không nhìn rõ thứ gì!
Người đảo Thần Hỏa có nhãn lực kinh người, nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Tịnh Thế Bạch Liên bị lực hàn băng ăn mòn, lập tức mừng rỡ.
“Ha ha ha, có thần vật ở đây, Tịnh Thế Bạch Liên có thể làm gì được chứ?”.
“Chúng ta thắng chắc rồi!”.
Nhiều người liên tục vỗ tay.
“Thần y Lâm! Rốt cuộc cậu vẫn quá ngây thơ!”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên cười.
Ù ù ù ù…
Đúng lúc đó, một tiếng động kịch liệt vang lên.
Sau đó, bên cạnh Lâm Chính đột nhiên bùng lên một luồng năng lượng vô cùng đáng sợ!
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, cảm giác không ổn lập tức lùi về sau.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước!
Vù!
Một cột sáng trắng xóa đột nhiên phóng ra từ bên cạnh Lâm Chính. Nó xua tan ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên, đánh tan lực hàn băng do Băng Kính tỏa ra, đâm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả với khí thế không thể ngăn nổi.
“Không!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hét lên, nhanh chóng lùi lại, nhưng nơi ngực vẫn bị chùm sáng đánh trúng, xuyên thẳng qua.
Phụt!
Ông ta phun ra máu, khí tức tán loạn, rơi từ trên không trung xuống, đập mạnh xuống đất…
“Hả?”.
Người của đảo Thần Hỏa trợn tròn mắt.
Người của Dương Hoa cũng mở to mắt nhìn cảnh này.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng ngây ngốc, lắp bắp: “Thân xác của sư tôn… bị phá rồi?”.
Chương 2728: Đến chết mới thôi
Thần Hỏa Tôn Giả nằm dưới đất, máu nơi ngực tràn ra ào ạt, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ mặt đất dưới thân ông ta.
Người xung quanh đều mở to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Tôn Giả…”.
“Sư phụ?”.
“Sao… Sao có thể?”.
Một lúc lâu sau người của đảo Thần Hỏa mới hoàn hồn, điên cuồng chạy tới.
Nhưng Lâm Chính không dừng lại ở đây.
Ánh mắt anh vô cùng kiên quyết, tiếp tục vung tay lên sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên lần nữa!
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi!
Lần thứ ba sử dụng!
“Vì sao cậu ta có thể dùng tiếp Tịnh Thế Bạch Liên?”.
“Thứ đó… đã được cậu ta cải tạo đến trình độ như vậy rồi sao?”.
Bọn họ sắp bị dọa phát điên.
Một vài người liều mạng chạy đi.
Còn một vài người thì cố thủ bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.
Bọn họ đồng loạt sử dụng khí kình, muốn ngưng tụ thành một chiếc lồng khí, dùng nó ngăn chặn lực phá hoại của Tịnh Thế Bạch Liên.
Nhưng trước mặt Bạch Liên, lồng khí của bọn họ lại trở nên vô cùng đáng thương, hoàn toàn không thể ngăn chặn nổi.
Ầm ầm!
Hoa sen màu trắng khổng lồ lại tỏa ra lần nữa.
Người của đảo Thần Hỏa đã chạy đi xa bị nuốt chửng, hóa thành khói xám, tan biến đi mất.
Nhưng phía Thần Hỏa Tôn Giả lại xuất hiện một bức tường khiên hàn băng, ngăn cách uy lực của Bạch Liên.
Nhìn lại thì là Băng Kính!
Thần Hỏa Tôn Giả đứng lên một lần nữa, một tay cầm Băng Kính, một tay ôm vết thương ở ngực, gương mặt hầu như méo mó biến dạng.
Người của đảo Thần Hỏa đang đứng quanh mừng rỡ.
“Sư phụ không sao chứ?”.
“Tôi… vẫn ổn! Sơ ý rồi! Sơ ý rồi! Không ngờ vật mà thần y Lâm tạo ra lại có uy lực lớn như vậy!”.
Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng nói, sau khi nói xong lại ho một trận, miệng nôn ra máu.
Vẻ mặt mọi người đều căng thẳng.
Nhưng bọn họ cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu lúc nãy bọn họ bỏ Thần Hỏa Tôn Giả đi, e rằng cũng đã chết không toàn thây.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên lại có một vũ khí giết người có thể đánh xuyên thân xác của Thần Hỏa Tôn Giả… Trận chiến giữa hai người có lẽ đã không thể đoán trước được kết quả…
“Không ngờ Tịnh Thế Bạch Liên của cậu lại có thể sử dụng ba lần! Xem ra cậu đã hoàn toàn phân tích được kết cấu bên trong Bạch Liên. Có lẽ chiêu trước kia không phải cậu muốn dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên để giết tôi, mà là để tạo cơ hội cho vũ khí giết người ở bên cạnh cậu, dựa vào nó để đánh chết tôi phải không? Thần y Lâm, cậu quả nhiên độc địa!”.
“Tôn Giả, tôi vốn không muốn đối địch với ông, nhưng ông thực sự hiếp người quá đáng! Trong Lưu Viêm Trũng, tôi có được dị hỏa thật sự là do trùng hợp, nhưng ông lại vì dị hỏa mà nổi sát tâm với tôi hết lần này tới lần khác. Tôi tránh không kịp! Nể tình ông từng giúp tôi, Tôn Giả, ông dẫn người rời khỏi đây đi! Từ nay về sau, tôi và ông nước giếng không phạm nước sông”, Lâm Chính nói.
“Nực cười! Tôi đã bị cậu bức lùi một lần, đó là lần đầu tôi bị người ta uy hiếp phải rút lui, có thể gọi là vô cùng nhục nhã! Nếu hôm nay tôi còn lùi lại lần nữa, chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma, sau này sao tu vi có thể tiến bộ thêm nữa? Huống hồ, cậu trộm Tịnh Thế Bạch Liên của tôi, còn sỉ nhục tôi, tội ác cùng cực, không thể tha thứ. Hôm nay tôi không giết cậu, tôi sẽ không đi đâu cả!”.
“Tôn Giả, cần gì phải dồn ép nhau như vậy?”.
“Tôi dồn ép đấy thì sao? Nạp mạng ra đây!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đỏ mắt, vẻ mặt dữ tợn, gào lên với Lâm Chính.
Lâm Chính âm thầm nghiến răng, muốn sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên lần nữa.
Nhưng Bạch Liên khởi động hết lần này tới lần khác đã khiến anh tiêu hao rất nhiều khí kình, khởi động lần thứ tư đã là rất miễn cưỡng.
Cho dù vũ khí xung điện từ chùm ion đã được lắp đặt thành công, Lâm Chính vẫn không có nhiều ưu thế.
Chương 2729: Cấp báo
Bây giờ anh nhiều lắm chỉ có vốn liếng để đối kháng với Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng rõ ràng thế này không đủ để quyết định thắng thua của trận chiến đấu này.
Lâm Chính không còn đường nào để đi, cắn chặt răng, lại khởi động Bạch Liên.
Ầm ầm!
Hoa sen màu trắng và kính hàn băng va chạm với nhau.
Một lượng lớn khói mù lại lan tràn ra.
Cùng lúc đó, pháo xung điện từ chùm ion cũng đã tích lũy xong sức mạnh, nhắm thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả bắn ra.
Vù!
Chùm sáng đáng sợ đánh tan tất cả, bắn thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lần này ông ta đã có đề phòng, không dám đỡ mà nhanh chóng di chuyển cơ thể tránh đi.
Lực xung kích của chùm sáng bắn ra rất đáng sợ, dù ông ta đã tránh đi vẫn bị khí áp của chùm sáng đánh lùi mấy chục mét.
“Xông lên, không tiếc bất cứ giá nào, phá hỏng cái máy đó cho tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng vững lại, lớn tiếng hét lên.
Người của đảo Thần Hỏa hoàn hồn lại, ai nấy chạy như điên về phía đại pháo bên cạnh Lâm Chính.
“Muốn chết!”.
Lâm Chính nổi giận, lại vung tay.
Ầm!
Dị hỏa lan ra, hóa thành bức tường chắn ngang trước mặt.
Người của đảo Thần Hỏa xông tới vừa dính phải dị hỏa đã bị thiêu cháy thành tro.
Dù bọn họ cũng tinh thông thuật Hỏa Viêm, nhưng trước mặt dị hỏa, thuật Hỏa Viêm của bọn họ có phẩm cấp quá thấp, hoàn toàn không thể chống cự được nhiệt độ đáng sợ của dị hỏa.
Thế nhưng hảo hán không địch nổi bầy sói hoang, có người của đảo Thần Hỏa đã tránh được dị hỏa đến gần phía này.
Người của Dương Hoa lập tức tiến lên đón đỡ.
Hai bên chiến đấu kịch liệt xung quanh pháo xung điện từ chùm ion.
Toàn bộ thôn trang chìm trong lửa và băng đan xen.
Ở Giang Thành cách xa nghìn dặm.
Những bóng người đen tuyền đang lặng lẽ tiến vào thành phố.
Tô Nhu vẫn đang xử lý tài liệu ở công ty như thường lệ.
Gần đây tình hình thị trường không được tốt lắm, chạy vài đơn hàng không có lợi nhuận gì khiến cô cực kỳ đau đầu.
Cộng thêm gần đây liên tục xảy ra chuyện khiến cô hơi lao lực.
“Cô Tô, có vẻ cô cũng mệt rồi, nếu thực sự không xử lý được thì chi bằng tan làm, quay về nghỉ ngơi sớm đi?”.
Lúc này, Cung Hỉ Vân ở bên cạnh không khỏi lên tiếng.
“Cô Cung, tôi không sao, cô cũng nên về sớm đi, không cần bảo vệ tôi”, Tô Nhu thở dài nói.
“Thế sao được, thần y Lâm đã dặn tôi phải bảo vệ sự an toàn của cô. Dù sao gần đây Giang Thành không yên bình, nếu có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp đỡ cô”, Cung Hỉ Vân lắc đầu nói.
“Giang Thành có thể có chuyện gì?”, Tô Nhu không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ là đám quái nhân lần trước? Những người đó quả thật rất đáng sợ, nhưng tôi nghĩ bọn họ không dám tới đây đâu. Dù sao quân đoàn Long Huyền của Long Quốc đã đến Giang Thành đóng quân diễn tập, bọn họ dám đến đây gây sự sao? Quân đoàn Long Huyền cũng không phải ngồi không!”.
Cung Hỉ Vân không biết nên nói thế nào mới phải.
Thật ra quân đoàn Long Huyền là Lâm Chính xin Chính phủ Long Quốc điều đến Giang Thành.
Anh lo mình đến vùng cực hàn đối phó với Thần Hỏa Tôn Giả, Thiên Ma Đạo sẽ nhân cơ hội đánh lén, do đó mới điều lực lượng này đến đây.
Nhưng một quân đoàn Long Huyền cũng không đủ để giải quyết Thiên Ma Đạo!
“Cô Tô, có lẽ cô không hiểu tình hình hiện nay cho lắm. Tóm lại cô cẩn thận một chút thì tốt hơn, cá nhân tôi đề nghị tốt nhất cô đừng về nhà ở mà hãy đến chỗ tôi ở thì ổn hơn!”, Cung Hỉ Vân nói.
“Cô lo quá rồi, tôi cũng không phải nguyên thủ quốc gia, sao lại có nhiều người muốn đối phó tôi như vậy?”, Tô Nhu cười hỏi.
“Cô không phải nguyên thủ quốc gia, nhưng cô là người mà thần y Lâm rất quan tâm!”, Cung Hỉ Vân buột miệng nói.
Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.
Cô ngạc nhiên nhìn Cung Hỉ Vân, bấy giờ Cung Hỉ Vân cũng ý thức được lời mình nói hơi kỳ lạ, vội vàng xua tay cười nói: “Ý tôi là thần y Lâm rất quan tâm người bạn là cô. Cậu ấy lo cô sẽ bị cậu ấy liên lụy, cho nên muốn tôi bảo vệ cô thật tốt”.
Tô Nhu im lặng một lúc, sau đó lắc đầu, tiếp tục xử lý công việc trong tay, cũng không nói gì thêm.
Cung Hỉ Vân ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, nhàn rỗi đến nhàm chán, ngồi nghịch điện thoại.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, là thân tín của cô gọi đến.
Cung Hỉ Vân sững người, vội vàng bắt máy.
“A Đông, sao rồi?”.
“Chị Vân, em không liên lạc được với phía A Cường!”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói gấp rút của đàn em thân tín.
“Không liên lạc được? Sao lại như vậy? Điện thoại tắt máy rồi sao?”, Cung Hỉ Vân sửng sốt, hỏi.
“Không phải, là không có ai bắt máy! Không biết A Cường sao rồi”.
“Không ai bắt máy?”.
Cung Hỉ Vân khó hiểu.
A Cường phụ trách công việc canh gác ở lối ra vào Giang Thành, hơn nữa còn là gác trong bóng tối.
Vô duyên vô cớ chắc chắn hắn không thể nào không bắt máy!
Nhất định là xảy ra chuyện rồi!
Cung Hỉ Vân đột nhiên đứng lên, lao vọt tới kéo tay Tô Nhu chạy ra ngoài.
“Hả? Cô Cung, cô làm gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng hô lên.
“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Cô hãy đi theo tôi mau!”.
“Chúng ta đi đâu?”.
“Không cần hỏi nhiều, cứ đi là được!”.
Cung Hỉ Vân cảm thấy không ổn, cũng không muốn giải thích với Tô Nhu.
Tô Nhu nhíu mày, nhưng không phản kháng.
Hai người đến trước thang máy, Cung Hỉ Vân vừa định ấn thang máy, nhưng thang máy đột nhiên tự động đi lên, đi tới tầng của bọn họ.
Cung Hỉ Vân ý thức được chuyện không ổn, lập tức kéo Tô Nhu chạy về phía cầu thang bộ ở bên cạnh.
Hai người nhanh chóng xuống lầu.
Cung Hỉ Vân tốt xấu gì cũng từng luyện một ít võ, hơn nữa còn dùng đan dược mà Lâm Chính cho, thể chất rất tốt, chạy xuống lầu rất nhanh.
Nhưng Tô Nhu lại không ổn, chỉ mới đi ba bốn tầng đã thở hổn hển.
“Không được rồi! Tôi… Tôi không chạy nổi nữa! Tôi phải nghỉ một chút!”.
Tô Nhu thở dốc nói.
“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nghỉ, nhanh đi theo tôi!”.
Cung Hỉ Vân sốt ruột, kéo theo Tô Nhu chạy xuống lầu.
Ầm!
Lúc này, phía văn phòng trên tầng cao nhất đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Hai người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhu kinh hãi.
“Quả nhiên người của Thiên Ma Đạo đến rồi!”.
Cung Hỉ Vân nghiêm nghị, không quan tâm gì nữa, tiếp tục chạy xuống dưới.
Lần này Tô Nhu cũng không nói thêm nữa, cắn răng kiên trì.
Ù ù ù…
Điện thoại của Cung Hỉ Vân lại vang lên.
Cô ta vừa chạy vừa lấy điện thoại ra nghe, trong điện thoại lại vang lên giọng khẩn thiết của thân tín.
“Chị đừng đi cửa lớn, cửa lớn bị bọn họ chiếm rồi! Cẩn thận! Á!”.
Cung Hỉ Vân căng thẳng, người kia còn chưa nói xong đã nghe vang lên tiếng la hét thảm thiết.
Cô ta kinh hãi, nhìn xuống dưới tầng.
Đây là tầng hai!
“Nhảy cửa sổ!”.
Cung Hỉ Vân không dám do dự, lập tức nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
“Mau lên!”.
Cung Hỉ Vân sốt ruột.
Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Hỉ Vân như vậy, Tô Nhu hoảng hốt, lập tức đi đến đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy có một chiếc xe van đỗ bên dưới, bèn nhắm mắt đánh liều nhảy xuống.
Rầm!
Người cô ngã mạnh lên nóc xe, cơn đau dữ dội khiến cô suýt chút nữa ngất đi…
Chương 2730: Phản bội?
Độ cao tầng hai thật ra không tính là cao, tính cả xe van cũng chỉ có khoảng cách ba mét tiếp đất.
Nếu không phải vị trí đặt chân của Tô Nhu sai lệch, cô đã không bị thương.
May là cô cắn răng chịu đựng.
Cung Hỉ Vân cũng nhảy xuống, vội vàng đỡ Tô Nhu từ trên xe xuống.
“Cô Tô, cô không sao chứ?”.
“Không sao, không sao…”, Tô Nhu thở hồng hộc.
“Không sao thì tốt, chúng ta đi mau”.
Cung Hỉ Vân căng thẳng, vừa định chạy thì Tô Nhu lại bị đau la lên.
Nhìn lại mới phát hiện chân cô hơi sưng lên, rõ ràng đã bị trẹo chân.
Cung Hỉ Vân hơi bất lực.
Dù gì Tô Nhu cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, không có căn cơ gì, sao có thể chịu nổi giày vò?
Cung Hỉ Vân thở ra một hơi, cũng không quan tâm nhiều, cõng Tô Nhu chạy ra bên ngoài.
“Cô Cung?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
Cung Hỉ Vân không lên tiếng, tiếp tục cất bước chạy về phía trước.
Vành mắt Tô Nhu ươn ướt, trong lòng vô cùng tự trách sao mình lại vô dụng như vậy.
Nhưng cô cũng không dám nói gì, nếu xuống tự đi thì chỉ thêm rắc rối cho Cung Hỉ Vân.
Cũng may Cung Hỉ Vân có một chiếc xe thương vụ đậu ở con đường phía bên cạnh. Cô lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên đã dừng xe ở bốn hướng của Công ty Quốc tế Duyệt Nhan phòng lúc nguy cấp có cái thoát thân.
Không ngờ lần này lại có chỗ dùng.
“Nhanh lên, nhanh lên, chỉ cần lên xe chúng ta sẽ được an toàn!”.
Cung Hỉ Vân lẩm bẩm, nhìn chằm chằm chiếc xe ở bên đường không xa, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng khi hai người sắp đến gần xe đó, một bóng người đột nhiên lao ra từ bên cạnh.
“Cô Cung! Hai người không sao chứ?”, người đó hô lên.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đó: “Ông… Ông Trương?”.
Hóa ra người đến là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo!
“Tôi nhận được tin rằng một nhóm người của Thiên Ma Đạo đã trà trộn vào Giang Thành, cho nên mới lập tức chạy tới đây bảo vệ cô Tô Nhu an toàn! May là bên cạnh cô Tô có cô Cung, hai người có ổn không?”, Trương Thất Dạ quan tâm hỏi.
“Chúng tôi vẫn ổn. Ông Trương, bây giờ người của Thiên Ma Đạo chắc là đang ở công ty! Làm phiền ông mau chóng dẫn người đến vây giết!”, Cung Hỉ Vân vội nói.
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp người đi đối phó với bọn họ. Đám người Thiên Ma Đạo đó không gây ra được sóng gió gì, sẽ tiêu diệt được nhanh thôi. Tôi thấy hình như cô Tô bị thương rồi, hai người lên xe tôi đi, tôi đưa hai người đến nơi an toàn!”.
Trương Thất Dạ vừa nói vừa kéo cửa xe SUV ra.
“Được, nhưng chân cô Tô bị thương, ông có thể quay đầu xe lại không? Tôi muốn đỡ cô ấy lên ghế phó lái!”, Cung Hỉ Vân nói.
“Đi qua đó luôn không phải được rồi sao?”.
“Lên xe ở vỉa hè dễ hơn, dù sao vỉa hè cũng cao mà”.
“À… Được”.
Trương Thất Dạ gật đầu, sau đó lên xe khởi động, chuẩn bị quay đầu xe.
Nhưng Cung Hỉ Vân đột nhiên chạy nhanh đến xe của mình, đẩy Tô Nhu vào trong, sau đó chui vào ghế lái, đạp ga chạy đi như bay.
“Hả?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Cô Cung, cô… làm gì vậy?”.
Cô run rẩy lên tiếng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, xe của Cung Hỉ Vân còn chưa đi được bao lâu.
Rầm!
Một tiếng động kịch liệt đột nhiên vang lên.
Chiếc xe của Trương Thất Dạ đâm thẳng vào đuôi xe của Cung Hỉ Vân.
Tô Nhu giật mình, suýt chút nữa văng ra ngoài.
Cô vội vàng quay đầu lại.
Lúc này mới phát hiện Trương Thất Dạ ngồi ở ghế lái của chiếc xe đó, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm xe của Cung Hỉ Vân.
Xem ra ông ta muốn ép xe của hai người dừng lại.
Tô Nhu cũng không ngu, tới đây thì đã hiểu ra tất cả.
“Trương Thất Dạ… định bắt chúng ta sao?”, cô lắp bắp nói.
“Có vấn đề! Trong thôn nhất định có vấn đề!”.
Thần Hỏa Tôn Giả trở nên rất khó coi, trong mắt cũng dâng lên sự lạnh lẽo, không ngừng quát lên: “Mau! Tấn công hết sức lực vào thôn, không tiếc bất cứ giá nào, xông vào cho tôi! Mau!”.
“Giết!”.
Người của đảo Thần Hỏa xông vào trong như phát điên.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng không do dự, thôi thúc toàn bộ khí kình, điên cuồng xông vào trong như bò tót.
Bất kể là ai cũng không ngăn chặn được bước chân của ông ta.
Ông ta tấn công vào trong theo phương hướng của năng lượng đáng sợ dồi dào mãnh liệt đó.
Giữa đường không ngừng có người của Dương Hoa tấn công ông ta, nhưng tất cả bị ông ta phớt lờ.
Cuối cùng!
Ông ta vào đến giữa thôn, cũng chính là nơi năng lượng đáng sợ đó tỏa ra.
Lúc này, Lâm Chính cũng đã đến đây.
Anh đứng phía trên cỗ máy đáng sợ, vẻ mặt trở nên vô cùng bình tĩnh.
Ở sau lưng anh là Từ Thiên, Thần Hỏa Thánh Nữ, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh và những người khác.
Người ở cổng thôn đều bắt đầu rút lui.
Bọn họ không chống đỡ nữa, dường như nhận được mệnh lệnh rút lui của Lâm Chính.
Đám đông tụ tập về phía sau Lâm Chính, không tiếp tục chạy nữa.
Bọn họ nhìn người của đảo Thần Hỏa ùa về đây với ánh mắt sáng rực, ai nấy đầy kiên định, ánh mắt tràn ngập oán giận và thù hận.
“Sao? Các người muốn quyết một trận tử chiến với đảo Thần Hỏa chúng tôi? Cũng tốt, chết một lần thống khoái khỏi phải chịu nhiều sự giày vò đau khổ!”.
“Nhưng cái máy đó là sao? Thần y Lâm, không lẽ cậu muốn dùng chiếc máy đó đối phó với tôi? Nếu vậy thì cậu đúng là ngây thơ! Tôi tu luyện gần trăm năm, từ lâu đã giống như thần, một vật chết công nghệ mới lạ cũng có thể giết được tôi sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả liên tục cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
“Tôn Giả vạn tuế!”.
Người của đảo Thần Hỏa đồng loạt hô to, cười ngạo nghễ nhìn về phía đó.
Người của Dương Hoa thì vẻ mặt trầm trọng.
Nói thật, bọn họ cũng không biết Lâm Chính có thể đối phó với Thần Hỏa Tôn Giả hay không.
Nhưng bây giờ cả thôn trang đều bị lửa lớn bao vây, dù cho không đối phó được, bọn họ cũng không còn đường lui nào.
Chuyện đến nước này chỉ có thể liều mạng chiến đấu…
“Thần Hỏa Tôn Giả, ông quá ngạo mạn! Ngạo mạn đến mức xem thường tất cả những người khác trên đời! Ông thật sự nghĩ mình là vô địch sao?”, Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Ông không phải! Trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một người thân xác phàm phu! Ông, cũng sẽ chết!”.
“Tôi sẽ chết? Nhưng ai có thể làm tôi chết? Cậu? Cậu xứng sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cười nhạt nói.
“Thế thì thử xem!”.
Lâm Chính nói, lại lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra.
“Ha ha ha ha… Tên họ Lâm kia! Cậu đừng uổng công vô ích! Tịnh Thế Bạch Liên của cậu đã bị Băng Kính của sư tôn tôi khắc chế triệt để. Dù cho cậu có dùng trăm nghìn lần cũng đừng mong làm bị thương được sư tôn tôi!”, một người của đảo Thần Hỏa lên tiếng.
Những người khác cũng bật cười.
Thần Hỏa Tôn Giả hờ hững nhìn anh, khẽ gật đầu: “Không ngờ cậu không những đã sửa được Tịnh Thế Bạch Liên mà còn cải tạo nó. Theo hiểu biết của tôi, trong vòng mười ngày Tịnh Thế Bạch Liên chỉ có thể sử dụng một lần, vậy mà cậu lại có thể sử dụng nó thêm lần nữa. Không tệ, chỉ tiếc bây giờ Tịnh Thế Bạch Liên chẳng có chút uy hiếp nào đối với tôi!”.
Lâm Chính không nói.
Thần Hỏa Tôn Giả lại nhìn về phía Thần Hỏa Thánh Nữ ở bên.
“Kẻ phản bội! Cậu ta sắp chết rồi, cô cũng không còn sống được bao lâu nữa. Niệm tình chúng ta là sư đồ, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô hãy tự sát đi, miễn cho lát nữa tôi ra tay, cô sẽ chết rất khó coi”.
Chương 2727: Năng lượng đáng sợ
Thần Hỏa Thánh Nữ tái nhợt, môi run rẩy, không biết nên nói gì mới phải.
Cô ta cắn môi, sau đó mới nói: “Sư phụ, chuyện đã đến nước này, con cũng không có gì để nói. Con rất cảm kích ơn tái tạo của sư phụ, nhưng đường là do con chọn, dù bây giờ con không còn chút tu vi nào, con cũng sẽ cố hết sức chiến đấu. Bởi theo con nghĩ, con có thể bị bất cứ thứ gì giết chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay chính mình! Đây là sự sỉ nhục cực lớn!”.
“Tính cách của cô quả nhiên rất kiên cường. Chỉ tiếc lựa chọn của cô là sai lầm, cực kỳ sai lầm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng về phía Lâm Chính.
“Đến lúc kết thúc mọi thứ rồi”.
Dứt lời, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bùng phát một luồng thần hỏa đáng kinh ngạc.
Ngọn lửa như thác sông Ngân, tuôn ra từ đỉnh đầu Thần Hỏa Tôn Giả, xông thẳng lên tầng mây.
Trong khoảnh khắc, cả bầu trời bị thiêu đốt.
Những đám mây trắng như bốc cháy, trở nên vô cùng đáng sợ khiến mọi người không dám nhìn thẳng.
Nhưng vậy vẫn chưa kết thúc.
Tất cả mây lửa lại chậm rãi hạ xuống.
Giống như tháp trời, đè xuống thôn trang.
Da dẻ người trong thôn trang lập tức đỏ lên, mồ hôi như mưa, ai nấy đau đớn khó mà chịu đựng, dường như mỗi người đều bị trói trên lò lửa mà nướng…
“Chủ tịch Lâm, không được do dự, nếu cứ tiếp tục như vậy, máy sẽ bị đốt hư mất!”, Từ Thiên đau đớn không thôi, gào lên với Lâm Chính.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức quát lớn, kích hoạt Tịnh Thế Bạch Liên trong tay.
Bạch Liên lại dâng lên sức mạnh tinh thuần dồi dào mạnh mẽ.
Nhưng lần này năng lượng mà Bạch Liên phóng ra không mạnh mẽ dồi dào như lúc ở băng nguyên, thậm chí không bằng một nửa uy lực khi ở Thiên Ma Đạo trước kia.
“Tản ra!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hét lên, cũng không do dự khởi động Băng Kính.
Ầm!
Băng Kính phóng ra năng lượng.
Lực hàn băng giống như nước lũ tràn ngập trong sơn trang, đồng thời hóa thành bàn tay to lớn, bao bọc ngọn lửa do Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra.
Xì!
Năng lượng của ngọn lửa và lực hàn băng đối chọi nhau, lập tức tỏa ra nhiều khói trắng, bao trùm toàn bộ thôn trang.
Xung quanh mờ mịt, mọi người không nhìn rõ thứ gì!
Người đảo Thần Hỏa có nhãn lực kinh người, nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Tịnh Thế Bạch Liên bị lực hàn băng ăn mòn, lập tức mừng rỡ.
“Ha ha ha, có thần vật ở đây, Tịnh Thế Bạch Liên có thể làm gì được chứ?”.
“Chúng ta thắng chắc rồi!”.
Nhiều người liên tục vỗ tay.
“Thần y Lâm! Rốt cuộc cậu vẫn quá ngây thơ!”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên cười.
Ù ù ù ù…
Đúng lúc đó, một tiếng động kịch liệt vang lên.
Sau đó, bên cạnh Lâm Chính đột nhiên bùng lên một luồng năng lượng vô cùng đáng sợ!
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, cảm giác không ổn lập tức lùi về sau.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước!
Vù!
Một cột sáng trắng xóa đột nhiên phóng ra từ bên cạnh Lâm Chính. Nó xua tan ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên, đánh tan lực hàn băng do Băng Kính tỏa ra, đâm thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả với khí thế không thể ngăn nổi.
“Không!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hét lên, nhanh chóng lùi lại, nhưng nơi ngực vẫn bị chùm sáng đánh trúng, xuyên thẳng qua.
Phụt!
Ông ta phun ra máu, khí tức tán loạn, rơi từ trên không trung xuống, đập mạnh xuống đất…
“Hả?”.
Người của đảo Thần Hỏa trợn tròn mắt.
Người của Dương Hoa cũng mở to mắt nhìn cảnh này.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng ngây ngốc, lắp bắp: “Thân xác của sư tôn… bị phá rồi?”.
Chương 2728: Đến chết mới thôi
Thần Hỏa Tôn Giả nằm dưới đất, máu nơi ngực tràn ra ào ạt, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ mặt đất dưới thân ông ta.
Người xung quanh đều mở to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Tôn Giả…”.
“Sư phụ?”.
“Sao… Sao có thể?”.
Một lúc lâu sau người của đảo Thần Hỏa mới hoàn hồn, điên cuồng chạy tới.
Nhưng Lâm Chính không dừng lại ở đây.
Ánh mắt anh vô cùng kiên quyết, tiếp tục vung tay lên sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên lần nữa!
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi!
Lần thứ ba sử dụng!
“Vì sao cậu ta có thể dùng tiếp Tịnh Thế Bạch Liên?”.
“Thứ đó… đã được cậu ta cải tạo đến trình độ như vậy rồi sao?”.
Bọn họ sắp bị dọa phát điên.
Một vài người liều mạng chạy đi.
Còn một vài người thì cố thủ bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.
Bọn họ đồng loạt sử dụng khí kình, muốn ngưng tụ thành một chiếc lồng khí, dùng nó ngăn chặn lực phá hoại của Tịnh Thế Bạch Liên.
Nhưng trước mặt Bạch Liên, lồng khí của bọn họ lại trở nên vô cùng đáng thương, hoàn toàn không thể ngăn chặn nổi.
Ầm ầm!
Hoa sen màu trắng khổng lồ lại tỏa ra lần nữa.
Người của đảo Thần Hỏa đã chạy đi xa bị nuốt chửng, hóa thành khói xám, tan biến đi mất.
Nhưng phía Thần Hỏa Tôn Giả lại xuất hiện một bức tường khiên hàn băng, ngăn cách uy lực của Bạch Liên.
Nhìn lại thì là Băng Kính!
Thần Hỏa Tôn Giả đứng lên một lần nữa, một tay cầm Băng Kính, một tay ôm vết thương ở ngực, gương mặt hầu như méo mó biến dạng.
Người của đảo Thần Hỏa đang đứng quanh mừng rỡ.
“Sư phụ không sao chứ?”.
“Tôi… vẫn ổn! Sơ ý rồi! Sơ ý rồi! Không ngờ vật mà thần y Lâm tạo ra lại có uy lực lớn như vậy!”.
Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng nói, sau khi nói xong lại ho một trận, miệng nôn ra máu.
Vẻ mặt mọi người đều căng thẳng.
Nhưng bọn họ cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu lúc nãy bọn họ bỏ Thần Hỏa Tôn Giả đi, e rằng cũng đã chết không toàn thây.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên lại có một vũ khí giết người có thể đánh xuyên thân xác của Thần Hỏa Tôn Giả… Trận chiến giữa hai người có lẽ đã không thể đoán trước được kết quả…
“Không ngờ Tịnh Thế Bạch Liên của cậu lại có thể sử dụng ba lần! Xem ra cậu đã hoàn toàn phân tích được kết cấu bên trong Bạch Liên. Có lẽ chiêu trước kia không phải cậu muốn dựa vào Tịnh Thế Bạch Liên để giết tôi, mà là để tạo cơ hội cho vũ khí giết người ở bên cạnh cậu, dựa vào nó để đánh chết tôi phải không? Thần y Lâm, cậu quả nhiên độc địa!”.
“Tôn Giả, tôi vốn không muốn đối địch với ông, nhưng ông thực sự hiếp người quá đáng! Trong Lưu Viêm Trũng, tôi có được dị hỏa thật sự là do trùng hợp, nhưng ông lại vì dị hỏa mà nổi sát tâm với tôi hết lần này tới lần khác. Tôi tránh không kịp! Nể tình ông từng giúp tôi, Tôn Giả, ông dẫn người rời khỏi đây đi! Từ nay về sau, tôi và ông nước giếng không phạm nước sông”, Lâm Chính nói.
“Nực cười! Tôi đã bị cậu bức lùi một lần, đó là lần đầu tôi bị người ta uy hiếp phải rút lui, có thể gọi là vô cùng nhục nhã! Nếu hôm nay tôi còn lùi lại lần nữa, chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma, sau này sao tu vi có thể tiến bộ thêm nữa? Huống hồ, cậu trộm Tịnh Thế Bạch Liên của tôi, còn sỉ nhục tôi, tội ác cùng cực, không thể tha thứ. Hôm nay tôi không giết cậu, tôi sẽ không đi đâu cả!”.
“Tôn Giả, cần gì phải dồn ép nhau như vậy?”.
“Tôi dồn ép đấy thì sao? Nạp mạng ra đây!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đỏ mắt, vẻ mặt dữ tợn, gào lên với Lâm Chính.
Lâm Chính âm thầm nghiến răng, muốn sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên lần nữa.
Nhưng Bạch Liên khởi động hết lần này tới lần khác đã khiến anh tiêu hao rất nhiều khí kình, khởi động lần thứ tư đã là rất miễn cưỡng.
Cho dù vũ khí xung điện từ chùm ion đã được lắp đặt thành công, Lâm Chính vẫn không có nhiều ưu thế.
Chương 2729: Cấp báo
Bây giờ anh nhiều lắm chỉ có vốn liếng để đối kháng với Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng rõ ràng thế này không đủ để quyết định thắng thua của trận chiến đấu này.
Lâm Chính không còn đường nào để đi, cắn chặt răng, lại khởi động Bạch Liên.
Ầm ầm!
Hoa sen màu trắng và kính hàn băng va chạm với nhau.
Một lượng lớn khói mù lại lan tràn ra.
Cùng lúc đó, pháo xung điện từ chùm ion cũng đã tích lũy xong sức mạnh, nhắm thẳng vào Thần Hỏa Tôn Giả bắn ra.
Vù!
Chùm sáng đáng sợ đánh tan tất cả, bắn thẳng về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng lần này ông ta đã có đề phòng, không dám đỡ mà nhanh chóng di chuyển cơ thể tránh đi.
Lực xung kích của chùm sáng bắn ra rất đáng sợ, dù ông ta đã tránh đi vẫn bị khí áp của chùm sáng đánh lùi mấy chục mét.
“Xông lên, không tiếc bất cứ giá nào, phá hỏng cái máy đó cho tôi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng vững lại, lớn tiếng hét lên.
Người của đảo Thần Hỏa hoàn hồn lại, ai nấy chạy như điên về phía đại pháo bên cạnh Lâm Chính.
“Muốn chết!”.
Lâm Chính nổi giận, lại vung tay.
Ầm!
Dị hỏa lan ra, hóa thành bức tường chắn ngang trước mặt.
Người của đảo Thần Hỏa xông tới vừa dính phải dị hỏa đã bị thiêu cháy thành tro.
Dù bọn họ cũng tinh thông thuật Hỏa Viêm, nhưng trước mặt dị hỏa, thuật Hỏa Viêm của bọn họ có phẩm cấp quá thấp, hoàn toàn không thể chống cự được nhiệt độ đáng sợ của dị hỏa.
Thế nhưng hảo hán không địch nổi bầy sói hoang, có người của đảo Thần Hỏa đã tránh được dị hỏa đến gần phía này.
Người của Dương Hoa lập tức tiến lên đón đỡ.
Hai bên chiến đấu kịch liệt xung quanh pháo xung điện từ chùm ion.
Toàn bộ thôn trang chìm trong lửa và băng đan xen.
Ở Giang Thành cách xa nghìn dặm.
Những bóng người đen tuyền đang lặng lẽ tiến vào thành phố.
Tô Nhu vẫn đang xử lý tài liệu ở công ty như thường lệ.
Gần đây tình hình thị trường không được tốt lắm, chạy vài đơn hàng không có lợi nhuận gì khiến cô cực kỳ đau đầu.
Cộng thêm gần đây liên tục xảy ra chuyện khiến cô hơi lao lực.
“Cô Tô, có vẻ cô cũng mệt rồi, nếu thực sự không xử lý được thì chi bằng tan làm, quay về nghỉ ngơi sớm đi?”.
Lúc này, Cung Hỉ Vân ở bên cạnh không khỏi lên tiếng.
“Cô Cung, tôi không sao, cô cũng nên về sớm đi, không cần bảo vệ tôi”, Tô Nhu thở dài nói.
“Thế sao được, thần y Lâm đã dặn tôi phải bảo vệ sự an toàn của cô. Dù sao gần đây Giang Thành không yên bình, nếu có chuyện gì, tôi cũng có thể giúp đỡ cô”, Cung Hỉ Vân lắc đầu nói.
“Giang Thành có thể có chuyện gì?”, Tô Nhu không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ là đám quái nhân lần trước? Những người đó quả thật rất đáng sợ, nhưng tôi nghĩ bọn họ không dám tới đây đâu. Dù sao quân đoàn Long Huyền của Long Quốc đã đến Giang Thành đóng quân diễn tập, bọn họ dám đến đây gây sự sao? Quân đoàn Long Huyền cũng không phải ngồi không!”.
Cung Hỉ Vân không biết nên nói thế nào mới phải.
Thật ra quân đoàn Long Huyền là Lâm Chính xin Chính phủ Long Quốc điều đến Giang Thành.
Anh lo mình đến vùng cực hàn đối phó với Thần Hỏa Tôn Giả, Thiên Ma Đạo sẽ nhân cơ hội đánh lén, do đó mới điều lực lượng này đến đây.
Nhưng một quân đoàn Long Huyền cũng không đủ để giải quyết Thiên Ma Đạo!
“Cô Tô, có lẽ cô không hiểu tình hình hiện nay cho lắm. Tóm lại cô cẩn thận một chút thì tốt hơn, cá nhân tôi đề nghị tốt nhất cô đừng về nhà ở mà hãy đến chỗ tôi ở thì ổn hơn!”, Cung Hỉ Vân nói.
“Cô lo quá rồi, tôi cũng không phải nguyên thủ quốc gia, sao lại có nhiều người muốn đối phó tôi như vậy?”, Tô Nhu cười hỏi.
“Cô không phải nguyên thủ quốc gia, nhưng cô là người mà thần y Lâm rất quan tâm!”, Cung Hỉ Vân buột miệng nói.
Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.
Cô ngạc nhiên nhìn Cung Hỉ Vân, bấy giờ Cung Hỉ Vân cũng ý thức được lời mình nói hơi kỳ lạ, vội vàng xua tay cười nói: “Ý tôi là thần y Lâm rất quan tâm người bạn là cô. Cậu ấy lo cô sẽ bị cậu ấy liên lụy, cho nên muốn tôi bảo vệ cô thật tốt”.
Tô Nhu im lặng một lúc, sau đó lắc đầu, tiếp tục xử lý công việc trong tay, cũng không nói gì thêm.
Cung Hỉ Vân ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, nhàn rỗi đến nhàm chán, ngồi nghịch điện thoại.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, là thân tín của cô gọi đến.
Cung Hỉ Vân sững người, vội vàng bắt máy.
“A Đông, sao rồi?”.
“Chị Vân, em không liên lạc được với phía A Cường!”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói gấp rút của đàn em thân tín.
“Không liên lạc được? Sao lại như vậy? Điện thoại tắt máy rồi sao?”, Cung Hỉ Vân sửng sốt, hỏi.
“Không phải, là không có ai bắt máy! Không biết A Cường sao rồi”.
“Không ai bắt máy?”.
Cung Hỉ Vân khó hiểu.
A Cường phụ trách công việc canh gác ở lối ra vào Giang Thành, hơn nữa còn là gác trong bóng tối.
Vô duyên vô cớ chắc chắn hắn không thể nào không bắt máy!
Nhất định là xảy ra chuyện rồi!
Cung Hỉ Vân đột nhiên đứng lên, lao vọt tới kéo tay Tô Nhu chạy ra ngoài.
“Hả? Cô Cung, cô làm gì vậy?”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng hô lên.
“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nói chuyện này! Cô hãy đi theo tôi mau!”.
“Chúng ta đi đâu?”.
“Không cần hỏi nhiều, cứ đi là được!”.
Cung Hỉ Vân cảm thấy không ổn, cũng không muốn giải thích với Tô Nhu.
Tô Nhu nhíu mày, nhưng không phản kháng.
Hai người đến trước thang máy, Cung Hỉ Vân vừa định ấn thang máy, nhưng thang máy đột nhiên tự động đi lên, đi tới tầng của bọn họ.
Cung Hỉ Vân ý thức được chuyện không ổn, lập tức kéo Tô Nhu chạy về phía cầu thang bộ ở bên cạnh.
Hai người nhanh chóng xuống lầu.
Cung Hỉ Vân tốt xấu gì cũng từng luyện một ít võ, hơn nữa còn dùng đan dược mà Lâm Chính cho, thể chất rất tốt, chạy xuống lầu rất nhanh.
Nhưng Tô Nhu lại không ổn, chỉ mới đi ba bốn tầng đã thở hổn hển.
“Không được rồi! Tôi… Tôi không chạy nổi nữa! Tôi phải nghỉ một chút!”.
Tô Nhu thở dốc nói.
“Cô Tô, bây giờ không phải lúc nghỉ, nhanh đi theo tôi!”.
Cung Hỉ Vân sốt ruột, kéo theo Tô Nhu chạy xuống lầu.
Ầm!
Lúc này, phía văn phòng trên tầng cao nhất đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Hai người đều giật mình.
“Xảy ra chuyện gì?”, Tô Nhu kinh hãi.
“Quả nhiên người của Thiên Ma Đạo đến rồi!”.
Cung Hỉ Vân nghiêm nghị, không quan tâm gì nữa, tiếp tục chạy xuống dưới.
Lần này Tô Nhu cũng không nói thêm nữa, cắn răng kiên trì.
Ù ù ù…
Điện thoại của Cung Hỉ Vân lại vang lên.
Cô ta vừa chạy vừa lấy điện thoại ra nghe, trong điện thoại lại vang lên giọng khẩn thiết của thân tín.
“Chị đừng đi cửa lớn, cửa lớn bị bọn họ chiếm rồi! Cẩn thận! Á!”.
Cung Hỉ Vân căng thẳng, người kia còn chưa nói xong đã nghe vang lên tiếng la hét thảm thiết.
Cô ta kinh hãi, nhìn xuống dưới tầng.
Đây là tầng hai!
“Nhảy cửa sổ!”.
Cung Hỉ Vân không dám do dự, lập tức nói.
“Cái gì?”.
Tô Nhu ngạc nhiên.
“Mau lên!”.
Cung Hỉ Vân sốt ruột.
Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Hỉ Vân như vậy, Tô Nhu hoảng hốt, lập tức đi đến đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy có một chiếc xe van đỗ bên dưới, bèn nhắm mắt đánh liều nhảy xuống.
Rầm!
Người cô ngã mạnh lên nóc xe, cơn đau dữ dội khiến cô suýt chút nữa ngất đi…
Chương 2730: Phản bội?
Độ cao tầng hai thật ra không tính là cao, tính cả xe van cũng chỉ có khoảng cách ba mét tiếp đất.
Nếu không phải vị trí đặt chân của Tô Nhu sai lệch, cô đã không bị thương.
May là cô cắn răng chịu đựng.
Cung Hỉ Vân cũng nhảy xuống, vội vàng đỡ Tô Nhu từ trên xe xuống.
“Cô Tô, cô không sao chứ?”.
“Không sao, không sao…”, Tô Nhu thở hồng hộc.
“Không sao thì tốt, chúng ta đi mau”.
Cung Hỉ Vân căng thẳng, vừa định chạy thì Tô Nhu lại bị đau la lên.
Nhìn lại mới phát hiện chân cô hơi sưng lên, rõ ràng đã bị trẹo chân.
Cung Hỉ Vân hơi bất lực.
Dù gì Tô Nhu cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, không có căn cơ gì, sao có thể chịu nổi giày vò?
Cung Hỉ Vân thở ra một hơi, cũng không quan tâm nhiều, cõng Tô Nhu chạy ra bên ngoài.
“Cô Cung?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
Cung Hỉ Vân không lên tiếng, tiếp tục cất bước chạy về phía trước.
Vành mắt Tô Nhu ươn ướt, trong lòng vô cùng tự trách sao mình lại vô dụng như vậy.
Nhưng cô cũng không dám nói gì, nếu xuống tự đi thì chỉ thêm rắc rối cho Cung Hỉ Vân.
Cũng may Cung Hỉ Vân có một chiếc xe thương vụ đậu ở con đường phía bên cạnh. Cô lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên đã dừng xe ở bốn hướng của Công ty Quốc tế Duyệt Nhan phòng lúc nguy cấp có cái thoát thân.
Không ngờ lần này lại có chỗ dùng.
“Nhanh lên, nhanh lên, chỉ cần lên xe chúng ta sẽ được an toàn!”.
Cung Hỉ Vân lẩm bẩm, nhìn chằm chằm chiếc xe ở bên đường không xa, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng khi hai người sắp đến gần xe đó, một bóng người đột nhiên lao ra từ bên cạnh.
“Cô Cung! Hai người không sao chứ?”, người đó hô lên.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn người đó: “Ông… Ông Trương?”.
Hóa ra người đến là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo!
“Tôi nhận được tin rằng một nhóm người của Thiên Ma Đạo đã trà trộn vào Giang Thành, cho nên mới lập tức chạy tới đây bảo vệ cô Tô Nhu an toàn! May là bên cạnh cô Tô có cô Cung, hai người có ổn không?”, Trương Thất Dạ quan tâm hỏi.
“Chúng tôi vẫn ổn. Ông Trương, bây giờ người của Thiên Ma Đạo chắc là đang ở công ty! Làm phiền ông mau chóng dẫn người đến vây giết!”, Cung Hỉ Vân vội nói.
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp người đi đối phó với bọn họ. Đám người Thiên Ma Đạo đó không gây ra được sóng gió gì, sẽ tiêu diệt được nhanh thôi. Tôi thấy hình như cô Tô bị thương rồi, hai người lên xe tôi đi, tôi đưa hai người đến nơi an toàn!”.
Trương Thất Dạ vừa nói vừa kéo cửa xe SUV ra.
“Được, nhưng chân cô Tô bị thương, ông có thể quay đầu xe lại không? Tôi muốn đỡ cô ấy lên ghế phó lái!”, Cung Hỉ Vân nói.
“Đi qua đó luôn không phải được rồi sao?”.
“Lên xe ở vỉa hè dễ hơn, dù sao vỉa hè cũng cao mà”.
“À… Được”.
Trương Thất Dạ gật đầu, sau đó lên xe khởi động, chuẩn bị quay đầu xe.
Nhưng Cung Hỉ Vân đột nhiên chạy nhanh đến xe của mình, đẩy Tô Nhu vào trong, sau đó chui vào ghế lái, đạp ga chạy đi như bay.
“Hả?”.
Tô Nhu sửng sốt.
“Cô Cung, cô… làm gì vậy?”.
Cô run rẩy lên tiếng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, xe của Cung Hỉ Vân còn chưa đi được bao lâu.
Rầm!
Một tiếng động kịch liệt đột nhiên vang lên.
Chiếc xe của Trương Thất Dạ đâm thẳng vào đuôi xe của Cung Hỉ Vân.
Tô Nhu giật mình, suýt chút nữa văng ra ngoài.
Cô vội vàng quay đầu lại.
Lúc này mới phát hiện Trương Thất Dạ ngồi ở ghế lái của chiếc xe đó, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm xe của Cung Hỉ Vân.
Xem ra ông ta muốn ép xe của hai người dừng lại.
Tô Nhu cũng không ngu, tới đây thì đã hiểu ra tất cả.
“Trương Thất Dạ… định bắt chúng ta sao?”, cô lắp bắp nói.